1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chín tuổi tiểu yêu hậu - Luyến Nguyệt Nhi

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 14: Hung thủ thần bí

      Ảnh Tam đáng chết, đúng vậy.

      Vạn Oánh Chiêu lạnh lùng trừng mắt nhìn nam nhân xấu xí bị trói quỳ gối boong thuyền, hận ý trong nàng như nước biển cuồn cuộn ngừng. Là gã, là nam nhân dữ tợn mặt có vất đao này giết toàn bộ hơn hai mươi nhân khẩu trong nhà nàng, là diệt cả cuộc đời nàng. Nàng hận thể vứt gã từ khoang thuyền ra bên ngoài cho cá ăn. Nhưng như vậy khiến quá dễ dàng, nàng tuyệt cho pháp. Huống chi rốt cục là ai tìm chúng tới diệt Vạn Gia Trang, giết cả nhà nàng, vẫn còn bao nhiêu chuyện biết. Cho nên thể chết ít nhất bây giờ thể chết được.

      khí đóng băng nhanh chóng, giống như chạm vào cũng vỡ tan.

      Ảnh Tam quỳ gối boong thuyền lạnh như băng, gió biển tràn vào khoang thuyền khiến mái tóc gã hỗn độn, cúi đầu, đáy mắt tràn đầy khủng hoảng. Cho tới bây giờ, vẫn ngờ Viêm Nguyệt Lâu cũng thể che chở mình, ánh mắt Vạn Oánh Chiêu giống như báo săn giơ móng vuốt, xé rách gã ra thành mảnh tiếng động.

      Bọn họ rốt cục đối phó gã như thế nào? Sợ hãi trào lên trong lòng, gã chưa từng hối hận như thế. Hối hận nên thèm thuồng sắc đẹp mà đùa giỡn nha đầu kia, ngược lại bị nàng tháo được mặt nạ thấy được khuôn mặt mình. Có lẽ đại ca đúng, sớm muộn gì chết ở trong tay nữ nhân. tại, ứng nghiệm.

      , rốt cục là ai mua các ngươi diệt Vạn Gia Trang?”

      Lãnh Loan Loan ngồi ở chiếc ghế màu đỏ thắm, tay cầm chén trà. Hương trà tràn ngập, khói bốc lượn lờ. Y bào màu trắng cùng thành ghế màu màu đỏ thắm đối lập nhau, lại tôn lên tao nhã cùng tôn quý của nàng. Dung nhan tuyệt mỹ thờ ơ, tiếng . Nhưng khí càng thêm sít chặt, hết sức căng thẳng.

      Ảnh Tam co rúm lại, tuy rằng trong lòng sợ muốn chết, hận thể lập tức ôm chân của nàng cầu xin tha thứ, nhưng gã cũng ràng lắm rốt cục là ai đến giao dịch, từ đầu tới đuôi gã chưa từng gặp diện mạo chân của người này.

      “Ta biết.”

      láo.” Vạn Oánh Chiêu nghĩ nhất định chịu khai, tức giận, cầm lấy cây roi trúc bên cạnh quật vào . “Ngươi hay ?” Cây roi mài qua lưng Ảnh Tam, thanh chấn động cả khoang thuyền.

      “Ngươi tha cho ta , ta là biết.” Ảnh Tam bị roi vụt vào lưng bắt đầu vừa rát vừa đau, nhịn được muốn chạy trốn, cắn răng kêu to. “Từ đầu đến cuối, che mặt, hề lộ.”

      “Vút…”

      Vạn Oánh Chiêu vụt trượt roi, có lẽ . Nhưng cả nhà nàng từ cao đến thấp cũng chết trong tay đám sát thủ này, đây là chuyện thực.

      “Có hay ?” Nàng tin có chút gì manh mối, roi càng ngừng vụt xuống, phía áo lưng Ảnh Tam bắt đầu xuất vét thương do bị roi quật, máu chảy ra, dính ở cây roi.

      Dạ Thần cùng mọi người lẳng lặng quan sát, lời. Dường như bọn họ đều ngầm được cho phép của Lãnh Loan Loan, tùy ý để Vạn Oánh Chiêu phát tiết đau xót cùng cừu hận trong lòng.

      “Ta biết.” Má ơi, Ảnh Tam muốn chạy trốn, nhưng bị phế võ công, sao có thể dễ dàng chạy chứ, hẳn hoi bị ném xuống biển cho cá ăn.

      Vạn Oánh Chiêu nghe vậy, lại quất roi.

      Lãnh Loan Loan bảo Dạ Mị ngăn lại nàng. Có oán hận muốn phát tiết tự nhiên gì đáng trách, nhưng nếu nàng còn tiếp tục dùng sức vụt roi như vậy, chỉ sợ người này chẳng lâu nữa gặp Diêm vương. Đến lúc đó, dù biết hung sau phía sau màn là ai, cũng thể mở miệng.

      Vạn Oánh Chiêu dừng quất Ảnh Tam, trong ngực vì tức giận mà ngừng phập phồng. muốn đao giết , nhưng thể. Răng cắn môi, khắc chế lửa giận. thể đán nữa, nếu đánh chết , dù hết thù giận, nhưng chỉ sợ chẳng bao giờ biết kẻ thù cha mẹ rốt cục là ai? Đáp án chôn vùi xuống bể khơi.

      “Ngươi biết sao?” Lãnh Loan Loan nhìn Ảnh Tam, giống như nhìn con bọ , nhàng đụng vào cái, chết rất thảm.

      Ảnh Tam liều mạng gật đầu. Trời ạ, nên trêu chọc đến nha đầu kia. tại lại rơi vào kết cục như thế?

      Vạn Oánh Chiêu nghe vậy vừa muốn vung roi, lại bị ánh mắt Lãnh Loan Loan khiến khựng lại. Thu roi, đầy ngập phẫn hận ngồi vào bên.

      chút manh mối cũng có?” Lãnh Loan Loan vân vê ngón tay của mình, ngẩng đầu chút để ý nhìn .

      Ảnh Tam lắc đầu, tuy rằng con người luôn luôn tham mê sắc đẹp, nhưng tại dám cười. Nữ nhân này đẹp rất đẹp, nhưng là đóa hoa có độc, đụng vào trúng độc mà chết.

      “Vậy sao?” Lãnh Loan Loan nhướn mi, “Cho ngươi cơ hội cuối cùng.” Nếu quý trọng, đừng trách nàng trước, tự gánh lấy hậu quả.

      Ảnh Tam vốn quỳ xuống đất run run, sợ tới mức trong đầu cố nhớ lại dáng người người nọ.

      “Có.” Đột nhiên giống như lâu mới thấy nắng, Ảnh Tam bỗng nhiên lớn tiếng trả lời: “ khẩu Giang Nam ở Mê Thành.” Đôi mắt cẩn thận lưu ý nhìn Lãnh Loan Loan, hy vọng bọn họ có thể thả mình.

      “Khẩu Giang Nam ở Mê Thành?” Loan Loan nhếch môi, “Chắc chắn?”

      “Dạ dạ…” Ảnh Tam gật đầu, đôi mắt ra hào quang, tại ra đặc thù của kẻ phía sau màn, vậy là còn gì nữa chứ?

      “Dạ Hồn, lập tức điều tra nghe ngóng ở Mê Thành có ai hay lui tới Vạn Gia Trang? Điều tra tất cả mọi chuyện liên quan đến bọn họ.” Lãnh Loan Loan phất tay với Dạ Hồn, ra lệnh.

      “Dạ.” Dạ Hồn gật đầu, đáp.

      “Dạ Mị, ngươi lập tức gửi phong thư cho chi nhánh của Duyệt Hương Các ở Mê Thành, bảo họ hỏi thăm.”

      “Dạ.” Dạ Mị lĩnh mệnh.

      Ảnh Tam quỳ gối nghe được liền trợn mắt há mồm, tim đập như sấm. này rốt cục là loại người nào? Chỗ nào cũng có thế lực, đáng sợ. càng thêm sợ hãi, nhịn được cúi đầu, muốn lánh tầm mắt của mọi người rồi thừa cơ biến mất.

      “Thần, trở lại bờ, chúng ta tiếp tục về hướng nam. Đến Mê Thành, huynh trước chuẩn bị .” Lãnh Loan Loan phân phó Dạ Hồn, Dạ Mị xong, quay đầu với Dạ Thần.

      “Được.” Dạ Thần gật đầu.

      “Tiểu Chiêu.” Lãnh Loan Loan gọi Vạn Oánh Chiêu bên, thấy nàng vẫn oán hận trừng mắt nhìn Ảnh Tam quỳ mặt đất như cũ. Cặp mắt vốn linh động nay hoàn toàn bị cừu hận chiếm cứ, bàn tay mảnh khảnh siết chặt vào cây roi, mu bàn tay ứa ra gân xanh. Chỉ sợ nếu mình bảo phải giữ mạng Ảnh Tam, nàng ta thể khắc chế được lửa giận mà giết chết gã ngay lập tức.

      “Tiểu Chiêu!” Tăng thêm lượng, tuy rằng nàng hiểu tâm tình của Tiểu Chiêu, nhưng vẫn thể để nàng nhìn thấy chủ tử này như thế, huống chi nha đầu kia quá non nớt, còn cần tôi luyện phen.

      “Dạ.” Tiểu Chiêu hoàn hồn, bỗng cả kinh. Nửa quỳ khom người đứng bên Lãnh Loan Loan.

      tại người này giao cho , muốn xử lý như thế nào xử lý.” Muốn giết muốn chém đều tùy ý nàng, so với người nhà chết của nàng, chỉ sợ nam tử này chết trăm lần cũng bù đủ.

      “Tạ chủ tử.” Tiểu Chiêu vừa nghe, lập tức quỳ đến tạ . Ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Ảnh Tam, rốt cục có thể báo thù cho cha mẹ.

      “Tiểu thư, xin người tha ta .” Ảnh Tam sợ tới mức dập đầu mặt đất.

      “Dẫn .” Lãnh Loan Loan vung tay lên với bốn thiếu niên, bọn họ lôi Ảnh Tam, cùng Tiểu Chiêu rời .

      Rất xa còn truyền đến tiếng cầu xin tha thứ của Ảnh Tam, nhưng tìm Lãnh Loan Loan mà cầu xin tha thứ hiển nhiên là sai lầm.

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 15: Hiên Viên Dạ tìm vợ.

      Ánh nắng tươi sáng, hoa thơm chim hót.
      Hoàng cung Thiên Diệu bị bao phủ trong khí trầm, giống như mùa đông đến sớm, tất cả mọi người đều co lại, như miếng băng mỏng.
      “Rầm rầm rầm…”
      Ngự Thư Phòng lại truyền đến tiếng vang lớn khiên thái giám ngoài cửa co rúm lại. Quả nhiên, trong chốc lát lại truyền đến tiếng gầm gừ quen thuộc của Hoàng Thượng:
      “Chết tiệt, Thiên vương còn chưa đến sao?”
      Thái giám cúi đầu, ai dám lên tiếng trả lời.
      “Rầm rầm rầm…”
      Tấu chương chiếc bàn rồng va vào nhau, nghiên mực vỡ đôi thành hai nửa, mực văng khắp nơi, đống hỗn độn.
      Hiên Viên Dạ đứng ở sau bàn, Hoàng bào cũng dính mực, mái tóc tung bay theo cơn gió ùa vào từ ngoài cửa sổ, ánh mắt thâm thúy mang theo ngùn ngụt tức giận. Tiểu tử kia rời nửa tháng, mỗi đêm khi vào giấc ngủ, chạm vào bên giường trống trơn, cảm giác lành lạnh khiến trỗi lên nỗi nhớ nhung vô hạn. nhớ vẻ mặt ngạo ngạo của nàng, nhớ mái tóc mềm mại dài đến thắt lưng, nhớ thân thể ấm áp, nhớ, nhớ, vẫn là nhớ, hận thể lập tức chắp thêm đôi cánh bay đến nơi có nàng. Nhưng, chết tiệt, đống công chưa xử lý còn chờ . có thể hề băn khoăn mà gác chuyện triều đình chạy tìm nàng, nhưng nàng lại nhắn lại trước cho tướng quân nhạc phụ, bảo phải cam đoan để ba nước xưng thần kia thừa dịp ở Thiên Diệu mà nhân cơ hội tác loạn, làm hỏng tâm tình du ngoạn của nàng. Vì lý do chết tiệt này, dồn nén lại những mong muốn vượt Hoàng cung đuổi theo vợ. Cả ngày ở trong cung mà giận dữ, khiến tất cả mọi người đều phải cách xa ba thước.
      “Còn chưa tới sao?”
      Rầm, chưởng đánh xuống mặt bàn. phải sớm truyền tin cho Thiên sao? Sao còn chưa trở về? Lúc trước đáng nhẽ nên đồng ý để cùng thê tử rời khỏi Diệu thành, chạy đến Đàm thành kia.
      “Hoàng Thượng.” Giọng của Hứa Mậu truyền đến từ ngoài cửa.
      “Còn mau vào.” Hiên Viên Dạ nổi nóng, đối với ai cùng hoà nhã nổi.
      “Vâng.” Hứa Mậu chạy nhanh vào, trải qua bảy năm, ông bắt đầu già rồi.
      “Có chuyện gì mau, Trẫm có thừa thời gian nghe ngươi dài dòng.” Hiên Viên Dạ kiên nhẫn phất ống tay áo, tốt nhất đừng bảo là những lão già kia đến phiền . cái gì mà có Hoàng hậu, phải chiêu tú nữ tiến cung kéo dài huyết mạch Hoàng gia. phi, huyết mạch của chỉ có thể do Loan Loan sinh. Đám nữ nhân kia tất cả gặp quỷ .
      “Bẩm báo Hoàng Thượng, Lâm thống lĩnh trở lại.” Hứa Mậu cúi đầu, nhanh chóng hồi báo.
      “Sao ngươi sớm?” Hiên Viên Dạ rống, “Còn mau truyền vào.”
      “Dạ, dạ.” Hứa Mậu lau mồ hôi, chạy nhanh ra ngoài. Hoàng hậu ơi, sao người lại bỏ ? tại Hoàng Thượng sắp biến thành bạo long biết phun lửa rồi.
      “Tham kiến Hoàng Thượng.” Lâm Phổ thân phong trần mệt mỏi đến, chạy suốt đêm để trở về kịp. Chỉ biết Hoàng Thượng nhớ thương Hoàng hậu nương nương, nhưng nghĩ tới vừa mới đến bên ngoài chợt nghe tiếng gầm của .
      “Mau đứng lên .” Hiên Viên Dạ vội vàng phất phất tay, “Gặp được Hoàng hậu ?” Đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng , còn vẻ thô bạo vừa rồi, trở nên lo lắng vạn phần.
      phụ ơn Hoàng Thượng, thuộc hạ gặp được Hoàng hậu nương nương, cũng đưa phong thư cho người.” Lâm Phổ ngẩng đầu, cao giọng đáp.
      “Hoàng hậu đọc?” Hiên Viên Dạ hận thể lập tức thấy Loan Loan.
      “Dạ vâng.” Lâm Phổ nghĩ rồi , “Bên người nương nương có thêm .” Nhớ tới khoảnh khắc mở cửa, ánh mắt cảnh giác của Tiểu Chiêu, biết an nguy của nương nương là cần lo lắng, thực tế chỉ bằng thân thủ của nương nương cũng khó có người địch nổi.
      “Vậy à?” Hiên Viên Dạ cười khổ, con người lương tâm ấy chẳng lẽ nhớ mình sao? “Hoàng hậu có giao cho ngươi cái gì ?” Nhìn Lâm Phổ có chút chờ mong, Loan Loan đọc xong thư có dặn dò gì ?
      “Thưa, có.” Lâm Phổ giao chiếc vòng bạc cho Hiên Viên Dạ.
      cái vòng bạc?” Hiên Viên Dạ cầm chiếc vòng bạc lên, nhìn trái nhìn phải. Đột nhiên trong đầu lóe lên ánh sáng, ngân liên, tưởng niệm, tuy rằng viết khác, nhưng rất hòa . Ý của nàng là đây sao? Nàng cũng nhớ mình? Đôi mắt thâm thúy như màn đêm xẹt qua ánh sáng vui mừng, ngón tay thon dài nắm chắc chiếc vòng trong tay.
      Ánh dương vụn hắt vào từ ngoài cửa sổ, rơi xuống dải vàng rực. Căn phòng bừa bãi nay giống như được phủ thêm tầng ánh sáng ấm áp, trở nên thuận mắt.
      vui mừng của Hiên Viên Dạ ánh vào mắt Lâm Phổ, xúc động hiểu. Chẳng lẽ đây là niềm vui khi người sao?
      “Thiên Vương gia giá lâm.”
      Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng hô cao vút của thái giám, Hiên Viên Dạ đột nhiên ngẩng đầu, ngờ thời điểm này cảm thấy thanh chói tai ấy hóa ra cũng tuyệt vời như thế.
      “Hoàng Thượng, thuộc hạ cáo lui trước.” Lâm Phổ khom người hành lễ với Hiên Viên Dạ rồi lui ra, ở cửa gặp Hiên Viên Thiên.
      “Tham kiến Vương gia.”
      “Ừ.” Hiên Viên Thiên nhìn Lâm Phổ, nhưng nụ cười dịu dàng ấm áp như bảy năm trước, giống như nhạt nhòa hơn, mang theo xa cách, làm người ta thể tới gần.
      Lâm Phổ rời , lắc đầu. Cảm thấy dường như Vương gia xảy ra chuyện gì? Nhưng là chuyện gì? biết, cũng dùng biết.
      “Hoàng huynh.” Hiên Viên Thiên đến, hành lễ với Hiên Viên Dạ. Bảy năm trôi qua, khí chất tuấn tú phiêu dật của Hiên Viên Thiên vẫn như cũ, thời gian dường như lưu lại dấu vết người .
      “Thiên, cuối cùng đệ đến.” Tuy rằng bảy năm trước khi Hiên Viên Thiên thành thân, biết cảm tình của Thiên với Loan Loan. Nhưng đối với người huynh đệ cùng mẹ duy nhất này, cảm tình của Hiên Viên Dạ càng thâm trầm. Nếu Loan Loan có tình với Thiên, nếu Thiên cũng lựa chọn buông tay, cần gì phải canh cánh trong lòng? Huống chi thời gian bảy năm làm rất nhiều thứ thay đổi. Tình cảm của cùng Loan Loan từ từ vững chắc, Thiên cùng Thu Tứ Dung cũng chậm rãi sinh ra tình cảm.
      “Hoàng huynh, vì sao vội vàng triệu thần đệ về như thế?” Hiên Viên Thiên cười , nhìn vẻ mặt vội vàng của Hoàng huynh.
      “Ta cần đệ chủ trì đại cục.” Hiên Viên dài dòng, trực tiếp . “Loan Loan ở trong cung chán, rời cung rồi. Ta muốn tìm nàng, ta lo lắng.” Hơn nữa Loan Loan tại trổ mã xinh đẹp như thế, sao mà khiến lo lắng được chứ?
      Nghe được cái tên Lãnh Loan Loan, Hiên Viên Thiên sửng sốt. Trong lòng vẫn có phản ứng với cái tên này như cũ, nhưng tại có Tứ Dung. Nàng lại là Hoàng tẩu của mình, có lẽ nên buông tay. Vẻ mặt chợt tắt, lại khôi phục nụ cười :
      “Hóa ra là chuyện của tiểu Hoàng tẩu, trách được.” thử lấy cách vui đùa để chuyện, cho mình học được cách dũng cảm đối mặt.
      “Aiz, đúng vậy. Cho nên Thiên à, trong khoảng thời gian ta ở đây, mọi phải nhờ vào đệ.” Hiên Viên Dạ cấp bách xong, xuống.
      “Hoàng huynh sợ thần đệ đoạt vị sao?” Hiên Viên Thiên nhướn mày.
      Hiên Viên Dạ sửng sốt, hiển nhiên nghĩ tới như vậy. Tuy nhiên rất nhanh khôi phục vẻ mặt, nghiêm túc nhìn :
      “Nếu đệ muốn ngôi Hoàng đế này, đệ cứ lấy. Có lẽ Loan Loan ước gì ta làm Hoàng đế.” Vậy mới có thể cùng nàng du sơn ngoạn thủy.
      “Yên tâm, trước khi Hoàng huynh cùng Hoàng tẩu trở về, đệ nhất định thay huynh bảo vệ giang sơn này.” Hiên Viên Thiên cười khổ, Hoàng huynh hào phóng. Nhưng cho dù vì nàng, mình cũng cướp ngôi vị này. Huống chi kính trọng Hoàng huynh như thế, vẫn thay đổi.
      “Được, chờ chúng ta trở về.”

    3. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 16: Diêu Phỉ Phỉ.

      Mê Thành hữu giai nhân, thanh thủy xuất phù dung.

      Nếu ngươi hỏi những lời này ở Mê Thành, người bị hỏi khẳng định cho ngươi ánh mắt xem thường: Chuyện này cũng biết, là kẻ quá ngu dốt. Những lời này chính là chỉ đệ nhất mỹ nữ Mê Thành – Diêu Phỉ Phỉ.

      Diêu Phỉ Phỉ? Là ai?

      Đó là hòn ngọc quý tay Thủ phủ Diêu Định Vạn ở Mê Thành. Cầm, kỳ, thư, họa giỏi, tài tình hơn người, xinh đẹp như phù dung. Bởi vậy, được xưng phù dung nữ. Nàng là tình nhân trong mộng của bất kì nam tử nào ở Mê Thành. Lúc chưa cập kê, người tới cửa cầu thân nối liền dứt. Đến tuổi cập kê, người đến có thể đạp phá cả cửa phủ. Nhưng tính tình tài nữ vốn cao ngạo, xem được ai vào mắt. Thế cho nên tại nàng mười bảy tuổi xuân xanh nhưng vẫn là khuê nữ như cũ.

      Tháng ba, cảnh xuân tươi đẹp, hoa đào phấn hồng. Ở Mê Thành, hoa đào nở rộ đầy thành. Hơn nữa Mê Thành có nhiều hồ nước, nước vừa trong lại sâu, thuyền du ngoạn đầy hồ, là chuyện ý nhị tao nhã.

      hôm, Diêu Phỉ Phỉ cùng tỳ nữ mang theo điểm tâm, cùng chiếc đàn rời nhà tới hồ Uyển Tâm du ngoạn, ngắm cảnh đẹp hai bờ sông.

      Cơn gió ấm áp phả vào mặt, tơ liễu lả lướt đưa mùi thơm.

      Diêu Phỉ Phỉ thân mặc cẩm bào dùng tơ vàng thêu phù dung, nội trang màu hồng nhạt. Mắt hạnh má đào, mắt ngọc mày ngài. Tóc dài để thả, bắt châu hoa quý giá, bước chân nhàng lên chiếc thuyền hoa sớm chuẩn bị tốt.

      Dáng vẻ xinh đẹp ấy cuốn hút quá đỗi đến nỗi khiến các công tử tuổi trẻ bên bờ mặt đỏ tim đập, hận thể hóa thành kia cảnh đẹp bên bờ soi tỏ vẻ đẹp của nàng.

      Diêu Phỉ Phỉ nhàn nhạt quét mắt nhìn mọi người cái, lại là đám ngốc. Nàng quay đầu phất phất tay với tỳ nữ bên:

      “Xuân nhi, dọn đàn của ta ra.”

      “Vâng, thưa Tiểu thư.” Xuân nhi mặc y phục màu xanh nhạt tay chân linh hoạt bày cầm án*, sau đó cẩn thận đặt cây đàn bảo bối của Tiểu thư ở đó.

      (*bàn để đàn)

      Diêu Phỉ Phỉ qua, ngồi vào cầm án. Ngón tay ngọc đánh khúc, tiếng đàn êm ái đổ ra. Thu mâu vừa lòng nở nụ cười, quả nhiên là cây đàn bất phàm, uổng lúc trước dùng giá đắt để mua nó.

      “Cho thuyền .” Nàng gật gật đầu với Xuân nhi.

      “Dạ.” Xuân nhi nhanh nhẹn đến bên, phân phó thuyền phu.

      Thuyền dần dần di chuyển, bích thủy trong suốt, gợn lên từng vòng từng vòng sóng. Ánh mặt trời chiếu rọi mặt hồ, giống như có vô số ánh sao rơi vào đó, ánh sáng ngọc loá mắt, đẹp sao tả xiết.

      Ánh nhìn của Diêu Phỉ Phỉ dao động, đột nhiên thấy đôi chim uyên ương quấn quýt dụi cổ vào nhau ở bên hồ. Môi đào cười nhạt, trong óc lên vài câu thơ: Trì nhật giang sơn lệ, xuân noãn hoa thảo hương. Nê dung phi yến tử, sa noãn thụy uyên ương*. phải rất hợp với tình hình này sao?

      (Ngày êm sông núi đẹp xinh

      Gió xuân ngan ngát thơm tình cỏ hoa

      Đồng tươi sáng, nhạn vút qua

      Chim uyên bãi ấm sa đà ngủ quên)

      Ngón tay trắng nõn lướt dây đàn. khúc đàn nhàng phát ra nơi đầu ngón tay, khúc đàn du dương, mỗi nốt, cung đàn cũng thể tâm của nàng giờ phút này.

      “Tiểu thư, Tiểu thư…”

      Đột nhiên Xuân nhi chạy vào, đánh gãy tiếng đàn.

      Diêu Phỉ Phỉ nhíu mi, có chút trách cứ nhìn tỳ nữ bộp chộp.

      “Sao lại lỗ mãng như vậy?”

      “Tiểu thư tha tội.” Xuân nhi cúi người, miệng cũng ngừng. “Tiểu thư, bên kia có con thuyền, thuyền có công tử rất tuấn tú. Là nam tử tuấn tú nhất mà nô tỳ gặp.” xong, khuôn mặt thanh tú hồng toàn bộ, giống như rặng mây đỏ dần lên.

      Diêu Phỉ Phỉ bật cười, hóa ra là này tiểu tỳ nữ tư xuân. Nhưng đây là tháng ba, đúng là mùa xuân, khó trách. Ánh mắt nhìn đôi uyên ương quấn quýt ấy xa dần, trong lòng cũng có cảm giác mất mát. Trong nháy mắt, thanh xuân lại qua năm. Năm tháng buông tha cho bất kì ai, nửa của nàng còn ở đâu?

      Xuân nhi mở to mắt nhìn, nhìn vẻ mặt mất mát của Tiểu thư. Ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời, Tiểu thư tài tình hơn người, lại đẹp như thiên tiên, người có thể xứng đôi với nàng cũng chỉ có công tử tuấn tú vừa rồi nhìn đến.

      “Tiểu thư, nô tỳ cảm thấy người cùng công tử thuyền rất xứng đôi.”

      lung tung gì thế?” Diêu Phỉ Phỉ hờn dỗi nhìn nàng. Nha đầu kia càng ngày càng quy củ, chuyện như vậy cũng có thể tùy tiện sao? Khuôn mặt bỗng đỏ bừng, nàng thậm chí có thể cảm giác nhiệt độ mặt.

      mà.” Xuân nhi cười, “ bằng Tiểu thư tự mình xem, có lẽ người đó chính là người mang tâm linh phù hợp mà Tiểu thư vẫn tìm kiếm đó.”

      Diêu Phỉ Phỉ vừa nghe, bỗng nhiên tâm động. Nhưng rụt rè làm nàng do dự, bắt hai tay vào nhau, biết làm sao.

      “Ai nha, Tiểu thư….” Xuân nhi dậm chân cái, “Nếu nhanh, công tử đó thấy tăm hơi mất. Những truyền kì mà người xem người phải hạnh phúc cần nhờ vào nỗ lực của mình sao? Sao mà đến lúc này người lại do dự chứ?”

      Diêu Phỉ Phỉ cắn môi, nàng là thực hâm mộ những nữ tử trong sách kịch truyền kỳ dám dám hận. Nàng khát vọng có thể giống họ, có thể cùng nam tử mình dắt tay bên nhau cả đời. Nghe Xuân nhi nhắc tới, trong óc nàng lại lên những mối tình trong truyện xưa, mặt đỏ lên, gật đầu.

      Xuân nhi vui vẻ, kéo nàng ra ngoài.

      Đến trước thuyền, ngọn gió lớn xô đẩy y phục của hai người, mái tóc phe phẩy hai má.

      “Kìa, Tiểu thư, đó chính là cái thuyền đó.” Xuân nhi chỉ vào phía, bên cạnh bờ có con thuyền mà .

      Diêu Phỉ Phỉ nhìn theo tay nàng, quả thực nhìn thấy con thuyền rất khác biệt với những chiếc thuyền neo ở gần đó. thuyền có hai người đứng, trong đó người mặc hắc y, xem khuôn mặt. người nhìn vào vô cùng chói mắt, mặc Nguyệt Nha trường bào, cánh áo bị gió thổi tung, tay áo tung bay. Mái tóc dài dùng ngọc trâm cột cao, theo gió lay động. Mặc dù hoàn toàn thấy khuôn mặt ấy, nhưng cũng đủ biết là người xuất sắc cỡ nào.

      Má ngọc đỏ lên, nàng chỉ cảm thấy trái tim đột nhiên đập loạn. Đây là chuyện chưa từng có? Chẳng lẽ đây là nhất kiến chung tình theo như lời sách viết sao? Đôi mắt trong suốt mang theo vài phần ngượng ngùng, khuôn mặt tinh xảo càng xinh đẹp khiến Xuân nhi nhìn thấy cũng phải ngây người. Wow, vẻ mặt này của Tiểu thư bộ rất đẹp, quả thực còn diễm lệ hơn hoa đào nở rộ.

      “Xuân nhi, em có biết đó là công tử nhà ai ?” Hẳn là phải người Mê Thành, nàng chưa từng gặp qua công tử bất phàm như thế.

      Xuân nhi lắc đầu, “Em chưa từng gặp.”

      “Vậy à.” Diêu Phỉ Phỉ có chút thất vọng, quả nhiên phải người Mê Thành.

      “Tiểu thư, nếu chúng ta cho thuyền phu hỏi thăm?” Xuân nhi thấy vẻ mặt thát vọng của Diêu Phỉ Phỉ, nhanh chóng .

      “Chuyện này có được ?” Diêu Phỉ Phỉ tâm động, lại vẫn có chút thẹn thùng như cũ. Liều lĩnh như vậy, có thể bị coi thường hay ?

      “Tiểu thư, chúng ta có thể tìm lý do mà.” Xuân nhi ra chủ ý.

      “Có rồi.” Ánh mắt Diêu Phỉ Phỉ đột nhiên sáng lên, để sát vào tai Xuân nhi thầm.

      “Dạ.” Xuân nhi nghe xong liền gật đầu, “Vậy em phân phó thuyền phu.”

      lát sau, thuyền phu bắt đầu lái thuyền hướng bên kia. Cảnh sắc hai bờ sông lui về phía sau, tâm tình Diêu Phỉ Phỉ lại càng sung sướng. Nụ cười luôn diện nơi khóe miệng, tựa như hoa đào tháng ba.

      Nhưng vào lúc này, hai nam tử lại lên bờ, thân ảnh biến mất ở trước mắt các nàng.

      Diêu Phỉ Phỉ cả kinh, thiếu chút nữa kêu thuyền phu nhanh chóng đuổi theo . Nhưng chung quy rụt rè chiến thắng ý niệm trong đầu, chỉ còn có thể đưa mắt nhìn hai người rời , nỗi mất mát sâu xuất mặt. Dù ánh mặt trời vẫn rực rỡ như cũ nhưng nàng còn chút hứng thú dạo chơi hồ nữa.

      “Thuyền phu, về .”

    4. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 17: Hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình

      Tháng ba thơm mùi hoa đào, khách thăm tiếc hương thơm.

      Mỗi năm lần, màn mở đầu của lễ hội ngắm hoa đào lại vô cùng náo nhiệt tại Mê Thành. Bắt đầu từ năm ngoái, mọi người càng chờ mong lễ hội hoa đào. Chỉ vì tại chẳng những có thể ngắm những cành hoa đào thanh nhã mê người, còn có vô số đại gia khuê tú, tiểu gia bích ngọc thể am hiểu ca múa của bản thân. Quan trọng nhất là có Mê Thành đệ nhất mỹ nữ Diêu Phỉ Phỉ tham dự. Vì người còn đẹp hơn cả hoa nên các nam nhân tiếc dùng hết thủ đoạn toàn thân chỉ cầu có thể giành được ưu ái của mỹ nhân.

      Tại rừng hoa đào rộng rãi nhất ở Mê Thành, dựng cái đài cao cao. Những vòng lụa đỏ rực được cuốn vòng quanh bốn phía, giống đàn giao long đỏ rực có trật tự xoay quanh đài, bên treo tấm bảng theo gió tung bay ba chữ “Hội hoa đào” rồng bay phượng múa, càng thể khí thế bất phàm.

      Tại hai bên đài ngồi là số thân hào cùng các nhân vật nổi tiếng ở Mê Thành, mặt đài trống trải là những nữ tử dự thi. Dưới đài sớm có nam nam nữ nữ ngồi đầy vây quanh hoặc xem, hoặc ngắm những tán hoa đào thơm ngát xa xa, hoặc nghển cổ mà nhìn, chờ mong mỹ nữ đến hay chưa…

      Hào khí, là náo nhiệt phi phàm.

      “Mọi người yên lặng.” Người điều khiển chương trình là thành Chủ của Mê Thành bước vào trong đài, ông ta mặc bộ y bào xanh ngọc bị gió thổi tung, khuôn mặt chữ điền bình thường lại mang theo khí thế kiên nghị bất phàm. Mày rậm, vươn hai tay ra hô về phía dân chúng dưới đài. “Mỗi năm lần, lễ hội hoa đào chính thức bắt đầu, đầu tiên xin mời thành tây – Lý Uyển Uyển nương lên đài, mang đến điệu múa cho mọi người.”

      “A, a.”

      “…”

      Sau hồi ồn ào, Lý Uyển Uyển bước ra. Nàng mặc bộ váy hoa lựu màu hồng chói mắt. Mái tóc dài được búi bằng cái trâm, vài sợi tóc rơi hai bên gò má biên. Mi mục như họa, cũng có nét xinh đẹp động lòng người.

      Sau khi nhìn thấy giai nhân xinh đẹp như thế, tiếng ồn giảm dần. Ánh mắt mọi người đều dõi theo những dao động của điệu múa. Thấy nàng bước chân uyển chuyển, thỉnh thoảng lại cười duyên nụ, đúng là nụ cười êm dịu như cành liễu.

      Sau khúc múa, tiếng vỗ tay như sấm. Lý Uyển Uyển vừa lòng cười, tao nhã cúi người rồi rời .

      Kế tiếp lại có những nữ tử, ai cũng tự khoe hết tài năng, hoặc thanh lệ hoặc động lòng người, hoặc quyến rũ hoặc xinh đẹp. Cầm, kì, thi, họa, tiết mục nào giành được ủng hộ của cả sảnh đường.Lễ hội hoa đào năm nay quả thực còn tuyệt vời hơn năm, mọi người cũng càng chờ mong xuất của Diêu Phỉ Phỉ. biết năm nay nàng chuẩn bị tiết mục như thế nào?

      Sau ngàn hô vạn gọi, Diêu Phỉ Phỉ rốt cục bước ra. Thân ảnh của nàng vừa , liền dẫn tới trận hoan hô dưới đài:

      “Diêu nương, cố lên. Ta ủng hộ nàng.”

      “Diêu nương, hãy đoạt giải quán quân.”

      “…”

      Tiếng ồn ào như sấm dậy làm chấn động, đài dưới đài mảnh ồn ào sôi sục. Ngay cả những nhân vật với vai trò giám khảo ở hai bên cũng gật đầu, hiển nhiên cũng là người ủng hộ Diêu Phỉ Phỉ. Những nữ tử ở phía sau tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, Diêu Phỉ Phỉ cùng lắm là thiên kim Thủ phủ, nào có gì đặc biệt hơn người?

      Diêu Phỉ Phỉ thân mặc áo lụa hồng nhạt, lộ ra ngực trắng nõn như tuyết. Những đường cong duyên dáng ở cổ, xương quai xanh khiêu gợi. Nhân vật chính hôn nay càng thêm chói mắt, mái tóc đen như thác rối tung, chỉ kết thành kiểu tóc đơn giản bằng cái trâm xinh đẹp, giữa lọn cài châu hoa. Cái trán trơn bóng có giắt dây đính giọt lửa hoa đào, mắt ngọc mày ngài, nụ cười điểm , quả thực phiêu dật, xinh đẹp như phù dung trong nước.

      Mọi người bất giác ngây ngốc, chìm ngập trong nụ cười cái nhăn mày của nàng mà quên hoàn hồn.

      Diêu Phỉ Phỉ cười , ánh mắt đảo qua đám người dưới đài dấu vết. Cuối cùng lại ảm đạm, chàng có ở đây. Nếu chàng là du khách đến Mê Thành sao lại có thể tham dự lễ hội hoa đào long trọng như vậy? Chàng rốt cục là ai? Có chút buồn bã, thân ảnh tuấn mỹ bất phàm xẹt qua trong óc, lại khiến người xem động phương tâm…

      Bàn tay trắng nõn vỗ vào nhau, tỳ nữ Xuân nhi cùng tỳ nữ khác, người bày cầm án của nàng, người ôm đàn lên.

      Diêu Phỉ Phỉ gật đầu với mọi người, tao nhã ngồi xuống cầm án, sợi tóc nhảy múa theo gió, trong khí tràn ngập mùi hoa đào thơm ngát. Tất cả mọi người nín thở tĩnh chờ nàng tấu khúc, thanh của tự nhiên.

      Ngón tay thon thon đặt xuống cung đàn, khúc đổ xuống. Nhưng mà khúc đàn này hoàn toàn nhàng như những tình khúc nàng từng đàn, khúc đàn này nghe triền miên mà ai oán, ngược lại như là nhớ nhung ai đó, vì tình khổ sở.

      Mọi người nhìn nhau, về sau kinh ngạc. Chẳng lẽ Diêu đại mỹ nhân cũng vướng vào chuyện tình cảm phiền toái, rốt cục là vị quan nhân tài tuấn nào có thể làm cho phù dung mỹ nhân quan tâm như thế?

      Ngón tay Diêu Phỉ Phỉ ngừng lướt dây đàn, trong mắt bất tri bất giác ươn ướt. Khúc đàn ai oán giống như tiếng đàn của trái tim. Cho tới bây giờ, nàng muốn cái gì có cái đó, nghĩ tới đường tình cảm lại thuận như thế. Nàng chỉ muốn có người nàng , và người đó cũng nàng, có thể cùng nàng ngâm thi đối ẩm, chơi cờ tấu khúc, nhưng cố tình cũng thấy ai lọt vào mắt nàng. vất vả mới tìm được nam tử vừa gặp thương, lại biết chàng ở phương nào?

      biết có đứa bé bướng bỉnh nào chạy vào rừng hoa đào, khiến tán đào rơi lả tả. Những đóa hoa phấn phấn theo gió bay lả tả, như điệu múa của hoa rơi bốn phía Diêu Phỉ Phỉ. Mọi người chỉ cảm thấy mình nhìn thấy tiên tử đau thương được rừng hoa màu hồng nhạt vây quanh, đẹp đến nỗi làm người ta kinh hãi.

      Tiếng đàn tiếp tục réo rắt, mang mọi người vào thế giới xinh đẹp nhưng bi thương.

      Diêu Phỉ Phỉ lơ đãng nháy mắt, ánh mắt dừng lại. Bàn tay trắng nõn máy móc tấu khúc, ánh mắt lại lạc người nam tử cách đó xa. Là chàng, là chàng. Ánh mắt xẹt qua ánh sáng kinh hỉ, chàng quả nhiên xuất ở hội hoa đào. Ánh mắt si ngốc nhìn theo dao động của thân ảnh màu trắng, nếu phải còn đài, nàng thất thố đuổi theo.

      Diêu Phỉ Phỉ chứng kiến nam tử phải người khác, đúng là ra Hiên Viên Dạ rời cung tìm vợ. mặc quần áo trắng như tuyết, vạt áo tung bay. Mái tóc như tơ, theo gió lướt . Ngũ quan thâm thúy, khuôn mặt lộ ra vài phần lãnh ngạo. Chân đôi giày trắng mạ vàng, thân hình cao lớn, đứng ở nơi đó, hạc trong bầy gà.

      bên, Ảnh mặc hắc bào như trước, mím môi đứng đấy. Đôi mắt lợi hại lơ đãng quan sát bốn phía, cảnh giác dường như sắp có nguy hiểm.

      “Ảnh, ngươi xác định Hoàng hậu xuất ở chỗ này?”

      Hiên Viên Dạ có chút kiên nhẫn nhíu mi, tự ra cung roi thúc ngựa, bên cũng phái ám vệ tìm kiếm hành tung của Loan Loan. Ám vệ hồi báo Loan Loan đnag ở Mê Thành, đến sớm chờ đợi. Sao biết hai ngày qua, Loan Loan vẫn xuất . thể hoài nghi có phải việc tình báo của ám vệ sai rồi hay ?.

      “Hoàng Thượng, Hoàng hậu nương nương nhất định ở đây.” Ảnh bình tĩnh đáp, sớm thành thói quen con người từng thô bạo như Hoàng Thượng đối mặt với Hoàng hậu trở nên lo lắng như thế. Có lẽ lúc trước lần đầu tiên gặp mặt ở Duyệt Hương Các, định tất cả những chuyện hôm nay.

      “Tốt nhất là như vậy…” Hiên Viên Dạ nhìn lướt qua dòng người tấp nập, cao cao đài viết ba chữ “Hội hoa đào”. Lại thu hồi ánh mắt, từ đầu đến cuối chút chú ý đến ánh mắt tràn ngập tình của Diêu Phỉ Phỉ.

    5. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 18: Đế hậu trùng phùng

      Ngọn gió mát lạnh, ánh mặt trời chói chang. Hoa đào rơi xuống, mùi thơm ngát tràn ngập.
      Diêu Phỉ Phỉ đàn khúc xong, tiếng vỗ tay nổi dậy. Vẻ mặt ai oán của nàng càng khiến các tài tuấn thương tiếc, càng thích nàng hơn cả con người ngạo nghễ lạnh lùng trước kia. Nữ tử mà, nên mảnh mai chút mới có thể kích thích bản năng bảo vệ của nam tử.
      Hai má Diêu Phỉ Phỉ hồng như hoa đào, nhanh chóng cúi người với mọi người. Trong mắt lại đuổi theo nam nhân kia. Sao chỉ nhìn lướt qua bên này liền thu hồi ánh mắt? Chẳng lẽ chàng cảm nhận tồn tại của nàng kém như thế sao? Vì sao chúng nam nhân dưới đài vì muốn nụ cười của nàng mà xuất ra đủ mọi chiêu thức, còn chàng ngay cả liếc mắt cái cũng keo kiệt? thờ ơ ấy khiến trong mắt nàng tràn ngập đau thương.
      Gió rất , thổi vào trong lòng nàng.
      Hiên Viên Dạ đứng ở bên, nhịn được qua lại. Sao tiểu tử kia còn chưa tới? Chẳng lẽ đường xảy ra chuyện gì? Cũng hoặc là nàng đột ngột thay đổi tuyến đường.
      Ảnh ôm kiếm, trầm mặc nhìn dáng điệu bất an nôn nóng của Hiên Viên Dạ. Gió làm tung bay sợi tóc của , mang theo lạnh lùng, sinh ra hơi thở chớ nên tới gần.
      Đột nhiên, ánh mắt Hiên Viên Dạ sáng lên.
      Phía trước có chiếc kiệu hoa lệ màu lửa đỏ được bốn thiếu niên áo trắng nâng kiệu cách nhàng, chậm rãi đến, rèm lụa màu vàng óng ánh theo gió xuân lay động thành đường cong xinh đẹp; Bên cạnh, cỗ xe ngựa tinh xảo theo, lái xe là hai hắc y thiếu niên, khuôn mặt tuấn mỹ, khí chất bất phàm.
      Bánh xe lộc cộc, càng gần càng vang.
      Mọi người trong Hội hoa đào gần kết quay đầu nhìn lại, thấy có cỗ kiệu hoa lệ bất phàm như vậy đều ngẩn người, khe khẽ , ngay cả Diêu Phỉ Phỉ cũng nhịn được gạt ai oán trong mắt, tò mò nhìn lại.
      “Tiểu tử kia rốt cục đến.”
      Hiên Viên Dạ nở nụ cười, nụ cười thỏa mãn. Giương lên tay áo, cất bước qua.
      Ảnh theo đuôi , cũng theo lên.
      Diêu Phỉ Phỉ tròn mắt, chẳng lẽ biết người đó sao? Càng thấy rất tò mò.
      Người khác tại mới phát Hiên Viên Dạ đứng ở góc. Trời ơi, lại là nam tử bất phàm, bọn họ lúc trước phát ra.
      Dạ Hồn, Dạ Mị lái xe ngựa nhìn lên gặp Hiên Viên Dạ đều sửng sốt, kéo dây cương, ngừng lại.
      “Chủ tử, gia đến.”
      Dạ Hồn với Lãnh Loan Loan trong kiệu, bởi vì Lãnh Loan Loan mới là chủ tử chân chính của bọn họ, cho nên xưng hô đối với Hiên Viên Dạ, luôn luôn lấy chữ ‘gia’ thay thế.
      “Dừng kiệu.” Giọng trong veo lạnh lùng vang lên.
      Bốn thiếu niên áo trắng nhàng hạ kiệu, tấm rèm kiệu được bàn tay vén lên. quần áo hồng nhạt, búi tóc xinh đẹp ra. Chỉ thấy nàng nhàng nghiêng người, đứng ở bên kiệu, vén tấm rèm kiệu lên. thân ảnh nổi bật ra, y phục màu lửa đỏ, viền thêu tơ vàng, ống tay áo rộng, làn váy dài thướt tha mặt đất. Mái tóc nhung dưới ánh dương rực rỡ lóe ra hào quang, ngũ quan ấy, màu da ấy, hơn xa tất cả nữ tử thanh xuân ở đây. Ngay cả đệ nhất mỹ nữ Mê Thành Diêu Phỉ Phỉ cũng theo kịp…
      Tất cả mọi người ngây ngốc giương miệng nhìn nàng.
      Đó là thiên tiên hạ phàm sao? Nhìn nàng từ đầu đến chân, phong tình vạn chủng, thướt tha phiêu dật, xinh đẹp cực hạn.
      Diêu Phỉ Phỉ nháy mắt, cho tới bây giờ nghĩ dung mạo của mình là mỹ nhân hàng đầu. nghĩ tới hôm nay thấy này mới biết mình cũng là thân bồ liễu, khó mà sánh bằng ngọn đèn hoa lệ được.
      Lãnh Loan Loan ngẩng đầu, ánh mắt nhìn vào nam nhân kia. Môi đào gợi lên chút tươi cười, phảng phất như cánh hoa rực rỡ. Khuôn mặt vốn lạnh lùng lập tức trở nên dịu dàng đến kinh người, nam nhân, rốt cục đến.
      Hiên Viên Dạ cũng nhìn nàng, ánh mắt hai người quấn quýt si mê. Quét hết người bên ngoài sang tận bên kia đại dương, trong mắt họ chỉ có lẫn nhau. Môi nhếch lên, tiểu tử kia rốt cục đến. Giờ phút này nhìn thấy nàng, mới biết mình nhớ nàng bao nhiêu. Dù là cái nhăn mày hay nụ cười đều khắc sâu trong óc, lúc nào cũng quấn quanh .
      “Namnhân, chàng rất chậm.”
      Lãnh Loan Loan với Hiên Viên Dạ. Trải qua bảy năm, Hoàng đế thiếu niên năm đó thành thcụ hơn nhiều. Nhưng năm tháng lại tàn phá tuấn mỹ của , ngược lại lại thêm khí chất kiên nghị của kẻ nam tử.
      “Tiểu quỷ có lương tâm, biết là ai có lỗi sao.” Hiên Viên Dạ sang sảng cười, bước nhanh lên trước mặt nàng. Vòng tay lớn ôm lấy thân hình mềm mại, tham lam hít sâu hương thơm quen thuộc, giống như tất cả những chuyện trước nửa tháng chia tay đều trở về.
      Lãnh Loan Loan tựa đầu vào bờ ngực rộng lớn của mà cười, có ánh sáng dịu dàng xẹt qua trong con ngươi hắc bạch phân minh. Những lọn tóc ở thắt lưng bị Hiên Viên Dạ vuốt trong tay, cảm giác mềm mại làm thỏa mãn nở nụ cười.
      Đôi nam nữ ôm nhau, hồng y cùng bạch y dung hòa. Tuyệt mỹ dung nhan, khí chất ngạo nghễ tôn quý. Hai người ở nơi nào cũng hấp dẫn ánh mắt mọi người như vật. Trời ạ, đôi đẹp.
      Diêu Phỉ Phỉ nắm chặt lấy khăn tay, cắn môi. nghĩ tới có vợ, càng nghĩ tới nữ tử kia xuất sắc như thế, làm cho nàng sinh ra cảm giác tự ti.
      Xuân nhi đứng ở bên người Diêu Phỉ Phỉ hiển nhiên cũng rất ngoài ý muốn. Nàng nhìn thấy thần sắc của Tiểu thư khỏi ngầm bực, đều là do nàng nhiều chuyện. Trước khi làm ràng thân phận của nam tử kia hưu vượn trước mặt Tiểu thư. tại Tiểu thư động tâm, nhưng nam tử này ngay cả tồn tại của Tiểu thư cũng biết. Huống chi nữ tử trong lòng bất phàm như thế, giống như tiên nữ trời, ai cũng dám công nhận vẻ đẹp của nàng…
      Tấm màn xe ngựa cũng xốc lên, Dạ Thần ra. Khi đôi mắt tím ấy nhìn thấy cảnh hai người ôm nhau, khỏi buồn bã. phải sớm biết rằng kết quả là thế sao? Vì sao vẫn thể khắc chế dao động của nỗi lòng như vậy? nhàng uống ngựa, đứng ở bên. Đưa mắt trông về phía xa, cố gắng kéo tâm tư sang phong cảnh chốn đào nguyên non nước xinh đẹp.
      xuất của Dạ Thần lại khiến dân chúng Mê Thành nhấc lên gợn sóng trong lòng. Ôi, nam tử đeo mặt nạ màu vàng kia có đôi mắt tím, sâu như cái hồ đáy, dường như có thể hút ánh mắt mọi người vào trong…
      Bọn họ rốt cục là người nào? Người người đều tuấn dật bất phàm như thế.
      Vạn Oánh Chiêu nhìn Lãnh Loan Loan cùng nam nhân ôm nhau, khuôn mặt khỏi nổi lên đỏ, xinh đẹp như hoa đào. Nhưng chủ tử là Hoàng hậu, chẳng lẽ nam nhân kia là Hoàng Thượng? Chợt cả kinh, khỏi trộm ngắm mắt nam nhân kia. Quả nhiên là tuấn mỹ bất phàm, cùng chủ tử là trời đất tạo nên đôi.
      “Thiên hồi cung rồi sao?” Lãnh Loan Loan ngẩng đầu, nhìn Hiên Viên Dạ. Bảy năm, từ bảy năm trước khi Hiên Viên Thiên cùng Thu Tư Dung thành thân lập tức rời khỏi Diệu Thành, bảy năm qua vẫn hồi cung, dù là đại lễ sinh thần hoàng thái hậu cũng chỉ nhờ người mang lễ vật trở về. Nàng biết muốn né tránh nàng.
      “Ừ.” Hiên Viên Dạ gật đầu, “Thiên hồi cung, ta tới tìm nàng.”
      “Ha ha.” Lãnh Loan Loan cười khẽ, có thể tưởng tượng được tính tình Hiên Viên Dạ ở Hoàng cung là như thế nào. Khẳng định là như bạo long, phun lửa nơi nơi.
      “Chúng ta thôi.” Ánh mắt Hiên Viên Dạ đảo qua những người khác, có điểm vui. Tiểu tử này đẹp như thiên tiên, sao có thể để bọn người kia chiếm tiện nghi công chứ.
      thôi.” Lãnh Loan Loan gật đầu.
      Đoàn người đột ngột rời như khi đến.
      Chỉ tới cỗ kiệu hoa lệ cùng chiếc xe ngựa đều biến mất thấy, mọi người mới hoàn hồn.
      Trong khí còn thơm mùi hoa đào, những con người bất phàm vừa rồi giống như đến từ trong mộng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :