1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Châu Viên Ngọc Ẩn - Thị Kim (66 chương + 5 PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 62.1: Gặp lại

      Thư Thư từ ngày nào đó cắn răng để làm bá vương lại bị Tiểu Từ đá xuống giường, mấy ngày kế tiếp, mặc cho bày mưu tính kế, mọi cách giải thích cũng có hiệu quả, đúng là chẳng khác nào kiếm củi ba năm thiêu giờ.

      Tiểu Từ nắm được hai kẽ hở, nhất quyết chịu tin . Thứ nhất tự xưng Vân Thư, vốn định tạo ấn tượng ban đầu gặp nàng, ngờ lỡ miệng ra, cùng họ tự nhiên thể thành hôn. Sau có sửa lại, cũng chậm. Thứ hai, mực khẳng định cùng Tiểu Từ là vợ chồng, nhưng ngay cả người nàng có bao nhiêu ấn ký cũng được, nếu là phu thê, chuyện như vậy tự nhiên thể biết. Cho nên, Tiểu Từ đối với chút hòa nhã, vô cùng căm ghét cư nhiên lợi dụng nàng mất trí nhớ mà lừa gạt nàng. Trước kia còn để đứng gần, tới gần, cũng thường cười với . Còn bây giờ, vừa nhìn thấy chỉ phun ra câu: “Mau đưa ta về nhà.”

      Thư Thư thúc thủ vô sách, mượn rượu tiêu sầu, nghĩ ra vì sao nàng thích . Mặc dù lúc này đây, nàng cái gì cũng nhớ , mở mắt ra người đầu tiên nàng nhìn thấy là , lại đối với có tình cảm đặc biệt gì, mực cư xử ôn hòa, duy trì khoảng cách nhất định. Vậy mà giờ đây hoàn toàn xa cách, hề cười với , ngay cả nhìn mặt nàng cũng lười.

      thở dài bất đắc dĩ, so với trước kia càng thêm mất mát.

      Trước kia luôn nghĩ rằng vì nàng biết Kế Diêu trước, hai người ở chung lâu ngày sinh tình. Hơn nữa và nàng gặp nhau lại trong hoàn cảnh thoải mái, cho nên nàng mới thích . Nhưng là lúc này đây, cơ hội lần nữa lại đến, chưa từng có Kế Diêu, nàng vẫn như cũ thích , càng thêm thương tâm thất ý. Tâm tàn ý lạnh trước nay chưa từng có.

      Đêm khuya, rượu cũng cạn.

      đứng lên, hít ngụm khí mát lạnh, trong lòng hỗn loạn. Tiết Chi Hải dùng bồ câu đưa tin, ngày mai, Kế Diêu đến đây.

      Ngày thành thân hôm đó, Tang Quả bị Tiểu Chu cướp . Tiểu Từ ngất xỉu, sinh mệnh trong sớm tối, Tiết Chi Hải buộc Kế Diêu tìm Tang Quả, nếu trù trừ cứu Tiểu Từ. Kế Diêu thất hồn lạc phách thể nghe theo an bài của Tiết Chi Hải mà rời . Là , túc trực bên cạnh Tiểu Từ ba ngày ba đêm, nhìn nàng tỉnh lại. Vì sao? Vì sao ông trời cho thêm cơ hội, lại chỉ giống như công dã tràng? khắc biết nàng hoàn toàn mất trí nhớ biết có bao nhiêu vui mừng, có bao nhiêu tự tin có thể khiến nàng mình. Thế nhưng tự tin đó cứ như vậy ngày lại ngày bị Tiểu Từ làm cho hao mòn, gần như tan biến.

      Buông tay, cam lòng, buông tay, có thể như thế nào? Mặc có làm gì, cũng thể bước dù chỉ bước vào lòng nàng.

      Phòng ngủ của Tiểu Từ còn sáng đèn, nương theo cảm giác say qua.

      cũng gõ cửa, trực tiếp đẩy, cửa cài then từ bên trong. Lòng đau đớn, nàng phòng đến mức này. thầm vận khí, tay dùng thêm chút lực, then cài lập tức bị gãy, cửa bị đẩy ra.

      Tiểu Từ kinh ngạc đứng dậy đề phòng nhìn .

      Biểu tình của nàng khiến lòng nhức nhối, cười khổ: “Tiểu Từ, nàng đợi ta sao?”

      Tiểu Từ có chút biết nên khóc hay nên cười, lắc đầu : “Khuya rồi, sao ngươi còn chưa ngủ?”

      nửa nửa đùa : “Phu nhân, ta ngủ được, mình rất khó ngủ a.”

      Tiểu Từ nhất thời đỏ mặt, buồn bực nhìn , vừa rồi còn có nửa thần sắc ôn nhu ngay lập tức nghiêm mặt : “Ngươi đưa ta về nhà , ngươi ép ta ở lại đây, có ích lợi gì, ta biết ngươi phải trượng phu của ta.”

      - “Phu nhân, nàng là dài dòng. Lời này ngày nào cũng , cũng biết đổi phương pháp.”

      - “Hừ, ngươi chê ta dài dòng cũng tốt, nếu đưa ta trở về, ta càng dài dòng. Phiền chết ngươi.”

      - “Phu nhân, nàng cứ phiền chết ta .” tiến đến gần, chỉ thấy Tiểu Từ cầm chiếc ghế bành che ở trước mặt .

      cái ghế căn bản ngăn được , thế nhưng lại chỉ ngây ngẩn nhìn chiếc ghế, có chút mất hết can đảm.

      trầm mặc lâu, Tiểu Từ cũng trầm mặc, cực kiên nhẫn chờ đợi câu hay cử động của .

      Nội tâm khác gì khiên đao giao chiến. Rốt cuộc, thở dài tiếng : “Ngày mai, người nhà của nàng tới đây.”

      - “Ai?”

      - “Ca ca của nàng, Kế Diêu.”

      Cái tên này vì sao quen thuộc như vậy, tựa hồ lấp kín mọi chỗ trống trong lòng nàng, chỉ là được nhắc đến mà thôi, khi nhắc đến, liền thốt nhiên mà ra, làn tràn mọi ngóc ngách. Nàng nghĩ nghĩ, lại nhớ nổi bộ dáng của , ca ca?

      - “Ngươi phải ta họ Vân sao?”

      - “Ta ngày đó như vậy, là vì nàng gả cho ta, cho nên theo họ của ta.”

      Tiểu Từ bán tín bán nghi, lại : “Vậy phụ mẫu của ta đâu?”

      - “Bọn họ ở Định Châu, phái ca ca nàng đến đón nàng về.”

      Tiểu Từ đối với lời của vẫn hoàn toàn tin tưởng, nheo mắt tìm tòi, thời khắc đều đề phòng tới gần.

      Thư Thư thở dài tiếng, xoay người rời . muốn nhìn xem, ngày mai Kế Diêu đến đây, có biện pháp gì có thể khiến nàng thích , thích ca ca của mình. chiếm được, Kế Diêu cũng đừng mong dễ dàng đoạt .

      Ánh trăng lạnh lẽo thê lương, trong lòng cũng giá lạnh. Từ xưa binh pháp công thành đều dùng tâm lý chiến. Mặc dù công tâm cũng có nhiều loại, lòng say mê sợ là khó đánh bại nhất.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 62.2: Gặp lại

      Đêm nay, Tiểu Từ khuya mới ngủ, nàng luôn luôn nghĩ đến người nhà của mình, vừa kích động vừa mờ mịt. Nếu theo như lời Thư Thư là ca ca của nàng đến, nàng nhìn thấy có phải hay nhớ được chút chuyện quá khứ? Kế Diêu, cái tên này quen thuộc như vậy, có lẽ thực là ca ca của mình . Nàng cứ như vậy mong đợi chậm rãi ngủ thiếp .

      Hôm sau, mới sáng sớm nàng bắt đầu ngồi chờ, thẳng đến trưa cũng thấy bóng dáng . Cả sáng nay, Thư Thư đều ở sau hậu viện bên cạnh ao cá, phá lệ đến quấy rầy nàng. Tiểu Từ có chút sốt ruột, ngẫm nghĩ lúc liền đến bên cạnh ao, đứng ở phía sau rất lâu, muốn hỏi lại ngượng ngùng dám mở miệng.

      Nước trong ao bị ánh mặt trời chiếu vào hòa tan miếng băng mỏng, chỉ có xung quanh còn di động mấy tàn băng, mỏng manh cơ hồ trong suốt. Thư Thư bàn tay cầm cần câu có chút phiếm hồng, trời lạnh như vậy, vì sao phải ở đây câu cá?

      Tâm Tiểu Từ hiểu sao mềm mại, nhìn bóng dáng , lại nhớ tới đường từ dược vương cốc đến kinh thành, nhớ tới nửa tháng ở họa mi sơn trang, kìm lòng đậu mà tha thứ cho những lừa gạt của .

      Cái phao trong nước giật giật, lại dường như phát , ngón tay nhúc nhích. Tiểu Từ lặng lẽ qua, thay nhấc cần câu. Quá muộn, dưới lưỡi câu hoàn toàn trống rỗng.

      Ánh mắt Thư Thư chuyển qua lưỡi câu, trong lòng thập phần khó chịu, sau lúc bình ổn mới phun ra câu:

      - “Tiểu Từ, nàng ở họa mi sơn trang nửa tháng, ta đối với nàng, có tốt ?”

      Tiểu Từ buông cần câu, ở tảng đá ngồi xuống. Trời rất lạnh, sắc mặt có chút tái nhợt, đôi mắt u ám.

      - “Tốt lắm.” Tiểu Từ thản nhiên nhìn , lại tiếp: “Tuy rằng ta biết ngươi vì sao phải đối tốt với ta.”

      - “Nàng biết sao?” Thư Thư có chút đau lòng.

      Tiểu Từ nhìn , yên lặng lắc đầu, ngược lại, mặt nổi lên mảng đỏ ửng.

      Nàng ít hay nhiều cũng đoán được mấy phần, chỉ là dám chắc mà thôi. tiến đến gần, ngồi ở bên cạnh nàng, cúi đầu nhìn xuống, trong lòng vẫn ngừng đấu tranh.

      - “Ta thích nàng, lẽ nào nàng nhìn ra?”

      Khuôn mặt Tiểu Từ đỏ bừng, như mặt trời ló rạng.

      Thư Thư lại ôn nhu : “Ta lừa nàng, chỉ vì ta lòng thích nàng, muốn giữ nàng bên cạnh.”

      Tiểu Từ trầm mặc lát, xoay người qua, nghiêm mặt : “Ngươi nếu tâm thích ta, vì sao lại lừa gạt ta? Thích người, tự nhiên phải tâm đối đãi, che giấu. Trước đây ngươi nếu lừa gạt ta, về sau cho dù ngươi có đối tốt với ta, ta cũng biết đó là thực hay giả. Ta tự nhận mình là người có tâm cơ, cũng ứng phó được với những người có tâm cơ. Ta nếu thích người, chắc chắn người bình thường, đơn giản chân thành. Ta biết ngươi đối với ta tốt lắm, đáng tiếc, ngươi phải là mẫu người ta thích, ta thích nhọc lòng, cũng thích cùng người có tâm cơ vòng vo, đấu trí. Ta cuối cùng cảm thấy, người như ngươi, nên sánh đôi với nữ tử tâm tư tinh tế, thông minh tuyệt đỉnh. Ngươi phải là tốt, chỉ là ta với ngươi vô duyên mà thôi.”

      Thư Thư buồn bã nhìn nàng gần trong gang tấc nhưng thể tới gần, nắm tay siết chặt. Trong lòng bàn tay có hai con dấu, nàng ngày đó hào phóng đưa cho , hôm nay nên trả lại cho nàng.

      - “Tiểu Từ, đây là của nàng, vật quy nguyên chủ. Hãy giữ gìn tốt.”

      Tiểu Từ bị kéo qua, nhìn thả vào lòng bàn tay mình hai con dấu.

      - “Những thứ này là của ta?”

      - “Đúng vậy.” trầm giọng xong, khép bàn tay nàng lại, nhưng buông ra, đem bàn tay rộng lớn của mình bao lấy bàn tay bé của nàng.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 63.1: Trở về

      Tiểu Từ xấu hổ muốn rút tay về, bất quá đấu được với khí lực của , giãy dụa vài lần cũng tia dao động. Sắc mặt nàng càng đỏ, vừa thẹn vừa vội.

      - “Đừng nhúc nhích, để cho ta nắm lúc, từ nay về sau, sợ rằng còn cơ hội.” Ngữ khí của bi thương mà đơn, khuôn mặt tuấn mỹ, mang theo quyết tuyệt cùng giãy dụa. Tiểu Từ bị ánh mắt của làm cho mềm lòng, ngừng động đậy, bàn tay tuy rằng nằm gọn trong lòng bàn tay , nhưng trong ngực lại cảm thấy xấu hổ, ánh mắt vững vàng khóa ở mặt nàng, làm càn nhìn chằm chằm.

      Đột nhiên thanh vang lên phá vỡ gian yên tĩnh: “Ai ai, người chờ ta thông báo với chủ nhân nhà ta , sao có thể xông loạn như thế.”

      Sắc mặt Thư Thư trầm xuống, tay siết càng mạnh.

      Tiểu Từ kinh ngạc nhìn về phía cách đó xa người. Tiểu Ngọc sau , lại theo kịp cước bộ của .

      tay cầm trường kiếm, xoải bước mà đến.

      Khuôn mặt lãng hơi thoáng vẻ phong sương, như chiến binh sa trường khải hoàn trở về. Mày kiếm dày rậm làm nổi bật đôi mắt tinh , tựa hồ cách kiếp hồng trần cuồn cuộn, xuyên thấu qua hàng vạn gương mặt trong dòng đời, liếc mắt cái tìm thấy nàng.

      Tâm Tiểu Từ mạnh mẽ đau xót, giống như bị vật nhọn đâm trúng, rồi sau đó bị nghiền nát lặng lẽ chịu muôn ngàn đau đớn.

      Ánh mắt dừng ở khuôn mặt nàng, nhìn chằm chằm vào hai mắt nàng, giống như lợi kiếm phá mà đến, lâp tức đâm thẳng vào lòng nàng, nàng biết vì sao lại có cảm giác dường như từng quen biết. Đối với , là cảm giác quen thuộc cùng tin cậy.

      - “Tiểu Từ.” cúi đầu hô tiếng, thanh khàn khàn trầm thấp, giống như từ lâu mở miệng chuyện, giống như tiếng gọi nàng xuất phát từ nơi sâu thẳm nhất trong cõi lòng .

      Nàng giật mình, hốc mắt thế nhưng đau xót, tiếng kêu này lập tức khuấy trộn tâm nặng nề của nàng, tựa hồ là thiên nghìn cánh buồm, xuyên qua vạn trùng khói nước trở về.

      Ca ca?

      đến gần, gần đến mức có thể thấy đôi mắt phong sương cùng hàng mi run rẩy. Tiểu Từ kìm lòng đậu khẩn trương, tất cả lực chú ý đều tập trung ở mặt , hoàn toàn quên mất bàn tay mình còn nằm trong tay Thư Thư.

      Ánh mắt Kế Diêu đảo xuống nơi bàn tay hai người nắm chặt. Tiểu Từ tuy rằng nhìn , nhưng bàn tay vẫn bị Thư Thư nắm lấy, tựa hồ có dấu hiệu rút ra.

      nhếch khóe môi, tâm tình phức tạp khó có thể nên lời. từ chỗ Tiết Chi Hải biết được Tiểu Từ mất trí nhớ, nhưng tin, tin nàng cư nhiên có thể quên . đường khoái mã mà đến, ôm tia hy vọng xa vời, hy vọng trong nháy mắt nhìn thấy nàng, nàng có thể tỉnh lại. Nhưng mà nhìn đến nàng cùng Thư Thư năm ngón tay đan chặt, biết, nàng quên, hết thảy đều quên.

      khắc nhìn thấy , thần sắc nàng bất quá cũng chỉ hơi hơi chấn động.

      Trong lòng Kế Diêu, hạnh phúc cùng thống khổ chia nhau chiếm nửa. vừa cảm tạ ông trời ở trong giây phút sống chết làm cho Tiểu Từ có giải dược để khởi tử hồi sinh. vừa đau khổ khi chứng kiến cảnh nàng còn sống nhưng lại quên . chịu được việc nàng coi là người xa lạ, đem tất cả những ký ức có nhau quên sạch. Nhiều niềm vui hạnh phúc như vậy, mỗi lần hồi tưởng đều như vạn vật sinh sôi, muốn tỉnh dậy. Về sau nếu vai kịch, vậy nàng là quần chúng hay là khách nghe? Hoặc là ngay cả quần chúng và khách nghe cũng thể, chỉ làm người qua đường, tùy đến tùy ? Vừa nghĩ đến đây, trong lòng đau nhức như có hạng vạn con kiến cắn xé, hận thể lập tức xông đến, đoạt nàng từ trong tay Thư Thư, gắt gao ôm vào trong ngực, từ nay về sau để nàng trói nàng ở bên người.

      - “Tiểu Từ.” lần thứ hai gọi tên nàng, cổ họng có chút nghẹn ngào. Giờ phút này gặp lại đáng nhẽ phải nên vui mừng mới phải, lại cảm thấy tiếc nuối. cùng nàng thiếu chút nữa chính là thiên thượng cùng nhân gian, thiếu chút nữa trở thành đời đời kiếp kiếp. Vậy mà bây giờ, tuy cùng tồn tại trong kiếp này, gần trong gang tấc, nàng lại nhớ .

      mỉm cười đến gần nàng, gắt gao nhìn mỗi tia dao động khuôn mặt nàng. sợ làm nàng kinh động. Nỗi sợ hãi chưa từng có, tựa hồ có thể nghe tiếng tim mình đập dồn dập.

      - “Ca ca?” Tiểu Từ cúi đầu gọi tiếng, mang theo chần chờ cùng xác định, kìm lòng đậu thầm liếc mắt nhìn Thư Thư.

      Thư Thư buông tay nàng ra, đối nàng ôn nhu cười: “Đúng, chính là ca ca của nàng, Kế Diêu.”

      Ca ca? Kế Diêu sửng sốt, nhìn Thư Thư. nhưng lại đặt mình vào thân phận này? Trong lòng thoáng lạnh, muốn phát tiết lại phải cắn răng kìm nén. Thư Thư là ân nhân cứu mạng của nàng, cho nên, cũng là ân nhân cứu mạng của . Giờ phút này so đo chuyện Thư Thư với Tiểu Từ những gì, chỉ cần Thư Thư trả lại Tiểu Từ cho là được. Còn những thứ khác, có thể dùng cả cuộc đời này để chậm rãi thay đổi, làm cho nàng nhớ lại.

      Thư Thư buồn bã cười khổ: “Kế Diêu, ta ta là trượng phu của nàng, nàng lại sống chết tin, xem xem ta thất bại thảm hại a.”

      Kế Diêu trong lòng cả kinh, thầm may mắn Tiểu Từ tin. bước lên từng bước kéo tay nàng, mỉm cười : “Tiểu Từ, chúng ta về nhà.”

      Tiểu Từ nhìn , nửa tìm tòi nghiên cứu nửa tin cậy, nửa quen thuộc nửa xa lạ. Đây là người nhà của nàng? Ca ca? đáng tiếc nàng lại nhớ ra , chính là cảm thấy an toàn cùng tín nhiệm. Có lẽ, đây chính là cái gọi là quan hệ huyết thống, làm cho nàng có cảm giác như vậy. Nàng mỉm cười, trả lời, mà yên tâm đưa tay đặt vào lòng bàn tay .

      Thư Thư nheo mắt lại, lúc này đây lòng đố kị rốt cuộc tràn đầy mãn phế, đồng dạng đều là lần đầu tiên gặp mặt, nàng vì sao có thể vui vẻ tín nhiệm , rồi tiếp nhận . Cho dù là trong thân phận ca ca, vẫn làm cho ghen tị đến phát cuồng.

      cứ như vậy đứng sững nhìn Kế Diêu đưa nàng . Bàn tay ở sau lứng nắm chặt đến nỗi mỗi khớp xương kêu lên răng rắc. phải của ngươi, chung quy phải. Cho dù có chiếm hết tiên cơ, dùng hết tâm cơ, vẫn là được. lần đầu tiên có loại cảm giác thất bại, có chút cam chịu số phận mà thở dài.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 63.2: Trở về

      Tiểu Từ nhìn bên ngoài Họa Mi sơn trang con ngựa, hiểu sao có chút cảm giác quen thuộc. Con khoái mã nhìn qua, dường như nghe thấy hơi thở của nàng, dụi dụi thân thiết. Lòng tin trong nàng càng vững, đối Kế Diêu cười cười, hỏi: “Ca ca, đây là ngựa của ta sao?”

      Kế Diêu: “Là của ta, bất quá cũng là của ngươi. Ngươi trước kia đều như vậy. Ngươi nhớ sao?”

      - “Phải ?” Tiểu Từ hơi sửng sốt chút, cười tủm tỉm : “Nếu như vậy, bạc của ca ca cũng là của ta, ca ca mang ta dạo kinh thành, ta muốn mua vài thứ.”

      Kế Diêu nhếch khóe môi cười nhìn nàng. Thói quen thích dạo phố của nàng chút cũng thay đổi. Bất quá, bao giờ cảm thấy đau đầu nữa, có thể cùng nàng rảo bước con đường, nhìn cuộc sống diễn ra xung quanh, loại phúc khí.

      Hai người chậm rãi , Kế Diêu vẫn nhìn nàng cười. Dần dần, mặt Tiểu Từ có chút nóng. Nàng cúi thấp đầu, giọng hỏi: “Ngươi cười cái gì?”

      Kế Diêu cố ý : “Nga, ta cười, ngươi sớm gả cho người ta, như thế nào còn kết tóc kiểu nương?”

      Tiểu Từ kinh hãi, lập tức dừng bước chân.

      - “Ngươi cái gì? Ta gả cho người ta? Ta gả cho ai?”

      Kế Diêu sờ sờ đuôi lông mày, cười : “Gả cho ai cũng phải Thư Thư.”

      Tiểu Từ giậm chân: “Rốt cuộc là ai.”

      Kế Diêu cười hì hì nhìn nàng: “Ngươi đoán xem!”

      - “Ta, ta cái gì cũng nhớ , như thế nào đoán a.”

      Kế Diêu: “Ai, người ta biết có bao nhiêu thương tâm đâu. Toàn tâm toàn ý chờ ngươi, ngươi lại đem quên sạch .”

      - “Là ai a?”

      - “Quên , ngươi nếu quên, coi như chính mình vẫn là tiểu nương, chờ ca ca khi nào lại tìm cho ngươi người tốt, lần nữa gả .”

      Tiểu Từ buồn bực, mạnh tay cho Kế Diêu quyền: “Chuyện dựng vợ gả chồng há là trò đùa, ngươi bậy bạ gì đó.”

      Kế Diêu cố nín cười, quay đầu nhìn nàng, làm ra vẻ sầu khổ : “Ta cho ngươi, ngươi nếu tin phải làm sao bây giờ.”

      - “Ngươi cho ta biết, ta tự nhiên tin tưởng.”

      - “Vì sao tin tưởng ta?”

      - “Bởi vì ngươi là ca ca ta a.”

      - “Thư Thư là trượng phu của ngươi, ngươi tin, vì sao ta là ca ca ngươi, ngươi lại tin?”

      Tiểu Từ ngây ngẩn cả người, đúng vậy, lời Thư Thư , nàng vốn quá tin tưởng, vì sao riêng điều này lại cảm thấy nghi ngờ?

      Kế Diêu ôn nhu nhìn nàng, gấp vội chờ đợi.

      Tiểu Từ có chút mờ mịt lại có chút khẩn trương, nàng yên hỏi: “Trực giác của ta cảm thấy ngươi thực là ca ca của ta, chẳng lẽ phải?”

      Kế Diêu nở nụ cười: “Ta gọi là Kế Diêu, ngươi tên Vân Từ, ngươi , ta có phải là ca ca của ngươi hay ?”

      Tiểu Từ kinh ngạc nhìn Kế Diêu, trong lòng bắt đầu dao động, bắt đầu nghi hoặc, nếu phải ca ca, vậy là ai? Thư Thư vì sao phải lừa nàng?

      Ánh mắt Kế Diêu nhu tình như nước, chậm rãi : “Thời điểm ngươi ngủ thường thích dán vào tường, bởi vì sợ xoay người bị rớt xuống đất. Lúc ngươi tắm rửa, thích tẩy cánh tay trước, dưới nách ngươi có nốt ruồi , còn có, bên hông của ngươi có hai chỗ lõm xuống.”

      Kế Diêu hơi xong, ánh mắt sáng quắc dường như có thể xuyên thấu nàng.

      Tiểu Từ sửng sốt, như kể lại, đối với từng nơi bí cơ thể nàng cũng biết tường tận. , đến tột cùng là ai? Lòng của nàng bắt đầu cuồng loạn nhảy lên.

      - “Ca ca, hẳn là biết nhiều như vậy, hẳn là biết người ngươi, ngươi , ta là ai?” Kế Diêu từng chữ từng chữ ràng, chặt chẽ nhìn nàng, tựa hồ rất mong chờ đáp án từ nàng.

      Tiểu Từ khẩn trương đến thể hô hấp. Đáp án kia dừng ở bên môi, nàng lại muốn thừa nhận. Người trước mắt này, mặc dù mang lại cảm giác quen thuộc, mặc dù có tín nhiệm, nhưng là, muốn nàng thừa nhận khả năng kia, nàng vẫn thể. suy cho cùng, vẫn là người xa lạ đối với nàng.

      Nàng bắt đầu né tránh tầm mắt , buông xuống mi mắt dám đối diện với ánh mắt bức người kia.

      Kế Diêu thở dài hơi, cười khổ : “Tiểu Từ, ta bức nàng, ta vẫn chờ nàng, chờ nàng nhớ tới ta.”

      Tiểu Từ tâm mạnh mẽ nhảy dựng, như vậy, chính là chứng minh cho những suy đoán trong lòng nàng. Tim nàng đập loạn, bắt đầu có cảm giác xấu hổ. còn trạng thái tùy ý tự nhiên như vừa rồi. , là trượng phu của nàng? Chỉ bằng lời từ phía thôi sao? Nếu phải, vậy vì sao đối với mọi thứ về nàng đều ràng như thế?

      Kế Diêu thấy nàng đỏ mặt cúi thấp đầu, trong ngực rục rịch. nắm lấy bàn tay nàng, ôn nhu : “Như thế nào, nàng chán ghét ta?”

      Sắc mặt Tiểu Từ càng hồng, muốn rút tay ra, lại bị nhanh tay nắm chặt.

      - “Mọi tấc da thịt nàng ta đều sờ qua, chỉ sờ bàn tay bé này sao, cần bịt tay trộm chuông.”

      Tiểu Từ cảm thấy cả khuôn mặt nóng bừng như lửa, vừa thẹn vừa giận : “Ngươi bậy.”

      Kế Diêu cười hì hì : “Ta bậy. Trước ngực của nàng còn có nốt ruồi màu đỏ, ta vừa rồi quên .”

      Sắc mặt Tiểu Từ muốn hồng như ráng chiều. Nàng xấu hổ buồn bực lại biết làm thế nào, bởi vì tất cả những điều đều đúng. , ngay cả toàn thân nàng đều xem qua.

      Kế Diêu nhìn bộ dáng nàng ngượng ngùng đến muốn chui xuống đất càng thêm buồn cười, tiến đến bên tai nàng : “Nàng cần xấu hổ, nàng nếu cảm thấy chịu thiệt thòi, buổi tối đổi lại ta cho nàng xem ta là được.”

      Những lời này chẳng khác nào lửa cháy đổ thêm dầu, thành công làm Tiểu Từ ngượng ngùng dám phản kháng, cảm thấy toàn thân đều bắt đầu nóng bỏng. Cố tình Kế Diêu còn có ý buông tha, tiếp tục thầm: “ chừng, nàng tại muốn hoài mang đứa . Tháng trước, chúng ta vẫn còn ân ái mặn nồng cơ mà.”

      - “Kế Diêu!” Tiểu Từ chịu đựng đến cực hạn, giậm chân hô to tiếng, xoay người toan bỏ , chỉ cảm thấy các khớp ngón tay đều bắt đầu nóng, sắc mặt hồng thành cái dạng gì, nghĩ cũng biết.

      Kế Diêu đột nhiên từ phía sau ôm lấy nàng, bàn tay lần theo vạt áo nàng luồn vào.

      Tiểu Từ vừa sợ vừa thẹn, ràng là ban ngày lại muốn phi lễ nàng sao? Nàng tức giận, dừng sức giãy dụa. Kế Diêu bật cười tùy ý nàng giãy dụa, chính là gắt gao ôm nàng, đem ống tay áo nàng vén lên.

      - “Nàng xem, cánh tay nàng mất hạt chu sa, ta lừa nàng .”

      Nàng kỳ sớm hoài nghi qua, chỉ là muốn tin mà thôi. Giờ phút này khẩu khí khẳng định như vậy, làm cho nàng càng thêm hoảng hốt.

      - “Là ta làm cho nó biến mất.” ở bên tai nàng ôn nhu ngọt ngào thủ thỉ. Thân thể nàng cứng đờ đột nhiên mềm nhũn, lại bắt đầu nóng hầm hập.

      Nàng liều mạng tránh vòng tay ôm ấp của , hung tợn trừng mắt nhìn , : “Ngươi bậy, ta mới phải dễ dãi như vậy.”

      Kế Diêu ung dung nhìn nàng, nụ cười mang theo đùa cợt cùng sủng nịch.

      - “Ta mới vội. Ngày đó đều là nàng chủ động, ở trống trơn đài chặn đường hôn ta.”

      Tiểu Từ biết hay giả, dù sao nghe vào tai cũng cảm thấy xấu hổ vô cùng.

      - “Ta tin.” Nàng có chết cũng thừa nhận. Dù sao cũng nhớ , ai biết hay .

      - “Kia ta dẫn nàng xem, có lẽ nàng đến nơi có thể nhớ ra được gì đó.”

      - “Được, ngươi dẫn ta .”

      Kế Diêu xoay người lên ngựa, cúi xuống thân mình, kéo lấy cánh tay nàng nhấc bổng lên đặt trước người. Sau đó giục ngựa phóng .

      Tiểu Từ ngồi ở trước ngực , cố ý hay vô tình đều đụng phải da thịt , xung quanh đều là hơi thở nam tính của , mùi vị tự nhiên dễ chịu, dường như là hương vị trong tiềm thức nàng thích nhất. Tim của nàng lại bắt đầu đập loạn.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 64.1: Tiến triển

      Đường về càng ngắn, khoái mã chạy ròng rã cả ngày, ánh tà dương nhuộm chân trời sắc màu ấm, hoàng hôn buông xuống.

      Kế Diêu thả chậm tốc độ, : “Tiểu Từ, sắc trời cũng còn sớm nữa, chúng ta trước tìm khách điếm nghỉ tạm, sáng sớm mai lại lên đường.”

      Tiểu Từ dọc đường đều lo lắng suy nghĩ về mối quan hệ của mình và Kế Diêu, nhưng là, càng nghĩ càng loạn, nàng yên lòng đáp: “Được.”

      Hai người tìm được khách điếm nho , xuống ngựa.

      Chủ quán vừa thấy có khách nhân, lập tức nhiệt tình đón tiếp, đon đả bưng trà mời cơm.

      Tiểu Từ có khẩu vị, chút để ý gảy gảy mấy hạt cơm. Vừa nhấc mắt thấy Kế Diêu bên sung sướng ăn cơm, bên nhìn nàng. ràng cười, nhưng ánh mắt đều toát lên ý cười, vừa lòng thấy bộ dáng bối rối của nàng.

      - “Ăn nhiều chút, nàng gần đây rất gầy. Chờ đến lúc trở về nhà, ta bảo mẫu thân hảo hảo bồi bổ cho nàng.”

      Trong lòng nàng nhảy dựng, giọng hỏi: “Mẫu thân của ai?”

      Kế Diêu cười hì hì : “Của ta chính là của nàng.”

      Tiểu Từ ngẩn ra, sắc mặt lập tức chuyển đỏ: “Ta muốn ăn. Ta lên lầu trước.”

      Chủ quán thấy Tiểu Từ rời , liền ngăn đón, lấy lòng hỏi: “Phu nhân muốn nghỉ? lầu còn ba gian phòng trống. Phu nhân tự mình chọn.”

      Tiểu Từ bị gọi tiếng “phu nhân” liền cảm thấy ngượng ngùng. Chẳng lẽ người qua đường đều nghĩ nàng là nữ tử có chồng? Cùng đôi?

      Nàng cong khóe miệng theo chủ quán lên lầu hai, chọn gian phòng , sau đó chỉ vào gian cách vách : “Gian này, cấp cho vị khách nhân dưới lầu kia, hồi nữa ngươi tìm lấy bạc.”

      Chủ quán sững người, gật đầu hảo.

      Tiểu Từ ngồi giường sầu lo, trước mắt đường về nhà. Chẳng lẽ nhận định là trượng phu, gặp cha mẹ chồng.

      Việc này phải như thế nào cho phải? Mặc dù đối với nàng hết thảy đều như lòng bàn tay, đưa ra chứng cứ đều vô cùng xác thực, nhưng nếu muốn nàng ngay lập tức thừa nhận là chuyện thể, càng thể tưởng tượng đến cuộc sống vợ chồng kế tiếp. Nàng có chút phiền muộn, mất trí nhớ, rất thống khổ, cảm giác mờ mịt bất lực thường xuyên đánh úp lại, nàng biết chính mình là ai, hết thảy đều dựa vào trực giác.

      Tiếng đập cửa vang lên trong gian yên tĩnh làm cho nàng giật mình, nàng đứng lên mở cửa, quả nhiên, đứng dựa vào tường, mỉm cười nhìn nàng. Nàng lập tức khẩn trương, che ở trước cửa : “Ngươi, ta chọn cho ngươi phòng ở cách vách.”

      Kế Diêu gật đầu: “Ta biết. Nàng ngủ , sáng mai còn phải sớm.”

      Tiểu Từ thấy xoay người bước sang phòng bên cạnh, mới thở phào nhõm hơi, hoàn hảo đòi dùng chung phòng với nàng.

      Kế Diêu đóng cửa lại, có chút cười khổ.

      Gần trong gang tấc mà đêm trường nhớ nhau.

      Hôm sau ăn qua điểm tâm, hai người khởi hành. Kế Diêu mỗi ngày tinh thần đều rất tốt, hôm nay nhất định có thể về đến nơi, cho nên cũng gấp, ngựa thong thả chạy đường, đem áo choàng khoác lên người nàng, tay cầm giây cương, tay còn lại luồn vào trong áo khoác, vòng qua thắt lưng nàng.

      - “Mau buông tay.”

      - “Tay ta rất lạnh, nàng giúp ta giữ ấm .”

      - “ bậy.”

      - “Nàng xem, gió rất lớn đó.”

      Tiểu Từ liếc nhìn bàn tay ghì lấy dây cương có chút ửng đỏ, cũng biết cái gì, đành phải đồng ý. Trong lòng cũng chán ghét việc chiếm tiện nghi của mình. Ủ ấm bàn tay cần lâu như vậy sao? Hận thể đem nàng khảm vào trong thân thể có. Nàng có chút giận, giãy dụa tránh bàn tay , trừng mắt liếc cái.

      Kế Diêu mỉm cười: “Nếu nàng cảm thấy công bằng, cũng có thể ôm ta. Thân nhiệt ta rất nóng, nàng có muốn ủ ấm bàn tay ?”

      Tiểu Từ xấu hổ cúi đầu, người này, đáng ghét, luôn những lời đó.

      - “Nàng trước kia luôn thích bày trò để ta ủ ấm chân cho nàng, buổi tối ngủ hận thể rúc sâu vào trong lòng ta, nàng nhớ ?” Mặt nàng càng đỏ hơn, cúi đầu chữ cũng .

      - “Nàng còn thích sờ ngực ta, bên vết sẹo, nhưng là do người khác gây nên, nàng lại mỗi ngày vuốt ve, rằng tất cả đều vì nàng.”

      Hô hấp của nàng trở nên dồn dập, có chuyện như vậy sao, dù sao cũng thể ban ngày ban mặt ra những lời này. Nàng vừa thẹn vừa giận quát: “Im miệng.”

      Kế Diêu thực vừa lòng nhìn ngắm khuôn mặt đỏ bừng của nàng, chân thành : “Ta bất quá là muốn dùng chút chuyện quá khứ khơi gợi ký ức cho nàng. Cái khác , nhưng những chuyện thân mật như vậy, nàng hẳn phải có chút ấn tượng chứ?”

      - “ được nữa.”

      - “Được, được, ta .”

      Kế Diêu nín cười, liếc nhìn dung nhan kiều diễm xấu hổ, trong lòng rung động, đột nhiên cúi đầu hôn xuống.

      Nàng xấu hổ buồn bực, căn bản chú ý đến hành động của , bất ngờ kịp đề phòng bị hôn trúng. lưng ngựa, ngay cả chỗ để tránh né cũng có, cánh tay còn gắt gao ôm nàng.

      Kỳ quái là, đối với nụ hôn của nàng hoàn toàn kháng cự, ngược lại trong lòng mềm nhũn, có loại hương vị ngọt ngào quen thuộc lan tràn.

      Cho dù như thế ngượng ngùng vẫn khiến nàng tự chủ được muốn khước từ, chờ vất vả mới buông nàng ra. Tiện nghi, bị chiếm hết, môi mảnh tê dại.

      - “Quá phận.”

      - “Nàng cho ta chuyện, ta còn tưởng rằng, nàng là muốn ta hành động.”

      - “Ngươi đừng có mà tự mình đa tình, ngươi đừng tưởng rằng là trượng phu của ta có thể muốn làm gì làm, ta còn chưa thừa nhận đâu, ngươi mà cứ như vậy nữa, ta tuyệt đối khách khí.”

      Kế Diêu thở dài: “Hảo, vậy chúng ta quy củ.”

      Tiểu Từ buồn bực liếc cái, bĩu môi.

      - “Nàng đừng bĩu môi, càng bĩu càng đỏ, hồi người khác nhìn thấy lại tưởng là có chuyện gì xảy ra.”

      Tiểu Từ bị chỉnh phát cáu, phẫn nộ trừng mắt nhìn .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :