1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chín tuổi tiểu yêu hậu - Luyến Nguyệt Nhi

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 24: Đông Phương Triết

      Đông Phương bảo

      Bầu trời ngàn dặm, gió thổi vào mặt.

      Khu kiến trúc lớn dưới ánh sáng tươi đẹp lóe ra ánh sáng ngọc, càng thể khí thế uy nghiêm. Nhưng, bốn phía Đông Phương bảo đều tung bay màu khăn trắng, lại vô tình biến nơi uy nghiêm này thành chốn ai oán. Tiếng khóc rầm rì hoặc gào lớn tràn ngập khắp nơi, làm người ta thấy não lòng.

      Nam tử đứng ở nơi đó, trán quấn hiếu khăn màu trắng, hắc y nặng nề, ngũ quan lập thể, khuôn mặt hơi gầy. Đôi mắt thâm thúy như cái đầm đen trầm tĩnh, bi thương nồng đượm tản ra từ toàn thân .

      Đại sảnh, có đặt quan tài bằng gỗ thượng đẳng. Ở vách tường phía quan tài, hoa cúc trắng cùng tấm lụa trắng quấn quít lấy nhau, hai bên là câu chữ rồng bay phượng múa.

      Khách khứa sắc mặt buồn rầu tới, cúi đầu với quan tài, cất bước về trước mặt người nhà, an ủi:

      “Lão phu nhân, phu nhân, hiền chất, bảo chủ . Các người hãy nén bi thương, bảo trọng thân thể. Nếu Đông Phương bảo chủ cũng an tâm.”

      “Cám ơn.”

      “…”

      nữ tử trung niên ước chừng bốn mươi tuổi giúp bà bà ước chừng bảy mươi tuổi tóc trắng xoá, tuổi già sức yếu, hai người hốc mắt đỏ đỏ, nghẹn ngào lời cảm tạ với người tới. Chính là người tới càng an ủi, các nàng lại càng bi thương. kẻ đầu bạc tiễn kẻ tóc đen, người mất trụ cột, nào có thể nào thương tâm muốn chết.

      Nam tử trẻ tuổi trầm mặc gật đầu, xem như biết ơn. Những người này ngoài mặt bi ai, nhưng có bao người khổ sở. chừng bọn họ còn thầm tính kế Đông Phương bảo.

      Từ khi mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn, từng đám lại từng đám người tới nơi bái tế Đông Phương bảo, hoặc hoặc giả an ủi khổ sở, giữa đó có tiếng khóc người nhà xen vào, càng khiến khí trở nên bi thương.

      Rốt cục, màn đêm tiến đến. Khách ở Tế điện dùng xong bữa tối đều lần lượt rời khỏi Đông Phương bảo, lão thái thái tuổi già bởi vì quá mức bi thương mà hôn mê bất tỉnh, trong bảo lại trận người ngã ngựa đổ. vất vả để mọi chuyện bình ổn, là giờ hợi.

      Trăng lên ngọn cây, ánh trăng lạnh lùng thờ ơ rơi xuống. Gió đêm từ từ lay động, hoa cỏ lay động.

      Đông Phương bảo huyên náo ngày rốt cục im lặng, bên tai là tiếng côn trùng kêu rền rĩ, cây cối loạng choạng, giống như quỷ mị nhảy múa cuồng loạn.

      Đám hạ nhân bận rộn ngày thu thập những thứ cuối cùng, đều đều tự trở lại phòng vào giấc ngủ. Tuy rằng lão gia vừa chết, trong lòng đều sợ hãi. Nhưng mệt nhọc cũng rất dễ dàng khiến người ta rơi vào mộng đẹp, chỉ chốc lát sau, tiếng ngáy bắt đầu truyền ra từ các phòng.

      Trong căn phòng đặt quan tài, ánh nến mông lung, bốn phía treo đầy khăn tang màu trắng, gió ùa vào từ ngoài cửa, khăn tang phất lên hạ xuống, ánh nến như như , khí trầm.

      Nam tử quỳ gối trước quan tài, thẳng tắp người. Mái tóc dùng dây cột cao theo gió lắc lư, dung nhan tuấn mỹ bập bùng trong ánh nến sương mù, ánh mắt nhìn chăm chú vào quan tài, chút sợ hãi, nếu có thứ gì chính là đau thương cùng tưởng nhớ vô tận. Y bào màu đen phập phồng, bên tai là tiếng gió xẹt qua.

      Phụ thân đột ngột ra , chút dấu hiệu. Nhanh như thế làm người ta trở tay kịp, thể chịu nổi cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh, bà nội khóc đến hôn mê bất tỉnh, Nhị nương mặc dù té xỉu, nhưng là đau khổ đến thế nào, cả ngày chỉ biết mình rơi lệ. Sau này toàn bộ Đông Phương bảo phải nhờ vào cai quản, tuy rằng cảm thấy trọng trách nặng nề, nhưng vì phụ thân, cũng phải cố gắng.

      Nhưng, phụ thân có là đột ngột phát bệnh rồi chết ?

      Đôi mắt thâm thúy đạm mạc híp lại, thân thể cha luôn khoẻ mạnh, sao có thể đột ngột phát bệnh? Nhớ tới ngôn ngữ vẻ mặt của vị đại phu chẩn đoán cho phụ thân, càng cảm thấy khả nghi. Chính là lúc ấy bà nội vừa nghe tin dữ phụ thân mất tin khóc hôn mê bất tỉnh, làm cho biết ràng. tại trong yên tĩnh, càng nghĩ càng đúng? Chẳng lẽ cái chết của phụ thân như vậy? Tuấn mi nhíu chặt lại, xem ra sau an táng phụ thân xuống mồ phải tìm đại phu chuyện. Nếu phụ thân là bị kẻ gian mưu hại, nhất định phải bắt được hung thủ báo thù.

      “Thiếu bảo chủ.”

      lúc Đông Phương Triết thầm nghĩ, quản gia của Đông Phương bảo đến. Tuổi của ông chừng bốn mươi, quần áo dài màu xanh, bước chân trầm ổn hữu lực. Mặt chữ điền, thoạt nhìn có vài phần trung hậu thành .

      “Quản gia, có chuyện gì vậy?” Đông Phương Triết quay đầu, ánh mắt nặng nề nhìn ôngn.

      “Thiếu bảo chủ, bảo chủ vừa ra . Chuyện trong bảo ngày sau phải nhờ vào người, người hãy nén bi thương.” xong, hốc mắt quản gia đỏ lên. Vươn tay lau giọt lệ nơi khóe mắt.

      “Cám ơn người, Chu thúc.” Nhìn thấy quản gia rơi lệ, Đông Phương Triết thấy lòng dịu . Chu quản gia trông từ bé đến lớn, dưới Đông Phương bảo đều luôn tôn kính. Sinh tiền, phụ thân tín nhiệm ông, tin rằng mình sau này cũng phải dựa vào nhiều. “Về sau ta còn muốn ông chỉ dạy nhiều thêm.”

      “Thiếu bảo chủ xin yên tâm, lão nô tự nhiên đem hết toàn lực hiệp trợ thiếu bảo chủ xử lý mọi chuyện trong bảo thỏa đáng.” Quản gia cam đoan với Đông Phương Triết, khuôn mặt chữ điền tràn đầy kiên quyết.

      Đông Phương Triết gật gật đầu, cảm kích nhìn ông:

      “Đêm khuya, Chu thúc bận rộn ngày, nghỉ ngơi trước .”

      .” Quản gia lắc lắc đầu, “Để lão nô cùng thiếu bảo chủ cùng nhau bầu bạn cùng lão gia .” xong, gạt lệ.

      “Aiz, Chu thúc, cần đâu.” Đông Phương Triết xua tay, “ mình ta gác đêm là được, ông nghỉ ngơi trước . Ngày mai trong bảo còn có chuyện nhờ ông.”

      “Chuyện này…” Quản gia chần chừ.

      “Thúc nghe lời của ta .” Đông Phương Triết lại .

      “Vậy được rồi.” Quản gia gật đầu, “Nếu thiếu bảo chủ cần gì cần cứ việc kêu lão nô.”

      “Được.” Đông Phương Triết gật gật đầu, nhìn theo rời .

      Quay người lại, buồn thương nhìn quan tài.

      Sau khi quản gia xoay người, bi thương mặt đèu hóa hư . Đôi mắt dài híp lại, lên ánh sáng quỷ dị. Đông Phương Triết cùng lắm chỉ là người trẻ tuổi có kinh nghiệm, hai ba câu liền lấy lòng tin của . tại lão già kia rốt cục chết, muốn đoạt Đông Phương bảo từ tay thằng ranh kia phải việc khó.

      Áo dài màu xanh theo gió tung bay, khuôn mặt lúc trước nhìn như trung hậu thành nay đắm chìm trong ánh trăng bàng bac, ánh mắt híp lại, khẽ nhếch môi, lộ ra mấy phần hiểm.

      Trong từ đường, Đông Phương Triết vẫn lẳng lặng quỳ như cũ, có lẽ nằm mơ cũng nghĩ đến người quản gia mình tín nhiệm kỳ kẻ chứa dã tâm. Đợi cho đến khi phát , là rất lâu sau.

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 25: Hai vợ chồng

      Ánh nắng tươi sáng, vạn dặm mây.

      Lãnh Loan Loan dựa vào đùi Hiên Viên Dạ ngồi ở ghế nằm, hưởng thụ ánh dương ấm áp. Hoa cỏ lay động, gió xuân đưa tới hương hoa thơm ngát.

      Lãnh Loan Loan mặc quần áo màu xanh nước biển, áo khoác ngoài bằng lụa mềm. Phần ngực lộ băng cơ ngọc cốt, híp mắt lại, mái tóc đen rối, dày mà mê người. Hiên Viên Dạ tóc đen như mực, y phục trắng như tuyết, khuôn mặt tuấn mỹ cúi xuống, hôn lên mái tóc của Lãnh Loan Loan, ôm lấy người dựa vào , thân mật. Những cánh hoa hồng nhạt giống như nhảy múa, rơi chung quanh bọn họ, lãng mạn mà xinh đẹp.

      Rất xa, Tiểu Chiêu đứng ở bên. Im lặng nhìn cảnh tượng này, đôi mắt linh động tràn đầy hâm mộ, Hoàng Thượng, Hoàng hậu quả là đôi trời đất tạo nên. Hai người đều dung nhan phi phàm, giống như thần tiên quyến lữ.

      Gió xuân phe phất, cảnh tượng xinh đẹp như dừng lại.

      “Gia, phu nhân, có khách đến bái kiến.”

      Ảnh mặc hắc y đến, làm hỏng khung cảnh lãng mạn.

      Lãnh Loan Loan nghiêng đầu, sau đó đứng lên từ đùi Hiên Viên Dạ. Lam y nhàng, vẻ mặt lạnh lùng tựa như tiên nữ vô tình. Hiên Viên Dạ cũng đứng lên theo, thân thể cao lớn đứng phía sau nàng, giống như hoàn toàn che phủ cơ thể bé kia.

      “Là ai?”

      Hai người đều suy nghĩ, phải lại là Tiểu thư họ Diêu kia chứ? Nếu vậy, nàng ta quả là đồ mặt dày.

      “Là Tiểu thư Diêu phủ.” Câu trả lồ của Ảnh giải đáp ngờ vực của hai người.

      Lãnh Loan Loan quay đầu cười như cười liếc nhìn Hiên Viên Dạ cái, đây là chứng minh ánh mắt của nàng tốt sao? ngờ có nữ nhân hết lần này tới lần khác muốn cướp từ nàng.

      “Hoa đào của chàng nở rồi kìa.” Nhếch môi đào, “Còn là đóa đào hoa có nghị lực.” biết nên bội phục nghị lực của Diêu Phỉ Phỉ, hay là cười nàng ta biết chừng biết mực. xác minh thái độ ràng, mà vẫn cố bám theo.

      “Là đào hoa tự mình đa tình mà thôi.” Hiên Viên Dạ lạnh lùng cười , cánh tay giang ra, vô cùng thân thiết ôm Lãnh Loan Loan vào trong lòng. “Phu nhân à, muốn thay vi phu ngắt đóa hoa mời kia ?.” rất muốn nhìn Loan Loan khí phách tuyên ngôn lần nữa, lúc ấy nàng rất lợi hại, cũng làm cho cảm nhận được ràng tình cảm của nàng đối với mình.

      thôi.”

      Lãnh Loan Loan nhíu mi, nếu là nam nhân của mình, đương nhiên mình phải ra mặt. Diêu Phỉ Phỉ, để nàng ta hết hy vọng .

      Vạn Oánh Chiêu nghe thấy Ảnh vậy cũng nhíu chặt mi lại, hồ ly tinh lại đến?! là, đúng là hạng nữ tử biết xấu hổ, chút rụt rè cũng có. Chẳng những thương nhung nhớ, làm bộ té ngã vào người Hoàng Thượng, bị người ta cự tuyệt còn đuổi theo tìm tới tận cửa. là, là sỉ nhục của nữ giới. Chẳng lẽ ả nhìn Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu mà thấy xấu hổ sao? Hạng phàm phu tục nữ như vậy sao có thể sánh với Hoàng hậu nương nương?

      Bĩu môi, nàng cũng theo đuôi . Nàng muốn nhìn, họ Diêu kia rốt cục da mặt dày thế nào!

      Mọi người mất trong khoảng sân thanh nhã, ánh mặt trời vẫn sáng lạn như cũ, nhưng mãi nắng ráo như vậy sao?

      Phòng khách

      Diêu Phỉ Phỉ ngồi bên, lẳng lặng đánh giá nơi này. Tuy Lãnh công tử bọn họ ngang qua nơi đây, nhưng xem nơi tạm cư này thôi mà tầm thường như thế, có thể thấy được thân phận của chàng nhất định thấp. Tay bưng chén trà, lẳng lặng phẩm trà. Những lời mà bọn họ ngày ấy tuy rằng làm nàng rất tức giận, thậm chí sinh ra chút hận ý, nhưng nàng theo đuổi hạnh phúc mình muốn có gì sai? Nếu bọn họ nàng đoạt vị trí của Hiên Viên Loan Loan kia, như vậy nàng nguyện ý để mình chịu thiệt, cùng nàng ta hai vợ chồng. Dựa bằng dung mạo cùng thân phận của mình chắc bôi nhọ gì bọn họ. Làn môi điểm mà chu nhoẻn nụ cười tự tin. Hôm nay, nàng tự mình đến đây cũng là muốn dũng cảm biểu đạt suy nghĩ của mình. Hy vọng bọn họ có thể chấp nhận, dù sao con nhà giàu tam thê tứ thiếp là chuyện vô cùng bình thường.

      Bốn thiếu niên áo trắng lẳng lặng đứng ở bốn góc trong phòng khách, ánh mắt đặc biệt lưu ý đến từng nhất cử nhất động, mỗi vẻ mặt của Diêu Phỉ Phỉ. Tuy nữ tử này cũng tính là xinh đẹp, nhưng so với chủ tử, nàng còn kém xa. Huống chi với khí phách, trí tuệ, tài văn chương của chủ tử, bất luận ở mặt nào nữ tử bình thường này cũng kém xa. Dám muốn tranh phu quân với chủ tử, quả thực là mơ mộng hão huyền.

      “Diêu Tiểu thư.”

      Trong lúc Diêu Phỉ Phỉ cùng bốn thiếu niên đăm chiêu, Hiên Viên Dạ nắm tay Lãnh Loan Loan đến. Cảnh tượng thân mật, phong thái như Kim Đồng Ngọc Nữ làm Diêu Phỉ Phỉ sửng sốt. Trong lòng xẹt qua tự ti, nhưng lập tức biến mất. Nàng quên mục đích hôm nay.

      “Lãnh công tử, Lãnh phu nhân.” Nàng đứng lên, tao nhã cúi người chào hai người.

      “Diêu Tiểu thư, mời ngồi.” Hiên Viên Dạ thờ ơ làm Diêu Phỉ Phỉ kích động thôi.

      “Tạ công tử.” Dõi mắt nhìn, nàng ngồi xuống.

      Hiên Viên Dạ cũng cùng Lãnh Loan Loan ngồi xuống ghế chủ, hai người vẫn nắm tay vô cùng thân thiết như cũ.

      Vạn Oánh Chiêu đứng bên cạnh Lãnh Loan Loan, quăng cho Diêu Phỉ Phỉ ánh mắt xem thường. Giả mù sa mưa, thấy mà ghét.

      Diêu Phỉ Phỉ tất nhiên nhận ra ánh mắt chán ghét của Tiểu Chiêu, mặc dù trong lòng tức giận, nhưng nàng nghĩ chỉ cần mình thành người của Lãnh công tử, còn sợ có cơ hội trừng trị lại sao? Hừ, đến lúc đó cho tiểu tỳ nữ biết lớn , biết cấp bậc lễ nghĩa biết cái gì gọi là lễ phép.

      biết lần này Diêu Tiểu thư đến gây là có chuyện gì?” Hiên Viên Dạ nhàn nhạt nhìn nàng cái, làm bộ như biết ý đồ của nàng.

      “Phỉ Phỉ thấy hôm nay thời tiết rất đẹp, lại nhớ đến Lãnh công tử cùng phu nhân đều là lần đầu đến Mê Thành, bằng để Phỉ Phỉ chỉ đường, giúp hai vị thăm thú Mê Thành chút. Mê Thành chúng ta phong cảnh có tiếng tuyệt đẹp, hai vị chơi là đáng tiếc.” Diêu Phỉ Phỉ sớm chuẩn bị sẵn lý do hoàn hảo, cười .

      Lãnh Loan Loan liếc nhìn nàng cái, lý do rất được. Nhưng cũng là lý do ngu xuẩn, Lãnh Loan Loan nàng ghét nhất người như thế, ràng có mục đích, lại thẳng, còn phải viện lý do khác.

      “Diêu Tiểu thư cần vòng vo, hãy thẳng , rốt cục nương muốn thế nào?” Lãnh Loan Loan rốt cục mở miệng, khuôn mặt tuyệt sắc lạnh lùng nhìn nàng. Thời gian của nàng quý giá, có thừa mà đùa cợt cùng người này.

      Diêu Phỉ Phỉ sửng sốt, nghĩ tới Lãnh Loan Loan lại khách khí như thế. Tiếp theo là nhíu mày, thầm nghĩ nữ tử dịu dàng như vậy, biết Lãnh công tử chịu được như thế nào? Nếu là nàng, chắc chắn dịu dàng săn sóc, để chàng mất mặt.

      “Được rồi, nếu Lãnh phu nhân như thế, Phỉ Phỉ cũng xin thẳng.” Diêu Phỉ Phỉ ngẩng đầu, nhu tình nhìn Hiên Viên Dạ. “Phỉ Phỉ đối với công tử đây nhất kiến chung tình, nguyện ý làm bạn cả đời cùng công tử.”

      “Này, có biết xấu hổ hay , gia có chủ tử.” Tiểu Chiêu nghe nàng thẳng như vậy, đỏ mặt quát lên.

      “Phỉ Phỉ cầu độc chiếm công tử, nguyện cùng phu nhân cùng nhau hầu hạ công tử.” Diêu Phỉ Phỉ vội vàng nốt.

    3. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 26: Tuyên ngôn độc chiếm

      “Phỉ Phỉ cầu độc chiếm công tử, nguyện cùng phu nhân cùng nhau hầu hạ công tử.” Diêu Phỉ Phỉ vội vàng , ánh mắt nhìn Lãnh Loan Loan biểu lộ khẩn cầu.

      “Ta nguyện ý bất kể lớn , chỉ cần có thể hầu hạ bên người công tử.” Chỉ cần có thể bên người chàng, nàng tin bằng tài tình, săn sóc của mình tuyệt đối có thể nắm được trái tim chàng.

      Chê cười, ả còn vọng tưởng cùng chủ tử hai vợ chồng?

      Bốn thiếu niên cùng Vạn Oánh Chiêu đều tỏ vẻ thể tin nổi nhìn phía Diêu Phỉ Phỉ vừa ra câu đó, ngay cả người lạnh lùng như Ảnh cũng nhịn được nhíu mi, nơi đáy mắt thâm thúy xẹt qua ánh sáng trào phúng, đồ nữ nhân ngu xuẩn.

      Ánh nắng tươi sáng hắt vào từ ngoài cửa sổ, rơi nền đất, ánh vàng óng ánh. Gió thổi tung mái tóc của Lãnh Loan Loan. Đôi mắt lạnh lùng nhìn Diêu Phỉ Phỉ, môi đào mím lại, câu. Cứ thẳng thừng mà nhìn như vậy, khí dường như đóng băng trong nháy mắt.

      Bàn tay Hiên Viên Dạ nắm bàn tay nhắn mềm mại của Lãnh Loan Loan, khuôn mặt tuấn mỹ vì lời phát ngôn lớn mật của Diêu Phỉ Phỉ mà có chút gì biến hóa, cặp mắt tối đen chút để ý nhìn ánh nắng phản chiếu, dường như hứng thú đối với nó còn vượt xa Diêu Phỉ Phỉ xinh đẹp.

      Diêu Phỉ Phỉ xấu hổ vì bình tĩnh ấy, nhưng đến tận thế này, nàng tất nhiên là dù thế nào cũng chịu quay đầu, lông mi cong cong giống như con bướm đậu cánh hoa nhẽ chớp cánh, hai mắt ầng ậng hơi nước, có vẻ bé yếu ớt.

      “Tỷ tỷ, tỷ yên tâm. Phỉ Phỉ tuyệt đối tranh thủ tình cảm, Phỉ Phỉ nhất định ngoan ngoãn hầu hạ phu quân, tôn kính ngài, phân ưu giúp ngài.”

      Có lẽ đối với người khác, đối mặt với dáng vẻ yểu điệu này của nàng lập tức thấy thương tiếc, nhưng đối với những người trong phòng chỉ kém ghê tởm nhổ ra. Còn chưa có gì mà hô tỷ tỷ, phu quân ngay được. Xin hỏi gia giáo của ả là dạy thế nào để da mặt dày sao? Hay là ả ta chưa từng học “nữ đức”?

      Vạn Oánh Chiêu trừng mắt nhìn Diêu Phỉ Phỉ, như phải trừng nát cả người nàng. từng gặp người da mặt dày, nhưng chưa từng thấy qua ai như vậy, quả thực có thể so với da voi. Chậc chậc, tỷ tỷ? Tướng công? Ả ngay cả tư cách cởi giày cho chủ tử cũng có, lại dám gọi như vậy. nữ tử chưa chồng còn lợi hại hơn cả nữ tử thanh lâu, quả thực biết ngại là gì sao?

      Tranh thủ tình cảm?

      Hiên Viên Dạ nhíu mày kiếm, đúng là dám thế sao. nữ tử bình thường cũng vọng tưởng lọt vào mắt xanh của , lại còn tranh thủ tình cảm với Loan Loan? Hậu cung ba ngàn phi tần, yến sấu phì hoàn, mỹ nữ dạng gì cũng có, nhưng còn giải tán, từ khi nào đến phiên nữ tử biết tự lượng sức mình như vậy.

      “Tỷ tỷ~~~”

      “Bản phu nhân có muội muội.” Lãnh Loan Loan mở miệng, ánh mắt sâu thẳm. Môi đào khẽ nhếch, lộ ra nụ cười lạnh. “Diêu nương đừng gọi bậy.” Muốn cùng nàng hai vợ chồng, cho dù núi có cạnh, đất trời hòa hợp, cũng có cơ hội kia.

      Lời đó của Lãnh Loan Loan làm Diêu Phỉ Phỉ ngượng ngùng thu hồi vẻ mặt, ánh mắt lại sáng lên, nhìn Hiên Viên Dạ. Từ xưa đến nay, nam tử luôn muốn nạp nhiều thê thiếp, nữ tử sao có thể quản được. Có lẽ nàng nên xuống tay với Lãnh công tử. Nghĩ ngợi, môi đào khẽ cắn, dáng vẻ xinh đẹp. Nàng nhàng mở miệng:

      “Công tử, Phỉ Phỉ nguyện cả đời phụng dưỡng công tử. Mong rằng công tử ghét bỏ Phỉ Phỉ.” xong, đầy lòng hy vọng nhìn Hiên Viên Dạ.

      Hiên Viên Dạ lạnh lùng nhìn nàng cái, liền thu hồi ánh mắt.

      Dáng vẻ chờ mong của Diêu Phỉ Phỉ liền cứng đờ, thể tin được rằng lại xem mình.

      Thời gian trôi qua từng chút , mọi người vẫn nhẫn nhịn ai mở miệng.

      Diêu Phỉ Phỉ ngồi ở chỗ kia, hai tay vô ý bắt vào nhau. Tuy rằng tự cho rằng nàng căn bản thua Lãnh Loan Loan, nhưng trong lòng vẫn bất an. Dường như nàng có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình.

      Gió dần dần dừng lại, khí giống như dừng theo.

      Lãnh Loan Loan đứng lên, đến trước mặt Diêu Phỉ Phỉ. Vạt áo màu lam theo động tác của nàng mà lay động, tựa như từng đợt sóng triều xô vào nhau. áp lực vô hình tản ra khiến Diêu Phỉ Phỉ nén được mà co rúm lại.

      muốn hai vợ chồng cùng ta?”

      Lãnh Loan Loan cúi thấp người, trong đôi mắt sáng tỏ có hằn bóng hình của Diêu Phỉ Phỉ có chút kinh hoảng. Khẩu khí thờ ơ, thể nghe ra nàng là giận hay là đồng ý.

      Diêu Phỉ Phỉ nuốt nước miếng, có chút khó ngẩng đầu nhìn nàng. Vì sao? ràng nàng cũng chỉ là nữ tử xấp xỉ tuổi với mình, tại sao người nàng có khí thế mãnh liệt làm người ta cảm thấy áp bức, làm đánh đáy lòng nàng bắt đầu sợ hãi.

      “Ta, ta nguyện cùng phu nhân cùng nhau phụng dưỡng công tử.” Có chút khó khăn mở miệng, tức thời sợ hãi, tình say đắm sau cái liếc mắt kia cho nàng dũng khí. Nàng muốn nắm lấy hạnh phúc, làm lãng phí thanh xuân.

      “Có dũng khí.”

      Lãnh Loan Loan đứng thẳng người lên, nhếch nhếch môi, xong làm tất cả mọi người ngờ được.

      “Phu nhân là đồng ý rồi?” Diêu Phỉ Phỉ nhìn nàng, ánh mắt sáng lên, chỉ kém đứng lên kéo tay Lãnh Loan Loan cao giọng hoan hô. Là ý này phải ?

      Lãnh Loan Loan liếc nàng cái, “Có dũng khí, nhưng có suy nghĩ.”

      Diêu Phỉ Phỉ cứng đờ mặt, những người khác vụng trộm mím môi mà cười, đúng quá, sao ả có thể hai vợ chồng với chủ tử được chứ.

      “Phu nhân có ý gì?” Diêu Phỉ Phỉ cắn môi, nhìn nàng.

      phải tài nữ sao?” Lãnh Loan Loan tựa tiếu phi tiếu, “Sao lại hiểu ý của ta? Ta nghĩ rằng lần trước ta ở quý phủ rất ràng, nam nhân này là của ta, tốt nhất nương hãy sáng suốt .” Bàn tay chỉ vào Hiên Viên Dạ, lại trả lại nàng nụ cười ám muội.

      “Nhưng ta phải muốn cướp công tử.” Diêu Phỉ Phỉ tiếp tục .

      Lãnh Loan Loan tức giận, sao nữ nhân này nghe hiểu gì thế, bèn trừng mắt nhìn nàng, gằn từng chữ:

      “Ta lần cuối cùng, nam nhân này là của ta, là sở hữu của riêng ta, mặc kệ là , hay là bất kì nữ nhân khác, đừng mơ tưởng đến chàng.”

      “Phu nhân…”

      Diêu Phỉ Phỉ mở to mắt, nghĩ tới dục vọng độc chiếm của Lãnh Loan Loan lại mạnh mẽ như vậy, cho phép Lãnh công tử nạp thiếp. Nhưng khi nhìn Hiên Viên Dạ, lại thấy dường như chút khó chịu, nàng rốt cục hiểu mình có cơ hội. Nhưng nàng cam lòng, nữ nhân này chút lòng rộng lượng cũng có. Ghen tị, lòng dạ hẹp hòi, mình có điểm nào kém nàng?

      Cúi đầu, hận ý nảy sinh ở trong lòng…

    4. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 27: Bị ma nhập

      Bóng đêm trong trẻo nhưng lạnh lùng, màu đen bao phủ toàn bộ bầu trời phồn hoa. Gió đêm thổi vội vã, màn rèm lay động, tiếng vang xôn xao giống như tiếng ác ma vẫy gọi. Chỉ ngọn đèn đủ để chiếu sáng căn phòng lịch tao nhã, ngọn đèn nhu hòa mông lung chiếu ảnh ngược lên vách cửa sổ. Mơ hồ có thể thấy được cái ngồi bên cạnh bàn, tay chống cằm.

      Mái tóc đen thả vai, thân hình xinh đẹp.

      “Két…”

      Cửa bị đẩy ra, Xuân nhi mặc quần áo xanh biếc vào. Gió đêm ùa vào từ kẽ cửa, thổi tung tấm màn lụa.

      “Tiểu thư, người ăn chút gì .”

      Xuân nhi bưng bát cháo táo đỏ đặt lên bàn, khuôn mặt thanh tú lo lắng. Hôm nay Tiểu thư ban đầu rất phấn khởi rời cửa, ai biết sau khi trở về lại được lời tự nhốt mình trong phòng, ngay cả cơm cũng ăn như thế.

      Diêu Phỉ Phỉ nghe được là giọng Xuân nhi, chỉ ngẩng đầu thờ ơ nhìn nàng cái, lại cúi đầu xuống, vẻ mặt hờ hững, biết suy nghĩ cái gì?

      Xuân nhi sốt ruột, đến nay Tiểu thư chưa bao giờ mất tinh thần như vậy. Rốt cục là làm sao?

      “Tiểu thư, người làm sao vậy? Có chuyện gì đừng nghẹn ở trong lòng, thân thể quan trọng.” Cẩn thận quan sát Diêu Phỉ Phỉ, đừng tích tụ u sầu trong lòng.

      Diêu Phỉ Phỉ thở dài tiếng động, gương mặt xinh đẹp như phù dung tràn đầy lo lắng. Nàng buông tay chống cằm, thu mâu nhìn Xuân nhi. Giống như đầy bụng ủy khuất mở miệng hỏi:

      “Xuân nhi, em cảm thấy ta thế nào?” Nàng tốt sao? Vì sao Lãnh công tử chọn mình? Loan Loan phu nhân mặc dù dung nhan xinh đẹp, nhưng tính tình hay ghen, lại có chút rộng lượng, còn công bố công tử là sở hữu riêng của nàng, chẳng lẽ nàng chút hổ thẹn sao? Làm vợ, nàng lại đoạt hết tôn nghiêm của công tử, mặt mũi người đặt ở đâu?

      “Cái gì thế nào ạ?” Xuân nhi bị câu hỏi đột ngột của Diêu Phỉ Phỉ khiến nỗi ngu ngơ, căn bản biết Tiểu thư đầu đuôi cái gì?

      “Ta có đẹp ?” Diêu Phỉ Phỉ ngẩng đầu, gương mặt xinh đẹp có lớp ánh sáng khó hiểu. Đôi mắt lóng lánh in dáng vẻ Xuân nhi bên trong. Nàng tự tin về xinh đẹp của mình, nhưng trải qua việc này với Hiên Viên Dạ, nàng còn tự tin. Nhiều lần, nhiều lần chàng đều coi thường mình. Chẳng lẽ nàng hấp dẫn như vậy sao?

      “Đương nhiên.” Xuân nhi tuy rằng khó hiểu với lời của Diêu Phỉ Phỉ, nhưng vẫn liều mạng gật đầu. “Tiểu thư là đệ nhất mỹ nữ của Mê Thành chúng ta, cầm kỳ thi họa biết; ngâm thơ đối nghịch, được xưng tài nữ. Nếu người phải mỹ nữ, như vậy ai còn có thể xưng Mê Thành mỹ nữ?” Tiểu thư chẳng những đẹp, hơn nữa tài tình hơn người, nữ tử có mỹ mạo lại ngốc nghếch thể sánh bằng.

      “Nhưng, vì sao chàng cự tuyệt ta?” Nghe Xuân nhi như vậy, Diêu Phỉ Phỉ lại càng lo lắng. Nếu mình có chỗ nào tốt, thậm chí còn tuyệt như thế, vì sao Lãnh công tử cự tuyệt nàng?

      Xuân nhi nghe được lời thầm của Diêu Phỉ Phỉ, rốt cục hiểu được tình nguyên do. Nghĩ đến đây, nàng lại tự trách mình, nếu phải ngày ấy mình với Tiểu thư nhìn thấy Lãnh công tử, sao Tiểu thư có nhất kiến chung tình với Lãnh công tử, lại sao có thể hội phiền não như bây giờ? Càng nghĩ càng áy náy, nếu Lãnh công tử chưa thành thân, cùng Tiểu thư ắt là đôi do trời đất tạo nên. Nhưng người ta đón dâu, hơn nữa phu nhân còn là nữ tử bất phàm như vậy, sao Tiểu thư còn có thể được chứ?

      “Tiểu thư, cự tuyệt người là tổn thất của . Người tốt như vậy, đáng với người tuyệt vời hơn thế kia…” mà phải cùng người hai vợ chồng. Tuy nam tử tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, nhưng chồng vợ mới là cặp đôi tốt đẹp nhất. Mà Tiểu thư bất luận là gia thế, nhân phẩm, dung mạo đều đáng giá với người tốt nhất, phải ủy khuất cùng người hưởng chung sủng ái.

      “Nhưng ta chàng.” Diêu Phỉ Phỉ nhìn Xuân nhi, bi ai . “Xuân nhi, em có tin ? Từ ngày ấy, đầu tiên đôi mắt ta nhìn thấy chàng, ta biết mình xong rồi, nam tử hoàn mỹ trong giấc mộng ngay trước mắt. Nhưng chàng hoàn toàn để ý đến ta, thậm chí ta từ bỏ rụt rè của nữ tử để cho chàng thấy tâm ý của mình, nhưng chàng vẫn bỏ mặc như cũ. Chàng giẫm lên tâm ý của ta, sao chàng có thể như vậy?”

      “Tiểu thư…”

      Xuân nhi gì, mắt nhìn Diêu Phỉ Phỉ mang theo thương tiếc. ngờ Tiểu thư chân thành như thế, càng ngờ Tiểu thư lần đầu tiên động tình lại người nên . Trong lòng Lãnh công tử có người, đến bây giờ người chưa thể tỉnh lại. Môi giật giật, lại biết phải thế nào để an ủi nàng, khuyên can nàng.

      “Xuân nhi, em xem này.” Diêu Phỉ Phỉ chú ý tới vẻ mặt của Xuân nhi, ngược lại cầm lấy cuốn sách bên người, chỉ vào hàng chữ, tìm kiếm đồng tình. “Em thấy , trong truyện viết, hạnh phúc dựa vào tự mình nắm lấy, chỉ có cố gắng mới đạt được thứ mình muốn. Ta làm như vậy, có cái gì sai, có cái gì sai?” Cuối cùng, nàng khàn cả giọng.

      “Tiểu thư…”

      Xuân nhi có chút đau đầu, suy nghĩ của Tiểu thư quả là như vậy. Hạnh phúc do chính mình theo đuổi, nhưng theo đuổi hạnh phúc của mình cũng thể ích kỷ, để ý đến cảm nhận của người khác. Hơn nữa đó phải hạnh phúc, chỉ là lòng tình nguyện mà thôi. Nhìn dáng vẻ người con ấy dần dần trở nên điên cuồng, nàng lo lắng Tiểu thư tẩu hỏa nhập ma…

      “Em ra ngoài trước , để mình ta yên lặng chút.” Sau tiếng thán, Diêu Phỉ Phỉ dường như bình tĩnh hơn, xua tay với Xuân nhi, .

      “Vâng.” Xuân nhi gật đầu, để nàng im lặng chút có lẽ nghĩ thông suốt chăng? “Vậy Tiểu thư nhớ dùng cháo táo đỏ bàn, buổi tối người chưa ăn cơm, phải giữ gìn thân thể.”

      “Ừ, ta biết.” Diêu Phỉ Phỉ gật đầu.

      Xuân nhi rốt cục khỏi, cạch tiếng đóng cửa lại.

      Trong phòng lại chìm xuống, ngọn đèn lúc sáng lúc tối.

      Khuôn mặt tựa phù dung của Diêu Phỉ Phỉ mông lung qua ngọn đèn, đôi mắt nhìn vào chén cháo vẫn tỏa khói lượn lờ bàn, đột nhiên mi mắt nhíu lại, nảy sinh ác độc. Nàng dùng tay hất bát cháo xuống đất. “Choang” tiếng, chiếc bát vỡ thành từng mảnh. Táo đỏ đổ hết ra, ngã nhào sang bên.

      , vì sao nàng phải thế? ràng phải nàng sai, nàng cũng có điểm tốt. Vì sao nàng được hạnh phúc? Nàng chỉ muốn cùng người nắm tay nhau cả đời mà thôi, chẳng lẽ điều này cũng là sai? Là ả, đều tại ả. Đôi mắt lóe ra nguy hiểm, ánh sáng u… Đều là lỗi của Hiên Viên Loan Loan, con người chỉ biết ghen tỵ có bao dung kia, có đạo đức. Nếu là hiền thê, ả nên quan tâm tới trượng phu. Nếu là vợ, ả thể để ý mặt mũi cho công tử như vậy. Đều là tại ả. Nếu có ả, Lãnh công tử nhất định mình.

      Bàn tay mềm đan chặt vào nhau, giờ khắc này, trái tim từng cao ngạo bị ma quỷ bắt được, nàng trở thành tín đồ của ác ma.

      Gió đêm vẫn thổi, phong ba nổi lên!

    5. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 28: Vị hôn phu của Tiểu Chiêu


      “Cạch…”

      Chiếc ngọc bội bằng phỉ thuý trong suốt rơi nền đất, phát ra vang .

      Vạn Oánh Chiêu nhanh chóng cúi người cẩn thận nhặt ngọc bội lên, xem xét kĩ càng, may quá, ngọc bội sứt mẻ gì. Đôi mắt dần thả lỏng, nhàng thở ra hơi.

      Lãnh Loan Loan lẳng lặng nhìn nàng cái, xem nàng quý chiếc ngọc bội kia như bảo bối vậy. Nó đối với nàng nhất định có ý nghĩa quan trọng, chắc là di vật mà cha mẹ nàng thiên đường để lại.

      Bàn tay trong vô thức đưa lên cổ, chạm được mảnh ngọc hình trăng lưỡi liềm màu trắng. Đôi mắt hắc bạch phân minh xẹt qua cảm xúc mất mát, môi đào nở nụ cười khổ, thiếu chút nữa quên rằng mình sống trong cơ thể khác, nào có thể còn sợi dây chuyền bạc của mẹ? Ánh mắt xa xăm, mang theo nỗi nhớ thể vượt qua thời . biết thiên đường có tồn tại hay , mẹ thiện lương như vậy, hẳn bà thiên đường hóa thành thiên sứ. Như vậy, bà có biết con bà luôn lòng bảo vệ cuối cùng vẫn thể sống ở thế giới kia ? Bà có đau lòng lắm ?

      Gió nhàng thổi, mái tóc đen dài đến thắt lưng nhàng tung bay. Khuôn mặt tuyệt mỹ mang theo đau thương, làm người ta nhịn được tâm sinh thương tiếc.

      Vạn Oánh Chiêu quay đầu lại trông thấy Loan Loan như vậy. Nàng có chút kinh ngạc, cho tới bây giờ chưa từng thấy chủ tử bi thương như thế. Nàng đứng ở đó, biết làm sao, an ủi, hay là lẳng lặng cùng nàng? Với tính tình của chủ tử chỉ sợ cho phép để mình lộ vẻ yếu ớt ra trước mặt người khác, có lẽ nàng nên rời , để gian lại cho người.

      Lãnh Loan Loan thu vẻ đau xót. Mặc kệ thế nào, nàng ở dị thế, hơn nữa mười mấy năm. Chuyện trước kia tất cả đều qua, qua cùng nỗi nhớ, bằng nắm chắc hạnh phúc tại còn hơn. Ngẩng đầu, nhìn bầu trời xanh thẳm vạn dặm bóng mây, môi đào nhếch lên, cười : Mẹ, nếu mẹ có thể thấy, hãy chúc phúc cho con .

      “Phu nhân, gia mời người qua đó.”

      Ảnh đột nhiên xuất phía sau nàng, cúi đầu bẩm báo.

      biết.” Lãnh Loan Loan gật đầu, nhìn Tiểu Chiêu cái, ý bảo nàng theo sau.

      Bóng dáng mấy người biến mất ở trong khu vườn hoa cỏ xanh um, thái dương lấp ló, ấm áp chiếu rọi vạn vật.

      Khi Lãnh Loan Loan cùng Tiểu Chiêu vào đại sảnh, thấy Dạ Thần, Dạ Hồn, Dạ Mị cũng ở bên trong.

      “Chủ tử.”

      Ba người gật đầu thỉnh an với Lãnh Loan Loan.

      Khoảnh khắc Lãnh Loan Loan khom người xuất ở cạnh cửa, đôi mắt tím của Dạ Thần nhìn nàng sâu, mang theo gần như là tham lam. Xa nàng ba ngày, nỗi nhớ nàng tưởng như ba thu. Đến khi nàng chân đứng trước mắt, y mới có cảm giác kiên định.

      Ngồi ở phía , Hiên Viên Dạ bỏ qua ánh mắt si mê của Dạ Thần nhìn chăm chú vào Lãnh Loan Loan, ấn đường cau lại. Tình cảm của Dạ Thần với Loan Loan, đều biết. Nhưng điều duy nhất ngờ là trải qua bảy năm, tình cảm của y đối với nàng vẫn chấp nhất như lúc ban đầu, thậm chí càng thêm say đắm. Nhìn nam nhân dùng ánh mắt nóng bỏng như vậy nhìn chăm chú vào nữ nhân của mình, là ai cũng vui vẻ. Nhưng cũng hiểu Dạ Thần mặc dù ái mộ Loan Loan, nhưng lựa chọn yên lặng chờ đợi. Còn nếu mình ngay cả quyền lợi chờ đợi của y cũng tước đoạt, chỉ sợ Loan Loan cũng mất hứng. Dù sao Dạ Thần quen Loan Loan trước, hơn nữa ở trong lòng nàng, Dạ Thần chỉ là thủ hạ, còn là bạn. Che cảm xúc, cười với Lãnh Loan Loan, vươn bàn tay to.

      Lãnh Loan Loan tới, vươn tay đặt trong bàn tay , ngồi xuống bên cạnh .

      “Các ngươi tra thế nào?” Nhìn lướt qua Dạ Thần, phát cả ba người đều có chút mỏi mệt, ấn đường nàng vô ý cau lại, giọng hỏi.

      Vạn Oánh Chiêu đứng bên người Lãnh Loan Loan cũng hồi hộp nhìn họ chằm chằm. Lần này ba người được Lãnh Loan Loan phái ra ngoài điều tra thảm án diệt môn Vạn Gia Trang, biết có kết quả hay ? Bàn tay mềm siết vào nhau, đôi mắt trong suốt nóng vội.

      Dạ Thần nhìn vẻ mặt vội vàng của Vạn Oánh Chiêu, mới ngoái đầu nhìn Lãnh Loan Loan, nhàng lắc đầu:

      tra được thân phận hung thủ.” Hung thủ rất thần bí, chỉ là biết có giọng Mê Thành có ích gì? Dân cư tại Mê Thành nhiều như vậy, muốn tìm ra hung thủ, chẳng khác nào mò kim đáy bể.

      Nghe Dạ Thần như vậy, Vạn Oánh Chiêu thất vọng hạ mí mắt. tra được? Rốt cục là ai? Là ai điên như vậy, mua sát thủ diệt cả nhà nàng? Nàng cố gắng nhớ lại, vẫn biết rốt cục đắc tội với ai? Vạn Gia Trang chỉ áp tiêu, bình thường tiếp xúc với đủ hạng người, nhưng chưa từng xảy ra tranh chấp với ai.

      “Nhưng chúng ta tra được chuyện khác.” Dạ Hồn tiếp lời.

      “Chuyện gì?”

      Lãnh Loan Loan hỏi, Vạn Oánh Chiêu cũng giương mắt ngẩng đầu, nhìn thẳng Dạ Hồn.

      “Chúng ta tra được Tiểu Chiêu nương có vị hôn phu.” Dạ Mị đáp.

      “Vị hôn phu?”

      Lãnh Loan Loan, Hiên Viên Dạ đều nhịn được nhíu mày, nhìn quét qua Vạn Oánh Chiêu.

      “Vị hôn phu?” Vạn Oánh Chiêu cũng lắp bắp kinh hãi, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy kinh ngạc. Đôi mắt trong suốt nhìn họ, “Các huynh có thể tra nhầm hay ?” Nàng vị hôn phu, ở đâu lại nhảy ra vậy?

      Mọi người thấy nàng cũng kinh ngạc vạn phần, nghĩ rằng hẳn nàng cũng là lần đầu nghe tới.

      sai.” Dạ Thần nhìn nàng, giải thích. “Chúng ta tra ra đúng rằng vị hôn phu, là từ cha mẹ ước định cùng phu nhân họ Tăng, cũng chính là cái gọi là hôn ước định sẵn. Nghe sau này phu nhân đó rời , cha mẹ của thể liên hệ lại với người nọ. Cho nên mới cho .” Nhưng hôn ước này tồn tại.

      Hôn ước định sẵn?

      Vạn Oánh Chiêu nghĩ ngợi, hình như có chuyện như vậy . Hình như khi nàng xíu, từng nghe cha mẹ đề cập qua. Nhưng nếu biết hành tung đối phương, có phải hôn ước được thành lập hay ? Hoặc giả dụ là cái chết của cha mẹ có liên quan đến hôn ước này? Mặt cười trắng bệch, ngẩng đầu giật mình nhìn Dạ Thần:

      “Lâu chủ, chẳng lẽ Vạn Gia Trang ta bị diệt môn có liên quan đến hôn ước này?”

      “Liên quan hay , tại chưa thể xác định.” Dạ Thần lắc đầu.

      “Tiểu Chiêu nương, cha mẹ có để lại vật gì đặc biệt cho ?” Dạ Hồn đột nhiên hỏi.

      Tiểu Chiêu sửng sốt, dường như nhớ tới cái gì, bèn lấy xuống chiếc ngọc bội cột bằng dây thừng hồng, :

      “Ngọc bội này là cha mẹ ta để lại cho ta, mặt có khắc chữ Ngọc.” Nàng cũng từng hỏi qua cha mẹ, nhưng bọn họ cũng có cấp cho nàng câu trả lời thuyết phục.

      “Có lẽ đây là tín vật cha mẹ trao đổi với đối phương, cũng là tín vật để và vị hôn phu nhận nhau.” Lãnh Loan Loan .

      Tín vật?

      Vạn Oánh Chiêu nhìn ngọc bội tay, sững sờ. Đây là ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :