1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chí tôn nữ hoàng quật khởi ở mạt thế - Công Tử Khinh Cuồng (Q2_c61.1) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      [QUYỂN 2] Chương 20: T1 Xuất

      Chuyển ngữ: Nuy Ham

      "! Mau rời chỗ này! Nhanh lên, mau nhanh rời khỏi chỗ này!" Cuối cùng, Sở Nghiên nhớ lại cái gì đó, hoảng sợ, lôi kéo Lục Trạch đứng bên cạnh mà hướng ra ngoài chạy .

      Nhanh chút! Mau nhanh lên chút nữa! Nếu như chậm còn kịp, bọn họ gặp nguy cơ toàn quân bị diệt!

      "Nghiên nhi, sao thế?" Thấy dáng vẻ hoảng sợ của con , Sở ba lo lắng, con ông luôn bình tĩnh, bây giờ lại như vậy làm cho người ta lo lắng.

      "Ba ba, mau, nhanh lên chút nữa, chỗ này rất nguy hiểm!" Sở Nghiên thể quên được tất cả mọi việc xảy ra ở chỗ này, khi đó các chỉ có mấy người như vậy, mà là nhóm hai mươi người, trong đó phần lớn là người dị năng, lúc đó bởi vì Sở Thanh, mà bọn họ mới tới chỗ này tìm xăng.

      Vốn là thấy trạm xăng có gì cả (*tức là có tang thi ak - Nuy), mọi người còn vui mừng, nghĩ tới, chuyện kế tiếp gặp phải chính là cơn ác mộng thể tưởng tượng được!

      Sau khi lấy được phần lớn xăng trong trạm, phát chỗ này còn có siêu thị loại , khi đó, mặc dù chỉ là thời kỳ đầu của mạt thế, nhưng thức ăn bắt đầu khẩn trương, nhìn thấy siêu thị chút tổn hao gì, bất kể là ai cũng muốn vào lấy vật tư trong đó.

      Nhưng sau khi vào, cơ hồ có người nào có thể sống sót trở ra, bởi vì nơi đó có con tang thi T1, ở thời kỳ đầu mạt thế căn bản thể xuất .

      Khi đó, tất cả mọi người vẫn chỉ là người dị năng cấp 1, căn bản có đường sống nào, mà cuối cùng bởi vì con T1 kia công kích Sở Thanh, Lục Thần dưới cơn tức giận làm dị năng mạnh mẽ thăng cấp, liều mạng lấy thân thể trọng thương đánh chết T1.

      " còn kịp nữa rồi." Sở Thanh cụp mí mắt xuống, khóe miệng nên lên nụ cười giễu cợt.

      Sở Nghiên biết rất trong đó có cái gì, lại cái gì cũng , chỉ biết chạy trốn, mặc dù chỉ là biểu theo bản năng, nhưng lại có thể làm cho người khác biết ta ích kỷ cỡ nào.

      Lúc Sở Nghiên còn chưa biết ý nghĩ của câu " còn kịp nữa rồi", cỗ mùi thối rữa nồng nặc xông vào mũi, sắc mặt Sở Nghiên càng thêm khó coi.

      biết tại sao, cảm thấy mùi hôi người T1 càng ngày nồng nặc thêm.

      Quả nhiên, con quái vật khổng lồ từ trong siêu thị bò ra, thịt người phần thối nát trong trạng thái thể lưu (* định hình, luôn luôn di chuyển như hơi nước - Nuy), đem tứ chi (*hai tay và hai chân - Nuy) và thân thể dính vào nhau, làm cho tang thi có thể đứng lại bò sát dưới đất.

      Mặc dù tang thi này bò sát dưới đất, nhưng tốc độ của nó lại càng ngày nhanh hơn, thậm chí còn nhanh hơn mấy phần so với tốc độ của con người.

      "Sở Thanh, cẩn thận, cái này đơn thuần là T1 nữa, nó sắp đến gần T2 rồi, e rằng chỉ cần thêm chút năng lượng nữa là nó thành công tiến hóa thành T2." thanh Mặc Phỉ mang theo tia khẩn trương hiếm có, nếu như là trước kia, bận tâm loại sinh vật cấp thấp này, nhưng dù sao tại Sở Thanh cũng chỉ là người bình thường, coi như trong thân thể cũng có loại năng lượng mà biết được là gì, nhưng để đối phó với loại này cũng phải cố gắng mấy phần.

      "Tôi biết!" Sau khi câu với Mặc Phỉ xong, Sở Thanh liền chặt đứt liên hệ phía, bởi vì thấy T1 đánh về phía mình, nhanh chóng tránh ra, ở thời điểm này mà phân tâm, xác định được mình vẹn toàn.

      T1 đánh kích trúng bèn nhanh chóng truy kích, mới vừa rồi ở trong siêu thị, nó cảm giác có hơi thở làm nó rục rịt ngóc đầu dậy, cảm giác trong đầu của nó chỉ có , chỉ cần ăn cái tên ở bên ngoài kia, nó nhất định càng mạnh thêm.

      Hơn nữa, với bản năng luôn đói bụng làm nó cách nào khắc chế nhu cầu thức ăn, trong mắt của nó, Sở Thanh chính là thức ăn ngon nhất, ngừng hấp dẫn lấy nó, để cho nó tới ăn thịt!

      Sau khi tránh được kích, Sở Thanh lại phát tốc độ của mình cũng có làm đối phương hất ra, mà lần nữa rượt theo, Sở Thanh cũng có hoảng hốt, mà lại cước đá con tang thi nhào tới .

      Tang thi bị cước đá văng, nhưng khắc khi chân rơi xuống tự chủ nhíu mày, cúi đầu, tất cả mọi người đều thấy được, vốn đế giày cao su cao gần tấc bị hủ thực (*ăn mòn - Nuy) rớt xuống nửa, đoán chừng nếu lúc nãy Sở Thanh thu chân nhanh, chừng ngay cả lòng bàn chân của cũng dính chất lỏng hủ thực.

      Sở Thanh nheo mắt lại, lắc đầu nhìn tang thi, con Thủy Long xuất , bay quanh thân thể Sở Thanh, phòng bị công kích bất ngờ.

      Mà ở bên cạnh, Lục Thần và Mộ Hi cùng Sở Thanh nhìn T1, ngay cả Sở Nghiên vốn muốn bỏ chạy cũng khẩn trương nhìn, mặc dù hận thể độc chết Sở Thanh, nhưng vào giờ phút này lại mong bọn Sở Thanh có thể giành thắng lợi cuối cùng, nếu , tất cả bọn họ đều phải bỏ mạng lại.

      "Ngao ----" Gầm rú điên cuồng, tang thi kia vốn màu xanh đậm, trong nháy mắt biến thành màu đỏ máu, thân thể giống như có biến hóa rất lớn.

      "Mau giết nó, tại nó mạnh mẽ tiến hóa, nếu tiến hóa thành công, tất cả mọi người chúng ta đều chết ở chỗ này!" Người khác hiểu đây là xảy ra chuyện gì, nhưng Sở Nghiên hiểu rất , mặc dù trước kia cơ hội như thế nhiều lắm, nhưng cũng xem qua toàn bộ quá trình tiến hóa của tang thi, mà bây giờ ràng T1 mạnh mẽ tiến hóa, nếu như ngăn cản trễ, như vậy chút hi vọng cuối cùng cũng biến thành tuyệt vọng.

      Mặc dù Sở Thanh vẫn luôn thích Sở Nghiên, nhưng vào giờ khắc này phải lựa chọn tin tưởng Sở Nghiên, dù sao ta rất mạng mình, lúc này Sở Nghiên cũng có lá gan sai khiến bọn họ!

      Ba người trao đổi ánh mắt cái, Mộ Hi thu liễm hơi thở của mình từ từ về phía sau T1, hy vọng ở thời khắc mấu chốt có thể cho nó kích trí mạng.

      Mà Sở Thanh lại lực chọn đánh chính diện, Lục Thần và Hỏa Long bên hỗ trợ, toàn thân Lục Thần cũng căng cứng lên, tùy thời chuẩn bị ra tay.

      Theo tiếng hô ngày càng dồn dập, mùi hôi thối trong khí ngày càng mồng, khí lúc này giống như bị đông đặc, làm cho mọi người đều cảm thấy nôn mửa khó chịu.

      "Sở Thanh, mau lên, nó sắp tiến hóa thành công!" Đột nhiên, lúc Sở Thanh chuẩn bị ra tay, thanh Mặc Phỉ mạnh mẽ truyền vào trong đầu : "Mau rời , nếu các người mất mạng!"

      "Mộ Hi, mau trở lại!" xong, con Thủy Long bay quanh tay nhanh chóng bay về phía T1, cuốn vòng qua nó bay về phía sau lưng Mộ Hi, nhanh chóng kéo Lục Thần lui về phía sau, nhìn mọi người nhanh chóng chạy về phía , cũng gì, sau đó bức tường nước và lửa bao lấy tất cả mọi người.

      Xuyên qua bức màn mỏng màu đỏ và màu xanh lam, tất cả mọi người giật mình nhìn màn khó tin bên ngoài, vốn toàn thân T1 co quắp chợt ngừng lại, trong nháy mắt cả người nổ tung, dịch chất màu xanh biếc bay khắp nơi, tất cả mọi thứ bị dính và đều nhanh chóng bị ăn mòn, nếu như vừa rồi bọn họ có lùi lại, đoán chừng cả ba người bị hủ thực ngay cả cặn bã cũng còn.


      [QUYỂN 2] Chương 21: Tử chiến

      Chuyển ngữ: Nuy Ham

      "Tiến hóa, còn là tiến hóa...." Bọn họ có cơ hội chạy thoát, chạy thoát!

      Cả người Sở Nghiên co quắp ngồi bệt xuống đất, trong mắt mảnh xám xịt, có tia sáng, sau đó từ từ nghiêng đầu sang chỗ khác, thù địch nhìn Sở Thanh: "Đều tại mày, cũng là lỗi của mày, tại sao vừa rồi mày giết nó, nếu như mày giết nó chúng ta cần chết, chúng ta cũng cần...."

      "Sở Nghiên, có bản lĩnh tự mình động thủ, có bản lĩnh đừng xằng bậy, tôi phải là người hầu của ." Lạnh nhạt nhìn Sở Nghiên, sắc mặt của Sở Thanh có chút biến hóa nào, thậm chí thần sắc đều có khác thường, nhưng Lục Thần và Mộ Hi đều phát cảm giác tức giận khó từ người Sở Thanh.

      Đúng vậy, chính là tức giận, cho tới nay, Sở Thanh trong mắt mọi người đều là người phong khinh vân đạm, mà hôm nay, lần đầu tiên bọn họ thấy thấy Sở Thanh có xúc động kịch liệt như vậy.

      Mà sau khi Sở Nghiên nhìn thấy sát ý trong mắt Sở Thanh, cả người giống như chậu nước lạnh xối từ đỉnh đầu xuống, lúc này mới phản ứng là chuyện gì xảy ra.

      Bây giờ Sở Nghiên mới chính thức lần đầu tiên hiểu, người trước mắt còn là Sở Thanh luôn tin tưởng , luôn chịu đựng khi dễ!

      " muốn chết câm miệng!" Nhìn Sở Nghiên toàn thân cứng ngắc, sát ý người Mộ Hi càng thêm ràng, nếu người đàn bà này còn dị nghị thêm nữa, tuyệt đối chút do dự ra tay giết người này!

      Quả nhiên, sau khi nghe vậy, Sở Nghiên hoàn toàn yên tĩnh lại, trong mắt ràng mang theo tia sợ hãi, nếu như người vừa là Lục Thần, cũng sợ như vậy, bởi vì nhìn vào mặt mũi của ba ba, Lục Thần chắc chắn đối xử với như vậy.

      Nhưng nếu người này là Mộ Hi, có lòng tin ta có động thủ hay .

      " lát nữa các người trước ." Ánh mắt Sở Thanh rơi vào người T2 tiến hóa thành công, trong mắt đầy kiên định: "Ở lại chỉ làm liên lụy tới tôi."

      Mặc dù ở đây có hai người đàn ông cũng rất lợi hại, nhưng Mặc Phỉ cũng , hai người đó tại có cách nào chống lại T2, nếu như ở lại đối với , chẳng những giúp được gì, ngược lại có thể làm ba người táng thân ở đây.

      "Vậy em cẩn thận." Mặc dù Lục Thần yên tâm, nhưng cũng hiểu, tại ở lại chỗ này cũng chẳng có ích gì, ngược lại làm cho A Thanh thể buông tay buông chân: "Nếu như có nguy hiểm, chỉ cần hô tiếng, chúng ta chạy tới."

      Bởi vì T2 xuất , tang thi xung quanh dám tới gần, cho nên dù hô to cũng thể đưa lượng lớn tang thi tới được.

      "Em biết." Sở Thanh gật đầu tỏ ra mình biết, nhưng cũng biết mình thể để người nào tới giúp .

      Ba người thấy Sở Thanh gật đầu thở phào nhõm trong lòng, bọn họ rất sợ Sở Thanh cự tuyệt.

      Sau khi từ từ rút con Thủy Long ra, mấy người còn lại chạy về hướng, Lục Thần, Hoàng Á Lê và Mộ Hi còn lo lắng nhìn về phía của Sở Thanh.

      Sở Thanh có thời gian để ý phía sau, tại lực chú ý của hoàn toàn nằm người T2, mà tay biết từ lúc nào xuất ống chích.

      Dịch αL, cái này là thuốc cường hóa của Mặc Phỉ, sau khi sử dụng, năng lực trong cơ thể tăng lên mấy phần trong khoảng thời gian nhất định, nhưng lại có khuyết điểm rất ràng, là sau khi thuốc mất hiệu lực, người dùng lâm vào trạng thái suy yếu, cho nên cái này căn bản chính là thứ dùng khi liều mạng, phải địch chết ta vong!

      "Sở Thanh, mặc dù tôi có có thể dùng Dịch αL giết chết T2, nhưng cũng chỉ là có thể, mà thời gian của chỉ có giờ, nếu trong giờ thể đánh chết T2, sau khi hiệu lực của Dịch αL mất , người chết ." Có số việc Mặc Phỉ cần phải với Sở Thanh, nếu hậu quả thể tưởng được.

      "Tôi hiểu." xong, Sở Thanh đặt ống chích lên cổ mình, nhàng nhấn cái, chất lỏng bên trong ống biến thành dạng hạt, trực tiếp truyền vào máu và nhanh chóng phát huy tác dụng.

      Trong nháy mắt, Sở Thanh cảm giác được trạng thái thân thể của tốt hơn rất nhiều, ít nhất là sau khi chống lại con T2 quá thảm.

      Cũng trong nháy mắt này, khí thế người Sở Thanh ngừng kéo lên, vốn T2 im lặng thèm thuồng nhìn Sở Thanh, cũng trở nên gấp gáp hơn.

      Vốn đầu óc của nó còn tỉnh táo nhiều cũng xuất loại cảm giác, bữa tiệc lớn trước mắt này....vốn là bữa tiệc có thể bị nó tùy ý ăn thỏa say, lại tăng thêm mấy phần nguy hiểm.

      "Ngao, ngao ----" T2 gào thét, mặt vừa vội vàng, vừa sợ hãi.

      Sở Thanh quan tâm T2 có phản ứng gì, chẳng qua chỉ là chăm chú nhìn nó, Thủy Long ở bên cạnh cũng thoát ra khỏi phạm vi bên người , biến thành con rồng có đường kính bằng con phố, dài tới mười mấy thước, bay nhanh cắn về phía T2.

      T2 màu xanh lam khẽ híp lại tránh cú cắn bất ngờ của Thủy Long, đưa ra cái tay thối rửa, đầu ngón tay là những chiếc móng dài, hướng thẳng về phía Thủy Long.

      Vừa thấy, sắc mặt Sở Thanh tối lại, Thủy Long và tâm ý liên thông suýt chút nữa bị chặn ngang, hơn nữa phần bị móng tay chạm vào nhanh chóng truyền nọc độc hủ thực lan ra, Thủy Long cũng có mấy phần bị ăn mòn.

      Sở Thanh có chút mau mắn vì Thủy Long là do nước ngưng tụ, nếu Thủy Long có thể vì kích này mà mất mạng.

      Bất quá, mặc dù Sở Thanh có mất lực chiến đấu, nhưng lại có nghĩa có nhiều thoải mái, bởi vì Thủy Long và tâm ý liên thông, cho nên ở giây Thủy Long bị công kích, trong lòng của cũng có mấy phần chấn động, khóe miệng tràn ra tia máu.

      Mà sau khi T2 ngửi thấy mùi máu lại có phần say mê, ánh mắt nhìn Sở Thanh lại càng thêm đói khát cực độ.

      Sở Thanh biết nếu hôm nay liều mạng, sợ rằng cuối cùng bỏ mạng cũng chỉ có thể là , cắn nát đầu ngón tau, màu máu đỏ tím từ ngón tay tràn ra, bắn tới mi tâm của Thủy Long, trong nháy mắt thân hình Thủy Long to thêm mấy phần.

      Sau khi tiếp thu được lực lương mới, Thủy Long lại nhào qua, bao vây T2, muốn dùng lực lượng thân thể cắn chết T2!

      ngừng truyền tới áp lực làm cho T2 cảm thấy nguy hiểm, Thủy Long cắn từng chút vào người T2, làm cho thân thể vừa mới tiến hóa của nó đầy vết thương sâu, máu đên chảy ra ngừng, chảy vào thân thể Thủy Long, làm cho thân thể Thủy Long mang theo màu xám tro nhàn nhạt.

      Vào lúc màu Thủy Long ngày càng đậm, sắc mặt Sở Thanh cũng trở nên tái nhợt hơn, máu chảy ra ở khóe miệng như dòng suối , chảy ngừng.

      Hít sâu hơi, Sở Thanh giơ tay chạm vào máu ở khóe miệng, sau đó từ từ vẽ những đường chú văn người khác xem hiểu lên tay trái, sau khi viết xong, nheo mắt nhìn T2 cách đó xa, tay trái từ từ khép lại.

      T2 luôn luôn bị Thủy Long bao lấy, chỉ có thể phát ra những tiếng kêu gào, nhưng lại còn lực lượng thoát ra.

      Lúc này thấy Sở Thanh sắp giành thắng lợi, Lục Thần và Mộ Hi chuẩn bị ra tay giúp Sở Thanh kết thúc, cục diện đột nhiên xuất biến hóa bất ngờ.....
      Nhiên Nhiên, Tôm Thỏhonglak thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      [QUYỂN 2] Chương 22: Trọng thương

      Chuyển ngữ: Nuy Ham

      Chỉ thấy T2 vốn bị chế trụ lại đại phát hồng quang, từng trận gầm thét phát ra từ Thủy Long, ba thậm chí còn làm Thủy Long dần rạn nứt.

      "Sở Thanh, còn nhiều thời gian nữa, còn có mười lăm phút thôi, αL mất hiệu lực!" thanh của Mặc Phỉ vội vàng vang lên, làm cho Sở Thanh cảm giác được lo lắng của .

      Nhưng Sở Thanh trả lời, mà dùng sức nắm chặt nắm tay của mình, ánh mắt thâm thúy nhìn T2, từ lòng làn tay truyền tới chấn động có thể làm cho Sở Thanh cảm giác được giãy dụa của đối phương, mà làm cho khiếp hơn là, T2 càng giãy dụa càng làm cho tay tê dại, cơ hồ sắp cầm được nữa.

      Tay phải dùng sức khẽ giữ chặt lấy tay trái run rẫy, đáy mắt Sở Thanh dần xuất tia màu tím nhạt, ánh mắt nhìn T2 ngày càng lạnh như băng.

      "Sở Thanh, được, thể dùng nguyên thần nữa, nếu ...." Mặc Phỉ lớn tiếng rống lên, tại tình huống của Sở Thanh vô cùng nguy hiểm, nếu như mạnh mẽ sử dụng nguyên thần, chỉ kiệt lực sau khi hiệu lực αL mất , mà có thể vĩnh viễn tỉnh lại!

      Bây giờ Sở Thanh nghe thanh của Mặc Phỉ, màu tím ở đáy mắt ngày càng đậm, khí thế người càng phát ra mạnh mẽ.

      Mà T2 giống như phát ra nguy hiểm rất lớn, giãy dụa càng giãy dụa mãnh liệt hơn nữa, nhìn Sở Thanh, ánh mắt còn tham lam như lúc đầu, lúc này còn mang theo sát ý nồng nặc.

      Cuối cùng, hai phe giằng co lúc lâu, Thủy Long vây quanh T2 hoàn toàn bị xé ra, dòng nước nhanh chóng chạy về, bay quanh cổ tay Sở Thanh, tựa hồ nó rất ủy khuất.

      Ngón tay Sở Thanh cọ cọ lên con ấu long, ánh mặt lần nữa rơi vào người T2, hôm nay, người của nó có rất nhiều vết thương, nước hủ thực bên ngoài bị Thủy Long rửa sạch, uy hiếp rất nhiều rồi.

      Mà T2 giống như phát ra tình cảnh của , ngừng gào thét về phía Sở Thanh, thân thể màu xanh đứng lên chứa đầy sát ý điên cuồng.

      tại trong đầu nó chỉ có chữ, đó chính là đói, đói bụng vô cùng càng là nó cố chấp đối với Sở Thanh, hận thể ngụm nuốt xuống bụng, làm cho trở thành năng lượng để nó luyện hóa.

      Nhìn T2, ánh mắt Sở Thanh thâm thúy, biết hôm nay mình thể khống chế nó, chỉ còn biện pháp duy nhất chính là trực tiếp diệt nó.

      Đầu ngón tay dính máu tươi, vẽ thêm vào nét vào phù chú tay trái, biến thành đồ án phức tạp hơn.

      Mà sau khi Sở Thanh ngừng vẽ, bầu trời mây đen xuất đột ngột, vô số lôi điện nặng nề xuyên qua tầng tầng mây đen, thỉnh thoảng còn lộ ra tia uy áp làm cho lòng người áp lực ra được.

      T2 cũng giống như cảm nhận được thiên uy vô tận, trầm trọng cúi thấp, mơ hồ muốn chạy trốn, nhưng bởi vì thèm thuồng thức ăn ngon trước mặt mà nỡ rời .

      Đùng —— Đùng

      Tiếng sấm thanh thúy, tia sáng từ trời rơi xuống người Sở Thanh, làm cho Lục Thần và Mộ Hi suýt chút nữa xông tới, nhưng bởi vì chợt quay đầu nhìn bọn họ cái mà dừng bước.

      Lôi điện cứ như vậy mà rơi xuống người Sở Thanh, điện lực mạnh mẽ làm cho thân thể run rẩy ngừng, co quắp, dòng điện chạy trong thân thể làm cho Sở Thanh tàn nhẫn cắn răng, mắt, mũi, miệng, tai cầm được những dòng máu tươi chảy ra, làm cho tất cả mọi người hiểu được, hôm nay Sở Thanh bị trọng thương.

      Nhưng ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Sở Thanh cũng vì vậy mà ngã xuống, ngược lại bước lên bước, tia chớp màu tím xanh hóa thành con rắn điện nhào tới T2, Sở Thanh đem uy lực của trời đất biến thành lực lượng của mình giúp tiêu diệt T2!

      "Ngao—— Ngao—— " Trong nháy mắt con rắn điện cắn vào người T2, dòng điện cường đại đó nhanh chóng là cho thân thể T2 co giật dữ dội, máu tươi màu đen theo vết thương của nó tràn ra, tấm thân màu xanh nhịn được lảo đảo, hiển nhiên nó bị thương .

      Chẳng qua, hôm nay tiến hóa để cho nó hình thành tia thần trí, muốn nó biến mất dễ dàng như vậy là thể nào, nó muốn ăn con mồi trước mắt này, nó muốn tiến hóa, nó muốn có uy lực cường đại hơn!

      Gầm rú, T2 cố nén đau đớn do điện giật, nhào tới Sở Thanh, móng tay dài màu đen hung hăng đâm về phía bụng Sở Thanh!

      "A Thanh!" Lục Thần thấy màn điên cuồng như vậy, ba con Hỏa Long dưới khống chế của nhào qua T2, mặc dù thuận lợi dây dưa thân thể của nó, nhưng giống như cũng thể tạo thành thương tổn lớn đối với T2, nó vẫn duy trì tư thế tấn công Sở Thanh, có ý định chùn bước.

      Phốc!

      thanh máu thịt bị đâm vào ràng như vậy, trong nháy mắt, cả thế giới giống như yên tĩnh, Lục Thần chỉ thấy thân thể Sở Thanh bị T2 đâm thủng, nghe được thanh móng tay đen đó đâm vào máu thịt.....

      Trong nháy mắt, cảm thấy trước mắt là mảnh tối đen, cước bộ lảo đảo, trong lòng chỉ có ý niệm duy nhất, chính là bồi cùng chết!

      Mà sau khi Mộ Hi trơ mắt nhìn màn này, cũng bi ai phát , căn bản có lực lượng cứu , chỉ có thể trơ mắt nhìn bị thương tổn.

      Giống như vậy, cũng ngã nghiêng ngã ngửa tới chỗ Sở Thanh, hôm nay chủ nhân bị thương nặng, làm "bóng" sao có thể đứng phía sau? Chính là chết, cũng có thể ngăn ở trước người , vì mà chết!

      Khi tất cả mọi người đều cho rằng Sở Thanh thể cứu, lâm vào tuyệt vọng, lại nghe được tiếng cười giễu cợt, làm cho người thể đem tầm mắt vào người Sở Thanh.

      " tại, cuối cùng cũng để cho ta bắt được ngươi ?" thanh mỉm cười, ngữ điệu nhàng trào phúng làm cho mọi người ở đây chấn động.

      có sao, Sở Thanh có sao!

      Mặc dù biết cuối cùng xảy ra chuyện gì, nhưng thân thể Sở Thanh có vấn đề gì lại cho cho mọi người vui vẻ dị thường, chỉ cần Sở Thanh có sao, bọn họ cũng gặp nguy hiểm!

      Tĩnh chỉ (*) thành đao, tay Sở Thanh dùng sức đâm vào T2, sau khi thu hồi tay, màn sáng xanh thoáng qua ở ngón tay , chẳng qua cũng có ai để ý, ánh mắt của mọi người chỉ tập trung vào người T2 động dậy kia.

      (*) tịnh chỉ: ngón tay chụm lại - Nuy

      Cuối cùng, tang thi làm cho bọn họ sợ hãi ngừng hoàn toàn nhúc nhích, cũng có cơ hội tổn thương bọn họ!

      "A Thanh, em thế nào?" thanh run rẩy của Lục Thần vang lên, tay cũng run theo: "Có cảm thấy chỗ nào thoải mái hay ?"

      Nhìn máu tươi ngừng chảy ra ở khóe miệng, mặt đầy máu, thân thể bởi vì điện giật mà biến thành màu đen, Sở Thanh toàn thân chật vật thôi, cuối cùng, nước mắt vốn cố gắng đè nén, cũng rơi xuống, giọt lại giọt.

      bên Lục Trạch thấy vậy, dùng sức che ngực mình, sắc mặt cũng tái nhợt.

      hai....khóc, cho tới nay, so với ai cũng lợi hại hơn, so với bất luận kẻ nào cũng kiên cường hơn, khóc, bởi vì người đó, bởi vì người đó liều chết bảo vệ bọn họ, mà khóc.

      Nhìn Lục Thần ôm Sở Thanh mất ý thức, biết tại sao, trong lòng của lại dâng lên tia chua sót, cũng nổi lên tia hâm mộ khó tả.

      so với bất kỳ ai cũng hiểu hơn, Sở Thanh làm như vậy, liều mạng như vậy cũng phải vì mọi người, mà là vì....ba người đứng sau , đó là những người bao giờ chùn bước cùng kề vai chiến đấu, mà tiếc nuối chính là, phải là thành viên trong đó....
      Nhiên Nhiên, Tôm Thỏhonglak thích bài này.

    3. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      tem cua ta, co len nang oi

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      [QUYỂN 2] Chương 23: Giận dữ vì ai?

      Chuyển ngữ: Nuy Ham

      Mọi người đều thấy bộ dạng thảm thiết của Sở Thanh nên biết an ủi Lục Thần thế nào, cần biết Sở Thanh có phải vì bảo vệ bọn họ mới biến thành như vậy , nhưng phần ân tình này bọn họ đều phải thừa nhận, bởi vì nhờ có Sở Thanh bọn họ mới sống sót, hơn nữa....

      Nếu như Sở Thanh muốn, chỉ cần bỏ bọn họ lại với T2, tuyệt đối có thể an toàn rời , còn nữa, với lực chiến đấu kinh khủng như vậy của , muốn an toàn tới Thành phố B căn bản phải vấn đề lớn.

      Mà bây giờ, cũng bởi vì bọn họ làm liên lụy, mới làm cho Sở Thanh bị trọng thương như vậy.

      Mặc dù Trương Duệ có chút phách lối kiêu ngạo, nhưng khó có được, cũng biết trả ơn người giúp mình, mặc dù lúc đầu có rất nhiều bất mãn với Sở Thanh, nhưng ân cứu mạng hôm nay đủ rồi.

      Nhưng cũng phải ai cũng có lương tâm như vậy, tựa như...Sở Nghiên.

      "Làm sao như vậy, tại sao có, tại sao có...." Sở Nghiên nhìn đầu lâu vỡ nát của T2 mặt đất, ngừng tìm kiếm cái gì đó, nhưng lại tìm được gì cả.

      "Nghiên Nhi, bây giờ em còn tìm cái gì, mau lại xem A Thanh chút ." Thấy Sở Nghiên như lâm vào thế giới của mình, Lục Trạch nhướng mày, ấn tượng đối với Sở Nghiên lại kéo xuống.

      Vốn trong trí nhớ của , kia luôn mang theo nụ cười dịu dàng, thương em trai mình, nhưng hôm nay Sở Nghiên lại biến thành người ích kỷ, trong mắt chỉ có lợi ích của mình, đây là người mà từng sao?

      "Tinh hạch, em tìm tinh hạch." Giọng Sở Nghiên có chút gấp gáp, năng lượng trong tinh hạch có thể kích thích dị năng, cho nên nhất định phải tìm được tinh hạch: "Cái đó rất hữu dụng với em, em nhất định phải tìm được."

      "Tinh hạch?" Lúc Sở Nghiên còn tìm tinh hạch, Hoàng Á Lê đứng ở trước mặt ta, Hoàng Á Lê luôn luôn dịu dàng cũng treo lên nụ cười dữ tợn, bắt lấy cổ áo của Sở Nghiên, từ từ nắm chặt: "Mới vừa rồi lúc đối mặt với T2, mày chạy nhanh hơn bất kỳ ai, bây giờ còn có mặt mũi tìm tinh hạch? Đừng có, coi như có cũng phải của mày!"

      Mà người ở đây, sau khi nghe Hoàng Á Lê xong, trừ Sở ba, tất cả mọi người đều lộ ánh mắt khinh bỉ, đúng vậy, mới vừa rồi Sở Nghiên chạy nhanh hơn bất cứ người nào, mà hôm nay, lại giống như tìm vật vô cùng quý giá, người như vậy, bất cứ ai cũng khinh bỉ !

      "Vậy như thế nào, nếu như tao tìm được, chính là của tao!" Giờ phút này, Sở Nghiên đem biểu ích kỷ được ma luyện trong mạt thế thể đầy đủ ra, thậm chí cũng có chút che giấu nào.

      Chát!

      tiếng bạt tay giòn giã vang lên, làm cho người ở đây nhịn được che mặt, mới nghe biết là rồi, bất quá nghĩ đến người tát kia lại đến từ Lục Trạch mặt lạnh như băng.

      "A Trạch, tại sao...." Nhìn Lục Trạch, trong mắt Sở Nghiên đầy thương tâm, chưa bao giờ nghĩ tới Lục Trạch lại động thủ với mình, tin như vậy, coi như trời đất, tất cả mọi người đều truyền tai nhau và Sở Thanh cấu kết, cũng vẫn lựa chọn tin tưởng .

      Mà nay, người đàn ông này lại vì Sở Thanh lại động thủ với ! (@ vớ vẩn, hận thù che mắt người, tự mình đẩy xa người , còn trách ai, đúng là tự làm tự chịu *thở dài* - Nuy)

      "Tại sao? Sở Nghiên, giờ này mà em còn có mặt mũi hỏi tôi tại sao?" Nhìn Sở Thanh hôn mê bất tỉnh, lại nhìn Sở Nghiên vẫn gọn gàng như cũ, Lục Trạch chỉ cảm thấy có chút khó chịu trong lòng: "A Thanh liều mạng cứu mọi người như vậy, mà bây giờ em cái vật gì đó là của em?!"

      "A Trạch!" Nghe thấy Lục Trạch chỉ trích, mặc dù Sở ba biết Sở Nghiên hôm nay có chút quá đáng, nhưng A Trạch cũng thể động thủ đánh người á!

      "Nếu người nào còn ầm ĩ nữa, đánh thức A Thanh, cút ngay cho tôi!" Giọng của Lục Thần luôn ôn hòa, cũng mang theo mấy phần lạnh lẽo: "Còn có, nếu như A Thanh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Sở Nghiên, cho rằng có thể hoàn hảo đứng ở đây sao?"

      Bây giờ đối với Sở Nghiên và Sở ba, Lục Thần hoàn toàn thất vọng, nếu như phải A Thanh , bây giờ rất muốn ném hai người kia xuống.

      tại cái gì cũng làm, chỉ bởi vì có dư tâm mà đối phó hai người kia.

      Đem Sở Thanh toàn thân đẫm máu hôn mê vào ngực, ý bảo Mộ Hi lấy xe của bọn họ ra, bây giờ thân thể của Sở Thanh sắp tan vỡ cũng phải khoa trương.

      " Thần, thể để ta lên xe!" Thét lên, Sở Nghiên chạy về phía Lục Thần: " tại A Thanh bị tang thi đánh bị thương, ta rất nhanh biến thành tang thi, để ta theo chúng ta rất nguy hiểm, chúng ta thể mang theo ta!"

      Đáp lại lời cước lưu tình của Lục Thần, nhìn Sở Nghiên hộc máu té xuống đất, mặt Lục Thần lạnh như băng cười : "Sở Nghiên, nhớ lúc mạt thế bắt đầu tôi gì sao, tôi rồi, coi như A Thanh có trở thành tang thi, tôi cũng nuôi em ấy, nếu như muốn làm thức ăn trong miệng A Thanh, lập tức câm miệng cho tôi, nếu , lần tới tôi khiến vĩnh viễn thể mở miệng!"

      Lúc đem tất cả dịu dàng cho người, có thể biến thành người vô tình nhất, bởi vì tất cả tình cảm và dịu dàng của đều dành cho người.

      " Thần, em dối, A Thanh biến thành tang thi, A Thanh lợi hại như vậy, nếu như biến thành tang thi, tất cả chúng ta nguy hiểm, Thần, em van cần , hãy tin tưởng em lần này!" Cho dù là bị đạp xuống đất, Sở Nghiên cũng buông tha như cũ, lôi kéo chân của Lục Thần, muốn Lục Thần để Sở Thanh xuống.

      Mà Sở ba thấy màn như vậy mềm lòng, con luôn xinh đẹp như tiên, lúc này lại trở nên chật vật như vậy, ông làm sao mà đau lòng cho được.

      "A Thần, có lẽ Sở Nghiên sai, nếu mang theo A Thanh có thể gặp phải nguy hiểm." Mặc dù phải bỏ con , trong lòng ông ít nhiều gì cũng có chút bỏ được, nhưng nếu vì con mà liên lụy tới tính mạng con lớn, ông làm được!

      "Chú Sở, con vẫn là câu đó, coi như A Thanh có biến thành tang thi, con cũng nuôi em ấy! Hơn nữa...." Thấy Sở Nghiên thân chật vật đất, trong lòng Lục Thần phải là thương tiếc, mà là chán ghét: "A Thanh là vị hôn thê của con, chú Sở, làm người đàn ông, đối mặt với người làm thương tổn tới vị hôn thê của mình, chú xem, con nên phải làm thế nào?"

      Đây là lần đầu tiên ở trước mặt người khác thừa nhận thân phận của mình, lời này đại biểu lập trường của , chỉ cần vẫn còn, có ai có thể làm tổn thương A Thanh, coi như A Thanh có biến thành tang thi cũng thay đổi.

      Thấy cái tay của người chướng mắt vẫn nắm lấy chân mình, Lục Thần nhấc chân nhàng đá văng, sau đó từ từ tới xe, cẩn thận đặt Sở Thanh vào xe, thần sắc vô cùng đau lòng.

      Mà sau khi Sở Nghiên hét thảm tiếng, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt, mồ hôi lạnh trán chảy ra ngừng.

      Vừa rồi nhìn Lục Thần hời hợt như vậy, nhưng bất kể là Lục Thần hay Sở Nghiên đều biết, cước kia làm cổ tay ta gãy xương, chút lưu tình cũng có, bất quá trong lòng Lục Thần lại thấy trừng phạt nho đó lại đủ, xem ra trong khoảng thời gian này quá mức ôn hòa rồi, làm cho người ra quên mất cuối cùng là dạng cá tính gì!
      Last edited: 14/3/16
      Nhiên NhiênTôm Thỏ thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      [QUYỂN 2] Chương 24: Máu tươi. A Thanh biến thành tang thi?

      Chuyển ngữ: Nuy Huy

      "Thế nào?" Thấy hô hấp của Sở Thanh ngày càng suy yếu, Lục Thần ngày càng lo lắng, ánh mắt rơi vào người Hoàng Á Lê, Hoàng Á Lê vẫn luôn là người A Thanh tín nhiệm nhất, có thể lúc này ấy có biện pháp tốt .

      Mà Hoàng Á Lê cũng là gương mặt khẩn trương, vết thương của Sở Thanh chảy ra máu màu đỏ, cũng cần băn khoăn biến thành tang thi, nhưng máu lại chảy ngừng, tiếp tục như vậy, coi như Sở Thanh có làm tang thi, cũng mất màu mà chết.

      "Máu ngừng được!" Thuốc được các chuẩn bị có hiệu quả vô cùng, coi như thể chữa khỏi vết thương trong nháy mắt, nhưng cầm máu lại tốt vô cùng.

      Nhưng tại, đừng là cầm máu, chính là để cho miệng vết thương chảy máu chậm lại cũng được!

      Trong lúc ba người sức đầu bể trán, thanh đột nhiên vang lên trong đầu bọn họ: " tại ấy cần máu tươi, để cho ấy uống đủ lượng máu tốt thôi."

      Đột nhiên nghe được thanh này, cả ba người đồng loạt ngẩng đầu lên, thấy được người đàn ông tóc vàng xuất bất ngờ trong xe, nhưng hình ảnh của lúc lúc , giống như chân thân (*người - Nuy) ở chỗ này, mà chỉ là hư ảnh, toàn bộ chỉ là hình ảnh dạng người dùng để truyền lại tin tức.

      Hoàng Á Lê nhìn người đàn ông đột nhiên xuất này, nghi hoặc chớp chớp mắt, sau đó như nhớ ra cái gì, bừng tỉnh đại ngộ.

      Sở Thanh từng chuyện của chiếc bông tai cho Hoàng Á Lê nghe, tự nhiên cũng bao gồm cả chuyện Mặc Phỉ · Cáp Duy, hôm nay xuất người chân như vậy, tất nhiên chính là Mặc Phỉ mà Sở Thanh từng qua.

      "Đại nhân Cáp Duy, xin ngài cứu A Thanh!" Nếu như Mặc Phỉ như vậy, tự nhiên là có cách cứu Sở Thanh.

      Mà hai người kia sau khi nghe Hoàng Á Lê , cũng mặt tràn đầy hy vọng, bây giờ bọn họ muốn đem ngựa chết chữa thành ngựa sống, bất kể là biện pháp gì bọn họ cũng muốn thử, đừng là muốn lấy máu, coi như muốn móc tim bọn họ ra, mặt bọn họ cũng nhăn mà làm theo.

      "Đây là hậu quả sau khi sử dụng αL. Sau khi dùng αL, nếu như bị thương, đợi đến lúc thuốc mất tác dụng, có biện pháp cầm máu vết thương." Hậu quả như vậy và Sở Thanh đều biết, nhưng Sở Thanh lại do dự chọn dùng: "Muốn cầm máu vết thương, ít nhất phải dùng nhiều hơn 500CC máu tươi, nếu , ấy chỉ có thể mất máu mà chết."

      Sau khi xong cách cứu Sở Thanh, Mặc Phỉ liền biến mất, dù sao cũng biện pháp cứu Sở Thanh cho bọn họ, như vậy đến cuối cùng phải làm sao, do ba người quyết định.

      Mà khi nghe Mặc Phỉ xong, Lục Thần chút do dự rút ra chủy thủ, cắt ngay vào cổ tay mình, sau đó cái chén đặt ở dưới cổ tay , máu tươi chảy nhanh vào chén, sau khi đầy, Hoàng Á Lê liền nhận lấy chén máu, cẩn thận cho Sở Thanh uống.

      Lúc Lục Thần muốn làm thêm chén thứ hai, bị Mộ Hi ngăn lại: "Mới vừa rồi tôi thể cứu ấy, vậy bây giờ ít nhất hãy cho tôi có chút việc để làm."

      Mộ Hi rất , thậm chí còn mang theo vài phần cầu xin, thấy Mộ Hi như vậy, Lục Thần gật đầu cái, coi như đồng ý.

      Khi chén thứ hai đưa tới miệng Sở Thanh, cửa xe bất ngờ mở ra, đứng ở ngoài cửa là Sở Nghiên, khẩn trương nhìn những người ngồi trong xe.

      " Thần, các người mau ra đây. hồi... hồi nữa A Thanh tỉnh lại, các người gặp nguy hiểm...." Sở Nghiên che tay trái, cố gắng đứng ở cửa, nhưng sau khi thấy chén có chứa chất lỏng màu đỏ tươi trong tay Hoàng Á Lê, sắc mặt đại biến: " Thần, các người có biết các người bây giờ làm gì ? Nếu A Thanh biến thành tang thi, các người nên giết nó, mà phải dùng máu các người nuôi nó!"

      Sở Nghiên thét chói tai làm cho mọi người tới trước cửa xe, thấy được màn kinh tâm động phách, Sở Thanh vô lực nằm trong ngực Hoàng Á Lê, khóe miệng chảy ra chất lỏng màu đỏ tươi trong chén, mùi máu tanh nồng nặc.

      màn vô cùng "mỹ", xinh đẹp động lòng người, xinh đẹp tà tứ (? - Nuy), xinh đẹp làm cho người ta rét mà run, màu đỏ là máu, màu trắng là thịt, tương phản lớn như vậy càng làm cho người khác thấy "mỹ" tuyệt luân, đan xen là sợ hãi thành lời.

      Mọi người ngơ ngác nhìn Sở Thanh, thậm chí trong mắt dần lên thần sắc mê mẩn.

      Mà sau khi Sở Nghiên thấy vậy, sắc mặt càng tái nhợt, vốn là muốn mọi người chán ghét Sở Thanh, đuổi nó , mà phải mê luyến nó!

      "Nguy hiểm hay nguy hiểm là chuyện của chúng tôi, cho tới bây giờ chúng tôi chưa từng ép buộc Sở đại tiểu thư cùng đường với chúng tôi, cho nên....." Lục Thần ngẩng đầu lên, trong mắt đầy hung ác: "Nếu như nguyện ý ngoan ngoãn phía sau, còn cút!"

      Nhẫn nại lần nữa là vì Sở Thanh bị thương, hôm nay cảm giác của Lục Thần đối với Sở Nghiên chỉ có chán ghét mà thôi.

      lần nữa, kế hoạch châm ngòi xích mích của Sở Nghiên thất bại, lúc ta còn muốn gì, bàn tay nhàng đặt vào cổ của ta, thanh dịu dàng mà lạnh như băng vang lên: " biết cái cổ mảnh mai của vị thành niên có cứng hay , hay là để tôi thử xem chút, có nó có rơi xuống hay nhỉ?"

      Nghe Mộ Hi thế, Sở Nghiên cảm thấy tóc gáy toàn thân dựng đứng lên, có cảm giác, chỉ cần mở miệng thêm câu, người đàn ông trước mắt này chút do dự bẻ gãy cổ của !

      Run rẩy lắc đầu, Sở Nghiên nhanh chóng lùi về phía sau, muốn chết, chút cũng muốn! sống lại là vì muốn thay đổi vận mệnh của mình, chứ phải để chết thêm lần nữa!

      "Nghiên nhi, con ? A Thanh, A Thanh biến thành tang thi?" Sở ba vừa nghe tiếng thét chói tai của Sở Nghiên, lập tức chạy lại, cũng thấy được cảnh Sở Thanh uống chén máu kia, trong lòng khỏi có chút nghi ngờ.

      Tất nhiên, Sở Nghiên bỏ qua cơ hội đuổi Sở Thanh ra khỏi đội ngũ, trong trí nhớ của , bất kể là Lục Thần hay Lục Trạch, cũng vô cùng nghe lời ba ba, chỉ cần ba ba mở miệng bảo Sở Thanh cút, hai người bọn họ tuyệt đối cự tuyệt!

      Nhưng Sở Nghiên lại quên mất, những thứ kia đều là trí nhớ của ở kiếp trước. Lúc đó, Sở Thanh vạn phần lệ thuộc vào Sở Nghiên, cho nên Lục Thần đối với Sở ba và Sở Nghiên cũng coi như chăm sóc nhiều hơn chút, mặc dù tính là gì nghe đó, nhưng ít nhiều cũng để ý mấy phần.

      tại, hai người bọn họ (*cha con Sở Nghiên - Nuy) và Sở Thanh lại ở thế nước với lửa, mà Lục Thần cũng nhìn con người của hai người, cho nên vô cùng khinh thường đối với bọn họ. Vì vậy, Sở Nghiên muốn lợi dụng quan hệ với Sở ba để đuổi Sở Thanh , căn bản chính là viễn vong!

      Sau khi suy nghĩ xong, Sở Nghiên gật đầu cái, cũng có trả lời cái gì, nhưng cử động này đủ để Sở ba liên tưởng tới, tin rằng bao lâu sau Sở Thanh bị đuổi , hoàn toàn biến mất từ chỗ này, biến mất vĩnh viễn, chỉ cần Sở Thanh biến mất, như vậy vận mệnh của có thể thay đổi hoàn toàn!
      Nhiên Nhiên, honglakTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :