1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Châu Viên Ngọc Ẩn - Thị Kim (66 chương + 5 PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 11.2: Song phi

      Kế Diêu sắc mặt càng hồng, tay chân luống cuống vơ lấy y phục bước nhanh ra ngoài, vì sao ở trước mặt nàng luôn là bộ dáng chạy trối chết như vậy, căn bản có khí chất của hiệp khách. Tiểu Từ nhịn được, cười khanh khách đứng lên. Bộ dáng chật vật của kỳ thực rất đáng .

      Kế Diêu tìm tiểu nhị mượn cái bếp lò, ở trong phòng hong khô quần áo Tiểu Từ. Hơi nóng từ y phục bốc lên, lại có cỗ hương thơm xông vào mũi. Váy dài, áo ngắn, đột nhiên cái yếm màu đỏ đập vào mắt . Nha đầu kia! Quả nhiên là ngây thơ biết gì! đè nén tức giận đứng dậy, cái yếm đỏ cầm trong tay như phải bỏng, tiếp theo, tâm cũng hoảng. Trong đầu lên khuôn mặt như say lòng người làm nóng bừng cả người, giống như lửa cháy lan ra đồng cỏ. Mà cái yếm đỏ như đâm vào lòng bàn tay, tê dại, trong bụng cư nhiên truyền đến từng đợt sóng nhiệt .

      Y phục trong tay có chút ẩm ướt, về sau mới phát giác hóa ra lòng bàn tay đầy mồ hôi.

      hít sâu hơi, cầm y phục gấp cẩn thận, kiên trì lại gõ cửa.

      Tiểu Từ ở bên trong hô “mời vào”. chỉ thấy vẻ mặt Kế Diêu nghiêm túc, khuôn mặt ửng hồng, cứng ngắc đến.

      Tiểu Từ cắn môi nhịn cười, vươn cánh tay đón y phục, Kế Diêu vừa thấy da thịt của nàng, nhất thời hoảng loạn ném quần áo xoay người bỏ chạy. Tiểu Từ rốt cuộc nhịn được, ôm chăn cười ra tiếng.

      Kế Diêu trở về phòng, bên trong tựa hồ còn đọng lại hương thơm của nàng, liền ngồi xuống bếp lò, móc ra phong thư trong ngực, bút tích bị ngấm mưa mơ hồ nhìn , đưa vào trong hỏa lò, nhìn mảnh giấy hóa thành tro tàn, thở dài tiếng.

      Ngoài cửa sổ gió đêm cuồn cuộn, mưa xuân mù mịt, ngày mai hoa rơi đầy đất, ai biết mùi hương ban đầu.

      Sáng sớm, cơn mưa đêm qua sớm ngừng, gió thổi vi vu, bầu trời xanh cao.

      Ăn xong điểm tâm, Tiểu Từ cùng Kế Diêu vào kinh thành.

      Tới trước cửa hàng may mặc, mua vài món y phục, nhưng là nam trang. Tiểu Từ sửng sốt, giây lát hiểu được ý tứ của Kế Diêu. Liền thuận theo vào trong phòng thay đồ.

      Kế Diêu nhìn thoáng qua, cất tiếng: “ mua ngựa.”

      Tiểu Từ gật đầu, cùng Kế Diêu cưỡi chung ngựa, kết quả, dọc đường rước lấy vô số ánh mắt xem thường. Còn có chi sĩ (trai tân) làm như công chính xấu: “Thói đời ngày sau, nhân tâm bất cổ.”

      Tiểu Từ ù ù cạc cạc, quay đầu nhìn Kế Diêu phía sau. thấy mặt đỏ tới mang tai cúi đầu.

      – “Làm sao vậy, chúng ta có chỗ nào đúng sao?”

      Kế Diêu bất đắc dĩ ngẩng đầu, cắn răng hừ tiếng: “Bị trở thành đoạn tụ.”

      Tiểu Từ sửng sốt, “phì” cười tiếng, thanh giòn tan, ràng là bộ dáng có chút sợ hãi, lập tức lại nhận thêm vô số ánh mắt khinh thường.

      Kế Diêu rốt cuộc vẫn là lần đầu bước ra giang hồ, có nhiều việc tính toán hết. Nghĩ rằng Tiểu Từ mặc nam trang tiện di chuyển, lại ngờ cưỡi chung ngựa dọc đường lãnh đủ mọi ánh mắt.

      Tiểu Từ muốn chơi đùa, cố ý ở ngựa dáo dác nhìn quanh, lúc kéo vạt áo Kế Diêu, sau lại sờ sờ tay áo . Trêu chọc càng nhiều ánh mắt chỉ trích.

      Kế Diêu dĩ nhiên tức giận, nhưng cũng khó mà nàng. Dứt khoát nhảy xuống ngựa, Tiểu Từ ngồi ở ngựa, cười tươi như hoa.

      – “Kế Diêu, ngươi vì sao đỏ mặt?” Nàng cố tình từ lưng ngựa cúi xuống, cười khẽ đùa .

      Kế Diêu nhìn thẳng phía trước, mím môi , khóe miệng lại có chút run rẩy.

      Tiểu Từ cười hì hì ngồi thẳng dậy, ánh mắt vẫn đặt ở người . người luôn có hơi thở sạch ôn nhuận, lại giống như thanh kiếm sắp ra khỏi vỏ, chờ thời khắc phát động cương mãnh cùng sắc bén.

      Mua được ngựa, Tiểu Từ và Kế Diêu đều thừa con, Ra khỏi chợ ngựa, mắt thấy kinh thành phồn hoa tấp nập, khắp nơi khí rộn ràng. Tiểu Từ có chút động tâm, : “Kế Diêu, nghe kinh thành có rất nhiều chỗ tốt, chúng ta khó có dịp đến lần, cùng dạo ?”

      Nhìn vào đôi mắt sáng long lanh chờ đợi của nàng cách nào cự tuyệt, Kế Diêu suy nghĩ lát, : “Được.”

      Thư Thư đứng ngoài cửa chính nhất phiến môn, lạnh lùng đưa cho thị nữ mở cửa tấm ngân phiếu. Thị nữ có chút khó xử : “Môn chủ nhà ta hôm qua bị bệnh.”

      – “Bị bệnh cũng thể chậm trễ kiếm tiền, phải sao?” Thư Thư cười lạnh tiếng.

      Thị nữ cảm thấy cũng có đạo lý, cầm ngân phiếu vào thông báo.

      lát, nàng khuôn mặt tươi cười, ra nghênh đón: “Lời của chủ nhân quả nhiên giống công tử như đúc.”

      Thư Thư bước qua cánh cửa, đột nhiên thấy mặt đất có vết máu đỏ sậm. Thân thể rùng mình, thần sắc có phần vội vàng.

      Phàm Y tựa vào nhuyễn tháp, hữu khí vô lực : “Thư công tử lại có chuyện gì muốn hỏi?”

      – “Ngày hôm qua thấy Tiêu Dung tới đón đồ đệ của nàng, ta muốn tới hỏi thăm xem sao.”

      Phàm Y buồn bã cười: “Về sau, chuyện của nàng ta nữa.”

      Thư Thư lại xuất ra ba tấm ngân phiếu.

      Đôi mắt ảm đạm của Phàm Y nháy mắt sáng ngời, nhưng cuối cùng vẫn hề vươn tay tiếp nhận. Nàng trầm ngâm lát, cúi đầu thở dài: “Nàng chết.”

      Thư Thư chấn động: “Ta ngày hôm qua vẫn còn gặp nàng.”

      – “ sai, ta ngày hôm qua cũng gặp nàng, ta xem như là người cuối cùng nhìn thấy nàng.” Phàm Y mệt mỏi cười, nàng ràng chết trong tay chính mình, nàng khi còn sống cũng bị chính mình bức đến sống bằng chết, vì sao lại luôn cảm thấy chính mình thất bại thảm hại, mà nàng trước khi chết câu “Ngươi đáng thương”, như trường kiếm sắc bén đâm sâu vào nội tâm, trống rỗng bi ai, trợn mắt nhắm mắt đều là hình ảnh máu tươi từ khóe miệng nàng trào ra, cùng nụ cười lãnh nhiệt trào phúng. Cẩn thận nghĩ lại, thắng thua từ lúc nhớ nhung Vân Cảnh liền định ra, chỉ là nàng vẫn thể buông bỏ mà thôi.

      Thư Thư im lặng rời , ngoài cửa nhất phiến môn là đường cái rộng lớn, dòng người như nước. Sau lưng đám đông là hoàng thành, sừng sững như núi, con người càng thêm bé, chúng sinh, như loài kiến hối hả ngược xuôi.

      ngửa đầu cười ngạo nghễ, nghi hoặc lớn nhất được xác thực, bàn tay đằng sau lưng siết chặt thành nắm đấm, cao lớn nổi bật.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 12.1: Tam sinh (Ba đời)

      Tiểu Từ và Kế Diêu đem ngựa gửi lại khách điếm, đến tửu lâu gần nhất ăn cơm. Tiểu Từ sớm tính dạo kinh thành, vì thế sau khi ăn xong gọi tiểu nhị tới cẩn thận hỏi thăm các danh thắng ở kinh thành. biết vì sao, cảm thấy rất nóng lòng.

      Hai tay nàng nắm chặt, khuôn mặt bừng sáng, hào quang bốn phía: “Kế Diêu, ta muốn đến Tam Sinh tự!”
      Quả nhiên! ngón tay bưng trà của Kế Diêu có chút run run. Kỳ sớm nghe ở kinh thành có Tam Sinh tự. Tương truyền, những người nhau tới tự, thành tâm cầu nguyện trước thần phật, sau đó để lại vật mình thích nhất làm tín vật, có thể cùng người mình gần nhau cả đời. Truyền thuyết này có từ trước đây rất lâu, thế gian có bao nhiêu nữ nhân tâm si, hy vọng xa vời có thể đời đời kiếp kiếp. Vì thế Tam Sinh tự vẫn khói hương thịnh vượng.

      nhìn thoáng qua Tiểu Từ, trong lòng thấp thỏm yên, xem thần sắc nàng thế kia, nhất định phải cầu nguyện, cần phải nghĩ, nửa tâm nguyện kia hẳn là . miệng nước trà sặc xuống cổ họng, sắc mặt đỏ bừng.

      Tiểu Từ tinh thần phấn chấn, thấy thế vội đưa tay chụp lấy tay .

      Kế Diêu chặn lấy tay nàng, lẩm bẩm : “Có thể nơi khác hay ? Đúng dịp hoa đỗ quyên Hương sơn nở, hoặc vườn trà phẩm trà?”

      – “, phải Tam Sinh tự!” Tâm trí Tiểu Từ quay về, có nơi tốt như vậy, sao có thể ?

      Kế Diêu nhìn chằm chằm tiểu nhị, hối hận vừa rồi lén đưa cho ít bạc. A, hối hận muộn!

      Đến Tam Sinh tự, dòng người đông đúc nối gót nhau lũ lượt. Quả nhiên mùa xuân tới rồi.

      Trước cửa chùa có hòa thượng bán tráp, mọi người xếp hàng dài hào hứng lấy bạc. Tiểu Từ sau khi nghe ngóng, nguyên lai là để làm lễ mở vải phủ tượng phật, cố ý chuẩn bị. Trong tự quả nhiên suy nghĩ chu toàn. Tiểu Từ cũng mua hộp , thích thú bưng ở trong tay, vào tự.

      đường, Tiểu Từ sợ hãi nhiều người làm thất lạc, gắt gao lôi kéo ống tay áo Kế Diêu. Phần đông đều là trai thanh lịch, uyên ương hồ điệp sóng đôi, chỉ có bọn họ là đôi “Đồng tính”, lại xinh đẹp tuyệt trần, tất nhiên là mộc tú cùng lâm, đưa tới vô số ánh mắt kinh dị. Có người bên ngoài thầm than, người dân kinh thành quả nhiên rất cởi mở, đoạn tụ cũng kiêng nể gì tới Tam Sinh tự cầu nguyện.

      Vào đại điện, phải xếp hàng mới có thể đến trước thần phật. Nhìn các cặp nam nữ si tình bộ dáng tiều tụy, lại nhìn Tiểu Từ gắt gao nắm chặt tay áo . Kế Diêu cảm thấy chính mình bị ép buộc làm người bị hiềm nghi, dưới nhìn lướt qua, muốn tìm sư phó trong đền hỏi chút, nếu như chỉ có bên đơn phương hứa nguyện có ý nghĩa gì ?

      Tiểu Từ nhảy nhót hân hoan đến trước tượng phật, quỳ mặt đất cung kính dập đầu ba cái, sau đó chắp tay trước ngực, yên lặng cầu khẩn. Kế Diêu chỉ cảm thấy lỗ tai nóng bừng, nheo mắt.

      Chỉ chốc lát, Tiểu Từ mở mắt ra, từ trong cổ áo lấy ra chiếc vòng cổ, làm bộ muốn thả vào trong tráp, lưu cho phương trượng làm lễ.

      Kế Diêu nhanh tay lẹ mắt, giữ chặt tay nàng, thấp giọng : “ được.”

      – “Làm sao vậy? Đây là vật ta thích nhất đó.”

      – “Cái kia, thứ này khắc cũng được rời khỏi ngươi, di nương dặn qua.”

      Tiểu Từ buồn bực vui, nhìn Kế Diêu có tia thương tâm: “Ngươi có phải có ý định ngăn cản ta hứa nguyện?”

      Oan uổng, Kế Diêu thực có ý định phá hư hứa nguyện của nàng. Chỉ là chiếc vòng cổ nàng rất quan trọng, khắc cũng được rời khỏi người.

      Phía sau có người thúc giục: “Ngươi xem hai người đoạn tụ kia trước mặt thần phật còn ta ta ngươi ngươi.”

      Kế Diêu quýnh lên, vã mồ hôi, vội hỏi: “Ngươi tìm thứ riêng biệt gì đó.”

      Tiểu Từ ngẩn người, sờ soạng lần người, lại có thứ gì khác. Giương mắt nhìn Kế Diêu lấy ra ngọc bội bên hông, đưa tay bỏ vào trong tráp, khóa lại.

      Kế Diêu thở phào, kéo nàng ra khỏi đại điện. Thừa dịp nàng uống nước, rốt cuộc chạy đến hòa thượng phía trước, vụng trộm hỏi: “Sư phụ, khụ khụ, nếu là nữ tử tự mình hứa nguyện, nam tử biết tình, có linh nghiệm ?”

      – “Nga, chủ yếu là xem tín vật đưa cho ai, tín vật khai quang, tự nhiên linh nghiệm.”

      Sắc mặt Kế Diêu trắng nhợt.

      Tiểu Từ bưng gáo nước qua, đưa cho : “Ngươi cùng tiểu sư phụ cái gì?”

      Kế Diêu nuốt ngụm nước miếng, liếc mắt nhìn nàng cái, cảm thấy chính mình bước vào lồng giam. Bất quá như thế nào cũng thấy nội tâm đau đớn xót xa? Chỉ là có chút sợ hãi nho , còn có cảm giác kỳ diệu tên.

      trấn định tự nhiên khoát tay, : “ có gì, hỏi chút khi nào tới bắt ngọc bội.”

      – “Ta hỏi qua, phương trượng bảo ngày mười lăm mỗi tháng khai quang. Chúng ta còn phải chờ thêm mấy ngày, vừa vặn thăm những nơi khác.”

      Kế Diêu lông mày nhíu chặt, nhớ tới năm đó ở Định châu lần đầu tiên gặp nàng, theo nàng từ đầu đường cho đến cuối phố, từ giữa trưa dạo đến hoàng hôn, tiện thể xem hết chợ đêm.

      tay đỡ trán, nhìn thoáng qua sắc trời, bắp chân mềm nhũn. Hồi lâu hừ : “Ngày mai lại tiếp tục dạo sao? Ta hơi mệt.” Hôm nay đánh trận, tốt xấu gì cũng có chút mệt mỏi, vẫn là nghỉ ngơi dưỡng sức ngày hơn.

      Tiểu Từ hiểu chuyện, đỡ lấy cánh tay mang theo áy náy, càng thêm ôn nhu điềm đạm: “Ta suy nghĩ chu toàn, chúng ta về khách điếm nghỉ ngơi .”

      Kế Diêu cánh tay tê rần, tiếng “Được”, đôi “đoạn tụ” dưới ánh mắt xem thường của mọi người chạy ra khỏi Tam Sinh tự.

      ngang qua hiệu thuốc, Tiểu Từ cố ý ghé vào, lúc trở ra mang theo gói dược thảo.

      Kế Diêu hỏi: “Đây là?”

      – “Ai nha, giang hồ hiểm ác, ta làm chút thuốc bột phòng thân.” Tiểu Từ giọng , kéo Kế Diêu bước .

      Trở lại khách điếm, nàng đóng cửa phòng lại, ở trong phòng bắt tay làm.

      Kế Diêu đợi cho đến khi bụng đói kêu vang cũng thấy nàng ra, kiên nhẫn nổi, vội qua gõ cửa.

      Tiểu Từ lên tiếng mời vào. Kế Diêu vừa bước vào, bị hù sợ. Trong phòng mảnh bừa bãi, bàn đầy màu sắc sặc sỡ nhìn ra là thứ gì.

      – “Ngươi chế thuốc bột?”

      – “Đúng vậy, cái này làm cho người ta rơi lệ, cái này khiến người ta ngứa ngáy, còn cái này hại người ta tiêu chảy.”

      Tiểu Từ chỉ vào từng thứ bàn giới thiệu, rất đắc ý. Kế Diêu nhịn xuống ý nghĩ đả kích nàng, hừ, nếu hữu dụng, thế nào còn bị Thư Thư khống chế?

      Tiểu Từ thấy gì, mày nhíu chặt, : “Ta biết trong lòng ngươi nghĩ cái gì.”

      – “Ta cái gì cũng nghĩ.” Kế Diêu lập tức biện bạch, làm giống như rất vô tội.

      – “Hừ, Thư Thư người nọ, có chiếc quạt rất kỳ quái, có thể hấp thụ thuốc bột. Cho nên ta mới bại ở trong tay .”

      – “ ?” Kế Diêu gật đầu, pha chút tán thành.

      – “Còn có, là tiểu nhân đê tiện bỉ ổi, về sau thấy , ngươi nếu để ý , ta để ý ngươi.”

      Kế Diêu lập tức đáp: “Ta tự nhiên, để ý .”

      – “ ăn cơm thôi?”

      – “Được.”

      Hai người kích động ra khỏi khách điếm, đến tửu lâu Trầm Hương bên cạnh.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 12.2: Tam sinh (Ba đời)

      Trầm Hương lâu có món canh độc nhất vô nhị. Theo giới thiệu của tiểu nhị, ăn qua món này, sau đó ăn tiếp món khác liền cảm thấy mùi vị, ngụ ý, món canh này là cực phẩm.

      Tiểu Tử nhìn bát canh biết vị, nở nụ cười: “Đây phải là nấm, rau nhút, gạch cua, ngư lặc sao? Ta cũng biết.”

      Kế Diêu nhìn nàng cái. Yên lặng múc cho nàng chén canh, chặn trước mơ mộng của nàng.

      Tiểu Từ hơi uống hết, khẽ liếm đôi môi đào, dõng dạc : “Ta có thể mở tửu lâu như vậy, chắc chắn phát tài.”

      Kế Diêu tiếp tục yên lặng múc cho nàng chén canh, dập tan mộng tưởng của nàng.

      Sau khi ăn xong ra khỏi tửu lâu, đường người thưa dần, mặt trăng dần lên cao, bóng đêm ôm trọn lấy cả gian.

      – “Kế Diêu, chúng ta mua vò rượu, lên nóc nhà uống .” Tiểu Từ nhìn vầng trăng cao, đột nhiên có nhã hứng, nhớ tới đêm hai năm trước, hồi ức tốt đẹp.

      Kế Diêu cũng nhớ đến đêm hai năm trước, hồi ức tốt.

      Tiểu Từ liền làm, đảo mắt chạy về tửu lâu, xách vò rượu ra.

      – “!” Nàng vỗ vai Kế Diêu, sử dụng khinh công của vân khởi cửu thức, như lăng ba vi bộ tiên tử, đáng tiếc, trong tay tiên tử có vò rượu, mấy hợp cảnh, Kế Diêu có cảm giác chà đạp lên cái đẹp.

      Đến tòa lầu cao nhất, Tiểu Từ thèm nhìn xung quanh đạp gió bay lên, Kế Diêu nhất thời chần chừ, trừ bỏ nóc nhà nhà mình, nhà người khác thực có hứng thú.

      Tiểu Từ từ cao nhìn xuống: “Nhanh chút.”

      Kế Diêu bất đắc dĩ, cũng thả người bay lên. Xem ra đây cũng là gia đình giàu có, đầu mái hiên có hình thần thú, gió đêm thổi tới, chuông gió leng keng.

      nóc nhà tầm nhìn trống trải, gió mát mơn man, nàng chọn nơi tốt. Kế Diêu ngồi bên cạnh nàng, hương rượu thoang thoảng, cũng gợi nên hứng thú trong .

      Tiểu Từ đột nhiên sửng sốt, : “Quên mang theo chén.”

      Kế Diêu cười khổ, cái bình lớn như vậy, đem miệng úp vào thuận tiện rửa sạch mặt.

      Tiểu Từ trái phải nhìn quanh, đột nhiên chọt chọt Kế Diêu: “Ngươi xuống phía dưới tìm hai cái chén.”

      Kế Diêu liếc nhìn nàng cái, vì sao là ta. Thế nhưng nhìn thấy khí thế của nàng, giống như tuyên bố ai dám nghe theo.

      Kế Diêu bất đắc dĩ, nhảy xuống nóc nhà, rón ra rón rén ở trong sân dò xét vài vòng. Vào trong phòng bếp cầm lấy cái chén. Sau đó nhảy lên nóc nhà, Tiểu Từ nâng vò rượu lên rót cho chén, bất mãn : “Như thế nào chỉ có cái?”

      – “Lấy thêm, sợ họ báo quan.”

      – “Thực ?” Tiểu Từ sửng sốt, tin.

      Kế Diêu cười thầm, đương nhiên là giả.

      uống ngụm, đem chén đưa cho Tiểu Từ. Tiểu Từ nhận lấy khẽ chạm môi vào viền chén, nơi vừa rồi chạm qua. Trong lòng ngọt như mật. Ngồi bên cạnh người ở trong lòng, lại có ánh trăng chứng giám. Người ta ngày tốt, cảnh đẹp, người có lòng, chuyện vui vì nhân gian tứ nan. Mà lúc này, dường như mọi thứ đều hoàn hảo.

      – “Kế Diêu, ngươi biết , lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, ngươi cũng cầm vò rượu ở nóc nhà uống, bị ta cho rằng kẻ trộm.” Tiểu Từ vẻ mặt điềm tĩnh, thản nhiên cười khì nhớ lại.

      Đúng, hôm nay mới là kẻ trộm, kẻ trộm bát. Kế Diêu uống ngụm rượu, cảm thấy xấu hổ, hành hiệp thiên hạ chí lớn còn chưa thành, cuối cùng lại trộm cái bát.

      – “Ngươi có biết hay , khi ngươi bất tỉnh, vừa vặn…” Tiểu Từ ngượng ngùng, cắn môi do dự có nên hay , nghe truyền đến tiếng đóng cửa. Tiểu Từ vội ngậm miệng im lặng.

      lát, trong phòng mơ hồ có tiếng người, bên trong yên tĩnh chỉ nghe thấy giọng nam tử: “Hôm nay, ai ở ?”

      Tiểu Từ cả kinh, ghé vào bên tai Kế Diêu, thấp giọng hỏi: “Ngươi trộm bát bị người ta phát .”

      Thân thể Kế Diêu cứng đờ, nghẹn họng.

      lát, lại có giọng nữ: “Mau xuống, chịu nổi.”

      Tiểu Từ vội la lên: “ mau, bọn họ phát .”

      Kế Diêu bất động, cổ họng thông chút.

      Phòng trong lại : “ chút! Nhanh chút!”

      Tiểu Từ nóng nảy, giật giật cánh tay Kế Diêu, phát sắc mặt cực hồng, rượu bất quá mới chỉ uống ngụm?

      tiếng hờn dỗi, điệu cao hơn rất nhiều: “Ai nha, ngươi chết !”

      Tiểu Từ giận dữ, đứng lên hô tiếng: “Ta cũng đè hư phiến ngói nhà ngươi, dựa vào cái gì mà mắng chửi người?”

      Kế Diêu nghiến răng, kéo cánh tay nàng nhảy xuống.

      Buông Tiểu Từ, nàng ngửa đầu phục, sẵng giọng: “Chúng ta bất quá chỉ lấy của nàng cái bát, thế mà mắng chửi sao?”

      Kế Diêu hít sâu hơi, cúi đầu nhìn hai má nàng, cũng phải buồn bực hay say rượu, là có chút choáng váng. rất nhanh rời ánh mắt, khàn giọng : “Trời lạnh, trở về thôi.”

      – “Kinh thành nhiều người xấu.” Tiểu Từ lầu bầu. Lại : “Ngươi dùng công phu ngày trước, ở ép phá ngói nhà người ta sao?”

      Kế Diêu ngửa đầu nhìn trăng, khóe miệng giật giật.

      – “Ngươi chuyện .”

      – “Tối nay phong thanh minh nguyệt, về tắm rửa rồi ngủ.” Kế Diêu hừ tiếng, chắp tay rảo bước.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 13.1: Hàm quang kiếm

      Ngày thứ hai, Tiểu Từ cùng Kế Diêu ở tửu lâu ăn cơm, đột nhiên có đống người giang hồ tiến vào. Giữa người giang hồ và dân chúng dễ nhận biết, hoặc là bên trong trầm ổn, mắt lộ ra tinh quang, hoặc là hào sảng phóng đãng, tùy tiện. Mà bên người đều có binh khí tùy thân.

      đám người an vị ở gần bàn Tiểu Từ, ngữ bất quá tam, họ bàn luận đến thanh kiếm của An vương điện hạ.

      – “Tương truyền hàm quang kiếm dễ nhận ra.”

      – “Đúng đúng, biết thanh kiếm này của An vương điện hạ có phải hàm quang kiếm hay ?”

      – “Phỏng chừng là, bằng triệu tập nhân sĩ giang hồ đến so kiếm gióng trống khua chiêng như vậy để làm gì?”

      Kế Diêu thấy Tiểu Từ nghe hăng say, nhân tiện : “Còn mau ăn, phải muốn dạo sao?”

      Tiểu Từ đôi mắt rực sáng: “Kế Diêu, ngươi phải có bái thiếp sao, chúng ta cùng xem?”

      Kế Diêu chiếc đũa tay dừng chút, nhớ tới hôm nay là vòng sơ cửu, liền thản nhiên ừ tiếng.

      Tiểu Từ cười hì hì giọng : “Ngươi nếu , kiếm kia chắc chắn lấy được.”

      Kế Diêu đập đập cái đĩa của nàng: “Ta cũng phải là vì bảo kiếm, đơn giản chỉ muốn nhìn chút kiếm pháp của người khác.”

      – “Ta cảm thấy ngươi thiên hạ vô song!” Tiểu Từ con mắt hấp háy, giọt nước bọt đậu cái bánh màn thầu. Kế Diêu nhìn thoáng qua, nghiêm mặt : “Thiên ngoại hữu thiên, ta chẳng qua chỉ cùng Thư Thư giao thủ lần thôi, kiếm pháp của mình đến tột cùng như thế nào, trong lòng cũng biết , cho nên xem cũng tốt.”

      – “Thuận tiện đem hàm quang kiếm thắng trở về.” Tiểu Từ nắm tay thành quyền, nước miếng lại rớt xuống giọt. Khóe miệng Kế Diêu giật giật, đối với tướng ăn của nàng còn gì để . Tướng ăn câu nệ của nàng đạt đến cảnh giới bất trị, bình thường là hình tượng thanh nhã thoát tục nhiễm bụi trần, nhưng chỉ cần ngồi vào bàn, lại lộ ra bản chất vốn có.

      Nàng hung hăng cắn miếng bánh, tình thế bắt buộc phải dùng sức mạnh giống như bánh bao chính là hàm quang kiếm. Hai má nàng căng phồng lên, cái lúm đồng tiên nho cũng bị đè bẹp thấy bóng dáng. Kế Diêu đột nhiên rất muốn dùng đầu ngón tay chọc chọc vào hai má nàng, làm cho cái lúm đồng tiền nguyên hình.

      Sau khi ăn xong, hai người hỏi thăm vị trí Sùng võ lâu, bộ đến.

      Sùng võ lâu cao lớn sừng sững, mặt hướng ra Hồng giang, sau dựa vào Tùng lĩnh.

      Bốn phía được bao quanh bởi màn che, bên dưới có nhiều binh lính tuần tra, có bái thiếp thể vào. số người có bái thiếp bị giữ bên ngoài kêu gào bất mãn, lời thô lỗ, bị binh sĩ cầm trường thương đuổi . Kế Diêu nhìn giang hồ nghĩa sĩ, có chút tiếc nuối, bọn họ nhưng lại giống như những thương nhân tùy tiện, bỗng dưng làm mất khí chất hào.

      Cầm thiếp vào màn che, chỉ thấy phía trước là khoảng sân rộng rãi, bằng phẳng như sa mạc. Hai người đứng đối diện đấu kiếm, cát vàng xoay tròn kiếm khí bên trong, mênh mông như khói.

      Kế Diêu nhất thời bị thu hút. bên rút huyền thiết kiếm, bên sử dụng lục quang kiếm, hai thanh kiếm như hai con rồng vờn bay. Người cầm huyền thiết kiếm thế như núi đổ, trầm ổn thận trong, mà lục quang kiếm lại linh hoạt kỳ ảo, chiêu thức uyển chuyển, hư hư thực thực.

      Hai người chỉ đấu trong chốc lát thắng bại phân. Kế Diêu lúc này mới có tâm tư đánh giá bốn phía. Chợt phát phương trượng đại sư Thiếu Lâm ngồi ở phía . Còn có vài vị sư thúc quen mặt. Kế Diêu muốn tiến lên chào hỏi, nhưng thấy mọi người đều chuyên chú vào hai người so kiếm giữa sân, liền quyết định đến chào sau.

      Lục quang kiếm cuối cùng theo kịp huyền thiết, lại chịu cảnh gãy thành hai đoạn.

      Người cầm lục quang kiếm tên Triệu Thượng, xuất thân từ võ lâm thế gia, ở Chiết Giang cũng có tên tuổi. Vừa rồi sử dụng đấu pháp luôn thận trọng, phen tỉ thí, tự nhận kiếm pháp cũng thua kém ai, bại thân kiếm, cam lòng, cực kỳ buồn bực. oán hận : “Ngươi ỷ vào huyền thiết chém gãy bảo kiếm của ta, như vậy cũng coi là thắng sao?”

      Chủ nhân huyền thiết kiếm là tiêu đầu của Uy Nặc tiêu cục lừng lẫy Trung Nguyên tên Đại Tín. ha ha cười: “Bản lĩnh bằng người, còn kiếm chuyện làm gì?”

      Hai người giằng co chưa xong. Kế Diêu lắc đầu.

      – “Các vị, ai tới?” Tranh chấp vài câu, Đại Tín xem thường muốn dài dòng, vác trường kiếm, đối với mọi người vây xem quát tiếng.

      Tiểu Từ ở sau lưng lặng lẽ chọt chọt Kế Diêu. Kế Diêu nhưng lại nhúc nhích tí nào.

      Lại có vị thiếu niên trẻ tuổi nhảy lên, cùng Đại Trí đấu trận. Huyền thiết kiếm quả nhiên phải là phàm khí, kiếm thuật của Đại Tín cương mãnh đường, huyền thiết trong tay như hổ thêm cánh. Sau nén hương, người nọ cũng bại trong tay Đại Tín. La Đại Tín thập phần đắc ý, thanh kiếm tốt đối với người sử dụng kiếm mà thể nghi ngờ có sức dụ hoặc rất lớn. Mà , có huyền thiết bên người từ lâu nếm được ít lợi lộc, càng muốn ngừng mà được.

      Mà người vây xem thấy có bảo kiếm quả nhiên chiếm được ít lợi thế, đối với hàm quang kiếm trong truyền thuyết càng tơ tưởng thôi, lại dấy lên ý chí chiến đấu cùng Đại Tín. Nhất thời bầu khí thực là giương cung bạt kiếm, hết sức căng thẳng.

      Liên tục có nhiều người nhảy lên so tài với Đại Trí, tuy có huyền thiết bảo kiếm chống đỡ, dốc sức chiến đấu được mấy người, cuối cùng sức lực có phần chịu nổi, thế tấn công liền sắc bén tuyệt tình, hề bận tâm đến võ lâm đạo nghĩa, hoàn toàn đoạn tuyệt đường sống, muốn tốc chiến tốc thắng, nhất thời sàn đấu tràn ngập mùi máu tanh.

      Kế Diêu chau mày, bên môi gợi lên tia châm biếm. La Đại Tín nếu phải ỷ vào huyền thiết kiếm, e rằng sớm bị bại. Nhưng lại nghĩ, sức lực con người có hạn, lại bị mọi người thay nhau đối phó, rốt cuộc công bằng ở đâu, nhất thời cũng khó đánh giá.

      Sau khi đánh bại được bảy người, rốt cục suy yếu, bị đối thủ đâm trúng cánh tay phải, máu tươi trào ra. Huyền thiết rơi xuống đất, leng keng tiếng. Trong lòng mọi người đều thở ra hơi nặng nề.

      Ngay sau đó liền bắt đầu trận đánh mới, đao kiếm sắc bén như gió lạnh gào thét. Giữa sân mùi máu tanh càng đậm, mọi người hoặc thương hoặc bại, nhưng đối với hàm quang kiếm vẫn ngừng tham luyến tranh đoạt.

      Kế Diêu giữa đôi lông mày càng lúc càng nhíu chặt. Tiểu Từ thầm thấy may mắn vừa rồi Kế Diêu tham gia. Như thế xem ra, hàm quang kiếm cũng phải thứ đồ tốt lành gì, nhiều giang hồ nghĩa sĩ đều nhìn chằm chằm như hổ đói. bằng cứ ở ngoài bàng quan là tuyệt vời nhất.

      Kế Diêu đột nhiên nhảy vào giữa sân, Tiểu Từ ngây ngẩn cả người, che miệng hô lên tiếng.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 13.2: Hàm quang kiếm
      Kế Diêu rút trường kiếm ra khỏi vỏ, hồi lưu quang nổi lên bốn phía, người ta chỉ thấy ánh sáng chói mắt, nhưng thấy bóng người. Tiểu Từ lo lắng khẩn trương, trong lòng bắt đầu thầm oán hận Thư Thư, xen vào việc của người khác đưa cái gì mà bái thiếp, vạn nhất Kế Diêu bị thương, nàng nhất định phải tìm tính sổ.

      Chỉ trong chốc lát, thấy bạch quang tản ra, Kế Diêu đứng ở giữa sân, khí định thần nhàn, mà đối thủ trường kiếm tuột khỏi tay từ lúc nào, sững sờ bất động.

      – “Ba chiêu?” Người nọ lẩm bẩm khó thể tin. Chán nản lui ra.

      Tiếp tục tới người, Kế Diêu nghênh chiến. Kiếm nhanh, người nhanh, thắng cũng nhanh. ra kiếm chiêu mau lẹ cương mãnh mà thu phóng tự nhiên, qua lại thoắt như gió.

      Tiểu Từ khẽ thở phào, nhưng lại lo lắng cũng như La Đại Tín phải đấu đến kiệt sức, nhìn kĩ, nhưng lại phát Kế Diêu khác Đại Trí. trong vòng mấy chiêu có thể bức bại đối thủ, hiển nhiên so với Đại Trí nhanh hơn nhiều, thể lực tựa hồ cũng có hao tổn bao nhiêu.

      khí tức trầm ổn, ánh mắt bình tĩnh. Di chuyển như côn bằng (loại cá lớn và chim lớn trong truyền thuyết xưa), tĩnh như Thái Sơn. Tâm Tiểu Từ rốt cục bỏ xuống.

      Kiếu Diêu loại được mười bảy người, nhưng chỉ cần dùng đến nửa canh giờ. Mọi người đều sợ hãi thán phục ngớt, khe khẽ tìm hiểu lai lịch của . Mọi người chỉ có thể ngầm than thở, hào tựa như sóng lớn hồng giang, rồi lại liên miên dứt.

      Tiểu Từ cố nén lòng tràn đầy kiêu ngạo, từng làn sóng thu quấn quanh người , cảm thấy chiêu thức của đều như thi như họa.

      người chậm rãi ra từ bên trong lầu gác, khí chất cao quý, giận mà uy. Phía sau có hai gã đại hán hộ vệ, vừa nhìn biết là người có võ công, tinh quang trong mắt bắn ra bốn phía, ánh mắt như ưng dò xét mặt tất cả mọi người.

      cười : “Bổn vương vừa rồi ở trong nội các lầu xem cẩn thận, vị thiếu hiệp này làm cho người ta lau mắt mà nhìn, thể phục.”

      Kế Diêu nghe giọng điệu này, xác nhận là An vương. Liền ôm quyền thi lễ: “Tại hạ Kế Diêu, dám nhận.”

      Triển Hoằng mỉm cười đánh giá , thấy kiêu ngạo siểm nịnh, phong thái bất phàm, nhất thời lại tán thưởng vài phần.

      Nhất Từ đại sư ngồi phía cười ha hả tới, khen: “Kế Diêu, vài năm gặp, nhưng lại có tiến bộ vượt bậc như thế.”

      Kế Diêu vội vàng thi lễ, : “Đại sư, hổ thẹn.”

      – “Ha Ha, gần đây còn nướng bồ câu ăn sao?”

      Kế Diêu sắc mặt đỏ lên, cười : “ dám, chỉ sợ lại là bồ câu đưa tin của phương trượng.”

      – “Ha ha, lão nạp nghĩ tới, từ biệt hai năm, kiếm pháp của ngươi đến nay tinh tiến, nhanh nhập thần nhập hóa, thể tưởng nổi, chẳng lẽ, là lưu quang kiếm pháp?”

      Kế Diêu sửng sốt, thấp giọng : “Đúng vậy.”

      Nhất Từ vuốt râu than thở: “Hàm quang bảo kiếm mà gặp lưu quang kiếm pháp, là tuyệt phối, vương gia nghĩ sao?”

      Triển Hoằng cười : “Bản vương cũng có ý này.” Tay phải duỗi ra, người phía sau lập tức trình lên hộp kiếm.

      mở hộp kiếm, đạo hàn quang như cầu vồng bay lên trời, khí thế khoáng đạt.

      Kiếm, mỏng mà sắc bén, như ánh sáng bạch ngọc ở nơi tối tăm nhất, trong nháy mắt nhấc kiếm lên, mơ hồ có ánh sáng rực rỡ lưu động như giao long lượn quanh.

      cầm kiếm đưa cho Kế Diêu: “Mỹ nhân xứng hùng, danh kiếm tặng hiệp sĩ.” Mọi người cực kỳ hâm hộ ánh mắt theo hàm quang di chuyển, từng tiếng than thở cảm khái vang lên.

      Kế Diêu tiếp nhận hàm quang, chăm chú nhìn kỹ, lúc lâu chầm chậm hỏi: “Thanh kiếm quý giá này thực tặng cho tại hạ sao?”

      – “Đúng vậy.” Triển Hoằng hào phóng cười. Các loại khen ngượi quý trọng biểu lộ bỏ sót.

      Kế Diêu mím môi cười, nhưng lại khẽ lắc đầu thở dài. Lại giương mắt, đôi mắt trong vắt kiên định. giơ cánh tay lên, đạo ngân quang từ đầu mọi người bay qua, trường kiếm bay lượn, trực tiếp cắm thẳng vào hồng giang cuồn cuộn sóng lớn, như giao long nhập vào biển, trong nháy mắt thấy tăm hơi.

      Mọi người thét lên tiếng kinh hãi, tất cả đều khiếp sợ thất sắc.

      Triển Hoằng có chút tức giận, lạnh lùng : “Kế thiếu hiệp đây là có ý gì?”

      Kế Diêu chắp tay cúi chào, cất cao giọng : “Mộc tú cho lâm, phong tất tồi chi. Kiếm này phải vật phàm, ngày sau nhất định đưa tới tranh chấp trong giang hồ, ngoài ra cũng rất dễ làm cho người ta sinh ra ý đầu cơ trục lợi, quên ước nguyện học võ cùng bổn phận ban đầu, lẫn lộn đầu đuôi. Huống chi, nhờ cậy vào vũ khí làm sao thu phục lòng người. Vương gia xưa nay quý người trong võ lâm, chắc chắn cũng muốn chúng hùng hào kiệt vì thanh kiếm mà làm tổn thương hòa khí.”

      Triển Hoằng chấn động, cơn tức giận biến mất.

      Ánh mắt Kế Diêu xa xăm mà bình thản, nhìn quét qua các vị giang hồ nghĩa sĩ dưới sân. Cao giọng : “Các vị đại hiệp, nhân sinh đời người như thời gian qua nhanh, thế gian rất nhiều kỳ trân dị bảo, cho dù có chiếm được về mình, có thể giữ được trong bao lâu? Kế mỗ còn trẻ, lời có chỗ nào đúng thỉnh chư vị chỉ giáo. Vừa rồi trong lúc so kiếm lĩnh hội được sai lầm, lúc này nhất định nhận lỗi.”

      Kế Diêu chính trực ngay thẳng, ôm quyền khom người tạ tội. Gió thổi tới vạt áo, quả thực lỗi lạc xuất trần.

      Nhất Từ đại sư mỉm cười gật đầu: “Kế Diêu, mấy năm gặp, có được kiến giải như thế, đáng mừng.”

      – “Cũng là nhờ đại sư ngày trước từng chỉ bảo, Kế Diêu mặc dù còn là môn đệ của Thiếu Lâm, nhưng từng giờ từng phút dám quên đạo lý võ thuật.”

      Mọi người lặng lẽ gì, cho dù có người đối với hàm quang kiếm vẫn canh cánh trong lòng, nhưng ngại mặt mũi Triển Hoằng, cũng dám lên tiếng, thầm tính toán, chỉ chờ trời tối.

      Tiểu Từ ngưng mắt, cười tươi như hoa, gió biển thổi tới, mọi người hít phải bụi vội vàng che mắt, trong mắt nàng lại chỉ có Kế Diêu, như bờ sông kiệt thạch, ngạo nghễ với biển cả.

      Triển Hoằng ngửa đầu cười dài, đối với Nhất Từ đại sư cười : “Quả là giang sơn có nhân tài mới, tháng sau ở kinh thành diễn ra võ lâm đại hội, trọng tuyển minh chủ võ lâm, Kế thiếu hiệp nhất định phải tới. Bản vương đối với ngươi ký thác kỳ vọng.”

      Kế Diêu ôm quyền cười: “Vương gia khen nhầm! Tại hạ có chuyện quan trọng, võ lâm đại hội sợ là thể tham gia.”

      Triển Hoằng vẻ mặt cứng đờ, làm như vui.

      Nhất Từ cười : “Tùy ý, tùy tâm, tùy duyên.”

      – “Đại sư, Vương gia, tại hạ xin cáo từ.”

      Kế Diêu bước xuống, đối diện với sóng mắt đưa tình của Tiểu Từ, nheo mắt. Khuôn mặt Tiểu Từ vẫn cứ ửng hồng, tiến lên kéo ống tay áo , ôn nhu : “Chúng ta thôi.”

      Miệng giật giật, nhìn xung quanh thấy vẻ mặt mọi người kinh ngạc sửng sốt. Da đầu tê rần, là hối hận nên để nàng mặc y phục nam nhân.

      – “Đáng tiếc đáng tiếc.” hán tử râu quai nón khó nén thất vọng, thốt ra. Có vài vị giang hồ nữ hiệp trái tim cũng thầm tan vỡ.

      Ra khỏi Sùng võ lâu, Tiểu Từ vẫn vui sướng thôi, lôi kéo Kế Diêu hỏi han này nọ. Kế Diêu nhưng lại tập trung, tỉ mỉ nhớ lại những chiêu thức vừa rồi giao thủ. Kiếm pháp mọi người hoặc trọng tấn công hoặc trọng phòng thủ, hoặc linh hoạt khéo léo hoặc trầm ổn chín chắn, hoặc ngoan tuyệt hoặc đẹp đẽ, mà lưu quang thắng ở tốc độ. Tay nắm trường kiếm, bên môi gợi lên ý cười. Bế môn hai năm, rốt cuộc cùng người ta phân cao thấp, hiểu sở trường của mình, biết lấy điểm yếu kẻ địch, tính trước kỹ càng, càng cảm thấy hăng hái.

      Ban đêm, giang hồ truyền rất nhiều lời đồn. rằng có người thừa dịp ban đêm đến hồng giang bắt cá, có người ban đêm vượt qua hồng giang, lại có giang hồ nghĩa sĩ ào ào lên thuyền, ở sông nước ngắm trăng. càng nhiều là, có hiệp khách thiếu niên, phong nhã vô song, nhưng lại là đoạn tụ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :