Chương 5.2: Nụ hôn đầu tiên
Tiểu Từ nhàng nhảy từ đài cao xuống. Lúc này mặt trời mới lên như rồng biển trỗi dậy, ánh sáng đẩy những đám sương mù sang hai bên đọng vào làn váy nàng, gió thổi qua, y phục như đóa liên hoa từ từ hé mở. Có lẽ là do ánh sáng quá mạnh. Kế Diêu có chút hoa mắt, lui về phía sau từng bước, trống ngực đột nhiên đập liên hồi.
Vừa đáp xuống đất, Tiểu Từ bay vút lên đá về phía . Chính là chiêu thứ ba trong vân khởi cửu thức, ào ào như vũ bão. Ra chiêu trong nháy mắt. Thời gian trôi qua như bức tranh cuộn tròn, giữa trời đất mênh mông, chầm chậm mở ra.
Kế Diêu thân thể hơi nghiêng, chưởng hướng tới mắt cá chân của nàng. Đột nhiên, lông mày nhíu chặt, bàn tay khẽ đảo, nắm lấy mắt cá chân của nàng. Tiểu Từ nguyên bản chính là phô trương thanh thế, bị giữ lấy cũng ngoài ý muốn, nàng khẽ giãy dụa, thấy trong mắt lên vẻ tức giận.
– “Mặc dù ở trong núi, tốt xấu gì cũng có nam nhân.”
Tiểu Từ cúi đầu nhìn lại, chân ngọc thon dài như ngó sen đầy, da thịt lộ ra trơn bóng như tuyết, mà chỗ mắt cá chân nắm lấy truyền tới cỗ nóng rực, cơ hồ làm tuyết tan chảy, rồi sau đó sóng nhiệt thẳng đánh đến lòng của nàng.
Nàng có chút ủy khuất: “Ta còn phải vội vã đến ngăn ngươi, ngay cả tất cũng mặc.”
Kế Diêu buông tay, buồn bực lát, cúi đầu nhặt trường kiếm, : “Ta sớm muộn cũng phải , ai cũng ngăn được.”
-“ phải ngăn cản.” Tiểu Từ dừng chút, thanh bỗng thấp xuống: “Là giữ lại.”
ngón tay cầm kiếm siết chặt. Tiểu Từ nhanh vài bước, ngăn ở trước mặt , nước mắt ngưng tụ thành những hạt châu đọng lại mi mắt.
– “Ngươi nhẫn tâm rời khỏi sư phụ?”
– “Ta trở về thăm nàng.”
Nàng do dự lúc rốt cuộc quyết tâm hỏi ra những lời quẩn quanh trong đầu nàng suốt đêm:
– “Vậy ngươi nhẫn tâm rời khỏi ta?”
Kế Diêu chợt cả kinh, sóng mắt đảo qua khuôn mặt nàng, tâm tư nàng giờ phút này căng như dây đàn, bị nhìn chằm chằm như thế, có chút thở nổi. Nàng muốn từ trong mắt nhìn ra, nhưng chỉ là cái đầm sâu kín nặng nề, lạnh lẽo như cũ, có tia dao động.
trả lời, xoay người rời . Nàng giữ chặt chuôi kiếm của , sợi dây đeo vỏ kiếm, là con hỏa kỳ lân khảm bảo thạch, dưới nắng sớm phát ra ánh sáng rực rỡ.
Nàng quyết định bất cứ giá nào, nàng muốn biết, thời gian hai năm, có phải hay đối với nàng chỉ có tình cảm huynh muội.
Nàng khẩn trương ngượng ngùng nắm chặt vỏ kiếm, muốn lấy cứng rắn của vỏ kiếm chống đỡ dũng khí của nàng, thanh có chút run run: “Ngươi hôn ta cái, ta để ngươi .”
Thân thể cứng đờ, là bị dọa sợ sao? Nàng cũng quản được nhiều như vậy.
đưa lưng về phía nàng, nhìn thấy vẻ mặt , thanh trầm trầm vang lên: “Chúng ta xem như là sư huynh muội .”
– “Ngươi hôn ta cái, ta chỉ muốn biết ngươi đối với ta có phải là loại tình cảm huynh muội.”
Kế Diêu xoay người lui ra phía sau từng bước, ánh mắt mơ hồ khẽ động. Sau lúc lâu, : “Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi có biết ?”
Tiểu Từ khuôn mặt trong suốt, ngượng ngùng lại quật cường: “Biết.”
Kế Diêu khép mi mắt, đuôi lông mày có chút run rẩy dễ nhận thấy.
Tiểu Từ bước lên từng bước: “Ngươi hôn ta cái, hôm nay ngươi được.” Nàng bất cứ giá nào, ngăn cản , đạt được mục đích bỏ qua.
– “Ngươi!” Mặt trời có chút nóng sao? trán rịn ra mồ hôi, thập phần rất khó chịu.
– “Ta muốn ngươi ở đài cao hôn ta.” Ánh mắt nàng sáng lên so với ngày thường càng thêm chói mắt, chớp mắt nhìn .
Kế Diêu do dự lát, nhìn xung quanh vài lần, tin tường có ai. Cắn răng cái, nắm lấy lưng áo nàng kéo lên đài.
đài cao gió xuân phơ phất, ánh nắng như mây màu. Nàng si ngốc nhìn , trong mắt mảnh cố chấp.
Kế Diêu thở dài, lại hít lấy hơi, được, hôm nay liền chặt đứt ý niệm trong đầu nàng, miễn cho ngày sau phiền não. Hành hiệp giang hồ há có thể nhi nữ thường tình, đây là điều tối kị, nhớ lấy! Nhớ lấy!
tâm định, cúi đầu xuống, áp lên môi nàng. Trong lòng bỗng nhiên có tiếng nổ lớn, chân khí trong cơ thể cuộn trào dâng lên, bờ môi đột nhiên đau xót.
Tiểu Từ ngẩng mặt, sắc môi đỏ bừng, ở giữa có vết máu đỏ tươi. Trong lòng áy náy, nhưng lại ngây dại.
– “Kế Diêu, máu của ngươi nóng! Tim của ngươi cũng đập nhanh! Môi của ngươi ra rất ấm áp!”
Nàng nở nụ cười, đôi môi đỏ bừng như vầng trăng lưỡi liềm khẽ treo lòng . Giờ khắc này, ánh sáng trong mắt nàng càng tươi đẹp hơn cả ánh bình minh.
Kế Diêu nhảy xuống khỏi đài cao, có chút chạy trối chết, dám quay đầu. Ánh mắt Tiểu Từ dừng lại y phục của tung bay trong gió, giống như đám mây trắng phiêu diêu cuối chân trời.
– “Kế Diêu, chờ sư phụ trở về, ta tìm ngươi.” Nàng ở phía sau hét lên, thanh trong trẻo uyển chuyển như suối ngầm róc rách.
Kế Diêu nhảy vài cái cách xa hơn mười trượng, trong lòng biết như thế nào bị nhéo phen, giống vừa rồi thống khoái như vậy.
Tiểu Từ nhìn theo bóng dáng , ngón tay phủ đôi môi, hơi ấm của dường như vẫn còn đọng lại, hơi thở nam tử tươi mát, giống như lá xuân đầu mùa.
Trong lòng trừ bỏ giang hồ và hiệp nghĩa, rốt cuộc có hay bóng dáng của nàng? Nàng dường như cái gì cũng mơ mơ hồ hồ, cuối cùng vẫn có được đáp án. Nhưng là, nàng muốn xác định cách ràng, khẽ vuốt ve đôi môi, trước mắt nàng ngày càng sáng ngời.