1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chí tôn nữ hoàng quật khởi ở mạt thế - Công Tử Khinh Cuồng (Q2_c61.1) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      [QUYỂN II] Chương 53: Xác UFO

      Chuyển ngữ: Nuy

      ****

      "A Trạch..." Nhìn bóng lưng của Lục Trạch, chua xót trong lòng Sở Nghiên dâng lên, biết phải làm thế nào để diễn tả tâm trạng của mình bây giờ, cũng biết đến tột cùng phải trưng ra vẻ mặt nào.

      phải sống lại để bù đắp tiếc nuối của kiếp trước sao? Tại sao lại khôngnhư vậy, chẳng những thể bù đắptiếc nuối của mình, ngược lại lại dần dần mất những thứ từng thuộc về bản thân, thể thừa nhận kết quả như vậy được!

      "Có chuyện gì?" thanh hờ hững của Lục Trạch vang lên, tâm tình có chút ba động nào, nhưng cũng bởi vì như vậy, rơi vào tai của Sở Nghiên càng làm cho cảm thấy khó chịu hơn, cho tới nay, thể muốn gì Lục Trạch đều cho, nhưng vẫn luôn dịu dàng thân thiết, mà hôm nay lại dùng thái độ lạnh lùng chuyện với .

      Mà càng làm cho cảm thấy lòng đau như bị đao cắt chính là, mới vừa rồi Lục Trạch nhìn bóng lưng của Sở Thanh đến mức xuất thần, trong mắt ràng mang theo bi thương và hối hận....

      Hối hận? ấy hối hận cái gì? Hối hận từng tổn thương Sở Thanh sao? Nếu là vậy, tồn tại của là cái gì đây?

      " có gì, em thấy đứng mình ở đây, cho nên muốn chào hỏi tiếng với ." xong, Sở Nghiên cảm giác được tâm của mình run rẩy, từ lúc nào mà quan hệ giữa hai người các lại trở nên lạnh nhạt xa cách như vậy? phải chính là chồng sắp cưới của sao?

      "À, hôm nay gác đêm, em nên sớm nghỉ chút ." Càng ở chung lâu với Sở Thanh, lại càng chán ghét Sở Nghiên hơn, ôn nhu dịu dàng kia giống như biến mất thấy, chỉ còn lại người đầy dối trá trước mắt này thôi.

      Truyện được đăng song song tại nuylovevaoi.wordpress.com

      Nghe Lục Trạch xong, Sở Nghiên há há miệng, muốn cái gì, nhưng lúc sau vẫn lựa chọn im lặng xoay người rời , biết, bây giờ Lục Trạch cũng đáp lại, cho nên thay vì ở chỗ này làm cho người khác tức giận thêm, bằng rời sớm chút, muốn nghĩ thế nào để cho A Trạch sớm thay đổi ấn tượng tốt.

      Cứ như vậy khí rơi vào trạng thái cứng ngắc, cho đến sau khi Sở Nghiên rời , Lục Trạch mới thở phào nhõm, tại biết nên đối mặt với Sở Nghiên như thế nào nữa, từng động tác cử động của Sở Nghiên làm cho cảm thấy càng ngày càng xa lạ, càng ngày càng cách xa....

      ****

      Sáng sớm hôm sau, Sở Thanh ra khỏilều thấy người nghiêm mặt đứngbên cạnh hồ năng lượng, cả người ngườiđó cứng ngắc mà xoa xoa bả vai, nháy mắt liếc nhau, và người đó cùng nhau gật đầu cái, rồi đến bên cạnh hồ, duỗi tay vào trong nước, chỉ lúc sau, nước hồ mở ra như miệng nồi, bọt khí ngừng dâng trào, dị tượng này kéo dài liên tục đến nửa giờ mới từ từ biến mất, sau đó Sở Thanh mới cười đến mặt đầy thỏa mãn.

      lâu sau, tất cả mọi người nghỉ ngơi xong đều ra khỏi lều, nhìn thấy Sở Thanh đứng bên cạnh hồ năng lượng, nghĩ rằng muốn dùng hồ năng lượng để tăng cường lực lượng của bản thân, cho nên vội vàng kéo lại.

      Người ở đây căn bản biết hồ năng lượng hôm nay còn bất kỳ tác dụng gì, Sở Thanh hút những sợi năng lượng trong nước hồ, sau đó bắt tất cả trùng Lam Lưu trong hồ bỏ vào trong gian của mình, bắt đầu bồi dưỡng con cổ trùng đầu tiên khi tới thế giới này.

      Dĩ nhiên, những chuyện này người khác biết được, sau khi hưởng thụ bữa sáng phong phú xong, mấy người theo liền tiếp tục tới thành phố J định ra như trong kế hoạch, nhưng cùng đồng hành nhiều hơn đồng bạn —— Thú sủng của Sở Thanh, Bạch Nha.

      Lạc Vũ Vy chầm chậm phía sau cùng đoàn người, mặc dù ngày hôm qua Sở Nghiên cho ít thuốc, nhưng dù vậy chỉ mới qua đêm thôi, muốn vết thương khỏi hẳn là có khả năng, cho nên tại dáng vẻ của Lạc Vũ Vy có chút chật vật.

      Dọc theo đường , có thể là bởi vì có Bạch Nha, nên mặc dù đường có gặp số tang thi lẻ tẻ, nhưng cũng gặp phải mãnh thú nào, nghĩ tới uy áp người Bạch Nha, mới làm cho mấy con mãnh thú kia dám mạo hiểm, cho nên dọc theo con đường này càng làm cho người ta cảm thấy an tâm hơn so với lúc mới bắt đầu.

      Rốt cuộc hơn nửa ngày, gần đến buổi trưa, các cũng tìm được con suối .Hoàng Á Lê qua, vào thời kỳ đầu của mạt thế, nguồn nước có thể uống được, mặc dù lần đó cơn mưa có tác dụng cường hóa đối với tang thi, nhưng biết tại sao lại làm ô nhiễm nguồn nước.

      Mà sau khi gặp trận mưa kia, Sở Thanh mới biết được nguyên nhân, bởi vì trong nước mưa có chứa khí, nếu khí từ từ biến mất khi được ánh nắng mặt trời chiếu vào, cũng có tạo thành ô nhiễm trong thời gian lâu dài được.

      "Mộ Hi, chuẩn bị nhiều nước chút." Mặc dù bây giờ Sở Thanh có thể sử dụng 'dị năng hệ Thủy', nhưng biết lúc nào gặp phải nguy hiểm, cho nên có thể tiết kiệm thể lực chút nên tiết kiệm chút nha.

      Mộ Hi gật đầu, mang theo người tiểu đội Tật Phong, cùng nhau lấy nước.

      Dĩ nhiên, người tiểu đội Tật Phong vui vẻ đồng ý, thậm chí có chút mừng rỡ, thời gian dài như vậy, bọn họ vẫn luôn nhận ân huệ của mấy người Sở Thanh, nhưng lại giúp được cái gì, mà bây giờ, mặc dù chỉ là bận rộn chút thôi, nhưng chỉ cần có thể giúp đỡ bọn họ (đám Sở Thanh) là cảm thấy cao hứng từ tận đáy lòng rồi.

      Mà Sở Nghiên cũng nhìn con suối này, sau đó cũng lập tức mang theo Lục Trạch và Sở ba lấy nước, tại khó có được mới gặp được nguồn nước sạch , lấy nhiều chút, đợi đến lúc nguồn nước bị ô nhiễm phiền toái á, muốn cầu xin Sở Thanh bố thí chút nước đâu.

      "Trời ơi! Đó là cái gì?" Lúc mọi người vội vàng dự trữ nước, người trong tiểu đội Tật Phong như nhìn thấy cái gì đó, đầy nghi ngờ mà mở miệng, sau đó tất cả mọi người đều nhìn hướng mà người đó chỉ.

      Ở chỗ đó là đống sắt vụ bỏ hoang, vô cùng thê thảm, nhưng nhìn qua mọi người thể là cái gì, bởi vì thứ đó có chút giống nào với tất cả cơ giáp trong ấn tượng của các , hiển nhiên là các biết sản phẩm mới này.

      Hơn nữa nhìn xa xa, cơ giáp kia có dính ít vết nám đen, giống như bị cái gì đó công kích qua.

      "Chẳng lẽ....Đây chính là xác UFO?" Người phát đầu tiên của tiểu đội Tật Phong lên tiếng, mặc dù có chút thái quá, nhưng lại có khả năng nhất.

      Nếu như là trước kia, đoán chừng mọi người ở đây ai tin, ngược lại cười nhạo đầu óc kẻ đó hỏng rồi, nhưng bây giờ, ngay cả bản thân cũng trải nghiệm qua mạt thế, nếu hôm nay thấy được UFO cũng phải là chuyện thể nào.

      Mà Sở Thanh lại như có điều suy nghĩ mà nhìn xác UFO kia, trong đầu nhớ lại những gì mà và Murphys qua.

      Murphys từng , phi hành khí của ông là bị kẻ thù tập kích bắn rơi xuống địa cầu, mà hôm qua ông ta cũng , trùng Lam Lưu là do ông mang theo để nghiên cứu, cùng với phi hành khí và ông rơi xuống địa cầu, như vậy, kết hợp tất cả tin tức có được, xác UFO này chính là phi hành khí của Murphys ?

      Nghĩ tới đây, đột nhiên Sở Thanh có loạicảm xúc muốn bật cười, vốn người tiểu đội Tật Phong chỉ là đoán bừa thôi, lại nghĩ ngờ tới, phi hành khí của người ngoài hành tinh, cũng phải là UFO sao?
      Nhiên NhiênTôm Thỏ thích bài này.

    2. Nhiên Nhiên

      Nhiên Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      538
      Được thích:
      626
      Ô, lâu rồi mới dc đọc chương mới, tks nàng nhiều

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      truyện hơi rắc rồi chút xíu nhưng coi cũng tạm dc, ta mong đến hồi Sỡ Nghiên bị báo ứng a. Lục trạch ko có cửa để hối hận đâu . muộn màng rồi. đè edit ra hun ... chut chut chut. :yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45:

    4. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      [QUYỂN II] Chương 54: Tinh thần nhiễm bẩn

      Chuyển ngữ: Nuy

      ****

      Murphys giống như phát Sở Thanh cười trộm trong lòng, sau đó bất đắc dĩ thở dài trong đầu , rồi từ từ : “ đoán sai, đây chính là xác phi hành khí mà tôi từng dùng, chính xác chút là phần xác thôi, bởi vì lúc phi hành khí rơi xuống địa cầu, phần lớn của nó bị tầng khí quyển của địa cầu đốt rụi rồi.”

      Sở Thanh gật gật đầu, sau đó cùng những người khác xem xác phi hành khí, trong lòng khỏi có chút cảm khái vật này.

      Sở Thanh thân là Ma Tôn, mặc dù phần lớn thời gian đều sống ở Ma giới, nhưng có những lúc nhàm chán, cũng hóa thành người phàm du ngoạn ở phàm tục (*thế gian) phen, đại thế giới được hình thành từ rất nhiều tiểu thế giới, trong đó có tiểu thế giới chú trọng võ công, có chú trọng tu chân, chú trọng khoa học kỹ thuật, cho nên kiến thức của Sở Thanh có hạn hẹp á.

      Nhưng mà phi hành khí này của Murphys vẫn làm cho Sở Thanh sợ hãi mà than thầm, kỹ thuật như vậy, cho dù ánh mắt có cao chăng nữa, cũng biết cái này là kỹ thuật hàng đầu trong các thế giới chuyên chú trọng kỹ thuật khoa học mà biết, vì vậy, càng ngày càng hiếu kỳ thân phận của Murphys, tột cùng Thống soái tối cao là có ý gì nha.

      “Chúng ta qua xem chút, chừng có thứ hữu dụng đấy.” Sau khi Bạch Vãn Tình cùng Mộ Hi chuẩn bị tốt nước trong các thùng xong, trầm mặc chút, rồi bình tĩnh với mọi người.

      Nguy hiểm và kỳ ngộ luôn tồn tại song song, mặc dù biết bên trong thứ đó là cái gì, nhưng nếu là kỹ thuật khoa học của người ngoài hành tinh, như vậy coi như chỉ còn sót lại chút, cũng có chỗ cần dùng đối với bọn họ , đưa mắt nhìn Sở Thanh, chờ câu trả lời chắc chắn.

      Sở Thanh suy nghĩ chút, sau đó gật đầu, mặc dù biết đến tột cùng phi hành khí của Murphys bị hủy thành cái dạng gì, nhưng nếu như có phần xác phi hành khí, cùng với số liệu Murphys cung cấp, chừng có thể làm ra cái phi hành khí giống như vậy sao, tương lai có ngày có thể đưa Murphys trở về, thuận tiện kiến thức thế giới của ông ta luôn. (@Nuy: Nuy nghĩ mục đích cuối cùng của tỷ là cái câu sau cùng đê, hảo ngoạn nha >,< )

      Mà Bạch Vãn Tình thấy Sở Thanh đồng ý, cũng thở phào nhõm, vì vậy nhóm mười người từ từ đến bên cạnh đống sắt vụn kia.

      Sở Nghiên thấy mấy người kia tới đó, mặc dù trong lòng có chút bất mãn, nhưng vẫn theo, bởi vì biết ở chỗ đó có thể có được thứ gì đó hữu dụng, quên được, chiếc bông tai gian lỗ tai của mình chính là đồ vật ngoài hành tinh, chừng có thể tìm được đồ vật có giá trị hơn trong đống sắc vụn kia!

      Cứ như vậy, mấy người từ từ tới, nhưng dần dần lại phát có gì đó đúng.

      Vốn mọi người cũng có cảm giác cố gắng hết sức gì, nhưng biết tại sao, đột nhiên mấy người Lạc Vũ Vy lại cảm giác có chút thoải mái, mới bắt đầu, cái lại cảm giác kia chỉ có chút xíu, cho nên bọn họ có cảm giác ràng, nhưng mà đợi đến lúc phát ra, chỉ là khó chịu thôi, mà là đầu như muốn nổ tung, phản ứng như vậy chỉ có mình Lạc Vũ Vy, tất cả người trong đội các đều cảm thấy đầu rất đau đến mức cách nào hành động được, mà sắc mặt của Sở Nghiên cũng tái nhợt theo.

      Trong nháy mắt, Sở Thanh cảm thấy được nơi này có vấn đề, bốn phía đều tràn ngập loại lực lượng, cái loại lực lượng này cũng cường liệt lắm, nhưng lại có tính thẩm thấu rất sâu, vào lúc người ta phát mà tổn thương tinh thần của họ.

      “Murphys, đây là….” Mặc dù thứ này có ảnh hưởng lắm tới Sở Thanh, nhưng thể xác định có ảnh hưởng giống đối với mọi người xung quanh.

      “Cái này…Hẳn là tinh thần nhiễm bẩn .” Murphys thấy phản ứng của mọi người, do dự lúc, sau đó nghĩ tới cái gì đó, lên tiếng: “Trong phi hành khí của tôi có khối tinh thể năng lượng tinh thần, tinh thể năng lượng có thể cung cấp năng lượng cho phi thuyền, đồng dạng cũng có thể bổ sung tinh thần lực cho phòng điều khiển, nhưng mà….”

      Murphys ngập ngừng nửa ngày, mới từ từ tiếp: “Nhưng mà cái thứ đó có chút tác dụng phụ, đó chính là có ảnh hưởng nhất định đối với người có năng lực đặc thù. Cho dù tinh thần bị nhiễm bẩn, cũng có thể làm cho người ta có được dị năng, hoặc là hỗ trợ cường hóa thân thể, nhưng nếu như tinh thần bị nhiễm bẩn vô cùng nghiêm trọng, làm cho người ta chết , dĩ nhiên, coi như là có chỗ tốt cũng chỉ là tạm thời thôi, cuối cùng tinh thần bị nhiễm bẩn đều có ngoại lệ là tinh thần bị nghiền nát, chỉ có thể có ý thức mà chờ chết.”

      có biện pháp khác?” Sở Thanh cũng phải lo lắng cho những người bình thường kia, sợ người bên cạnh mình bị ảnh hưởng gì thôi: “Người bên cạnh tôi có thể bị ảnh hưởng gì ?”

      Murphys chỉ năng lượng đặc thù, nhưng lại năng lượng đặc thù là cái gì, cho nên trong lòng Sở Thanh cũng yên tâm.

      “Đám người kia trừ ra, tất cả mọi người có xác xuất nhiễm bẩn nhất định, tại biện pháp tốt nhất chính là mình qua trước, thu tinh thể năng lượng tinh thần lại, người mới bị nhiễm bẩn có thể từ từ thoát khỏi nhiễm bẩn.” Bởi vì khi ông sinh hoạt trong tinh hệ, người có tinh thần lực quá ít, cho nên đối với dự nhiễm bẩn của tinh thần, tất cả mọi người cũng ràng lắm, chỉ biết là ở thời kỳ đầu nhiễm bẩn mà cách ly tinh thể năng lượng tinh thần ra bệnh trạng giảm xuống.

      Sau khi biết biện pháp rồi, Sở Thanh mấy câu với người phía sau, sau đó mình tới xác phi hành khí. Truyện được đăng tại nuylovevaoi.wordpress.com

      Ngay chính giữa xác có bộ thủy tinh giống như khí cụ (*đồ đựng dụng cụ), trong khí cụ đó có khối tinh thể, màu sắc khối tinh thể đó thay đổi theo thời gian, biến hóa ra rất nhiều dạng, Sở Thanh nhặt khí cụ kia lên, phát nó ngay cả vết xước cũng có, cái này làm cho có chút ngoài ý muốn, khi tiến vào tầng khí quyển, phi hành khí cũng bị đốt rụi hơn phân nửa, mà vì sao khí cụ này lại có chút thay đổi nào?

      “Cái này là vật chứa do quáng thạch Khắc Lợi Phổ Tư chế tạo thành, quáng thạch Khắc Lợi Phổ Tử có số lượng rất ít trong vũ trụ, rất hiếm, đồng dạng, cũng là loại quáng thạch rắn chắc nhất.” Giống như biết Sở Thanh nghĩ gì, Murphys lập tức giải thích, điều này làm cho Sở Thanh hài lòng gật đầu, sau đó thu tinh thể năng lượng vào Tử Phủ của mình.

      “A Thanh, em sao chứ?” Nhìn Sở Thanh trở lại, Lục Thần lo lắng tới kiểm tra, xem xem người có vết thương gì , sắc mặt có khó coi hay , có chỗ nào thoải mái hay .

      Thần, em sao.” Lắc đầu cái, Sở Thanh tỏ ra mình có sao, ra bây giờ những có sao, còn vô cùng tốt nữa chứ, phát khối tinh thể năng lượng tinh thần này lại có thể cường hóa Nguyên thần của , theo Nguyên thần ngừng bị cường hóa, tu vi của càng ngày cao, sớm muộn gì cũng có ngày có thể khôi phục lại thực lực trước kia, có thêm đảm bảo trong mạt thế này.

      Mà sau khi Sở Nghiên thấy Sở Thanh trở về lại hề đề cập tới mình vừa lấy được thứ gì, vẻ mặt khỏi trầm lại, cuối cùng lấy ra can đảm mà mở miệng hỏi: “A Thanh, mới vừa rồi em qua đó lấy được cái gì vậy, có thể cho chúng ta xem chút hay ?”

      Mặc dù Sở Nghiên là xem chút, nhưng lại biết đến tột cùng người ở trong mạt thế có bao nhiêu tham lam, chỉ cần có thể phát thứ gì tốt, lo người ở đây dám lật lọng!

      [QUYỂN II] Chương 55: Tới thành phố J

      Chuyển ngữ: Nuy

      ****

      “Vì sao phải cho các người thấy, lúc gặp nguy hiểm trốn phía sau, hôm nay lại muốn nhào tới phân chia lợi ích?” Sở Thanh mỉm cười, nhưng giọng lại càng ngày càng sắc bén: “Tôi chỉ kêu đám người Thần dừng lại, Sở đại tiểu thư, lời kia cũng phải với .”

      Từ lúc mới bắt đầu, muốn ngăn Sở Nghiên lại, mặc dù có thể lấy được chỗ tốt trong khoảng thời gian ngắn từ tinh thần nhiễm bẩn, nhưng tác dụng phụ của nó lại còn lớn hơn, nếu như tinh thần của Sở Nghiên bị nhiễm bẩn, như vậy cũng phải là chuyện xấu gì, chỉ bất quá trong thời gian ngắn còn có thể để cho ta gây số trận ầm ĩ mà thôi.

      Lời vừa ra, làm Sở NGhiên nghẹn lại, dĩ nhiên biết Sở Thanh cũng có ngăn cản , nhưng mà Sở Thanh ngăn đám Lục Thần lại, như vậy dĩ nhiên là gặp phải nguy hiểm ở phía trước, có chuyện nguy hiểm, làm sao có thể tự làm chứ.

      “A Thanh, em như vậy cũng đúng rồi, phải chúng ta là đoàn thể sao?” Mỗi lần Sở Nghiên biết xấu hổ lại lần lời thoại này, lại làm cho Sở Thanh cũng cảm thấy chẳng có ý tứ gì.

      “Sở NGhiên, Sở đại tiểu thư, có thể đừng có tự cho mình là thông minh, tôi muốn cứ lập lập lại chuyện, Sở Nghiên cùng với đội ngũ của , có nửa điểm quan hệ gì với tôi, các người sống hay chết, cũng có chút quan hệ nào với tôi, nếu như có thể nghe hiểu được tiếng người, phiền toái sau này hãy cách xa tôi ra chút.” Ý bên ngoài chính là nếu sau này còn đến gần , như vậy chứng minh Sở Nghiên nghe hiểu tiếng người, thể , khi Sở Thanh muốn lăng mạ sỉ nhục ai đó, đó cũng là biện pháp (?).

      Quả nhiên, lời vừa ra, sắc mặt Sở Nghiên vô cùng khó coi, mà càng làm cho khó chịu hơn nữa là, vốn nghĩ có người lên tiếng ủng hộ mình, nhưng tất cả đều trầm mặc, giống như hoàn toàn nhìn thấy màn này vậy.

      “Tại sao các người lại lời nào? Cái thứ lúc nãy có thể làm cho các người có được dị năng, chẳng lẽ các người muốn sao?” Sở Nghiên biết bây giờ mình ở trước mặt những người có dị năng xấu Sở Thanh là có bất kỳ chỗ dùng nào, chỉ có thể kích động những người bình thường kia mà thôi.

      Sau khi Sở Nghiên xong, ánh mắt Lạc Vũ Vy lóe lóe, muốn cái gì đó, nhưng há miệng xong, cuối cùng cũng ngậm miệng lại, dạy dỗ ngày hôm qua, Lạc Vũ Vy vẫn còn nhớ , mặc dù hận trong lòng, nhưng ngu xuẩn mà chống đối trước mặt Sở Thanh!

      lúc lâu mà có ai tiếp lời, sắc mặt Sở Nghiên lại nhiều thêm mấy phần khó coi, nhưng cuối cùng cũng đành ngậm miệng lại, phát có ai giúp đỡ mình.

      Kế tiếp khí yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng lúng túng, may là rất nhanh mọi người đều thu dọn xong đồ đạc của mình, sau đó cùng Sở Thanh từ từ về phía thành phố J, cứ như vậy, rốt cuộc sau ba ngày cũng tới thành phố J.

      Hoàn cảnh của thành phố J giống như trong tưởng tượng của mọi người, tiến độ xanh hóa tốt hơn rất nhiều so với các thành thị khác, mà bởi vì nguyên nhân dân cư ở thành phố J thưa thớt, cho nên tang thi cũng chỉ có ba ba hai hai con, đối với người ở chỗ này mà , căn bản có vấn đề gì, bất quá tốn hết nửa ngày dọn dẹp xong căn nhà lớn, hơn nữa còn tìm được mấy người may mắn sống sót.

      Hiển nhiên, mấy người may mắn sống sót kia đều được Sở Nghiên nhiệt liệt hoan nghênh, mà nhìn dáng vẻ bạch liên hoa kia của ta, người ở đây chán ghét thôi, thậm chí Lục Trạch vẫn luôn theo bên cạnh ta cũng lùi về sau mấy bước, kéo dài khoảng cách với ta.

      Lúc ăn cơm tối, vì lôi kéo mấy người may mắn sống sót kia, Sở Nghiên lấy ra ít thức ăn chia sẻ cho họ.

      ra Sở Nghiên là người phụ nữ vừa có dã tâm, lại vừa kiêu ngạo, hơn nữa, sau khi bị Sở Thanh kích thích ở kiếp trước, càng có tham vọng quyền lực hơn, hôm nay có bàn tay vàng, nên dã tâm càng lớn mạnh, tại có nhiều tài nguyên như vậy, có phải rằng sau này cũng có thể tự mình lập căn cứ?

      Ở thời điểm kiếp trước, phải Sở Thanh có cái gì cũng tự lập căn cứ hay sao? Mà nay có chuẩn bị đầy đủ, tại sao lại có thể tự lập căn cứ? Nếu như có căn cứ của riêng mình, làm sao mà Sở Thanh có thể khi dễ như vậy chứ?

      “Xem ra vị Sở đại tiểu thư này muốn tự mình xây căn cứ riêng rồi, nếu , ta lôi kéo những người may mắn còn sống sót như vậy.” Hoàng Á Lê cũng là người trở về từ mạt thế, mặc dù trước khi sống lại có gặp qua Sở Nghiên, nhưng nhờ những gì trải qua, nên hiểu quá ràng, cho dù hôm nay cần suy ngẫm kỹ càng cũng có thể đoán được mục đích của ta!

      ta thể nào thành công, ngu xuẩn.” Sau khi nghe Hoàng Á Lê xong, Sở Thanh chỉ đúc kết câu như vậy, sau đó người xung quanh cũng gật đầu cái, quả Sở Nghiên rất ngu xuẩn nha.



      Bất quá trong lòng Hoàng Á Lê lại có chút nghi hoặc, trong trí nhớ của , Sở Nghiên cũng có ngu xuẩn như vậy, nếu , ta cũng có cách nào mà đuổi Sở Thanh ra khỏi căn cứ ở thành phố B lúc đó, ban đầu chuyện kia làm thần hay, quỷ biết, tự nhiên thể nào là loại ngu xuẩn được, nhưng hôm nay thấy Sở Nghiên như vậy, căn bản là đứa ngu xuẩn mà, chẳng lẽ lúc sống lại, ta có đem đầu óc mình cùng mang về sao?

      Nghĩ tới đây, Hoàng Á Lê đem tất cả những việc Sở Nghiên làm cho hai người bên cạnh biết, bởi vì sống chung với nhau trong khoảng thời gian dài, tại Hoàng Á lê nhận định hai người kia là đồng bạn, cho nên coi như vô ý để cho họ biết mình sống lại cũng có quan hệ gì.

      Mà sau khi Sở Thanh nghe Hoàng Á Lê xong, khẽ mỉm cười, giọng mang theo vẻ khẳng định: “Cậu người kia tuyệt đối phải là Sở Nghiên à, , phải ta cũng phải là người sau lưng kia, tất nhiên là phía sau ta còn có người bày mưu tính kế vì ta, người kia mới là người lợi hại!” Mặc dù Sở Thanh thích chơi trò tâm kế, nhưng sống lâu, coi như có số việc muốn biết, ít nhiều cũng biết chút.

      Kết luận này của Sở Thanh làm cho Hoàng Á Lê thoáng sửng sốt, nhưng lại có cách nào để phản bác lại, dù sau Sở Nghiên bây giờ cùng với người đàn bà ngầm tính kế với toàn bộ người thế giới trong ký ức, hoàn toàn giống nhau.

      “Tốt lắm, bất kể là mấy thứ kia có hữu dụng hay , ai muốn tính kế với A Thanh, hoặc làm tổn thương A Thanh, tôi cho phép.” Lục Thần vốn yên lặng nghe, từ từ ngẩng đầu lên, lúc tối lúc sáng trước đống lửa, mặt vốn ôn tồn lễ độ cũng mang mấy phần dữ tợn, trong giọng chút giấu diếm sát ý nào của .

      Lần đầu tiên, Hoàng Á Lê cũng đem cái người trước mắt cùng với tên sát thần luôn đứng sau lưng Sở Thanh ở mạt thế, hòa lại thành người, ra đây mới là Lục Thần, chỉ cần có người muốn tổn thương A Thanh, nhưng vậy ta biến thành ác ma, tiêu diệt tất cả những sinh vật, việc có thể mang nguy hiểm đến người con này.

      “Được rồi, cũng nghỉ ngơi chút , biết ngày mai hai người kia còn làm mấy việc thiêu thân nào đây, nhất là bây giờ, Sở Nghiên có dã tâm muốn thành lập căn cứ.” Sau khi xong lời này, Mộ Hi ngáp cái, chọn cho mình gian phòng, rồi tới đó.

      Tất cả mọi người đều phát , thoáng khi Mộ Hi xoay người kia, vốn nét lười biếng vui vẻ mặt sớm biến mất thấy, chỉ còn lại mảng lạnh nhạt và lãnh khốc.

      Hừ, muốn làm tổn thương chủ nhân của ? nhất định làm cho người kia hối hận khi đầu thai làm người tại thế giới này!

    5. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      [QUYỂN II] Chương 56: Đội cứu viện đến từ thành phố B

      Chuyển ngữ: Nuy

      ****

      Sau khi quay lại tầng lầu, Mộ Hi cũng có về phòng mình nghỉ ngơi, mà là thừa dịp mọi người để ý lắc mình tới trước cửa phòng Sở Nghiên, đầu dán lên cửa, nghe lén người bên trong chuyện.

      “Tiểu thư Sở, rất cám ơn , chúng tôi cho rằng mình chắc chắn chết, nếu như hôm nay xuất của các , đoán chừng tới hai ngày, chúng tôi chết đói rồi.” người chuyện bằng giọng tràn đầy cảm kích, nhưng mơ hồ lại chứa thêm vài phần tham lam, ánh mắt ràng của rơi vào người của Sở Nghiên, giống như quan sát món bảo vật nào đó.

      Dĩ nhiên, Sở Nghiên lọt vào đắc ý khi được người khác sùng bái có cảm giác được ánh mắt như thế.

      Mà Mộ Hi đứng ngoài cửa phòng nghe cũng cảm giác được trong giọng của người đàn ông kia có ý tốt, lắc đầu cái, cảm thấy Sở Nghiên quả là người ngu xuẩn, hôm nay là mạt thế, hơn nữa ta lại là người sống lại, tự nhiên biết con người trong thời buổi này làm gì có đạo đức nhân nghĩa, thấy thức ăn làm sao thể nảy sinh lòng tham, đoán chừng kế hoạch xây dựng căn cứ còn chưa hình thành, ta bị người bên cạnh lừa sạch rồi.

      Nội dung phía sau, Mộ Hi cũng muốn nghe lén nữa, hoàn toàn cần thiết, kết cục của Sở Nghiên được quyết định, có nhiều thời gian để lãng phí!

      “Nghe lén về rồi à?” Khi Mộ Hi về phòng, thấy Lục Thần đứng trước cửa của , nghĩ đến là biết làm cái gì.

      “Đúng vậy, bất quá cũng có gì, nếu như cậu muốn nghe chút cũng có thể.” Mộ Hi nhún vai, dù sao Sở Nghiên làm nên việc gì, cho nên cũng cần thiết giám sát nữa.

      Sau khi Lục Thần nghe xong, cũng chỉ khẽ mỉm cười, sau đó về phòng mình, Mộ Hi là dạng người gì, Lục Thần hiểu , cậu ta tuyệt đối để cho A Thanh lâm vào nguy hiểm.

      Cứ như vậy, đêm này mọi người vô . Ngày thứ hai, bên ngoài vang lên thanh của cái loa lớn, thanh như vậy đích thực là chuyện bình thường trước khi mạt thế tới, nhưng sau khi mạt thế đến, thuộc dạng hiếm thấy, vì vậy sau khi nghe thanh của loa vang lên bên ngoài cửa sổ, tất cả mọi người lập tức rời giường, muốn nhìn đến tột cùng xảy ra chuyện gì.

      “Đó là….” Sở Thanh nhìn xe tải quân dụng phía ngoài, hơi nhíu mày, những người đó là người của quân đội?

      “Cái đó là đội cứu viện từ thành phố B.” Giọng của Hoàng Á Lê có chút do dự, bởi vì kiếp trước cũng tới thành phố B, cho nên có số việc, mặc dù biết , nhưng cũng phải biết ràng như vậy, trong trí nhớ mơ hồ, đúng là thành phố B từng phái số đội cứu viện tìm người may mắn sống sót xung quanh thành phố, nghĩ nghĩ chắc là lúc này .

      “Nếu là đội cứu viện thành phố B, như vậy chúng ta tự nhiên cũng theo đội cứu viện tới thành phố B.” Sở Thanh nhàng cười tiếng, giọng nhõm, nhưng trong lời lại chứa chán ghét ràng: “Tôi cũng muốn lãng phí chút xíu khí lực vì mấy người Sở Nghiên cứu kia.”

      Hoàng Á Lê gật đầu, tự nhiên là biết ý của Sở Thanh: “Vậy chúng ta xuống dưới ngay, dù sao mục đích của chúng ta cũng là thành phố B, phải sao?”

      Sau khi mọi người xuống lầu, phát xung quanh xe tải quân dụng tụ tập ít người, bọn họ cũng chờ người của quân đội phát chút thức ăn.

      Mà lúc Sở Thanh chạy tới, thấy người của quân đội phát thức ăn, hơi nâng mi lên, đúng là bánh bao, còn có thêm lạp xưởng, đồ như vậy, tính ở tại, cũng xem là hiếm có, chẳng lẽ thành phố B lại giàu có như vậy?

      Bất kể như thế nào, khi Sở Thanh nhận được thức ăn, cũng có lập tức ăn, mà là bỏ vào trong cái túi, giữ lại để dành từ từ ăn, tại bởi vì có người bên chính phủ tới, cho nên Sở Thanh cũng thể giống như lúc trước, tùy ý lấy thức ăn ra ăn, tự nhiên những đồ ăn này phải dùng đúng lúc, nếu , phiền toái chính là mình.

      “Các người cũng muốn tới thành phố B sao? Các người là người có dị năng .” Cảm giác được áp lực từ người của Sở Thanh và Lục Thần, hiển nhiên đối phương cũng nhận ra lai lịch của hai người, cho nên giọng cũng tăng thêm mấy phần cung kính.

      “Ừ, tôi và Thần đúng.” Sau đó chỉ chỉ Hoàng Á Lê và Mộ Hi sau lưng: “Hai người này , nhưng cũng có thể săn giết tang thi.” Truyện được đăng tại nuylovevaio.wordpress.com

      Thời kỳ đầu của mạt thế, người có dị năng hệ gian và hệ tinh thần đều vô cùng trân quý, cho nên Sở Thanh tuyệt đối đem lá bài tẩy của mình lộ ra, mặc dù bọn họ cũng tới thành phố B, nhưng cũng có tỉn tưởng tín nhiệm thành phố B như vậy.

      Sau khi Sở Nghiên nghe xong, ánh mắt lóe lóe, muốn vạch trần lời dối của Sở Thanh rất dễ, nhưng sau khắc thấy Sở Thanh quay đầu lại cười cười với , sau đó sờ sờ vành tai.

      Trong nháy mắt, sắc mặt Sở Nghiên trở nên khó coi, xem như hiểu uy hiếp của Sở Thanh, hành động mới vừa rồi của Sở Thanh cho biết, nếu như cái gì nên , như vậy Sở Thanh ra bí mật của chiếc bông tai!

      Mặc dù Sở Nghiên vô cùng bất mãn với uy hiếp của Sở Thanh, nhưng chỉ có thể ngậm miệng lại, bởi vì người khác biết, nhưng lại biết , trí não trong bông tai phải là vật trói định, nếu như có người cầm bông tai của , như vậy người kia cũng có được gian, thậm chí ngay cả vật tư chuẩn bị, cũng quy hết cho người kia!

      “Bất kể là có dị năng hay , nếu có thể giết được tang thi rất tốt, thành phố B vĩnh viễn mở rộng cửa vì các người.” xong câu này, sĩ quan kia xoay người rời đám người Sở Thanh, tới chỗ khác chuyện.

      ngày lục soát này, đội cứu viện mang về ít người may mắn sống sót, trong đó có phần là người dị năng cấp thấp, đội ngũ như vậy, nghi ngờ chính là lớn mạnh hơn nhiều, tự nhiên là Sở Nghiên cũng bắt đầu lôi kéo người khác, nhưng vô cùng đáng tiếc chính là, hôm nay gặp được đội cứu viện thành phố B, sau này còn có ai hiếm lạ ngân phiếu khống (*) của Sở Nghiên nữa?

      (*) ngân phiếu khống: ngân phiếu có tài khoản, hữu danh vô thực ~> Ý của câu là Sở Nghiên chỉ hứa suông, đáng tin

      Cho nên mấy người ngày hôm qua muốn “thần phục” Sở Nghiên đều rối rít bày tỏ ý nguyện đến thành phố B, trong nháy mắt làm mặt Sở Nghiên đen lên, ánh mắt nhìn mấy người kia cũng mang theo tia sát khí.

      Nhưng lại có cách nào, dù sao tại, dù hứa hẹn bất cứ cái gì cũng đều là ngân phiếu khống, bây giờ có cách nào để đối kháng với con quái vật khủng lồ là căn cứ thành phố B, nhưng tuyệt đối dễ dàng buông tha như vậy!

      Cứ như vậy, sau khi ngày chấm dứt, lục soát cứu viện ở thành phố J kết thúc, mọi người quyết định ngày thứ hai chạy về thành phố B bằng đường thủy, dù sao đường bộ rất có thể gặp phải tang thi, vì vấn đề an toàn, mọi người đều quyết định đường thủy.

      Mà lúc đường thủy, trong ánh mắt của Sở Nghiên lúc sáng lúc tối, đường thủy sao, như vậy có rất nhiều hội, mặc dù thể xác định được thời gian, nhưng bao lâu nữa có thú biến dị xuất , nhớ lầm, hướng thuyền tới thành phố B phen trắc trở khó khăn, vì vậy, đến lúc đó Sở Thanh có thuận lợi tới hay cũng nhất định.

      Nếu như Sở Thanh chết giữa đường, nhưng vậy có ngay cơ hội đem thủ hạ dưới tay Sở Thanh lôi kéo tới tay của mình (Sở Nghiên), dù sao tư nguyên trong tay cũng nhất định lập được căn cứ mới, nhưng lôi kéo mấy người cũng đủ!

      [QUYỂN II] Chương 57: Đường thủy phong ba

      Chuyển ngữ: Nuy

      ****

      Sở Nghiên ôm ý nghĩ xấu nhìn Sở Thanh, trong mắt mang theo tia giễu cợt, giống như nhìn người chết vậy, hoàn toàn chút cố kỵ nào, làm cho người bên cạnh Sở Thanh cũng thoải mái.

      Bất quá ngược lại Sở Thanh để ý, coi như là Sở Nghiên muốn giết , ta có năng lực đó sao?

      “A Thanh, kế tiếp chúng ta phải làm gì?” Chuyện tương lai phải là chuyện bọn họ có thể quyết định dễ dàng, tại các còn phải nghĩ làm thế nào tới thành phố B cho tốt, trong trí nhớ của Hoàng Á Lê, hình như thú biến dị sắp xuất rồi, như vậy, đường thủy cũng an toàn cho lắm.

      cần chuẩn bị, coi như thú biến dị xuất , cũng cản trở nhiều đâu.” xong câu đó, Sở Thanh nhíu mày cái, ánh mắt nhìn về phương bắc, đó….hình như có thứ gì, , phải là thể !

      Trải qua đêm nghỉ ngơi, tất cả mọi người đều đạt tới trạng thái tốt nhất, nhất là mấy người Sở Thanh, mặc dù xung quanh họ lúc này có ít quân nhân, nhưng buổi tối lén ăn ít thứ trong phòng mà cho người khác biết cũng dễ bị phát , vì vậy, buổi sáng, bốn người dùng xong điểm tâm mới xuống lầu.

      Dọc theo đường , bởi vì có quân đội mở đường, cho nên hệ số an toàn rất cao, nhất là mấy người Sở Thanh, cũng cần ra tay, chẳng qua là yên lặng mà nhìn, còn Sở Nghiên đứng phía sau thầm tính kế ám toán Sở Thanh.

      Hơn nữa…..

      Khóe miệng Sở Nghiên treo lên nụ cười, cả ánh mắt cũng mang thần sắc lãnh, sợ rằng người khác vĩnh viễn biết, mấy ngày trước lúc gặp được xác UFO, phải giống như người khác lấy được chút năng lượng nào, hôm nay, cũng là người có dị năng, hơn nữa còn là hệ tinh thần mà kiếp trước khát vọng muốn có nhất, cho nên lần này Sở Thanh phải chết thể nghi ngờ thêm nữa.

      “A Thanh, cậu cảm thấy ánh mắt của ta nhìn cậu ngày càng đáng sợ hơn sao?” Hoàng Á Lê cũng cảm nhận được tầm mắt của Sở Nghiên, lớn tiếng hỏi, hoàn toàn che giấu giọng đầy khinh bỉ của mình.

      “Vậy thế nào? ta cho rằng có thể giết chết được tớ sao?” Cũng phải Sở Thanh xem thường Sở Nghiên, mà là hôm nay chỉ cần muốn chết, thế giới này cũng có người nào có thể giết chết được , bất kể là ai cũng làm được!

      Nghe được Sở Thanh , rồi lại nhìn bộ dáng đầy kiêu ngạo của Sở Thanh, mấy người bên cạnh cũng cười ra tiếng, sau đó gật đầu cái, đúng vậy nha, hôm nay, đừng là Sở Nghiên có dị năng, coi như có cũng có cách nào đối phó được với Sở Thanh!

      Mà sau khi Sở Nghiên nghe vậy, lập tức sắc mặt biến đen, biết mới vừa bắt đầu Sở Thanh có chút coi thường mình, nhưng tại chứng minh đó phải là chút coi thường mình, căn bản chính là sỉ nhục cần che giấu!

      Dĩ nhiên, bởi vì đám người Sở Thanh ở sau cùng, nên những câu các , tất nhiên là người của quân đội nghe được, nếu như nghe được, rất có thể bọn họ trực tiếp bỏ qua Sở Nghiên, dù sao so với người dị năng, mệnh (*mạng) của người bình thường chẳng đáng bao nhiêu tiền.

      Cuối cùng, đoàn người cũng tới bên bờ sông, nhìn chiếc thuyền lớn kia, trong mắt ít người thầm than trong lòng, sau đó mới hậu tri hậu giác phát , tựa hồ thuyền có ít người, nhịn được cảm khái trong lòng, thành phố B này đúng là đại tài khí thô (*của cái tiền nhiều…) mà, cho nên mới đem nhiều người về thành phố B như vậy, chẳng lẽ họ lo lắng vấn đề về lương thực sao?

      Hiển nhiên, chuyện này cũng là nghi vấn của ít người, mà sĩ quan có hảo tâm kia chỉ mỉm cười giải thích với mọi người: “Về điểm này mọi người cần phải lo lắng, trước khi mạt thế tới thành phố B có sách lược dự trữ kho hàng, cho nên lương thực trong thành phố B ít nhất có thể cho mọi người ăn , hai năm, hơn nữa, tại, thành phố B có ít ruộng đất khai khẩn, chỉ cần mọi người cố gắng trồng trọt, tự nhiên có thể giải quyết được vấn đề ấm no rồi.”

      Dĩ nhiên, đây chỉ là với người thường thôi, nếu như là người có dị năng, như vậy chỉ cần bảo vệ căn cứ, dễ dàng săn bắn tang thi, liền cần lo lắng thức ăn đủ.

      ra đó cũng là chuyện phải làm, sau mạt thế, vốn trật tự của xã hội hoàn toàn xáo trộn, cả xã hội đều lui bước dài, giờ hoàn toàn là xã hội nhược nhục cường thực (*cá lớn nuốt cá bé), muốn ở thế giới như vậy sống nữa, hoặc là im hơi lặng tiếng bị người ta nô dịch, hoặc là phải trở nên cường đại hơn, trở thành người bề !

      Sau khi mọi người lên thuyền, thuyền lập tức xuất phát tới thành phố B, lúc này mọi người mới biết thành phố J là thành phố cuối cùng mà đội cứu viện tới rà soát, đám người Lạc Vũ Vy biết được tin tức này cảm giác sâu mình quá may mắn, nếu như tới trễ hai ngày, biết xảy ra chuyện gì, là may, là may….

      Thuyền chạy được nửa ngày, lúc đến buổi trưa, biết vì sao bầu trời dần dần tối lại, mặt trời bị mây đen phủ lên, trận gió lạnh thổi tới, làm cho tất cả mọi người rùng mình, sau đó đám người của Sở Thanh lấy những bộ quần áo dầy từ đống đồ to chất như núi sau lưng, làm cho người ở đây ngừng hâm mộ, nhưng cũng có ai dám bước lên chém giết cướp đoạt, dù sao nhìn qua hai người Sở Thanh và Lục Thần cũng dễ trêu chọc.

      Mà sau khi Sở Nghiên thấy như vậy, thầm mắng Sở Thanh gian xảo, ra cũng có mang theo áo bông, nhưng bởi vì nguyên nhân gian, nên thể tùy tiện lấy ra, chỉ có thể nhẫn nhịn chịu từng cơn gió lạnh thổi qua.

      Bởi vì rét lạnh, Sở Nghiên chuyển đến bên cạnh Lục Trạch, nhưng sau khi Lục Trạch cảm giác được, con ngươi tối lại, mặt đổi mà dời người tránh ra, trốn cái dựa dẫm của , nhưng chính phản ứng theo bản năng như vậy, làm cho sắc mặt của Sở Nghiên càng thêm khó coi.

      cảm thấy, bài xích hôm nay của Lục Trạch, là tránh né mình!

      Hôm nay trong lòng của A Trạch chỉ có Sở Thanh thôi sao? Bất quá…Vậy có quan hệ gì, tất cả hết thảy đều giống như kiếp trước, coi như tại Sở Thanh có bản lĩnh , nhưng ta có thể địch nổi quy luật của tự nhiên sao? Dĩ nhiên, từ bên cạnh mà giúp đỡ, để cho Sở Thanh táng thân trong nước!

      Nghĩ tới đây, mắt Sở Nghiên lộ ra vẻ độc ác, chẳng qua là lần này có nhìn về phía Sở Thanh, muốn bởi vì mình bất cẩn mà lộ ra tâm trong lòng! (@Nuy: muộn rồi ơi ~~~ *cười nham hiểm*)

      Mặc dù điểm này sai, nhưng có điều mà Sở Nghiên biết, coi như có ánh mắt, chỉ cần nhìn ác ý đầy người Sở Nghiên, Sở Thanh có thể cảm giác được, hơn nữa, Sở Thanh sớm có phòng bị đối với ta!

      Lúc khí lâm vào tình trạng yên lặng quỷ dị, thuyền vốn vững vàng chạy có chút lắc lư, mà lắc lư này ngày càng lớn, mơ hồ muốn hất hết tất cả người thuyền xuống nước.

      Người ở đây đều sợ hãi, cẩn thận nắm chặt đồ vật bên cạnh, mặt cũng đầy nét lo lắng, mà khóe miệng Sở Nghiên lại nâng lên cao, tới, rốt cuộc cũng tới, cuối cùng cơ hội làm Sở Thanh táng mạng trong nước cũng tới!

      Hôm nay thuyền lắc lư như vậy, nhất định mọi người tìm hiểu nguyên nhân, sau đó phát trừ sóng gió bên ngoài, phía dưới của thuyền thiếu tồn tại của mấy con cá, mà những con cá kia chính là nhóm thú biến dị đầu tiên!

      Những con cá đó bất quá chỉ là cá sông bình thường, nhưng sau khi biến dị hàm răng trở nên sắc bén, chỉ cần rơi xuống nước, cần nhiều thời gian, ngay lập tức bị bầy cá gặm cắn sạch , chỉ cần Sở Thanh rơi xuống nước, nhất định chết!
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :