1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chín tuổi tiểu yêu hậu - Luyến Nguyệt Nhi

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 29: Gặp cướp đường

      Kí kết khế ước với ác ma, tấm lòng sạch trong nay phủ đầy hắc ám.

      Đôi mắt sáng ngời như dòng suối trong veo nay tối tăm, làm người ta thể tìm thấy chút ấm áp nào trong đó.

      Thái dương nhô dần lên từ phương Đông, cánh cửa mở “két” tiếng, Diêu Phỉ Phỉ sau ngày nhốt mình trong phòng rốt cục ra. Vẫn là quần áo vàng nhạt, thắt lưng cao, làn váy dài, tao nhã quyến rũ như cũ. Mái tóc được chải chuốt, cài châu hoa, vài sợi rơi theo bên mai, tung bay phiêu dật.

      “Chào Tiểu thư.”

      “Chào Tiểu thư.”

      “…”

      Người hầu trong nhà thấy nàng ra, đều cung kính thỉnh an. Đối với đại Tiểu thư xinh đẹp này, bọn họ đều dùng thái độ cung kính đứng nhìn từ xa.

      Diêu Phỉ Phỉ gật đầu, cứ vậy thẳng.

      “Ngươi có cảm thấy hôm nay đại Tiểu thư có điểm kỳ quái hay ?” Nhìn Diêu Phỉ Phỉ xa, người hầu A hỏi người hầu B.

      “Kỳ quái thế nào?” Người hầu B nhìn, “ phải vẫn xinh đẹp kiêu ngạo à?.”

      “Vậy à?” Người hầu A sờ đầu, giống như quả thay đổi.

      “Đương nhiên.” Người hầu B cười trêu. “Hay ngươi muốn Tiểu thư chú ý tới ngươi?”

      “Chậc, cái gì vậy? Nếu bị Tiểu thư nghe thấy, hai ta gánh nổi đâu.” Người hầu A đẩy người hầu B cái, tuy rằng gã cũng từng ảo tưởng được đệ nhất mỹ nữ Mê Thành ưu ái, nhưng chuyện này cũng chỉ là mơ mộng phi thực tế mà thôi. Cùng lắm gã chỉ là hạ nhân, sao có thể mơ tưởng phượng hoàng? Ai, an phận chút .

      Hai người hầu hi hi ha ha xong, lại tiếp tục làm việc của mình.

      “Quản gia, chuẩn bị kiệu.”

      Diêu Phỉ Phỉ ra ngoài, thấy quản gia bèn ra lệnh.

      “Tiểu thư, người muốn đâu? dùng đồ ăn sáng sao?” Quản gia thấy Diêu Phỉ Phỉ sáng sớm ra ngoài, thấy có chút kỳ quái. Hôm qua Tiểu thư nhốt mình cả ngày trong phòng, hôm nay lại vội vàng ra ngoài, rốt cục là có chuyện gì xảy ra?

      ăn. Ta muốn đến miếu thờ ở núi phía Đông thành.” Diêu Phỉ Phỉ phất tay áo, bảo quản gia nhanh chóng chuẩn bị kiệu.

      Đến miếu ở núi phía Đông thành làm gì?

      Quản gia trong lòng khó hiểu, nhưng vẫn sai người chuẩn bị kiệu cho nàng.

      “Tiểu thư có cần cho lão gia tiếng ?” Lúc Diêu Phỉ Phỉ chuẩn bị lên kiệu, quản gia vội vàng hỏi. Lát nữa lão gia hỏi Tiểu thư đâu, ông biết trả lời sao nữa.

      “Cứ .” Diêu Phỉ Phỉ chui vào trong cỗ kiệu chui vào, để lại câu.

      Quản gia đứng hình, lẳng lặng nhìn cỗ kiệu xa.

      Mặt trời cao, dịu dàng nháy mắt. khí tươi mát, thoang thoảng mùi cỏ.

      Diêu Phỉ Phỉ ngồi trong kiệu, hơi híp đôi mắt. Tối hôm qua nàng đột nhiên nhớ tới từng nghe ngọn núi phía Đông thành có khu miếu rất linh nghiệm. Nghe chỉ cần thành tâm cầu khấn, có thể thực tâm nguyện. Nàng suy nghĩ lâu, nếu muốn sánh duyên cùng Lãnh công tử, phải diệt trừ chướng ngại vật là Hiên Viên Loan Loan. Tìm người ám sát nàng có thể, nhưng thể cam đoan thành công trăm phần trăm. Để làm yên lòng mình, nàng quyết định đến miếu thờ chuyến, khẩn cầu Bồ Tát đại từ đại bi giúp nàng đạt được mong muốn. Hiên Viên Loan Loan là người hay ghen, lại có đức hạnh của nữ tử, Bồ Tát bảo vệ ả. Nàng tự cho là đúng, bèn xốc rèm kiệu lên với kiệu phu:

      “Nhanh, nhanh chút.”

      “Dạ, Tiểu thư.” Kiệu phu đáp, nhanh hơn cước bộ.

      Cảnh núi ngừng xẹt qua bên ngoài cửa sổ, Diêu Phỉ Phỉ nhìn những dãy núi trùng điệp, tưởng tượng cảnh Hiên Viên Loan Loan bị bỏ, nàng cùng Lãnh công tử hai người vô cùng thân thiết, khóe miệng nhịn được nhoẻn cười. Đôi mắt cong cong, giống như mảnh trăng rằm.

      “Phịch…”

      Đột nhiên cỗ kiệu nghiêng ngả, thân thể của nàng đổ về phía trước, đầu đập vào vách kiệu, để lại vết bầm đỏ trán. Ảo ảnh tuyệt diệu trong đầu lập tức nát bét, khuôn mặt cứng đờ, bàn tay trắng nõn xốc rèm kiệu lên, quát:

      “Các ngươi nâng kiệu kiểu gì thế?”

      Kiệu phu đáp, nghiêm mặt, chỉ vào phía trước.

      Diêu Phỉ Phỉ theo thế mà nhìn, khuôn mặt lập tức trắng bệch. Chỉ thấy bốn Hắc y nhân đứng trước cỗ kiệu, trong tay cầm đại đao. Dưới ánh mặt trời, thân đao phản xạ ánh snág lòe lòe, là dọa người.

      Gặp sơn tặc?

      Bỗng run người, trong đôi mắt lóe ra sợ hãi.

      “Đại ca, con bé này được đó.” Trong đó, Hắc y nhân vuốt cằm, trong con ngươi đen lên ánh dâm đạo, cười cợt nhìn Diêu Phỉ Phỉ.

      “Hắc hắc, bắt ả về để huynh đệ chúng ta chơi đùa.” Hắc y nhân khác phụ họa theo.

      “Các ngươi, các ngươi to gan, các ngươi biết ta là ai ?” Diêu Phỉ Phỉ run rẩy , trong lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.

      “Phi, ông đây mặc kệ ngươi là ai, rơi vào tay ông là người của ông.” Hắc y nhân nhổ bãi nước bọt về phía trước, hung hăng trừng mắt với Diêu Phỉ Phỉ.

      “Lão Tam, cần nhiều lời với ả, mau bắt người.” Hắc y nhân khác .

      “Các ngươi dám.” Diêu Phỉ Phỉ hô to về phía kiệu phu, “Các ngươi còn mau chặn chúng lại.”

      Kiệu phu nhìn nhau, nhìn ánh lòe lòe của đại đao trong tay Hắc y nhân, đều có chút e ngại.

      “Sợ chết cút mau.” Hắc y nhân dường như nhìn ra sợ hãi của kiệu phu, ác ý huơ đao.

      Kiệu phu quả nhiên sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, bọn họ muốn mất mạng, bèn quăng cỗ kiệu lại, bốn người xoay người bỏ chạy.

      “Này, các ngươi mau quay lại.” Nhìn kiệu phu chạy trốn, Diêu Phỉ Phỉ sợ tới mức gào lên.

      “Tiểu quỷ, xem ngươi tại làm sao? Kêu rách họng cũng có ai đến cứu.” Hắc y nhân cười đểu, từng bước tới gần Diêu Phỉ Phỉ.

      “Các ngươi đừng có lại đây.” Diêu Phỉ Phỉ lui về phía sau, vô cùng hối hận vì sao mang theo hộ vệ cùng đo.

      “Các ngươi muốn làm gì?” Đột nhiên giọng hùng hậu truyền đến, lũ cướp nhìn thấy trung niên nam tử khuôn mặt chữ điền cùng tốp hộ vệ tới.

      Hắc y nhân kinh ngạc, đám hộ vệ kia nhìn qua cũng phải người dễ đối phó. Chúng nhìn nhau, quyết định chạy trốn.

      nương, nương sao chứ?” Nam tử trung niên tới, khi nhìn thấy Diêu Phỉ Phỉ, đáy mắt lên ngạc nhiên.

      “Đa tạ lão bá cứu giúp.” Diêu Phỉ Phỉ thấy Hắc y nhân chạy, cuối cùng mới bình tĩnh lại. Cúi người bày tỏ lòng cảm kích với nam tử lạ.

      nương khách khí.” Nam tử trung niên cười, “ biết quý phủ nương ở đâu? Tại hạ phái người đưa nương hồi phủ.”

      “Làm phiền lão bá, tiểu nữ là Diêu Phỉ Phỉ, sống ở Mê Thành.”

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 30: Giao dịch ác ma.
      Biên tập: Mãn Nguyệt Nhược Nhược
      Nguồn: mannguyetyenlau


      “Làm phiền lão bá, tiểu nữ là Diêu Phỉ Phỉ ở Mê Thành.”

      Diêu Phỉ Phỉ tao nhã cúi người, mái tóc đen lướt , mắt như đầy nước, vô cùng mềm mại mỹ lệ.

      Ánh mắt nam tử trung niên bỗng nhiên sáng ngời, Diêu Phỉ Phỉ chính là nữ nhi bảo bối của Thủ phủ Diêu Phú Quý tại Mê Thành sao? Đôi mắt dài cúi xuống, rất nhanh lên thứ ánh sáng khó lường. Rồi ngẩng đầu, gương mặt trung hậu mang theo dễ gần hiểu:

      “Hóa ra là đệ nhất tài nữ Mê Thành, là thất kính.” mỹ nữ, nghĩ rằng nàng thích hai chữ tài nữ hơn.

      Diêu Phỉ Phỉ thấy nam tử trung niên cứu mình lại biết mình, tự nhiên lông mày nhếch cao. Ai mà thích được nghe khen ngợi chứ?

      “Lão bá khích lệ rồi.” Lại cúi người, ngoài mặt cười , trong lòng lại như mở nhạc. “ biết lão bá tên họ là gì?” Xem quần áo mặt dù phải thượng hạng, nhưng cũng tồi, hơn nữa phía sau còn có thị vệ vây quanh, có lẽ cũng là thân phận bất phàm.

      “Tại hạ họ Chu.” Nam tử trung niên chắp tay, cười thân thiết.

      “Hóa ra là Chu lão bá.” Diêu Phỉ Phỉ hé mở môi đào, “Vừa rồi may mà có lão bá, nếu tiểu nữ tử biết phải làm sao cho phải?” Nhớ tới cảnh vừa rồi, nàng vẫn lòng đầy sợ hãi. Bàn tay nắm chặt, đồng thời hận ý đối với Lãnh Loan Loan càng sâu. Nếu phải tại ả cản trở, sao mình lại đến Đông thành, sao lại gặp đám tặc tử kia, thiếu chút nữa trong sạch khó giữ?

      “Khách khí rồi.” Nam tử trung niên đúng là Chu quản gia của Đông Phương Bảo, đôi mắt dài mà khôn nhìn sai vẻ mặt ai oán lại phẫn hận của nàng. Trong lòng có chút ngờ vực, nhưng vẫn thân thiết quan tâm tươi cười, “ nương nữ tử mình đến nơi hoang dã này làm gì?” Đường đường là thiên kim Thủ phủ lại mang thị vệ đến nơi yên lặng này, sao lại làm cho người ta nghi ngờ được chứ?.

      “Tiểu nữ…”

      Diêu Phỉ Phỉ nhìn mang vẻ mặt hòa ái, giọng thân thiết, giống như bậc tiền bối hết mực quan tâm vãn bối, trong lòng khỏi có chút cảm động. Đôi mắt ướt át như sương mù lóe ra bọt nước.

      nương đừng hiểu lầm, lão phu chỉ là thấy vẻ mặt nương giống như bi thương. Nếu nương tiện trả lời, cũng cần để ý tới lão phu.” Chu quản gia kịp thời ra, ngược lại làm Diêu Phỉ Phỉ có chút xấu hổ.

      , .” Nàng xua tay, vẻ mặt xin lỗi . “Lão bá chỉ là quan tâm tiểu nữ mà thôi. Kỳ cũng có gì, chỉ là gặp phải vài chuyện hài lòng.”

      “Vậy ư?” Chu quản gia nhướn mi, “ nương tài tình, lại thanh tú như thế, ai lại nhẫn tâm làm cho nương khổ sở?” Bàn tay nắm lại trong ống tay áo, có lẽ có thể lợi dụng tâm của người con này. Nếu có tài lực Diêu phủ hậu thuẫn, thời cơ đoạt Đông Phương Bảo sắp tới.

      “Aiz…”

      Diêu Phỉ Phỉ thở dài, nhíu mày, dáng vẻ ưu thương làm thị vệ của Chu quản gia phía sau nhìn vào đều trợn tròn mắt. Mỹ nhân quả là mỹ nhân, ngay cả lúc ưu sầu cũng khiến người ta tim đập thình thịch như vậy, muốn giúp nàng lau nếp nhăn giữa trán ưu sầu ấy.

      “Diêu nương, lão phu biết rốt cục nương có chuyện gì phiền lòng. Nhưng người ta, chỉ cần có thể cố gắng giải quyết vấn đề, tất cả phiền não đều như mây khói bay .” Chu quản gia an ủi .

      “Lão bá…”

      Nghe thấy Chu quản gia vậy, Diêu Phỉ Phỉ rất cảm động. Cho tới nay chưa từng có người nào với nàng như thế. Từ đến lớn, nàng luôn muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, mẹ mất sớm, cha bận rộn việc kinh thương, thường xuyên vào Nam ra Bắc, có trong phủ, khiến nàng quen thói lãnh ngạo. tại nghe những lời mặc dù bình thường nhưng chân thành tha thiết của lão bá, trong lòng thấy rất ấm áp. Đôi mắt kìm nén được lóe ra ánh lệ trong suốt, nhìn chăm chú vào nam nhân trung hậu này.

      thôi, nương. Lão phu đưa nương trở về, chỉ sợ lệnh tôn lo lắng.” Chu quản gia thấy có hiệu quả, cười .

      Diêu Phỉ Phỉ lại do dự, trong lòng nàng bây giờ rất rối loạn. Có rất nhiều thứ giống như rong biển quấn quanh người. cam lòng, oán hận, thể tìm được cớ để phát tiết, nàng muốn về ngôi nhà đó. khi trở về, nàng phải biến thành Diêu Phỉ Phỉ hào phóng, thể phát tiết những điều trong lòng ra. Nàng muốn biết bao có người lẳng lặng ngồi lắng nghe lòng nàng, nhưng trong đầu dù xẹt qua nhiều gương mặt lắm, nhưng những người ấy lại chỉ có thể chung vui sướng mà thể cùng thương tâm.

      nương sao vậy?” Chu quản gia cố ý hỏi.

      Diêu Phỉ Phỉ ngẩng đầu, tuy rằng nàng cùng này lão bá như bọt nước tương phùng, nhưng biết vì sao, nàng có cảm xúc muốn hết cho .

      “Lão bá, tiểu nữ có thể quấy rầy người chốc lát được ?” Đôi mắt lóe ra vẻ khẩn cầu.

      “Được.” Chu quản gia gật đầu.

      Diêu Phỉ Phỉ ngồi vào kiệu, bốn thị vệ bước ra đảm đương vị trí kiệu phu. Đoàn người chậm rãi rời .

      lát sau, Diêu Phỉ Phỉ cùng đám người Chu quản gia trở lại Mê Thành. Diêu Phỉ Phỉ về Diêu phủ, ngược lại cùng họ đến tửu lâu.

      Chu gia quản đuổi thị vệ , cùng Diêu Phỉ Phỉ ngồi trong phòng.

      nương có chuyện gì cứ , xin đừng ngại.” Chu quản gia với Diêu Phỉ Phỉ.

      “Tiểu nữ người, chàng có thê tử. Bởi vì chàng, tiểu nữ nguyện cùng phu nhân chàng cùng nhau phụng dưỡng, nhưng nữ nhân kia lòng dạ hẹp hòi, đồng ý cho tiểu nữ…” Đôi mắt trong suốt lóe ra hận ý mãnh liệt, nữ nhân kia, nàng nhất định tha.

      là quá đáng.” Chu quản gia , “ nữ tử lại hiểu chút phụ đức nào, chồng là trời, nàng lại dám làm càn như thế.”

      “Đúng đúng.” Diêu Phỉ Phỉ gật đầu, giống tìm được tri . “Nếu bị ả cản trở, tiểu nữ tin Công tử nhất định cưới tiểu nữ.”

      “Diêu nương, nếu nương tin ta, lão phu nguyện ý giúp .” Chu quản gia bắt đầu đầu độc nàng, “Nhất định có thể giúp nương giành lấy hạnh phúc.”

      “Giúp tiểu nữ như thế nào?” Diêu Phỉ Phỉ sáng mắt, kích động nhìn .

      “Lão phu tự có diệu kế.” Chu quản gia tự tin cười, “Nhưng chúng ta phải làm giao dịch.” Giấu đầu nhưng lòi đuôi.

      “Giao dịch gì?” Diêu Phỉ Phỉ hỏi, chỉ cần có thể loại trừ người kia.

      ngại cho nương, kỳ lão phu là quản gia của Đông Phương Bảo.” Chu quản gia ra thân phận của mình.

      “Đông Phương Bảo?” Đôi mắt Diêu Phỉ Phỉ sáng ngời, thế lực của Đông Phương Bảo mọi người đều biết. Nếu được giúp, tự nhiên sợ diệt được người ta.

      “Đúng vậy.” Chu quản gia gật đầu, khuôn mặt đột nhiên u sầu. “Diêu nương đại khái cũng nghe thấy chuyện Bảo chủ chúng ta tạ thế rồi chứ, mà Thiếu chủ tuổi trẻ khí thịnh, nghe lời khuyên bảo của bậc lão bối, nếu để cậu ta làm loạn như vậy mãi, chỉ sợ Đông Phương Bảo khó giữ được. Đến lúc đó ta còn mặt mũi nào gặp lão gia.” xong, còn lau nước mắt.

      “Vậy ý của lão là?” Diêu Phỉ Phỉ nhìn vẻ mặt , cũng có chút đồng tình. Nghĩ rằng Thiếu chủ Đông Phương Bảo tất là hạng người ăn chơi trác táng.

      “Lão phu có thể nắm giữ đại bộ phận quyền lực của Đông Phương Bảo, có thể khắc chế Thiếu chủ, nhưng nếu muốn nắm giữ Đông Phương Bảo, phải phải có tiền tài làm hậu thuẫn…” , nhìn Diêu Phỉ Phỉ.

      “Tiểu nữ hiểu.” Diêu Phỉ Phỉ gật đầu, nghĩ rằng giao dịch rất hợp lý. đòi tiền, nàng cần hỗ trợ loại bỏ Lãnh Loan Loan, đoạt được Hiên Viên Dạ.

      “Được, tiểu nữ chấp nhận giao dịch này.”

      “Diêu nương quả nhiên rất hào phóng.”

      Hai người nhìn nhau cùng cười, đều mang tâm tư ác quỷ.

    3. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 31: phản bội trí mạng.

      Đông Phương Bảo, Thư phòng.

      Cửa sổ mở lớn, mùi hoa tươi mát hòa tan mùi thơm trong thư phòng.

      Đông Phương Triết mặc Nguyệt Nha trường bào màu trắng, sắc mặt trầm ổn, ngồi ở bàn, cúi đầu đọc lại giấy tờ gì đó phụ thân giữ lại. Ngón tay thon dài vô ý thức gõ mặt bàn. Ánh dương vụn chiếu nghiêng vào từ ngoài cửa sổ, rơi mặt bàn. Đắm chìm trong ánh mặt trời, ngón tay dường như trở nên trong suốt. Lông mi theo điều gì đó mà cố Bảo chủ ghi lại mà khi nhíu chặt, khi giãn ra. Trải qua thời gian điều chỉnh, từ thiếu niên ngây ngô dần dần trở thành nam tử thành thục.

      “Rầm rầm!”

      Đột nhiên cửa thư phòng bị người bên ngoài gõ nặng nề, phá vỡ giờ Ngọ an bình.

      “Vào .” Đông Phương Triết nhíu mi, ánh mắt thâm thúy nhìn quét vào người đến. “ xảy ra chuyện gì?” Sao lại lỗ mãng như thế.

      xong rồi Thiếu chủ ơi!” Người tới mặc y phục tay ngắn màu xanh. biết là vì ánh mặt trời chiếu lên hay do gã chạy quá nhanh, hai gò má gầy đỏ rực, trán còn lấm tấm mồ hôi. Gã thở phì phò, vội vàng .

      “Rốt cục sao lại thế này?”

      Đông Phương Triết thấy dáng vẻ gã sai vặt như xảy ra đại , liền đứng lên khỏi ghế. Mái tóc theo hành động mà run run, ánh mắt lạnh lùng. Chẳng lẽ thân thể bà nội lại có vấn đề? Bà nội khó mà chịu được bi thương người đầu bạc tiễn người đầu xanh, sau khi phụ thân qua đời, thân thể bà mỗi lúc yếu hơn, chỉ sợ còn nhiều thời gian.

      “Là… là Chu quản gia mang theo rất nhiều người đến, là sau này ông chính là chủ nhân của Đông Phương Bảo.” Gã sai vặt thở phì phò, ánh mắt mở lớn. Nếu phải chuyện xảy ra ngay trước mắt, gã cũng thể nào tin quản gia luôn luôn hòa ái lại mưu toan chiếm Đông Phương Bảo.

      “Cái gì?” Đông Phương Triết quát lớn, giọng như chuông lớn khiến gã sai vặt run run. “Ngươi bậy bạ gì? Chu quản gia sao có thể dẫn người đến Bảo gây chuyện, càng thể đoạt Đông Phương Bảo?” Giọng càng ngày càng cao, hai tay gắt gao nắm vào nhau. Bất luận như thế nào cũng tin Chu thúc luôn trung thành và tận tâm lại làm ra chuyện phản bội Đông Phương Bảo.

      “Thiếu chủ, nô tài lung tung. tin ngài chính mắt xem.” Đông Phương Triết tin là điều nằm trong dự kiến của gã sai vặt.

      .”

      Đông Phương Triết nhanh chóng bước ra khỏi bàn, lập tức ra ngoài. Mái tóc tung bay theo động tác, tựa như tâm tình bất an của . tin Chu thúc, nhưng vô duyên vô cớ gã sai vặt cũng thể nào dối, huống chi nếu gã dối, phải rất nhanh bị mình vạch trần sao? Bàn tay trong ống tay áo nắm thành quyền, móng tay suết vào lòng bàn tay, có cảm giác làm cho đau đớn hơn lan tràn…

      Chu thúc, đừng làm ta thất vọng.

      Đông Phương Bảo, Đại sảnh.

      Tất cả người hầu của Đông Phương Bảo đều bị triệu tập đứng ở cái sân rộng rãi, hành lang, Chu quản gia thay đổi vẻ ngụy trang cùng gương mặt ngày thường. Hắc bào bằng cẩm y thêu hoa văn vàng, mái tóc dài dùng ngọc trâm cột cao, loang loáng những sợi bạc điểm trắng,. Đôi mắt dài cười, lộ ra vẻ thâm trầm lạnh lùng.

      “Mọi người hãy nghe cho kĩ, từ hôm nay trở Chu Nghiêm Chính ta là chủ nhân Đông Phương Bảo. Nếu các ngươi muốn ở lại, Chu mỗ ta vẫn tiếp tục cho các ngươi làm việc. Nếu phải , cũng cứ việc , nhưng được lung tung ở bên ngoài. Nếu rơi vào tai ta, ta tuyệt tha cho người đó.” xong, cánh tay giơ ra, đôi mắt lạnh lùng đảo qua mọi người, có hào quang nguy hiểm lóe ra.

      Nhóm người hầu của Đông Phương Bảo thấy quản gia luôn luôn hòa ái nay lại trở nên xa lạ như thế, đều nhịn được khe khẽ thầm với nhau. Nhưng tại nghe như vậy, lúc này dừng lại hết. Tất cả đều cúi đầu, dám năng gì. ngờ con người mặt ngoài từ thiện lại là hạng ác nô rắp tâm hại người, biết nếu Lão bảo chủ vừa nhập thổ biết, có thể tức giận đến nỗi sống lại hay . Aiz, là biết mặt mà biết lòng.

      “Chu quản gia, thúc làm cái gì vậy?”

      Đông Phương Triết vội vã đuổi đến, thấy Chu quản gia quen thuộc trở nên xa lạ như thế. Cảm thấy rùng mình, trong lòng biết sợ là lời của gã sai vặt là mất rồi. Vô cùng thất vọng trào ra trong lòng, ràng khắc vào trong mắt. Cảm giác bị người vô cùng tin tưởng phản bội thể dùng ngôn ngữ để miêu tả. từng coi trọng lão, coi lão là trưởng bối có thể tin tưởng, phần lớn chuyện để mở lòng giao vào tay lão, nghĩ tới lão đáp trả mình như thế.

      “Thiếu chủ tuổi còn trẻ, hình như mắt tốt. Người xem thấy sao? Ta đây là giáo huấn hạ nhân.” Đôi mắt Chu Nghiêm Chính nhìn Đông Phương Triết, môi cười lạnh. “A, đúng rồi. Từ hôm nay trở người còn là Thiếu chủ Đông Phương Bảo, ta chính thức tiếp nhận Đông Phương Bảo. Ngươi à, chỗ nào mát mẻ, mau chạy .”

      “Ngươi…”

      Đông Phương Triết vạn lần ngờ Chu quản gia có thể những lời vô tình như thế, vẻ mặt của lão tàn khốc như thế, hoàn toàn tìm thấy bóng dáng nhân từ trước kia. Nếu phải lão ràng đứng ở trước mặt, thậm chí hoài nghi người này liệu có phải Chu thúc nhìn mình lớn lên hay nữa. Đôi mắt thâm thúy kinh ngạc nhìn lão, giống như phải nhìn thấu lão.

      cần nhìn ta như vậy.” Chu Nghiêm Chính bị ánh mắt Đông Phương Triết nhìn vào như tóe lửa, có lẽ là chột dạ, lão trừng lại. “Nếu ngươi tin xảy ra trước mặt. Đúng rồi, ngươi có lẽ còn biết ta làm thế nào đoạt được Đông Phương Bảo của các ngươi đúng ? Vậy tại cho ngươi, cho ngươi hiểu . Tất cả sản nghiệp của Đông Phương Bảo đều được ta mua, quản của lão cha ngươi ôm bạc chạy lấy người rồi.” Lão giao dịch với Diêu Phỉ Phỉ, Diêu Phỉ Phỉ thuyết phục cha nàng dùng tiền tài giúp đỡ lão mua lại tất cả sản nghiệp của Đông Phương Bảo, còn Đông Phương Triết hoàn toàn bị che mắt.

      “Vì sao?” Đông Phương Triết chỉ cảm thấy toàn thân đều bị dìm trong hầm băng, lạnh đến thấu xương. lạnh lùng nhìn Chu Nghiêm Chính, cảm giác đau lòng khi bị phản bội ban đầu chết lặng, chỉ , Đông Phương Bảo làm gì có lỗi với lão, lại để lão phản bội. Hay là từ đầu tới cuối lão hư tình giả nghĩa, trung hậu thành tất cả đều là lớp ngụy trang của , mục đích của là Đông Phương Bảo?

      “Vì sao ư?” Chu Nghiêm Chính ha ha cười, “Ngươi hỏi lão cha ma quỷ của ngươi .” Nếu phải tại , sao mình lại chỉ là kẻ hạ nhân?

      “Câm mồm. cho phép ngươi làm nhục cha ta.” Nghe tiếng Chu Nghiêm Chính gọi ma quỷ, Đông Phương Triết nắm đầu quyền, bi phẫn rống to.

      “Thiếu chủ, lão phu nhân đến.” Gã sai vặt lúc trước báo tin cho Đông Phương Triết vừa giận vừa vội chạy đến.

      “Bà nội?” Đông Phương Triết sửng sốt xoay người lại.

      “Đúng rồi.” Chu Nghiêm Chính đột nhiên với Đông Phương Triết, “Đừng quên bảo lão bà với Nhị nương chỉ biết khóc sướt mướt của ngươi cút , Đông Phương Bảo tại phải của các ngươi.”

      “Ngươi…”

      Đông Phương Triết oán hận trừng mắt, nếu ánh mắt có thể giết người, Chu Nghiêm Chính vỡ nát.

      “Chẳng lẽ Thiếu chủ còn muốn lão nô mời người rước các ngươi sao?” Chu Nghiêm Chính nhìn thị vệ bên người, sau đó lạnh lạnh với Đông Phương Triết.

      “Được, chúng ta .”

      Hiên Viên giữa năm thứ mười, Đông Phương Bảo đổi chủ, Đông Phương lão phu nhân nghe được việc này, chịu đả kích rồi tạ thế, hưởng thọ bảy mươi sáu tuổi. Nhị nương Đông Phương Triết chết bệnh, Đông Phương Triết lưu lạc giang hồ.

    4. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 32: Nhặt được mỹ nam tử

      trận mưa to, hề báo động trước rơi xuống.

      Gió lốc gào thét, cây cối lắc lư. Tia chớp xẹt qua phía chân trời, sấm sét ầm vang.

      Lãnh Loan Loan thở dài, đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn phía trước có cái miếu thờ rách nát, bèn bay vút vào. Thân ảnh lửa đỏ chớp nhoáng trung, mê hoặc ánh mắt người khác.

      Bóng dáng màu đỏ đặt chân vào miếu thờ, mái tóc bị mưa xối rối tung người. Quần áo dán người, ra dáng người linh lung mạn diệu. Bàn tay giũ giũ vài sợi tóc trán, phủi thân dính đầy nước mưa. Nàng quay đầu nhìn cơn mưa càng lúc càng lớn, mi lại nhíu chặt. ngờ được phen rời cửa lại gặp thời tiết xấu đến như vậy. Nhìn mưa lớn thế này chưa thể tạnh nhanh chóng được, nàng vẫn là vào miếu chờ mưa rồi tốt hơn.

      Tuy rằng thân ẩm ướt, nhưng nàng thấy chật vật. vào miếu thờ, trong miếu, hai tượng phật cao cao nhìn xuống vạn vật thế gian. Có lẽ là lâu có người sửa sang, đồ đạc suy tàn ít, lộ ra đường vân tàn tạn màu đen. Mái ngói nóc miếu cũng đầy đủ, nước mưa rơi xuống từ những vết nứt, rơi mặt đất phát ra thanh lanh lảnh. ít mạng nhện vắt vẻo nơi vách tường góc miếu, vẻn vẹn chỉ có cái bàn đầy vết nhơ. góc miếu có đống cỏ khô, có lẽ là do khất cái làm ra.

      Lãnh Loan Loan nhìn chung quanh vòng, phát được chiếc ghế nào có thể nghỉ tạm. Hai tay ôm ngực, đứng ở cạnh cửa nhìn chăm chú vào màn mưa.

      “Khụ khụ…”

      Đột nhiên, trong miếu truyền đến tiếng ho khan của nam tử.

      Lãnh Loan Loan nhíu mi, nhìn quét bốn phía, cuối cùng dừng ở đám cỏ rơm. Nhìn qua, bước đến gần.

      “Ai ở bên trong?”

      đến cạnh đám cỏ, nàng nhìn chằm chằm vào mặt , lạnh lùng hỏi.

      Đám cỏ lặng im, sau đó, lại là tiếng ho khan truyền ra:

      “Khụ khụ…”

      Lãnh Loan Loan cúi đầu, lại ngẩng đầu, ánh mắt di chuyển. Bàn tay duỗi ra, tay áo bào giương lên, đám cỏ rơm bị nội lực đánh văng ra, lật tung sang hai bên. Thân ảnh nam nhân lộ ra, ngồi dưới đất, mái tóc rối xù, che gần hết khuôn mặt.

      “Ngươi là ai?” Lãnh Loan Loan nhìn nam nhân, thờ ơ hỏi.

      Nhưng nam tử chỉ tiếp tục cúi đầu, phát ra từng trận ho khan khó chịu.

      “Ngẩng đầu lên.”

      Lãnh Loan Loan giơ tay lên, mái tóc nam tử bị chưởng gió quét qua, hỗn độn bay lên, lộ ra cái trán trắng bệch.

      Lãnh Loan Loan nhíu mi, phải là choáng chứ?

      Lại tiến lên vài bước, vươn tay nắm cổ tay nam tử, bắt mạch cho . Ai ngờ nam tử phản xạ tính né tránh, cũng nhớ tới toàn thân mất lực, ngã mình vào bên, đầu phịch tiếng đập vào tảng đá, nhất thời hôn mê bất tỉnh.

      Lãnh Loan Loan sửng sốt, cảm thấy biết nên khóc hay cười. Ngất như thế sao? Nhưng cũng tốt, nàng dễ xử lí hơn. Đưa tay lật mớ tóc của ra, ngẩng mặt lên, chợt ngẩn ra, ngờ nam nhân này khá tuấn mỹ. Nếu rửa sạch vết bẩn mặt, có lẽ càng đẹp hơn. Chỉnh lại cơ thể nghiêng đổ của tựa vào tường. Cầm tay bắt mạch, nhíu mi. Chết tiệt, mạch đập loạn. Lại thử sờ vào trán , hơi nong nóng, hơi sốt. Xem dáng vẻ của , sợ là sinh bệnh vài canh giờ.

      Đứng lên, nàng vốn nên xen vào. Huống chi người này thân cũng chẳng quen, lại càng liên quan gì đến chuyện của nàng. Nhưng nhìn nam tử tuấn mỹ, lại sinh bệnh, nếu để mặc tự sinh tự diệt ở chỗ này, chỉ sợ rất nhanh đời nhà ma, là lãng phí. Ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, mưa vẫn rơi từng giọt từng giọt như cũ. tại chỉ sợ thể đưa .

      Bàn tay mềm hướng vung lên, thổi tung bụi đất. Nàng ngồi dưới đất, chỉnh tư thế vận công trị cho nam tử này. lát sau, nhiệt độ người tụt ít, ngủ rất say.

      Lãnh Loan Loan đặt bên, còn mình ngồi ở bên cạnh yên tĩnh chờ mưa tạnh.

      “Nước, nước…” Trong mê man, nam tử đột nhiên lắc lư đầu, thào hô.

      Lãnh Loan Loan liếc mắt nhìn , ra phía ngoài. Trong chốc lát, chỉ thấy nàng dùng cái lá cây bản rộng hứng lấy nước mưa, ngồi xổm xuống thận đem đổ nước vào miệng nam tử.

      Nam tử nhắm mắt lại nuốt nước xuống, lâu sau, đột nhiên mở mắt ra.

      Là tiên nữ sao?

      Mắt nhìn thân ảnh lửa đỏ ở trước mắt, dung nhan tuyệt mỹ quả thực giống nữ tử phàm trần. Chỉ thấy nàng vẻ mặt lạnh nhạt, hai tay cầm cái lá cây đựng nước giúp mình uống. nằm mơ sao, bằng sao lại có tiên nữ đến giúp ?

      Lãnh Loan Loan thấy nam tử tỉnh, vứt cái lá đựng nước . Đứng dậy, từ cao nhìn xuống , lạnh lùng mở miệng:

      “Tỉnh?.”

      Nam tử nghe thấy giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng liền ngẩn ra. Đôi mắt thâm thúy mất vẻ sáng bóng giật mình, phải mình nằm mơ chứ? Nàng là người sao?

      nương cứu ta sao?”

      nghe thấy giọng khàn khàn của mình, quả thực tin đó là mình.

      “Ừ.” Lãnh Loan Loan lạnh lùng trả lời.

      “Đa tạ nương.” Nam tử gật đầu.

      cần cảm tạ ta.” Lãnh Loan Loan thờ ơ liếc mắt nhìn , “Ta phải cố ý cứu ngươi.” Cứu , cùng lắm là thuận tay, là gặp lúc tâm tình tốt.

      “Tại hạ muốn cám ơn nương.” Tuy rằng mỹ nữ tuyệt mỹ này thái độ lãnh đạm, nhưng nam tử vẫn cảm kích . Dù sao nàng là ân nhân cứu mạng của mình.

      “Tùy ngươi.” Lãnh Loan Loan nhếch môi, về phía cửa.

      nương…”

      Nhìn thấy Lãnh Loan Loan rời , nam tử lo lắng hô, biết vì sao lại gọi nàng, nàng cứu mình, nhưng nàng ở lại sao?

      “Mưa còn rất lớn.” Nhưng sấm sét biến mất, gió cũng bớt. Lãnh Loan Loan lầu bầu, để ý đến người bên cạnh.

      Đột nhiên, xa xa, trong màn mưa mông lung có hai thân ảnh quen thuộc tới.

      Đôi mắt Loan Loan sáng ngời, phất tay với bên kia: “Ta ở trong này.”

      Bóng người ca xa nghe thấy giọng nàng, bay nhanh tới.

      “Chủ tử.”

      Người tới đúng là Dạ Hồn và Ảnh đều mặc hắc y, trong tay còn cầm ô, chắc là chịu lệnh của Dạ Thần cùng Hiên Viên Dạ tới tìm nàng. Mà Lãnh Loan Loan tin mấy người kia cũng tìm, liền hỏi:

      “Gia cùng Lâu chủ đâu?”

      “Gia cùng Lâu chủ ở bên kia tìm người.” Ảnh đáp, bởi vì họ biết Loan Loan hướng nào nên chia nhau ra tìm.

      “Ừm.” Lãnh Loan Loan gật đầu, vẫy tay với Dạ Hồn. “Cõng , cùng nhau .” Chỉ vào nam tử bên.

      là…”

      Dạ Hồn, Ảnh ngẩn ra, cũng giật mình nhìn nam tử.

      là ta nhặt được.”

    5. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 33: Thân phận mỹ nam tử.

      là ta nhặt được.”

      Lãnh Loan Loan thờ ơ câu, chẳng những làm Dạ Hồn, Ảnh giật mình, ngay cả nam tử kia cũng giật mình. Nhưng, lại cười khổ, tại hình như đúng là người của nữ tử cao cao tại thượng kia, nàng cứu mạng , coi như nàng nhặt được .

      thôi.” Lãnh Loan Loan thờ ơ , rồi cầm lấy cái ô tay Ảnh, vào trong màn mưa.

      Dạ Hồn đặt nam tử lên lưng, Ảnh mở ô che mưa rồi cũng bước theo.

      Lúc bọn họ về vị trí cũ, vừa vặn đụng phải Dạ Thần cùng Hiên Viên Dạ. Bộ nguyệt bào màu trắng của Dạ Thần tung bay trong gió, đôi mắt màu tím sau lớp mặt nạ vàng hạ sáng ngời khi thấy Lãnh Loan Loan; Hiên Viên Dạ mặc lam bào, tôn quý vô cùng, đôi lông mày tuấn khi nhìn thấy nàng mới giãn ra, nhanh chóng lên giữ chặt tay nàng, lo lắng hỏi:

      “Tiểu tử kia, nàng đâu thế?” tiếng thấy tăm hơi, hại mọi người sốt ruột.

      Dạ Thần nhìn thấy động tác Hiên Viên Dạ, đôi mắt tối sầm lại, nhưng y vẫn là dựng tai nghe họ chuyện. Chỉ vì, y quan tâm đến Lãnh Loan Loan.

      Bàn tay của Lãnh Loan Loan đặt trong bàn tay của Hiên Viên Dạ, y bào lửa đỏ tung bay theo gió, nàng đáp:

      loanh quanh chút.” Hôm nay là hai mươi tháng ba lịch, là ngày giỗ mẹ. Tâm trạng bấp bênh càng trở nên tốt, nên mình ra ngoài dạo, quên cho họ.

      “Aiz…”

      Hiên Viên Dạ muốn cái gì, cuối cùng lại cầm lấy ô che mưa cho nàng.

      “Chủ tử, là ai vậy?”

      Ánh mắt Dạ Thần dừng lại vào nam tử lưng Dạ Hồn, ngẩn ra chút rồi hỏi.

      Hiên Viên Dạ cũng nhìn về phía nam tử, nhíu mi. Sao Loan Loan lại mang về nam tử?

      Nam tử lưng Dạ Hồn cũng đánh giá Hiên Viên Dạ cùng Dạ Thần, hai nam tử đều khí thế hiên ngang, tuấn dật phi phàm, trong lòng cảm thấy kinh ngạc. Bên người nữ tử này ai nấy đều là nhân vật phi phàm, từ cử chỉ của hai nam tử nhìn ra, người mặc lam bào nam tử vô cùng thân thiết với nữ tử, đại khái chắc là phu quân của nàng. Còn người khác gọi nàng là chủ tử, chắc là thuộc hạ

      là ta nhặt được.” Lãnh Loan Loan đáp.

      Hiên Viên Dạ cùng Dạ Thần nhìn nhau, đều kinh ngạc.

      “A, chủ tử về.” Mọi người về đến ngoài cửa lớn thấy Vạn Oánh Chiêu che ô ra. Hóa ra nàng thấy mọi người tìm Lãnh Loan Loan đều chưa về, trong lòng cũng yên tâm.

      “Ừm.” Lãnh Loan Loan gật đầu, với mọi người. “ thôi.”

      Hiên Viên Dạ nắm tay Lãnh Loan Loan ở phía trước, những người khác theo ở phía sau.

      “Ơ, là ai vậy?” Vạn Oánh Chiêu nhìn thấy nam tử lưng Dạ Hồn, cũng hỏi.

      “Chủ tử nhặt được.” Dạ Hồn đáp.

      Chủ… chủ tử nhặt được?

      Vạn Oánh Chiêu mở to mắt, môi đào khẽ giật giật, phải vậy chứ? Chủ tử nhặt được mỹ nam tử.

      thôi, chủ tử đợi.” Ảnh lạnh lùng với Tiểu Chiêu.

      Vạn Oánh Chiêu quay đầu, quả nhiên thấy mọi người đều chờ, nàng thè lưỡi, chạy nhanh vào.

      Vào trong phòng, Lãnh Loan Loan sai người đun nước, để Dạ Hồn đưa vào phòng cho khách tắm rửa. Còn nàng về phòng mình, thoải mái thư giãn trong làn nước ấm.

      Sau khi trở ra, mọi người đều tắm rửa đổi mới hoàn toàn. Nam tử ngồi bên, sau khi rửa mặt chải đầu, quả nhiên càng thêm tuấn mỹ so với lúc trước. mặc Nguyệt Nha trường bào của Dạ Thần, mái tóc ướt thả vai. Ngũ quan như ngọc, mày kiếm mắt sáng, bờ môi khẽ mím, có loại khí chất đạm mạc xa cách.

      nhìn thấy Lãnh Loan Loan ra, trong đôi mắt lên ánh hào quang trong nháy mắt. Áo bào màu lửa hồi nãy đẹp đến kinh người, bạch y trắng như tuyết giờ làm nàng có vẻ phiêu dật, như tiên nữ làm người ta dám nhìn thẳng, sợ làm hỏng vẻ đẹp của nàng.

      “Loan Loan.”

      Hiên Viên Dạ ngồi ở phía , vươn tay gọi Lãnh Loan Loan.

      Lãnh Loan Loan đặt bàn tay trắng nõn ngọc ngà vào tay , tao nhã ngồi xuống. Hai người đều tản ra hơi thở vương giả khiến mọi người tự sinh ra cung kính.

      Hóa ra tên nàng là Loan Loan… Nam tử nhắc lại trong lòng, quả là cái tên rất hay.

      đứng lên, gật đầu với Lãnh Loan Loan: “Cám ơn nương cứu tại hạ.”

      cần.” Lãnh Loan Loan , “Ta rồi, ta cố ý cứu ngươi.” Cùng lắm chỉ là vô tình.

      biết tôn tính đại danh các hạ?” Hiên Viên Dạ nhìn chăm chú vào nam tử, đôi mắt thâm thúy có hàm ý người bên ngoài thể hiểu. biết nam tử này rốt cục có thân phận gì, nhưng là tuyệt dễ dàng tha thứ người nào đụng vào Loan Loan.

      “Tại hạ là Đông…” Nam tử vừa muốn ra cái gì, đột nhiên nín lại. Vẻ mặt trở nên ưu sầu, hình như có điều khó .

      “Thân phận của công tử tiện với chúng ta sao?” Vạn Oánh Chiêu nhanh mồm nhanh miệng hỏi.

      Nam tử nhìn mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng ở Lãnh Loan Loan. Ánh mắt nàng thờ ơ, giống như cũng hiếu kì gì cả. Nhưng trong lòng lại căng thẳng, muốn thân phận cho nàng. Coi như là báo đáp ân cứu mạng của nàng.

      “Tại hạ Đông Phương Triết.”

      “Đông Phương Triết?” Dạ Thần nhìn cái “Đông Phương Triết của Đông Phương Bảo sao?”

      “Đúng.” Đông Phương Triết gật đầu, “Ta là Đông Phương Triết của Đông Phương Bảo, nhưng còn là Đông Phương Triết trước kia.” Nhớ tới việc phụ thân đột nhiên tạ thế, còn chưa kịp tra hung thủ chân chính, lại bị người mình tin tưởng nhất phản bội, chẳng những Đông Phương Bảo khó giữ được, ngay cả bà nội cùng Nhị nương cũng thay nhau từ trần. Nay chỉ còn lại mình độc để sinh tồn. Còn Chu Nghiêm Chính vì lo sau này tìm về báo thù, đoạt lại Đông Phương Bảo, nên sau khi đuổi ngầm phái tới vô số sát thủ đuổi giết. Cũng may võ công quá kém, cũng bị thương gì, là do bất ngờ đột ngột nên mới ngã xuống vách núi, cuối cùng cảm lạnh tránh vào trong miếu thờ. Cũng may khi thần trí hỗn loạn được Lãnh Loan Loan cứu. Có lẽ là ông trời tuyệt đường của , cho giữ lại cái mạng này để báo thù.

      Ánh mắt mê hoặc nguy hiểm, Chu Nghiêm Chính, ta nhất định trở về tìm ngươi.

      “Đông Phương Bảo đổi chủ.” Lãnh Loan Loan nhàn nhạt , chuyện này gần đây chấn động giang hồ. Ánh mắt thờ ơ nhìn quét qua vẻ mặt bi thương của Đông Phương Triết, nàng nhớ tới cuộc đối thoại với Vạn Oánh Chiêu.

      “Đúng.” Đông Phương Triết cắn răng, “Bởi vì nội gian.”

      Vạn Oánh Chiêu nhìn vẻ mặt Đông Phương Triết, nhớ tới chuyện cũ của mình, có loại cảm giác đồng bệnh tương liên nảy sinh.

      “Chủ tử, chúng ta giúp báo thù .”

      Mọi người nhìn lướt qua Vạn Oánh Chiêu, ngay cả Đông Phương Triết cũng nhịn được nhìn nàng. ngờ này lại lên tiếng nhờ họ giúp mình báo thù, nhưng bọn họ có thể sao? đưa mắt nhìn Lãnh Loan Loan, biết vì sao trong lòng nỗi niềm chờ đợi.

      Hiên Viên Dạ, Dạ Thần đều nhíu mi, chuyện của Vạn Oánh Chiêu còn chưa giải quyết xong, chẳng lẽ ngay cả chuyện của Đông Phương Triết cũng muốn quản sao?

      “Chủ tử, thế nào?” Vạn Oánh Chiêu nhìn Lãnh Loan Loan, mang theo khẩn cầu. Nàng hiểu được nỗi đau người thân bị hại chết, báo thù là lý do sinh tồn, là hy vọng sống duy nhất của họ.

      “Ta suy nghĩ.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :