1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Chí dị huyền nghi hệ liệt - Dạ đàm Bồng Lai Điếm - Xương Bồ [Hoàn + Ebook]

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 10 : Ta nhà , ngươi về đâu tá ?

      Phất lên sau đêm ... phất lên sau đêm ..."


      lúc lâu sau , Cố Niệm mới nhẩm nhẩm lại , cười như mếu. “Nơi đó thực là kho báu lớn nhất thiên hạ , mặt đất toàn là vàng bạc châu báu, dưới nước đá quý trân châu rải khắp dòng sông. Nhưng ngoài hai huynh muội chúng ta, những thứ ở nơi đó, cha mẹ mang theo dù chỉ món … lấy đâu ra mà phất lên sau đêm.


      Cố Phán cắn chặt môi dưới, oán hận ngắt lời: “Chỉ trách ta còn bé ngây thơ, chỉ trách người đời lòng tham đáy ! Thấy bà lão đáng thương, ta mới cho bà mười viên minh châu dưỡng lão, chẳng ngờ đó vốn là kẻ thù cũ của cha ! Bà ta cố ý giải ngây giả dại, muốn đối phó với cha mẹ, ta lại ngu ngốc, mực tin tưởng ! Cha mẹ ràng dặn đừng để ý tới bà ta nữa, nhưng ta lại lén họ tìm. Nếu phải vì mười viên minh châu vô giá đó, sao chúng ta đến nỗi rơi vào cảnh nhà tan cửa nát, lưu lạc tha hương chứ ?”


      Tô Vọng Ngôn hơi nghiêng đầu , lấy làm lạ hỏi: “Nếu Cố tiên sinh, Cố phu nhân lấy gì từ kho báu mười viên minh châu đó ngươi lấy ở đâu ra ? Các ngươi cho Tang Thanh nhiều tiền như vậy, là từ đâu mà có ?”


      Vi Trường Ca cũng : “Nếu ta đoán lầm mấy năm gần đây, các ngươi đều hứa cho những nữ nhân từng chăm sóc các ngươi khoản tiền tiêu cả đời hết. Các ngươi lấy đâu ra số tiền ấy ? Hay là, các ngươi tìm thấy cửa vào kho báu rồi ?”


      Cố Niệm : “Nếu tìm thấy đường về chúng ta … Haizz …” Nó thở dài, rồi chỉ biết lắc đầu.


      Cố Phán lao đảo đứng dậy, giơ hai tay về phía Vi Trường Ca.


      Vi Trường Ca ngẩn ra.


      Cố Phán ngẩng mặt, cười. “Bế ta xuống !”


      Vi Trường Ca cười cười, bước tới bế nó đặt xuống đất. Cố Phán kéo tay y, đẩy cửa ra ngoài, ngồi xổm dưới đất nhặt hòn đá, rồi kéo Vi Trường Ca quay trở vào nhà.


      Trong phòng im lặng.


      Ngọn đèn trơ trọi sáng lập lòe, ánh lửa lúc dài lúc ngắn, bóng tối và ánh sáng cứ thế chập chờn, khuôn mặt của mọi người đều trở nên khác biệt hơn so với ban ngày.


      Cố Phán giơ tay trước đèn, chậm rãi mở ra.


      Trong lòng bàn tay nó bỗng xuất viên ngọc trai, cỡ bằng ngón út, long lanh long lánh, bề mặt còn thấp thoáng quầng sáng xanh.


      Cố Phán tiện tay ném viên ngọc trai , : “Các ngươi hiểu chưa ?” đợi hai người Vi, Tô trả lời, nó liền chỉ vào gốc hòe lớn ngoài vườn. “Dưới gốc cây bảy thước có chiếc hòm sắt, khoảng hai trăm năm, những thứ bên trong phải đến hàng chục vạn.” Ngừng chút, tay lại vung lên, chỉ về phía dãy núi xanh thẫm xa xa. “Thấy ngọn núi kia ? về phía Tây Nam mười tám dặm, giữa hai ngọn núi là mỏ đồng, còn bình nguyên bên kia chính là lăng mộ của tiên hoàng. Chiếu thư viết tất cả đồ tùy táng làm bằng gỗ đào, nhưng thực ra nơi đó mỗi ngày đều tỏa ra thanh khí, chẳng biết chôn theo bao nhiêu vàng bạc châu báu nữa.”


      Hai người Vi, Tô nghe nó càng lúc càng kinh ngạc.


      Vi Trường Ca hỏi: “Làm sao ngươi biết ?”


      “Biết chính là biết thôi.” Cố Phán nhìn xa xăm , cười lạnh. “Dưới mặt đất, khắp nơi đều là đồ quý giá, tất cả đều là những thứ người xưa dùng mạng đổi lấy. Người tranh ta cướp, ngươi lừa ta gạt, những thứ liều mình làm gáo vỡ làm muôi mới giành được ấy, chẳng qua cũng chỉ là để ôm trong lòng, nâng tay, ngắm nhìn thích thú, vui vẻ vài năm, cuối cùng tất cả đều chôn vùi dưới đất. Hừ, tới lúc bia đá mòn vỡ, đền đài sụp đổ, chẳng phải đều thành vô chủ sao ?”


      Khóe miệng nó lên ý cười châm chọc rồi lẩm bẩm: “Loài người vô tri , luôn them muốn vật ngoài thân , lời cha chẳng sai …” xong im lặng, cả buổi cũng chỉ nhìn chằm chằm về phía xa, chẳng biết thấy gì giữa đêm đen mù mịt …


      Giữa lúc im lặng, hoa đèn cháy nổ “ tách “ cái, mọi người đều từ tiếng nổ rất đó mà nghe ra được điều gì.


      Vi Trường Ca hỏi: “Sau đó sao ? Đêm hôm đó sau khi Cố phu nhân mang theo các ngươi chạy xuống chân núi chuyện gì xảy ra ?”


      Cố Niệm lắc đầu: “Thực ra chúng ta vốn rời khỏi đỉnh Tập Phượng. Mẹ dù sao cũng là nữ nhân, lại dẫn theo hai con , có muốn chạy cũng chạy được xa được. Đêm đó, cha trúng độc rất nặng, nhảy xuống vách núi sâu vạn trượng, mẹ biết Phượng Hiển Bình dừng lại, bèn dẫn chúng ta theo đường lặng lẽ vòng lại Phượng gia , trốn trong khuê phòng bà từng ở khi còn trẻ. Ba mẹ con ta ngồi trong phòng tối như mực, nghe bên ngoài động tĩnh xôn xao, thỉnh thoảng lại có tiếng chân bước ngang qua cửa. Ta và Cố Phán đều vô cùng lo sợ, chẳng may có người đẩy cửa bước vào phải làm sao ? Mẹ nắm chặt tay chúng ta, bảo chúng ta đừng sợ. Cũng may ông trời có mắt, cho ba mẹ con chúng ta con đường sống. Suốt đêm hôm ấy, bên ngoài người qua kẻ lại ngừng, nhưng từ đầu tới cuối cũng ai tiến vào kiểm tra …”


      Tô Vọng Ngôn nghĩ lát rồi tươi cười , : “Cũng phải ông trời có mắt, mà thực ra là do Cố phu nhân nhanh trí hơn người. Gia đình nàng ta độc ác như vậy, đến nàng ta cũng tha, giữa thời điểm quan trọng như thế, ai hơi đâu vào phòng nàng ta ôn lại tình xưa nghĩa cũ ? Tất nhiên là chẳng thèm liếc mắt tới rồi. Ngay cả những huynh đệ có tình cảm tốt với nàng ta, Phượng Hiển Bình sợ lộ kế hoạch, chắc chắn cũng chẳng để bọn họ ở lại đỉnh Tập Phượng. Vậy nên tối hôm đó mới có ai bước vào căn phòng ấy .”


      Vi Trường Ca cười , tiếp lời: “ sai. Huống hồ Phượng Hiển Bình hao tâm tổn trí bày ra cái bẫy này, tốn nhiều công sức như thế mà vẫn để Cố phu nhân chạy thoát, lại lòng muốn tìm tung tích kho báu, sao có thể cam tâm cho nổi ? Hơn nữa, chuyện xảy ra đêm đó tuyệt đối thể để người ngoài biết được, Phượng Hiển Bình sợ mọi chuyện bại lộ, nên vội dẫn người xuống núi đuổi theo Cố phu nhân và hai huynh muội ngươi. Dẫn hổ rời núi, chỉ có cách ấy Cố phu nhân mới có thể mang theo các ngươi an toàn trốn thoát. Cố phu nhân hiểu hết mới dám trốn vào trong phòng như vậy.”


      Cố Niệm sửng sốt, thào: “Ra là vậy … Hèn gì hôm đó cả đỉnh Tập Phượng lớn như thế mà lại có ai … Chúng ta trốn bên trong phòng đêm, chỉ nghe thấy bên ngoài ồn ào, nháo nhác, tới gần sáng mới dần yên ắng trở lại. Tới trưa, bên ngoài vắng lặng tiếng động, lúc này mẹ mới dẫn chúng ta ra khỏi phòng, lẳng lặng rời khỏi Phượng gia từ cửa sau. Trước khi , mẹ nhìn về phía xa nơi cha nhảy xuống vực sâu vạn trượng, đứng chết lặng được lời. Ánh mắt bà … Khi đó, ta chưa hiểu được ánh mắt ấy, chỉ biết vừa nhìn thấy sợ … Dọc đường , ai gì, ta hoảng hốt theo bà về phía trước, giống như lúc chỉ có mình ngồi xem diễn kịch dịp tết vậy, xung quanh vô số bóng người lướt qua như đèn kéo quân, sân khấu oanh oanh liệt liệt, dưới khán đài hỗn loạn ầm ĩ, mà ta, cái gì cũng mờ mịt. Ta chỉ nhớ điều, dọc đường , trong sơn cốc từng mảng mây quyến luyến, nhang mỏng mảnh, quét qua rừng phong đỏ … Lúc ngang qua chùa Bạch Thủy, mẹ dừng lại nhìn ngơ ngẩn, lúc sau mới , lần này chẳng biết còn có thể quay về được , mẹ đưa hai đứa vào nghe ếch gảy đàn nhé .”


      Tô Vọng Ngôn : “Hoa Hòa Thượng gặp các ngươi chính là ở đó ?”


      Cố Niệm gật đầu, cũng chẳng biết nghĩ gì đột nhiên bật cười khanh khách. “Tên hòa thượng đó cũng thú vị ! Gã vừa thấy mẹ mắt như rớt cả ra ngoài, quả nhiên là gã phong lưu, hòa thượng tâm còn chưa tịnh ! đáng tiếc, đáng tiếc !”Nó lặp lặp lại hai từ đáng tiếc, giương mắt nhìn hai người Vi, Tô rồi hỏi: “Các ngươi có biết, mẹ thà gặp nguy hiểm cũng muốn tới chùa Bạch Thủy là vì cái gì ?”


      Vi Trường Ca, Tô Vọng Ngôn cùng lắc đầu.


      “Vì nới đó là nơi bà gặp cha lần đầu tiên .”


      Cố Niệm mỉm cười, kể: “Đêm Trung Thu năm ấy, mẹ vốn đường về đỉnh Tập Phượng ăn tết đoàn viên cùng gia đình, nhưng do đường mải giúp đôi vợ chồng già bị người ta lừa mất nhà cửa nên có chút chậm trễ. Khi mẹ đến được chùa Bạch Thủy là đêm Trung Thu, bà thấy trời tối trời trăng vừa tròn vừa sáng, bèn về nữa mà thẳng vào ngôi chùa đổ nát, định mình thưởng thức trăng thu Bạch Thủy. Khi đó tuy giữa thu, đỉnh Nga Mi vẫn xanh biêng biếc, trong chùa cây cỏ um tùm, ánh trăng chênh chếch chiếu vào cửa sổ, hắt lên bức tường đỏ bong tróc, đẩy tường rêu xanh, cũng có điểm thú vị. Bà nương theo ánh trăng vào trong, bước tới vài bước, liền nghe có người phía trước ngâm thơ: “Chỉ mảnh trăng Tần biến cải “, bèn đồng cảm buột miệng tiếp: “ vòng ngọc sáng định xuân thu(1) “. xong sửng sốt ngẩng đầu mới thấy người kia áo vải, mình hiên ngang đứng cạnh ao, cũng kinh ngạc nhìn lại. Ha ha, khi đó bà chẳng biết người đứng trước mặt chính là Cố Tấn Chi đâu …”


      (1) Nguyên văn : “ Giang sơn bất cài tần nguyệt. Bán luân ngọc phách cổ kim thu “ , trích hai câu trong tác phẩm văn học mạng Hoa hương u u của tác giả Trúc Ảnh Thanh Phong có sửa chữ đầu tiên , từ “ nhất “ thành “ bán “ , từ vòng thành nửa vòng. Đây là hai câu tả trăng, câu thứ nhất nêu lên đối tượng được tả là mảnh trăng vẫn sáng như có từ thời Tần , câu thứ hai làm ý đó bằng cách so sánh với chiếc vòng ngọc linh tính tồn từ tại ngàn đời. Bối cảnh là đêm Trung Thu, trăng được nhắc đến là trăng tròn chứ phải trăng bán nguyệt, nên sửa lại theo nguyên tác là vòng ngọc sáng chứ phải nửa vòng ngọc sáng như Xương Bồ viết.


      Tô Vọng Ngôn lặng thinh đáp, quay đầu lại, thấy Vi Trường Ca ngơ ngẩn nhìn ánh nến, y ho khẽ tiếng, thong thả bước tới bên cửa sổ, vừa đứng liền cảm thấy gió đêm lướt qua mặt, có chút mát mẻ. Quay sang nhìn, Vi Trường Ca vẫn ngồi nghe chăm chú, mắt nhìn ánh nến chớp. Cố Phán biết từ lúc nào ngồi lên ghế gỗ bên tường, vặn vẹo mười đầu ngón tay, chẳng biết nghĩ gì. Còn Cố Niệm vẫn thao thao bất tuyệt kể chuyện Trung Thu năm đó: “... Lòng mẹ chỉ có mình cha, Hoa Hòa Thượng dù có đợi thêm ba mươi năm nữa cũng nào có ích ?"


      Tô Vọng Ngôn đứng bên cạnh thở hắt ra, bỗng thấy buồn phiền, y vừa nghe Cố Niệm kể, vừa nhớ tới ánh trăng thu năm ngoái ở ao Bạch Thủy mà mình tận mắt chứng kiến, bỗng nhiên mất hết hứng thú, khe khẽ thở dài.


      Cố Niệm bên kia vẫn kể: “Nghe quả phụ con cái, tính tình thà, hiền hậu, liền gửi gắm ta và Cố Phán cho người đó ..."


      Y tưởng thái độ của mình chẳng ai để ý, ngờ vừa quay đầu lại thấy Vi Trường Ca mỉm cười nhìn mình.


      Tô Vọng Ngôn ngẩn người.


      Vi Trường Ca quay sang hỏi: “Đệ có khát ?"


      Y hỏi đột ngột khiến Tô Vọng Ngôn giật mình, Cố Niệm cũng ngừng bặt, cùng Cố Phán nhìn sang bên này. Trong giây, đầu óc Tô Vọng Ngôn như dừng lại, cũng biết phải trả lời thế nào, lúc sau bèn lắc đầu. Vi Trường Ca quan tâm tới cái lắc đầu ấy, cười , : “Để ta lấy cho đệ chút nước ." Rồi chợt ngừng , quay sang huynh muội Cố Niệm, Cố Phán. “ cả ngày như thế chắc các ngươi cũng khát rồi ?" Y mỉm cười, đứng dậy về phía bếp, vén tấm màn vải, bước vào trong.


      Ba người ở gian ngoài nhìn tấm màn vải tím , nhất thời cũng biết gì.


      Sau lớp vải truyền đến thanh lạch cạch, tiếp đó là tiếng cốc chén va chạm rồi tiếng rót nước. Tô Vọng Ngôn nghiêng tai lắng nghe, mấy tiếng động vụn vặt, lại chẳng biết vì sao trở nên thể coi , hòa cùng tiếng trái tim rung động khắc sâu vào màng nhĩ.


      Y nhếch miệng cười cười, với Cố Niệm: “Cố phu nhân sợ khó thoát kiếp nạn, sau khi xuống núi liền gửi gắm các ngươi cho người khác, sau đó sao ?"


      “À ..." Cố Niệm giật mình bừng tỉnh, cuống quýt đáp.


      định , bên tường truyền đến tiếng thở dài khe khẽ. Cố Phán mang vẻ mặt đơn, gục đầu nhìn chân, hai bím tóc nho theo động tác của nó cũng tuột xuống bên tai, đong đưa liên tục.


      Cố Niệm liếc nhìn nó, mặt cũng lên vẻ mờ mịt, rồi lại như thấu hiểu, bèn thu ánh mắt lại, kể tiếp: “Mẹ gửi gắm hai chúng ta cho Lý Thiên Tú rồi bỏ . À, Lý Thiên Tú chính là quả phụ con cái kia. Lúc đó, ta và Cố Phán đều chạy tới níu kéo, khóc lóc đòi bà ở lại. Cố Phán hỏi: “Mẹ, người muốn đâu ? Người cần chúng con nữa sao ?" Hai mắt mẹ đỏ hoe, ngồi xuống trước mặt chúng rồi bảo: “Con ngoan, các con còn quá , nơi mẹ muốn tới cực kỳ nguy hiểm, chẳng thể đưa các con được. Các con ngoan ngoãn ở lại đây, chỉ cần ở bên mẹ, bọn người ác độc kia cũng tới ám hại các con ." Ta vừa khóc vừa : “Mẹ quay lại tìm chúng con chứ ?" Bà hứa với ta nhất định trở về, nhưng ta biết, dù bà có quay lại, cũng biết tới năm nào tháng nào nữa. Vì vậy ta lại hỏi: “Mẹ, nếu khi mẹ về, hai chúng con ở đây nữa sao ?" Bà cười, đáp: “Dù các con có đâu mẹ cũng có cách tìm được ! Mẹ phải tìm ra đường về cho các con, tới lúc đó, mẹ quay lại đón hai đứa. Dù các con ở nơi nào, mẹ cũng đưa hai đứa trở về nhà ..." Bà đến nay được ba mươi năm ."


      Cố Niệm thở dài buồn bã. “Đúng như mẹ nghĩ, Lý Thiên Tú là quả phụ thân thích, nghèo rớt mùng tơi, bỗng nhiên có hai đứa con, lại có bạc mẹ ta để lại, ban đầu thực chăm sóc chúng chúng ta như con ruột. Thế nhưng, ngày qua ngày, bà ta dần phát ra ta và Cố Phán mãi lớn, sinh ra sợ hãi, trốn tránh chúng ta, ánh mắt nhìn cứ như nhìn hai con quái vật ... Đến cuối cùng còn muốn giết chúng ta nữa ! Ta dẫn theo Cố Phán, chạy trốn suốt đêm, từ đó về sau lưu lạc khắp nơi.


      Nhiều năm trôi qua, chúng ta gặp biết bao nhiêu người xấu, kẻ ác, vấp phải biết bao nhiêu nguy hiểm, chịu đựng biết bao lần bị lừa gạt ! Cũng may, tuy rằng thân thể chúng ta lớn nhưng trí tuệ lại ngày trưởng thành. Hai đứa bé sống tự lập dễ, nhưng nếu bên cạnh có người lớn cũng khá đơn giản. Thế nhưng, gia đình bình thường chắc nhận hai đứa bé lai lịch bất minh này, mà đàn ông độc thân mang theo trẻ con lại gây chú ý, chính vì vậy, chúng ta mới nghĩ ra cách tìm cho mình “ bà mẹ “.


      Chúng ta lớn, để tránh tai mắt người đời, ở được thời gian lại phải chuyển , do vậy người làm “ mẹ “ chúng ta cũng phải là người có thể bỏ lại tất cả, ra bất cứ lúc nào. Người phù hợp nhất với những tiêu chuẩn này là những phụ nữ trẻ góa chồng, ở mình. Họ suốt ngày giam mình trong nhà, khổ sở nơi nương tựa, nhận con nuôi cũng hợp tình hợp lý. Hơn nữa những người đàn bà này còn trẻ mà phải thủ tiết, thường chịu nổi đơn có tình nhân bên ngoài, rất dễ bị khoản tiền chúng ta hứa trả thuyết phục. Chúng ta đề ra quy định với mỗi “ bà mẹ “ rằng chỉ cần chăm sóc hai đứa năm năm cho các nàng khoản tiền tiêu cả đời hết, rồi để các nàng tự ý rời …”


      “Tự ý rời ?”


      Tô Vọng Ngôn mỉm cười, lặp lại lần.


      Cố Niệm đáp , mặt lên ý cười cổ quái.


      Màn cửa tím vang lên tiếng loạt xoạt, tay Vi Trường Ca xách theo ấm trà, tay còn lại cầm ba cái chén ra. Ba người kia đều ngừng , nhìn y lần lượt rót nước vào từng chén, chén cho Cố Niệm, chén cho Cố Phán. Cố Phán cầm, chỉ ngây ngốc nhìn hơi nước bốc lên từ miệng chén rồi đột nhiên cười thê lương, ngẩng đầu nhìn sâu vào mắt Vi Trường Ca, thầm: “Ta cũng phải trẻ con.”


      Tay Vi Trường Ca khựng lại, tuy y biết , nhưng chẳng biết vô tình hay cố ý, vẫn đối xử với Cố Phán như trẻ con. Y lập tức mỉm cười, ngồi thụp xuống đặt chén nước dưới chân rồi mới xoay người cầm chén còn lại tới bên cửa sổ, cười cười đưa tận tay Tô Vọng Ngôn. Y nhìn Tô Vọng Ngôn nâng chén lên miệng, kìm được hô khẽ: “Cẩn thận !”


      Tô Vọng Ngôn nhanh tay, uống được ngụm , nhăn mày : “Nóng quá !”


      Vi Trường Ca cười.” Nước vừa đun xong sao lại nóng được ?”


      Tô Vọng Ngôn trừng mắt. “Uống chút nước lạnh là được, đun nước sôi làm gì ?”


      Vi Trường Ca vẫn cười cười. “Trà trong ấm nguội, lúc lập thu, uống nước lạnh tốt đâu.”


      Tô Vọng Ngôn hờ hững đáp, lại cúi đầu uống ngụm, lúc này mới hỏi: “Huynh khát à?”


      Vi Trường Ca nhìn lên bàn cũng ngẩn ra, cười đáp: “Ta quên mất, lẽ ra phải lấy bốn cái chén mới đúng.” Rồi đoạt lấy cái chén trong tay Tô Vọng Ngôn, uống nốt chỗ còn lại, liếc trộm y, khẽ cười.


      Lại thấy bên cạnh cũng có tiếng khẽ cười.


      Tô Vọng Ngôn chỉ thấy mặt hơi nóng, chắc là do hơi nước, bèn nghiêng người tránh, để gió thổi vào mặt, lại hỏi: “Mặc dù các ngươi hết thời hạn năm năm để các nàng tự ý rời , nhưng cuối cùng vẫn giết các nàng phải ?”


      mặt Cố Phán phảng phất nét cười, nó nhàng đáp: “Những người đàn bà này từ lúc sinh sống hằng ngày với chúng ta biết bí mật ấy, chúng ta sao có thể để các nàng sống đây ? Người đời vừa tham lam vừa giả dối, các nàng có thể ở bên hai con quái vật này vì tiền, cũng có thể bán đứng chúng ta vì tiền. Kể cả các nàng cố tình ám hại, nhưng chỉ cần lộ chuyện, ngày nào đó có người đoán ra được lai lịch của chúng ta, đến khi ấy chẳng phải là lúc nào yên sao ? Thế nên lần nào cũng vậy, ngay từ lúc lập giao kèo, ta và ca ca liền xin của các nàng lọn tóc …”


      Vi Trường Ca cười lạnh lùng.


      Cố Phán nhìn y đầy tâm , thấp giọng : “Ngươi trách ta quá tàn nhẫn, có phải ?”


      Ngừng chút , nó lại giọng chán nản: “Ngươi chỉ thương các nàng, lẽ nào lại thương chúng ta ? Các nàng tham lam như vậy, chẳng lẽ đáng chết ? Mà hai chúng ta, tới thế giới bên ngoài, người tình đối đãi cũng chỉ có cha mẹ, nhưng các ngươi lại ép họ phải chết … Cha chết, mẹ bỏ , khi chúng ta vẫn chỉ là hai đứa trẻ con hiểu chuyện, cũng ba, bốn lần bị người lừa giết. Tìm được đường sống trong chỗ chết, cũng chẳng đếm được là bao nhiêu lần …


      sai, là ta giết các nàng, nhưng trong số đó, liệu có ai từng lòng quý chúng ta ? Có ai thực coi hai chúng ta là hai đứa trẻ bình thường mà nâng niu, chăm sóc ? Người đời này đều coi chúng ta như quái vật, chẳng lẽ lại tàn nhẫn ư ? Ngươi chúng ta độc ác, nhưng ngươi biết , ban đầu chúng ta cái gì cũng biết, mấy thủ đoạn đó, đều là những năm gần đây, lần lại lần, học từ người các ngươi đấy .”


      Vi Trường Ca và Tô Vọng Ngôn yên lặng nhìn nhau, đều nghĩ lời nó phải hoàn toàn vô lý, trong lòng dấy thêm cảm giác khó chịu, lung túng cách nào mở miệng.


      Cố Phán liền hơi, bỗng cười gượng, khẽ thở dài. “Thực ra, kể cả chúng ta giết các nàng chăng nữa kết cục của các nàng rồi cũng chẳng phải tốt đẹp gì …”


      Tô Vọng Ngôn : “Vì sao ?”


      Cố Phán lắc đầu: “Ta cũng biết. Nhiều lần chúng ta chưa kịp ra tay, người đàn bà trốn chết oan uổng, thế là chúng ta chẳng cần phí sức nữa. Giống như Tang Thanh, đáng lẽ chúng ta cũng định buông tha nàng, vậy mà chúng ta buông tay rồi, nàng vẫn thoát được … Có lẽ bởi vì những của cải, tiền bạc kia đều giống chúng ta, là thứ thuộc về thế giới này, các nàng lấy những thứ nên lấy, cuối cùng đều trả cái giá đắt …”


      Cố Niệm bỗng chen ngang: “Ta còn nhớ mẹ từng , cha mẹ đưa chúng ta tới thế giới này, nhưng chúng ta vốn thuộc về nó. Tất cả những chuyện xảy ra nhiều năm qua , chẳng phải là trừng phạt nghiêm khắc của ông trời, muốn chúng ta trả giá vì tới thế giới bên ngoài này sao ?”


      Cố Phán sững lại, lặng lẽ hồi, rốt cuộc : “Bây giờ mấy lời này e là quá muộn .”


      Cố Niệm : “Đúng vậy, quá muộn rồi. Khi mẹ với ta rằng: “Tiểu Niệm, các con vốn thuộc về thế giới này, nhưng lại bị chúng ta đưa tới. Nếu gặp được chúng ta, phải chăng hai con vẫn là những đứa trẻ ngây thơ, trong sáng ? Khi đó, các con biết cười, nhưng cũng biết khóc, tuy rằng chẳng biết cái gì, nhưng ít ra cũng biết thế nào là đau buồn, thế nào là phiền phức.” Khi ấy ta còn chưa hiểu được những lời này … Hơn ba mươi năm … nơi đó trông như thế nào ta cũng nhớ nữa …” Cố Niệm lẳng lặng thở dài.


      “Nhưng ta còn nhớ mà ! Rất nhiều lần, ta vẫn mơ thấy hoa nơi đó, cây nơi đó, dòng nước mong manh phát ra tia sáng lạnh lẽo nơi đó … Nơi đó sương trắng mênh mang, cả năm thấy được ánh mặt trời, yên lặng đến mức khiến người ta nghẹt thở ! Nhưng ít ra nơi đó vốn người … Ca ca, muốn trở về !”


      Cố Phán cười nhạt, nét mặt của nó bình yên mà ngọt ngào, tựa như rơi vào giấc mộng xinh đẹp, chờ được muốn đem tất cả người và vật xung quanh kéo vào giấc mộng đó, ngờ cảnh mộng vẫn có thú dữ , chỉ có nỗi đơn làm bạn.


      lúc lâu sau, Tô Vọng Ngôn mới lên tiếng phá vỡ khí nặng nề: “Cái chết của Hoa Hòa Thượng sao ?”


      Cố Niệm cũng giấu, thẳng thắn trả lời: “Đó là vào mùa đông năm ngoái, chúng ta ở trong thôn gần Thạch Thành. hôm trời mưa dữ dội, Hoa Hòa Thượng tới hiên nhà chúng ta tránh mưa, tình cờ trông thấy ta và Cố Phán. Hoa Hòa Thượng sinh lòng ngờ vực, lôi kéo Tang Thanh truy hỏi lai lịch của chúng ta, chuyện của chúng ta, Tang Thanh làm sao biết được, đương nhiên thể trả lời gã, về nhà kể cho chúng ta nghe có người hỏi nàng tung tích của Phượng Sở. Lúc này ta và Cố Phán mới nhớ lại, gã chính là tên hòa thượng ở chùa Bạch thủy năm xưa. Hơ, ngờ nhiều năm như vậy mà gã vẫn có thể nhận ra hai đứa chúng ta ! Gã từng gặp mẹ, lại biết thân phận của chúng ta, chúng ta quyết thể để gã sống. Nhưng khả năng của hai đứa có hạn, thể xử lý gã như mấy người đàn bà kia, vì vậy mới đuổi theo tới Bồng Lai điếm.


      Đêm đó đợi mọi người ngủ say, ta và Cố Phán tới tìm gã. Gã vừa mở cửa, thấy chúng ta liền kinh ngạc. Ta hỏi gã: “Ba mươi năm gặp, đại sư dạo này khỏe chứ ?” Gã như ngây như dại, cứ như tin nổi vào tai mình, hồi lâu mới hét lên: “Quả nhiên là các ngươi ! Quả nhiên là các ngươi !” Rồi liên tục hỏi dồn: “Các ngươi ở đây, còn nàng sao ? Nàng ở đâu ?” Ta biết, người gã muốn hỏi là mẹ, vì vậy mới trả lời: “Kể cả ta cho phép ngươi tới gặp bà, ngươi thấy bà rồi sao nữa ? Nhiều năm như vậy, bà sớm tóc bạc da mồi, dù ngươi có thấy bà, cũng nào có ích gì ?" sửng sốt, thào đáp: “ sai, nhìn thấy rồi sao nữa ? Ba mươi năm nay, ta ngày đêm mong nhớ muốn gặp lại nàng lần nữa, tới lúc có thể gặp được rồi, gặp xong sao ? Ta chỉ mực tìm, những chuyện sau đó, ta lại chưa từng nghĩ tới ..." xong đứng đờ ra ."


      “Gã đại hoà thượng này cũng kẻ si tình !" Cố Phán nhàng thở dài tiếng.


      Cố Niệm gật đầu. “Phải ... Ba mươi năm, ba mươi năm đằng đẵng , vậy mà gã cứ như cái chớp mắt. Hôm đó chúng ta kể cho gã nghe tất cả mọi chuyện. Nghe xong, gã gật gù : “Được, được, chuyện năm xưa, rốt cuộc nay hiểu ." Rồi cười , hỏi: “Các ngươi muốn giết ta diệt khẩu ư ?" Ta đáp: “Hôm nay ngươi biết bí mật của chúng ta, chúng ta đương nhiên thể để ngươi sống sót. Có điều, chúng ta muốn giết người, còn vì nguyên nhân quan trọng hơn ." Ban đầu gã hiểu, nhìn chúng ta đầy nghi ngờ, lát sau phá lên cười ha hả. Ta biết gã hiểu ý, cũng cười cười. Ta hỏi: “Ngươi hiểu chưa ?" Gã chỉ cười lớn , : “ sai, ta phải chết !" Rồi hét lên tiếng " Phượng Sợ ", bèn gục xuống đất. Khi ta và Cố Phán chạy tới xem, gã vô duyên vô cớ chết rồi."


      Tô Vọng Ngôn nhíu mày , hỏi: “Vì sao ... vì sao Hoa Hòa Thượng lại phải làm như vậy ?"


      Vi Trường Ca mặt đầy suy tư, nghĩ lúc liền hiểu, nhìn lên thấy Tô Vọng Ngôn vẫn mờ mịt, liền kìm được mỉm cười than: “Đệ thông minh như vậy, sao vẫn chưa nghĩ ra chứ ? Đệ còn nhớ chuyện xưa Tam thúc kể ?"


      Tô Vọng Ngôn "a" tiếng, chợt : “Ý của huynh là ... Cố phu nhân ..."


      Vi Trường Ca mỉm cười gật đầu. “Hai người này tới từ chỗ kho báu nên ba mươi năm rồi vẫn mang hình dáng trẻ con. Cố phu nhân cũng từng qua chỗ đó, nàng liệu có giống hai đứa trẻ này, vẫn giữ được dáng vẻ ba mươi năm về trước ? đời này, nguy hiểm nhất chính là lòng người, mà lòng người, nguy hiểm nhất chính là tham vọng, nếu có người biết Cố phu nhân vẫn còn sống, hơn thế nữa lại trẻ mãi già, chuyện năm đó có khi lại tái diễn, chừng còn bi thảm hơn cả lần trước ."


      xong bèn khẽ cười, đôi mắt sáng như sao buổi sớm lộ ra chút chán nản.


      Cố Niệm cười cũng , chỉ buồn bã lắc đầu.


      “Được rồi, chuyện các ngươi muốn biết đều biết cả, giờ tới lượt ta hỏi các ngươi ." Cố Phán thu lại khuôn mặt tươi cười, nghiêm nghị nhìn hai người Vi, Tô, từng từ: “Có các ngươi từng gặp mẹ ta ?"


      Vi Trường Ca căng thẳng, thầm thấy ổn, quay đầu trao đổi cái nhìn với Tô Vọng Ngôn.


      Cố Phán chợt đứng dậy, lạnh lùng : “Các ngươi trước giờ chưa từng gặp bà, có phải ? Nếu các ngươi gặp mẹ ta, sao lại biết bà từ khi đến chỗ kia liền bao giờ ... già ?"


      Cố Niệm lẳng lặng đứng lên, hai mắt rừng rực, nhìn bọn họ chớp mắt.


      Vi Trường Ca ung dung bình tĩnh, tiến lên bước, thong thả : “Cố phu nhân là hào kiệt trong giới quần thoa, Vi Trường Ca từ lâu ngưỡng mộ, chỉ hận chưa có duyên được thấy phong thái đó ."


      Cố Phán oán hận nhìn y, cắn răng : “ vậy, sao ngươi còn lừa ta ? Hừ, đáng lẽ ta phải sớm nghĩ ra, năm ấy cha mẹ chẳng động đến cành cây ngọn cỏ nào của nơi đó, Kiếp Hôi tuy thuộc về chốn kia, nhưng tuyệt đối phải của mẹ !"


      Vi Trường Ca áy náy đáp: “Chúng ta được năm người huynh đệ kết nghĩa của Hoa Hòa Thượng nhờ cậy, đối với cái chết đột ngột của Hoa Hòa Thượng bằng cách nào cũng phải tìm ra nguyên cớ ..."


      Cố Phán liên tục cười lạnh.


      Cố Niệm như tin vào tai mình, run run hỏi: “Các ngươi chưa từng gặp được bà ? Nhưng ... Nhưng lá thư đó ..."


      Tô Vọng Ngôn bước lên trước, đứng sóng vai cùng Vi Trường Ca. “Mấy năm trước ta gặp vị khách giang hồ ở Lĩnh Nam, thân thủ cao cường, nhưng lại lưu lạc đến mức thành bảo vệ cho nhà giàu, hỏi ra mới biết là con cháu họ Phượng. Ân oán giữa phu thê nhà họ Cố và Phượng gia, cũng là cho ta biết ."


      Mặt Cố Niệm đần ra, cơn run rẩy dần dần lan từ hai vai xuống toàn thân. Nó khó nhọc mở miệng, cố gắng hết sức mới thốt ra câu: “Cuối cùng mẹ ở đâu ?"


      Vi Trường Ca đành lòng : “Ngươi đừng đau lòng như vậy, chỉ cần Cố phu nhân còn sống có ngày mẹ con các ngươi gặp lại nhau ."


      Y chưa dứt lời, Cố Phán lạnh lùng chen ngang: “Hay cho câu rồi có ngày gặp lại nhau ! Ta hỏi ngươi, tại sao lại lừa ta ?"


      Vi Trường Ca tiến tới, thành thực : “Lừa ngươi là chúng ta sai, nhưng chúng ta cũng có ác ý ..."


      Cố Phán đáp, chỉ trợn tròn đôi mắt đen láy hung hăng nhìn y.


      Tô Vọng Ngôn đột nhiên căng thẳng, cũng bước lên trước: “Ngươi muốn gì ?" Ánh mắt Cố Phán nhàng chuyển sang Tô Vọng Ngôn, dừng lại mặt y, ngừng cười nhạt.


      Trong khí thấp thoáng từng đợt sóng ngầm.


      Vi Trường Ca liếc nhanh ra ngoài cửa, Cố Niệm, Cố Phán trước sau chặn hết lối .


      Ngoài phòng, lá cây kêu xào xạc, vọng vào tai như tiếng mưa rơi xuống lá sen khô, gió đêm lùa vào qua ô cửa mở rộng, thổi tới lưng Vi Trường Ca. Y thầm suy tính, khóe mắt kín đáo quan sát vị trí cửa sổ.


      Trong phòng yên lặng đến đáng sợ.


      Cố Niệm đột nhiên : “Các ngươi nghe xem !"


      Mọi người đều ngẩn ra, hẹn mà cùng nín thở lắng nghe, nhưng ngoại trừ tiếng gió thổi qua bên kẽ lá, bên ngoài còn thanh gì khác.


      Cố Phán kìm được, hỏi: “Nghe cái gì cơ ?"


      “Ngươi nghe !" Cố Niệm chạy ra cửa, mặt mày nghiêm trọng, lặp lại lần nữa: “Ngươi nghe !"


      Giây lát sau, quả nhiên có tiếng hát của nữ nhân, theo tiếng gió từng chút từng chút truyền tới từ nơi xa xăm, giọng hát lớn, lại ngoài dự đoán của mọi người vang rất xa trong đêm, lúc đầu còn xa, dần tới gần, ngay cả lờ xa cũng có thể nghe .


      Người người đều muốn kết tiếp duyên , chỉ mình ta cầu duyên trước mắt , mười hai tháng ly biệt , cùng với người ngồi tới sóng vai(2) ..."


      (2) Nguyên văn: “Nhân nhân yếu kết hậu sinh duyên , nông chích kim sinh kết mục tiền , nhất thập nhị bất ly biệt , lang hành lang tọa chính tùy kiên ." Nguyên tác : Sơn ca ( Bài ca trong núi ) của tác giả Hoàng Tuân Hiến ( thời Thanh ).


      Cố Niệm, Cố Phán cùng lúc hét lớn, tranh nhau chạy ra cửa.


      Hai người Vi, Tô đều sửng sốt.


      Lại nghe thấy bên ngoài vọng tới hai tiếng gọi mừng rỡ: “Mẹ !"


      “Cố phu nhân ?"


      Vi Trường Ca và Tô Vọng Ngôn vội quay sang nhìn nhau, lập tức chạy theo ra ngoài.


      Nhưng chỉ trong giây ngắn ngủi, ngoài vườn còn thấy bóng hai huynh muội nhà họ Cố đâu.


      Hai người đuổi theo ra tận đường lớn, nhìn khắp bốn phía.


      Màn đêm sâu thẳm, trời đất màu, mênh mang vô tận, xung quanh bóng người, ngay cả tiếng hát réo rắt, thê lương mà rất đỗi dịu dàng đó cũng biến mất còn tăm tích, giống như chưa từng cất tiếng, cũng chưa từng được ai nghe ...


      Đôi khi có gió sượt qua tai.


      Quay đầu lại nhìn, điểm sáng lẻ loi của ngọn đèn dầu chẳng biết tắt từ lúc nào, giữa đêm tối còn thấy hình dáng khu vườn nữa, chỉ còn lại cái bóng mờ ảo, hòa làm cùng đất trời hỗn độn.


      Tô Vọng Ngôn bước vài bước về phía cái bóng, bỗng quay đầu nhìn lại trước mắt là mênh mang trống trải, cuối cùng ngẩn ngơ đứng lặng trong đêm.

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 11 : Đời người như mộng , vui được bao nhiêu(1) ?
      (1) Nguyên văn: “Phù sinh nhược mộng , vi hoan kỷ hà " , trích câu trong bài Xuân dạ yến đào lý viên tự ( Bài tự đêm xuân uống rượu trong vườn đào lý ) của tác giả Lý Bạch ( thời Đường ).


      Cố Niệm và Cố Phán ... có chúng được Cố phu nhân đón rồi ?"


      Tô Vọng chần chừ hồi lâu, rốt cuộc vẫn kìm được hỏi vậy.


      Khi ấy, y cùng Vi Trường Ca ngắm trăng sông.


      Trời gần tối, hai người ngồi chiếc thuyền , từ đầu nguồn theo dòng trôi xuống, hai canh giờ sau neo lại giữa bãi bồi.


      Vi Trường Ca vui vẻ ngồi ở đuôi thuyền, hờ hững cười. “Có lẽ vậy ... Có lẽ Cố phu nhân dẫn chúng , hoặc chính chúng muốn , ai mà biết được ?"


      “Ta cũng mong rằng chúng được Cố phu nhân đón ... " Tô Vọng Ngôn thở dài, có chút buồn vô cớ ." So với chúng ta, bọn chúng còn sống lâu hơn , nhưng trong lòng lại vẫn chỉ là hai đứa trẻ vĩnh viễn lớn. Dù khổ sở tới đâu, vẫn mực thay tên đổi họ, vẫn bắt mỗi " bà mẹ " của mình đều phải mang họ Cố, nghe chúng ta từng gặp Cố phu nhân vui mừng như vậy ... Haizz, bọn chúng thực ra cũng chỉ là hai đứa trẻ lạc đường tìm cha mẹ mà thôi ..."


      Vi Trường Ca chỉ cười, năng gì.


      Trong nháy mắt, y liền nhớ tới nụ cười dịu dàng khuôn mặt nhắn của Cố Phán.


      Vi Trường Ca đổi chủ đề, lại : “ tới mới nhớ, nếu đệ thuận miệng bịa ra lá thư của Cố phu nhân huynh muội nhà họ Cố cũng còn lâu mới ra mọi chuyện ."


      “Tuy rằng Cố phu nhân viết gì trong thư nay còn ai biết, nhưng người mang trong lòng nỗi niềm như thế, chắc cũng ngoài những lời kia đâu ." Tô Vọng Ngôn khẽ cười, cúi đầu nhìn lòng sông, lát sau mới khẽ hỏi: “Vi Trường Ca, đời có Bồng Lai tiên sơn sao ? Nếu có Bồng Lai, nơi đó rốt cuộc là nơi như thế nào ? Là nơi có thể thỏa mãn hết ham muốn của con người, hay là nới vốn có ham muốn gì cả ?"


      Vi Trường Ca nghĩ lâu, lâu nhưng cũng chẳng trả lời.


      May là Tô Vọng Ngôn cũng nhất thiết muốn có câu trả lời của y.


      Vi Trường Ca đứng dậy.


      Đêm đó, ánh trăng đặc biệt sáng, rặng núi xanh thẫm phía xa có thể thấy được màu đỏ của lá phong bạt ngàn giữa núi đồi.


      Thuyền neo bên khóm lau, nhờ gió sông thổi mà bốn phía toàn là lau bay mù mịt , phất phơ tứ tán, ngay đến chiếc thuyền cũng mờ dần giữa bụi cỏ trắng phau.


      sông có đôi ba ngọn đèn dầu, là dân thuyền chài chậm rãi lướt tới. Bóng trăng dập dềnh theo con nước, như vật sống chuyển động.


      Chợt thấy chiếc thuyền đánh cá chậm rãi trôi sông, thuyền vọng tới tiếng khóc. người đàn bà thuyền chài tay ôm đứa bé còn quấn tã, thong thả bước tới đầu thuyền, miệng lẩm nhẩm hát ru, ngừng nhàng đong đưa đứa trẻ. Lại nghe thấy giọng đàn ông quát hỏi: “Sao con cứ khóc mãi thế ?" Cùng với giọng quát là gã thanh niên cao lớn, thô kệch bước ra từ buồng , vụng về đón lấy đứa trẻ trong tay người đàn bà, miệng dỗ ngừng: “Tiểu Bảo ngoan, Tiểu Bảo đừng khóc nữa ! Còn khóc lão Long Vương liền tới bắt bây giờ !" Người đàn bà mỉm cười đứng bên nhìn, mà quả nhiên tiếng khóc của đứa trẻ càng lúc càng .


      Vi Trường Ca nhìn theo chiếc thuyền trôi xa, bỗng cười khẽ thành tiếng.


      “Huynh cười gì thế ?"


      “Ta nhớ lúc còn , mỗi lần quấy khóc, bà vú cũng dọa ta như thế, bà ta luôn "Khóc , khóc , rồi Quỷ Vương tới bắt"."


      “Quỷ Vương ? Là cái gì ?"


      biết ... Ta chỉ nhớ mỗi lần nghe vậy đều sợ đến mức dám khóc nữa. Về sau, có lần bà ta bị cha ta nghe thấy, ông nổi cơn thịnh nộ, gọi tất cả người hầu kẻ hạ tới, mắng cho trận, rồi đuổi bà vú kia ..."


      Tô Vọng Ngôn kìm được cười rộ lên. “ ra Vi đại Bảo chủ nhà ngươi lúc cũng chỉ là đứa trẻ bình thường mà thôi !" Ngừng chút, lại cười, : “Nhưng mà, dùng ma quỷ để dọa trẻ con cũng là chuyện bình thường , sao lão Bảo chủ lại giận dữ như vậy ?"


      Vi Trường Ca cười khổ, lắc đầu: “Chuyện lâu lắm rồi, ta sớm quên mất ..."


      Y thở dài, quay về phía sông, nhìn lúc rồi chợt cười, : “Lá phong cháy đỏ, hoa trắng ngập trời, cảnh đẹp như vậy, có thể sánh bằng trăng thu Bạch Thủy ?"


      Tô Vọng Ngôn liếc y cái, cũng đứng dậy, nhìn sang bờ bên kia.


      Vi Trường Ca vươn vai, thản nhiên : “Trời đất là quán trọ của muôn vật , thời gian là khách ghé của trăm đời. Đời người chìm nổi như giấc mộng, vui được có là bao(2) ? Chỉ có tháng năm đằng đẵng khiến người già cỗi ! So với việc bị những thứ phiền não ngoài thân quấn lấy, chẳng bằng chiếc thuyền con, neo thuyền mà hát, ngắm trăng soi ngoài bãi, bắt lấy khoảnh khắc đẹp đẽ, thế gian diệu kỳ, lại chẳng thong dong tự tại hay sao ?"


      (2) Nguyên tác : " Phù thiên địa giả, vạn vật chi nghịch lữ ; quang giả, bách đại chi quá khách. Nhi phù sinh nhược mộng, vi hoàn kỷ hà " , trích toàn bộ câu đầu bài Xuân dạ yến đào lý viên tự ( Bài tự đêm xuân uống rượu trong vườn đào lý ) của tác giả Lý Bạch.


      Tô Vọng Ngôn đứng ở mũi thuyền bỗng bật cười, sau lại thở dài. “ sai, đời người chìm nổi như giấc mộng, vui được có là bao ?" Rồi quay đầu với Vi Trường Ca: “Dù là Tang Thanh, hay là Hoa Hòa Thượng, đều là chuyện của quá khứ ... Từ nay về sau ta nhắc tới nữa là được ."


      Vi Trường Ca chỉ mỉm cười nhìn y.


      lúc trò chuyện, xa xa bên bờ lại có tiếng vó ngựa, người ngựa vội vã phi về hướng này.


      Hai người quay sang nhìn nhau, Tô Vọng Ngôn khẽ " ơ " tiếng, : “Là Tô Từ nhà ta ..."


      Người nọ chớp mắt tới trước mặt, lập tức hô “ Đại thiếu gia “ , rồi vận khí bật người lên từ lưng ngựa, xoay mình cái nhảy lên thuyền.


      Thuyền hơi chòng chành.


      Người nọ vội vã thi lễ, rồi hấp tấp : “Đại thiếu gia, nhà chúng ta cháy rồi !”


      Tô Vọng Ngôn hoảng hốt nhíu mày. “Sao lại cháy ? Người nhà sao chứ ?”


      Tô Từ gật đầu ,” Cũng may ai bị thương, giờ mọi người đều bận chữa cháy, lão gia sai tiểu nhân tới gọi thiếu gia lập tức trở về ngay !”


      Tô Vọng Ngôn ngẩn ra, hỏi: “Chẳng qua là cháy, tìm nhiều người tới dập lửa là được, gọi ta về làm gì ?”


      “Tiểu nhân cũng biết … À, đùng rồi … “ Tô Từ vò đầu bức tóc, đột nhiên nhớ tới cái gì, vội lấy ra vật đưa cho Tô Vọng Ngôn. “Lúc nhà cháy, có người nhặt được ở cửa nhà ta cái này, lão gia bảo tiểu nhân mang tới cho đại thiếu gia xem.”


      Tô Vọng Ngôn cúi đầu, chỉ nhìn thoáng qua liền kìm được ngẩng đầu lên, nhìn Vi Trường Ca vẻ kinh ngạc.


      Trong tay y là chiếc mặt nạ Quỷ Vương mặt xanh nanh vàng nở nụ cười dữ tợn.

      HẾT

      Kiko 11/2/2016

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :