1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chín tuổi tiểu yêu hậu - Luyến Nguyệt Nhi

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 5: Ngươi là tiểu nữ


      phong mãnh liệt, cây hoa hồng đung đưa cũng chập chờn run rẩy.

      - Ngươi, ngươi dám đánh ta ? !

      Thu Đường ôm mặt, nàng dám tin vào mắt mình, mắt mở trừng trừng nhìn Lãnh Loan Loan. Nàng, nàng cư nhiên bị tiểu nha đầu này cho ăn cái bạt tai. Khó chịu, phẫn nộ, khuôn mặt có thêm vài phần dữ tợn.

      - Ta đánh ngươi sao ? !

      Lãnh Loan Loan khóe miệng lạnh lùng, dám ở trước mặt nàng như vậy làm càn. Cho dù ngươi là Thiên Vương lão tử, ta cũng đánh như thường.

      - Tiểu thư, tiểu thư!

      Nhũ mẫu nhìn thấy này màn sợ ngây cả người, tiểu thư như thế nào lại lãnh lệ như vậy? Càng bất khả tư nghị, nhìn nàng dáng dấp như vậy mà thân thể lại linh hoạt mạnh mẽ, bạo phát lực lượng lại lớn như thế... Cư nhiên đem khuôn mặt Thu Đường đánh cho sưng đỏ. Trời ạ. Nàng vội vàng tiến lên đứng chắn trước người Lãnh Loan Loan bảo vệ.

      - Tiểu thư ?

      Lãnh Nguyệt nhi trợn tròn hai tròng mắt, kinh ngạc chỉ vào Lãnh Loan Loan. Thất thanh .

      - Cái tiểu nha đầu này chính là Lãnh Loan Loan ? !

      Làm sao có thể ? Nàng phải nghe người ta Lãnh Loan Loan là đứa nhát như chuột sao, bất luận người nào cũng khi dễ được sao? Cái tiểu nha đầu này tuy rằng thân thể gầy, nhưng điểm cũng có nhát gan nhu nhược. Cặp mắt kia lãnh lệ hung mãnh như ánh mắt sư tử, giống như muốn đem người xâm phạm ra xé xác... Như vậy lạnh lẽo, ngay cả nàng cũng nhịn được, trong lòng khẽ rùng mình cái.

      - Tiểu nha đầu ?

      Lãnh Loan Loan cười nhạo, quả có khuôn mặt đẹp, mà đầu óc lại như con chim công. muốn nghĩ tới ta mới ba tuổi, mà nàng kia mười tuổi.

      - Đại tiểu thư, nàng chính là Loan Loan tiểu thư, muội muội của người.

      Nghe Lãnh Nguyệt Nhi như vậy, nhũ mẫu cũng cảm thấy bất mãn, nếu như bọn họ khấu trừ tiền tiêu của tiểu thư Loan Loan tiểu thử cũng gầy như vậy... Hai tròng mắt yên lặng nhìn Lãnh Nguyệt Nhi, giống như là thanh minh, nhũ mẫu gằn giọng, nhấn mạnh bốn chữ: “Muội muội của người”.

      - bậy, ta có muội muội như vậy.

      Lãnh Nguyệt nhi phảng phất như con mèo bị người ta giẫm lên đuôi, liền giơ lên móng sắc nhọn...

      - Nàng là do ti tiện nha hoàn sinh ra, xứng là muội muội của ta.

      Mẫu thân của nàng vốn là quận chúa cao quý, là nữ nhi của thân mẫu, nàng tự nhiên cũng mang dòng máu cao quý, cái tiểu ti tiện này sao xứng là muội muội của nàng? Trừng mắt nhìn Lãnh Loan Loan, nàng thần sắc cao ngạo giống như là con chim công kiêu ngạo ai bì nổi...

      - Đại tiểu thư, ngươi hơi quá mức.

      Nhũ mẫu phẫn hận, nha hoàn làm sao? Nha hoàn cũng có phụ mẫu, nếu như phải chuyện bất đắc dĩ. Ai chịu làm nha hoàn cho người ta sai bảo.

      - Mẫu thân của Loan Loan tiểu thư là Hiểu Liên phu nhân, cũng là tướng quân đại nhân thị thiếp, người hẳn là phải gọi nàng tiếng Tứ nương.

      Như vậy cao ngạo, có giáo dưỡng tiểu thư cũng chỉ có đồng dạng dã man phân phải trái lý lẽ tướng quân phu nhân mới có thể dạy ra như vậy. Quả tâm bất chính, hạ tâm cũng oai.

      Tốt. Lãnh Loan Loan con ngươi lóe sáng. phát ra tinh quang, khóe miệng tươi cười chế giễu. Quả là cọp phát uy, nàng xem ta là mèo bệnh sao? Cư nhiên dám mấy lần mắng ta là tiểu ti tiện, nếu như cho nàng biết điều cái chẳng phải là theo lời nàng ta là tiểu ti tiện sao. Bàn tay bé mềm mại vỗ lên người nhũ mẫu, trấn an nàng lên kích động như vậy.

      - Ta cũng có tỷ tỷ.

      Nàng từ phía sau nhũ mẫu ra , muốn làm tỷ tỷ của nàng, người còn chưa có sinh ra.

      - Mẫu thân của ta chỉ sinh ra mình ta là bảo bối, ở đâu lại có thêm ra con chim công.

      Lãnh Loan Loan vừa xong, nguyên lai nhũ mẫu vừa rồi vốn kích động, liền nhịn được vội bật cười. Ngay cả đám gia đinh, nha hoàn đứng sau Lãnh Nguyệt Nhi cũng nhịn được che miệng cười trộm. Tuy rằng biết Lãnh Loan Loan tiểu thư vì sao vốn nhu nhược lại biến thành lợi hại như giờ, nhưng có thể làm cho Lãnh Đại tiểu thư mất mặt, cũng xem như là vì bọn họ mà ra chút khẩu khí. Hàng ngày, phần lớn thời gian tướng quân đều ở tại quân doanh, cho nên tướng quân phu nhân cùng với đại tiểu thư ở trong phủ nắm trong tay quyền uy, khiến bọn hạ nhân nhận ít khổ đâu.

      - Ngươi.

      Lãnh Nguyệt Nhi tức giận đến nỗi khuôn mặt nhắn đỏ bừng bừng, nhìn giống như cái mông đo đỏ của con khỉ. (hắc hắc...). Ngón tay chỉ Lãnh Loan Loan, tức giận đến phát run.

      - Thực là phản, phản rồi.

      Thu Đường vừa ôm mặt, vừa nhét thêm mồi lửa.

      - Tiểu thư, mấy người này đều ăn gan hùng mật báo, cư nhiên có đem người để vào mắt.

      Thu Đường oán hận nhìn đám người phía sau, đừng cho là ta biết. Đám người bọn ngươi nhìn ta bị tát vào mặt, trong lòng đều thầm vụng trộm vui mừng...

      - Tiểu thư tha mạng, chúng ta tuyệt đối dám.

      Gia đinh, bọn nha hoàn vừa nghe thấy, nhất thời sợ đến mất mật, tất cả đều quỳ xuống cầu xin tha thứ. Trong lòng ngừng oán hận, nguyền rủa Thu Đường chỉ biết khi dễ bọn họ, làm cho tương lai bọ họ có kết cục tốt.

      - Hừ.

      Nhìn bọn hạ nhân quỳ cầu xin, Lãnh Nguyệt Nhi như thấy lại ưu việt của mình, ánh mắt nàng lóe sáng, trừng mắt nhìn nhũ mẫu và Lãnh Loan Loan. Tựa hồ muốn rằng, các ngươi nhìn thấy sao, nếu như các ngươi cầu xin ta tha thứ, ta còn có thể xem xét bỏ qua cho các người lần.

      - Quả là chim công, ngoại trừ gây chuyện, chỉ biết xèo xèo kêu loạn. Lãnh Loan Loan chế giễu .

      - Ngươi. Lãnh Nguyệt Nhi tức tối dậm chân.

      - Ngươi cái đồ tiểu ti tiện cư nhiên dám nhục mạ ta, muốn chết. Bay đâu a, bay đâu.

      Nàng lớn tiếng kêu lên, lửa giận tại đáy mắt thiêu đốt, dường như phát ra bùm bùm thanh.

      - Tiểu thư, người có gì phân phó?

      Thu Đường vội vàng buông tay ôm mặt, trơ mặt ra, mười phần bộ dạng nô tài .

      - Vả miệng nó cho ta.

      Chỉ vào Lãnh Loan Loan, Đại tiểu thư oán hận . cho Lãnh Loan Loan biết điểm lợi hại, bằng nàng đồ tiểu ti tiện vẫn còn dám làm càn.

      - Dạ tiểu thư. Thu Đường nét mặt vui mừng, xoa xoa tay, tới phía trước Lãnh Loan Loan. tốt quá, cơ hội báo thù tới rồi.

      - Tiểu thư.

      Nhũ mẫu nhìn thấy Thu Đường nét mặt ác độc, khiến cho nàng lo lắng, tiểu nha hoàn kia ràng là muốn báo thù.

      - Ân, được rồi.

      Lãnh Loan Loan vỗ bàn tay mềm mại lên người nhũ mẫu, ý bảo nàng cần lo lắng. Khóe miệng hé cười, đôi con ngươi lóe sáng, quỷ dị gì sánh được. Đúng là ác thần ác sát, khiến cho Thu Đường sợ đến mức lui lại mấy bước, đứng im chỗ.

      - Tiểu, tiểu thư. Lui đến đến Lãnh Nguyệt nhi bên người, nàng ngừng lo lắng.

      - Bước sang bên, đồ ngu ngốc.

      Thấy Thu Đường lùi lại, Lãnh Nguyệt Nhi cảm thấy mất hết thể diện, hai tròng mắt hung ác mở trừng trừng. Quay đầu lại chỉ vào hai người gia đinh quỳ mặt đất.

      - Ngươi, còn có ngươi, hai người các ngươi lên giáo huấn các nàng cho ta.

      - Ta ?

      - Ta ?

      Hai tên gia đinh xui xẻo bị điểm danh, quay mặt nhìn nhau. Dưới ánh mắt hung bạo của Lãnh Nguyệt Nhi trừng trừng nhìn họ, hai người run rẩy đứng lên, lặng nhìn thân thể gầy của Lãnh Loan Loan nhưng lãnh khí mười phần. Bọn họ cũng tự chủ được, khẽ rùng mình cái. Giơ tay lên, nhưng lại có dám hạ xuống...

      - lũ phế vật.

      Nhìn cử chỉ của hai tên gia đinh, Lãnh Nguyệt Nhi lửa giận bùng lên, nàng tin mình lại thể thu thập tiểu tiện nhân kia. Càng nghĩ lại càng giận, nàng sải bước tiến lên, giơ tay đánh về phía trước...

      - Bốp.

      - A.

      Lãnh Nguyệt Nhi cũng có đánh tới được lên người Lãnh Loan Loan, vì nhũ mẫu theo sát hành động của nàng, liền rất nhanh đứng chắn trước mặt Loan Loan, bảo vệ nàng phía sau. Việc xảy ra khiến ngay cả Lãnh Loan Loan cũng quên cả phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lãnh Nguyệt Nhi đánh lên người nhũ mẫu. Cũng may Lãnh Nguyệt Nhi dù sao vẫn còn tuổi, nên lực đạo nặng lắm. Nhũ mẫu cũng cảm thấy bị đau, mà ngược lại bản thân Lãnh Nguyệt Nhi lại la hoảng lên.

      Lãnh Loan Loan đôi mắt nhắm hờ suy nghĩ, tia nguy hiểm lộ ra... Nhũ mẫu bảo vệ nàng khiến cho nàng cảm thấy trong lòng ấm áp, thế nhưng trước mắt lại thấy nhũ mẫu bị người ta đánh thương. Trong lòng lửa giận xoẹt xoẹt bùng lên, cổ tay lay động, chuông bạc leng keng vang lên. Gió khẽ nổi lên, tiếng chuông thanh thúy lại dường như tiếng búa đòi mạng...

      Mọi người đều cảm giác được khí tựa hồ như bị đông cứng lại, hơi thở nguy hiểm tới gần...

      - Ngươi, ngươi muốn làm gì ?

      Lãnh Nguyệt nhi nhìn bộ dạng nguy hiểm của Lãnh Loan Loan, nhịn được vội lui về phía sau từng bước. thể tin được, đối mặt cái tiểu ti tiện này, nàng cư nhiên có cảm giác sợ hãi.

      - Ta làm cái gì ? Lãnh Loan Loan miệng nở nụ cười, đó là nụ cười phù hợp với độ tuổi của nàng, rất đẹp đẽ, lạnh lùng, vô cùng quỷ dị.

      - Ngươi xem rồi chẳng phải biết sao.

      Chuông bạc tiếp tục vang lên, đinh đinh.. .. ngân theo gió thổi. Đột nhiên oanh tiếng, chuỗi hỏa diễm bùng phát bao quanh đám người Lãnh Nguyệt Nhi. Đám người Lãnh Nguyệt Nhi sợ đến ngây người, lúc sau mới phản ứng...

      - A.

      Tiếng kêu sợ hãi, mắt thấy lửa cháy càng ngày càng to, từng ngọn lửa như tinh nhảy múa, gương nanh múa vuốt nhằm hướng bọn họ đánh tới. Luồng nhiệt nóng bỏng làm cả đám sợ hãi hô to:

      - quái a, quái.

      - Tiểu thư.

      Nhũ mẫu cũng ngây người, nghe được bọn họ la hét mới hồi phục tinh thần lại. Nàng vội vàng kéo tay Lãnh Loan Loan, sốt ruột .

      - Tiểu thư hãy tha cho bọn họ , nhỡ gây chết người đó.

      Trước mắt đột nhiên bùng phát ra hỏa diễm, trực giác của nàng mách bảo rằng là do Loan Loan gây nên. quản là vì sao, nhưng cũng thể để gây ra tai nạn chết người. Kết quả là, chịu thiệt thòi lại có thể là tiểu thư...

      Nhìn thấy Lãnh Nguyệt Nhi hoảng sợ đến mặt trắng bệch, Lãnh Loan Loan lại lắc lắc dây chuông bạc. Đinh đinh .. .., đám hỏa diễm bùng phát dường như nghe được triệu hoán. Chậm rãi tắt xuống, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

      Đám người Lãnh Nguyệt Nhi sợ đến tê liệt, đều ngã xuống mặt đất, cao ngạo ai bì nổi Đại tiểu thư giờ cũng chỉ còn lại là sợ hãi...

      Gió khẽ phất, trong khí chỉ còn tiếng thở dốc phì phò....

      lúc lâu sau, Lãnh Nguyệt Nhi mới ngẩng đầu lên. Đầu nàng tóc rối xác xơ, chật vật thôi. Nàng sợ hãi nhìn Lãnh Loan Loan : - Ngươi phải nàng, ngươi là tiểu nữ.

    2. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 6: Tướng quân phu nhân



      Khuôn mặt đầy đặn, thanh tao như trăng rằm; mày liễu, đôi mi cong vút như cánh bướm chập chờn; ánh mắt nhu tình, tóc huyền buông, miệng cười như hoa nở, hai má phiến hồng...

      Mành lụa trắng theo gió bay, hương thơm phảng phất... Mỹ nhân ngồi trước gương đồng, khẽ cài trâm ngọc lên mái tóc... dung nhan động lòng người nhưng đâu có thấy được bóng dáng lang quân...

      Gả chồng vào tướng quân phủ cũng được mười lăm năm, ban đầu ân ái nồng đượm. Chỉ vì sao trong nháy mắt, chàng đem thiếp bỏ quên. Nhớ tới đêm tân hôn, ánh nến đỏ chiếu sáng hỉ giường, khăn uyên ương được chàng gỡ xuống, khuôn mặt tuấn tú của chàng khắc sâu trong tim... Vốn tưởng rằng tình chàng ý thiếp, ân ái rời, nàng thậm chí vì mà nguyện ý đem tính tình trở thành ngang ngược kiêu ngạo... sao hiểu được nỗi lòng của nàng, ngay cả nàng, vốn dâu nhu tình, đành phải đem tâm đông lại... Nàng khóc thổn thức ngớt, tâm dường như đóng băng... Bây giờ nàng mới biết, nơi gả chồng lại là như vậy. Vì thu liễm tính tình, lúc đầu chỉ có mình nàng, nào ngờ đâu... nhanh chóng lãng quên nàng, tìm niềm vui mới bên đám tiện thiếp.... Mình thực là ngu dại, nàng vô cùng ủy khuất... Ngang ngược, kiêu ngạo, ương ngạnh cũng được, thủ đoạn độc ác sao ? Ta từng ôn nhu nhưng vẫn thể mang lòng ngươi trở lại bên ta, vậy bằng làm cho ngươi ghét bỏ, chỉ vì muốn cho ngươi nhớ kỹ ta...

      - Mẫu thân, mẫu thân...

      Tiếng kêu khóc vang lên khiến tâm trí nàng hồi tỉnh, nỗi lòng dĩ vãng chợt bay xa... Nàng quay đầu lại, vẻ mặt u oán vừa rồi còn, nghe thấy tiếng nữ nhi, nàng lộ ra từ ái dáng tươi cười.

      - Bịch.

      Cánh cửa phòng bật tung, thân ảnh màu vàng lao vào như cơn lốc, nhào tới trong lòng mỹ nhân.

      - Nguyệt Nhi, ngươi làm sao vậy?

      Ngón tay dài vuốt ve mái tóc Lãnh Nguyệt Nhi, nhìn nữ nhi mắt lệ ngưng tròng, khiến cho nàng kinh hãi.

      - Ai dám khi dễ ngươi ?

      Khuôn mặt mỹ miều chợt bừng đỏ tức giận, thanh mềm mại cũng đột nhiên ngân cao. Trong phủ tướng quân, nữ nhi là nguồn an ủi duy nhất đối với nàng, là bảo bối duy nhất của nàng. Thế mà lại có người dám khi dễ bảo bối của nàng, quả thực là muốn chết.

      - Là tiểu nha đầu ở Bắc viện.

      Lãnh Nguyệt Nhi trừng trừng con mắt đen, nghiến răng nghiến lợi . Tuy rằng nàng e ngại pháp của Lãnh Loan Loan, nhưng ngày hôm nay, nỗi tức giận trong lòng nàng, dù bất kể thế nào cũng đều nuốt trôi, nàng nhất định phải báo thù.

      - Bắc viện ? Mộc Chiêu Vân khẽ nhíu mày.

      - Đây phải là nơi hẻo lánh nhất trong phủ sao? Nơi đó còn có thể có tiểu nha đầu nào lợi hại?

      - Mẫu thân, là Lãnh Loan Loan. Lãnh Nguyệt Nhi đứng lên hô,

      - Là cái nha hoàn biết xấu hổ kia sinh ra Lãnh Loan Loan.

      Bịch.

      Mộc Chiêu Vân thân thể chợt lui, cánh tay sơ ý đụng rơi đồ vật bàn xuống đất, tiếng rơi phát ra thanh , làm Lãnh Nguyệt Nhi lại càng hoảng sợ.

      - Mẫu thân, người làm sao vậy? Lãnh Nguyệt Nhi lo lắng hỏi.

      Nhìn vẻ mặt mẫu thân trắng bệch, thần sắc hoảng hốt. Mẫu thân vì sao nghe được Lãnh Loan Loan có phản ứng như vậy? Lãnh Nguyệt Nhi tự hỏi.

      - có gì, có việc gì đâu.

      Mộc Chiêu Vân lắc đầu, che giấu suy nghĩ trong lòng. Trong đầu nàng lúc này, nhưng lại lên hình ảnh Hiểu Liên mở mắt nhìn nàng.... Bốn năm trước, Hiểu Liên vốn là tiểu nha hoàn thanh tú, cả ngày líu ríu giống như tiểu hài tử. có lúc nàng cũng từng rất mến Hiểu Liên, nhưng là ông trời nên trêu ngươi, nàng nên mang cốt nhục của tướng quân... Con ngươi chợt lóe lên ánh mắt hung ác độc địa, bất luận kẻ nào cũng thể cướp phu quân của nàng. Càng thể sinh hài tử cho , hài tử của chỉ có ba người Nguyệt Nhi mà thôi.

      - Mẫu thân. Lãnh Loan Loan là nữ.

      Lãnh Nguyệt Nhi dù sao vẫn còn tuổi, đâu có thể nhìn ra thần sắc phức tạp của Mộc Chiêu Vân. Nàng nhớ tới lúc bị vây trong vòng lửa, trong lòng vẫn còn cảm thấy có chút sợ hãi.

      - nữ ? Đứa này linh tinh gì vậy, Mộc Chiêu Vân suy tư. Tay trỏ dí lên trán Lãnh Nguyệt Nhi, cưng chiều :

      - Nàng dù sao mới chỉ là đứa ba tuổi, lẽ nào lại có thể khi dễ được ngươi sao?

      Hài tử kia mạng thực là cứng rắn. Vốn là khi Hiểu Liên mang thai, bị nàng hạ độc trong cháo, thế mà thai nhi lại có việc gì. chỉ sinh ra bình thường, còn bị tướng quân biết được, nên muốn hạ thủ cũng khó. Nhưng nếu tưởng rằng muốn bình an lớn lên, cũng phải là chuyện dễ dàng. Nha đầu kia được ở trong nhà cao cửa rộng, mà còn phải chịu bị người khi dễ...

      - Mẫu thân, đó là . Lãnh Nguyệt Nhi nghĩ tới, mẫu thân cư nhiên lại tin mình, nàng vội co chân, cong cái miệng nhắn .

      - Nàng đúng nữ, nàng có thể làm cho lửa cháy. Mấy ngày trước đây, vườn cây cha thích nhất, chính là bị nàng thiêu cháy; ngày hôm nay nữ nhi hảo tâm nhìn nàng, nàng chỉ đánh Thu Đường, còn dùng hỏa đem chúng ta vây quanh, bọn hạ nhân đều có thể làm chứng việc này. Mẫu thân, người nhất định phải làm chủ cho nữ nhi.

      Hai tay lay cánh tay Mộc Chiêu Vân, nàng làm nũng . Tuy rằng Lãnh Nguyệt Nhi có chứng kiến vườn cây có đúng là do Lãnh Loan Loan gây nên hay , nhưng ngờ ngày hôm nay nàng có thể làm cho lửa tự nhiên bùng phát, mà lúc vườn cây bị cháy nàng lại có mặt tại trường, nhất định là nàng thể sai.

      - Nàng đúng là có thể làm cho lửa tự cháy? Theo như lời của nữ nhi, nàng tất nhiên là tin. Hiểu con ai hiểu bằng cha mẹ, tính tình của nữ nhi cùng với mình như nhau, còn tâm đâu mà nhìn nha đầu kia. Chỉ là thấy đến việc Lãnh Loan Loan đánh Thu Đường, còn dùng hỏa đem bọn họ vây quanh. là bất khả tư nghị. Nha đầu kia mới chỉ ba tuổi, sao lại cái gì sử ra hỏa? Nhưng thấy nữ nhi thề thốt, lại thấy có bọn gia đinh, nha hoàn làm chứng, khiến cho nàng cũng nửa tin nửa ngờ.

      - Bay đâu. Suy nghĩ chút, nàng hướng ra ngoài phòng hô lớn.

      - Phu nhân. Ngoài phòng tới nha hoàn váy hoa sặc sỡ, nàng hướng Mộc Chiêu Vân vấn an.

      - Phu nhân, người có việc gì phân phó ?

      - đem Thu Đường với đám gia đinh, nha hoàn ngày hôm nay tháp tùng tiểu thư, đều chiêu tập lại đây.

      - Dạ phu nhân. nha hoàn khẽ cúi xuống rồi lui ra.

      - Mẫu thân, con cảm thấy Lãnh Loan Loan kia phải là người như trước đây. Lãnh Nguyệt Nhi ngồi vào trong lòng Mộc Chiêu Vân, cắn môi .

      - phải nha đầu kia vốn nhát gan như chuột sao, bất luận người nào cũng có thể khi dễ sao? Nhưng hôm nay Lãnh Loan Loan kia lại hề nhát, thậm chí ta còn cảm thấy nàng giống như... Đột nhiên nàng ngừng lại.

      - Giống như cái gì ? Mộc Chiêu Vân truy vấn, Nguyệt Nhi tại sao ?

      - Giống như ... Lãnh Nguyệt Nhi nhìn Mộc Chiêu Vân, sau đó từ từ nhắm hai mắt lớn tiếng . - Giống như phụ thân.

      - bậy. Mộc Chiêu Vân lúc này mất hứng trách cứ. - Cái ti tiện nha đầu làm sao lại giống như tướng quân được? Ngươi phải biết rằng chỉ có ngươi với ca ca và đệ đệ của ngươi, mới là hài tử của tướng quân, mới giống . Nha đầu kia vốn là do cái ti tiện nha hoàn sinh ra, sao lại giống như cha ngươi được.

      - Nữ nhi phải nàng có dáng dấp giống như cha, mà là ta ánh mắt của nàng, rất lạnh lùng, khiến cho ai nhìn nàng cũng phải khẽ rùng mình, cùng với phụ thân là như nhau.

      Trong trí nhớ của Lãnh Nguyệt Nhi, phần lớn thời gian phụ thân lúc nào cũng ở doanh trại, thỉnh thoảng mới trở về nhà, vẻ mặt lúc nào cũng lạnh như băng. Tựa hồ điểm cũng mến bọn họ, thế nhưng nàng lại vẫn rất sùng bái . Người ngoài đều cha là đại hùng, tay cầm trọng binh, sa trường giết địch. Bảo vệ đất nước an bình, mới có thể khiến cho Thiên Diệu Hoàng triều phồn vinh cường mạnh...

      - vậy sao? Mộc Chiêu Vân ngẩn ra, ti tiện nha đầu lại có ánh mắt giống như tướng quân sao? là đáng giận, chính mình ba cái hài tử dung mạo phần nhiều là giống mình, khí chất cũng có điểm gì giống như tướng quân...

      - Phu nhân, Thu Đường bọn họ tới rồi. Ngoài phòng, tiếng nha hoàn mặc vay áo hoa sặc sỡ lanh lảnh truyền đến.

      - Vào cả . Mộc Chiêu Vân thu liễm tâm tình, kéo Lãnh Nguyệt Nhi ngồi xuống bên cạnh.

      - Bái kiến phu nhân, Đại tiểu thư.

      Thu Đường dẫn đám hạ nhân kia đến, cúi người hành lễ.

      - Uhm. Mộc Chiêu vân gật đầu, rồi nhìn Thu Đường : - Nghe ngươi bị thương có phải ? Ngẩng đầu lên cho ta xem.

      - Vâng, thưa phu nhân. Thu Đường ngẩng đầu, khuôn mặt trắng nõn bị sưng đỏ. Cặp mắt khôn khéo bây giờ ngấn lệ, yếu ớt đáng thương, khiến cho người xem đều nhịn được mà thương tiếc.

      - Quả nhiên là bị thương. Mộc Chiêu Vân nhìn vết thương mặt Thu Đường, ôn nhu . - Cũng may là lực đạo , nếu khuôn mặt có thể bị hủy. Thôi lui xuống dưới, nhớ bôi thuốc vào biết ?

      - Cảm ơn phu nhân. Thu Đường cúi đầu hành lễ, trong con mắt giấu đắc ý. Quả thực nàng Thu Đường lợi hại, ngay cả phu nhân cũng ôn nhu với nàng như thế. Sau này xem ai còn dám coi thường nàng.

      - Các ngươi gặp qua tiểu thư Bắc viện sao? Mộc Chiêu Vân quét con mắt sắc sảo nhìn đám hạ nhân, hoàn toàn còn ôn nhu vừa rồi. Đôi mày lá liễu nhíu lại thành chút nghiêm khắc.

      - Dạ gặp qua, thưa phu nhân.

      Mọi người cùng đồng thanh trả lời, tại lúc này, trong lòng họ tim đập thình thịch, vẫn sợ hãi thôi. nghĩ tới rằng, vẫn luôn luôn nhu nhược, bỗng nhiên Loan Loan tiểu thư lại trở nên lợi hại như vậy, cư nhiên còn có thể dùng pháp. Ngọn lửa nóng hừng hực thiêu đốt, thiếu chút nữa đem bọn họ thiêu cháy...

      - Khụ. Lãnh Nguyệt Nhi kho khan tiếng, chân mày lá liễu dựng thẳng, trừng mắt nhìn bọn họ.

      - Nhớ kỹ, các ngươi chỉ có mình ta là tiểu thư.

      - A, là, chúng ta chỉ nhìn thấy tiểu nha đầu. Bọn hạ nhân thông minh xoay người .

      - Nguyệt Nhi. Mộc Chiêu Vân liếc mắt nhìn Lãnh Nguyệt Nhi, sau đó mới quay đầu hỏi đám hạ nhân. - Nàng thực dùng lửa đem bọn ngươi vây khốn ?

      - Dạ phải, thưa phu nhân.

      Mọi người gật đầu, đột nhiên cảm thấy Loan Loan tiểu thư so với Đại tiểu thư càng làm cho người ta sợ hơn. Đại tiểu thư bất quá là kiêu căng chút, nhưng Loan Loan tiểu thư còn tuổi như vậy, cư nhiên còn có pháp, tùy thời có thể lấy mạng người. Vì mạng của mình, bọn họ suy nghĩ sau này nếu gặp nàng nhất định phải trốn cho xa.

      - có việc gì, các ngươi xuống trước .

      Mộc Chiêu Vân đăm chiêu nhìn thần sắc bọn họ, quả là thực sợ hãi, giống là dối. Vì vậy phất phất tay, gia hiệu mọi người rời .

      - Nô tài xin cáo lui.

      - Nô tỳ xin cáo lui.

      Bọn hạ nhân làm lễ, chậm rãi lui ra ngoài.

      - Mẫu thân, giờ người tin ta a. Lãnh Nguyệt Nhi oán hận : - Nha đầu kia thực pháp.

      Mộc Chiêu Vân được lời, chuyện này rất kỳ quái. Nha đầu kia lúc trước đều là bộ dạng nhát gan, thế nào thoáng cái lại trở lên lợi hại như vậy ? Còn có thể làm pháp ? Lẽ nào...

      Gió từ của sổ ùa vào, mành cửa tung bay, dường như Quỷ Hồn tiếng động mà đến.

      Mộc Chiêu Vân đột nhiên hoảng nghĩ, chẳng lẽ là linh hồn của Hiểu Liên tác quái ? Nàng nhât quyết chịu buông tha mình?

      Bịch.

      Nàng trợt xuống cái ghế, đặt mông xuống đất.

      Mẫu thân, ngươi làm sao vậy? Lãnh Nguyệt Nhi lại càng hoảng sợ, vội vã ngồi xổm trước mặt nàng.

      Mộc Chiêu Vân ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt lóe ra hung quang. Gằn từng chữ:

      - Nha đầu kia giữ lại được.

      ......

      - Ha ha... canh hai đêm nay...
      miu901 thích bài này.

    3. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 7: Mèo vờn chuột


      bầu trời đêm vô tận, hàng ngàn vì sao sáng lấp lánh... nhìn giống như chiếc áo ngủ bằng gấm hoa lệ... Gió đêm khẽ thổi, ánh trăng sáng rọi, khung cảnh mơ màng, yên tĩnh... Từng đóa hoa hồng đong đưa theo gió, ngừng tỏa hương thơm...

      Rèm vải trắng treo nơi giường ngủ bị gió lùa từ ngoài cửa sổ vào, bay lên phất phơ... giường, thân ảnh bé say giấc, lông mi khẽ buông xuống, đôi môi khép lại, bộ ngực nhấp nhô từng nhịp thở, ngủ say sưa...

      “Bịch bịch bịch..." Đột nhiên, có tiếng gõ cửa, tiếng gọi từ ngoài tiểu viện vang lên. "Mở cửa ra, mở cửa ra mau."

      Nằm giường ngủ, Lãnh Loan Loan khẽ mở mắt ra, ánh mắt chợt lóe ra tinh quang, dáng vẻ còn mang hương vị ngọt ngào khi say giấc nữa.

      "Chi."

      Lãnh Loan Loan nghe thấy tiếng mở cửa, đoán là nhũ mẫu ra ngoài xem có việc gì. Nàng nhíu nhíu đôi mi, đêm khuy như vậy, chắc là có chuyện gì tốt. Khóe miệng hé cười, Lãnh Loan Loan vội ngồi dậy, khoác áo ngoài, rồi cũng ra.

      Nhũ mẫu mở cửa tiểu viện, thấy tướng quân phu nhân đứng ở ngoài cửa. Sắc mặt của nàng lạnh lẽo, ánh trăng chiếu xuống mặt nàng, quỷ dị gì sánh được. Phía sau nàng là đám gia đinh, đều là bộ dáng dấp hung thần ác sát.

      Nhũ mẫu cả kinh, trong lòng thầm đoán rằng, phu nhân đến giờ này là vì chuyện hồi sáng. Lúc này vội hành lễ, uyển chuyển hỏi: "Tham kiến phu nhân, biết phu nhân đêm khuya đến đây có chuyện gì ?"

      "Tiểu ti tiện kia đâu." Mộc Chiêu Vân liếc mắt nhìn Nhũ mẫu, chính là nhờ có lão bà nhiều chuyện này che chở, nên cái tiểu ti tiện kia mới có thể sống đến ngày hôm nay. Trong lòng khỏi phẫn hận, trừng trừng nàng.

      Nhũ mẫu cố nén nhịn ấm ức, bất mãn trong lòng đối với việc Mộc Chiêu Vân mắng tiểu thư, liền bình tĩnh : "Tiểu thư ngủ, thưa phu nhân."

      "Quả nhiên là tiểu ti tiện." Mộc Chiêu Vân chán ghét, cao giọng , "Tiểu ti tiện dám hù dọa Nguyệt Nhi của ta thành bị bệnh, thản nhiên vẫn còn ngủ được. đem nàng đến đây cho ta." Nàng phất tay hướng đám gia đinh đứng ở phía sau ra lệnh .

      "Chậm " Nhũ mẫu vội dang rộng hai tay, ngăn cản đám gia đinh tiến đến, trong lòng như có lửa đốt. "Phu nhân, tiểu thư cũng là nữ nhi của tướng quân, ngươi thể làm như vậy." Hai tròng mắt cố chế ngự sợ hãi nhìn Mộc Chiêu Vân, trống ngực phập phồng... Ban ngày tiểu thư dùng lửa bao vây Đại tiểu thư và đám gia đinh, nha hoàn, là nàng biết thế nào cũng có chuyện... Cho nên dù có thế nào nữa, nàng cũng quyết bảo vệ tiểu thư. Tiểu thư từ khi sinh ra còn mẹ, cũng có được quan tâm thương của tướng quân.

      "Phản, ngươi phản rồi." Mộc Chiêu Vân trừng mắt nhìn Nhũ mẫu, chân mày lá liễu dựng thẳng. Tay chỉ về phía nhũ mẫu, vòng ngọc đeo cổ tay phản chiếu ánh trăng, sáng quang mang, làm tăng thêm vài phần lãnh ý..."Ngươi người hạ nhân cư nhiên dám giáo huấn bổn phu nhân. Bay đâu, vả miệng cho ta."

      "Ai dám." tiếng trẻ con mềm mại vang lên mang theo chút cường thế. phải Lãnh Loan Loan, còn là ai.

      "Tiểu thư." Nhũ mẫu vội vàng quay người, "Đêm khuya gió lạnh, tiểu thư ra đây làm gì ?"

      "Nhũ mẫu, ta có việc gì." Lãnh Loan Loan hướng nhũ mẫu mỉm cười ngọt ngào, rồi sau đó lạnh lẽo nhìn về phía Mộc Chiêu Vân và đám gia đinh. Đôi mắt băng lãnh làm cho cả đám người khẽ run lên.

      "Ngươi chính là tiểu ti tiện." Mộc Chiêu Vân bị Lãnh Loan Loan nhìn, trong nháy mắt thân người hơi chững lại, nhưng rồi rất nhanh thân thể phản ứng lại.

      Mộc Chiêu Vân nhìn Lãnh Loan Loan đánh giá. Nha đầu kia tóc đen như mực; mái tóc buông xõa ngang vai, phât phơ theo gió; váy áo trắng bị gió thổi ngừng phập phồng, đôi giày vải ... Bộ dạng tuy vẫn còn là ngái ngủ, nhưng ánh mắt lại mang theo vài phần lãnh ý... Thần sắc và thái độ trông giống như là đứa bé mới ba tuổi. Quả là có khí thế giống như của tướng quân... lại là do ti tiện nha hoàn sinh ra... Nàng tức giận nghiến răng nghiến lợi, hận thể cho tiểu ti tiện cái tát.

      Lãnh Loan Loan ngẩng đầu nhìn nữ nhân này, mái tóc vấn cao, hai bên cài đôi trâm ngọc, đỉnh đầu xuyên cây thoa vàng có đính bông hoa to bằng vàng và ngọc, nhìn rất đẹp. Quần áo bó sát, ngực lộ nõn nà, thắt lưng đính ngọc, áo khoác trắng từ bờ vai buông xuống theo gió đêm bay... Rất là cao quý quyến rũ, nhìn nàng mặc dù tuổi chừng ba mươi, nhưng dung mạo lại diễm lệ, thần tình ương ngạnh, nhất định là tướng quân phu nhân.

      "Ngươi gọi ai là tiểu ti tiện?" Lãnh Loan Loan miễn cưỡng hỏi lại. Quả thực là ra dáng thiếu phụ có con. đúng là chim công lớn sinh ra chim công , nguyên lai tính nết của Lãnh Nguyệt Nhi là do nàng truyền lại.

      "Tiểu ti tiện, là ta gọi ngươi." Mộc chiêu Vân khí thế hừng hực trả lời, cao quý tướng quân phu nhân lại đối với đứa trẻ cao chưa đến đầu gối của nàng mà tức giận, vậy còn gì xấu hơn nữa...

      "A, nguyên lai tiểu ti tiện là gọi ta." Lãnh Loan Loan dùng ngón tay ngoáy ngoáy lỗ tay , “Nhưng ta nghe được, ngươi là tiểu ti tiện đó nha.”

      "Phì phò... "

      Nhũ mẫu phì cười, nghĩ tới tiểu thư mắng chửi người cư nhiên lại cao tay như vậy.

      "Ngươi ". Mộc Chiêu Vân trừng mắt, "Ngươi cái đồ ti tiện nha đầu, dọa Nguyệt Nhi của ta , vẫn còn ở nơi này sạo, ta hôm nay nhât định phải trị ngươi."

      "Lãnh đại tiểu thư bị hù chết sao?" Lãnh Loan Loan giễu cợt, "Quả là đuối lý gây chuyện, nên mới đụng tới Diêm Vương lão tử."

      "Phi phi phi..." Mộc Chiêu Vân thất thố chỉ vào Lãnh Loan Loan mắng, "Ngươi cái đồ ti tiện nha đầu dám nguyền rủa Nguyệt Nhi của ta, nên đến Diêm Vương phải là ngươi, ngươi nên bồi lão nương ma quỷ của ngươi."

      Băng .

      Lãnh Loan Loan chỉ cảm thấy trong lòng khí huyết sôi sục, cả người tản mát ra băng lãnh khí tức. Đôi mắt đen láy sáng như sao, dường như ngàn vạn năm hàn băng, toát lên hàn khí bức người. Tóc dài tung bay theo gió, vẻ mặt lạnh lẽo, nhìn nàng phảng phất như Tu La đoạt hồn.

      "Thế nào ? Ta có sai sao?" Mộc Chiêu Vân nuốt nước miếng, quái, này ti tiện nha đầu như thế nào lại đáng sợ như vậy."mẫu thân của ngươi vốn là cái ti tiện nha hoàn, vẫn vọng tưởng ở bên tướng quân, nàng xứng sao? Ma Tước cũng muốn biến thành Phượng Hoàng."

      "Ha hả..." Lãnh Loan Loan nở nụ cười tà, "Ta tại rất là tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng."

      "Cái gì ? Cái gì ?" Mộc Chiêu Vân sửng sốt, này ti tiện nha đầu cái gì vậy ?

      "Nghe mẫu thân ta là bị ngươi hạ độc chết." Lãnh Loan Loan chăm chú nhìn Mộc Chiêu Vân, sắc mặt lạnh lẽo."Ngươi thử xem, thân là nữ nhi có nên vì mẫu thân báo thù”.

      "Ngươi ".

      Mộc Chiêu Vân lui về phía sau từng bước, trong lòng hoảng hốt. Nàng, nàng quả nhiên là báo thù, là Hiểu Liên, nhất định là linh hồn của bắt đầu tác quái. Cả người sợ run lên, chỉ cảm thấy cổ hàn khí từ gan bàn chân xông thẳng lên. Trời đêm lạnh lẽo, trong đầu nàng nhưng lại lên hình ảnh Hiểu Liên lãnh đau khổ, khuôn mặt tươi cười, nàng đòi mạng sao?

      Lãnh Loan Loan nhìn chằm chằm Mộc Chiêu Vân, vốn là nàng cũng chỉ là tìm kiếm thử xem ai làm hại mẫu thân. Nhưng lại ngờ chính là tướng quân phu nhân làm hại mẫu thân nàng. Bản tiểu thư cũng còn có tìm tới cửa, ngươi cư nhiên chính mình đưa đến cửa, vậy cũng chớ có trách ta.

      Lãnh Loan Loan cười nhạt, đôi tay bé chập chờn vung lên bên hông chuông bạc. Đinh đinh , tại màn đêm yên lặng, tiếng chuông nghe rất chói tai, dường như tiếng Quỷ Hồn gào thét; như Tu La đòi mệnh, khiến cho đám người đều thay đổi vẻ mặt.

      Bọn gia đinh nhìn Lãnh Loan Loan chằm chằm, trong lòng tê dại. Ban ngày có người truyền rằng tiểu thư này giờ phải là tiểu thư trước đây, bị quỷ mị ám vào người. Bọn họ vẫn nửa ngờ nửa tin, nhưng giờ lại thấy tiểu thư này lại lãnh khốc như vậy, đâu còn là bộ dáng nhát gan của tiểu thư được cưng chiều trước kia. Nàng quả là bị quỷ mị ám vào người, nghĩ vậy, bọn họ trong lòng rét lạnh, lui từng bước.

      Lãnh Loan Loan nhìn bộ dạng bọn họ, đáy mắt con ngươi ánh sáng chợt lóe, quả đám người nhát gan. So với huynh đệ dưới tay nàng trước kia kém xa, dù mưa bom bão đạn, mặt đổi sắc.

      Khóe miệng hé cười, bàn tay bé vẫy chuông dừng. Đinh đinh , tiếng chuông phát ra vang dội, mặt đất sáng dần lên...

      "Tiểu thư." Nhũ mẫu giật mình, ban ngày tiểu thư rung chuông làm cho lửa bỗng bùng cháy lên. tại, lẽ nào tiểu thư lại muốn làm lửa cháy lên sao ? Trời ạ, nhưng đây là tướng quân phu nhân, lại là quận chúa. Nếu như đem nàng hù dọa, tiểu thư chắc chắn là gặp đại họa. trán mồ hôi chảy ra, nàng lo lắng vội nắm tay Lãnh Loan Loan kéo về phía mình.

      "Ngươi, ngươi muốn làm gì ?" Mộc Chiêu Vân chỉ vào Lãnh Loan Loan, thân người hơi run rẩy.

      "Làm cái gì sao? Ta muốn báo thù." Lãnh Loan Loan phóng cởi Nhũ mẫu đích thủ-tay, con ngươi ánh sáng băng hàn, đóng băng ba thước."Trước đây khi dễ chúng ta, hại chết mẹ ta, dù chỉ người ta đều bỏ qua." Ta là tiểu nữ, phải sao ?

      xong, Lãnh Loan Loan búng ngón tay. đốm lửa hướng Mộc Chiêu Vân lao tới, Xuy tiếng, vài sợ tóc lơ thơ trán Mộc Chiêu Vân bị cháy mất nửa đoạn.

      "A —— "

      Mộc Chiêu Vân bị hù dọa sửng sốt, thân người đứng tại chỗ, dám cử động.

      "Phu nhân." Đám hạ nhân trừng mắt hoảng sợ, biết giờ nên làm như thế nào cho phải.

      "Thế nào ?" Lãnh Loan Loan chế giễu."Mùi vị tóc bị cháy, thế nào ? !"

      "Ngươi " Mộc Chiêu Vân thở hổn hển, phong phạm mất hết."Ngươi cái đồ nữ, ta thông báo cho tướng quân biết, khiến cho đem ngươi đuổi ."

      "Xin cứ tự nhiên." Lãnh Loan Loan vẫy đôi tay bé, mang dáng dấp của người có bản lĩnh. Vừa lúc, nàng cũng muốn gặp tên gia hỏa tàn phá đời hoa của mẫu thân, và cũng muốn biết tại sao tên gia hỏa kia dù chỉ chút cũng có quan tâm đến nữ nhi là nàng...

      "Hừ, chúng ta ." Mắt thấy làm gì được Lãnh Loan Loan, Mộc Chiêu Vân phất tay áo, quay người ra. đám hạ nhân cũng theo sau rời , trong đầu nghĩ đến, ngày mai tất cả mọi người biết Bắc viện Loan Loan tiểu thư là tiểu nữ có pháp.

      Nhũ mẫu thở phào khi thấy tiểu thư chỉ là trêu cợt phu nhân, cũng có thực đả thương nàng. Nhưng nàng cũng hiểu rằng Lãnh Loan Loan tiểu thư cũng phải là buông tha phu nhân, mà là đánh đòn phủ đầu, làm cho người sợ hãi, phải sao ? Trò chơi mèo vờn chuột mới chỉ bắt đầu...

      Vừa rồi náo nhiệt, rốt cục lại an tĩnh trở lại.

      Gió đêm thổi , sao trời lấp lánh sáng, từng đóa hoa hồng chập chờn đung đưa, màn đêm yên tĩnh...
      miu901 thích bài này.

    4. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 8: Gặp mặt nữ nhi


      - ...

      quan đạo vắng vẻ, 3 con tuấn mã vội vã phi như bay... Dẫn đầu là con ngựa lông màu nâu đỏ có tên là Phiêu Hãn, ngồi lưng ngựa là nam tử chừng ba mươi mấy tuổi, mặc bộ gấm trắng, tay đeo hộ thủ, khoác lưng chiếc áo bào màu lam. Thắt lưng gắn ngọc bích, tóc dài cột cao, tóc mai phấp phới theo gió thổi. Mày kiếm mắt sáng, khóe miệng mím chặt, vẻ mặt lạnh lùng mà cao ngạo.

      Phía sau là hai gã nam tử theo. người mặc trường sam màu trắng, tóc dài xõa tung bay, mặt mày rạng rỡ, phong thái nho nhã; người mặc trường sam màu xanh, tóc đen bó cao, ngũ quan ràng, con ngươi đen như u đàm, dáng vẻ bình tĩnh.

      Hai canh giờ sau, 3 con ngựa đứng ở trước phủ Trấn Bắc tướng quân, 3 người liền xuống ngựa vào phủ.

      "Tham kiến Tướng quân. Nguyễn quân sư, Lâm phó tướng." Thị vệ Tướng quân phủ ra nghênh đón, rồi dắt ngựa vào chuồng.

      Nam tử khoác áo bào màu lam gì mà vội vã hướng bên trong phủ đến, nam tử trường sam màu xanh cũng theo sau. Nam tử trường sam màu trắng lại hướng bọ thị vệ cười cười, rồi sau đó theo sau mà vào.

      Chính sảnh

      "Tướng quân, Ngài trở về."

      "Cha, Ngài trở về."

      Hai mẹ con Mộc Chiêu Vân, Lãnh Nguyệt Nhi nhìn thấy Lãnh Bùi Xa từ xa bước đến, đều rất kích động, nhưng thấy sắc mặt lạnh lùng của , cũng dám làm càn. giờ, hai mẹ con còn vẻ ương ngạnh như ngày thường mà trái lại ôn nhu rất nhiều.

      "Tham kiến phu nhân, tiểu thư."

      "Tham kiến phu nhân, tiểu thư."

      Nam tử mặc trường sam màu trắng chính là quân sư Nguyễn Dật Ảnh, nam tử mặc trường sam màu xanh là Phó tướng Lâm Trình Khải hướng Mộc Chiêu Vân, Lãnh Nguyệt Nhi vấn an. Tuy rằng trong lòng bọn họ thích hai mẹ con kiêu căng, ương ngạnh này, nhưng cũng vẫn phải tuân theo lễ tiết.

      "Ân." Mộc Chiêu Vân cao ngạo khẽ e hèm, nàng xem hai người tuy là quân sư, phó tướng, nhưng với nàng vẫn chỉ là hạ nhân mà thôi.

      "Tướng quân, Ngài đường vất vả, thiếp thân xin trước phân phó hạ nhân chuẩn bị cho ngài rửa mặt chải đầu." Mộc Chiêu Vân xoay người, khóe miệng mỉm cười dịu dàng nhìn Lãnh Bùi Xa, nửa năm thấy, vẫn như trước đây, làm tim nàng đập nhanh thôi.

      " cần." Lãnh Bùi xa lạnh lùng , "Trong thư gửi cho ta viết rằng trong phủ có người dùng pháp hại người, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra ?" Mấy ngày trước đây đột nhiên nhận được thư từ trong phủ gởi tới, có người dùng pháp hại người. nguyên tưởng rằng là nữ nhân này dựng chuyện hoang đường, nhưng Dật Ảnh lại bằng hồi phủ xem chút... Con ngươi đen láy thâm thúy nhìn chằm chằm Mộc Chiêu Vân, dường như muốn đem tâm nàng xem thấu.

      "Cha, là ." Đối với phụ thân, Lãnh Nguyệt Nhi vừa là sùng bái, lại vừa sợ hãi. "Bắc viện tiểu nha đầu kia biết dùng pháp gì khiến cho lửa bỗng bùng lên, đem nữ nhi cùng bọn hạ nhân vây đứng lên, còn đốt cháy tóc trán của mẫu thân nữa." Hai mắt mở to, tràn đầy phẫn hận cùng sợ hãi.

      Nguyễn Dật Ảnh mím miệng, trong lòng cười trộm. Có thể làm cho hai mẹ con người này chật vật, điều này làm cho cảm thấy bội phục. Ghé mắt nhìn về phía Lâm Trình Khải, thấy nhíu nhíu mày, biết là suy nghĩ cái gì.

      "Điều này là sao?" Lãnh Bùi Xa nhìn chằm chằm Mộc Chiêu Vân, trong lòng thầm nghĩ, nữ nhân này đúng là an phận. Trong phủ thiếp thị ai , ràng là nàng giở trò quỷ. Đừng tưởng rằng biết, việc lần này chắn chắn là nàng dựng lên.

      "Bọn hạ nhân cũng có thể làm chứng." Lãnh Bùi Xa hoài nghi làm cho Mộc Chiêu Vân đau lòng, đôi mắt u oán nhìn . Vì sao lúc nào cũng làm thương tổn mình như vậy, mình thương có gì sai sao?...

      "Bắc viện nha đầu ?" Lãnh Bùi Xa ngẫm nghĩ nhưng lại nhớ nổi là ai, cũng khó trách, nữ nhân ở trong lòng chỉ như vật trang trí, vừa hữu dụng, vừa vô dụng.

      "Là Lãnh Loan Loan." Lãnh Nguyệt Nhi vội đáp, hắc, phụ thân đều nhớ nổi nàng là ai, quả là cái dư thừa ti tiện nha đầu.

      "Lãnh Loan Loan ?" Lãnh Bùi Xa tựa hồ nhớ tới ba năm trước đây, có thiếp thị sinh ra cho nữ nhi, là nàng sao? Nhưng đây phải là ba tuổi hài tử sao? Như thế nào lại là nữ như trong miệng các nàng ?

      "Bay đâu, đem Bắc viện tiểu thư mang đến đây." chỉ nhớ lúc đứa bé kia chào đời, có xem qua, tại cũng biết dáng dấp trông như thế nào. Giờ nghe các nàng nhắc tới, trong lòng sinh ra vài phần hứng thú.

      "Dạ, tướng quân." Ngoài cửa gia đinh lĩnh mệnh, xoay người rời .

      Nguyên lai là có thêm Lãnh gia tiểu thư.

      Nguyễn Dật Ảnh hoài nghi, mơ hồ có cảm giác hưng phấn. Trực giác cho biết, vị Lãnh tiểu thư này giống như người bình thường, chờ mong nhìn thấy nàng xuất ...

      Bắc viện

      Lãnh Loan Loan dang đôi chân , dựa lưng nằm xà nhà. tay cầm quyển sách, tay cầm thức ăn. Tối hôm qua trong tủ treo quần áo, nàng tìm được mấy quyển sách, so với tiểu thuyết thời đại cũng khác nhau là mấy.

      "Tiểu thư, tiểu thư, có chuyện tốt." Nhũ mẫu lo lắng la lên.

      "Nhũ mẫu, có chuyện gì vậy?" Lãnh Loan Loan gập quyển sách lại hỏi.

      "Ôi, tiểu thư của ta như thế nào lại ngồi xà nhà thế kia?" Nhũ mẫu ngẩng đầu nhìn, thiếu chút nữa bị hù dọa ra bệnh. Tiểu thư thế nào lại trở nên thích ngồi ở cao như vậy, là nguy hiểm. Vỗ lồng ngực, nàng cảm giác như tuổi thọ của mình đều ít vài năm.

      "Hì hì, ta có việc gì. Nhũ mẫu người chút ta nghe thử, xem có chuyện gì tốt ?" Trải qua mấy tháng ở chung, Lãnh Loan Loan quen với việc làm cho vị Nhũ mẫu này cả kinh hoảng sợ...

      "Tướng quân hồi phủ, muốn gặp tiểu thư." Nhũ mẫu đôi mi nhíu lại, trong lòng phập phồng lo lắng. Tướng quân cũng chỉ xuất lúc tiểu thư sinh ra, sau đó lại đem tiểu thư đến ở chỗ này rồi hỏi quản gì đến nữa. Đối với tiểu thư khẳng định là có cảm tình gì, tại như thế nào lại vừa mới hồi phủ đòi gặp tiểu thư ?

      "Cha trở về." Lãnh Loan Loan khóe miệng khẽ cười, "Tốt a, ta cũng muốn gặp ." Lời tuy như vậy, sắc mặt lại có gì vẻ tưởng niệm, trái lại càng thêm vài phần quỷ dị.

      "Tiểu thư" Nhũ mẫu lo lắng nhìn nàng, tiểu thư gặp phiền toái sao ?

      "Nhũ mẫu yên tâm ." Lãnh Loan Loan cười, " giờ người tới nhắn gọi ta ở đâu?"

      "Ở ngoài cửa viện, thưa tiểu thư."

      "Vậy chúng ta thôi." Thân ảnh bé giống như Phi Yến nhàng từ nóc nhà bay xuống.

      "..."

      Trời ạ, tiểu thư có thể bay ? Nhũ mẫu ngốc lặng, biết phải phản ứng như thế nào nữa...

      Lãnh Loan Loan mỉm cười, Nhũ mẫu phản ứng giống như nàng dự liệu. Mặc dù ở thời đại, đa số mọi người đều là luyện võ công như: TaeKwonDo, Nhu đạo, các loại công phu quyền cước linh tinh... nhưng nàng Lãnh gia lại là võ hiệp tiểu thuyết thế gia nên mới có võ nghệ cao cường, từ tổ truyền lại cũng thiếu tuyệt thế võ công. Đó cũng là nguyên nhân mà Lãnh gia mới có thể đứng vững ở hắc đạo, xưng danh đệ nhất gia. Bàn tay mềm mại khẽ nắm lấy tay Nhũ mẫu, hướng phía ngoài cửa tiểu viện đến...

      "Bẩm tướng quân, Loan Loan tiểu thư đến."

      "Vào ." Thanh lãnh đạm từ trong nhà truyền ra.

      Lãnh Loan Loan nhíu nhíu mi, thanh dã man dễ nghe nha. Bàn tay bé lôi kéo Nhũ mẫu tới, liếc mắt nhìn thấy tại chính sảnh nam tử kia ngồi ghế. Tuổi tác so với cha nàng ở thời đại cũng khác biệt là mấy, ngũ quan sắc bén, mày kiếm mắt sáng, quần áo lam bào, lạnh lùng ngạo nghễ.

      Nguyễn Dật Ảnh, Lâm Trình Khải hướng mắt nhìn Lãnh Loan Loan bước vào, trong nháy mắt đều cau mày nhướng mi, hài tử này là nữ sao? Thân thể gầy, còn cao đến đầu gối bọn họ. Khuôn mặt nhắn xinh xắn, đôi con ngươi đen thui như bảo thạch. Bàn tay lôi kéo Nhũ mẫu, thấy thế nào cũng chỉ là phấn điêu ngọc trác, chuyện gì cũng hiểu tiểu oa nhi.

      Lãnh Bùi Xa nhìn thân ảnh nho , cảm giác thấy rất kỳ quái. Búp bê nhắn xinh xắn này chính là ba năm trước đây, nhiều nếp nhăn tiểu nữ hài, là nữ nhi của sao? Trong trí nhớ của nữ nhân sinh cho mình cái hài tử này có gương mặt thanh tú, mà nữ oa trước mắt này tuy rằng vẫn còn , nhưng có thể nhìn ra sau này nhất định là khuynh thành mỹ nữ. Thần thái của nàng rất giống mình, đôi con ngươi có nửa điểm sợ hãi. Trong lòng gật đầu, đối với tiểu oa nhi này cũng có vài phần tán thưởng.

      "Tham kiến lão gia, phu nhân, Đại tiểu thư." Nhũ mẫu vội vàng vấn an, rồi lại giọng bảo Lãnh Loan Loan hướng bọn họ vấn an.

      Lãnh Loan Loan khóe miệng cười mỉm, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm lãnh Bùi Xa : "Ngươi chính là cha của ta ?"

      "Làm càn."

      " có quy củ."

      Hai mẹ con Mộc Chiêu Vân quát lên thị uy, vừa tức giận trước thái độ của Lãnh Loan Loan, trong lòng cũng có chút hả hê, ước gì tướng quân trị tội nha đầu này.

      Nguyễn Dật Ảnh đôi mắt sáng lên, Lâm Trình Khải cũng nhướng nhướng mày, bọn họ dự kiến sắp có trò hay để xem.

      "Tiểu thư." Nhũ mẫu vội vàng gọi Lãnh Loan Loan, trong lòng nàng lạnh ngắt, mồ hôi ứa ra."Tướng quân, tiểu thư tuổi còn , hiểu chuyện, Ngài nghìn vạn lần nên tức giận nàng." Nhũ mẫu vội quỳ xuống vì Lãnh Loan Loan mà cầu tình.

      "Nhũ mẫu, Ngài đứng lên." Lãnh Loan Loan cho Nhũ mẫu quỳ xuống, đôi mắt mở to nhìn lãnh Bùi Xa."Ta vốn muốn gặp người này, nhưng gặp phải hỏi lần, vạn nhất lại phải là cha ta sao ?" Được rồi, nàng thừa nhận là cố ý. Là cố ý chọc tức tướng quân lão cha cao cao tại thượng này, nguyên lai là Lãnh Loan Loan muốn xả giận.

      Lãnh Loan Loan xong, toàn bộ đám người tại thượng sảnh đều thầm rút hơi khẩu khí.

      "Ngươi ta phải cha ngươi ?" Lãnh Bùi Xa nhìn Lãnh Loan Loan, con ngươi lóe sáng, làm cho người khác nhìn tâm tư của .

      "Ngươi là cha ta sao?" Lãnh Loan Loan ngẩng đầu giơ khuôn mặt nhắn lên, chút nào tỏ ra yếu kém trừng mắt nhìn ."Nếu như ngươi là cha ta, sao lại quan tâm đến ta ? Nếu như ngươi là cha ta, ngươi tại sao lại mặc cho hạ nhân khi dễ ta ? Nếu như ngươi là cha ta, ngươi vì sao thay ta báo thù cho mẫu thân ta bị người hạ độc chết? !"

      Câu cuối cùng, ngữ khí là nặng nhất. Con ngươi lạnh lẽo lóe sáng nhìn về phía Mộc Chiêu Vân.

      Lãnh Loan Loan mỗi câu hỏi cũng làm cho đám người nhịn được đều hút hơi khẩu khí, đặc biệt là Nhũ mẫu, sợ đến mềm nhũn cả hai chân. Tiểu thư phải là đáp ứng gây chuyện sao? Như vậy phải là tự mình tìm đến phiền toái sao?

      Có cá tính.

      Nguyễn Dật Ảnh, Lâm Trình Khải đều cũng nhịn được, trong lòng khỏi cảm thán, như vậy tiểu thư mới xứng là tướng quân nữ nhi nha.

      Lãnh Bùi Xa nhìn Lãnh Loan Loan, khóe môi giật giật. Nàng hướng chính mình đòi giải thích sao?

      "Nếu như ngươi là trách ta thiếu quan tâm ngươi..." thanh đột nhiên dừng lại, đôi mắt thâm thúy nhìn nàng.

      "Phải, là ta trách ngươi."

    5. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 9: Bạt tai tướng quân lão cha


      "Phải, là ta trách ngươi."

      Lãnh Loan Loan lạnh lùng nhìn Lãnh Bùi Xa, thanh non nớt mềm mại vang lên.

      Đông .

      Mọi người tựa hồ cũng nghe được tiếng vang lớn, há to mồm giật mình nhìn nàng. Cái tiểu nha đầu này muốn sống nữa hay sao, cư nhiên dám quở trách tướng quân.

      Hai mẹ con Mộc Chiêu Vân đồng thời cũng giật mình, trong lòng có chút hả hê, đáng đời... Việc như vậy, tướng quân còn trừng trị nàng sao. Mẹ con Mộc Chiêu Vân mở to đôi mắt, con ngươi sáng long lanh, tựa hồ mong chờ chứng kiến Lãnh Loan Loan gặp kết quả bi thảm.

      Nguyễn Dật Ảnh, Lâm Trình Khải thần sắc phức tạp, tướng quân tôn nghiêm là được phép mạo phạm. Tam tiểu thư tuy rằng tuổi còn , nhưng mấy lần khiêu chiến tướng quân, biết là nên bội phục nàng, hay là lo lắng cho nàng còn tuổi hiểu chuyện...

      Nhũ mẫu chứng kiến chuyện như vậy, thoáng cái hôn mê bất tỉnh.

      khí trong phòng yên lặng đến dọa người, tựa hồ rớt xuống cây tú hoa châm đều có thể nghe được.

      Lãnh Bùi Xa thần sắc bất động, con ngươi thâm thúy tĩnh mịch nhìn Lãnh Loan Loan, được lời, ai cũng đoán ra đến tột cùng là suy nghĩ cái gì ?

      Lãnh Loan Loan ngẩng đầu nhìn , trong lòng nhưng lại ngừng suy nghĩ, phán đoán có phản ứng gì tiếp theo. bị nàng chọc giận sao? Khóe miệng hé cười, như thế tốt lắm. sai, nàng chính là cố ý trêu chọc . Nàng khiến cho tướng quân phủ tất cả mọi người biết, cho dù có là ai chăng nữa nàng cũng sợ. Thức thời, đừng có trêu chọc nàng... Bằng , phải có can đảm thừa nhận thủ đoạn của nàng.

      "Ha ha ha..."

      Lãnh Bùi Xa đột nhiên cất tiếng cười to, tiếng cười lanh lảnh, cũng tia tức giận.

      Phản ứng của làm cho tất cả mọi người cảm thấy ngoài ý muốn, phải là hẳn tức giận tận trời, sau đó trừng trị Lãnh Loan Loan đắc tội sao?

      "Quả là nữ nhi của ta." Lãnh Bùi Xa đứng lên, "Đủ can đảm."

      Nguyễn Dật Ảnh cười, Lâm Trình Khải ngoéo ... môi cái, xem ra tướng quân cũng phát ra, vị Tam tiểu thư này giống như người thường.

      "Cha, ngươi thế nào nghiêm phạt nàng ? Nàng nàng trách ngươi." Lãnh Nguyệt Nhi phục đứng lên, lớn tiếng phản bác.

      "Im miệng." Lãnh Bùi Xa quay đầu lại, lạnh lùng .

      "Vì sao lại im miệng ?" Mộc Chiêu Vân Liễu mi dựng lên, cũng nhẫn nại được giận dữ trong lòng."Tướng quân ngươi rất bất công, Nguyệt Nhi cũng là nữ nhi của Ngài, huống chi nàng có điều gì sai sao?" ánh mắt oán độc nhìn Lãnh Loan Loan, cái ti tiện nha đầu này dựa vào cái gì có thể có được thừa nhận của tướng quân.

      "Bản tướng quân làm việc, phải cần các ngươi đồng ý sao?" Lãnh Bùi Xa lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng, ngữ khí hờn giận.

      "Tướng quân, thiếp thân" Mộc Chiêu Vân bất mãn chính là lời của Lãnh Bùi Xa, vội nuốt giận, lôi kéo con của mình ngồi xuống. Trong lòng thầm thề, nhất định nàng buông tha Lãnh Loan Loan, cái ti tiện nha đầu này.

      Lãnh Loan Loan lạnh nhạt nhìn ba người bọn họ xướng trò khôi hài, khóe miệng hé cười, trào phúng.

      "Loan Loan, ngươi muốn phụ thân như thế nào bồi thường ngươi ?" Lãnh Bùi Xa cúi đầu nhìn tiểu nữ nhi, tỏ vẻ áy náy.

      Bồi thường ?

      Lãnh Loan Loan mím chặt môi, phải là gây chuyện rồi sau đó mọi chuyện đều có thể bồi thường sao... Hơn nữa ngươi phải bồi thường người mất, đứng ở ngươi trước mặt cũng phải là nữ nhi của ngươi, mà là thiếu nữ đến từ gian và thời gian khác tới. Nhớ tới thân thế chủ nhân của thân thể này, Lãnh Loan Loan con ngươi lóe sáng, thời điểm để xả giận đến rồi, lúc này phải thị uy...

      "Ngươi lại đây." Nàng vươn bàn tay bé, mềm mại mũm hướng Lãnh Bùi Xa vẫy vẫy ... đôi con ngươi mang theo vẻ thần bí.

      "Qua chỗ ngươi ?" Lãnh Bùi Xa kinh ngạc, có nghe lầm đấy chứ? Này bảo bối nha đầu đến tột cùng muốn làm cái gì ?

      "Ừ." Lãnh Loan Loan gật đầu.

      Lãnh Bùi Xa lại gần Lãnh Loan Loan, nghi hoặc nhìn nàng.

      "Ngồi xổm xuống." Lãnh Loan Loan tiếp tục .

      Lãnh Bùi Xa con ngươi chuyển động, nhưng vẫn nghe theo ngồi chồm hổm xuống.

      "Tốt." Lãnh Loan Loan gật đầu thoả mãn, vươn bàn tay mềm nhũn bé ra, cho Lãnh Bùi Xa cái bạt tai.

      “Ba “.

      tiếng vang , nhưng lại dường như tiếng của quả đạn pháo bùng nổ tại trong lòng mọi người.

      Nguyễn Dật Ảnh, Lâm Trình Khải vốn cho rằng trái tim của mình đủ cường hãn, nhưng ngày hôm nay bọn họ cảm giác mình giống như bị ném vào thủy hỏa lưỡng trọng thiên trong, phản ứng kịp, Tam tiểu thư này đến tột cùng là muốn thế nào ?

      Mẹ con Mộc Chiêu Vân như chìm trong mộng, ti tiện nha đầu này dám tát vào mặt tướng quân, các nàng có là nhìn thấy như vậy hay , hay là mắt có vấn đề...

      Lãnh Bùi Xa mặt lưu vết bàn tay . Rất là đột ngột, con ngươi đen láy lóe sáng, gắt gao trừng mắt nhìn Lãnh Loan Loan.

      Lãnh Loan Loan nhìn lưu lại nho dấu bàn tay, liền thỏa mãn gật đầu.

      "Tốt, nhìn rất giống đóa hoa. Ha ha...."

      Đôi con mắt quỷ dị lóe sáng, khóe miệng giật lại. Tiếng cười thanh thúy nhưng lại cực kỳ bừa bãi, người nàng toát ra cỗ khí thế thuộc về ba tuổi hài đồng, rất cao ngạo, bễ nghễ tư thái.

      "Ngươi dám đánh ta ?" Lãnh Bùi Xa mày kiếm nhướng lên, thần sắc lạnh lùng. Cả người hàn khí điên cuồng bùng phát, dẫn mang tất cả băng lãnh.

      "Vì sao dám ?" Lãnh Loan Loan liếc mắt nhìn , " có gì là ta dám làm." Lời điên cuồng, khí thế chút nào thua kém Lãnh Bùi Xa.

      Nguyễn Dật Ảnh, Lâm Trình Khải trợn trừng mắt, nàng thực mới chỉ là ba tuổi tiểu oa nhi sao?

      Hai mẹ con Mộc Chiêu Vân chỉ cảm thấy cổ hàn khí ép lại, các nàng có thể đấu lại cái tiểu nha đầu này sao?

      "Ngươi sợ ta ?" Lãnh Bùi Xa cảm thấy bất khả tư nghị, tiểu nha đầu này khí thế điên cuồng, thần tình duy ngã độc tôn, như thế nào lại cùng với thiếu niên hoàng đế khí phách như nhau ?

      "Thế nào ? Ngươi nghĩ muốn nghiêm phạt ta ?" Lãnh Loan Loan khẩu khí vẫn ngang ngược, "Ngươi phải rằng bồi thường ta sao ? Bất quá mới chỉ cho ngươi cái bạt tai, mà ngươi mang thù, còn cái gì bồi thường nữa." Đôi mắt tà tà nhìn , tựa hồ muốn rằng việc làm và lời của đồng nhất.

      "Vậy cái tát này là ngươi đòi bồi thường sao?" Nhìn thấy bộ dạng bé của nàng, Lãnh Bùi Xa đột nhiên cảm thấy hứng thú. Lần đầu tiên, đôi mắt thâm thúy nhưng lại thoáng hàm ý cười.

      "Đương nhiên là tính." Lãnh Loan Loan lườm cái, "Có như thế tiện nghi sao?"

      Cho cái tát còn tính là cái gì.

      Lãnh Bùi Xa cười khổ, nếu như là người khác, sớm cho người đó muốn sống cũng được.

      "Vậy ngươi muốn ta bồi thường ngươi như thế nào?" Bàn tay to duỗi ra, đem nho thân thể ôm vào trong lòng. biết tại sao, nhìn thân ảnh bé này, thể tức giận nổi. Lẽ nào tại thay đổi rồi sao ? Chính mình ngẫm lại cũng nhịn được lắc đầu.

      Nguyễn Dật Ảnh nhịn được lấy tay dụi mắt, trong lòng tự hỏi, mình có nhìn lầm đấy chứ ?

      Lâm Trình Khải cũng nhịn được nhíu mày, tướng quân ngày hôm nay rất khác thường...

      Hai mẹ con Mộc Chiêu Vân tức giận đến nội thương, tướng quân như thế nào lại phạt ti tiện nha đầu kia, mà lại thân mật ấp ủ nàng ? Lãnh Nguyệt Nhi con ngươi đầy oán hận trừng mắt nhìn Lãnh Loan Loan, cái ti tiện nha đầu này cư nhiên dám cùng nàng cướp đoạt phụ thân, thực là rất ghê tởm. Từ đến lớn, phụ thân cũng có ôm mình dù chỉ là lần.

      Lãnh Loan Loan ngồi ở trong lòng lãnh Bùi Xa, dù sao ngươi muốn ôm ôm. Bất quá giờ nên điều kiện là vẫn thể thiếu, vươn bàn tay mập mạp, nàng cất cao giọng :

      " là, ta muốn ngươi danh chính ngôn thuận thừa nhận thân phận của ta, công bố cho mọi người trong phủ biết ta là nữ nhi của tướng quân, là chủ tử của bọn họ; Hai là, dù sao ngươi thời gian dài ở trong phủ, cho nên trong phủ ta là lớn nhất, mọi việc ta quản lý; Ba là, ta muốn điều tra mẫu thân của ta là bị ai hạ độc hại chết ?" Đôi mắt hướng Mộc Chiêu Vân nhìn, trong lòng thoả mãn nhìn thấy người nàng co rúm lại."Bốn là, ta làm chuyện gì, ngươi thể phản đối, chỉ có thể chấp hành vô điều kiện; Năm là, giờ còn chưa có nghĩ đến, chờ ta nghĩ đến sau."

      " được." Lãnh Nguyệt Nhi nhảy về phía trước đứng lên, lớn tiếng phản đối."Mẹ ta là tướng quân phu nhân, nàng mới là người quản lý bên trong phủ. Ngươi cái tiểu nha đầu, dựa vào cái gì phải theo như ngươi ?" Nếu như nàng thực chưởng quản trong phủ, vậy mình còn có ngày bình yên sao?

      "Đúng vậy, tướng quân, Loan Loan mới chỉ là tiểu hài đồng, người trong phủ chắc phục nàng." Mộc Chiêu Vân cười , nhưng trong lòng là cưỡng chế phẫn hận, chỉ có đôi tay nắm chặt mới tiết lộ tâm tình của nàng.

      "Ta có hỏi các ngươi sao?" Lãnh Loan Loan con ngươi lạnh lùng, hàn khí bức người.

      Hai mẹ con Mộc Chiêu Vân cùng nhịn được, vội lui về phía sau từng bước, mắt nén giận, nhưng cũng dám gì nữa.

      là lợi hại.

      Nguyễn Dật Ảnh, Lâm Trình Khải nhìn thấy mẹ con Mộc Chiêu Vân vốn luôn kiêu căng, cư nhiên bị chế trụ, cũng nhịn được ở trong lòng tán dương.

      "Bây giờ là phải nên đem thân phận của ta cho người trong phủ biết sao?" Thu hồi ánh mắt, Lãnh Loan Loan yên lặng nhìn lãnh Bùi Xa.

      "Làm sao ngươi biết là ta có thể đáp ứng cầu của ngươi ?" Lãnh Bùi Xa nhíu nhíu mi, hiếu kỳ nhìn vẻ mặt chắc chắc của tiểu oa nhi trong lòng. " cầu của ngươi ngoại trừ điều thứ nhất hợp lý, còn lại mấy cái sau rất khó tiếp nhận, hơn nữa phu nhân cũng sai, ngươi như vậy, người trong phủ sao tuân phục ngươi ?"

      "Ngươi nhất định đáp ứng." Lãnh Loan Loan , khóe miệng mỉm cười chế giễu. "Các nữ nhân khác của ngươi có thể so được với ta sao? Về phần làm thế nào để tuân phục ta. Ta tự nhiên có thủ đoạn. " phục sao? Có bản lĩnh thử xem. Đôi con mắt híp lại, tia nguy hiểm quang mang lóe ra.

      "Ha ha ha... Quả nhiên là nữ nhi của bản tướng quân, đủ thông minh, đủ can đảm." Lãnh Bùi Xa cười lớn, "Ta đáp ứng cầu của ngươi."

      Lãnh Loan Loan mỉm cười, nàng sớm liệu như vậy.

      "Phụ thân "

      "Tướng quân "

      Lãnh Nguyệt Nhi, Mộc Chiêu Vân thể tin được, tướng quân ngờ thực đáp ứng cầu hoang đường này của ti tiện nha đầu.

      "Quyết định như vậy ." Lãnh Bùi Xa lãnh trừng mắt liếc các nàng, "Từ nay về sau, mọi chuyện trong phủ đều do Loan Loan làm chủ."

      "Dạ, tướng quân" phẫn hận trừng mắt nhìn Lãnh Loan Loan, cho dù trong lòng bất mãn tới cực điểm, các nàng cũng dám phản bác quyết định của tướng quân.

      "Nha đầu, ngươi nên gọi ta tiếng cha a ?" Lãnh Bùi Xa mỉm cười nhìn chằm chằm Lãnh Loan Loan trong lòng. Giờ phút này cũng còn nhớ tới từ lúc ban đầu tiểu nha đầu này gọi là “ngươi”, có kêu lên chính mình tiếng cha.

      Lãnh Loan Loan trừng mắt liếc cái, tình nguyện reo lên:

      "Cha." Nếu phải nhìn ngươi như vậy, đáp ứng cầu của bản tiểu thư, nếu ta cũng bỏ qua cho ngươi.

      "Ha ha ha..."

      Lãnh Bùi Xa nở nụ cười, có được nữ nhi thông tuệ như vậy, còn có thể nào lại vui ?

      ...

      Canh , buổi chiều còn có canh hai...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :