1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Châu Viên Ngọc Ẩn - Thị Kim (66 chương + 5 PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 18.2: Hữu duyên

      Tiểu Từ vội vã đứng lên, cố nén cơn choáng váng nghĩ phải chạy . Thư Thư phía sau nàng cười tiếng, vừa nhấc bước chân liền chắn trước mặt nàng, cười ha hả : “Ta thế nhưng vừa vặn cứu ngươi.”

      Tiểu Từ ngẩn người : “Ta cần ngươi cứu, tự bản thân ta cũng có thể thoát được.”

      - “Phải , nàng kia thế nào thấy trồi lên?”

      Thư Thư ngón tay chỉ vào dòng suối, vẻ mặt thản nhiên.

      Tiểu Từ lúc này mới nhớ đến nàng kia cùng nàng rơi xuống, nàng vội la lên: “Ngươi sao kéo nàng lên?”

      Thư Thư phe phẩy quạt, thong thả : “Dòng nước chảy xiết như thế, nàng ta sớm rơi xuống bên dưới rồi. Nếu có ta, ngươi cũng giống như thế thôi. Dòng nước ở đây chảy nhập vào hồng giang.”

      Tiểu Từ run run, cũng biết là lạnh, hay là bị hù dọa, xoay người nhìn lại. Dòng suối lớn, quả nhiên trong nước hề thấy bóng dáng nàng kia.

      - “Ngươi vừa rồi sao cứu nàng? Ngươi ràng nhìn thấy.”

      Thư Thư trừng lớn hai mắt: “Ta vì sao phải cứu nàng ta? Ta lại nhận ra nàng.”

      Tiểu Từ ngây người nhìn , chợt hỏi: “Ngươi làm sao ở nơi này? Ngươi có phải vẫn luôn bám theo chúng ta ?” Nàng cảnh giác nhìn , đối với trùng hợp này rất là hoài nghi.

      Thư Thư bộ dáng oan uổng, đề cao thanh : “ nương, bất cừ nơi nào ở kinh thành này, lẽ nào có nơi nào ta thể đến? nương đến cầu nhân duyên, chẳng lẽ Thư Thư ta thể?”

      người sờ sờ, lấy ra khối ngọc bích, sâu kín nhìn, buồn bã : “Cũng biết đưa cho ai tốt, là Lan tiểu thư Lâm gia, hay Tiểu Kiều nương ở Nguyệt Hương các.

      Tiểu Từ khinh thường liếc mắt nhìn .

      Thư Thư vô cùng cẩn thận đem khối ngọc bích kia cất vào trong ngực, miệng cười tươi như hoa: “Tiểu Từ nương, chúng ta có duyên.”

      Tiểu Từ đối với “Duyên phận” trong lời của tránh kịp, nghe thấy hai chữ này lập tức nổi da gà.

      - “Chủ nhân! Chủ nhân!” Bên cạnh truyền đến vài tiếng kêu gọi, Tiểu Từ nghe ra thanh của Tiểu Yên.

      Quả nhiên, Tiểu Yên Tiểu Ngọc vội vàng từ xa chạy tới. Nhìn thấy Thư Thư liền thở phào nhõm.

      Tiểu Từ nhìn thấy hai người, trong ngực buông lỏng hơn rất nhiều, miễn cưỡng đối Thư Thư rầm rì tiếng “Cảm ơn”, liền tính lên núi, Kế Diêu thấy mình, nhất định lo lắng.

      - “ nương thong thả. Tiểu Ngọc, đem áo khoác của ngươi cấp cho Tiểu Từ nương.” Thư Thư phe phẩy quạt, phân phó .

      Tiểu Từ vội từ chối: “ cần.”

      - “ nương cần khách khí. Chúng ta về sau biến chiến tranh thành tơ lụa, được ?” Thư Thư chắn trước đường, cười cực kỳ hiền lành.

      - “Chúng ta về sau nên gặp lại.” Tiểu Từ thận trọng , dáng vẻ nghiêm túc, giống như hứa hẹn.

      - “Kia cũng chưa chắc, ta cảm thấy ta cùng nương vô cùng có duyên, ta rất vinh hạnh trong lúc vô ý cứu nương, sau này ta chính là ân nhân cứu mạng của nương, Thư mỗ dám nhờ nương lấy thân báo đáp, chỉ cần cùng Thư mỗ làm bằng hữu là tốt rồi.”

      Tiểu Từ trận run rẩy, quả nhiên đúng là tiểu nhân bỉ ổi, nhất tay chi lao cứu nàng, trong nháy mắt đem chính mình phong làm ân nhân cứu mạng, còn vô liêm sỉ nhắc đến cái gì mà lấy thân báo đáp, thực là da mặt dày hơn cả tường thành. Tiểu Từ tức giận, vừa nhấc chân rời , thấy Tiểu Ngọc đem ngoại sam cởi ra.

      Thư Thư đánh giá Tiểu Từ : “Ân, y phục nương ẩm ướt, ta nhưng ra thấy ràng, dáng người so với ngọc thạch xác thực sai biệt lắm.” Vừa vừa như cố tình lướt qua người nàng, ngữ khí còn có chút tán thưởng.

      Tiểu Ngọc mặt đỏ lên cúi thấp đầu. Tiểu Từ ôm lấy cánh tay, thực là vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng chỉ có thể oán giận trừng mắt nhìn . Xuân sam giờ phút này dính chặt người, nước vẫn còn tí tách rơi xuống.

      giật mình nghĩ rằng lúc này hẳn nên “Phi lễ chớ nhìn”, ánh mắt vẫn dưới trước sau tìm kiếm, ở nơi nên nhìn còn dụng tâm dừng lại chút. Tiểu Từ thế nhịn được nữa, nàng chỉ có thể tiếp nhận y phục của Tiểu Ngọc, cuối cùng mới ngăn được ánh mắt của .

      Đột nhiên tiếng gọi của Kế Diêu truyền đến, trong lòng Tiểu Từ vui vẻ, vội vàng đáp: “Kế Diêu, ta ở chỗ này.”

      Kế Diêu từ vách núi nhô đầu ra, liếc mắt trông thấy Tiểu Từ, vẻ mặt vui mừng.

      Thư Thư hướng về Kế Diêu ở cao chắp tay, Kế Diêu cả kinh, nghĩ tới cũng ở chỗ này. Kế Diêu xoay người nhận lấy sợi dây thừng từ tay tăng nhân Tam Sinh tự, đầu cột vào thân cây, đầu kia thả xuống vách núi, sau đó thuận thế nhảy xuống. dáng người phiêu dật, uyển chuyển như du long, mũi chân chạm vào đá như chuồn chuồn lướt nước, trong nháy mắt đứng mặt đất.

      Tiểu Từ vui mừng chạy lại, Kế Diêu thở phào nhõm, nắm chặt bàn tay nàng.

      Thư Thư mi mắt giương lên, ha hả cười: “ là khéo, nếu phải ta muốn dọc theo khe suối xuống núi, Tiểu Từ nương phỏng chừng trôi tới hồng giang rồi.”

      Tiểu Từ thầm bội phục da mặt người này. Cho dù cứu người cũng đến mức vội khoe khoang như thế chứ, hơn nữa bất quá chỉ thuận tay túm được đai lưng của nàng thôi.

      Kế Diêu thản nhiên cười cười, ôm thắt lưng Tiểu Từ theo sợi dây thừng bay lên.

      Có Kế Diêu bên người, Tiểu Từ can đảm hẳn lên, nàng ở quay đầu đối Thư Thư : “Thư công tử, ngươi phải muốn dạo bờ suối sao? chừng còn có thể cứu được vài nương nữa, nhân lúc đó làm ân nhân cứu mạng thành nghiện luôn . chừng, nàng ta cảm động nhớ nhung ân tình của Thư công tử, muốn lấy thân tương báo a, như vậy khối ngọc của Thư công tử cũng có người để tặng nha.” Vừa , nàng vừa làm mặt quỷ.

      Thư Thư ngửa đầu cười sặc sụa, tiểu nha đầu, vừa có chỗ dựa, liền biến thành người khác, khuôn mặt nhắn cười tựa đóa quỳnh hoa đương nở, chân mày khóe mắt đều là bỡn cợt chế nhạo, hừ, thời gian còn dài.

      mỏm đá có Nhất Từ đại sư cùng vài vị tăng nhân Tam Sinh tự đợi. Kế Diêu tiếng tạ ơn. Các vị sư phụ liền trở về.

      Tiểu Từ đem chuyện vừa rồi kể lại. Kế Diêu cũng cảm thấy lai lịch nàng kia kỳ quái, nhưng lại nghĩ ra đầu mối.

      Nhất Từ đại sư trầm ngâm trong chốc lát : “ giang hồ có thể tiếp xúc được với người Miêu Cương, cũng nhiều. Sau này, hai người vẫn nên cẩn thận hơn.”

      Kế Diêu gật đầu, cùng Nhất Từ đại sư từ biệt.

      Tiểu Từ hắt xì tiếng, ồn ào : “Ta muốn tìm chỗ thay y phục.”

      Kế Diêu dẫn nàng tìm hộ nông gia ở gần đấy, giải thích nguyên nhân. Lão phụ nông gia rất nhiệt tình, dẫn Tiểu Từ vào buồng trong. Tiểu Từ đổi bộ y phục ra, bỗng nhiên bối tóc xõa ra, mái tóc dài buông xuống thắt lưng.

      Lão phụ đưa đến hai chiếc ghế dựa, vừa đem quần áo ướt sũng của Tiểu Từ phơi sào trúc, cười tủm tỉm : “ nương nhanh hong khô tóc , cẩn thận cảm lạnh.”

      Tiểu Từ cười tạ ơn, cầm chiếc lượt chải lại mái tóc, trong đầu lại nhớ đến nữ tử kia, cũng biết nàng cuối cùng ra sao, mặc dù nàng ta hai lần ám toán mình, nhưng suy cho cùng cũng là mạng, nghĩ đến nàng ta ở trong nước sống chết , nàng nhưng lại có chút buồn vô cớ.

      Tiểu viện nông gia giản dị dân dã, có mùi vị khiến cho người ta cảm thấy bình yên lại thoải mái. Gió thổi qua, mang đến mùi hương trúc diệp thơm mát.

      Vài con gà nhàn nhã trong sân phơi nắng. con gà trống dáng vẻ oai hùng ngẩng cao đầu, diễu võ giương oai trước mắt mấy con gà mái.

      Đột nhiên, nó bổ nhào lên lưng con gà mái, gà mái khanh khách kêu vài tiếng, phản kháng có hiệu quả, lập tức bị khi dễ. màn này phát sinh coi hai người ngồi vào mắt!

      Kế Diêu xấu hổ cúi đầu. Tiểu Từ cũng buông tầm mắt, trái tim đập thình thịch.

      Hoàn hảo, gà trống tốc chiến tốc thắng, rất nhanh liền nhảy xuống, rung rung lông vũ, xướng lên vài tiếng, quả thực là tư thế oai hùng.

      Kế Diêu thở phào nhõm, gặp vẻ mặt Tiểu Từ hồng hồng cúi đầu giật tóc. có chút đau lòng nhìn sợi tóc mềm mại kia, muốn câu, ngờ, đại công gà kia lại hùng phong tái khởi, nhảy tiếp lên lưng con gà mái khác, màn bạo lực lại tiếp tục tái diễn.

      Kế Diêu cảm thấy viện này thể ở lâu, dự định chờ gà trống xong xuôi lập tức rời .

      Đột nhiên Tiểu Từ thoáng cái nhảy bật lên, khuôn mặt đỏ bừng chỉ tay vào Kế Diêu: “Ngươi có phải hay cũng gặp người người?”

      Kế Diêu ngẩn ra, thực vô tội nhìn nàng, oan uổng! Chuyện con gà trống này đâu liên quan gì đến ta hả.

      Tiểu Từ bĩu môi, thuận theo cũng buông tha : “Ngươi mau .”

      Kế Diêu nhíu mày, ta phải cái gì, ta phải gà trống?

      Tiểu Từ tức giận, , có phải vì trong đầu cũng có ý nghĩ như vậy ? được, hôm nay ép lời hứa hẹn được.

      Nàng lông mày nhíu chặt, hàm chứa ba phần oán khí ba phần xấu hổ, muốn mở miệng hỏi lần thứ ba.

      - “Ô…Ô…” Miệng bị bịt chặt.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 19.1: Mê tâm

      Hai người ở ngoại thành Hứa Huyền ăn bữa trưa. Sau giờ ngọ, ánh nắng ấm áp, Tiểu Từ miễn cưỡng nắm dây cương, đối Kế Diêu : “Chúng ta trước nên tìm cách tiêu thực , bằng cứ ngồi lưng ngựa thế này cái bụng thực rất đau.”

      Kế Diêu gật đầu, kéo dây cương theo nàng, đường phố thành Hứa Huyền chậm rãi , có lẽ là do cách kinh thành rất gần, thị trấn lớn, nhưng lại phi thường náo nhiệt. Trà lâu tửu điếm san sát, trong chợ phiên còn có xiếc ảo thuật. Tiểu Từ xem đến hứng thú, Kế Diêu nhẫn nại phụng bồi nàng, cũng biết đến khi nào vị nương này mới có thể tiêu thực để lên đường.

      Nhìn đoàn xiếc giang hồ biểu diễn với đại đao, Tiểu Từ nhìn Kế Diêu từ xuống dưới, hai mắt tỏa sáng, khấp khởi : “Nếu chúng ta thiếu tiền, chỉ cần ngươi ở chợ phiên múa vài đường là có thể thu được ít bạc rồi. Ngươi so với còn dễ nhìn hơn.”

      Vẻ mặt Kế Diêu trầm xuống, khụ tiếng.

      Tiểu Từ dáng vẻ lấy lòng, lôi kéo ống tay áo Kế Diêu: “ nghĩ tới, ngươi còn là gà đẻ trứng vàng nha.”

      Kế Diêu khỏi liên tưởng đến thứ khác, trừng mắt nhìn nàng, hung dữ.

      Tiểu Từ mím môi cười trộm, Kế Diêu nhảy lên ngựa, hừ : “ nhanh , cẩn thận cười đến rớt hàm.”

      Hai người ra khỏi chợ phiên, hướng về phía Bắc mà . Buổi chiều, người đường rất ít, ven đường liễu rủ, dương thụ cao thẳng. Hai người phóng ngựa phi nhanh, vui vẻ song hành, y phục bay bay.

      Bỗng nhiên, phía trước thân ảnh nho đập vào tầm mắt hai người, có thể thấy được đó là nữ tử gầy yếu tới, đúng hơn là lết từng bước. Thân thể nàng ta lung lay sắp đổ. Tiểu Từ sốt ruột, nàng ta cuối cùng mềm mại ngã mặt đất.

      Tiểu Từ chạy đến bên cạnh nàng, xuống ngựa, chỉ thấy sắc mặt nàng ta tái nhợt, môi khô nứt nẻ còn có nhiều tơ máu.

      Kế Diêu lấy túi nước đưa cho Tiểu Từ. Tiểu Từ vừa bón nước vừa nhấn vào nhân trung của nàng ta, nàng ta từ từ tỉnh lại, cúi đầu ân tiếng.

      Tiểu Từ vội hỏi: “ nương làm sao vậy?”

      Nàng kia thanh khàn khàn: “Ta vài ngày chưa ăn cái gì.” Vừa , nàng vừa như rất rụt rè, cúi thấp đầu.

      Tiểu Từ vội vàng lấy ra lương khô đưa cho nàng, nàng kia ánh mắt sáng ngời, lập tức nhận lấy cho vào miệng, trong lòng Tiểu Từ mềm nhũn, lại đưa nước, ôn nhu : “Ăn từ từ, nhanh như vậy cẩn thận bị nghẹn.”

      Kế Diêu, Tiểu Từ muốn lên ngựa, nàng kia bất thình lình quỳ mặt đất, khóc : “Ta sống ở Hợp Văn thôn thuộc trấn Lân Huyền, vốn là muốn kinh thành đến nhờ cậy thân thích, nhưng tìm thấy, người cũng có tiền, hai vị có lòng làm ơn đưa ta đoạn đường, ta từ kinh thành đến đây, đặng.”

      Tiểu Từ và Kế Diêu liếc mắt nhìn nhau, Kế Diều vừa rồi ngầm quan sát, nữ từ này căn bản có võ công, xem bộ dáng của nàng xác thực giống thôn nữ nông gia. và Tiểu Từ vốn thiện tâm, nhìn thấy nàng kia phủ phục đất, y phục tả tơi rách nát, quá thê thảm. Vì vậy sảng khoái đáp ứng.

      Tiểu Từ đem nàng kia đỡ lên ngựa, nàng kia quả thực rất đói bụng, trong nháy mắt lại ăn thêm ba cái bánh màn thầu, nước cũng uống còn giọt.

      Tiểu Từ cùng Kế Diêu ngồi chung ngựa, tâm tình rất tốt, nàng nghiêng thân thể ngồi ở trước người Kế Diêu, vừa nâng mắt là có thể nhìn thấy bộ dáng Kế Diêu nghiêm trang ngồi ngay ngắn, có chút buồn cười. Nàng cố tình nhìn cánh tay nhấc lại gần, quả nhiên, ngay lập tức cánh tay kia như phải bỏng vung lên, nàng chịu đựng cười, quay lại trò chuyện với nàng kia.

      Nàng kia tên Tiểu Thúy, tính tình hiền lành, chỉ là thà mà cười, giản đơn mà , qua mấy ngày gặp mặt, mỗi lần xong đều thêm câu cảm ơn.

      Kế Diêu cũng bị nàng chọc đến cười ngừng, : “ nương, chúng tôi chẳng qua chỉ là nhấc tay chi lao, nương cần phải liên tục cảm tạ.”

      Tới Lân Huyền là xế chiều. Kế Diêu : “ nương, Hợp Văn thôn cách thị trấn có xa lắm ?”

      Tiểu Thúy vội vàng : “Ân nhân đưa ta đến đây là được rồi. Sáng mai ta có thể tự mình về, chỉ mất khoảng hai canh giờ.”

      Tiểu Từ nhìn sắc trời, : “Được rồi, chúng ta trước mắt tìm nhà trọ nghỉ tạm, sáng mai nương hãy quay về.”

      Kế Diêu cũng thấy như thế là tốt nhất, nàng là nữ tử độc thân ban đêm đường, xác thực an toàn.

      Sau khi tìm được gian nhà trọ trong thành, Kế Diêu gọi bàn ăn, Tiểu Thúy vừa mệt mỏi vừa chán nản, ở bàn ăn nhịn được ngáp dài. Tiểu Từ và Kế Diêu cười thầm.

      Tiểu Từ cũng mệt mỏi, cùng Tiểu Thúy trở về phòng rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

      Kế Diêu theo thường lệ ở giường diễn tập lần nội công tâm pháp, thế này mới ngủ. nội lực thâm hậu, cho dù ở trong giấc mơ cũng thập phần cảnh giác. Đột nhiên cảm thấy tựa hồ trước giường có người, liền vội vàng mở mắt lập tức thấy Tiểu Từ đứng ở trước giường, muốn mở miệng chuyện, chợt Tiểu Từ nhấc tay, Kế Diêu cảm thấy cánh tay mát lạnh, giữ chặt tay “Tiểu Từ”, quát: “Ngươi là ai?”

      “Tiểu Từ” ngờ tỉnh giấc, vội vã muốn chạy trốn, lại bị giữ chặt cổ tay, thể động đậy, nàng tránh vài cái, quỳ mặt đất khóc ròng : “Ân nhân, ta cũng là bị người khác bức ép.”

      Kế Diêu điểm huyệt đạo của nàng, nhìn kĩ người mặt đất quả nhiên là Tiểu Thúy, trong bóng tối, Kế Diêu quan sát cách tỉ mỉ, nguyên lai mùi hương y phục Tiểu Từ đem lại cho cảm giác quen thuộc. thầm hối hận bản thân nhất thời khinh suất, lúc này cánh tay phải có chút tê ngứa.

      – “Ngươi rốt cuộc là ai? Ai sai ngươi tới? mau.” Kế Diêu nhíu chặt lông mày, nhìn Tiểu Thúy lấy oán trả ơn, trong lòng trận phiền muộn chán ghét, quả nhiên giang hồ hiểm ác, người tốt cũng phải dễ làm.

      Tiểu Thúy nghẹn ngào: “Ta là Tiểu Thúy của Hợp Văn thôn, ba ngày trước bị người ta đánh hôn mê, nhốt ở trong phòng tối, cho uống nước.. Thời điểm ta cho rằng mình sắp chết, đột nhiên nữ tử xuất , nàng hỏi ta có muốn về nhà , ta muốn. Nàng đưa cho ta hai vật, phân phó ta làm như thế nào, nàng nếu như ta làm, đem ta bỏ đói chết.”

      Kế Diêu con ngươi đen rùng mình, lạnh lùng : “Có phải là nữ tử tuổi còn rất trẻ, dung mạo thanh lệ?”

      – “Đúng.”

      – “Nàng đưa cho ngươi vật gì?”

      – “ ngân châm và bao thuốc bột, nàng đem châm đâm vào cánh tay ngươi, sau đó rắc thuốc bột lên. Thế nhưng ngươi tỉnh dậy rồi.”

      – “Sau đó sao?”

      – “Sau khi rắc thuốc bột hỏi ngươi câu, con dấu Vân thị ở đâu?”

      Kế Diêu cười lạnh tiếng: “Ý kiến hay.” suy nghĩ trong chốc lát, lại : “Độc này tên gọi là gì, ngươi biết ?”

      – “Nàng gọi là mê, mê tâm.”

      Mê tâm? Kế Diêu mâu quang khép chặt, ở dưới ngọn đèn càng thêm thâm thúy lạnh lẽo. Tiểu Thúy rùng mình, khóc ròng : “Ta muốn hại ngươi, nàng làm cái đó chết người.”

      Kế Diêu giải huyệt đạo của nàng, Tiểu Thúy muốn tạ ơn.

      – “Đem y phục cởi ra!” Kế Diêu ngữ khí đột nhiên ngoan lệ, như ngọc diện sát tinh.

      Tiểu Thúy trận lạnh cóng, hai tay run rẩy bắt đầu cởi y phục.

      – “Kế Diêu, ngươi muốn làm gì?” Tiểu Từ bất thình lình xuất ở cửa, hoảng hốt nhìn Kế Diêu, khó có thể tin, vừa tức vừa giận.

      Nàng ở cách vách nghe thấy tiếng động liền tỉnh giấc, vừa nhìn phát Tiểu Thúy có trong phòng, vội sang phòng Kế Diêu, thế nhưng buộc Tiểu Thúy cởi y phục.

      Thế nào lại khéo như vậy chứ? Da đầu Kế Diêu tê rần, chỉ vào Tiểu thúy vội vàng giải thích: “Nàng mặc y phục của ngươi đánh lén ta.”

      Tiểu Từ hiểu ra, vội hỏi: “Ngươi bị thương sao?”

      Kế Diêu lắc đầu.

      Tiểu Từ tới trước mặt Tiểu Thúy, tức giận ra lời, nửa ngày mới quát ra câu: “Ngươi sao lại làm như vậy?” Nàng vừa tức vừa giận, nhưng lại có thói quen mắng chửi người khác, giờ phút này bị tức giận công tâm nên lời. Chính là ngón tay có chút run run.

      Kế Diêu chán ghét nhìn Tiểu Thúy, thấp giọng : “Ta niệm tình ngươi bị ép buộc, cũng truy cứu, bất quá ta khuyên ngươi nên rời khỏi nơi này, nàng nếu biết ngươi thất thủ, rất có thể giết người diệt khẩu.”

      Tiểu Thúy khóc đứng lên, Kế Diêu chau mày, lạnh lùng : “Ngươi sang phòng bên cạnh, sáng mai hãy rời .”

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 19.2: Mê tâm

      Tiểu Từ đóng cửa lại, thấy Kế Diêu đỡ lấy cánh tay, trong lòng trầm xuống: “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”

      Kế Diêu cười khổ: “Ta cũng trúng độc, cùng độc của ngươi lần trước giống nhau.”

      – “Tứ hưu?”

      Kế Diêu lắc đầu: “Nguyên lai độc này tên là mê tâm.” giơ gói thuốc bột trong tay, : “Cái này dùng để mê hoặc, dụ dỗ người trúng độc ra bí mật trong lòng.”

      Tiểu Từ sắc mặt cả kinh, vội la lên: “Lần trước, lão già bên cạnh Triển Hoằng phải độc này tên gọi tứ hưu sao?”

      Kế Diêu trầm ngâm chốc lát : “ hoặc là kiến thức hạn hẹp, hoặc là đồng bọn của nữ tử kia.”

      – “Ngươi , Triển Hoằng lôi kéo được, đối phó với chúng ta?”

      Kế Diêu lắc đầu: “Ở bên người , chưa hẳn là người của .”

      Tiểu Từ phiền não ngồi xuống giường, thở dài : “Vẫn là ở trong núi ung dung tự tại, giang hồ đáng sợ, thế nào lại gặp phải nữ tử kỳ quái kia chứ?”

      Kế Diêu học bộ dạng của nàng than thở: “Cũng biết là ai muốn theo ta bước chân vào giang hồ. Còn trống trơn đài…” dừng lại , khóe miệng nhưng lại giấu được ý cười.

      Tiểu Từ nghẹn họng có chút xấu hổ, liếc mắt nhìn gói thuốc bột trong tay Kế Diêu, thừa dịp bất ngờ kịp phòng bị liền cướp được, sau đó cười hắc hắc.

      Kế Diêu rùng mình cái hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

      Tiểu Từ nghiêng đầu làm mặt quỷ, đưa tay ra sau lưng, cười hì hì : “Ta làm gì, ta chỉ muốn nghe chút lời trong lòng của người.”

      Kế Diêu toát mồ hôi lạnh, muốn đoạt lại, đáng tiếc cánh tay phải thể di chuyển, cánh tay trái đủ linh hoạt, cố vài lần vẫn được.

      Tiểu Từ đắc ý cười, cười run rẩy hết cả người.

      Kế Diêu quyết định bất cứ giá nào, lúc này vứt bỏ quan niệm sang bên, duỗi cánh tay dài bắt lấy Tiểu Từ vây trong ngực, vòng eo nhắn của nàng, cùng hai cánh tay đều bị kẹp chặt, thể động đậy, Kế Diêu cười hắc hắc, cúi đầu hà hơi vào cổ nàng.

      Tiểu Từ ngứa ngáy cười to, ở trong ngực vặn vẹo giãy dụa, lại cách nào cũng trốn thoát, sau cổ vừa ngứa vừa nhột. Bất quá khó có cơ hội tốt để xem thấu lòng , nàng cho dù có chết cười cũng khuất phục.

      Kế Diêu vốn định “tra tấn” nàng, làm cho nàng đầu hàng, nghĩ chính mình lại bị “tra tấn”. Nàng chỉ mặc trung y, cách lớp quần áo mỏng manh, mùi hương thân thể nàng kích thích dục niệm ngủ say của . Hương thơm quen thuộc ở chóp mũi quanh quẩn, phân chính mình hà hơi hay là chun mũi ngửi, chỉ cảm thấy thế nào cũng đủ.

      Nàng ở trong ngực giãy dụa cái, tâm liền kinh hoảng lần.

      quyết định đầu hàng trước, ách cổ họng nghiến răng : “Mau đưa thuốc bột ném xuống đất, bằng …”

      – “Bằng sao?” Tiểu Từ cười thở ra hơi, con mắt nheo thành hình bán nguyệt.

      Kế Diêu gì, thực ra vẫn chưa nghĩ tới chiêu thức “chế phục” nàng, chẳng qua chỉ là hù dọa thôi.

      Tiểu Từ thấy hà hơi, rốt cuộc thở hổn hển giương mắt nhìn . Khuôn mặt gần trong gang tấc, hơi thở có phần dồn dập. khuôn mặt tuấn lãng mơ hồ có tầng ửng hồng, mà tròng mắt đen hàm chứa tia lạ lẫm cùng kiềm chế. Nàng có chút ngượng ngùng, vội buông mi mắt. Đầu vai tựa vào ngực , tim đập nhanh như vậy, tựa hồ truyền tới từng mạch máu dưới cánh tay nàng, làm tâm nàng cũng điên cuồng nhảy dựng lên.

      – “Ngươi muốn nghe cái gì ta cho ngươi.” Thanh của vừa trầm thấp vừa mê hoặc, cho phép kháng cự, còn mang theo chút dụ dỗ.

      Nàng chậm rãi mở bàn tay, thuốc bột vô thanh vô tức tản ra, tiêu tán trong trung.

      – “Ngươi .” Nàng cúi đầu ở trước ngực nỉ non, khóe môi vẽ lên nụ cười dịu dàng, lẳng lặng chờ mở miệng.

      mím môi , trong mắt lên ý cười.

      Nàng giận, uốn éo thắt lưng giậm chân: “Ngươi dám gạt ta? Ngươi hay ?”

      – “Ô…Ô…” Miệng lại bị bịt kín.

      Trong phòng nhất thời yên tĩnh, lâu sau có tiếng hít thở kéo dài. Dưới ánh nến, sắc mặt hai người đều như phấn, sắc môi hồng nhuận. Hương tình đem hai người quấn quanh, trung y màu trắng bị ánh nến nhuộm vàng, thập phần ấm áp.

      – “Ngủ .” Kế Diêu thấp giọng thầm bên tai nàng câu, xong mới nghĩ đến, tối nay làm sao ngủ bây giờ? Tiểu Thúy ở phòng bên cạnh, Tiểu Từ chắc chắn có khả ngủ chung với nàng ta. Lẽ nào lại cùng mình ngủ chung chỗ? Ý nghĩ này vừa xuất trong đầu , lập tức bị xóa sạch, tội lỗi a tội lỗi.

      Tiểu Từ cũng nghĩ tới chuyện này, ý niệm ở cùng nhau vừa xuất , cũng ngay lập tức bị xóa sạch, ngượng ngùng a ngượng ngùng.

      Kế Diêu thanh thanh cổ họng : “Ta ngủ mặt đất.”

      xong, mở cửa gọi tiểu nhị, phân phó mang hai tấm chăn mền đến.

      Tiểu nhị nhìn hai người, cười hì hì: “Ôm chặt chút lạnh, bây giờ vẫn là mùa xuân.”

      Tiểu Từ xấu hổ cúi thấp đầu.

      Kế Diêu khụ tiếng: “Làm phiền.”

      lát sau tiểu nhị ôm đến gói chăn.

      – “Xin lỗi, hôm nay tiểu điếm đầy khách, chăn mền cũng có sẵn, đây là của tiểu nhân, tiểu nhân đêm nay trực đêm cần dùng, khách quan dùng tạm.”

      – “Đa tạ.”

      Kế Diêu nhận lấy chăn mền, đóng cửa, đem chăn trải mặt đất, sau đó cứ để nguyên ngoại sam nằm xuống.

      Tiểu Từ nằm ở giường thực đành lòng, tuy là mùa xuân, nhưng ban đêm vẫn rất lạnh, chỉ có nhất kiện quần áo làm sao chịu được? Nàng nghĩ nghĩ, : “Kế Diêu, ngươi lên đây ngủ .”

      Kế Diêu nhìn nàng, nhúc nhích.

      Tiểu Từ giận: “Ta cũng ăn ngươi.”

      Kế Diêu lặng lẽ kẽo chăn lên, trong đầu nghĩ, ngươi sợ ta ăn ngươi sao? cúi đầu trải chăn lên giường, Tiểu Từ đem chăn cuộn lại, kéo vào mép giường, sau đó chính mình dịch vào trong.

      Hai người lẳng lặng nằm, đều ngụy trang bình tĩnh, cũng dám trở mình, bị tra tấn dày vò như thế hồi lâu mới ngủ được.





      Nửa đêm, Kế Diêu đột nhiên bị đập tỉnh. Trong bóng tối trận luống cuống tay chân…

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 20.1: Hàng đêm hoan

      Kế Diêu lại bị đập tỉnh!

      Tiểu Từ thất kinh lúng túng chống vào ngực đứng lên, lại giẫm phải bắp đùi của ngã ra giường, lúc này xấu hổ đến ngay cả tiếng xin lỗi cũng dám , trực tiếp giả dạng mộng du bị trượt chân.

      Kế Diêu thầm thở dài, sờ sờ mũi, trực giác mách bảo nếu như ngủ tiếp, mũi bị đập bể. quay đầu nhìn thoáng qua cửa sổ, mơ hồ có ánh sáng chiếu vào. Lại lắng tai nghe ngóng phòng bên cạnh, dường như có động tĩnh. Xem ra Tiểu Thúy hoảng hốt lo sợ muốn chạy trốn.

      suy tính, đẩy Tiểu Từ giả bộ ngủ: “Chúng ta lặng lẽ theo nàng, có thể nữ nhân kia hồi tới hỏi nàng lời nhắn.”

      Vừa nghe phải bám theo Tiểu Thúy để tìm ra kẻ giật dây nàng. Tiểu Từ vội vàng ngồi dậy mặc quần áo, lại ở người chuẩn bị thất thất bát bát gì đó, cực kỳ hưng phấn. Kế Diêu tò mò nhìn, cũng biết nàng làm cái gì.

      Quả nhiên, qua hồi cửa phòng Tiểu Thúy mở ra, vẻ mặt nàng hoảng hốt vội vã rời khỏi.

      Kế Diêu và Tiểu Từ lặng lẽ bám theo phía sau.

      Sắc trời , đường người qua lại rất ít, Tiểu Thúy đứng ở đầu đường dường như rất do dự, hết nhìn đông tới nhìn tây luống cuống biết làm sao.

      Kế Diêu thấp giọng : “Nàng ta kỳ thực nên xuất lúc này, hồi trời sáng hẳn, đường phố đông đúc, mới là cơ hội tốt để thoát thân.”

      Tiểu Từ lại nghĩ, như vậy cũng tốt, ngược lại dẫn nàng kia ra.

      Tiểu Thúy lưỡng lự lúc, rốt cuộc nhấc chân đến nơi vắng vẻ.

      Kế Diêu thở dài, nha đầu này thực biết cách tự bảo vệ mình, càng đến nơi vắng vẻ phải càng dễ dàng bị người ta diệt khẩu sao? tay cầm trường kiếm, cùng Tiểu Từ bám theo phía sau.

      Cuối đường là nơi vắng vẻ, liếc mắt xung quanh chỉ có đồng ruộng bạt ngàn, xem ra nàng còn muốn chạy ra ngoài thành về nhà. Đột nhiên, Tiểu Thúy kinh hô tiếng, trước mặt xuất nữ tử che mặt.

      Tiểu Từ che miệng thầm: “Thân hình rất tượng.”

      Tiểu Thúy lập tức quỳ mặt đất, bộ dáng hoảng sợ cúi đầu.

      Nàng kia lớn tiếng hỏi: “ gì?” Thanh lớn, nhưng ở nơi yên tĩnh vắng lặng như thế này lại rất ràng truyền vào trong tai Kế Diêu và Tiểu Từ.

      Kế Diêu cười lạnh tiếng, quả nhiên là nàng.

      từ chỗ thân lao ra, trường kiếm tuốt khỏi vỏ. Kiếm khí sắc bén uốn lượn, mạnh như vũ bão, đường bổ ra, trong nháy mắt tới trước mặt nữ tử che mặt.

      Nàng kia cực kỳ kinh ngạc, phi thân phóng .

      Kế Diêu vung trường kiếm, cuốn lấy thân ảnh của nàng. Nàng kia khoát cổ tay, ngân châm phóng ra, như cơn mưa bắn về phía Kế Diêu. Kế Diêu sớm có phòng bị, thân thể vội vàng thối lui, trong lúc đó, trường kiếm lượn vòng ngăn cản được vô số ngân châm.

      Tiểu Từ theo sát tiến lên, bàn tay tung ra gói thuốc bột, nàng kia chuyên tâm ứng phó Kế Diêu, trong lúc đó bất ngờ vội vàng thối lui vài bước, nhưng vẫn tránh khỏi hít vào ít mê dược.

      Kế Diêu tay trái cầm kiếm, tự nhiên kiếm chiêu yếu rất nhiều, cho đến chiêu thứ bảy mới chế trụ được nàng. Tiểu Từ nhìn nữ tử che mặt ánh mắt ảm đạm cùng Tiểu Thúy cuống cuồng chạy như điên, rốt cuộc thở phào nhõm.

      Nàng kia hít ít mê dược, nửa tỉnh nửa mê. Kế Diêu điểm huyệt đạo. Tiểu Từ kéo khăn che mặt của nàng, thuận tay cho nàng ta uống viên thuốc, sau đó cười hì hì nhìn nàng: “Cuối cùng cũng bắt được ngươi. Ta cho cùng vẫn biết khi nào chọc giận ngươi, vì sao năm lần bảy lượt đối phó với chúng ta?”

      Nàng kia hữu khí vô lực híp mắt, nhưng vẫn lời nào.”

      Tiểu Từ dù bận vẫn ung dung nhìn nàng, suy nghĩ chút : “Kế Diêu, ngươi xem nàng lớn lên đẹp đó.”

      Kế Diêu liếc mắt nhìn nàng cái, biết phải sao. Giờ phút này ngươi còn có tâm tư quan tâm đến dung mạo của nàng?

      Tiểu Từ chỉ vào Kế Diêu rồi nhìn nàng ta cười hắc hắc: “Ngươi biết , kỳ thực giang hồ đại danh đỉnh đỉnh hái hoa tặc hàng đêm hoan.”

      Hàng đêm hoan? Kế Diêu vừa tức vừa giận, hung tợn trừng mắt với Tiểu Từ.

      Tiểu Từ nhìn nàng kia biến sắc, thầm cười trộm.

      – “Ngươi nếu , ta đem ngươi lưu cho hàng đêm hoan. tuy rằng khuôn mặt nho nhã khôi ngô, thế nhưng có thói quen rất xấu.”

      Tiểu Từ nhịn cười nhìn thoáng qua vẻ mặt giận dữ của Kế Diêu, sau đó đối nàng kia rành rọt từng chữ: “ thích ăn sống thịt mỹ nhân.”

      Nàng kia thần sắc cả kinh, rất nhanh nhìn lướt qua Kế Diêu.

      Kế Diêu hít ngụm khí lạnh, nghiến răng nhìn Tiểu Từ, được, hồi nữa cùng ngươi tính sổ.

      – “Nếu như cắn vào nơi này, chỉ sợ thể gả ra ngoài .” Tiểu Từ chỉ vào cái mũi của nàng, vừa xong đột nhiên sửng sốt. Như thế nào lại học bộ dáng lưu manh của tên Thư Thư kia, tội lỗi a tội lỗi.

      Nàng nhanh chóng đổi phương pháp.

      – “Vừa rồi ta cho ngươi uống viên thuốc, kêu ruột gan đứt từng khúc. Ngươi nếu , lúc nữa cổ trùng từ viên thuốc bò ra, đem ruột gan ngươi cắn từng chút, đau đớn đến chết.”

      Nàng kia sắc mặt càng trắng bệch, nhưng vẫn câu.

      Tiểu Từ thở dài, bức cung thất bại. Nàng liếc nhìn Kế Diêu, tiếp tục thở dài hơi. khẳng định là khinh thường chuyện bức cung nữ nhân. Vẻ mặt kia là bỏ qua giao cho nàng, nhưng là, nàng cũng có kinh nghiệm mà.

      Nàng kia mày cau càng chặt, tựa hồ rất thống khổ.

      Kế Diêu vội hỏi: “Ngươi cho nàng ăn ruột gan đứt từng khúc sao?”

      Tiểu Từ gật đầu: “Chẳng lẽ là giả.”

      Nàng kia rên rỉ đứng lên, lại còn mạnh miệng cắn răng hung hăng : “Ta cũng chết, còn sợ ngươi hay sao?”

      Kế Diêu giải khai huyệt đạo cho nàng, cười ngạo nghễ: “Ngươi cần phải . Ta biết người sai khiến ngươi là ai. Ngươi trở về cho , thứ muốn từ lâu sớm thành bụi đất. nếu tin, cứ tới tìm ta. Đừng có làm mấy trò hề này, khiến cho người khác khinh thường, cứ quang minh lỗi lạc mà đến.”

      Tiểu Từ nhìn nàng, rất bất đắc dĩ : “Ngươi cũng sao, sau này đừng quấn quýt lấy chúng ta là được. Nhanh tìm nhà xí.”

      Nàng kia vừa thẹn vừa giận, đứng dậy bỏ chạy.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 20.2: Hàng đêm hoan

      Kế Diêu xấu hổ nhìn thoáng qua Tiểu Từ: “Ngươi cho nàng ăn thuốc xổ?”

      Tiểu Từ gật đầu: “Ta cái gì mà ruột gan đứt từng khúc, chẳng qua là muốn hù dọa nàng. Ngươi biết là ai sai khiến?”

      Kế Diêu nhìn thân ảnh nàng kia xa, ánh mắt thâm trầm đứng lên.

      thản nhiên : “Ta chỉ đoán, kích trúng, tất có chiêu tiếp theo. Lại có mấy cái manh mối, ta tin chắc thể nghi ngờ.”

      Tiểu Từ vừa nghe còn có chiêu phía sau, lông mày nhất thời nhíu chặt.

      Kế Diêu bỗng nhiên mày kiếm giương lên, xoay người nheo mắt nhìn nàng: “Ngươi vừa rồi thế nhưng lại lấy ta hù dọa nàng.”

      Tiểu Từ lông mày giãn ra, nhịn cười, trong mắt đều là bỡn cợt trêu ghẹo: “Hàng đêm hoan, tên này thế nào?”

      – “Ngươi!” Kế Diêu cắn răng cái, Tiểu Từ thấy thế ổn, vội xoay người bỏ chạy, ba bước bị tóm được!

      Tiểu Từ cười ngừng: “Nếu hài lòng, đổi thành ngày đêm hoan?”

      Kế Diêu chuyển cánh tay vòng qua người nàng, vừa bực mình vừa buồn cười, trưng ra bộ dáng hung tợn : “Ngươi ta, thích ăn thịt mỹ nhân đúng ?”

      – “Hàng đêm hoan đại hiệp, tiểu nữ tử dám.”

      – “Nên ăn khối mới tốt.” Kế Diêu híp mắt, ánh mắt người nàng tấc tấc tìm tòi, khẩu khí rất gian tà.

      Tiểu Từ cười cười, lại bị ánh mắt sáng quắc của thiêu đốt, dáng vẻ tươi cười từ từ biến mất, khóe môi chỉ còn giữ lại chút thẹn thùng. Da thịt trắng như tuyết điểm lớp lớp phấn hồng, dưới nắng sớm càng thêm xinh đẹp động lòng người. Kế Diêu tâm rung động, chậm rãi buông nàng ra, sờ sờ mũi : “ thôi.”

      Tiểu Từ theo sau , nhớ đến đêm qua, là xấu hổ vô cùng.

      Lần đầu tiên nện trúng người , có kinh nghiệm, luống cuống tay chân muốn đứng dậy, kết quả đụng phải nơi nên đụng vào.

      Lần thứ hai nện trúng người , có kinh nghiệm, nằm tại chỗ nhúc nhích, để mặc nàng tự bò .

      Hai người trở về nhà trọ, Tiểu Từ vốn định thuyết phục Kế Diêu ở thêm vài ngày rồi , lại đồng ý. Nếu có người theo dõi bọn họ, vẫn là sớm rời mới tốt.

      Tiểu Từ bất đắc dĩ nghe lời, nghĩ rằng tay cưỡi ngựa có chút tiện, liền mua chiếc xe ngựa, buộc hai con ngựa vào, chất tất cả đồ đạc lên, lúc này mới .

      Xe ngựa tuy rằng chậm, nhưng so với cưỡi ngựa thoải mái hơn rất nhiều. Hai người đường về hướng Bắc đến Tề Quận. Cánh tay Kế Diêu đỡ hơn, Tiểu Từ lại thích ngồi xe ngựa, chịu cưỡi ngựa. Kế Diêu biết làm sao chỉ có thể tùy ý nàng.

      Đến Tề Quận, dọc đường đồi núi san sát, phong cảnh dần trở nên hoang sơ.

      Xe ngựa chạy ra khỏi thành Tề Quận, được vài dặm đến rừng cây. Núi xa xanh ngắt màu, rừng cây trải dài từ chân núi đến đây, gió chầm chậm nổi lên, giống như nhìn thấy sóng lớn.

      Kế Diêu thả ngựa chạy chậm, cùng Tiểu Từ ngồi xe ngựa cảm nhận gió mát, móng ngựa như mưa, trong lòng an tĩnh yên bình.

      Bỗng nhiên trong rừng truyền đến từng tiếng “phác phác” cực . Tiểu Từ cả kinh, nắm lấy cánh tay Kế Diêu. Kế Diêu vội ghìm dây cương, ngừng xe ngựa. nắm chặt trường kiếm, nhìn lướt qua bốn phía, đột nhiên ôm lấy Tiểu Từ nhún người, nhảy lên ngọn cây.

      Tiểu Từ tựa vào trước ngực , cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy trong rừng có đám người vây lấy nam tử, mặt đất có vài thi thể. Kỳ quái là trong tay những người đó đều có vũ khí. Những người này tư thế nhàng linh hoạt, đem nam tử kia vây vào bên trong, mà nam tử bị vây lấy trong nháy mắt phóng ra vô số ám khí, thanh sắc nhọn trầm thấp, ám khí mà dày đặc, so với đao kiếm càng khó phòng. Đám người xung quanh đông thiểm tây trốn, vô cùng chật vật, nhưng vẫn tranh thủ thời gian ném về phía nam tử kia từng gói thuốc bột. Nhất thời hai bên đấu chướng khí mù mịt. Những người vây hãm tuy nhiều, rốt cuộc thoát khỏi ám khí sắc bén, nháy mắt ngã xuống bảy tám người. Trong đó có trung niên nam nhân hình như rất sốt ruột, nhảy ra ngoài, oán hận : “Đường Phảng, ta xem ngươi còn có bao nhiêu ám khí, ngươi hãy dùng cho hết.”

      Nam tử kia cười lạnh : “Hải Lão Thất, độc dược của ngươi dùng hết chưa?”

      Hải Lão Thất cười quái dị vài tiếng: “Ngươi cần chống đỡ, ngươi trúng phải độc tiệm thâm của ta, ngươi hãy ngoan ngoãn theo ta hồi kinh, ta ở trước mặt Vương gia xin cho ngươi giải dược. Bằng , ngươi chờ chết .”

      Tiểu Từ thầm than, trách được trước đây Kế Diêu sống chết chịu học dụng độc. Hôm nay khó có dịp chứng kiến cảnh dụng độc đấu sức cùng ám khí, quả nhiên khiến người ta bực mình, mặc dù thắng bại chưa phân, nhưng trong lúc tranh đấu lại đánh mất khí thế nam nhi.

      Đường Phảng thân thể có chút lay động, lảo đảo cái nửa quỳ mặt đất. Hải Lão Thất cười độc ác bước từng bước tới gần Đường Phảng.

      Tiểu Từ khẩn trương bụm chặt môi, thầm nhéo cánh tay Kế Diêu, trong lòng nàng sốt ruột, biết vì sao, trực giác mách bảo nàng Hải Lão Thất phải là người tốt. Mà Đường Phảng dáng vẻ bất phảm, nhìn giống nhân sĩ chính phái, hiển nhiên nàng đứng về phía Đường Phảng.

      Hải Lão Thất ngồi xổm xuống, rút ra thanh đoản kiếm, đập vào mắt cá chân Đường Phảng, cười nhạt: “Cắt đứt gân chân của ngươi, như vậy ngươi mới có thể thành thành đợi Vương gia sai phái.”

      Kế Diêu thầm đề khí, vận sức chờ phát động. Mười mấy người vây đánh người vốn đáng bị người ta khinh thường, hơn nữa Hải Lão Thất lại bỉ ổi đê tiện như thế, quả thực khiến khó có thể làm ngơ.

      muốn phi thân dùng kiếm khống chế Hải Lão Thất.

      Đột nhiên, Hải Lão Thất hét thảm tiếng, ngã ngửa người về phía sau, đổ sụp mặt đất. Kế Diêu ngưng mắt nhìn, thấy cổ họng phun ra ngụm máu.

      Kế Diêu ngầm thán phục, vậy mà thấy Đường Phảng làm thế nào xuất thủ, cũng nhìn thấy ám khí. Danh tiếng Đường môn quả nhiên thực phải là hư danh.

      ôm Tiểu Từ từ cây nhảy xuống, nhanh nhẹn tới bên cạnh Đường Phảng.

      Đường Phảng cả kinh, cũng biết khi nào bên cạnh còn nấp hai người, xem thân pháp của bọn họ, chắc chắn khinh công phải đạt đến thượng thừa. Bay lên đáp xuống như phiến lá cây, ngay cả gió cũng kinh động đến chút.

      Trước mắt ra hai người dung mạo thanh nhã thoát tục, như mỹ ngọc thanh khiết, thế ngoại thích tiên, làm cho người ta tâm sinh hảo cảm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :