Chương 10.1: Đoạn tuyệt nhớ nhung
Dược vương cốc cũng dễ tìm, Kế Diêu loanh quanh dưới khe núi hơn nửa canh giờ mới được người tiều phu chỉ dẫn đến cửa cốc. rừng đào trải dài bất tận, cỏ xanh tươi tốt, lác đác vài đóa hoa mới hé nụ, có vài phần giống chốn bồng lai tiên cảnh.
Trong rừng đột nhiên truyền đến thanh trong trẻo tựa chuông gió: “Ngươi trúng loại độc tên là tiệm thâm.”
– “Thỉnh nương chỉ giáo.” giọng nam trầm có chút run run.
Kế Diêu dừng bước, đưa mắt quan sát.
– “Tiệm thâm ngươi cũng sao? Chất độc từ bên ngoài, dần dần xâm nhập. Ngày thứ nhất chẳng qua da thịt có chút ngứa, ngày thứ hai xương cốt bắt đầu đau nhức, sang ngày thứ ba, ngươi dần dần thấy đau bụng, đau đầu, đại khái nhịn quá sáu ngày.”
Thanh kia có phần run rẩy: “ nương cứu ta!”
– “Ta tại sao phải cứu ngươi?”
– “ nương chẳng phải là cháu của dược vương sao? Nghe dược vương là người nhân nghĩa, thỉnh nương cứu mạng!” Bùm tiếng, hán tử kia quỳ sụp xuống đất.
Nàng kia thế nhưng cười rộ lên: “Ai với ngươi ông nội ta có nhân nghĩa? phải là ngươi tự biên tự diễn , ha ha, trong giang hồ ông ta y thuật cao minh còn được, tính tình kỳ quái cũng sai, nhưng chưa từng nghe qua ông ta có nhân có nghĩa. Hừ, ta hận nhất là những kẻ dối.”
Nàng quay người lại, làn váy đỏ rực lướt qua. Hán tử kia phen nắm lấy gấu váy nàng cầu xin: “Thỉnh nương cứu mạng, tại hạ xin ghi nhớ đại ơn đại đức của nương!”
– “ cần, trở về chuẩn bị hậu .”
Kế Diêu hít ngụm khí lạnh, người như vậy xứng với chữ “Y”. rảo bước tiến lên, ôm quyền : “ nương xin dừng bước!”
Nàng kia xoay người, dung nhan xinh đẹp nhưng sắc mặt lại lạnh lùng. Nàng nhíu mày hỏi: “Ngươi là ai?”
– “Tại hạ Kế Diêu, cứu mạng người đối với nương bất quá chỉ là tiện tay, mà đối với , chính là mạng sống, còn liên lụy cha mẹ thê nhi rất nhiều người. nương sao tích đức làm việc thiện cứu ?”
– “Hừ, ngươi làm sao biết là chỉ tiện tay? Ngươi có biết rằng muốn hái được dược thảo kia phải lên tận đỉnh tuyết sơn! Ta với vốn quen biết, vì sao phải lãng phí dược thảo quý giá để cứu . Thời điểm ta hái thuốc nếu có gì bất trắc, ai tới cứu ta?”
Nguyên lai còn có nữ tử miệng lưỡi sắc bén như vậy. Kế Diêu bị chất vấn á khẩu trả lời được. Muốn phản bác lại cảm thấy lời nào của nàng cũng có lý.
Nàng kia nhìn thoáng qua đại hán : “Chỉ có thể trách chính ngươi cẩn thận, biết giang hồ hiểm ác, còn hứng thú xông pha, ta có hai chữ tặng cho ngươi: xứng đáng!”
Kế Diêu cau mày, nhìn nữ tử này, vô cùng tức giận nhưng lại thúc thủ vô sách.
Nàng lạnh lùng cười, xoay người muốn vào cửa đá. Kế Diêu lúc này mới nhớ tới mục đích đến đây, vội hỏi: “Xin hỏi, di nương của ta tên Tiêu Dung có ở bên trong ? Ta có chuyện quan trọng cần gặp.”
Nàng dừng bước, quay đầu đánh giá : “Di nương? Ngươi chờ ở đây.”
Đại hán kia thất vọng mất hồn ngã ngồi bên cửa đá, sắc mặt thảm bại.
Chỉ chốc lát, Tiêu Dung từ bên trong ra, nhìn thấy , chấn động.
– “Sao ngươi lại tới đây?”
Kế Diêu đem tình đại khái kể qua lần, sắc mặt Tiêu Dung dần chuyển sang lạnh băng.
– “Tiếu Vân tiên tử.” trong miệng nàng thầm tiếng, ánh mắt vụt qua tia hoảng hốt cùng đau xót. Nàng giật giật khóe miệng, lên nụ cười lạnh: “Nàng, nhớ đến ta hai mươi năm, dễ dàng.”
– “Di nương, người ai?”
Tiểu Dung trả lời nghi vấn của , chỉ : “A Diêu, chúng ta nhanh .”
Kế Diêu nhìn thoáng qua đại hán bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Di nương, người có thể giải độc cho ?”
Tiêu Dung suy nghĩ chút, thản nhiên : “Ta nếu ở chỗ này chữa cho , hay lắm. Ngươi dìu ra ngoài cốc chờ ta.”
Kế Diêu dẫn người nọ trước, Tiêu Dung theo phía sau, sau khi xem mạch, đột nhiên lấy ra thanh chủy thủ, cắt cổ tay hán tử.
đau đến nhe răng, nhưng lại thể cất tiếng . Nhìn máu chảy ra màu đen, Tiêu Dung lấy trong ngực lọ thuốc bột rắc lên miệng vết thương, dùng nội lực đẩy dược vào trong mạch máu, rồi điểm huyệt cầm máu cho .
– “Ba ngày thể ăn cơm, dốc sức uống nước. Đại khái tháng, chất độc này mới xem như hoàn toàn phá giải. Chất độc này là vật gia truyền của tộc Hải Thị, chẳng lẽ ngươi đắc tội với họ?”
– “Đa tạ tiền bối cứu giúp. Việc này đến rất dài. Tại hạ là nhị đương gia Lạc Tây của Đà bang. Đà bang vẫn luôn được Mộ Dung minh chủ chiếu cố, thập phần cảm kích. Minh chủ đột nhiên bị bệnh, Hải Thị ỷ vào có chỗ dựa ở kinh thành, kêu gọi lập minh chủ mới. Đà bang chúng tôi tự nhiên thể ngồi yên, nghĩ đến đại hội võ lâm thay Mộ Dung minh chủ chuyện. Hải Thị đối với chúng ta hạ thủ, là muốn uy hiếp những người giúp cho họ Mộ Dung.”
– “Mộ Dung minh chủ.” Tiêu Dung thấp giọng nhắc tiếng, vẻ mặt ảm đạm.
– “Ân tình của nhị vị, ta ngày sau báo đáp.” Lạc Tây vô cùng cảm kích.
Dưới chân núi sau khi chia tay Lạc Tây, Kế Diêu cùng Tiêu Dung giục ngựa chạy về kinh thành.
ngang qua Cẩm Tú sơn, Tiêu Dung đột nhiên : “A Diêu, ta muốn về Đào cư chuyến.”
Kế Diêu theo lời cùng Tiêu Dung lên núi. Đào cư mấy ngày có bóng người, càng có vẻ vô cùng tĩnh lặng.
Tiêu Dung đứng lặng giữa sân, mặc gió thổi bay quần áo và tóc của nàng, nàng giờ phút này như pho tượng đá, sừng sững ở trong gió. Kế Diêu lẳng lặng đứng phía sau, biết nàng giờ đây nghĩ đến cái gì.
lâu sau, nàng thở dài tiếng, tựa hồ như thu lại những năm tháng sống ở Đào cư vào trong lòng. Nàng cuối cùng nhìn thoáng qua từng nơi có buồn, vui, thống khổ, hạnh phúc, thản nhiên : “Kế Diêu, đốt .”