1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Châu Viên Ngọc Ẩn - Thị Kim (66 chương + 5 PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 5.2: Nụ hôn đầu tiên
      Tiểu Từ nhàng nhảy từ đài cao xuống. Lúc này mặt trời mới lên như rồng biển trỗi dậy, ánh sáng đẩy những đám sương mù sang hai bên đọng vào làn váy nàng, gió thổi qua, y phục như đóa liên hoa từ từ hé mở. Có lẽ là do ánh sáng quá mạnh. Kế Diêu có chút hoa mắt, lui về phía sau từng bước, trống ngực đột nhiên đập liên hồi.

      Vừa đáp xuống đất, Tiểu Từ bay vút lên đá về phía . Chính là chiêu thứ ba trong vân khởi cửu thức, ào ào như vũ bão. Ra chiêu trong nháy mắt. Thời gian trôi qua như bức tranh cuộn tròn, giữa trời đất mênh mông, chầm chậm mở ra.

      Kế Diêu thân thể hơi nghiêng, chưởng hướng tới mắt cá chân của nàng. Đột nhiên, lông mày nhíu chặt, bàn tay khẽ đảo, nắm lấy mắt cá chân của nàng. Tiểu Từ nguyên bản chính là phô trương thanh thế, bị giữ lấy cũng ngoài ý muốn, nàng khẽ giãy dụa, thấy trong mắt lên vẻ tức giận.

      – “Mặc dù ở trong núi, tốt xấu gì cũng có nam nhân.”

      Tiểu Từ cúi đầu nhìn lại, chân ngọc thon dài như ngó sen đầy, da thịt lộ ra trơn bóng như tuyết, mà chỗ mắt cá chân nắm lấy truyền tới cỗ nóng rực, cơ hồ làm tuyết tan chảy, rồi sau đó sóng nhiệt thẳng đánh đến lòng của nàng.

      Nàng có chút ủy khuất: “Ta còn phải vội vã đến ngăn ngươi, ngay cả tất cũng mặc.”

      Kế Diêu buông tay, buồn bực lát, cúi đầu nhặt trường kiếm, : “Ta sớm muộn cũng phải , ai cũng ngăn được.”

      -“ phải ngăn cản.” Tiểu Từ dừng chút, thanh bỗng thấp xuống: “Là giữ lại.”

      ngón tay cầm kiếm siết chặt. Tiểu Từ nhanh vài bước, ngăn ở trước mặt , nước mắt ngưng tụ thành những hạt châu đọng lại mi mắt.

      – “Ngươi nhẫn tâm rời khỏi sư phụ?”

      – “Ta trở về thăm nàng.”

      Nàng do dự lúc rốt cuộc quyết tâm hỏi ra những lời quẩn quanh trong đầu nàng suốt đêm:

      – “Vậy ngươi nhẫn tâm rời khỏi ta?”

      Kế Diêu chợt cả kinh, sóng mắt đảo qua khuôn mặt nàng, tâm tư nàng giờ phút này căng như dây đàn, bị nhìn chằm chằm như thế, có chút thở nổi. Nàng muốn từ trong mắt nhìn ra, nhưng chỉ là cái đầm sâu kín nặng nề, lạnh lẽo như cũ, tia dao động.

      trả lời, xoay người rời . Nàng giữ chặt chuôi kiếm của , sợi dây đeo vỏ kiếm, là con hỏa kỳ lân khảm bảo thạch, dưới nắng sớm phát ra ánh sáng rực rỡ.

      Nàng quyết định bất cứ giá nào, nàng muốn biết, thời gian hai năm, có phải hay đối với nàng chỉ có tình cảm huynh muội.

      Nàng khẩn trương ngượng ngùng nắm chặt vỏ kiếm, muốn lấy cứng rắn của vỏ kiếm chống đỡ dũng khí của nàng, thanh có chút run run: “Ngươi hôn ta cái, ta để ngươi .”

      Thân thể cứng đờ, là bị dọa sợ sao? Nàng cũng quản được nhiều như vậy.

      đưa lưng về phía nàng, nhìn thấy vẻ mặt , thanh trầm trầm vang lên: “Chúng ta xem như là sư huynh muội .”

      – “Ngươi hôn ta cái, ta chỉ muốn biết ngươi đối với ta có phải là loại tình cảm huynh muội.”

      Kế Diêu xoay người lui ra phía sau từng bước, ánh mắt mơ hồ khẽ động. Sau lúc lâu, : “Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi có biết ?”

      Tiểu Từ khuôn mặt trong suốt, ngượng ngùng lại quật cường: “Biết.”

      Kế Diêu khép mi mắt, đuôi lông mày có chút run rẩy dễ nhận thấy.

      Tiểu Từ bước lên từng bước: “Ngươi hôn ta cái, hôm nay ngươi được.” Nàng bất cứ giá nào, ngăn cản , đạt được mục đích bỏ qua.

      – “Ngươi!” Mặt trời có chút nóng sao? trán rịn ra mồ hôi, thập phần rất khó chịu.

      – “Ta muốn ngươi ở đài cao hôn ta.” Ánh mắt nàng sáng lên so với ngày thường càng thêm chói mắt, chớp mắt nhìn .

      Kế Diêu do dự lát, nhìn xung quanh vài lần, tin tường có ai. Cắn răng cái, nắm lấy lưng áo nàng kéo lên đài.

      đài cao gió xuân phơ phất, ánh nắng như mây màu. Nàng si ngốc nhìn , trong mắt mảnh cố chấp.

      Kế Diêu thở dài, lại hít lấy hơi, được, hôm nay liền chặt đứt ý niệm trong đầu nàng, miễn cho ngày sau phiền não. Hành hiệp giang hồ há có thể nhi nữ thường tình, đây là điều tối kị, nhớ lấy! Nhớ lấy!

      tâm định, cúi đầu xuống, áp lên môi nàng. Trong lòng bỗng nhiên có tiếng nổ lớn, chân khí trong cơ thể cuộn trào dâng lên, bờ môi đột nhiên đau xót.

      Tiểu Từ ngẩng mặt, sắc môi đỏ bừng, ở giữa có vết máu đỏ tươi. Trong lòng áy náy, nhưng lại ngây dại.

      – “Kế Diêu, máu của ngươi nóng! Tim của ngươi cũng đập nhanh! Môi của ngươi ra rất ấm áp!”

      Nàng nở nụ cười, đôi môi đỏ bừng như vầng trăng lưỡi liềm khẽ treo lòng . Giờ khắc này, ánh sáng trong mắt nàng càng tươi đẹp hơn cả ánh bình minh.

      Kế Diêu nhảy xuống khỏi đài cao, có chút chạy trối chết, dám quay đầu. Ánh mắt Tiểu Từ dừng lại y phục của tung bay trong gió, giống như đám mây trắng phiêu diêu cuối chân trời.

      – “Kế Diêu, chờ sư phụ trở về, ta tìm ngươi.” Nàng ở phía sau hét lên, thanh trong trẻo uyển chuyển như suối ngầm róc rách.

      Kế Diêu nhảy vài cái cách xa hơn mười trượng, trong lòng biết như thế nào bị nhéo phen, giống vừa rồi thống khoái như vậy.

      Tiểu Từ nhìn theo bóng dáng , ngón tay phủ đôi môi, hơi ấm của dường như vẫn còn đọng lại, hơi thở nam tử tươi mát, giống như lá xuân đầu mùa.

      Trong lòng trừ bỏ giang hồ và hiệp nghĩa, rốt cuộc có hay bóng dáng của nàng? Nàng dường như cái gì cũng mơ mơ hồ hồ, cuối cùng vẫn có được đáp án. Nhưng là, nàng muốn xác định cách ràng, khẽ vuốt ve đôi môi, trước mắt nàng ngày càng sáng ngời.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 6.1: Gặp tai kiếp
      Kế Diêu chạy như trốn khỏi trống trơn đài, lâu mới dừng bước chân. Ngón tay đặt môi, có chút đau. Nơi nàng cắn để lại vết rách nho , trở thành cái gì đó, thể đụng vào, va chạm cũng khiến lòng dao động. buôn tay, bật dậy bỏ chạy nhanh. Từa hồ tiếng gió thổi bên tai có thể thổi tan khác thường trong lòng.

      Sương mù dần nhạt, núi rừng như từ trong mộng tỉnh lại, cây cối tươi mát. Hai bên đường lục tục có vài người vội vàng xuống núi, đối diện lại có người hướng lên núi, cẩm y hoa phục, phong thái tầm thường. Đứng bên những sơn dân chẳng khác nào hạc giữa bầy gà, vô cùng nổi bật. Kế Diêu khỏi nhìn thêm vài lần.

      Đường núi chật hẹp, ánh mắt khẽ đảo qua, ở mặt Kế Diêu dừng lại lát. Kế Diêu chỉ cảm thấy ánh mắt của dường như có thể câu hồn đoạt phách, thủy mà lượng, lại lộ ra khí lạnh.

      Ở trước cổng Đào cư phơi dược thảo, ngón tay Tiểu Từ nhàng xoa xoa cái sọt đựng đủ loại dược thảo, yên lòng. Trước mắt vẫn là hình ảnh ánh mặt trời chiếu thẳng lên trống trơn đài, đó là ánh sáng đẹp nhất mà mười bảy năm qua nàng gặp.

      Sắc mặt nàng dần dần ửng đỏ như son, si mê ngây dại rồi lại buồn vô cớ.

      – “Quấy rầy!”

      Tiểu Từ bỗng cả kinh, biết từ lúc nào nam tử đứng trước mặt nàng. Nàng đề phòng đứng lên. Tức từ trong ống tay áo thủ sẵn cái chai nho .

      – “Ta là Thư Thư, muốn tìm người.” mắt phượng híp lại, cẩn thận đánh giá Tiểu Từ, nàng trong độ tuổi thanh xuân tươi đẹp, mà người nọ Vân tiên tử năm nay gần bốn mươi, xem ra phải là nàng.

      – “Thúc thúc?” Tiểu Từ có chút buồn bực, bất quá mới hơn hai mươi tuổi, dám tự xưng thúc thúc.

      – “Đúng vậy, xin hỏi nương có biết Vân tiên tử?”

      Tiểu Từ mất hứng đáp lại câu: “ biết”, nhìn qua nhã nhặn tuấn mỹ, nhưng có lễ độ thà chất phác như người miền núi, ánh mắt phát ra cỗ cao cao tại thượng, ngạo khí cùng bá đạo.

      Người nọ ràng kiên nhẫn, mắt phượng nhíu lại, ánh mắt sắc bén lộ ra hung quang:

      – “ nương, thỉnh .”

      Chẳng lẽ ta lại được phép lừa ngươi? Tiểu Từ đối với việc tự xưng thúc thúc sớm nhịn nổi, lại nghe khẩu khí tin của , càng thêm buồn bực. Nàng rất ít khi giao tiếp với người khác, những sơn dân nàng gặp ở đây đều hiền hòa chất phác. Người như , nàng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, hiểu sao rất thích.

      Nàng thuận tay chỉ vào hướng phía sau núi : “Từ đây thẳng lên , gặp hang đá, nàng ở bên trong. Đúng rồi, lão nhân gia người rất thích mật, ngươi mang , nàng gặp ngươi.”

      xong, nàng nín cười chỉ vào vò mật ong dưới gốc cây.

      Thư Thư lạnh lùng tiếng: “Cáo từ!”. Ném xuống lượng bạc, cầm vò mật ong lấy .

      Tiểu Từ nhìn đĩnh bạc mặt đất, khóe miệng cong lên. Người này là vô lễ, bộ dạng ném bạc giống như bố thí cho khất cái bằng. Nàng cũng chưa từng xin . Bất quá, nghĩ đến lúc nữa nhìn thấy Huyền Chung, Tiểu Từ “xì” cười ra tiếng, trong lòng cũng hết giận.

      Đem dọa chạy là tốt rồi, ngọn núi kia có cái gì Vân tiên tử? Chẳng lẽ giống như trong sách vở, đến ngọn núi cũng biến được thành thần tiên?

      Qua nửa canh giờ, đột nhiên trong viện “Ầm” tiếng, Tiểu Từ ra Đào cư liền thấy, cư nhiên là Thư Thư!

      Mật ong chảy xuống thành dòng, màu vàng hòa cùng màu đỏ của máu đầm đìa bàn chân gấu. Tiểu Từ trận mê muội, vừa đau vừa giận: “Ngươi, ngươi giết nó?”

      Thư Thư hừ lạnh tiếng: “Tiểu nha đầu, ngươi tâm tư cũng ác độc.”

      – “Ngươi mới ác độc, nó bất quá chỉ là con gấu , căn bản biết đả thương người!” Tiểu Từ lệ tràn mi. Nàng chỉ nghĩ vừa thấy Huyền Chung bị dọa chạy, lại ngờ ngoan độc như thế, thế nhưng lại xuống tay với huyền chung.

      Thư Thư ánh mắt lãnh, chiêu ra tay.

      Tiểu Từ nghĩ có võ, vội vàng triển khai từng bước, vân khởi cửu thức chiêu thứ nhất phong đến. Nàng phất ống tay áo dài, đá đến mặt Thư Thư, thân mình mượn lực lui lại. Thư Thư dính chiêu, kinh ngạc nàng cũng biết võ, nhất thời vận mười phần công lực nghênh chiến. Trực diện so chiêu mới phát nàng cư nhiên có nội lực, bất quá ỷ vào dáng người linh động, tiến thối tự nhiên.

      Thư Thư cười lạnh tiếng, chỉ dùng cương mãnh cầm nã thủ, chưởng phong bao vây Tiểu Từ lại, kín kẽ hở, chặt chẽ. Tiểu Từ vốn có nội lực, dưới ghìm kẹp của Thư Thư thể thoát thân. Vội vàng xoay cổ tay, dưới bàn tay phóng ra mê dược. ngờ xòe quạt ra chắn lại, toàn bộ mê dược đều hấp thụ chiết phiến của , cặp mắt phượng bỗng nhiên sáng lên.

      lạnh lùng cười: “Quả nhiên, tìm đúng nơi.”

      tiến lên vài bước, cầm nã thủ lập tức triển khai như mây bay nước chảy lưu loát sinh động. Tiểu Từ căn bản có sức chống lại, qua loa ứng phó vài cái bị tóm được, chợt bị điểm trúng huyệt đạo.

      Trong lòng nàng thập phần kích động, vừa vội vừa tức lại sợ. ngờ tới người này lại vô lễ như vậy, phân tốt xấu ở trước cửa nhà người khác giương oai.

      Thư Thư cười lạnh tiếng, ngàn lượng bạc mua được tin tức quả nhiên sai. Kỳ sớm đem những vùng lân cận đảo qua vài lần, chỉ có trước cửa nhà nàng có dược thảo, chỗ ở cư nhiên gọi “Đào cư”, cái tên lịch tao nhã như vậy hiển nhiên chủ nhà hẳn phải sơn dân bình thường.

      tăng thêm lực đạo, lạnh lùng hỏi: “Tiếu Vân tiên tử ở đâu?”

      Tiểu Từ quét mắt liếc cái, cả giận: “Ta biết.”

      Thư Thư cười lạnh tiếng: “Ngươi là biết, hay ?”

      – “Ta biết, như thế nào.”

      Tiểu Từ cảm thấy người này thực chán ghét, vô lễ ngạo mạn tâm tư ngoan độc.

      – “Chủ nhân ở đây là ai? Ngươi cũng biết?”

      – “Là sư phụ ta.”

      – “Nàng tên gọi là gì?”

      – “Ta cho ngươi, bất quá quyết phải là cái gì Tiểu Vân tiên tử.”

      – “Người này hẳn là bốn mươi tuổi ?”

      Tiểu Từ nghẹn họng, coi như ngầm thừa nhận.

      Thư Thư cười cười: “Khi nào nàng trở lại?”

      – “Sư phụ ta ra ngoài gần tháng, khi nào trở về.”

      – “ ?” mắt híp lại, khẽ giễu cợt tiếng, hiển nhiên tin.

      Tiểu Từ bất đắc dĩ thở dài, người này trời sanh tính đa nghi, vừa rồi chính mình đùa lần, lúc này xem ra đối với lời của nàng căn bản tin.

      – “Được, nếu ta tìm thấy nàng, để cho nàng tới tìm ta cũng như nhau.”

      giải huyệt đạo của nàng, tay lắm lấy bả vai nàng, hơi hơi dùng sức ấn xuống, mặt lại cười: “Ta là Thư Thư, thư trong thư thái, thư là thư sách. Bây giờ ngươi để lại phong thư, ngươi theo ta rồi, để cho sư phụ ngươi ba ngày sau đến Họa Mi sơn trang tìm ta.”

      Tiểu Từ trố mắt kinh ngạc cho là người bá đạo cũng biết phân biệt phải trái, lại bị quản chế, thể viết thư.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 6.2: Gặp tai kiếp
      thuận tay điểm huyệt đạo của nàng, đường vác nàng xuống núi. Khi qua trống trơn đài, Tiểu Từ có chút hoảng hốt, nếu sáng nay giữ lại, tại nhất định bị người ta mạc danh kỳ diệu bắt . Nhưng là, cũng bởi vì nàng mà lưu lại, tâm tư cao xa, nơi này bất quá chỉ là chỗ dừng chân của . Nghĩ đến đây, hai hốc mắt nàng đột nhiên ẩm ướt, giọt lệ rơi xuống đọng lại đám cỏ xanh, giống như giọt sương trong suốt.

      Dưới chân núi chiếc xe ngựa sớm đợi sẵn. Hai người nhìn thấy Thư Thư, cung kính hô lên tiếng: “Chủ nhân!”

      Thư Thư đem Tiểu Từ đặt lên xe ngựa, tức khắc lên đường.

      Thư Thư ngồi đối diện nàng, hai người như hai mặt đối lập, bất quá khoảng cách chỉ bằng gang tay. ánh mắt thâm thúy lãnh, vẫn đặt ở khuôn mặt của nàng. Tiểu Từ trong lòng vừa sợ vừa vội, nhất thời tìm ra biện pháp thoát thân.

      Đột nhiên ngón tay khẽ động, giải á huyệt của nàng.

      – “Kỳ , tâm địa ta vô cùng tốt, người đụng ta, ta đụng người.” nhăn mặt cười, trong mắt nhưng lại có thêm vài tia lo lắng cùng nhu hòa.

      – “Như vậy còn trâng tráo đổi trắng thay đen, hiếm thấy, bội phục.” Tiểu Từ vẻ mặt ôn hòa tán thưởng.

      – “Cũng có thời điểm ngoại lệ, nếu gặp phải người ác độc, ta liền so với thủ đoạn của nàng còn ác độc hơn gấp bội.” cười hì hì, đưa ly trà lên nhấp ngụm.

      Tiểu Từ lạnh lùng liếc mắt nhìn : “Ngươi lưu lại phong thư kia chỉ sợ cũng như , sư phụ chưa bao lâu trở về, có khi là sang năm cũng biết chừng. Huống hồ, nàng cũng phải là Tiếu Vân tiên tử gì gì đó, ngươi làm như vậy. là quá phải trái có đạo lý.”

      giống như để ngoài tai, lại hỏi: “Ngươi có biết ở kinh thành có nơi tên gọi nhất phiến môn?”

      Tiểu Từ trừng mắt nhìn , thèm .

      – “Nghe đời người tham tài nhất chính là môn chủ nhất phiến môn, nàng dựa vào việc bán tin tức mà sống, muốn giá cao bao nhiêu cũng được. Càng là việc cơ mật càng đáng tiền. Bất quá, tin tức của nàng chưa bao giờ sai, cho nên việc buôn bán càng thêm thịnh lượng.”

      Tiểu Từ liếc mắt nhìn cái, vẫn lời nào.

      – “Ta tìm nàng, là vì muốn chữa bệnh cho người, nàng thu ta ngàn lượng bạc, mới miễn cưỡng bảy chữ: Tiếu Vân tiên tử Cẩm Tú sơn. Ta lại xuất ra ngàn lượng, nàng thêm hai câu, câu là nàng tuổi chừng bốn mươi, câu sau là nàng gặp người. Ngươi hai ngàn lượng bạc lớn như vậy chỉ nét bút tiêu phí, nàng có thể hay gạt ta? Cho nên, ta phải có đạo lý, cũng phải người phân phải trái. Chính là, nha đầu ngươi vô cùng ác độc, có bằng hữu phương xa đến, những đón tiếp, như thế nào nhẫn tâm đưa ta đến miệng gấu?”

      khẽ phe phẩy quạt, có chút tiếc hận, có chút buồn bã, làm như thực ủy khuất.

      Tiểu Từ có chút xem thường kiểu cách, hừ tiếng: “Thứ nhất, ngươi e rằng tìm lầm người. Thứ hai, cho dù sư phụ ta là Tiếu Vân tiên tử, ngươi dùng ta uy hiếp nàng như thế này, có tính là quân tử?”

      giễu cợt tiếng, mỉm cười : “Người quân tử an phận nghèo, người phóng khoáng hiểu vận mệnh, tiểu nhân lại kiêng nể gì. Ta lo lắng cho cảnh túng thiếu, lại càng an phận. Ngươi , có gì tốt?”

      Tiểu Từ sửng sốt, ý đơn giản là ngại làm tiểu nhân, tự nhiên cũng cố kị cái gì gọi là phong thái quân tử.

      Trong lòng nàng chợt lạnh, thấp giọng : “Ngươi là muốn , ta thành an phận dẫn sư phụ đến, nếu tưởng giở mánh khóe gì, ngươi liền kiêng nể gì mà dùng mọi thủ đoạn, đúng ?”

      – “Tốt, cần ta tốn nhiều lời. Thức thời.” cười, khoát tay giải huyệt đạo của nàng.

      – “Ngươi có nội lực, ta cũng cần phải đề phòng, chỉ cần ngươi thành thành theo ta, ta tự nhiên làm khó dễ ngươi, ta luôn luôn thương hương tiếc ngọc.”

      Tiểu Từ cười cười: “Được.”

      Tóc có chút buông lỏng, che khuôn mặt của nàng, nàng nhàng nâng tay rút cây trâm bạch ngọc. Suối tóc đen nhánh xõa xuống, ngón tay chậm rãi quấn quanh sợi tóc, tay như ngọc, tóc đen như mực, hai màu đối lập như thế nhưng ở bên cạnh lại phi thường hòa hợp, Thư Thư sửng sốt, con ngươi khẽ đảo, giờ phút này còn có tâm tình sửa tóc, đúng là lâm nguy sợ.

      Nàng đem cây trâm ngậm chặt trong miệng, ngón tay cầm tóc, cuốn mấy vòng, sau đó lấy trâm cài đưa lên, đột nhiên cổ tay xoay ra phía trước, bạch quang chợt lóe, cây trâm đâm thẳng vào mắt Thư Thư

      Thư Thư khoát tay, nắm chặt lấy cổ tay nàng, Tiểu Từ liền hung hăng cắn xuống cánh tay . Thư Thư giận dữ, chưởng đem nàng đẩy ra, lập tức điểm lại huyệt đạo của nàng.

      – “Ta có lòng tốt cởi bỏ huyệt đạo cho ngươi, ngươi lại biết quý trọng. Quả nhiên phải là kẻ dễ bắt nạt.”

      – “Ngươi mới là tiểu nhân bỉ ổi.”

      – “ ?” lạnh lùng cười, ngón tay đưa sang.

      – “Ngươi muốn làm gì?”

      Tiểu Từ kinh hãi, cả người căng lên.

      người nàng vuốt ve lần, Tiểu Từ cả người phát run, nếu làm dơ bẩn tấm thân trong sạch của nàng, nàng liền cắn lưỡi tự sát.

      Thư Thư thấy thân thể nàng cứng nhắc, thu tay hừ : “Ngươi run cái gì? Bất quá chỉ là dã a đầu, nghĩ đến bản công tử còn có thể chịu thiệt?”

      Tiểu Từ mặc dù bị nhục nhã, nhưng cũng thở phào nhõm.

      – “Chẳng qua, ngươi cắn ta ngụm, ta phải làm thế nào để đòi lại đây?”

      Ánh mắt có chút tà khí, ở mặt nàng lưu luyến lát, ngón tay xoa xoa cánh mũi của nàng: “Nếu cắn ở nơi này, sợ rằng về sau gả được .”

      Tiểu Từ hít ngụm khí lạnh, tay của lại vuốt ve lỗ tai nàng: “Nếu ở đây việc gì, về sau lấy tóc che lại. cũng ai nhìn thấy ngươi thiếu lỗ tai.”

      Tiểu Từ trong lòng run lên, thấy đưa miệng đến. Nàng nhắm chặt hai mắt lại, suýt hôn mê.

      Môi dừng lại bên tai nàng, cười lạnh tiếng: “Ngươi nhớ kĩ, an phận chút, đừng ép ta ra tay.”

      tách khỏi người nàng, ngửa mặt nằm ở xe ngựa, chiết phiến loáng lên cái, giải huyệt đạo của nàng, xa xôi : “Kỳ thực, ta cũng rất nhàn, nếu ngươi cũng ngại nhàn, bằng chúng ta đấu trận, đường giải khuây cũng tốt.”

      Ngữ khí của trào phúng mà trêu chọc, lại cười thập phần sảng khoái.

      ***************

      Định châu đầu đường náo nhiệt rộn ràng, Kế Diêu hiểu vì sao, trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an.

      Kế phủ ngay trước mắt, đột nhiên xoay người quay lại hướng Cẩm Tú sơn.

      đường ngừng nghỉ, chỉ qua vài canh giờ, chạy về tới trống trơn đài.

      Gió xuân ấm áp mơn man…Dưới trống trơn đài tảng đá phủ đầy rêu xanh biếc. Kế Diêu liếc qua trống trơn đài, có chút giật mình, ngay tại đây sáng nay, nàng đứng ở đài cao mỉm cười, phía sau là vạn trượng ánh sáng mờ ảo, khắc ấy dung nhan nàng sáng bừng lên đẹp tựa ngàn hoa. giật mình, về phía Đào cư.

      Cả gian nhà thập phần yên tĩnh, chỉ có vài con chim đậu ngọn cây hót ríu rít.

      vào phòng trong lại bóng người. Bếp lò phòng bếp lạnh như băng, dạo qua vòng, đột nhiên phát bàn có phong thư.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 7.1: Phản kháng
      Từ Định Châu đến Kinh thành quá ngày. Tới Họa Mi sơn trang trời tối như mực.

      Tiểu Từ bị bắt xuống xe ngựa, chỉ thấy tòa trang viên rộng lớn hùng cứ trong bóng đêm. Có bóng người qua lại, nhưng cũng thập phần yên tĩnh. Nếu phải Thư Thư ở phía sau nàng tràn cỗ lãnh khí, trang viên này thực giống những ngôi nhà bình thường, lộ ra vẻ tĩnh mịch cùng yên bình.

      Người trông cửa đối với Thư Thư rất cung kính, xưng hô tiếng: “Chủ nhân.”

      Tiểu Từ dọc đường bị Thư Thư nắm chặt cánh tay, trực tiếp xuyên qua mấy gian lầu các, đến cái đình viện. Đột nhiên từ trong phòng vang lên tiếng khóc kiềm nén.

      Thư Thư đẩy cửa phòng, trong phòng phụ nhân xinh đẹp cả kinh ngẩng đầu, mặt đong đầy nước mắt. Nàng nhìn về phía Thư Thư nhàng cúi chào, thanh nghẹn ngào tuyệt vọng: “Thuốc lão gia uống ngay cả chút công hiệu cũng có.”

      – “Mộ Dung phu nhân, bà cứ khóc sướt mướt như vậy minh chủ có thể tốt lên sao?” Thư Thư khẩu khí lãnh đạm lại kiên nhẫn.

      Phu nhân kia giật mình, cố nén tiếng nức nở, chỉ có đôi mắt vẫn còn hồng, điềm đạm đáng .

      Thư Thư bước lên nhìn thoáng qua người giường, quay đầu chau mày nhìn Tiểu Từ: “Ngươi có thể giải độc ?”

      Tiểu Từ chần chừ lát: “Ta chỉ biết chút.”

      Thư Thư kéo Tiểu Từ đến bên giường.

      Người nằm giường là trung niên nam nhân. Sắc mặt hồng nhuận an tường, chỉ như ngủ mơ, khóe môi mỉm cười, nhìn ra có dấu hiệu trúng độc.

      Tiểu Từ có chút kinh ngạc, sững sờ : “Ông ta hẳn là ngủ.”

      Thư Thư ngón tay căng thẳng: “Hừ, ngủ bốn mươi ngày?”

      Tiểu Từ sửng sốt, trong lòng cũng giật mình. Nhớ sư phụ từng qua trước đây mình cũng như thế, mê man bảy năm. Sau đó, biết sư phụ dùng biện pháp gì cứu mình tỉnh lại. như thế, sư phụ là Tiếu Vân tiên tử trong miệng ? Cơ thể nàng cứng đờ, biểu tình có khắc kinh hoảng, rơi vào trong mắt Thư Thư.

      lớn tiếng hỏi: “Làm sao vậy?”

      – “ có gì, ta chỉ là cảm thấy quái dị, lần đầu tiên nghe thấy chứng bệnh như vậy.” Tiểu Từ có chút bối rối, thấp đầu dám để cho thấy vẻ mặt của mình.

      – “Kiến thức hạn hẹp.” Thư Thư xem thường hừ tiếng, nắm cánh tay nàng : “ theo ta.”

      Tiểu Từ bị đưa vào gian sương phòng, bố trí tinh xảo lịch tao nhã.

      Thư Thư đóng cửa lại, ôm cánh tay nhìn nàng: “Đợi ở chỗ này, đạo đãi khách của ta hơn ngươi gấp trăm lần, chờ sư phụ ngươi đến trị bệnh cho Mộ Dung Trực, ngươi có thể .”

      Có kiểu đãi khách như vậy sao? Tiểu Từ yên lặng nhạo báng, cuối cùng nhàng thở dài tiếng, lầu bầu : “Nhưng là sư phụ biết khi nào đến, nếu người vẫn đến, ta chẳng lẽ bị ngươi giam lỏng mãi sao? Ngươi người này vì sao phân phải trái như vậy?”

      – “Nàng nếu như đến, ta liền bán ngươi, trong kinh thành hẳn là kiếm được nhiều bạc hơn , cần nữ tử đanh đá như vậy, khẩu vị mới mẻ.” ràng giống như đùa, nhưng trong mắt vẫn lên tầng hàn ý.

      Tiểu Từ chấn động, ngây ngẩn nhìn khóa cửa phòng rời .

      vừa , Tiểu Từ lập tức đến bên cửa sổ thăm dò, cũng đóng chặt, qua khe hở ánh trăng lạnh tràn vào, mặt đất lên vùng sáng, thân ảnh nàng kéo dài ở bên trong, giống như vây hãm, thể nào giãy dụa.

      Màn đêm nặng nề, bóng tối vô biên.

      Sáng sớm hôm sau, cửa bị đẩy ra, gió từ bên ngoài tràn vào, Thư Thư đứng ở cửa, bạch y phiêu dật. Nếu phải biết thủ đoạn của , chỉ nhìn đến dung nhan tuấn mĩ cùng phong tư thanh khiết, là thoáng như tiên nhân.

      Tiểu Từ từ giường nhảy xuống, đề phòng nhìn .

      chậm rãi thong thả bước vào, môi nở nụ cười thản nhiên.

      – “Ngươi có phải hay luôn chờ ta đến?” cười nhìn Tiểu Từ, ngữ khí đùa bỡn, trong mắt mơ hồ dâng lên cỗ ái muội, tựa hồ cùng người ngày hôm qua uy hiếp nàng quan hệ.

      Tiểu Từ thấy thần sắc hòa hoãn, giật mình. Nàng khép mi mắt, thấp giọng : “Đúng, ta đói bụng, nghe kinh thành có rất nhiều đồ ăn ngon, ngươi có thể mang ta ra ngoài mở mang tầm mắt ?”

      Bộ dáng nhu thuận hiểu chuyện của nàng, đôi mắt mơ hồ dưới tầng lông mi dày, xác thực làm cho người ta thấy thương . Thư Thư nhìn quen bộ dáng phản kháng khuất phục của nàng ngày hôm qua, hôm nay nàng như vậy nằm ngoài dự kiến của . Trái tim hiểu sao mềm nhũn : “Được, niệm tình thái độ của ngươi đêm qua xem như nhu thuận nghe lời, hôm nay ta tận tình làm chủ nhà hiếu khách.”

      Đông thành, độc nhất vị.

      – “Đây là trà lâu tốt nhất trong Kinh thành, như thế nào, ta có phải hay đón tiếp nồng hậu, nhiệt tình hết lòng?”

      – “Ừm.” Tiểu Từ nhìn điểm tâm bàn, đối Thư Thư thản nhiên cười, sau đó khách khí đứng lên.

      Thư Thư thấy nàng khuôn mặt trong trẻo dịu dàng, ngoan ngoãn nghe lời, có vẻ thập phần nhu thuận đáng , trong lòng cũng thả lòng hơn nhiều.

      Bên trong trà lâu khách đến càng nhiều, Tiểu Từ ăn no bụng, có sức lực, nàng đứng lên nhìn Thư Thư cười ngọt ngào, đột nhiên nụ cười chợt tắt, hô to tiếng: “Phi lễ a!”

      Tất cả mọi người trong trà lâu đều nhìn lại, Thư Thư lúc này mới phát giác, Tiểu Từ biết từ khi nào đem váy mình xé rách đường, lộ hết cả bắp chân trắng noãn.

      Nhất thời cả trà lâu đầy tiếng ồn ào huyên náo, công khai lên án Thư Thư.

      – “Mới sáng sớm, nổi sắc tâm như vậy, là nhìn lầm người.”

      – “Tiểu bạch kiểm, kéo gặp quan.”

      Tiểu Từ xách váy chạy xuống dưới lầu. Bàn ghế trong trà lâu chật chội, bước chân nàng lại cực kỳ nhanh nhẹn, tức bỏ xa Thư Thư.

      Thư Thư cơn giận dữ nhất thời dâng lên cuồn cuộn. thả người nhảy xuống, Tiểu Từ ở phía trước chạy như điên, vân khởi cửu thức thế nhưng kém, Thư Thư đuổi ra đường, lại chỉ nắm được góc áo nàng. Nàng cố tình chạy ra chỗ nhiều người, vừa chạy vừa hô “Cứu mạng”, “Phi lễ.”

      Thư Thư chỉ cảm thấy thể diện mất hết, càng ngoan độc, cầm tay chiết phiến ném , lực đạo rất mạnh chiết phiến bay đường đến đập vào chân Tiểu Từ, nàng ở phía trước quỵ xuống, ngã mặt đất.

      Thư Thư tiến lên, điểm vào huyệt đạo của nàng, hừ lạnh tiếng: “Ngươi quả nhiên phải là người dễ bắt nạt, ta có ý tốt lại bị trở thành kẻ háo sắc.”

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 7.2: Phản kháng
      Từ run nhè , thầm than người ở kinh thành này như thế nào đều máu lạnh như thế, nhìn thấy thiếu nữ bị truy đuổi, nhưng lại người tiến đến hỏi thăm giúp đỡ.

      Ánh mắt khẽ đảo, đem nàng ngồi dưới đất ôm lấy, mặt lập tức thay bằng biểu tình dịu dàng thắm thiết. Người qua đường nhìn thấy, xem ra là đôi uyên ương vui đùa ầm ĩ, nữ tử bản tính đùa dỡn, nam tử rộng lượng dung túng. Thư Thư bộ dáng phong lưu phóng khoáng, biểu tình quan tâm săn sóc, cuối cùng đưa đến vài cái ánh mắt ái mộ của nữ tử hai bên đường.

      Tiểu Từ miệng thể , thân thể động, liền như vậy để ôm đến xe ngựa. Lên xe ngựa, buông mành, vẻ tươi cười của biến mất sạch .

      – “Hôm nay là lần đầu tiên ngươi được ra ngoài, cũng là lần cuối cùng. Ta có tính kiên nhẫn, cũng muốn ép buộc ngươi, ba ngày sau sư phụ ngươi đến, ta liền mang ngươi nơi khác.”

      – “Nơi nào?”

      – “Đến lúc đó ngươi biết.”

      Tiểu Từ muốn hỏi tới cùng, lông mày chợt nhíu chặt, đau đớn hít hơi. Nguyên lai lúc nãy chạy trốn, chân biết từ khi nào bị cắt đường, giờ phút này bắt đầu cảm thấy đau.

      Thư Thư cười lạnh tiếng: “Tự làm tự chịu.”

      Tiểu Từ tay chân thể động, mắt thấy chân máu ngừng chảy, Thư Thư thế nhưng nhắm mắt dưỡng thần. Nhất thời vừa giận vừa tức, mắng: “Tiểu nhân, vô sỉ, ti bỉ!” Mắng nửa ngày, lại tìm thêm được từ nào khác, chỉ đem vài từ lăn qua lộn lại thay phiên dùng, mắng ba lần, thấy Thư Thư nở nụ cười.

      Tay vừa nhấc, máu của nàng ngừng chảy, lại xé váy của nàng, đem chân nàng quấn lại cẩn thận.”

      – “Quả nhiên là cứng đầu, ngươi có biết, chân của nữ nhân chỉ để cho mình trượng phu xem , đáng tiếc, hôm nay ngươi để cho bao nhiêu người nhìn, chẳng lẽ là muốn…” cố ý tiếp, ánh mắt đùa giỡn cùng chế nhạo.

      Tiểu Từ suýt chút nữa hôn mê.

      Trở về Họa Mi sơn trang, Tiểu Từ lại bị khóa trong sương phòng, quả nhiên được làm được, suốt ba ngày chỉ đưa tới đồ ăn, nhưng lại cho nàng bước ra khỏi cửa phòng nửa bước.

      Nàng từ lớn lên ở vùng sơn dã tự do tự tại, như thế nào có thể chịu nổi bộ dáng của tiểu thư khuê các. Nàng đem từng tấc trong phòng sờ tới sờ lui nhiều lần, cũng tìm thấy bất cứ biện pháp nào có thể chạy trốn. Cuối ngày thứ ba, nàng có chút khẩn trương đứng lên, tiểu nhân như vậy, sư phụ ba ngày đến, đưa nàng , xác định phải nơi nào tốt.

      Chẳng lẽ là câu lan (nơi hát múa và diễn kịch)? Nghĩ tới đây, nàng túm lấy cái bình sứ ném xuống đất, thanh thanh thúy vang lên, những mảnh vỡ đầy đất lấp lánh ánh sáng, giống như trái tim tuyệt vọng và sợ hãi.

      Thư Thư đẩy cửa bước vào, nhìn những mảnh vỡ đầy đất, cười : “Như thế nào, nương luẩn quẩn trong lòng, muốn cắt tay hay là cắt cổ?”

      Tiểu Từ lạnh lùng liếc mắt nhìn cái, yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh trăng , trúc ảnh phù tường, trong lòng nàng dâng lên hy vọng xa vời, nếu biết nàng bị bắt, đến cứu nàng sao? Nàng thở dài tiếng, lại phủ quyết suy nghĩ của chính mình. kiên quyết rời , như chim bay về trời, cá bơi về biển. Như thế nào có thể quay đầu? Hơn nữa căn bản biết tình cảnh tại của nàng?

      Thư Thư có điểm kinh ngạc nhìn nàng giờ phút này ánh mắt mê ly lạnh nhạt, nàng mặc dù ở đây, nhưng tâm tư lại lơ lửng chốn nào rồi. Ánh mắt khẽ u sầu phiền muộn giống như ánh trăng giữa sương mù, khiến người ta nhịn được muốn chạm vào.

      khắc thất thần, ngược lại giật mình thoát ra.

      lát phân phó tiểu nha đầu đến dọn những mảnh vỡ lộn xộn dưới chân bàn, cẩn thận đóng cửa lại, rời .

      Khoảng sân rộng rãi, nửa bức tường trúc như tranh, Thư Thư ở trong gió đứng yên chốc lát, cách cửa sổ vọng vào câu: “Ta đợi sư phụ ngươi thêm ngày nữa.”

      Tiểu Từ ở trong phòng cười khổ, sư phụ nếu biết nhất định sớm tới rồi, ba ngày tin tức, nàng ở lại dược vương cốc chưa trở về. Đáng tiếc, tính tình Thư Thư, cũng là quá cẩn thận hồ nghi . Hai người mới gặp hiểu lầm, ba ngày qua, Tiểu Từ cũng hao hết tâm tư muốn chạy trốn, ở trước mặt cư nhiên tia tín nhiệm. Cho nên, nàng nếu ba câu, đến hai câu tin, câu còn lại khẳng định bán tính bán nghi.

      Ngày thứ tư, xuất thần sắc ngưng trọng, ở trong phòng Tiểu Từ trầm mặc lát, hỏi: “Sư phụ ngươi đến tột cùng có phải Tiếu Vân tiên tử hay ?”

      – “Ta biết.” Lời của Tiểu Từ giờ phút này còn xúc động phẫn nộ như mấy ngày trước, mơ hồ có chút chột dạ. Mấy ngày nay, nàng cẩn thận nhớ lại, sư phụ xác rất giống người có nhiều bí mật, hàng năm đều có khoảng thời gian rời khỏi Cẩm Tú sơn đến dược vương cốc, có khi rất nhanh trở về, có khi lưu lại hơn hai tháng.

      Thư Thư dùng chiết phiến gõ vào bàn, cười cười.

      – “Được, nếu nàng đến, lưu ngươi lại cũng ích gì, bằng bán người, bù lại tiền cơm.”

      – “Ngươi cái gì?”

      – “Lỗ tai ngươi tốt? Đến đây, ta ở bên tai lặp lại tỉ mỉ lần.” Thư Thư quả nhiên tiến gần hơn chút, Tiểu Từ sắc mặt tái nhợt, có chút phát run nhưng mạnh mẽ trấn định.

      – “Là ngươi bắt ta tới, thể đổ lỗi cho ta, hơn nữa, tiền cơm mấy ngày nay ta bồi hoàn.”

      – “Vậy cũng tính, phủ ta đồ ăn đều là trân bảo, rất đáng giá.”

      – “Keo kiệt, ti bỉ, tiểu nhân, máu lạnh.”

      Thư Thư vỗ quạt, khen: “Bản lĩnh mắng chửi người có chút tiến bộ, dùng được nhiều từ hơn rồi.”

      Tiểu Từ nuốt cục tức, hận thể xé tan dung nhan bạch ngọc kia.

      chậm rì rì tới, thuận tay điểm huyệt đạo của nàng, sau đó cười : “Ta vốn kiên nhẫn, đợi nhiều hơn ngày, coi như là tiện nghi cho ngươi.” xong, đối với người ngoài cửa phân phó: “Chuẩn bị xe ngựa, Liễu Sao các.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :