1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chín tuổi tiểu yêu hậu - Luyến Nguyệt Nhi

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 39: Vị khách ngoài ý muốn

      Năm ngày sau

      Sau cơn mưa, khí tươi mát vô cùng. Bầy trời như vừa được gột rửa, cầu vồng vòng cung xinh đẹp giống như nối liền giữa hai bầu trời. Gió thổi, cây cỏ lắc lư. Hoa thơm chim hót, phong cảnh như họa.

      Lãnh Loan Loan mặc y phục màu xanh lục, áo choàng màu trắng bên vai ôm trọn hai cánh tay rủ xuống, theo gió bay sang hai bên. Làn váy dài, bước nhàng tựa như tiên tử mỗi bước như tung bay, bước chầm chậm.

      Phía sau, Vạn Oánh Chiêu bưng giỏ đựng trái cây, Dạ Hồn bê xích đu theo đuôi.

      Bởi vì Lãnh Loan Loan thích thưởng ngoạn hưởng thụ cảnh an bình nên Hiên Viên Dạ đặc biệt sai người dựng mái đình ở giữa gian hoa cỏ sum suê. Bốn phía là bốn cột trụ đỏ rực, những cột trụ này có chút đặc biệt, biết từ nơi này mà tìm được thủy tinh để làm ra chúng. Người ngồi trong đình có thể nhìn xuyên qua để ngắm cảnh sắc bên ngoài, mà lại sợ mưa to gió lớn.

      đến trước đình, Lãnh Loan Loan khom người bay lên. nhàng như cánh yến, dáng người tuyệt đẹp. Y phục tung bay, mái tóc dài đến thắt lưng cũng bay lên.

      Vạn Oánh Chiêu nâng váy, dùng khinh công bay lên theo. Dạ Hồn cũng nhún chân nhảy lên, bố trí xích đu xong liền canh giữ ở bên.

      Lãnh Loan Loan nằm ở xích đu, đôi mắt mê say nhìn cầu vồng. Ở đại, vì môi trường bị ô nhiễm nghiêm trọng nên rất ít khi có cơ hội có thể nhìn thấy cầu vồng. Nàng híp lại mắt, bảy sắc cầu vồng lung linh lên trong mắt, đẹp đến loá mắt, đẹp sao tả xiết.

      “Chủ tử.”

      Bốn thiếu niên ra ngoài làm nhiệm vụ trở về, ngũ quan như ngọc, áo trắng phiêu phiêu, nếu phải bọn họ hô tiếng chủ tử, chỉ sợ tuyệt đại đa số mọi người coi họ là các công tử phú quý.

      lên .”

      Lãnh Loan Loan thờ ơ trả lời, vẫn híp mắt ngắm cầu vồng như cũ. Gió thổi tung mái tóc khiến nàng có vẻ tiên nữ bên ngoài trần thế, làm người ta cảm thấy cao cao tại thượng, xa thể với.

      Bốn thiếu niên phất tay áo, thân ảnh xuất ở trong đình.

      Dạ Hồn gật đầu với bốn người, xem như tiếp đón. Vạn Oánh Chiêu ngồi ở bên, tước vỏ trái cây cho Lãnh Loan Loan.

      “Thế nào rồi?”

      Lãnh Loan Loan tay nhận lấy miếng táo Vạn Oánh Chiêu gọt vỏ, hỏi. xong, quay người nhìn bốn thiếu niên. Thấy bọn họ có chút mỏi mệt gì, trong lòng khỏi tán thưởng. Nhớ lại ngày nào bốn thiếu niên này vốn cũng là do nàng vô tình cứu về, ngờ bây giờ ai nấy cũng có thể tự mình hành động rồi.

      “Hồi bẩm chủ tử.” Người đứng giữa cất bước tiến lên, khom người chắp tay trả lời. “Tất cả như chủ tử sở liệu, Lâm thừa tướng thừa dịp có chủ tử, ngầm ra tay với Tướng quân đại nhân.”

      “Hừ…” Lãnh Loan Loan lạnh lùng hừ tiếng, sớm nên xử lý cái lão già kia mới phải. Nhưng đúng là lão ta kín kẽ , bảy năm rồi mới dám động thủ. Nhưng nghĩ lại, lão cũng nhìn ra quyền thế của cha từ từ lớn mạnh, thậm chí còn cân sức ngang tài, mà vượt lên hẳn. Rốt cục lão già đó bắt đầu sợ hãi, muốn thừa dịp có nàng và Hiên Viên Dạ xuống tay với cha. Tuy nhiên, dù có rời nhưng cơ sở ngầm của nàng vẫn ở đấy. Đôi mắt sáng ngời mị mị, môi đào khẽ mở, mở miệng:

      tại thế nào?”

      tại người của ta báo kế hoạch của lão cho Tướng quân, Tướng quân an bài hoàn hảo. Chỉ chờ Tể tướng động thủ, lấy được tang chứng vật chứng.”

      “Tốt lắm.” Lãnh Loan Loan nhếch môi, cha là nguyên lão hai triều quả nhiên phải mỗi bề ngoài. Lâm Thừa Tập gieo gió gặt bão, thể tốt hơn.

      “Các ngươi xuống trước .”

      “Dạ.” Bốn thiếu niên chắp tay, rời .

      Vạn Oánh Chiêu thấy mơ mơ màng màng đối với những gì họ , cái gì mà Tể tướng, cái gì mà Tướng quân? Tướng quân là chỉ phụ thân Trấn Bắc tướng quân của Hoàng hậu nương nương sao? Vậy người với Tể tướng nhiều quyền thế kia có mâu thuẫn gì sao?

      “Thời tiết tốt.” Lãnh Loan Loan ngắm cầu vồng, cười . Nên xử lý để mọi người xử lý, còn lại là kẻ thù của Tiểu Chiêu. Nhưng, nàng tin ngày Tiểu Chiêu báo thù còn lâu.

      “Chủ tử.” Ảnh xuất bên đình.

      “Chuyện gì?” Dạ Hồn thay Lãnh Loan Loan hỏi.

      “Bên ngoài có kẻ muốn gặp người.” nam tử đeo chiếc mặt nạ nửa mặt, bên người còn có mặc hắc y theo, hai người xem ra đều là khí thế bất phàm, là người tầm thường. cũng biết hai người, nhưng lại nghĩ tới Lãnh Loan Loan quen đủ loại người, sợ để lỡ chuyện của nàng nên đến bẩm báo.

      “Ai?”

      Lãnh Loan Loan đứng lên, y phục bị xô đẩy, nàng vén rèm che lên, lộ ra dung nhan tuyệt mỹ.

      người đeo mặt nạ bạc.” Ảnh trả lời.

      “Là ?”

      Lãnh Loan Loan nhíu mày kinh ngạc. Vạn Oánh Chiêu cùng Dạ Hồn cũng nhìn nhau, đều đoán được thân phận người tới, chỉ là vì sao lại xuất ở đây?

      thôi.”

      Lãnh Loan Loan , thân ảnh bay vút xuống. Vạn Oánh Chiêu và Dạ Hồn theo sau.

      Đại sảnh

      Nam tử mặt nạ bạc ngồi bên trong, ngón tay thon dài cầm chén trà, hương trà tràn ngập. Bên người , lạnh lùng mặc quần áo màu đen đứng, hai tay ôm ngực lời nào. Đối diện, bốn thiếu niên đứng ở bốn phía, nhìn chăm chú vào bọn họ.

      Lãnh Loan Loan từ bên ngoài vào, quần áo màu lục, mái tóc phiêu phiêu, giống như ôm trọn của sức sống ngày xuân.

      Nam tử mặt nạ bạc có đôi mắt nâu sáng ngời, lẳng lặng nhìn nàng. Lần gặp mặt này, dường như nàng còn xinh đẹp hơn trước. Nhất là quần áo màu lục càng tôn thêm vài phần xinh đẹp, thiếu vài phần lãnh liệt.

      “Đúng là ngươi.”

      Lãnh Loan Loan nhìn nam tử mặt nạ bạc đúng là Lâu chủ Tàn Nhất của Viêm Nguyệt Lâu, nhíu nhíu mày liễu, thờ ơ . Nàng bước đến chỗ ngồi chính giữa, nhìn .

      Vạn Oánh Chiêu cùng Dạ Hồn, Ảnh đều đứng bên cạnh nàng, vì lần trước từng đấu với Viêm Nguyệt Lâu nên cũng chẳng vui vẻ gì. Bọn họ đều cảnh giác, e rằng Viêm Nguyệt Lâu đến là có rắp tâm khác. Chỉ có điều Ảnh ân oán giữa đôi bên, nhưng có thể cảm giác.

      “Mạo muội tới chơi, mong rằng Tiểu thư lấy làm phiền lòng.” Tàn Nhất chắp tay với Lãnh Loan Loan, vẻ mặt của trước sau đều lạnh nhạt, vì mình là người chủ động mà trở nên khách khí.

      Lãnh Loan Loan lạnh nhạt gật đầu, suy tư về mục đích của họ.

      Có lẽ là nhìn ra nghi hoặc của nàng, Tàn nhìn nàng, mở miệng : “Lần trước giao thủ, Viêm Nguyệt Lâu mặc dù thua trong tay Tiểu thư, nhưng tại hạ lại rất bội phục thân thủ của Tiểu thư, biết Tiểu thư có muốn kết giao bằng hữu với tại hạ hay ?” Tra ra thân phận của những người này, nhưng càng như vậy, càng hiếu kì với thần bí của nàng. Nếu so với chuyện lãng phí tinh lực, bằng chủ động đến cửa, có lẽ có thu hoạch tưởng, đây chính là nguyên nhân xuất ở đây hôm nay.

      Mọi người nhìn nhau, lướt qua Tàn Nhất. Nam nhân này rốt cục muốn làm gì? Bọn họ tin đơn thuần chỉ là thành tâm muốn kết giao bằng hữu.

      Bàn tay đặt ở đầu gối gõ vài nhịp, nam nhân này có mục đích, tất là chuyện ràng. Nhưng rốt cục có mục đích gì, tại mà thôi. Nếu là muốn kết giao bằng hữu, bằng theo kế mà làm, xem diễn xiếc gì?

      “Được.” Nàng gật đầu, đáp.

      Vạn Oánh Chiêu tất nhiên là hiểu gì, nhưng nàng tin chủ tử có dụng ý, chôn nghi vấn ở đáy lòng, lời.

      Đôi mắt nâu của Tàn Nhất híp lại, lúc ngẩng đầu lại là nụ cười nhàng. Nửa khuôn mặt đẹp tăng thêm mấy phần tuấn sắc, cũng tin câu trả lời của Lãnh Loan Loan có dụng ý của nàng. Nhưng mặc kệ nàng nghĩ thế nào, chỉ cần đạt được mục đích cuối cùng của là được.

      “Tại hạ Lâu chủ Viêm Nguyệt Lâu, Tàn Nhất, biết Tiểu thư xưng hô thế nào?”

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 40: Uống dấm chua cách khó hiểu

      “Tại hạ Viêm Nguyệt Lâu Lâu chủ Tàn Nhất, biết Tiểu thư xưng hô như thế nào?”

      Tàn vừa đứng đứng lên, chắp tay làm lễ với Lãnh Loan Loan. Nếu đồng ý kết giao bằng hữu, đương nhiên phải tự giới thiệu. Đôi mắt trong suốt, có tàn bạo, lãnh lệ lúc ở Viêm Nguyệt Lâu.

      “Hiên Viên Loan Loan.” Trước khi chưa biết dụng ý của , tự nhiên thể vạch trần con bài. Lãnh Loan Loan thờ ơ trả lời, cho dù đồng ý kết giao bằng hữu, nhưng thái độ của nàng vẫn lạnh nhạt như thế. Ai quen có lẽ cho rằng nàng có thành ý, hoặc là cao ngạo xem thường khác.

      Hắc Nghiên đứng bên cạnh Tàn Nhất có loại cảm giác này, đôi mắt lạnh lùng của nàng nhìn dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt của Lãnh Loan Loan, trong lòng cảm thấy thoải mái. Bao lâu rồi, Lâu chủ chưa từng thân thiện với ai như thế, dù có lẽ thân thiện này cũng phải tâm, nhưng ít ra Lâu chủ biểu thị kính trọng nàng ta, trái lại, người kia lúc nào cũng lạnh lùng, giống như cao thể với tới.

      Lãnh Loan Loan sâu sắc cỡ nào, tất nhiên nhìn ra ánh mắt bất mãn của Hắc Nghiên. Đáng tiếc chuyện này chẳng liên quan gì đến nàng, vậy nên vẫn lạnh nhạt hờ hững như cũ.

      ra là Hiên Viên nương.” Tàn ngồi xuống, “ biết phủ của nương ở đâu?” hỏi thẳng, có thể tìm tới đây, tất nhiên tìm hiểu qua nàng. Điểm ấy , tin tưởng họ cũng hiểu được.

      Lãnh Loan Loan nhếch môi, hóa ra là mật thám ra nên mới chủ động tìm tới cửa, khó trách. Bàn tay nghịch ngợm vô thức, còn chưa kịp mở miệng, có người trả lời thay:

      “Là phu nhân, phải nương.”

      Người chuyện phải ai khác, đúng là Hiên Viên Dạ vừa trở về từ bên ngoài. Tuy rằng buông chính tới tìm Loan Loan, nhưng kỳ vừa lúc, có thể coi lần này như cải trang vi hành, vừa bên Loan Loan, vừa có thể xem tình hình dân sinh trong ngoài như thế nào. Chính là ngờ hôm nay vừa trở về nghe thấy giọng nam từ tính chuyện với Loan Loan, tuy rằng chưa thấy người, nhưng trong lòng bắt đầu thoải mái. biết dung mạo của Loan Loan khiến cho nhiều người muốn dò xét, huống chi người kia còn gọi Loan Loan là nương. tự chủ được, thốt ra, công khai chuyện Loan Loan gả làm vợ người.

      Lãnh Loan Loan nghe được trong câu của Hiên Viên Dạ chứa ghen tuông, động tác nghịch ngón tay dừng chút, nam nhân này ghen sao? Ngẩng đầu, thấy vào, cẩm bào màu lam lóng lánh những hạt ngọc, trong gió, y bào tung bay, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng.

      Nơi cổ họng khe khẽ cười tiếng động. thể thừa nhận, cũng có vẻ giận dỗi như thế, thấy ghen, tâm tình nàng vui vui. Nàng còn tưởng rằng bao giờ biết ghen chứ. Dù là Hiên Viên Thiên, vẫn là Dạ Thần, cũng chưa từng có phản ứng gay gắt nào. Đặc biệt Dạ Thần, cả ngày như hình với bóng theo nàng, nhưng chưa từng bắt Dạ Thần rời hay cái gì khác.

      Tàn vừa nghe vậy, khỏi giật mình. Ngẩng đầu, thấy nam tử tuấn mỹ bất phàm đến, có đôi mắt sâu như cái đầm có vẻ tức giận, Hiên Viên Loan Loan phải nương mà là phu nhân, lại nhìn vẻ mặt này, thân phận của cũng biết. Chính là hiểu vì sao, trong lòng Tàn Nhất khi nghe thấy những lời này lại như có cái gì tắc nghẽn, thở nổi. Đôi mắt nâu nhìn Hiên Viên Dạ, khí phách tôn quý bất phàm, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng, rất muốn vỗ lên má mình. Lại nhớ tới bị bao kẻ qua đường dùng ánh mắt khác thường nhìn chằm chằm, dường như quên gương mặt tàn phế xấu xí của mình.

      “Về rồi sao.” Lãnh Loan Loan nhoẻn môi cười với Hiên Viên Dạ.

      Cơn giận của Hiên Viên Dạ khi chạm phải nụ cười nở rộ của nàng đột nhiên tan như mây khói. thu hết vẻ giận dữ, lại khôi phục tôn quý lạnh lùng ngày thường. Cánh tay dài duỗi ra, kéo Lãnh Loan Loan. ngồi vào ghế , sau đó thân thể nhắn của nàng bị ôm chặt trong lòng . nhìn thoáng qua Tàn Nhất, mang theo biểu thị chủ quyền công khai. Chính là khi ánh mắt lướt qua vẻ mặt của Tàn Nhất, có chút đờ người. Vừa rồi ở bên ngoài chỉ thấy nửa gương mặt , đó là nửa tuấn mỹ, lại ngờ phần còn lại bị chiếc mặt nạ bạc che khuất. Hiển nhiên, nửa mặt kia hẳn là trọn vẹn.

      Tàn Nhất có chút sửng sốt, trong lòng có chút chua xót, lại khôi phục vẻ mặt chút thay đổi.

      Dạ Hồn đối với cảnh thân thiết của Lãnh Loan Loan cùng Hiên Viên Dạ tất nhiên thấy nhưng thể trách, sớm tập mãi thành thói quen. Còn Hắc Nghiên nhìn thấy Lãnh Loan Loan cùng Hiên Viên Dạ chút nào che dấu thân mật có chút giật mình, ngờ họ lớn mật như thế. Nàng chỉ cảm thấy hai gò má mình có chút nong nóng, đôi mắt tự chủ được toát lên hâm mộ. Đảo mắt qua Tàn, nếu cũng có thể hiểu được tình cảm của mình tốt biết bao.

      Tàn Nhất chỉ lo để ý suy nghĩ của mình, làm sao mà bận tâm đến ánh mắt ái mộ của Hắc Nghiên. Còn mọi người phía này đều nhìn ra, xem ra hắc y nữ tử này thích Tàn Nhất.

      “Phu nhân, hai vị này là…?”

      Hiên Viên Dạ cố ý gọi Lãnh Loan Loan là phu nhân trước mặt hai người, nghe thấy tiếng cười thầm nén được của mọi người. Ngay cả Dạ Hồn, Ảnh cũng nhịn được lên ý cười nơi đáy mắt, Hoàng Thượng quả thực ghen.

      Lãnh Loan Loan buồn cười nhéo lòng bàn tay Hiên Viên Dạ, nam nhân này đúng là uống được dấm chua để yên. Tuy nhiên, gương mặt tỏ vẻ gì, vẫn lạnh nhạt như cũ giới thiệu :

      “Vị này là Lâu chủ Viêm Nguyệt Lâu, Tàn Nhất, phía sau là…?” Nhìn , Lãnh Loan Loan ngừng lại, là hộ vệ ư? Tuy rằng tình cảm của với Tàn Nhất hiển nhiên đơn giản.

      “Đây là hộ vệ của ta, Hắc Nghiên.” Tàn , trong mắt , Hắc Nghiên căn bản phải nữ tử, chỉ là hộ về trung thành mà thôi.

      Hắc Nghiên thấy Tàn Nhất giới thiệu, ánh mắt tối sầm lại, lại cảm giác khổ sở, vẫn tình cảm của mình.

      là nam nhân của ta, Lãnh Dạ.” Lãnh Loan Loan chỉ vào Hiên Viên Dạ, giới thiệu.

      Hắc Nghiên cả kinh, phải biết rằng lòng tự tôn của nam tử rất lớn, mà cách của Lãnh Loan Loan khiến người ta có cảm giác nam nhân kia là đồ riêng của nàng.

      “Vinh hạnh.” Tàn Nhất chắp tay với Hiên Viên Dạ, tuy rằng Lãnh Loan Loan giới thiệu rất quái dị, nhưng có chút hâm mộ, có thể khiến nữ tử cao cao tại thượng như vậy thừa nhận là người của nàng, chứng minh tình cảm hai người rất sâu đậm.

      “Vinh hạnh.” Hiên Viên Dạ gật đầu.

      Kế tiếp, đôi bên yên tĩnh.

      “Hôm nay quấy rầy, tại hạ xin cáo từ.” Cảm giác Hiên Viên Dạ có ý chào đón, Tàn đứng lên, chắp tay với Lãnh Loan Loan.

      thong thả.” Hiên Viên Dạ khách sáo gật đầu, vẫy tay với Ảnh, để đưa hai người .

      Tàn Nhất, Hắc Nghiên biến mất ở ngoài cửa, lần đầu tiên chạm mặt chấm dứt trong khí lạnh lùng.

    3. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 41: Lời mời của Đông Phương Triết.


      Chạng vạng, những rặng mây đỏ che kín bầu trời. Giống như tấm chăn gấm rực rỡ vô biên vô hạn, trang điểm cả bầu trời trở nên tươi sáng mê người.

      Dạ Thần cùng Dạ Mị rốt cục trở lại, thân phong trần, xem ra mệt mỏi suốt mấy ngày nay.

      “Chủ tử.” Hai người chưa kịp rửa mặt chải đầu trực tiếp gặp Lãnh Loan Loan.

      Lãnh Loan Loan cùng Hiên Viên Dạ chơi cờ ở ngoài đình, ánh sáng mờ ảo rơi người bọn họ, biến thành ánh sáng trong suốt, tuấn nam mỹ nữ, hai người như đôi thần tiên quyến lữ. Làn gió làm y phục của họ hơi phất lên, nét mặt bình tĩnh, im lặng đấu cờ.

      Dạ Hồn, Ảnh đứng bên người Lãnh Loan Loan, Hiên Viên Dạ, y bào màu đen như chiếc bóng hề di động.

      Nghe thấy giọng của Dạ Thần, quân cờ tay Lãnh Loan Loan còn chưa đặt xuống, nghiêng đầu nhìn sang chỉ thấy thấp thoáng ánh sáng ngọc, Dạ Thần cùng Dạ Mị, trắng đen đến.

      “Chưa xong đâu nhé.” Nàng buông quân cờ xuống, với Hiên Viên Dạ.

      Hiên Viên Dạ nhíu mày, cũng đặt quân cờ xuống, thấy Dạ Thần, Dạ Mị tới.

      “Tham kiến Lâu chủ.” Dạ Hồn chắp tay vấn an Dạ Thần.

      Dạ Thần gật đầu, cùng Dạ Mị đến thỉnh an Lãnh Loan Loan cùng Hiên Viên Dạ:

      “Tham kiến chủ tử, gia.”

      Hiên Viên Dạ gật đầu, ngồi ở bên gì.

      “Có lấy về được ?” Lãnh Loan Loan nhìn hai người hỏi, xem bọn họ thân phong trần, mày liễu nhíu lại, phải bảo y phái người của Mãn Nguyệt Lâu hay sao? Sao lại giống như y đích thân chuyến đến Vạn Gia Trang?

      lấy được.” Dạ Thần gật đầu, đưa vật được gói trong bao bố.

      Lãnh Loan Loan nhận lấy vật ấy, đặt lên bàn, xem. Nàng nhíu mi nhìn chằm chằm hai người, lạnh nhạt :

      phải bảo huynh phái người sao? Sao lại tự mình .” Xem dáng vẻ ấy, khẳng định là đích thân rồi.

      “Thuộc hạ lo lắng.” Dạ Thần cúi đầu, nhàn nhạt trả lời. Sao y có thể biết quan tâm của Loan Loan với Vạn Oánh Chiêu chứ, nhỡ đâu xảy ra sai lầm gì, chừng còn làm rối việc hơn, bằng tự mình chuyến, y cũng yên tâm.

      “Tùy huynh vậy.” Lãnh Loan Loan cũng biết tính tình nhận là làm đến cùng của Dạ Thần, cũng thêm nữa. “Hai người đều thân phong trần, xuống rửa mặt chải đầu nghỉ ngơi trước .”

      “Thuộc hạ xin cáo lui.”

      Dạ Thần, Dạ Mị gật đầu, xoay người rời .

      Sau khi họ , Lãnh Loan Loan cầm lấy cái bọc ấy, với Dạ Hồn: “Gọi Tiểu Chiêu đến đây.”

      “Vâng.”

      Dạ Hồn gật đầu cái, thân ảnh màu đen nháy mắt biến mất.

      lát sau, Vạn Oánh Chiêu vội vàng đến. Hai gò má trắng bởi vì kích động mà trở nên đỏ bừng, giống như làn mây tía. Đôi mắt trong suốt như nước suối sáng trong, khẽ cắn răng, bay vút người lên đình, cúi người hành lễ:

      “Tham kiến chủ tử, gia.”

      “Ừm.” Lãnh Loan Loan trả lời, thấy ánh mắt nàng dời khỏi phong thư bàn đá, biết nàng cuống lên rồi, bèn gật đầu.

      tới xem xem có đúng là đây hay ?”

      Vạn Oánh Chiêu tiến lên, bàn tay run run cầm lấy phong thư. Nàng hy vọng đây phải đồ sai, vì nó giúp hy vọng báo thù cho cha mẹ lớn hơn. Ngón tay thon dài mở thư ra, lấy ra lá thư bên trong. Ánh mắt theo nội dung trong thư mà trở nên kích động, cuối cùng long lanh nước mắt.

      “Đúng vậy, đúng là đây. Đây chính là thư mà người kia viết cho phụ thân.” Nàng nắm lấy tờ giấy, kích động .

      Lãnh Loan Loan nhận thư, nội dung thư mơ hồ là nam tử kia muốn giao vật phẩm quý giá cho trang chủ Vạn Gia Trang tạm thời bảo quản, nhưng vật phẩm này có lai lịch ổn. Có lẽ vì vậy mà Vạn trang chủ cự tuyệt, nhưng trang chủ biết nguyên do chuyện này, cho nên mới dẫn đến tai họa diệt môn.

      Đúng rồi, phải Dạ Mị có thăm dò vật đấy hay sao? Mới vừa rồi, cũng hồi báo. Chẳng lẽ là chuyện này thuận lợi?

      “Ảnh, gọi Dạ Mị tới đây.” Lãnh Loan Loan phất tay .

      .”

      Vạn Oánh Chiêu khó hiểu, chẳng lẽ có phong thư này để phân bút tích hung thủ mà vẫn chưa đủ hay sao?

      Lãnh Loan Loan lạnh lùng nhìn nàng cái, nhìn thấu nghi hoặc của nàng.

      “Chẳng lẽ muốn biết rốt cục là cái gì hại người nhà mất mạng hay sao?”

      Vạn Oánh Chiêu đột nhiên nắm chặt tay, trong mắt đầy hận thù, nàng đương nhiên là muốn.

      “Chủ tử, gia.”

      Chỉ chốc lát sau, Ảnh dẫn Dạ Mị sau khi rửa mặt đến.

      “Ừ.” Lãnh Loan Loan , “Dạ Mị, về chuyện vật phẩm, điều tra thế nào rồi?”

      “Hồi chủ tử, chuyện này dường như vượt quá trong tưởng tượng. có tin tức gì.” Dạ Mị cúi đầu, mở miệng đáp. Phái ra vô số người mà vẫn tra được, rốt cục là sao, ngay cả cũng nhịn được thấy tò mò.

      “Vậy sao?” Lãnh Loan Loan nhíu mi, rốt cục là cái gì mà có thể hại Vạn Gia Trang đều phải chết vì nó?

      Vạn Oánh Chiêu nghe được lời của Dạ Mị, vẻ mặt nặng nề. tìm được sao? Vậy phải làm sao bây giờ? Ánh mắt nàng hướng đến Lãnh Loan Loan, hy vọng có thể tìm được chút dũng khí và đợi chỉ thị tiếp theo.

      Lãnh Loan Loan mím môi, mở miệng : “Xem ra, tại cũng chỉ có thể căn cứ vào bút tích này để tra ra hung thủ.” Hy vọng quá khó khăn.

      Aiz…

      Vạn Oánh Chiêu thở dài tiếng động, cũng chỉ có như vậy.

      “Chủ tử.” thiếu niên áo trắng đến.

      “Chuyện gì?” Hiên Viên Dạ đứng lên, cẩm bào tung bay theo gió, hỏi.

      “Đông Phương Bảo đưa thiệp mời tới, mời chủ tử cùng gia đến Đông Phương Bảo làm khách. tại người của Đông Phương Bảo ở tại bên ngoài.” Thiếu niên trả lời.

      Đông Phương Bảo?

      Mọi người nhìn nhau, đột nhiên nhớ tới Đông Phương Triết. Chắc chắn là , chẳng lẽ trở về Đông Phương Bảo sao?

      ra ngoài xem sao.”

      Hiên Viên Dạ nắm tay Lãnh Loan Loan, mọi người ra ngoài.

      Đại sảnh

      Dạ Thần sau khi tắm rửa thay quần áo màu lam, tay áo tung bay, mái tóc còn ẩm ướt buông vai. Đôi mắt màu tím lóe ra ánh sáng lạnh nhạt, chiêu đãi người đưa thiệp đến từ Đông Phương Bảo.

      Người đến từ Đông Phương Bảo là gã sai vặt tuổi còn trẻ, quần áo màu xanh, đôi mắt to, có vài phần thông minh. Gã nhìn nam tử đeo mặt nạ màu vàng trước mắt có đôi mắt tím hiếm thấy mà e ngại, vẫn là dáng vẻ lanh lợi.

      “Chủ tử, gia.” Lãnh Loan Loan, Hiên Viên Dạ từ bên ngoài vào, Dạ Thần gật đầu với hai người. “Vị này là tiểu ca ở Đông Phương Bảo, hai vị này là chủ tử của chúng ta.” Dạ giới thiệu đôi bên.

      “Lãnh gia, phu nhân, nô tài có lễ.” Gã sai vặt gật đầu với hai người, trong lòng thầm khen khí độ bất phàm, quả là đôi rất xứng.

      “Mời tiểu ca ngồi.” Hiên Viên Dạ làm tư thế mời với gã sai vặt, ý bảo gã ngồi xuống.

      “Tạ Lãnh gia.” Gã sai vặt chắp tay, nhưng ngồi, mà trình thiệp mời lên, “Đây là thiệp mời của Thiếu bảo chủ nhà nô tài đưa cho Lãnh gia cùng phu nhân, mời Lãnh gia, phu nhân đến Đông Phương Bảo làm khách.”

      Lãnh Loan Loan khom người nhận thiệp mời từ tay Vạn Oánh Chiêu.

      Nàng mở ra đọc, nội dung trong thiệp mời là Đông Phương Triết vì cảm tạ cứu giúp nên đặc mời họ đến làm khách của Đông Phương Bảo. Nàng đưa thiệp mời cho Hiên Viên Dạ, đọc xong rồi gập lại.

      “Được, chúng ta nhất định đến như trong thiệp.” Đôi mắt sâu nhìn gã sai vặt, đáp.

      Lãnh Loan Loan nhíu mi, ngờ Hiên Viên Dạ lại đồng ý. Lúc này, bọn họ đều hoan nghênh Đông Phương Triết cho lắm.

      “Vâng, vậy nô tài xin cáo từ trước.” Gã sai vặt chắp tay, rời .

      “Vì sao lại đồng ý?” Lãnh Loan Loan nhíu mày, hỏi Hiên Viên Dạ.

      “Vì sao lại ?” Hiên Viên Dạ nhíu mày, nhìn nàng. “Ta có dự cảm, lần này, Đông Phương Bảo có thu hoạch ngờ.”

      Thu hoạch ngờ ư?

      Lãnh Loan Loan híp mắt, cứ hy vọng thế .

    4. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 42: Là bút tích của ai?.

      Hôm sau, ánh nắng tươi sáng, hương hoa tràn ngập.

      chiếc xe ngựa hoa lệ đứng ở bên ngoài Đông Phương Bảo, rèm xe màu lửa phập phồng theo gió, lay động thành độ cong xinh đẹp.

      Hai lái xe mặc đồ đen nhảy xuống, trái phải mở cửa xe ra.

      bàn tay vươn ra, vô cùng đẹp đẽ dưới ánh dương rạng rỡ, chủ nhân của bàn tay ấy là nam tử tuấn mỹ phi phàm, khuôn mặt góc cạnh, mày kiếm mắt sáng, môi mỏng mím . Mái tóc đen dài cột cao, sợi tóc bay nhè . ngọc quan có cài cây trâm vàng, vài sợi tóc còn phớt má. bước xuống xe, thâm mặc cẩm bào bằng tơ lụa màu xanh, tay áo ngắn phù hợp, có viền vàng còn tươi đẹp hơn ánh nắng.

      Mấy gã gác cửa chỉ cảm thấy ánh mắt sáng lên, nam tử này tôn quý phi thường.

      Nam tử vươn tay, bàn tay ngọc ngà mảnh khảnh vươn ra từ trong xe ngựa, đặt lên bàn tay . Ngay sau đó, thân ảnh đỏ rực như lửa xuất trước mắt mọi người. Người đó có mái tóc đen dài như thác đến thắt lưng. đầu nàng hề có món đồ trang sức nào cả, chỉ có ánh nắng lóng lánh rơi suối tóc ấy, tỏa ra vẻ sáng ngời. Đó là khuôn mặt tuyệt sắc, cái trán cao trơn bóng có dấu hoa đào màu hồng nhạt, mắt ngọc mày ngài, bờ môi đào kiều diễm, ánh mắt lạnh nhạt lại làm người ta kìm lòng được muốn trầm luân trong ấy…

      quá đẹp. Đấy là tiên nữ hạ phàm sao?

      Mấy gã thị vệ ngây ngốc cho đến tận khi có vài con tuấn mã lao lên từ phía sau xe ngựa, bất kì ai lưng ngựa cũng là người phi phàm. Nhất là nam tử áo trắng đầu, mái tóc cột cao, khuôn mặt như ngọc, đôi mắt sâu như cái đầm có màu tím hiếm có, thần bí khó lường, lại làm người ta nhìn vào bị hút vào trong.

      “Xin báo với thiếu bảo chủ quý bảo, Lãnh gia tới chơi.” Dạ Hồn lên , với thị vệ há hốc mồm.

      “Vâng, vâng.” Thị vệ lấy lại tinh thần, trong số các thị vệ nhanh chóng chạy vào thông báo.

      Chỉ chốc lát sau thấy Đông Phương Triết vội vàng ra.

      “Lãnh gia, phu nhân, hoan nghênh, hoan nghênh.” lên trước, chắp tay với Hiên Viên Dạ, Lãnh Loan Loan.

      dám, chúng ta rất vui khi nhận được thiệp mời của Đông Phương công tử. Hy vọng quấy rầy người.” Hiên Viên Dạ đáp lễ, Lãnh Loan Loan chỉ lạnh nhạt gật đầu.

      “Các vị đến đây là phúc khí của Đông Phương Triết ta.” Đông Phương Triết với những người khác, “Mời vào bên trong.”

      “Xin mời”

      “Làm phiền.”

      Đoàn người chậm rãi vào Đông Phương Bảo, bên trong khắp nơi là những bóng câu xanh mát, hoa cỏ sum suê, đình các, hòn non bộ, ao sen trong trẻo. Những mái cong ngọc lưu ly, ngói xanh tường đỏ, đâu đâu cũng có hơi thở Giang Nam, hổ là đệ nhất đại bảo trong giang hồ.

      Vào phòng khách, chủ nhân, khách đều an tọa.

      Từ nãy giờ Vạn Oánh Chiêu vẫn quan sát Đông Phương Triết, thấy dường như bình thường, chắc mẩn rằng vứt bỏ ân oán rồi. Nhưng còn mình? Đôi mắt sáng ngời như bị phủ sương, rốt cục đến lúc nào nàng mới có thể báo thù đây? Theo thời gian, nàng thầm có chút sốt ruột.

      “Triết nhi, khách đến rồi sao?”

      Chu Nghiêm Chính, có lẽ bây giờ là Đông Phương Chính đến. mặc quần áo màu xanh, mái tóc cột cao. Đôi mắt dài mất hết thù hận ngày xưa, trở nên trong suốt. Khuôn mặt ngay thẳng luôn giữ nụ cười , hòa ái thân thiết.

      “Thúc thúc, mọi người đến hết rồi.” Đông Phương Triết đứng lên, cười nhìn Đông Phương Chính. Sau khi hóa giải ân oán, hai người trở nên thân thiết. Có lẽ là muốn bù lại những lỗi lầm từng phạm, Chu Nghiêm Chính chăm sóc Đông Phương Triết như con mình vậy, từ ăn, mặc, ở, lại, đến chuyện tí ti bình thường. Đông Phương Triết coi lão như cha. Vì trước kia hai người là quan hệ kẻ thù nên bây giờ gắn bó như thế làm cho người ta cảm thấy có chút khó tin. Nhưng ân oán giữa bọn phức tạp hơn bình thường, chỉ là kẻ thù, còn là thân nhân duy nhất. khi thân tình cao hơn thù hận, những điều khác còn quan trọng.

      Mọi người thấy thế, trong lòng đều biết cái kết giữa bọn họ cuối cùng cũng tháo gỡ. Tuy rằng gì, nhưng kỳ cũng vui vẻ.

      “Hai vị là Lãnh gia cùng phu nhân ư?”

      Đông Phương Chính lên , cúi đầu với Hiên Viên Dạ, Lãnh Loan Loan, “Đa tạ nhị vị cứu Triết nhi, xin nhận lễ của lão phu.”

      “Thúc thúc.” Đông Phương Triết gọi, biết thúc thúc ăn năn. Chuyện ngày xưa, cũng muốn nhắc lại, chỉ hy vọng hai người có thể cùng nhau phát triển Đông Phương Bảo, có thể làm tổ tông Đông Phương Bảo thất vọng.

      “Đông Phương tiên sinh đừng khách khí.” Lãnh Loan Loan nhìn , “Ta cứu phải cố ý.”

      “Chuyện này…” Đông Phương Chính sửng sốt vì lời đó, có ý gì? Lão lại quay sang nhìn Đông Phương Triết.

      Khóe miệng Đông Phương Triết giật giật, lộ ra nụ cười khổ. cũng biết Lãnh Loan Loan cứu mình phải cố ý, nhưng mặc kệ là sao, cũng muốn cảm ơn nàng. Bởi vì nàng, nên mới phá bỏ được rào cản giữa bản thân và thúc thúc.

      Hiên Viên Dạ nhíu mày, tính tình của Loan Loan lại làm cho người ta xấu hổ.

      “Ha ha, dù sao nữa, chuyện phu nhân cứu Triết nhi là . Được rồi, lão phu chuẩn bị tiệc rượu, mời chư vị cùng nhập tiệc.” Nếu nàng như vậy có ý kiến của. Mặc kệ, cứu Triết nhi là , vậy cảm ơn.

      “Mời.”

      “Mời.”

      Mọi người đứng lên, đáp lễ.

      đứng ở cửa ngoài đại sảnh, ánh mắt Vạn Oánh Chiêu đột nhiên rơi vào lạc khoản của bức tranh treo vách tường. Khuôn mặt nàng bỗng nhiên biến đổi, phất tay :

      “Chờ chút.”

      “Sao vậy? Vạn nương?” Đông Phương Triết quay lại, có chỗ nào ổn sao? Làm chủ nhân, tất nhiên là lo lắng sợ đãi khách được chu toàn.

      “Bút tích bức họa kia là của ai?” Vạn Oánh Chiêu nhìn hàng chữ tranh, run rẩy hỏi. sai, tuyệt đối thể sai, chữ viết kia giống như của nam tử kia giao cho phụ thân. Chẳng lẽ hung thủ có liên quan tới Đông Phương Bảo sao?

      “Đó là tranh do cậu của ta đề lạc khoản.”

      Đông Phương Triết trả lời, cũng biết bức họa kia có chỗ nào phải? Hình như nghe khẩu khí của nàng là ở mục đề khoản của cậu sao? nhìn nét mực bức họa kia, lại nhìn Lãnh Loan Loan, bọn họ biết chuyện gì sao?

      Mọi người nghe được câu trả lời, của Đông Phương Triết, nhìn nhau cái, đều thấy ý tưởng trong mắt nhau:

      Có lẽ, bọn họ tìm được hung thủ diệt Vạn Gia Trang rồi.

    5. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 43: Thân phận hung thủ

      ”Tiểu Chiêu, đem tín hàm của ngươi lấy ra nữa ” Lãnh Loan Loan nhướn mày, thản nhiên với Vạn Oánh Chiêu. Đến tột cùng là đúng hay sai, ngay bây giờ liền .

      “Vâng.” Tiểu Chiêu gật đầu.

      Chú cháu Đông Phương Chính, Đông Phương Triết hai người hai mặt nhìn nhau, khổ sở hiểu đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Bọn họ lại cái gì?

      Vạn Oánh Chiêu đem tín hàm luôn giắt bên người ra, nhìn Lãnh Loan Loan.

      “Các ngươi cùng Tiểu Chiêu đối chiếu bút tích thử.” Lãnh Loan Loan hướng tới Dạ Hồn, Dạ Mị phân phó.

      “Vâng, chủ tử.”

      Dạ Hồn, Dạ Mị lên phía trước, cùng Tiểu Chiêu đến nơi treo bức họa.

      “Phu nhân, bọn họ đây là…?” Đông Phương Chính, Đông Phương Triết nhìn nhau liếc mắt cái, nghi hoặc hỏi Lãnh Loan Loan.

      Lãnh Loan Loan nhướng mày liễu, mắt sáng đảo cái, thản nhiên hướng hai người liếc mắt: “Lập tức biết.”

      Vạn Oánh Chiêu cùng Dạ Hồn, Dạ Mị đứng ở trước bức vẽ, hai tay nắm chặt tín hàm. Trong lòng lại đột nhiên có chút ý lo sợ, cảm giác nửa chờ đợi, nửa lại sợ hãi, thất vọng, vô cùng phức tạp. Hai tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào bức hoạ, tay cũng cơ hồ chảy ra mồ hôi, đứng bất động.

      Vạn Oánh Chiêu hít vào hơi sâu, rốt cục đem tín hàm lấy ra. Chữ viết giấy viết thư cùng bút tích được đề bức hoạ quả là giống nhau, hẳn là do người đề bút. Nước mắt nháy mắt theo hốc mắt chảy ra. Là , quả . Hai tay cầm lấy giấy viết thư run run , kích động thôi.

      Dạ Hồn, Dạ Mị nhìn lên, sắc mặt đồng thời ngưng trọng.

      “Thế nào?” Lãnh Loan Loan hỏi, kỳ theo hai vai rung động của Vạn Oánh Chiêu kia biết đáp án.

      “Là , là ……”

      Vạn Oánh Chiêu quay đầu lại, hai mắt đẫm lệ phá lệ sáng ngời, tràn đầy hận ý chút nào dấu diếm.

      “Này đến tột cùng là làm sao vậy?” Đông Phương Triết nhìn khuôn mặt đầy lệ của Vạn Oánh Chiêu rất là kinh ngạc, nhưng mơ hồ cảm giác tốt.

      Vạn Oánh Chiêu oán hận trừng mắt , tuy rằng hung thủ phải , nhưng cũng là thân nhân của ta, nỗi đau mất người nhà làm cho nàng thể oán hận ngay cả với nam nhân từng làm nàng tâm sinh đồng tình cùng cảnh ngộ này.

      “Vạn nương, ngươi……”

      Đông Phương Triết bị nàng chút nào che dấu hận ý nhìn đến kinh sợ, tột cùng là chuyện gì xảy ra?

      nương, cùng chúng ta có phải hay có cái gì hiểu lầm?” Đông Phương Chính nhìn mấy người bỗng nhiên chuyển biến thái độ, trong lòng cũng buồn bực, khỏi hỏi.

      “Muốn hỏi hãy hỏi cậu của người làm nên chuyện tốt gì?” Vạn Oánh Chiêu oán hận trừng mắt.

      “Cậu?”

      Đông Phương Triết cùng Đông Phương Chính dò xét Vạn Oánh Chiêu trước mặt, nương này cùng cậu rốt cuộc là có chuyện gì?

      “Đông Phương thiếu bảo chủ.” Lãnh Loan Loan cất tiếng phá vỡ khí trầm mặc, tươi cười lãnh liệt. “ biết cậu của thiếu bảo chủ tại là ở nơi nào?” Oan có đầu, nợ có chủ. Nếu người kia là thân nhân của kẻ diệt Vạn Gia trang , liền nên moi tin tức từ .

      “Thực dám dấu diếm.” Đông Phương Triết lắc lắc đầu.“Cậu của tại hạ mất tích năm năm.” Năm năm trước đột nhiên mất tích, ai cũng biết cậu xảy ra chuyện gì? ở phương nào?

      “Gạt người.” Vạn Oánh Chiêu phẫn hận la lớn, ràng là hung thủ diệt cả nhà nàng, như thế nào là năm năm trước mất tích?

      “Tại hạ tuyệt lừa gạt các vị.” Đông Phương Triết thản nhiên , “Tuy rằng biết cậu đến tột cùng là có ân oán gì với các vị, nhưng người mất tích.”

      “Những gì Triết nhi đều là .” Đông Phương Chính cũng chứng thực, “Cữu lão gia đúng mất tích vào năm năm trước.”

      “Tại sao có thể như vậy?” Nghe hai người như vậy, Vạn Oánh Chiêu chỉ cảm thấy cả người như nằm trong tảng băng to vạn trượng. Cả người cũng nhúc nhích nổi, ràng xác nhận được thân phận hung thủ, vì sao lại như có chút dấu vết gì.

      “Ta tin, ta nhất định phải tìm được .” Nàng đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt tràn đầy hận ý .

      “Xin hỏi Vạn nương rốt cục là có ân oán gì với cậu của tại hạ?” Nhìn nàng hận ý ràng như thế, Đông Phương Triết cũng nhịn được nhíu nhíu mày.

      “Ha ha ha……” Vạn Oánh Chiêu cười to trận điên cuồng,“Hỏi rất hay, cậu của ngươi phát rồ, mua sát thủ đem toàn trang chúng ta giết sạch. Nếu phải cha ta liều mạng giúp ta chạy trốn, ta tại cũng thể đứng ở trước mặt ngươi, càng thể thay Vạn Gia trang nhà già trẻ mấy chục người mà rửa mối huyết hận này.” Đáy mắt như lửa nóng hừng hực, trong đầu tựa hồ lại xẹt qua màn thảm thiết khi đó.

      Có thể nào là như vậy?

      Đông Phương Triết lắc lắc đầu, tóc đen như mực theo đó khẽ bay bay. Dung nhan tuấn tú đầy vẻ kinh ngạc thể tin nổi. , tin cậu lại làm ra tình tàn nhẫn đến thế. Trong trí nhớ cậu vẫn là trưởng bối từ ái, nụ cười luôn treo khuôn mặt.

      nương có phải hay nghĩ sai rồi?” Đông Phương Chính cũng chân mày nhướng cao, cả nhà huyết án khó trách nàng hận ý mãnh liệt đến thế. Nhưng là cữu lão gia làm người hướng đến từ thiện, như thế nào lại hạ thủ ngoan độc như thế đâu.

      “Các ngươi tự mình xem .” Vạn Oánh Chiêu đem giấy viết thư ném cho hai người, đầy ngập hận ý càng dày đặc.

      Đông Phương Triết nhặt lên tín hàm dưới đất, cùng Đông Phương Chính vừa nhìn thấy đều khỏi sửng sốt. Quả nhiên kia chính là bút tích tín hàm cùng của cậu giống nhau như đúc, thậm chí ngay cả thói quen đặc biệt viết chữ hảo kia cũng là giống nhau.

      Này, này……?

      Hai người hai mặt nhìn nhau, cũng biết làm sao ngẩng mặt. Chẳng lẽ gây nên?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :