Chương 58.2: Khóa lưu quang
Nửa năm qua, Triển đối với nàng ngoan ngoãn phục tùng, hạ triều liền hồi phủ bồi nàng. Sợ nàng ở trong phủ cả ngày bị đè nén, khi rảnh rỗi nghĩ cách mang nàng lên núi sắn thú, câu cá, lại làm những thứ đồ chơi kỳ lạ dỗ nàng vui. Cảm tình tốt đẹp của hai người ai ai trong phủ cũng đều ràng.
Nhưng là, có việc làm cho nàng cảm thấy mọi thứ chưa được hoàn mỹ. Triển mỗi đêm đều ra sức cày cấy, có khi ban ngày cũng buông tha nàng, vì sao nàng lại chậm chạp có thai.
Nghĩ đến Triển là con nối dòng duy nhất của Triển Khả Khải, mà nàng lại chậm chạp sinh được con thừa tự, việc này chẳng phải là hổ thẹn với Triển gia sao? Nhưng đối với Triển nàng ngượng ngùng dám nhắc tới, chính mình mỗi khi nhàn rỗi lại lôi ra suy nghĩ.
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng bèn lén phân phó Hoàng Oanh: “Ngươi theo ta vào kinh thành, ta muốn tìm người.”
Nàng nhớ ra trong kinh thành có phu nhân của Lâm ngự y, nàng xuất thân hạnh lâm thế gia, y thuật cao minh lại chưa từng xuất đầu lộ diện chẩn bệnh, chỉ có ít phu nhân hoặc phụ nhân trong cung có bệnh gì tiện để cho ngự y chẩn trị mới mời nàng.
A Viên chuẩn bị tốt mọi thứ muốn cùng Hoàng Oanh xuất môn, đột nhiên phát trước cửa có rất nhiều binh lính, hơn nữa đều trang bị vũ khí.
A Viên ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì?”
- “Phu nhân, tướng quân phân phó người trong phủ được ra khỏi phủ.”
Hoàng Oanh cả giận : “Lớn mật, ngay cả phu nhân cũng thể sao?”
- “Tướng quân kinh thành gần đây có chút loạn, vì an toàn của phu nhân, thỉnh phu nhân trở vào.”
A Viên có chút kỳ quái nhưng lại nghĩ việc cũng cần gấp. Chờ mấy ngày nữa xuất môn cũng sao.
Buổi tối Triển trở về, A Viên hỏi đến việc này, Triển chỉ : “Trong kinh thực rất loạn, bởi vì người Yến rục rịch muốn ngóc đầu dậy. Nàng cần lo lắng, có ta ở đây, có việc gì.”
A Viên đối với việc triều đình vốn quan tâm để ý, nghe Triển như vậy, cũng hỏi nhiều mà gật gật đầu.
Lại qua nửa tháng, A Viên thân mình trước sau như , luôn luôn thèm ngủ, rất giống có thai.
Nàng có chút nóng nảy, cũng biết lúc này đây đến tột cùng có phải hay , nếu phải , vậy vì sao lại thể thụ thai? Triển là huyết mạch duy nhất của Triển gia, bất hiếu có ba mà trong đó có người nối dõi là điều thứ nhất. Nàng dần dần bắt đầu có áp lực. Hôm nay nàng nhất định phải cùng Hoàng Oanh xuống núi.
nghĩ tới, thủ binh cửa phủ để nàng . A Viên tức giận quát: “Mọi chuyện quan trọng trong phủ tướng quân đều hỏi ý ta. Các ngươi dám cản ta. Chẳng lẽ ta là tù nhân?”
Thủ binh lời. A Viên dù sao cũng là tướng quân phu nhân, là chủ nhân của bọn họ.
A Viên vươn tay rút chiếc trâm cài tóc, lạnh lùng : “Tướng quân nếu muốn trách tội, ta tự mình gánh vác, quyết liên lụy đến các ngươi. Các ngươi nhận lấy cây trâm này, nếu tướng quân trở về, xem như là công đạo. Mau tránh ra.”
A Viên luôn luôn ôn hòa, nhưng dù sao nàng sinh ra cũng là con cháu hoàng gia, bẩm sinh đều có khí thế cao quý, giờ phút này đột nhiên mặt lạnh sinh uy, cũng khiến cho người ta sinh ra vài phần sợ hãi.
Thủ binh tiếp nhận trâm cài, rốt cuộc nhường đường.
A Viên dẫn theo Hoàng Oanh cùng bốn kiệu phu, lại tùy tay chỉ về phía bốn thị vệ canh cửa, : “Các ngươi theo ta xuống núi.”
A Viên ngồi trong kiệu, tâm tình có chút thoải mái, là mùa thu, gió núi có chút se lạnh, có lá phong màu đỏ, nghĩ đến nàng ở núi nửa năm chưa từng hạ sơn. Lần cuối cùng xuống núi chính là theo Triển đến tam sinh tự. Nàng vuốt ve lưu quang khóa tay, trong lòng hiểu sao có chút bất an.
Đến kinh thành, hỏi chỗ ở của Lâm ngự y. Ở cửa, A Viên vén rèm kiệu, với người giữ cửa: “Ta là phu nhân của Trung Lang tướng Triển . Muốn mời phu nhân bắt mạch. Đây là chẩn kim.” xong nàng đưa ra lễ vật.
Người hầu vào thông báo, lát trở ra mời A Viên vào.
Lâm phu nhân chưa từng gặp qua A Viên, giờ phút này nàng lại che mặt, liền nhiệt tình chào đón, đem nàng coi là tướng quân phu nhân, cũng dám chậm trễ.
Cẩn thận bắt mạch hồi lâu, Lâm phu nhân mới : “Triển phu nhân, mạch tượng của phu nhân bây giờ rất kỳ quái. phải hỷ mạch, mà là trúng độc.”
A Viên thể tin được, sửng sốt hỏi: “Trúng độc?”
- “Đúng, độc này khiến người ta cảm giác mệt mỏi, luôn muốn ngủ, phải triệu chứng mang thai. Nếu chữa trị sớm, dần dần bị mất trí nhớ, hơn nữa độc này còn rất có hại cho cơ thể, thụ thai là rất khó.”
A Viên kinh ngạc thôi, nàng khi nào trúng độc?
- “Là độc gì, có cách nào giải?”
- “Đây là độc gì ta cũng dám xác định. Nhưng ta khẳng định nó chắc chắn được làm từ cây hoa túc, dần dần bị nghiện tự thoát ra được.”
- “Như thế nào giải?”
- “Phu nhân thử tìm loại dược thảo này xem, gọi là cây mận gai. Loại cây này cực độc. Uống vào dạ dày vô cùng đau đớn khó chịu, mỗi lần uống đều bị nôn mửa ngừng.”
A Viên có chút ngây dại. Nàng chưa từng nghỉ đến mình lại bị trúng độc.
Nàng sốt ruột hỏi: “Ta về sau có thể thụ thai hay ?”
- “Việc này.” Lâm phu nhân muốn lại thôi, sau cùng mới lên tiếng: “Phu nhân làm nhiều việc thiện, được bồ tát phù hộ.”
Nghe xong lời này, toàn thân nàng đều phát lạnh. Ý của Lâm phu nhân chẳng phải là…Nàng tuyệt vọng, toàn thân suy yếu ngay cả chút khí lực cũng có.
Lâm phu nhân lại : “Phu nhân vẫn là mau chút tìm cây mận gai , thảo dược này sinh trưởng ở bên trong vùng đầm lầy, dễ tìm, độc trong người phu nhân phải nhanh chóng được loại bỏ.”
A Viên thất hồn lạc phách đứng dậy, ngơ ngẩn đứng trước cỗ kiệu, trong lòng lạnh lẽo, hoàn toàn có sức sống. Kết quả như vậy nàng vô luận như thể nào cũng ngờ đến, nghĩ ra.
Cỗ kiệu ra khỏi kinh thành, trước mắt chính là hoàng lăng phía sau núi.
Đột nhiên phía trước xuất đoàn người, ngăn cản lối .
Bốn thị vệ theo A Viên lập tức chắn trước cỗ kiệu, quát lớn: “Người nào?”
- “A Viên, là ta.”
A Viên thương tâm thất vọng căn bản chú ý hết thảy bên ngoài, chỉ là nghe thấy giọng vừa rồi, cả người chấn động.
Nàng kìm lòng đậu vén rèm kiệu, phía trước có người đứng, Mộ Dung Lan .