1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chí tôn nữ hoàng quật khởi ở mạt thế - Công Tử Khinh Cuồng (Q2_c61.1) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      [QUYỂN II] Chương 58: A Thanh gặp nguy hiểm!

      Chuyển ngữ: Nuy

      ****

      “Đây là xảy ra chuyện gì?” Sĩ quan dẫn đầu hơi nhướng mày, lớn tiếng hỏi, khí trời hôm nay có chút quỷ dị, nếu như thuyền vẫn lắc lư như vậy, làm lòng mấy người may mắn sống sót mới lên thuyền sinh ra dị động, coi như bây giờ có sao, nhưng bao lâu nữa cũng có chuyện!

      “Báo cáo trưởng quan, phần nguyên nhân làm thuyền lắc lư tại chính là bởi vì sóng gió quá lớn, mà phần nguyên nhân khác vẫn còn trong thời gian điều tra.” Bởi vì câu hỏi của trưởng quan, người lính lập tức bước ra khỏi hàng, dùng thời gian ngắn nhất mà trả lời vấn đề của sĩ quan, nhưng lại thể trấn an nhân tâm của mọi người ở đây!

      Từ trước tới nay, uy lực lớn mạnh của tự nhiên đều làm cho bất cứ người nào khinh thường, tại các đường thủy, vì sóng quá lớn mà thuyền có thể tùy thời lật ngã, cho nên mới , chỉ cần cẩn thận, các cũng có thể mất mạng, như vậy có bao nhiêu người sợ?

      Trong lúc nhất thời, khí thuyền có chút hít thở thông, mà mặc dù Sở Thanh sợ, nhưng vẫn có chút bận tâm, khác với những quân nhân (*người thuộc quân đội) đó, ràng cảm thấy dưới thuyền ổn, thuyền lắc lư lợi hại như vậy, trong các nguyên nhân dẫn đến chính là có ít vật thể có sinh mạng dùng sức đụng vào đáy và thân thuyền, hơn nữa hình như lực lượng của các vật thể sinh mạng kia kém!

      “Các người nên cẩn thận chút, dưới thuyền có đồ (*đồ vật này nọ)!” thanh của Sở Thanh vang lên trong đầu mấy người, làm cho họ cảnh giác lên, mặc dù biết dưới thuyền có thứ gì, nhưng nếu A Thanh vậy, như vậy hiểu ngay là có nguy hiểm tới, để cho bọn họ cẩn thận chút.

      Mà sau khi truyền của Sở Thanh chấm dứt, quân nhân mới vừa báo cáo đó lần nữa chạy tới bên cạnh sĩ quan, mực cung kính : “Báo cáo trưởng quan, mới vừa tra nguyên nhân khác, dưới đáy thuyền có lượng lớn cá công kích thân thuyền, tựa hồ muốn đục thủng thân thuyền của chúng ta!”

      Những con cá kia hoàn toàn là liều mạng đụng vào thân thuyền, nếu phải thân thuyền làm từ mấy tấm thép dày, đoán chừng hôm nay thuyền của bọn họ phải chìm rồi!

      “Cá? Chẳng lẽ là thú biến dị?” Sở Nghiên vẫn luôn lên tiếng, lúc này lại giọng thầm, trong giọng còn mang theo tia sợ hãi rệt: “Trưởng….Trưởng quan, có phải là thú biến dị hay ? Chính là mấy con thú biến dị hay xuất trong mấy bộ phim về tận thế đấy?”

      thanh của Sở Nghiên mang theo tia run rẩy, hiển nhiên là bị tưởng tượng của mình hù dọa, cả thân thể đều run lên, chẳng qua là mọi người biết, thân thể Sở Nghiên run lên cũng phải hoàn toàn vì sợ hãi, mà là bởi vì quá hưng phấn !

      Đúng vậy! Chính là hưng phấn!

      Hôm nay thú biến dị xuất là cho Sở Nghiên vô cùng hưng phấn, biết cơ hội diệt trừ Sở Thanh cuối cùng cũng tới, mặc dù Sở Thanh rất lợi hại, nhưng dù lợi hại thế nào cũng chỉ là loài người, chỉ cần lúc nó chiến đấu dùng chút công kích dị năng hệ tinh thần vào đại não của nó, sau khi nó rớt xuống nước, nhất định táng thân trong miệng cá, dù sao loài người khi ở dưới nước cũng thể mạnh hơn loại cá, hơn nữa những con có biến dị kia được người đời sau gọi là “Thực nhân ngư (*cá ăn thịt người)“!

      “Xin vị tiểu thư này yên tâm, tình huống như thế, căn cứ sớm nghĩ tới, cho nên chiếc thuyền này là đặc chế, coi như bị công kích cũng vì vậy mà chìm, chúng ta nhất định an toàn tới thành phố B.” Sĩ quan an ủi như vậy làm cho ít người ở đây yên tâm chút, cầu của các nhiều lắm, cầu duy nhất chính là an toàn, còn sống, chỉ cần có thể sống sót tới được thành phố B, những thứ khác đều phải vấn đề lớn!

      Chẳng qua, hiển nhiên là vị sĩ quan này có chút coi trọng chiếc thuyền rồi, dưới công kích ngừng của cá biến dị, thân thuyền mơ hồ lộ ra những vết nứt nguy hiểm, hơn nữa có ít con cá nhảy khỏi mặt nước, nhảy lên tới thuyền, con rồi lại con đến gần đám người, hàm răng bén nhọn làm cho mọi người đều thấy lạnh cả xương sống, nếu như bị cắn vào cổ, đoán chừng tuyệt mạng tại chỗ ngay lập tức!

      Lúc con cá ở vùng phụ cận nhảy về phía người may mắn sống sót, tất cả mọi người đều nhắm mắt lại, cảm thấy chạy trời khỏi nắng, sau đó tiếng thét chói tai trong tưởng tượng có vang lên, mà tiếng dội lại chính là tiếng phốc trầm muộn, lúc mọi người mở mắt ra thấy thanh niên lạnh nhạt đạp xuống con cá vẫn cố sức giãy dụa, mắt lạnh nhìn con cá kia, cuối cùng nó cũng tắt thở dưới chân của cậu ta (*Sở Thanh- [!]).

      Giờ khắc này, mặc dù mặt trời bị che lại, nhưng người ở đây đều thấy được ánh sáng vạn trượng (*cao ngất) từ người của SỞ Thanh.

      Trong nháy mắt, sắc mặt của Sở Nghiên xanh mét, bất quá sau khắc lại có chút hòa hoãn.

      tại Sở Thanh biểu càng tốt, cuối cùng người được lợi nhiều nhất vẫn , hôm nay Sở Thanh nhất định phải chết ở chỗ này, chỉ cần thu mua người bên cạnh của nó, làm cho các thừa nhận mình là chị ruột của Sở Thanh, như vậy người sùng bái SỞ Thanh quy thuận , đây là chuyện tốt nha!

      phải thuyền có ít người dị năng sao? Cùng giết lên .” xong câu này, Sở Thanh đứng bên mạn thuyền, ánh mắt kiên định nhìn mọi người, sau đó, lúc có cá muốn nhảy lên thuyền, có mấy mũi tên nước bắn ra, đâm thủng con cá kia, cá biến dị chết rơi xuống nước, bị đồng bạn trong nước cắn xé.

      Nhìn qua màn này, mặc dù vô cùng kinh khủng, nhưng trong mắt mấy người may mắn sống sót lại là vô cùng phấn chấn lòng người, trong lúc nhất thời, tất cả người có dị năng đều đến bên cạnh mạn thuyền, vận dụng dị năng mình có thể tưởng tượng ra, đánh rớt hết mấy con cá sắp nhảy lên thuyền.

      Mà Sở Nghiên lại nghĩ cách lấy dị năng của mình đánh lén Sở Thanh, nhưng lại phát bất kể mình làm gì đều có hiệu quả nào, điều này là cho vô cùng tức giận, nhưng ngay lập tức biết tại sao, đại não của đột nhiên đau đớn, cả người đều mơ mơ hồ hồ.

      “A Thanh, cẩn thận!” Đột nhiên gầm lên cách giận dữ, là cho thần trí của Sở Nghiên quay lại, nhưng tại ở tư thế hai tay giơ lên, đứng ngay tại vị trí Sở Thanh đứng.

      Này…Đây là chuyện gì xảy ra?!

      Theo bản năng nhìn về phía mạn thuyền, trong nháy mắt giao ánh mắt với SỞ Thanh, thấy được Sở Thanh cao cao tại thượng mà nhếch miệng lên, sau đó đôi môi của Sở Thanh khẽ nhúc nhích, tiếng động ra hai chữ.

      Cám ơn!

      Đáng chết, bị gài bẫy, căn bản cũng phải là tự nguyện đẩy Sở Thanh xuống, mà là bị người khác dùng dị năng hệ tinh thần khống chế cơ thể đẩy Sở Thanh xuống nước, mà Sở Thanh nhất định là phải thể rời khỏi, nên trước khi nó còn hung hăng đào cái hố cho mình!

      Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!

      Bất kể hôm nay Sở Nghiên có tức giận như thế nào, cũng thể tự biện giải cho chính mình, chẳng lẽ còn có thể mình bị người nào đó dùng kỹ năng hệ tinh thần khống chế thân thể của để đẩy Sở Thanh xuống nước sao?

      Đừng bảo người khác tin, ngay cả chính cũng tin, người ở đây đều là lần đầu gặp mặt, ai hại Sở Thanh chứ, người duy nhất có thể hại SỞ Thanh chính là – kẻ từng muốn tìm cách hại chết Sở Thanh!

      “Sở Nghiên, đáng chết!” Lúc Sở Nghiên còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, bàn tay lớn bóp ngay cổ của , còn Sở ba muốn cứu con của mình bị Mộ Hi ngăn lại, về phần Lục Trạch…. căn bản cũng muốn cứu Sở Nghiên, thậm chí trong mắt cũng lóe lên sát ý rệt, loại cảm giác đó giống như hận thể bầm thây thành vạn đoạn!

      __________________

      [!] Nuy cũng nhớ là qua chỗ này hay chưa nữa, nếu rồi cũng xin giải thích lại chỗ này: Vì vẻ hình tượng bề ngoài của Sở Thanh cho tới tận bây giờ (đa phần là đến hơn nửa truyện) vẫn là con trai, nên khi mới gặp mặt, mọi người đều lầm tưởng là “con trai”, do vậy tùy hoàn cảnh, tùy chỗ mà Nuy dùng “cậu ta”, “ ta”..vv.. Cho nên các bạn cũng nên thắc mắc là tại sao về Sở Thanh lại dùng từ xưng hô về con trai như vậy nha :)]
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      [QUYỂN II] Chương 59.1: Miêu đích dạng đích thiếu niên

      Chuyển ngữ: Nuy

      ****

      “Lục đại ca, đừng giết ta, tại giết ta, phải tiện nghi cho ta lắm sao?” thanh của Hoàng Á Lê đặc biệt trầm, thậm chí còn mang theo sát ý nồng nặc, nhưng cho dù là vậy, còn phải khuyên lơn Lục Thần buông thả Sở Nghiên.

      “Sở Nghiên, hãy nhớ cho kỹ. Chỉ cần ngày tôi còn sống, vĩnh viễn đừng mong có cuộc sống bình yên!” xong những lời này, Lục Thần xoay người rời , giờ phút này, đối với Sở ba, Sở Nghiên, thậm chí là Lục Trạch, hoàn toàn quyết liệt, từ đây về sau, chỉ cần là người đứng bên cạnh Sở Nghiên, chính là kẻ thù của !

      Lúc thuyền chìm vào im lặng, tiếng bước chân vang lên bên tai , Sở Nghiên nhìn đôi giày da màu đen đột nhiên xuất trước mắt, cảm thấy vô cùng ủy khuất: “A Trạch…..”

      ràng đều là mưu của Sở Thanh, đều là lỗi của Sở Thanh, tại sao tất cả mọi người đều trách ? phải là muốn hại Sở Thanh, mà là Sở Thanh tính kế á!

      “Sở Nghiên, tôi nhìn nhầm em rồi, tôi rất thất vọng.” Lục Trạch cúi đầu nhìn , trong mắt tràn đầy lạnh nhạt mà từ trước đến nay chưa bao giờ có: “Tôi chưa bao giờ biết em lại là người vì đạt được mục đích mà từ bất cứ thủ đoạn nào, còn ngờ tới vì mục đích của bản thân mà hy sinh người thân của mình, người xem mạng người như cỏ rác như vậy, tôi cũng muốn nhìn thấy nữa!”

      Mệt mỏi, mệt mỏi, nhớ lại từng chuyện trong quá khứ, trong lòng đều là từng cơn đau đớn, lại vì người phụ nữ như vậy mà làm tổn thương A Thanh, đến tột cùng là có bao nhiêu ngu xuẩn đây!

      , A Trạch, đừng , em dám, cũng dám nữa, đừng , đừng !” Nhìn bóng lưng dần dần xa của Lục Trạch, Sở Nghiên cảm giác được tim của mình như bị đục khoét , tại sao lại như vậy, tại sao hôm nay, ngay cả A Trạch cũng bỏ ?!

      Lúc Sở Nghiên muốn đuổi theo, con sói màu trắng bạc xuất trước mắt , dáng vẻ hung ác nhe răng, hoàn toàn giống như muốn đem Sở Nghiên xé thành trăm mảnh, nhưng sau khắc, con sói màu trắng bạc kia cũng chỉ nhìn sâu, sau đó nhảy đến chỗ Sở Thanh rơi xuống, muốn làm bạn với chủ nhân của mình.

      màn này, làm tâm ít người đau nhói, ánh mắt nhìn Sở Nghiên cũng mang theo khinh bỉ, đối đãi với ân nhân cứu mạng các như vậy, quả nhiên là heo chó bằng!

      Sau đó, Mộ Hi lại lần nữa chuyện mới vừa xảy ra với những người mới tới: “Ồ, Sở Nghiên, Sở đại tiểu thư, tại cuối cùng cũng như nguyện rồi, mau tới, nghe chút nào, cảm giác tự tay giết chết em trai ruột như thế nào?”

      Em trai ruột?! Truyện được đăng tại nuylovevaoi.wordpress.com

      Vốn người ở đây cho rằng hai người bọn họ là kẻ thù, Sở Nghiên bất quá chỉ là vì báo thù mà đánh lén, nhưng lại ngờ tới hai người kia lại là người thân, hơn nữa còn là chị em ruột?!

      “Sở đại tiểu thư, cho rằng A Thanh chết rồi, chúng tôi bởi vì là chị ruột của A Thanh mà theo sao?” Giờ phút này, Mộ Hi đem bộ mặt xấu nhất của Sở Nghiên ra trước mặt mọi người: “Tôi chỉ có hai chữ tặng cho thôi: Nằm! Mơ!”

      Sau khi xong, Mộ Hi buông Sở ba xuống, tới chỗ mấy người Lục Thần, thấy Lục Trạch muốn tiếp cận nhưng lại dám đến gần, ánh mắt Mộ Hi mang theo ý lạnh, làm cho Lục Trạch lui về sau mấy bước.

      Trong lúc nhất thời, Lục Trạch biết phải gì cho tốt, chỉ có thể cười khổ tiếng, hôm nay chỉ là Sở Nghiên, mà ngay cả bản thân của cũng bị những người này ghi hận sao?

      tự làm tự chịu!

      Mà Hoàng Á Lê thừa dịp mọi người ở đây tập trung ánh mắt lên người Sở Nghiên, bố trí tầng kết giới tinh thần lực xung quanh, sau đó mới từ từ : “Lúc A Thanh mới vừa rớt xuống từng truyền với em, cho em biết là nên tiếp tục đến thành phố B, hơn nữa nên để cho Sở Nghiên chết quá nhanh.”

      Mặc dù biết tại sao Sở Thanh lại như vậy, nhưng chỉ cần là lệnh của Sở Thanh, bọn họ nghe theo vô điều kiện.

      “Tôi biết, tôi cũng nhận được truyền của Sở Thanh, nếu , em cho rằng tôi bỏ qua cho Sở Nghiên đơn giản như vậy sao?” Lúc A Thanh bị đẩy xuống nước kia, Lục Thần cảm thấy vẫn bị con thú hung tàn kia giam giữ muốn xé xác mà ra, nếu như phải phút cuối cùng có truyền của Sở Thanh, hôm nay thuyền này còn người sống, kể cả chính !

      Bên này tất cả mọi người lo lắng cho tình huống của Sở Thanh, bên khác, sau khi Sở Thanh rơi xuống nước lập tức đem hơi thở của mình hòa vào nước, để cho những con cá biến dị kia căn bản cảm giác được tồn tại của , ra lúc đầu cũng muốn dùng biện pháp này rời .

      biết, những người bên cạnh mình luôn quan tâm đến , mà khi họ thấy màn này nhất định mất khống chế, nhưng theo thời gian trôi qua, cảm giác bị kêu gọi ngày càng mãnh liệt làm cho Sở Thanh khó có thể ngồi yên, có cách nào để hình dung loại cảm giác đó, nếu như phải diễn tả bằng lời, loại cảm giác đó giống như là huyết mạch tương liên với mình kêu gọi chính , loại cảm giác đó làm cho có cách nào kháng cự nổi.

      ở trong nước nhìn biểu của Sở Nghiên, nụ cười giễu cợt treo khóe miệng, mà biểu của Lục Trạch lại hoàn toàn vượt qua suy nghĩ của , biết tại Sở Nghiên muốn chết rồi, trong khoảng thời gian này coi như hiểu địa vị của Lục Trạch trong lòng ta, mà hôm nay, ngay cả Lục Trạch cũng bỏ ta mà , như vậy Sở Nghiên còn có cái gì?

      Lúc chuẩn bị rời , bóng màu trắng bạc rơi xuống nước, hơi sửng sờ, ngay sau đó mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, sờ sờ cái đầu to của Bạch Nha, rồi lấy món linh bảo trong Tử Phủ ra.

      Hôm nay tu vi của Sở Thanh coi ra cũng kém hơn tu sĩ Trúc Cơ, nhưng bởi vì linh bảo kia là do dùng Nguyên Thần ngưng luyện, chỉ cần Nguyên Thần của bất diệt, ngay có có thực lực tương đương, cũng có thể khống chế linh bảo này, sau đó liền nhắm mắt lại chuyên tâm tu luyện, mặc cho linh bảo đem đến chỗ cần tới.

      Rốt cuộc, sau hai ngày cũng sắp tới chỗ đó, lúc gần đến bên bờ thu lại linh bảo, thậm chí ngay cả ma khí người cũng thu lại, chẳng qua là chỉ dùng dị năng hệ Thủy tạo thành màn nước quanh người, rồi nương theo sóng mà đẩy lên bờ, đồng thời đóng lại giác quan thứ sáu, làm cho mình giống như người hôn mê, bị Bạch Nha kéo lên.

      biết qua bao lâu, giác quan thứ sáu của Sở Thanh từ từ hồi phục, cảm giác đầu tiên chính là khó chịu do quần áo ẩm ướt dính lên người, mà thứ hai chính là thân thể ấm áp dễ chịu của Bạch Nha.

      Lần đầu tiên, trong mắt Sở Thanh lộ ra thần sắc dịu dàng, nhàng sờ sờ lên bộ lông ướt sủng của Bạch Nha.

      Bạch Nha cảm giác được chủ nhân của mình tỉnh lại, lập tức mở ra con mắt lớn, dùng cái đầu bự mà ra sức cọ cọ lên lòng bàn tay của Sở Thanh, bộ dáng kia của nó giống như con mãnh thú, mà tựa như con thú cưng họ chó đầy nhu thuận, dáng vẻ đòi vui kia chính là dụ người tới hung hăng manh trận.

      Nhưng sau khắc, Bạch Nha phát ra tiếng kêu ‘ô ô’ dài, đối phương lập tức hồi thần, cũng biết con mãnh thú trước mặt này ngoài trừ chủ nhân, tuyệt đối để cho người khác tiếp cận.

      “Cậu tỉnh, có chỗ nào thoải mái hay ?” Nhìn Sở Thanh tỉnh lại, người kia vào, chậm rãi mở miệng hỏi, sau đó lấy ra bộ quần áo, với Sở Thanh: “Cầm lấy thay , tránh cho bị cảm lạnh.”

      “Cảm ơn, tự tôi có quần áo của mình.” Sở Thanh khàn giọng , nhìn nhìn balo leo núi bên cạnh mình, còn có Bạch Nha bảo vệ quanh thân, ngay lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra, sau đó uyển chuyển cự tuyệt giúp đỡ của đối phương, lấy ra bộ quần áo từ balo leo núi.

      Trong nháy mắt, thấy được vẻ tham lam trong mắt của người đàn ông kia, nhưng ngay lập tức vẻ tham lam kia biến mất trong mắt , chỉ còn sót lại sợ hãi sâu.

      Sở Thanh nhíu mày, trực giác cho biết người đàn ông phải vì mà tỏ ra sợ hãi nha vậy, cũng phải vì Bạch Nha, mà là vì có nguyên nhân khác.

      “Kia, vậy cậu thay quần áo , tôi ra ngoài trước.” Ánh nhìn của Sở Thanh làm người đàn ông đó chạy như bay ra ngoài, giống như sau lưng có cái gì đó rất khủng bố đuổi theo , mà sau khi xa, dựa vào thân cây, trong mắt mang theo sợ hãi nồng nặc.

      Giống! quá giống !

      Lúc người thanh niên này nhắm mắt lại, cũng có cảm giác gì, nhưng sau khi cậu ta mở mắt ra, cặp mắt lạnh lùng tia tình cảm nào lại làm cho nghĩ tới người khác, người kia cũng giống như cậu ta, khóe miệng luôn nhếch lên như có như , nhưng con ngươi vĩnh viễn chỉ chứa sắc thái lạnh lùng, tựa hồ trong mắt họ có vật sống, bất kể là cái gì, đều chỉ là vật chết có sinh mạng!

      Điều duy nhất giống chính là, cậu ta cười lên mang theo vài phần khí phách, mà nụ cười của người kia vĩnh viễn cũng chỉ chứa biếng nhác!

      [QUYỂN II] Chương 59.2: Miêu đích dạng đích thiếu niên

      Chuyển ngữ: Nuy

      ****



      “Bạch Nha, tại sao lại nhảy xuống, phải ta , bất kể là người nào cũng được theo ta sao?” Ban đầu là vì nắm chặt thời gian để tới nơi này, nên Sở Thanh cũng có trách cứ Bạch Nha, nhưng hôm nay thuận tiện tới, dĩ nhiên là bỏ qua kẻ nghe lời!


      “Ô ~~~” thanh của Bạch Nha mang theo vài phần cầu khẩn, còn có mấy phần đau khổ hứng thú làm cho người ta được lời nào, khiến cho Sở Thanh có chút dở khóc dở cười, đây là nó làm nũng với sao?



      Nhìn qua lều, Sở Thanh thấy sắc trời bên ngoài cũng tối lại, mặc dù biết người cứu về là ai, nhưng hôm nay, hiển nhiên có cơ hội tiếng cám ơn rồi, đành phải đợi sáng mai thức dậy, tìm ân nhân lời cám ơn mới được.



      Cứ như vậy, Sở Thanh có chút gánh nặng nào trong lòng chìm vào giấc ngủ, mà khí ở trong lều của người khác có chút quỷ dị.



      “Hả? Ông người nhặt về hôm nay tỉnh?” Giọng trong trẻo giống như của thiếu niên vang lên, nhưng trong giọng lại mơ hồ có biếng nhác khó phát , mà chính vì giọng như của thiếu niên nọ mới làm cho toàn thân người đàn ông cao lớn trong lều run rẩy.



      “Dạ…Đúng vậy, thủ lĩnh, này, người kia tỉnh lại lúc xế chiều, bất quá Tiểu Thất tình huống của cậu ta phải là rất tốt, nên cũng có mang cậu ta tới gặp thủ lĩnh.” Người đàn ông cao lớn đem lời của người tới thăm Sở Thanh truyền lại cho thủ lĩnh của mình, hy vọng sau khi biết được đáp án, thủ lĩnh có thể tha cho ông ta mạng.



      “Ồ? Phải ?” thanh của thiếu niên lại vang lên, sau đó giống như nghĩ tới điều gì, nhàng cười tiếng: “Nhắc tới cũng là, biết cậu ta trôi nước bao lâu, dị năng cũng nhanh hao hết mới bị phát , nghĩ đến tình trạng như giờ cũng có tốt. Được rồi, ông về trước .”



      Người đàn ông cao lớn nghe được lời của thiếu niên kia, suýt chút nữa là dập đầu cám ơn, rồi như làn khói mà chạy ra khỏi lều, bộ dáng kia giống như là có ác quỷ nào đó đuổi theo sau lưng, làm cho thiếu niên nọ phát ra tiếng cười sáng sủa, sau đó, ngay lập tức, mọi thanh trong lều lại biến mất lần nữa.



      đêm này, Sở Thanh ngủ tương đối ổn định, lần nữa thức dậy, trời sáng, vốn là mây đen bao phủ hai ngày hoàn toàn biến mất thấy, mọi người lại lần nữa thấy được bầu trời xanh.



      “Vị thiếu gia này, ngài, ừm, ngày hôm qua có ngủ được hay ?” Bởi vì ngày hôm qua bị Sở Thanh hù dọa, cho nên hôm nay, Tiểu Thất gặp cũng có nhiều thêm mấy phần cẩn thận, cộng thêm việc nhớ tới lời người đàn ông cao to đối với Sở Thanh, càng thêm cung kính.



      Được thủ lĩnh thu nhận lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy tính tình của thủ lĩnh tốt như vậy, cho nên, đối với người thiếu niên trước mặt này, bọn họ cũng coi trọng hơn.



      “Ngày hôm qua ngủ rất ngon, cám ơn.” Sở Thanh nở nụ cười ôn hòa mặt, nhưng ánh mắt vẫn lạnh nhạt như cũ, nhìn đối phương, thản nhiên : “Ngày hôm qua mới tới, còn chưa gặp chủ nhân chỗ này, hi vọng tiểu ca có thể dẫn đường để tôi tiếng cảm ơn.”



      Lời vừa ra, Tiểu Thất hơi sửng sờ, vốn nghĩ rằng mình cần phải ra ám hiệu để vị này gặp thủ lĩnh, mà bây giờ nhìn lại, ngày hôm qua, thân thể của vị này phải là vô cùng khó chịu, cho nên mới đến chuyện này .



      theo Tiểu Thất ra khỏi lều, Sở Thanh phát chỗ này cũng phải là căn cứ gì, mà giống như là điểm tụ tập của những người may mắn còn sống, phần lớn người chỗ này đều là người bình thường, lúc nhìn thấy Bạch Nha bên cạnh , đều dùng ánh mắt kính sợ, dĩ nhiên, cũng có ít người có dị năng cảm thất được áp lực người , cũng cẩn thận mà nhìn Sở Thanh, hiển nhiên, cũng ra tay với bọn họ.



      ra Sở Thanh cũng có hứng thú mưu đồ gì đối với nơi này, mặc dù chỗ này có người dị năng, nhưng đại đa số đều là người dị năng cấp 1 bình thường, hơn nữa, phẩm hạnh những người ở đây cũng là tốt xấu lẫn lộn, dĩ nhiên để ý đến họ.



      Rốt cuộc, tới trước cái lều lớn, cảm giác được hơi thở bên trong, Sở Thanh hơi nhướng mày.



      Đối phương là người có dị năng, điểm này Sở Thanh có thể xác định, nhưng hình như người dị năng lần này cũng giống như đám người dị năng mà thấy trước đó, lực lượng nội liễm, có lực bộc phát bình thường, cũng có mờ ảo như dị năng hệ Tinh thần, là dị năng thuộc về đặc biệt đặc thù.



      Mà chính là vì đặc thù này mới đến đến lòng hiếu kỳ ít ỏi của Sở Thanh.



      vào lều, Sở Thanh theo bản năng quay lại nhìn người đứng cung kính bên ngoài, hơi hơi nhướng mi, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc, tựa hồ người này cũng có phương pháp quản lý người bên dưới !



      Quay đầu, thứ đầu tiên chiếu vào mắt Sở Thanh cũng phải là người đàn ông trong lều, mà là con mèo Ba Tư làm nũng lăn qua lăn lại dưới chân .



      Bộ lông màu trắng rối bù mềm mại, con mắt uyên ương vàng xanh hấp dẫn ánh mắt của Sở Thanh, nó nhàng uốn bên chân Sở Thanh, giống như đợi vuốt ve, chờ nửa ngày, hình như có chút nhịn được, liền meo meo hai tiếng với Sở Thanh, sau đó đưa móng vuốt ra chộp lấy ống quần của Sở Thanh, nhầm gây chú ý với .



      Cuối cùng, hình như nó quá dễ thương , Sở Thanh đưa tay qua gãy cằm của nó, nghe nó phát ra tiếng kêu vui vẻ, thành công làm cho khóe môi Sở Thanh nhếch lên.



      “Cậu là người thứ nhất ngoại trừ tôi ra có thể làm cho Cầu Nhi thích, là khó mà.” Trong lúc Sở Thanh vui vẻ trêu chọc mèo con, thanh trong sáng của thiếu niên vang lên, mang theo tia lười biếng trầm trầm, làm cho người ta cảm giác được giống như con mèo vừa tỉnh dậy, chạy tới người nó thấy thích mà làm nũng.



      Khi Sở Thanh ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên trước mắt, rốt cục trong mắt cũng thoáng qua tia ngạc nhiên, nghĩ tới gặp phải người này.



      Người này nghe qua, , phải là ở giữa mạt thế nghe quá nhiều người nhắc tới người này, Cận Hi – Hồng ca tinh (*) đương thời, có thể là nam thần trong cảm nhận của đại chúng, chỉ cần nghe hát, mọi người !



      (*) hồng ca tinh: giống như ca sĩ nổi tiếng, đại bài



      Mặc dù Sở Thanh có ấn tượng quá khắc sâu với người này, nhưng với giọng của cũng là nhất thanh nhị sở (*biết hai), cái loại thanh ma mỵ đó, phàm là nghe qua lần đầu thể nào nhớ!



      “Cậu biết tôi?” Nhìn người thiếu niên trước mắt, ánh mắt Cận Hi mang theo vào phần trêu đùa, chắc chắn người thiếu niên này biết mình, nhưng lại có bất kỳ biểu cuồng nhiệt nào, vui mừng, sùng bái, giống như là gặp người bình thường vậy.



      Nhưng chính là ánh mắt như vậy lại làm cho càng cảm thấy thần kỳ hơn, có người nào có thể đem xem như vô hình, cậu ta là người đầu tiên, cũng là người duy nhất, nhưng cũng bởi vì cái duy nhất này, mới càng làm cho muốn lưu cậu ta lại!



      “Cận Hi, hồng ca tinh đương đại, Đại thiếu gia nhà họ Cận ở thành phố A, thiếu niên thiên tài, có giọng hát như thiên sứ, nhưng lại có thể phát ra xướng ca của ác ma.” Những lời này cũng phải là Sở Thanh nghĩ ra, mà là do nhà nhạc đánh giá Cận Hi, lời vừa ra, nhận được ít tán đồng của số người.



      “Ồ! Hiểu tôi như vậy sao? Chẳng lẽ lại chút hứng thú đặc biệt nào với tôi?” Giọng của Cận Hi mang theo chút cười cợt: “Bất quá rất xin lỗi, tôi chỉ người khác phái, mặc dù dáng dấp của cậu rất đẹp, nhưng mà tôi lại thể phóng điện với đồng tính được.”



      “Meo meo ~~~” Giống như là bất mãn với lời của Cận Hi, mèo Ba Tư kêu lên tiếng, bò qua chỗ Cận Hi, hạ móng vuốt nặng vào ống quần của , làm cho quần dài vốn chỉnh tề xuất vài vết rách .



      Cảm giác được mèo con nhà mình chút khách khí tặng cho vài vuốt, đột nhiên Cận Hi cười tiếng, xem ra tiểu Cầu Nhi đúng là rất thích cậu thiếu niên trước mắt này, đây cũng là làm cho có chút ngoài ý muốn, xưa nay Cầu Nhi thích người ngoài, nếu có ai vào lều Cầu Nhi giương nanh múa vuốt, cũng là thấp giọng uy hiếp, dù sao nhìn thấy người ngoài vào liền đặc biệt thích, nhưng hôm nay khi thấy thiếu niên này lại có ít thân thiết .
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      [QUYỂN II] Chương 59.3: Miêu đích dạng đích thiếu niên

      Chuyển ngữ: Nuy

      ****

      “Cậu tên gì?” Mặc dù mới vừa như vậy, nhưng thực tế, phần lớn là Cận Hi chỉ đùa, nếu như đối phương biết là hồng ca tinh cũng có gì ngoài ý muốn, nhưng nếu như biết là đại thiếu gia nhà họ Cận, như vậy chứng tỏ cậu ta cũng là người có thân phận.

      “Thành phố T, Sở Thanh.” Sở Thanh nhướng mày, đơn giản đáp lại, dù sao đến với tầng lớp như bọn họ, có mấy lời chỉ cần báo cái tên, tự nhiên hiểu, giống như biết Cận Hi là người như thế nào, tại tự giới thiệu, đối phương cũng biết là ai.

      Thành phố T, Sở Thanh? Như vậy là người của nhà họ Sở? Khó trách biết là ai, bất quá….

      “Cậu ở thành phố T, tại sao lại xuất ở đây? Hơn nữa, thành phố B cũng có căn cứ .” Cận Hi nheo mắt lại, người này xuất ở đây có chút đúng lúc, dù sao nhà họ Sở là ở thành phố T, nếu như muốn đến căn cứ, như vậy cậu ta cũng chọn thành phố B, mà phải là thành phố A ngoài trăm dặm nha!

      Nghe được ý vị trong lời của đối phương, Sở Thanh nhíu mày, trong lòng cảm khái thông minh của đối phương, đứng vậy, nếu như chỉ vì muốn đến căn cứ nhất định chọn thành phố B, bây giờ lại xuất ở chỗ này đúng là chuyện hợp lẽ thường.

      “Lúc trước là đến thành phố B, nhưng lại bị người đẩy từ thuyền xuống, tỉnh lại ở đây.” Lời này của Sở Thanh cũng tính là dối, đích thực là bị Sở Nghiên đẩy từ thuyền xuống, về phần làm thế nào mà lại tới chỗ này, hừm, quá trình có thể lượt bỏ.

      Lúc Cận Hi còn muốn gì nữa, con mèo Ba Tư bên chân lại kêu meo meo lần nữa, sau đó vèo vèo, gấu quần lại thêm mấy vết thương xinh đẹp, nếu cứ tiếp tự mãi như thế quần này cũng thể mặc được, trong lòng Cận Hi đầy bất đắc dĩ, biết tại sao mình lại nuôi con lội ngược dòng thích khoe khoang này. (@Nuy: Ý của Cận ca là phản chủ ak)

      sao, tôi nên về trước, dị năng tiêu hao cũng quá nhiều.” Lần này là Sở Thanh , bởi vì mạnh mẽ sử dụng ma bảo, ma khí trong thân thể của cũng bị tiêu hao hơn phân nửa, hơn nữa, bởi vì luôn phải duy trì điều khiển ma bảo, mà căn bản có thời gian nghỉ ngơi, cho nên, trừ việc ma khí bị tiêu hao quá lớn, ngay cả tinh thần lực của cũng bị cạn kiệt cách nghiêm trọng.

      Sau khi Cận Hi nghe xong, hơi suy tư rồi gật đầu cái, đồng ý cho trở về nghỉ ngơi, dù sao tạm thời Sở Thanh cũng rời nơi này, có chuyện gì lúc khác cũng được.

      Lúc Sở Thanh chuẩn bị , Cận Hi thay đổi sắc mặt, có chút tức giận nhéo nhéo má mèo Ba Tư, nhướng mi nhìn nó, : “Mày cứ như vậy thích cậu ta sao, hả?” Tiểu Cầu Nhi ghét nhất là người khác tiếp xúc, mà ngay thế giới này lại có người làm cho nó thích như vậy, đích xác là làm cho Cận Hi có chút ngoài ý muốn.

      “Meo meo~~~” Gật gật đầu, tiểu Cầu Nhi cũng biết tại sao, dù sao nó thích chính là người kia nha, vô cùng thích, nhìn thấy người đó liền muốn đến gần.

      “Như vậy mày muốn theo bên cạnh cậu ta?” Lần này Cận Hi nheo mắt lại, trong mắt mang theo mấy phần nguy hiểm, mặc dù ngại tiểu Cầu Nhi thích người khác, nhưng nếu muốn chạy theo người khác, cẩn thận đánh cái mông của nó á! (@Nuy: biết các bạn nghĩ sao, chứ khi Nuy edit tới đây, sao thấy trong khí đầy mùi gian tình giữa Cận ca và tiểu Miêu quớ (→_→) *chống cằm suy tư* Đây là nhân thú, nhân thú trong truyền thuyết?! (⊙o⊙) )

      “Meo meo meo meo!” Tiểu Cầu Nhi quơ quơ móng vuốt bày tỏ bất mãn về tội vu khống của , sau đó lần nữa lại làm nũng, cọ cọ vào cổ tay của , rồi từ từ ngọ ngoạy xuống, cắn ống tay áo của Cận Hi, kéo ra khỏi lều.

      Mà sau khi Cận Hi thấy ý đồ của nó, khóe miệng mạnh mẽ co rút, trước kia như thế nào mà lại biết tiểu Cầu Nhi lại có sở thích lộn ngược, chẳng những nó thích lộn ngược, còn muốn lôi kéo cùng nhau lộn ngược?

      Mà đợi nửa ngày, tiểu Cầu Nhi thấy kéo nhúc nhích được chủ nhân của mình, cuối cùng chỉ có thể nhìn cái, sau đó đến trong góc lều nghỉ ngơi, đưa cái mông đối diện với Cận Hi, vừa nhìn cũng biết nó giận dỗi với Cận Hi, chẳng qua là Cận Hi có chút , hôm nay tiểu Cầu Nhi làm sao thế, tại sao lại muốn xa rời đối với ngoại nhân như vậy chứ?!

      Mặt khác, Sở Thanh trở lại lều của mình, cũng cố kỵ chút nào mà nằm nghỉ ngơi trong lều, dù sao bên người còn có Bạch Nha, còn sợ gì bị thương tổn dưới năng lực bảo vệ của Bạch Nha.

      Sau khi nghỉ ngơi hơn nửa đêm, Sở Thanh đứng dậy ra khỏi lều, từ từ nghe tiếng kêu bên tai thanh gọi tên , dần dần tới, bất kể cuối cùng thứ gọi là gì, chỉ muốn lần theo nó mà tìm, như vậy cũng đủ rồi, trực giác cho biết thanh kia vô cùng quan trọng đối với , giống như thức nhất định thể thiếu!

      ra khỏi lều cỏ, từ từ tới bờ biển, càng gần tới bờ biển, cảm giác kêu gọi càng mãnh liệt, trong nháy mắt nhảy xuống nước, cổ tay bị cánh tay lớn bắt lấy, thành công ngăn bước chân của .

      trễ thế này còn muốn đâu, cậu biết buổi tối trong biển là nguy hiểm nhất sao? cẩn thận là mất mạng!” Thấy Sở Thanh tùy tiện xuất ở bờ biển, Cận Hi tức giận, nếu như phải tiểu Cầu Nhi phát thấy cậu ta, có phải sau khi thức dậy vào sáng mai, thấy thiếu niên này biến thành khối thi thể lạnh như băng hay ?

      Đối với câu hỏi của , Sở Thanh cũng lười trả lời, hiểu, ràng là người này quấy rầy mình, tại sao lại còn tức giận như thế? Hình như là hiểu sai cái gì rồi.

      “Sở Thanh!” Nhìn người vẫn tiếp tực tới bờ biển, Cận Hi cảm giác mình chính là đàn gảy tai trâu: “Đây là cậu muốn tìm chết sao? Chẳng lẽ cậu biết biển vào đêm có rất nhiều nguy hiểm hả?”

      “Có thanh gọi tôi.” Biết nếu như mình vẫn trả lời thiếu niên kia, cách nào rời , mặc dù Sở Thanh muốn, nhưng vẫn trả lời vấn đề của , sau đó phải xuống biển, có thể cảm giác được sau khi tới gần bờ biển, tiếng gọi kia có nhiều thêm mấy phần mừng rỡ, giống như vẫn luôn chờ tới.

      Mà Cận Hi phát có cách nào thay đổi được ý kiến cố chấp của người thiếu niên kia, như vậy chỉ có thể xuống nước cùng cậu ta.

      chuẩn bị ném tiểu Cầu Nhi vai mình xuống bờ cát, phát nó nắm chặt bả vai của mình, bộ dạng muốn theo làm cho Cận Hi kinh ngạc. Phải biết rằng, cho tới nay tiểu Cầu Nhi ghét nhất chính là nước, nếu như ai muốn làm ướt bộ lông của nó, tiểu Cầu Nhi liều mạng với kẻ đó, nhưng tại lại phát tiểu Cầu Nhi lại chủ động muốn xuống nước, điều này cũng là bất khả tư nghị (* thể tưởng tượng được) .

      Bất quá, bất kể tiểu Cầu Nhi nghĩ gì, bây giờ Sở Thanh xuống nước, nếu như đuổi theo nữa, chỉ sợ tìm thấy Sở Thanh.

      Mới vừa xuống nước bao lâu, Cận Hi nhìn thấy Sở Thanh bị con cá đuối lớn quấn lấy, cái cánh to lớn của nó chụp lên người của Sở Thanh, nếu như bị đánh trúng, đoán chừng Sở Thanh bị đánh chết cũng phải mất nửa cái mạng, mà cái miệng khổng lồ của nó cũng ra nhiều hàm răng đầy sắc bén, hiển nhiên con cá đuối này cũng phải là loại cá bình thường, mà là thú biến dị.

      Khi Cận Hi lo lắng đề phòng chuẩn bị lên trợ giúp, bóng dáng màu trắng bạc xuất bên cạnh cậu ta, hớp cắn vào cánh của cá đuối, hung hăng xé xuống, trong nháy mắt nhiễm đỏ vùng biển lớn, mà Cận Hi thấy màn như vậy có loại cảm giác lên lời, vừa dữ dội, vừa mạnh mẽ…

      Hình như Sở Thanh cũng thấy được , nhìn vừa phía , gật gật đầu, tiếp theo bơi tới chỗ sâu trong biển, cũng lắm tột cùng chỗ đó có thứ gì, nhưng lại có thể cảm giác được kêu gọi càng thêm ràng.

      Cuối cùng, cảm giác được thanh kêu gọi trở nên mạnh mẽ hơn, Sở Thanh phát huyệt động, bên trong huyệt động chỉ là màu đen nhánh, mặc dù nhìn thấy bên trong đến tột cùng có cái gì, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy được nguy hiểm theo bản năng, lúc Sở Thanh sắp bơi vào, tay của bị kéo lại, quay đầu, thấy được Cận Hi ở phía sau lưng mình.

      Cận Hi hơi há miệng, khẩu hình miệng phát ra khẩu của hai chữ ‘nguy hiểm’, muốn đem mang lên bờ, có chuyện gì đợi ngày mai hãy giải quyết, tại hơn nửa đêm, nếu quả có thú biến dị gì đó, ban đêm càng làm cho chúng mạnh mẽ hơn, cũng càng nguy hiểm hơn!

      Sở Thanh híp mắt lại, sau đó đẩy tay ra, bất kể bên trong có nguy hiểm gì, nhất định phải , cho tới nay trực giác của rất chính xác, hơn nữa, đối với người khác mà , những thứ kia có thể chưa tính là thứ quan trọng gì, nhưng đối với Sở Thanh, có lẽ đó là thứ vô cùng quan trọng!

      Nhìn Sở Thanh bơi nhanh vào huyệt động kia, Cận Hi mắng thầm trong lòng tiếng, sau đó, cũng ngoan ngoãn theo, bất kể bên trong là thứ gì, ít nhất hai người tốt hơn người, xét ra nếu có nguy hiểm gì, người như Sở Thanh ứng phó nổi.

      Đợi sau khi tiến vào huyệt động, đột nhiên sáng ngời làm cho ánh mắt của Sở Thanh có chút chịu nổi, sau đó mới phát khác biệt ở chỗ này….

      [QUYỂN II] Chương 59.4: Miêu đích dạng đích thiếu niên

      Chuyển ngữ: Nuy

      ****


      Hình như từ mạt thế trở về nhà, đúng vậy, chính là nhà, là Điện Thiên Ma thuộc về Sở Thanh Y.

      Diệu Tinh Thạch màu đen xây nên đại điện hùng hồn mang theo cảm giác bị áp bách, làm cho trừ chủ nhân của nó, mỗi người tiến vào Điện Thiên Ma cũng nhịn được nỗi xúc động muốn quỳ xuống.

      Sở Thanh từ từ tới Điện Thiên Ma, cuối cùng tới căn phòng trong hành lang dài, chậm rãi nhắm hai mắt lại, chần chờ lúc lâu cũng có đẩy cánh cửa kia ra, biết phía sau cánh cửa có cái gì, nhưng biết tại sao, vào giờ phút này nghĩ đẩy cánh cửa, , hoặc là phải , muốn quay trở về, muốn trở lại cuộc sống có gì của trước kia, có người thân, có bạn bè, toàn bộ chỉ có cuộc sống của mình , cuộc sống như thế, thích!

      Sau khắc, khóe miệng Sở Thanh nhếch lên cao, đáy mắt tràn ngập thần sắc bạo ngược.

      Đáng chết! Là ai! Đến cuối cùng là kẻ nào bí mật dò xét ký ức của !

      Đây hết thảy phải là tồn tại thực, mà là có người dò xét ký ức của , rồi sao đó ngụy tạo lên!

      Trong nháy mắt, Sở Thanh nổi giận, ở thế giới này có bất cứ kẻ nào có thể dò xét được ký ức của , vừa nhìn thấy bí mật, như vậy kế tiếp phải đối mặt với cơn giận của vương giả, mà lửa giận này cũng phải ai cũng có thể chịu nổi.

      Mặc dù Sở Thanh tức giận rất đáng sợ, nhưng lại bằng hôm nay đem hai thân phận dung hợp.

      là Sở Thanh, là gia chủ kế tiếp của nhà họ Sở ở thành phố T, đồng thời, cũng là Sở Thanh Y, là kẻ công chiếm nửa ranh giới của Tiên giới, có thể sánh ngang với Tiên tôn, Điện Thiên Ma – Ma Tôn!

      Khi Sở Thanh đồng thời chấp nhận hai thân phận này, hoàn cảnh trước mặt tan vỡ, phát mình đứng trong huyệt động, kỳ quái chính là, ràng vị trí của cái huyệt động này thấp hơn độ cao của cửa động, nhưng nước biển có tràn vào từ cửa động, cái sơn động này rất khô mát làm cho người ta cảm thấy bất khả tư nghị (* thể tin được).

      Mà đứng bên cạnh là Cận Hi.

      Đây là lần đầu tiên Sở Thanh nghiêm túc quan sát Cận Hi, mặc dù có chút hiểu , thậm chí ngày hôm qua cũng gặp qua lần, nhưng từ đầu đến cuối cũng chủ động cẩn thận coi trọng Cận Hi, cho nên, tại sau khi thấy Cận Hi, trong mắt lóe lên tia kinh diễm.

      Vốn chỉ nghĩ Cận Hi chỉ có tiếng hát nghe vô rất cảm động, nghĩ tới, thậm chí ngay cả bề ngoài cũng xuất sắc như vậy, tóc dài bên tai bị nước làm cho ướt nhẹp, dính vào bên mặt , đôi mắt đá mắt mèo to bởi vì nước biển mà nửa híp lại, mũi cao thẳng, môi mỏng nhạt màu khẽ mím, nhìn quần áo người ướt đẫm, trong mắt lóe lên thần sắc ghét bỏ, mà con mèo Ba Tư vai kia càng khoa trương thêm, dùng sức rũ nước người, bởi vì quá gần, mà toàn bộ nước thân con mèo Ba Tư rũ hết vào mặt Cận Hi, làm cho chán ghét liếc nhìn mèo con vai, giống như do dự có nên ném tiểu Cầu Nhi đáng chết này xuống hay .

      “Cậu có sao chứ?” Nhìn Sở Thanh ngẩn người lúc lâu, rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, Cận Hi hờ hững hỏi câu, nhưng trong giọng kia, ngay cả chính cũng phát tia ân cần.

      Sở Thanh lắc đầu cái, tiếp tục tới phương hướng mình cảm giác được, mặc dù biết đến tột cùng nó là thứ gì, thậm chí còn làm cho rơi vào ảo cảnh, nhưng có thể khẳng định chút, cái đó có liên quan đến , chỉ là Sở Thanh, mà còn là Sở Thanh Y.

      Cận Hi nhìn người chịu quay đầu lại mà muốn bước , trong lòng càng thêm tức giận, thậm chí còn dâng lên loại xúc động muốn quay đầu lại, đáng chết, bồi cậu ta cùng nhau xuống nước cho đến bây giờ, mà ngay cả câu cảm ơn cũng coi như bỏ , tại cậu ta lại còn lạnh nhạt với như vậy, vô cùng muốn bóp chết cái tên Sở Thanh đáng chết đó.

      Dọc theo đường , Cận Hi dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Sở Thanh, nhìn tả loan hữu nhiễu (???), rốt cục cũng tới chỗ, nơi này giống như là chỗ sâu nhất của huyệt động, nhiệt độ có chút lạnh, thở ra hơi cũng có thể đủ kết thành băng, nhìn vào chỗ sâu của huyệt động này, hình như trong đó có mảng tuyết trắng, đó là —— Băng?

      Tại sao êm đẹp lại xuất tảng băng lớn, ở trong đó có thứ gì sao?

      Ôm ý nghĩ như vậy, Cận Hi theo Sở Thanh vào huyệt động, sau đó được nửa giống như bị thứ gì đó cản lại, mà Sở Thanh lại dễ dàng vượt qua , tới thạch đài giữa huyệt động, thạch đài kia mơ hồ có thứ gì đó, nhưng xung quanh lại bị băng chặn lại, làm cho người ta thấy thế nào cũng có chút thực.

      Mà sau khắc, biết từ chỗ nào thổi tới trận gió, thổi bay những sương trắng lượn lờ thạch đài, xuất trước mặt Cận Hi chính là hình ảnh của người, bóng dáng kia giống như là , mặc bộ Hán phục (*trang phục nhà Hán) màu trắng, mặc dù nhìn mặt của ấy, nhưng lại có thể cảm giác được là có vẻ khá thùy mỵ.

      Chẳng qua là bị lớp băng bao lại, coi như là người sống cũng sớm chết rét lâu rồi, chẳng lẽ ấy là người chết?!

      Mà ngay sau đó lại xảy ra chuyện càng quỷ dị hơn, lui về phía sau từng bước, phát thạch đài kia lần nữa bị sương mù băng vây lại, bóng dáng ấy biến mất thấy, mà trước khi bước bước, kia lại lần nữa xuất trong mắt , hết lần này đến lần khác như vậy, làm cho sắc mặt của Cận Hi trở nên khó coi, chẳng lẽ hôm nay thấy quỷ?!

      “Đứng ở đó đừng động, chỗ này có trận pháp.” Nhìn thấy Cận Hi ngừng lại, sắc mặt của Sở Thanh cũng trở nên khó coi, mới vừa phá giải trận pháp xong, nhưng mỗi lần cơ hồ sắp phá giải được, tổng thể trận pháp phát sinh biến hóa, lúc suy nghĩ trong đó có điểm gì sai rồi hay , phát người thiếu niên luôn theo đường tới đây với lại ngừng tới, rồi lại lui về phía sau, đáng chết, chẳng lẽ biết được mình ở trong trận pháp, trừ người phá trận ra, mọi người lại lung tung làm cho nó biến hóa hay sao?”

      Lời vừa ra, Cận Hi lập tức đứng im ở đó, dám có cử động nào, sợ mình làm cái gì khác nữa chọc phiền toái cho Sở Thanh.

      Cuối cùng, đứng nghiêm trong gió rét lúc lâu, hết thảy trước mất biến mất tạo ra biến hóa lớn, huyệt động vẫn là huyệt động, thạch đài cũng vẫn là thạch đài, nhưng băng khắp động lại biến mất thấy, thậm chí ngay cả cảm giác khí lạnh cũng còn, loại cảm giác đó…. quá thần kỳ á!

      Trong tay Sở Thanh cầm bình thủy tinh , trong bình có hơn phân nửa là chất lỏng màu đỏ, theo góc độ lắc lư của chất lỏng làm cho màu sắc chất lỏng trong bình cũng phát sinh các loại thay đổi khác nhau, mà cái tay còn lại cầm cái chìa khóa, hình như cái chìa khóa đó được làm từ đồng xanh, bởi vì nhiều năm dùng tới, nên nó có rất nhiều màu xanh đồng.

      “Chúng ta thôi, nơi này sắp sập.” Sau khi hết trận pháp, Sở Thanh mới phát , huyệt động này tồn tại là bởi vì có thứ đặc biệt ở đây, nơi này được giăng kết giới, nếu như đồ bị người mang , như vậy kết giới này cũng biến mất, lập tức nước biển tràn vào huyệt động, đến lúc đó, áp suất của nước có thể dễ dàng đem các nghiền thành thịt vụn!

      Nghe được Sở Thanh , Cận Hi lập tức gật đầu, đuổi theo tốc độ của Sở Thanh, mà tiểu Cầu Nhi luôn luôn nằm vai của lại muốn, lông của nó mới vừa khô chút, giờ lại xuống nước nữa sao? Nó mới cần làm ‘mèo nhúng nước’ nha!

      Nhưng cuối cùng, tiểu Cầu Nhi cũng phải khuất phục dưới dâm uy của Cận Hi, bởi vì Cận Hi biểu thị, nếu như nó theo, sau này đừng mơ nhìn thấy Sở Thanh, kết quả chính là vì vậy mà tiểu Cầu Nhi sâu sắc bị uy hiếp!

      Lúc hai người vào tốn ít thời gian, nhưng lúc rời lại chỉ dùng năm phút đồng hồ, khi hai người bơi vào hồ, sau lưng phát ra tiếng trầm muộn lớn, sau đó nước biển giống như bị dẫn dắt, ở trung tâm biển xuất lốc xoáy lớn, lốc xoáy như cái phễu, đem lượng lớn nước biển và toàn bộ sinh vật biết tên trong biển cuốn xuống, sống chết .

      Lúc này Cận Hi cảm thấy vô cùng may mắn khi đầu tiên chạy ra khỏi huyệt động cùng với Sở Thanh, nếu , đoán chừng dưới áp lực nước lớn như vậy, có người nào có thể sống sót !
      Tôm Thỏ thích bài này.

    4. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      [QUYỂN II] Chương 59.5: Miêu đích dạng đích thiếu niên

      Chuyển ngữ: Nuy

      ****


      Lúc hai người trở lại, có mấy người tiến lên đón, thấy Sở Thanh sóng vai với Cận Hi, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc, sau đó từ từ với Cận Hi: “Thủ lĩnh, hôm nay, căn cứ bên kia cử người tới, em ngài có ở đây, có chuyện gì chờ ngài trở lại rồi , nhưng những người đó lại rất nể tình, mang bảy, tám người dị năng phái nữ, những người dị năng kia mơ hồ đều là người dị năng cao cấp cấp 1.”

      Đối với trụ sở mà , quan trọng nhất chính là người dị năng cao cấp, tại, thời kỳ đầu mạt thế mà có người dị năng cao cấp là vô cùng hiếm thấy, mà những người đó lại mang bảy, tám người, đả kích mang tính hủy diệt đối với căn cứ quy mô rồi!

      “Xảy ra chuyện gì?!” Nghe như vậy, ánh mắt Cận Hi mang theo tia tàn bạo, biết sau khi mình ra ngoài có thể gặp chuyện may, nhưng lại nghĩ rằng lại xảy ra chuyện lớn như vậy, lá gan của những người này càng lúc càng lớn mà, cho nên mới có gan động vào thủ hạ của , quả nhiên là chán sống!

      “Thủ lĩnh, mấy ngày trước ngài chịu để cho họ mang người của chúng ta , cũng cùng bọn họ kết làm lương tử (?), hôm nay biết là tên phản đồ nào đem tin tức ngài rời cho người bên kia biết, kết quả là bọn họ liền thừa dịp ngài có ở đây mà dẫn người tới chỗ này cướp người!” Tiểu Thất vô cùng tức giận, bọn họ đều là tự nguyện thành người của thủ lĩnh, đối với thủ lĩnh là kính sợ có thừa, bây giờ lại xuất phản đồ, trong lúc nhất thời làm cho Tiểu Thất khó mà chấp nhận!

      “Nhất định phải tìm ra phản đồ cho tôi.” Ánh mắt Cận Hi lạnh như băng, vốn là cặp mắt mèo to khẽ híp lại, mang theo mấy phần sát khí, làm cho người ta thấy sợ hãi từ tận nội tâm: “Tìm được đừng động , tôi đích thân xử lý.”

      Sau khi mọi người nghe thế đầu bất giác lạnh run, ở trong lòng thầm thấp cây nến cho người kia, để cho thủ lĩnh tự mình xử lý? Ha hả, sợ rằng tên kia hối hận vì mình là người !

      Quả nhiên, sau khi lệnh của Cận Hi ban ra, phản ứng của mọi người rất nhanh, tới nửa giờ người bị xách tới lều của Cận Hi, Sở Thanh nhìn thấy người kia có chút quen mắt, ngay lập tức nhớ tới, người này chính là người mà gặp ngày hôm qua khi tới lều Cận Hi, khi đó tầm mắt của ông ta vẫn luôn rơi người , đoán chừng là vì xem đến tốt cùng có phải con hay !

      “Tới, chút, mày là ai, tại sao lại báo tin cho cái căn cứ kia?” Mặc dù căn cứ là chỗ tránh nạn, nhưng bởi vì người lãnh đạo bất đồng, tính chất cũng giống nhau.

      Giống như căn cứ ở thành phố A và thành phố B, lãnh đạo của bọn họ đều là người quân đội có dị năng, cho nên, nhiều ưu đãi đối với người dị năng, nhưng mà căn cứ ở đây lại là do người bình thường lãnh đạo, vì vậy nô dịch người dị năng, vừa hy vọng tìm được bí mật dị năng từ người bọn họ, để cho mình có thể có được dị năng có ích với bản thân, đơn giản đều là bọn điên khát vọng dị năng!

      “Tôi, tôi biết ngài gì, thủ lĩnh, cái gì mà báo tin căn cứ, tôi…Tôi đến chỗ này hơn nửa năm, làm sao phản bội căn cứ đây!” thanh của người đàn ông kia vô cùng vô tội, giống như bị oan uổng vậy, nhưng Sở Thanh lại biết, ông ta vẫn luôn dối, bởi vì thấy được thần sắc chột dạ từ trong mắt của ông ta.

      “Mày sao? Như vậy tao cũng có rất nhiều biện pháp để mày mở miệng.” Cận Hi hờ hững ngồi giữa ghế sa-lon, ánh mắt sáng quắc nhìn kẻ quỳ đất: “Tiểu Ngũ xử lý cho tốt nha, bây giờ tôi lại tò mò đến tột cùng ông ta có bao nhiêu chuyện giấu diếm!”

      Sau khi người thiếu niên Tiểu Ngũ kia được điểm danh, mặt biểu tình tới trước mặt người đàn ông kia, cước đạp lên bàn tay ông ta, chủy thủ trong tay khách khí đâm xuyên qua lòng bàn tay của ông ta, hiển nhiên hành động lưu loát đó cũng phải là lần đầu tiên làm chuyện như thế này.

      “Chậm .” Lúc Tiểu Ngũ sắp hạ đao thứ hai, Sở Thanh ngăn động tác của cậu ta, trong ánh mắt nghi hoặc của , vỗ vỗ thân thể của Bạch Nha, sau đó chậm rãi : “Bạch Nha, lần này cho mày chơi hồi đó, nhớ đừng đùa chết, cũng đừng làm cho ông ta ra lời.”

      Sau khi Sở Thanh xong, Bạch Nha luôn giống như con chó lớn nhu thuận đột nhiên hung bạo lên, nó nhảy tới trước mặt người đàn ông, cũng có muốn giết ông ta, mà cắn vào chủy thủ cắm tay ông ta, dùng sức rút ra.

      Nhìn máu tươi văng tung tóe, sắc mặt người đàn ông vô cùng khó coi, ông cho rằng chỉ cần những người này tuyệt đối giết chết ông, nhưng mà bây giờ ông ta mới phát mình nghĩ sai rồi, người tuyệt đối giết chết ông ta, nhưng nếu là con thú dữ trước mặt này thế nào?!

      tại cho ông cơ hội cuối cùng ra những gì mình biết, nếu , chờ hồi nữa cùng Bạch Nha chơi vui vẻ nha.” thanh Sở Thanh mang theo vài phần vui vẻ, nhưng rơi vào tai người đàn ông kia lại giống như tiếng cười của ác ma, cùng sói trắng chơi, chơi đến hết mạng ông hay sao hả?!

      “Tôi….”

      nên với tôi biết gì, có biết hay chính ông hiểu , nếu như ra được đáp án như tôi muốn, như vậy sắp tới ông đối diện với tình huống tuyệt đối như ông hy vọng đâu.” Tính tình Sở Thanh tốt, nhất là vào hôm nay gặp phải loại chuyện này, dưới tình huống đó, tính tình của đặc biệt càng tốt chút nào!

      “Tôi !” Người đàn ông kia biết tại được: “Là tôi báo tin cho căn cứ, bọn họ chỉ cần tôi giúp bọn họ tìm được tài liệu thí nghiệm thích hợp, như vậy bọn họ lập tức thả vợ và con của tôi ra, tôi cũng còn cách nào khác a!”

      Ông ta cũng là người, cũng có vợ con, cho nên ông ta mới lựa chọn ích kỷ hy sinh mạng sống người khác để thành toàn cho mình.

      Cách làm của ông ta có sai, chẳng qua là quá mức ích kỷ, mà chỗ này tuyệt đối tha cho người ích kỷ như vậy, bởi vì bất cứ ai, ở dưới bất kỳ tình huống nào cũng cam tâm tình nguyện bị người khác tùy ý quyết định tính mạng, là con người thể chấp nhận, cho nên, sau khi hỏi được đáp án mà bọn họ muốn, người đàn ông kia trực tiếp bị ném ra khỏi căn cứ.

      “Kế tiếp phải làm sao đây?” Mặc dù Sở Thanh cũng muốn nhảy vô vũng nước đục này, nhưng chuyện này cũng có phần trách nhiệm do , cho nên tuyệt đối có cách nào buông tay dễ dàng!

      “Cậu giúp?” Mặc dù biết Sở Thanh có bản lĩnh gì, nhưng có thể trôi nổi trong nước hai ngày chết, vậy cậu ta có bản lĩnh, có trợ lực mạnh như vậy làm sao mà muốn.

      “Tất nhiên, bởi vì chuyện ngày hôm nay cũng có trách nhiệm của tôi.” ra từ trong lời của Cận Hi và Tiểu Thất mà Sở Thanh hiểu được, nếu như phải do Cận Hi rời , như vậy chuyện kế tiếp cũng xảy ra, nếu là nguyên nhân gây ra, dĩ nhiên là thể bàng quan đứng nhìn!

      “Nếu như vậy cám ơn cậu!” Nghe được đáp án khẳng định của Sở Thanh, rốt cục mặt của Cận Hi cũng nở nụ cười, nếu tất cả được quyết định tốt rồi, bọn họ cũng nên khởi hành đến căn cứ kia, chuẩn bị tốt mà đón thủ hạ của mình về.

      *

      Sau khi tới căn cứ, mọi người nhìn thấy Cận Hi đến vô cùng cảnh giác, mặc dù lúc nhìn qua Sở Thanh có chút xem thường, bất quá khi thấy Bạch Nha bên cạnh , cảnh giác trong mắt cũng nhiều thêm mấy phần, con sói trắng kia vừa nhìn biết phải giống (*loài) thường, đoán chừng nếu bị con sói trắng kia để mắt tới, kết quả của bọn họ cũng vô cùng thê thảm!

      “Cận Hi, bọn họ rất sợ cậu ?” Nhìn mấy ánh mắt của họ, Sở Thanh hoàn toàn có tính tự giác nào, lạnh nhạt hỏi người đàn ông bên cạnh, sau đó, quả nhiên ngay lập tức có thể thấy được sợ hãi ràng trong mắt người xung quanh, giống với tưởng tượng của , mặc dù biết tại sao, nhưng những người đó rất sợ Cận Hi!

      Nghe Sở Thanh hỏi, Cận Hi trả lời ngay, mà tùy ý nhìn mọi người xung quanh, lúc lâu mới từ từ mở miệng : “Những người này phải là sợ tôi, mà là sợ dị năng của tôi. Dị năng của tôi có thể khống chế bọn họ tự giết lẫn nhau!”

      Trước kia người trong căn cứ từng xem thường Cận Hi, cho nên mới tự tin tới chỗ Cận Hi bắt người, cũng chính là lần đó Cận Hi đánh trận thành danh, đám người đến bắt người toàn quân bị diệt hết, ngay cả người sống cũng có, chỗ đó đơn giản trở thành ‘tràng Tu La’.

      “Dị năng tốt.” Đích tệ, dị năng như vậy, bất kể là ai cũng muốn, nhưng nếu như đoán sai, dị năng này có tính hạn chế rất lớn, nếu , tại căn bản cần Cận Hi xuất ở đây, mà là trực tiếp khống chế mấy người này đem thủ hạ của trở về.

      Nhìn Sở Thanh chút sợ hãi nào, ngược lại lại khen ngợi dị năng của , Cận Hi ngạo kiều hừ tiếng, nhưng nếu nhìn kỹ phát tai của hơi đỏ đỏ.

      “Hoan nghênh, vô cùng hoan nghênh, Cận thiếu (*) đại giá quang lâm, thể tiếp đón từ xa.” Đột nhiên vang lên thanh của người đàn ông, mặc dù trong giọng nghe hết sức khách khí, nhưng Sở Thanh lại cảm giác được rất ràng, người này tuyệt đối phải là bạn, chẳng những phải là bạn, mà còn có thể là kẻ thù!

      (*) Cận thiếu: Cận thiếu gia, cách tỏ ý tôn trọng, cung kính đối với thiếu gia (cậu ấm) của gia tộc lớn

      “Cận thiếu? Với xưng hô này Cận mỗ dám nhận, còn mong Kim đại ca thả thuộc hạ của tôi ra.” Cận Hi nhìn người trước mặt, mặc dù trong lòng chán ghét , nhưng vẫn như cũ có xé rách da mặt: “Kim đại ca, lương thực cho thuộc hạ dưới quyền nhiều lắm , nếu như hai ba ngày đầu chiếu cố thuộc hạ của tôi, tôi cũng băn khoăn.”

      Sở Thanh thấy vẻ mặt nghiêm túc của thiếu niên, trong mắt mang theo tia vui vẻ, Cận Hi đích xác đủ ngoan (*hung hãn), ý của vị Kim đại ca này thực lực đủ, ngay cả mấy thuộc hạ của cũng nuôi nổi sao?

      “Thả ít thuộc hạ của Cận thiếu ra cũng phải là được, bất quá Cận thiếu biết Kim mỗ là người làm ăn, mà người làm ăn tự nhiên thích đưa ra giá để trao đổi, nếu muốn mang người , tất nhiên là phải lưu lại chút gì đó .” Vừa vừa đem ánh mắt ám chỉ lên người của Sở Thanh.

      Mặc dù mấy người phụ nữ trước đó cũng có chỗ dùng, nhưng vẫn luôn cảm giác được thiếu niên lần này theo tới mới là mầm non tốt, cậu ta cho cảm giác nguy hiểm nhiều hơn mấy người phụ nữ trước đó, nếu như lưu cậu ta lại để thí nghiệm, chừng có thể biết được làm sao mới có dị năng!

      [QUYỂN II] Chương 59.6: Miêu đích dạng đích thiếu niên

      Chuyển ngữ: Nuy

      ****

      "Nếu Kim đại ca như vậy...." Cận Hi tới đây cố ý dừng lại chút, sau đó thấy ánh sáng hưng phấn trong mắt của đối phương, khóe miệng khinh thường nhếch lên, sau đó tiếp:

      "Như vậy xin Kim đại ca hãy mang những tên bắt thuộc hạ củatôi ra trao đổi luôn , như vậy mới có thể công bằng với người của mình nha.

      "Kim Đạt Nhân là ai, Cận Hi rất ràng, nắm ấy là con sói trắng thích đùa giỡn đồ chơi, tại cái gì mà giao dịch công bình, cũng cảm thấy vô cùng ghê tởm.

      "Hôm nay Cận thiếu nhất định phải đối địch với tôi sao?" Quả nhiên, sau khi Cận Hi dứt lời, sắc mặt Kim Đạt Nhân rất khó coi, mười đổi , chính là bị thua thiệt nhiều , tên Cận Hi này lại đạp lên mặt mũi của , là buồn cười!

      "Làm địch với Kim đại ca?" Giọng Cận Hi đầy kinh ngạc, nhưng câu tiếp theo lại làm cho sắc mặt của Kim Đạt Nhân thay đổi: "Là Kim đại ca cố ý muốn đối địch với tôi , từ lúc vừa mới bắt đầu, bắt người có dị năng từ chỗ tụ tập của chúng tôi để làm thí nghiệm, Kim đại ca, mày coi chúng tao thành cái gì? Coi như bọnmày có vũ khí như thế nào? Bất quá chỉ là đám người bình thường làm nên cái gì, giả bộ nhiều quá cẩn thận sau này chứa nổi!"

      Lời tại của Cận Hi chính là đánh thẳng vào mặt, tất cả mọi người đều biết Kim Đạt NHân để ý nhất chính là mình khôngphải là người dị năng, nếu , cũng bắt nhiều người dị năng như vậy để làm thí nghiệm, hy vọng bản thân có thể có được dị năng.

      "Người đâu, bắt cho tao...." Những chữ sau còn chưa ra ngoàithì thanh chủy thủ đặt ngay vào cổ , dán chặt, giống như chỉ cần câu nên , cây chủy thủ kia cặt đứt ngay cổ họng của !

      "Sau này mắt phải nhìn xa chút, thế giới này phảiai cũng có thể cho mày tùy ý đụng vào, có tin hay tao để đầu mày nằm chỗ khác!" thanh lạnh lùng như băng vang lên bên tai của Kim Đạt Nhân, làm cho ngay lập tức lạnh run, cảm giác lãnh kia giống như con rắn độc trèo lên cổ , tùy thời cướp tính mạng của !

      Mà Cận Hi thấy màn như vậy, trong mắt lên vui vẻ rõràng, thân thủ rất đẹp, vốn nghĩ rằng phải vận dụng dị năng mới có thể an toàn rời , nghĩ tới Sở Thanh lại vô thanh vô thức ở sau lưng Kim Đạt Nhân, còn đặt chủy thủ lên cổ của , khó trách sắc mặt của Kim Đạt Nhân lại khó coi như vậy.

      Trước mạt thế, Kim Đạt Nhân là côn đồ nổi danh, mặc dù sau này đổi nghề làm thương nhân, nhưng tính tình lại chút thay đổi nào, vẫn thích lừa gạt cưỡng đoạt, nhưng bởi vì thân thủ của tốt, thêm dựa vào phần có súng ống, tự nhiên người bình thường có biện pháp đối phó , nhưng tại lại thấy Sở Thanh muốn thu thập , tuyệt đối thành vấn đề!

      tại bọn tao có thể rời ?" Mặc dù tại ánh mắt Sở Thanh rơi vào người Kim Đạt Nhân là đầy hờ hững, có vui giận, cũng có bất kỳ ba động nào, cái loại ánh mắt đó giống như người trước mặt là vật thể có sinh mạng, hơn chính là....

      Người chết.

      "Nhưng...Có thể..." Kim Đạt Nhân là kẻ thích bắt nạt người yếu, nhìn tình thế tốt, lập tức mềm nhũn ra, tại chẳng những muốn giữ lại Sở Thanh, ngược lại lại càng hy vọng Sở Thanh nhanh nhanh chút!

      "Nhớ kỹ, sau này nên xuất trước mặt tao, nếu , tao để cho mày biết cái gì là sống bằng chết!" xong câu này, Sở Thanh đưa lưng về phía những người đó, từ từ ra ngoài, ngay lập tức, vẻ mặt Kim Đạt Nhân trở nên hung ác, chuẩn bị sai người bắt Sở Thanh lại, nhưng chưa kịp ngheđược giọng của Sở Thanh truyền tới: "Bạch Nha, nếu có ai lộn xộn, giết!"

      Mạt thế, có người nào mà giết người, cho nên sớm xem khái niệm sinh mạng, mà mặc dù Sở Thanh hôm nay có ra tay giết người, nhưng tay Ma tôn Sở Thanh Y dính biết bao nhiêu máu tươi của con người, nếu mình dám giết người, căn bản chính là già mồm cãi láo !!

      Nhìn Sở Thanh bình an ra, sắc mặt của Kim Đạt Nhân đen nhánh mảnh, cũng biết tại sao thủ hạ của mình lại vô dụng như vậy!

      "Bắt đầu từ ngày mai huấn luyện tốt cho tao, nếu sau này lại xuất tình huống như hôm nay, bọn mày cũng tìm chết ngay lập tức cho tao!" Lời của Kim Đạt Nhân rơi vào tai của mỗi người ở đây, làm cho bọn họ lạnh cả sống lứng, nhưng theo sau đó là trái tim cũng băng giá, người ở đây liều chết bán mạng cho , cuối cùng chỉ đổi lấy câu như vậy.

      "Bất kể mày là ai, mày tuyệt đối chạy được, dị năng của mày, ta nhất định phải có!" Sau khi tất cả mọi người rời , trong phòng vang lên thanh của Kim Đạt Nhân.

      ****

      "Sở Thanh, chuyện ngày hôm nay gây thêm phiền toái cho cậu rồi." Vốn chỉ hy vọng Sở Thanh có thể trợ giúp chút, kết quả thiếu chút nữa đẩy Sở Thanh vào hố lửa, là đáng chết!

      Sở Thanh trả lời mà nhíu mày suy nghĩ vấn đề khác, sau đó, vào buổi chiều, chậm rãi với Cận Hi: "Tối hôm nay cùng tôi tới phòng thí nghiệm của căn cứ kia, tôi có cảm giác xấu."

      Cảm giác nguy hiểm từ trước đến nay của Sở Thanh luôn chính xác, nếu cảm thấy có chuyện tốt sắp xảy ra, như vậy nhất định phả điều tra cho , nếu có cách nào yên tâm!

      "Tốt, tôi cùng với cậu!" Cận Hi gật đầu cái, hôm nay nếu phải có Sở Thanh tới căn cứ kia cùng , như vậy tại cũng phải liều mình bồi quân tử thôi, nếu , phải có chút thất đức à?

      Sở Thanh nhìn cái, cũng gì thêm, chẳng qua chỉ lạnh nhạt cười cười, cùng với thần sắc nguy hiểm dưới đáy mắt, nhất định trong phòng thí nghiệm của người kia có bí mật gì đó, Sở Thanh lại có thể cảm giác được lực lượng khủng lồ giấu bên trong, lực lượng đó rất nguy hiểm, đồng dạng, cũng rất quen thuộc, rất thân thiết, giống như là người thân của mình vậy.

      Sau khi trở lại trong lều, Sở Thanh lấy cái bình ra, đây là độc dược để trong Tử Phủ, trước kia nghĩ rằng có chỗ lợi gì, nhưng bây giờ nhìn lại chỗ dùng , mặc dù độc tính cũng lớn, nhưng lại có thể làm cho người ta mất năng lực hành động tạm thời, như vậy, hệ số an toàn bọn họ tới căn cứ kia cũng cao hơn chút!

      "Ô..Ô.." Nhìn Sở Thanh chuẩn bị đồ, Bạch Nha đứng bên bước lên thân thiết mà cọ cọ , làm cho Sở Thanh cười ra tiếng, lúc lâu sau, Sở Thanh chuẩn bị xong, rồi để thuốc vào cái túi , ma khí từ từ thấm vào túi, vốn là phấn độc lại biến thành thể khí.

      "Hôm nay thể dẫn mày theo được, dù sao mục tiêu của mày quá ràng, dẫn theo như vậy làm hỏng chuyện tốt của tao!" nhàng vỗ đầu Bạch Nha, tiếp tục chuẩn bị công việc của mình.

      Mà sau khi nghe xong, Bạch Nha cúi đầu, ánh mắt đầy ưu thương, nó cảm thấy chủ nhân ghét bỏ nó nha!

      ra cũng phải là Sở Thanh ghét bỏ Bạch Nha, mà vốn là muốn dẫn ai theo, tại đồng ý cho Cận Hi theo mình, nguyên nhân là bởi vì Cận Hi cần cứu đồng bạn.

      Rốt cuộc, sắc trời từ từ đen, Sở Thanh thay bộ đồ đen bó sátngười, làm thân thể thon dài của càng thêm hình thêm dáng, cho dù tự xưng là thẳng nam (@Cái này chắc ai cũng biết rồi nhỉ,đặc biệt là HỦ như Nuy ak *che miệng cười cười*), Cận Hi sau khi thấy , trong nháy mắt cũng lộ ra vẻ si mê, sau đó thể thừa nhận trong lòng, quả nhiên Sở Thanh đều là trai đều ăn.

      "Thời gian có hạn, chúng ta mau, thời gian chỉ có buổi tối,nếu như hôm nay thất bại, như vậy những thuộc hạ kia của cậu nhất định bị chuyển , về phần bị chuyển đâu, ai biết được." Sau khi Sở Thanh đến căn cứ, dùng thần thức dò xét căn cứ lần, cuối cùng ở chỗ vắng vẻ tìm được số người bị nhốt.

      Cận Hi gật đầu, cũng biết đạo lý này, Kim Đạt Nhân là kẻ vô sỉ, nếu như để biết bọn họ cứu, nhất định chuyểnngười đầu tiên, sau đó chờ bọn họ sa lưới.

      Mà lúc này, ở trong căn cứ, Kim Đạt Nhân nhìn vết thương nho cổ, trong mắt lóe lên vẻ ác độc, thằng ranh con kia đúng là gan lớn, cư nhiên dám có can đảm tổn thương , chờ bắt được thằng ranh đó, nhất định làm nhục nó trận ra trò, cuối cùng cướp lấy dị năng của nó, để cho nó chết cách thê thảm, làm cho nó hiểu như thế nào mới là thể chọc người nên chọc.

      Lúc này Kim Đạt Nhân hoàn toàn biết được thằng nhóc ranh mà nghĩ đến lại thầm lặng lẽ đột nhập vào căn cứ, chuẩn bị măng đến đả kích mang tính hủy diệt lớn đối với cái căn cứ này, đợi đến khi Kim Đạt Nhân nhận được tin, muốn cứu cũng còn kịp rồi!

      ____Hết chương 59____
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      [Quyển2] Chương60.1: Phòng thí nghiệm điên cuồng (1)

      Chuyển ngữ: Nuy

      ***

      (Cận Hi = "" , những nv phụ khác ="")

      Để tránh bị rối khi cùng đoạn mà có hai nhân vật xưng bằng "", sau này gặptrường hợp tương tự, Nuy dùng chữ thường và in hoa phân biệt, nhắc nhở ở ngay đầu chương, các bạn nhớ lưu ý nha. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ http://***************.com/images/smilies/icon_smile.gif)

      "Chúng ta cứ như vậy mà , thành vấn đề gì chứ?" Nhìn trang bị ra trận của Sở Thanh, Cận Hi có loại cảm giác cả người tốt, căn cứ kia là địa phương nguy hiểm cỡ nào, biết hơn Sở Thanh, bây giờ cậu ta mặc như chuẩn bị như vậy mà , xảy ra chuyện gì sao?

      "Ừ, mang nhiều phiền toái, lúc trốn cũng tiện." Nếu như ra có thể, ngay cả Cận Hi, Sở Thanh cũng muốn dẫn theo, mình tuyệt đối xảy ra vấn đề gì, nhưng nếu như là hai người chắc.

      **

      Hai người lặng lẽ mà tới cửa căn cứ, nhìn những người đứng im kia, Sở Thanh cười giễu cợt tiếng, khi Cận Hi ở bên cạnh còn thấy xảy ra chuyện gì, tới sau lưng lính trinh sát đó, bịt kín miệng , lập tức cắt cổ họng của , người cứ như vậy mà vô thanh vô thức(* tiếng động) chết , Cận Hi cứng đơ cả người.

      từng nghĩ tới người thiếu niên này rất bưu hãn, nhưng lại ngờ ngay cả giết người, cậu ra cũng lưu loát như vậy.

      Đối với tình huống gia đình của Cận Hi, tuyệt đối gặp qua rất nhiều người, cho nên đối với đa số mọi người có nhận xét nhất định, nhất là loại chức nghiệp nhưsát thủ, thân là con em của gia tộc lớn, có mấy người chưa từng bị ám sát qua, kẻ thuộc về nghề sát thủ, người tuyệt thể có loại hơi thở bình thản như vậy.

      Như vậy so ra Sở Thanh còn đáng sợ hơn những tên sát thủ trong nghề, bởi vì ngay cả chút sát khí, cũng thể cảm giác được, cũng vì thế mà tự chủ được phòng bị.

      "." Nhìn Cận Hi nhúc nhích đứng trước cửa, ánh mắt Sở Thanh rơi vào người , đôi môi khẽ nhúc nhích, làm ra hình dáng phát của miệng, sau đó thừa dịp bóng đêm che chở mà lén vào căn cứ.

      Mà Cận Hi theo sau lưng Sở Thanh cũng vô cùng khẩn trương, thế nào cũng ngờ được chỗ này lại canh gác chặt chẽ như vậy, đơn giản chính là năm bước người, mười bước tốp, đoán chừng người bình thường vừa vào bị bắt giết, coi như ngươi có dị năng cũng chỉ có thể chạy trối chết, nhưng hômnay theo sau lưng Sở Thanh, lần nữa lại khéo léo tránh được tuần tra, điều này càng làm cho nhìn Sở Thanh bằngcon mắt khác xưa.

      Lúc Cận Hi chuẩn bị tiếp tục lên phía trước, Sở Thanh kéo lại, lại ra dấu tay hư hư, sau đó kéo trốn vào bóng đêm, lúc hiểu muốn làm gì, chỉ thấy Sở Thanh kéo tên lính tuần tra lại, che miệng của , đem chủy thủy hơi đâm vào cổ , thấp giọng : " cho tao biết, những dị năng bị bắt tới đây ở chỗ nào, sau đó lúc tao buông mày ra, nên lung tung, nếu , tao đâm nát cổ họng mày trước khi mày kêu to!"

      Nghe Sở Thanh , người nọ gật gật đầu, trong nháy mắt Sở Thanh buông tay chuẩn bị hét lớn tiếng, lại cảm giác được thể lên tiếng được, chủy thủ được đặt ở cổ họng đâm sâu thêm mấy phần, tại xác định, chỉ cần mình phát ra chút xíu thanh yếu ớt, bị đâm rách cổ họng đến chết.

      "Ở...Ở góc phía tây bắc, kia, chỗ đó cần vào có tròng đen (*con ngươi) chứng thực, chỉ có người trong căn cứ mới có thể vào." Ý bên ngoài chính là, coi như bọn họ có tìm được chỗ tuyệt đối có cách nào vào.

      Nghe đối phương xong, Sở Thanh nhướng nhướng mày, trong lòng có chút buồn cười, quả nhiên người đàn ông này quá ngây thơ rồi, nếu muốn vào tự nhiên có biện pháp của mình: "Cám ơn tin tức của mày, tại mày có thể ...chết!" xong, chủy thủ đâm sâuvào cổ , cứ như vậy người đàn ông chút giãy dụa nào ngã xuống.

      Nhìn thủ đoạn lạnh lùng tàn nhẫn của Sở Thanh, ánh mắt Cận Hi hơi giật giật, nhưng lại gì thêm, bởi vì cũng hiểu, nếu như tại thả người đàn ông này , được bao lâu cả căn cứ cũng biết có người đột nhập, đến lúc đó người gặp nguy hiểm là bọn họ.

      Lúc Cận Hi chuẩn bị cùng Sở Thanh về hướng người kia , lại phát Sở Thanh ngồi xổm xuống chỗ thi thể, taymang theo cái bao tay bằng da, dưới ánh mắt khó hiểu của Cận Hi, đưa ngón tay chọt vào hóc mắt của người đàn ông, móc lên đôi con mắt lớn.

      "Sở Thanh...Cậu...." Hành động này đến tột cùng có ý nghĩa gì, Cận Hi hoàn toàn hiểu, chỉ có thể ngu người ngơ ngácnhìn động tác của .

      "Tròng đen." Nếu vừa rồi người kia cầntròng đen chứng thực, như vậy tự nhiên cần phải có tròng đen người, nếu , các có cách nào vào, coi như có thể vào, cũng nhất định bị người phát , kia phải là kết quả mong muốn.

      Sở Thanh vậy, Cận Hi lập tức hiểu đó là có ý gì, mặc dù thủ đoạn của Sở Thanh có chút máu tanh, nhưng cũng phải thể chấp nhận nổi, dù sao trong mắt của , quan trọng nhất là...

      Thuộc hạ của mình, về phần những người khác, dĩ nhiên là có bất cứ quan hệ gì với !

      Cứ như vậy, hai người len lén về hướng người đàn ông kia , nhưng là khi đến nơi Cận Hi lại phát vấn đề khác, bởi vì thứ nhận biết chỉ có tròng đen, còn có cả thanh văn (*), đáng chết! tại người nam nhân kia chết, phải làm sao đây?

      (*) thanh văn: 'thanh': thanh; 'văn': hoa văn, đường vân ~> hiểu nom na là ký hiệu mở khóa đặc biệt được bằng thanhđặc trưng của cá nhân, nhằm để xác định có phải người đó hay , thường được dùng trong việc lập mật mã thanh

      Lúc Cận Hi nghĩ có nên mạo hiểm bị phát để tìm người khác hay , Sở Thanh đứng trước dụng cụ phân biệt, mở miệng : "Căn cứ Đại đội III, đội phó Tiểu đội 7 – Tưởng Vĩ Thân, mời chứng thực."

      "Ký hiệu thanh văn sai." Sau khi lời Sở Thanh phát ra, thanh cứng rắn giống như kim loại ma sát chút cảmxúc nào vang lên: "Xin đưa hồng mô (*tròng đen) xác nhận."

      Có con mắt của người đàn ông kia, tất cả vấn đề đều dễ dàng giải quyết, sau khi kiểm tra xong, cửa được mở ra, hai người dễ dàng vào, đây cũng làm cho Cận Hi có chút ngoài ý muốn, vốn nghĩ rằng phải mất nhiều công phu mới có thể vào, nhưng cứ đơn giản có thể vào như vậy, làm cho có cảm giác chân .

      "Ạch, cái đó...Sở Thanh, vừa rồi cậu làm như thế nào vậy?" Trước đó Cận Hi có nghe qua giọng của Sở Thanh, trong sáng, sạch , giống như thiếu niên dính hạt bụi nào, mà mới vừa rồi, lại nghe được là giọng đan xen giữa thanh niên và trung niên, mang theo tia nhiệt huyết, cũng nhiều hơn chút tang thương, cảm giác như vậy phải cứ đơn giản mà nắm bắt được, nhưng lại được Sở Thanh nắm bắt rất giống, thậm chí dụng cụ phân biệt cũng bị gạt.

      " cái thân phận của Tưởng Vĩ Nhân kia sao?" Suy nghĩ của hai người hoàn toàn bất đồng: "Thị lực của tôi tốt hơn so với người bình thường, coi như là ban đêm, cũng thấy rất nhiều thứ, cho nên lúc ngã xuống, tôi có nhìn qua tấm thẻtrên ngực ."

      Lời này làm Cận Hi sửng sốt, cho là Sở Thanh muốn trả lời, cho nên cũng hỏi nhiều, mà là bước theo sau lưng cậu ta hành lang dài.

      , Sở Thanh phát hành lang có rất nhiều cửa, mà những cửa đó đều cần có tròng đen chứng thực, tất như thứ bên trong nhất định có chút mờ ám, như vậy, càng muốn thăm dò phen.

      Mở cửa phòng bên tay phải, Sở Thanh phát gian ở đây lớn hơn nghĩ nhiều, ít nhất căn phòng này cũng , ở trong phòng để khoảng mườicái giá sắt, mỗi cái giá đều có bốn hàng, mỗi hàng có mười lăm bình thủy tinh cao nửa thước, đường kính khoảng 40 cm.

      [QUYỂN II] Chương 60.2: Phòng thí nghiệm điên cuồng

      Chuyển ngữ: Nuy

      ****




      Trong bình đựng chất lỏng màu lam nhạt biết tên, mà giữa chất lỏng có thứ gì đó giống như…. nhi (*trẻ sơ sinh)?!!



      Chẳng qua là những nhi này khác với nhi bình thường, người bọn chúng hoặc trọn vẹn, hoặc có nhiều thêm số thứ, dù sao đều giống như nhi bình thường, nhưng Sở Thanh lại cảm nhận ba động năng lượng yếu ớt từ những tiêu bản (*mẫu/vật xét nghiệm) nhi kia, tất nhiên bọn chúng phải trẻ sơ sinh bình thường, vô cùng có khả năng là đứa do người dị năng sinh hạ, biết do nguyên nhân gì, mặc dù dị năng được di truyền, nhưng thân thể lại xảy ra biến đổi.



      “Này, đây là cái gì?” Hiển nhiên Cận Hi bị màn trước mắt làm cho kinh hãi, những thứ này đều là nhi, cũng có thể đó là tiêu bản nhi sao?



      “Đây đại khái chính là mục đích của Kim Đạt Nhân .” Sở Thanh nhìn chút, nghĩ đến số giả thiết nhất định, trong mắt lóe lên tia khinh thường: “Đoán chừng muốn bồi dưỡng quân đoàn dị năng, nhưng lại thất bại, đây chính là ‘vũ khí’ đào tạo nhỉ.”



      Thứ này cũng có xa lạ gì với Sở Thanh, thế giới trước kia của có thuật luyện chế thi khôi (*), chiến khôi (**) chỗ nào cũng có, so thủ đoạn với bọn họ, thế này muốn ôn hòa rất nhiều.



      (*) thi khôi: con rối được luyện chế từ xác chết



      (**) chiến khôi: con rối dùng để chiến đấu



      Nhưng đối với nhân loại chính tông như Cận Hi mà có chút tiếp thu nổi, dùng con người để làm vũ khí, loại chuyện như vậy cũng vô cùng hiếm thấy trong gia tộc lớn, mặc dù mỗi gia tộc đều có mặt tối muốn bị phát , nhưng cái đó cũng chỉ có gia chủ mới biết được, mà tại Cận Hi còn có tư cách biết đến!



      Vì vậy màn trước mặt đủ làm cho kinh ngạc, bất quá chân chính còn làm cho người ta kinh ngạc là ở phía sau, lúc Sở Thanh chậm rãi vuốt dụng cụ thủy tinh, nhìn dị dạng nhi bị ngâm trong chất lỏng, đột nhiên nhi trong dụng cụ mở mắt, đó phải là ánh mắt của nhân loại, chỉ có mảng màu đen, có tròng trắng, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, nhất là nhi kia ngừng dùng thân thể đụng vào dụng cụ, vẻ mặt của nó càng trở nên dữ tợn, làm cho người khác sởn cả da đầu.



      “Thế nhưng còn sống à? Xem ra kỹ thuật Kim Đạt Nhân nắm giữ trong tay đơn giản nha!” Giọng Sở Thanh đầy cảm khái, mặc dù trước mạt thế, cũng có nghiên cứu qua khoa học kỹ thuật của thế giới này, nhưng lại có kỹ thuật nào hoàn thiện như vậy, có thể Kim Đạt Nhân nắm trong tay kỹ thuật này coi như là loại kỹ thuật đứng đầu thời đại này.



      “Cái này phải là Kim Đạt Nhân nắm giữ, đoán chừng có thể bắt cóc nhà khoa học nào đó, sau đó dùng điều kiện mê người để cho nhà khoa học đó làm việc cho .” Trước kia Kim Đạt Nhân chỉ là tên côn đồ cắc ké, sau lại trở thành ‘nhà giàu mới nổi’, có thể khẳng định Kim Đạt Nhân, thậm chí là thủ hạ của , có người tài nào!



      “Bất kể kỹ thuật là của ai, cũng sao cả, chỉ cần đem căn cứ này hủy diệt là được, căn cứ như vậy căn bản nên tồn tại!” Mặc dù Sở Thanh là Ma Tôn, nhưng ban đầu, cũng chỉ là người phàm mắt thịt, hơn nữa coi như tu chân trong thế giới, người phàm cũng cho phép tùy ý giết hại, bởi vì người phàm chính là trụ cột của tu chân, nếu trụ cột gảy, truyền thừa tu chân sớm muộn gì cũng bị đứt.



      Cho nên, bất kể hôm nay có tìm được người hay , kỹ thuật ở đây cũng tuyệt đối lưu lại!



      “Ừ, cậu đúng, tôi hiểu rồi.” Cận Hi gật đầu, biết Sở Thanh sai, tại Kim Đạt Nhân căn bản chính là vì mình tư lợi, mà tổn hại người khác.



      Sở Thanh nhìn nhi tỉnh lại trong dụng cụ ngừng va chạm, đầu ngón tay lóe lên tia bạch quang (*sáng trắng), chẳng qua nhìn đoàn bạch quang đầy chán ghét, sau đó, đoàn bạch quang ngay lập tức rời khỏi đầu ngón tay của , bay tới dụng cụ, chỉ trong giây, tất cả nhi đều yên tĩnh lại, rồi từ từ nhắm hai mắt lại, vẻ mặt an tường (*bình thản, bình tĩnh).



      “Cậu….Đây là dị năng gì?” Lại có thể trấn an những nhi này, điều này cũng quá thần kỳ !



      Sở Thanh gì, chẳng qua là nhìn đầu ngón tay của mình, chán ghét trong mắt ngày càng đậm hơn, mới vừa rồi chính là tiên linh khí, có thể cắt đứt liên lạc giữa thân thể và linh hồn của những nhi này, đưa bọn họ thuận lợi bước vào luân hồi, nếu như có thể, cũng muốn dùng thứ lực lượng kia, bởi vì bất kể thủ đoạn nào của tu chân cũng làm cho cảm thấy ghê tởm!



      có gì.” Dùng sức cọ cọ đầu ngón tay lên quần áo, sau đó quay đầu rời khỏi căn phòng này, dù sao chuyện tình làm cho mất hứng, cần trả lời.



      Nhìn Sở Thanh chuẩn bị rời , Cận Hi cũng chậm trễ theo sau lưng , cảm giác mình giống như tên ngốc, chỉ có thể ngơ ngác theo sau lưng Sở Thanh, về phần tất cả thứ chỗ này, có chút mảy may nào với cả.



      Sau khi tới cửa, Sở Thanh cũng có trực tiếp rời , mà là nhìn căn phòng, lộ ra nụ cười giễu cợt, sau đó tay phải Sở Thanh lóe lên điện hồ (*), lúc Cận Hi còn chưa phản ứng kịp, duỗi tay, vô số điện hồ xông vào phòng, coi như Sở Thanh có đóng cánh cửa kia lại, vẫn có thể nghe được nhất thanh nhị sở thanh lôi điện nổ ầm ầm.



      (*) điện hồ (hồ quang điện): tia sáng điện



      “Tại sao muốn hủy diệt chỗ đó? Những nhi kia còn sống mà!” Mặc dù biết những nhi đó khác người bình thường, nhưng dù sao đó cũng là sinh mệnh, Cận Hi có thể chút do dự mà giết chết tang thi, cũng có thể giết chết người muốn tổn thương , tổn thương người dưới trướng , nhưng lại cách nào giết chết những nhi có lực chống trả nào.



      “Coi như còn sống cũng sống được bao lâu, hơn nữa….” Sở Thanh tới chỗ này, giọng cũng dừng lại chút, sau đó khinh thường tiếp: “Coi như tạm thời có thể sống cũng trở thành thực vật [!], giúp cho có được dị năng.



      [!] “thực vật” ở đây có nghĩa là ‘thức ăn cho con người’, cụ thể là thức ăn của Kim Đạt Nhân, chứ phải chỉ cỏ, cây, hoa lá….



      Có vài người ghê tởm, cho nên mới nghĩ được biện pháp như vậy để có dị năng!
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :