1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Châu Viên Ngọc Ẩn - Thị Kim (66 chương + 5 PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 10.2: Đoạn tuyệt nhớ nhung

      Kế Diêu sửng sốt, giật mình biết làm thế nào.

      – “ có người đầu tiên tìm đến, về sau sợ còn nhiều hơn, vẫn nên đốt cho sạch .” Nàng hề quay đầu, trong lòng lên dung nhan người, điềm đạm thong dong, ánh mắt ngời sáng, tựa hồ đợi nàng lâu.

      Kế Diêu trong lòng thập phần muốn, nhưng cũng biết lời của di nương có đạo lý. biết di nương đến tột cùng có phải là Tiếu Vân tiên tử hay , nhưng lại biết hai mươi năm yên bình của người muốn bị bất kỳ người nào phá vỡ. từ trong ngực lấy ra thanh đánh lửa, châm lửa từ trong phòng bếp. Gió từng đợt quét qua ngọn lửa, nhất thời lửa cháy hừng hực, bao trùm cả Đào cư.

      Tiêu Dung nghe thấy tiếng lách tách, nhất thời nước mắt lã chã tuôn rơi. Còn nhớ , ôm lấy thắt lưng của nàng, xa xa ngắm mây mù núi, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc. : “Ở Đào cư, chúng ta làm cặp vợ chồng, hỏi hồng trần ưu phiền, chỉ là sơn dân nhàn tản.”

      Lời thề còn đó, lại sớm hóa thành bụi đất. Mười năm dương xa cách, bất quá là năm tháng hoang vắng, hàng đêm tương tư.

      đường Tiêu Dung trầm mặc gì, dường như tâm chồng chất.

      Đến Họa Mi sơn trang là giữa trưa ngày thứ sáu. Tiểu Từ biết được tin tức, từ Bảo Quang các chạy vội ra, bổ nhào vào trong lòng Tiêu Dung, vừa khóc vừa cười.

      Tiêu Dung vuốt ve đầu nàng, đem nàng từ xuống dưới, cẩn thận xem xét, cười : “Hoàn hảo, thiếu cái gì, nhưng ra có béo chút.”

      Tiểu Từ biết sư phụ an ủi mình, cái mũi chua xót, : “Sư phụ, về sau người đâu, ta theo đấy.”

      Thần sắc Tiêu Dung cứng đờ, thở dài: “Nha đầu ngốc.”

      – “Thư công tử, nghĩ tới người sống núi rảnh rỗi như ta cũng bị coi là tiên tử, làm cho người ta thẹn dám nhận. Lại liên lụy công tử hao phí tâm tư mời ta, làm cho ta thực thụ sủng nhược kinh.” Tiêu Dung ngữ khí mặn nhạt, hơi trào phúng.

      Thư Thư ngược lại có chút được tự nhiên, cười yếu ớt: “Nghe tiền bối tùy tiện gặp người khác, cho nên mới ra hạ sách này, đúng là bất đắc dĩ, tại hạ trước bồi lễ.”

      – “Người ở đâu?”

      – “Thỉnh tiền bối theo ta.”

      Tiêu Dung nhìn thấy Mộ Dung Trực hề kinh ngạc, chỉ lạnh lùng câu: “Quả thế.”

      Thư Thư nghe , hỏi: “Xin hỏi tiền bối bệnh này trị như thế nào?”

      Tiêu Dung nhìn thoáng qua Kế Diêu cùng Tiểu Từ, : “Các ngươi ở bên ngoài chờ ta.”

      Tiểu Từ cùng Kế Diêu ra khỏi phòng, thuận tay đóng cửa lại.

      – “ trúng độc nhất mộng đầu bạc, có thuốc trị.”

      Thư Thư sửng sốt: “Nhất mộng đầu bạc?”

      – “Đúng, độc như tên gọi, giống như giấc mộng, đợi tỉnh lại, sợ đầu tóc bạc trắng, là phế nhân.”

      Thư Thư trầm mặc, giống như tin cũng tựa như cam lòng, lại : “Môn chủ nhất phiến môn tiền bối có thể giải được độc này.”

      Nhất phiến môn, quả nhiên là nàng. Tiêu Dung khẽ cười lạnh, đôi môi gắt gao mím chặt áp chế phẫn nộ cùng hận ý trong lòng.

      Thư Thư trầm mặc, chờ Tiêu Dung mở miệng.

      – “Độc này, ta chỉ biết giải pháp, chính là để người dùng công lực mạnh mẽ đả thông huyết mạch toàn thân của , chẳng qua lấy mạng đổi mạng, mà , cũng bất quá chỉ sống lâu hơn mười năm mà thôi.”

      – “Tiền bối là người cứu chết?”

      – “Đúng vậy, độc này được coi là có cách giải, chẳng qua là sống được lâu thêm mười năm, nhưng lại phải đổi bằng tính mạng của người khác.”

      Thanh của nàng lạnh lẽo thê lương, mỗi chữ, đều mang theo nỗi khổ riêng.

      Thư Thư khó nén thất vọng, bên môi lại lên vẻ tươi cười: “Đa tạ tiền bối chỉ điểm. Ta ở đây có phần lễ mọn, cố ý đáp tạ tiền bối.” Thư Thư từ trong ngực lấy ra ba tờ ngân phiếu, hai tay đưa đến.

      Tiêu Dung tiếp nhận, cười , đem ngân phiếu nắm trong lòng bàn tay, nháy mắt, mảnh bụi phấn theo kẽ tay nàng rơi xuống. Thư Thư giật mình, lại gì.

      – “Ta muốn câu, Tiểu Từ là nữ hài được ta nhặt ở Cẩm Tú sơn, tuy là đồ đệ, nhưng lại biết nhiều y thuật, ngươi nếu có chuyện gì, hãy dược vương cốc tìm Tiết thần y, đừng khó xử nàng. Mặc dù phải quân tử, nhưng cũng biết khinh thường việc làm của tiểu nhân.”

      Tiêu Dung chuyện thoải mái, nhưng chứa bên trong là những từ ngữ sắc bén.

      Thư Thư toát mồ hôi lạnh. có chút xấu hổ, cười : “Kỳ ta chẳng qua chỉ hù dọa nàng mà thôi, vẫn chưa làm gì nàng.”

      Tiêu Dung thanh lạnh lùng : “ khi như vậy, chúng ta xin cáo từ.”

      Nàng ra cửa phòng, thấy người hành lang, thân thể cứng lại. cao lớn tuấn, nàng lả lướt thướt tha, như mở ra năm tháng chôn sâu trong lòng làm nàng có chút hoảng hốt, giống như thời gian quay ngược, lại nhớ tới hai mươi năm trước. và nàng từng dựa vào nhau như vậy, tưởng rằng vĩnh viễn.

      Kế Diêu quay đầu lại: “Di nương.”

      – “A Diêu, ngươi theo ta, Tiểu Từ, ngươi trước ở chỗ này chờ, đợi lát nữa A Diêu tới đón ngươi.”

      – “Sư phụ, người vào trong đó? Ta theo được sao?” Vừa nghe đến phải mình ở lại chỗ này, Tiểu Từ thập phần bất an.

      – “Sư phụ muốn làm chuyện.” Tiêu Dung lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt dừng lại mặt nàng, thương cùng thương cảm.

      – “Thư công tử, ta gửi đồ đệ của ta ở lại đây vài canh giờ, sao chứ?” Tiêu Dung ngoái đầu nhìn Thư Thư.

      Thư Thư cười : “Cái này cứ tự nhiên, tiền bối có thể yên tâm.”

      Họa Mi sơn trang xa dần, Kế Diêu hỏi: “Di nương muốn nơi nào?”

      – “Nhất phiến môn.”

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 10.3: Đoạn tuyệt nhớ nhung

      cánh cửa rách nát nổi bật giữa kinh thành phồn hoa, ở bên treo tấm gỗ, viết lung tung ba chữ: nhất phiến môn.

      Tiêu Dung nhìn mặt gỗ nước sơn phai màu, lắc đầu than thở: “Quả là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.”

      Nàng gõ gõ cửa, sau đó từ trong tay áo rút ra phong thư, : “A Diêu, thư này đợt lát nữa hãy mở ra xem, nhớ ở trong đầu, đốt nó.”

      Kế Diêu tiếp nhận, chạm vào, cảm thấy bàn tay Tiểu Dung nhưng lại lạnh đến thấu xương.

      Cửa mở ra, tiểu nha đầu lạnh nhạt : “Môn chủ của ta hôm nay tiếp khách.”

      - “Ngươi chuyển lời, Tiếu Vân tiên tử đến gặp nàng.”

      Tiểu nha đầu kiên nhẫn, : “Môn chủ nhà ta chỉ nhận bạc, tiếp người, lại càng nhận thức các quý danh giang hồ.”

      Tiêu Dung cười : “Ngươi cứ tiếng cho ta là được.”

      Tiểu nha đầu tình nguyện vào, lát, tươi cười quay lại: “Mời vào!”

      Kế Diêu theo Tiêu Dung vào cửa lớn. Nguyên lai ở bên trong chẳng khác nào động tiên, cùng với cánh cửa bên ngoài thực bất đồng, khắp nơi dát vàng, chỗ khảm bảo thạch. Tiêu Dung trào phúng cười, nhìn người trong đại sảnh, chậm rãi qua.

      - “ nghĩ tới, hai mươi năm gặp. Ngươi vẫn mê tiền như thế.”

      Nữ nhân trong đại sảnh nhìn Tiêu Dung thân bố y phong tư yểu điệu, vừa hận lại vừa đố kị, thản nhiên : “Đúng, Bản môn chủ được xưng là thiên hạ đệ nhất ham tài, thể gánh cái tên này.”

      Nguyên lai nàng chính là môn chủ nhất phiến môn Phàm Y. Kế Diêu có chút tức cười. đầu nàng chỉ sợ có đến hai cân hoàng kim, ba cân bảo thạch, mười ngón tay đầy là nhẫn. Dung nhan cũng được tính là cực kỳ xinh đẹp, nhưng có thêm vài phần tục khí.

      - “Ta biết nhất định là ngươi. Thiên hạ biết danh xưng Tiếu Vân tiên tử này chỉ có ngươi.”

      - “ ? Ta cũng muốn nghĩ tới ngươi, bất quá ta tiền, có người cho bạc, ta tự nhiên cũng cố ý giấu diếm.”

      - “Tiếu Vân tiên tử căn bản phải danh hào gì, bất quá vì họ Vân, ta họ Tiêu, thuận miệng chỉ đùa chút mà thôi, bị ngươi nhớ đến hai mươi năm, làm khó ngươi. Ta biết ngươi đối với có tình. Đáng tiếc, chết, ta là người duy nhất biết nguyên nhân, ta cũng , ta cùng giữ bí mật. Ngươi cũng phải hao tâm tổn trí bán tin tức này. Đáng tiếc, ngươi cả đời, ngoài tiền ra, còn có cái gì?”

      Tiêu Dung cười , đột nhiên khóe miệng có tơ máu tràn ra.

      Phàm Y biến sắc.

      - “Ta cứ tưởng rằng ngươi đối với chúng ta còn mang áy náy nhắc lại chuyện cũ, ngờ rằng hai mươi năm sau ngươi vẫn còn nhớ nhung. Đơn giản ta hôm nay cho ngươi kết thúc vừa lòng, cho ngươi tận mắt mới hết hy vọng.”

      Tiêu Dung đưa lưng về phía Kế Diêu, thẳng đến khi giọt máu rơi xuống bảo thạch, Kế Diêu mới cảm thấy đúng. phi thân lên trước, thấy khóe miệng Tiêu Dung tràn đầy máu tươi.

      - “Di nương!”

      Kế Diêu cuống quýt lau vệt máu khóe miệng Tiêu Dung, lại đưa chân khí vào sau lưng nàng, thấy mắt nàng có màu đỏ quỷ dị.

      Tiêu Dung buồn bã cười: “A Diêu, là ta tự hạ độc. Về sau nhờ ngươi chiếu cố nàng.”

      Kế Diêu khiếp sợ nhìn nàng, khó có thể tin.

      Nàng nhìn thoáng qua Phàm Y, cười: “Ngươi vừa lòng chưa? Ngươi rất đáng thương.” xong, mỉm cười tắt thở.

      Kế Diêu tim phổi như nứt ra! Vì sao lại như thế này? Di nương vì sao đột nhiên tự sát? ngơ ngác nhìn khuôn mặt Tiêu Dung, nhất thời cảm thấy thời gian đình trệ, trời đất quay cuồng!

      - “ ra ngoài!” Phàm Y đột nhiên cuồng loạn hô to.

      Kế Diêu tỉnh táo lại, nhìn thấy khóe mắt nàng ta tràn lệ, khuôn mặt vặn vẹo đáng sợ.

      Kế Diêu hốt hoảng ôm lấy thân thể Tiêu Dung, tùy tiện ra khỏi cửa nhất phiến môn. Ánh mặt trời chiếu thẳng đâm vào hai mắt , đau nhói.

      ngồi bậc thềm, ngón tay xoa khuôn mặt di nương, tự huyễn hoặc nàng ngủ. Nhưng da thịt của nàng lại lạnh như băng.

      Kế Diêu rùng mình cái, nhớ tới hành động kì dị của nàng Cẩm Tú sơn, lại nghĩ tới phong thư trước ngực. rút ra, vội vàng nhìn, ngón tay có chút run run.

      Nguyên lai, hết thảy nàng an bài từ trước. Thời điểm nàng nghe thấy bốn chữ “Tiếu Vân tiên tử” có quyết định. Nước mắt vô thanh vô thức chảy xuống, bi thương lại bi thương, nhưng cách nào vãn hồi. Điều duy nhất an ủi chính là, di nương làm như vậy, trong lòng cũng rất an tường, nàng rốt cuộc có thể gặp người kia, cùng bảo toàn chính mình và người nàng muốn bảo toàn.

      lát sau, Kế Diêu giật mình đứng lên ôm Tiêu Dung lên ngựa, thẳng đến Kinh Giao Vĩnh Thọ sơn, chỗ hoàng lăng tiền triều.

      Từ chân núi nhìn qua, Kế Diêu có thể thấy được hoàng lăng ngày xưa, nguy nga cao lớn lại tịch hoang vắng. Kế Diêu dựa theo chỉ dẫn trong phong thư, ở trong rừng tùng tìm thấy ngôi mộ.

      Cỏ xanh um tùm, tùng bách cao thẳng. bia đá chỉ khắc sáu chữ: Vân Cảnh Tiêu Dung chi mộ.

      Hóa ra mười năm trước nàng an bài. Kế Diêu thở dài hơi, trường kiếm lật đất, đem thi thể Tiêu Dung đặt cạnh Vân Cảnh trong quan tài. Hậu thổ lần nữa mai táng cho hai người họ, lục thảo tùng chi bao trùm, yên tĩnh tiếng động. Hai hàng lệ rơi bia mộ, ẩm ướt bốn chữ: Vân Cảnh Tiêu Dung.

      Kế Diêu buồn bã ngẩng đầu, trời xanh bát ngát, mây trôi lững lờ. Nguyên lai, dương xa cách, chẳng qua chỉ khắc. Mà nỗi đau sinh tử, cũng như nước uống của người, ấm lạnh tự hiểu.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Phiên ngoại 1: Phàm Y
      Nàng đứng trước gương đồng, nhìn chính mình trong gương, xiêm y lộng lẫy thượng hạng, đồ trang sức đắt tiền, càng tôn thêm dung nhan như cảnh xuân tươi đẹp của nàng. Nàng vừa lòng thở ra tiếng, ai có thể biết, nàng từng là tên khất cái ăn xin chứ?

      Thị nữ ở bên ngoài cửa bẩm báo: “Môn chủ, có khách.”

      Thân thể nàng rung lên, chỉ cần nhắc tới tiền, nàng cảm thấy bản thân ngay lập tức sinh ra sức lực vô hạn.

      nam tử đứng chờ trong đại sảnh, khoanh tay nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặc y phục màu lam, nhìn tựa biển sâu.

      nghe tiếng đinh , vội xoay người. Nàng kinh ngạc trong chốc lát, chưa từng thấy qua nam tử đạm mạc như vậy, ánh mắt lại có chút nhàn nhạt từ bi.

      – “Quấy rầy.” Thanh của rất êm tai, như tiếng tiêu, như châu ngọc.

      Khóe môi Phàm Y lên nụ cười, phải có lệ, phải khách khí, là trong lòng cảm thấy hân hoan.

      – “Ta muốn tìm quyển kiếm phổ, tên gọi lưu quang.”

      xong, từ trong tay áo xuất ra ba tấm ngân phiếu.

      Phàm Y nhìn , bàn tay trắng nõn thon dài, có đường gân màu xanh nhạt. Nàng lần đầu tiên đối với tiền đưa đến tận tay có chút chần chờ, biết có nên nhận lấy hay . Nếu nàng nhận, có phải sau này đến hỏi nàng tin tức nữa? Nếu nàng nhận, có phải liền cùng nàng chỉ như mối quan hệ khách hàng?

      Nàng liếc nhìn đôi mắt , ôn nhã bình thản như vậy, nàng chợt nhớ tới câu thơ: Lam điền ngày ấm ngọc khói bay.

      – “Môn chủ là ngại ít sao?” hờn giận, thản nhiên mỉm cười.

      – “, phải.” Phàm Y cuối cùng vẫn nhận lấy, cười: “Ta cũng biết khi nào mới có được tin tức, ngươi mỗi ngày đến hỏi thăm chút .”

      – “Được.” xong, liền cáo từ.

      từ đầu đến cuối đều là vẻ mặt bàng quan thanh ôn tồn. Phàm Y ở trong đại sảnh đứng im hồi lâu, mới biết được, nguyên lai đời này nàng nhất có lẽ cũng phải là tiền.

      Nàng lén hỏi thăm lai lịch của , ra tên là Vân Cảnh, gốc gác là Định vương tiền triều. Như vậy, lời đồn trong giang hồ kia, đến tột cùng là hay giả? phong thái quang minh tao nhã, coi tiền tài, làm sao cũng giống tài phú.

      mỗi ngày đều đến, cũng ở lâu quá khắc. làm như nhìn thấy ánh sáng rực rỡ của nàng, cho dù nàng ngày tiêu xài nhiều bạc vào xiêm y trang sức. Ở trong mắt , cũng thấy tia dao động.

      Kỳ , kiếm phổ nàng chỉ cần bốn ngày liền nghe ngóng được. Nhưng nàng cố tình muốn đến mỗi ngày, muốn nhìn thấy , mặc dù mỗi ngày chỉ kịp liếc mắt cái, chỉ được câu, rồi ngay sau đó tất cả đều trở về như trước.

      Rốt cuộc, có ngày, đến cáo từ. , người nhất có thai. muốn thời khắc đều làm bạn bên nàng, cho dù kiếm phổ tìm thấy cũng sao.

      câu kia, làm cho nàng như rơi xuống vực sâu. nguyên lai có người trong lòng.

      – “Nàng tên gì?” Nàng cười hỏi, trong lòng lại rỉ máu. Chỉ cần ra là ai, chân trời góc bể nàng đều có thể tìm được. Nàng theo Cái Bang lập nghiệp, ở trong thiên hạ người vô số, nàng tin chắc, tiền là thứ tốt nhất đời, chỉ cần có tiền, muốn bao nhiêu tin tức cũng được.

      liễm mi mỉm cười, .

      – “Kỳ , kiếm phổ, ta ngày hôm qua nghe đến. Chỉ cần ngươi ra tên của nàng, ta liền cho ngươi.”

      trầm ngâm lát, cười : “Xưng hiệu trong giang hồ là Tiếu Vân tiên tử.”

      Nàng ngẩn người, bốn chữ khắc vào cốt tủy, từ nay về sau huyết nhục dây dưa, đêm thể ngủ.

      , từ đó tin tức. Nàng làm sao chịu bỏ qua, người của , thân thế , có lẽ phải tài phú, nhưng chính là nam châm cực lớn, nàng thường nghĩ, đây là lễ vật ông trời ban tặng cho nàng, vì thế nàng có thể tùy tiện nhận nó cách tự nhiên.

      Mất mấy tháng, mới dò xét được tin tức của , hóa ra rời khỏi kinh thành, cư nơi sơn dã, Nàng chua xót mà ghen tị. Vì nữ nhân, người tao nhã tuyệt thế như lại có thể làm sơn dân?

      Nàng cam lòng, trong lúc đó biết được tin tức, nữ nhân kia cư nhiên là đệ tử của Tiết thần y. Nàng nở nụ cười, ai cũng biết, Tiết thần y tính tình cổ quái, đồ đệ của ông ta nhất định phải độc thân, đem toàn bộ tinh lực đặt lên việc nghiên cứu thuốc. Nữ nhân kia sao có thể rời khỏi dược vương cốc cùng người song túc song phi?

      Nàng viết phong thư, phái người đưa đến dược vương cốc.

      Lần đầu tiên, tin tức của nàng bán được lượng bạc, nhưng lại có cảm giác thư thái trong lòng.

      Thế nhưng, nàng ngờ, về sau lại nghe được kết quả như vậy. Nghe , che chở cho người đỡ lấy kiếm của dược vương. Từ đó, nàng dám hỏi thăm tin tức về nữa. Cũng từ đó lòng của nàng ngày thanh thản, mặc dù thu được nhiều bạc cũng thể đổi lại nụ cười của .

      Trước khi chết còn đặc biệt truyền đến lời nhắn. Chỉ câu , , chưa bao giờ hận bất cứ người nào, ngoại trừ nàng.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Phiên ngoại 2: Tiếu Dung

      Sáng sớm sương mù bao phủ, dường như có linh khí tiên sơn.

      Tiêu Dung mở cửa, đập vào mắt là nam tử tuấn tú như tiên nhân. hơi hơi mỉm cười, nhìn thấy nàng, tựa hồ trong mắt cũng có tia hoảng hốt.

      – “Ngươi tìm ai?”

      – “Tại hạ Vân cảnh, muốn tìm dược vương cầu dược.”

      Người như vậy mỗi ngày đều có, đáng tiếc thuốc của dược vương phải mỗi ngày đều cấp cho. Tiêu Dung theo mười năm, vẫn hiểu tính tình của , thu mười bảy đệ tử, đều lần lượt chạy trốn, bị đuổi mười bốn người. Nàng là đồ đệ hài lòng nhất, nhưng cũng thường bị răn dạy.

      Tiêu Dung cười khổ: “Thuốc của sư phụ ta đặc biệt quý giá. phải ai cũng có thể cầu được.”

      Vân Cảnh lạnh nhạt mỉm cười, ánh mắt sáng quắc: “Ta muốn thử lần.”

      theo nàng vào, gặp dược vương Tiết Chi Hải.

      Tiêu Dung liếc nhìn sắc mặt Tiết Chi Hải, trong lòng trầm xuống. nhìm chằm chằm vào viên thuốc trước mặt, tròn như trân châu, đẹp như đậu đỏ tương tư.

      Nhất mộng đầu bạc, làm cho đắc ý lại thất ý, làm cho kiêu ngạo lại thất bại.

      Trong lòng Tiêu Dung khẽ thở dài, chỉ sợ hôm nay Vân Cảnh đến phải lúc, sư phụ buồn rầu vì nhất mộng đầu bạc, tâm tình tốt, tự nhiên đưa dược.

      ngờ, Tiết Chi Hải đánh giá Vân Cảnh, khó có được kiên nhẫn nghe xong thỉnh cầu của .

      trầm mặc , đột nhiên hỏi câu: “Tay phải của ngươi cầm được cái gì?”

      Vân Cảnh sửng sốt, hiểu những lời này cùng việc đến cầu dược có gì liên quan.

      tự chủ được nhìn thoáng qua Tiêu Dung phía sau Tiết Chi Hải, nàng khuôn mặt như họa, hai tròng mắt linh động cũng nhìn .

      Lông mày nhíu chặt, thấy tay phải của nàng nhàng nắm chặt, buông ra, lại nắm chặt.

      Vân Cảnh suy nghĩ khẽ động, cười : “Tay phải, cầm được chính là tay phải.”

      Thân thể Tiết Chi Hải chấn động, lúc sau lại trầm mặc, giống như thất thần, hoàn toàn quên mất hai người trước mắt.

      lâu sau, phân phó : “Dung nhi, ngươi lấy thuốc cho .”

      – “Vâng.” Tiêu Dung đối với Vân Cảnh mỉm cười, cảm thấy hôm nay vận khí tệ.

      Tiễn ra khỏi cửa, đột nhiên dừng bước, giọng hỏi: “Nàng tên gì?”

      Tiêu Dung có chút luống cuống chân tay, nàng cúi đầu, thấp giọng trả lời: “Tiêu Dung.”

      – “Tiếu Dung?” Thanh có chút nâng cao, có phần kinh ngạc, còn mang theo chút tiếu ý.

      – “Tiêu Dung.” Sắc mặt nàng đỏ lên, kiên nhẫn nhắc lại

      mỉm cười, sâu nhìn nàng. Sau đó xoay người bước vào trong rừng đào. Cành lá như ngọc bích, bóng dáng màu trắng dần dần mất .

      Tiết Chi Hải vẫn trầm tư, ánh mắt yên lặng nhìn nhất mộng đầu bạc. Ăn nó vào, từ nay về sau vô tri vô giác, có lẽ lúc tỉnh lại, đầu tóc bạc trắng, dung mạo già nua. Cũng có thể vĩnh viễn bất tỉnh, cả đời chỉ như giấc mộng.

      – “Tay phải cầm được tay phải. Ta chế ra vị độc này, lại nghĩ ra cách nào để giải nó. Ta là thành công hay vẫn thất bại?” ngẩng đầu, vẻ mặt ảm đạm.

      Tiêu Dung sửng sốt, chậm rãi đến gần, trấn an : “Sư phụ, người nhất định tìm ra cách giải.”

      – “Ta hao hết tâm huyết nửa đời, mới chế ra nhất mộng đầu bạc, kỳ lúc ta nghiên cứu nó, tưởng rằng có giải pháp, nhưng đến lúc này vẫn nghĩ mãi ra, thể nào bắt tay làm. Vừa rồi người nọ câu vạch trần ta. Dung nhi, ngươi hảo hảo dụng tâm, nhất định phải giúp ta chế ra giải dược. Có sinh ắt có diệt, vật khắc vật, ta tin vô phương hóa giải.”

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 11.1: Song phi
      Tiểu Từ chờ ở Họa Mi sơn trang ngày tựa mười năm, từ cửa chính sơn trang đến Bảo Quang các biết bao nhiêu vòng. ngang qua thư phòng Thư Thư, ánh mắt cũng quên dừng lại người .

      Thư Thư trong tay cầm bút lại biết viết vào đâu, dứt khoát ném bút, liếc mắt nhìn Tiểu Từ qua khung cửa sổ, : “ nếu trở lại, tự nhiên có người đến thông báo, ngươi lại lại làm cái gì?”

      Tiểu Từ cho là đúng: “Ta nghĩ từ giờ trở , nhận biết ngươi, người ta bất đồng bất tương mưu! Hy vọng về sau chúng ta trời cao nước ở xa, vĩnh viễn gặp lại, cho dù tái kiến, cũng xem như quen biết.” xong, cười ngọt ngào, ánh sáng trong mắt lưu chuyển, cảm xúc phơi bày, nhịn được vui vẻ.

      Thư Thư trận phiền chán, ném cuộn giấy trong tay, ra khỏi phòng.

      Tiểu Từ trở về Bảo Quang các, nhìn đồng hồ cát, tính canh giờ.

      Sắc trời dần mờ nhạt, nàng lòng dạ yên đứng lên, chạy ra ngoài cửa chính sơn trang, kiễng chân nhìn về nơi xa.

      Hai bên đường hàng dương liễu đung đưa theo gió, con đường như trải dài cuối chân trời. lâu sau, rốt cuộc nhìn thấy bóng đen phi đến, lập tức đập vào mắt người y phục trắng như tuyết.

      Tiểu Từ thở phào nhõm, ánh mắt nụ cười đều tràn ngập niềm vui.

      Mà trước mắt thấy Kế Diêu thần sắc ngưng trọng, mí mắt trũng sâu.

      Tiểu Từ vội hỏi: “Sư phụ đâu?”

      Kế Diêu dừng chút, thanh giống như nghẹn ở cổ họng, khàn giọng : “Nàng , muốn khắp nơi tìm kiếm dược thảo, quay về Cẩm Tú sơn.”

      Tiểu Từ sửng sốt, kinh ngạc : “Ta tự mình trở về?”

      – “Ngươi cần trở về. Đào cư cũng cần ở, ngươi theo ta là được.”

      theo là có ý tứ gì? Trong lòng nàng yên nhưng lại có chút mừng vui, chần chờ lát giọng ngập ngừng: “Ngươi chê ta vướng chân vướng tay sao?” xong, lại thầm hối hận, gì chứ sao phải nhắc nhở , nên từ nay về sau dựa vào mới đúng. Nàng mân mê đôi môi đỏ mọng, áp chế niềm vui trong lòng.

      – “Ta khi nào ngươi vướng chân vướng tay?” Kế Diêu hỏi ngược lại câu, thấy trong mắt nàng lóe lên ánh hào quang, như ngọc sáng lấp lánh. quay đầu đành lòng nhìn, trong lòng thập phần khó chịu.

      – “Kế công tử, như thế nào thấy Tiêu tiền bối?” Thư Thư từ bên trong sơn trang ra, cầm trong tay thiếp vàng.

      Kế Diêu lạnh lùng : “Nàng khắc có chuyện quan trọng, cần công tử phải nhọc lòng.”

      Thư Thư đối với thái độ lãnh đạm của cũng ngại, tiếp tục cười: “Tại hạ đối với kiếm pháp của Kế công tử thập phần khâm phục, kinh thành mấy ngày tới có kiện trọng đại, biết Kế công tử có nghe ?”

      Kế Diêu lắc đầu, cũng tò mò.

      – “An Vương điện hạ vừa thu được thanh kiếm quý, có tên gọi “hàm quang”. Điện hạ là người luôn quý trọng nhân tài, cùng các nhân sĩ trong giang hồ thường xuyên lui tới, xưa nay chiêu hiền đãi sĩ. Điện hạ muốn tặng cây kiếm này cho người có kiếm pháp xuất chúng nhất trong giới võ lâm. Cho nên gửi bái thiếp chiêu mộ các hùng hào kiệt, đầu tháng sáu này ở Sùng Vũ lâu so kiếm, Kế công tử khó có dịp đến kinh thành, bằng thử lần, có thể đánh trận thành danh.”

      – “Ngươi tại sao ?” Tiểu Từ hỏi lại, đối với đề nghị của có chút đề phòng.

      – “Việc này, ta quen sử dụng kiếm, thể tham gia náo nhiệt. Huống chi, chiết phiến của ta so với bảo kiếm cũng kém, nếu có người tạt phấn độc, còn có thể chắn được.” ngữ khí trêu chọc, ràng là nhắc đến chuyện ngày đó ở Đào cư.

      Tiểu Từ tức giận lườm cái.

      Thư Thư đưa bái thiếp ra, Kế Diêu nhận lấy, nhìn lướt qua, cất vào trong ngực.

      Tiểu Từ hỏi: “Ngươi muốn sao?”

      – “Sau rồi tính.”

      Kế Diêu lập tức vươn tay, Tiểu Từ nhàng đặt vào lòng bàn tay , khẽ dùng sức, kéo nàng lên đặt ở trước người, quay đầu giục ngựa phóng .

      Thư Thư mắt phượng híp lại, nhìn bóng dáng hai người xa xa, cười cười.

      Tiếng gió thổi bên tai, trong khí có mùi ẩm ướt.

      Nàng ở trước ngực , khóe môi hơi nhếch lên, vui sướng vô cùng, lại biết người thân cận nhất sớm thả hồn theo gió. Mà , hai hàng lông mày nhíu chặt, chợt sinh ra trách nhiệm và gánh nặng, khiến cho trong lòng trăn trở.

      Mưa bụi rơi nhanh, cây dương liễu bị gió thổi đến xiêu vẹo, con đường vắng lặng. Tiểu Từ rụt cổ trong ngực , xót cho cái áo đơn mỏng manh trong gió lạnh, kịp vào thành, vội vàng tìm nhà trọ ở gần đây, kéo tay nàng vào trong.

      Nhà trọ đơn sơ, lạnh lẽo vắng khách. Lác đác vài người khách qua đường, tàn chén rượi.

      Kế Diêu gọi vài món ăn, nhìn Tiểu Từ cầm tay chén cháo nóng hổi. Khói trắng lượn lờ quanh dung nhan bạch ngọc của nàng, giống như nhiễm bụi trần. thở dài, cảm thấy gánh nặng vai càng thêm vài phần.

      Tiểu Từ ăn hết chén cháo, thân thể ấm áp hơn rất nhiều, lên lầu, lại dùng nước ấm tẩy sạch, càng thoải mái. Nghĩ đến từ nay về sau còn gặp lại Thư Thư, từ nay về sau có thể cùng Kế Diêu ngao du giang hồ, trong lòng vui sướng, giống như chén rượu chậm rãi ngấm vào, làm người ta có chút say.

      Đột nhiên vang lên hai tiếng gõ cửa. Kế Diêu đứng ở cửa, vẻ mặt được tự nhiên, ngữ khí có chút xấu hổ:

      – “Nhất thời tìm thấy y phục để thay, ngươi đem quần áo ướt cởi ra, đặt ở giường, ta cầm hong khô. Chờ ngày mai mua bộ mới.”

      nguyên lai cũng biết quan tâm chăm sóc? Trong lòng Tiểu Từ như được rót mật, cúi đầu mỉm cười, gật gật đầu.

      Kế Diêu đóng cửa lại, hầu ở ngoài cửa.

      Tiểu Từ đem y phục ẩm ướt thoát ra, đặt ở bên giường, còn mình nằm ở trong chăn, đối với ngoài cửa hô tiếng: “Được rồi.”

      Kế Diêu đẩy cửa tiến vào. đến bên giường, sắc mặt đỏ bừng. Tiểu Từ nhìn cái, mặt cũng đỏ, trong lòng càng ngọt ngào, cũng ngượng ngùng.

      dám nhìn thẳng, cầm y phục xong liền xoay người, kết quả dẫm trúng tà váy, lảo đảo cái, suýt nữa ngã.

      Tiểu Từ nhịn được “phì” cười tiếng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :