1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chí tôn nữ hoàng quật khởi ở mạt thế - Công Tử Khinh Cuồng (Q2_c61.1) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      [QUYỂN 2] Chương 14: Có Người Xông Vào

      Chuyển ngữ: Nuy Ham

      "A...A Thanh, đây là dị năng của em sao? quá tốt." Nụ cười khóe miệng của Sở Nghiên rất vặn vẹo, nhưng lúc này trừ vậy, còn có thể gì.

      Mà sau khi mấy người bên ngoài nghe thanh của Sở Nghiên, đều tụ lại, tò mò nhìn Sở Thanh.

      "A Thanh, cậu có dị năng sao?" Hoàng Á Lê tới trước bước đứng ở cửa xe, khi thấy được động tác của Sở Thanh cũng lâm vào trạng thái vô cùng khiếp sợ.

      Kiếp trước, Sở Thanh đích người bình thường, hệ Lôi là hệ bá đạo nhất, có lực công kích mạnh nhất, hơn nữa ấy cũng thể có dị năng sớm nha vậy, hôm nay lại trở thành người dị năng hệ Thủy, như vậy còn có thể từng có thành tựu nhất định sao? (@Chỗ này Nuy ed lắm, mong các bạn thông cảm >,<)

      "Ừ." Sở Thanh gật đầu, cũng gì thêm, nhưng khi chuyện, vốn chỉ là dòng nước bình thường biến thành con rắn, cuối cùng trở thành con thủy long (*rồng nước - Nuy) nhàng liếm gương mặt Sở Thanh.

      màn như vậy làm cho mọi người sửng sờ, đây là dị năng sao? Nếu như là dị năng, đến tột cùng phải đạt đến trình độ nào mới có thể làm được như vậy đây.

      "Hừ, cái này mà cũng dám , đây là dị năng sao?" Lúc mọi người sợ hãi than thở, thanh khinh thường lặng lẽ vang lên, làm cho khóe môi Sở Thanh nâng lên, quả nhiên, cái tên Mặc Phỉ phát .

      "Có phải dị năng hay , đối với bọn họ còn cần phân biệt sao?"Thủy long vẫn bơi lội sống động như cũ, giống như là con vật sống, làm cho người ta nhìn như vậy là đủ rồi.

      thực tế, giống như Mặc Phỉ , đây đúng là phải dị năng, thậm chí cũng thể là thuật pháp của Sở Thanh, con vật này có thể xem như là linh thú khế ước được thuần phục .

      "Như vậy cũng tồi, ít nhất sau này mọi người cũng cần lo lắng về vấn đề nước nữa." Sở ba vẫn trầm mặc cũng mở miệng , trong giọng mang theo chút ý lấy lòng, ông vẫn hy vọng có thể chắp vá lại tình cảm cha con.

      Chỉ là vô cùng tiếc nuối rằng, bất kể là Sở ba hay Sở Nghiên, tại Sở Thanh muốn có chút quan hệ nào với hai người.

      lòng đối tốt với , tự nhiên cũng lòng đối đãi, nhưng nếu có mục đích khác, tuyệt đối chìu theo!

      "Có người đến." Lúc Sở ba đợi Sở Thanh trả lời, mở miệng, lạnh nhạt chút tình cảm nào, còn đối với lời của Sở ba, cũng hoàn toàn coi như thấy.

      Sau khi mấy người còn lại nghe vậy cũng khẩn trương lên, bởi vì Sở Thanh là có "người" tới, mà phải tang thi, như vậy đại biểu có người tìm được chỗ khá an toàn này, mà cũng đại biểu nhất định có tang thi cùng đuổi tới đây.

      Khi mấy người họ kịp phản ứng, Lục Thần lên xe, ngồi ở chỗ tài xế, mà Hoàng Á Lê cũng nhảy lên ngồi ghế sau, bên cạnh Sở Thanh, dĩ nhiên, sau khi Hoàng Á Lê lên xe, Lục Thần vô cùng phúc hậu khóa cửa xe lại.

      Việc làm ngày hôm nay của Sở Nghiên, Hoàng Á Lê lại với Lục Thần, bây giờ trong lòng Lục Thần, Sở Nghiên còn nguy hiểm hơn cả tang thi, mà Sở ba lúc nào cũng thiên vị Sở Nghiên, vì muốn chút an toàn cho ta mà ông có thể để ta lên xe, điểm này Lục Thần muốn nhìn thấy.

      Khi khắc cửa xe đóng lại, bất kể là Sở Nghiên hay Sở ba, sắc mặt đều có chút khó coi, ba người biểu vô cùng ràng, đây là muốn để bọn họ bên ngoài, nhưng Sở ba lại cái gì cũng , bởi gì hôm nay Lục Thần có ý kiến với bọn họ, nếu như ông còn thêm lời nào nữa, chờ đợi bọn họ là hoàn toàn trở mặt.

      Nhìn cửa xe hoàn toàn có ý muốn mở, sắc mặt Sở Nghiên trầm, lại nhanh chóng nhảy lên chiếc xe khác, sau khi ba người vào xe xong, cửa xe lập tức được đóng lại.

      Mặc dù hôm nay tang thi còn di chuyển chậm chạp, nhưng khứu giác (*mũi - Nuy) và thính giác (*tai - Nuy) lại rất nhạy bén, chỉ cần ngửi thấy mùi thịt người, như vậy những tang thi kia giết được bọn họ là bỏ qua!

      Quả nhiên, sau khi hai nhóm người giấu kỹ mình trong xe, liền có mấy người chạy vào, bởi vì nhà gửi xe nằm dưới đất nhà, cho nên tương đối an toàn chút, khi mấy người kia đóng cửa lại xong, thở phào nhõm, bất quá cũng có hoàn toàn buông lỏng, dù sau tiếng đập thùng thùng bên ngoài vẫn còn vang lên.

      "MD (*từ chửi thề - Nuy), mệt chết lão tử, mau mang bình nước tới đây, thiết, thời tiết thời quái quỷ!" Dẫn đầu là giọng vô cùng bất mãn của thanh niên, chỉ vào thanh niên tuấn bên cạnh, rất hiển nhiên chính là người lãnh đạo trong đội ngũ này.

      "Hôm nay uống hết bốn bình nước rồi, mà chỉ đưa cho tôi hai mươi bình, nếu cứ mãi như vậy, sau hai ngày có nước uống." Giọng thanh niên kia nhàn nhạt vang lên, nhưng lại có cự tuyệt, lấy ra bình đưa cho .

      Sau khi thanh niên đó nhận lấy bình nước hung hăng uống, mấy người xung quanh nhìn mà chảy nước miếng, nhưng lại dám uống như , dù sao ai cũng là người thông minh, nhìn thời tiết quái quỷ này cũng biết tương lai mấy tốt, uống nhiều nước như vậy, chừng vài ngày nữa chết vì thiếu nước uống.

      "Mày phí cái gì hả, ngày đó phải mày thu lấy của lão tử bốn, năm thùng nước hả, tại lại với lão tử là có nước, mày giỡn !" Giọng của thanh niên kia vô cùng hung ác, ánh mắt đầy miệt thị nhìn người thanh niên đó: " cho mày biết, phải nhìn mày có chỗ hữu dụng, mày cho rằng lão tử giữ mày lại sao? Muốn giấu riêng thức ăn đồ uống hả? cho mày biết, nằm mơ!!!"

      ra người thanh niên này cũng phải là người của đội ngũ bọn họ, nếu như phải nhìn ta thu được ít đồ ăn, mang theo gánh nặng, bây giờ lại dám tranh cãi với , muốn sống nữa sao?

      "Tôi lấy cái gì dĩ nhiên là của tôi, tại sao lại phải cho ?" Người thanh niên đẩy gọng kiếng, khóe miệng treo nụ cười giễu cợt, khinh thường nơi đáy mắt được mắt kiếng che giấu, nhưng điểm này lại thể che giấu được Sở Thanh ở trong xe.

      "Người kia tệ." Sở Thanh nhìn người thanh niên đó, giọng mang theo tia khẳng định: " ta là người dị năng hệ gian, có ích."

      Sở Thanh đột nhiên ra lời này làm Hoàng Á Lê hơi sửng sờ, sau đó ánh mắt nhìn về phía cửa sổ, khi thấy được người nọ miệng hơi há ra, trong mắt đầy kinh ngạc, thể ngờ nhanh chóng gặp người này.

      Mộ Hi, người dị năng thuộc hệ gian duy nhất đạt cấp bảy, là trong hai cánh tay đắc lực nhất của Sở Thanh, có thể , Sở Thanh trừ Lục Thần, là người được tín nhiệm nhất, nhưng lại nghĩ tới Sở Thanh và Mộ Hi lại gặp nhau sớm như vậy.

      "A Thanh muốn lôi kéo ta?" Sau khi nghe Sở Thanh , mày Lục Thần hơi nhướng lên, thực lực người đàn ông này cũng khá , nhưng tâm tư của cũng , người đàn ông như vậy bên cạnh Sở Thanh làm trợ thủ, đồng thời cũng có thể uy hiếp, chẳng qua biết xuất của ta cuối cùng là lợi nhiều hơn, hay hại nhiều hơn!

      "Ừ." Sở Thanh nhìn mặt người thanh niên kia vẫn thay đổi dù bị người ta uy hiếp, khóe miệng cũng cong lên, hài lòng : " ta rất tốt."
      Last edited: 14/3/16
      Nhiên Nhiên, Tôm Thỏhonglak thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      [QUYỂN 2] Chương 15: Lựa Chọn

      Chuyển ngữ: Nuy Ham

      Dĩ nhiên, động tâm lôi kéo người chỉ riêng Sở Thanh, mà còn có Sở Nghiên, mặc dù ta cũng có thưởng thức người ta như vậy, nhưng ta lại biết tác dụng của ta.

      Người dị năng cấp bảy duy nhất thuộc hệ gian, tồn tại như vậy đủ để người khác ngước lên, điều duy nhất làm cho Sở Nghiên thấy khó chịu, chính là ta từng là cánh tay đắc lực của Sở Thanh.

      Bất quá....Nếu thấy người đàn ông này xuất trước mặt , kiếp này Sở Thanh đừng hòng nghĩ tới chuyện lôi kéo , dù sao có thứ tốt hơn so với Sở Thanh bây giờ, vẫn có nhiều cơ hội lôi kéo người đàn ông kia!

      Mặc dù tại Lục Thần có cách nào lôi kéo được, nhưng người này cũng khiếm khuyết, chẳng qua là cùng giao thiệp với ta phải vô cùng cẩn thận, dù sao người đàn ông đó rất thông minh!

      Đẩy cửa xe ra, Sở Nghiên dùng bộ mặt nghiêm túc nhìn Mộ Hi, để cho thấy được thành ý lớn nhất của mình, sau đó mấy lời tốt đẹp để lôi kéo .

      "Chào mọi người(*), tôi là Sở Nghiên, rất hân hạnh được biết các người." Sở Nghiên từ trong xe ra, mỉm cười nhìn mấy người kia: "Các người cần phòng bị tôi như vậy đâu, tại là mạt thế, phải mọi người cần phải giúp đỡ lẫn nhau sao?"

      (*) Nguyên bản là "Nhĩ hảo" [你好], đây là câu chào hỏi điển hình của người Trung Quốc khi gặp người khác, giống như "hello", "hi" trong tiếng - Nuy

      Mặc dù dung mạo Sở Nghiên bì được với Sở Thanh, nhưng lại tương đối xinh đẹp, hơn nữa lớn lên nhìn nhu hòa, giọng dịu dàng, càng thêm dễ dàng để cho người ta có hảo cảm, cho nên, mấy người đứng đối diện với cũng buông phòng bị xuống, chỉ ngoại trừ người, người đó chính là Mộ Hi.

      Có lẽ thế giới này người có loại từ trường trời sinh đáng ghét, lần đầu tiên nhìn thấy Sở Nghiên, Mộ Hi chỉ có cảm giác duy nhất với người con này ---- vừa mắt!

      "Chào ." Sở Nghiên tới trước mặt Mộ Hi, miệng cong lên vòng cung 15°, lộ ra nụ cười xinh đẹp: "Tiên sinh, tên gì?" Đầu hơi nghiêng, lộ ra nụ cười có chút ngây thơ, ngây thơ tới nỗi làm cho người ta tăng độ ấn tượng lên cao.

      " muốn....lôi kéo tôi?" Mộ Hi hơi nhướng mày, trong lòng có mấy phần vui, có vài người biết điều, tỏ vẻ có ấn tượng tốt với ta, ta lại vội vàng muốn dán tới?

      Mà sau khi mấy người kia nghe Mộ Hi xong, liền đề phòng nhìn Sở Nghiên, Mộ Hi chính là "kho hàng" di động của bọn họ, nếu như ta theo người khác, trước tới tại trong tay ta có thức ăn, cho dù sau này bọn họ có thể tìm được tư nguyên cũng thể cầm bao nhiêu.

      "Nếu như tôi là phải sao?" Lúc Sở Nghiên chưa kịp mở miệng, thanh trong trẻo khác truyền tới, làm cho Mộ Hi tự chủ quay đầu lại nhìn chủ nhân của thanh đó: "Nếu như tôi tôi muốn lôi kéo , nghĩ như thế nào?"

      Lời trực tiếp mà ràng vang lên càng làm cho địch ý xung quanh dày đặc thêm, mà Mộ Hi lại mang theo chút hứng thú.

      Mặc dù từ lúc bắt đầu biểu tương đối trầm ổn, nhưng lại có điểm đặc biệt xuất chúng (*hơn người - Nuy) nào, hơn nữa, tại chỉ là người dị năng hệ gian, mặc dù là "kho hàng" di động, nhưng lại thể dùng việc gì khác nữa, hoàn toàn chính là gánh nặng, bây giờ những người kia nguyện ý mang cùng, nhưng vẫn có thể khẳng định, nếu như có tang thi lợi hại xuất , tuyệt đối là người thứ nhất bị bỏ.

      Mà người thanh niên trước mặt này lại chủ động lời lôi kéo , giống như có chút ý tứ....

      "Chỉ cần cậu có thực lực đó, tôi tự nhiên thần phục." Mộ Hi phong khinh vân đạm (* nhàng - Nuy) , dáng vẻ để ý, nhưng Sở Thanh lại nghe được phần sốt ruột trong đó.

      Thần phục?

      Từ này có chút ý tứ, vốn chỉ muốn tìm đồng bạn mà thôi, nghĩ tới lại vậy, người đồng bạn này có chút ý tứ nha.

      Mà sau khi Sở Nghiên nghe vậy, vội vàng tiếp lời: "Vị tiên sinh này, chúng tôi có ý áp các người đầu đâu, chỉ là muốn kết bạn chung mà thôi, mọi người có thể chiếu cố lẫn nhau trong chiến đấu."

      Lời này Sở Nghiên lập tức thắng được phần ấn tượng tốt của số người, làm cho Sở Thanh có vẻ như có chút bất cận nhân tình, nhưng lại nghĩ tới, cũng bởi vì mấy chữ này, làm cho ấn tượng của trong suy nghĩ của Mộ Hi càng xuống thấp hơn.

      Dối trá! ràng ánh mắt lộ ra vẻ tham lam, nhưng lại làm bộ như có chuyện gì xảy ra, làm như vậy càng làm cho người khác cảm thấy ghê tởm hơn!

      "Muốn kết bạn, vậy cần phải đưa ra thực lực, tiểu thư Sở Nghiên." Vẫn mặc cho người trách mắng, vẫn chậm rãi đứng thẳng người, khí thế người đột nhiên thay đổi, nếu như vừa rồi thanh niên tỉnh táo, bây giờ biến thành chiến sĩ bộc phát chiến ý!

      Trong chớp mắt, sắc mặt Sở Nghiên trở nên khó coi, thể ngờ được người đàn ông này lại dứt khoát cự tuyệt như vậy, sai, chính là cự tuyệt, mặc dù là lấy ra thực lực, nhưng ai cũng có thể nhìn ra Sở Nghiên chỉ là người bình thường.

      Mà Sở Thanh cũng thêm gì, đem áo khoác người ném vào tay Lục Thần, tay ra dấu với Mộ Hi, sau đó lẳng lặng nhìn ta.

      Mộ Hi thấy Sở Thanh như vậy, trong mắt lóe lên tia tán thưởng, cho tới bây giờ vẫn luôn rất thích thưởng thức người thông minh, đồng thời cũng vui vẻ thần phục cường giả, mặc dù cũng nhìn ra trong đám người đó người mạnh nhất phải Sở Thanh, mà là người thanh niên đứng sau lưng , nhưng hình như cũng có thực lực .

      có người nào có thể hiểu ý Mộ Hi là gì, ra mới vừa bắt đầu Mộ Hi cũng phải là cự tuyệt Sở Nghiên, mà thần phục chính là chân chính thần phục.

      Bởi vì ---- là người nhà họ Mộ.

      Mặc dù nhà họ Mộ phải là gia tộc nổi danh nhất, nhưng vẫn luôn được người khác thổi phồng, trong đó, nguyên nhân quan trọng nhất chính là người nhà họ Mộ am hiểu nhất chính là bồi dưỡng "bóng" (*).

      (*)"bóng" trong bóng dáng, hình ảnh phản chiếu qua gương hay mặt nước ~> Ở đây chỉ người luôn theo sát người khác, giống như cái bóng của mình, trong truyện tựa như là "chó săn" - Nuy

      Phàm là "bóng" do nhà họ Mộ bồi dưỡng nhận chủ, như vậy đại biểu chính là nhiều hơn cái mạng, bởi vì "bóng" vĩnh viễn chết trước chủ nhân của mình. (@Nuy kết câu này nhất ^^)

      Mà tình huống của Mộ Hi còn đặc thù hơn.

      Mộ Hi là thiếu chủ nhà họ Mộ đời này, vốn được bồi dưỡng làm "bóng" của người hiển quý (*), nhưng lại cam lòng tiếp nhận số mệnh được sắp xếp trước, trong mắt chỉ có người nhìn thuận mắt, mới có thể xứng đáng với , thậm chí phải hơn mới có thể làm nhận làm chủ nhân của mình.

      (*) người hiển quý: người có chức tước cao

      Cho nên, lựa chọn khiêu chiến với tộc quy của gia tộc, để cướp lấy cơ hội duy nhất chọn số mệnh của mình, liên tiếp đánh bại trăm bảy mươi hai cái "bóng", trở thành người đứng đầu thế hệ này, cũng bởi vì thế, mà cơ hội tự lựa chọn chủ.

      tại, sau hơn hai mươi năm chờ đợi, thoáng khi nhìn thấy Sở Thanh, loại cảm giác, có thể kháng cự cho đến bây giờ, chính là vì đợi người này, cũng chỉ có người này, mới xứng làm chủ nhân của mình, chỉ có người này, mới đủ tư cách làm thần phục.

      Mà Sở Nghiên đứng bên, sắc mặt tái xanh, vốn nghĩ mình có thể cướp cơ duyên của Sở Thanh, lại nghĩ tới, hao hết tâm tư sức lực lại thể ngăn lịch sử phát triển.

      Chẳng lẽ giống như Hoàng Á Lê , thể thay đổi lịch sử sao? Nhưng cam lòng, cam lòng!


      [QUYỂN 2] Chương 16: Thần Phục

      Chuyển ngữ: Nuy Ham

      "Mời." Mộ Hi nhìn Sở Thanh, ánh mắt nóng bỏng, tại cuối cùng cũng tìm được người có thể sánh vai với mình.

      "Chờ chút!" Sở Nghiên bước lên bước ngăn cản Mộ Hi, nếu để phải cam chịu số mệnh, cam lòng, cho nên, nhất định phải đánh trận cuối cùng: "Nếu như phải là bản thân tôi đứng ra, vậy có phải hay có thể trở thành đồng bạn của tôi?"

      Dùng sức cắn môi, mí mắt buông xuống che khuất nội tâm cam lòng của , coi như lịch sử thể thay đổi như thế nào, nếu ông trời cho cơ hội sống lại trở về, như vậy tất nhiên là để cho đoạt lại tất cả những gì thuộc về .

      Bất kể là nhà họ Sở, hay là căn cứ!

      Nghe ta vậy, Mộ Hi cười giễu tiếng, đại khái có thể đoán được người ta là ai, chẳng qua tất cả mọi người ở chỗ này, người có thể được công nhận mạnh nhất chỉ có thể là người đàn ông đứng sau lưng Sở Thanh, mà có thể làm cho nhận chủ cũng chỉ có người Sở Thanh thôi.

      Hơn nữa, phát , mặc dù Sở Thanh có cảm giác gì với người con trước mặt này, nhưng cái tên là Sở Nghiên lại mang theo địch ý ràng đối với Sở Thanh, ràng đến mức chỉ cần người có chút đầu óc cũng thể biết (@Ở đây ngoài trừ lão Sở ba nha Hi @@ - Nuy), chỉ là ta còn tự lừa dối rằng mọi người phát á.

      " được, bởi vì bất kể là , hay là người đứng phía sau cũng có thực lực đó." Mộ Hi đẩy gọng kính cái, khóe miệng nâng lên đường cong trào phúng: "Nhớ kỹ, phải là dùng thực lực muốn tôi thần phục, mà là phải có đủ thực lực để giao thủ với tôi."

      Lời này làm cho sắc mặt Sở Nghiên tái xanh, đối với việc nhất định phải có được Mộ Hi cũng biến thành loại chán ghét nhàn nhạt, mặc dù người thanh niên này là người thông minh, nhưng khó tránh khỏi quá thức thời , cũng quá liều lĩnh!

      "Sở Nghiên, nếu muốn ra tay nhanh , muốn lui về phía sau." tại Sở Thanh có được loại cảm giác kích thích, tới thế giới này lâu như vậy rồi, trừ thân thủ Lục Thần rất tốt ra, cũng chưa có ai được để vào mắt, mà người thanh niên trước mắt này lại gợi lên cảm giác nguy hiểm trong lòng , loại cảm giác này lâu rồi chưa cảm nhận, thể làm cho có chút hăng hái.

      Sở Nghiên bị Sở Thanh vậy hung hăng nghẹn lại, nhưng ánh mắt vẫn rơi vào người Lục Trạch, hy vọng Lục Trạch có thể xuất thủ giáo huấn hai người kia chút, như vậy, trong tương lai, mới có thể thành chủ đạo tuyệt đối.

      Mà Lục Trạch lại bất đắc dĩ cười tiếng, trong mắt mang theo tia thể làm gì, tại phải muốn ra tay, mà là người này sai, xác có thực lực giao thủ với ta, thực lực người thanh niên này cũng sàn sàn với hai, trừ hai, đoán chừng cũng chỉ có Sở Thanh mới miễn cưỡng ra tay được, mà , đủ tư cách.

      Thấy ánh mắt bất đắc dĩ của Lục Trạch, Sở Nghiên vô cùng cam lòng, nhưng lại đành phải lui về phía sau từng bước, người thanh niên này phải có thể giao thủ.

      "Mời." Sở Thanh nhàn nhạt , sau đó cả người bày ra tư thế phòng thủ, tại cũng muốn nhìn xem người thanh niên này có bao nhiêu thực lực người.

      Ánh mắt Mộ Hi lóe lên, người cũng khách khí, chân dùng sức đạp về phía Sở Thanh, trong tay biết lúc nào xuất thanh chủy thủ, cầm ngược chủy thủ làm cho Sở Thanh biết được, người trước mắt tuyệt đối là cao thủ vật lộn, thậm chí còn có thói quen giết người.

      Trong nháy mắt Mộ Hi sắp tiếp xúc với , thân thể Sở Thanh ngửa ra phía sau, tránh được công kích của , sau đó hung hăng nâng chân lên đá tới hạ bàn của .

      Nếu là người bình thường, dưới tình huống này chân thể đá ra, thậm chí còn có thể làm cho bản thân mất cân bằng mà lộ ra sơ hở, nhưng nay đặc biệt quỷ dị, thân thể Sở Thanh chẳng những vặn vẹo kỳ quái mà còn có thể hung hăng đạp cước về phía Mộ Hi.

      bên, Lục Trạch thấy màn như vậy, ánh mắt tràn đầy kinh dị, vốn nghĩ rằng lúc Sở Thanh giao thủ với hai dùng hết thực lực, nhưng bây giờ nhìn lại, Sở Thanh tiến bộ rất nhiều so với hôm đó.

      Mà Mộ Hi có nhiều thời gian suy nghĩ như vậy, mượn lực đạo cước đó của Sở Thanh lui về phía sau ba bước, sau đó lập tức kéo dài khoảng cách ra, chân hơi giật giật vì cước đó của , hoàn toàn tê dại, trong lòng Mộ Hi vô cùng kinh ngạc, phải chưa bao giờ gặp người lợi hại, nhưng vừa đối mặt làm cho thua thiệt như vậy, Sở Thanh tuyệt đối là người thứ nhất.

      " lực của , tôi đại khái biết, giờ đến lượt tôi." xong, Sở Thanh cũng biết từ đâu lấy ra thanh chủy thủ, lần này, chủy thủ chỉ là thanh chủy thủ bình thường, nhưng cũng đủ lấy mạng người.

      Sở Thanh và Mộ Hi đều dùng dạng công kích giống nhau, chính là chọn trực tiếp đối mặt, bất quá, khác với Mộ Hi, Sở Thanh lựa chọn lộ tuyến hình chữ (? - Nuy), làm cho người ta thể nắm được quỹ tích di chuyển.

      Bất quá làm cho có chút thất vọng là, phương thức cầm chủy thủ, cũng phải cách cầm đúng chuẩn để ám sát nhất, bởi vì thời gian huy động nó để cho đối phương có cơ hội lợi dụng.

      Mộ Hi chuyên tâm nhìn động tác của Sở Thanh, khắc chủy thủ trong tay vung xuống, nhanh chóng bắt được tay , thắng!

      Chẳng qua, sau khắc lại hoảng sợ phát , vốn chủy thủ nằm trong tay phải lúc vung lên cánh mà bay!

      " thua!" thanh Sở Thanh vẫn bình thản như cũ, hoàn toàn có chút tình cảm gì, nhưng Mộ Hi lại phát giác được tia sát khí nhàn nhạt, mà chủy thủ trog tay dán lên cổ , nếu dùng chút sức nữa là có thể lấy mạng của .

      "Tôi thua." Mặc dù trong đó có chút khinh địch, nhưng thua chính là thua, cần giải thích gì nhiều: "Chủ nhân của tôi, tôi tên là Mộ Hi."

      Trong nhà họ Mộ, người thứ nhất biết tên của , cũng chỉ có thể là chủ nhân của , mà khắc ra tên của mình, tính mạng của cũng cho đối phương, từ đó về sau, hết thảy tất cả cũng vì đối phương.

      Mà sau khi Lục Thần nghe được hai chữ "Mộ Hi", rốt cuộc ánh mắt cũng có chút biến hóa, sau đó hơi cười cười, ra tất cả là như vậy, khó trách Mộ Hi lại thế, khó trách ta là "thần phục", đúng vậy, nhà họ Mộ đời chỉ có chủ nhân, cả đời cũng chỉ có người có thể biết được tên đầy đủ của bọn họ, mà người kia nhất định là chủ nhân cả đời của bọn họ.

      "Nguyên lai là người nhà họ Mộ...." bên, giọng Lục Trạch cũng có chút thổn thức, ánh mắt nhìn Mộ Hi cũng có chút quái dị.

      "A Trạch, người nhà họ Mộ là cái gì?" Mặc dù Sở Nghiên là người nhà họ Sở, nhưng bởi vì chẳng qua là thân phận con nên cũng phải là người thừa kế nhà họ Sở, có số việc dĩ nhiên là đủ quyền hạn để biết, tất nhiên tất cả mọi chuyện về người họ Mộ, cũng có tư cách biết. (@ chút, mặc dù Sở Thanh là con , nhưng do từ Sở ba nuôi dưỡng dưới thân phận là con trai để làm người thừa kế nhà họ Sở, nên Sở Thanh có tư cách biết, còn Sở Nghiên - Nuy)

      "Nhà họ Mộ à." Giọng Lục Trạch có chút thở dài, giống như đồng tình, : "Nhà họ Mộ là gia tộc "bóng" nổi tiếng, bọn họ am hiểu nhất chính là tạo ra những cái "bóng" bảo vệ chủ nhân, con cháu nhà họ Mộ có tuổi thơ, chưa từng có, có gì cả, điều duy nhất bọn họ có là thân thủ được huấn luyện để bảo vệ chủ nhân mình, thậm chí ngay có sinh mạng cũng thuộc về bản thân họ."

      Nhìn Mộ Hi quỳ chân đất, trong lòng Lục Trạch có cảm giác ra lời, biết là tiếc hận, hay là bất đắc dĩ.

      Mà sau khi Sở Nghiên nghe vậy, sắc mặt càng xanh mét hơn.

      "Bóng", Mộ Hi này là "bóng", cho nên mới có thể bỏ qua chuyện quan trọng như vậy, hơn nữa lại bị Sở Thanh cướp lấy, hận!
      Nhiên Nhiên, Tôm Thỏhonglak thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      [QUYỂN 2] Chương 17: Hai Đội Ngũ

      Chuyển ngữ: Nuy Ham

      Chẳng qua, bây giờ hối hận, số việc dù hối hận cũng cách nào thay đổi, cho nên, tại, việc duy nhất mà Sở Nghiên có thể làm là bồi dưỡng tình cảm với Sở Thanh, lấy được tín nhiệm của ta, nếu như Sở Thanh là chủ nhân của ta, tất nhiên cũng phải nghe theo lệnh thôi.

      Có thể bởi vì thái độ bây giờ của làm Sở Thanh sinh nghi, cho nên mới gần xa với , Sở Nghiên tin tưởng chỉ cần mình cố gắng, tất nhiên lệ thuộc vào như kiếp trước, đến lúc đó thứ gì của Sở Thanh còn phải của sao?

      Lần này Sở Thanh cũng là có cho Sở Nghiên bất cứ cơ hội nào, nhàn nhạt liếc ta cái, sau đó gật đầu với Lục Thần và Mộ Hi, rồi vào xe. tại hiểu, Sở Nghiên là loại người ích kỷ từ trong xương, nếu như ta muốn lôi kéo tình cảm với ngươi, như vậy đại biểu rằng người ngươi nhất định có thứ gì làm cho ta động tâm cướp đoạt.

      Quả nhiên, sau khi Sở Nghiên thấy hành động của Sở Thanh xanh mặt, nhưng lại gì, tại lực chiến đấu bên phía Sở Thanh ngày càng mạnh, hơn nữa, quan trọng hơn chính là người thanh niên kia là người dị năng hệ gian, có ta ở đó, bọn họ cần lo lắng thức ăn, mà Sở Thanh lại là người dị năng hệ Thủy, càng lo về nước uống, có bất kỳ tư cách gì để bắt chẹt bọn họ.

      Nếu bây giờ lôi kéo được Sở Thanh, như vậy những người còn lại bỏ qua, dù sao nhiều người nhiều sức, phải con kiến cũng thể cắn chết voi sao?

      Mà vào lúc này, Mộ Hi đẩy kiếng cái, cũng có theo Sở Thanh vào xe, mà từ từ về phiá đám người kia, mặt vẫn treo nụ cười lãnh tĩnh như cũ.

      Chẳng qua nụ cười đó lúc này bay vào trong mắt bọn họ khác nào ác ma mỉm cười, mấy người họ nhịn được lui về phía sau.

      Nhưng ngoài dự liệu, Mộ Hi cũng có động thủ, mà là để đống thức ăn đồ uống xuống đất, : "Đây là những thứ mà mấy người thu thập được trong khoảng thời gian này, đương nhiên đây là toàn bộ đồ các người "gửi" tôi, tôi cũng có khấu trừ chút thức ăn nào của các người."

      Nhìn thức ăn mặt đất, mấy người kia thổn thức ngừng, mặc dù biết trong tay Mộ Hi có ít thức ăn, nhưng đây đúng là toàn bộ bọn họ tìm được, bọn họ cũng có lá gan lười gạt đồ trong tay người thanh niên này.

      Dĩ nhiên, cũng phải ai cũng là người thông minh, có mắt sắc như vậy, ví dụ như người thanh niên kia, sau khi thấy thức ăn rơi đầy đất, nháy mắt giận tím mặt.

      "Mày đây là ý gì, trong khoảng thời gian này mày ăn của tao, uống của tao, tại muốn , mày nghĩ đúng là tốt!" Thiếu niên kia biết mình căn bản thể ngăn được Mộ Hi muốn rời , nhưng muốn để dễ dàng như vậy, coi như là , cũng phải để lại thức ăn, để lại toàn bộ cho !

      "Ăn của , uống của ?" Mộ Hi cười, nụ cười lạnh như băng: "Hay , nghĩ với loại khí trời tận thế này, nếu như phải có tôi, thức ăn của các người còn có thể tươi sống sao? Muốn gạt lấy đồ trong tay tôi? Nghĩ cũng tốt quá !"

      Họng súng đen ngòm xuất trước mặt , làm cho thân thể của thiếu niên đó cứng đờ, đúng vậy, đích là có thể, nhưng tin tưởng, dựa theo thân thủ của người đàn ông này, trước khi mình công kích, ta nhất định có năng lực dùng phát súng giúp đời nhà ma!

      Thấy bộ dạng lúng túng của đối phương, Mộ Hi cười lạnh, thu hồi súng trong tay, trước ánh mắt kinh hoàng của mọi người, từ từ vào chiếc xe Hummer mà Hoàng Á Lê chuẩn bị trước đó.

      " sao chứ?!" Lúc người thanh niên kia run rẩy, căn bản có sức đứng lên, Sở Nghiên từ từ tới trước mặt , dịu dàng hỏi, giọng đầy ân cần, trong nháy mắt làm cho lòng thanh niên đó tràn đầy cảm kích.

      Mà trong xe, Hoàng Á Lê nghe Sở Nghiên hỏi vậy, khỏi hừ lạnh tiếng.

      Cái tâm tư của đó làm sao Hoàng Á Lê biết được chứ, nhưng tại bất kể ta có làm gì cũng thể thay đổi lịch sử, năm đó, lúc Sở Thanh rời căn cứ, bên người chỉ có Lục Thần và ba hai người có dị năng, cuối cùng (*Sở Thanh - Nuy) thành lập căn cứ phải cũng được xưng là hàng rào cuối cùng của nhân loại trong mạt thế sao?!!

      Mặc dù nhiều người nhiều sức, nhưng nếu trông cậy vào con kiến cắn chết con voi, phải có bao nhiêu con kiến mới làm được, hơn nữa, những con kiến hôi này phải là cước có thể giết chết!

      "Tôi...Tôi sao. Sở...Tiểu thư Sở, chào ! Tôi...Tôi tên là Trương Duệ, là...." Thanh niên tên Trương Duệ nhìn Sở Nghiên, nghe giọng dịu dàng của ta, cả người cũng khẩn trương lên, thanh ràng run rẩy, gương mặt cũng phiếm đỏ, hiển nhiên, người thanh niên cái gì cũng bị Sở Nghiên "bắt" được rồi.

      "Trương Duệ phải ? Chào , xin hỏi các có nguyện ý gia nhập đội ngũ của chúng tôi ?" Sở Nghiên chỉ chỉ hai chiếc xe sau lưng, trong giọng mang theo tia khích lệ: "Mặc dù chúng tôi có nhiều người, nhưng nhiều thêm người cũng thêm phần sức lực, người ở chung chỗ cũng an toàn thêm chút, có đúng hay nè?"

      Sở Nghiên ra dấu làm cho người ta khỏi liên tưởng đến Sở Thanh và cùng chung nhóm, hơn nữa Sở Nghiên lại chính là lãnh đạo (*chỉ huy - Nuy) trong đội ngũ này, mà Sở Thanh coi như là người có thực lực như cũng là người khó thân cận .

      "Này...Tất nhiên là chúng tôi vô cùng nguyện ý, bất quá chúng tôi mới vừa cùng...." Ánh mắt khỏi hướng về chiếc Hummer sau lưng Sở Nghiên, thanh Trương Duệ có chút khẩn trương: "Quan hệ giữa chúng tôi cũng tốt lắm, nếu mà ở chung chỗ, có thể hay ....."

      Mặc dù biết công phu của Mộ Hi rất tốt, cũng biết Mộ Hi là người dị năng hệ gian, nhưng nhớ tới họng súng đen ngòm vừa rồi, Trương Duệ cảm thấy từng đợt sợ hãi tràn vào, rất sợ tên Mộ Hi kia biết lúc nào đứng phía sau , lấy tính mạng của .

      "Điểm này cần lo lắng, bây giờ ta nhận A Thanh làm chủ nhân, tôi bảo A Thanh ước thúc ta tốt." Giọng Sở Nghiên vẫn dịu dàng như cũ, làm cho người thanh niên kia tự chủ gật đầu cái, đáp ứng cầu của Sở Thanh.

      Vào giờ khắc này, Sở Nghiên dịu dàng xinh đẹp ở trong lòng biến thành Nữ thần may mắn của .

      Mà tình huống của bốn người trong xe lại hoàn toàn khác nhau.

      "Mộ tiên sinh, bất kể người bên ngoài cái gì, cũng cần nghe, nhìn đến đâu." Hoàng Á Lê giải thích thay Sở Thanh: "Mặc dù những người đó tạm thời cùng hành động với chúng ta, nhưng cũng phải cùng đội ngũ đâu, nếu như bọn họ vướng bận, có thể trực tiếp thấy chết cứu."

      Biết Sở Thanh muốn nhiều lời, cho nên Hoàng Á Lê tận lực giải thích quan hệ giữa bọn họ, mà lúc Mộ Hi nhìn Sở Thanh, Sở Thanh cũng gật đầu, bày tỏ công nhận những lời của Hoàng Á Lê.

      Cứ như vậy, bốn người trong xe cũng biết phải đối mặt với mấy người bên ngoài thế nào rồi, cũng biết phải dùng thái độ gì để ứng phó với bọn họ.

      Mà ở ngoài xe, Sở Nghiên vẫn ở chỗ cũ làm 'xuân thu đại mộng' (? - Nuy) của , cho rằng tất cả đều theo hướng dự đoán, nhưng lại quên mất, thế giới này còn có cụm từ là "hiệu ứng hồ điệp", khư khư cố chấp muốn thay đổi lịch sử, cùng với Sở Thanh, và Hoàng Á Lê trở thành ba con hồ điệp (*bươm bướm - Nuy), làm cho mọi chuyện lệch khỏi quỹ đạo của lịch sử ngày càng xa, mà tương lai làm thế nào mới thu thập được, đến lúc đó, coi như Sở Nghiên muốn sống lại lần nữa cũng còn kịp nữa rồi.....

      ________________________
      Nhiên Nhiên, Tôm Thỏhonglak thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      [QUYỂN 2] Chương 18: Sống hay chết, có liên quan gì tới tôi?

      Chuyển ngữ: Nuy Ham

      Mặc dù bên ngoài vẫn ồn ào như cũ, nhưng bởi vì chất lượng nhà xe tệ, cho nên mặc dù những tang thi kia ngừng công kích, nhưng vẫn thể phá cửa vào, vì vậy mấy người cũng coi như là an toàn.

      "Cửa còn có thể chống đỡ bao lâu?" Sở Thanh nhìn Hoàng Á Lê bên cạnh, ánh mắt mang theo nghi vấn, chỗ này là ấy chọn, như vậy có thể ràng .

      "Nếu như chỉ có mấy tang thi, dĩ nhiên là vẫn an toàn, nhưng nếu tang thi quá nhiều, cửa cũng thể giữ được bao lâu." xong, Hoàng Á Lê nhìn Mộ Hi, tình huống bên ngoài ở đây chỉ có ta biết nhất, kế tiếp tự nhiên là do ta á.

      Mộ Hi hơi nhíu mày, suy nghĩ cẩn thận chút, sau đó từ từ : "Số lượng cụ thể tôi lắm, ước chừng khoảng trăm ."

      Dọc theo đường chạy tới, có ít tang thi theo bọn họ, còn đối với Mộ Hi mà , mấy tang thi kia căn bản thể tạo thành uy hiếp với , dĩ nhiên là để ý tới số lượng của chúng rồi, cho nên, bây giờ bắt trả lời, có chút khó khăn rồi.

      Bất quá Sở Thanh cũng cần biết số lượng cụ thể, cho nên biết bấy nhiêu đó cũng đủ.

      "Nếu hơn trăm, đoán chừng cũng thể chống đỡ bao lâu nữa, giữ được từ ba đến năm giờ là cực hạn." hơn nửa ngày, cửa nhà để xe chịu áp lực phải , đoán chừng nhiều nhất là năm giờ, mấy tang thi kia có thể phá cửa bước vào.

      "Nghỉ ngơi cho tốt." xong, Sở Thanh nhắm hai mắt lại, bộ dạng hoàn toàn để ý bên ngoài, làm cho tất cả mọi người có điều suy nghĩ, sau khắc (*15 phút - Nuy), mấy người còn lại cũng cười, sau đó nhắm hai mắt lại, nghỉ ngơi tốt trong xe.

      Quả nhiên, lúc nửa đêm, bên ngoài "Oanh" tiếng, sau đó tiếng thét giống như dã thú vang lên.

      Mí mắt Sở Thanh giật giật, nhưng cuối cùng cũng mở mắt, mà chọn tiếp tục ngủ, khóe miệng của tự chủ cong lên tạo thành đường cung , mơ hồ như tiếng giễu cợt hừ .

      Mấy người Sở Thanh yên ổn nghỉ ngơi, giống như bên ngoài có xảy ra chuyện gì, nhưng tình huống trong chiếc xe khác lại hoàn toàn khác nhau.

      khắc cửa sụp xuống, Sở Nghiên ngủ sâu nhanh chóng thanh tỉnh, lúc còn chưa phản ứng kịp chuyện gì xảy ra, những tiếng gào hét đáng sợ làm cho sắc mặt tát nhợt.

      Tang thi! Tang thi thành công phá cửa chạy vào!

      Quả nhiên, sau mười lăm phút, bên ngoài xe vang lên những tiếng đập cửa nặng nề, xen lẫn là những tiếng kêu rên.

      "Tiểu thư Sở, tang thi xông vào. Cứu....Cứu, cứu chúng tôi." thanh Trương Duệ run rẩy làm cho người ta thể phân biệt được, nhưng là vẫn dùng sức đập cửa xe, từng cái đập tay vang dội làm cho Sở Nghiên nhịn được rùng mình cái.

      Nhưng giờ khắc này nghĩ đến phải là chuyện cứu người, mà là phải nhanh chóng khóa cửa xe, thể để người bên ngoài mở cửa xe ra được, nếu lúc tang thi xông tới, cũng mất mạng!

      Đồng bạn cái gì, đối với , còn quan trọng hơn mạng mình!

      Mọi người sợ chết, mà là người từng chết qua lần càng thêm sợ chết hơn, hơn nữa Sở Nghiên vẫn là người bị chết trong miệng tang thi, hôm nay đối mặt với nhiều tang thi cùng lúc như vậy, chuyện đầu tiên Sở Nghiên nghĩ tới chính là vĩnh viễn bảo vệ cho bản thân mình!

      Mà Trương Duệ ở bên ngoài lại biết chuyện này, vẫn còn dùng sức đập cửa, mỗi cái đập xuống, thanh lớn này ngày càng đưa tang thi tới nhanh hơn.

      "! Cứu, cứu tôi, tôi muốn chết, á---" Lúc Trương Duệ dùng sức đập cửa cầu cứu Sở NGhiên, tiếng thét sau lưng làm cả người cứng đờ, theo bản năng nhìn vê phía thanh kia.

      Chỉ thấy người hoàn toàn bị tang thi bao quanh, vết máu khuôn mặt thể nhận là ai, tang thi xung quanh ngửi thấy mùi máu lập tức chuyển mục tiêu, chậm rãi tới.

      Mấy tang thi lôi kéo người kia, cuối cùng nghe được thanh trầm muộn, thanh giống như vật gì đó xé ra, sau đó máu tươi bắn ra, từng giọt máu đỏ ngừng văng khắp nơi, còn rơi trúng vào chân Trương Duệ.

      Phù phù, phù phù.

      Trương Duệ giống như còn nghe bất kỳ thanh nào, nhìn cái thứ co rút lại, quả cầu thịt ngừng đập, biết cái đó chính là trái tim của đồng bạn ! (@ A đô ~ Vừa edit vừa xem Walking Dead 3, cảm giác là ..... - Nuy)

      Trong chớp nhoáng Trương Duệ muốn thét chói tai, muốn nổi diên, muốn giết tất cả tang thi!

      Mặc dù Trương Duệ tự nhận mình là người tốt, nhưng cũng thể nào trơ mắt nhìn đồng bạn mình chết , từ khi mới vừa bắt đầu, nghĩ chỉ cần hy sinh Mộ Hi "vô dụng", làm mồi dụ tang thi để giúp cho mọi người an toàn chạy thoát có sao.

      Mà bây giờ, mới vừa rồi Sở Nghiên bọn họ là đồng bạn của nhau, hôm nay lúc lớn tiếng cầu cứu bị xem , hoàn toàn để ý tới sống chết của bọn họ, quan hệ như vậy gọi là "đồng bạn" sao?

      "Tốt lắm, cũng sai biệt gì rồi, chúng ta xuống thôi." Sở Thanh luôn im lặng ngồi trong xe, từ từ mở mắt, nhìn thấy đám tang thi bao quanh nhà để xe, thấp giọng mở miệng, sau đó đẩy cửa xe bước xuống.

      Ở xung quanh có số tang thi chậm rãi tìm "thực vật", ở khắc Sở Thanh mở cửa bước xuống kia, cước bộ giống như tăng nhanh thêm mấy phần, vọt tới chỗ Sở Thanh.

      Mà cùng lúc khi thấy Sở Thanh bước ra, mắt Trương Duệ phát sáng, nhưng ngay lập tức lại chuyển sang thù hận, tại ta ra ngoài làm cái gì, chẳng lẽ ta nghĩ bây giờ bước ra cảm ơn sao, tuyệt đối thể nào, đồng bạn chết, ta ra ngoài coi là cái gì.

      Sở Thanh cũng thèm để ý Trương Duệ, con Thủy Long tràn ra từ tay , ngay sau khi rời khỏi tay Sở Thanh, con Thủy Long kia càng ngày càng lớn, cuối cùng cơ hồ lớn bằng thùng nước, đánh tới tang thi, mỗi khi Thủy Long cắn xuống cắn nát tang thi.

      Ngay sau đó, lại con Hỏa Long từ trời giáng xuống, tham gia hàng ngũ sắn giết tang thi, phàm là tang thi đụng vào Hỏa Long, tới mấy giây liền bị đốt hóa thành tro bụi, cứ như vậy, hơn trăm tang thi chớp mắt bị săn giết hầu như còn.

      "Tại sao?" Vốn Trương Duệ vẫn chết đứng nhìn tất cả tang thi bị tiêu diệt, liền lớn tiếng chất vấn: "Tại sao bây giờ các người mới ra ngoài, chẳng lẽ các người biết chúng tôi căn bản thể đối phó với chúng được, đây là cách các người đối xử với đồng bạn sao?"

      Sau khi Sở Thanh nghe được, chăm chú nhìn Trương Duệ, hồi lâu mới chậm rãi mở miệng, trong thanh mang theo hờ hững đối với sinh mạng: "Dĩ nhiên là tôi biết, nhưng liên quan gì tới tôi, đồng bạn của là Sở Nghiên, mà tôi lại tên là Sở Thanh."

      "Vô cùng xin lỗi cho các người biết, chúng tôi cùng với cái vị mà các người liên minh, Sở đại tiểu thư, cũng phải cùng đường, mặc dù cùng nhau hành động, nhưng chúng tôi phải là đồng bạn, hơn nữa....." Hoàng Á Lê từ cao nhìn xuống Trương Duệ chật vật nằm mặt đất, giọng giễu cợt: " khắc các người liên minh cùng với Sở Nghiên, trở thành kẻ thù của chúng tôi, điểm này, phải nhớ cho kỹ nha!"
      Last edited: 1/3/16
      Nhiên Nhiên, Tôm Thỏhonglak thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      [QUYỂN 2] Chương 19: Trạm xăng yên tĩnh

      Chuyển ngữ: Nuy Ham

      Kẻ thù? ra căn bản Sở Thanh và Sở Nghiên phải là đồng bạn, mà là quan hệ thủy hỏa bất dung (*như nước với lửa - Nuy) sao?

      Giờ khắc này, Trương Duệ mới hiểu ra, thế giới này cũng phải cái gì cũng giống như nghĩ, mặc dù giờ phút này trong lòng đầy bất mãn, nhưng có biện pháp hận mấy người này, bởi vì dù ai cũng có lòng độ lượng lớn giúp kẻ thù của mình!

      "Sở Thanh, tôi là chị của cậu!" Lúc này, Sở Nghiên đẩy cửa xe ra, ra, mặt đầy tức giận, lần đầu tiên, kéo lớp mặt nạ dịu dàng và đoan trang ở trước mặt mọi người.

      "Tôi có người thân!" trời sinh mệnh cách như vậy, lúc còn sư phụ từng qua duyên kiếp gia đình của , bây giờ suy nghĩ lại chút đúng là sai, bất kể là Sở Thanh Y, hay là Sở Thanh hôm nay, tựa hồ có duyên với gia đình mình.

      Lời vừa ra, bất kể là Sở Nghiên hay Sở ba, sắc mặt đều khó coi vô cùng.

      "A Thanh, lời của con là có ý gì? Mặc kệ con tức giận với Nghiên Nhi thế nào, con bé cũng là chị của con, mà ta lại là ba ba của con, chúng ta chính là người thân của con!" Sở ba biết con của mình thích phản nghịch, nhưng lại nghĩ tới lại phản nghịch tới mức này, chẳng lẽ trong mắt của , bọn họ phải là người thân sao?

      "Đủ rồi." Sở Thanh nhíu mày cái, giọng ràng vui: " cần ở trước mặt tôi làm sắc mặt "từ phụ" (*ba hiền - Nuy), ông xứng."

      Lời này lần nữa làm cho ba người Lục Thần có chút chấn động, nhưng bọn ít nhiều cũng có chút hiểu , mặc dù Mộ Hi ở chung với bọn họ lâu, nhưng sau khi nhìn thấy sắc mặt Sở Nghiên, hơn nữa bây giờ Sở ba lại bất công như vậy, tự nhiên phủ nhận lời của Sở Thanh.

      Mà sắc mặt của Sở ba hoàn toàn khó coi, muốn điều gì, lại bị Sở Thanh chặn lại, trước bước : "Mẹ chết như thế nào, mà những năm nay ông đối xử với tôi thế nào, ông ràng, tôi cũng ràng, nên những lời trái lòng nữa."

      Bởi vì tôi chán ghét!

      Mặc dù câu cuối cùng Sở Thanh ra, nhưng ai ở đây đều hiểu rất , vẻ mặt chán ghét của Sở Thanh thể ra như vậy, làm cho người ta thể nhìn lầm.

      "A Thanh, đồ cũng chuẩn bị xong, chúng ta có thể ." Hoàng Á Lê xử lý tốt tất cả vấn đề, tới chào hỏi với Sở Thanh, tại mọi người hoàn toàn xé rách da mặt, cho nên cũng cần phải giả bộ thêm nữa.

      " tới trạm xăng trước." Bởi vì trước đó sớm chuẩn bị, cho nên Sở Thanh biết quanh đây có trạm xăng dầu, mà bây giờ là ngày thứ nhất của mạt thế, mặc dù trật tự tê liệt, nhưng vẫn còn rất nhiều thứ ở đây, bọn họ cũng muốn dự trữ nhiều xăng, nhưng bởi vì " có" quan hệ với người dị năng hệ gian, nên rất nhiều thứ thể mang, mà bây giờ Mộ Hi xuất , lại mang đến tiện ích .

      Hoàng Á Lê vừa nghe Sở Thanh xong cũng hiểu ý, nếu tại Mộ Hi là người dị năng hệ gian, tự nhiên phải chứa nhiều đồ chút, mặc dù trước mạt thế các chuẩn bị ít vật tư, nhưng mạt thế lại kéo dài mười năm trở lên, cũng biết có dùng đủ .

      Mà sau khi Sở Nghiên nghe xong, cắn cắn môi, cuối cùng vẫn quyết định theo sau mấy người Sở Thanh.

      Mặc dù xăng trong xe có ít, nhưng bởi vì mạt thế tới mà toàn xã hội tê liệt, kéo theo sản xuất xăng dừng lại, cho nên nếu thừa dịp này thu thập nhiều xăng dầu chút, sớm muộn cũng có ngày bị thua thiệt.

      Bất quá....

      Sở Nghiên cắn răng, nhìn gian mơ hồ bị chất đầy, trong lòng có loại bất mãn ra được.

      Kiếp trước, lúc phát ra gian riêng cũng như vậy, giống như cái sân bóng , mà là khoảng gian có hạn chế, muốn để bao nhiêu để bấy nhiêu, mà bây giờ, vì dự trữ thức ăn và quần áo, cho nên chuẩn bị xăng cũng nhiều lắm.

      Sở Nghiên khỏi buồn bực trong lòng, sau đó bắt đầu nhớ lại cuối cùng là đúng chỗ nào, lúc mới vừa lấy được gian tới tay cũng khá lớn, bây giờ lại biến thành như vậy.

      Vì "tiết kiệm xăng", bốn người Sở Thanh xe, mà là để cho Mộ Hi thu chiếc Hummer vào gian, rồi bộ tới trạm xăng.

      Bởi vì đây là khu nhà giàu, cho nên hộ gia đình tương đối ít, vì vậy tang thi cũng có nhiều, hơn nữa coi như có tang thi giống như lần bị rượt theo của Trương Duệ, đối với giá trị vũ lực của ba người mà , muốn thuận lợi tới trạm xăng cũng có vấn đề gì.

      Nhưng người phía sau lại có vận khí tốt như vậy, biết là vô ý hay cố ý, mặc dù mấy người Sở Thanh đường chém giết tang thi, nhưng biết tại sao lại có mấy "con cá" lọt lưới, mà những con cá lọt lưới kia hình như lợi hại mấy tang tang thi bình thường mấy phần, làm cho đoàn người phía sau chật vật chịu nổi.

      Mà lúc này Trương Duệ và Sở Nghiên cùng lòng, sau khi bị bỏ rơi đêm qua, Trương Duệ cũng biết, Sở Nghiên người này tuyệt đối phải người tốt lành gì, rất có thể ngày hôm qua lấy việc lôi kéo để đả kích Sở Thanh .

      thể , mặc dù Trương Duệ phải người thông minh, nhưng lại có mấy phần bén nhọn, lúc này suy đoán như vậy, mặc dù đúng hoàn toàn, nhưng cũng sai biệt lắm.

      Cuối cùng, gần giờ sau, hai đội coi như an toàn tới trạm xăng, dĩ nhiên, mặc dù đoàn người Sở Thanh dính ít máu đen người, nhưng tinh thần vẫn phấn chấn như cũ, mà đoàn người kia trừ Sở Nghiên và Sở ba ra, toàn bộ đều chật vật chịu nổi.

      Lúc mấy người chuẩn bị tới trạm xăng, đột nhiên Sở Thanh dừng bước, có chút nghi hoặc nhìn về phía trạm xăng.

      "A Thanh?" Thấy dáng vẻ cảnh giác của Sở Thanh, Lục Thần nhàng tới bên cạnh , thấp giọng hỏi xảy ra chuyện gì.

      "Có cái gì đó đúng lắm." xong, chân mày Sở Thanh càng nhíu chặt hơn, cả người cũng căng thẳng, giống như khi có cái gì đó là cỏ cây đung đưa lập tức công kích: "Quá yên tĩnh!"

      Sở Thanh , mọi người cũng có chú ý, nơi này đích quá yên tĩnh , ràng bãi đỗ xe dừng lại ít xe hơi xa hoa, giống như xếp hàng chờ vậy, nhưng mới vừa đến gần phạm vi lại phát ra con tang thi nào, điểm này cũng quá hợp lý rồi!

      Hoàng Á Lê cố gắng nhớ lại chuyện có liên quan đến bãi đỗ xe này, nhưng kiếp trước, trước khi mạt thế bắt đầu, cũng có ở đây, mà là ở chung chỗ với bạn trai, sau khi mạt thế tới, liền được đưa tới Thành phố K, cho nên cũng biết chỗ này có nguy hiểm gì .

      Mà Sở Nghiên ở cuối đoàn người hơi cau mày, bởi vì biết vì sao lại có cảm giác quen thuộc, phải biết cả kiếp trước, bởi vì đời phát sinh quá nhiều chuyện, là cho trí nhớ của cũng có chút mơ hồ .
      Last edited: 14/3/16
      Nhiên Nhiên, Tôm Thỏhonglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :