1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chín tuổi tiểu yêu hậu - Luyến Nguyệt Nhi

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 9: Phong thư.

      Ánh nắng tươi sáng, vạn dặm bóng mây. Nhưng mà, gợn sóng vô hình bắt đầu lặng lẽ tràn ngập khắp La thành…
      Vô số những con người muôn hình muôn vẻ ra vào thành, giống như có đại xảy ra.
      Vào đêm, trăng treo ngọn cây, ánh sao dầy đặc. Gió đêm phẩy, hoa cỏ lay động.
      Trong dãy phòng chữ ‘Thiên’, ánh đèn sáng tỏ. Cửa sổ gỗ rộng mở, gió tràn vào, cảm giác mát nhè .
      Lãnh Loan Loan thay hồng bào thành Nguyệt nha trường bào màu xanh ngọc. Áo bào nhàng, sắc lam tựa như ở nhảy múa trong gió, trông rất sống động, giống như nghe thấy hương thơm thanh u kia.
      Tiểu Chiêu ngồi bên, đôi mắt sáng ngời nay thầm lộ ra mấy phần lo lắng. ba ngày, vẫn có manh mối gì hết. Chẳng lẽ có hy vọng báo thù sao? Tay siết lấy tay áo, nàng hận thể tự mình do la bên ngoài.
      Lãnh Loan Loan liếc mắt cái, thiếu kiên nhẫn vậy sao? Thờ ơ lắc đầu, quả thực định lực còn kém. Nóng vội như thế, nếu để nàng tự báo thù, chỉ sợ thù còn chưa báo, mình còn.
      “Cốc cốc cốc….”
      Ba tiếng đập cửa thanh thúy từ ngoài cửa, làm vỡ gian yên lặng.
      Tiểu Chiêu cả kinh, đột nhiên ngồi thẳng mình. Đôi mắt to nhìn ra ngoài cửa, lại yên lặng nhìn Lãnh Loan Loan.
      Lãnh Loan Loan thờ ơ cười, rốt cục tới. Dựa lưng vào ghế dựa, mang theo vài phần uể oải cùng ngạo nghễ.
      “Tiểu Chiêu, mở cửa.”
      “Dạ.” Tiểu Chiêu chần chừ, nghe lệnh đến mở cửa.
      “Két…”
      Cửa phòng mở ra, ánh trăng chiếu nghiêng vào, khiến mọi thứ trở nên mông lung.
      Gõ cửa là nam tử tuấn tú, đôi mắt kiên nghị mà yên tĩnh. Quần áo màu xanh tay ngắn, bên hông giắt bảo kiếm, thân kiếm phản xạ hào quang dưới ánh trăng, lộ ra vài phần hàn khí.
      Tiểu Chiêu thầm đề cao cảnh giác, đôi mắt linh động nhìn .Nam tử này thoạt nhìn cũng là nhân vật lợi hại, biết là bạn hay là địch?
      Nam tử chỉ nhìn qua Tiểu Chiêu cái, ánh mắt vượt qua nàng, dừng ở Lãnh Loan Loan. Đôi mắt phẳng lặng dao động, thân hình chợt lóe, xẹt qua Tiểu Chiêu, nửa quỳ ở trước mặt Lãnh Loan Loan:
      “Thuộc hạ Lâm Phổ tham kiến Hoàng hậu nương nương.”
      tiếng ‘Hoàng hậu’, như tia sét xẹt qua Tiểu Chiêu. Nàng lảo đảo, thân thể ngả nghiêng. Hoàng hậu? Tiểu thư tựa thiên tiên kia chính là Hoàng hậu nương nương? Mà còn Hoàng hậu trong truyền kỳ của dân chúng. Nghe đồn nhiều chuyện tán loạn như mưa, nghe Hoàng hậu chín tuổi lên ngôi, tạo ra chuyện xưa nay chưa từng có; Nghe người thực nhất thống tứ quốc phải Hoàng Thượng, mà là Hoàng hậu chín tuổi năm ấy; Nghe Hoàng Thượng huỷ bỏ ba ngàn hậu cung, độc sủng người…
      Nàng là Hoàng hậu trong truyền kỳ kia sao? Đôi mắt sáng ngời có chút ngơ ngác nhìn Lãnh Loan Loan. Chỉ thấy nàng cả người dưới ngọn đèn sáng ngời, giống như toàn thân đều lóe ra vầng hào quang chói mắt. Nét mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, thể bỏ qua tôn quý cung khí thế uy nghiêm.
      Nàng liếc mắt nhìn Lâm Phổ quỳ mặt đất, thờ ơ :
      “Đứng lên .” Uy nghiêm vô cùng.
      Tiểu thư quả là Hoàng hậu, Tiểu Chiêu sáng tỏ. Đôi mắt sáng ngời, mang theo vô cùng sùng bái cùng ngưỡng mộ, nghĩ tới Tiểu thư chính là truyền kỳ Hoàng hậu. Tâm tình nôn nóng đột nhiên yên tĩnh, nàng tin nhất định có thể tìm được gã kia, bởi vì trước mặt phải ai, chính là chín tuổi tiểu Hoàng hậu.
      “Tạ Hoàng hậu.” Lâm Phổ đứng lên, ánh mắt dám nhìn thẳng Lãnh Loan Loan. Theo thời gian, Hoàng hậu trổ mã càng xinh đẹp. Cho dù nhìn liếc mắt cái, đều có cảm giác nàng nàng tiết độc.
      “Hoàng Thượng bảo ngươi cái gì?” Lãnh Loan Loan vân vê sợi tóc, chút để ý hỏi.
      “Hoàng Thượng cho thuộc hạ chuyển phong thư cho nương nương.” Lâm Phổ đáp, hai tay cung kính trình thư lên.
      Lãnh Loan Loan nhận thư, mở ra vừa thấy, nở nụ cười. Chỉ thấy trong lá thư thoảng mùi Long Tiên Hương, chỉ có hai chữ: “Chờ ta”.
      “Từ khi nương nương để thư rồi rời cung, Hoàng Thượng hận thể lập tức tìm nương nương. Nhưng bị Thái Hậu, bách quan cản trở, Hoàng Thượng giận dữ, khiến chúng đại thần đều sợ hãi vô cùng. Cũng may cuối cùng Lãnh tướng quân ra mặt chuyện với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng mới tiêu lửa giận.” Lâm Phổ kể lại chuyện trong cung cho Lãnh Loan Loan, nhớ tới lửa giận của Hoàng Thượng mà lòng còn sợ hãi như cũ.
      Lãnh Loan Loan nhếch môi, khóe miệng nở rộ nụ cười hạnh phúc. Sao nàng biết Hiên Viên Dạ sau khi nhìn thấy phong thư tức giận thế nào chứ, cho nên nàng sớm chuẩn bị, nhờ tướng quân phụ thân truyền đạt lại. Bằng , chỉ sợ nam nhân kia khiến Hoàng cung long trời lỡ đất. Tuy nhiên, nghe Lâm Phổ như vậy, lòng của nàng vẫn ngọt ngào.
      “Bản cung biết.” Lãnh Loan Loan thu lá thư lại, gữ chiếc vòng bạc tay đưa cho Lâm Phổ. “Ngươi giao chiếc vòng này cho này cho Hoàng Thượng.” Ngân liên*, hiểu ý tứ của nàng.
      (Ngân liên (vòng bạc): phát giống tưởng luyến – nhung nhớ)
      “Thuộc hạ tuân mệnh.” Lâm Phổ nhận lấy cái vòng, cẩn thận cất . “Vậy thuộc hạ cáo lui, hồi cung phục mệnh Hoàng thượng.”
      “Ừ, xuống .” Lãnh Loan Loan phất tay, Lâm Phổ đột nhiên rời như khi đến.
      “Tiểu thư, , Hoàng hậu nương nương.” Tiểu Chiêu đến trước mặt Lãnh Loan Loan, quỳ xuống. “Dân nữ xin người, người nhất định phải làm chủ cho cả nhà dân nữ.”
      “Đứng lên .” Lãnh Loan Loan thờ ơ , “Khi tìm được kẻ thù của , ta tự nhiên làm chủ.” phải đồng ý giúp nàng báo thù sao?
      “Tạ Hoàng hậu nương nương.” Vạn Oánh Chiêu đứng lên, chân tay có chút luống cuống. Nàng cho tới bây giờ vẫn chưa nghĩ tới chuyện Tiểu thư cứu mình lại chính là Hoàng hậu nương nương cao cao tại thượng, trong lúc nhất thời thể bình thường đối mặt nàng.
      “Nhớ kỹ, nơi này chỉ có Tiểu thư, có Hoàng hậu.” Lãnh Loan Loan tự cũng hiểu suy nghĩ của Vạn Oánh Chiêu, nhưng tại nàng ở trong cung, cần cung nữ.
      “Dạ.” Tiểu Chiêu gật đầu, nàng nghĩ rằng Lãnh Loan Loan nhất định là muốn bại lộ thân phận gây ra phiền toái cần thiết.
      “Tham kiến chủ tử.” Dạ Mị trở lại.
      “Thế nào rồi?” Lãnh Loan Loan hỏi, Tiểu Chiêu lại vội vàng nhìn .
      tra ra.” Dạ Mị gật đầu, “Nam tử trong bức họa là người của Viêm Nguyệt Cung.” Viêm Nguyệt Cung là tổ chức sát thủ thần bí xuất năm năm trước, nó xuất cách cực kì đột nhiên, ai biết chi tiết.
      “Vạn Gia Trang căn bản đắc tội với người của Viêm Nguyệt Cung!” Vạn Oánh Chiêu vừa nghe Viêm Nguyệt Cung hoảng sợ, nghĩ tới những kẻ sát hại gia đình nàng lại là tổ chức sát thủ tiếng tăm lừng lẫy giang hồ.
      “Các ngươi cần đắc tội với bọn họ.” Lãnh Loan Loan thờ ơ nhìn Vạn Oánh Chiêu cái, “Bọn họ nhận tiền giết người.” Chỉ cần có tiền, sát thủ nhận giao dịch.
      “Chẳng lẽ là có người mua bọn họ đến hại Vạn Gia Trang chúng ta?” Vạn Oánh Chiêu bàng hoàng, “Rốt cuộc là ai tàn nhẫn như vậy?” Nàng căn bản thể biết rốt cục Vạn Gia Trang đắc tội với ai? Là ai mua sát thủ diệt môn?
      “Dạ Thần đâu?” Lãnh Loan Loan hỏi Dạ Mị.
      “Lâu chủ tới Viêm Nguyệt Lâu trước.” Dạ Mị đáp, “Lâu chủ rất hứng thú với Viêm Nguyệt Lâu.” Viêm Nguyệt Lâu, Mãn Nguyệt Lâu, khác chữ, cùng là những tổ chức sát thủ tiếng tăm lừng lẫy giang hồ, nếu hứng thú, dường như hơi khó.
      “Được.” Lãnh Loan Loan nhếch môi, hiển nhiên cũng sinh ra nồng hậu hứng thú đối với Viêm Nguyệt Lâu.
      “Đến Viêm Nguyệt Lâu.”

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 10: Hoa lệ xuất thủ.

      Viêm Nguyệt Lâu ở La thành. Địa thế kỳ lạ, trước tựa núi, sau giáp biển. Muốn tới Viêm Nguyệt Lâu, hoặc là phải vượt qua dãy núi trùng trùng, hoặc là thuyền theo biển mà vào. Nhưng bất luận là phương pháp gì, cũng cực nguy hiểm. Tóm lại, Viêm Nguyệt Lâu là dễ thủ khó công*.

      (*dễ phòng thủ nhưng khó tấn công)

      Đại dương xanh thẳm, con thuyền lướt . Mặt trời nháy mắt giữa bầu trời, ánh mắt lấp lánh mặt biển, giống như vô số ánh sao rơi xuống, sáng lạn chói mắt, đẹp sao tả xiết. Hai bên thuyền, hai nam tử đứng đó. người mặc Nguyệt Nha trường bào, khi gió biển thổi phất, vạt áo phiêu phiêu như tiên tử. mặt đeo chiếc mặt nạ màu vàng, lộ ra đôi mắt màu tím, thâm thúy như làn biển sâu, làm người ta vừa nhìn vào bất giác bị lạc trong đó. nam tử khác thân mặc hắc bào tay ngắn, thắt lưng ngọc đái, tóc thúc cao, cắm cây trâm bạch ngọc. Ngũ quan thâm thúy, khuôn mặt có chút gầy.

      Hai người nhìn cung điện phía trước, đáy mắt đồng thời lên ánh sáng tối, đó hẳn là Viêm Nguyệt Lâu, chính là biết bọn họ có thuận lợi tiến vào như vậy ?

      Viêm Nguyệt Lâu

      chiếc kính viễn vọng được dựng đài cao, vài tên nam tử quan sát mặt biển. Đột nhiên con thuyền xâm nhập vào địa giới, nam tử đứng lên, hô lớn về phía sau: “Báo cáo, có thuyền xâm nhập hải vực, theo hướng tới gần Viêm Nguyệt Lâu.”

      “Tu tu…”

      “Tu tu…”

      tiếng la kéo dài, xuất mấy chục Hắc y nhân của Viêm Nguyệt Lâu.

      “Ra bờ biển.” nam tử mặc trang phục màu lam lạnh lùng .

      “Dạ.” Đoàn người đến nơi thuyền thả neo.

      Khi bọn họ tới bờ, thuyền chuẩn bị cập bến.

      “Dừng lại, người nào đến Viêm Nguyệt Lâu.” Lam bào nam tử phía trước, giơ tay ngăn thuyền bỏ neo.

      Thuyền viên quay đầu nhìn nam tử mắt tím, chờ đợi mệnh lệnh của .

      Namtử mắt tím, Dạ Thần phất tay với thuyền viên. Y lạnh lùng đứng ở trước thuyền, mái tóc đón gió tung bay, tựa như vị thần.

      Lam bào nam tử sửng sốt, xem ra nam tử mắt tím này tuyệt đối là kẻ thể khinh thường.

      Dạ Hồn đến bên người Dạ Thần, trả lời lam bào nam tử rằng: “Chúng ta tới gặp Lâu chủ quý phái.”

      “Hai vị có việc gì? Lâu chủ chúng ta tiếp người ngoài.”Namtử áo lam cảnh giác nhìn Dạ Hồn, cảm giác được hơi thở đồng loại từ người hắc y nam tử này, cùng là hơi thở lạnh như băng, hơi thở mang mùi máu.

      “Xin hỏi đây là người của Viêm Nguyệt Lâu?” Dạ Hồn giơ bức tranh, là nam tử mặt có vết đao dài.

      Namtử áo lam cả kinh, người bức họa phải là Ảnh Tam sao? Hai người này tìm làm gì? Bằng vẻ ngoài cảm xúc, trả lời:

      biết.”

      “Các hạ quả thực biết?” Dạ Hồn nhướn mi, người này ràng là chối đẩy trách nhiệm.

      “Đương nhiên.”Namtử áo lam , cười lạnh. “Cho dù là người của Viêm Nguyệt Lâu thế nào? Chẳng lẽ các ngươi còn muốn xông vào Viêm Nguyệt Lâu bắt người?” Vốn muốn vậy, nhưng khẩu khí của hắc y nam tử này ràng là coi Viêm Nguyệt Lâu thành ngã tư đường mà tùy ý có thể làm.

      “Hừ…”

      Dạ Hồn lạnh lùng cười, quả là người của Viêm Nguyệt Lâu.

      ‘Vù’ tiếng, bóng đen như tia chớp lao đến.

      Namtử áo lam ngẩn ra, phi thân nghênh chiến. Hai thân ảnh đánh nhau giữa trung ngớt, ánh dương rơi người bọn họ, bốn phía dường như bị bịt kín bởi tầng ánh sáng, làm cho người ta nhìn chiêu thức của họ. Sau lúc lâu, chỉ nghe ‘phịch’ tiếng, nam tử áo lam bị Dạ Hồn dùng chưởng đánh bay. ngã xuống bờ biển, hạt cát tung tóe ra.

      “Lam đường chủ.”

      Sát thủ Viêm Nguyệt Lâu vây quanh gã, giúp nam tử áo lam đứng lên. Vẻ mặt vẫn thờ ơ như cũ, nhưng trong lòng kinh ngạc thôi, nghĩ tới hắc y nam tử này lại lợi hại như thế, có thể đả thương Lam đường chủ.

      Lam đường chủ đứng lên, hất những hạt cát người ra. Ánh mắt oán hận nhìn Dạ Hồn, mối thù hôm nay, tất phải báo.

      “Bắt lấy chúng.”

      Bàn tay to vung lên, chúng sát thủ tựa như những con rối bị khống chế. Họ rút đao tấn công Dạ Hồn, đao quang kiếm ảnh, cát bụi bay lên. Sát thủ chia làm hai đội, đội bao thành vòng tròn, vây lấy Dạ Hồn. đội phi thân lên thuyền, tấn công Dạ Thần.

      Dạ Hồn nhếch môi, những kẻ này mà cũng vọng tưởng bắt cùng Lâu chủ sao? là ngu ngốc.Tayđưa qua hông, nhuyễn kiếm xuất thủ, cổ tay dao động như rồng, nháy mắt đánh bại mấy sát thủ trước mặt.

      Dạ Thần đứng ở bên chưa từng nhúc nhích, chờ đợi đám sát thủ kia tấn công.

      “Quá chậm.”

      Đột nhiên, trong lúc Dạ Thần định xuất thủ, bầu trời lại truyền đến giọng nữ lạnh lùng. Y nhịn được khẽ nhếch môi, lắc mình lui .

      Dạ Hồn cũng nghe thấy giọng đó, lộ ra ánh mắt tôn kính, giống Dạ Thần, phi thân nhảy khỏi vòng vây của đám sát thủ.

      “Leng keng…”

      Tiếng chuông thanh thúy vang lên, Lam đường chủ cùng sát thủ đều giương mắt ngỡ ngàng nhìn theo cỗ kiệu hoa lệ từ từ hạ xuống từ bầu trời. Thân kiệu màu lửa đỏ, trước sau đều có hai thiếu niên áo trắng nâng kiệu, tấm rèm vàng lay động theo gió. Tiếng chuông thanh thúy đúng là được truyền ra từ bên trong, quả chuông rung rinh theo gió. Kiệu hạ xuống thuyền. Cùng lúc đó, chiến thuyền khác cũng xuất ở bên cạnh chiến thuyền này.

      nam tử cùng mặc hắc bào xuất , bên người còn có xinh đẹp mặc váy màu hồng nhạt.

      “Chủ tử, Lâu chủ.”

      Namtử cùng cung kính cúi đầu với người ngồi trong kiệu và nam tử mang mặt nạ, đứng ở bên người bọn họ.

      “Các ngươi rốt cục là người nào? Đến Viêm Nguyệt Lâu có mục đích gì?”

      Lam đường chủ nhìn khí thế này, bắt đầu thiếu kiên nhẫn. Chỉ sợ mục đích đơn giản.

      “Sảo*.”

      (*Ồn ào, ầm ĩ)

      Lạnh lùng chữ, chỉ thấy rèm kiệu được xốc lên chút. ánh sáng bạc bắn ra phía ngoài, Lam đường chủ trong nháy mắt bị điểm trúng á huyệt. trừng mắt thể tin được nhìn cỗ kiệu, ràng né, vì sao vẫn thoát khỏi chiêu thức của người nọ?

      “Vào Viêm Nguyệt Lâu.” Bên trong kiệu lại vang lên giọng thờ ơ.

      Dạ Thần gật đầu, phất tay với bốn thiếu niên ngũ quan như ngọc. Bốn thiếu niên lại nâng cỗ kiệu, dùng khinh công phi thân, Dạ Thần, Dạ Hồn, Dạ Mị, Tiểu Chiêu đuổi kịp theo.

      Bọn họ muốn xông vào Viêm Nguyệt Lâu!!

      Lam đường chủ bất chấp bị điểm á huyệt, vung tay lên với nhóm sát thủ muốn , ngăn chúng lại, ngăn chúng lại!. thể để chúng xông vào Viêm Nguyệt Lâu, nếu bị Lâu chủ phát , tất cả đều phải chết. Cơ thể cũng co rúm lại, muốn bị vạn xà xuyên tim, cũng muốn bị dùi thủng xương.

      Nhóm sát thủ đồng loạt đánh về phía Dạ Thần, đôi mắt Dạ Thần sâu thẳm, nhanh như chớp lấy ra ngân châm. Ngân châm như cơn mưa hoa lê lao về phía đám sát thủ, ‘vù vù’, ngân châm đâm sâu vào thân thể bọn họ.

      “Rầm…”

      Sát thủ ngã xuống đất, Lam đường chủ sửng sốt.

      Dạ Thần cùng mọi người kiêu ngạo vào trong Viêm Nguyệt Lâu, chỉ còn mình Lam đường chủ còn kinh ngạc bên ngoài.

    3. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 11: Lâu chủ của Viêm Nguyệt Lâu – Tàn Nhất.

      Căn phòng to lớn được bao phủ bởi màu lam đậm, mảnh lạnh lùng.
      Cửa sổ rộng mở, nam tử đứng bên cửa sổ, gió biển thổi phất sợi tóc của , hỗn độn tung bay. Đôi mắt nâu nhìn đại dương xanh thẳm mênh mông vô bờ bên ngoài, hải triều thanh thanh, giống như ngay gần bên tai. Chiếc mặt nạ nửa mặt màu bạc mặt, lộ ra nửa gương mặt tuấn mỹ. Ngón tay thon dài đeo cái nhẫn bạc gỡ mặt nạ ra, đôi mắt màu nâu trở nên thâm trầm. Bên trong nó chứa thống hận khôn cùng, vẻ ngoài này của đều là được nàng ban tặng. ngày, tìm nàng đòi lại.
      “Cốc cốc cốc…”
      Tiếng đập cửa đánh vỡ suy nghĩ của , lạnh lùng quay mắt nhìn.
      “ Vào .” Dám vào phòng cũng chỉ có người.
      “Lâu chủ.” Đẩy cửa vào là nữ tử, quần áo màu đen, mái tóc đen thả buông vai. Dung mạo lãnh diễm, biết cười đùa.
      “Có chuyện gì?” Nam tử xoay người, nửa kinh người nửa tuấn mĩ, chính là Lâu chủ Viêm Nguyệt Lâu – Tàn Nhất.
      “Cát đường chủ hồi báo, Lam đường chủ cùng nhóm người chặn con thuyền xâm nhập, đến bây giờ vẫn trở về.” Tình hình như vậy lần đầu xuất , là ai dám xông vào Viêm Nguyệt Lâu?
      “Hừ, chút việc này cũng đến làm phiền ta.” Tàn Nhất híp lại, lộ ra chút nguy hiểm. “Bọn chúng chán sống rồi sao?” Viêm Nguyệt Lâu chưa bao giờ nuôi phế vật, nếu bọn họ thấy sống đủ lâu rồi, bằng nhảy vào xà động* phía sau núi cho rắn ăn, còn có thể cống hiến.
      (*hang rắn)
      Hắc y nữ tử Hắc Nghiên, là hộ vệ tùy thân của Tàn Nhất. Nàng mím môi, cũng biết chuyện này lại làm Lâu chủ tức giận. Nhưng biết tại sao, nàng có dự cảm tốt.
      “Lâu chủ…”
      “Lâu chủ, tốt rồi.” Hắc Nghiên còn chưa , thân ảnh hốt hoảng vội vàng xông vào. Nhìn như lửa cháy đến nơi, sợ hãi. Cho đến khi vào phòng, bị Tàn Nhất trừng mắt mới lấy lại tinh thần, toàn thân run run. Xong rồi, xong rồi, Lâu chủ ghét nhất có người trước mặt hô to gọi , huống chi mình còn xông phòng .
      “Lâu chủ tha mạng.” Gã quỳ xuống trực tiếp dập đầu xin tha thứ.
      “Phế vật.” Tàn lạnh lùng trừng mắt. “Rốt cuộc chuyện gì?” Lại dám xông vào phòng .
      “Lâu chủ tha mạng.” Người tới lại khấu đầu.
      .” Tàn lạnh lùng .
      Người tới run run ơn, lập tức bẩm báo: “Bẩm, bẩm Lâu chủ, có người lạ xông vào Viêm Nguyệt Lâu. Bọn họ chẳng những phá ngũ hành bát quái mê trận, còn đả thương Tứ đại đường chủ, còn, còn …”
      “Còn cái gì?” Hắc Nghiên ‘xoát’ kiếm cổ , “Còn mau .” Muốn Lâu chủ chưởng đánh chết ngươi hay sao?
      “Còn… còn muốn gặp Lâu chủ.” Bị Hắc Nghiên kề kiếm vào cổ, người tới từ từ nhắm hai mắt, đột nhiên hết lời. xong sau, cả người giống như còn chút khí lực mềm nhũn .
      “Muốn gặp ta?” Tàn Nhất nguy hiểm mím môi, “ to gan.” Muốn gặp , cho chúng còn sống mà ra khỏi Viêm Nguyệt Lâu.
      “Lâu chủ, thủ hạ xem.” Hắc Nghiên vừa nghe, lập tức ra ngoài xem tình huống.
      “Khoan
      Tàn lạnh lùng mở miệng, cước người quỳ ra khỏi phòng, đừng làm vẩn phòng .
      “Ta tự mình .” muốn gặp chút, rốt cục là ai to gan như vậy, chạy đến Viêm Nguyệt Lâu, đả thương Đường chủ, còn tuyên bố muốn gặp mình?
      “Lâu chủ…” Hắc Nghiên muốn khuyên giải.
      “Gì?” Tàn lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng, chợt lóe lên tức giận.
      “Thuộc hạ lắm chuyện.” Hắc Nghiên cúi đầu, che dấu đáy mắt thương tâm. Nàng quả nhiên là thủ hạ, vĩnh viễn thể vào nội tâm .
      “Hừ, tuyệt có lần sau.”
      Tàn lạnh lùng hừ lạnh , tay áo bào vung lên. Thân ảnh bay vút ra, biến mất.
      “Dạ.” Hắc Nghiên cười khổ, theo đuôi sau.
      “Lâu chủ.”
      “…”
      Tàn Nhất ra ngoài nhìn thấy cảnh bừa bãi, ít người của Viêm Nguyệt Lâu bị đánh bại. Chỉ có số ít người còn giao thủ với hai hắc y nam tử và bốn bạch y thiếu niên, mà Tứ đại đường chủ của người người bị hạ xấu hổ đứng ở bên.
      Được, rất được.
      Tàn Nhất lạnh lùng đảo qua bốn người, đến khi bốn người đều kìm lòng được run run. Ánh mắt dời khỏi bốn người, dừng ở bên. cỗ kiệu cực kỳ tinh xảo hoa lệ lẳng lặng nơi đó, thân kiệu màu lửa đỏ, rèm lụa màu vàng có giắt những quả chuông khéo léo. nam nữ đứng hai bên cỗ kiệu. Nam tử có đôi mắt màu tím hiếm có, lóe ra ánh sáng thâm thúy lường được. Chiếc mặt nạ màu vàng che khuất khuôn mặt, quần áo bào trắng, thanh dật bất phàm. Nữ nhân kia thân mặc sam y hồng nhạt, tóc có cài châu hoa hồng nhạt, ngũ quan tinh xảo, xinh đẹp khả ái.
      Nữ tử thoạt nhìn cũng là kẻ có võ, nhưng coi là xuất sắc. Mà nam tử kia khác hẳn, y thân mang hơi thở lạnh lùng, ánh mắt sắc sảo, nhìn là biết đây là người bất phàm. Hơn nữa khi ánh mắt hai người chạm vào nhau, gian giữa hai người như tóe lửa.
      “Dừng tay.”
      Đột nhiên từ trong kiệu truyền ra giọng thờ ơ lại tao nhã, Tàn Nhất nhíu mi, thập phần tò mò với người trong kiệu. Rốt cục là người như thế nào có thể có đám thuộc hạ xuất sắc như thế? Giống như muốn thỏa mãn điều mà quan tâm, rèm lụa kia được bàn tay bạch ngọc xốc lên, hé ra tuyệt sắc dung nhan giống trần gian có thể nhìn thấy. Trong nháy mắt, dường như bách hoa đều nở rộ, vạn vật chốn thiên địa đều thất sắc. giống như nghe được mọi người, bao gồm cả mình, trái tim ở đột nhiên đập nhanh hơn, người này là người phàm sao?
      Lãnh Loan Loan đánh giá Tàn Nhất, chiếc mặt nạ màu bạc che nửa mặt, cần đoán cũng thấy, nửa mặt kia bị hủy, nhưng cho dù như vậy, cũng làm tổn hại nửa khuôn mặt tuấn mỹ kia. Nhìn theo nửa mặt hoàn hảo hãy nhìn ra hẳn là mỹ nam tử, đôi mắt màu nâu, mái tóc dài mềm mại, thân hình cao to, hơn nữa lại có khí chất lạnh lùng khí phách, khó nhìn ra hẳn là Lâu chủ của Viêm Nguyệt Lâu.
      Bốn thiếu niên cùng Dạ Hồn, Dạ Mị nghe thấy giọng của Lãnh Loan Loan đều dừng lại, thân ảnh chợt lóe quay trở về bên người Dạ Thần.
      Tàn Nhất lạnh lùng đánh giá thủ hạ còn thở phì phò, chỉ cảm thấy mất hết mặt mũi. Đám phế vật, xem ra ngày dạy dỗ bọn họ quá ít, bị bốn thiếu niên cùng hai nam tử này công kích đến rảnh tay chút nào.
      “Dẫn bọn chúng đến phòng đá.” Lạnh lùng phân phó người phía sau.
      Nhóm sát thủ còn thở dốc vừa nghe sắc mặt trắng bệch, lại dám cầu xin, chỉ có thể mặc người ta mang họ .
      biết các vị đến Viêm Nguyệt Lâu có chuyện gì?” Ánh mắt Tàn dừng ở Lãnh Loan Loan, hỏi.
      “Dạ Hồn.” Lãnh Loan Loan thờ ơ hô.
      Dạ Hồn lên trước, mở ra bức họa. “Chúng ta hy vọng Lâu chủ có thể giao người này ra.”
      Tàn vừa thấy người bức họa, thờ ơ nhíu mi. “Đây là thủ hạ của ai?”
      Tứ đại đường chủ phía sau vừa thấy, Cát đường chủ đột nhiên thay đổi sắc mặt.
      “Bẩm, bẩm Lâu chủ, người này là thủ hạ của thuộc hạ.” Người bức họa phải ai khác, là em kết nghĩa của – Ảnh Tam, cũng là thủ hạ của mình.
      “Dẫn đến.”

    4. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 12: Kim diện VS Ngân diện

      “Ta muốn giết ngươi.”

      Khi nam tử mặt sẹo bị dẫn tới, căm hận của Tiểu Chiêu như núi lửa đột nhiên bộc phát. Xoát tiếng, kiếm ra khỏi vỏ. Thân kiếm lóe lên trong ánh dương, phản xạ hàn khí lạnh lùng.

      Nam tử mặt sẹo hiển nhiên bị xuất đột nhiên của Vạn Oánh Chiêu khiến cho hoảng sợ, nha đầu này phải nhảy xuống vách núi mà chết sao? Vì sao ả lại xuất ở Viêm Nguyệt Lâu? Bị dọa đến ngây người, quên cả né tránh, mắt thấy kiếm của Vạn Oánh Chiêu đâm trúng .

      “Vút…”

      Ánh mắt màu nâu của Tàn Nhất xẹt qua ánh hào quang, tay áo bào vừa động. Chỉ nghe tiếng vang thanh thúy, thanh kiếm tay Vạn Oánh Chiêu bị bật khỏi tay.

      Vạn Oánh Chiêu quay đầu, oán hận trừng mắt nhìn Tàn Nhất, hận thể băm thây kẻ ngăn cản nàng báo thù ra thành vạn đoạn, mái tóc nàng tung bay trong gió, mỗi sợi tóc nhảy múa là hận thù kéo dài vô tận.

      “Ngươi chính là Ảnh Tam?” Tàn Nhất thờ ơ quét mắt nhìn nam tử mặt sẹo.

      “Ảnh Tam, còn mau quỳ xuống, Lâu chủ hỏi ngươi đó.” Cát Đường chủ thấy Ảnh Tam chỉ ngây ngốc đứng đó, giận dữ hét lên. Vì tên chết tiệt này khiến gặp rắc rối. ghé mắt nhìn Lâu chủ lạnh lùng, cái trán chảy ra mồ hôi lạnh, bọn họ lần này thảm rồi.

      “Tham… tham kiến Lâu chủ.” Ảnh Tam vừa nghe Cát đường chủ vậy liền quỳ xuống. Trong lòng đập thình thịch, trời ạ, là Lâu chủ, gặp Lâu chủ.

      “Ảnh Tam, ngươi khá lắm.” Tàn Nhất nhếch môi, mắt hơi híp lại, ý tứ hàm xúc ràng.

      Ảnh Tam quỳ gối, sợ run. Chỉ cảm thấy cỗ hàn khí từ mặt đất chui vào thân thể của , sợ hãi vô cùng. Đầu cúi gằm gần như sát đất. Rốt cục sao lại thế này? Chẳng lẽ phạm chuyện gì tới Lâu chủ ?

      “Lâu chủ, có thể giao người này cho chúng ta được ?” Dạ Thần đứng dậy, mặt nạ màu vàng cùng mặt nạ màu bạc lóe ra ánh hào quang, đôi mát màu tím và đôi mắt màu nâu đối diện nhau, cùng ngạo nghễ.

      “Lâu chủ, xin đừng! Thuộc hạ dựa theo quy củ làm việc, vi phạm lâu quy.” Ảnh Tam nhìn ánh mắt tràn ngập hận ý của Vạn Oánh Chiêu, ánh mắt gã co rúm lại. Tuy rằng biết vì sao nha đầu tưởng như chết nay lại đứng trước mắt, càng biết nàng từ nơi này tìm ra nhiều người lợi hại như thế này, nhưng gã biết nếu mình rơi vào tay bọn họ, nhất định thảm hơn cái chết.

      “Làm càn.” Tay áo hắc bào của Hắc Nghiên vung lên, thân như tia chớp đứng trước mặt Ảnh Tam. Chát chát chát, mặt Ảnh Tam bỗng sưng đỏ, Hắc Nghiên lui về bên người Tàn Nhất.

      Bốn vị Đường chủ đứng ở bên dám thở mạnh. Chỉ nên oán là do Ảnh Tam biết sống chết, dám chen mồm vào trước mặt Lâu chủ.

      “Các hạ cầu có phải quá đáng hay ?” Ánh mắt Tàn Nhất giằng co cùng Dạ Thần, “Ảnh Tam là người của Viêm Nguyệt Lâu ta, dù gã có sai, cũng là do Viêm Nguyệt Lâu ta xử lý, có liên quan gì đến chư vị?” Ánh mắt màu tím lại híp lại, nguy hiểm đảo qua mấy người. Những người này rất đặt Viêm Nguyệt Lâu vào mắt.

      “Huống chi các vị tự tiện xông vào Viêm Nguyệt Lâu, ràng đặt Viêm Nguyệt Lâu vào mắt.”

      như thế, các hạ chịu giao người.” Lãnh Loan Loan nhàng mở miệng, mắt đẹp hờ hững, phong tình vô hạn, lại mang theo hàn ý lạnh lùng.

      Vẻ mặt Hắc Nghiên bình tĩnh, trong lòng lại khiếp sợ Lãnh Loan Loan. Nữ tử này đẹp, quả thực phải người phàm trần. Huống chi người nàng có hơi thở tôn quý ngạo nghễ, nàng như nữ vương nhìn xuống chúng sinh.

      Tàn Nhất gật khẳng định, đối mặt với nữ tử xinh đẹp kinh người, có khí phách làm người ta thể cãi lời này rất là tò mò. Nàng rốt cục là ai? Ngay cả nam tử mắt tím bên người nàng cũng phải hạng người phàm phu, nhân vật như vậy thể có danh tiếng giang hồ?

      “Ta nhất định phải giết , báo thù cho người của Vạn Gia Trang.”

      Vạn Oánh Chiêu mặc kệ nam tử này có giao người hay , tóm lại, nếu tìm được hung thủ, nàng nhất định bỏ qua.

      “Đừng có vô lễ như vậy.” Dạ Hồn lôi kéo Tiểu Chiêu đầy mặt phẫn hận, tuy rằng bọn họ đều có thể lý giải tâm tình khi Tiểu Chiêu nhìn thấy kẻ thù, nhưng trước mặt chủ tử, nào có chuyện để thuộc hạ tùy tiện mở miệng.

      Vạn Oánh Chiêu liền ngậm miệng, trở về khom người đứng bên Lãnh Loan Loan. Nàng tin Hoàng hậu nhất định vì làm chủ.

      Lãnh Loan Loan liếc mắt cái, quay đầu, nhìn Tàn Nhất, thờ ơ mở miệng, “Vậy chúng ta thất lễ.”

      Vung tay lên, Dạ Hồn, Dạ Mị hiểu . Hai thân ảnh màu đen chợt lóe, trái phải đánh tới Ảnh Tam, hai tay như ưng trảo, bắt lấy gã.

      Tàn Nhất nhíu mi, tay áo Hắc Nghiên tung bay, thân ảnh như chớp, tay chạm tới thắt lưng, bảo kiếm rời vỏ, lao qua ngăn Dạ Hồn, Dạ Mị lại.

      Dạ Hồn, Dạ Mị hai người bốn mắt dừng lại, Dạ Hồn rút nhuyễn kiếm bên hông ra, kiếm quang hàn thiểm, lao vào đấu với Hắc Nghiên. Dạ Mị chộp được Ảnh Tam, đồng thời cánh tay Tàn Nhất vung lên, tứ đại đường chủ phía sau xông lên đánh với Dạ Mị. Nhất là Lam đường chủ, lúc trước bị thua trong tay nhóm người này, tại mỗi đợt ra chiêu tàn nhẫn như muốn đòi lại vốn.

      Lãnh Loan Loan giơ tay lên, bốn thiếu niên áo trắng tuấn tú như trích tiên ấy, thân ảnh nhanh như điện xẹt chặn tứ đại đường chủ. Dạ Mị nhân cơ hội quăng Ảnh Tam đến trước mặt Lãnh Loan Loan. Ảnh Tam ngã xuống liền tìm cánh chạy trốn. Nhưng Vạn Oánh Chiêu sớm hận đến đỏ mắt sao có thể để gã thoát, kiếm đâm thẳng xuống.

      “Để lại người sống.” Lãnh Loan Loan thờ ơ .

      Vạn Oánh Chiêu khựng lại, lực kiếm yếu bớt. Ảnh Tam quay cuồng, muốn trốn khỏi lưỡi kiếm, Dạ Thần cước đá gã quay lại chỗ cũ. Kiếm của Vạn Oánh Chiêu đâm trúng cánh tay Ảnh Tam, máu tươi chảy ra.

      Tàn Nhất thấy thủ hạ của mình đấu với đối phương khó phân, mày kiếm nhíu lại. Đưa tay lấy thanh kiếm theo bên người lâu, liền đâm tới Lãnh Loan Loan. rất muốn xem thân thủ của này, rốt cục nàng là người như thế nào mới có những thủ hạ xuất sắc như thế?

      Dạ Thần thấy Tàn Nhất kiếm lao tới, đôi mắt tím dần dần thâm u, rút kiếm ra, thay Lãnh Loan Loan đấu cùng Tàn Nhất.

      Dưới ánh mặt trời, hai thân ảnh như giao long cuốn lấy nhau. Mặt nạ màu vàng chiết xạ ánh sáng mặt trời, mặt nạ màu bạc lóe lên lạnh lùng trong ánh dương. Ngươi tới ta , thực lực tương đương, trong lúc nhất thời khó phân thắng bại.

      Bên kia, dưới công kích của bốn thiếu niên, tứ đại đường chủ ngã xuống đất, kiếm của Dạ Hồn cũng chém đứt tóc sợi tóc trán Hắc Nghiên, nhóm Lãnh Loan Loan đại thắng.

      Người của Viêm Nguyệt Cung ai cũng chật vật, thương tàn quá nửa. Hắc Nghiên bị chém đứt tóc cũng chấn động, tuy rằng chỉ là vài sợi tóc, nhưng nàng cũng bị đánh bại.

      Ánh mắt mọi người đều đặt ở Dạ Thần cùng Tàn Nhất vẫn đấu kiếm ngớt ở giữa trung như cũ. Chỉ thấy hai thân ảnh cuốn lấy nhau nhưng chút nào bị lẫn, gió cát tung bay, chiêu chiêu tung ra lợi hại vô cùng.

      Lãnh Loan Loan nhíu nhíu mi, Tàn Nhất này là nhân vật thể khinh thường. Tuy nhiên, nàng cũng muốn chờ hai người chiến đến đêm. Nhận lấy bảo kiếm của thiếu niên áo trắng, thân ảnh màu trắng tựa như hải âu phi thẳng lên, xoát, ngân quang lóe sáng, Dạ Thần cùng Tàn Nhất phải tách ra.

      Lãnh Loan Loan nhảy xuống, tay áo tung bay, mái tóc nhảy múa, đứng ở giữa hai người.

    5. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 13: Sử dụng linh lực

      “Đủ.”

      Tiên dung biểu tình, thờ ơ tiếng có lực lượng phá đá động trời.

      tự chủ được, tất cả mọi người thu hồi biểu tình.

      Ánh mặt trời sáng lạn, gió cuốn theo vị mặn bể khơi. Dính dính ướt ướt, Viêm Nguyệt Lâu giống như được đúc nên từ nước biển, bốn phía tràn ngập hương vị của biển.

      Mái tóc dài đến thắt lưng theo gió lay động, y phục màu trắng phất lên, khuôn mặt tinh xảo đến nỗi giống như khuôn mặt phàm trần nên có được chiếu rọi trong ánh dương, xinh đẹp câu hồn người. Đôi đồng tử đen như mực tựa như cái đầm sâu lường được, lại giống như có thể nhìn thấy toàn diện. Đôi môi cánh hoa hơi mím lại, mang theo uy nghiêm thể ngỗ nghịch. Nàng giống như là nữ vương cao cao nhìn xuống mọi người.

      Tàn Nhất vừa thấy nàng nhìn mình, khuôn mặt in trong đáy mắt trong suốt dữ tợn như vậy, giống như phá hoại tất cả tốt đẹp của nàng. hiểu sao, trong đôi mắt màu nâu ấy lên tia khẩn trương, cảm giác xấu hổ cùng tự ti vô cùng phức cảm. xấu xí như vậy, mà nàng giống như tiên nữ đứng trước mặt mình…

      “Lâu chủ, mặc kệ ngươi phản đối như thế nào. Hôm nay, người này, chúng ta phải mang , nếu ngươi thả người, muốn cản chúng ta, cũng phải chuyện dễ dàng.” Kết quả phen quyết đấu vừa rồi rất ràng, bọn họ hoàn toàn chiếm thế thượng phong.

      Người của Viêm Nguyệt Lâu tuy rằng đầy ngập phẫn nộ, nhưng tự biết mình bằng người, chỉ có thể cúi đầu nhận ánh mắt nguy hiểm của Lâu chủ.

      Tàn Nhất lạnh lùng nhìn quét qua lượt, tuy rằng lời của Lãnh Loan Loan xác thực làm Viêm Nguyệt Lâu mất hết mặt mũi. Nhưng chỉ có thể trách Viêm Nguyệt Lâu học nghệ tinh, mới trở thành trò cười. Nhưng so với việc trơ mắt nhìn họ đem người , Viêm Nguyệt Lâu đúng là hoàn hoàn còn chút thể diện. Khuất cảm xúc nơi đáy mắt, lạnh lùng ngẩng đầu đón nhận Lãnh Loan Loan:

      “Ta có thể sao?” Nữ tử khuynh quốc khuynh thành này cố tình dùng khẩu khí thờ ơ uy hiếp , đây là lần đầu tiên bị người khác uy hiếp. Đôi mắt nâu híp lại lên, quả là thú vị. còn ôm tự ti nữa, vì nữ tử này căn bản phải tiên nữ, nàng là nữ mới thích hợp.

      Đôi mắt hắc bạch phân minh của Lãnh Loan Loan hơi khép lại, tuyên chiến sao? Tốt lắm, nàng thỏa mãn cầu của . Bàn tay mềm túm lấy mái tóc dài phía sau, buộc chặt lên cao. Mái tóc lay động theo gió, ánh mắt lãnh lệ, từ tiên nữ thuần khiết tỳ vết chợt hóa thân thành Tu La đến từ địa ngục. Giãn mi, nàng nhàng bước lên.

      Dạ Thần căng thẳng, vừa định bước ra bị nàng lạnh lùng trừng mắt nhìn, đành phải đứng ở bên cạnh, đôi mắt màu tím thâm thúy nhìn chăm chú vào nàng, hề nháy mắt.

      “Nếu ngươi thua, phải giao lại cho chúng ta vô điều kiện.”

      Lãnh Loan Loan ngẩng đầu nhìn Tàn Nhất, ánh mắt trong sáng nhưng lạnh lùng nhìn . thực tế, trong mắt nàng chỉ hời hợt nhìn qua bề ngoài lượt, hơn nữa Tàn Nhất còn đeo tấm mặt nạ nửa mặt.

      “Vậy sao?” Tàn Nhất nhấc cao mày kiếm, nàng khiêu khích mình? Đôi mắt đảo qua mọi người ở Viêm Nguyệt Lâu, thấy bọn họ đều dùng ánh mắt nhiệt liệt chờ đợi, dường như đợi mình báo món nợ vừa nãy.

      “Ngươi dám sao?” Lãnh Loan Loan kích .

      “Sẵn sàng phụng bồi.” Tàn Nhất run lượt, do dự giống như là sợ hãi.

      Lãnh Loan Loan nhếch môi, nhìn Tàn Nhất dần dần tới gần mình.

      “Ngươi ra chiêu trước .” Tàn Nhất với Lãnh Loan Loan, đại nam nhân tự nhiên thể bắt nạt nữ nhân, hơn nữa còn là nữ tử xinh đẹp như thiên tiên như vậy. Tuy rằng khí thế của nàng rất mạnh, nhưng chung quy vẫn là nữ tử.

      Người của Viêm Nguyệt Lâu nghe Tàn Nhất như vậy, nhất thời hít sâu hơi. Lâu chủ là sơ suất quá, nữ tử này mới là cao thủ chân chính.

      Dạ Thần cười cười, giống như cười Tàn Nhất cuồng vọng, chưa thua, nhưng nhất định thất bại, vì người gặp phải nữ tử bình thường, mà là chủ tử của bọn họ. Hoàng hậu trong truyền kỳ, chín tuổi có thể thu phục tam quốc, nữ tử vô địch.

      Nếu Tàn Nhất có phong độ của kẻ thân sĩ, Lãnh Loan Loan tự nhiên khách khí với . Vẻ mặt chợt nguội lại, nàng hóa thân thành chiến thần. Giơ tay lên, chuông bạc theo động tác mà vang lên thanh thúy, tiếng chuông kéo khí đến cực điểm. Tất cả mọi người im lặng nín thở nhìn hai người, chỉ thấy Tàn Nhất lẳng lặng đứng ở nơi đó, hai tay ôm ngực chờ đợi Lãnh Loan Loan tiến công. Gió thổi tung mái tóc , vài sợi tóc bướng bỉnh che lấp đôi mắt màu nâu ấy, vẻ mặt thờ ơ lại mang theo phần tự tin.

      Lãnh Loan Loan đột nhiên cười nhìn , thân ảnh bỗng nhiên bay lên trời, dồn lực xuống. Mái tóc được cột cao hất về sau, tung bay theo gió biển, mang theo cuồng tứ kềm chế được. Hai tay mở ra, như bạch hạc phi tường, tao nhã mà tôn quý, thân thể phiêu dật…

      Mọi người sửng sốt, hiểu nàng rốt cục làm gì? phải luận võ sao?

      Tàn Nhất ngây ngốc nhìn theo, cũng nhàn nhã tĩnh chờ nữa. Hai tay thon dài nắm chặt, cả người rối rắm, nguồn lực từ nữ tử này xuất ra áp khí nặng nề đè ép xuống dưới. Nếu phải tự mình thể nghiệm, cũng tin nội lực của nàng đạt tới cảnh giới như thế.

      Lãnh Loan Loan đột nhiên xoay tròn, tựa như tiên nữ nhảy múa. Mái tóc cột cao theo động tác bay tán loạn, thành hình cung xinh đẹp. Chỉ thấy hai tay nàng phe phất nhàng, chuông bạc heo động tác tiếp tục vang lên thanh thúy.

      Mọi người lại kinh ngạc, chỉ thấy hoa viên của Viêm Nguyệt Lâu tựa như có sinh mệnh đều tự bật ra, những hạt phấn, cánh hoa hồng, trắng, vàng, tím bay lại đây, lả tả, tung bay bốn phía quanh nàng. Theo động tác tao nhã của nàng, chúng như nhảy múa. Ánh mặt trời sáng lạn, gió thổi, đó là cảnh tượng vừa đẹp vừa khó tin đến như thế nào. Ánh mắt mọi người đều dõi theo, quả thực thể dời mắt. Ngay cả Tàn Nhất cũng kinh ngạc trừng mắt, nghĩ tới có cảnh tượng kỳ diệu quỷ dị như thế này…

      Lãnh Loan Loan vừa lòng nhìn mọi người, ngón tay đột nhiên bắn ra. cột lửa đỏ rực bừng lên, lao về phía Tàn Nhất.

      Tàn Nhất kinh động, thân ảnh như chớp nhảy qua bên né tránh. Đợi tránh thoát, chỉ nghe phụt tiếng, nơi vừa đứng bị hỏa thiêu.

      Trời ạ, nàng nữ.

      Tất cả mọi người dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Lãnh Loan Loan, đủ loại chiêu thức của nàng căn bản phải thứ người bình thường có thể làm.

      Tàn Nhất nhíu mi, lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt Lãnh Loan Loan. Nàng rất thờ ơ, dường như tất cả chuyện trước mắt này đều rất bình thường.

      “Ngươi rốt cục là ai?” Tàn Nhất trầm giọng hỏi, vì sao có thể trong nháy mắt bắn ra lửa?

      “Ta là ai quan trọng.” Lãnh Loan Loan thờ ơ liếc mắt cái, “Ngươi chỉ cần biết, người này ta nhất định phải mang . Nếu ngươi muốn giữ lại, tốt nhất hãy chôn cả Viêm Nguyệt Lâu cùng.” xong, tay giương ra về phía bờ biển.

      Mọi người còn chưa kịp phản ứng, thấy nước biển đột ngột dâng cao. Nước ngập đến vòng bảo hộ của Viêm Nguyệt Lâu, gần như đổ ụp vào trong thành.

      “A, đây là chuyện gì?”

      “Tại sao lại như vậy? Lâu chủ!!!”

      Mọi người thất kinh, đều nhìn Tàn Nhất.

      “Các ngươi .” Tàn Nhất biết thể giữ lại bọn họ, bàn tay vung lên, trầm giọng .

      “Cáo từ.” Dạ Thần chắp tay , ra lệnh cho Dạ Mị Dạ Hồn bắt lấy Ảnh Tam. Bốn thiếu niên nâng kiệu khi Lãnh Loan Loan ngồi vững, đoàn người chậm rãi rời .

      Tàn Nhất dõi theo bọn họ, đến khi thân ảnh bọn họ sắp biến mất ở cửa lớn Viêm Nguyệt Lâu, phía xa xa truyền đến câu thờ ơ:

      “Kỳ , ngươi chẳng xấu chút nào.”

      Tàn Nhất chấn động, ánh mắt phức tạp nhìn cỗ kiệu lửa đỏ khuất.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :