1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Châu Viên Ngọc Ẩn - Thị Kim (66 chương + 5 PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Phiên ngoại 3: A Viện

      Huyên Hướng có nữ nhân khiến tất cả mọi người thiên hạ đều hâm mộ, chính là đương kim hoàng hậu Uất Trì, ta cũng ngoại lệ.

      Ta mười bốn tuổi tiến cung, khi đó tiên hoàng còn tại vị. người cực kỳ nghiêm khắc bảo thủ, mọi người trong cung đều sống trong tâm trạng nơm nớp lo sợ. Sau khi tiên hoàng qua đời tân hoàng đăng cơ, ta từng ở trong ngự hoa viên xa xa nhìn thấy hoàng thượng và hoàng hậu lần. Tuy cách khá xa thấy dung nhan, nhưng vẫn cảm thấy hoàng thượng thân tư cao lớn mạnh mẽ, bên cạnh là hoàng hậu thướt tha xinh đẹp.

      Mọi người hâm mộ hoàng hậu, nguyên nhân chỉ có , hậu cung ba ngàn giai nhân, hoàng thượng cư nhiên có nạp phi, mặc dù đại hôn cùng hoàng hậu qua hơn hai năm, cũng thấy hoàng thượng có động tĩnh gì.

      Đảo mắt chính là tết trung thu, ta tiến cung mười năm, dựa theo lệ thường cũng nên được phóng xuất cung.

      Ngày đó, ta mang theo cái bọc đồ đứng ở cửa cung chờ tỷ muội tốt Lâm nhi. Chúng ta cùng nhau tiến cung, cùng nhau xuất cung, rốt cuộc từ trong nhà giam mười năm lấy lại được tự do. Kìm nén cảm giác vui sướng trong lòng, ở cửa cung người đến kẻ , ta dám, liền cứ như vậy giật giật khóe miệng chịu đựng, rất thoải mái. Vì thế ta lén núp dưới tàng cây, yên tâm cười rộ lên, trong lòng vui mừng nhảy nhót thể hết ra bên ngoài. Rốt cuộc có thể rời nơi này.

      Đột nhiên, ta cảm giác thấy đạo ánh mắt dừng ở mặt ta. Ta tùy ý nhìn lướt qua, trong lòng nhảy dựng. Trong cung chỉ có người có thể mặc y phục màu vàng. Ta hoảng hốt vội vàng quỳ xuống, vạn vạn nghĩ ở nơi này gặp được hoàng thượng. Vừa rồi, ta cư nhiên còn làm ra bộ dáng cười ngây ngô.

      Ta bất an yên quỳ mặt đất, nửa ngày vẫn nhìn thấy góc áo vàng di động.

      - “Ngươi tên là gì?”

      - “Nô tỳ tên gọi Tề Viện.”

      khắc kia tựa hồ kéo dài rất lâu, ta quỳ mặt đất dường như chết lặng.

      rồi, ta lại bị giữ lại. Cửa cung ngay ở phía sau lưng, nhưng từ nay về sau ta có cách nào bước qua đó.

      Ta thường thường cảm thấy khó có thể tưởng tượng, chỉ cái liếc mắt ngày đó, ta từ cung nữ đến hạn xuất cung trở thành phi tử của .

      Ngày ta được phong làm Vân phi, có phụ nhân đến, nàng nhìn ta thoáng sửng sốt chút, rồi sau đó lã chã khóc. Nàng cũng gì, chỉ giúp ta chải đầu.

      Sau khi chuẩn bị xong, nàng đưa ra bộ y phục, là hoàng thượng thưởng. Trong lòng ta rất kỳ quái, nếu muốn mặc y phục đến tạ thánh ân, tại sao lại cho ta mặc bộ quần áo cũ. Nhưng thân phận ta thấp kém, cũng dám hỏi nhiều, chính là thuận theo.

      khắc đối diện với hoàng thượng, ta dám nhìn . Hoàng bào người rực sáng như ánh mặt trời, ở trong ánh hào quang đó, ta dám nhìn lên.

      giống như lần trước, yên lặng nhìn ta lâu, sau đó tới, kéo tay ta.

      - “A Viện.”

      Thanh của còn rất trẻ, hơi trầm thấp. Ta giật mình, làm sao biết nhũ danh ở nhà của ta?

      - “A Viện.” dịu dàng gọi tiếng.

      Nỗi kinh sợ trong lòng ta dần dần bình ổn, rốt cuộc cũng vụng trộm liếc nhìn cái, lớn lên thực rất đẹp.

      mỗi khi cùng ta chỗ, cũng nhiều. Chính là luôn thích kêu tên ta, sau đó yên lặng ngắm nhìn, khuôn mặt thoáng suy tư.

      Ta trở thành đề tài trong mỗi câu chuyện ở hậu cung. Mọi người đều cảm thấy ta được thần tiên chiếu cố, cư nhiên khắc trước khi xuất cung còn được hoàng thượng nhìn trúng, sau đó bước lên trời, trở thành nữ nhân sủng ái nhất.

      gần nữ sắc, nhưng đối với ta rất sủng, sủng đến mức ngay cả ngự thư phòng ta cũng có thể tự do ra vào. Thời điểm phê duyệt tấu chương, ta thích nhất là ở bên cạnh mài mực.

      thường thường họa cái vòng tròn, sau đó bỗng nhiên dừng lại.

      khắc ta với mình mang thai, thần sắc lập tức chấn động, đem ta ôm đến bên giường, sau đó đưa tay đặt ở bụng ta, cẩn cẩn dực dực.

      Ta cảm thấy thực hạnh phúc, nhìn bàn tay ấm áp áp vào bụng mình. Đột nhiên ta phát váy mình rơi xuống giọt lệ. Ta kinh hoàng giương mắt, phát đôi mắt ẩm ướt.

      Ta vươn tay giúp lau những giọt lệ. nắm chặt bàn tay ta, giấu đôi mắt vào trong đó. Ta dám động, nước mắt bàn tay thực nóng, vẫn ngừng trào ra, ẩm ướt hết cả lòng bàn tay.

      Đó là lần duy nhất ta thấy rơi lệ.

      cấp cho hài tử tên gọi Triển Tư. Địa vị của ta kỳ vượt qua hoàng hậu. Ta thế mới biết, nguyên lai Uất hoàng hậu giống như những gì mà mọi người hâm mộ ao ước, đối với hoàng hậu chẳng qua chỉ là tôn trọng mà thôi.

      Những năm về sau, ta chưa từng hoài nghi sủng ái mà giành cho ta là tình . Thẳng đến sau khi băng hà, lưu cho Tư nhi đạo mật chỉ, ta mới cảm thấy trong lòng thực thoải mái.

      Tiên hoàng khi còn sống bắt đầu tu sửa hoàng lăng. Trong hoàng lăng Triển thị mai táng tiên hoàng cùng tiên hoàng hậu, còn có Uất hoàng hậu. Ta sau trăm tuổi cũng được quy táng ở nơi đó. vì sao phải lưu lại ý chỉ muốn cùng Vân Tưởng công chúa tiền triều hợp táng? Ta nghĩ ra, trong lòng vướng mắc chua xót khó chịu. thích ta như vậy, vì sao muốn cùng ta chỗ?

      Ta luẩn quẩn trong lòng, nghĩ mãi ra. Rốt cuộc ta quyết định đến lăng mộ của Vân Tưởng công chúa nhìn lần.

      Trong nháy mắt lăng mộ kia mở ra, ta sợ ngây người. Ta sống trong cung vài thập niên, ở trong chốn xa hoa nhất, vậy mà ở bên trong lăng mộ của Vân Tưởng công chúa, đều là những hi thế trân bảo ta chưa từng thấy qua. đỉnh lăng tẩm có vô số dạ minh châu, chiếu rọi khắp gian, khiến lăng tẩm sáng như ban ngày.

      Mà lạ nhất là, mộ có loại cây cỏ kỳ quái. Hương vị mát lạnh mà đắng chát, bộ dáng cũng vô cùng xấu xí, cùng những trân bảo kia ở chỗ tương xứng.

      Ta đến gần hơn, muốn nhìn thêm chút quan tài của vị công chúa kia. Trước quan tài có đặt linh vị. Trong nháy mắt nhìn thấy, ta thực hối hận. Ta nên đến nơi này. Hai chữ, đem hạnh phúc cả đời ta đánh nát.

      Nguyên lai, vẫn nhớ kỹ A Viện, kỳ là A Viên.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Phiên ngoại 4: Đá tam sinh

      Ta ở cầu Nại Hà nghênh đón biết bao nhiêu “người”, có đôi khi nhàn rỗi có việc gì, ta liền nhìn đá tam sinh bên cạnh, nhìn chút nhân gian khói lửa cùng hận ân oán, hồng trần cuồn cuộn, trong cuộc sống biết có bao nhiêu tình huống đáng xem.

      ngày, đá tam sinh bỗng nhiên lóe sáng đạo hào quang. Thông thường chỉ có lời hứa nguyện của bậc đế vương nhân gian, mới có thể trực tiếp thông thiên. Ta nhất thời tò mò, đến gần ghé mắt nhìn. Nguyên lai hào quang đó phát sinh từ tam sinh tự.

      tên gọi Triển , chính là quân chủ của vương triều thứ hai dưới hạ giới. Nữ tử bên cạnh là công chúa tiền triều, nàng tên A Viên. Ta vừa thấy hai người này ở tam sinh tự cầu nguyện, phá lệ hiếu kỳ. Thân phận cùng địa vị như vậy, như thế nào có thể đến cùng nhau? ràng là hận nước thù nhà bao trùm lên hai người. Bất quá, nếu chỉ đơn giản xem tướng mạo khí chất, bọn họ đôi kim đồng ngọc nữ, xứng đôi vừa lứa.

      Chỉ nghe A Viên yên lặng cầu nguyện, nguyện cùng Triển dắt tay nhau đến đầu bạc, ân ái rời, hy vọng trời có linh thiên cho bọn họ kết tình duyên cửu kiếp, đời đời mỹ mãn. Ta cười cười, đúng là lòng tham của tiểu oa nhi si tình. Bất quá lòng tham của nàng vẫn chưa là gì, ta còn từng gặp qua nữ tử, nguyện cầu ông trời giúp cho nàng và người trong lòng trọn đời trọn kiếp.

      Triển bên yên lặng cầu nguyện: cuộc đời này cùng A Viên hạnh phúc mỹ mãn, gắn bó bền lâu, quyết chí rời. dừng chút, lại tiếp tục lẩm nhẩm, nếu như thể, hy vọng kiếp sau có thể tiếp tục đoạn nhân duyên này, bù lại tất cả tiếc nuối trong cuộc đời này.

      Ta vừa thấy liền hiểu được, tiểu tử này đại khái biết với thân phận địa vị của hai người khó có được kết cục viên mãn. Cho nên đem hy vọng ký thác vào kiếp sau. Đáng tiếc, nha đầu kia vẫn hay biết gì, lòng si mê cuồng dại.

      lại tặng nàng tín vật, tự tay giúp nàng đeo vào. Bộ dáng nàng vô cùng cao hứng, mặc dù khuất sau lớp mạng che mặt cũng giấu được.

      Ta rất ngạc nhiên biết bọn họ có kết cục gì.

      lâu sau đó, ta ở cầu Nại Hà gặp được A Viên. Nàng cư nhiên nuốt vàng mà chết, hơn nữa vật nàng nuốt lại chính là tín vật tự tay đeo cho nàng.

      Ta có chút đồng tình với nàng, vốn là công chúa nhu mỳ xinh đẹp, vốn được hưởng cuộc sống vinh hoa phú quý, vậy mà chỉ vì chữ tình, bạc mệnh như vậy. Ta đối với nàng phá lệ thương tiếc, hy vọng nàng sau khi uống canh Mạnh Bà, có thể đầu thai vào nhà tốt.

      ngờ, nha đầu kia rất quật cường, sống chết uống. Nguyên nhân chỉ có , nàng muốn đầu thai làm người.

      Ta kỳ quái, hỏi nàng nguyên nhân. Nàng .

      Nàng liền như vậy ở trong phủ diêm vương, lão diêm vương sốt ruột đến phát hỏa.

      Ta thực đồng tình với nàng. Nghĩ lại, A Viên kỳ thực rất được ông trời ưu ái, tỷ như, mỹ mạo khuynh thành, vinh hoa phú quý, phụ thân thương , mọi người xu nịnh, chính vì thế khi nàng bị vây vào nơi đầu sóng ngọn gió, lại có cách nào chống đỡ nổi.

      Có khi ông trời cho ngươi nhiều thứ, nhìn có vẻ như là chuyện tốt, khiến cho người ta hâm mộ, kỳ , cũng phải tất cả đều tốt. Tỷ như, nếu tướng mạo của nàng bình thường, sinh ra là thôn nữ nông gia, còn ai tính kế với nàng? Cứ thế tìm nông phu thành , cả đời yên vui.

      Cái gọi là thế gian việc như ý, mười chuyện có tám chín chuyện như ý. những thế trong hai chuyện như ý, có hay chuyện khiến bản thân mình coi trọng.

      Ngày Triển đăng cơ, theo lẽ thường phải tế trời, lời cầu nguyện của cùng với tam sinh tự ngày đó giống nhau, muốn cùng A Viên kết lại nhân duyên. là đế vương, nguyện vọng của trời cao tự nhiên thể nhìn.

      Triển muốn chuyển thế. Thế nhưng A Viên vẫn như cũ bướng bỉnh chịu đầu thai. Nhân duyên bạc thượng, Kế Diêu so với Tiểu Từ lớn hơn ba tuổi. Khi Kế Diêu ba tuổi, A Viên vẫn là chịu đầu thai, diêm vương lão gia nóng nảy, tự chủ trương làm cho thân thể nàng xuất thế. Nhưng là nàng chậm chạp chịu nhập hồn phách, thân thể kia vì vậy mà hôn mê nhiều năm.

      Diêm vương lão gia mỗi ngày mặt co mày cáu, cùng nàng đấu mồm mép. ngờ nha đầu kia vẫn lòng muốn đầu thai làm súc sinh.

      Về sau, ta cấp cho Diêm vương cái chủ ý. Nàng nếu muốn luân hồi thành súc sinh, vậy cứ thành toàn cho nàng. Mỗi kiếp luân hồi trí nhớ bị phai nhạt tầng. Luân hồi thêm kiếp, còn tăm hơi. Ngày đó nàng ở tam sinh tự cầu nguyện cửu thế, Triển chỉ cần kiếp sau. Như thế vừa vặn.

      Thế là sau đó, nàng trở thành mèo, rùa, cá…Ta và diêm vương nhìn duyên phận lần lượt của nàng với Kế Diêu, cảm thấy thực buồn cười lại thổn thức.

      Rốt cuộc, lần cuối cùng nàng làm sâu bị Kế Diêu ăn vào, bị đả kích nghiêm trọng, ngộ ra làm súc sinh dễ, diêm vương lão gia nhân cơ hội thuyết phục, nàng mới động lòng muốn làm người. Diêm vương lão gia thở phào nhõm, rốt cục cũng đuổi được nàng .

      Thân thể của nàng lúc này bảy tuổi, hồn phách mới nhập vào, trở thành Tiểu Từ.

      Đáng tiếc, kiếp này của nàng vẫn đủ bình yên. Trước mắt, mệnh huyền lại lần nữa đến nơi này của ta. Kỳ , sinh mệnh của nàng vẫn ở trước cánh cửa sinh tử, sống hay chết, chỉ dựa vào ý niệm.

      Ta đối với nàng, vừa đồng tình vừa thương xót, hy vọng khi cho nàng xem xong kiếp trước, nàng có thể buông tha cho kiếp này, bắt đầu lại từ đầu. Triển kiếp trước hứa nguyện muốn cùng nàng kết nhân duyên, coi như cũng được thành toàn. bằng dừng tay tại đây, đừng dây dưa cùng , kiếp sau tìm phu quân khác. Bất quá, kiếp sau có phu quân hay , cũng khó mà .

      Nàng ngơ ngác nhìn đá tam sinh, ước chừng đứng sững hơn ba canh giờ. Ta thầm lo lắng, ba canh giờ này, thế gian là ba ngày. Cũng thể kéo dài thời gian thêm được nữa, sống hay chết, hay ở, lập tức phải đưa ra quyết định. Nếu thân thể nàng ở nhân gian có sức để quay về.

      Ánh mắt nàng rốt cuộc dời khỏi đá tam sinh, quay sang nhìn ta, chỉ câu: phải Triển , ta cũng là A Viên. Ta quan tâm trước kia, cũng cầu kiếp sau xa vời, ta chỉ cần tại!

      Hảo nữ tử dũng cảm độ lượng.

      Nàng lại : “Ta chỉ cầu ngươi xóa trí nhớ kiếp trước, từ nay về sau, ta chỉ là Tiểu Từ.”

      Ta hề lo lắng cho nàng, tính cách nàng như vậy, cuộc sống so với A Viên nhất định viên mãn. Ta thỏa mãn mong muốn của nàng, đem nàng đưa đến trước cầu nại hà, con đường kia, thông xuống hồng trần.

      Nàng rồi ta mới đột nhiên nhớ ra, ta vừa rồi nhất thời sơ ý, nhưng lại đem trí nhớ trong kiếp này của nàng cẩn thận lau , việc này…như thế nào mới tốt?

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 61.1: Hoa đào nở

      - “Ngươi là ai? Ta như thế nào lại ở trong này?” Tiểu Từ từ giường ngồi dậy, trừng lớn hai mắt, tùy tiện hỏi câu.

      Nam tử trước mắt tao nhã tuấn mỹ, ánh mắt nhu tình.

      Vừa thấy nàng tỉnh lại, trong lòng Thư Thư mừng như điên. Đảo mắt, câu hỏi của nàng làm sửng sốt. từng đặt ra vô số giả thiết khi nàng tỉnh lại. Nàng nhất định rất bi thương khổ sở, cho nên sớm chuẩn bị tốt lời hay để trấn an, nàng nếu muốn lập tức rời khỏi nơi này, muốn nhìn thấy Kế Diêu và Tang Quả. cũng sẵn sàng mang nàng . Nhưng vạn vạn ngờ được bộ dáng của nàng tại. dám hô hấp, kiềm nén niềm vui trong lòng, cực lực bình tĩnh trấn định.

      Bộ dáng của nàng hoàn toàn chút thương tâm, chính là tò mò khó hiểu còn điểm thêm chút ngây thơ mơ hồ. Hàng mi cong thon dài khẽ nhíu, mày rậm đáng như tiểu oa nhi, đôi mắt linh động chớp mắt nhìn , tìm tòi nghiên cứu tò mò, còn mang theo tia cảnh giác đề phòng.

      giật mình, chẳng lẽ?

      chần chờ chút, thử : “Ta là Vân Thư, nàng quên sao?”

      - “Vân Thư?” Nàng đảo đôi mắt to tròn, lắc đầu : “Ta biết ngươi a.”

      Đôi mắt của nàng trong suốt như suối nguồn róc rách. Nàng luôn là người có tâm cơ, giờ phút này, tin tưởng việc, trong lòng nhất thời động đậy.

      Ý niệm đó vừa xuất , ngược lại có chút run run, cố hết sức áp chế bão tố trong lòng, ngữ khí ôn nhu bình tĩnh : “Tiểu Từ, ta là phu quân của nàng. Nàng sao có thể quên?”

      vươn cánh tay, muốn đặt lên đầu vai của nàng. Sắc mặt nàng thoáng cái đỏ lên, lập tức nhảy xuống giường, né tránh: “ bậy. Ta căn bản biết ngươi, làm sao có thể cùng ngươi thành thân.”

      - “Là .”

      Nàng ràng tin, liếc nhìn cái, hỏi: “Vậy ta là ai?”

      Thư Thư ôn nhu cười: “Nàng là Tiểu Từ.” Giấc mộng nửa đêm quay về, những đêm ngủ, chỉ có cái tên này vấn vít trong đầu, giờ phút này ôn nhu lên, giống như nhả từng sợi tơ, giống như từ trong lòng tinh tế phát ra, mấp máy bên môi.

      - “Ta họ gì? Là người nơi nào?”

      - “Họ Vân, là người kinh thành.”

      Nàng phì cười, khóe môi mang theo vẻ đắc ý: “Ta gọi là Vân Từ, ngươi kêu Vân Thư, chúng ta cùng họ, ta làm sao có thể gả cho ngươi, ít lừa gạt , mau , ngươi có phải thuộc nhóm buôn người, chuyên lừa gạt phụ nữ và trẻ em, mau chút đưa ta về nhà, bằng , chờ ta nhớ ra rồi, để yên cho ngươi đâu.”

      Thư Thư sửng sốt, ai, suýt quên nha đầu ngang bướng này, bất quá sao, cũng ngại vô lại hơn chút.

      cười hì hì đến gần: “Như thế nào, muốn ta đẹp mặt? Ta muốn nhìn xem thử nàng có cách gì.”

      Tiểu Từ cả mặt nóng bừng, bên chạy trốn, bên vội la lên: “Ai, ai, ngươi cách xa ta chút.”

      Thư Thư nín cười tiếp tục sán tới, biểu tình vừa thâm tình vừa đau khổ: “Ta là trượng phu của nàng, trượng phu trượng phu, chính là phu quân trong vòng trượng, như thế nào có thể cách xa nàng chút đây.”

      Lưng nàng đụng trúng bàn, còn đường lui, gấp đến dậm chân: “Đừng đến đây, ta mới tin.”

      vươn bàn tay, cười : “Nàng xem, đây là tín vật đính ước của chúng ta.”

      Trong lòng bàn tay khối ngọc bội, phỉ thúy màu xanh biếc trong suốt.

      Nàng liếc nhìn ngọc bội trong tay , bĩu môi : “Bất quá chỉ là khối ngọc bội, đường có thể tùy ý mua. Tưởng lấy cái này gạt ta, ngươi cũng quá coi thường ta .”

      A, tiểu nha đầu rốt cục khôi phục được thông minh đáng ngày nào. Lo lắng áp lực mấy tháng nay của nháy mắt đều tan thành mây khói, biết, còn có cái gì có thể so sánh với niềm vui mà nàng mang đến cho đây.

      từng lấy buông tay cùng thành toàn cho nàng xây thành tòa thành trì, giờ phút này tòa thành đó tràn ngập nguy cơ, khát khao muốn có được như thủy triều mạnh mẽ càn quét qua, đảo mắt đem tòa thành của cắn nuốt bao phủ.

      Khi biết sinh mệnh của nàng chỉ còn đoạn đường ngắn ngủi, do dự thôi, cuối cùng nhịn đau buông tay, thầm nghĩ khiến cho những ngày tháng cuối đời của nàng phải hối tiếc. Thế nhưng tại nàng sao rồi. Nàng sống cuộc đời dài lâu, cùng với ai?

      Dụ hoặc như vậy sao có thể bỏ qua. phải là dạng người dễ dàng từ bỏ.

      Nàng quên hết tất cả. Như vậy, lại lần nữa có cơ hội.

      Những kỷ ức vui lần đầu tiên gặp nàng, tại có thể lau . là Vân Thư, còn nàng là Tiểu Từ, gặp nàng trước Kế Diêu, nhất định khiến nàng thương .

      biết cách làm của mình có gì thích hợp. Thiên hạ có thể nằm trong tay con người, như vậy tình cũng dựa vào con người. Khi tỉnh lại người đầu tiên nàng nhìn thấy là , đây cũng coi như là duyên phận của nàng và .

      Nàng quên Kế Diêu, như vậy ba người bọn họ, đều bắt đầu trở thành những người xa lạ. rốt cuộc có thể đứng ở vị thế cân bằng với Kế Diêu, đứng cùng vạch xuất phát, còn mối tình đầu, còn Cẩm Tú sơn sớm chiều làm bạn.

      thầm cảm thấy may mắn, là ông trời thương tiếc cho tấm lòng si của , cho cơ hội làm lại. hẳn phải nắm chắc, hẳn phải tranh thủ, tin, thể so với Kế Diêu.

      - “Nương tử, nàng bị ốm trận, đem tất cả mọi thứ quên sạch rồi.”

      Tiểu Từ vừa thẹn vừa giận, giậm chân nhíu mày: “ được gọi ta là nương tử.”

      Thư Thư nhích tới gần hơn, vẻ mặt chân thành, ôn nhu : “Vậy gọi là gì? Cục cưng?”

      Tiểu Từ càng ngượng ngùng, hung dữ : “Ta phải nương tử của ngươi, cũng phải cục cưng gì gì đó. Ngươi nhận sai người.”

      - “Nàng như vậy biết trong lòng vi phu có bao nhiêu đau buồn đâu. Nàng tới sờ sờ.” ôm ngực cau mày, lại lặng lẽ tới gần thêm chút.

      ngờ Tiểu Từ chút cũng tỏ vẻ đồng tình, quát to tiếng: “Ngươi còn như vậy, ta liền hét lên.”

      cười hì hì: “Nàng kêu , mọi người đều biết nàng là phu nhân của ta. Người khác nghe được, nghĩ là chuyện khuê phòng, chỉ sợ càng thêm chê cười chúng ta mà thôi.”

      xong, dứt khoát bước đến, kéo Tiểu Từ ôm vào lòng, cúi đầu, môi ép xuống.

      Tiểu Từ bị hành động bất ngờ của làm cho trở tay kịp, đầu óc quay cuồng, tựa hồ tất cả khí trong phế quản đều bị hút cạn. hôn cường thế bá đạo, ở đôi môi mỏng manh của nàng hung hăng xâm chiếm. Nàng liều mạng giãy dụa, lại giống như nam châm gắt gao siết chặt, có dấu hiệu dao động.

      Nàng vừa đau vừa giận, tìm ra khe hở, hung hăng cắn ngụm. Máu tươi ở trong khoang miệng tràn ngập, lại như cũ chịu buông ra.

      Nàng suýt ngất , đột nhiên khí như gió lốc tràn vào. Nàng suy yếu dựa vào cánh tay , suýt nữa đứng vững. Bờ môi vì hôn mà hồng nhuận, còn có mảng đỏ màu máu, càng làm nổi bật thêm khuôn mặt như tượng thạch của . vẫn chưa phát giác ra vết thương môi mình, chỉ là sâu nhìn nàng, ánh mắt si mê quyến luyến, tựa như vẫn chưa đủ.

      Nàng hung hăng đẩy ra, cả giận : “Ngươi đồ tiểu nhân ti bỉ, vô sỉ…”

      nở nụ cười, chợt nhớ tới trước kia, nàng cũng mắng mắng lại vài từ như thế. tức giận, nếu nàng cao hứng, nếu nàng thích , tình nguyện bị nàng mắng như vậy.

      cười hì hì sờ môi : “Đánh là thân, mắng là . Phu nhân, nàng thế nhưng cả hai loại đều làm, vi phu cao hứng.”

      Nàng chán nản, gì, chỉ tức giận nhìn , nàng mới tin mình lại gả cho người như vậy, luôn giở trò vô lại. Nếu phải gả, cũng phải gả cho người như trời quang trăng sáng, người chính trực ngay thẳng.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 61.2: Hoa đào nở

      Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, sau đó vang lên tiếng gõ cửa. Tiểu Từ nhàng thở ra, rốt cuộc cũng có người đến.

      Thư Thư mở cửa, giật mình, lập tức : “Tiết thần y, phu nhân của ta tỉnh. Nhưng là nàng quên ta là trượng phu nàng, thần y xem như thế này phải làm sao mới phải, có biện pháp gì ?”

      Tiểu Từ ngây ngẩn nhìn lão giả vừa vào phòng, nàng bị bệnh, được cứu tỉnh lại?

      Tiết Chi Hải quay đầu nhìn thoáng qua Thư Thư : “Việc này, bệnh của phu nhân, nếu chậm rãi châm cứu, ngày nào đó có lẽ tốt lên. Bất quá, ngươi cũng đừng ôm hy vọng quá nhiều.”

      Thư Thư nở nụ cười.

      Tiểu Từ sợ run, lão giả này cũng gọi nàng là phu nhân, chẳng lẽ nàng là phu nhân của ?

      Trong lòng nàng quýnh lên, đầu óc choáng váng.

      - “Phu nhân chú ý nghỉ ngơi cho tốt, cần quá mức suy nghĩ.”

      Lão giả bước tới giúp nàng xem mạch, sau đó xoay người rời , trước khi , đối Thư Thư : “Ngươi chuyện với ta lát.”

      Thư Thư quay đầu nhu tình nhìn Tiểu Từ, cười : “Phu nhân hảo hảo nghỉ ngơi.”

      đóng cửa lại, theo Tiết Chi Hải đến cuối hành lang.

      Tiết Chi Hải nhìn thẳng vào , thấp giọng : “Nàng có trí nhớ, ý của ngươi là, thú nàng.”

      Thư Thư cười: “ phải thú, mà là thú.”

      Tiết Chi Hải thở dài: “Ngươi tìm ra cây mận gai, ta rốt cuộc chế được giải dược của nhất mộng đầu bạc, đây xem như ta thiếu nợ ngươi. Ngươi nếu tâm thích nàng, ta cũng vạch trần, chỉ hy vọng ngươi về sau có thể đối tốt với nàng. Ta đối với nhà Tiêu Dung, ai…Chuyện cũ qua, chỉ hy vọng nàng sống tốt.”

      - “Tiết thần y yên tâm, ta nhất định đối tốt với nàng.”

      - “Tốt lắm, độc của nàng cũng được giải, ngươi liền mang nàng rời . Nếu Kế Diêu trở về, chỉ sợ lại có tranh chấp.”

      - “ có cách nào, Kế Diêu trở về nếu có hỏi, ông trực tiếp cho Tiểu Từ ở Họa mi sơn trang. Để tới tìm ta, ta chờ .”

      Thư Thư khoanh tay mím môi, tự tin cười.

      Tiết Chi Hải gật đầu, xoay người rời .

      Thư Thư trở lại phòng, chỉ thấy Tiểu Từ bĩu môi ngồi ở bên bàn, chống cằm.

      nhu tình : “Tiểu Từ, nàng cần suy nghĩ nhiều, chuyện qua đều trở thành hư ảo, tương lai trước mới cần nắm chắc. Nàng nếu quên ta, ta cũng giận, ta cũng vội vàng, ta chậm rãi chờ, ta khiến cho nàng nhớ ta, thương ta. Nàng có tin tưởng ta ?”

      Tiểu Từ sắc mặt đỏ lên, lập tức cách xa , thấp giọng : “Ngươi phải giữ lời. được đối ta vô lễ.”

      - “Được, bất quá.”

      - “Bất quá cái gì?”

      - “Bất quá chúng ta là vợ chồng, cư xử xa lạ lạnh nhạt cũng tốt. Ta nghĩ nếu muốn nhớ lại nhanh, cách tốt nhất bằng cho ta ôm hôn cái?”

      Tiểu Từ bị dọa ngay tức khắc né ra, sắc mặt càng thêm hồng. Buồn bực : “Mơ tưởng.”

      Thư Thư mày ủ mặt ê : “Mơ tưởng? Ngay cả nghĩ cũng cho nghĩ sao? Phu nhân đúng là nhẫn tâm.” xong, thở dài hơi, bộ dạng cực kỳ thương tâm buồn bực.

      Tiểu Từ bị bộ dáng của chọc cười. Nàng kỳ cũng người trước mặt rốt cuộc có phải trượng phu của mình hay . Bất quá, nàng mơ hồ cảm thấy phải, giờ phút này nàng rất bối rối, nàng là ai?

      - “Phu nhân, chúng ta ở dược vương cốc cũng được thời gian, đến lúc về nhà rồi.” Thư Thư vẻ mặt ôn hòa .

      - “Là về nhà ngươi? Kia nhà của ta ở đâu?”

      - “Nhà của ta chính là nhà của nàng, phụ thân nàng là Vân Cảnh, mẫu thân tên Tiêu Dung, lão giả vừa rồi danh xưng Tiết thần y chính là sư phụ của mẫu thân nàng. Phụ mẫu nàng đều qua đời, chôn ở ngoại ô kinh thành. Trở về, ta dẫn nàng xem, nàng liền hiểu được.”

      Tiểu Từ bán tính bán nghi, nhưng là trước mắt, tựa hồ ngoại trừ cũng chỉ có lão giả kia là biết thân thế của nàng, giống như những lời ? Nàng quyết định kinh thành nhìn cái. Về phần mực khẳng định là trượng phu của nàng, chuyện này nàng còn lâu mới thừa nhận.

      Thư Thư nhanh chóng chuẩn bị tốt xe ngựa, mang theo Tiểu Từ hồi kinh.

      Tiểu Từ rất cảnh giác, ngồi ở trong xe nhất quyết cho đến gần, Thư Thư vắt óc tìm kế miệng lưỡi muốn nứt ra, vất vả mới làm cho nàng thản nhiên cười đùa, nhưng nếu chỉ cần dịch người về phía nàng chút, nàng liền lập tức thay đổi sắc mặt. Ngồi chung chiếc xe ngựa, gian chật hẹp như vậy, mùi hương người nàng từng trận đánh úp lại, làm tâm thần ngừng nhộn nhạo. Nhưng là cũng dám xằng bậy.

      Nếu nàng thích quân tử, hạ quyết tâm thử lần, làm quân tử quy củ, hy vọng có thể nắm được lòng nàng, cho nên kiềm chế vô cùng thống khổ. Nếu dựa theo tính cách vốn có của , chuyện xấu xa bỉ bổi gì cũng có thể làm được. Thế nhưng tại đối mặt với nàng, đều phải cẩn thận, lo được lo mất, sợ rằng chỉ vì hành động khinh suất có thể dẫn đến kiếm củi ba năm thiêu giờ.

      đường này, Thư quân tử diễn kém Liễu Hạ Huệ là bao nhiêu. vất vả mới đến được kinh thành, chuyện đầu tiên Tiểu Từ muốn làm chính là đến thăm phần mộ của cha mẹ. Chờ đến khi tới đó, đứng trước phần mộ cha mẹ, nhưng lại cái gì cũng nghĩ ra. Nàng nóng nảy, chẳng lẽ nàng vĩnh viễn cũng biết chính mình là ai?

      Nàng nhụt chí theo chân Thư Thư đến Họa Mi sơn trang. Thư Thư sớm phân phó xuống, hạ nhân vừa nhìn thấy nàng, đều đồng loạt hô tiếng “phu nhân”, sau khi xưng hô mấy lần, liền ngay cả Tiểu Từ cũng cảm thấy hồ đồ, nàng là phu nhân của ? Nhưng tại sao nàng đối với , ngay cả tia cảm tình cũng có?

      đường, đều quy củ đặt hai gian phòng ngủ. Vậy mà vừa về đến nhà, khôi phục vô lại của mình, sống chết cũng muốn cùng phòng. là nếu nàng chịu để ngủ lại, bọn hạ nhân lén cười nhạo sợ vợ.

      Nàng mới mặc kệ, đóng cửa, lên giường ngủ.

      Tương kính như tân như vậy nhịn hơn mười ngày, Thư Thư cảm thấy tiến triển quá chậm.

      ngày, ngồi ở trong phòng, mặt mày ủ ê : “Phu nhân dự định để vi phu ngủ ở thư phòng tới khi nào?”

      Tiểu Từ có chút áy náy, bất quá áy náy kia cũng chỉ bé bằng nửa hạt vừng mà thôi.

      Nàng tùy ý nhìn lướt qua quang cảnh xơ xác ngoài cửa sổ, gốc cây đào trơ trụi, thờ ơ đảo sang chuyện khác: “Như thế nào còn chưa đến mùa xuân a. muốn nhìn hoa đào.”

      - “Mùa xuân đến, động vật cũng vội vàng chọn bạn trăm năm, phu nhân có phải hay có suy nghĩ muốn cùng vi phu thân thiện hữu hảo ngủ chung phòng?”

      Phi, đồ lưu manh. Tiểu Từ khuôn mặt nóng hổi. Ngay lập tức đuổi .

      Thư Thư nhanh như chớp nắm chặt lấy khung cửa, quay đầu cợt nhả : “Phu nhân, nếu ngày mai hoa đào nở, phu nhân có thể hay làm cho vi phu cảm thấy như mùa xuân.”

      Tiểu Từ trừng mắt hung dữ : “Hoa nở cũng . Mùa xuân đến càng .”

      Thư Thư cười hì hì : “ phải giữ lời, nếu ngày mai hoa đào nở, phu nhân phải để ta về phòng ngủ.”

      - “Hảo.” Tiểu Từ đẩy phen, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại. Trong lòng vừa buồn cười vừa tức giận, người này, trước mặt hạ nhân làm ra vẻ lạnh lùng, nghiêm trang. hồi trở về phòng, liền lộ ra bộ mặt xấu xa. phải nhích từng chút về phía nàng, là thừa dịp giở trò sờ sờ tay nàng.

      Ngày hôm sau, Tiểu Từ vừa mở cửa sổ, liền sợ ngây người. Mãn thụ hoa đào nhưng lại thực nở.

      Nàng kinh ngạc bước ra vườn, nhìn kỹ mới phát nguyên lai từng tán lá đều là những bông hoa dệt từ tơ tằm, trông rất sống động.

      Chẳng lẽ là trong đêm treo lên? Nàng giật mình, áy náy trong lòng từ hạt vừng biến thành hạt đậu tương.

      - “Phu nhân, có vừa lòng?” Thư Thư tiếng động đứng phía sau, cúi đầu ở bên tai nàng thầm.

      Nàng ngứa tránh ra, lại ngã vào lòng . dùng lực đem nàng ôm siết, cũng cố kị giữa ban ngày, kéo nàng vào phòng. Đóng cửa lại.

      Tiểu Từ hoảng hốt giãy dụa, lại đấu được với khí lực cường đại của , đảo mắt đến bên giường. giường ổ chăn còn ấm, còn mang theo mùi hương của nàng. Thư Thư máu nóng ngay lập tức xông lên đỉnh đầu. Chỗ đó cũng kìm được căng cứng.

      Giờ phút này ý niệm làm quân tử bị quăng lên chín tầng mây, muốn làm bá vương.

      Tiểu Từ vội vàng : “Ta hoa thực, cũng phải hoa giả.”

      - “Phu nhân ngày hôm qua thời điểm đáp ứng cũng ràng phải là hoa .”

      - “Ngươi vô lại.”

      Thư Thư triệt để biến thành kẻ vô lại : “Vợ chồng ở giường, vô lại mới có tình thú.”

      Tiểu Từ nóng nảy, đẩy cũng đẩy ra, chắn lại chắn được, mắt thấy môi muốn hôn xuống. Nàng quay đầu né tránh la lên: “Ngươi còn ta là phu nhân của ngươi, vậy hãy xem người ta có bao nhiêu ấn ký?”

      Thư Thư sửng sốt. Ngày đó, người nàng có hai ấn ký, rất ràng. Nhưng là, nay, hai ấn ký đó đều tự động biến mất. Những cái khác, biết.

      Thất thần lâu như vậy, rốt cuộc bị Tiểu Từ cước đá xuống giường…

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Phiên ngoại 5: Tiểu Chu - Tang Qủa

      Bầu trời ngập tràn những bông tuyết trắng xóa, con đường vắng vẻ nam nhân khiêng nữ nhân ngừng chạy như điên, tuyết tuy rằng rơi dày, chỉ phủ lớp mỏng, nhưng con đường mòn gập ghềnh quanh co, thập phần dễ , hơn nữa vai còn vác thêm người, cho nên, khinh công của nam nhân này thể coi thường. Tư thế của tựa như con diều hâu bị trúng tên, bộ dáng lắc qua lắc lại thập phần buồn cười.

      Nam nhân này chính là Tiểu Chu. Nữ nhân vai , thân hỷ phục đỏ thẫm, ở giữa nền tuyết trắng xóa càng thêm tiên diễm lóa mắt, chỉ có điều biểu tình của nàng lạnh giá còn hơn cả mùa đông. Nàng chính là Tang Quả.

      Tang Quả có chết cũng lường được bị bằng hữu tốt nhất của Kế Diêu tính kế, cho nên bị Tiểu Chu triệt để ám toán.

      Lúc đó, nàng đứng ở đại sảnh, chờ Kế Diêu. Nàng tận mắt thấy tới, lại tận mắt thấy nửa đường xoay người bước về phía Tiểu Từ. Nàng thực yên đứng ở cạnh cửa, trong lòng vốn dĩ mười phần nắm chắc, thời khắc đó nhưng chỉ còn lại nửa. còn có thể quay đầu hay ? Giao dịch này còn muốn làm hay ?

      Đột nhiên trước mặt xuất người, Tiểu Chu.

      - “Ngươi xem, người thích là Tiểu Từ, phải ngươi.”

      vừa rồi còn mắng nàng, nàng giả thanh cao, thực ti bỉ. Bây giờ lại còn đến đây giễu cợt nàng, cho nên nàng thực chán ghét , lạnh mặt nhìn đến , cùng thèm để ý .

      giống như trẻ con có việc gì, dường như quên vừa rồi mắng nàng như thế nào, dường như cái gì cũng chưa phát sinh.

      nhàn nhã thong dong đứng ở bên cạnh nàng, đột nhiên, bàn tay duỗi ra điểm trụ vào huyệt đạo của nàng. Nàng nằm mơ cũng tưởng được làm như vậy, trơ mắt nhìn đem chính mình cuộn lại giống như cái bao tải vác lên vai, phi như bay ra ngoài.

      Tiết Chi Hải từ bên ngoài tiến vào, bị va vào đụng trúng khung cửa, Tiết Chi Hải lảo đảo đỡ lấy khung cửa, sửng sốt mấy giây mới giật mình la lên: “Tiểu Chu, ngươi làm cái gì?”

      Tiểu Chu để ý đến , lao vội .

      Tiết Chi Hải nóng nảy hô to: “Kế Diêu, Kế Diêu, Thư Thư!”

      Tiểu Chu ha ha cười ném câu: “Ta thương tổn nàng, ta chính là muốn để Kế Diêu thú nàng.”

      Tiết Chi Hải tức suýt ngất, trơ mắt nhìn cháu thân hỷ phục màu đỏ đảo mắt xa dần. Mà Kế Diêu cùng Thư Thư dường như nghe thấy tiếng la của lại chậm chạp thấy đến.

      Tiểu Chu khiêng Tang Quả từ núi đến khi xuống núi, mắt thấy phía sau có người đuổi theo, lúc này mới thở phào nhõm, đem Tang Quả đặt tảng đá ven đường, chỉ điểm mở á huyệt của nàng.

      Tang Quả vừa thẹn vừa giận, lại thể động đậy, phát cáu: “Ngươi làm cái gì? Ngươi dám đối ta vô lễ, còn mau đưa ta trở về.”

      - “ .” Tiểu Chu liếc mắt xem thường, lại : “Nhìn ngươi bề ngoài cứ tưởng thon thả lắm, nghĩ tới chỉ được cái trộm thịt, khiêng lâu như vậy. Mệt chết ta!”

      Tang Quả suýt chút nữa ngất xỉu.

      - “Ngươi có biết ta cùng Kế Diêu thành thân là có điều kiện?”

      - “Ta mặc kệ điều kiện gì. Ta chỉ biết chỉ những người thích nhau mới thành thân, ta cá mười cái bánh bao là, Kế Diêu thích ngươi. Ngươi cớ gì cứ phải chen ngang giữa đường, làm cho Tiểu Từ thương tâm?”

      - “Đó là chuyện của ta cùng Kế Diêu. cần ngươi quản.”

      - “Ta chính là ngứa mắt, chõ mõm vào.”

      - “Ngươi!”

      - “Vì sao nhất định phải gả cho Kế Diêu, ngươi có biết gả cho người thích mình, cả đời hạnh phúc, ngươi cần nổi cáu, về sau nhất định cảm kích ta.”

      - “Ta cảm kích ngươi, ta thích ai là chuyện của ta, cần ngươi lo.”

      - “Ngươi thích người khác ta mặc kệ, nhưng là ngươi lại thích Kế Diêu, ta là bằng hữu tốt nhất của , đương nhiên muốn xen vào.”

      - “Ngươi hiểu.”

      - “ thử xem, nếu ngươi thuyết phục được ta, ta đưa ngươi trở về.”

      Tang Quả cúi đầu trầm mặc lát, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt của nàng sáng rực, lập tức nhìn chằm chằm vào Tiểu Chu, kích động : “Ta thích người, từ lúc mười bốn tuổi bắt đầu thích. Nhưng là lại thích ta, mọi người đến dược vương cốc đều đối với ta nịnh bợ xu nịnh, chỉ có , giống như phát ra, trừ bỏ thỉnh thoảng khách khí vài câu, bình thường cũng cùng ta nhiều lời. Chẳng lẽ vẻ ngoài của ta rất khó coi sao? Cứ thế, ta lại cố tình thích , những người khác đều để vào trong mắt. Ta biết thích ta, ta ở trong lòng cũng chút phân lượng. Ta biết thích người, đáng tiếc nàng kia căn bản thích . Liền giống như ta thích , có lẽ cũng thường nếm đủ mọi loại tư vị. Đây gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Ta đáng nhẽ nên cao hứng mới phải, thế nhưng, nhìn khó chịu, ta lại đau lòng. Ta nghĩ, nếu ta thành toàn cho tâm nguyện của , có phải hay , về sau mỗi lần nhìn thấy nàng, nghĩ đến ta, nghĩ đến ta hy sinh hạnh phúc của mình thành toàn cho . Cho dù thích ta, cũng cảm kích ta, chỉ cần ta có thể ở trong lòng để lại chút bóng dáng, có thể trong lúc ngẫu nhiên nhớ đến ta, ta liền thỏa mãn.”

      Tiểu Chu ngây ngẩn nhìn nàng, nửa ngày cũng phản ứng lại, biết nàng cái gì. Bởi vì biết Thư Thư thích Tiểu Từ, cũng biết Tiểu Từ bị bệnh, càng biết giao dịch giữa Kế Diêu và Tang Quả. Cho nên nghe mạch vẫn cảm thấy ù ù cạc cạc.

      - “Ngươi thích ai? Rốt cuộc có phải là Kế Diêu hay ?”

      - “Ta muốn gả cho Kế Diêu, cái khác ngươi cần biết.”

      Tiểu Chu trừng lớn ánh mắt, nghiêm mặt : “Khắp thiên hạ ngươi muốn gả cho ai đều có thể, ngoại trừ . Cho dù có phải gả cho ta.”

      Tang Quả sắc mặt thoáng đỏ, buồn bực nên lời. nhìn qua cứ tưởng là người đơn giản, ngờ lại khó lay chuyển đến mười con trâu cũng kéo được.

      - “Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?”

      - “Ta muốn gì cả, ta chỉ là để cho ngươi cùng Kế Diêu thành thân thôi.”

      Tang Quả phẫn hận trừng mắt nhìn .

      Tiểu Chu hiểm cười cười, từ trong ngực lấy ra cái khóa liên tử, cúi người xuống khóa vào hai cổ chân của Tang Quả. Sau đó vỗ tay cái cười : “Ta biết y thuật của ngươi rất cao, đầu óc cũng thông minh, sợ cẩn thận để ngươi chạy mất, cho nên ta đặc biệt chuẩn bị cái khóa này, khóa trụ hai chân ngươi. Đây là chìa khóa duy nhất, ngươi xem kỹ chưa, nhìn .” quơ quơ chìa khóa trong tay, sau đó chậm rì rì đem chìa khóa nhét vào đai lưng, ấn sâu dưới lưng quần.

      Tang Quả trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, Tiểu Chu ngẩng đầu đối Tang Quả nháy mắt cười cười: “Ngươi thanh cao có cốt khí như vậy, sờ vào người ta chứ.”

      Tang Quả suýt nữa tức chết, sao có thể có đạo lý như thế, còn thích xen vào chuyện của người khác?
      Tiểu Chu cười hì hì : “Vì sợ ngươi nhàn rỗi nhàm chán, ta quyết định mang ngươi chung quanh hành nghề y, khi nào ngươi trị được đủ trăm người, ta đưa ngươi trở về dược vương cốc, thế nào?”

      Tang Quả nhắm hai mắt lại, đơn giản muốn nhìn , để ý tới .

      cũng nhiều, ôm lấy nàng, lại khiêng lên vai.

      Tang Quả vừa thẹn vừa giận, hô: “Người tới a, cướp cướp!”

      Tiểu Chu nhanh như chớp, điểm á huyệt của nàng, sau đó vỗ vỗ vào mông nàng : “Ta hảo hảo thị hầu ngươi, yên tâm, yên tâm.”

      Từ đến lớn, chưa có ai dám đối với nàng như vậy, dám ám toán nàng, dám khi dễ nàng, dám đánh vào mông nàng, lúc này đây nàng tức đến hôn mê ngất xỉu. Cuộc đời lần đầu tiên bất tỉnh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :