1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chí tôn nữ hoàng quật khởi ở mạt thế - Công Tử Khinh Cuồng (Q2_c61.1) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      [QUYỂN II] Chương 43: Phân thực tế và ảo giác

      Chuyển ngữ: Nuy

      Sau khi nghe Hoàng Á Lê giải thích xong, hai người liền lộ ra sắc mặt hiểu , nhưng lại có bất kỳ ai đồng tình với Sở Nghiên, buồn cười, vừa mới bắt đầu ta nhằm vào Sở Thanh, tại sao phải vì người như vậy mà bọn họ có thể sinh ra chút hảo ý (*cảm giác/ấn tượng tốt) chứ.

      "Tiểu thư Hoàng, như vậy là xong rồi sao? Có phải có chút tiện nghi cho vị Sởđại tiểu thư kia hay ?" Trong khoảng thời gian này theo bên cạnh Sở Thanh, đến tột cùng Sở Nghiên làm cái gì, Mộ Hi cũng biết nhất thanh nhị sở (*biết hai), nên lúc nào nhằm vào người Sở Nghiên, Mộ Hi luôn là loại người muốn phí sức lực cùng thời gian đối phó vớingười đâu.

      "Làm sao có thể, Sở Nghiên làm nhiều chuyện như vậy, sao có thể kết thúc dễ dàng thế!" thanh Hoàng Á Lê mang theo đầy tia khinh thường và giễu cợt: "Tối hôm nay bất quá chỉ là món điểm tâm mà thôi, bữa tiệc lớn còn ở phía sau nha!"

      Từ khi Hoàng Á Lê phát mình là dị năng hệ Tinh thần tính toán lợi dụng dị năng của mình như thế nào là tốt nhất, như vậy mới có thể trong thời gian nhanh nhất rèn luyện dị năng của bản thân, hôm nay tồn tại của Sở Nghiên chính là "tài liệu" thí nghiệm khócó được đối với , làm sao có thể dễdàng buông tha như vậy.

      "Nha? Cái này chỉ mới bắt đầu? Vậy chúng tôi mỏi mắt chờ mong!" Giọngnói của Mộ Hi mang theo rất nhiều ác ý và hứng thú, đối với có ý đồ gây tổn thương chủ nhân, cho ta bài học thích đáng, sợ rằng ta vĩnh viễn biết được thế giới này có số người là thể động!

      Lúc ba người nhiệt tình tán gẫu, thìSở Thanh ra từ trong phòng, cho chút mơ hồ nhìn Lục Thần: " Thần, giúp em nấu nước, em muốn tắm."

      Hai ngày đầu ở mạt thế còn tốt, nhưng từ ngày thứ ba, điện bị cắt toàn bộ, cho nên muốn tắm phải dùng biện pháp nguyên thủy nhất —— Dùng lửa nấu nước, vì vậy, vào lúc này giá trị của Lục Thần có thể thể trọn vẹn, mỗi lần mấy người họ muốn nước tắm, dĩ nhiên do Lục Thần đun nước, và tất nhiên là nước tắm do Sở Thanh lấy ra.

      Mà mỗi lần Sở Thanh như vậy, Hoàng Á Lê và Mộ Hi đều đứng bên cạnh cười trộm, tưởng tượng người kiên cường cẩn trọng như Lục Thần đun nước tắm cho Sở Thanh...

      Hình ảnh tuyệt đẹp kia, bọn họ dámnhìn đâu (⊙﹏⊙) !

      Chờ Lục Thần ra từ phòng tắm, Sở Thanh ngáp lên, sau đó nhìn ba người, : " lúc nữa các người cũng tắm ,toàn thân máu , mặc dù biến thành tang thi, nhưng vẫn sẽkhó chịu nha."

      thân đầy máu hôi thúi, đoán chừng có ai thoải mái , khó có đượcđiều kiện bây giờ, nếu như vệ sinh cho bản thân tốt, các chính là ngu ngốc á, cho nên sau khi nghe Sở Thanh xong, ba người cũng gật gật đầu.

      Cứ như vậy, bốn người phải mất hơn hai giờ mới hoàn toàn xử lý sạch , sau đó liền xuống lầu chuẩn bị bữa sáng, bởi vì trong phòng dùng là khí hóa lỏng (*) hiếm thấy, cho nên vẫn có thể làm bữa sáng nóng hổi, chờ đến lúc người khác xuống, bốn người Sở Thanh chiếm cái bàn lớn nhất trong phòng ăn, bàn là những món ăn hấp dẫn, mọi người dùng sức nuốt ngụm nước miếng, sau đó người của tiểu đội Tật Phong tự giác tới, dùng bữa cùng với đám người Sở Thanh.

      (*) Khí hóa lỏng - Khí gas (hay còn gọi đầy đủ là khí dầu mỏ hóa lỏng LPG [Liquefied Petroleum Gas]): có thành phần chính là propan C3H8 và butan C4H10 là các chất ở dạng khí, nhưng để dễ vận chuyển nên được người ta làm ở dạng lỏng; LPG màu, mùi, nhưng ta cảm thấy khí gas có mùi là vì trong lúc sản xuất người ta thêm mùi đểchúng ta dễ phát khi xảy ra tượng rò rỉ gas ~> Nuy chỉ giới thiệu sơ sơ thôi, bạn nào hứng thú có thể search google tìm hiểu thêm

      Mấy người Lạc Vũ Vy thấy màn này ghen tỵ đến đỏ cả mắt, trong khoảng thời gian này, cả ngày bọn họ đều phải ăn lương khô, mà người tiểu đội Tật Phong lại có thể ăn ngon như vậy, làm sao các thể ghen tỵ, bất quá mặc dù trong lòng ghen tỵ, nhưng lại dám gì, tất nhiên, cũng khôngphải là thể , mà là dám, chỉ là mọi người muốn chết, bởi vì trước đó bọn họ vi phạm ước định, cho nên coi như nhiệm vụ thất bại cũng ảnh hưởng tới tích phân của tiểu đội Tật Phong, hôm nay, bọn họ có chút ưu thế nào!

      "A Thanh, em..."

      "Tiểu thư Lạc, tôi rồi, chuyện hồi , tôi nhớ được, làm phiền nên gọi tôi là A Thanh, giữa tôivà có thân như vậy."

      Đối với Sở Thanh, chỉ có là người thân cận mới có thể gọi tên mình, mà những người khác tất nhiên có tư cách đó!Nhìn thấy màn này, Sở Nghiên luôn thích cố ý gây gì, mà lòng yên ăn thức ăn được Lục Trạch chuẩn bị, cháo mềm dẻo thường ngày có hương vị ngọt ngào làm cho người ta hận được muốn liếm sạch, nhưng biết tại sao, hôm nay chén cháo này tạo nên cảm giác tanh hôi ghêtởm, làm cho Sở Nghiên nhịn được nhíu mày, sau đó tầm mắt rơi vào trong chén. nhìn còn khá tốt, chẳng qua vừa nhìn hù chết Sở Nghiên rồi, cái này có chỗ nào giống cháo, đây chính là chén máu tang thi, máu màu đen hòa lẫn với óc màu trắng, thậm chí còn có con ngươi, thêm cái ngón tay thối rửa có móng tay dài màu đen.

      "Á —— Ụa..Ụa.." Hét lên tiếng, Sở Nghiên hất chén cháo, xoay người nôn ngừng, bất quá bởi vì chưa ăn được bao nhiêu, cho nên ói ra chỉ có chút nước chua mà thôi, nhưng Sở Nghiên vẫn dùng sức nôn, hận thể nôn ra nội tạng của mình.

      "Nghiên Nhi, con làm sao vậy?" Nhìn con ăn ngon đột nhiên ói ra, Sở ba bắt đầu lo lắng, con bị gì vậy?

      Nghe Sở ba hỏi, Sở Nghiên mở to hai mắt, nhìn chén cháo bị mình hất đổ bàn, ràng là chén cháo gạo trắng, tại sao mới vừa rồi lại nhìn ghê tởm như vậy chứ.

      Giống như từ tối hôm qua bắt đầu có chút kiềm chế được, nhưng đến tột cùng có cái gì đúng, thể được.

      Biết mình lãng phí thức ăn, sắc mặt Sở Nghiên có chút khó coi, nhưng lại khôngnói gì nhiều, chẳng qua là im lặng cầm khăn lau lên, muốn lau khô chỗ cháo bị hất bàn, chẳng qua khi tầm mắt Sở Nghiên lần nữa rơi xuống bàn, mới phát , đó căn bản phải cháo trắng gì, mà là nọc độc màu xanh biếc.

      Đúng vậy, chính là nọc độc màu xanh biếc, là nọc độc hủ thực (*ăn mòn) mạnh nhất người con T2 hệ Hủ thực ngày đó, cảm giác được đầu ngón tay truyền tới cỗ bỏng rát mãnh liệt, sau đó kinh ngạc nhìn tay mình bị ăn mòn thành xương trắng, mà nọc độc kia vẫn từng chút từng chút ăn mòn thân thể của .

      ", muốn, á ——" Nhìn thảm trạng của mình, Sở Nghiên hét lên, cả người co lại thành đoàn.

      "Sở đại tiểu thư, làm phiền yên tĩnh chút trong lúc ăn cơm." Liên tục thét chói tai hai lần, Sở Thanh nhíu mày,tâm tình tốt khó có được bị Sở Nghiên phá hầu như còn: "Nếu muốn ăn phiền toái mời rời , tất cả mọi người đói bụng ngày, mời thông cảm cho người khác chút."

      "A Thanh, con bé là chị của con, tại con bé thoải mái, con còn như vậy...."

      "Sở tiên sinh, tôi tôi có chị ." Sở Thanh từ từ đứng lên, nhìn Sở ba vẫn che chở cho Sở Nghiên, khóe miệng lộ ra nụ cười đầy khinh thường:

      "Còn có, cũng mời ông đừng tự cho mìnhlà ba của tôi, mà coi tôi như là con ngoan luôn làm theo lời của ba, tôi đảm đương nổi đâu!"

      Mà sau khi nghe Sở Thanh xong, Hoàng Á Lê vẫn mực yên lặng dùng bữa sáng cũng từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Sở ba, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh, xem ra chỉ thu thập mỗi Sở Nghiên vẫn còn chưa đủ, tựa hồ cũng nên dạy dỗ cái người đàn ông Sở ba này chút nha o( ̄ヘ ̄o#) !

      [QUYỂN II] Chương 44: Mộng trong mộng, muốn điên rồi

      Chuyển ngữ: Nuy


      "A Thanh, sao con có thể...." Mặc dù Sở ba nghĩ rằng Sở Thanh có thể tức giận vì ông thiên vị, nhưng lại chưa từng nghĩtới nhận ông làm ba!

      "Vì sao thể? Ông chưa bao giờ xem tôi là con , vậy vì sao tôi lại phải coi ông là ba?" thanh của Sở Thanh đầy lạnh nhạt, nhưng chính vì lạnh nhạt này mới có thể làm cho người ta càng thêm khó chịu, tất cả mọi người biết Sở Thanh quan tâm đến ba mình, chính là quan tâm!

      Sở ba còn muốn gì, chẳng qua Sở Thanh chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn cái, sau đó xoay lưng lên lầu, người ghê tởm như vậy, từ trước tới nay chẳng muốn thấy, nếu muốn nhìn đến, như vậy còn cần thiết ở lại chỗnày hay sao.

      "A Thanh, từ từ ." Biết Sở Thanh còn chưa có ăn xong, vẻ mặt Lục Thần có chút tối lại, chuẩn bị thức ăn để Sở Thanh tiếp tục dùng bữa lầu, chẳngqua trước đó, quay đầu lại nhìn Sở ba: "Sở tiên sinh, lúc trước chúng ta từng qua, bất kể là ngài, hay con của ngài cũng có bất cứ quan hệ nào với Sở Thanh, ta sống hay chết cũng có liên quan đến chúng tôi."

      "Cái loại người từ đầu đến đuôi đều mưu tính toán hại người thân của mình để mưu cầu lợi ích, tranh đoạt quyền lợi, là ghê tởm!" Lời của Hoàng Á Lêvô cùng cay nghiệt, nhìn Sở Nghiên cái, cũng theo Sở Thanh lên lầu, tại chút cũng muốn nhìn đến đám người này.Sau khi bốn người rời , phòng ăn trở nên yên lặng rất nhiều, mà ánh mắt mọi người khi nhìn Sở ba và Sở Nghiên cũngnhiều thêm mấy phần khinh bỉ, người như vậy đúng là đáng ghét!

      ****

      "Tiểu thư Hoàng lại có chủ ý tốt sao?" Sau khi mấy người lên lầu, biểu cũng có thay đổi lớn, Mộ Hi vốn là mặt trầm cũng mang theo mấy phần vui vẻ, mới vừa rồi vì sao Sở Nghiên lại luống cuống như vậy, bọn họ đều rất ràng, mặcdù biểu lúc nãy rất là tức giận, nhưng thực tế, trong lòng của mấy người họ đều cười trộm đâu.

      "Tất nhiên dám có chủ ý tốt cái gì, bất quá...." Hoàng Á Lê cười cách thần bí, sau đó giọng : "Tôi dám cam đoan, hôm nay chúng ta tuyệt đối có cách nào rời , kế tiếp các người cứ chuẩn bị xem kịch vui , hình như cơn ác mộng ngày hôm qua cũng còn chưa tới cực hạn của Sở Nghiên, như vậy kế tiếp các người nhất định phải mở to mắt ra mà xem nha ~" o(* ̄︶ ̄*)o

      Mộng cảnh (*cảnh trong mơ) như thế nào mới là đáng sợ nhất, người bình thường là nằm mơ thấy lại cảnh tượng muốn gặp nhất, nhưng trênthực tế, đáng sợ chân chính chính là mộng trong mộng!Mỗi lần cảm giác mình tỉnh lại từ trong mộng, nhưng thực tế cũng là trong mộng của người khác, mà cái loại cảm giác vĩnh viễn cách nào trốn thoát khỏi mộng đó đoán chừng cũng có ai muốn nếm thử, mà nay, để cho Sở Nghiên hảo hảo thể nghiệm (*tự nghiệm thấy) lần cái cảm giác tuyệt vọng vô tận trong mộng!

      Bốn người nhìn nhau cười tiếng, sau đó chờ xem kịch vui.

      Quả nhiên, giống như Hoàng Á Lê tưởng tượng, bởi vì trạng thái tinh thần của Sở Nghiên tốt, Sở ba chịu rời , nhưng bởi vì duyên cớ (*nguyên nhân) Sở Thanh muốn rời , Sở Nghiên nhất định phải kiên trì , cuối cùng lại té xỉu, bất đắc dĩ Lục Trạch đảm đương vị trí thuyết khách (*), mà mấy người kia là "vô cùng miễn cưỡng" lưu lại.

      (*) thuyết khách: người có tài ăn , thuyết phục, đa phần là dùng trong việc đàm phán.

      Mặc dù ban ngày Hoàng Á Lê có thể động thủ, nhưng cũng biết đạo lý 'có chừng có mực', nếu để cho ta thườngxuyên rơi vào ảo giác, sớm muộn gì Sở Nghiên cũng phát ra chỗ đúng, vì để tặng phần đại lễ cho Sở Nghiên vào tối ngày hôm nay, Hoàng Á Lê đành nhịn ngày có làm gì.

      Đêm xuống, lần nữa Hoàng Á Lê tới phòng của Sở Nghiên lặp lại trò cũ, sau đó tâm tình vui vẻ rời , mà hôm nay Sở Nghiên cũng là lọt vào địa ngục.

      Vẫn là 'mộng' đó, vẫn là giãy dụa trong bầy tang thi vô tận, chẳng qua lần này khác với lần trước, bất kể Sở Nghiên giãy dụa thế nào cũng thể tỉnh lạitừ trong mộng, cuối cùng, trong mộng, đến khi trái tim của bị tang thi cắn nát, cơn ác mộng này mới kết thúc.

      Sở Nghiên từ từ mở mắt ra, xoa xoa cái trán đầy mồ hôi lạnh, sau đó thở ra hơi sâu, biết cuối cùng mộng cảnh (*cảnh trong mơ) kia cũng kết thúc, nhưng cũng quá yên lòng, mặc dù mộng cảnh hết, nhưng cái cảm giác phân thực với ảo giác ép muốn điên rồi.

      Hít sâu cả nửa ngày, Sở Nghiên từ từ ngồi thẳng dậy, chuẩn bị xuống lầu chuẩn bị thức ăn, nhưng lại phát hình như có chỗ nào đó đúng, đến tột cùng đúng chỗ nào, lạicó chút thể , nhưng ngay lập tức, phát cái gì đúng rồi.

      Yên tĩnh, chỗ này quá yên tĩnh, yên tĩnh có cái gì đúng, thanh làm điểm tâm sáng, có tiếng người chuyện, có cái gì cả!

      Sau khi nghĩ chuyện gì xảy ra, Sở Nghiên hoảng sợ vội vàng đứng dậy, phát có bất kỳ thanh nào, đại biểu chỉ có , đó chính là mọi người rời chỗ này, vứt lại mình ở đây!

      Mà sau thoáng mở cửa phòng ra, Sở Nghiên lại phát cơn ác mộng kia lần nữa tập kích mình, bởi vì tang thi đông nghẹt đứng ở bên ngoài, mỗi con đều là những khuôn mặt quen thuộc, Sở Thanh, Hoàng Á Lê, Sở ba, Lục Trạch, Lục Thần, Trương Duệ, còn có tiểu đội Tật Phong, tất cả mọi người đều biến thành tang thi, đánh tới Sở NGhiên, xé rách da thịt !

      "Á —— " tiếng thét chói tai vang lên, Sở Nghiên mở mắt, phát mình còn nằm giường, ra tất cả chuyện vừa rồi đều là mộng, nhưng lại chân thậtđến mức đáng sợ!

      dọn dẹp lại tất cả, sau đó kéo thân thể suy yếu xuống lầu, thấy dưới lầu, mọi người đều dùng điểm tâm sáng, lần này cuối cùng cũng yên tâm, xem ra đây tỉnh mộng.

      Chẳng qua sau khắc (15 phút), tất cả xung quanh lại phát sinh biến hóa, trong mắt mọi người đều chảy ra huyết lệ (*nước mắt máu), sau đó thân thể từ từ thối nát, nội tạng chảy ra từ trong bụng rửa nát trống rỗng, con ngươi cũng rớt ra từ hốc mắt.

      Sở ba cầm chén đựng chất lỏng màu đen, chậm rãi về phía Sở Nghiên:

      "Nghiên Nhi, điểm tâm...." Vừa , con người trong hốc mắt ông rớt ra ngoài, lạch cạch rơi vào chén, chìm nổi trong đó.

      Thấy màn như vậy, Sở Nghiên cúi người xuống, nôn khan ngừng, cái ảo giác hôm qua ăn mấy thứ đó đều biến thành xuất ở trước mặt , tinh thần vốn căng thẳng mơ hồ hỏng mất rồi.

      "Tỉnh lại, đây là cơn ác mộng, nhất định là ác mộng, ta muốn tỉnh lại, muốn tỉnh lại...." Sở Nghiên lẩm bẩm ngừng,sau đó hai mắt nhắm chặc, quả nhiên, lần nữa trở lại giường, chẳng qua lần này lại do dự ngừng đứng ở cửa, bởi vì biết, sau khi đẩy cánh cửa này ra, thanh tỉnh, hay lại là cơn ác mộng luân hồi (*tuần hoàn)....

      "Tiếng kêu thê thảm nha, vốn tôi còn cho rằng ta kiên trì được thời gian nữa á." Đối diện phòng, bốn người vừa ăn thức ăn vặt, vừa chán đến chết mà bàn về hành động của Hoàng ÁLê tối nay.

      Sở Thanh hơi cười cười, cũng gì, nhưng ra trong lòng sớm đoán được xuất cảnh tượng nhu vậy, ở trong trí nhớ của Sở Thanh, mặc dù Sở Nghiên là người dịu dàng, nhưng năng lực chịu đựng từ trước tới nay cũng có tốt gì, hôm nay đối mặt với cơn ác mộng vĩnh viễn cách nào tỉnh được, bây giờ ta biểu ra vậy, cũng có bất ngờ!

      [QUYỂN II] Chương 45: muốn chết câm miệng

      Chuyển ngữ: Nuy

      " sai biệt lắm cứ như vậy , đừng đem Sở đại tiểu thư giết chết, ta còn có chỗ hữu dụng (*có ích)." Mặc dù tại Sở Thanh cũng chưa có ý định thu hồi lại, nhưng ta còn có thể khai triển số thứ, mặc dù có xác thực được kết quả, nhưng lại đoán Sở Nghiên còn có chỗ cho mình xài, hơn nữa bao lâu ta có thể thể chút giá trị của bản thân rồi.

      Mặc dù biết tại sao Sở Thanh lại như vậy, nhưng nếu như cậu ấy , dĩ nhiên Hoàng Á Lê nghe theo lời của ấy, bất quá là giết chết thôi, điên là được, cũng vẫn có biện pháp từ từ hành hạ Sở Nghiên nha, hơn nữa đợi sau khi dùng hết giá trị của ta, tuyệt đối cho Sở Nghiên nếm thử cảm giác lâm vào cơn ác mộng vĩnh viễn.

      Mà trong căn phòng khác, cơn ác mộng của Sở Nghiên vẫn chưa kết thúc, bất quá tương đối ôn hòa hơn cơn ác mộng lúc trước rất nhiều, nhưng mặc dù ôn hòa chút, nhưng lại là đả kích lớn đối với Sở Nghiên, bởi vì mơ thấy Lục Trạch bỏ .

      Bây giờ trong mắt của Sở Nghiên, người có thể tín nhiệm duy nhất thế giới này cũng chỉ có Lục Trạch, mà khi Lục Trạch vứt bỏ rời , cảm thấy tính mạng của mình có chút giá trị nào.

      Cuối cùng, sau tiếng hét chói tai, Sở Nghiên phát mình tỉnh lại, nhưng lần này lại có động tác gì, cẩn thận co mình lại thành đoàn,trải qua đêm 'mộng trong mộng', tại có cách nào phân biệt tột cùng cái gì là , cái gì là ảo.

      "Nghiên Nhi, mở cửa, là ba ba, con làm sao vậy?" Mặc dù Sở ba có nghe thấy tiếng hét trước đó, nhưng thanh thét lên chói tai cuối cùng kia, ông là nghe thấy được, cho nên liền vọt ra khỏi phòng của mình, sau đó nhàng vỗ cửa phòng Sở Nghiên.

      Mà Sở Nghiên nghe tiếng gọi cửa bên ngoài, lại nhớ lại ác mộng ngày hôm qua, sau đó rùng mình cái, nhúc nhích, biết thanh mình nghe đến tột cùng là , hay tiếp tục là ác mộng.

      Rốt cuộc sau nửa giờ, Sở Nghiên quyết định mở cửa, thấy ba ba rất bình thường đứng bên ngoài, sợ hãi cả đêm cũng biến thành nước mắt, khóc lớn nhào vào ngực Sở ba.

      "Ba ba, con thấy ác mộng." Làm cho nghĩ mình vĩnh viễn tỉnh lại trong mộng, lần đầu tiên, Sở Nghiên cảm thấy, ra ngủ cũng có thể trở nên đáng sợ như vậy.

      Rồi sau khi Sở ba trấn an Sở Nghiên xong, mang theo xuống lầu ăn điểm tâm, nghĩ đến Sở Nghiên bị giày vò đau khổ rất lâu, cho nên Sở ba kêu Lục Trạch chuẩn bị nhiều thức ăn ngon chút, mà điểm này làm cho trong lòng Lục Trạch sinh ra bất mãn, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

      Trước kia còn cảm thấy, nhưng theo thời gian chung đụng (*sống chung) ngày càng dài, Lục Trạch phát , bất kể là Sở ba hay là Sở Nghiên, đều giống như trong ấn tượng của , hơn nữa là Sở ba quá mức thiên vị, lúc Sở Thanh gặp nguy hiểm, cho tới giờ ông cũng chẳng thèm quan tâm hay lo lắng gì, nhưng Sở Nghiên bất quá chỉ gặp ác mộng mà thôi, ông liền coi như bảo bối, dạng giống như hắc lam (?) bị vứt bỏ vậy.

      Mấy người Sở Thanh thấy màn như vậy vội vàng rời , các cũng có thời gian lãng phí ở đây nhìn đôi cha con thân tình.

      Sở Nghiên thấy Sở Thanh muốn rời khỏi,vội vàng bỏ thức ăn trong tay xuống, bởi vì ảnh hưởng của cơn ác mộng ngày hôm qua, tại Sở Nghiên rất sợ tang thi, nếu như Sở Thanh rồi, cáccô gặp phải tang thi phải làm sao đây.

      Mà Sở ba thấy như vậy, sắc mặt trầm, tức giận khiển trách Sở Thanh: "A Thanh, mày thấy chị hai của mày suy yếu sao, chờ chị hai mày ăn xong điểm tâm !" (@Nuy: Muốn ngay lập tức xách đao chém ổng quá (๑'^'๑) )

      Sở ba như là chuyện đương nhiên, tất nhiên lại lần nữa quên mất Sở Thanh vạch giới hạn với ông, có biện pháp, bởi vì trong lòng Sở ba, Sở Thanh là con của mình, nhưng vậy nó nên nghe lời của mình, vốn ông cũng có mấy phần áy náy với Sở Thanh, nhưng sau mấy lần Sở Thanh nghe lời ông, ngay cả phần áy náy kia cũng biến mất.

      "Sở tiên sinh, trong đầu của ông đều là tương hồ hay sao? Hay ra ông là óc heo?" Đối với thứ người như vậy, Sở Thanh nhẫn nhịn tới cực hạn:

      "Tôi qua, ta phải chị haicủa tôi, mà ông cũng phải ba ba của tôi, cũng có tư cách làm ba của tôi, dĩ nhiên, nếu như ông nghe hiểu tiếng người, tôi cũng còn cách nào ╭(╯^╰)╮.

      "Trước kia có lẽ Sở Thanh có cách nào cảm giác được, nhưng khi nguyên thần khôi phục, thực lực lớn mạnh, Sở Thanh ràng cảm giác được giữa mình và người đàn ông này cũng có cảm giác huyết mạch liên thông, chẳng qua ông ta và mình là hai người có quan hệ với nhau mà thôi!Mà lời này lại hung hăng làm Sở ba nghẹn họng, như thế nào ông cũng nghĩ tới con của mình ra những lời như vậy.

      "Nghịch nữ (*), mày là nghịch nữ, nếu sớm biết hôm nay mày biến thành như vậy, lúc mày ra đời, tao...." thanh đột nhiên im bặt, Sở ba phát biết cái gì đó, sau khi xuất trước mặt mình, trong tay còn cầm cây chủy thủ, mũi nhọn của chủy thủ đâm vào trong da thịt, cổ của ông chảy ra tia máu đỏ tươi.

      (*) nghịch nữ: giống như chữ "bất hiếu" ấy, Nuy thấy để "nghịch nữ" dễ nghe hơn chút, nặng như 'đồ bất hiếu':}}

      "Tốt nhất là ông câm miệng, tôi ghét nhất là người khác quơ tay múa chân với tôi, hơn nữa sau khi giết ông, tôi hoàn toàn có cảm giác tội lỗi khi giết ba, bởi vì ông xứng làm ba, chẳng qua ông chỉ là súc sinh cùng với con dấu của mình tính kế với người con khác của ông mà thôi!"
      Đầu nhọn chủy thủ lại đâm sâu thêm mấy phần, huyết dịch (*máu) chảy xuôi càng thêm khoan khoái (*vui vẻ), trong mắt Sở Thanh nhiễm thêm mấy phần huyết hồng (*máu đỏ), mùi máu tươi làm cho như muốn mất khống chế, rất muốn hung hăng đâm chủy thủ trong tay vào cổ họng kia.

      Mà Sở ba bị Sở Thanh dọa sợ, cái gì cũng dám , lần đầu tiên ông nhìn thẳng con này của mình, trước kia ông chỉ biết đứa bốc đồng (*thất thường), nhưng bây giờ, lần đầu tiên ông mới hiểu được, vốn ôngcho là đứa con ngoan ngoãn nghe lời mình lại trở nên đáng sợ như vậy.

      "Nhớ, muốn chết ngoan ngoãn câm miệng, tôi có nghĩa vụ mang theo các người, chị hai? Ba ba? A, ở trong khoảnh khắc các người muốn tôi chết kia, các người cũng chỉ là người xa lại." Mặc dù người đàn ông trước mặt này phải là ba ba của , nhưng lại có phần hôn duyến (*)với thân thể này, nếu như chấm dứt phần hôn duyến này, trở thành trở ngại đối với tu vi của trong tương lai, cho nên mới thể hạ thủ lưu tình đối với họ.

      (*) hôn duyến: đại khái là về quan hệhuyết thống, ở đây là chỉ phần quan hệ ba - con gáiNhưng ra tay cũng có nghĩa là mặc cho người ta lấn tới!Sở ba gật đầu cái, cái gì cũng dám , ông có dự cảm, nếu nhưông tiếp tục làm chuyện nên làm,Sở Thanh tuyệt đối được làm được, lấy ngay tính mạng của ông!

      Mà Sở Nghiên thấy màn này, cũng cảm giác được lòng tràn đầy sợ hãi, trước kia, mặc dù Sở Thanh có đối xử tốt với mình lắm, nhưng cho tới tận bây giờ cũng làm chuyện nguy hiểm đến tính mạng của , biết đây hết thảy là vì ba ba, mà bây giờ ngay cả ba ba cũng bị đối xử như vậy, mình còn có đường sống sao?

      Cứ như vậy, dưới tình huống mỗi người đều có tâm tư của riêng mình, đoàn người từ từ rời khỏi nơi này, bất kể là Sở Nghiên, hay là Sở ba, cũng có can đảm gây chuyện vào lúc này, đùa, bây giờ bọn họ xác định nếu làm chuyện nên làm, coi như là Sở Thanh muốn lấy mạng của mình (Sở ba, Sở Nghiên), nhưng hành hạ thảm mình nha.

      [QUYỂN II] Chương 46: Năng lượng hồ

      Chuyển ngữ: Nuy

      Lộ trình sau đó, bởi vì Sở Nghiên và Sở ba còn làm cái gì thiêu thân nữa, cho nên bình yên rất nhiều, còn xảy ra chuyện nên xảy ra nữa, vì vậy đoàn người xem như thuận lợi, gặp phải mấy con tang thi kia, dĩ nhiên là do Sở Thanh người ra tay.

      cũng có làm gì, chẳng qua là mỉm cười nhìn tang thi xuất , đầu ngón tay phát ra tia lửa điện lập lòe,trực tiếp bắn ra, bắn thẳng vào óc tang thi, sau đó đầu con tang thi như hoa nở, mọi người thấy màn như vậy đều dùng sức nuốt ngụm nước bọt, sau đó sờ sờ mi tâm của mình, lực phá hủy kinh khủng như vậy, người nào thấy mà sợ chứ!

      "A Thanh, cậu lợi hại!" Trong khoảng thời gian này, Sở Thanh và Bạch Vãn Tình thân quen thêm, cho nên chuyện tùy tiện hơn nhiều, mà sau lần gặp phải tang thi loại chỉ huy kia, người tiểu đội Tật Phong càng thêm đặcbiệt bội phục Sở Thanh, mấy người đó cũng thân thiết với bốn người Sở Thanh hơn.

      "Khá tốt, là vì hệ Lôi." Mặc dù công phu của Sở Thanh đích tệ, nhưng tuyệt đối kiêu ngạo, nóichuyện rất khách quan, có thể đơn giản giết chết nhiều tang thi như vậy, chủ yếu là bởi vì mình là hệ Lôi.

      Lôi quang phá ma (*), mặc dù tang thi phải là ma, nhưng người mang theo khí lại sai biệt lắmvới bổn nguyên (**) của tu ma giả (*người tu ma), cho nên người dị năng hệ Lôi có khắc chế đối với bản thân tang thi, hơn nữa trong lôi quang còn có ma khí đặc biệt người Sở Thanh, trong nháy mắt lôi quang quấn thân, tang thi có cách nào động.

      (*) lôi quang phá ma: 'lôi quang' là sấm, ý dùng sấm sét diệt ma quỷ

      (**) bổn nguyên: căn nguyên, nguồn gốc, khởi điểm

      "Vậy cậu cũng rất lợi hại rồi." Những người khác cũng bởi vì Sở Thanh như vậy mà cho rằng Sở Thanh có bản lĩnh.

      "A Thanh, kế tiếp chúng ta định chỗ nào?" Nhìn hai ồn ào tán gẫu với nhau, Lục Thần hơi nhíu mày cái, sau đó há miệng hỏi: " tại có hai con đường đến thành phố J, là đường cao tốc, nhưng nguy hiểm lớn hơn chút, dù sao hôm nay cao tốc cũng chận đầy xe, đến tột cùng có bao nhiêu tang thi, chúng ta cũng khôngcó các nào kết luận, đường khác chính là vào núi, dựa vào việc bộ, mặcdù tương đối an toàn, nhưng cũng đồng dạng phí thời gian nhiều chút."

      "Như vậy bất quá nửa tháng là có thể tới thành phố J." Hoàng Á Lê bên cạnh mở miệng , dù sau, mấy tháng sau thành phố J rất nguy hiểm, quá nửa tháng mà cũng có vấn đề gì.

      "Vậy đường núi, đường cao tốc quá nguy hiểm." So sánh qua lại, tự nhiên Sở Thanh làm ra lựa chọn tốt nhất: "Hơn nữa đường cao tốc cũng nhất định an toàn hơn đường núi,dù sao đó (rừng) cũng có ai."

      nghe Hoàng Á Lê qua, hai tháng đầu ở mạt thế căn bản xuất động vật biến dị và thực vật biến dị, nếu như vậy, tính ra rừng rậm sẽan toàn rất nhiều, dù sao coi như có tang thi, bất quá cũng là mấy người đạp thanh (*), người ở đây dọn dẹp mấy con tang thi tuyệt đối có vấn đề, nhưng nếu như đường cao tốc gặp phải từng bầy tang thi, hay thi triều, hệ số nguy hiểm quá lớn, nhất là tiểu đội Tật Phong còn phải bảo vệ mấy tên có vũ lực trong người.

      (*) đạp thanh: chơi trong tiết thanh minh ~> Ý của tác giả là mấy người Sở Thanh diệt tang thi như dạo xuân

      Những người khác tự nhiên là đồng ý vớiý kiến của Sở Thanh, dù sao đây cũng là lựa chọn tốt nhất.

      Nhưng mà mấy người Lạc Vũ Vy lại bất đồng, nếu như đường cao tốc, bọn họ còn có thể ngồi xe hưởng phúc, nhưng khi đường núi, các cũng thể nào để cho người khác cõng mình nha, mà coi như các nguyện ý, đối phương cũng nguyện ý mởđường (@ý đồng ý cõng mấy ẻm á :)] )

      " được, chúng tôi tuyệt đối đồng ý, nhất định phải đường cao tốc,như vậy tiết kiệm được thời gian hơn, còn có, xe có thể thay chân." Người lên ý kiến tất nhiên là Lạc Vũ Vy, cảm thấy mình có sai: "Hơn nữa, tại ở trong núi sâu cũng an toàn, có thể gặp phải động vật tang thi, như cũng cũng rất nguy hiểm!"

      Sở Thanh nhìn ta cái, sau đó nhàn nhạt : "Nếu như muốn đườngcao tốc, tự mình , có ai cùng chịu chết."

      cao tốc có cái gì nguy hiểm, coi như cần nhìn, Sở Thanh cũng có thể đại khái đoán được, có hứng thú mạo hiểm vì đám râu ria, cũng có nghĩa vụ đó, nhắc nhở qua có nguy hiểm, nếu như các nghe, tự nhiên cũng có bất kỳ quan hệ gì với .

      Mà sau khi Lạc Vũ Vy nghe xong, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, chỉ lần, cái tên Sở Thanh này vẫn nể mặt ta như vậy, chờ tới lúc (Sở Thanh) mình, nhất định phải để cho hối hận!Chơ tới bây giờ, Lạc Vũ Vy vẫn như cũ còn làm giấc mộng xuân thu của , cứ cho rằng Sở Thanh là vị hôn phu của ,sớm muộn gì cũng có ngày , nhưng lại quên mất, Sở Thanh ngay cả ba của mình cũng chịu nhận, làm sao có thể tiếp nhận con của bạn bè ba chứ, quan trọng nhất là, Sở Thanh nha!Cuối cùng đám người Lạc Vũ Vy có lựa chọn nào khác theo Sở Thanh, tại các hiểu, nếu như muốn giữ mạng trong khoảng thời gian này, như vậy tuyệt đối phải nghe theo lời Sở Thanh, bởi vì bây giờ đại đa số người đều coi Sở Thanh như thần.

      Sau khi bao lâu, Sở Thanh cảmthấy cỗ năng lượng khủng lồ, năng lượng đó hết sức tinh thuần (*thuần chất), nhưng lại tạo cảm giác bạo ngược, làm cho Sở Thanh đồng thời bị năng lượng đó hấp dẫn, cũng mơ hồ cảm thấy bất an.

      Nhưng bất kể như thế nào, các đều phải đối mặt với năng lượng khủng lồ đó, bởi vì nó ở ngay con đường các chọn.

      Đại khái được khoảng nửa cây số, cáccô thấy được cái hồ xanh thẳm, màu xanh này cũng phải là màu xanh của bầu trời, mà là bản thân của nước là màu xanh.

      Lúc mọi người đều bị màu xanh xinh đẹp kia hấp dẫn, Sở Nghiên vẫn luôn theo cuối cùng cũng thét lên tiếng kinh hãi: "Đây...Đây là năng lượng hồ!"

      Chuyện năng lượng hồ là chuyện Sở Nghiên chỉ nghe qua ở kiếp trước, nghe tận trong núi sâu có hồ nước màu xanh vô cùng xinh đẹp, mọi vật đều có thể uống được nước trong hồ, người uống nước kích phát dị năng, mà người có dị năng làm dị năng tăng mạnh lên rất nhiều!

      Mà sau khi Hoàng Á Lê nghe Sở Nghiên thét lên, trong mắt cũng dần ra nét kinh ngạc, bởi vì trước khi sống lại, cũng nghe qua năng lượng hồ, cái đóchỉ có thể gặp chứ thể cầu, đồng thời cũng là hồ nước nguy hiểm nhất. người bạn may mắn còn sống khi gặp phải năng lượng hồ, cũng là người còn sống duy nhất, mặc dù thực lực tăng mạnh, nhưng lại trở thành thí sát (*kẻ cuồng giết người), cuối cùng bị người bên cạnh liên thủ tiêu diệt.

      s4"Năng lượng hồ là cái gì?" Nghe thấy danh từ mà mình chưa bao giờ nghe qua, Lạc Vũ Vy sinh ra tia nghi vấn.

      "Năng lượng hồ chính là phúc (*) của người bình thường trong truyền thuyết, phàm người bình thường uống qua năng lượng hồ cũng có thể có được dị năng!" Sở Nghiên ra những gì mình biết, nhưng lại làm người thứ nhất bước lên uống thử năng lượng hồ, biết tại sao, nhìn thấy hồ nước xanh thẳm kia, trong lòng lại có cảm giác nguy hiểm, cho nên bây giờ đểcho Lạc Vũ Vy thử trước là tốt nhất!

      (*) phúc : tin mừng, tin vui

      Quả nhiên, sau khi Lạc Vũ Vy nghe vậy, mắt liền sáng lên, có thể có được dị năng, như vậy sau này phải cũng bao giờ....sợ tiểu đội Tật Phong nữa sao!

      Nhưng lại quên mất, thế giới này có bữa cơm nào là bữa cơm chùa, muốn có thực lực, trừ phi trời cho, nếu , chịu bỏ ra cố gắng, nhất định phải trả cái giá lớn!

      Chương 47: Đại giới của lòng tham

      Chuyển ngữ: Nuy

      "Đều đứng yên!" lúc Lạc Vũ Vy chuẩn bị thử năng lượng hồ có phải đúng như lời của Sở Nghiên hay , đột nhiên giọng nam vang lên, trong thanh ràng mang theo tia dồn dập, hiển nhiên giờ người đàn ông này vô cùng kích động, có thể thấy được mới vừa nghe được mấy người chuyện.

      Nhìn súng lục trong tay người đàn ông, Sở Thanh vẫn nhúc nhích, có dị năng, cho nên điều này làm cho coi năng lượng hồ quan trọng chút nào, hơn nữa cũng quá tin lời Sở Nghiên, dù sao Sở Nghiên cũng là người bình thường, nếu như năng lượng hồ này có chút mờ ám nào, làm sao mà ta tự mình vào, sau đó đạt được dị năng.

      Sở Nghiên vẫn luôn là người có dã tâm, điểm này Sở Thanh biết, thậm chí mọi người đều biết, hôm nay cái cơ hội có thể làm cho ta trở nên mạnh hơn, trở thành người có dị năng xuất trước mặt ta, làm sao ta lại có bất kỳ hành động nào, cho nên giải thích duy nhất là nước hồ này có vấn đề gì đó, hoặc là cái gì cũng thể thiếu được sơ sót, Sở Nghiên cần có người thay ta thử nghiệm năng lượng hồ trước. Mà sau khi người đàn ông kia nhìn thấy tất cả mọi người động, đều hết sức hài lòng, cười cười, rồi sãi bước tới năng lượng hồ, chẳng qua trước khi bước vào hồ quay đầu lại nhìn mấy trong đội ngũ, mặt mang theo nụ cười thèm thuồng, sau đó mangánh mắt nhất định phải có được mà từ từ xuống nước.

      khắc khi xuống nước kia, bên tai Sở Thanh truyền tới tiếng thở dàirất , làm cho Sở Thanh ngẩn ra, ngaysau đó nghĩ tới người thở dài là Murphys.

      "Thế nào? Ông biết người đàn ông kia?" Từ sau khi nghe Hoàng Á Lê Murphys dùng toàn bộ tin tức kỹ thuật xuất qua lần, ông ta liền hiếm khi lên tiếng, giống như dùng quá nhiều năng lượng, cần dùng nhiều thời gian dài ngủ say mà bổ sung năng lượng, mà nay....

      "Người đàn ông kia chết." Rốt cuộc, thanh Murphys cũng vang lên bên tai Sở Thanh, mang theo tia bất đắcdĩ như có như : "Nên năng lượng hồ cũng đơn giản như lời kia ... Sau đó hiểu."

      Nghe được câu đáp lời của Murphys, ánh mắt Sở Thanh rơi vào mặt nước hồ, cũng có phát gì bất đồng, người đàn kia vẫn ở trong nước hồ màu xanh như cũ, mặt treo vẻ đắc ý làm người ta khó thể bỏ qua, nhưng sau khắc (15 phút), vẻ đắc ý kia trở nên vặn vẹo, ánh mắt của mang theo vẻ sợ hãi nhìn trong nước, giống như có cái gì đó rất đáng sợ như mãnh thú vậy.

      " —— ——" kêu to, lảo đảo chạy lên bờ, trong mắt lại mang thẻ vẻ cầu xin: "Cứu....Cứu... Cứu tôi!"

      Chạy được hai bước, người đàn ông giống như bị thứ gì đó bám chân, cả người ngã nhào vào nước, sau đó hét thảm tiếng, lại đứng lên lần nữa, rốt cuộc người bờ cũng biết tại sao lại thê thảm như vậy, bởi vì chỗ dính nước hồ lại rách ra những vết thương lớn khác nhau, mà trong vết thương có ít con cá màu xanh chui vào thịt .

      cố gắng chạy lên bờ, nhưng lần lại lần ngã xuống nước, vết thương người ngày càng nhiều, mà có ít cá từ vết thương chui vào thịt, chỉ chừa cái đuôi ngừng lắc lư bên ngoài. (@Nuy: thậtkhi edit đoạn này Nuy hơi dựng tóc gáy đóa Σ(°△°|||) Tác giả thiệt là ~@.@~)

      Mà người bờ thấy màn này, cũng lui về sau từng bước, Sở Nghiên thấy vậy, bị hù dọa rồi, chỉ có thể run rẩy ngừng, sau đó chạy vọt tới cây phía sau cách đây xa, dùng sức nôn mửa, trong vết thương kia, cá ngừng ngọa nguậy như giòi bọ, đáng sợ lại ghê tởm.

      "Murphys, đây là...." Thấy như vậy, Sở Thanh cũng có tia động dung.

      "Có thể con cá màu xanh kia mới là năng lượng hồ." Murphys nhàng thở ra hơi, sau đó tiếp tục : " ra cũng phải là cá, mà là loại trùng tộc vũ trụ, gọi là trùng Lam Lưu, bọn chúng được người tộc Lan chăn nuôi, dùng để bồi dưỡng chiến nô."

      Ở tinh hệ, trùng Lam Lưu vô cùng hiếm thấy, mà trùng Lam Lưu chỉ có người tộc Lan mới khống chế được, thậm chí từng có người hoài nghi trùng Lam Lưu là dựa vào máu người tộc Lan mà dưỡng thành.

      Đích xác mà , trùng Lam Lưu có tác dụng cường hóa thân thể, nhưng tác dụng phụ lại ràng hơn, người bị trùng Lam Lưu ký sinh dần dần mất hết bản tính của bản thân, trở thành cơ khí (*vũ khí, máy móc) chỉ biết chém giết, mà người bị trùng Lam Lưu ký sinh mang theo đặc tính của nó —— Nghe theo lệnh người tộc Lan, vì vậy, phàm là bị trùng Lam Lưu ký sinh đều ngoại lệ mà trở thành chiến nô của tộc Lan.

      " địa cầu có người tộc Lan?" Sau khiSở Thanh nghe được đáp án nhướng mày, vật nguy hiểm như vậy, nếu như bị người lợi dụng, vậy cũng phiền toái nha.

      ", địa cầu có người tộcLan, mà mấy con trùng Lam Lưu này...." Murphys tới đây, giọng cũng dừng lại chút, mang theo mấy phần bất đắc dĩ và áy náy:

      "Mấy con trùng Lam Lưu này là do tôi bắt được từ người thích khách tộc Lan bị tôi bắt, vốn muốnnghiên cứu chút, nhưng nghĩ tới chưa kịp nghiên cứu, chiến hạm của tôi bị địch nhân mai phục phá hủy, mà trùng Lam Lưu lại cùng tôi rơi xuốngđịa cầu, nghĩ tới mấy con trùng Lam Lưu này lại có thể thích ứng hoàn cảnh địa cầu, thậm chí còn bắt đầu sinh sối nẩy nở."

      Nghe loạt giải thích của Murphys, biết tại sao Sở Thanh lại nghĩ tới "cổ", loại sinh vật cổ này cũng có khả năng cường hóa thân thể, có tác dụng chế tâm trí, mặc dù chưa từng nghe qua tên trùng Lam Lưu này, nhưng tác dụng lại khá giống với cổ, chênh lệch cũng nhiều.

      "Đúng như nghĩ, trùng Lam Lưu này và cổ trùng mà biết, hình như cũng nhau quá nhiều." Bởi vì Sở Thanhvà Murphys tiến hành trao đổi tin tức, cho nên Murphys vẫn vô cùng hiểu mấy thứ được khắc sâu trong Sở Thanh.

      Hai người trao đổi phen, ánh mắt SởThanh rơi vào người đàn ông kia, nhìn toàn thân co quắp, miệng sùi bọt mép, bộ dáng kia hoàn toàn giống như trúng độc, thậm chí ánh mắt của cũng dần biến thành màu xanh.

      "Lòng quá tham, nếu như chỉ lựa chọn uống hớp nước cũng bỏ mình, thậm chí còn có cơ hội trở thành người dị năng." Trùng Lam Lưu có thể, cho nên mới được người tộc Lan nuôi dưỡng để tạo chiến nô, như vậy đại biểu nó có thể đề cao lực chiến đấu, nhưng người đàn ông kia có lòng tham quá cao, nên để cả người ngâm vào nước.

      "Đây mới là loài người, bản tính loài người chính là tham lam." Nếu phải cảm nhận được nhân tính tham lam, đối với người nản lòng thoái chí buông tha cho thiện niệm, chỉ tin tưởng lấy giết chỉ giết, tại sao nàng từng tu tiên lại trở thành tu ma đây? Mặc dù Sở Thanh gì khi thấy cảnh này, nhưng người khác lại ràng chịu nổi, nhất là có vài người biết những thứ đó có thể làm chomình có dị năng, nhưng sau khắc lại thất vọng, thực tế tàn khốc, vô luận thế nào đều thể tiếp nhận.

      "Tại sao lại như vậy, tại sao...." Ánh mắt Lạc Vũ Vy có chút tan rã, rốt cuộc, khi người đàn ông kia đoạn khí (*tắt thở), mới ngoan độc nhìn Sở Nghiên, sắc mặt trầm đến mức sắp ra nước:

      "Sở Nghiên —— Bây giờ tôi mới hiểu tại sao chị lại cho tôi biết những thứ này, bởi vì chị cũng biết hiệu quả của năng lượng hồ, chị là đem tôi thành vật thí nghiệm, để cho tôi chịu chết!!!"
      Last edited: 7/10/16
      Nhiên Nhiên thích bài này.

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 48: Tra nữ (*) xé rách mặt

      Chuyển ngữ: Nuy

      (*) tra nữ: nữ cặn bã

      Nhìn Lạc Vũ Vy cái, Sở Nghiên có phủ nhận với chất vấn của ta, nhưng cũng thừa nhận, coi như có ý định đó thế nào, dù sao đây cũng là Lạc Vũ Vy muốn, nếu như ta có dị năng như mong muốn, tự nhiên là thể trách .

      "Vũ Vy, đó là phải chị ép em, phải sao, hơn nữa chính em cũngkhông phải là cần sức mạnh." Sở Nghiên mỉm cười, từ từ tới chỗ Lạc VũVy, mặc dù bây giờ Lạc Vũ Vy biết mục đích của , nhưng Sở Nghiên lại có ý định hoàn toàn xé rách da mặt, biết chừng sau này còn có chỗ cần dùng đến ta!

      Nhìn Sở Nghiên từ từ tới chỗ mình, sau đó kéo đôi tay mình, trong mắt Lạc Vũ Vy lóe lên tia dữ tợn, nhưng trước lại giãy giụa, mà thu hồi tâm tình, ngẩng đầu lên nhìn Sở Nghiên, hỏi từng chữ từng câu: "Chị Nghiên, chị muốn em thử nước hồ kia đúng ? Còn nữa, chị biết tác dụng của nước hồ kia." Áp chế lửa giận ở đáy lòng, tại Lạc Vũ Vy rất muốn xé rách vẻ mặt giả nhân giả nghĩa của Sở Nghiên, bây giờ phát , ra trong tất cả mọi người Sở Nghiên là đáng ghét nhất, cũng là người ghê tởm nhất!

      " ra chị Nghiên cũng phải cố tình muốn hại em, chị Nghiên cũng chỉ nghe qua truyền thuyết về năng lượng hồ mà thôi." Trong mắt Sở Nghiênlóe lên tia áy náy, nhàng vỗ vào tay Lạc Vũ Vy, dịu dàng an ủi .

      Nếu như người khác thấy màn như vậy, nhất định cho rằng quan hệ của hai người rất tốt, căn bản thể tưởng tượng ra giữa hai người giươngcung bạt kiếm, nhanh đến nổi đạt tới trình độ xé rách mặt.

      "Chị Nghiên, vậy tại sao chị lại tự mình thử chút nhỉ? Chẳng lẽ chị muốn có dị năng sao?" Nhìn ánh mắt ngày càng thân thiết của Sở Nghiên, Lạc Vũ Vy cảm thấy mình muốnnôn rồi, thế giới này lại có người biết xấu hổ như vậy!

      Nghe Lạc Vũ Vy hỏi ra vấn đề này, nụ cười Sở Nghiên cứng đờ, thầm hít hơi sâu, từ từ trả lời: " ra chị Nghiên cũng nhất định phải có dịnăng, bởi vì chị Nghiên có A Trạch bảo vệ." xong lời này, mặt Sở Nghiên còn phối hợp xuất tia thẹn thùng, sau đó ánh mắt rơi vào người Lục Trạch, trong ánh mắt đó mang theo lưu luyến và dịu dàng, vừa nhìn biết có bao nhiêu thâm tình với Lục Trạch.

      Ba ——

      thanh bạt tay chấn đau màng nhĩ mọi người vang lên, Sở Nghiên bụm mặt, thể tin nhìn Lạc Vũ Vy, mới vừa rồi phải nó mỉm cười chuyện với mình sao, tại sao đảo mắt lại cho bạt tay, cái này đúng!

      "Sở Nghiên, mày còn biết xấu hổ, mày cho rằng lên đường cùng các người mà tao có hỏi thăm qua sao? cần dị năng? Mày ở đây chuyện lừa quỷ , vậy mày coi tao là đứa ngốc hả!" Lạc Vũ Vy căm hận nhìn Sở Nghiên, hận thể lên cho ta thêm mấy bạt tay: " phải mày vẫn luôn ghen tỵ với A Thanh, lòng muốn đoạt vị trí lãnh đạo sao? khi có dị năng, người bình thường như thế nào để lãnh đạo đám người dị năng, chẳng lẽ mày nghĩ rằng chỉ cần mình có đầu óc sao? Sở Nghiên, mày quá đề cao chính mình rồi, mày nghĩ rằng kế hoạch của mình là thiên y vô phùng (*) sao? mày căn bản chính là đứa ngu xuẩn!" (@Nuy: Ố la la, quá , chửi như vậy nghe sướng cả tai ~ Lần đầu tiên cho 1like ẻm Vy này ︿( ̄︶ ̄)︿ )

      (*) thiên y vô phùng: chê vào đâu được

      Lạc Vũ Vy chuyện nhưng chút cũng khách khí, nhớ tới mới vừa rồi sắp bị ta lừa tìm chết, muốn đánh chết con tiện nhân này!

      Thân nhân cái gì, bạn bè cái gì, thân nhân bạn bè trong miệng Sở Nghiên đều là gạt người, cũng là vì muốn đối phương ngoan ngoãn để cho ta lợi dụng , tại coi như nhìn , khó trách tất cả mọi người muốn thấy ta, ngờ tới ta có thể cười rồi để cho người ta tìm chết thay mình, thứ người cặn bã như vậy, người nào muốn thấy ta chứ!

      Mà Sở Nghiên liên tiếp bị mắng đổi sắc mặt, từ khi trở về từ mạt thế cho đếnbây giờ, mặc dù tranh chấp với Sở Thanh nên mấy vui vẻ gì, nhưng vẫn có ai dám mắng câu, tại, Lạc Vũ Vy biết từ đâu tới lại dám mắng như vậy, nghĩ dễ bị khi dễ sao?!

      "Á, mày có tư cách gì tao, mày bất quá chỉ là con của gia tộc ở thành phố B, chẳng lẽ còn nghĩ rằng tao biết tại sao mày lại xuất ở đây sao? phải muốn câu đáp (*) A Thanh hả? Bất quá chỉ bằng tư sắc kiacủa mày, cùng tính tình đại tiểu thư của mày, đừng là A Thanh, phàm là người thuộc gia đình có chút mặt mũi cũng nhìn đến, tiện nhân biết xấu hổ!" Nếu xé rách da mặt, Sở Nghiên cũng cần giả bộ hiền lành nữa, từ kiếp trước, có ai dám khi dễ á, tại lại gây chuyện trướcmặt ? Nằm mơ!

      (*) câu đáp: cấu kết, quyến rũ, dụ dỗ, cám dỗ

      Hai người tranh cãi ầm ĩ đến khí thế ngất trời, người xung quanh bị dọa rồi, bình thường nhìn như hai thiên kim tiểu thư, hôm nay lại giống như hai người đàn bà chanh chua, hoàn toàn có chút ý tứ lưu tình nào.

      Mà bốn người Sở Thanh đứng bên cạnh lại đầy hứng thú xem náo nhiệt, các sớm biết bộ mặt của hai người kia, cho nên thấy màn như vậy, chút cũng có giật mình, ngược lạilại cảm thấy đây là chuyện vô cùng bình thường.

      "Ở mạt thế, mày còn cảm thấy gia tộc gì gì đó quan trọng sao? Nếu mày có cốt khí như vậy, trở về nhà cũ nhà họ Sở , sao lại còn muốn đến thành phố B? Còn phải nghe chỗ đó có căn cứ sao?" Lạc Vũ Vỹ cũng phải dạng hiền lành, bị khi dễ còn hoàn thủ? Đó tuyệt đối là chuyện thể nào, nhất định phải cho Sở Nghiên rớt lớp da mặt.

      Quả nhiên, sau khi nghe xong, Sở Nghiên ngậm miệng, nhưng bộ mặt lại đỏ bừng bừng nhìn chằm chằm ta, rất muốn câu thành phố B, nhưng lại biết, tại ý kiến của mình căn bản có người tiếp thu, bởi vì đoàn người này đều chỉ nghe theo Sở Thanh, coi như là chị hai của Sở Thanh, cũng có bất cứ quyền phát biểu gì ở đây.

      "Im lặng." Đột nhiên Sở Thanh nhíu màylại, giống như nghe được thanh yếu ớt, nhưng thanh náo loạn của hai người kia lại thể nghe ra đến tột cùng là thanh gì.

      "Mày có tư cách nào để cho tao câm miệng!" Hai người cãi nhau có chút mù quáng, nghe được thanh vang lên, phản ứng đầu tiên chính là hỏi ngược trở về, nhưng sau khi nhìn thấy người chuyện, sắc mặt cũng quá tốt, tại các cũng có lá gankhông nghe lời Sở Thanh, bởi vì....

      "Hai lựa chọn, , câm miệng, hai, cút!"

      Mắt Sở Thanh híp lại, giọng lạnh nhạt, cũng có mạnh mẽ hay cứngrắn, nhưng hai người đều có thể nghe ra nghiêm túc của , nếu hai kẻ này câm miệng, tuyệt đối bị Sở Thanh đuổi .

      Hiển nhiên cả hai đều biết đạo lý này, sau khi nghe Sở Thanh xong, cùng trợn mắt với nhau cái, ngoan ngoãnngậm miệng lại.Sau khi hai người ngậm miệng, xung quanh yên tĩnh lại, gió thổi qua lá cây tạo ra thanh xào xạc, sau đó mọi người phát , trừ thanh đó ra, còn có thanh khác, đó là cái gì nghe lắm, nhưng lại có thể phân biệt ra được là có thứ gì đó đạp lên lá rụng mà phát ra tiếng, hiển nhiên có gì đó đến gần.

      Tất cả mọi người đều cảnh giới lên, biết được xuất vào lúc này, dù phải là tang thi, cũng có nguy hiểm nhất định, bất kể là cái gì, các cũng cần phải cẩn thận cư xử, bởi vì ở mạt thế, chỉ sơ xuất , cũng có thể lấy mạng của họ!

      [QUYỂN II] Chương 49: Bạch Lang Vương

      Chuyển ngữ: Nuy


      Nhìn sắc mặt khẩn trương của mọi người, mặc dù trong lòng Sở Nghiên và Lạc Vũ Vy vẫn còn rất bất mãn, nhưng cuối cùng cũng dám thêm cái gì, nếu tại thể gây phiền toái cho Sở Thanh, mọi người cũng thể lấy mạng ra đùa giỡn, chỉ cần phải đứa ngốc cũng làm cái loại chuyện ngu xuẩn như thế.

      tại bất kể là Sở Nghiên hay Lạc Vũ Vy, cũng làm cho mọi người cảm thấy khó chịu, nếu như người nào còn làm thêm chuyện gì, coi như cần Sở Thanh mở miệng, đoán chừng cũng có người mở lời cấm tuyệt cho các ở lại, dù sao cũng có gì quan trọng hơn mạng sống của mình.

      thanh từ xa đến gần, vốn chỉ là thanh rất , nhưng từ từ cũng trở nên vô cùng ràng, sau đó, sau thanh phát ra tiếng đạp lá, là tràng hú dài của sói.

      Bầy sói!

      Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều biết thanh kia là thứ gì, hơn nữa còn làm cho bọn họ sợ hãi thêm, chính là hình như bầy sói biết diện của các , chạy thẳng tới phía bọn họ, làm cho tất cả mọi người đứng ngay tại chỗ vô cùng sợ hãi.

      "Xem ra là thanh cãi vã của hai người họ dẫn dụ bầy sói tới, mà số lượng bầy sói kia cũng ít nha...." Trong bầy sói có bao nhiêu con cũng thể xác định chính xác, nhưng Sở Thanh đoán bầy sói này ít nhất có bốn, năm trăm con , xem ra đầu lĩnh của bầy sói này chính là Lang Vương trong núi.

      Ánh mắt nhìn Sở Nghiên và Lạc Vũ Vy mang theo vài phần lạnh lẽo, lần đầu tiên, trong lòng Sở Thanh thầm hối hận, tại sao mình lại phải mang theo hai ôn thần theo á.

      tình huống bây giờ ở trong núi cũng vô cùng an toàn, nhưng cũng phải là tuyệt đối, dù sao trong núi cũng có ít động vật, mặc dù tại động vật biến dị còn chưa xuất , nhưng lại có nghĩa là có mãnh thú trong núi.

      Quả nhiên, sau khi người ở đây nghe Sở Thanh xong, sắc mặt cũng trở nên khó coi, trong lòng thầm hận, hai người kia thành chưa đủ, bại có thừa, rất muốn hai người đó vào trong núi á.

      Bất quá mặc dù mọi người có loại suy nghĩ này, nhưng dù sao bây giờ, đám người Sở Thanh và tiểu đội Tật Phong cũng có tỏ thái độ gì, vì vậy những người khác có quyền "tiễn" hai người đó , nhưng sau này nhất định họ cho sắc mặt tốt với hai người!

      "Muốn sống tự mình động thủ, số lượng bầy sói ít, có ai bảo vệ các người đâu." Những lời này của Sở Thanh đặc biệt nhấn mạnh về mạng của hai người kia, nếu các ra tay giết sói, như vậy chỉ có thể táng thân (*chôn vùi) trong miệng sói thôi, bất kể là ai cũng ra tay cứu giúp.

      Lúc thoại Sở Thanh rơi xuống, tiếng hú dài của sói rơi vào tai mọi người, mà đáp lại thanh kia chính là tiếng sói hú dài khác, nghe thanh đó, Sở Nghiên và Lạc Vũ Vy đều có loại cảm giác sợ hãi, các nghĩ tới ngày gặp phải nguy hiểm, nhưng lại nghĩ tới lại gặp phải nguy hiểm như vậy, chẳng lẽ các chết trong tay tang thi, ngược lại lại chết trong miệng sói sao?

      Mà mấy người kia thấy phản ứng của hai người, mặt mang theo vẻ khinh bỉ, tự mình tạo phiền toái lại biểu như vậy, làm cho người ta chán ghét.

      Truyện được đăng song song tại nuylovevaio.wordpress.com

      Theo thời gian từng chút trôi qua, bầy sói màu xám tro giống như thủy triều vọt tới, nhưng lại có công kích, chẳng qua là vây mọi người lại, sau đó giống như bị cái gì đó gọi về, bầy sói lại giống như thủy triều, chia làm hai, con sói màu trắng bạc xuất trong tầm mắt mọi người.

      Con sói này ràng khác với hôi lang (*) kia, trước bộ da lông màu bạc của nó, chính là thân thể thon dài, tứ chi (*bốn chân) có lực, thể đánh đồng với những con hôi lang bình thường.

      (*) hôi lang: sói có lông màu xám tro

      Hơn nữa Sở Thanh ràng cảm giác được điều chân chính khác nhau giữa nó và bầy sói bình thường là —— Nó mở ra linh trí. tại cũng có xuất động vật biến dị, nhưng thông minh của con Lang Vương này có thể so với con người, bởi vì trong nháy mắt cùng nó nhìn thẳng với nhau, Sở Thanh thấy được tia giễu cợt trong mắt con Lang Vương kia.

      tu!

      Ngay lập tức Sở Thanh nghĩ ngay loại khả năng này, nhưng sau đó liền phủ nhận, bởi vì địa cầu khác với địa phương từng sống, tinh cầu này, linh khí quá mức mỏng manh, coi như là loài người được Thiên Đạo chiếu cố nhất cũng có cách nào thành công tu luyện, huống chi là động vật, có thể tu thành tính là quá ít.

      Nhưng thể , Lang Vương này đích là bất đồng với người khác.

      "A Thanh, bắt giặc phải bắt vua trước, cái đó, cái đó nhất định là Lang Vương, chỉ cần bắt được nó, nhất định....Chúng ta nhất định sao!" Trong nháy mắt Lạc Vũ Vy nhìn thấy Lang Vương, hét lớn với Sở Thanh, thanh bén nhọn này làm cho bầy sói bước vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh, tất cả con sói đều dùng ánh mắt tàn bạo nhìn Lạc Vũ Vy.

      "Ồ? sao? Đích là vậy, chỉ là..." Sở Thanh giọng cười tiếng, sau đó ánh mắt rơi vào người Lạc Vũ Vy, mang theo mấy phần giễu cợt: "Tại sao lại chắc chắn tôi giúp bắt Lang Vương? nên biết rằng thủ lĩnh bầy sói chính là linh hồn của tụi nó, nếu như tôi bắt đầu lang này, như vậy tất cả bầy sói nhất định công kích mình tôi, có đúng hay ?"

      Mặc dù Sở Thanh biết Lạc Vũ Vy sai, nhưng tự nhiên cũng biết hậu quả nếu làm như vậy, dùng mạng của mình để đổi lại mạng của đám người quan hệ với mình? Xin lỗi, phải thánh mẫu, có lòng độ lượng đó nha.
      Bị vạch trần, sắc mặt Lạc Vũ Vy lúc trắng lúc xanh, như thế nào cũng nghĩ được Sở Thanh như vậy, nhưng hy sinh mình cậu ta, mà giúp được tất cả mọi người ở đây, cái này có lỗi gì chứ!

      Lạc Vũ Vy nghĩ vậy cũng có sai, dùng hy sinh nhất để đổi lấy lợi ích lớn nhất, nhưng lại quên mất, có thực lực đó, mà cũng có đầu óc làm lãnh đạo, hơn nữa, lãnh đạo đám người kia chính là Sở Thanh, mà tất cả mọi chuyện bị nháo đến bây giờ đều là bởi vì thanh cãi nhau của và Sở Nghiên mới đưa bầy sói đến, có tư cách gì để Sở Thanh hy sinh bản thân.

      "Lạc Vũ Vy, tại sao lại để cho A Thanh hy sinh bản thân mà cứu phế vật lãng phí lương thực ở mạt thế như chứ? vô lý!" Giọng của Hoàng Á Lê tràn đầy giễu cợt, ràng ích kỷ như vậy lại như chuyện đương nhiên, ta có tư cách gì thế.

      Mà trong lúc mọi người tranh cãi, Lang Vương và Sở Thanh luôn nhìn thẳng vào mắt đối phương, nó có thể cảm giác được đám người kia đơn giản, mà trong mắt nó, người này càng đơn giản hơn, đến tột cùng là đơn giản chỗ nào, nó tài nào được, nhưng lại cảm giác được người hơi thở làm cho nó cảm thấy sợ hãi.
      Bạch Lang Vương sống rất lâu, thời gian cụ thể là bao lâu nhớ , nhưng lại biết thời gian rất dài, dần dần nó trở thành vương giả đỉnh núi này, theo thời gian từng chút trôi qua, nó bắt đầu có thể suy nghĩ, sau đó biết được thế giới này từ từ sụp đổ, mặc dù nó biết tại sao lại thế.

      Nó vẫn muốn rời nơi này, nhưng lại bị loại lực lượng vô hình trói buộc ở đây, mà hôm nay, nó cảm giác được xuất cơ hội làm nó có thể rời khỏi đây, mà sao khi nó tìm đến thấy được con người tạo cho nó cảm giác sợ hãi, làm cho nó muốn thuần phục con người này...

      [Quyển ll] 50: Sở Thanh bao che

      Chuyển ngữ: Nuy


      Lang Vương hoàn toàn thấy những người khác, ánh mắt vẫn nhìn theo Sở Thanh, mà nó cũng hoàn toàn xác định Sở Thanh chính là người nó muốn tìm, thấp giọng phát ra tiếng hầm hừ đặc trưng của loài sói, sau khắc, tất cả con sói đều lộ ra răng nanh trắng như tuyết, bộ dạng kia giống như muốn đem hết tất cả người ở chỗ này xé thành mảnh vụn!

      Lạc Vũ Vy chuẩn bị mở miệng chuyện thấy màn như vậy, vội vàng trốn vào vị trí an toàn trong nhóm người, chỉ có như vậy mới có thể cảm giác an toàn chút.

      Ngay sau đó, bầy sói vốn an tĩnh đột nhiên xôn xao, con nhào tới đám người Sở Thanh, mặc dù Lang Vương xác định Sở Thanh là người nó muốn tìm, nhưng lại có nghĩa nó dò xét cái gì mà tùy tiện theo người này rời khỏi đây, nó thân là Lang Vương đầy kiêu ngạo đó nha!

      Mà mặc dù Sở Thanh biết ý định của Lang Vương, nhưng lúc nó gừ gừ Sở Thanh biết, đây chính là tín hiệu công kích, bầy sói vốn an tĩnh nghe được tiếng hầm hừ trầm thấp kia, bắt đầu xôn xao, công kích về phía bọn họ.

      Sở Thanh nhìn màn này, hơi nheo mắt lại, sau đó từ từ : “Tách ra, tự phòng thủ.” Số lượng bầy sói quá mức khổng lồ, nếu như bố trí vị trí phòng thủ tốt, rất có thể đến lúc cuối cùng, tổn thất nhân số nhiều hơn!

      “Tốt!” Bạch Vãn Tình là người thông minh, sau khi Sở Thanh xong lập tức hiểu ý , mang theo đám người thủ ở hướng, mà Sở Thanh hướng khác, như vậy diện tích phòng ngự trở nên lớn hơn rất nhiều, cũng có thể đề phòng người bên cạnh bị thương ngoài ý muốn.

      Lạc Vũ Vy trốn trong đám người, ánh mắt nham hiểm nhìn Hoàng Á Lê, từ lúc vừa mới bắt đầu, xú nữ nhân này cho chút mặt mũi nào, làm cho mất hết thể diện ở trước mặt mọi người, rốt cục tại cũng tới lúc trả thù!

      Nếu như là Sở Thanh hay những người dị năng khác, Lạc Vũ Vy cũng thể xác định mình có biện pháp thu thập, nhưng Hoàng Á Lê lại là vấn đều nhất định, bởi vì biết Hoàng Á Lê này chỉ là người bình thường mà thôi, căn bản có lực lượng gì, dọc theo con đường này, tựa hồ còn cần phải được người khác bảo vệ!

      Chẳng qua là ta biết, ra Hoàng Á Lê là người trở về từ mạt thế, thậm chí còn có lực chiến đấu mạnh hơn Sở Nghiên rất nhiều!

      Dĩ nhiên, điểm này chỉ có Lạc Vũ Vy nghĩ tới nổi, coi như là Sở Nghiên cũng biết được, dù sao ở mạt thế, Hoàng Á Lê căn bản chính là người bình thường, hoàn toàn có danh tiếng gì.

      Theo thời gian từng chút trôi qua, rốt cuộc mọi người cũng phát có chỗ đúng, đó chính là bên phía bốn người Sở Thanh, số lượng bầy sói cũng là số lượng nhiều hơn rất nhiều, những con sói kia giống như có cừu oán với Sở Thanh vậy, hoàn toàn vây lại.

      Dần dần sói bị giết ngày càng nhiều, người Lục Thần và Mộ Hi ít nhiều cũng mang vài vết thương, mà hình tượng của Hoàng Á Lê càng hỏng bét hơn, mới vừa bị con sói đánh lén sau lưng, mặc dù trốn được, nhưng bên hông lại lộ ra vết thương sâu, quần áo màu tối cũng bị máu thấm đỏ, làm cho người ta cảm giác nhìn thấy mà giật mình.

      Ánh mắt của Sở Thanh càng thêm thâm sâu hơn, mơ hồ cảm thấy thực lực của mấy con sói này cũng có mạnh lắm, mà chúng nó lại liều chết công kích ba người Lục Thần, mục đích hình như là muốn...chọc tức giận?

      Lúc Sở Thanh suy nghĩ rốt cuộc mục đích của bầy sói này là cái gì, Lạc Vũ Vy vẫn luôn núp trong bóng tối lại lộ ra sắc mặt ngoan độc, ta thừa dịp mọi người đều đặt chú ý bầy sói, lặng lẽ đến bên người Hoàng Á Lê, từ phía sau đẩy mạnh cái, đẩy Hoàng Á Lê và bầy sói.

      Sở Thanh nhìn thấy màn này, muốn xoay người kéo Hoàng Á Lê lại, nhưng lại bị Lang Vương đột nhiên xuất bên cạnh ngăn cản, cứ như vậy mà thúc thủ vô sách (*bó tay biện pháp) nhìn Hoàng Á Lê rơi vào bầy sói, có thể ngay lập tức bị chết trong miệng của sói!

      Giống như bị cảnh này kích thích, đáy mắt Sở Thành tràn ngập huyết sắc (*màu máu), khí thế người càng ngày càng cường thịnh, mơ hồ ngưng kết thành thực chất, hóa thành phong bạo (*bão táp) đặc biệt to lớn cuốn hết thảy bầy sói bên cạnh, ngay cả đầu sói có ý ngăn cũng bị hung hăng bắn ra, mơ hồ trong bán kính hai thước lấy Sở Thanh làm trung tâm có tồn tại của bất kỳ sinh vật nào.

      Mà lúc này Lục Thần và Mộ Hi cũng vội vàng kéo Hoàng Á Lê trở lại, sau đó ánh mắt rơi vào người Lạc Vũ Vy, hiển nhiên hành động của nữ nhân này, ở đây ai cũng nhìn thấy.

      "Thần phục, hoặc là, chết!" Nhìn Bạch Lang Vương bị ma khí nổ tung đánh cho bị thương, đáy mắt Sở Thanh nổi lên huyết sắc, khi Bạch Lang Vương cự tuyệt thuần phục, như vậy nhất định ngay lập tức làm cho nó từ bạch langbiến thành tử lang! ([!] "tử" ở đây là"chết", chứ phải là "màu tím") Cho tới bây giờ Sở Thanh đều là người bao che khuyết điểm, chỉ cần người được thừa nhận được bảo vệ dưới cánh chim, mà bây giờ lại có kẻ muốn tổn thương bạn bè của , Sở Thanh bị tức giận làm cho mù quáng, mặc dù Bạch Lang Vương phải chủ mưu, nhưng vẫn thoát được trừng phạt của .

      Bạch Lang cảm nhận được lửa giận hừng hực từ người của Sở Thanh, nó biết, nếu như tại nó chọn thần phục, như vậy chờ đợi với nó chỉ có chết!

      Cho nên, dưới ánh mắt của mọi người, Bạch Lang Vương run rẩy bò dậy, giống như bị đánh cho phát hoảng mà tới chỗ Sở Thanh, trong mắt của nó còn kiệt ngạo bất tuân, chỉ có thần phục, tại nó hoàn toàn thần phục, coi như là Sở Thanh muốn giết nó,nó cũng kháng cự.

      Truyện được đăng song song tại nuylovevaoi.wordpress.com

      Sở Thanh thấy vậy, vốn mơ hồ muốn bùng nổ cũng trấn tỉnh lại, : "Sau này tên của mày là Bạch Nha (*răng trắng) ."

      Sau khi Bạch Lang Vương nghe được Sở Thanh ban tên quơ quơ cái đuôi, bày tỏ vui mừng của mình, sau đó cọ cọ vào chân của Sở Thanh, càng thêm dịu ngoan liếm ngón tay của , thấy thế nào cũng giống như con sói, mà càng giống con chó lớn hơn.

      Chẳng qua là tất cả mọi người đều thể nào quên được hung mãnh của Bạch Lang Vương, giỡn, các cho rằng con này dịu ngoan với Sở Thanh là dịu ngoan nha!

      Bởi vì Bạch Lang Vương thần phục, tất cả con sói cũng ngừng công kích lại, ánh mắt đầy sợ hãi nhìn Sở Thanh, khí thế mới vừa nổ tung khi nãy cũng làm ít hôi lang bị thương, mặc dù trí khôn của bọn chúng thấp, nhưng lại biết thần phục với cường giả.

      Lúc này Sở Thanh mới chậm rãi nghiêng đầu, nhìn về Lạc Vũ Vy núp phía sau, trong khoảng thời gian này, nữnhân này tạo cho ít phiền toái, vốn là cũng muốn so đo với thứ người như vậy, nhưng hôm nay làm tổn thương đến bạn bè của , chuyện giải quyết đơn giản như vậy đâu.

      Xách cổ áo Lạc Vũ Vy lên, trước khi takịp phản ứng ném ta vào bầy sói, phải mới vừa rồi ta đẩy mạnh Hoàng Á Lê vào bầy sói sao, vậy tại hãy để cho ta nếm thử cảm giác như vậy .

      nhàng vỗ đầu Bạch Nha, khóe miệng Sở Thanh từ từ nhếch lên, lộ ra vẻmặt tươi cười, nhưng thanh lại vô cùng rét lạnh: "Bạch Nha, giáo huấn cho tốt nữ nhân này, chỉ cần giết chết,tùy tiện cho bọn chúng chơi."

      Sở Thanh dùng chữ "chơi", nhưng chính chữ này làm tất cả mọi người rùng mình, tại các biết được Sở Thanh có bao nhiêu đáng sợ, có bao nhiêu máu lạnh, mạng đối với cũng chỉ là chơi mà thôi.
      Nhiên NhiênVũ Nguyệt Nha thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      ặc cái này giống với câu "ko sợ kẻ thù mạnh như hổ chỉ sợ đồng đồi ngu như heo" quá , gặp tui chắc tui xử lý mấy con râu ria này cho rồi, để lại gây phiền phức cho mình, nhiều khi chiến đấu lo cho bản thân chưa xong còn phải đề phòng tiểu nhân quấy phá nữa, mà công nhận 2 con mụ sỡ nghiên vs vũ vy là cực phẩm trong cực phẩm nha. khốn kiếp như nhau mà ... nhưng mà tác giả có vẻ ko đồng nhất nhỉ? lúc a thanh có dị năng lúc ko, đọc ta cũng loạn theo lun. chung ta mới đọc mấy truyện mạt thế lần đầu, thấy cũng lạ. ... thanks edit nhiều nhiều nha. moahhhhhhhhhhhhhh

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      [QUYỂN II] Chương 51: Đau và hận

      Chuyển ngữ: Nuy

      Sau khi Bạch Nha nghe Sở Thanh xong, thấp giọng phát ra tiếng lang hào (*tiếng sói hú), xa xăm mà xơ xác tiêu điều, rơi vào tai bầy sói dám làm cử động nào với Lạc Vũ Vy, cứng cả người lại, bầy sói bên cạnh vốn rất nhu thuận giống như bị kích thích vậy, dùng móng vuốt và hàm răng cắn xé thân thể Lạc Vũ Vy.

      Mà Sở Thanh lại mỉm cười đứng nhìn bên, mặt có chút biến hóa nào.

      Đây chính là Sở Thanh, đây mới là Sở Thanh!

      Mặc dù hình tượng của Sở Thanh trong mắt mọi người luôn có chút thờ ơ lạnh nhạt, nhưng kỳ vẫn là thanh niên hữu tình, nhưng thực tế, cho tới bây giờ Sở Thanh đều phải là người trọng tình trọng nghĩa gì, ma tu đều là những kẻ từ bỏ tất cả cảm tình mà lựa chọn cuộc sống tùy thích, tâm của bọn họ tin người khác, cũng có tính người.

      Đều này thể rất người MaTôn Sở Thanh Y, ràng bên người có vô số người thề thần phục , nhưng dù vậy, cũng người nào có thể vào tâm của , coi như vĩnh viễn đứng bên cạnh cũng chỉ là người hầu của .

      "A Thanh, tớ sao, cần....." Hoàng Á Lê cũng có bị tổn thương gì, cho nên hy vọng SởThanh vì mình mà làm tới bước này, đó cũng phải là cầu xin tha thứ cho Lạc Vũ Vy, mà là hy vọng Sở Thanh mà dính máu của ta, Lạc Vũ Vy xứng!

      "Yên tâm, ta chết, phải chết được giải thoát sao? Tôi để cho ta sống tốt!" Khóe môi SởThanh nhếch lên nụ cười lạnh nhạt, nhìnLạc Vũ Vy bị bầy sói trêu chọc đất, ánh mắt của có bất kỳ biến hóa nào, còn hờ hững như vậy, chútđộng dung còn có, giống như nhìn người chết vậy.

      Mà người xung quanh nghe vậy nhịn được rùng mình cái, quả nhiên, chọc trời chọc đất cũng thể chọc tới Sở Thanh, bởi vì hậu quả chọc tới chính là sống bằng chết!

      Hoàng Á Lê há miệng, muốn cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn trầm mặc, thấy được kiên quyết từ trong mắt của Sở Thanh, mặc dù cũng hy vọng Sở Thanh vì mà trở nên tàn nhẫn hung ác, nhưng vào giờ khắc này, lại thấy tâm của mình cảm giác đượcấm áp.

      Trước khi sống lại, bạn trai của vì muốn sống tốt hơn trong mạt thế mà đem bán cho lão trung niên mập để đổi lấy thức ăn, mà sau khi cái lão già mập kia chết trong miệng tang thi, lại đem trở về, để cho tiếp tục bán thân thể của mình, đổi lấy thức ăn cho dùng, thậm chí ngay lúc mạt thế vừa đến, vì để cho thể chạy trốn, ba ngày mới cho ăn lần, hơn nữa còn cho mặc quần áo, cái này hoàn toàn làm cho từng là thiên kim nhà giàu bị tổn thương sâu sắc.

      Còn lần này, bị người đẩy vào trong bầy sói, nhưng lại có bị bất kỳ thương tổn nào, mà người trước mắt được thề thần phục vĩnh viễn, thần phục người máu lạnh nhất, có thủ đoạn tàn nhẫn nhất, vì lại thu thập người kia.

      Nhìn Sở Thanh, lần đầu tiên Hoàng Á Lê cảm thấy tiếc hận trong lòng, nếu như A Thanh người đàn ông tốt, coi như ấy mình, cũng có thể làm cho mình tin tưởng thế giới này còn có người đàn ông để bản thân có thể tin tưởng.

      "Sở Thanh, mau buông tôi ra, nếu để cho ba ba tôi biết được, tuyệt đối để cho chết tử tế!" Quần áo người bị bầy sói cắn rách, móng vuốt bén nhọn lưu lại những vết máu làn da mềm mại kia, vết thương sâu, nông cạn, chỉ lưu lại chút máu rồi miệng vết thương đóng vảy, cũng làm cho Lạc Vũ Vy chết vì mất máu.

      Bầy sói quán triệt (*thực hành) hành động mà Sở Thanh ra lệnh —— Chơi, tại bọn chúng đùa giỡn, trong mắt bầy sói, Lạc Vũ Vy phải là bữa ăn, mà là món đồ chơi để bọn chúng tiêu khiển!

      "Chết tử tế?" Nghe Lạc Vũ Vy vậy, Sở Thanh hơi sửng sốt, rồi sau đó cười nhạt, bĩu môi khinh thường: " thế giới này người muốn ta chết tử tế rất nhiều, lời uy hiếp tàn khốc (*hung ác khắc nghiệt) hơn cũng nghe qua, thậm chí có ít người nguyền rủa ta chết , nhưng phải bây giờ ta sống rất tốt ở thế giới này sao? Cho nên , tiểu thư Lạc, nên lãng phí khí lực của mình nữa, nếu như cảm thấy những đứa bénày làm chơi vui, ta có thể kêubọn chúng chơi đùa với tốt hơn nữa." (@Nuy xin ở chỗ này dùng "ta" thay"tôi" nha, nghe ra oách hơn nhiều, khí thế kiêu ngạo của Ma Tôn đại nhân chúng ta bộc phát bốn phía nhak:)]] )

      xong, Sở Thanh vỗ vào đầu Bạch Nha, giống như đối xử với đứa bé vậy, động tác mang theo chút cưng chìu, mà Bạch Nha lại nhàng cọ cọ vào bàn tay của , hoàn toàn là bộ dáng nhu thuận khôn khéo.

      Trường hợp như vậy làm cho mọi người ở đây hung hăng nuốt ngụm nước miếng, người thanh niên lãnh mạc (*hờ hững) cấm dục hợp với con sủng vật cao lớn uy mãnh, tổ hợp như vậy, đừng là nữ nhân, mà ngay cả nam nhân cũng nhịn được có thêm mấy phần tâm động.

      Dưới ánh mắt cách nào rời khỏi người Sở Thanh của mọi người, Bạch Nha lại phát ra tiếng lang hào thấp, sau đó những động tác của bầy hôi lang trở nên nhanh nhẹn hơn, động tác càng nhanh càng hung hãn tàn độc, lâu sau khắp người Lạc Vũ Vy đều toàn là máu tươi, thậm chí mặt cũng bị cào mấy vết, bất quá bởi vì cẩn thận bảo vệ mặt mình, cho nên gương mặt kia cũng có bị hủy, chẳng qua chỉ có mấy vết hồng hồng nhạt, có rách da.

      Nhưng thương thế người lại như vậy, máu tươi thẩm ướt tạo thành những vết như rễ cây quần áo của , dính vào người, da thịt trắng nõn cũng lộ ra vùng máu đỏ. Rốt cục, Sở Nghiên luôn luôn đứng bên nhìn cũng chịu nổi mà hét lên: "Dừng tay, A Thanh, dừng tay, dừng tay, dừng tay!"

      mặt Sở Nghiên đầy nước mắt, đáy mắt là sợ hãi sâu, giống như người bị bầy sói vây công (*vây quanh rồi tấn công) là vậy, toàn thân run rẩy ngã dựa về phía Lục Trạch, giống như muốn tìm lại chút xíu ấm áp.

      Chỉ tiếc, vào lúc này, ngay cả Lục Trạch cũng rời khỏi cạnh , lui về phía sau từng bước, ánh mắt nhìn Sở Nghiên cũng mang theo xa lạ và vài phần chán ghét, vốn ở lúc biết được Sở Nghiên muốn lừa Lạc Vũ Vy tìm chết Lục Trạch hoàn toàn thất vọng đối với , lượt dối, lượt lừa gạt, tại Lục Trạch phân biệt người trước mặt câu nào là , câu nào là giả.

      "A Trạch...." Tựa hồ như cảm thấy né tránh của Lục Trạch, đáy mắt Sở Nghiênxuất tia bi thương, tại sao lại như vậy, trước kia A Trạch luôn đối xử rất tốt với , tốt đến nỗi làm cho cảm thấy coi như mất toàn bộ thế giớinày cũng thể nào mà mất , tại sao bây giờ tất cả lại thay đổi, A Trạch lại bắt đầu trốn tránh ?

      Sở Nghiên biết được, tại Lục Trạch chán ghét như vậy, là bởi vì mới vừa tính kế Lạc Vũ Vy, mà bây giờ lại làm ra bộ mặt cảm động lây mà cầu tha thứ, làm cho người ta cảm thấy rất dối trá, bất quá về điểm này, đúng là Sở Nghiên có chút vô tội, có dáng vẻ cảm động lây cũng phải vì đồng tình Lạc Vũ Vy, mà là.... màn máu tanh vừa rồi làm cho Sở Nghiên nhớ lại thời điểm mình chết ở kiếp trước, cũng là cả người đẫm máu, bất quá, đối mặt với phải là bầy sói, mà là bầy tang thi, những con tang thi kia yếu hơn bầy sói, những người đó cũng giống như ở đây, căn bảnkhông cho chết cách thống khoái, mà là làm cho trơ mắt nhìn mình bị đám tang thi cấp thấp hành hạ đến chết, giống như Lạc Vũ Vy hôm nay vậy!
      Nhiên NhiênVũ Nguyệt Nha thích bài này.

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      [QUYỂN II] Chương 52: Trùng Lam Lưu

      Chuyển ngữ: Nuy

      "Chị Nghiên, cứu cứu em." Trong mắt Lạc Vũ Vy đầy hơi nước, lúc này, người duy nhất chịu cầu xin tha thứ cho chỉcòn lại Sở Nghiên, tại đối với Lạc Vũ Vy mà , Sở Nghiên giống như cọng cỏ cứu mạng, chỉ có thể lần nữa mà cầu cứu với Sở Nghiên: "Chị Nghiên, em biết sai rồi, em nên đánh chị, xin lỗi, cứu cứu em, cầu xin chị cứu cứu em."

      Mà thấy màn như vậy, mặt Sở Thanh lên tia hứng thú, bất kể là như thế nào, Sở Nghiên có thể mở miệng ngược lại làm cho Sở Thanh có chút ngoài ý muốn, dù sao này máu lạnh như vậy, mấy ngày nay bọn họ thấy được, có thể để cho ta mở miệng, dễ dàng nha.

      "A Thanh, chị hai van em, cầu xin em thảVũ Vy , tại em ấy sắp chết rồi, cứ như vậy em ấy chết mất, A Thanh, chị hai van em mà!" Lời vừa ra, bất kể là Lục Thần, Lục Trạch, Hoàng Á Lê, hay là Mộ Thần, sắc mặt đều thay đổi.

      Sở Thanh mới là người thân của Sở Nghiên, mà cho đến nay, đó đều dùng tất cả biện pháp để tổn thương A Thanh, mà bây giờ, ta lại vì người chút quan hệ nào, chỉ có thể được tính là người quen lúc , mà quay lại cầu xin A Thanh, ta đáng chết!

      tại chỉ là mấy người Lục Thần, ngay cả Lục Trạch cũng có chút tức giận, này là chuyện gì, người thân của mình mà thương , mà lại tổn thương bằng mọi cách, thế nhưng đối với người ngoài lại ra mặt cầu xin tha thứ như vậy, thậm chí là ta lại cầu xin thay cho người tổn thương mình (Sở Nghiên) hồi nãy.

      Lúc này, Sở ba có mấy lần muốn mở miệng theo bản năng trách cứ Sở Thanh, nhưng lại nhớ đến chủy thủ đặt cổ lúc trước, ông nuốt nước miếng sâu, lại lần nữa ngậm miệng lại, ông biết nếu mình mà mở miệng lắm lời còn đường sống.

      "Tốt, nếu hôm nay Sở đại tiểu thư dùng đến hai chữ 'cầu xin' này, vậy tôi cho mặt mũi vậy, bất quá hãy nhớ cho kỹ." Nhìn Sở Nghiên, ánh mắt Sở Thanh đầy nghiên túc: "Sau này phiền toái hãy coi kỹ 'người thân' của , nếu như có lần sau, chỉ là ta, mà ngay cả Sở đại tiểu thư là cũngphải chịu trừng phạt, nhớ kỹ lời tôi, đừng tưởng rằng tôi đùa với ."

      Cho tới bây giờ Sở Thanh đều phải người thích đùa, chỉ cần ra, nhất định làm được, cho nên Sở Nghiên nhịn được mà đánh rung cái, bất quá lại có lùi bước, bởi vì hôm nay ta cứu được Lạc Vũ Vy, cũng giống như cứu được mình bị tang thi vây công....

      Cứ như vậy, đoàn người đều nghỉ ngơi bên cạnh cái hồ gọi là hồ năng lượng này, mặc dù nước ở đây thể uống, nhưng nếu muốn nghiên cứu chút lại sao, thể chính xác lúc nào nghiên cứu thành công là có thể đạt được dị năng. Cho nên, Sở Nghiên cẩn thận thu lấy chai nước màu xanh, muốn khi tới thành phố B nghiên cứu cho tốt, có thể vĩnh viễn thể tưởng tượng nổi, chính là cái chai nước này lại làm cho Sở Nghiên suýt chút nữa là rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục. (@Nuy: Èo, sao tác giả bỏ luôn chữ "suýt" kia chứ (‾-ƪ‾) )

      Ở trong rừng cây, sắc trời (*) vẫn luôn tới sớm hơn, bởi vì ánh sáng mặt trời bị tầng tầng lớp lớp lá cây ngăn trở, bất quá chỉ hơn sáu giờ mà xung quanh trở nên khó khăn, Sở Thanh liếc mắt nhìn trước sau, rồi gật đầu, sau đó mới cùng Hoàng Á Lê trở lại lều, về phần hai người con trai kia cũng chen trong cái lều khác.

      (*) sắc trời: thường chỉ sáng tối, hay thay đổi của thời tiết

      Dĩ nhiên, ba người cũng có bấtkỳ dị nghị nào với an bài như vậy, HoàngÁ Lê trò chuyện lúc với Sở Thanh, liền mơ mơ màng màng ngủ , bao lâu sau phát ra tiếng hít thở đều đều, hiển nhiên ngủ say.

      Nhìn Hoàng Á Lê ngủ, Sở Thanh cười cười, sau đó lặng lẽ ra ngoài lều, từ từ đến bên cạnh hồ, nhìn màu xanh thẳm của hồ năng lượng, ra vô cùng có hứng thú với cái hồ năng lượng này, , chính xác là có hứng thú với trùng Lam Lưu kia.

      Mặc dù là Sở Thanh Y trước kia cũng phải là cổ tu (*người tu luyện bằng cách dùng cổ trùng), nhưng vẫn theo bản năng mà thích cổ trùng, mặc dù rất ít dùng cổ trùng, thế nhưng lại bồi dưỡng được rất nhiều loại cổ, chẳng qua là ở trong thế giới này, vật có độc có rất nhiều, mà chất độc trong nó lại có hạn, càng có linh trí, coi như luyện thành cổ, đối với loại cổ có linh hồn, Sở Thanh thể vui mừng nổi.

      Nhưng hôm nay, Murphys về mấy con trùng Lam Lưu kia lại làm cho Sở Thanh có mấy phần hứng thú, mặc dù biết đến tột cùng trùng Lam Lưu là cái thứ gì, nhưng bất kể thấy thế nào đều rất thú vị nha.

      "Sở Thanh, có dễ dàng mà nếm thử tác dụng của trùng Lam Lưu kia đâu, nếu như muốn biết thêm, tôi có thể cho toàn bộ số liệu của trùng Lam Lưu." Mặc dù Murphys kịp nghiên cứu, nhưng tinh cầu A Nhĩ Lan chưa bao giờ dừng lại việc nghiên cứu trùng Lam Lưu, bởi vì mỗi ngàn năm, người Tộc Lan tấn công Tinh cầu A Nhĩ Lan lần, vì để khắc chế người Tộc Lan, người A Nhĩ Lan nghĩ ra vô số biện pháp, lại làm nên chuyện gì, cuối cùng đành đưa mắt vào trùng Lam Lưu, hy vọng có thể thông qua khống chế trùng Lam Lưu mà ngăn cản bước chân xâm phạm của người Tộc Lan.

      "Về điểm này cần, tại tôi cũng phải là muốn biết số liệu trùng Lam Lưu, mà là muốn biết con nàycó thể trở thành cổ hay thôi." Trong Tử Phủ của còn có chút trùng độc bắt được trước kia, mặc dù có thể luyện thành cổ, nhưng bởi vì có chúa trùng dùng chung, vì vậy khôngthể luyện chế được, mà nay, hình như trùng Lam Lưu chính là thứ muốn!

      Cuối cùng, Sở Thanh để ý Murphys ngăn cản, đưa tay vào trong nước, trong nháy mắt, sức mạnh cường đại tràn vào cơ thể Sở Thanh, giết chóc, tuyệt vọng, hủy diệt, mỗi loại cảm xúc tiêu cực theo năng lượng kia truyền vào thân thể Sở Thanh, ngay lập tức, làm cho sát khí nồng nặc bạo phát người , mà sau khi bị áp chế xuống, cho lúc rút tay từ trong nước ra, cuối cùng cũng thấy được con cá màu lam (*xanh da trời) liều mạng giãy giụa.

      Đưa tay trái hung hăng đập mạnh vào đầu con cá , con cá bị thương giống như trúng viên đạn thuốc mê, nhúc nhích mà yên tĩnh là nằm trong tay Sở Thanh.

      "Bước đầu xem như có thể sử dụng, tôi ném nó vào Tử Phủ để cho nó và mấy tiểu tử (*thằng nhóc) kia chơi vui vẻ chút , nếu như thành công...." Sở Thanh nhìn mặt hồ năng lượng xanh thẳm, trong mắt lóe lên tia bá đạo (*độc tài, ngang ngược).

      Những thứ như mấy con này, chút cũng bỏ qua!

      Nghĩ tới đây, Sở Thanh trở về lều của mình để nghiên cứu trùng Lam Lưu, mà biết là, sau khi rời , từ cây cổ thụ đằng xa kia ra người, tướng mạo người này cực kỳ tương tự như Lục Thần, mặt lại mang theo tia ảm đạm.

      Sở Thanh từng, chỉ cần xuất hiệnở vùng phụ cận là có thể phát ra đầu tiên, mà bây giờ, đứng phía sau cây cổ thụ lâu như vậy, thậm chí ngay cả né tránh cũng có, Sở Thanh hoàn toàn để mắt đến hữu của , giống như còn cách nào để vào mắt của vậy.

      Sở Thanh trước kia, chút Lục Trạch cũng thích, kiêu căng bá đạo, chỉ cần bản thân nhìn trúng cái gì cũng từ bất cứ thủ đoạn nào để đoạt, đối với , Lục Trạch có chút hảo cảm nào, chỉ cần có thể để cho xuất trước mặt , cái gì cũng nguyện ý làm.

      Nhưng tỉnh dậy từ sau lần bị thương đó, Sở Thanh liền thay đổi, giống như trở thành người khác vậy, ưu tú làm cho người ta dời mắt được, nhưng trong mắt của lại chỉ có tồn tại của hai, trước kia luôn thích quay chung quanh bên cạnh , gọi là " Trạch", mà bây giờ, thậmchí ngay cả cái quay đầu lại liếc nhìn , cũng muốn.

      ...hối hận...
      Nhiên Nhiên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :