1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Châu Viên Ngọc Ẩn - Thị Kim (66 chương + 5 PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 16.1: Hoa đào

      Tiểu Từ sau khi tỉnh lại nghe Triển Hoằng tới, còn muốn chuyển đến biệt viện ở vài ngày, rất kinh ngạc: “Kế Diêu, đường đường là Vương gia, tại sao lại muốn cùng người trong giang hồ lui tới. Ta xem bộ dáng chiêu hiền đãi sĩ của , giống Chiến quốc tứ quân tử.”

      Kế Diêu lắc đầu: “Ta có ý làm môn khách, cũng muốn cậy quyền, cái gọi là vô công hưởng lộc, đối với hảo ý của vẫn nên kính nhi viễn chi tốt hơn.”

      Tiểu Từ duỗi người vươn vai, : “Quả nhiên ở Kinh thành có nhiều Vương gia, tùy tiện cũng biết Vương gia rồi, thế nào lại giống với nhân vật trong kịch ? ngay cả chút kiểu mẫu ỷ thế hiếp người cũng có, rất khiêm tốn dễ gần.”

      Kế Diêu lườm nàng: “Tiểu nha đầu, ngươi biết cái gì? Trong đầu nghĩ cái gì, há đều viết mặt cả sao?”

      Tiểu Từ phục: “ mặt Thư Thư cũng viết hai chữ người xấu đấy thôi.”

      Qua canh giờ, Chu Nhân quay lại, mang theo hai cỗ kiệu đưa hai người đến biệt viện An vương.

      Biệt viện ra cách Vọng giang lâu xa, thế dựa vào núi, bố cục sắp đặt, cảnh vật đều là thượng thừa, đứng ở Lâm Giang các phóng tầm mắt, xa chính là hồng giang sóng lớn, phảng phất giống như đạp ở dưới chân, làm người ta tâm sinh cao xa rộng lớn.

      Màn đêm buông xuống, Triển Hoằng đạp lên ánh trăng mà đến, ngồi xuống cái bàn trong Lâm Giang các, chuẩn bị đồ nhắm bánh ngọt, cùng Kế Diêu ngắm trăng.

      Chủ đề câu chuyện vẫn đến vị trí minh chủ võ lâm, Tiểu Từ nghe Triển Hoằng nhắc đến Mộ Dung Trực, đặc biệt để tâm.

      Nguyên lai Mộ Dung Trực vốn do tay Triển Hoằng nâng đỡ, lên làm võ lâm minh chủ tới hai năm, giang hồ lại đột nhiên nghe đồn cấu kết với Đại Yến phía Bắc. Họ Mộ Dung chính là quốc họ Đại Yến, mà lớn lên cũng mũi cao tham mục, tự nhiên lời đồn đãi ngày càng nhiều. Đại Yến nhiều lần quấy rầy vùng biên giới, chiến tranh nổi lên ở U Châu. Vì thế Mộ Dung Trực từ đỉnh danh vọng ngã xuống nghìn trượng. lâu sau đột nhiên trúng độc mê man càng giống như đổ thêm dầu vào lửa. Người trong võ lâm liền rục rịch mơ ước vị trí minh chủ.

      Triển Hoằng dứt lời, đoạn nâng chén rượu : “Rắn thể có đầu. Kế Diêu, bản vương cảm thấy ngươi minh mẫn thận trọng, có tấm lòng nhân nghĩa, hiểu biết phi phàm, cho nên hết sức kỳ vọng ngươi lưu lại, vị trí minh chủ nhiều người mơ ước, lẽ nào ngươi chút cũng để vào mắt?”

      - “Vương gia, tại hạ cho rằng, võ lâm nhất định phải có minh chủ, cho dù có, cũng phải là người đức cao vọng trọng, phải dùng võ công luận bàn phân cao thấp. Kế Diêu thể gánh vác được trọng trách nặng nề này, cũng có việc khác quan trọng trong người. Thực phụ ưu ái của vương gia.”

      Triển Hoằng im lặng , con mắt híp lại, chăm chú nhìn chằm chằm Kế Diêu.

      Vẻ mặt Kế Diêu bình thản.

      Triển Hoằng buông chén rượu, mày rậm thâm liễm. Người như vậy, dụ dỗ được, thuần phục cũng xong. Làm thế nào để bắt quy thuận dưới chân mình, hoàn thành đại ? nhìn về phía mặt nước xa xa, ánh mắt lóe lên bất định, như đèn thuyền chài trôi sông.

      lát, con ngươi đảo qua Tiểu Từ, hỏi: “Cánh tay nương thế nào?”

      Tiểu Từ vội : “ sao, qua vài ngày tốt rồi.”

      Triển Hoằng đối Tiểu Từ ân cần hỏi thăm vài câu, tựa như đối với nàng rất quan tâm lo lắng. Tiểu Từ vô tâm vô phế cùng Triển Hoằng chuyện, hoàn toàn đem trở thành người bình thường mà đối đãi, còn kể những chuyện vui núi cho nghe. Triển Hoằng làm như cảm thấy hứng thú, ánh mắt vẫn nhìn nàng, yên lặng mỉm cười lắng nghe.

      Kế Diêu ở bên buồn bực uống trà, mắt thấy Tiểu Từ cười thản nhiên, mà Triển Hoằng cùng chớp mắt nhìn nàng, trong đầu có điểm mất bình tĩnh, nét mặt nhưng vẫn trầm ổn yên tĩnh, dường như có việc gì.

      Đêm ngày càng sâu, Triển Hoằng đứng dậy đối Kế Diêu nhàn nhạt cười: “Nhị vị nghỉ ngơi, bổn vương quấy rầy nữa.”

      Kế Diêu chắp tay cung tiễn: “Vương gia thong thả.”

      Triển Hoằng vén vạt áo, chậm chậm rời . Trước khi hai mắt xoáy sâu vào Kế Diêu.

      Tiểu Từ ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng của , giọng lẩm bẩm: “Kế Diêu, nhìn ngươi rất lâu, chẳng lẽ là đoạn tụ?”

      Kế Diêu tâm tư suy xét ý đồ của Triển Hoằng, bị câu của nàng làm da đầu tê dại. Di nương rất đúng, nàng như dòng suối trong veo thấy đáy, người ruột để ngoài da thế này thích hợp làm việc lớn. Chỉ sợ cẩn thận, dễ mất mạng như chơi.

      thở dài tiếng, tục ngữ si nhân có phúc, nàng có lẽ cứ như vậy cũng tốt, còn , mọi chuyện đều phải vì nàng lo lắng? Trong lòng căng thẳng, rồi lại cho rằng đây là điều đương nhiên, cũng thích nhìn bộ dáng tươi cười lo nghĩ của nàng, giống như phong cảnh Cẩm Tú sơn, dễ rơi vào lòng người.

      - “Kế Diêu, ngươi lạnh sao?”

      Nàng thò tay sang, chạm vào bàn tay , cảm thấy ngón tay khẽ run lên, dưới ánh trăng đuôi lông mày của run run, giống như gió thổi qua lay động mặt nước.

      Trở về phòng, Kế Diêu viết cho Tiểu Chu phong thư, vừa mới viết xong, Tiểu Từ liền đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy trong thư có hai chữ Tiểu Chu, hiếu kỳ hỏi: “Tiểu Chu là ai?”

      - “Là bằng hữu tốt nhất của ta.” Khóe môi Kế Diêu lên nụ cười, ấm áp ôn hòa. Tiểu Từ trong ngực lại có chút êm ẩm, rầu rĩ hỏi: “Ta thể là bằng hữu tốt nhất của ngươi sao?”

      Kế Diêu liếc mắt nhìn nàng cái, quả quyết : “Đương nhiên thể.”

      Tiểu Từ hai mắt trợn trừng, vừa thất vọng vừa tức giận, hừ tiếng, xoay người hầm hầm rời .

      Kế Diêu mím môi nhịn cười.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 16.2: Hoa đào

      Ngày thứ hai, Triển Hoằng lại lần nữa tới biệt viện, đưa đến rất nhiều thuốc bổ, là vì Tiểu Từ bồi bổ cơ thể. Còn dẫn theo nữ tử, dung mạo xinh xắn, dáng người thướt tha, giữa lông mày có cỗ khí.

      đối Tiểu Từ : “ nương mấy ngày nay thể ra khỏi cửa, chỉ sợ có phần nhàm chán. Lục Nhiễm là muội muội của tiểu thiếp Vương thị, ta xem nàng cùng nương tuổi tác ngang nhau, để nàng đến đây bồi nương vài ngày.”

      Lục Nhiễm hướng về hai người nhợt nhạt cười, trong mắt lập tức lên tia sinh động.

      Tiểu Từ có phần cảm động: “Vương gia là chu đáo.”

      Triển Hoằng đối Kế Diêu : “Lục Nhiễm cũng biết chút võ công, nghe Kế thiếu hiệp ở Sùng võ lâu chỉ trong nửa canh giờ đánh bại được mười bảy người, cũng rất muốn mở mang tầm mắt.”

      Kế Diêu sắc mặt ngưng trọng, thấp giọng : “Hổ thẹn.”

      Triển Hoằng ngồi xuống, hề nhắc đến chuyện đại hội võ lâm, cùng Kế Diêu vài câu sau đó rời , Lục Nhiễm lưu lại.

      Tiểu Từ vui mừng miễn cưỡng duy trì trong chốc lát, nguyên lai, Lục Nhiễm phải đến giúp nàng giải sầu, nàng là đến chiêm ngưỡng hùng. Trong mắt nàng có cảm mến cùng kính phục trong giọng , cũng lấy lòng xu nịnh, chẳng qua câu chữ mềm mại yếu ớt khiến cho người ta thoải mái dễ chịu, giống như mùa đông có chén trà ấm nóng tay. Tiểu Từ ở bên lắng nghe, quan sát, cảm thấy bằng.

      Kế Diêu nghiêm mặt khách khí “Ân”, “A/hả”, “Đúng”, “ dám”. Tiểu Từ bên cạnh khâm phục ngôn ngữ thú vị của , cùng khâm phục bình tĩnh của . Nếu là nàng, nàng bị nương mỹ mạo như vậy thu hút, ấm trà ấm áp, trong lòng sớm nhạc khai liễu hoa. Kế Diêu quả nhiên là người tâm địa cứng rắn. Tiểu Từ chợt thấy tức giận, nhớ tới chính mình, nghĩ mà đau lòng.

      - “Kế thiếu hiệp, ta có thể thỉnh giáo chút được ?”

      Đêm nay, Kế Diêu nhiều nhất là ba chữ “ dám nhận”.

      - “Kế thiếu hiệp nếu chịu chỉ giáo, chính là khinh thường ta.” Lục Nhuyễn hơi hàm chứa ủy khuất, ánh mắt trong suốt.

      - “ nương hiểu lầm ý tứ của ta.” Kế Diêu da đầu run lên, luôn ít cùng nữ tử giao tiếp, Tiểu Từ đủ khiến choáng váng rồi.

      - “Vậy là đồng ý!” ủy khuất của nàng tức tiêu tan. Kế Diêu bất đắc dĩ nhìn nàng, ta đồng ý sao? thở dài, lại liếc mắt nhìn Tiểu Từ, nàng chính là ăn đậu phộng, mi mắt cũng thèm nhấc.

      - “Tiểu Chuông, ngươi đem song kiếm của ta đến đây.”

      tiểu nha đầu phía sau nàng chạy như bay, lại rất nhanh đến, trong tay nâng hai thanh kiếm.

      Kế Diêu thể làm gì khác hơn đành : “Phụng bồi.”

      Trong viện, ánh trăng nhu hòa, hành lang treo vô số đèn lồng, Kế Diêu cầm kiếm, chờ Lục Nhiễm ra chiêu.

      Lục Nhiễm hai tay hai kiếm, tay phải để lên đỉnh đầu, cắn lấy đôi môi đào. Nàng mỉm cười, song kiếm tay, hiên ngang mà quyến rũ.

      Đột nhiên nụ cười của nàng chợt tắt, kiếm bay xéo, kiếm quét ngang, ra chiêu linh dật mà tốc độ. Kế Diêu trường kiếm nghiêng đỡ, cổ tay run lên, chống, ép, đâm! Dễ dàng tách hai kiếm ra. Lục Nhiễm dáng người trầm xuống, cúi thấp đâm về phía bên hông Kế Diêu. Kế Diêu vội vàng thối lui, cũng tiếp xong chiêu. nếu như xuất thủ, nhất định đánh bay hữu kiếm của nàng. niệm tên Triển Hoằng, thực muốn đánh tiếp.

      Tiểu Từ đối với kiếm pháp của Kế Diêu nhìn hai năm, từ lâu ràng, mà cùng Lục Nhiễm so chiêu, có khả năng gặp nguy hiểm. Cho nên cũng lười ở lại, xoay người rời .

      Kế Diêu kiên trì, nhẫn nại bồi Lục Nhiễm qua bảy chiêu, vừa liếc mắt thấy Tiểu Từ rời . Trong lòng quýnh lên, kiếm so nổi nữa, lung tung ứng phó mấy chiêu, tìm kẽ hở đem kiếm của Lục Nhiễm đánh bay, sau đó thu thế, ôm quyền: “Xấu hổ.”

      Lục Nhiễm thản nhiên cười: “Kế thiếu hiệp nhường ta, ta biết.”

      xong, cúi đầu cười. Kế Diêu ấp úng : “ nương nghỉ ngơi sớm.” xong quay đầu bỏ .

      Tới trước phòng Tiểu Từ, thấy cửa phòng đóng chặt. thở dài, Tiểu Chu là bằng hữu tốt nhất của , nàng hầm hừ, hôm nay bồi mỹ nữ so chiêu, nàng xoay người bỏ , biết tức giận thành cái dạng gì. Vẫn là vào trong tiếng.

      Gõ cửa nhận sai.

      có phản ứng, quả nhiên là tức giận.

      Đập cửa, bên trong truyền đến tiếng: “Người nào?”

      Kế Diêu vội vàng đáp: “Là ta.”

      Bên trong thanh có phần cấp bách: “Ta có việc, ngươi về .”

      - “Ta cũng có chuyện.” Kế Diêu cảm thấy việc này thể kéo dài, giải thích kịp thời là sáng suốt nhất.

      - “Ngươi , ngày mai rồi .” Lời của nàng xen lẫn tiếng nước, xem ra tức giận !

      Kế Diêu đẩy đẩy cửa, nhúc nhích. chuyển tới cửa sổ, đẩy ra, nhảy vọt vào trong phòng.

      “A” tiếng thét chói ta! Kế Diêu bị dọa, sững sờ đứng ở đó.

      Sau tấm bình phong hơi nước lượn lờ, quần áo của Tiểu Từ đều vắt lên bình phong, duy chỉ có cái yếm đào chưa kịp cởi!

      “Ầm” tiếng! Tựa hồ máu xông lên đầu, Kế Diêu cảm thấy choáng váng xưa nay chưa từng có, so với mê dược nóc nhà trong trí nhớ còn muốn lợi hại hơn. Da thịt trắng nõn dưới ánh nến càng thêm ôn nhuận như ngọc, cái yếm đỏ tươi là đóa liên hoa, nụ hoa được phóng thích nhô lên, nhụy hoa màu vàng nhấp nhô theo bộ ngực của nàng.

      Bất quá chỉ cái chớp mắt, thời gian nhưng lại kéo dài vô hạn, như tơ như lũ quấn quýt , muốn mở mắt, nhưng lại dám.

      Trước mắt hồng quang chợt lóe, lại thể né tránh. chiếc váy hồng đem đầu bao lại.

      Tiểu Từ rất nhanh bước vào sau tấm bình phong, tiếng nước trào ra, nàng chui vào trong thùng. Vừa hoảng vừa thẹn, còn rất tức giận.

      Kế Diêu cầm cái váy hồng, xấu hổ vô cùng. Tim bắt đầu đập loạn. miễn cường bình ổn hơi thở, quẫn bách nhìn hơi nước sau tấm bình phong, thông cổ họng : “Ta vội đến với ngươi chuyện, lập tức .”

      Tiểu Từ sau bình phong lặng lẽ tiếng động, xấu hổ cách nào mở miệng.

      - “Cái kia, ta, ta chỉ cùng nàng ta so mấy chiêu, vừa nhìn thấy ngươi rời , ta lập tức trở về.”

      Tiểu Từ thấp giọng : “Ngươi cùng nàng so chiêu, liên quan gì đến ta?”

      - “Ta sợ ngươi tức giận.”

      - “Ta hề tức giận.”

      có tức giận? sửng sốt chút, sinh khí! Để cái váy xuống, hầm hừ nhảy ra ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ gió đêm mát mẻ, ngực của nhưng lại thoải mái, nàng vì sao tức giận? Nàng hẳn nên tức giận mới đúng.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 17.1: Thông suốt

      Tiểu Từ sáng sớm tỉnh lại, thấy ánh nắng chưa tràn vào, còn muốn nằm hồi. Đột nhiên nghe thấy trong viện có thanh Lục Nhiễm và Kế Diêu. Nàng đứng dậy mở cửa sổ, chỉ thấy Kế Diêu tay nắm trường kiếm. Mà Lục Nhiễm lần này cầm cái roi, cùng đứng đối diện, vẻ mặt mỉm cười: “Ta đêm qua vẫn luôn nghĩ đến kiếm pháp của ngươi.”

      Kế Diêu hít ngụm khí lạnh. ngờ bị người ta tưởng nhớ đêm, lại là nữ nhân.

      – “Đều lấy nhu thắng cương. Cho nên hôm nay ta cầm cây roi này trở lại xin chỉ giáo phen.”

      Dáng vẻ tươi cười ngọt ngào của nàng cho phép chống cự lại. Kế Diêu sóng mắt liếc qua Tiểu Từ bên cửa sổ.

      Tiểu Từ vội vàng kéo cửa sổ xuống.

      hồi tiếng bước chân gấp gáp vang lên, Kế Diêu đẩy cửa bước vào, nhìn thần sắc của nàng, hỏi: “Ngươi tức giận?”

      Tiểu Từ ù ù cạc cạc, vì sao lúc nào cũng hỏi nàng có tức giận hay ? Nàng đáp tiếng: “ có”, sau đó nhớ đến màn đêm qua, mặt nàng lên sắc đỏ, xấu hổ cúi đầu dám nhìn . Mặc dù ngầm cho phép, nhưng đêm qua việc phát sinh bất ngờ. Quả thực xấu hổ quẫn bách, may mà vẻ mặt hôm nay nhăn nhó, bằng nàng càng thêm ngượng ngùng.

      Kế Diêu lông mày nhíu chặt, buông kiếm, thần sắc vui.

      Lục Nhiễm cũng theo vào, cười : “Tiểu Từ ngươi tỉnh.”

      – “Lục Nhiễm, ngươi thức dậy sớm.”

      – “Bởi vì ta vội vã đến tìm Kế thiếu hiệp, thế nhưng lại chịu cùng ta so chiêu.” Lục Nhiễm hờn dỗi nhìn thoáng qua Kế Diêu, sau đó lung lay cánh tay Tiểu Từ, ý tứ muốn Tiểu Từ giúp nàng.

      Kế Diêu ánh mắt lạnh lẽo, : “Tay nàng bị thương, ngươi nên đụng.”

      Lục Nhiễm sửng sốt, buông cánh tay Tiểu Từ ra.

      Tiểu Từ thấy vẻ mặt Lục Nhiễm có chút xấu hổ, vội : “ sao, ngươi có dùng sức lung lay cũng có cảm giác.”

      Lục Nhiễm vẻ mặt có chút áy náy, cười cười xin lỗi.

      – “Kế Diêu, ngươi nhàn rỗi như thế, bằng bồi Lục Nhiễm mấy chiêu .” phải là người bụng dạ hẹp hòi, trước đây ở Cẩm Tú sơn, chính mình bám lấy đòi so chiêu, tuy rằng vân khởi cửu thức chỉ được cái động tác đẹp mắt, vẫn kiên nhẫn, tự giác thu nội lực, thầm nhường nàng. Ngày hôm nay làm sao vậy, tình nguyện như thế, ý tứ ràng mặt, lẽ nào học đối với nữ nhân phải thương hương tiếc ngọc? Huống chi, lúc này còn ở trong biệt viện của tỷ phu Lục Nhiễm.

      Tiểu Từ bất mãn liếc mắt nhìn , ách xì cái: “Ta muốn ngủ lát nữa, các ngươi .”

      Kế Diêu nhíu chặt lông mày, hình như có vẻ tức giận, Tiểu Từ thản nhiên nằm úp sấp giường, ôm chăn ngủ.

      mơ hồ vào giấc ngủ, chợt cảm giác cỗ lãnh khí ập đến trước giường, Tiểu Từ theo bản năng mở mắt ra, thấy Kế Diêu đứng trước giường, trường kiếm nắm trong tay, trừng trừng nhìn nàng.

      – “Ngươi làm sao?” Tiểu Từ sửng sốt, ngồi dậy.

      – “Việc đó, nếu ngươi buồn bực, ta bồi ngươi chuyện.” Kế Diêu ngữ khí ôn nhu hiếm thấy, gần như thân mật nỉ non, khuôn mặt tuấn lãng cũng phá lệ mềm mại dịu dàng.

      Tiểu Từ buồn bực nhìn , giống như trở thành người khác. Thái độ của hôm nay kỳ lạ.

      Bốn mắt nhìn nhau, Kế Diêu nheo mắt. Tuy rằng nàng mặc y phục, nhưng trong đầu lại lên màn xuân sắc đêm qua, bối rối dời tầm mắt, : “Cái đó, Lục Nhiễm, ngươi nàng về .” Kỳ thực, đây mới là thực lòng , câu vừa rồi chẳng qua là bí quá mới thôi.

      – “Ngươi thích nàng?” Tiểu Từ thốt ra những lời này, cũng có ý tứ gì khác, thế nhưng vào tai Kế Diêu lại có tầng tầng ý nghĩa, miệng giật giật, có chút bực mình. gì vậy, lẽ nào nàng tuyệt để bụng những nữ tử vây quanh sao? Lẽ nào những bày tỏ trước đây của nàng, chẳng qua chỉ hồ đồ, mà biết hàm nghĩa chân chính?

      có phần buồn bực, trừng mắt nhìn nàng: “Ngươi, biết cái gì gọi là thích?”

      – “Ta đương nhiên biết.” Tiểu Từ tức giận, vẻ mặt của cứ như xem nàng là trẻ lên ba, có nghi ngờ còn có xem thường.

      – “Được, vậy ngươi chút.” Kế Diêu dù bận vẫn ung dung, ôm cánh tay nhìn nàng.

      – “Thích chính là thích, có gì để , nếu muốn , vậy quá phức tạp quá ảo diệu, ngươi nghe cũng hiểu.” Tiểu Từ biểu tình trịnh trọng, cũng hồi báo ánh mắt xem thường của . Như vậy, thực rất dễ thương.

      Kế Diêu cơn tức giận tiêu tan thành mây khói, nhịn được cười ra tiếng. nghe hiểu? Có thể trước đây để trong lòng, bị nàng năm lần bảy lượt “Bức bách”, mới hiểu ra cảm giác ấy. Bất quá nếu để tâm, làm sao có thể quay đầu lại.

      rất nhanh xoa tóc nàng, : “Thức dậy ăn cơm.”

      Tiểu Từ sờ sờ tóc mình, rất nghi hoặc, hôm nay Kế Diêu rất kỳ quái. Lục Nhiễm chẳng qua chỉ muốn tìm so mấy chiêu, làm gì chọc đến ? Cư nhiên muốn nàng làm người xấu, đuổi Lục Nhiễm trở về. Đây cũng quá làm mất mặt mũi của nàng , cũng quá coi thường ý tốt của An vương gia, nàng mới cần.

      Sau khi ăn xong điểm tâm, Lục Nhiễm cùng nàng ngồi hành lang chuyện, Kế Diêu trốn ở trong phòng đọc sách. Tiểu Từ thấy ánh mắt Lục Nhiễm luôn lưu luyến trước cửa sổ phòng Kế Diêu, vội hỏi: “Ngươi tìm có việc?”

      – “ có.” Lục Nhiễm gò má đỏ lên, thấp giọng : “ là sư huynh của ngươi?”

      – “Ân, cũng xem như là vậy.” Kỳ thực cũng phải, gọi sư phụ là di nương. Như vậy rốt cuộc cùng nàng có quan hệ gì? Nàng có chút buồn bực sầu não, nhớ tới Tiểu Chu, là người như thế nào? Mà có thể làm bằng hữu tốt nhất của Kế Diêu. Nếu thế trong đầu nghĩ gì chắc đều cho Tiểu Chu, có cái gì cũng cùng Tiểu Chu chia sẻ. Bằng hữu tốt nhất, đó chính là đồng cam cộng khổ, chia ngọt xẻ bùi, tâm ý tương thông sao? Nàng lo lắng thở dài, rất hâm mộ Tiểu Chu, cũng thoáng có chút ghen tị.

      Lục Nhiễm bộ dạng phục tùng cười yếu ớt, xấu hổ : “ thích dạng nữ tử như thế nào?”

      Tiểu Từ tiu nghỉu thở dài: “Ta biết. Có điều ta biết thích dạng nam nhân gì.” Lời này có ý tứ là, chờ nàng gặp Tiểu Chu biết.

      Lục Nhiễm sắc mặt từ hồng đến trắng, kinh ngạc nên lời.

      – “Tin đồn giang hồ là ?”

      – “Lời đồn nào?”

      – “Nga, có gì.” Lục Nhiễm thất thần, khuôn mặt đột nhiên thiếu phần thanh lệ thêm vào đó là vẻ mặt rung động lòng người, vừa rồi vẫn còn rực rỡ chói mắt.

      Tiểu Từ mờ mịt chưa phát giác, nhìn bươm bướm bay trong viện, suy nghĩ xa xôi. Lục Nhiễm giống như có tâm , ngượng ngùng rời .

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 17.2: Thông suốt

      Sau cơm chiều cũng thấy bóng dáng Lục Nhiễm, Tiểu Từ buồn bực, chẳng lẽ Kế Diêu lén lút thẳng, nàng cần đến làm bạn với mình?

      Bầu trời đêm yên tĩnh. Tiểu Từ nhớ lại ngày mai có thể lấy được ngọc bội, trong lòng vui sướng nhộn nhạo đứng ngồi yên, thực linh nghiệm như thế sao? Nhưng là nếu chịu nhận làm sao bây giờ? Niềm vui của nàng chợt tắt, có chút phiền muộn. Vậy trước tiên cầm, chờ ngày nào đó bằng lòng đưa cho . Dù sao cũng chỉ có , nàng đưa cho người thứ hai.

      Kế Diêu gõ cửa vào, thấy nàng nửa quỳ nửa ngồi giường, chống cằm nhìn ra cửa sổ, nghiêng đầu với thản nhiên cười, thần sắc có chút hốt hoảng, hết sức khả ái.

      tiến lên đóng cửa sổ, : “Gió đêm lạnh, cánh tay ngươi tốt nhất nên bị cảm.”

      Tiểu Từ giật giật cổ tay, hơi giơ lên : “Ngươi xem, có thể cử động chút rồi, ngày mai chắc khỏi hẳn.”

      Kế Diêu ngồi xuống bên cạnh nàng, muốn cái gì lại trầm mặc. Hồi lâu bỗng nhiên cất tiếng: “Chúng ta ngày mai phải U Châu, ngươi chuẩn bị .”

      - “ có gì phải chuẩn bị, cầm ngọc bội là có thể .” Tiểu Từ rất sảng khoái đáp.

      Ngọc bội, lông mày Kế Diêu khẽ động, đứng dậy rời . Tiểu Từ thấy đến cửa, cái chớp mắt xoay người lại đóng cửa, có lẽ là do ánh nến, khuôn mặt dường như có chút ngại ngùng.

      Hôm sau chính là ngày mười lăm, Tiểu Từ sáng sớm liền thúc giục Kế Diêu Tam Sinh tự.

      Kế Diêu muốn hướng Triển Hoằng cáo từ. thấy Triển Hoằng mang theo Chu Nhân đến.

      tiến lên thi lễ, : “Đa tạ Vương gia tiếp đãi nhiều ngày, hôm nay chúng tôi khởi hành.”

      Triển Hoằng đưa ra phong thư: “Ở đây có phong thư, thứ sử U Châu Vân Dực là do tay ta tiến cử, ngươi nếu có chuyện gì cứ mang theo phong thư này đến tìm .”

      Kế Diêu tiếp nhận, lại tiếng tạ ơn.

      Triển Hoằng ánh mắt lướt qua Tiểu Từ, cười : “Tiểu Từ nương, cánh tay của nương khỏi hẳn chưa?”

      - “Rất tốt, đa tạ Vương gia chiếu cố. Như thế nào thấy Lục Nhiễm?”

      Triển Hoằng cười cười: “Nàng nhiễm phong hàn.”

      Tiểu Từ tiếc nuối thở dài “Nga” tiếng, Triển Hoằng lại : “Chuyến U Châu, chúc Kế thiếu hiệp thuận đường xuôi gió. Tiểu Từ nương cũng đường cẩn thận.”

      Hai người tạ ơn xong, vội cáo từ. Ra khỏi biệt viện, Kế Diêu thở dài hơi, trong ngực an ổn hơn rất nhiều.

      - “An vương là nhiệt tình.” Tiểu Từ thuận miệng vừa , thấy biểu tình của Kế Diêu đúng.

      - “Ngươi cảm thấy sao?”

      Kế Diêu liếc mắt nhìn nàng, : “Chắc đến lúc bị bán ngươi cũng biết.”

      - “Ngươi bậy bạ gì đó?”

      Nhớ đến ánh mắt Triển Hoằng cứ nhìn nàng, giọng cũng thập phần thân thiết, Kế Diêu chợt thấy trong lòng khó chịu, kiềm chế được hỏi: “Ngươi cho rằng bởi vì ngươi mới nhiệt tâm như thế chứ?”

      - “Kế Diêu, lời này của ngươi như thế nào lại có vị chua?”

      Kế Diêu sắc mặt đỏ lên, hừ tiếng: “Rốt cuộc có Tam Sinh tự hay ?”

      Tiểu Từ mặt mày hớn hở: “Đương nhiên phải .”

      Hôm nay Tam Sinh tự so với ngày thường càng thêm tấp nập, oanh oanh yến yến, Kế Diêu theo sát Tiểu Từ, tâm tình cũng ôn nhu mềm mại. Nàng mở tráp ra, lấy ngọc bội nắm chặt trong tay, giống như nắm hạnh phúc và niềm hi vọng cả đời, thành kính mà dè dặt. Khóe miệng Kế Diêu lên nụ cười, trong chớp mắt dáng vẻ tươi cười bị động tác của nàng bóp nát. Nàng đem ngọc bội thu vào trong tay áo, lại có đưa cho .

      Những nữ tử xung quanh líu ríu hân hoan nhảy nhót đưa cho tình lang tín vật. Nàng thế nhưng chỉ liếc mắt nhìn cái, cũng có ý định đưa ngọc bội cho . Nàng có ý tứ gì? Chẳng lẽ ngọc bội đó phải đưa cho sao?

      Trong ngực thấp thỏm bất an, ngược lại còn có tức giận! vất vả kiên nhẫn ra đến cửa chùa, vẫn thấy nàng có động tĩnh gì, có chút kích động, cước bộ dừng lại, buồn bực : “Ngọc bội kia, ân, ngươi định tặng người?”

      - “Ân.” Nàng ngọt ngào lên tiếng, khuôn mặt nhìn nghiêng bừng sáng, môi vẽ nụ cười. Bên cạnh nhìn sang, mắt nàng hơi rung động, giống như cánh bướm trong gió, mềm mại lướt qua cánh hoa.

      Đưa cho người nào? Lời này ở trong lòng nghĩ bao nhiêu lần nhưng cũng . Mà nàng lúc này dĩ nhiên có ý tứ đưa ra! Đêm dài lắm mộng, vẫn là cất vào trong tay nải cho an toàn.

      Hồi lâu, hừ tiếng, phen kéo ống tay áo của nàng, rất nhanh cướp lấy ngọc bội nhét vào trong ngực mình, sau đó làm như vô tình : “Đây là ngọc bội của ta, dựa vào cái gì để ngươi tặng cho người khác?”

      thân thủ giống như thi triển lưu quang kiếm pháp, hành động bất ngờ, lưu loát sinh động.Tiểu Từ sửng sốt, nhìn khuôn mặt tràn đầy giận dữ, đột nhiên, nàng hiểu được, “Phì” cười ra tiếng, đưa tay muốn đoạt ngọc bội trong ngực . đè chặt vạt áo phía trước, nắm chặt bàn tay nho của nàng. Buồn bực : “Nam nữ thụ thụ bất thân. Ngươi sao có thể làm càn?”

      làm càn! Tiểu Từ cảm thấy hạnh phúc như đám mây màu hồng bao quanh trước mắt. Tay nàng ở trước ngực dùng sức, nhưng vẫn cách nào lấy được ngọc bội. Kế Diêu sắc mặt thoáng đỏ. Tiểu Từ bỗng nhiên hiểu ra tay mình chạm vào chỗ nào, bối rối rút tay ra.

      Mây mù nhuộm đỏ lưng chừng núi, giống như sắc mặt hai người lúc này. Kế Diêu chưa bao giờ thất thố như vậy, tay nàng chỉ mới rút ra, vì sao trong ngực vẫn còn cảm giác tê ngứa? cúi đầu buồn bực hừ tiếng: “Ngươi muốn tặng cho ai, dùng vật của mình ấy.” Sau đó bước nhanh xuống núi.

      Tiểu Từ liếc mắt nhìn , cười hì hì : “Được, ta đây lại vào trong chuyến.” Nàng giả vờ quay lại, Kế Diêu giậm chân phen nắm lấy cánh tay nàng, nghiến răng : “Ngươi dám.”

      Tiểu Từ quay đầu, nét mặt tươi cười như hoa. Sóng mắt đung đưa như nước, làn da đỏ bừng, hơi thở say lòng người. Kế Diêu suýt nữa đắm chìm vào, tay chậm rãi buông ra, nhưng hơi ấm trong tay vẫn còn đọng lại.

      Tiểu Từ ánh mắt trong veo, Kế Diêu thất vọng nghiêm mặt, nhìn tới nàng, vành tai lờ mờ có sắc hồng.

      Tiểu Từ cười lên ngựa, cố tình rên tiếng. Quả nhiên vẻ mặt khẩn trương đứng lên, đỡ cánh tay nàng hỏi: “Làm sao vậy?”

      - “Tay của ta dường như vẫn chưa linh hoạt.”

      - “Vậy, nghỉ ngơi thêm vài ngày?”

      - “Hay là, ngươi cùng ta ngồi chung ngựa được ?” Tiểu Từ cười hì hì nhìn , có chút vô lại.

      - “ được.” Kế Diêu trừng mắt nhìn nàng, Nhanh chóng vung tay.

      Tiểu Từ bộ dáng tươi cười, quay đầu nhìn lại, thấy ngồi nghiêm chỉnh, ngay cả mắt cũng nhìn về phía nàng, lẽ nào thời gian qua dáng vẻ lạnh lùng của là bởi vì ngại ngùng? Tiểu Từ cười thành tiếng.

      Tiểu Từ nhếch môi, lập tức nghiêng người : “Đem ngọc bội cho ta.”

      Kế Diêu hung dữ : “Là của ta.”

      - “Ta đây mua lại của ngươi.”

      quay đầu sang bên: “ bán!”

      - “Vậy ngươi câu thích ta, ta đưa ngươi.”

      ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, làm như nghe thấy.

      Tiểu Từ buông tha: “Kế Diêu, ngươi có hay ?”

      - “ ràng là ngọc bội của ta, còn dùng để đưa cho ta sao, thực còn gì để .” Kế Diêu thúc ngựa, nhanh chóng phóng .

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 18.1: Hữu duyên

      Tam Sinh tự dần khuất sau lưng hai người, trong lòng Tiểu Từ tràn ngập niềm vui nên lời, giống như gặp nam nhân trong lòng trong mộng, mà khi tỉnh lại, cư nhiên vẫn nắm chặt tay người nọ! tuy rằng cái gì cũng chưa , nhưng nàng biết, với tính cách của , có thể làm đến mức này là rất khó.

      Kế Diêu giục ngựa phía trước, trước mặt là con đường lớn, thông ra ngoài thành.

      Đột nhiên, Kế Diêu xoay người xuống ngựa, gấp gáp tiến lên vài bước, đối người ngồi trong quán trà bên đường chắp tay thi lễ.

      Tiểu Từ khom lưng vừa nhìn, nguyên lai có vị tăng nhân ngồi trong quán trà. Chính là Nhất Từ đại sư gặp qua ở Sùng võ lâu. Nàng vội vàng xuống ngựa, theo Kế Diêu bước vào thi lễ.

      Nhất Từ đại sư vẻ mặt hiền từ nhìn hai người, cười : “Đến cầu nhân duyên sao?”

      Kế Diêu sắc mặt đỏ lên, vội : “ phải.” Tiểu Từ mím môi nhịn cười.

      Nhất Từ đại sư cười ha hả, đối Kế Diêu : “Lão nạp chờ ngươi lâu. Có việc muốn hỏi ngươi.”

      Kế Diêu vội : “Đại sư, mời .”

      Nhất Từ đại sư nhìn thoáng qua người người lại đường, bàn tay đưa ra : “Vào gian sau .”

      Kế Diêu đem dây cương giao cho Tiểu Từ, giọng : “Ngươi ở chỗ này chờ ta, ta cùng Nhất Từ đại sư ra phía sau mấy câu.”

      Lều gian phía sau, đối diện là rừng trúc lục mênh mông như biển, ánh mặt trời nhè rơi mặt đất, thanh u yên tĩnh.

      Nhất Từ đại sư nhìn Kế Diêu, thở dài tiếng: “ nghĩ tới, trong lúc vô tình lại gặp được lưu quang kiếm pháp. Nhớ đến vị cố nhân, cho nên lão nạp muốn biết chút thông tin của .”

      Kế Diêu sửng sốt, thấp giọng : “Vị cố nhân mà đại sư , có phải họ Vân?”

      - “Đúng vậy, ở đâu? Lão nạp có gần mười năm gặp lại .”

      Kế Diêu lặng lẽ, trầm giọng : “Người đó mất nhiều năm rồi.”

      Nhất Từ đại sư mày trắng khẽ động, lúc lâu thở dài tiếng: “A di đà phật, Vân thí chủ thực người trạch tâm nhân hậu. Mười năm trước Hoàng Hà vỡ đê, khắp nơi đều là biển nước mênh mông, Vân thí chủ đem ba nghìn lượng hoàng kim quyên vào chùa, muốn lão nạp cứu trợ nạn dân. Trách được mười năm thấy đến Thiếu Lâm, ra là thế.”

      Kế Diêu nhớ tới những lời trong thư của di nương, lòng mảnh trầm lặng.

      Tiểu Từ buộc dây cương vào thân cây, muốn ngồi xuống, đột nhiên trước mắt thoáng qua người. Nàng ta nhìn lướt qua Tiểu Từ, dường như rất kinh ngạc, thân ảnh khẽ động, bước nhanh rời .

      Bất quá chỉ khắc nhìn lướt qua, trong lòng Tiểu Từ nhưng lại cả kinh, đây phải là người đêm đó ở thuyền hoa đánh úp nàng sao? Nàng kìm lòng đậu bám theo.

      Nàng kia tựa hồ biết nàng theo, dáng người nhàng, nháy mắt biến mất ở rừng cây đối diện quán trà. Tiểu Từ ngay lập tức thi triển vân khởi cửu thức, trong tay thủ sẵn mê dược đuổi theo. Nhất định phải bắt được nàng ta hỏi cho ràng vì sao lại tập kích mình, nàng tận lực suy nghĩ vài ngày nhưng vẫn từ lúc nào rước lấy kẻ thù.

      Nàng hô lên tiếng “Kế Diêu” sau đó tiến vào rừng cây. Trong rừng cây cối cũng tươi tốt, nàng kia khinh công kém, ràng có thể thấy nàng ta ở ngay phía trước, nhưng Tiểu Từ có nội lực, vân khởi cứu thức chỉ dùng được tám phần, cùng nàng ta luôn duy trì khoảng cách mười bước.

      Từ trong rừng trúc Kế Diêu nghe thấy tiếng gọi của Tiểu Từ, ra ngoài, chợt cả kinh! Hai con ngựa buộc vào cây, Tiểu Từ lại thấy bóng dáng.

      vội hỏi tiểu nhị: “ nương dẫn ngựa vừa rồi đâu?”

      Tiểu nhị nhìn con ngựa, chợt bừng tỉnh : “Nga, nàng rồi.”
      Kế Diêu vội la lên: “ đâu?”

      Ngón tay tiểu nhị chỉ vào rừng cây đối diện. Kế Diêu cùng Nhất Từ đại sư đuổi theo, trong rừng nhưng lại có người.”

      Nàng làm sao có khả năng tự mình bỏ ? Chẳng lẽ là gặp người nào?

      Nhất Từ đại sư thấy vẻ mặt sốt ruột, vội : “Kế Diêu chớ vội, lão nạp tuy rằng tuổi tác cao, nhưng trong vòng mười trượng vẫn có thể nghe thấy động tĩnh, nếu là có người bắt nương ấy, lão nạp hẳn phải nghe thấy, chí ít nàng cũng kêu cứu.”

      Kế Diêu gật đầu, trong lòng biết lấy nội lực của và Nhất Từ đại sư, nếu có biến cố, cách bức vách chắc chắn có thể nghe được tiếng động. Nhưng mà dù vậy, tâm vẫn treo lơ lửng, xung quanh hề thấy bóng dáng Tiểu Từ.

      Nhất Từ đại sư vuốt chùm râu bạc, : “Ngươi ở chỗ này chờ, ta lên Tam Sinh tự gọi tăng nhân tới những vùng lân cận tìm xem.” Kế Diêu vội vàng tạ ơn.

      Nhất Từ đại sư bước nhanh lên núi, thân pháp nhàng như mây, đảo mắt thấy bóng dáng.

      Tiểu Từ theo phía sau nàng kia, rừng cây lớn, chỉ chốc lát đến bờ vực. Có tiếng nước chảy phía dưới truyền đến, giống như tiếng suối.

      Nàng kia xoay người lại cười, đột nhiên nhảy xuống phía dưới.

      Tiểu Từ kinh hãi, chạy lên vài bước nhìn, bất thình lình cổ chân bị siết chặt, nàng kia vốn dĩ chưa từng nhảy xuống, mà bám vào gốc cây bên vách núi, treo lơ lửng, dụ nàng đến gần.

      Tiểu Từ kinh ngạc, mê dược trong tay nhân tiện phóng tới trước mặt nàng ta. Nàng ta thất kinh, ngờ Tiểu Từ lại có mê dược. Mê dược ngay lập tức có hiệu quả, đôi mắt nàng ta mờ mịt. Trước khi hoàn toàn ngất thuận thế kéo Tiểu Từ cùng rơi xuống.

      Tiểu Từ bị dọa hồn phi phách tán, ngay cả câu “Cứu mạng” cũng hô được, chỉ cảm thấy mồm miệng tràn đầy gió núi. Bên tai vù vù, cảnh vật như bay.

      Chẳng lẽ cứ như vậy mạc danh kỳ diệu táng thân ở nơi này, nàng cam lòng! Vừa mới cầu nguyện ở Tam Sinh tự, chẳng lẽ cứ như vậy kết thúc?

      Tiếng nước ngày càng gần, nàng có chút tuyệt vọng, rồi lại bừng lên hy vọng. Nếu như rơi xuống nước, nhất định còn có cơ hội sống sót. May mắn, dưới vách núi là dòng suối, nàng và nàng kia đều rơi vào trong nước.

      Ngắn ngủi trong lúc đó, miệng mũi kịp bịt lại, nước tràn vào tận họng, lạnh lẽo buốt giá.

      Dòng nước chảy rất nhanh, đem nàng cuốn . Nàng uống mấy ngụm nước, liều mạng vùng vẫy, bỗng nhiên bên hông siết chặt, bàn tay ra trong nước.

      Đưa tay lên vuốt nước mặt, nàng thở ra hơi, mắt vừa mở, lại bị hù dọa ho khan đứng dậy. Thư Thư chính là ngồi xổm trước mặt, híp mắt quan sát nàng, ánh mắt có hảo ý.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :