1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chí tôn nữ hoàng quật khởi ở mạt thế - Công Tử Khinh Cuồng (Q2_c61.1) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      QUYỂN 2] Chương 25: Ngón tay đứt

      Chuyển ngữ: Nuy Ham

      <<Lưu ý: Thủ đoạn hơi máu tanh, chuẩn bị tinh thần trước khi đọc *cười nham nhở*>>

      Quả nhiên, sau khi Sở ba nghe Sở Nghiên xong, sắc mặt thay đổi mấy lần, nếu như Sở Thanh có biến thành tang thi, việc bỏ lại đúng là trong lòng mang tội, nhưng nếu như mang theo Sở Thanh, có thể tất cả bọn họ gặp nguy hiểm. Cho nên....Mặc dù trong lòng cảm thấy có lỗi với con , nhưng ông cũng có lựa chọn khác!

      Chẳng qua Sở ba lại quên mất, tất cả chỉ là lời phía của Sở Nghiên, bất kể là Lục Thần, Mộ Hi hay Hoàng Á Lê (*), cả ba người đều biết Sở Thanh có biến thành tang thi, vì vậy, của việc này lên Sở Nghiên dối.

      (*) Nguyên văn là "Hoàng Nhã Lỵ" <黄雅莉>, Nuy nghĩ tác giả viết nhầm nên tự chỉnh lại là "Hoàng Á Lê" như lúc đầu, chỉ có chỗ này là tên của Hoàng Á Lê khác thôi, còn lại có thay đổi - Nuy

      Nhưng khổ nỗi là người luôn thiên vị Sở Nghiên, ông quyết định tin lời con mình.

      "A Thần." Nhìn thân thể có thối rửa trong ngực Hoàng Á Lê, trong lòng Sở ba thoáng nghi ngờ, nhưng vẫn : "Nghiên nhi rất đúng, nếu A Thanh biến thành tang thi, bây giờ chúng ta còn mang theo con bé, mọi người rất nguy hiểm, chúng ta cũng thể có trách nhiệm với mọi người."

      Lời này của Sở ba sai, nhưng ông lại quên, mặc dù bọn họ hành động cùng nhau, nhưng bốn người bọn họ chỉ cần có trách nhiệm hỗ trợ lẫn nhau cho an toàn, còn về những người khác....

      Ừm, cho tới bây giờ cũng có thừa nhận bọn họ là đồng bạn , vậy tại sao cần phải có trách nhiệm với bọn họ?

      "Tôi rồi." Cuối cùng, Lục Thần thể chịu được hai người này nữa, giọng mang theo tức giận đè nén: "Nếu như muốn hành động cùng chúng tôi cút, an nguy (* an toàn và nguy hiểm - Nuy) của các người có quan hệ gì tới chúng tôi. Sở tiên sinh, từ khắc khi Sở Nghiên hại A Thanh, các người còn là cái gì nữa, tự hiểu lấy mình , muốn làm gì làm được sao? Ở chỗ này của tôi nhảm làm gì!"

      Lục Thần vừa ra những lời này, sắc mặt của Sở ba và Sở Nghiên thể đẹp hơn nữa rồi, bởi vì ra những câu đó, đại biểu đoạn tuyệt hoàn toàn!

      "A Thần, A Thanh là con của tôi, làm sao mà tôi cảm thấy khó chịu, nhưng nếu A Thanh biến thành....."

      "Sở tiên sinh, làm sao ông biết được A Thanh biến thành tang thi? Dù là ông hay Sở Nghiên cũng có tự mình kiểm tra, có tư cách gì A Thanh là tang thi, hơn nữa....." Mộ Hi giễu cợt nhìn người ngồi chồm hổm ở ngoài nghe lén, mặt khinh thường: " nên quên A Thanh chính là ân nhân cứu mạng của các người, đây là cách các người báo ân sao?"

      xong, Mộ Hi đạp cước sau cánh cửa xe khép hờ, chỉ nghe bịch tiếng, thanh của vật nặng rớt xuống vang lên.

      Cũng chờ Sở ba kịp phản ứng, Mộ Hi đẩy cửa xe ra ngoài, từ cao nhìn xuống người lấy hai tay đỡ đất, Sở Nghiên lắc đầu ngừng, hiển nhiên là vừa rồi ngã xuống, đầu Sở Nghiên bị đụng, trực tiếp làm cho ta mông lung.

      "Sở Nghiên, Sở đại tiểu thư." Nhìn Sở Nghiên còn mấy tỉnh táo, Mộ Hi cười khẽ, giọng mang theo mấy phần nhàng và dịu dàng, nhưng lời lại ngược lại: "Có phải cảm thấy vừa rồi Lục Thần dạy dỗ còn chưa đủ, muốn tôi tự tay động thủ à?"

      thanh dịu dàng, giọng nhàng, nhưng rơi vào tai Sở Nghiên lại có loại cảm giác rét mà run, người đàn ông này tuyệt đối phải hạng lương thiện gì, thanh của càng dịu dàng, kết quả của càng thảm (GL - Tác giả)!

      Lúc Sở Nghiên chuẩn bị đề phòng, Mộ Hi động thủ, chân phải của hung hăng đạp lên ngón tay út bàn tay trái của của Sở Nghiên, thanh "cọt kẹt" làm cho người ta ê răng vang lên cùng lúc với tiếng hét thảm thiết của Sở Nghiên.

      Đứng bên, Sở ba nghe tiếng hét thảm thiết của con vội vàng chạy ra khỏi xe, đập vào mắt ông chính là con mình ngã xuống đất, mà đứng ở đó là người đàn ông cao cao tại thượng, mặt khinh bỉ đạp xuống ngón tay út của con , còn dùng sức nghiền.

      "Dừng tay!" Làm sao Sở ba có thể để con mình bị khi dễ như vậy, vội vàng chạy tới, muốn đẩy Mộ Hi ra: "Cậu khi dễ như vậy, đáng mặt đàn ông hả?"

      Bị Sở ba đẩy vài cái, Mộ Hi căn bản có nhúc nhích, sau khi hết kiên nhẫn, mới đẩy Sở ba xuống đất: "Hửm? Khi dễ phải đàn ông, vậy kẻ muốn hại chết người thân của chính mình, bức bỏ người thân là cái gì? Súc sinh?"

      xong, Mộ Hi giống như nghĩ tới chuyện cười nào đó, khẽ cười tiếng, sau đó từ từ : " những kẻ đó là súc sinh, đúng là sỉ nhục hai từ này mà, dù sao hổ dữ cũng ăn thịt con mình, ngay cả người thân cũng buông tha, đơn giản chính là Heo - Chó - - Bằng!!!"

      Mộ Hi vừa , vừa dùng thêm sức dưới chân, nhìn cái trán của Sở Nghiên rịn ra lớp mồ hôi lạnh, bên tai là tiếng hét thảm thiết khàn khàn của ta, biết tại sao, trong lòng loại khoái cảm thành lời.

      Mà bây giờ, Sở Nghiên có cảm giác tốt nào, cảm nhận được xương ngón tay út của mình bị đạp đứt, sau này căn bản thể hồi phục lại như cũ nữa rồi, thét lớn, trong mắt đầy hận ý dữ tợn.

      Sở Thanh, lại là Sở Thanh!

      Cũng bởi vì ta, nếu như phải vì ta, tại sao mình bị đối xử như vậy?! Vừa rồi tại sao ta bị tang thi giết chết , cái người đáng chết kia đúng là mầm họa!

      Lúc Sở Nghiên suy nghĩ vẩn vơ, đột nhiên cảm thấy da đầu đau đớn, đầu bị ép buộc nâng lên, dữ tợn trong mắt cũng kịp thu về, bị Mộ Hi thu hết vào mắt .

      "Thế nào? cam lòng? Hận?" Nhìn thần sắc dưới đáy mắt Sở Nghiên, tàn nhẫn trong mắt Mộ Hi càng nhiều hơn: "Làm chuyện gì cũng phải chuẩn bị thừa nhận hậu quả, dám làm tổn thương chủ nhân của tôi, tất nhiên phải trả cái giá lớn, thống khổ nhiều!"

      Mộ Hi vừa dịu dàng , vừa kéo tóc ta lên, nhưng lực đạo dưới chân cũng có giảm chút nào.

      Da đầu đau đớn cùng ngón tay bị đứt làm cho Sở Nghiên nhịn được mà vùng vẫy, nhưng Mộ Hi là ai, coi như chỉ có dị năng hệ gian, nhưng lực chiến đấu lại làm người khác dám xem thường, sao Sở Nghiên nho có thể tránh ra khỏi tay được?

      Chẳng qua Mộ Hi cũng có hoàn toàn chế trụ ta, giống như mèo vờn chuột, đột nhiên khinh thường kéo mạnh tóc ta, rốt cuộc, lúc Sở Nghiên bị hành hạ đổ mồ hôi làm ướt nhẹp áo sau lưng, Mộ Hi dùng sức giẫm mạnh chân, tay cũng dùng thêm mấy phần sức, cứng rắn kéo Sở Nghiên lên.

      Mà ngón tay Sở Nghiên cứ như vậy bị Mộ Hi đạp đứt, thủ đoạn tàn nhẫn như vậy làm cho tất cả mọi người sợ đến ngây người, tuy cũng phải là máu tanh gì nhiều, nhưng lại có thể chấn nhiếp mọi người ở đây

      Lúc này Sở Nghiên kêu lên tiếng, tay đứt ruột đau, cảm giác ngón tay bị người ta cứng rắn kéo đứt, ngươi chịu qua vĩnh viễn thể biết được (@ Nghĩ thôi cũng sợ rồi...... >,,< - Nuy). tại cuối cùng cũng minh bạch, Sở Thanh phải là người có thể chọc!

      Cử động lần này của Mộ Hi chính là cảnh cáo, cảnh cáo nếu như còn làm những chuyện nên làm nữa, tuyệt đối làm cho vạn phần thống khổ mà chết .

      Quả nhiên, sau đó Mộ Hi dùng thanh lạnh như băng với Sở Nghiên: "Sở đại tiểu thư, nhớ kỹ, đây chỉ là giáo huấn nho , nếu như còn muốn tiếp tục hại chủ nhân của tôi, chỗ đứt kế tiếp chỉ cái, tôi đem từng khúc xương của đạp đứt, sau đó xé da thịt người ra!"
      Nhiên Nhiên, honglakTôm Thỏ thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      [QUYỂN 2] Chương 26: Sỉ nhục

      Chuyển ngữ: Nuy Ham

      Sở Nghiên cúi đầu gì, nhưng thái độ của rất ràng, sau này gây chuyện nữa, ít nhất là vào lúc này, Mộ Hi uy hiếp coi như cũng có chút kết quả.

      Nhưng lúc có ai để ý, trong ánh mắt của Sở Nghiên xẹt qua tia sáng lạnh, nhìn Sở Thanh vẫn như cũ chưa tỉnh lại, trong mắt đầy cừu hận.

      Sớm muộn gì cũng có ngày, nhất định diệt trừ Sở Thanh, đến lúc đó coi như thể theo bên người bọn Lục Thần, cũng muốn diệt trừ Sở Thanh, chỉ có như vậy mới có thể thay đổi vận mệnh của !

      Bởi vì Sở Thanh chưa tỉnh lại, nên Lục Thần dám rời khỏi cạnh , vì vậy chuyện thu gom xăng và thức ăn liền giao lại cho Hoàng Á Lê và Mộ Hi, mà điểm này cũng đúng ý của Mộ Hi.

      Dù sao Lục Thần và Lục Trạch cũng là em, nếu như có cùng thu thập tư nguyên, dĩ nhiên là sợ đông sợ tây, nếu như có Lục Thần, vậy và Hoàng Á Lê hoàn toàn cần thiết phải khách khí, hơn nữa những người đó từng đối xử như vậy với Sở Thanh, bọn họ càng cần khách khí nhiều!

      Nghĩ tới đây, động tác của Mộ Hi dừng chút, ngay sau đó khóe miệng lộ ra độ cong xinh đẹp.

      Xem ra nghĩ quá đơn giản rồi, có thể nghĩ tới chuyện này, làm sao Lục Thần nghĩ tới? Hoặc giả là ta muốn hành động là vì sợ Sở Nghiên lại hành động làm chuyện nên làm, cũng có thể là vì có thể "giành" rất dễ dàng .

      "Chúng ta thôi." Nhìn Hoàng Á Lê cái, Mộ Hi chút khách khí tới trạm xăng, cũng muốn lãng phí thời gian lấy xăng từ trong trạm ra, mà là thẳng vào siêu thị.

      Sở Nghiên thấy được động tác của Mộ Hi cả kinh trong lòng, mặc dù cũng chuẩn bị ít, nhưng bởi vì gian có hạn chế, cho nên đủ để bọn họ sống qua mấy năm, hơn nữa, hai ngày này ăn uống cũng có tiết kiệm gì, cho nên trong gian giảm bớt mấy phần, mà bây giờ còn bổ sung, đoán chừng mấy ngày nữa có thể chỉ gặp những thứ quá hạn, thậm chí là thức ăn bị mốc!

      Chẳng qua là sau khi Sở Nghiên theo bước chân của Mộ Hi vào siêu thị, sắc mặt khẩn trương lên, bởi vì vốn siêu thị đầy ắp trống hơn phân nửa, mà còn dư lại gần nửa, mỗi khi ta phất tay đồ vật ngừng giảm bớt, hiển nhiên những thứ đó bị thu vào gian của mình. (@ Hi làm Nuy liên tưởng tới cái máy hút bụi siêu tốc quá @@ - Nuy)

      "Mộ tiên sinh." Sở Nghiên cố nén xúc động hét chói tai, thanh run rẩy với Mộ Hi: "Hôm nay là mạt thế, cuộc sống của mọi người cũng dễ dàng, bây giờ lại lấy tất cả mọi thứ ở đây, có nghĩ tới người khác hả?"

      Mặc dù lời của Sở Nghiên rất hiên ngang lẫm liệt, nhưng Mộ Hi lại bất vi sở động (* chú ý đến - Nuy), giống như nghe thấy, tiếp tục thu đồ.

      "Người khác?" Sau khi thu sai biệt lắm, Mộ Hi mới ngẩng đầu lên nhìn Sở Nghiên, giọng đầy giễu cợt: "Sở đại tiểu thư đừng lo lắng cho người khác, ngay cả người thân của cũng muốn hại chết, bất quá...."

      Sau khi Mộ Hi hai từ "bất quá" nhìn chằm chằm vào Sở Nghiên, trong tay cầm bịch bánh quy và chai nước, nhàng ước lượng tay: "Cho chút cũng phải được."

      Sau khi Hoàng Á Lê nghe vậy hơi nhíu mày chút, nhưng lại gì, có dự cảm, coi như Mộ Hi muốn phân cho Sở Nghiên chút cũng có dễ dàng như vậy, hơn nữa chừng còn có thể có hiệu quả ngoài dự kiến.

      Quả nhiên, dưới ánh mắt của Hoàng Á Lê, Mộ Hi đem bánh quy và nước suối trong tay ném xuống đất, sau đó cười cười nhìn Sở Nghiên: "Sở đại tiểu thư, muốn sao, muốn tự mình lượm lên ."

      Sỉ nhục, đây là sỉ nhục trắng trợn, Sở Nghiên rất muốn quay đầu rời , nhưng trí nhớ trong mạt thế kiếp trước khắc quá sâu vào tâm , cái loại cảm giác đói bụng có thức ăn dù chỉ cảm nhận có lần trong đời nhưng cách nào quên được, cho nên lúc thấy thức ăn, căn bản có biện pháp quay đầu rời .

      "Thế nào? muốn sao?" Đá đá thức ăn dưới chân, ánh mắt Mộ Hi ràng là giễu cợt, đối với hạng người như Sở Nghiên, coi như nhìn thấu, có những thứ này trước mặt, tin Sở Nghiêng buông tha.

      Nhìn thức ăn, Sở Nghiên muốn quay đầu, nhưng như thế nào cũng thể bước , cuối cùng cũng thỏa hiệp, cúi người nhặt lấy thức ăn bị ném xuống đất.

      Ở mạt thế, thức ăn chính là sinh mạng, có khối bánh, hớp nước là có thể làm cho người ta chống đỡ ngày, có thể chính là ngày này có thể tìm được thức ăn mới.

      Mà khi Mộ Hi thấy cử động này của Sở Nghiên, trong nháy mắt ta cúi người, cước đạp lên đầu ta, mạnh mẽ đạp đầu ta xuống đất.

      "Sở đại tiểu thư, hi vọng nhớ kỹ chuyện ngày hôm nay, nếu , khi chủ nhân của tôi xảy ra chút chuyện gì, dù người chủ nhân chỉ có vết thương , tôi cũng để cho chịu đựng gấp trăm ngàn lần, chẳng qua biết đến lúc đó có thể chịu đựng được hay !" Mỗi câu của Mọ Hi như lưỡi dao từng nhát đâm sâu vào tim Sở Nghiên, làm cho tận đáy lòng tức giận càng thêm kịch liệt.

      Sở Thanh, Sở Thanh, lại là Sở Thanh!

      Trong mắt mỗi người chỉ có Sở Thanh, biết Sở Thanh có gì tốt, tại sao trong mắt ai cũng chỉ có Sở Thanh.

      Coi như là kiếp trước cũng vậy, ràng chính là trưởng nữ dòng họ, ràng người nhà họ Sở đều biết Sở Thanh là con , nhưng vẫn chỉ biết nhận thức Sở Thanh chính là chủ nhân nhà họ Sở, ràng mẹ của mới là vợ được cưới hỏi đàng hoàng, mà mẹ Sở Thanh chẳng qua là người đàn bà do gia tộc an bài để cho ba ba có người nối dõi tông đường!

      Nhưng cho dù vậy, coi như là đổi lại kiếp, trong miệng mọi người cũng chỉ có Sở Thanh!

      Nhìn Sở Nghiên hoàn toàn có phản ứng, Mộ Hi cười lạnh tiếng, kéo tóc ta, có chút thương tiếc nào kéo ta từ dưới đất lên: "Sở Nghiên, mặc dù có đầu óc, nhưng đừng có đem tất cả mọi người đều ngu như , đừng nghĩ rằng tôi biết còn có ý định quỷ quái nào, cho nên, tôi chờ, chờ tiếp tục làm, sau đó từng chút, từng chút giết chết !"

      người có cuộc sống dài trong bóng tối, tính tình Mộ Hi cũng có hòa nhã như bề ngoài, đối với "bóng" mà , người quan trọng nhất cả đời chính là chủ nhân, khi có người hại chủ nhân của , bại lộ ra mặt đen tối trong tính tình của .

      Mặc dù Sở Nghiên trải qua kiếp, những thủ đoạn đen tối của Mộ Hi cũng phải là thứ có thể tưởng tượng được, cũng từng ái mộ ta nhờ nụ cười mỉm của , có ý muốn ta bỏ người đàn bà kia, sau đó nuốt từng miếng thịt của người đàn bà đó vào miệng.

      "Tôi nghĩ, người đàn bà như cũng có trí nhớ tốt , như vậy tốt nhất là lưu lại cho cái ấn ký, để mỗi khi nhìn vào nhớ được người nào thể trêu chọc." xong, Mộ Hi xuất ra thanh chủy thủ, thân đao mang theo ánh sáng lạnh như băng, làm cho người ta nhìn thấy mà phát hoảng.

      ", muốn!" Sau khi thấy ánh đao, cuối cùng Sở Nghiên cũng hoảng hồn, mặc dù ở mạt thế, xinh đẹp đối với người phụ nữ chính là tai họa, nhưng lại muốn mất vẻ đẹp của mình, nếu mỗi ngày A Trạch nhìn thấy người con bị hủy dung, xấu xí, sớm muộn gì cũng có ngày bỏ !
      Nhiên Nhiên, honglakTôm Thỏ thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      [QUYỂN 2] Chương 28: A Thanh có dị năng?

      Chuyển ngữ: Nuy Ham

      "A Thanh, tại thân thể của em như thế nào? Có chỗ nào thoải mái hay ?" thanh của Lục Thần có chút lo lắng, hình ảnh chảy máu ngừng của Sở Thanh vào lúc ban ngày khắc sâu vào tim Lục Thần, cho nên dù bây giờ A Thanh tỉnh lại, vẫn có chút yên lòng.

      " Thần, em có sao." Dựa vào ngực Lục Thần, cảm giác được người đàn ông này rất khẩn trương, Sở Thanh lắc đầu cái, nhưng mí mắt hơi rũ xuống, hiển nhiên có chút mệt.

      Mà sau khi thấy màn này, ba người gì, Mộ Hi và Hoàng Á Lê ngồi vào ghế trước, để cho Lục Thần chiếu cố tốt Sở Thanh, bởi vì hai người biết, trong nhóm, người chiều chuộng thương Sở Thanh nhất chính là Lục Thần.

      Lục Thần ôm chặt Sở Thanh vào lòng mình, sau đó tìm cho tư thế thoải mái nhất, hơn nữa còn phủ thêm áo khoác, để cho nghỉ ngơi tốt.

      Cứ như vậy, bốn người đều yên lặng ở trong xe, yên bình này kéo dài tới lúc nửa đêm....

      Nửa đêm, người trong xe nặng nề rơi vào giấc ngủ, Sở Thanh vốn ngủ mở mắt ra, vươn tay, lúc lâu, mày hơi nhướng lên, bởi vì ngày thường, chỉ cần gọi tiếng, Thủy Long lập tức xuất , mà bây giờ, liên lạc giữa và Thủy Long như bị cái gì đó che lại, mặc dù có thể cảm giác được tồn tại của đối phương, nhưng lại cách nào kêu gọi tùy ý.

      Hơn nữa Sở Thanh cảm giác được mình cách nào tập trung tinh thần, thậm chí thoáng dùng chút nguyên thần cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

      "Tôi khuyên bây giờ tốt nhất là nên dùng nguyên thần, trừ phi hy vọng sau này nguyên thần của có biện pháp hồi phục như cũ." Lúc Sở Thanh muốn vận chuyển nguyên thần thêm lần nữa, thanh lạnh lùng vang lên trong đầu , làm cho sửng sốt.

      " tại tôi thế nào?" Mặc dù sau khi Sở Thanh nghe theo lời Mặc Phỉ, có tiếp tục vận chuyển nguyên thần nữa, nhưng vẫn muốn biết rốt cuộc mình xảy ra chuyện gì.

      Nghe Sở Thanh hỏi ngược lại, Mặc Phỉ muốn tát chết , mới vừa làm loạn xong còn hỏi như thế nào: "Chẳng lẽ nhớ phút cuối cùng vận dụng nguyên thần để triệu thiên lôi sao?"

      tới đây, Sở Thanh cũng biết xảy ra chuyện gì, cuối cùng, vì để đối phó T2, sư dụng lôi chú (*bùa chú tạo sét - Nuy), vốn độ phù hợp của linh hồn và thân thể này đủ, vận dụng lôi chú tự nhiên làm cho nguyên thần chịu thương tổn, mà lại càng mạnh mẽ dẫn sét vào người, cuối cùng bị cắn trả, nguyên thần càng bị thương nặng, nếu cũng bị hôn mê lâu như vậy.

      nâng tinh thần lên kiểm tra thân thể chút, sau đó thở dài sâu kín, trong lòng rất vô lực.

      Vốn vất vả mới tu luyện ra nguyên lực lại bị lực sấm sét diệt sạch, ra điểm này cũng có ngoài ý muốn, lôi quang diệt ma, cái này sớm biết, ngược lại làm cho nghĩ tới là, chỉ ma nguyên biến mất, thậm chí ngay cả đan điền cũng mơ hồ bị sấm sét phá chút.

      "Hơn nữa, tại bới vì αL, thân thể của bị thương tổn rất nghiêm trọng, hơn nữa, cũng thể có biện pháp tu luyện." thanh Mặc Phỉ có chút thở dài, trong khoảng thời gian này tu vi của Sở Thanh tiến triển với tốc độ rất nhanh, làm cho Mặc Phỉ có chút kinh hãi, nếu như bây giờ ấy mất thiên phú tu luyện, xác chính là chuyện vô cùng đáng tiếc nha!

      "Đây phải vấn đề lớn gì." Ánh mắt Sở Thanh hơi rũ xuống, mặc dù đáng tiếc, nhưng cũng phải điều thể chấp nhận: "Đường tu hành vốn là nghịch thiên mà lên, mà ta lại ngông cuồng mượn thiên uy, bị trừng phạt là đúng, phải sao?"

      ra kết quả như vậy, Sở Thanh sớm biết, mặc dù cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng lại phải hoàn toàn tiếp nhận được, chẳng qua kế tiếp, có thể bằng người bình thường, đoán chừng trong khoảng thời gian này đành phải "thảnh thơi" rồi.

      NGhe thế, trong lòng Mặc Phỉ thoáng qua tia bội phục.

      Ma tôn sao? Quả nhiên là người bề , tâm tính như vậy cũng phải ai cũng có thể có được, coi như là , lúc mới vừa mất thân thể cũng cách nào hoàn toàn tiếp nhận được, thậm chí còn chọn cách tự phong bế mình, mà Sở Thanh lại lựa chọn đối mặt.

      "Hơn nữa, coi như tôi chút lực lượng nào, ba người bên cạnh tôi cũng ném tôi xuống, phải sao?" Lúc này giọng của Sở Thanh vô cùng buông lỏng, thậm chí còn có chút ý trêu chọc.

      Bởi vì chuyện với Mặc Phỉ, mà động tác của Sở Thanh vẫn dừng lại lúc đưa tay trong nháy mắt, đúng lúc Lục Thần tỉnh lại, nhìn thấy đưa tay như có điều suy nghĩ, trong mắt có chút bận tâm.

      "A Thanh.....Em làm sao vậy?" Thấy vẻ mặt Sở Thanh mang theo vẻ lo lắng, Lục Thần cũng lo lắng theo, chẳng lẽ A Thanh xảy ra chuyện gì sao?

      " có gì...." Theo bản năng lắc đầu cái, đối với Sở Thanh, như vậy có chuyện gì, chẳng qua là mất lực lượng mà thôi, hơn nữa có lẽ cũng phải là hoàn toàn mất , dù sao tại mất tu vi là vì nguyên thần bị trọng thương, chỉ cần nguyên thần khôi phục, như vậy tu vi cũng có thể khôi phục.

      "A Thanh, muốn nghe lời , đối với , em cũng cần phải giấu giếm gì, bởi vì là em....." Vị hôn phu!

      Ba chữ cuối cùng này Lục Thần cũng ra khỏi miệng, nhưng tin tưởng, hiểu, Sở Thanh cũng hiểu.

      " Thần, em có sao, chẳng qua là...." Nhìn hai người kia đột nhiên ngồi thẳng dậy nhìn , Sở Thanh thấy có chút buồn cười, chẳng lẽ làm cho người ta lo lắng sao: "Chẳng qua là hình như thể dùng dị năng nữa, cũng phải chuyện lớn gì đâu."

      May mắn là bây giờ, Tử Phủ của có chịu bất kỳ ảnh hưởng gì, đến lúc đó, cùng lắm khi đến Thành phố B, giả làm người dị năng hệ gian cũng tốt.

      Mà lời vừa ra, ba người đều dùng ánh mắt lo lắng nhìn Sở Thanh, dù sao cũng từng có sức mạnh, chợt mất , bất kể là ai cũng phải là đả kích , bọn họ lo lắng Sở Thanh chịu được.

      "Đừng lo, em vì mất sức mạnh mà nghĩ thoáng." Sở Thanh sảng khoái cười tiếng, làm cho ba người kia ít nhiều gì cũng an tâm: "Coi như là em có dị năng cũng trở thành phế vậy, về điểm này mọi người có thể yên tâm."

      Trải qua rèn luyện thân thể, thân thủ do tay Lục Thần huấn luyện, còn có kinh nghiệm chiến đấu bản năng được tích lũy quanh năm suốt tháng của , có những thứ này, coi như tạm thời mất tu vi, muốn xông xáo ở mạt thế phen cũng phải việc khó gì, huống chi bên cạnh còn có....người luôn bảo vệ , phải sao?

      ___________________________

      Vì Sở Thanh vốn là Ma Tôn Sở Thanh Y ở dị giới, nên đôi lúc Nuy dùng xưng hô "ta" trong lời thoại của Sở Thanh, nên đôi khi các bạn đọc thấy "tôi", "ta" đừng thắc mắc vì sao truyện đại lại xưng "ta" nha, cái này Nuy tùy trường hợp mà dùng cho hợp với tình huống.
      Nhiên Nhiên, honglakTôm Thỏ thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      [QUYỂN 2] Chương 29: Ai mới là người liên lụy

      Chuyển ngữ: Nuy Ham

      "Sở Thanh, tao xem sau này mày đắc ý như thế nào, tại mày còn thua người có lực chiến đấu như tao!" Trong lòng Sở Nghiên cười điên cuồng, ánh mắt đầy khoái ý: ", phải sau này mày làm cái gì cũng bằng phế vật, ít nhất tao còn có " gian", phải sao?"

      Sau khi biết được tin tức làm phấn chấn lòng người, Sở Nghiên cũng có tiếp tục nghe nữa, có thể biết được tin tức như vậy, thỏa mãn rồi, vốn cho rằng Sở Thanh hoặc biến thành tang thi, hoặc bao giờ tỉnh lại nữa, nghĩ tới ta tỉnh lại, bị mất dị năng, ta còn đáng sợ nữa!

      " ta vội vã như vậy, vốn tôi còn nghĩ rằng ta nghe lén lúc lâu nữa chứ!" Sau khi nghe được thanh huyên náo bên ngoài dần, khóe miệng Sở Thanh nở ra nụ cười giễu cợt, trong mắt đầy khinh thường.

      " Đoán chừng ta đem tin tức A Thanh mất dị năng truyền ra, đến lúc đó lấy cớ vì cậu làm liên lụy mà vứt cậu xuống nha." Hoàng Á Lê bĩu môi khinh thường, đối với loại người não tàn như Sở Nghiên, mấy người bọn họ cần suy nghĩ nhiều cũng biết suy nghĩ của ta, chẳng qua mấy người lại hiểu, Sở Nghiên lấy lòng tin ở đâu mà nghĩ rằng bởi vì mấy lời của người khác mà ném Sở Thanh xuống?

      Sau khi nghe Hoàng Á Lê , Lục Thần cũng bị chọc cười, ở trong mắt bọn họ, Sở Nghiên bất quá chỉ là con chó , nhưng...

      "Sở Nghiên thay đổi quá ghê tởm , trước kia Sở Nghiên rất thương A Thanh."

      Có lẽ người khác biết, nhưng Lục Thần chung sống thời gian lâu với Sở Nghiên và Sở Thanh, lúc A Thanh thường bị Sở ba xem , nên tự phong bế mình, khi đó là Sở Nghiên luôn ở bên cạnh Sở Thanh, từng cho rằng Sở Nghiên lòng đối xử tốt với Sở Thanh, nhưng tại....

      "Đối xử với Sở Thanh rất tốt?" Nghe như thế, ánh mắt Hoàng Á Lê có chút mê mang, sau đó hình như thở dài hơi: "Có thể người đó từng đối xử lòng với A Thanh ."

      Kiếp trước, cũng có nghe qua chuyện giữa Sở Thanh và Sở Nghiên, mặc dù biết tại sao hai người lại trở mặt, nhưng rất nhiều người đều có quan hệ giữa hai chị em rất tốt, cuối cùng lại vì người đàn ông mà cãi nhau. Chẳng lẽ....Người đàn ông đó là Lục Thần?

      Nhớ lại, lúc bắt đầu Sở Nghiên dùng hết sức lực lôi kéo Lục Thần, chẳng lẽ , bởi vì trong lòng Lục Thần chỉ có A Thanh, cho nên Sở Nghiên biến thành hận, mới đối xử với Sở Thanh như vậy? Bất quá, hình như có chỗ gì đó đúng phải!

      ra Hoàng Á Lê đoán cũng đúng mấy phần, chẳng qua người đàn ông đó phải là Lục Thần, mà là Lục Trạch, mà cuối cùng đưa đến kết quả là làm Sở Nghiên lo lắng vớ vẩn.

      Cứ như vậy, mấy người coi như đề cập tới nữa, trong lúc vô tình trời sáng, xem ra là lúc chuẩn bị rời .

      Chẳng qua khi Mộ Hi chuẩn bị lái xe , cửa sau của xe bị người mở cửa ra, đập vào mắt của bốn người là Sở Nghiên giương bộ mặt chán ghét.

      "Các người cũng tới ăn cơm , chúng tôi chuẩn bị xong thức ăn rồi." Sở Nghiên thấy Mộ Hi, trong nháy mắt thân thể hơi run run, mà sau khắc cố kiềm chế thân thể run rẩy của mình, tận lực để cho giọng của mình bình tĩnh nhất: "Ba ba chuẩn bị thức ăn cho các người rồi, nên lãng phí tâm ý của ba ba."

      Sau khi nghe được những lời này, lông mi Sở Thanh hơi hơi nhướng lên, ánh mắt lộ ra chút hưng thú, nếu ngày hôm qua biết còn dị năng nữa, bữa sáng hôm nay có thể là hồng môn yến ? Có ý tứ!

      Ánh mắt Sở Thanh lóe lên tia sáng lạnh, nhiều năm như vậy rồi còn chưa có người nào dám tính toán với , nghĩ tới đến thế giới khác lại có thể trải nghiệm chuyện này.

      Tựa hồ cảm thấy sở Thanh có hứng thú, Lục Thần gật đầu, sau đó mấy người xuống xa: "Nếu Sở tiên sinh chuẩn bị bữa sáng, như vậy nên lãng phí lương thực, hồi nhớ trả lại những gì chúng ta ăn của Sở tiên sinh đấy." Lời này đương nhiên là nhìn Mộ Hi , mà sau khi ra đại biểu bọn họ hoàn toàn chặt đứt quan hệ với đối phương.

      Sở Nghiên cắn cắn môi, đem lời tới khóe miệng nuốt xuống, hồi chỉ cần để cho bọn họ biết Sở Thanh sau này vô dụng làm liên lụy mọi người, tự nhiên bọn họ nghĩ như vậy, quyết liệt trước kia bất quá là do lực chiến đấu Sở Tanh quá cao, sau này ta trở thành phế vật để cho người khác bảo vệ, ở mạt thế mọi người là ích kỷ như vậy, người nào bảo vệ phế vật vô dụng chứ!

      Chẳng qua tất nhiên là Sở NGhiên quên mất, kiếp trước, lúc đó Sở Thanh cũng chút sức lực chiến đấu này cũng là người bình thường, mà Lục Thần cũng có bỏ lại. cho nên bây giờ cũng có bất kỳ thay đổi nào.

      theo Sở Nghiên, mấy người bước vào Siêu thị, phía trong chuẩn bị sẵn cái bàn, mọi người vây lại, đối với bốn người kia, họ lựa chọn thái độ làm như thấy.

      Sở Nghiên thấy màn như vậy, trong lòng càng thêm tức giận, nhất là nhìn bộ dạng yên lòng của Lục Thần khi đỡ Sở Thanh , trong lòng tức giận mơ hồ đạt tới cực điểm, nhưng sau khắc, khóe miệng của liền nở ra đường cung lớn.

      Hừ! Sở Thanh có thể phách lối tới tại thôi, hồi nữa ta càng "dễ chịu" hơn!

      Bữa sáng coi như phong phú, có mấy túi rau ngâm, còn có bàn thịt được cắt khéo léo, những thứ này trước khi mạt thế đến cũng được coi trọng lắm, nhưng tại cơ hồ có thể xem là món ăn quý và lạ, hơn nữa Sở Nghiên còn xuất thêm máu, nấu nồi mỳ ăn liền lớn, bữa sáng như vậy ở mạt thế mà , coi như là rất xa xỉ á.

      Sở Nghiên múc tô mỳ ăn liền, mặt nở nụ cười dịu dàng, sau đó đưa về phía Sở Thanh: "A Thanh, ngày hôm qua em bị trọng thương, cũng cần phải bồi bổ lại cho tốt mới được."

      Nghe ta , Sở Thanh cũng lên tiếng, chẳng qua hai tay run run, nhận lấy cái tô trong tay Sở Nghiên, thấy màn như vậy, trong mắt Sở Nghiên lóe lên tia sáng, trước khi Sở Thanh nhận lấy tô buông tay ra.

      Sở Nghiên giả vờ luống cuống muốn chụp lấy cái tô, cứu Sở Thanh, tính toán tốt lắm rồi, cái tô này được hất lên cái khuôn mặt Sở Thanh mà hận nhất đời.

      "A! A Thanh, chị phải cố ý, chị.... Á ——" Đột nhiên truyền tới tiếng thét chói tai, mọi người ở đây nhịn được rụt vai cái, quả nhiên rất khiếp người a!

      "Tôi....Mặt của tao! Nước! Nước!" tô nước nóng sót giọt nào đều hất vào mặt của Sở Nghiên, làm cho cảm thấy rất đau rát, mà Lục Trạch khoanh tay đứng bên nhìn đem chai nước đến đưa cho Sở Nghiên, trong mắt vui buồn, chẳng qua, nếu nghiêm túc nhìn, thấy trong mắt rất uể oải, thậm chí còn có chút chán ghét .

      Cuối cùng làm xong, mặt Sở Nghiên bị phỏng đỏ mảng, thậm chí có nhiều chỗ bị nóng tạo ra bọng nước, vốn là khuôn mặt coi như xinh đẹp, tại đơn giản cách nào nhìn.

      "Sở Nghiên, Tôi biết ngày hôm qua nghe lén được chuyện của tôi bị mất dị năng, nhưng bây giờ tôi ngờ lại ngu xuẩn như vậy." thanh của Sở Thanh tràn đầy khinh thường: "Chẳng lẽ cho rằng, tôi mất dị năng cách nào tránh được tô nước nóng sao?"

      Nhìn Sở Nghiên tức giận đến cắn răng nghiến lợi, lần đầu tiên Sở Thanh lộ ra nụ cười: "Sở Nghiên, Sở đại tiểu thư, tại thử xem, giữa tôi và , ai mới là người kéo chân, người nào mới phải bị ném xuống?"




      [QUYỂN 2] Chương 30: Mưa to như trút nước

      Chuyển ngữ: Nuy Ham

      Thấy Sở Thanh như vậy, Sở Nghiên cảm thấy toàn thân có chút lạnh như băng, biết mình phải đối mặt với người trước mặt mình như thế nào nữa, từng lệ thuộc và luôn nghe theo làm cho rằng Sở Thanh dám chống đối với , hơn nữa tại Sở Thanh mất dị năng, nó căn bản là tồn tại của phế vật, nhưng làm cho thể ngờ đến chính là, mặc dù Sở Thanh còn dị năng nhưng vẫn đáng sợ như cũ.

      ", tao biết, ngày hôm qua tao có nghe lén, tao biết, cái gì tao cũng biết." Sở Nghiên thét lên, dũng khí trong mắt cũng biến thành sợ hãi, cho là hôm nay Sở Thanh là người dễ bị khi dễ, nhưng màn này làm cho hiểu ra, Sở Thanh cũng phải là người có thể khi dễ, hơn nữa....

      Lời của Mộ Hi vào giờ khắc này lần nữa rơi vào tai Sở Nghiên, che mặt sưng đỏ của mình lại, từ từ, từng bước từng bước lui về phía sau, rất sợ, rất sợ mặt mình bị người ta hủy! (@ bị hủy rồi mừ *cười cười* - Nuy)

      Lúc Mộ Hi muốn gì, trận tiếng sét đùng đoàng vang lên làm cho mọi người ngậm miệng, mà ánh mắt Sở Thanh rơi vào người Hoàng Á Lê, mặc dù biết tiếng sét đột nhiên xuất là xảy ra chuyện gì, nhưng cảm thấy Hoàng Á Lê biết.

      Mà sau khi Hoàng Á Lê nghe được tiếng sét nhíu mày lại, thậm chí trong mắt cũng mang theo lo lắng ràng.

      Trận mưa đầu tiên của mạt thế, trận mưa này đối với mọi người mà , tuyệt đối phải là chuyện tốt, nước mưa như axit sunfurit, ăn mòn những người may mắn sống sót, phàm là người sống bị nước mưa dính vào, bị ăn mòn đến chết, mà những tang thi kia, sau trận mưa to này có được lực lượng mới, mặc dù đủ năng lượng tiến hóa thành T1, nhưng lại đến rất gần ranh giới T1, thậm chí trong đầu xuất ngụy tinh hạch (*tinh hạch giả - Nuy).

      "Tai họa chân chính sắp bắt đầu rồi." Hoàng Á Lê giọng , sau đó nhìn sắc mặt tốt của Mộ Hi: "Mộ tiên sinh, còn phải nhanh chóng thu lại xe bên ngoài trước , nếu mưa to qua biết có thể dùng tốt hay ."

      ra cơn mưa to kia cũng có gây tổn hại quá lớn đối với kiến trúc và xe cộ, nhưng bởi vì cơn mưa to này đến quá mức bất ngờ, có khớp với thời gian trong đầu của , cho nên Hoàng Á Lê cũng quá xác định trận mưa to này có giống như trong trí nhớ kiếp
      [​IMG]
      Nhiên Nhiên, Anne ThyTôm Thỏ thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 31: Phục hồi nhìn mà kinh tâm

      " Thần?" Thấy Lục Thần kéo tay mình, ánh mắt Sở Thanh lóe lên tia nghi hoặc, phải ấy ngủ rất say sao? Làm sao bây giờ tỉnh lại?

      Đúng vậy, lúc đầu Lục Thần ngủ rất sâu, nhưng khi Sở Thanh đứng dậy, Lục Thần cũng tỉnh theo, cũng có động, là muốn nhìn thử xem Sở Thanh muốn làm gì, khi thấy muốn ra ngoài, Lục Thần thể bình tĩnh được nữa, mưa bên ngoài nguy hiểm như thế nào, lúc này A Thanh còn muốn ra ngoài chịu chết sao?

      "A Thanh, em muốn làm gì?" thanh Lục Thần có chút cao, hiển nhiên vô cùng tức giận với việc Sở Thanh quan tâm tới an nguy của bản thân.

      Mà sau khi Sở Thanh nghe chất vấn, bất đắc dĩ thở dài, có số việc muốn cho bất kỳ ai biết, cho nên mới cẩn thận ra ngoài vào buổi tối, nhưng nghĩ tới vẫn bị Lục Thần phát .

      " Thần, em muốn chán chường suy sụp như vậy." Mặc dù coi như là bây giờ có dị năng cũng có nguy hiểm gì, nhưng cho tới bây giờ vẫn tình nguyện làm người bình thường cái gì cũng làm được, trước kia dù Sở Nghiên có bất mãn với như thế nào cũng dám trực tiếp ra tay động thủ, nhưng cũng bởi vì sau khi biết còn dị năng, cho nên mới lớn lối muốn dùng canh nóng hại !

      Sở Thanh làm cho Lục Thần yên tĩnh lại, biết A Thanh có gì sai, ở mạt thế, luật pháp hay đạo đức đều là rác rưởi, có năng lực căn bản chính là vô cùng nguy hiểm, nhưng đây cũng thể hoàn toàn trở thành lý do cho mạo hiểm, có thể A Thanh cảm thấy cơn mưa a-xít ngoài kia tạo thành uy hiếp với , nhưng chỉ là muốn .

      "A Thanh, phải ngăn em, chẳng qua là...." Sợ em gặp nguy hiểm.

      Lục Thần luôn biết Sở Thanh phải là chim hoàng yến nhốt trong lòng, đồng dạng, cũng có nghĩ tới trói buộc , nhưng hết thảy phải lấy an toàn làm điều kiện đầu tiên, nếu để cho gặp nguy hiểm, như vậy tình nguyện trối bên người!

      " Thần, em để cho mình xảy ra chuyện gì đâu, yên tâm." Giọng Sở Thanh mang theo tia kiên định, làm cho Lục Thần cách nào khinh thường, trong nhất thời, cũng biết phải khuyên can thế nào.

      "Tin tưởng em." xong, Sở Thanh kiên định gật đầu với Lục Thần cái, cơ hội lần này vô cùng khó có được, nếu bỏ lỡ, muốn hồi phục như cũ cũng biết phải đợi bao lâu, hơn nữa, quan trọng nhất là thể xác định trong khoảng thời gian này Sở Nghiên có ra tay lần nữa hay .

      tại Lục Thần cũng hiểu đạo lý này, mặc dù vẫn có yên tâm lắm, nhưng vẫn để cho Sở Thanh kéo tay mình ra, nhìn từ từ bước vào màn mưa.

      vào màn mưa, khắc khi giọt nước mưa xuống người, thân thể hơi run rẩy.

      Khó trách có thể ăn mòn mọi thứ, khí trong nước mưa phải nồng nặc bình thường, nếu là người bình thường, đoán chừng khi hạt mưa rơi xuống người bị khí trong đó ăn mòn đến hài cốt còn, hít hơi sâu, Sở Thanh từ từ điều chỉnh lại hô hấp của mình.

      Mà lúc đó, Lục Thần vẫn khẩn trương theo dõi , phát có gì, rốt cuộc cũng có chút yên lòng, nhưng vẫn chớp mắt nhìn , khi có nguy hiểm gì, coi như liều mạng đến xương cốt còn, cũng mạo hiểm kéo trở về.

      "Lục đại ca, A Thanh ra ngoài?" Lúc Lục Thần khẩn trương, bên cạnh bỗng vang lên giọng dịu dàng, nguyên lại Hoàng Á Lê ngủ cũng tỉnh, nhìn Sở Thanh bên ngoài, ánh mắt có chút phức tạp, mà đứng sau chính là Mộ Hi.

      Hiển nhiên, ba người luôn quan tâm Sở Thanh cũng phát hôm nay Sở Thanh có gì đó đúng, căn bản phải ngủ như bề ngoài.

      "Tại sao ngăn cản ấy?" Mặc dù bây giờ nhìn Sở Thanh có chuyện gì, nhưng hôm nay là mạt thế, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, nếu hôm nay xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng có biện pháp trợ giúp Sở Thanh.

      Tại sao ngăn ấy?

      Cái vấn đề này lại làm cho Lục Thần trầm mặc, phải có ngăn cản , cũng phải muốn ngăn, mà là thể, đối mặt với ánh mắt kiên định của Sở Thanh, khắc kia trở thành người lùi bước, ràng mình kiên định muốn Sở Thanh đối mặt với nguy hiểm như vậy, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của , Lục Thần chỉ có thể lùi lại.

      "Bởi vì tôi muốn em ấy vui." Trước giờ chưa bao giờ ngăn cản quyết định của Sở Thanh, giống như ban đầu lựa chọn đối kháng với T1, cho nên chỉ cần hy vọng, cũng thỏa mãn, nếu quả có cái gì nguy hiểm, cũng cùng đối mặt, cho dù là cùng xuống hoàng tuyền.

      Sau khi xong, ánh mắt của Lục Thần rơi ra bê ngoài, nhìn Sở Thanh vẫn bình tĩnh như vậy, rốt cuộc trong mắt cũng thoáng yên tâm.

      Nhưng thực tế tình huống của Sở Thanh cũng có tốt như bên ngoài, bởi vì đoán sai chuyện, đích thực là từng ma tu, sau khi đổi lại thân thể cũng vẫn chọn ma tu, nhưng lại quên, đó chính là thân thể tại của cũng phải là ma thể Hỗn Nguyên trước kia, hấp thu nhiều khí như vậy, mặc dù cũng phải thể chịu đựng được, nhưng mà vẫn có ảnh hưởng nhất đinhn tới thân thể tại của , thậm chí còn làm cho cảm thấy thoải mái.

      Trán nổi gân xanh, toàn thân cứng ngắc, cảm giác được thân thể cứng ngắn, bây giờ mới biết hôm nay thân thể này hấp thu năng lượng khí cũng phải là chuyện đơn giản gì, tùy thời có thể xảy ra cố.

      Theo thời gian trôi qua, vốn khuôn mặt Sở Thanh tái nhợt bị đua đớn làm cho ửng đỏ, mà ngực phập phồng càng nhanh hơn, hiển nhiên là chịu thống khổ mà người thường khó có thể nhịn được, mà màn này rơi vào mắt Mộ Hi, làm cho nhịn được muốn xông ra ngoài.

      " được nhích nhúc, cho tới đây!" Lúc Mộ Hi muốn xông ra ngoài, thanh đột nhiên truyền vào đầu , làm cho động tác của hơi dừng lại: "Đây là mệnh lệnh!"

      Ra lệnh! Cho nên Sở Thanh mới là mệnh lệnh!

      Nhưng bởi vì là ra lệnh, cho nên Mộ Hi phải dừng bước, biết kế tiếp phải làm gì mới đúng, nhưng lại thể làm trái mệnh lệnh của , chủ nhân ra lệnh chosnh là "bóng" nhất định phải nghe theo, nhưng bây giờ mới bi ai phát , cũng bởi vì quy tắc này mà chỉ có thể trở mắt đứng nhìn!

      Lúc này đau đớn người làm cho Sở Thanh hoàn toàn chết lặng, mà đáy mắt đỏ ngầu từ từ lên chút màu tím nhàn nhạt, thân thể thể chịu nổi quá nhiềm khí cùng lúc làm vết thương vỡ ra, máu màu đỏ sậm từ vết thương chảy xuống, theo nước mưa rơi xuống đất, mặt đất nhuộm mảnh đỏ ngầu.

      màn này cũng làm ánh mắt Lục Thần đỏ lên, nhưng bị Mộ Hi kẹp chặt, khắc muốn hất ra, Mộ Hi cố nén run rẩy, từng chữ: " thể qua đó, đây là mệnh lệnh của ấy!"

      Vào giờ phút naft, thanh Mộ Hi khàn khàn lên cũng cam lòng, nhưng vẫn như cũ đứng tại chỗ tiến lên, mà câu ra lệnh kia đều làm cho hai người hiểu, mệnh lệnh này là , A Thanh cho phép bọn họ qua đó!
      Nhiên Nhiên, Tôm Thỏhonglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :