1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chí tôn nữ hoàng quật khởi ở mạt thế - Công Tử Khinh Cuồng (Q2_c61.1) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      [QUYỂN II] Chương 60.3: Phòng thí nghiệm điên cuồng

      Chuyển ngữ: Nuy

      ****




      “Lời này của cậu có ý gì? Chẳng lẽ….” Cận Hi như nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt càng trở nên khó coi hơn, mặc dù nghĩ tới những nhi này có thể có chỗ dùng gì đó, nhưng nghĩ tới chỗ dùng lại như vậy. là… là độc ác!



      Sở Thanh trả lời câu hỏi của , mà là bước vào căn phòng thứ hai, căn phòng thứ hai cũng khác gì căn phòng thứ nhất, đều giống nhau cả, đều có dụng cụ thủy tinh, duy nhất giống chính là thứ để trong những dụng cụ kia, căn phòng thứ nhất là nhi, mà căn phòng thứ hai lại chính là đủ loại khí quan (*bộ phận) thân thể của con người.



      Tim, gan, phổi, lá lách, bất kể cái gì cũng có thể tìm được ở đây, thậm chí còn có rất nhiều nhãn cầu lúc chìm lúc nổi trong chất lỏng màu lam, màu sắc của các khí quan cũng vô cùng tươi mới, giống như mới vừa lấy xuống từ cơ thể con người, nhìn chất lỏng màu lam nhạt trong bình kia, Sở Thanh cảm thấy có phải đó chính là tác dụng của chất lỏng, bất quá Sở Thanh lại để ý, thứ như vậy cũng có ích gì đối với , bàn về hiệu quả giữ tươi, có cái gì có thể so được với linh tuyền trong Tử Phủ của chứ?



      Cũng giống như lúc nãy, vừa ra khỏi cửa, tay Sở Thanh lại lần nữa xuất điện hồ, sau đó căn phòng hoàn toàn bị hủy diệt.



      Những căn phòng sau đó có rất nhiều thứ, đủ các loại vật liệu, có thức ăn, có quần áo, chăn bông linh tinh, còn có ít súng ống, mà khi đến căn phòng cuối cùng, ánh mắt Sở Thanh lóe lên tia kinh ngạc cảm thán, nghĩ tới ở chỗ này lại có căn phòng như vậy.



      Trong phòng là các loại dụng cụ, cùng với thuốc thử hóa học linh tinh gì đó, hiển nhiên chỗ này chính là phòng thử nghiệm, tùy ý lật ra tài liệu ghi chép trong phòng thí nghiệm, Sở Thanh hơi nhếch khóe môi, mặt treo nụ cười giễu cợt.



      ra là như vậy, nghĩ tới Kim Đạt Nhân lại là người có dã tâm như thế, muốn có được dị năng cường đại nhất để thống nhất mạt thế? dám muốn! Bất quá chỉ là người bình thường có dị năng mà thôi, biết ở đâu mà có lòng tin như thế!



      Thu lại số thứ cùng tài liệu trong phòng thí nghiệm, Sở Thanh gật đầu với Cận Hi bên cạnh: “Chúng ta đều xem qua tất cả căn phòng ở tầng phía , cũng thấy đồng bọn của , đoán chừng là bị nhốt vào tầng bên trong phía dưới, bất quá phía dưới còn nguy hiểm hơn ở đây, xác định muốn cùng tôi xuống sao?”



      số việc Sở Thanh nên trước, nếu , đoán chừng hai người gặp phải nguy hiểm.



      “Tất nhiên, tôi nhất định phải xuống.” Mặc dù Cận Hi thường xuyên tỏ ra biếng nhác, đối với mọi chuyện đều thờ ơ, nhưng lại rất nặng nghĩa khí.



      “Vậy cũng tốt.” Nhún nhún vai, biết Cận Hi cũng thể nào thay đổi suy nghĩ của mình, làm gì khác hơn là đáp ứng : “Sau khi xuống, chính cũng phải cẩn thận chút, tôi cũng có chuyện của mình.”



      Mặc dù lúc đầu cũng muốn mang Cận Hi xuống, nhưng nếu cùng , nhưng vậy phải nhắc nhở , để cho cẩn thận nguy hiểm.



      Sau khi hai người thu thập xong tất cả, từ từ đến cuối hành lang, Sở Thanh phát con đường này chạy từ đầu tới cuối chỉ có mặt vách tường, có gì cả, nhưng có thể cảm giác được có cổ lực lượng dưới chân, cổ lực lượng kia vô cùng khổng lồ, hơn nữa cũng cảm thấy có ít sinh mặng hoạt động dưới chân.



      có?”



      , chẳng qua là bị cái gì đó che lại, nên chúng ta cảm giác được.” Tay Sở Thanh chậm rãi lục lọi tìm tòi vách tường, cảm nhận xem vách tường có khe hở hay cơ quan gì đó , lục lọi hơn nửa ngày, Sở Thanh vươn ngón tay, nhàng đâm vào chỗ.



      Ngay lập tức, vách tường vốn bằng phẳng tựa như bị ngón tay đâm vào tạo ra lổ , sau đó phát ra thanh cạch cạch, sau đó, cái khuông hình vuông 20 cm từ từ ra mặt tường, chậm rãi xuất hàng phím ấn nho .



      “Đây là muốn nhập mật mã vào sao?” Sau khi thấy phím ấn, sắc mặt Cận Hi càng trở nên khó coi hơn, nếu như thể mở khóa được phím ấn, như vậy bọn họ cũng có cách nào xuống.



      Sở Thanh trả lời, chẳng qua là nghiêm túc quan sát cái khóa phím, sau đó vươn tay, lúc Cận Hi cho rằng đưa ra mật mã nào đó, bàn tay của đặt ngang phím ấn, sau đó chỉ nghe ríz..z..z..z dài, khóa phím xuất khói, ngay lập tức, bên cạnh mở ra cánh cửa, phía sau cánh cửa chính là thang máy thông xuống phía dưới.



      Cận Hi: (⊙o⊙)



      Quả nhiên….thô bạo mà đơn giản, cho nên trực tiếp để cho khóa phím nhạy, chẳng lẽ cậu ta sợ thang máy xuất sao?



      Kể ra Sở Thanh sợ, nếu như cửa mở ra được, cùng lắm là dùng dị năng trực tiếp nổ banh là được, dù sao cũng có nghĩ tới lưu lại đây, đến đây chỉ vì cứu người mà thôi, thuận tiện tìm chút nguồn gốc của lực lượng kia là gì, Sở Thanh có cảm giác, thứ lực lượng đó có thể có liên quan tới , có quan hệ, làm sao có thể bỏ qua!



      Hai người ngồi thang máy từ từ xuống, vốn nghĩ rằng khoảng cách lâu, nhưng ngồi gần mười lăm phút cũng có dấu hiệu ngừng lại, Cận Hi mới mơ hồ hiểu ra chỗ này có đơn giản như vậy.



      Trong nháy mắt thang máy mở ra, ánh mắt Sở Thanh đỏ lên, trong mắt đầy sát khí dữ tợn, ngay cả Cận Hi cũng thay đổi sắc mặt, vô cùng khó coi, bộ muốn tìm người liều mạng.

      [QUYỂN II] Chương 60.4: Phòng thí nghiệm điên cuồng

      Chuyển ngữ: Nuy

      ****



      Trong nháy mắt thang máy mở ra, ánh mắt Sở Thanh đỏ lên, trong mắt đầy sát khí dữ tợn, ngay cả Cận Hi cũng thay đổi sắc mặt, vô cùng khó coi, bộ muốn tìm người liều mạng.



      Sau khi người trong phòng thí nghiệm thấy hai người, mặt treo nụ cười, sau đó tới bên người Sở Thanh, quan sát lượt, : “ tệ, tệ, lần này hàng hóa đưa tới mạnh hơn trước kia rất nhiều, nhất là thiếu niên này, người cậu ta giống như có vài loại lực lượng.”



      Người đàn ông cầm dụng cụ biết tên trong tay, đứng trước người Sở Thanh mà quơ quơ, sau đó trong dụng cụ phát ra ba màu ánh sáng: “Ừm, thủy (*nước), phong (*gió), còn có lôi (*sấm sét) sao? Ha ha, tệ, tệ! Lần này thí nghiệm nhất định có tiến bộ rất lớn.”



      xong, người đàn ông vươn tay muốn lôi Sở Thanh , nhưng ngay lập tức, cảm thấy cổ tay chợt lạnh, sau đó thanh vật gì đó rớt xuống vang lên, lúc này mới phát thứ rơi mặt đất chính là tay của , là tay của cứ như vậy bị chém đứt, thậm chí ngay cả đau đớn cũng cảm nhận được. Này…Cái này sao có thể?



      “Cậu! Cậu là ai? Cậu phải là hàng hóa bị đưa tới, tại sao lại xuất ở chỗ này!” Người đàn ông kinh hãi, lần đầu tiên gặp phải trận thế như vậy, tới chỗ này được nửa tháng, mỗi ngày đều đưa tới vô số người dị năng khác nhau để phục vụ bọn họ luyện chế thuốc, cũng là rất kính cẩn nghe theo, căn bản có dám làm như vậy, nhưng cậu thanh niên trước mắt lại chẳng những làm thế, thậm chí trong mắt còn mang theo sát khí, hận thể giết chết !



      “Vốn chúng tôi chỉ muốn tìm lại đồng bạn mà thôi, nhưng bây giờ nhìn lại, còn cần phải vì dân trừ hại, nếu để cho đám cặn bã bọn mày sống, chính là làm hại với người khác.” Lúc này mặt mặt Sở Thanh phải biểu tình cảm xúc nữa, chính là mặt mang theo nụ cười, nhưng nụ cười như thế càng làm cho người ta cảm thấy đáng sợ hơn, cười rực rỡ như thế, người như vậy nhất định rất nguy hiểm!



      cần biết mày là người nào, bây giờ lập tức cút khỏi đây, đây phải là nơi bọn mày xuất , nếu , đừng trách chúng tao khách khí!” Người đàn ông gầm lên, sau đó từ từ lui về phía sau, lui đến bên tường, tay đè xuống cái nút sau lưng, mặt mang theo nụ cười hưng phấn, rốt cuộc, chỉ cần cơ quan cảnh báo vang lên, tuyệt đối có thể bắt được hai người kia, nhất là cậu thiếu niên đó, tuyệt đối là tài liệu tốt, làm sao có thể để nó rời !



      Trong mắt người đàn ông mang theo thần sắc điên cuồng, đối với nhà khoa học cái gì là quan trọng nhất? Tất nhiên chính là tài liệu thí nghiệm sống rồi, mà nay có tài liệu sống hoàn mỹ như thế đứng trước mặt , làm sao có thể động tâm!



      Chẳng qua, tay còn chưa chạm vào cái nút đó, cánh tay mảnh khảng bắt lấy cổ tay của , nhàng siết chặt cái, thanh xương cốt vỡ vụ vang lên ràng, mà cái đó làm sao có thể che cảm giác đau đớn, làm cho biết cổ tay của hoàn toàn bị phế.



      “Mày! Rốt cuộc mày là ai?!” Lần đầu tiên, người đàn ông luống cuống, cũng phải sợ mất bất kỳ khí quan nào, bởi vì tại kỹ thuật sớm hoàn thiện, đối với bọn chúng, chỉ đổi cánh tay có vấn đè gì, nhưng bây giờ nhìn lại, người này chỉ muốn tay chân , còn muốn cả tính mạng của nữa!



      “Tao là ai à?!” Sở Thanh khẽ cười tiếng, giọng khàn khàn u, Cận Hi bên cạnh sửng sốt, sau đó trong mắt lên tia sáng bội phục: “Tao tới để giết chết bọn mày, đám cặn bả cần sống thế giới này.”



      Lúc mới bắt đầu Cận Hi có chú ý, bây giờ mới phát , Sở Thanh vẫn luôn đưa lưng về máy theo dõi, hơn nữa giọng cũng cố ý thay đổi theo, cho nên căn bản có ai nghĩ tới người này chính là Sở Thanh.



      Vặn cánh tay người kia, Sở Thanh cẩn thận tránh né hệ thống giám sát xung quanh, nhìn cảnh tượng hoang đường bốn phía, nghe tiếng rên rỉ đau khổ của đám con , sát ý trong mắt ngày càng đậm, từng bước từng bước đến gần phòng thí nghiệm.



      “Mau cút vào!” Đá văng cửa, Sở Thanh ném người đàn ông vào phòng thí nghiệm, thình thịch tiếng, thanh vật nặng rơi xuống thu hút người ở đây, ánh mắt cũng rơi vào người nằm đất.



      Người trong phòng thí nghiệm thấy là người đàn ông, trong mắt lóe lên tia ngạc nhiên: “Tiểu Phương, phải cậu dẫn vật thí nghiệm mới đến sao? Như thế nào lại làm thành dáng vẻ chật vật như vậy rồi?” Nhìn người nọ tay bị đánh gẫy, tay bị chém đứt, nhiều người trong phòng thí nghiệm kinh ngạc, phải chỉ ra ngoài đón người hay sao, như thế nào lại làm cho mình chật vật như vậy?



      “Sở ca, cứu…Cứu em, bọn họ..bọn họ là ma quỷ!” tại Tiểu Phương hiểu, hai người sau lưng căn bản phải là người Kim đại ca đưa tới làm vật thí nghiệm, mà là ma quỷ, là ma quỷ đến giết bọn họ!



      Lúc nghe được ra hai từ “ma quỷ”, người ở đây mới phát ở trước cửa còn có hai người đứng, trong hai người đó còn là thiếu niên, người khác là thanh niên, ngoại trừ dung mạo tinh sảo bên ngoài của hai người, cũng có đặc điểm gì khác.



      “Mày…Mày là Cận Hi?” người trong đám kia quát to lên, nhìn Cận Hi, trong mắt lóe lên thần sắc hoảng sợ, Cận Hi là tài liệu sống mà bọn họ muốn nhất, nhưng đồng dạng cũng là người mà bọn họ sợ hãi nhất.



      Trận chiến năm đó của Cận Hi được ghi hình lại truyền trở về, tất cả mọi người đều bị Cận Hi tràn đầy huyết tinh (*máu me) trấn trụ, cũng là khi đó, tất cả mọi người đều nôn nóng hy vọng bắt được người này làm tài liệu sống, nhưng cũng biết là chuyện thể nào.



      Mà hôm nay, người đàn ông này lại xuất ở đây, mọi người có cảm giác hưng phấn như tưởng tượng, mà chỉ duy nhất cảm nhận được sợ hãi từ tâm!



      Đúng vậy, sợ hãi, là sợ hãi phát ra từ nội tâm!



      Bọn họ biết, thế giới này có người nào có thể chống được người đàn ông này! Truyện được post tại nuylovevaoi.wordpress



      “Những vật thí nghiệm đêm qua được đưa tới ở trong tay mấy người , nếu như các người đưa thủ hạ của tôi ra, như vậy tôi ngay lập tức!” Cận Hi nhìn đám người ở đây, lạnh nhạt , nhưng lời lại vô cùng khéo léo, từ đầu chỉ là “tôi”, mà phải là “chúng tôi”, Cận Hi biết, hôm nay coi như tha cho, với tính tình Sở Thanh cũng tuyệt đối bỏ qua cho những người này!



      Giao ra? Bây giờ bọn họ muốn giao người ra, nhưng những người đó có thể giao đủ sao? tại giao ra, đoán chừng mấy người bọn họ cũng bị Cận Hi ở trước mặt này giải quyết trước tiên !



      Bây giờ biện pháp duy nhất chính là lưu lại Cận Hi và người thiếu niên kia!



      cần nghĩ bấm chuông báo động nữa, có muốn hay kết cục của các người giống như người đàn ông này.” Sở Thanh hờ hững , dưới chân đá đá Tiểu Phương vì mất quá nhiều máu mà sắc mặt tái nhợt, lúc này cũng gần chết rồi.



      Mà Tiểu Phương cũng liên tiếp lắc đầu ra cho đồng bạn, thiếu niên này căn bản phải người bình thường, mà là tên ma quỷ, ma quỷ từ đầu đến cuối!



      “Thế nào, chẳng lẽ đối với các người, vật thí nghiệm còn quan trọng hơn tính mạng của mình sao?” thanh Cận Hi lại vang lên lần nữa, lần này mang theo kiên nhẫn ràng: “Các người chỉ có khắc suy nghĩ, sau khắc, nếu như tôi thấy được thủ hạ của mình, nhưng vậy các người chuẩn bị chết .”



      Trong phòng thí nghiệm, mấy người kia liếc mắt nhìn nhau, sau đó ngậm miệng lại, khẩn trương nhìn hai người (Sở Thanh và Cận Hi), giống như sợ hai người trực tiếp gây khó dễ vậy.



      Thời gian từng chút trôi qua, cuối cùng, kiên nhẫn của Cận Hi tới cực hạn, chuẩn bị tới phía đối phương, hảo hảo dạy dỗ bọn họ cách khó quên, nhưng khi bước lên bước đầu tiên, thân thể liền mềm nhũn, thêm vài bước nữa lảo đảo, thiếu chút nữa té lăn đất.

      QUYỂN II] Chương 60.5

      Chuyển ngữ: Nuy

      ****


      “Ha ha, Sở, thuốc nghiên cứu tệ, lại có thể bắt người lợi hại như Cận Hi nha, lần này chúng ta có được tư liệu sống tốt như vậy, nhất định có thể làm cho Kim tiên sinh hài lòng.” Sau khi xong câu đó, mấy người phòng thí nghiệm tới trước mặt Sở Thanh và Cận Hi, muốn bắt lấy hai người, hai người này chính là tài liệu thí nghiệm sống tốt đó, chẳng qua đáng tiếc phải là con , nếu như là con , bọn họ còn muốn nhìn thử đời sau của hai người đó chút, coi xem có thể kế thừa dị năng của bọn họ (hai người Sở Thanh) hay .

      Mấy người đó tính toán rất tốt, chẳng qua thực tế luôn rất tàn khốc hơn ảo tưởng, khi bọn muốn bắt lấy Sở Thanh và Cận Hi, lại phát bản thân thể động, sau đó khí dần loãng, bọn cảm giác hô hấp của mình rất khó khăn.

      “Cảm giác hít thở thông như thế nào?” giọng chứa tiếng cười vang lên, thanh kia còn trầm thấp nữa, mà giống như thanh trong sáng của thiếu niên, Sở Thanh phát chỗ này cũng có camera, cũng có thiết bị nghe lén, cho nên cần giả giọng của mình nữa.

      Mấy người đó dùng sức há miệng, hy vọng có thể gì đó, nhưng bọn họ phát , bất kể cố gắng thế nào cũng thể phát ra chút xíu thanh nào, giống như có thứ gì đó ngăn cách thanh của mình.

      “Ừ, chắc các người chưa từng thấy qua cách sử dụng dị năng thế này , tôi cho các người nhìn chút.” Sở Thanh luôn luôn thích nhiều, lúc này cũng hề kiệm lời nữa, mặt tràn đầy hứng thú nhìn về phía mấy người đó, chậm rãi : “ ra đây chính là cách sử dụng dị năng hệ Phong đơn giản nhất, dùng gió tạo thành lớp màng mỏng, bao lấy đầu các người, gió rút tất cả dưỡng khí xung quanh, cuối cùng, tất cả các người vì hít thở thông mà chết.”

      Theo thời gian, sắc mặt của mấy người đó dần thâm tím, nếu cứ như vậy xuống, họ nhất định hít thở thông mà chết, nhưng trong ánh mắt của Sở Thanh chẳng có chút điểm đồng tình nào, có nữa cũng là lạnh lùng vô tận.

      “Biết , vốn dĩ tôi cũng muốn giết các người, có trách trách các người làm cho tôi nhớ lại số ký ức tôi muốn nhớ tới.” khi nhớ đến những thứ kia chỉ muốn giết người.

      “Bỏ…Bỏ qua cho chúng tôi. Chúng tôi.. vì… vì cậu hiệu lực….” Người đàn ông gọi là ‘ Sở’ kia với Sở Thanh, trong mắt tràn đầy vẻ cầu xin, muốn chết, bọn họ cũng muốn chết, thí nghiệm mới bắt đầu, chỉ cần bọn họ kiên trì, sau này chắc chắn phen thành tựu to lớn, như thế nào mà bọn họ cam lòng chết như vậy!

      Bọn họ từng là những nhà khoa học bị xã hội bài xích, cuối cùng mạt thế tới, trong mạt thế có ai quản bọn họ, hơn nữa thí nghiệm của bọn họ cũng lấy được thành quả nhất định, cho nên bọn họ muốn chết!

      “Sở Thanh, phải giết họ sao?” Trong nháy mắt Cận Hi có chút mềm lòng, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt.

      “Nhớ mới vừa rồi bọn chúng là cái gì ?” Sở Thanh hờ hững : “Nhớ đến những kia ở hành lang , hơn nữa, nếu chúng chết, mà rơi vào tay chúng cũng bị đám đàn ông này xâm phạm, bởi vì bọn chúng muốn thí nghiệm dưới hưng phấn cực độ, người dị năng có thể đột phá hay tái giá (?) hay ?” (Nuy thề là Nuy nghĩ bậy nghĩ bạ âu *mắt lấp lánh* ≧✯◡✯≦ )
      Những tài liệu thí nghiệm kia Cận Hi có nhìn, nhưng có nghĩa là Sở Thanh có nhìn, mặc dù vừa vặn giống như tùy ý liếc nhìn, nhưng lại ghi xuống tất cả nội dung, cho nên, mới càng thêm chán ghét những người này.

      “Hơn nữa….” Vào lúc này khóe miệng Sở Thanh gợi lên, ngữ điệu chế giễu : “Nếu như tôi đoán sai mà , vận mệnh những thủ hạ của cũng giống thế, bây giờ người còn sống còn có mấy người nga.”

      Những lời này giống như mồi lửa đối với Cận Hi, trong nháy mắt đốt cháy lý trí của , tới đây là vì đồng bạn của mình, nhưng làm cho nghĩ tới chính là, đồng bạn của lại gặp phải độc thủ!

      , đừng có giết tôi….” Giống như tiếng rên rỉ cuối cùng, sau đó ánh mắt vốn bình tĩnh của bọn họ nháy mắt trở nên hỗn loạn, mặc dù đầu vẫn bị màng gió bao lại, nhưng vẫn về phía người bên cạnh, bắt đầu chém giết lẫn nhau.

      “Dị năng của thú vị, cảm giác giống như là, ừm…” Sở Thanh nghiêng đầu, nhíu mi, dùng sức suy nghĩ từ ngữ để hình dung dị năng này: “Giống như là thôi miên?”

      Cảm giác đó cũng khác thôi miên mấy, bất quá hiệu quả còn tốt hơn so với thôi miên, bất kể là ai, chỉ cần số lượng quá nhiều, Cận Hi đều có thể khống chế hết.

      Cận Hi trả lời, có lẽ bởi vì bọn họ là nhà khoa học, cho nên dùng não nhiều hơn người khác, vì vậy điều khiển có chút phiền toái, bất quá bởi vì có Sở Thanh trợ giúp, làm cho đầu óc bọn họ được thanh tĩnh, cho nên thao túng tương đối dễ chút.

      Sở Thanh trừng mắt nhìn, sau đó triệt bỏ màng gió đầu họ, đột nhiên cảm giác được, trực tiếp nhìn họ chém giết càng thú vị hơn, càng làm cho người ta hưng phấn hơn.

      Quả nhiên, sau khi Sở Thanh triệt bỏ màng gió, công kích mấy người đó càng thô bạo hơn nhiều, quả đấm đánh, tay bắt lấy, còn có hàm răng cắn xé, vốn là những nhà khoa học áo mũ chỉnh tề, vào giờ phút này giống như biến thành dã thú có lý trí, ngừng công kích người bên cạnh, bất kể là địch hay là bạn, chỉ cần tiến vào tầm mắt họ, đều bị cắn xé hết. (@Nuy: Ồ, đây chẳng khác gì là tang thi a >.,> )

      “Tốt lắm, tại chúng ta cũng nên cứu thủ hạ của .” Sở Thanh thở dài, trong lòng có dự cảm, cảnh phía sau cũng phải là điều muốn thấy, ngay trong hành lang thông đạo có cảnh tượng thế này, thứ kế tiếp thấy có thể nghĩ biết là tàn nhẫn hơn rất nhiều.

      Mặc dù trong lòng đành lòng, nhưng Sở Thanh biết, có ít thứ nhất định phải đối mặt, có quyền lựa chọn, trừ phi muốn thấy chết mà cứu.

      Sau khi Cận Hi nghe Sở Thanh cũng gật gật đầu, bất quá trong lòng vẫn còn có chút bất an, bởi vì những người đó trong lối là hạng người gì đều ràng, nếu như thủ hạ của cũng biến thành dáng vẻ đó, biết bản thân mình có thể chịu đựng được hay !

      Bắt lấy tiểu Phương là người duy nhất còn sống, Sở Thanh mỉm cười nhìn , làm cho cảm thấy sợ hãi, mặc dù thoạt nhìn thiếu niên còn này rất thờ ơ, nhưng khi cười lên lại tạo cho người ta cảm giác sợ hãi.

      “Tôi , tôi . Van cầu các người tha cho tôi, tôi cái gì cũng .” Biết mình nếu như , tuyệt đối bị đối đãi càng tàn khốc hơn, cho nên vừa bắt đầu tiểu Phương cũng có chuẩn bị giấu giếm cái gì: “Tôi lập tức đưa các người !”

      Nhìn người đàn ông này thông minh như vậy, Sở Thanh hài lòng gật đầu cái, trực tiếp kéo tiểu Phương lên, sau đó để cho dẫn đường.

      “Sở Thanh, cậu …Ài, quên , tôi cái gì cũng muốn hỏi.” ra Cận Hi lo lắng như vậy cũng có lý, dù sao trong những người đó cũng phải tất cả đều là người theo khi mạt thế tới, còn có bạn tốt của trong đó!

      Chẳng qua là khi gặp được, sắc mặt Cận Hi tăng thêm vài phần khó coi, như thế nào mà ngờ tới mình thấy cảnh tượng như vậy!

      Tất cả đều bị nhất trong cái lồng sắt, người mỗi người đều có mặt quần áo, mà bên cạnh các đó là những người đàn ông cùng dạng *, các ấy khóc lóc cầu xin tha thứ, nhưng mấy tên kia có dừng lại động tác xâm phạm!

      Ngay lập tức Cận Hi nổi giận, bạn bè của , những người này đều là bạn bè của , cũng bởi vì nhất thời sơ suất mà bị hạng người nha vậy chà đạp, kết quả như thế, tiếp nhận nổi!
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      [QUYỂN II] Chương 60.5

      Chuyển ngữ: Nuy

      ****


      “Ha ha, Sở, thuốc nghiên cứu tệ, lại có thể bắt người lợi hại như Cận Hi nha, lần này chúng ta có được tư liệu sống tốt như vậy, nhất định có thể làm cho Kim tiên sinh hài lòng.” Sau khi xong câu đó, mấy người phòng thí nghiệm tới trước mặt Sở Thanh và Cận Hi, muốn bắt lấy hai người, hai người này chính là tài liệu thí nghiệm sống tốt đó, chẳng qua đáng tiếc phải là con , nếu như là con , bọn họ còn muốn nhìn thử đời sau của hai người đó chút, coi xem có thể kế thừa dị năng của bọn họ (hai người Sở Thanh) hay .

      Mấy người đó tính toán rất tốt, chẳng qua thực tế luôn rất tàn khốc hơn ảo tưởng, khi bọn muốn bắt lấy Sở Thanh và Cận Hi, lại phát bản thân thể động, sau đó khí dần loãng, bọn cảm giác hô hấp của mình rất khó khăn.

      “Cảm giác hít thở thông như thế nào?” giọng chứa tiếng cười vang lên, thanh kia còn trầm thấp nữa, mà giống như thanh trong sáng của thiếu niên, Sở Thanh phát chỗ này cũng có camera, cũng có thiết bị nghe lén, cho nên cần giả giọng của mình nữa.

      Mấy người đó dùng sức há miệng, hy vọng có thể gì đó, nhưng bọn họ phát , bất kể cố gắng thế nào cũng thể phát ra chút xíu thanh nào, giống như có thứ gì đó ngăn cách thanh của mình.

      “Ừ, chắc các người chưa từng thấy qua cách sử dụng dị năng thế này , tôi cho các người nhìn chút.” Sở Thanh luôn luôn thích nhiều, lúc này cũng hề kiệm lời nữa, mặt tràn đầy hứng thú nhìn về phía mấy người đó, chậm rãi : “ ra đây chính là cách sử dụng dị năng hệ Phong đơn giản nhất, dùng gió tạo thành lớp màng mỏng, bao lấy đầu các người, gió rút tất cả dưỡng khí xung quanh, cuối cùng, tất cả các người vì hít thở thông mà chết.”

      Theo thời gian, sắc mặt của mấy người đó dần thâm tím, nếu cứ như vậy xuống, họ nhất định hít thở thông mà chết, nhưng trong ánh mắt của Sở Thanh chẳng có chút điểm đồng tình nào, có nữa cũng là lạnh lùng vô tận.

      “Biết , vốn dĩ tôi cũng muốn giết các người, có trách trách các người làm cho tôi nhớ lại số ký ức tôi muốn nhớ tới.” khi nhớ đến những thứ kia chỉ muốn giết người.

      “Bỏ…Bỏ qua cho chúng tôi. Chúng tôi.. vì… vì cậu hiệu lực….” Người đàn ông gọi là ‘ Sở’ kia với Sở Thanh, trong mắt tràn đầy vẻ cầu xin, muốn chết, bọn họ cũng muốn chết, thí nghiệm mới bắt đầu, chỉ cần bọn họ kiên trì, sau này chắc chắn phen thành tựu to lớn, như thế nào mà bọn họ cam lòng chết như vậy!

      Bọn họ từng là những nhà khoa học bị xã hội bài xích, cuối cùng mạt thế tới, trong mạt thế có ai quản bọn họ, hơn nữa thí nghiệm của bọn họ cũng lấy được thành quả nhất định, cho nên bọn họ muốn chết!

      “Sở Thanh, phải giết họ sao?” Trong nháy mắt Cận Hi có chút mềm lòng, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt.

      “Nhớ mới vừa rồi bọn chúng là cái gì ?” Sở Thanh hờ hững : “Nhớ đến những kia ở hành lang , hơn nữa, nếu chúng chết, mà rơi vào tay chúng cũng bị đám đàn ông này xâm phạm, bởi vì bọn chúng muốn thí nghiệm dưới hưng phấn cực độ, người dị năng có thể đột phá hay tái giá (?) hay ?” (Nuy thề là Nuy nghĩ bậy nghĩ bạ âu *mắt lấp lánh* ≧✯◡✯≦ )
      Những tài liệu thí nghiệm kia Cận Hi có nhìn, nhưng có nghĩa là Sở Thanh có nhìn, mặc dù vừa vặn giống như tùy ý liếc nhìn, nhưng lại ghi xuống tất cả nội dung, cho nên, mới càng thêm chán ghét những người này.

      “Hơn nữa….” Vào lúc này khóe miệng Sở Thanh gợi lên, ngữ điệu chế giễu : “Nếu như tôi đoán sai mà , vận mệnh những thủ hạ của cũng giống thế, bây giờ người còn sống còn có mấy người nga.”

      Những lời này giống như mồi lửa đối với Cận Hi, trong nháy mắt đốt cháy lý trí của , tới đây là vì đồng bạn của mình, nhưng làm cho nghĩ tới chính là, đồng bạn của lại gặp phải độc thủ!

      , đừng có giết tôi….” Giống như tiếng rên rỉ cuối cùng, sau đó ánh mắt vốn bình tĩnh của bọn họ nháy mắt trở nên hỗn loạn, mặc dù đầu vẫn bị màng gió bao lại, nhưng vẫn về phía người bên cạnh, bắt đầu chém giết lẫn nhau.

      “Dị năng của thú vị, cảm giác giống như là, ừm…” Sở Thanh nghiêng đầu, nhíu mi, dùng sức suy nghĩ từ ngữ để hình dung dị năng này: “Giống như là thôi miên?”

      Cảm giác đó cũng khác thôi miên mấy, bất quá hiệu quả còn tốt hơn so với thôi miên, bất kể là ai, chỉ cần số lượng quá nhiều, Cận Hi đều có thể khống chế hết.

      Cận Hi trả lời, có lẽ bởi vì bọn họ là nhà khoa học, cho nên dùng não nhiều hơn người khác, vì vậy điều khiển có chút phiền toái, bất quá bởi vì có Sở Thanh trợ giúp, làm cho đầu óc bọn họ được thanh tĩnh, cho nên thao túng tương đối dễ chút.

      Sở Thanh trừng mắt nhìn, sau đó triệt bỏ màng gió đầu họ, đột nhiên cảm giác được, trực tiếp nhìn họ chém giết càng thú vị hơn, càng làm cho người ta hưng phấn hơn.

      Quả nhiên, sau khi Sở Thanh triệt bỏ màng gió, công kích mấy người đó càng thô bạo hơn nhiều, quả đấm đánh, tay bắt lấy, còn có hàm răng cắn xé, vốn là những nhà khoa học áo mũ chỉnh tề, vào giờ phút này giống như biến thành dã thú có lý trí, ngừng công kích người bên cạnh, bất kể là địch hay là bạn, chỉ cần tiến vào tầm mắt họ, đều bị cắn xé hết. (@Nuy: Ồ, đây chẳng khác gì là tang thi a >.,> )

      “Tốt lắm, tại chúng ta cũng nên cứu thủ hạ của .” Sở Thanh thở dài, trong lòng có dự cảm, cảnh phía sau cũng phải là điều muốn thấy, ngay trong hành lang thông đạo có cảnh tượng thế này, thứ kế tiếp thấy có thể nghĩ biết là tàn nhẫn hơn rất nhiều.

      Mặc dù trong lòng đành lòng, nhưng Sở Thanh biết, có ít thứ nhất định phải đối mặt, có quyền lựa chọn, trừ phi muốn thấy chết mà cứu.

      Sau khi Cận Hi nghe Sở Thanh cũng gật gật đầu, bất quá trong lòng vẫn còn có chút bất an, bởi vì những người đó trong lối là hạng người gì đều ràng, nếu như thủ hạ của cũng biến thành dáng vẻ đó, biết bản thân mình có thể chịu đựng được hay !

      Bắt lấy tiểu Phương là người duy nhất còn sống, Sở Thanh mỉm cười nhìn , làm cho cảm thấy sợ hãi, mặc dù thoạt nhìn thiếu niên còn này rất thờ ơ, nhưng khi cười lên lại tạo cho người ta cảm giác sợ hãi.

      “Tôi , tôi . Van cầu các người tha cho tôi, tôi cái gì cũng .” Biết mình nếu như , tuyệt đối bị đối đãi càng tàn khốc hơn, cho nên vừa bắt đầu tiểu Phương cũng có chuẩn bị giấu giếm cái gì: “Tôi lập tức đưa các người !”

      Nhìn người đàn ông này thông minh như vậy, Sở Thanh hài lòng gật đầu cái, trực tiếp kéo tiểu Phương lên, sau đó để cho dẫn đường.

      “Sở Thanh, cậu …Ài, quên , tôi cái gì cũng muốn hỏi.” ra Cận Hi lo lắng như vậy cũng có lý, dù sao trong những người đó cũng phải tất cả đều là người theo khi mạt thế tới, còn có bạn tốt của trong đó!

      Chẳng qua là khi gặp được, sắc mặt Cận Hi tăng thêm vài phần khó coi, như thế nào mà ngờ tới mình thấy cảnh tượng như vậy!

      Tất cả đều bị nhất trong cái lồng sắt, người mỗi người đều có mặt quần áo, mà bên cạnh các đó là những người đàn ông cùng dạng *, các ấy khóc lóc cầu xin tha thứ, nhưng mấy tên kia có dừng lại động tác xâm phạm!

      Ngay lập tức Cận Hi nổi giận, bạn bè của , những người này đều là bạn bè của , cũng bởi vì nhất thời sơ suất mà bị hạng người nha vậy chà đạp, kết quả như thế, tiếp nhận nổi!

      Chương 60.6:

      Chuyển ngữ: Nuy

      ****



      Trong nháy mắt, tất cả mọi người cảm thấy trận bén nhọn ù tai, sau đó cảm thấy đại não mảnh hỗn loạn, sau khắc, đám đàn ông cũng đứng lên, cầm vũ khí bên cạnh bắt đầu chém giết lẫn nhau, giữa gian rộng rãi, động tác của mọi người cũng nhanh nhẹn hơn, mà Cận Hi lại phun ra ngụm máu tươi, cả người cũng uể oải.



      Mặc dù dị năng của Cận Hi dùng tốt, nhưng số lần sử dụng ngày lại thể quá nhiều, khi dùng nhiều, đối với thương tổn thân thể là rất lớn, hơn nữa mới vừa rồi Cận Hi còn trúng độc, mặc dù độc này phải độc trí mạng, nhưng vẫn có thể hạn chế dị năng, khi sử dụng dị năng tăng thêm gánh nặng cho cơ thể.



      Lúc mấy người này cảm giác được mỉnh tránh được kiếp, muốn tìm Cận Hi báo thù, mấy đạo nước trực tiếp đâm xuyên qua lồng ngực họ, lúc này bọn họ mới biết ra hai người kia đều là người dị năng, thậm chí người thiếu niên kia còn mạnh hơn Cận Hi, chẳng qua bây giờ biết cũng còn kịp rồi, ngay lập tức hô hấp của bọn họ ngưng lại.



      “Thủ….Thủ lĩnh…” Các nhìn toàn bộ mọi người chết , trong nháy mắt có cảm giác được giải thoát, rốt cục, rốt cục cũng giải thoát, rốt cục cũng bao giờ…bị những tên cặn bã này vũ nhục nữa, cuối cùng khổ nạn của các cũng kết thúc rồi!



      Lúc này các nhớ tới thủ lĩnh vì cứu các mà bị dị năng cắn trả, biết tình huống bây giờ như thế nào, tất cả mọi người lo lắng nhìn Cận Hi.



      cần lo lắng, ta sao, bất quá chỉ bị cắn trả mà thôi.” ra cũng cần phải cảm ơn thuốc độc kia, nếu như trước đó Cận Hi bị trúng độc, dị năng cạn kiệt nhất định là cạn kiệt rất nghiêm trọng, bởi vậy giống như bây giờ là cạn kiệt chút là lập tức học máu dừng lại phát động dị năng.’



      “Vị tiên sinh này, cám ơn ngài.” can đảm đến bên cạnh Sở Thanh, bày tỏ lòng cám ơn với , mặc dù người kia đầy chắp vá, nhưng lại làm cho người ta gợi được tà niệm, ta giống như là tiên nữ trời, chỉ có thể làm cho người ta chùn bước.



      “Hệ Tinh thần sao?” Nhìn kia, Sở Thanh nhàng cười, sau đó mới lên tiếng: “ cần sử dụng dị năng với tôi, thứ nhất là có hiệu quả, thứ hai là tôi có hứng thú với .”



      Sở Thanh làm cho sắc mặt kia đỏ lên, nhưng lại thở phào nhõm, mặc dù Sở Thanh lớn lên tương đối chính trực, nhưng có ai có thể bảo đảm làm mấy cái chuyện thừa dịp cháy nhà hôi của, tại thủ lĩnh bị dị năng cắn trả, các chỉ là đám bị khóa dị năng lại, vì có thể bảo đảm chính mình chỉ có thể dùng biện pháp như vậy.



      Tự nhiên Sở Thanh biết ý nghĩ của các , nhàng điểm lên trán ta cái, sau đó trong nháy mắt kia cảm giác được lực lượng trong thân thể mình sôi trào lên, bởi vậy dị năng bị ảnh hưởng của thuốc mơ hồ được hồi phục lại, thậm chí có mấy phần tăng lên, điểm này làm cho kia mừng rỡ, vốn ta là người dị năng cấp cao cấp, tại tăng lên gần người dị năng cấp hai.



      Mà điểm này càng làm cho cung kính Sở Thanh thêm, có thể chịu ảnh hưởng của thuốc chỉ có có thể là người dị năng cấp hai, người trước mặt này chẳng những bị ảnh hưởng, thậm chí còn có thể giải hết thuốc độc, tự nhiên phải người bình thường.



      “Các chuẩn bị chút rồi lập tức rời khỏi chỗ này.” xong câu đó, Sở Thanh ném ba viên thuốc bao con nhộng cho Cận Hi và mấy : “Những thứ này là thuốc giải, còn có đem theo người này, nếu các người có cách nào rời .”



      Cận Hi hiểu ý của Sở Thanh, cũng có bản lĩnh bắt chước giọng như Sở Thanh, coi như là từ người nào đó móc ra con mắt cũng có cách nào rời khỏi, nhưng có tiểu Phương mở đường giống.



      !” Lôi kéo tiểu Phươg từ từ rời , Cận Hi nhìn Sở Thanh, sau đó giọng : “Cậu cũng nên cẩn thận.”



      Mặc dù bây giờ biết Sở Thanh có bản lĩnh, nhưng cũng vẫn lo lắng, dù sao chỗ này vô cùng nguy hiểm, cũng có ai có thể biết trước xảy ra chuyện gì, chừng lúc nào đó bị thương.



      “Yên tâm, các người .” Sau khi nhìn mấy người đó rời , rốt cuộc Sở Thanh cũng lộ ra nụ cười, sau đó chậm rãi thở phào nhõm.



      ra từ trước Sở Thanh muốn ném Cận Hi và mấy kia ra, tại các xuất ở chỗ này hoàn toàn là làm trể nãi thời gian của , nếu như chỉ có mình , căn bản cũng cần phải dùng biện pháp phiền toái như vậy từng điểm từng điểm tới chỗ mục đích của mình.



      Từ từ nhắm mắt lại, Sở Thanh điều chỉnh hô hấp, lâu sau người dần dần nổi lên tầng ma khí màu đen. Ma khí này bất đồng với khí đen màu xám tro dĩ vãng, mà là màu đen nồng đậm, ma khí màu đen kia tiếp xúc với mặt đất tạo ra từng thanh két két, mặt đất cũng bị hủ thực mảng lớn.



      Theo thời gian từng chút trôi qua, chỗ mặt đất bị hủ thực ngày càng nhiều, Sở Thanh theo mặt đất từng chút bị hủ thực mà trầm xuống, tại muốn tìm đồ vật chân chính mà muốn tìm!



      Sau khi tới chỗ này, Sở Thanh cảm giác được cái chìa khóa vốn yên tĩnh nằm trong Tử Phủ cuả mình ở bổn nguyên phát ra từng đợt ba động, giống như thúc giục tìm thứ gì đó, từ lúc bước vào căn cứ này có loại cảm giác đó, mà bây giờ, theo từng bước xuống của , loại cảm giác này càng trở nên mãnh liệt hơn, mãnh liệt đến mức có thể khẳng định đồ vật cần tìm nhất định ở gần đây!



      Rốt cuộc tiếp xuống nửa giờ, Sở Thanh cảm giác được dưới chân của mình huyền (* nhàng, lơ lửng), xem ra tìm đúng chỗ rồi.



      Sau khắc, đôi cánh trong suốt xuất sau lưng , mang bay từ từ lên, hình như chỗ này cũng phải hang động do người khai thác, mà giống như do thiên nhiên hình thành, cách đó xa có chỗ sụp xuống, nghĩ đến chắc là do Kim Đạt Nhân muốn lén lút làm thí nghiệm gì đó, cẩn thận đào tới nơi này, cuối cùng vì giữ bí mật ở đây, mới xây thêm tầng hai, là những phòng thí nghiệm kia.



      “Ồ, tôi còn cho là ai, ra lại là thằng nhóc cậu, nếu cậu xuất ở chỗ này, cũng cần nghĩ phải về nữa!” Nhìn Sở Thanh tự đưa tới cửa, trong mắt Kim Đạt Nhân mang theo loại tình thế bắt buộc, từ người nhân viên thí nghiệm lấy được dụng cụ trắc khí dị năng, lần trước mặc dù tên nhóc này tới gần có sử dụng dị năng, nhưng dụng cụ kia thành thực cho biết dị năng của Sở Thanh, tên nhóc này lại là người dị năng ba hệ.



      Nghĩ tới lần này dùng tới tế bào của tên nhóc này nhất định có thể phát triển thành cơ thể hoàn mỹ, đến lúc đó nhất định trở thành người dị năng, sau đó hút cạn máu của nó, lập tức trở thành tồn tại vượt qua tất cả người dị năng.



      “Mày cảm thấy mày giữ được tao?” Sở Thanh có chút buồn cười, biết tên này lấy tự tin ở đâu, thậm chí ngay cả người dị năng cũng phải, biết lấy lòng tin ở đâu có thể lưu lại nha?



      “Tất nhiên, chẳng lẽ mày chú ý tới sao? Nơi này tràn ngập loại năng lượng đặc biệt, bất kể là ai cũng có cách nào sử dụng dị năng ở đây, coi như mày là ngoại lệ chăng nữa, tai mày cảm thấy còn có phần thắng sao?” Kim Đạt Nhân đắc ý , giống như cảm thấy lập tức bắt được Sở Thanh, trong mắt tràn đầy hả hê.



      ra suy nghĩ như vậy cũng sai, dù sao Sở Thanh là người dị năng, người dị năng mất dị năng còn phải là thịt cá nằm thớt chờ người chém sao, mà trong tay còn có súng, chẳng qua người bình thường có thể dùng mau thịt để ngăn súng đạn hả?



      Sở Thanh gì, chẳng qua là khinh thường nhìn Kim Đạt Nhân trước mặt, nơi này xác thực có loại năng lượng ra được, nhưng cái đó ảnh hưởng quá lớn tới , mặc dù làm cho cảm thấy có chút thoải mái, nhưng càng là quen thuộc nhiều hơn, giống như cảm giác được mẹ ôm vào lòng vậy.



      “Nếu như cậu thúc thủ chịu chói, tôi còn có thể tha cho cậu chút, nếu , đừng trách tôi làm cho cậu mấy lỗ vào người.” Kim Đạt Nhân cầm súng ra tay, ánh mắt tham lam nhìn Sở Thanh, làm cho Sở Thanh thấy từng trận ghê tởm.



      “Vậy mày tốt nhất xem chút mày có biện pháp nào bắt được tao !” Sở Thanh nhàng cười, trong lòng lại cảm thấy Kim Đạt Nhân phải loại ngu xuẩn bình thường, thấy mới vừa rồi mình xuống thế nào sao, nếu như từ trời rơi xuống cũng có bất kỳ tổn thương nào, thế nào lại mất dị năng!



      Dĩ nhiên, đây cũng phải Kim Đạt Nhân quá ngu xuẩn, dù sao mặc dù phải người dị năng, nhưng bên cạnh lại có ít người dị năng, những người đo, mỗi lần tới đây, dị năng cũng có cách nào vận dụng, cho nên chuyện đương nhiên, Kim Đạt Nhân liền cho rằng bất kỳ ai vào nơi này cũng mất dị năng.



      Đối với thái độ cao ngạo đó, trong lòng Kim Đạt Nhân ngoại trừ thức giận ra cũng có bất kỳ cảm giác nào, giờ khắc này, nếu như phải muốn lấy dị năng của Sở Thanh, tuyệt đối trực tiếp giết chết thằng nhóc thúi này!



      Bất quá mặc dù muốn tính mạng của , nhưng vẫn có cách chỉnh , tỷ như….



      Ầm, tiếng súng vang lên, Kim Đạt Nhân đợi Sở Thanh ngã xuống, lại phát Sở Thanh giống như giật giật người qua bên cạnh, lại thành công tránh được quỹ tích của viên đạn.



      Kim Đạt Nhân tin tà, lại nả thêm phát súng, lại phát phát này khác gì hồi nãy, trong chớp mắt nổ súng, Sở Thanh lại thành công né được, mặc dù đạn bắn ra, nhưng hoàn toàn có!



      “Tại…..Tại sao?” tin thế giới này lại có người có thể trốn được.



      “Tại sao? Ừm, để cho tao nghĩ chút!” Sở Thanh nghiêng đầu, mặt lộ ra nụ cười ràng: “Có thể thân thủ của tao là từ huấn luyện bộ đội đặc chủng ra , mày có cho rằng súng của mày có thể bắn trúng tao sao?”



      Đặc chủng….Lính đặc chủng?!



      Cho tới lúc này Kim Đạt Nhân cũng ngờ đáp án lại là như vậy, mằc dù lắm lính đặc chủng là gì, nhưng cũng biết mấy người đó lợi hại, nếu như Sở Thanh ra từ huấn luyện lính đặc chủng, vậy công phu của nó khẳng định rất đáng sợ !


      [QUYỂN II] Chương 60.7

      Chuyển ngữ: Nuy

      ****





      “Kế tiếp mày chuẩn bị làm gì, muốn giết tôi sao?” Sở Thanh từ từ tới bên cạnh Kim Đạt Nhân, mặc dù mỉm cười với người này, nhưng trong lòng đầy sát ý, bởi vì do , lần nữa Sở Thanh lại nhớ tới chuyện tốt, mặc dù cũng có mất khống chế, nhưng lại có nghĩa, chút việc cũng có, lửa giận trong lòng nhất định phải có biện pháp giải quyết mới có thể thở bình thường.

      “Vậy mày muốn chết!” Lúc Kim Đạt Nhân còn chưa Sở Thanh nghĩ cái gì, cảm giác được cái tay cầm cổ tay vẫn lạnh như băng, từng chút từng chút chậm rãi di chuyển, họng súng theo thân thể của từ từ về phía trước, sau đó để ở trán .

      , đừng có giết tôi, thả tôi, tôi đảm bảo thuần phục, theo ngài.” tại cái gì Kim Đạt Nhân cũng cần, chỉ quan tâm tới mạng của , chỉ có thể sống sót mới có thể xoay người.

      Sở Thanh cũng có đáp lại, mỉm cười cầm tay của Kim Đạt Nhân, chầm chậm di chuyển xung quanh huyệt thái dương của , thanh ma mị dần dần vang lên: “Tha cho mày? theo tôi? Lời này chính mày tin sao, chỉ sợ là muốn núp bên cạnh tôi để tùy thời lấy mạng của tôi !”

      Sở Thanh nhớ mình sống bao lâu, chỉ cần nhìn qua là có thể thấy lòng người, đến tột cùng Kim Đạt Nhân là hạng người gì, như thế nào lại nhìn , như vậy chính là ác bạch nhãn lang, chỉ cần cho cơ hội, nhất định cắn ngươi ngụm!

      “Kim Đạt Nhân, Kim Đạt Nhân, mày cảm thấy mày xứng với cái tên này sao? Mày chỗ nào nhân từ, mày suy nghĩ chút, người dị năng chết trong tay mày là bao nhiêu, những nhi kia bị mày làm thức ăn là cái gì? Còn có những có tương lai tốt đẹp kia, lại bị mày hung hăng chà đạp.” thanh của Sở Thanh mang theo loại ma tính dụ dỗ khó , trong nháy mắt, làm cho ánh mắt Kim Đạt Nhân thất thần nhìn chỗ nào đó.

      Dĩ nhiên, đây là biểu bên ngoài, thực tế Kim Đạt Nhân lọt vào cơn ác mộng thể nào tỉnh lại.

      Trong mộng, toàn bộ những nhi trọn vẹn kia hóa thành lệ quỷ, tìm tới để lấy mạng , mà những người từng bị hại chết kia cũng đều xuất ở trước mặt , khóc lớn, nước mắt máu đỏ chảy thành sông, thấm ướt cả người , trong nháy mắt, Kim Đạt Nhân cảm giác được mình ở địa ngục, xung quanh là hồn dã quỷ quấn lấy .

      , phải lỗi của tao, phải, là bọn mày đáng chết, ai trong bọn mày đều thức tỉnh dị năng, nếu như có dị năng, bọn mày phải chết, đúng vậy, là lỗi của các người, chính là lỗi của các người!” Kim Đạt Nhân lớn tiếng hầm hừ, nhưng trong giọng lại mang theo run rẩy.

      Sở Thanh nhìn Kim Đạt Nhân, nụ cười mặt càng ngày càng châm chọc, quả nhiên là người vì tư lợi, ràng là sai lầm của , thế nhưng lại đẩy toàn bộ lên người người khác, là đồ vô liêm sỉ!

      Bất quá bây giờ gì cũng vô dụng, ra tất cả chỉ là ảo tưởng của , căn bản có tồn tại, sau đó, có thể chống đỡ khoảng bao nhiêu thời gian nhìn bản lĩnh của mình, à, bất quá đoán chừng thời gian cũng quá dài , dù sao làm nhiều chuyện đuối lý như vậy, đem mình hù chết rất khó được rồi.

      Sở Thanh lại quan sát huyệt động thiên nhiên, hơi nâng mi lên.

      Trong khí có loại thê lương, làm cho người ta còn niệm khí tức (?). tựa hồ viễn cổ xa xôi vọng dài tới nay, trầm mặc mà hậu trọng (*vừa dày vừa nặng), làm cho hô hấp người ta cũng khỏi khỏi nặng nề dưới áp lực mà chậm lại.

      Điểm điểm sờ soạng bích họa (*bức tranh) vách tường, tảng đá lạnh như băng theo đầu ngón tay vào thân thể, nhịn được đánh run cái, tiếp theo đó hiểu được câu chuyện xưa lưu lại từ thời viễn cổ.

      Đúng vậy, chính là chuyện xưa từ thời viễn cổ lưu truyền xuống, cho dù có hiểu thế giới này lắm, Sở Thanh cũng có thể biết được bích họa lưu lại là cái gì, Bàn cổ khai thiên tích địa, Nữ Oa tạo nhân bổ thiên, những thứ này đều là nghe nhiều trong Sơn Hải Kinh nên rất quen thuộc.

      Đột nhiên, sau lưng truyền tới tiếng hét thảm, sau đó là tiếng tan vỡ, rồi sau đó, mùi máu tươi tràn ngập gian.

      Cuối cùng cũng vì thể thừa nhận được tội ác nhất, cho nên thân thể trước đó cùng tinh thần mà lựa chọn hủy diệt hoàn toàn sao? là đáng tiếc!

      Bất quá đó cũng phải kết thúc, mà là vừa mới bắt đầu, giống như Kim Đạt Nhân vậy, cho dù chết cũng rơi xuống địa ngục, rồi chân lĩnh hội cảm giác địa ngục như thế nào!

      biết từ đâu thổi tới cơn gió, đem mùi máu trong khí thổi , nhìn huyệt động có chút mờ tối, trong lòng ra rốt cuộc là cảm giác gì.

      Xa xa mơ hồ truyền tới tiếng hát, tiếng hát kia linh (*biến ảo khôn lường) lại ưu thương, giống như có thứ gì đó trong nháy mắt hung hăng đâm vào lòng người làm cho người có có chút khó thở, hay giống như là người nhà kêu gọi, ấm áp thân thiết làm cho người ta cảm thấy muốn chạy nhanh về phía ‘nàng’.

      Nhưng đối với Sở Thanh, lại rất bất mãn với loại cảm giác này, Sở Thanh là ai, là Ma Tôn điện Thiên Ma, làm có thể cho người ta bắt lấy tâm của mình, coi như đối phương có thể có quan hệ này đó với , mà ngông cuồng muốn khống chế tâm tình của , cũng tuyệt đối thể tha thứ!

      “Hừ!” nhàng hừ lạnh tiếng, thanh của Sở Thanh quanh quẩn trong gian, sau khắc, tiếng hát vốn ngâm xướng biến mất thấy, nguyên gian có chút ánh sáng cũng thay đổi, dần tối xuống, giống như bị tiếng hừ của mà thương tâm.

      “Ngươi là ai?” Sở Thanh lại mở miệng lần nữa, hỏi vấn đề này, cái vấn đề này vẫn là chuyện ‘nàng’ nghi hoặc nhất, từ lúc mới bắt đầu ‘nàng’ cảm thấy người Sở Thanh có bí mật thể mở ra, mà sau khi ở chỗ này, loại cảm giác đó càng khắc sâu, có thể ở chỗ này nghi ngờ trong lòng ‘nàng’ có thể mở ra hoàn toàn.

      thanh của Sở Thanh quanh quẩn trong gian trống trải, lúc cho rằng đối phương căn bản trả lời vấn đề của mình, trong gian phát ra tiếng thở dài, sau đó thanh linh vang lên: “Ta vẫn luôn đợi ngươi, ta là của ngươi….”

      ‘Nàng’ là cái gì? đến chỗ đó ngưng, sau đó là tiếng thở dài đau thương, đây là xảy ra chuyện gì, đến tột cùng người này có ý gì?

      “Đến cuối cùng ngươi là ai?” Sở Thanh cảm thấy kiên nhẫn của mình sắp bị ma sát hết, mặc dù muốn biết chỗ này có cái gì, nhưng lại phải là thể biết, nếu đối phương muốn ra, như vậy cũng miễn cưỡng, bởi vì chỉ là Sở Thanh, mà còn là Sở Thanh Y, bất kể chỗ này có cái gì hay , cũng có ý nghĩa quan trọng nào đối với cả.

      Vô cùng trầm mặc, lúc lâu sau, thanh kia lần nữa xuất : “Chìa khóa, ở chỗ sâu nhất của huyệt động này có cánh cửa, dùng chìa khóa trong tay ngươi mở cánh cửa kia ra, cái gì nên biết ngươi biết.”

      Sau khi xong, lần này thanh của kia hoàn toàn biến mất, giống như từ nãy đến giờ cũng có xuất , làm cho Sở Thanh có chút thoải mái, nhưng cũng quá mức để ý, sau đó về hướng kia chỉ, từ từ mà bước, tìm cái huyệt động mà ‘nàng’ kia, mặc dù biết trong đó có cái gì, nhưng trực giác cho biết, sau cánh cửa kia chính là thứ làm cho nghi hoặc, thậm chí có thể mở ra câu đố về thân thế của Sở Thanh.

      Hôm nay Sở Thanh biết Sở ba cũng phải là ba của (@Ủa ủa, nếu Nuy nhớ lầm là có chỗ nào nhắc tới ông Sở ba có phải là ba ruột hay của Sở Thanh ák? Đây chính là Công Tử quăng boom, hay là do trí nhớ của Nuy tốt???). Như vậy đến tột cùng ba ruột chân chính là người nào? Tại sao người kia lại phải rời khỏi mẹ? Tại sao mẹ lại phải ôm đứa con của gả cho Sở ba? Hơn nữa quan trọng nhất là nếu mẹ có bầu, tại sao trưởng lão nhà họ Sở lại còn cho phép bà gả cho Sở ba? Dù sao Sở ba chính là gia chủ nhà họ Sở, ngoạn ý (*đồ chơi, đùa giỡn) mẹ sinh hạ chính là của người đàn ông kia, làm sao có thể mặc cho kế thừa nhà họ Sở?

      Nghĩ tới đây Sở Thanh sửng sốt, mới nhớ tới, mặc dù cũng phải là bé trai, nhưng vẫn nam phẫn nữ trang (*), cho nên cũng quên nhanh ra chính là con , mà bởi vì hợp với Sở ba, còn có Sở Nghiên, nên làm cho quên mất ra còn là gia chủ nhà họ Sở, vào ba năm trước, Sở ba gia vị trí gia chủ cho Sở Thanh!

      (*) nam phẫn nữ trang: con trai mặc đồ con , hay đơn giản là giả –> Đây chính là do tác giả ghi, nhưng theo Nuy chỗ này nên là ‘nữ phẫn nam trang’ hợp lý hơn.

      ____HẾT CHƯƠNG 60____
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      [QUYỂN II] Chương 61.1: Thần điện Nữ Oa

      Chuyển ngữ: Nuy

      Truyện được đăng tại nuylovevaoi.wordpress

      ****



      Sở Thanh càng ngày càng cảm thấy có rất nhiều chuyện như nghĩ, ràng thoạt nhìn có vấn đề gì, nhưng tỉ mỉ nhớ tới lập tức phát chuyện có cái gì đó đúng, dù sao ngoài mặt Sở Thanh vẫn là người nhà họ Sở, nhưng những trưởng lão trong nhà họ Sở cũng biết thân phận của , thứ muốn che dấu cũng che giấu hết.



      Hơn nữa….





      có thể cảm giác được, người thân thiết nhất với , chính là Sở Nghiên và Sở ba cũng biết phải người nhà họ Sở chân chính.



      Này…Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?



      Nhưng bất kể như thế nào Sở Thanh vẫn còn muốn qua cánh cửa kia xem đến tột cùng có thứ gì ở đó, dù sao kia rất có thể có liên quan đến thân thế đời này của , , phải là có liên quan đến thân thế của thân thể Sở Thanh, nhưng đồng dạng, thậm chí cảm thấy Sở Thanh và mình cũng có mối quan hệ nào đó.



      Từ từ, Sở Thanh dọc theo thạch động, ánh sáng ngày càng mờ tối, đưa tới như cái động đáy, nhưng biết tại sao, bích họa tường lại cứ xuất nét trong đầu Sở Thanh, trong nháy mắt giống như vào lịch sử viễn cổ, từ thuở ban đầu của Hoa Hạ, thẳng tới đại, tới mạt thế, thậm chí trong nháy mắt sắp sửa chạy tới tương lai.



      Nhưng trong nháy mắt đó, tất cả hình ảnh cũng biến mất, ngay lập tức, ánh mắt Sở Thanh hơi tối xuống, mặc dù thấy ràng, nhưng lại vẫn mờ mịt theo dõi cái gì đó, đó là….



      Lắc đầu, nếu phải chuyện ràng cũng muốn phải biết nhiều, dù sao sớm hay muộn rồi cũng có ngày đối diện trực tiếp với tương lai, hơn nữa tương lai của cũng nhất định phải giống như thế, bất quá…. có thay đổi người nghĩ tới sao?



      Thế giới tương lai, giống như giống như tại ….



      Nhún nhún vai, đối với , nhìn tới tương lai gì gì đó, Sở Thanh cũng phải để ý như vậy, dù sao chuyện tương lai nhất định có quan hệ gì với , hơn nữa mặc dù vẫn còn ở nơi này, nhưng chưa bao giờ cho là mình vẫn có thể ở lại chỗ này, nhất là sau khi thấy bích họa ở thạch động, càng biết vận mệnh mình thèm để ý tới, ngày nào đó trong tương lai tất nhiên rời .



      “Bất quá, chừng có thể ta ảnh hưởng tới thế giới này….” xong câu này, Sở Thanh cười, trong nháy mắt tại và tương lai nối tiếp nhau đó, nhìn thấy bóng người, người kia người kế thừa đại và tương lai, nếu người kia ở mạt thế, như vậy lúc nhìn thấy người kia, ra tay giúp chút, tương lai bởi vì xuất của mà thay đổi.



      Hiệu ứng cánh bướm, cái này là khi tới thế giới này mới nghe qua, nhưng lại thể thừa nhận câu đó đúng là chính xác, tồn tại của người có thể thay đổi quy tắc của thiên đạo, nếu như cẩn thận chút, cái thế giới này có thể bởi vì xuất của mà biết hóa nghiêng trời lệch đất.



      Cuối cùng, Sở Thanh tới cuối thạch động, nhìn cánh cửa trước mặt, ánh mắt Sở Thanh lóe lên tia kinh ngạc, mặc dù lúc đầu nghĩ tới chỗ này tầm thường, nhưng lại nghĩ tới lại là kết quả này.



      Nhìn pho tường cánh cửa lớn kia, khóe miệng Sở Thanh mang theo bất đắc dĩ sâu.



      Tượng thần Nữ Oa, Mẫu Thần trong truyền thuyết Hoa Hạ, mà có thể người kia có ít quan hệ với bản thân Sở Thanh Y. Truyện được đăng tại nuylovevaoi.wordpress



      Tất cả mọi người đều cho rằng Nữ Oa chẳng qua chỉ là nhân vật truyền thuyết, có tồn tại thế giới này, nhưng trong thực tế, Nữ Oa có tồn tại, thậm chí có chút quan hệ với , nếu Hỗn Nguyên Thể (*thân thể hỗn nguyên) chính là đặc trưng đặc thù của nhất tộc Nữ Oa, cho nên , Sở Thanh Y cũng coi như là người nhất tộc Nữ Oa, mặc dù huyết mạch của vô cùng mỏng manh.



      Nhưng mà Sở Thanh lại giống, sau khi thấy được Thần điện Nữ Oa, mới biết được Sở Thanh cũng có huyết mạch nhất tộc Nữ Oa, mà huyết mạch này còn nồng hậu hơn cả , mà nơi này chính là nơi cuối cùng Nữ Oa lưu lại trước khi rời khỏi Hoa Hạ, nàng (Nữ Oa) đem tất cả mọi thứ của mình để lại chỗ này, để lại cho hậu nhân hữu duyên của nàng, mà sau khi nàng rời , nàng đem chìa khóa duy nhất có thể mở được Thần điện Nữ Oa để tại chỗ khác, hơn nữa còn thiết đặt kết giới, trừ người có huyết mạch nhất tộc Nữ Oa ra, người ngoài có ai có thể vào được kết giới.



      Cho nên, lúc đầu Sở Thanh có thể vào đem chìa khóa kia lấy vào trong tay, mà Cận Hi bị ngăn cách bên ngoài.



      thể , thế giới này có quá nhiều trùng hợp, nếu như ban đầu phải nguyên bản Sở Thanh bỏ mình, Sở Thanh Y thể xuất ở đây, như vậy nguyên bản Sở Thanh căn bản cũng có biện pháp cảm giác được tồn tại của vật kia, càng có cách nào tới Thần điện Nữ Oa, như vậy sau tất cả có thể biến hóa nghiêng trời lệch đất.



      tại cũng có chút hiểu tại sau Sở Thanh lại có thể có được thành tựu như vậy ở mạt thế, nghĩ đến có lẽ vì ấy thức tỉnh được huyết mạch nhất tộc Nữ Oa .



      Nhưng tại, bởi vì đến, số mệnh còn giống nhau, từng là chuyện mà Sở Thanh làm được, nhưng bởi vì là nguyên thần chuyển kiếp, tự nhiên có thể cảm giác được, cũng vì thế cảm giác được quen thuộc đến từ linh hồn, làm cho Sở Thanh nhịn được muốn tới đây, cũng thấy được Thần điện nên tồn tại lại được để tại đây. (@Ở đây chuyện Sở-Thanh-- làm được là chuyện cảm ứng với Thần Điện ý)



      Mặc dù Nữ Oa ở trong mắt nhiều người chỉ là con người có chút bản lĩnh đặc thù thôi, nhưng thực tế, nàng cũng hoàn toàn xứng với danh Đại Thần, cho nên đồ của nàng cũng thể lưu lại phàm giới (*nhân gian, cõi trần), như vậy phá vỡ cân bằng các giới, mà chỗ này lại lưu lại di tích….



      Lấy chìa khóa được đặt ở Tử Phủ ra, nhìn chìa khóa chút động tĩnh nào sau khi được lấy ra, Sở Thanh cắn nát đầu ngón tay của mình, xuống đó giọt máu tươi, sau đó nhìn chìa khóa dần dần từng chút biến hóa, rút màu xanh đồng, từ từ trở nên trong suốt, cuối cùng biến thành cái chìa khóa giống như được làm từ thủy tinh.



      Cuối cùng, chìa khóa cũng có bay đến cửa lớn, mà là dung nhập vào thân thể của Sở Thanh, trong nháy mắt, cảm thấy được giữa mình và Thần điện Nữ Oa có loại cảm giác liên hệ như có như , cái loại liên hệ cũng mãnh liệt, nhưng lại làm cho người ta thể nào dễ dàng xem được.



      Nhìn cửa lớn đóng chặt, tựa hồn hoàn toàn thể tìm được chỗ mở, nhìn lúc lâu, ánh mắt Sở Thanh rơi vào chưởng ấn lớn nằm chính giữa cửa, cái chưởng ấn này làm cho cảm thấy có chút thích hợp, trong nháy mắt cảm giác được chưởng ấn kia có lẽ chính là chìa khóa mở cửa!



      Từ từ đưa tay tới cái chưởng ấn cửa, sau khi đặt vào chưởng ấn, ngay lập tức, lóe lên tia sáng chói mắt làm Sở Thanh thấy hoa mắt, khỏi nhắm mắt lại, mà sau khắc mở ra, Sở Thanh phát , vốn chưởng ấn lớn kia cửa từ từ lại, ngày càng như cỡ bàn tay , phảng phất như được làm theo cầu kịch thước bàn tay của vậy.



      Sau khắc, sau phiến cửa lớn kia vang lên thanh cứng nhắc như máy móc, tiếp theo cửa từ từ được nâng lên, cuối cùng hoàn toàn bị kéo thẳng lên, sau đó rốt cục cũng nhìn thấy Thần điện Nữ Oa .



      Tinh Thần Chi Lộ! là Tinh Thần Chi Lộ!



      Về Tinh Thần Chi Lộ, Sở Thanh từng nghe truyền thuyết về nó, nghe Đại Thần viễn cổ có thể dựa vào uy lực của bản thân sáng tạo ra tiểu Vũ Trụ, nhưng lại có bản lĩnh sáng tạo ra Tinh Thần Chi Lộ, dù sao ở cái thông đạo nho để đến vô số ngôi sao, hơn nữa để cho bọn họ có ảnh hưởng đến nhau, Sở Thanh cũng có năng lực như vậy.



      Rốt cuộc, tới cuối đường, Sở Thanh phát mình tới mảnh trong vũ trụ, nhưng giống như Sở Thanh nghĩ, vốn cho rằng chỗ này có thể thấy được thần thức Nữ Oa lưu lại, nhưng chỗ này lại trống rỗng có gì cả, giống như vì giúp người trong tương lại đằng (*bay lên), trong tiểu Vũ Trụ này ngoài trừ bình Lưu Ly Tịnh ra, có gì cả.



      Sở Thanh nhìn bình Lưu Ly Tịnh trôi lơ lửng trung, bất đắc dĩ thở dài cái, xem ra vào là cách nào lấy được đáp án muốn rồi.



      Vươn tay, nhành sờ soạng bình Lưu Ly Tịnh, đột nhiên, bình phát ra ánh sáng nhu hòa, sau đó tia sáng theo thời gian mà biến hóa, lúc đầu là màu đỏ, sau đó là màu cam, vẫn thay đổi tiếp, cuối cùng biến thành bảy màu, sau đó ngay lập tức Sở Thanh biến mất, tiểu Vũ Trụ khôi phục lại yên tĩnh vốn có.



      Mà ở chỗ khác, khi Sở Thanh mở mắt thấy mình ở trong rừng cây, nơi này tương đối yên tĩnh, giống như ngoài trừ ra ai cả, lúc cảm thấy có chút buồn bực, đầu truyền vào giọng : “Tiểu tử, ngươi tìm cái gì sao?”



      Ngẩng đầu lên, Sở Thanh thấy được gương mặt, sau đó theo bản năng lui lại mấy bước, rốt cục, ngoài mười mấy thước mới thấy được nữ tử này.



      Nữ tử vô cùng mỹ (*xinh đẹp, duyên dáng), nhưng cái mỹ của nàng cũng phải mỹ của trần gian, kiều – mị – (*), chỉ có loại mỹ khinh linh (*thư thái – linh hoạt), cái loại mỹ đó mặc dù nhìn qua lạnh nhạt, nhưng lại xinh đẹp bức người, xinh đẹp làm cho người ta hít thở thông, giống như chỉ cần thấy qua nàng cái cũng bị nàng hút lấy linh hồn, cam tâm tình nguyện vĩnh viễn bò lổm ngổm dưới chân nàng.



      (*) kiều – mị – : nhõng nhẽo làm nũng – ma mị ma – gian ác mê hoặc lòng người (= lẳng lơ)



      “Tiểu tử, ngươi là ai? Chỗ này cũng phải chỗ ngươi nên tới, trở về thôi.” xong, nữ tử kia vung tay lên, muốn đưa Sở Thanh ra khỏi đây, lại phát Sở Thanh hoàn toàn đứng yên nhúc nhích, chút cũng động kỳ quái nhìn Sở Thanh cái, sau đó bình tĩnh đại ngộ : “Tiểu tử, ngươi là hậu nhân của ta sao?”



      Đây là điều duy nhất mà nữ tử kia nghĩ đến, dù sao đây cũng là thế giới của nàng, vốn trừ nàng ra, cơ hồ có người nào có thể đến chỗ này, coi như là có số ít nhầm vào thế giới của nàng cũng bị nàng đưa ra ngay, như vậy, có cách nào đưa ra dĩ nhiên là có quan hệ huyết mạch với nàng, dù sao nếu như có quan hệ huyết mạch với nàng, như vậy người kia cũng là chủ nhân nơi này, lại ở chỗ này chút cũng ngoài ý muốn.



      “Ngài là ai?” Mặc dù Sở Thanh đại khái đoán được người trước mặt này là ai, nhưng lại thể xác định được, bởi vì tồn tại của nàng quá chân . Truyện được đăng tại nuylovevaoi.wordpress



      “Ta sao? Hình như quên mất, giống như có rất nhiều người đều gọi ta là Nữ Oa, bất quá sau đó còn ai gọi tên của ta.” thanh Nữ Oa có chút cảm khái, lại có chút bi ai, kéo theo câu chữ của nàng cũng bị cảm hóa, nghe mà thấy ê ẩm.



      “Khi đó là lúc nào? Có phải là sau ngày Cộng Công tức giận đụng ngã Núi Bất Chu [!] ?” nhớ tới đích trong Sơn Hải Kinh cũng viết như thế, mà trong lịch sử ở thế giới cũng có lịch sử về quá khứ của Nữ Oa, giống như chính là ngày nào đó nàng tự nhiên xuất , rồi sau đó cũng vào ngày nào đó mà biến mất.



      “Đại ca Cộng Công đụng ngã Núi Bất Sơn?” Nữ Oa nghe thế giật mình sửng sốt, rồi ngay lập tức có chút buồn cười, vươn tay điểm điểm đầu Sở Thanh, nhưng dựa theo thân thể cao lớn của Nữ Oa, coi như đầu ngón tay của nàng cũng bằng đầu Sở Thanh: “Ngươi từ đâu mà biết những chuyện loạn thất bát tao này, đại ca Cộng Công chưa bao giờ đụng Núi Bất Sơn, mà ta hy sinh vá trời cũng phải vì Núi Bất Sơn sụp đổ.”



      thanh Nữ Oa có chút hoài niệm, cũng có chút thương cảm, cuối cùng là bất đắc dĩ cười cười nhìn Sở Thanh: “Tiểu tử, trước ngươi hãy cho ta biết ngươi là ai , sau đó ta dẫn ngươi xem lịch chân chính chút.”



      “Ta tên là Sở Thanh, , hoặc có thể phải gọi ta là Sở Thanh Y.” Đến thế giới này lâu như vậy, Sở Thanh có chút phân mình là ai, là Sở Thanh ba mẹ, hay là Sở Thanh Y trước kia từng có ba mẹ?



      “Ừm….Hẳn là thân thể tại của ngươi cũng phải của ngươi , mặc dù nguyên thần của ngươi rất mạnh, nhưng độ phù hợp với thân thể này cũng cao, chẳng lẽ là đoạt xá? Nhưng trong linh hồn của ngươi lại có lực lượng chỉ có trong nhất tộc Nữ Oa.” Nghe Sở Thanh , vốn Nữ Oa cho rằng thân thể Sở Thanh là đoạt xá, nhưng lại phát linh hồn của lại thuộc về nhất tộc Nữ Oa, nhưng hình như giữa linh hồn và thân thể lại có chút tương xứng.



      “Đúng hơn là bị động đoạt xá, chính bản thân ta cũng tại sao mình lại xuất ở chỗ này.” biết, bất quá là sau đêm tu luyện, cảm thấy rất gắt gỏng a.



      Đem Sở Thanh đặt vào lòng bàn tay nhìn chút, lát sau, tựa hồ như hiểu chuyện gì, : “Nguyên lai là như vậy, linh hồn của ngươi và thân thể chuyển sang kiếp khác nhưng lại đến cùng thế giới, cho nên tại linh hồn của ngươi mới trở về từ thế giới khác, mà linh hồn vốn xâm chiếm thân thể này lại thể khống chế được lực lượng của thân thể, cho nên thân thể vì tự bảo vệ mà đem linh hồn kia gạt ra, rồi đem linh hồn nguyên bản gọi trở về, vì vậy mà sinh ra tình huống như bây giờ, cần lo lắng, qua thời gian nữa thân thể và linh hồn của ngươi có thể phù hợp.” (@Cái đoạn này hơi khó hiểu, bạn có thể đọc lại thêm vài lần để hiểu nếu muốn, còn hiểu nữa Nuy, Nuy chú thích thêm ^^)



      Nhất tộc Nữ Oa có chỗ khác với các tộc khác, chính là trong những tộc khác chỉ có linh hồn bước vào luân hồi, mà nhất tộc Nữ Oa chỉ có linh hồn, ngay cả thân thể cũng trải qua luân hồi rèn luyện, cho nên thế giới này chỉ có mỗi tộc nhân Nữ Oa, tại trước khi tộc nhân Nữ Oa mang thai, đặc điểm thân thể của nàng thuộc về Nữ Oa nhất tộc biến mất, sau đó từ từ đem lực huyết mạch thông qua thai nghén con cháu đời sau mà truyền thừa.



      Cho nên xuất tình huống như Sở Thanh cũng hiếm thấy, từ rất lâu về trước, có rất nhiều kẻ mơ ước thân thể của nhất tộc Nữ Oa, bởi vì nhất tộc Nữ Oa có thể trường sinh bất lão, cho nên rất nhiều kẻ vì mình mà làm cho nữ tử tộc Nữ Oa hoài thai, sau đó trước khi lâm bồn (*sinh) mà đem linh hồn chuyển đến trong thân thể tộc nhân Nữ Oa, như vậy mặc dù mất ký ức vốn có, nhưng lại có thể trường sinh bất lão.



      Hiển nhiên Sở Thanh chính là như thế, chỉ bất quá hình như linh hồn của Sở Thanh càng cường đại hơn.



      “Nếu như ngài là Nữ Oa, tại sao còn ở chỗ này, sau đó ngài lại đến chỗ nào, tại sao lại có người thấy ngài nữa?” Nữ Oa xuất tại chỗ này, đại biểu nàng cũng chưa chết , nếu như có chết, tại sao lại xuất nữa?



      “Ta đến chỗ nào? Ta đến địa phương vừa tồn tại lại tồn tại.” thanh của Nữ Oa có chút đau thương, cũng có chút tịch (*vắng vẻ, hiu quạnh) cùng với bi ai, loại cảm giác đó hỗn tạp ở chung chỗ, làm cho người ta có cảm giác khó chịu lên lời: “Ngươi có nghe qua Vô Giới chưa?”



      Vô Giới? Đó là cái gì? Nghe được câu hỏi của Nữ Oa, Sở Thanh lắc đầu, cái chữ ‘Vô Giới” kia, ngay cả nghe qua còn chưa nghe á.



      “Vô Giới chính là địa phương vừa tồn tại lại phải tồn tại thế giới này, phàm là sau khi bước vào Vô Giới, dù là hư ảnh của mình cũng có thể lưu lại nhân gian, nhưng bản thể chân chính lại chỉ có thể ở Vô Giới, cho dù chết trong Vô Giới, linh hồn cũng chỉ có thể vĩnh viễn bị giam cầm tại đó.” Cho nên, Vô Giới như Địa Ngục, cái được đặt tên là Địa Ngục tịch mịch (* đơn lạnh lẽo), phàm người bước vào Vô Giới, chưa từng có ai có thể ra ngoài.



      “Nhưng tôi lại có thể cảm giác được ngài, chẳng lẽ chỗ này chính là Vô Giới?”



      ________________



      tại Nuy nghĩ mình nên thêm chữ “tu tiên” vào thể loại truyện á, càng ngày càng có hướng tu tiên rồi, Nuy thích mạt thế, mạt thế ak T.T~ Mạt thế, em ở âu, bấy-bi ~~~ *cắn khăn*



      ________________



      [!] Cung Công (hay thường gọi là Cộng Công) là Thủy Thần, cùng với Chúc Dung là Hỏa Thần. Truyền thuyết kể rằng ở Thiên Cung, Thủy Thần Cộng Công làm phản đem quân Thiên Ma đánh Thiên Giới. Hỏa Thần Chúc Dung bèn đem quân ra đánh, sau nhiều trận đánh nhau lớn với Cộng Công, cuối cùng dẹp được loạn tặc. Cộng Công bị Chúc Dung đánh bại, Cộng Công đụng đầu vào vách Núi Bất Chu ở phía Tây. Núi này vốn là cây trụ chống trời, bị Cộng Công húc làm gãy. Kể từ đó nhân gian chìm trong bể khổ.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :