Chương 10.2: Đoạn tuyệt nhớ nhung
Kế Diêu sửng sốt, giật mình biết làm thế nào.
– “ có người đầu tiên tìm đến, về sau sợ còn nhiều hơn, vẫn nên đốt cho sạch .” Nàng hề quay đầu, trong lòng lên dung nhan người, điềm đạm thong dong, ánh mắt ngời sáng, tựa hồ đợi nàng lâu.
Kế Diêu trong lòng thập phần muốn, nhưng cũng biết lời của di nương có đạo lý. biết di nương đến tột cùng có phải là Tiếu Vân tiên tử hay , nhưng lại biết hai mươi năm yên bình của người muốn bị bất kỳ người nào phá vỡ. từ trong ngực lấy ra thanh đánh lửa, châm lửa từ trong phòng bếp. Gió từng đợt quét qua ngọn lửa, nhất thời lửa cháy hừng hực, bao trùm cả Đào cư.
Tiêu Dung nghe thấy tiếng lách tách, nhất thời nước mắt lã chã tuôn rơi. Còn nhớ , ôm lấy thắt lưng của nàng, xa xa ngắm mây mù núi, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc. : “Ở Đào cư, chúng ta làm cặp vợ chồng, hỏi hồng trần ưu phiền, chỉ là sơn dân nhàn tản.”
Lời thề còn đó, lại sớm hóa thành bụi đất. Mười năm dương xa cách, bất quá là năm tháng hoang vắng, hàng đêm tương tư.
đường Tiêu Dung trầm mặc gì, dường như tâm chồng chất.
Đến Họa Mi sơn trang là giữa trưa ngày thứ sáu. Tiểu Từ biết được tin tức, từ Bảo Quang các chạy vội ra, bổ nhào vào trong lòng Tiêu Dung, vừa khóc vừa cười.
Tiêu Dung vuốt ve đầu nàng, đem nàng từ xuống dưới, cẩn thận xem xét, cười : “Hoàn hảo, thiếu cái gì, nhưng ra có béo chút.”
Tiểu Từ biết sư phụ an ủi mình, cái mũi chua xót, : “Sư phụ, về sau người đâu, ta theo đấy.”
Thần sắc Tiêu Dung cứng đờ, thở dài: “Nha đầu ngốc.”
– “Thư công tử, nghĩ tới người sống núi rảnh rỗi như ta cũng bị coi là tiên tử, làm cho người ta thẹn dám nhận. Lại liên lụy công tử hao phí tâm tư mời ta, làm cho ta thực thụ sủng nhược kinh.” Tiêu Dung ngữ khí mặn nhạt, hơi trào phúng.
Thư Thư ngược lại có chút được tự nhiên, cười yếu ớt: “Nghe tiền bối tùy tiện gặp người khác, cho nên mới ra hạ sách này, đúng là bất đắc dĩ, tại hạ trước bồi lễ.”
– “Người ở đâu?”
– “Thỉnh tiền bối theo ta.”
Tiêu Dung nhìn thấy Mộ Dung Trực hề kinh ngạc, chỉ lạnh lùng câu: “Quả thế.”
Thư Thư nghe , hỏi: “Xin hỏi tiền bối bệnh này trị như thế nào?”
Tiêu Dung nhìn thoáng qua Kế Diêu cùng Tiểu Từ, : “Các ngươi ở bên ngoài chờ ta.”
Tiểu Từ cùng Kế Diêu ra khỏi phòng, thuận tay đóng cửa lại.
– “ trúng độc nhất mộng đầu bạc, có thuốc trị.”
Thư Thư sửng sốt: “Nhất mộng đầu bạc?”
– “Đúng, độc như tên gọi, giống như giấc mộng, đợi tỉnh lại, sợ đầu tóc bạc trắng, là phế nhân.”
Thư Thư trầm mặc, giống như tin cũng tựa như cam lòng, lại : “Môn chủ nhất phiến môn tiền bối có thể giải được độc này.”
Nhất phiến môn, quả nhiên là nàng. Tiêu Dung khẽ cười lạnh, đôi môi gắt gao mím chặt áp chế phẫn nộ cùng hận ý trong lòng.
Thư Thư trầm mặc, chờ Tiêu Dung mở miệng.
– “Độc này, ta chỉ biết giải pháp, chính là để người dùng công lực mạnh mẽ đả thông huyết mạch toàn thân của , chẳng qua lấy mạng đổi mạng, mà , cũng bất quá chỉ sống lâu hơn mười năm mà thôi.”
– “Tiền bối là người cứu chết?”
– “Đúng vậy, độc này được coi là có cách giải, chẳng qua là sống được lâu thêm mười năm, nhưng lại phải đổi bằng tính mạng của người khác.”
Thanh của nàng lạnh lẽo thê lương, mỗi chữ, đều mang theo nỗi khổ riêng.
Thư Thư khó nén thất vọng, bên môi lại lên vẻ tươi cười: “Đa tạ tiền bối chỉ điểm. Ta ở đây có phần lễ mọn, cố ý đáp tạ tiền bối.” Thư Thư từ trong ngực lấy ra ba tờ ngân phiếu, hai tay đưa đến.
Tiêu Dung tiếp nhận, cười , đem ngân phiếu nắm trong lòng bàn tay, nháy mắt, mảnh bụi phấn theo kẽ tay nàng rơi xuống. Thư Thư giật mình, lại gì.
– “Ta muốn câu, Tiểu Từ là nữ hài được ta nhặt ở Cẩm Tú sơn, tuy là đồ đệ, nhưng lại biết nhiều y thuật, ngươi nếu có chuyện gì, hãy dược vương cốc tìm Tiết thần y, đừng khó xử nàng. Mặc dù phải quân tử, nhưng cũng biết khinh thường việc làm của tiểu nhân.”
Tiêu Dung chuyện thoải mái, nhưng chứa bên trong là những từ ngữ sắc bén.
Thư Thư toát mồ hôi lạnh. có chút xấu hổ, cười : “Kỳ ta chẳng qua chỉ hù dọa nàng mà thôi, vẫn chưa làm gì nàng.”
Tiêu Dung thanh lạnh lùng : “ khi như vậy, chúng ta xin cáo từ.”
Nàng ra cửa phòng, thấy người hành lang, thân thể cứng lại. cao lớn tuấn, nàng lả lướt thướt tha, như mở ra năm tháng chôn sâu trong lòng làm nàng có chút hoảng hốt, giống như thời gian quay ngược, lại nhớ tới hai mươi năm trước. và nàng từng dựa vào nhau như vậy, tưởng rằng vĩnh viễn.
Kế Diêu quay đầu lại: “Di nương.”
– “A Diêu, ngươi theo ta, Tiểu Từ, ngươi trước ở chỗ này chờ, đợi lát nữa A Diêu tới đón ngươi.”
– “Sư phụ, người vào trong đó? Ta theo được sao?” Vừa nghe đến phải mình ở lại chỗ này, Tiểu Từ thập phần bất an.
– “Sư phụ muốn làm chuyện.” Tiêu Dung lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt dừng lại mặt nàng, thương cùng thương cảm.
– “Thư công tử, ta gửi đồ đệ của ta ở lại đây vài canh giờ, sao chứ?” Tiêu Dung ngoái đầu nhìn Thư Thư.
Thư Thư cười : “Cái này cứ tự nhiên, tiền bối có thể yên tâm.”
Họa Mi sơn trang xa dần, Kế Diêu hỏi: “Di nương muốn nơi nào?”
– “Nhất phiến môn.”