Chương 20.1: Hàng đêm hoan
Kế Diêu lại bị đập tỉnh!
Tiểu Từ thất kinh lúng túng chống vào ngực đứng lên, lại giẫm phải bắp đùi của ngã ra giường, lúc này xấu hổ đến ngay cả tiếng xin lỗi cũng dám , trực tiếp giả dạng mộng du bị trượt chân.
Kế Diêu thầm thở dài, sờ sờ mũi, trực giác mách bảo nếu như ngủ tiếp, mũi bị đập bể. quay đầu nhìn thoáng qua cửa sổ, mơ hồ có ánh sáng chiếu vào. Lại lắng tai nghe ngóng phòng bên cạnh, dường như có động tĩnh. Xem ra Tiểu Thúy hoảng hốt lo sợ muốn chạy trốn.
suy tính, đẩy Tiểu Từ giả bộ ngủ: “Chúng ta lặng lẽ theo nàng, có thể nữ nhân kia hồi tới hỏi nàng lời nhắn.”
Vừa nghe phải bám theo Tiểu Thúy để tìm ra kẻ giật dây nàng. Tiểu Từ vội vàng ngồi dậy mặc quần áo, lại ở người chuẩn bị thất thất bát bát gì đó, cực kỳ hưng phấn. Kế Diêu tò mò nhìn, cũng biết nàng làm cái gì.
Quả nhiên, qua hồi cửa phòng Tiểu Thúy mở ra, vẻ mặt nàng hoảng hốt vội vã rời khỏi.
Kế Diêu và Tiểu Từ lặng lẽ bám theo phía sau.
Sắc trời , đường người qua lại rất ít, Tiểu Thúy đứng ở đầu đường dường như rất do dự, hết nhìn đông tới nhìn tây luống cuống biết làm sao.
Kế Diêu thấp giọng : “Nàng ta kỳ thực nên xuất lúc này, hồi trời sáng hẳn, đường phố đông đúc, mới là cơ hội tốt để thoát thân.”
Tiểu Từ lại nghĩ, như vậy cũng tốt, ngược lại dẫn nàng kia ra.
Tiểu Thúy lưỡng lự lúc, rốt cuộc nhấc chân đến nơi vắng vẻ.
Kế Diêu thở dài, nha đầu này thực biết cách tự bảo vệ mình, càng đến nơi vắng vẻ phải càng dễ dàng bị người ta diệt khẩu sao? tay cầm trường kiếm, cùng Tiểu Từ bám theo phía sau.
Cuối đường là nơi vắng vẻ, liếc mắt xung quanh chỉ có đồng ruộng bạt ngàn, xem ra nàng còn muốn chạy ra ngoài thành về nhà. Đột nhiên, Tiểu Thúy kinh hô tiếng, trước mặt xuất nữ tử che mặt.
Tiểu Từ che miệng thầm: “Thân hình rất tượng.”
Tiểu Thúy lập tức quỳ mặt đất, bộ dáng hoảng sợ cúi đầu.
Nàng kia lớn tiếng hỏi: “ gì?” Thanh lớn, nhưng ở nơi yên tĩnh vắng lặng như thế này lại rất ràng truyền vào trong tai Kế Diêu và Tiểu Từ.
Kế Diêu cười lạnh tiếng, quả nhiên là nàng.
từ chỗ thân lao ra, trường kiếm tuốt khỏi vỏ. Kiếm khí sắc bén uốn lượn, mạnh như vũ bão, đường bổ ra, trong nháy mắt tới trước mặt nữ tử che mặt.
Nàng kia cực kỳ kinh ngạc, phi thân phóng .
Kế Diêu vung trường kiếm, cuốn lấy thân ảnh của nàng. Nàng kia khoát cổ tay, ngân châm phóng ra, như cơn mưa bắn về phía Kế Diêu. Kế Diêu sớm có phòng bị, thân thể vội vàng thối lui, trong lúc đó, trường kiếm lượn vòng ngăn cản được vô số ngân châm.
Tiểu Từ theo sát tiến lên, bàn tay tung ra gói thuốc bột, nàng kia chuyên tâm ứng phó Kế Diêu, trong lúc đó bất ngờ vội vàng thối lui vài bước, nhưng vẫn tránh khỏi hít vào ít mê dược.
Kế Diêu tay trái cầm kiếm, tự nhiên kiếm chiêu yếu rất nhiều, cho đến chiêu thứ bảy mới chế trụ được nàng. Tiểu Từ nhìn nữ tử che mặt ánh mắt ảm đạm cùng Tiểu Thúy cuống cuồng chạy như điên, rốt cuộc thở phào nhõm.
Nàng kia hít ít mê dược, nửa tỉnh nửa mê. Kế Diêu điểm huyệt đạo. Tiểu Từ kéo khăn che mặt của nàng, thuận tay cho nàng ta uống viên thuốc, sau đó cười hì hì nhìn nàng: “Cuối cùng cũng bắt được ngươi. Ta cho cùng vẫn biết khi nào chọc giận ngươi, vì sao năm lần bảy lượt đối phó với chúng ta?”
Nàng kia hữu khí vô lực híp mắt, nhưng vẫn lời nào.”
Tiểu Từ dù bận vẫn ung dung nhìn nàng, suy nghĩ chút : “Kế Diêu, ngươi xem nàng lớn lên đẹp đó.”
Kế Diêu liếc mắt nhìn nàng cái, biết phải sao. Giờ phút này ngươi còn có tâm tư quan tâm đến dung mạo của nàng?
Tiểu Từ chỉ vào Kế Diêu rồi nhìn nàng ta cười hắc hắc: “Ngươi biết , kỳ thực giang hồ đại danh đỉnh đỉnh hái hoa tặc hàng đêm hoan.”
Hàng đêm hoan? Kế Diêu vừa tức vừa giận, hung tợn trừng mắt với Tiểu Từ.
Tiểu Từ nhìn nàng kia biến sắc, thầm cười trộm.
– “Ngươi nếu , ta đem ngươi lưu cho hàng đêm hoan. tuy rằng khuôn mặt nho nhã khôi ngô, thế nhưng có thói quen rất xấu.”
Tiểu Từ nhịn cười nhìn thoáng qua vẻ mặt giận dữ của Kế Diêu, sau đó đối nàng kia rành rọt từng chữ: “ thích ăn sống thịt mỹ nhân.”
Nàng kia thần sắc cả kinh, rất nhanh nhìn lướt qua Kế Diêu.
Kế Diêu hít ngụm khí lạnh, nghiến răng nhìn Tiểu Từ, được, hồi nữa cùng ngươi tính sổ.
– “Nếu như cắn vào nơi này, chỉ sợ thể gả ra ngoài .” Tiểu Từ chỉ vào cái mũi của nàng, vừa xong đột nhiên sửng sốt. Như thế nào lại học bộ dáng lưu manh của tên Thư Thư kia, tội lỗi a tội lỗi.
Nàng nhanh chóng đổi phương pháp.
– “Vừa rồi ta cho ngươi uống viên thuốc, kêu ruột gan đứt từng khúc. Ngươi nếu , lúc nữa cổ trùng từ viên thuốc bò ra, đem ruột gan ngươi cắn từng chút, đau đớn đến chết.”
Nàng kia sắc mặt càng trắng bệch, nhưng vẫn câu.
Tiểu Từ thở dài, bức cung thất bại. Nàng liếc nhìn Kế Diêu, tiếp tục thở dài hơi. khẳng định là khinh thường chuyện bức cung nữ nhân. Vẻ mặt kia là bỏ qua giao cho nàng, nhưng là, nàng cũng có kinh nghiệm mà.
Nàng kia mày cau càng chặt, tựa hồ rất thống khổ.
Kế Diêu vội hỏi: “Ngươi cho nàng ăn ruột gan đứt từng khúc sao?”
Tiểu Từ gật đầu: “Chẳng lẽ là giả.”
Nàng kia rên rỉ đứng lên, lại còn mạnh miệng cắn răng hung hăng : “Ta cũng chết, còn sợ ngươi hay sao?”
Kế Diêu giải khai huyệt đạo cho nàng, cười ngạo nghễ: “Ngươi cần phải . Ta biết người sai khiến ngươi là ai. Ngươi trở về cho , thứ muốn từ lâu sớm thành bụi đất. nếu tin, cứ tới tìm ta. Đừng có làm mấy trò hề này, khiến cho người khác khinh thường, cứ quang minh lỗi lạc mà đến.”
Tiểu Từ nhìn nàng, rất bất đắc dĩ : “Ngươi cũng sao, sau này đừng quấn quýt lấy chúng ta là được. Nhanh tìm nhà xí.”
Nàng kia vừa thẹn vừa giận, đứng dậy bỏ chạy.