1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chín tuổi tiểu yêu hậu - Luyến Nguyệt Nhi

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 34: Ám sát.

      Trăng lên ngọn cây, những vì sao thưa thớt rải bầu trời, nháy ánh mắt, khiêu khích ánh huyền nguyệt.

      Bóng hình vàng nhạt được màn đêm che dấu, vào quán trọ ở Mê Thành.

      Dưới mái hiên có hai chiếc đèn lồng, ngọn đèn lập lòe bên trong, hắt vào thân ảnh vàng nhạt, nhìn thấy ràng là nữ tử dùng khăn che mặt.

      lầu hai gian phòng, ánh đèn mông lung, bập bùng dáng người mờ nhạt.

      Cốc cố cốc…

      Cái bóng màu vàng nhạt đó sau khi nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn rằng ó ai khả nghi mới vươn bàn tay trắng nõn gõ vào cửa.

      Nam tử trong phòng thấy tiếng, đứng lên, lên trước.

      Két…

      Cửa được mở ra, nhìn thấy nữ tử đứng ngoài cửa.

      “Mời vào.”

      Nam tử cười . Nữ tử vào, chờ sau khi nam tử đóng cửa lại, nàng bỏ khăn che ra, lộ ra khuôn mặt đẹp như phù dung. Nữ tử này phải người khác, đúng là Diêu Phỉ Phỉ.

      “Chu lão bá, đợi lâu.”

      lâu.” Chu Nghiêm Chính xua tay, cười thân thiện, đưa tay ra, mời Diêu Phỉ Phỉ ngồi. “Ta cũng vừa đến.”

      “Lão bá, chuyện của ông làm thỏa đáng chưa?”

      Diêu Phỉ Phỉ ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Chu Nghiêm Chính. thực tế, trong khoảng thời gian này nàng cũng nghe được ít lời đồn về Đông Phương Bảo. ngờ lão bá hiền từ này lại có thể đuổi Đông Phương Bảo thiếu bảo chủ , tự mình đứng đầu, chiếm lấy Đông Phương Bảo. Nhưng nàng mặc kệ chuyện làm những gì như lúc trước là vì thiếu bảo chủ Đông Phương tốt, muốn bảo vệ Đông Phương Bảo. Nàng chỉ biết là chuyện nàng đồng ý giúp làm được, mà tại chuyện hứa làm cho mình chưa làm được.

      làm thỏa đáng.” Chu Nghiêm Chính gật đầu, “Tất cả đều nhờ giúp đỡ của Diêu nương.” Nếu được nàng thầm giúp đỡ, thể đoạt Đông Phương Bảo nhanh như vậy.

      cần khách khí.” Diêu Phỉ Phỉ nhếch môi, “Đó là giao dịch của chúng ta, nếu đồng ý, Phỉ Phỉ tất nhiên làm được. biết chuyện lão bá đồng ý giúp Phỉ Phỉ, có còn nhớ chăng?” xong, nhướn mày nhìn .

      “Tất nhiên rồi.” Chu Nghiêm Chính gật đầu, “Lão phu lời đáng giá ngàn vàng, nếu Diêu nương hoàn thành của tâm nguyện của lão phu, tất nhiên lão phu cũng hồi báo tâm nguyện của người.” Trách được đột nhiên gửi thư tới tìm, hóa ra là vì vẫn nhớ chuyện kia.

      ?” Ánh mắt Diêu Phỉ Phỉ sáng lên, nàng đợi những lời này lâu.

      “Đúng vậy.” Chu Nghiêm Chính gật đầu, “Lão phu chuyện tuyệt đối có nghĩa, tối mai ta phái người hành động.” Đôi mắt dài híp lại, lóe ra ánh sáng. Nếu có thể làm thỏa đáng việc này cho Diêu Phỉ Phỉ, sau này nếu cần nàng, nàng tất dám coi , vì nắm nhược điểm của nàng trong tay.

      “Tốt lắm.” Diêu Phỉ Phỉ đứng lên, cúi người với Chu Nghiêm Chính. “Vậy Phỉ Phỉ chờ tin vui của lão bá.”

      “Được.”

      Hai người nhìn nhau cười, đều vì mục đích riêng.

      Hôm sau, sau giờ Tỵ

      Bóng đêm lạnh lùng, gió đêm nhè , hoa cỏ lay động.

      Gần như mọi người đều vào giấc ngủ, khóe miệng cười , vui vẻ gặp Chu Công.

      Vài bóng đen lên bức tường màu trắng, thoắt qua hoa cỏ sum suê, bay vút về phía cửa sổ phòng.

      Gió đêm thổi vào từ ngoài cửa sổ, làm tấm rèm giường lay động chập chờn.

      Theo ánh trăng mơ hồ chiếu vào phòng, thấp thoáng có thể nhìn thấy được dáng người giường cùng bàn tay đặt ngang người nàng.

      Đột nhiên, người giường bỗng nhiên mở to mắt. Đôi mắt đen bóng trong bóng đêm tựa như hai viên bảo thạch chói mắt, tỏa ra ánh sáng băng lãnh. Vành tai giật giật, môi cười lạnh. Xem ra, là ông trời thấy nàng nhàn rỗi quá nên đưa niềm vui tới đây. tiếng động điểm huyệt đạo của nam tử bên người, nàng muốn bị phá hủy niềm vui này.

      Két…

      Cánh cửa bị đẩy ra nhàng, những cái bóng màu đen nhàng bước vào. Chúng trao đổi ánh mắt với nhau, hai người vung tay chém thẳng vào người giường.

      Thoắt cái, Lãnh Loan Loan khom người, tránh thoát khỏi tập kích từ ánh hàn quang lóe ra. Áo đơn màu trắng, thân ảnh nhàng bay xuống. Mái tóc đen tung bay, như tiên tử nhảy múa. Chỉ thấy nàng bắn ngón tay ra, ánh nến sáng lên, chiếu cả căn phòng, thân ảnh Hắc y lên.

      Thân thể Hắc y nhân cứng đờ, vạn ngờ nữ tử này lại là cao thủ như vậy. Đôi mắt lộ ra ngoài lớp khăn che mặt khi nhìn thấy Lãnh Loan Loan khi, nhất thời hít luồng khí. Trời, nữ tử tuyệt mỹ. Ngây ngốc nhìn, tay cầm đại đao ngơ ngác, dường như quên mục đích đến đây.

      Ngu ngốc.

      Lãnh Loan Loan nhếch môi, lộ ra nụ cười trào phúng. Sau khi nụ cười tắt , cả người phát ra lãnh ý như Tu La bước ra từ địa ngục. Dám đến ám sát nàng, quả là tự tìm chết.

      Khí thế mạnh mẽ của nàng khiến toàn thân Hắc y nhân đều run run, bỗng nhiên nhớ lại vị trí của mình. Hắc y nhân nhìn nhau. Phải hoàn thành nhiệm vụ. Huống hồ nữ tử này căn bản phải người bình thường, chỉ sợ nếu chúng hạ thủ, người chết là mình. Vứt bỏ mê hoặc trong mắt, mấy thân ảnh màu đen tay cầm đại đao tề bay vút lên, chém về phía nàng.

      Lãnh Loan Loan lắc mình cái, mấy cây đại đao đồng thời chém vào cái bàn phía sau, tiếng nổ rầm vang dội trong bóng tối.

      “Gia.”

      “Chủ tử.”

      “…”

      Những người khác nghe thấy tiếng vang dị thường đều chạy tới, Hắc y nhân thầm kêu chết tiệt rồi bỏ chạy ra ngoài cửa sổ. Cũng ngờ lập tức bị Vạn Oánh Chiêu cùng Dạ Hồn bắt lại.

      “Dẫn chúng tới.” Lãnh Loan Loan phủ thêm áo khoác, với mọi người. Hắc y nhân bị dẫn vào.

      xảy ra chuyện gì?” Hiên Viên Dạ vừa được Lãnh Loan Loan cởi bỏ huyệt đạo đứng dậy, thấy trong phòng toàn là người, còn có Hắc y nhân bị đè quỳ mặt đất, nhất thời mới hiểu chuyện, ánh mắt tán thành nhìn Lãnh Loan Loan. “Loan Loan, vì sao ta ngủ thiếp như vậy?” Lấy võ công của tuyệt thể biết có người xâm nhập.

      “Ta điểm huyệt đạo của chàng.” Lãnh Loan Loan hào phóng thừa nhận.

      “Nàng…” Hiên Viên Dạ tức giận nhìn nàng, nên lời. Nàng điểm huyệt đạo của mình, còn nàng đối mặt với nguy hiểm.

      “Thiếu chủ?!”

      Đột nhiên, Hắc y nhân giật mình nhìn Đông Phương Triết vào, thất thanh gọi. Hắc y nhân khác cũng nhìn theo, kinh ngạc vô cùng. Quả là thiếu chủ, trời ạ, phải thiếu chủ ngã xuống vách núi đen sao? Sao lại còn sống, hơn nữa, lại ở đây?

      Hiên Viên Dạ buông bất mãn trong lòng, cùng Lãnh Loan Loan nhìn lại, Đông Phương Triết xuất ở ngoài cửa. Hóa ra cũng nghe thấy tiếng, lo lắng nên mặc thêm quần áo chạy tới. Cũng ngờ lại nghe thấy có người gọi mình, mày kiếm nhíu lại. nhanh lên trước, giật khăn che mặt của Hắc y nhân. Lại nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của thuộc hạ, lạnh lùng :

      “Hóa ra là các ngươi!”

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 35: Hiên Viên Dạ nổi giận

      “Hóa ra là các ngươi.”

      Ánh mắt lạnh lùng của Đông Phương Triết tràn ngập thù hận, mấy người này là cao thủ số số hai của Đông Phương Bảo. tự hỏi Đông Phương Bảo trước kia chưa từng bạc đãi họ, ngờ họ chẳng những theo Chu Nghiêm Chính cấu kết với nhau làm việc xấu, cùng phản bội Đông Phương Bảo, còn đuổi giết , lúc trước đó vì họ tỏ ra đau khổ, mới có thể ngã xuống vách núi đen.

      “Ngươi quen chúng?”

      Lãnh Loan Loan nhíu mày, Hiên Viên Dạ cũng lạnh lùng nhìn chăm chú vào Đông Phương Triết. Sớm biết rằng có chuyện đêm nay, đồng ý cho gã ở lại.

      Vạn Oánh Chiêu cũng cắn môi, nàng vừa mới còn xin chủ tử giúp Đông Phương Triết báo thù, nhưng tại kẻ đến ám sát chủ tử lại có liên quan đến , chừng chủ tử mệt mỏi. Nếu chủ tử báo thù giúp mà gặp phải phiền toái lớn hơn, nàng gánh khỏi trách nhiệm.

      Chẳng những nàng, Dạ Thần, Dạ Hồn, Dạ Mị, Ảnh đều lạnh lùng nhìn chăm chú vào Đông Phương Triết. Hiển nhiên cũng có bất mãn với , chỉ cần những gì nguy hiểm đến chủ tử, ai cũng tha.

      Đông Phương Triết bị ánh mắt lạnh lùng của mọi người nhìn đến áy náy, ngoái đầu nhìn bốn người quỳ đè xuống nền đất. Thu xúc cảm, ánh mắt lợi hại, lạnh lùng truy vấn: “, vì sao các ngươi lại tới đây?” Chẳng lẽ là vì mình?

      “Ta, chúng ta…”

      Bốn người ấp a ấp úng, lúc trước phản bội Đông Phương Triết dù đối xử tệ với họ cũng bởi vì bị Chu Nghiêm Chính chiêu dụ, mới nhất thời bị ma quỷ ám ảnh. tại thấy Đông Phương Triết ở trước mắt, trong lòng có bao nhiêu áy náy cùng sợ hãi. Nhưng tới nước này, họ thể lên trở lại được, đành phải sai vẫn tiếp tục sai.

      “Có phải Chu Nghiêm Chính cho các ngươi đến đuổi giết ta hay ?”

      Đông Phương Triết lạnh lùng hỏi, đứng nơi đó, trong bóng tối lạnh lùng, lộ ra vẻ tịch. Việc Chu Nghiêm Chính phản bội vẫn luôn đâm vào lòng . Dù sao lão từng là trưởng bối mình tin tưởng, tôn kính nhất, muốn lập tức gạt bỏ trí nhớ rất khó khăn. Nắm tay siết chặt, mu bàn tay ứa ra gân xanh, thể tin được nếu bọn họ đến đuổi giết mình, có thể lập tức quay về Đông Phương Bảo tìm Chu Nghiêm Chính chấm dứt mọi ân oán hay .

      Hắc y nhân nhìn nhau, biết nên trả lời như thế nào. Cuối cùng nam tử có khuôn mặt gầy, ngẩng đầu nhìn Đông Phương Triết:

      phải, căn bản chúng ta biết thiếu chủ còn sống”. Ngày đó, ngã xuống vách núi đen rất sâu, bọn họ đều nghĩ giữ nổi mạng.

      Đông Phương Triết mím môi, đáng tiếc rằng chưa chết, có phải như vậy làm họ thất bại, sợ hãi hay ?

      “Vậy các ngươi quả là đến vì ta.” Lãnh Loan Loan đứng lên, bạch y phập phồng theo cơn gió đêm ùa vào từ ngoài cửa sổ, làm mái tóc ngang đến thắt lưng của nàng tung bay, tựa như tiên nữ đến từ thiên cung.

      Bốn người bị mê hoặc trong nháy mắt, nhưng vừa thấy lãnh liệt trong đôi mắt nàng đều rùng mình, dám lên tiếng nữa.

      , vì sao lại tới đây?”

      Đông Phương Triết thấy chuyện này liên lụy đến ân nhân cứu mạng của mình, đôi mắt giận trừng, đặt ân oán cá nhân của mình sang bên.

      “Thiếu chủ, người hãy hiểu cho. Chúng ta .” có lẽ khó thoát khỏi ăn đòn, nhưng chỉ sợ rồi chết thảm hại hơn.

      “Các ngươi…!”

      Đông Phương Triết oán hận trừng mắt, còn dám bao che đầu sỏ sao? Chẳng lẽ lại là Chu Nghiêm Chính? Nhưng lão có ân oán gì với Lãnh Loan Loan?

      ?” Lãnh Loan Loan nhếch môi, cười tà. “Cho các ngươi cơ hội cuối cùng, hay ?” Hai tay nắm ngón tay mình, chút để ý, có cảm giác làm người ta sợ hãi.

      Bốn Hắc y nhân run lên, lại cắn răng cứng rắn: “ .”

      “Tốt.” Lãnh Loan Loan ngẩng đầu, ánh sáng trong mắt dần dần dày lên. “Có khí phách đấy, nhưng ta muốn xem rốt cục các người có xương cốt cứng rắn đến đâu?”

      “Dạ Hồn, Dạ Mị, Ảnh.” Quay đầu nhìn ba người Dạ Hồn.

      “Có thuộc hạ.”

      Ba người đứng dậy, họ đều mặc hắc bào, chắp tay, phát ra ánh sáng lạnh lùng nơi đáy mắt.

      “Giao chúng cho các ngươi đấy.”

      Lãnh Loan Loan ngồi trở lại bên người Hiên Viên Dạ, gật đầu với bốn Hắc y nhân.

      Bốn Hắc y nhân cả kinh, có lẽ nữ tử này đẹp như thiên tiên, nhưng họ lại nhìn thấy tính chất đặc biệt của ác ma từ nàng, tuyệt đối phải người có thiện tâm.

      “Dạ.”

      Trăm miệng lời, ba người bước lên kéo bốn Hắc y nhân ra ngoài.

      “Chủ tử, người muốn xử lí như thế nào?”

      Vạn Oánh Chiêu tò mò, nhưng nàng tuyệt đối đồng tình với bốn tên kia, nếu chủ tử giao cho nhóm Dạ Hồn, nàng cũng giáo huấn chúng, dám đến ám sát chủ tử, quả thực là tự tìm đường chết.

      “Nên hỏi Dạ Hồn xử chúng như thế nào mới đúng?”

      Lãnh Loan Loan thờ ơ nhìn Vạn Oánh Chiêu. Dù biết thế nào, nhưng nàng tin nhất định là chúng ngoan ngoãn ra đáp án.

      “Có lẽ là chút đòn hiểm.” Vạn Oánh Chiêu thầm.

      Đông Phương Triết đứng đó, vẻ mặt có chút phức tạp. Có lẽ những người này đến vì , nhưng vẫn cảm thấy có cảm giác thất bại. cảm thấy tất cả mọi người ở đây trừ Vạn Oánh Chiêu ra đều có thành kiến rất sâu với , có lẽ nên , để mang đến phiền toái cho họ.

      “A a a a!”

      Đột nhiên từ bên ngoài truyền đến tiếng kêu thê thảm của Hắc y nhân, cắt xẹt qua màn đêm yên tĩnh.

      Vạn Oánh Chiêu đứng bên cửa sổ, nhìn thấy bốn Hắc y nhân đều bị cột vào cọc. Dạ Hồn quất roi, nhưng biết từ đâu có những lò lửa đỏ rực đặt quanh bốn Hắc y nhân. Bốn người bị ánh lửa rọi đến đỏ bừng, chỉ sợ chân cũng sắp bị nướng cháy rồi. Chậc chậc, là cách tổn hại, nhưng là tổn hại có thể dùng được.

      Quả nhiên, lát sau, Dạ Hồn đến, y bào màu đen lay động trong ánh trăng mông lung.

      “Chủ tử, chúng khai.”

      “Là ai?” Lần này phải Lãnh Loan Loan, mà là Hiên Viên Dạ hỏi. Rốt cục bình phục bất mãn sau khi bị Lãnh Loan Loan điểm huyệt, nhíu mày, nhìn chằm chằm Dạ Hồn, sợ bỏ qua nét mặt nào.

      “Diêu Phỉ Phỉ.”

      Dạ Hồn ra đáp án ngoài dự liệu của mọi người, ngờ lại là Tiểu thư Diêu gia vẫn chưa từ bỏ ý định với Hiên Viên Dạ kia. Nhưng xét lại, ngoại trừ nàng ta, bọn họ kết oán với ai nữa ở Mê Thành.

      Đôi mắt Hiên Viên Dạ híp lại, toát ra ánh sáng nguy hiểm. Lại là nữ nhân kia, giỏi, giỏi lắm, chẳng buồn để ý đến ả, ngược lại cổ vũ khí thế của ả, xem ra tại nếu mình ra mặt sợ là chuyện này vĩnh viễn giải quyết nổi.

      “Tiểu thư Diêu gia?” Đông Phương Triết nhíu mi, bừng tỉnh đại ngộ. Trách được Chu Nghiêm Chính có thể thầm mua sản nghiệp Đông Phương Bảo nhanh như vậy, hóa ra là có thiên kim Thủ phủ thầm trợ giúp. Nhưng vì sao mục tiêu của Diêu Phỉ Phỉ lại là Lãnh Loan Loan?

      Nhìn ra nghi vấn của Đông Phương Triết, nhưng ai lên tiếng.

      “Ảnh.” Hiên Viên Dạ gọi ra ngoài, gương mặt tuấn mỹ lạnh như băng sương.

      “Có thuộc hạ.” Ảnh xuất .

      “Toàn bộ xử quyết bốn gã này, cầm lệnh bài của ta tìm thành chủ Mê Thành, bảo đánh Diêu phủ cho ta.” Đập rầm tay tiếng ở mặt bàn, Hiên Viên Dạ lạnh lùng .

      .”

      Ảnh nhận lệnh, lập tức làm.

      Mọi người nhìn Hiên Viên Dạ giận dữ, nghĩ rằng lần này Diêu phủ đổ vỡ hoàn toàn. Tuy nhiên, rất xứng đáng? Chọc ai chọc, lại chọc vào chủ tử…

    3. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 36: Đáp án

      Hiên Viên năm thứ mười, ngày hai mươi lăm tháng tư.

      Đệ nhất Thủ phủ tại Mê Thành – Diêu phủ – đột nhiên bị tra ra có hàng cấm, cũng tìm ra phong thư là bằng chứng thông đồng với địch bán nước. Thành chủ kinh hãi, hạ lệnh niêm phong Diêu phủ. Bất ngờ, đệ nhất Thủ phủ trở thành quân bán nước trơ trẽn, đày làm tù nhân. Thiên kim Diêu phủ – Diêu Phỉ Phỉ chịu nổi đả kích, tinh thần bị hao tổn, hóa điên…

      Trong lúc đó, tiếng tiếc hận của mọi người dứt bên tai. Chẳng ai ngờ rằng việc của Diêu phủ chẳng qua là hành vi báo thù Diêu Phỉ Phỉ. Chỉ nên đổ tại nàng đừng quá mức chấp nhất, lại càng nên gặp phải người nên trêu chọc.

      Sau giờ ngọ.

      Mặt trời lưng chừng, tỏa nắng xuống. Hoa thơm gió mát, làm người ta thoải mái.

      Lãnh Loan Loan tựa vào xích đu, hưởng thụ yên tĩnh sau giờ ngọ. Y phục màu trắng, có khoác áo lụa. Đường cong mịn màng tuyệt đẹp, da thịt trắng trơn tì vết. Bàn tay mảnh khảnh vịn vào xích đu, vô cùng xinh đẹp. Mái tóc đen để thả, phất phơ qua mặt. Những bông hoa xinh đẹp nở rộ bên người nàng, cũng đẹp được như nàng.

      tốt, tốt, chủ tử.”

      Vạn Oánh Chiêu chạy vào từ bên ngoài, kêu la, làm hỏng yên tĩnh của Lãnh Loan Loan.

      Lãnh Loan Loan nhíu đôi mi thanh tú, đôi mắt hắc bạch phân minh mở ra nhìn Vạn Oánh Chiêu.

      “Xảy ra chuyện gì?”

      “Hồi chủ tử, vừa rồi sau khi gia, lâu chủ, Ảnh và Dạ Hồn đều , đột nhiên có đám người đến đây, gào lên ầm ĩ đòi giao Đông Phương Triết ra. tại Dạ Mị mời Đông Phương Triết, em xem bọn người này toàn hung thần ác sát, khẳng định tốt.” Tiểu Chiêu kể lại tường tận việc.

      Lãnh Loan Loan cúi đầu, rồi ngẩng đầu, thờ ơ : “ nhìn cái.”

      Nàng đứng lên khỏi xích đu, quần áo Nguyệt Nha, lưng áo cao, làn váy dài kiều diễm, quyến rũ vô cùng. Mái tóc đen lướt theo động tác của nàng, xẹt qua Vạn Oánh Chiêu, bước ra ngoài.

      Vạn Oánh Chiêu thấy thế, chạy nhanh theo.

      ngờ ngươi quả vẫn còn sống.”

      Chu Nghiêm Chính sau khi thấy bốn người phái đêm qua vẫn chưa về, linh cảm thấy chuyện khác thường. Hôm sau, Diêu phủ lại bị niêm phong cách khó hiểu, lão càng cảm thấy chuyện kỳ quái. thầm phái người ra ngoài điều tra, ngờ lại mang về tin kinh người: Đông Phương Triết còn sống, hơn nữa lại ở trong phủ của người Diêu Phỉ Phỉ muốn diệt trừ.

      Lão cả kinh, bắt đầu đoán có phải vì mà, Diêu phủ mới bị niêm phong hay . Lão thầm phái người , nhưng thể thăm dò được người trong phủ. Lo trái lo phải, lão quyết định tự mình đến chuyến, xem xét tình huống rồi tính.

      “Để ngươi thất vọng rồi, đúng ?”

      Đông Phương Triết lạnh lùng nhìn chăm chú vào Chu Nghiêm Chính, chỉ thấy lão sớm phải Chu quản gia hòa ái ngày xưa. Sau khi đoạt được Đông Phương Bảo, dường như lão lột hẳn chiếc mặt nạ dối trá mà lão luôn đeo ra. Quần áo xanh nạm vàng, giày màu đen, mái tóc lấm tấm bạc dùng cây ngọc trâm hiếm có để cột, toàn thân đều có khí thế phú quý.

      “Hừ, ngươi đúng là mệnh lớn.”

      Chu Nghiêm Chính cũng e ngại, lạnh lùng trước mặt thủ hạ.

      “Chu thúc, rốt cuộc là vì sao?” Lần này Đông Phương Triết nhìn sai thù hận trong lời của Chu Nghiêm Chính, rất kinh ngạc, rốt cục Đông Phương Bảo và Chu Nghiêm Chính có ân oán gì mới có thể khiến lão tiếc che dấu mình núp hai mươi mấy năm trong Đông Phương Bảo.

      “Vì sao ư?” Đôi mắt Chu Nghiêm Chính chứa đầy thù hận, “Hôm nay ta cho ngươi.”

      Đông Phương Triết nhìn lão chờ đợi.

      “Ngươi có biết ta là ai ?” Chu Nghiêm Chính nhìn , đột nhiên cười lạnh.

      Đông Phương Triết khó hiểu, lão phải Chu Nghiêm Chính sao?

      “Ta mang họ Chu.” Chu Nghiêm Chính cười lạnh, “Ngươi có muốn hỏi ta mang họ gì ? Ta cho ngươi biết, ta họ Đông Phương, ta với ngươi giống như, cùng mang họ Đông Phương.”

      Đông Phương Triết sửng sốt, trong lòng dày đặc sương mù.

      “Ta là thúc thúc của ngươi.” câu đột ngột của Chu Nghiêm Chính khiến Đông Phương Triết biết làm sao.

      “Ta cùng cha ngươi vốn là huynh đệ cùng cha khác mẹ, nhưng ông nội ngươi bởi vì sợ lão phu nhân, dám đưa mẹ con ta về Đông Phương Bảo nhận tổ tông, đến tận khi mẹ ta bệnh mà chết, lão già kia mới đưa ta về Đông Phương Bảo. Nhưng cho ta thân phận hạ nhân, nên thiếu gia ta hóa thành kẻ dưới, cả ngày hầu hạ cha ngươi. Ngươi , chuyện này phải là Đông Phương gia nợ ta hay sao?”

      Giọng của Chu Nghiêm Chính bắt đầu kích động, lão trừng mắt nhìn Đông Phương Triết. Nhìn đến khi khuôn mặt lão giống như ma quỷ. Vì sao? ràng đều là con Đông Phương gia lại chịu đãi ngộ khác biệt như thế? Lão cam lòng, lão muốn đoạt lại tất cả thuộc về mình. Vì thế, lão giả trang làm người trung hậu để họ yên tâm, cũng lấy được tin tưởng của đứa em trai cùng cha khác mẹ chết kia, từng bước nuốt lấy sản nghiệp của Đông Phương gia, đến tận bây giờ, khi Đông Phương Bảo hoàn toàn nằm trong tay của .

      Đông Phương Triết hoàn toàn ngờ chuyện xảy ra là như vậy, người xâm chiếm Đông Phương Bảo lại là thúc thúc của ? Cũng là phần tử Đông Phương Bảo, chỉ cảm thấy hỗn loạn, căn bản thể làm gì nữa.

      “Cho dù ngươi là người của Đông Phương Bảo cũng sai rồi.”

      Lãnh Loan Loan ở phía sau nghe hét cuộc đối thoại của hai người, ra.

      Chu Nghiêm Chính nhìn nàng, đôi mắt dài xẹt qua kinh ngạc. Nữ tử đẹp như tiên này là ai? Chẳng lẽ ả chính là người Diêu Phỉ Phỉ muốn giết sao? Nhưng dù là người phương nào, dựa vào cái gì mà ả dám mình sai?

      “Ta lấy lại những gì ta đáng ra phải có có gì là sai?” Lão sai, tất cả nên thuộc của mình.

      “Lấy lại những gì đáng ra phải có là đúng.” Lãnh Loan Loan thờ ơ nhìn lão, “Vậy chẳng lẽ mấy thứ này cũng thuộc phần nào của những người khác trong Đông Phương gia sao? Nhưng ngươi, chẳng những xâm chiếm phần của họ, còn giết đệ đệ ruột của mình, thậm chí phải đưa cháu ruột của mình vào chỗ chết. Người phải xin lỗi mẹ con các ngươi là người cha kia, chứ phải cha con Đông Phương Triết. Từ đầu tới cuối có lẽ căn bản là họ biết đến tồn tại của ngươi. Người ngươi nên báo thù là nam nhân nhu nhược có dũng khí quang minh chính đại đưa hai mẹ con ngươi về Đông Phương Bảo, chứ phải những người vô tội. Có lẽ ngươi bị coi thường, vậy chẳng lẽ ngươi nghĩ tới tồn tại của mẹ con ngươi đối với Đông Phương gia, loại sỉ nhục sao? Sỉ nhục khi bị người cha, người chồng phản bội.” Nàng hận nhất là loại nam nhân này, cái loại người này nên bị phán quyết, vĩnh được đến tha thứ.

      Là lỗi của lão ư?

      Những lời của Lãnh Loan Loan làm Chu Nghiêm Chính sinh ra bối rối, cho tới bây giờ, lão chưa từng nghĩ tồn tại của mẹ con bọn họ cũng là thương tổn với cha của Đông Phương Triết cùng bà nội, bởi vì tồn tại ấy chứng minh nam nhân kia phản bội họ? , đừng như vậy. Lão lắc đầu, cố gắng thuyết phục mình, nhưng trong óc hỗn loạn. Cái gì là đúng? Cái gì là sai? Chẳng lẽ lão sai ư?

      “Thúc thúc.” Đông Phương Triết lấy lại tinh thần, tuy rằng hận Chu Nghiêm Chính, nhưng sau khi hiểu được chân tướng, lại sinh ra chút đồng tình. Dù sao ràng lão cũng là phần tử của Đông Phương gia, nhưng thể quang minh chính đại sống chung cùng họ, lại phải hầu hạ họ như người khác, có lẽ lão chất chứa oán hận quá sâu mới làm sai. tại lão là thân nhân duy nhất của mình. Nếu mất cả lão, độc. Huống chi nếu họ tự giết lẫn nhau, ông cùng cha ở trời cũng bất an.

      “Ta trách thúc.”

      Chu Nghiêm Chính nghe thế, ngây ra, trách lão? Sau khi lão làm chuyện như vậy ư? Lão tin. Lắc đầu, lão thào tự , xoay người chạy như bay.

      “Thúc thúc.” Đông Phương Triết có chút thương tâm nhìn bóng lão lúc bỏ .

      tìm lão .” Lãnh Loan Loan thờ ơ mở miệng.

      Đông Phương Triết nhìn nàng sâu, giống như phải lưu giữ thân ảnh của nàng vào sâu trong óc:

      “Cám ơn nàng.”

    4. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 37: Manh mối

      Màn đêm ập xuống, trời đầy sao, ánh trăng sáng tỏ.

      Hiên Viên Dạ, Ảnh, Dạ Thần, Dạ Hồn đều về tới phủ. Sau ngày bôn ba, ai nấy cũng mỏi mệt. Sau khi tắm rửa xong quây quần bên bàn ăn.

      “Sao lại thấy Đông Phương Triết?” Dạ Hồn nhìn chỗ trống, nhíu mày hỏi.

      rồi.” Dạ Mị thờ ơ trả lời.

      rồi?” Dạ Hồn kinh ngạc, “ báo thù sao?” phải còn muốn chủ tử giúp trả cừu sao? Sao lại rồi?

      cần phải báo thù.” Vạn Oánh Chiêu lắc đầu, nàng cũng ngờ Đông Phương Triết cùng kẻ thù của lại có quan hệ phức tạp như thế. Lúc trước là người quản gia tin tưởng, tại lại là thúc thúc ruột. Đáng tiếc, thúc thúc của lại chính là người hại nhà tan cửa nát, nay chỉ còn lại có duy nhất người thân, nếu tìm lão báo thù, quả là tự giết lẫn nhau.

      “Chuyện như thế nào vậy?” Hiên Viên Dạ hỏi, Dạ Thần, Dạ Hồn cũng nhìn Vạn Oánh Chiêu.

      “Là như vầy, ra hung thủ hại Đông Phương Triết nhà tan cửa nát lại chính là thúc thúc ruột của …” Vạn Oánh Chiêu kể lại chi tiết tường tận mọi chuyện.

      ngờ lại như vậy.” Sau khi nghe xong, mọi người đều cảm thán.

      “Dù sao như vậy cũng tốt, tốt hơn so với chuyện để bọn họ tự giết lẫn nhau.” Vạn Oánh Chiêu thở dài, nhắc tới chuyện của Đông Phương Triết, nàng lại nghĩ tới chuyện của mình, đôi mắt sáng ngời khỏi ảm đạm. Mối thù của nàng, biết bao lâu mới báo được? biết khi nào mới để cha mẹ an tâm đến thế giới bên kia?

      Dạ Hồn, Dạ Mị nhìn nhau, biết rằng nàng lại nhớ tới chuyện thương tâm của mình.

      Lãnh Loan Loan nhìn lướt qua Vạn Oánh Chiêu, hơi nhíu mày, rồi hỏi Dạ Thần, “Thần, hôm nay có tra được manh mối gì ?”

      Vạn Oánh Chiêu nghe thấy, cũng biết là về chuyện của mình. Nàng mở to đôi mắt nhìn Dạ Thần, sợ bỏ qua cái gì.

      Dạ Thần gật đầu, Vạn Oánh Chiêu kích động.

      “Lâu chủ, tra được thân phận hung thủ sao?”

      “Coi như là vậy.” Dạ Thần gật đầu, nhìn Dạ Hồn cái.

      Dạ Hồn hiểu ý, đặt đôi đũa trong tay xuống, kể về thu hoạch hôm nay:

      “Hôm nay chúng ta tra được chuyện, có khả năng đó là nguyên nhân Vạn Gia Trang bị diệt môn.”

      “Chuyện gì?”

      Vạn Oánh Chiêu nắm chặt hai tay, kìm nén nỗi kích động. Nhưng đôi mắt lóe sáng bán đứng cảm xúc của nàng, căn bản nàng thể bình tĩnh. “Chúng ta tra được ba ngày trước khi Vạn Gia Trang bị diệt môn, có nam tử có cùng dòng họ từng tiếp xúc với Vạn trang chủ, còn đưa cho Vạn trang chủ vật. Hình như lúc đầu muốn Vạn trang chủ bảo quản nó, nhưng kỳ quái ở chỗ cuối cùng vật ấy lại do nam tử kia mang .”

      “Đúng rồi, đúng là có chuyện như vậy.” Vạn Oánh Chiêu gật đầu, “Mặc dù ta chưa gặp nam tử ấy, nhưng vài ngày trước hôm đó, phụ thân đều thở dài, như thể gặp chuyện gì đó rất khó giải quyết.” Vạn Oánh Chiêu nhớ lại biểu bất thường của phụ thân lúc trước, bèn .

      như vậy, người đó có thể là hung thủ đến tám chín phần.” Hiên Viên Dạ đoán.

      Hốc mắt Vạn Oánh Chiêu đỏ ngầu, nàng hận thể lập tức tìm ra nam nhân này, hỏi rốt cục vì sao tàn nhẫn diệt Vạn Gia Trang như thế? Sau đó băm thây ra làm vạn đoạn báo thù cho cha mẹ.

      “Có thể tra ra thân phận ?” Lãnh Loan Loan suy tư lát sau, hỏi.

      Vạn Oánh Chiêu nhìn Dạ Thần, chờ đợi.

      thể.” Dạ Thần lắc đầu.

      Vạn Oánh Chiêu nghe vậy, thất vọng cúi đầu xuống.

      “Tuy nhiên…”

      “Cái gì?” Vạn Oánh Chiêu vừa nghe Dạ Thần chuyển lời, bỗng nhiên ngẩng đầu, đoi mắt trong suốt nhìn , chẳng lẽ có manh mối gì sao?

      “Tiểu Chiêu, cẩn thận nghĩ lại xem, có manh mối nào có liên quan đến nam tử đó hay ?” Có lẽ có thể thông qua điều này tra ra thân phận của .

      Manh mối?

      Vạn Oánh Chiêu cúi đầu, chăm chú suy nghĩ, mái tóc trượt xuống che đôi mắt của nàng.

      “Có.” Đột nhiên nàng ngẩng đầu, đôi mắt lóe sáng. “Ta nhớ ra rồi, ta thấy bút tích người này. Là lá thư giao cho phụ thân.”

      “Ở đâu?” Dạ Hồn hỏi.

      “Ở Vạn Gia Trang.” Nhắc tới Vạn Gia Trang, thần sắc hưng phấn của Vạn Oánh Chiêu chợt tắt, nơi đó vĩnh viễn là nỗi đau thể xóa nhòa nơi đáy lòng của nàng.

      “Phái người về lấy.” Lãnh Loan Loan lạnh lùng , “Có bút tích, hơn nữa Ảnh Tam khẩu ngữ Mê Thành, có cùng dòng họ, phạm vi tra tìm thu hơn rất nhiều.”

      “Ừm.” Hiên Viên Dạ gật đầu, “Cứ như vậy, ngày báo thù của Tiểu Chiêu sắp tới rồi.” Nếu Tiểu Chiêu báo được thù, có thể sớm ngày đưa Loan Loan về cung, chỉ sợ Thiên ở trong cung vội.

      “Cám ơn chủ tử, cám ơn mọi người.”

      Vạn Oánh Chiêu nghe mọi người vậy, trong mắt lóe ra nước mắt, cảm kích nhìn mọi người.

      “Ha ha, nha đầu ngốc.”

      Dạ Hồn, Dạ Mị cười, Ảnh cũng nhếch môi, để lộ nụ cười tuy nhưng vô cùng ấm áp.

      Gió đêm thổi lồng lộng, Vạn Oánh Chiêu lại cảm thấy ấm áp, có thể gặp họ, là chuyện may mắn nhất của mình. Nàng thề, cho dù báo thù, mình cũng theo chủ tử, báo đáp ân tình của ngườih.

      “Thần, huynh dặn người của Mãn Nguyệt Lâu đến Vạn Gia Trang chuyến, lấy vật đó về.” Lãnh Loan Loan với Dạ Thần.

      “Được.” Dạ Thần gật đầu.

      “Dạ Hồn thống kê tất cả nam tử cùng họ với Tiểu Chiêu ở Mê Thành, thêm bước sàng lọc.” Chọn ra hung thủ phù hợp.

      .” Dạ Hồn cũng đáp.

      “Dạ Mị xem xét xem rốt cục vật mà lúc trước gã đó muốn Vạn Gia Trang bảo quản là vật gì.” Có lẽ thông qua chuyện này có thể tra ra chân tướng sau lưng nhanh hơn.

      “Thuộc hạ tuân lệnh.” Dạ Mị chắp tay, đáp.

      “Tiểu Chiêu, ngẫm lại xem có quên manh mối gì hay ?” Lãnh Loan Loan quay lại với Vạn Oánh Chiêu. Có lẽ nàng bỏ qua manh mối quan trọng nào cũng chừng.

      “Được, ta cố gắng.” Vạn Oánh Chiêu gật đầu, vì có thể sớm ngày báo thù, nàng nhất định phải dốc toàn lực để suy nghĩ.

      “Rồi, cứ như vậy . Sau khi lấy được bút tích về, có thể xác nhận hung thủ.” Lãnh Loan Loan gật đầu, dung mạo tuyệt mỹ dưới ngọn đèn lóe ra tự tin, khí phách.

      “Vâng.”

      Vạn Oánh Chiêu cũng gật đầu, nàng tin chủ tử. Tin rằng có thể sớm báo mối thù này.

      Cha, mẹ, Tuấn nhi, chờ Oánh Chiêu, con sắp báo thù được rồi. Nếu mọi người ở trời có linh, hãy phù hộ cho chúng ta sớm ngày tìm được hung thủ chân chính!

    5. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 38: Mỉm cười xóa ấn oán

      Là lỗi của mình, là lỗi của mình sao?

      Chu Nghiêm Chính chạy ngừng, cảnh sắc hai bên dạt qua người lão, mái tóc xô thành hai bên theo động tác, y phục màu xanh tung bay. Đôi mắt dài thể tin nổi, là lão sai ư? là lỗi của lão sao? Lão chạy quãng đường, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của người bên ngoài, chạy đến vách núi rợn ngợp, lão mới dừng lại.

      Bầu trời xanh thẳm, núi non trùng điệp, ngọn gió thoáng mát, quấn lấy mái tóc.

      Lão đứng ở mép vách, trong óc hỗn loạn. Từ xưa tới nay niềm tin kiên định lại bị người cho lão biết là sai hết rồi, kết quả như vậy làm biết làm sao. Càng xong là, chính cũng bắt đầu hoài nghi tất cả những chuyện mình gây nên có đáng hay ? Có đúng hay ?

      “A a a –”

      Đột nhiên lão ngẩng đầu, ngửa mặt lên trời mà gào lớn. Tiếng gào vang vọng trong sơn cốc trống trải lâu, lão nghe được nỗi niềm biết làm sao của mình, nghe được dao động đến từ đáy lòng.

      “Vì sao lại như vậy? Vì sao?”

      Hai tay đặt ở bên miệng, ánh mắt dài lướt về phía những đám mây trắng trời cao. Phóng khoáng quá, màu trắng thuần khiết, lại càng làm nội tâm sạch , u của lão. Lão bỏ tay ra, nhìn chằm chằm vào hai tay mình. Chính đôi bàn tay này cướp đoạt hết những gì tốt đẹp của người thân của lão, hoảng hốt, lão nhìn thấy dòng máu tươi đẹp xuống từ tay, hóa thành nụ cười dữ tợn của những người chết. Bọn họ người người đầy người máu về chỗ mình, nhe răng cười đòi mạng. Những cánh tay dài như móng vuốt ác ma siết chặt cổ mình, siết chặt. Dường như lão còn cảm giác thấy bắt đầu hít thở thông, trước mắt là khoảng đen sì…

      Đông Phương Triết đuổi theo từ phía sau, ngờ nhìn thấy Chu Nghiêm Chính đứng ở vách núi đen, hai tay bóp cổ mình, kinh hãi. Thân ảnh màu trắng như đại bằng giương cánh bay vút về phía lão, dùng sức kéo Chu Nghiêm Chính vách núi khỏi nguy hiểm.

      Chu Nghiêm Chính sửng sốt, lão thấy Đông Phương Triết mím môi, gương mặt nghiêm túc.

      “Thúc muốn làm gì?” nhìn Đông Phương Triết, tay nắm thành quyền.

      “Ngươi có muốn báo thù cho cha ngươi ?”

      Đông Phương Triết ném lão sang bên, đôi mắt thâm thúy lạnh lùng nhìn lão. Từ khi lão chiếm Đông Phương Bảo, đuổi , đoán được hung thủ hại chết phụ thân chính là ai. Nhưng khi nghe được chính lão thừa nhận, cảm giác càng thêm khó chịu, vì sao? Cho dù bọn họ phải huynh đệ, nhưng lão ở Đông Phương Bảo hai mươi mấy năm. Cho dù là người xa lạ nhưng ở chung lâu như vậy cũng có tình cảm, vậy mà lão xuống tay được? Hay là hận thù của lão đối với Đông Phương Bảo đến mức phải để tất cả mọi người chôn cùng lão mới bằng lòng mà dừng tay?

      “Cha con là tự tay thúc giết chết?”

      “Đúng.” Chu Nghiêm Chính gật đầu, vẻ mặt có chút dữ tợn. “Ha ha, là ta tự tay giết , nghĩ đến lúc đến chết cũng hiểu được vì sao đột nhiên nhiễm bệnh lạ thể trị, ta muốn cất tiếng cười to.” Rốt cục chết, người cướp tất cả của lão rốt cục chết. Tay lão nắm chặt thành quyền, phải mục đích của lão rốt cục hoàn thành ư? Vì sao tại lão vui chút nào, lão thể lớn tiếng hoan hô? Từ hốc mắc trào ra nước mắt hiểu, vì sao? Vì sao lão hề có chút gì gọi là vui vẻ?

      Ánh mắt Đông Phương Triết phức tạp nhìn Chu Nghiêm Chính, thù giết cha đội trời chung, nên hận lão, lão cũng hận . Nhưng xuống tay được, người này đáng giận, nhưng cũng đáng thương. Ánh dương phản chiếu mái đầu bạc của lão càng thêm chói mắt, con người có vẻ mặt điên cuồng này là nam tử hận, lại có quan hệ với mình, bọn họ có huyết mạch giống nhau, đều là phần tử của Đông Phương gia. có muốn giết lão báo thù cho người nhà? Ông nội trời có linh thiêng có tức giận ?

      Gió nổi lên, mái tóc hỗn độn, tay áo tung bay. mím môi, lạnh nhạt nhìn lão. Trong đầu chất chứa bao suy nghĩ hỗn loạn, nên làm hế nào? Phụ thân nếu có linh có tán thành báo thù này ? Hay người muốn hóa giải thù hận? Bàn tay nắm chặt, móng tay siết sâu vào lòng bàn tay. Nhớ tới nụ cười hiền hậu của phụ thân, nếu người ở đây, nhất định người trách . Chỉ vì lão là thân nhân của họ, chỉ vì câu cửa miệng của người là ‘Có thể tha cho ai hãy tha’. Phụ thân là người như vậy, sao có thể trách cứ con người đáng thương này?

      “Thúc có hối hận ?”

      ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Chu Nghiêm Chính. có thể trách . Nhưng hy vọng Chu Nghiêm Chính có thể ý thức được lỗi lầm của mình, đừng cố chấp tiếp tục sai. Nếu lão cũng là thành phần của Đông Phương Bảo, như vậy lão cũng có thể góp sức phát triển Đông Phương Bảo, mà phải bị cừu hận che mắt làm chuyện tổn hại Đông Phương gia.

      Chu Nghiêm Chính bị lời của Đông Phương Triết khiến sửng sốt, lão hối hận? Đôi mắt dài nhìn về phương xa, những bóng cây phập phồng, núi non trùng điệp. Mênh mông quá, phảng phất như tất cả phiền toái đều thể diễn đạt thành lời khi đứng ở đây. Lão thở dài, trong óc xẹt qua quá khứ. Nhớ tới lần đầu tiên đến Đông Phương Bảo, Đông Phương Diệu kém mình đến vài tuổi đều chạy theo phía sau, ngọt ngào gọi mình là ca ca. Thời khắc đó, lão nghĩ đấy là hạnh phúc; Lại nghĩ tới nam nhân kia, tuy rằng thể quang minh chính đại đối tốt với mình, nhưng áo cơm hề thiếu; Còn cả lão phu nhân chết, bà ta cũng chưa từng bạc đãi mình…

      Có lẽ lão hạnh phúc, nhưng lão lại bị thù hận che mắt nên coi khinh tất cả những gì tốt. Cũng hoặc là do họ càng đối tốt với mình, lão lại lý giải vì họ cắn rứt lương tâm, trong lòng lão vững nên mới bị những suy nghĩ đó bủa vây, ngăn chặn. Lão khép hờ mắt, chìm trong im lặng. Gió thổi lẳng lặng, sợi tóc quát phe phẩy bên má. Ngứa ngứa, ấm áp. Giống như lão quay về lúc còn có mẹ, nam nhân kia tuy rằng thể đưa họ về Đông Phương Bảo, nhưng cũng thường bên hai mẹ con. Đó là căn nhà lớn, nơi chứa tất cả vui buồn thời thơ ấu…

      Đông Phương Triết lẳng lặng nhìn Chu Nghiêm Chính, nhìn sai nụ cười của lão. Như vậy mới giống Chu quản gia hòa ái dễ gần trong trí nhớ của mình, bờ môi cong lên, có lẽ lão tìm được con người chân chính.

      “Thúc thúc.” Ánh mắt thâm thúy nhìn lão, dịu dàng. “Đông Phương Bảo tại còn lại thúc và con, buông thù hận , con tin ông nội rất thúc, cha cũng kính người, còn có mẹ của người, nếu bà ở trời nhìn thấy, cũng hy vọng thúc được hạnh phúc .”

      “Ngươi còn đuổi theo mà gọi ta thúc thúc sao?” Chu Nghiêm Chính nhìn Đông Phương Triết, mập mờ nước mắt. Lời của làm lão xúc động, nhớ lại bao năm tháng qua lão đều sống trong thù hận, vốn là thời gian có thể hưởng thụ hạnh phúc, lão lại lấy để làm thương tổn thân nhân của mình, lão sai lầm rồi.

      “Thúc là thúc thúc của con.” Ánh mắt Đông Phương Triết kiên định, “Mặc kệ thúc làm gì, thúc vẫn là thúc thúc của con như cũ.” phải có tấm lòng rộng lớn, mà mất rất nhiều người thân, muốn mất cả người thân duy nhất này. Cha đúng, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, huống chi lão còn mang dòng máu huyết mạch tương liên với mình. Đến đây, cười với Chu Nghiêm Chính, như gió xuân.

      Chu Nghiêm Chính sửng sốt, rốt cục cũng cười.

      Cừu hận, xóa bỏ trong nụ cười này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :