1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chín tuổi tiểu yêu hậu - Luyến Nguyệt Nhi

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 49: Thu hoạch ngoài ý muốn

      Ba ngày sau…

      Mưa nhiều ngày hẳn quang, quang nhiều ngày ắt là mưa. Sau những ngày nắng ấm, cơn mưa phùn kéo dài đổ xuống.

      Hiên Viên Dạ nhận được văn kiện khẩn cấp của Hiên Viên Trù đưa tới, cùng Ảnh xuất môn. Vạn Oánh Chiêu cũng cùng Đông Phương Triết nơi nơi tìm cậu , Dạ Thần dẫn Dạ Hồn, Dạ Mị khắp nơi làm chuyện của Loan Nguyệt Lâu.

      Lãnh Loan Loan nhìn cơn mưa phùn tí tách dai dẳng, tựa như vô số tiểu tinh linh trong màn mưa. Môi đào nhếch lên, tâm tình dường như cũng theo thay đổi của mưa, ánh mặc loé lên tia vui vẻ.

      “Phong Triệt.” Khẽ gọi.

      “Chủ tử.” Thiếu niên áo trắng thoắt tới, cúi đầu chờ ra lệnh.

      “Ta muốn ra ngoài chút, các ngươi ở lại chờ gia.”

      “Chủ tử, nhưng trời mưa.” Phong Triệt nhìn cơn mưa phùn mà nhíu mày, chủ tử muốn mình ra ngoài trong thời tiết này sao.

      sao.”Lãnh Loan Loan lắc đầu, nàng thích ngày mưa như vậy. “Ngươi xuống .” Phất tay với thiếu niên, bóng dáng lửa đỏ vào trong màn mưa, tay áo tung bay theo gió, vô số hạt mưa hôn lên mái tóc, phát ra ánh sáng trong suốt. lát sau, bóng dáng nàng khuất trong cơn mưa.

      Thiếu niên áo trắng mím môi, đợi đến khi bóng nàng khuất hẳn rồi mới xoay người rời .

      Lãnh Loan Loan dọc theo con đường, cũng để ý ánh mắt hoặc kinh hãi, hoặc kinh ngạc của người ngoài. Bóng áo lửa đỏ loá mắt lạ lùng trong cơn mưa phùn, mái tóc đen phủ xuống bên hông như thác nước. Theo mỗi bước , mái tóc lắc lư thành độ cong xinh đẹp, mê hoặc mọi ánh mắt.

      theo con đường ấy, nàng hướng về phía ngoại thành Mê thành. Nghe ngoại thành Mê thành có nơi rất đẹp, nơi đó bách hoa nở rộ, chim hót hoa thơm, chim bướm nhảy múa, dòng suối chảy men theo rừng cây, từng giọt xuống liên miên ngừng, là nơi mà bất kì ai đến Mê thành đều đến. Tuy họ đến Mê Thành lâu, nhưng quá bận rộn việc vặt. Hôm nay khó được ngày vui vẻ, nàng chơi đến thắng cảnh đẹp nhất ở Mê Thành.

      Mưa cứ dần, nửa canh giờ sau, rốt cục Lãnh Loan Loan đến nơi ấy, quả nhiên là trăm hoa tỏa hương, tiếng chim hót say lòng người, suối nước trong vắt, nơi cực kì đẹp. Nếu nơi này chuyển đến đại, tất trở thành thắng cảnh du lịch. Đáng tiếc, người cổ đại nhân có loại kiếm tiền này. Có chút tiếc hận lắc đầu, nàng nhàn nhã trong rừng.

      nương, trời mưa, sao nương mở ô?”

      giọng nữ dịu dàng vang lên, Lãnh Loan Loan ngoái đầu nhìn nhìn, thấy nữ tử mặc áo bào màu lam chậm rãi về phía nàng. Nàng ta mắt hạnh mặt đào, ánh mắt dịu hiền, đôi môi quyến rũ, ngón tay như ngọc, dáng người thướt tha, yểu điệu như cành hồng. Xem dáng vẻ nàng ta chính là dáng vẻ của tình phụ, nhưng lại có nụ cười , giọng dịu dàng, lại nghĩ chắc là nữ tử có nét mặt của tình phụ, tâm hồn dịu dàng đơn thuần mà thôi. Cái chính là nàng ta lại nhàng, tới tiếng động, chỉ sợ phải nhân vật đơn giản.

      Mày liễu khẽ nhếch chút rồi khôi phục bình tĩnh. Lãnh Loan Loan nhìn nàng, bất động thanh sắc.

      nương xem, xiêm y của nương bị nước làm ướt cả rồi, rất dễ cảm lạnh.” Nữ tử sau khi nhìn thấy dung mạo của Lãnh Loan Loan, trong lòng cũng cả kinh. ngờ thế gian lại có nữ tử tuyệt sắc như thế, như nàng tiên hạ phàm.

      “Nhà ta ngay gần đây, hay là nương đến nhà ta tránh mưa .” Nữ tử nhìn Lãnh Loan Loan, .

      Lãnh Loan Loan nhìn bốn phía, ràng là núi rừng mênh mông vô bờ, mà người này lại nhà nàng ngay gần đây, nhìn vẻ mặt giống lừa người. Trong lòng có chút tò mò, bèn gật đầu.

      nương, mời bên này.” Nữ tử thấy Lãnh Loan Loan gật đầu, cười . Dáng vẻ dường như rất vui, vẫn che mưa cho Lãnh Loan Loan, còn xiêm y của mình lại bị mưa hắt ướt.

      Lãnh Loan Loan nhìn thấy vậy nhíu mi, bí mật nghiêng người sang bên, để nữ tử trở lại dưới tán ô che.

      “Đến rồi, đây là nhà ta.”

      Theo nữ tử bám vào sườn núi leo lên, đúng là đến ngôi nhà. Lãnh Loan Loan đưa mắt nhìn, mới phát giác ngồi nhà này rất tĩnh lặng, ngự ngay đỉnh núi. Như căn nhà dân bình thường, mái cong ngọc lưu ly, ngói xanh tường đỏ, đặt tại nơi có phần hoang dã này, có vài phần trang nhã.

      Ánh mắt lóe sáng, Lãnh Loan Loan càng cảm thấy hiếu kì với nữ tử này. ngờ mỹ nhân như vậy lại sống ở nơi sơn dã này, nếu đổi lại là người hay suy nghĩ, chỉ sợ cho rằng mình gặp phải tinh.

      “Phụ thân, con về rồi.” Nữ tử dẫn Lãnh Loan Loan vào phòng, vừa đẩy cửa vừa gọi.

      Lãnh Loan Loan sửng sốt, hóa ra nàng ta còn ở với cha mẹ.

      Vào phòng, Lãnh Loan Loan đánh giá lượt. Căn phòng tuy hoa lệ, nhưng dọn dẹp rất sạch .

      “Khụ khụ…”

      Đột nhiên trong phòng truyền ra tiếng ho khan, nữ tử mặt mày căng thẳng, nhanh chóng với Lãnh Loan Loan: “ nương, nương cứ ngồi trước . Ta xem cha ta cái.”

      Lãnh Loan Loan nhìn nữ tử vội vàng vào trong phòng, nghĩ nghĩ, rồi cũng theo vào.

      “Cha, cha là có việc gì chứ?”

      Nàng vào, thấy cửa sổ trong phòng đóng kín, ánh sáng sáng lắm, trong khí tràn ngập mùi thuốc sặc sụa, bèn nhíu mày. Nhìn lại, chỉ thấy nữ tử ngồi bên giường, vỗ tay vào lưng người, vẻ mặt rất lo lắng, nhưng ông lão kia vẫn ho khan ngừng.

      “Để ta xem giúp nương.” Lãnh Loan Loan qua, với nữ tử.

      nương biết y thuật sao?” Nữ tử nghe thấy Lãnh Loan Loan như vậy, trong đôi mắt sáng lên vẻ hưng phấn.

      “Biết chút.” Lãnh Loan Loan gật đầu, sau đó ngồi xuống chỗ nữ tử ngôi, đặt tay bắt mạch cho ông lão nọ, khẽ cau mày, nghiêng đầu hỏi nữ tử: “Ông ta như vậy bao lâu rồi?” ràng là dấu hiệu trúng độc nặng.

      “Năm năm.” Khuôn mặt tuyệt mĩ của nữ tử xa lạ kia chợt trở nên ảm đạm.

      “Bị trúng độc.” Lãnh Loan Loan buông tay ông lão ra, thờ ơ .

      nương có thể giải độc này ?” Nữ tử vội vàng nhìn Lãnh Loan Loan, dường như sớm biết chuyện ông ta trúng độc.

      “Có thể.” Lãnh Loan Loan gật đầu.

      “Vậy nương có thể…”

      “Đầu tiên hãy mở cửa sổ ra để ông ta hít thở khí .” Lãnh Loan Loan chặn lời nữ tử, chỉ vào cửa sổ . cho bệnh nhân thông gió trong thời gian dài chỉ làm bệnh thêm trầm trọng.

      “Vâng.” Nữ tử nhanh chóng chạy tới mở cửa sổ ra, gió ùa vào, thổi tan vị thuốc trong khí. Trong phòng nhờ có ánh sáng mà sáng lên ít, Lãnh Loan Loan phát , căn phòng chỉ bài trí đơn giản.

      “Khụ khụ…”

      Ông ta lại ho khan trận, Lãnh Loan Loan ngoái đầu nhìn, vài sợi tóc vừa rồi rũ mặt lão vung vẩy theo động tác ho khan của , lộ ra khuôn mặt. Nhưng, đúng lúc nàng nhìn thấy khuôn mặt kia, cũng cả kinh.

      Vì sao lại là người đó?

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 50: Tăng Duyên Dật

      Vì sao lại là lão?

      Trong đôi mắt sáng nhanh chóng lên vẻ kinh ngạc thoáng qua rồi lại phục hồi bình tĩnh. Gương mặt chút biểu cảm. ngờ rằng người dùng trăm phương ngàn kế muốn tìm nay lại ở ngay trước mắt. Đây chẳng phải cái gọi là “phá Thiên nhai tìm chẳng thấy, đến khi gặp được chẳng tốn công” sao?

      Đúng vậy, người trúng cự độc lâu ngày thành hen suyễn, tính mạng treo đầu mạch máu trước mắt này chính là Tăng Duyên Dật, cậu của Đông Phương Triết. Ngón tay thon dài giật giật, thầm nghĩ Tăng Duyên Dật rốt cục xảy ra tình gì? Thấy lão khuôn mặt hõm sâu, mặt xanh mét, đồng tử cũng mất sáng suốt, giống như mọi thứ đeèu bi thảm. Mái tóc khô héo như cỏ dại, đầu bạc ít. Lão nằm đó, người gầy như que gỗ, có điểm nào giống người trung niên hơn bốn mươi tuổi, ràng là ông già ở tuổi chập tối sáu bảy mươi…

      Mới vừa rồi bắt mạch, lão ta trúng độc lâu. Lại nghe nữ tử kia năm năm. Như vậy lão thể là hung thủ diệt cả nhà Vạn Gia Trang được. Nhưng hung thủ trong mối huyết án ấy rốt cuộc là ai? Tăng Duyên Dật trúng độc nặng này có thể có quan hệ với chuyện đó ? Lão có quen hung thủ ? Ánh mắt lay động, có ngàn vạn suy nghĩ.

      nương, độc của cha ta có thể giải ?”

      Nữ tử nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lãnh Loan Loan, trong đôi mắt xinh đẹp xẹt qua tia lo lắng. Có phải rất khó giải hay ? Nhìn vẻ mặt của nương này rất nghiêm túc. Hai tay nàng vô thức siết vào nhau, lộ ra nỗi lo trong lòng.

      Lãnh Loan Loan quay đầu liếc nhìn nữ tử cái, nhàng lắc đầu.

      thể giải sao?” Nữ tử kinh sợ, cất cao lượng.

      phải.” Lãnh Loan Loan nhìn Tăng Duyên Dật, thờ ơ mở miệng. “Có thể giải độc, nhưng có vẻ phiền toái.”

      “Vậy…” Nữ tử nhìn Lãnh Loan Loan, có chút luống cuống, vậy phải làm sao bây giờ? Phiền toái ư. nương này có thể giải độc cho phụ thân hay ? “Mất rất nhiều tiền sao?”

      Tiền? Lãnh Loan Loan liếc mắt, nàng lấy tiền làm gì? Lại , thế giới này, có người nhiều tiền hơn nàng sao? Hoàng đế là của nàng, hai phần ba cửa hàng cả nước là của nàng.

      phải tiền, mà là muốn có đủ dược liệu để giải độc cần thời gian.”

      “Vậy phải làm sao bây giờ?” Nữ tử nhìn Tăng Duyên Dật giường, lo lắng .

      “Ta có thể giảm bớt độc tố trước cho lão, sau khi tìm đủ dược liệu nhất định giải hết độc.” Lãnh Loan Loan thờ ơ trả lời.

      “Ôi, vậy cám ơn nương.” Nữ tử cảm kích cúi đầu, “Tên ta là Lâm Nguyệt Dao, biết tôn tính đại danh của nương?”

      Nàng ta họ Lâm, cớ sao gọi Tăng Duyên Dật là cha?

      Lãnh Loan Loan sau khi nghe thấy Lâm Nguyệt Dao giới thiệu, liền cảm thấy nghi ngờ, chớp mi, nhìn Lâm Nguyệt Dao:

      “Gọi ta là Loan Loan là được.” Trước khi toàn bộ chuyện này chưa sáng tỏ, nàng tiện lộ thân phận.

      “Loan Loan nương.” Lâm Nguyệt Dao nhìn Lãnh Loan Loan, cúi người. “Đa tạ nương ra tay cứu giúp gia phụ.”

      Lãnh Loan Loan lắc đầu, cứu là tất nhiên, nhưng nếu cuối cùng chứng minh lão là hung thủ, nàng cũng tha.

      tại ta giảm bớt độc tính cho ông ta, vào bếp đun nước ấm, sau đó tìm ít dược thảo có thể tản nhiệt thả vào, đun lên. Nửa canh giờ sau mang nước vào.”

      Lãnh Loan Loan khom người đỡ Tăng Duyên Dật ngồi dậy, bên với Lâm Nguyệt Dao. Nàng cũng ngồi lên giường, xếp bằng, vươn hai tay, điểm huyệt đạo lão, phòng ngừa độc tính tiếp tục khuếch tán ra toàn thân.

      “Được, ta lập tức nấu nước.”

      Lâm Nguyệt Dao tuy rằng biết Lãnh Loan Loan cần nước để làm gì, nhưng nếu có thể giúp phụ thân khắc chế độc tố, nàng làm theo. Nàng nhìn Lãnh Loan Loan cái rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.

      Sau khi Lâm Nguyệt Dao , tay trái của Lãnh Loan Loan nhàng vung lên, tay áo bào tung bay, chỉ nghe rầm tiếng, cửa phòng bị nàng đóng chặt lại. Quay đầu nhìn vẻ mặt có chút giật mình của Tăng Duyên Dật, đôi mắt dần mù mịt. Nàng đưa lưng vào gần, hai tay nhanh thoắt chạy các huyệt đạo lưng lão.

      Ngoài cửa sổ, gió thổi, lá cây rung động sàn sạt.

      Tóc khe khẽ bay, chuông bạc dắt ở cổ tay vang lên leng keng, ánh vàng phút chốc xuất ở đầu ngón tay nàng, sáng đến loá mắt. Dung nhan tuyệt mỹ sáng ngời dưới lớp hào quang, ánh mắt thâm u, vẻ mặt nghiêm túc.

      Đúng vậy, nàng vận dụng linh lực để trị bệnh. Tăng Duyên Dật trúng độc quá nặng, nếu chỉ dùng dược liệu giải độc mà dùng trì dũ thuật, căn bản thể trị khỏi hoàn toàn. Mà khi nàng dùng trì dũ thuật cao thâm thể để bên ngoài quấy rầy, nếu có hơi chút sai lầm, hậu quả cứu vãn nổi. Vẻ mặt nghiêm nghị, nàng nhắm mắt lại, tập trung tất cả ý thức vào đầu ngón tay, theo dao động của ngón tay, huyệt đạo lưng Tăng Duyên Dật lên ánh hào quang vàng rực.

      biết cơn mưa ngừng lại từ bao lâu, ngoài cửa sổ sáng ngời, thái dương lên cao.

      Sau nửa canh giờ, Lãnh Loan Loan thu tay lại. Ánh vàng kim bay , sắc xanh tím mặt Tăng Duyên Dật ràng phai ít, đôi mắt cũng sáng hơn, dường như có ít thần trí. Nhưng bây giờ lão đủ thanh tỉnh để đối diện với nàng. Nếu muốn biết chuyện đó rốt cục là như thế nào, chỉ sợ còn phải đợi sau khi lão hoàn toàn giải độc mới tinh tường trình bày lại chuyện trải qua.

      Lãnh Loan Loan giúp lão nằm xuống, còn mình bay vút xuống giường. Két tiếng, trùng hợp đúng lúc Lâm Nguyệt Dao đẩy cửa ra, mang vào thùng nước hơi nóng bối hôi hổi vào. Lúc thấy Lãnh Loan Loan đứng dưới đất, nàng sửng sốt, rồi kinh hỉ hỏi: “Loan Loan nương, độc tạm ngăn ư?”

      “Ừm.” Lãnh Loan Loan gật đầu, “Bây giờ chỉ cần để ông ta ngâm trong nước thuốc ta bảo nấu trong canh giờ là được.”

      “Cám ơn nương.” Lâm Nguyệt Dao đôi mắt ngậm nước. Nàng tuy rằng luôn hy vọng phụ thân có thể chữa khỏi, nhưng khi cơ hội này xuất ở trước mắt, trong lòng vui sướng kích động đủ để khiến nàng biết làm sao.

      “Ừm, sau khi tìm được dược liệu giúp hoàn toàn giải độc.” Lãnh Loan Loan xong, ra bên ngoài. “Ta trước đây.”

      nương, ở lại ăn cơm trưa .” Lâm Nguyệt Dao vừa thấy Lãnh Loan Loan muốn , vội vàng gọi lại. Bây giờ gần trưa, thể để nàng như vậy được.

      cần.”

      Giọng thờ ơ vang lại, bóng dáng Lãnh Loan Loan xa.

    3. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 51: Viêm Nguyệt Lâu khiêu khích

      Chu môn hùng sư, ngói xanh hồng trụ.

      (*mãnh sư gác cổng lớn, trụ đỏ chống ngói xanh)

      Thân ảnh màu lửa đỏ xuất ở tiền viện, bốn thiếu niên áo trắng bay vút tiến lên.

      “Chủ tử.” Thấp người, cúi đầu hướng tới hồng y nữ tử vấn an.

      “Có chuyện gì?” Lãnh Loan Loan đến gần, đạm hỏi.

      “Ảnh vệ chờ đợi chủ tử lâu.”

      Phong Triệt đáp, tóc đen theo gió tung bay. Bốn thiếu niên theo đuôi Lãnh Loan Loan, vào trong phủ.

      “Nga?” Lãnh Loan Loan dừng chút, đôi mắt sáng lên đạo hào quang. Bọn họ tra được manh mối gì rồi?

      “Gia và lâu chủ, ai trở về chưa?”

      Bước chầm chậm, gió nhấc lên y bào lửa đỏ phất phơ, làn váy rộng hôn lên hoa cỏ ven đường, nhành hoa trắng vươn ở váy. Đỏ và trắng, phá lệ chói mắt.

      “Còn chưa.” Phong Triệt vẫn như cũ cúi đầu đáp.

      “Được rồi.” Lãnh Loan Loan gật gật đầu, bóng dáng bước vào đại sảnh.

      “Tham kiến chủ tử.” Ảnh vệ nhìn thấy Lãnh Loan Loan tiến vào, đứng lên, hướng nàng khom người chào .

      “Ân.” Lãnh Loan Loan thản nhiên đáp lại, ngồi xuống ghế chủ vị. Lưng dựa vào thành ghế, đồng tử đen nhánh hướng người vừa liếc qua cái, hỏi.

      tình có cái gì tiến triển sao?”

      Ảnh vệ gật gật đầu, mặt nạ màu trắng phá lệ chói mắt. Dưới mặt nạ kia là đôi đồng tử cảm xúc , giống như hồ nước lặng, có gì dao động.

      “Hồi bẩm chủ tử, trải qua nhiều ngày tra xét, thuộc hạ rốt cục tra được nguyên nhân Tăng Duyên Dật đột nhiên mất tích.”

      “Nga?” Lãnh Loan Loan liếc mắt, làm gian lên đạo sáng rọi, môi nhếch, hỏi: “Là nguyên nhân gì?”

      “Theo trinh thám Tăng Duyên Dật năm năm trước cùng bằng hữu hợp tác bí mật tiến hành cuộc mua bán. biết vì nguyên nhân gì mà về sau hai người xảy ra mâu thuẫn. Tên còn lại tựa hồ muốn độc chiếm vật phẩm được mua bán đó, thầm hạ độc Tăng Duyên Dật……”

      mất tích đúng là vì trúng độc?” Lãnh Loan Loan ngón tay chống cằm, thản nhiên .

      “Đúng vậy.” Ảnh vệ gật gật đầu, “Ngoài ra, chúng ta còn tra được Tăng Duyên Dật có nữ nhi riêng.” Ảnh vệ thầm than, nếu phải bọn họ xâm nhập điều tra, ai cũng nghĩ người bên ngoài lương thiện như Tăng Duyên Dật nhưng trong thâm tâm cư nhiên cũng là ác nhân.

      Con riêng?

      Hai tròng mắt trong trẻo khẽ híp lại, Lãnh Loan Loan trong đầu lên bóng dáng Lâm Nguyệt Dao. Ân, người con riêng kia hẳn chính là nàng .

      biết. Ngươi trước tiên lui xuống .” Hướng tới ảnh vệ phất phất tay.

      “Thuộc hạ cáo lui.”

      Ảnh vệ nửa quỳ, quay người lại, bóng dáng đen xẹt cái bay vút ra. Như đại bàng đen vỗ cánh, biến mất ở trung.

      Hợp tác sao?

      Ngón tay thon dài gõ gõ tay ghế, mắt híp lại. Lãnh Loan Loan đem ảnh những mà manh mối mà ảnh về tìm được phân tích cặn kẽ. Tăng Duyên Dật phải là người hiền lành như bên ngoài, cùng với người khác mờ ám làm cuộc giao dịch. Sau đó xảy ra mâu thuẫn với bên đối tác, bị hạ độc. Nằm ở giường bệnh năm năm, như vậy hung thủ của vụ án Vạn gia trang diệt môn nhất định phải . Chẳng lẽ là người khác sao?

      Mắt mở to, mâu quang dần dần dày. nghĩ tới vụa án này ngày càng phức tạp. Người khác là ai đâu? Vì sao trong tay phụ thân Vạn Oánh lại có tín hàm cùng bút tích của Tăng Duyên Dật ? Chẳng lẽ Tăng Duyên Dật từng có ý muốn nhờ Vạn gia trang trang chủ bảo quản vật phẩm? Nhưng tại sao lại muốn nhờ Vạn gia trang? Chẳng lẽ giữa bọn hạ giao tình rất tốt?

      Tăng Duyên Dật? Họ Tăng. Trong óc đột nhiên đạo ánh sáng ra, nàng nhớ tới miếng ngọc bội Vạn Oánh Chiêu cũng có khắc chữ kia. Ngọc bội đó là vật của mẫu thân Đông Phương Triết, Tăng Duyên Dật lại là cậu của . cùng với Vạn gia trang trang chủ tất là quen biết, khó trách.

      Nàng tựa hồ hiểu gần hết mọi chuyện, còn lại chỉ còn chờ tìm Tăng Duyên Dật, để tự mình giải toả mê cung này thôi.

      Y bào lửa đỏ rũ xuống, che khuất chân ghế. Trời quang sáng sủa, gió thổi thỏi mang theo hương hoa thơm ngát, hôn lên mái tóc đen nhánh như thác nước. Hai tròng mắt lộ ra tinh quang, kết cục ngày gần.

      “Chủ tử.”

      Dạ Thần mang theo Dạ Hồn, Dạ Mị đến, gió thổi khiến y bào phất phơ. Tóc đen tung bay, áo bào trắng, y phục đen, bước chân trầm ổn, đẹp như bức tranh phong cảnh vậy.

      Lãnh Loan Loan điểm gật đầu, nam nhân tuấn dật như vậy nếu mà xuyên về tại, có lẽ ngay cả minh tinh nhìn thấy bọn họ cũng phải nhường bước.

      “Thế nào?”

      Dạ Thần ngồi vào bên, nhìn lại lãnh loan loan. Màu tím song đồng thâm thúy giống như có thể đem nhân hút vào, càng như rừng huân y thảo bát ngát (1).

      “Thuộc hạ xử lý tốt .”

      “Là ai gây chuyện?” Lãnh Loan Loan vẻ mặt có chút nguy hiểm, có người lại nhằm lúc bọn họ ở tại Loan Nguyệt Lâu mà cố tình gây chuyện, mưu toan sinh , làm loạn cả Loan Nguyệt Lâu. là tên ngu xuẩn, nàng cho tên đó biết làm sai lầm thế nào.

      “Là Viêm Nguyệt Lâu thầm mua chuộc người trong Loan Nguyệt Lâu, mưu toan đem Loan Nguyệt Lâu khuất phục dưới trướng bọn họ.” Dạ Thần , hai mắt dần chuyển tối tăm, chút ngoan sắc ở đáy mắt lên. Viêm Nguyệt Lâu cư nhiên lại dám trêu chọc vào Loan Nguyệt Lâu, xem ra lần này dễ bỏ qua được.

      “Tàn Nhất?”

      Lãnh Loan Loan khiêu mi, nghĩ tới lại là cía tên Tàn Nhất kia. Bất quá, nàng nàng tin rằng biết nàng chính là chủ tử của Loan Nguyệt Lâu. Nếu biết, khẳng định làm như vậy. Chỉ vì Viêm Nguyệt Lâu cùng Loan Nguyệt Lâu mặc dù đều là tổ chức sát thủ số số hai giang hồ, nhưng Viêm Nguyệt Lâu đối với Loan Nguyệt Lâu lại thua kém ít.

      “Đúng vậy.” Dạ Thần gật gật đầu,“Xem ra Viêm Nguyệt Lâu là muốn khiêu chiến Loan Nguyệt Lâu .”

      “Chúng ta tuyệt thất bại.”

      “……”

      bên Dạ Mị, Dạ Hồn lạnh lùng . Viêm Nguyệt Lâu, bọn họ còn đặt ở trong mắt. Xem ra là lần trước cho bọn giáo huấn đủ, bọn họ mới có thể nhanh như vậy quên nỗi nhục.

      “Đương nhiên thua, cũng thể thua.” Lãnh Loan Loan mày liễu giương lên, mâu quang sáng ngời, mang theo ngạo nghễ cùng khí phách.

      “Loan Nguyệt Lâu là vô địch .” Có ai có thể thắng được nàng.

      “Chủ tử, ngươi xem chúng ta có phải hay nên cho Viêm Nguyệt Lâu bài học?” Dạ Hồn hỏi, hai tay nắm chặt, có loại mong chờ muốn động.

      Lãnh Loan Loan vuốt môi cái, thờ ơ liếc .

      “Ta nghĩ đây là thời điểm cho biết thân phận của chúng ta.”

      “Chuyện này –”

      Dạ Hồn, Dạ Mị hai mặt nhìn nhau, Dạ Thần cũng nhịn được nhướng mày. Chủ tử là cho Tàn Nhất biết thân phận của nàng sao?

      phải hoàng hậu, mà là chủ của Loan Nguyệt Lâu.”

      Lãnh Loan Loan đứng lên, gió thổi tóc như làn mưa. Quần la bó màu lửa đỏ, lưng áo cao, quyến rũ tuyệt sắc.

      biết khi biết chúng ta chính là chủ nhân của Loan Nguyệt Lâu có biểu tình gì?”

      Nụ cười mang tà ý nở rộ ở khoé miệng, lúc đó hẳn rất thú vị.

      Nàng chờ mong.

      Chương 52: Cuộc gặp gỡ thân mật

      Đêm, mảnh tối tăm.

      Vạn vận trong trạng thái tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng gió phất phơ, nhánh cây lay động, đánh vào nhau nghe xào xạt.

      Hơn mười bóng dáng màu đen từ nóc nhà bay vút nhanh như tia chớp, thừa dịp đêm tối mình, bí mật tiến đến các phân điểm của Viêm Nguyệt Lâu.

      Sau thời gian nén hương…

      Lửa lớn hừng hực chiếu rọi cả khoảng trời đêm. Thấp thoáng trong bóng lửa, có thể thấy nhiều bóng người hoang mang, rối loạn, chạy đông chạy tay xách nước nhằm dập lửa. Tiếng chém giết, tiếng la cứ hoả làm cho màn đêm vốn lạnh lùng trong trẻo, giờ trở nên huyên náo thôi.

      Đao kiếm va vào nhau kêu đinh đương –

      Đao quang kiếm ảnh, người ngã xuống. Máu tươi phun tung toé, màu máu cùng với màu lửa rực rỡ, xinh đẹp đến đáng sợ.

      Những bóng dáng màu đen ban nãy đạt được mục đích, cùng nhau bí mật rời .

      Các phân điểm của Viêm Nguyệt Lâu giờ chỉ còn là đống hỗn độn.

      Viêm Nguyệt Lâu

      Bên trong tấm màn mỏng màu lam, nam tử dựa vào gối, ngủ cũng an ổn. Đuôi lông mày giật giật, làm cho nửa khuôn mặt bị thương thoạt nhìn có chút dữ tợn.

      Bang bang phanh –

      Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, trong đêm tối tĩnh mịch trở nên chói tai..

      Tàn nhất nằm giường, đôi mắt đột nhiên mở lớn, xoay người ngồi dậy. Đôi đồng tử màu nâu bởi trong bóng tôi nên lại càng sáng ngời. Môi bạc khẽ nhếch, vẫn ở sau màn, lạnh lùng mở miệng:

      “Ai nửa đêm đến quấy nhiễu bản lâu chủ?”

      “Chủ tử, là ta.” Hắc Nghiên đạm mạc trả lời từ ngoài cửa, nghe cách cẩn thận thấy trong thanh của nàng có chút hoảng loạn bất bình thường.

      Tàn Nhất ninh ninh mi, là là chuyện gì xảy ra làm cho Hắc Nghiên đêm hôm khuya khoắt phải tự mình chạy tới đây? Bàn tay to xốc màn lên, xuống giường đem áo khoác phủ thêm. Sau đó đem đèn châm lên, ngọn đèn mờ nhạt chiếu sáng lên toàn bộ phòng. Còn có thể nghe được ngoài cửa sổ tiếng sóng triều day dứt, vung tay lên, vọng ra cửa.

      “Vào .”

      Chi dát –

      Hắc Nghiên đẩy cửa phòng, đến.

      “Tham kiến chủ tử.”

      Hắc Nghiên hơi khom người, khi ngẩng mặt lên lại thấy Tàn Nhất khoác áo ngồi ở bên cạnh bàn. Dưới ngọn đèn mông lung, vẻ mặt trở nên phiêu miểu, làm cho người nhìn có laoị cảm giác chân .

      “Được rồi.” Tàn Nhất hướng nàng liếc mắt cái, đôi con ngươi lên chút lạnh lẽo.

      “Tốt nhất có chuyện trọng yếu, nếu –”

      Thân hình Hắc Nghiên un lên, gục đầu xuống, thanh đạm đạm như trước, :

      “Chủ tử, mới vừa rồi nhận được cấp báo. Hơn mười cứ điểm của Viêm Nguyệt Lâu ta đều bị nhân xâm nhập, vô số môn nhân thương tàn, cứ điểm cũng bị đốt sạch, tổn hại nghiêm trọng.”

      “Ai làm ?” Tàn Nhất chút cũng có vẻ kinh ngạc nào mặt, chỉ hơi nhắm mắt, lạnh giọng hỏi. Dám động vào Viêm Nguyệt Lâu của , hậu quả thế nào chẳng lẽ còn biết hay sao?

      biết.” Hắc Nghiên lắc đầu, những người còn sống chỉ biết rằng đó là nhóm hắc y nhân. Bọn họ võ công bất phàm, hành động nhanh lẹ, chỉ qua nửa canh giờ phá huỷ toàn bộ cứ điểm của Viêm Nguyệt Lâu.

      biết?” Đôi đồng tử màu nâu lộ ra tia nguy hiểm, nuôi đám phế vật sao?

      “Tra cho ta, nếu tra có kết quả, đem đầu tới gặp.” Bàn tay to năm chặt lại, dám khiêu khích Viêm Nguyệt Lâu, có nghĩa là dám chấp nhận hậu quả.

      “Vâng, chủ tử.” Hắc Nghiên gật đầu, trong lòng biết lần này nếu chuyện tình được xử lý tốt, uy tín của Viêm Nguyệt Lâu giang hồ xuống dốc phanh, có lẽ chủ tử tức giận là vì chuyện này.

      “Chủ tử –”

      Đột nhiên Cát Đường chủ vội vã chạy vào, trong tay còn cầm phong thư.

      “Tiến vào.” Tàn Nhất kêu.

      “Chủ tử, mới vừa có kẻ dùng tên bắn phong thơ đến bên ngoài Viêm Nguyệt Lâu” Cát Đường chủ sắc mặt ngưng trọng, đem phong thư đưa cho Tàn Nhất.

      Tàn Nhất mở phong thư ra, vẻ mặt liền lập tức nguội lạnh. Đôi đồng tử híp lại, loé ra vẻ nguy hiểm khó lường.

      “Là Loan Nguyệt Lâu.”

      “Loan Nguyệt Lâu?”

      Cát Đường chủ cùng Hắc Nghiên hai mặt nhìn nhau, mày nhăn lại. Kia Loan Nguyệt Lâu cùng Viêm Nguyệt Lâu bọn họ tên chỉ khác nhau chữ, nhưng giang hồ lại là tổ chức sát thủ đầu nhất đừng nhì. núi thể có hai hổ, Viêm Nguyệt Lâu vốn là muốn mua chuộc người trong Loan Nguyệt Lâu về Viêm Nguyệt Lâu. Ai biết tình lại ra đến thế này. tại chẳng phải là Loan Nguyệt Lâu báo thù sao?

      nghĩ tới, Loan Nguyệt Lâu kia lại cũng cùng chúng ta sống mái.” Cát Đường chủ hơi cúi đầu, trầm giọng .

      “Ngày mai Mê thành, Lâu chủ Loan Nguyệt Lâu hẹn gặp ta ở đó.” Tàn Nhất buông phong thứ xuống, thản nhiên . Đồng tử sáng ngời nhìn chằm chằm ánh nến, bộ dáng có chút đăm chiêu.

      “Ngộ nhỡ bọn họ giăng bẫy chúng ta sao?” Cát Đường chủ hỏi, hồi Hồng Môn Yến ?

      Hắc Nghiên hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt lạnh như băng. Mặc kệ ngày mai xảy ra chuyện gì, nàng đều bảo vệ Lâu chủ , tuyệt để Loan Nguyệt Lâu đả thương .

      “Bẫy sao chứ?” Mày kiếm nhướng lên, môi mỏng khẽ nhêhcs, lạnh lùng cười . “Bản lâu chủ chẳng lẽ sợ sao?” Hừ, Loan Nguyệt Lâu lâu chủ sao? Thuận tiện cho nhìn cái rốt cục là người như thế nào?

      Mê thành · Trường đình

      Vạn dặm tinh , ánh mặt trời lấp lánh vàng rọi. Trước mặt là đồng cỏ xanh mướt, xa xa là núi non trùng trùng điệp điệp, phong cảnh hữu tình như vậy làm người ta khỏi nghĩ đến tiên giới.

      Trong ngôi đình trụ hồng ngói xanh, cỏ cây xum xuê xanh mơn mởn, có hai bóng dáng nam nữ ở tiền viện. Nữ, quần la cùng y bào lửa đỏ, làn váy theo gió tung bay. Nam, nguyệt nha trường bào màu trắng, phất phơ trong gió. Ở đình bên ngoài, hai hắc y nam tử cùng bốn thiếu niên áo trắng lẳng lặng đứng.

      Ước chừng nén hương sau, đoàn người theo bên kia tới. Nam tử đầu, nửa gương mặt đeo mặt nạ bạc, dưới ánh mặt trời lại lóe ra ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng. Đôi đồng tử màu nâu kia phát ra loại lạnh lùng cùng tàn nhẫn, trường bào màu lam, thắt lưng màu đen có khảm ngọc thạch, bước chân lại trầm ổn.

      Theo bên người nữ tử áo đen. Lưng đeo bảo kiếm, ánh mắt lạnh lùng. Ở bên cạnh nàng, có vài hắc y nam tử to lớn, ánh mắt đảo đảo qua lại, mang theo lãnh lệ sát khí.

      Khi đoàn người đến gần, nhìn đến người bên trong, biểu tình bỗng nhiên biến đổi, nghĩ tới cư nhiên lại là bọn họ.

      “Là các ngươi.” Tàn Nhất nửa mặt bằng bạc đứng ở đình ngoại, nhìn bóng dáng quen thuộc kia. Mày nhướng lên, mắt ra sắc thái khó hiểu.

      “Các ngươi là người của Loan Nguyệt Lâu?”

      “Lại gặp mặt.”

      Lãnh Loan Loan vuốt môi cái, đồng tử màu đen vừa nhìn chăm chú vào Tàn Nhất cùng người của , vừa cùng Dạ Thần ra.

      Tàn Nhất đánh giá hai người, thực ràng Lãnh Loan Loan là chủ, Dạ Thần chỉ là thuộc hạ, như vậy chủ tử của Loan Nguyệt Lâu, cũng là kẻ muốn hẹn gặp hôm nay chính là Lãnh Loan Loan.

      “Ngươi là Lâu chủ của Loan Nguyệt Lâu?” Tàn Nhất vừa nhìn Lãnh Loan Loan vừa hỏi, trán nhăn lại ngày càng sâu. Do thám bấy lâu, cư nhiên lại nghĩ tới nàng lại là chủ tử của Loan Nguyệt Lâu.

      .” Lãnh Loan Loan lắc đầu, hướng đến Dạ thần bên cạnh, “ là lâu chủ, nhưng ta cũng là chủ.”

      “Là có ý gì?” Chẳng những Tàn Nhất mịt mù, ngay cả Hắc Nghiên cũng nhịn được khó hiểu.

      “Rất đơn giản.” Lãnh Loan Loan nhàng cười, xinh đẹp như đoá hoa mùa xuân chớm nở, lại mang theo cỗ ngạo nghễ che giấu được.

      “Loan Nguyệt Lâu là của ta.”

    4. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 53: Đánh đố

      “Rất đơn giản.” Lãnh loan loan nhàng cười, xinh đẹp như đoá hoa mùa xuân chớm nở, lại mang theo cỗ ngạo nghễ che giấu được.

      “Loan Nguyệt Lâu là của ta.”

      Vẻ mặt của nàng cao ngạo, bễ nghễ giống như vị nữ vương cao cao tại thượng đứng thế gian vạn vật. Như Ngạo nghễ như vậy nhưng lại cách nào khiến người ta chán ghét, ngược lại cảm thấy như vậy nàng mới càng thêm mê người. Giống như có vô số ánh sáng trong suốt vây quanh nàng, loá mắt hấp dẫn người nhìn vào. Thời khắc này, bọn họ cảm thấy cho dù là quỳ dưới chân nàng thần phục cũng cảm thấy hạnh phúc. ( có tiền đồ a~)

      Gió núi nhè , lay động quần la lửa đỏ. Sợi tóc đen mượt mà như dòng suối, dung nhan tuyệt mĩ, đôi đồng tử mắt sáng ngời. Chóp mũi, mùi hoa tràn ngập.

      Tàn Nhất hơi hơi giật đôi mắt nâu, tâm vốn lạnh như băng tựa hồ lại như bị làn gió xuân xẹt qua, còn yên bình như trước nữa.

      Thời khắc này, gần trước mắt là nữ thần tuyệt mĩ, cao cao tại thượng, mà mỗi nụ cười, mỗi cái chớp mắt của nàng đều rực rỡ loá mắt như đóm lửa hừng hực cháy, hấp dẫn làm muốn thân cận nàng như con thiêu thân, biết hậu quả chính là diệt vong, lại vẫn thể dừng lại.

      Tâm động, nguyên thuỷ là vì cái này nên đối với nữ tử đó động tâm. Tim lạnh giá hai mươi mấy năm, trước nay chưa từng có chút dù chỉ là sóng triều, mà bây giờ ràng là hải triều ngoài Viêm Nguyệt Lâu vang lên bên tai . Mâu quang bất tri bất giác tối lại, mang theo chút nhu tình mà ngay cả cũng biết được.

      Ánh nắng màu vàng rực rỡ hạ mặt nạ của Dạ Thần,làm dịu con ngươi màu tím bí lạnh lùng, nhìn bên Lãnh Loan Loan ngạo nghễ lại lần ngây ngốc. Lần đầu ở chợ nô lệ kia, khi mà nàng ba tuổi mua về, có lẽ từ khi đó định sẵn ngày hôm nay nàng say đắm. Dung nhan tuyệt mỹ kia, khí chất xuất trần vướng chút khói lửa nhân gian kia đều làm người ta ái mộ. Mà khí thế duy ngã độc tôn của nàng càng làm cho người ta thêm phần thuyết phục. Có lẽ bảy năm trước, mình rời nàng là đúng. Bởi vì theo thời gian trôi qua, đối với nàng càng sâu, tình càng nặng, sâu nặng đến nỗi đôi khi làm cho chính cảm thấy thực khủng bố. Nếu có ngày thể ở bên cạnh nàng nữa, khi đó phải làm sao? Dưới tay áo bào, năm ngón tay thon dài nắm chặt, mang theo nỗi lo lắng khó hiểu, tâm tư xa phiêu….

      Hắc Nghiên cùng người của Viêm Nguyệt Lâu ngẩng đầu nình Lãnh Loan Loan, mặc dù nàng ngồi cao lắm và bọn cũng cần thiết phải ngước đầu mà nhìn. Nhưng là người nàng có cỗ khí chất nữ vương khiến bọn kìm lòng được mà phải ngước đầu nhìn, quên mất rằng nàng là địch nhân.

      “Ý của Loan Nguyệt Lâu đến cuối cùng là thế nào?”

      Tàn Nhất đầu cúi xuống, lại nâng mặt lên, đáy mắt lại là mảnh lạnh lùng. quên và cũng được phép quên các cứ điểm của Viêm Nguyệt Lâu trong đem bị Loan Nguyệt Lâu đốt thành tro. Huống chi kẻ chủ mưu gây nên lại chính là nữ nhân trước mắt này, người mà thua đến hai lần trong tay thủ hạ của nàng. Ngẫm nghĩ, mâu quang trở nên u, bỗng dưng lại có loại cảm giác hèn mọn.

      “Cái này phải hỏi Viêm Nguyệt Lâu của các ngươi.” Lãnh Loan Loan liếc cái có nhiệt độ,“Người phạm ta, ta phạm người. Nhưng Viêm Nguyệt Lâu các ngươi cư nhiên mua chuộc người của Loan Nguyệt Lâu, muốn đem Loan Nguyệt Lâu vào dưới trướng các ngươi. Tự nhiên phải nhận hậu quả.” Ánh mắt lãnh lệ, hồng y tung bay, tóc đen phiêu diêu, nàng từ vị nữ vương cao cao tại thượng phút chốc trở thành Tu La từ địa ngục.

      Đoá hoa màu trắng rơi xuống, bay lả tả, bí mật mang theo mùi hoa tươi mát người nàng lan toả, hạ xiêm y. Đen cùng trắng, trắng cùng đỏ, hai sắc thái đối lập, đem ánh mắt mọi người gắt gao giữ lại.

      Vài hắc y nhân của Viêm Nguyệt Lâu trở nên căng thẳng, trời có gió nhưng lại đổ mồ hôi lạnh. Nữ tử này quá mạnh mẽ , làm bọn trải qua bao nhiêu trận huyết vũ vi phong cũng nhịn được mà rùng mình.

      Hắc Nghiên tiếng động đem kiếm ôm ở trước ngực, khí chất cuồng ngạo cùng bá chủ của Lãnh Loan Loan làm cho nàng kinh hãi. Cảm giác nguy hiểm rất lớn, nàng quên trận quyết đấu giữa Lãnh Loan Loan và Lâu chủ trước đây. Chỉ là chiêu đơn giản nhất của nàng nhưng mang theo sức mạnh kinh người, mà lửa kia quỷ dị càng làm người ta kinh hãi, có gì nghi ngờ khi nữ tử này có thể phá huỷ trời đất.

      Có lẽ mình so với nàng, căn bản là quá đáng nhắc tới. Nhưng là mình thề với lòng, phải bảo hộ Lâu chủ cho dù có phải dùng chính sinh mệnh của mình để đổi lấy. Nếu hôm nay Loan Nguyệt Lâu muốn bắt hạ bọn họ, nàng liền phải liều mạng vậy.

      “Ta cũng biết ngươi là chủ nhân của Loan Nguyệt Lâu.” Tàn Nhất trả lời, thế giới này vốn là thắng làm vua thua làm giặc. Huống chi núi khôg thể có hai hổ, bọn họ có ý muốn thu phục Loan Nguyệt Lâu cũng phải là sai.

      “Nếu ngươi biết ta là chủ nhân của Loan Nguyệt Lâu, ngươi làm vậy sao?” Lãnh Loan Loan tà tứ cười,“Cho dù như thế dám khi dễ Loan Nguyệt Lâu của ta, ta cũng thể để yên được .” Nàng là người điển hình có thù tất báo.

      “Cho nên ngươi phái người tiêu diệt cứ điẻm của Viêm Nguyệt Lâu?” Tàn Nhất khiêu mi hỏi, trong lòng lại đắn đo lừoi của Lãnh Loan Loan. Nếu biết Loan Nguyệt Lâu của nàng làm vậy đối với Loan Nguyệt lâu sao? , . biết mình chính là kẻ có dã tâm vô cùng lớn. Nhưng là tại, nâu đồng tử nhìn nàng, tại cũng thể tự mình xác định được cùng Loan Nguyệt lâu đối đầu hay . Làm cho viêm Nguyệt Lâu bị tổn hại nghiêm trọng, lại còn tự chủ được mình…

      “Có thù tất báo.” Bốn chữ, giải thích nguyên do.

      “Hừ, vậy Loan Nguyệt Lâu các ngươi làm bị thương bao nhiêu là huynh đệ của Viêm Nguyệt Lâu, còn phá huỷ cứ điểm của Viêm Nguyệt Lâu. Chúng ta cũng phải tìm các ngươi báo thù mà thôi.” Hắc y nhân Viêm nguyệt Lâu nghe nàng như vậy, vô cùng giận dữ phản bác.

      “Cái đó phải xem ngươi có bản lĩnh hay .” Dạ Hồn mày rậm hơi nhíu, lạnh lùng .

      Bốn mắt nhìn nhau, khí như bị lửa thiêu đốt.

      “Lâu chủ, ngài nhất định phải vì huynh đệ mà báo thù.” Hắc y nhân quỳ xuống đất, hướng tới Tàn Nhất .

      “Chủ tử.” Hắc Nghiên cũng quỳ xuống, nàng cảm giác được tâm trạng bất thường của Tàn Nhất khi ở cạnh Lãnh Loan Loan, bình tĩnh cùng quyết đoán như trước kia. Tâm run lên, có chút lo lắng.

      “Các ngươi –” Tàn Nhất cúi đầu nhìn thủ hạ, đôi mắt lên tia ảo não.

      “Ta phụng bồi.” Lãnh Loan Loan thản nhiên liếc người của Viêm Nguyệt Lâu quỳ dưới đất. là ngu xuẩn, nam nhân như Tàn Nhất làm sao có thể vì mấy lời này mà dao động. Bất quá, Viêm Nguyệt Lâu là có ý tưởng thu phục Loan Nguyệt Lâu, tại sao lúc này nàng lại lợi dụng cơ hội mà ăn luôn nó chứ.

      “Chúng ta đánh cược ván.”

      chỉ tàn Nhất, tất cả mọi người của Viêm nguyệt lâu đều bị doạ đến sửng sốt.

      “Cá cược thế nào? Tiền đặt cược như thế nào tính?” Sau khi lấy lại tinh thần, Tàn Nhất hứng thú nhướng mi.

      Chương 54: Từ nay về sau, ngươi là thủ hạ của ta

      “Cược như thế nào? Tiền đặt cược tính ra sao?” Sau khi lấy lại tinh thần, Tàn Nhất hứng thú nhướng mày.

      “Lâu chủ…”

      “…”

      Người của Viêm Nguyệt Lâu vừa nghe Tàn Nhất chẳng những báo thù, giờ lại còn muốn cược câu đố với chủ tử Loan Nguyệt Lâu đều thầm lo lắng. Chủ nhân Loan Nguyệt Lâu phải nhân vật bình thường. Ai biết ta có gian lận hay . Vạn nhất Lâu chủ bị đặt bẫy, Viêm Nguyệt Lâu phải làm sao bây giờ?

      Tàn quay đầu lại, lạnh lùng nhìn thủ hạ. Tóc bay trong gió, vài sợi che khuất mặt nạ nửa mặt, ánh mắt nguy hiểm lóe sáng. Xem ra lâu lắm tới hình phòng, đám thủ hạ này coi ra gì nữa rồi.

      “Câm miệng cho ta.” Giọng khiển trách rất lạnh.

      “Chủ tử…”

      Hắc Nghiên nhíu mày liễu, do dự mở miệng. Tuy rằng nàng cũng biết dám bừa, chủ tử tuyệt dung, nhưng chuyện này liên quan đến an nguy của chủ tử, liên quan đến sinh tồn của Viêm Nguyệt Lâu, nàng mở miệng được. Nhưng Tàn Nhất hiển nhiên tức giận vì câu của nàng, mày kiếm nhướng cao, lạnh lùng nhìn nàng.

      “Bổn lâu tự có chủ ý, cần ngươi phải xen mồm vào.”

      Hắc Nghiên mím môi, ngậm miệng, nhưng trong lòng càng lo lắng, hai tay ôm kiếm, nhìn chăm chú vào người của Loan Nguyệt Lâu, đề phòng họ có mưu quỷ kế hãm hại chủ tử.

      Ngoái đầu lại, Tàn nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Lãnh Loan Loan, nhếch môi hỏi:

      “Đánh cược như thế nào? Tiền đặt cược là gì?”

      Lãnh Loan Loan nhướng mày nhìn , trong mắt lộ ra cái lạnh giống hơi thở tỏa ra lạnh như băng, tóc bay theo gió, y phục phập phồng, lắc lư thành điệu múa xinh đẹp.

      “Đánh cược rất đơn giản, lấy ba ngày làm hạn định, hai bên xem ai có thể lấy được Băng Tuyết Liên đỉnh núi tuyết, kẻ đó thắng. Kẻ thua phải nghe theo bất kì mệnh lệnh nào của người thắng vô điều kiện, hơn nữa tất cả thuộc về người thắng.”

      “Trong ba ngày lấy được Băng Tuyết Liên? Sao có thể cơ chứ? Căn bản là thiên phương dạ đàm*.”

      (*ý chỉ chuyện hoang tưởng, vớ vẩn, có thực)

      Lãnh Loan Loan còn chưa hết, Tàn Nhất còn chưa mở lời mà người của Viêm Nguyệt Lâu ngạc nhiên kêu lên. Theo truyền thuyết, Băng Tuyết Liên đỉnh núi tuyết có thể cải tử hoàn sinh, có thể gia tăng công lực kỳ hiệu nên có bao nhiêu người thèm muốn nó. Nhưng những người muốn hái Băng Tuyết Liên chưa có ai có thể sống sót trở về.

      “Ngộ nhỡ người của Loan Nguyệt Lâu , mà người của Viêm Nguyệt Lâu lại thua, làm sao?” Hắc Nghiên nhướng mày, mở miệng thấy lạnh. Trong mắt như có băng tuyết, lạnh lùng nhìn Lãnh Loan Loan.

      “Loan Nguyệt Lâu thể .” Lãnh Loan Loan nhìn lạnh lùng này rồi trả lời. “Bổn nương chuyện, chưa từng thất hứa .”

      miệng thể làm bằng chứng.” Hắc Nghiên ôm kiếm, .

      “Ta ngại viết giấy làm chứng.”

      “Được rồi.” Tàn Nhất làm gián đoạn cuộc chuyện, khẽ mím môi, hỏi Lãnh Loan Loan. “Nếu lấy được Tuyết Liên, bên thua thuộc về bên thắng. cách khác, nếu Viêm Nguyệt Lâu thua, sau này còn Viêm Nguyệt Lâu, chỉ có Loan Nguyệt Lâu?”

      “Đúng vậy.” Lãnh Loan Loan gật đầu, phải nếu thua, mà là Viêm Nguyệt Lâu khẳng định thắng. Đôi mắt nàng rất ánh sáng, nàng đánh cuộc chắc chắn nắm chắc phần thắng.

      “Vậy nếu Loan Nguyệt Lâu cũng có Tuyết Liên sao?” Tàn Nhất nhìn Lãnh Loan Loan, ánh mặt trời hôn lên mặt nạ bạc, sáng lấp lánh.

      “Đó là chuyện thể.” Lãnh Loan Loan chắc chắc, đôi mi dày chớp chớp. “Các ngươi cứ chuẩn bị thua .”

      “Cuồng vọng.”

      Hắc y nhân trừng mắt nhìn nàng, thể phủ nhận nữ tử này có dung mạo thế gian ít có nhưng họ phải kẻ phàm tục dễ bị vẻ ngoài đánh lừa. Ai cũng là bậc tinh đứng đầu sát thủ của Viêm Nguyệt Lâu, tự nhiên là miễn dịch với rượu ngon, sắc đẹp, trải qua vô số lần huấn luyện tàn khốc mà ra.

      “Hừ, các ngươi dám tỷ thí sao?” Dạ Hồn, Dạ Mị nhướng mày, có chút khiêu khích nhìn bọn họ.

      “Đấu đấu, ai sợ ai?” Tuy rằng cũng lo lắng về bất thường của Tàn Nhất, nhưng cùng là sát thủ, sao họ phải sợ người của Loan Nguyệt Lâu. Có lẽ nếu khoa tay múa chân thông thường, họ căn bản phải đối thủ của Loan Nguyệt Lâu.

      Tàn Nhất giơ tay lên, phất ống tay áo, hắc y nhân ngượng ngùng ngậm miệng, im lặng đứng bên.

      “Được, tại hạ đồng ý đánh cuộc với nương phen.”

      Gió núi lồng lộng, vạt áo bay lên phần phật.

      Hương hoa từ từ lan khắp ra khí, khí trở nên yên tĩnh.

      “Chủ tử…” Hắc Nghiên tán thành, nàng mím môi.

      “Chớ có nhiều lời.” Tàn Nhất lạnh lùng .

      Hắc Nghiên lui , trong lòng biết cũng như .

      “Được, ba ngày sau chúng ta gặp nhau tại đây.” Lãnh Loan Loan , xoay người rời . bóng trắng và hai bóng màu đen theo sau, xa dần, mãi đến khi còn bốn chấm .

      === ====== ====== ====== =====

      Ba ngày sau, cùng thời gian, cùng địa điểm.

      Hoa núi nở rộ, tiếc rằng có nụ cười sáng lạn. Hương thơm hoặc nồng hoặc thanh tràn ngập trong khí, làm chấn động khứu giác.

      “Các ngươi đến rồi.”

      Lãnh Loan Loan đứng ở trong đình, nhìn xuống Tàn Nhất đến. Hôm nay nàng mặc quần áo màu trắng, áo khoác bằng sợi bông, lưng áo cao, váy dài, quyến rũ vô cùng. Bên cạnh nàng, lần này chỉ có Dạ Thần. Hai người đều mặc màu trắng, phiêu dật xuất trần, giống như mặc quần áo tình nhân.

      “Ừ.” Tàn gật đầu cái, cũng chỉ dẫn theo Hắc Nghiên.

      “Nó đâu?” Lãnh Loan Loan hỏi, vốn có đáp án.

      Tàn lắc đầu, nhìn thấy ánh mắt tự tin của nàng là biết mình thua. Nhưng cam lòng, ràng đỉnh núi tuyết cao như thế, rốt cục sao nàng có thể lấy nó?

      “Ngươi thua rồi, hãy nhớ tiền cược của chúng ta.” Lãnh Loan Loan gật đầu với Dạ Thần, Dạ Thần lấy ra cái hộp gỗ màu đen. Lúc mở ra, bên trong là cây Tuyết Liên bọc bằng khối băng vây quanh, trong suốt, vô cùng quý giá.

      Cho dù đoán được họ thắng, nhưng tận mắt nhìn thấy, Tàn Nhất và Hắc Nghiên vẫn nhịn được hít hơi, ánh mắt ảm đạm.

      Gió vẫn thổi đều đều. Mãi sau đó, Tàn ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Lãnh Loan Loan, :

      “Tại hạ nguyện phục tùng, từ nay về sau, Viêm Nguyệt Lâu còn nữa, ta là thủ hạ của ngươi.”

    5. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 55: Vì ai giải độc?

      Y theo tiền đặt cược, Viêm Nguyệt Lâu nhập vào làm môn hạ của Loan Nguyệt Lâu, từ nay về sau giang hồ còn Viêm Nguyệt Lâu nữa, Loan Nguyệt Lâu độc tôn, giang hồ phong ba mảnh. Ngày xưa lãnh Tàn, Viêm Nguyệt Lâu lâu chủ Tàn Nhất trở thành thủ hạ của lâu chủ Loan Nguyệt Lâu Lãnh Loan Loan, cùng Dạ Thần trở thành tả hữu tùy tùng .

      Tuy rằng Hiên Viên Dạ đối với chuyện này rất có ý kiến, nhưng vẫn như cũ thy đổi được quyết định của Lãnh Loan Loan.

      Mấy ngày sau đó, Lãnh Loan Loan đột nhiên dẫn Đông Phương Triết, Dạ Thần chờ mọi người ra phủ. Tuy rằng tất cả mọi người muốn nơi nào? Vì sao ? Nhưng là vẫn là theo bên cạnh nàng. Cuối cùng bọn họ vào ngọn núi trống trải, thanh sơn núi non trùng điệp, liên miên dứt. Đem ngọn núi vây chung quanh. Lục ấm trong lúc đó, nhất tràng độc trạch ánh vào mi mắt. Tòa nhà bình thường xuất chứng kiến dân trạch có gì hai loại, tòa nhà độc dược xây ở nơi thâm sơn, làm cho người ta có chút tò mò.

      Mọi người nghi hoặc nhìn Lãnh Loan Loan, thấy nàng có bộ dáng tựa hồ là quen thuộc. Trong lòng rất thắc mắc , cũng nhịn được nâng nhanh cước bộ.

      “Người tới bên ngoài là ai?” đạo thanh ôn nhu tràn ngập phòng bị bay tới, ngay sau đó bóng dáng màu xau cũng theo đó bay ra, giống nhau chính là thân thủ nhàng như chim yến. Kia lục thường giống nhau cùng chung quanh lục ấm dung hợp ở tại cùng nhau, là lục tinh linh hóa thân.

      “Là ta.” Thanh thản nhiên của Lãnh Loan Loan khiến lúc sắc bóng dáng dừng lại hành đọng công kích, chỉ thấy bóng dáng của các nàng nhàng xoay tròn, người cũng chậm rãi rơi mặt đất.

      “Loan Loan nương.” ánh mắt mở to nhìn Lãnh Loan Loan, tràn ngập kinh hỉ.

      Mọi người lúc này mới phát bóng người màu xanh cư nhiên là mỹ nhân khó thấy được, chỉ thấy mặt nàng đẹp như hoa đào, mị nhãn như tơ, tuy chỉ là quần áo đơn giản màu xanh nhưng cũng lộ ra vài phần quyến rũ xinh đẹp. Nhưng cẩn thận xem lại có thể phát kia quyến rũ hoa đào trong mắt kỳ ngây thơ, thanh cũng ôn nhu vô cùng. Nữ tử này tuyệt đối phải như bề ngoài của nàng như vậy quyến rũ xinh đẹp, nàng nên là nữ tư ôn nhu đơn thuần mới đúng

      .

      “Là ngươi --” Tàn vừa nhìn nữ tử này liền kinh ngạc mở miệng, nàng phải là nữ nhân áo đỏ gặp được đường sao? Đôi mắt có chút phức tạp đảo qua dung nhan quen thuộc kia, cư nhiên có thể gặp lại được ở nơi này. Trong lòng khó chịu giống như nguyên nhân thoát ra ánh sáng nhưng vẫn nắm bắt được. Hận đối với người kia bất tri bất giác chuyển đến người nữ nhân này,mâu quang phiếm đen.

      “Là ngươi?”

      Lâm nguyệt dao cũng có chút kinh sợ nhìn Tàn Nhất, phải là người ngày ấy gặp được mặt tàn nam tử sao? Nguyên lai là bằng hữu của Loan Loan nương nghĩ tới. Thế gian việc đúng là vòng tròn.

      “Các ngươi nhận thức nhau?” Lãnh Loan Loan nhíu mày, đôi mắt nhìn Tàn Nhất chứa tâm tình phức tạp. Hận ý khắc sâu trong đôi mắt xẹt qua nhanh như thiểm điện, lại biến mất thấy. cùng với Lâm Nguyệt Dao có ân oán sao?

      “Từng có gặp mặt lần.” Lâm Nguyệt Dao gật gật đầu, tiện đà vội vàng nhìn Lãnh Loan Loan.“Loan Loan nương, xin hỏi dược liệu chuẩn bị tốt sao? Có thể giải độc cho phụ thân ta sao? Mặc dù nhiều ngày dộc được chế trụ, nhưng vẫn còn mê sảng, còn luôn gọi tên mẫu thân của ta......” Nàng thực sợ đó là hồi quang phản chiếu .

      Giải độc?

      Mọi người hai mặt nhìn nhau, chẳng lẽ chủ tử dẫn bọn đến chỉ là vì giải độc sao? Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?

      Lãnh loan loan liếc liếc mắt cái , Tàn cầm hộp đen trong tay, quay đầu đối lâm nguyệt dao gật gật đầu:“Mang đến .” Tàn vừa nhìn thấy như vậy liền sửng sốt, nguyên lai đánh đố băng tuyết liên là vị giúp phụ thân nàng ta giải độc sao? “ tốt quá.” Đôi mắt lóe sáng hàm chưa nước mắt,“Vậy thỉnh Loan Loan nương vì gia phụ giải độc .” xong, hướng nàng phúc phúc thân.

      thôi.” Lãnh Loan Loan gật đầu, lập tức hướng trong phòng đến. Mọi người mang theo đầy ngập nghi hoặc, cũng theo lên. “Uyển nương, Uyển nương --”

      Mới vừa đến ngoài cửa phòng ngủ, liền nghe được thanh nhược nhược vọng ra

      “Cha lại ở gọi mẫu thân ta.” Lâm nguyệt dao xong thiếu chút nữa chảy ra nước mắt, chạy nhanh lấy tay nhu nhu. Nàng nhưng có chú ý tới Đông Phương Triết và Tàn Nhất bên người Lãnh Loan Loan sắc mặt đại biến, giống như nghe được cái gì kích động

      .

      Đông Phương Triết nhìn Vạn Oánh Chiêu bên cạnh mình, thấy nàng vẫn còn mê mê tỉnh tỉnh suy đoán việc Lãnh Loan Loan muốn thay người nào giải độc. Đáy mắt lên cảm xúc phức tạp , nghe lầm sao? Thanh này ràng là cậu nhưng là người ở bên trong là cậu sao? Nếu là , khi nào lại có nữ nhi? tiếng động thở dài, ký hy vọng là cậu, lại hy vọng là . Hy vọng là , là vì rốt cục có tin tức của ; hy vọng là vị biết Tiểu Chiêu đối với cậu của có hận ý

      Tay Tàn Nhất cầm hộp đen trở nên căng thẳng, gân xanh theo mu bàn tay nổi lên. Đôi mắt nâu đột nhiên tối sầm lại, Uyển Nương kia phải là tên nữ nhân kia sao? Người trong phòng kia làm sao lại gọi tên của nàng? Hơn nữa nhìn Lâm Nguyệt Dao trước mặt, nàng cùng nữ nhân kia bộ dạng giống nhau như đúc, chẳng lẽ nàng lànữ nhi của nữ nhân kia sao? Chẳng lẽ nàng vứt bỏ cha cùng chính mình chính là bởi vì có người khác?

      Vô số nghi hoặc ở trong óc xẹt qua, khiến lòng của như có hải tảo quấn quanh . Trong lòng có dự cảm tên, giống như đáp án mà tìm kiếm rất nhanh xuất , nhưng đáp án như vậy có thể thừa nhận sao?

      Gió theo cửa lớn thổi vào, làm tung bay xiêm y của mọi ngừoi,

      “Cha --” Lâm Nguyệt Dao gọi , cửa lớn được đẩy ra dẫn mọi người vào. mùi thuốc dày đặc xông vào mũi, Vạn Oánh Chiêu ninh ninh mi. Thăm dò nhìn lại, thấy man giường màu trắng bay phấp phới che tình hình giường

      “Uyển nương, Uyển nương --” Người trong màn giường vẫn ngừng gọi cái tên, và lâm vào tình trạng hoảng hốt, thể nghe được tiếng Nguyệt Dao gọi.

      Lâm Nguyệt Dao lên phía trước, bàn tay mềm đem màn nhấc lên, dắt tại hai bên giường . Người giường nhân lộ ra, chỉ thấy lão nhân gầy yếu giường,nhắm mắt tiếng đọng nỉ non cái tên. “Loan Loan nương, còn mời ngươi thay gia phụ nhìn xem.” Lãnh Loan Loan tiến lên, đem lão nhân nâng dậy dựa vào đầu giường. Xốc lên tóc đen mặt , lộ ra gương mặt xanh đen gầy yếu. Đông Phương Triết nhìn lại gần, sắc mặt bỗng nhiên đại biến. Con ngươi đột nhiên trừng lớn, thất thanh kêu:

      “Cậu!"

      Chương 56: Phong ba nổi dậy

      “Cậu.”

      Đông Phương Triết tiếng kêu cậu, như tiếng sấm làm người trong phòng chết lặng. đợi tiến lên thăm hỏi bệnh tình của lão nhân nằm giường, Vạn Oánh Chiêu kêu lên trước:

      “Người đó là cậu ngươi?”

      Nếu là lão nhân nằm giường đó đúng là cậu của Đông Phương Triết, nhưng vậy chẳng phái cũng chính là hung thủ diệt Vạn gia trang, là cừu nhân của nàng hay sao? Hai tròng mắt linh động bị hận ý bao phủ, nàng nhìn chằm chằm Đông Phương Triết, đợi đáp án của hăn.

      Bốn thiếu niên cũng nhìn , lại nhìn sang vẻ mặt lahnj lùng của chủ tử. Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Xem chủ tử ràng là biết thân phận của người nằm giường kia, chẳng lẽ hôm nay nàng cố ý dẫn bọn đến chỉ vì để cho Đông Phương Triết tự mình chứng minh thân phận người đó sao?

      “Tiểu Chiêu, , ……”

      Đông Phương Triết nhìn Vạn Oánh Chiêu, nhưng thể nào ra đáp án. Mặc kệ như thế nào, người giường đúng là cậu , là người thân của . Nếu cậu chính là kẻ thù của Tiểu Chiêu, mình phải làm thế nào? chẳng những là cháu của cậu, cũng là vị hôn phu của Tiểu Chiêu. Mà người bị giết có nhạc phụ, nhạc mẫu, em vợ của , rốt cục nên thế nào?

      “Là ông ta, đúng ?”

      Vạn Oánh Chiêu nhìn Đông Phương Triết, trong lòng dần dần lạnh băng. Nam tử này vẫn đứng về phía người thân của mình. Mấy ngày nay dù giữa hai người có nảy sinh tình cảm, nhưng dù sao người thân của vẫn là kẻ thù của mình. Ánh mắt u tối, nhìn là thất vọng nhiều hơn, hay là đau khổ nhiều hơn.

      “Biểu ca.” Lâm Nguyệt Dao biết vì sao nữ tử kia nghe được thân phận của cha lại kích động, nhưng nhìn đến vẻ mặt khó xử của Đông Phương Triết nàng cũng có chút lo lắng, cho dù biểu ca này cũng chỉ mới biết tồn tại của mình.

      “Ngươi gọi ta là biểu ca?” Đông Phương Triết nhìn Lâm Nguyệt Dao, kinh ngạc hỏi. Cậu tuy có thành thân, nhưng cũng sinh tử nữ. Khi nào lại chui ra biểu muội đây?

      “Đúng vậy.” Lâm Nguyệt Dao gật gật đầu, cười yếu ớt .“Cha trước kia thường hay ra ta, kể cho ta nghe chuyện của biểu ca. Ta cũng từng thấy qua biểu ca nhiều lần, nhưng là biểu ta biết đến tồn tại của ta.” Tuy rằng cha muốn thân phận nàng lộ ra ngoài, nhưng dù sao có cha có mẹ thương, nàng cũng rất vui vẻ.

      “Ngươi là biểu muội của ta?” Đông Phương Triết có chút thể tin được, hai mươi mấy năm giờ mới biết rằng biểu muội.

      “Đông Phương Triết…” Vạn Oánh Chiêu quát, cắt ngang hai người chuyện. Ta mặc kệ các ngươi là gì, biểu ca cũng tốt, biểu muội cũng tốt, ta chỉ biết giường nhân là kẻ diệt cả nhà ta, ta muốn tìm báo thù.” Ánh mắt oán hận trừng mắt người nằm giường, lẽ vì trúng độc có thể trôn tránh được trách nhiệm sao? , nàng tuyệt bỏ qua cho .

      “Tiểu Chiêu, ngươi bình tĩnh chút.” Đông Phương Triết giữ chặt nàng, “Ngươi xem bộ dạng giờ của cậu ta thế này, ngươi còn nhẫn tâm xuống tay báo thù sao? bằng chờ khoẻ lên chút, hỏi ràng rồi sau đó quyết định cũng chưa muộn.”

      “Ta…”

      “Chờ chút.” Lâm Nguyệt Dao cắt ngang hai ngwòi chuyện, mờ mịt nhìn Vạn Oánh Chiêu. “ nương cha ta là hung thủ diệt cả nhà ngươi, nhưng là cha ta trúng độc nằm giường năm năm. Ngươi phải là nghĩ sai rồi?” Hay là án diệt môn nhà nàng là từ năm năm trước? Nhưng là có khả năng a, nàng tin phụ thân là người như vậy.

      “Cái gì? Ngươi trúng độc năm năm ?” Vạn Oánh Chiêu nghe được lời của nàng, kinh ngạc chỉ vào Tăng Duyên Dật nằm giường. Chẳng những nàng, ngay cả những người khác cũng nhịn được nhìn Lâm Nguyệt Dao, chẳng lẽ hung thủ diệt môn kia phải ?

      phải kẻ thù của ngươi.” Lãnh Loan Loansau khi xem mạch cho Tăng Duyên Dật, quay lại nhìn Vạn Oánh Chiêu lạnh lùng .

      phải?” kiên định trong lòng đột nhiên biến mất, Vạn Oánh Chiêu nhìn Lãnh Loan Loan có chút mù mờ. “Nếu phải , như vậy hung thủ thuê người diệt cả nhà chúng ta rốt cuộc là ai?” Chẳng lẽ nhưng gì bọn họ điều tra được đều uổng phí sao?

      “Ta nghĩ chờ tỉnh, tự nhiên rồi biết đáp án.” Lãnh Loan Loan cuối cùng cũng tra ra vài chuyện có thể chứng mình tăng Duyên Dật phải là hung thủ, nhưng lại có quen biết với hung thủ, thậm chí biết được nguyên do của Vạn gia trang bị diệt.

      “Phải ?” Vạn Oánh Chiêu cuối đầu nỉ non, trước mắt tựa hồ trở nên tối sầm.

      “Phu nhân, phải là cậu ta sao?” Đông Phương Triết nghe như thế, đồng tử lập tức sáng lên. biết cậu thiện lương như vậy làm sao lại là hung thủ gây ra huyết án được, nhưng lại xem Lãnh Loan Loan Tăng Duyên Dật biết hung thủ là ai.

      “Ân.” Lãnh Loan Loan thản nhiên gật đầu.

      “Tiểu Chiêu, ngươi nghe thấy chưa? Cậu ta phải là hung thủ giết cả nhà ngươi.” Đông Phương Triết tựa hồ có chút kích động. Khúc mắc của và Tiểu Chiêu từ nay bị tháo gỡ, về sau hẳn là nàng còn chán ghét nữa.

      “Biểu ca, các ngươi đến tột cùng cái gì?” Lâm Nguyệt Dao hiểu hỏi. .

      “Biểu muội, chúng ta …” Đông Phương Triết dừng chút, nhìn nàng ngượng ngùng .“Đúng rồi, biểu muội, ngươi tên là gì?”

      “Ta gọi là Lâm Nguyệt Dao, biểu ca gọi ta Nguyệt Dao .” Lâm Nguyệt Dao cười yếu ớt đáp.

      “Ngươi tên Lâm Nguyệt Dao?” Tàn Nhất nãy giờ vốn đột nhiên mở miệng, đôi mắt nhìn nàng có chút phức tạp khó hiểu. Cha của nàng ta gọi cái tên giống hệt tên của người phụ nữ đó, nàng cùng người phụ nữ đó lại giống nhau như đúc, còn cùng họ, chẳng lẽ nàng là nữ nhi của người phụ nữ kia.

      “Ân.” Lâm Nguyệt Dao gật đầu, biết vì sao vị công tử này lại bày ra vẻ mặt như thế. Nàng tên Lâm Nguyệt Dao có gì đúng sao?

      “Biểu muội ngươi như thế nào lại theo họ của cậu?” Tự dưng thình lình lại xuất biểu muội, lại còn cư nhiên cùng họ với cậu, Đông Phương Triết ngày càng hồ đồ. Này đến tột cùng là chuyện gì?

      “Lâm Uyển Nương là gì của ngươi?” Tàn Nhất đột nhiên lạnh lùng hỏi, vẻ mặt có chút lo lắng.

      “Nàng mẫu thân của ta.”

      Tuy rằng Lâm Nguyệt Dao biết Tàn Nhất làm sao biết được tên của mẫu thân nàng nhưng vẫn trả lời. biết rằng câu trả lời của nàng như vậy lại khiến Tàn Nhất điên cuồng đứng lên.

      “Ha ha ha……” Tàn Nhất nười to thành tiếng, nụ cười lại mơ hồ mang theo hận ý, chua xót, mỉa mai.

      “Nàng ta cư nhiên là nương của ngươi, ha ha ha……”

      Tất cả mọi người bị tràng cười của Tàn Nhất làm cho kinh hãi, hận ý ràng như thế, lại cố tình mang theo nỗi lòng đau xót bi thương. cùng mẫu thân của Lâm nguyệt Dao đến cùng là có quan hệ gì?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :