1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Châu Viên Ngọc Ẩn - Thị Kim (66 chương + 5 PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 8.1: Tiểu biệt

      Ánh trăng như nước, chuyện cũ xa xôi.

      Mười năm trong núi, năm tháng tựa như dải lụa mềm ngâm trong nước, êm dịu đẹp đẽ. Mà những ngày qua quả cơn ác mộng, như hòn đá ném xuống mặt hồ, nổi lên gợn sóng. Nếu phải Kế Diêu, nàng giờ phút này chỉ sợ tự tuyệt ở Liễu Sao các. Nhớ tới Thư Thư, nàng khỏi rùng mình. Nguyên lai thế gian còn có nam nhân như vậy, cùng với Kế Diêu hoàn toàn bất đồng. Nếu Kế Diêu là trời quang trăng sáng, chính là sóng ngầm cuồn cuộn, nghĩ đến đây nàng thầm ảo não, mới vừa rồi hẳn là ỷ vào có Kế Diêu làm chỗ dựa, hung hăng mắng vài câu hả giận.

      Nghĩ vậy, trong lòng nàng dễ chịu hơn nhiều, dần dần bình tĩnh trở lại.

      Nàng nằm xuống giường kéo chăn, nghĩ đến Kế Diêu vừa rồi ở trong này ngủ, dưới chăn giống như còn sót lại hơi ấm của , loại hơi thở làm cho người ta cảm thấy an lòng, chính là như người bệnh trông mong có thuốc lâu ngày, rốt cuộc tâm định như nước.

      Nàng bên môi lên nụ cười yếu ớt, suy nghĩ dần dần trôi xa, mông lung vào giấc ngủ.

      Trời vừa hửng sáng, Kế Diêu đứng trước phòng Tiểu Từ, bàn tay nâng lên lại hạ xuống, qua vài lần, rốt cuộc gõ cửa. có động tĩnh.

      nhìn chính mình đôi chân trần, bất đắc dĩ đập cửa, vẫn có động tĩnh.

      Trong lòng cả kinh, đẩy cửa ra, nhìn thấy giường có người, nhất thời thở phào nhõm.

      khẽ tới trước giường, mặc giày vào, vừa nâng mi mắt thấy nàng vẫn còn ngủ, giường rơi xuống từng tia nắng sớm, mơn man lông mi nàng, có cái bóng nho .

      thở dài, Kỳ trong lòng nghĩ lại mà sợ thôi.

      Ngày ấy, mang theo phong thư xuống núi, hỏi qua rất nhiều người nhưng ai biết Hoạ Mi sơn trang. Sau đó tìm Tiểu Chu, mới biết hóa ra Họa Mi sơn trang ở kinh thành, có tiếng giang hồ hai mươi năm.

      giục ngựa chạy tới kinh thành, đến nửa ngày, đến được Họa Mi sơn trang, lại nghe hạ nhân cho biết chủ nhân Liễu Sao các. Đợi biết Liễu Sao các là thanh lâu, suýt chút nữa tim phổi nứt ra.

      Hoàn hảo, ông trời hậu đãi, nàng bình yên vô , bất quá xem ra bị dọa , suy nghĩ lại có chút hồ đồ, đêm qua, vừa hôn vừa câu kia, thực là dọa chết . Thực ra, nàng rất hiếm khi như thế. Nhớ tới hai năm sống chung gây vô cớ, khóe môi có chút nhếch lên, vừa buồn cười vừa tức giận.

      Nàng trở mình cái, cúi đầu khẽ rên rỉ, mày càng nhíu chặt. Dưới chăn lộ ra nhiều mảng máu loang lổ. Kế Diêu cả kinh, nhàng vén chăn lên. Chỉ thấy miếng vải bố chân của nàng, mơ hồ có vết máu. sờ sờ, xương cốt hoàn hảo, lại nhớ tới đêm qua đường cũng coi như có gì trở ngại, cuối cùng yên tâm, ngồi xuống bàn chờ nàng tỉnh lại. Nắng sớm từ cửa sổ từng tấc từng tấc tràn vào. Đuôi lông mày của nàng dần dần giãn ra, lông mi chớp chớp, con ngươi chuyển động vài cái, mi mắt lật mở, giống như lá xuân ba tháng, tinh tế mềm mại.

      lặng yên bước ra khỏi phòng, đóng cửa.

      Tiểu Từ vươn vai, vừa tỉnh lại nháy mắt cảm thấy hồi hộp, nhìn thoáng qua hành lý bàn, hết thảy đều trôi qua. Có ở đây.

      Giày còn, vậy sớm tới. Bây giờ ở đâu?

      Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, trong lòng nàng vui vẻ, khóe môi khẽ giương lên.

      Kế Diêu đẩy cửa bước vào, trong tay cầm cái khay, mùi cháo bay tới thơm ngát, nàng đói bụng đêm, cái mũi hấp háy, trong lòng càng thêm vui mừng.

      – “Nhanh ăn .”

      vì nàng chuẩn bị bát cháo gạo, đặt lên bàn, lại lột quả trứng gà để vào trong, trứng gà nháy mắt chìm nghỉm.

      Tiểu Từ cứ như thế nhìn bóng lưng của , lưng cũng dày rộng, nhưng lại thẳng tắp như núi, làm cho người ta an tâm, tựa hồ như trời có sập, cũng có thể lấy tay chống đỡ.

      Nàng chậm rãi qua, đứng ở phía sau , rất muốn đưa tay ôm lấy thắt lưng , dán vào lưng lắng nghe nhịp tim đập. Nhưng là, nhớ tới nụ hôn trống trơn đài, nhớ tới đêm qua chạy trối chết, nàng chỉ biết cười khổ.

      – “Ăn , ta phải mua con ngựa.”

      – “Vì sao?”

      – “Ta sợ nó chịu được sức nặng của hai người.”

      Tiểu Từ lẩm bẩm tiếng: “Đêm qua phải cũng hai người cưỡi đó sao.”

      Kế Diêu nghẹn họng, hai người cưỡi ngựa, chỉ sợ qua vài ngày giang hồ truyền đến lời ong tiếng ve. thể , Tiểu Từ tính tình tùy ý, từ sống trong núi quen tự do, làm sao biết miệng lưỡi thế gian đáng sợ như thế nào. quay đầu nhìn nàng, chỉ chỉ vào chén cháo bàn.

      – “Mua ngựa rồi mua y phục cho ngươi, ngươi thế này làm sao ra đường.” Trong mắt mắt ràng mang theo thương tiếc, nhưng ngữ khí lại lạnh lùng.

      Tiểu Từ nhìn xuống tà váy của mình, ngượng ngùng cười cười. Nàng ngồi đối diện , ăn ngụm cháo liền tự chủ liếc mắt nhìn cái, dưới nắng sớm khuôn mặt càng thêm vài phần tuấn dật.

      Ăn cơm xong, Kế Diêu kéo nàng chợ ngựa. Dọc đường, cảnh xuân tươi đẹp ra trước mắt, gió xuân phơi phới lướt qua tay, khẽ vuốt ve vỗ về.

      Người ở chợ ngựa nhiều, Kế Diêu chọn con, quay đầu đối Tiểu Từ : “Lại đây thử xem.”

      Tiểu Từ theo lời qua, đỡ lấy cánh tay nàng, thân thể nàng khẽ động, ngồi ở lưng ngựa, biết vì sao đột nhiên cảm thấy choáng váng, trước mắt mơ hồ, nàng phen nắm lấy tay Kế Diêu, nhảy xuống ngựa.

      – “Làm sao vậy?”

      – “Ta có chút khó chịu, đầu choáng váng.”

      hỏi câu: “No quá?”

      Tiểu Từ liếc mắt nhìn , chưa từng nghe qua no đến chóng mặt.

      đỡ cánh tay nàng, nhìn xung quanh chút, : “ tìm y quán xem sao, có thể do bị hoảng sợ.”

      Tiểu Từ miễn cưỡng vài bước, đột nhiên dừng lại, yên : “Bệnh trạng này rất giống bị trúng độc, bất quá, đồ ăn mấy ngày nay ta đều lưu ý qua, cũng thấy dấu hiệu hạ độc.”

      Kế Diêu sắc mặt lạnh lùng, suy nghĩ lát : “Thư Thư, sau khi chúng ta rời cũng truy đuổi, có phải hạ độc ngươi, biết chúng ta phải về tìm .”

      Tiểu Từ biến sắc, cắn răng dậm chân : “Tiểu nhân bỉ ổi.”

      Kế Diêu nắm trường kiếm, thản nhiên cười: “ phải là đối thủ của ta.”

      cười như ánh mặt trời chiếu sáng đầu, đem sợ hãi của nàng từng chút đánh tan.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 8.2: Tiểu biệt

      Họa Mi sơn trang, Thư Thư chắp tay đứng, giống như nghênh đón khách quý.

      cười cười, hứng thú nhìn Tiểu Từ: “ rồi quay lại, xem ra ngươi thực băng tuyết thông minh.”

      ràng là lời tán dương nhưng từ trong miệng lại mang theo cảm giác mát mẻ. hiểu vì sao, vừa nhìn thấy , Tiểu Từ liền cảm thấy lạnh cả người. Nàng đứng phía sau Kế Diêu, cầm chặt tay . Tay chỉ có chút giật mình, rồi tùy ý để nàng nắm chặt.

      Kế Diêu thẳng vào vấn đề: “Ngươi hạ độc nàng?”

      Thư Thư giương mi mắt: “ có.”

      Tiểu Từ cả giận : “ dối! Ta tuy rằng phải là cao thủ gì, nhưng chút dấu hiệu trúng độc đơn giản chẳng lẽ nhận ra, ngươi rốt cuộc dùng thủ đoạn gì?”

      Thư Thư cười lớn: “Ta biết sư phụ ngươi là cao thủ dụng độc, tự nhiên, ngươi cũng biết biết hai. Cho nên ta cũng hao tâm tổn trí hạ độc. Độc của ngươi, là tự mình mắc phải, đừng trách ta.” phe phẩy quạt, cười rất đắc ý, cũng vô tội.

      Tiểu Từ hít ngụm khí lạnh, quả nhiên là trúng độc. Cẩn thận hồi tưởng, lại biết mình khi nào bị dính.

      Kế Diêu vung trường kiếm đặt lên vai Thư Thư, mui kiếm muốn chạm vào cổ . Bất thình lình, nhưng Thư Thư căn bản lại có ý tránh né, chỉ dùng ngón tay kẹp vào mũi kiếm, cười thành tiếng, vẻ mặt sợ hãi.

      – “Nàng mấy ngày trước cắn ta. Ta quên , máu ta có độc, tuy rằng nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng đủ làm cho người ta choáng váng. Bất quá thời gian dài, rốt cuộc như thế nào, ta cũng .”

      – “Ngươi!” Tiểu Từ tức giận, nguyên lai lại có người như vậy, quả nhiên là ác nhân, ngay cả máu cũng đều có độc!

      – “Đem giải dược ra đây.” Kế Diêu nhìn bộ dáng thực chán ghét, cũng lười cùng nhiều lời, chỉ dùng kiếm trong tay chuyện.

      Thư Thư lấy tay chạm vào lưỡi kiếm, thanh nhàn nhã: “Giải dược ta tự nhiên là có, bất quá ta muốn thỉnh Kế công tử giúp ta làm chuyện.”

      – “Chuyện gì?”

      – “Ta muốn mời sư phụ nàng đến Họa Mi sơn trang chuyến, có gì quan trọng, bất quá là muốn nàng chữa bệnh cho bằng hữu của ta, nghe nàng là người duy nhất có thể trị khỏi bệnh này.”

      Kế Diêu do dự lát, nhìn thoáng qua Tiểu Từ, : “Được, ngươi đưa giải dược cho nàng, ta .”

      – “Việc này, ngươi mời sư phụ tới, ta tự nhiên đưa cho nàng giải dược, ngươi nghĩ rằng ta thích lưu nàng lắm sao, chưa từng thấy qua nữ nhân nào như nàng, xảo trá tai quái khắc sống thể yên ổn.” liếc mắt nhìn Tiểu Từ cái, chậc lưỡi hai tiếng, lại : “Cũng biết ai về sau số khổ cưới nàng, chỉ sợ bị giày vò đến chết.”

      Tiểu Từ tức giận suýt chút nữa quay lưng bỏ .

      Kế Diêu nhưng lại lạnh nhạt cười: “Việc này nhọc công tử lo lắng. Bất quá, lấy được giải dược, ta . Đối với quân tử, ta thủ tín, đối với tiểu nhân phải đề phòng.”

      Thư Thư thân thể cứng đờ, cười : “Được. Giải dược ở chỗ này, ta trước cho nàng ăn vào, nếu ta làm quân tử, Kế công tử có hay cũng làm quân tử?”

      – “Đương nhiên.”

      – “Kế Diêu, đừng nghe .”

      Kế Diêu cầm tay nàng.

      Thư Thư lấy ra viên thuốc, ném qua. Kế Diêu vung trường kiếm, quét lấy viên thuốc đưa cho Tiểu Từ.

      Tiểu Từ nhìn viên thuốc, có chút lo lắng.

      – “ sao, ngươi ăn nếu tốt, ta đem xương cốt hầm canh cho ngươi bồi bổ cơ thể.”

      Kế Diêu nhìn Tiểu Từ câu, mâu quang vừa chuyển, dừng ở người Thư Thư, cười , ánh mắt sắc bén như mũi kiếm lao đến.

      Tiểu Từ bật cười, nuốt viên thuốc, : “Ta mới cần uống canh độc, sợ tim phổi thối rữa.”

      Thư Thư giật giật khóe miệng, trong lòng có chút thất bại, ở trong lòng nàng, ti bỉ, vô sỉ, tại còn độc như xà.

      Viên thuốc mát lạnh, như dòng suối chảy vào lục phủ ngũ tạng. Tiểu Từ từ chơi đùa với dược thảo, giờ phút này cũng biết phân biệt được giả, vừa lòng đối Kế Diêu gật đầu cười.

      Kế Diêu yên lòng, đối Thư Thư : “Được, ta bây giờ dược vương cốc.”

      – “Nàng, phải lưu lại.” Thư Thư dùng đầu quạt chỉ Tiểu Từ, cười .

      Tiểu Từ nắm chặt tay Kế Diêu, cả người lạnh lẽo, vui : “Vì sao?”

      – “Nếu các ngươi bỏ chạy, ta chẳng phải ở nơi này ngốc chờ?”

      – “Chúng ta phải loại tiểu nhân tỉ bỉ như ngươi.”

      – “Việc này, lòng người thể phòng, Kế công tử vừa rồi đáp ứng, ta làm quân tử, như thế nào, Kế công tử muốn đổi ý sao?”

      Kế Diêu bất đắc dĩ, nhưng thấy vừa rồi cũng có thành ý giao ra giải dược, lưu Tiểu Từ ở lại chẳng qua là sợ thất tín chạy lấy người. suy nghĩ lát, : “Được, nàng lưu lại, bất quá nếu ngươi dám đụng vào sợi tóc của nàng, kiếm của ta lưu tình.”

      – “Vậy, Kế công tử vẫn nên kiểm tra xem đầu nàng có bao nhiều sợ tóc , bản công tử thể đảm bảo nàng tưởng niệm người nào đó, có cách nào giải sầu, chính mình giật đứt tóc.” Thư Thư ở người Kế Diêu và Tiểu Từ quét qua quét lại vài lần, ý tứ cần cũng biết.

      Tiểu Từ vừa thẹn vừa giận, vụng trộm liếc nhìn Kế Diêu, biết có phải do mặt trời chiếu vào, sắc mặt thoáng có chút hồng.

      Nàng giật mình, lại nghe Thư Thư cười gượng. Nàng hung hăng trừng mắt nhìn , hận thể lấy quả trứng gà nhét vào miệng , lại dùng trứng gà che đôi mắt phượng kia.

      Kế Diêu thấp giọng : “Ta tìm di nương, ngươi ở lại đây cẩn thận chút. Ta phóng ngựa bất quá chỉ mất vài ngày, ngươi an tâm chờ ta.”

      – “Được.” Tiểu Từ bất đắc dĩ đáp ứng, nhìn thoáng qua Thư Thư, thấy ý cười thoải mái. Kế Diêu rút tay về, lòng bàn tay nàng đột nhiên cảm thấy lạnh.

      nhảy lên ngựa, giục ngựa phóng .

      Lòng bàn tay trống rỗng lan tràn tới tận tâm, nàng phóng mắt ra xa nhìn bóng con tuấn mã cùng y phục trắng như tuyết của . Họa Mi sơn trang đường đầy liễu rủ, bóng dáng biến thành điểm trắng, dần trở nên mơ hồ rồi phút chốc thấy nữa.

      – “Tiểu Từ nương, vẫn là trở về , chớ để gió thổi rớt mấy cọng tóc, Kế công tử quay về lại muốn hầm xương ta nấu canh.”

      Thư Thư ngữ điệu lạnh lẽo tận xương, lại mang theo vài phần trêu chọc, chiết phiến trong tay phe phẩy vài cái rồi khép lại, quay người vào thôn trang.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 9.1: Tắm rửa

      Đạo đãi khách của Thư Thư hiển nhiên so với lần đầu tốt hơn rất nhiều, đặc biệt cấp cho Tiểu Từ hai nha hoàn, tên Tiểu Ngọc, tên Tiểu Yên. Ban đầu Tiểu Từ còn nghĩ rằng Thư Thư có ý cải tà quy chánh, cũng có thành ý đãi khách. Qua vài canh giờ nàng mới biết được, nguyên lai Thư Thư bất quá an bài bên người nàng hai giám thị. Mặc dù thuận tiện hơn chút, nhưng bất cứ lúc nào Tiểu Ngọc và Tiểu Yên cũng thủ ở bên ngoài.

      Xem ra các nàng cũng có chút công phu, hơi thở trầm ổn, phong thái nhanh nhẹn. Ở bên cạnh Tiểu Từ luôn duy trì khoảng cách nhất định. Tiểu Từ khó được cái gì, dù sao các nàng cũng chỉ nghe lời Thư Thư. Chỉ có thể Thư Thư người này dễ tin tưởng bất kỳ ai, mặc dù có lời hứa hẹn của Kế Diêu nhưng vẫn đề phòng, sợ nàng chạy mất. Quả nhiên là lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử a, Tiểu Từ thực buồn bực nhìn những đóa hoa đỗ quyên bên ngoài cửa sổ, nghĩ đến giờ phút này hoa đỗ quyên Cẩm Tú sơn cũng nở rộ, nhuộm hồng sắc xuân. Mà chính mình, giống như chim quyên, bị nhốt vào cái lồng giam nho này. Thư Thư, đáng giận!

      Vừa nhắc tào tháo tào tháo đến. Tiểu Từ nhìn thoáng qua độc xà, trong đầu bắt đầu đủ loại từ ngữ xỉ vả.

      – “Vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên.” cười ha ha tiếng, ý vị thâm trường. Tiểu Từ sửng sốt, nghe ra ý trong lời của , nhất thời sắc mặt ửng đỏ, cỗ khí thế liền tan.

      Thư Thư nhìn nàng, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, da thịt trắng như tuyết nổi lên từng rạng mây hồng, dệt hoa gấm. Vẻ mặt như vậy, là vì người nào mà rực rỡ. có chút vui, trong lòng hậm hực.

      phe phẩy quạt, thản nhiên : “ nương nếu cảm thấy bực bội khó chịu, chi bằng đến sau hoa viên dạo.”

      Tiểu Từ nghe vậy nhìn lướt qua ngoài cửa sổ, ánh mắt sáng ngời.

      xoay người bước ra khỏi cửa. Tiểu Từ thấy rồi, lập tức đứng dậy hướng về hậu hoa viên, Tiểu Ngọc Tiểu Yên theo sát phía sau.

      Hậu hoa viên là khu vườn xuân đầy màu sắc, muôn hoa đua màu khoe sắc, mắt nàng lấp lánh, quả thực so với ngồi trong phòng dễ chịu hơn.

      hành lang vị nữ tử dựa vào bên tường, mi mắt buông xuống, nước mắt chưa khô. Tiểu Từ ngẩn ra, nhận ra đây là đây là Mộ Dung phu nhân ngày hôm đó mình nhìn thấy trong phòng.

      Mộ Dung phu nhân vừa nhìn thấy nàng, vội lấy khăn lau nước mắt. Cười tiếp đón: “Tiểu Từ nương.”

      Tiểu Từ qua, ngồi xuống bên cạnh, suy nghĩ chút thấp giọng : “Sư phụ ta có thể vài ngày nữa trở lại, phu nhân cần quá mức đau buồn.”

      Mộ Dung phu nhân thở dài tiếng: “Ta gả cho mười năm, suốt ngày bôn ba trong chốn giang hồ, vất vả lấy được chức vị minh chủ, ta nghĩ, cuối cùng có thể ở mãi bên cạnh ta, ngờ lại thành như thế này.”

      – “Ông ta là minh chủ võ lâm?” Tiểu Từ mở to hai mắt, khó có thể tin.

      Mộ Dung phu nhân cười khổ: “Hư danh có ích lợi gì? Bộ dáng này muốn hiệu lệnh minh chủ võ lâm còn phải người si mộng.”

      – “Phu nhân, ông ta nếu thân là mình chủ võ lâm, tự nhiên võ công cao cường, làm sao có thể dễ dàng trúng độc?”

      – “Độc này mùi vị, mãi đến khi mê man, ta mới biết được trúng độc, may mắn Thư công tử trượng nghĩa tương trợ.”

      – “?” Tiểu Từ vừa nghe nhắc đến mấy chữ “Trượng nghĩa tương trợ” vốn định cười, nhưng thấy vẻ mặt u sầu của Mộ Dung phu nhân, lại nhịn xuống.

      – “Chỉ sợ có mưu đồ khác, phu nhân vẫn nên cẩn thận là tốt hơn.” Tiểu Từ nghĩ nghĩ, rốt cuộc nhịn được, đem lời trong lòng ra.

      – “ , Thư công tử là người vô cùng tốt, sau khi phu quân trúng độc, bằng hữu giang hồ đều trốn kịp, kính nhi viễn chi. Chỉ có Thư công tử niệm tình cũ, cố ý đem phu quân an bài vào Họa Mi sơn trang dưỡng bệnh. Lại có lòng thỉnh sư phụ nương đến chữa bệnh, là hoạn nạn gặp tri giao.”

      – “ ?” Tiểu Từ vặn hỏi câu, trong lòng nhưng lại có chút tin. Nghĩ đến những thủ đoạn của , tâm nàng sinh ra cảm giác lạnh lẽo.

      – “Thư công tử là người cực hào sảng, ra tay hào phóng, ở giang hồ rất có tiếng tăm, nương biết sao?”

      Xem ra tên này rất được lòng nhiều người. Tiểu Từ bĩu môi, muốn ở trước mặt Mộ Dung phu nhân nhiều lời, chỉ : “Ta sống ở vùng sơn dã, kiến thức hạn hẹp, đối với chuyện giang hồ thực biết rất ít.”

      – “Thư công tử là người tốt, nương về sau biết.”

      – “Ta mới muốn cùng có cái gì về sau, hy vọng vĩnh viễn đều gặp lại .” Tiểu Từ hừ tiếng. Người tốt? nếu xem là người tốt, đời này còn có ngươi xấu sao?

      Mộ Dung phu nhân cười cười. Đột nhiên : “Ta thấy công tử đối với nương rất tốt, gian phòng nương ở tên là Bảo Quang các, nghe bên trong bài trí đều là những thứ có giá trị, đủ để mua được vài con phố.”

      – “ ?” Tiểu Từ sửng sốt, nhớ tới cái bình ngày hôm trước nàng đập nát.

      Nàng muốn tiếp tục cùng Mộ Dung phu nhân chuyện phiếm, đứng dậy cáo từ, trở về phòng. Quả nhiên, nhìn kỹ, nàng cũng chú ý tới cánh cửa phòng được đẽo gọt trang trí rất khéo léo.

      bảng gỗ , ở viết ba chữ nhắn tinh tế “Bảo quang các”, như đóa hoa hề hấp dẫn người chú ý.

      Nàng cười đánh giá cách bài trí trong phòng, cầm lên đặt xuống. thầm nghĩ rằng, nếu lại khi dễ nàng, nàng đem cả căn phòng này phá nát, làm cho tức chơi! Nghĩ đến đây, “Phì” cười tiếng, cảm thấy chính mình sợ gì mà ra đòn sát thủ.

      Thư Thư lại vào, vẻ mặt có chút hòa hoãn. Nhìn thấy nàng bộ dáng thập phần vui vẻ, có chút kinh ngạc hỏi: “ nghĩ cái gì?”

      Tiểu Từ giơ lên cái bình, hỏi: “Cái này bao nhiêu bạc?”

      – “ nhiều lắm, ước chừng năm trăm lượng.”

      nhiều lắm? Năm trăm lượng! Tiểu Từ ngẩn ra, đủ, đặt xuống. Lại cầm lên ống đựng bút bằng phỉ thúy, hỏi: “Còn cái này?”

      – “ dưới trăm hai.”

      Nga, vẫn chưa đủ. Cuối cùng cầm lấy con bạch ngọc tì hưu nho hỏi: “Cái này?”

      Thư Thư chau mày: “Vật nhớ .” hiểu vì sao nàng đối với những đồ vật này nổi lên hứng thú.

      Con Tỳ Hưu, phải Kỳ Hưu có ở Việt Nam. Nó là sản phẩm tưởng tượng của người Trung Quốc. Hình dáng giống con Kỳ Lân nhưng dài người hơn 1 chút vì là rồng con. Trong truyền thuyết về con rồng ở Trung Quốc, Tỳ Hưu là con út (con thứ 9), sinh ra bị dị tật bẩm sinh, có hậu môn. Vì bị dị tật nặng như vậy, lại có đội ngũ Đại phu cao cấp và phương tiện cứu chữa đại nên sau vài ngày chào đời, Tỳ Hưu thăng thiên. Ngọc Hoàng Thượng đế thấy Tỳ Hưu khóc oe oe thảm thương nên rất lấy làm đau xót, cho rằng đó là lỗi của mình gây ra nên cho Tỳ Hưu trở lại nhân gian, hiển linh thành thần.

      Tiểu Từ kiên quyết đem tì hưu ném mặt đất, sau đó chống nạnh cười : “Nếu lần sau còn khi dễ ta, ta liền đập tan ngàn lượng vật của ngươi, hừ hừ.” Nàng tự nhận là uy hiếp này rất kinh sợ, nhưng ánh mắt Thư Thư cũng động phần, cười như có chuyện gì.

      – “Nghìn vàng khó mua được nụ cười. Ngươi cứ tùy ý đập.”

      xoay người cái, rời .

      Tiểu Từ kinh ngạc nhìn bóng lưng của , lại nhìn những mảnh vỡ mặt đất, chính mình cảm thấy đau lòng. Xem ra làm người xấu phải cứ muốn là được. Nàng thở dài tiếng, vừa mới nảy sinh biện pháp áp chế xem ra có hiệu quả! Uổng phí hy sinh cái bạch ngọc tì hưu.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 9.2: Tắm rửa

      Thư Thư giống như thực lo lắng cho nàng, thường thường dạo qua Bảo Quang các vài vòng, cũng gì, lại biết nghĩ cái gì, chỉ là ánh mắt tình bất định đảo qua người nàng, làm cho lông tơ người nàng đều dựng đứng.

      Ngày thứ hai, Thư Thư coi như so với hôm qua thân thiện hơn vài phần, cố ý sai người mang tới cho nàng mấy bộ y phục.

      Vài món sam y mùa xuân, vừa nhìn đều là chất liệu thượng hạng. Tiểu Từ vốn muốn cảm kích, thế nhưng bị đường cưỡng ép từ Cẩm Tú sơn về đây, bộ y phục để tắm rửa cũng có, y phục người mặc qua năm ngày, lại ở trà lâu bị chính mình tự tay xé rách, sớm chật vật chịu nổi.

      - “Tiểu Yên, ta muốn tắm rửa, phải nơi nào?”

      Tiểu Yên chần chừ lát, : “Ta hỏi chủ nhân.”

      Chỉ chốc lát, nàng trở về, : “ nương, mời theo ta.”

      Tiểu Yên dẫn đường, Tiểu Ngọc theo phía sau, đưa Tiểu Từ đến cái hồ tắm sau viện, nghĩ là ôn tuyền từ núi dẫn xuống, nước bên trong lượn lờ bốc lên tầng hơi nước mỏng manh, tỏa ra mùi vị ôn nhuận.

      - “ nương, mời.”

      Tiểu Từ nhìn hai người hề có ý tứ rời , sắc mặt đỏ lên, : “Chẳng lẽ các ngươi muốn nhìn ta tắm sao?”

      - “Nô tỳ dám, đây là phân phó của chủ nhân, mời nương.”

      Tiểu Từ cắn răng hận tiếng “Thư Thư”, thấp giọng : “Các ngươi cầm quần áo chờ ở bên ngoài, chờ ta tắm xong, gọi các ngươi vào. Ta có quần áo tự nhiên chạy được, cái này nhị vị có thể yên tâm.”

      Tiểu Ngọc cùng Tiểu Yên liếc nhìn nhau, rốt cục cầm quần áo ra ngoài.

      Tiểu Từ thở phào nhõm, cởi quần áo bước xuống ôn tuyền. Nước trong hồ có độ ấm vừa vặn thích hợp với da thịt, trong nước còn có cái tháp bạch ngọc, cỏ thể nửa nằm nửa ngồi dựa vào, đem thân thể ngâm trong nước. Nàng chậm rãi khuấy đảo dòng nước, nhìn cột nước ở da thịt nõn nà lăn xuống, đột nhiên nhớ tới ngày trước Kế Diêu ở giữa ôn tuyền. Mặc dù có người, nàng cũng bất giác bưng kín hai má, chỉ cảm thấy da thịt phi thường nóng, màn kia nhưng lại ràng ngay trước mắt, giống như nhìn thấy những bọt nước loang loáng ngực .

      Tiểu Yên đứng ở cửa, gọi tiếng: “Chủ nhân.”

      Thư Thư nhướng mày, thấp giọng : “Sao trông chừng nàng?”

      Tiểu Ngọc giơ quần áo trong tay : “Nàng chúng ta cầm quần áo của nàng, nàng thể chạy.”

      - “Nàng mặc y phục bẩn chạy sao?”

      Thư Thư cười lạnh, nha đầu kia, tựa như con chim non an phận. nghe bên trong có tiếng nước liền thoáng yên tâm, bàn tay vén màn lên chần chừ chút lại buông.

      Kia ngày ở Liễu Sao các, vốn định tự mình kiểm tra, lại bị Kế Diêu cắt ngang. Mà nay, biết như thế nào, lại ngoan tuyệt như lúc đó, sợ nàng đối với mình càng thêm chán ghét.

      Tiểu Ngọc lên tiếng, vén rèm vào.

      Tiểu Từ kinh hô tiếng, trầm trong nước.

      Tiểu Ngọc cười : “ nương, ta đem y phục tới.”

      Tiểu Từ sắc mặt đỏ bừng, : “Ngươi đặt ở bên cạnh .”

      - “Công tử muốn ta mặc cho nương.”

      Tiểu Từ vừa thẹn vừa vội, : “Ta tự làm được.”

      Thư Thư ở ngoài rèm thong thả : “Nếu cho nàng ta thị hầu, bản công tử đích thân giúp ngươi.” xong dùng quạt vén rèm lên, leng keng, trong lúc đó, quạt giấy nửa tiến nửa lui, trêu đùa những hạt châu bức rèm, trong lòng Tiểu Từ kinh hoảng.

      Thư Thư chết tiệt! là ti bỉ hạ lưu! Tiểu Từ cắn răng, từ trong dòng nước đứng lên, bọt nước chảy xuống, da thịt nàng như khối noãn ngọc tỏa sáng rực rỡ, dáng người thướt tha đầy đặn.

      Tiểu Ngọc đem y phục khoác vào người nàng, cẩn thận dưới đánh giá, ánh mắt cực kỳ hâm mộ.

      Tiểu Từ rất tự nhiên, có chút xấu hổ, ảo não buồn bực: “Tiểu Ngọc, ngươi nhìn cái gì? người ngươi phải cũng có sao?”

      Tiểu Ngọc “phì” cười thành tiếng, nháy mắt mấy cái: “Là chủ nhân muốn ta xem, người nương phải hay có cái gì đó.”

      Tiểu Từ vừa xấu hổ vừa tức giận, Thư Thư, quả nhiên cho tới bây giờ có ý gì tốt. Lúc nàng tắm rửa còn phái người đến quan sát, sau đó hồi phải tỉ mỉ báo lại cho sao? Tiểu Từ suýt nữa hôn mê, hận thể giờ phút này đem Thư Thư nướng ăn.

      Tiểu Ngọc giúp nàng mặc quần áo xong lập tức ra ngoài, sau đó đối với Thư Thư ở ngoài rèm bẩm báo: “Có hai cái.”

      - “Hai cái?” Thư Thư ngạc nhiên .

      - “Vâng, cái bên cánh tay trái, giống đóa hoa túc, cái kia ở bên cánh tay phải, là chấm hình tròn.”

      - “Cánh tay phải?” Thư Thư lẩm nhẩm tiếng, giật mình nhàng cười, trong ngực hiểu sao khẽ động.

      Tiểu Từ đứng ở bên trong, ràng nghe thấy Thư Thư và Tiểu Ngọc chuyện, tức giận nghiến răng nghiến lợi, xấu hổ như rạng mây đỏ trải rộng, nhưng có dũng khí đẩy mành ra trừng mắt với tên độc xà kia. ngay cả người nàng có bao nhiêu hồng ấn đều hỏi rành mạch. là nhục nhã, nàng giờ phút này muốn kiếm giết chết , lại ngượng ngùng ngay cả bước chân cũng nổi.

      Đợi hồi lâu, bên ngoài rốt cuộc có người. Tiểu Từ hít sâu hơi, cảm thấy tâm tình bình tĩnh hơn rất nhiều. Nàng đẩy bức rèm che, bỗng nhiên đập vào mắt là khuôn mặt Thư Thư ý vị thâm trường, nụ cười ái muội như tìm tòi nghiên cứu, cười gian, cười xấu xa! Tiểu Từ mặt bắt đầu nóng bừng, ánh mắt có điểm dừng. Nàng cắn môi, nắm quyền, trong lòng tự nhủ: quân tử báo thù, mười năm muộn. Quên , cừu cũng cần báo, vĩnh viễn thấy là tốt nhất!

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 10.1: Đoạn tuyệt nhớ nhung

      Dược vương cốc cũng dễ tìm, Kế Diêu loanh quanh dưới khe núi hơn nửa canh giờ mới được người tiều phu chỉ dẫn đến cửa cốc. rừng đào trải dài bất tận, cỏ xanh tươi tốt, lác đác vài đóa hoa mới hé nụ, có vài phần giống chốn bồng lai tiên cảnh.

      Trong rừng đột nhiên truyền đến thanh trong trẻo tựa chuông gió: “Ngươi trúng loại độc tên là tiệm thâm.”

      – “Thỉnh nương chỉ giáo.” giọng nam trầm có chút run run.

      Kế Diêu dừng bước, đưa mắt quan sát.

      – “Tiệm thâm ngươi cũng sao? Chất độc từ bên ngoài, dần dần xâm nhập. Ngày thứ nhất chẳng qua da thịt có chút ngứa, ngày thứ hai xương cốt bắt đầu đau nhức, sang ngày thứ ba, ngươi dần dần thấy đau bụng, đau đầu, đại khái nhịn quá sáu ngày.”

      Thanh kia có phần run rẩy: “ nương cứu ta!”

      – “Ta tại sao phải cứu ngươi?”

      – “ nương chẳng phải là cháu của dược vương sao? Nghe dược vương là người nhân nghĩa, thỉnh nương cứu mạng!” Bùm tiếng, hán tử kia quỳ sụp xuống đất.

      Nàng kia thế nhưng cười rộ lên: “Ai với ngươi ông nội ta có nhân nghĩa? phải là ngươi tự biên tự diễn , ha ha, trong giang hồ ông ta y thuật cao minh còn được, tính tình kỳ quái cũng sai, nhưng chưa từng nghe qua ông ta có nhân có nghĩa. Hừ, ta hận nhất là những kẻ dối.”

      Nàng quay người lại, làn váy đỏ rực lướt qua. Hán tử kia phen nắm lấy gấu váy nàng cầu xin: “Thỉnh nương cứu mạng, tại hạ xin ghi nhớ đại ơn đại đức của nương!”

      – “ cần, trở về chuẩn bị hậu .”

      Kế Diêu hít ngụm khí lạnh, người như vậy xứng với chữ “Y”. rảo bước tiến lên, ôm quyền : “ nương xin dừng bước!”

      Nàng kia xoay người, dung nhan xinh đẹp nhưng sắc mặt lại lạnh lùng. Nàng nhíu mày hỏi: “Ngươi là ai?”

      – “Tại hạ Kế Diêu, cứu mạng người đối với nương bất quá chỉ là tiện tay, mà đối với , chính là mạng sống, còn liên lụy cha mẹ thê nhi rất nhiều người. nương sao tích đức làm việc thiện cứu ?”

      – “Hừ, ngươi làm sao biết là chỉ tiện tay? Ngươi có biết rằng muốn hái được dược thảo kia phải lên tận đỉnh tuyết sơn! Ta với vốn quen biết, vì sao phải lãng phí dược thảo quý giá để cứu . Thời điểm ta hái thuốc nếu có gì bất trắc, ai tới cứu ta?”

      Nguyên lai còn có nữ tử miệng lưỡi sắc bén như vậy. Kế Diêu bị chất vấn á khẩu trả lời được. Muốn phản bác lại cảm thấy lời nào của nàng cũng có lý.

      Nàng kia nhìn thoáng qua đại hán : “Chỉ có thể trách chính ngươi cẩn thận, biết giang hồ hiểm ác, còn hứng thú xông pha, ta có hai chữ tặng cho ngươi: xứng đáng!”

      Kế Diêu cau mày, nhìn nữ tử này, vô cùng tức giận nhưng lại thúc thủ vô sách.

      Nàng lạnh lùng cười, xoay người muốn vào cửa đá. Kế Diêu lúc này mới nhớ tới mục đích đến đây, vội hỏi: “Xin hỏi, di nương của ta tên Tiêu Dung có ở bên trong ? Ta có chuyện quan trọng cần gặp.”

      Nàng dừng bước, quay đầu đánh giá : “Di nương? Ngươi chờ ở đây.”

      Đại hán kia thất vọng mất hồn ngã ngồi bên cửa đá, sắc mặt thảm bại.

      Chỉ chốc lát, Tiêu Dung từ bên trong ra, nhìn thấy , chấn động.

      – “Sao ngươi lại tới đây?”

      Kế Diêu đem tình đại khái kể qua lần, sắc mặt Tiêu Dung dần chuyển sang lạnh băng.

      – “Tiếu Vân tiên tử.” trong miệng nàng thầm tiếng, ánh mắt vụt qua tia hoảng hốt cùng đau xót. Nàng giật giật khóe miệng, lên nụ cười lạnh: “Nàng, nhớ đến ta hai mươi năm, dễ dàng.”

      – “Di nương, người ai?”

      Tiểu Dung trả lời nghi vấn của , chỉ : “A Diêu, chúng ta nhanh .”

      Kế Diêu nhìn thoáng qua đại hán bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Di nương, người có thể giải độc cho ?”

      Tiêu Dung suy nghĩ chút, thản nhiên : “Ta nếu ở chỗ này chữa cho , hay lắm. Ngươi dìu ra ngoài cốc chờ ta.”

      Kế Diêu dẫn người nọ trước, Tiêu Dung theo phía sau, sau khi xem mạch, đột nhiên lấy ra thanh chủy thủ, cắt cổ tay hán tử.

      đau đến nhe răng, nhưng lại thể cất tiếng . Nhìn máu chảy ra màu đen, Tiêu Dung lấy trong ngực lọ thuốc bột rắc lên miệng vết thương, dùng nội lực đẩy dược vào trong mạch máu, rồi điểm huyệt cầm máu cho .

      – “Ba ngày thể ăn cơm, dốc sức uống nước. Đại khái tháng, chất độc này mới xem như hoàn toàn phá giải. Chất độc này là vật gia truyền của tộc Hải Thị, chẳng lẽ ngươi đắc tội với họ?”

      – “Đa tạ tiền bối cứu giúp. Việc này đến rất dài. Tại hạ là nhị đương gia Lạc Tây của Đà bang. Đà bang vẫn luôn được Mộ Dung minh chủ chiếu cố, thập phần cảm kích. Minh chủ đột nhiên bị bệnh, Hải Thị ỷ vào có chỗ dựa ở kinh thành, kêu gọi lập minh chủ mới. Đà bang chúng tôi tự nhiên thể ngồi yên, nghĩ đến đại hội võ lâm thay Mộ Dung minh chủ chuyện. Hải Thị đối với chúng ta hạ thủ, là muốn uy hiếp những người giúp cho họ Mộ Dung.”

      – “Mộ Dung minh chủ.” Tiêu Dung thấp giọng nhắc tiếng, vẻ mặt ảm đạm.

      – “Ân tình của nhị vị, ta ngày sau báo đáp.” Lạc Tây vô cùng cảm kích.

      Dưới chân núi sau khi chia tay Lạc Tây, Kế Diêu cùng Tiêu Dung giục ngựa chạy về kinh thành.

      ngang qua Cẩm Tú sơn, Tiêu Dung đột nhiên : “A Diêu, ta muốn về Đào cư chuyến.”

      Kế Diêu theo lời cùng Tiêu Dung lên núi. Đào cư mấy ngày có bóng người, càng có vẻ vô cùng tĩnh lặng.

      Tiêu Dung đứng lặng giữa sân, mặc gió thổi bay quần áo và tóc của nàng, nàng giờ phút này như pho tượng đá, sừng sững ở trong gió. Kế Diêu lẳng lặng đứng phía sau, biết nàng giờ đây nghĩ đến cái gì.

      lâu sau, nàng thở dài tiếng, tựa hồ như thu lại những năm tháng sống ở Đào cư vào trong lòng. Nàng cuối cùng nhìn thoáng qua từng nơi có buồn, vui, thống khổ, hạnh phúc, thản nhiên : “Kế Diêu, đốt .”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :