1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Châu Viên Ngọc Ẩn - Thị Kim (66 chương + 5 PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 58.2: Khóa lưu quang

      Nửa năm qua, Triển đối với nàng ngoan ngoãn phục tùng, hạ triều liền hồi phủ bồi nàng. Sợ nàng ở trong phủ cả ngày bị đè nén, khi rảnh rỗi nghĩ cách mang nàng lên núi sắn thú, câu cá, lại làm những thứ đồ chơi kỳ lạ dỗ nàng vui. Cảm tình tốt đẹp của hai người ai ai trong phủ cũng đều ràng.

      Nhưng là, có việc làm cho nàng cảm thấy mọi thứ chưa được hoàn mỹ. Triển mỗi đêm đều ra sức cày cấy, có khi ban ngày cũng buông tha nàng, vì sao nàng lại chậm chạp có thai.

      Nghĩ đến Triển là con nối dòng duy nhất của Triển Khả Khải, mà nàng lại chậm chạp sinh được con thừa tự, việc này chẳng phải là hổ thẹn với Triển gia sao? Nhưng đối với Triển nàng ngượng ngùng dám nhắc tới, chính mình mỗi khi nhàn rỗi lại lôi ra suy nghĩ.

      Nghĩ tới nghĩ lui, nàng bèn lén phân phó Hoàng Oanh: “Ngươi theo ta vào kinh thành, ta muốn tìm người.”

      Nàng nhớ ra trong kinh thành có phu nhân của Lâm ngự y, nàng xuất thân hạnh lâm thế gia, y thuật cao minh lại chưa từng xuất đầu lộ diện chẩn bệnh, chỉ có ít phu nhân hoặc phụ nhân trong cung có bệnh gì tiện để cho ngự y chẩn trị mới mời nàng.

      A Viên chuẩn bị tốt mọi thứ muốn cùng Hoàng Oanh xuất môn, đột nhiên phát trước cửa có rất nhiều binh lính, hơn nữa đều trang bị vũ khí.

      A Viên ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì?”

      - “Phu nhân, tướng quân phân phó người trong phủ được ra khỏi phủ.”

      Hoàng Oanh cả giận : “Lớn mật, ngay cả phu nhân cũng thể sao?”

      - “Tướng quân kinh thành gần đây có chút loạn, vì an toàn của phu nhân, thỉnh phu nhân trở vào.”

      A Viên có chút kỳ quái nhưng lại nghĩ việc cũng cần gấp. Chờ mấy ngày nữa xuất môn cũng sao.

      Buổi tối Triển trở về, A Viên hỏi đến việc này, Triển chỉ : “Trong kinh thực rất loạn, bởi vì người Yến rục rịch muốn ngóc đầu dậy. Nàng cần lo lắng, có ta ở đây, có việc gì.”

      A Viên đối với việc triều đình vốn quan tâm để ý, nghe Triển như vậy, cũng hỏi nhiều mà gật gật đầu.

      Lại qua nửa tháng, A Viên thân mình trước sau như , luôn luôn thèm ngủ, rất giống có thai.

      Nàng có chút nóng nảy, cũng biết lúc này đây đến tột cùng có phải hay , nếu phải , vậy vì sao lại thể thụ thai? Triển là huyết mạch duy nhất của Triển gia, bất hiếu có ba mà trong đó có người nối dõi là điều thứ nhất. Nàng dần dần bắt đầu có áp lực. Hôm nay nàng nhất định phải cùng Hoàng Oanh xuống núi.

      nghĩ tới, thủ binh cửa phủ để nàng . A Viên tức giận quát: “Mọi chuyện quan trọng trong phủ tướng quân đều hỏi ý ta. Các ngươi dám cản ta. Chẳng lẽ ta là tù nhân?”

      Thủ binh lời. A Viên dù sao cũng là tướng quân phu nhân, là chủ nhân của bọn họ.

      A Viên vươn tay rút chiếc trâm cài tóc, lạnh lùng : “Tướng quân nếu muốn trách tội, ta tự mình gánh vác, quyết liên lụy đến các ngươi. Các ngươi nhận lấy cây trâm này, nếu tướng quân trở về, xem như là công đạo. Mau tránh ra.”

      A Viên luôn luôn ôn hòa, nhưng dù sao nàng sinh ra cũng là con cháu hoàng gia, bẩm sinh đều có khí thế cao quý, giờ phút này đột nhiên mặt lạnh sinh uy, cũng khiến cho người ta sinh ra vài phần sợ hãi.

      Thủ binh tiếp nhận trâm cài, rốt cuộc nhường đường.

      A Viên dẫn theo Hoàng Oanh cùng bốn kiệu phu, lại tùy tay chỉ về phía bốn thị vệ canh cửa, : “Các ngươi theo ta xuống núi.”

      A Viên ngồi trong kiệu, tâm tình có chút thoải mái, là mùa thu, gió núi có chút se lạnh, có lá phong màu đỏ, nghĩ đến nàng ở núi nửa năm chưa từng hạ sơn. Lần cuối cùng xuống núi chính là theo Triển đến tam sinh tự. Nàng vuốt ve lưu quang khóa tay, trong lòng hiểu sao có chút bất an.

      Đến kinh thành, hỏi chỗ ở của Lâm ngự y. Ở cửa, A Viên vén rèm kiệu, với người giữ cửa: “Ta là phu nhân của Trung Lang tướng Triển . Muốn mời phu nhân bắt mạch. Đây là chẩn kim.” xong nàng đưa ra lễ vật.

      Người hầu vào thông báo, lát trở ra mời A Viên vào.

      Lâm phu nhân chưa từng gặp qua A Viên, giờ phút này nàng lại che mặt, liền nhiệt tình chào đón, đem nàng coi là tướng quân phu nhân, cũng dám chậm trễ.

      Cẩn thận bắt mạch hồi lâu, Lâm phu nhân mới : “Triển phu nhân, mạch tượng của phu nhân bây giờ rất kỳ quái. phải hỷ mạch, mà là trúng độc.”

      A Viên thể tin được, sửng sốt hỏi: “Trúng độc?”

      - “Đúng, độc này khiến người ta cảm giác mệt mỏi, luôn muốn ngủ, phải triệu chứng mang thai. Nếu chữa trị sớm, dần dần bị mất trí nhớ, hơn nữa độc này còn rất có hại cho cơ thể, thụ thai là rất khó.”

      A Viên kinh ngạc thôi, nàng khi nào trúng độc?

      - “Là độc gì, có cách nào giải?”

      - “Đây là độc gì ta cũng dám xác định. Nhưng ta khẳng định nó chắc chắn được làm từ cây hoa túc, dần dần bị nghiện tự thoát ra được.”

      - “Như thế nào giải?”

      - “Phu nhân thử tìm loại dược thảo này xem, gọi là cây mận gai. Loại cây này cực độc. Uống vào dạ dày vô cùng đau đớn khó chịu, mỗi lần uống đều bị nôn mửa ngừng.”

      A Viên có chút ngây dại. Nàng chưa từng nghỉ đến mình lại bị trúng độc.

      Nàng sốt ruột hỏi: “Ta về sau có thể thụ thai hay ?”

      - “Việc này.” Lâm phu nhân muốn lại thôi, sau cùng mới lên tiếng: “Phu nhân làm nhiều việc thiện, được bồ tát phù hộ.”

      Nghe xong lời này, toàn thân nàng đều phát lạnh. Ý của Lâm phu nhân chẳng phải là…Nàng tuyệt vọng, toàn thân suy yếu ngay cả chút khí lực cũng có.

      Lâm phu nhân lại : “Phu nhân vẫn là mau chút tìm cây mận gai , thảo dược này sinh trưởng ở bên trong vùng đầm lầy, dễ tìm, độc trong người phu nhân phải nhanh chóng được loại bỏ.”

      A Viên thất hồn lạc phách đứng dậy, ngơ ngẩn đứng trước cỗ kiệu, trong lòng lạnh lẽo, hoàn toàn có sức sống. Kết quả như vậy nàng vô luận như thể nào cũng ngờ đến, nghĩ ra.

      Cỗ kiệu ra khỏi kinh thành, trước mắt chính là hoàng lăng phía sau núi.

      Đột nhiên phía trước xuất đoàn người, ngăn cản lối .

      Bốn thị vệ theo A Viên lập tức chắn trước cỗ kiệu, quát lớn: “Người nào?”

      - “A Viên, là ta.”

      A Viên thương tâm thất vọng căn bản chú ý hết thảy bên ngoài, chỉ là nghe thấy giọng vừa rồi, cả người chấn động.

      Nàng kìm lòng đậu vén rèm kiệu, phía trước có người đứng, Mộ Dung Lan .

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 59.1: Bàn cờ

      Gặp lại Mộ Dung Lan lần này có cảm giác như xa cách đời, A Viên từ kiệu bước xuống, lẳng lặng nhìn . thể phủ nhận, nửa năm sau bất ngờ gặp lại làm cho nàng có chút trở tay kịp. Ngày đó từ biệt, nghĩ rằng gặp lại, từ nay về sau chỉ xem như khoảng hồi ức. Mà nay xuất , như hòn đá thả xuống mặt hồ gợn sóng, nhìn nhau biết gì, ngờ giống như người xa lạ.

      Nàng quay đầu phân phó mọi người lui ra. Những người Lan mang đến cũng tự giác lùi về phía sau. con đường chỉ còn hai người đối mặt nhau.

      Trước mặt là cố nhân, vẫn là những quang cảnh cũ nhưng chẳng qua cảnh còn người mất, còn giống như năm đó.

      A Viên đối Lan mỉm cười, bên môi hơi chua xót: “Ngươi hết thảy vẫn tốt chứ? Ta cứ tưởng ngươi trở về Yến quốc rồi.”

      Ánh mắt của Mộ Dung Lan vẫn giằng co ở gương mặt nàng, sóng mắt lưu chuyển, vừa phức tạp vừa xa lạ, luôn khiến A Viên nhìn thấu. Giờ phút này, nàng còn giống như năm đó muốn tìm tòi nghiên cứu, trong lòng thê lương chính là nhớ lại buổi chuyện vừa rồi với Lâm phu nhân, nhân sinh khó có được viên mãn, mặc dù nàng tên là A Viên, tại cũng hiểu được đời người ngổn ngang trăm mối, thể toàn vẹn.

      Lan bước lên, vội vàng : “A Viên, ta phái người thủ ở đây nửa tháng rồi, rốt cuộc cũng đợi được nàng.”

      Tay vươn ra, muốn nắm lấy tay nàng. A Viên vội vàng lùi ra phía sau, buồn bã cười khổ: “Lan , ngươi có biết thân phận tại của ta?” Chẳng lẽ Triển Khả Khải cho , nàng trở thành Triển phu nhân, mọi thứ thể trở lại như ban đầu, cố ý ở chỗ này chờ nàng, là vì sao? Là vì muốn tiếng cảm ơn? Hay là có mục đích gì khác?

      Cánh tay Lan cứng đờ, đôi mắt lên tầng đau khổ cùng mất mát. ngượng ngùng thu hồi cánh tay, sâu nhìn A Viên, buồn bã : “Ta đương nhiên biết thân phận nay của nàng, bởi vì hôm nay hết thảy đều do tay ta thúc đẩy, ta sao có thể biết?”

      A Viên ngẩn người, có chút khó hiểu, lại cẩn thận suy nghĩ, đích tay thúc đẩy, nếu phải thích Liễu nhi, nếu nàng muốn gặp người trong lòng lần, làm sao có ngày như hôm nay.

      Nàng thở dài tiếng, mỉm cười: “Chuyện qua cần nhắc lại, ta biết ngươi bình yên vô , cũng có gì áy náy nữa.”

      Ánh mắt Lan càng thêm đau đớn: “A Viên, mỗi lần nàng đến hai chữ áy náy, ta đều có mặt mũi đối diện nàng. Nàng có biết, người nên câu xin lỗi là ta, áy náy, vốn là cây kim trong lòng ta, ngày ngày đêm đêm làm cho ta thể yên giấc, mở mắt nhắm mắt đều là khuôn mặt cùng nụ cười của nàng.”

      A Viên cười : “Lan , chuyện quá khứ ta buông tha cho hết thảy rồi, ta , ngươi thích người khác vốn sai. cần sinh lòng áy náy với ta, ta cũng áy náy nữa, từ nay về sau, chúng ta trời nam đất bắc, chỉ cần trong lòng mong muốn cho đôi bên hạnh phúc an khang là tốt rồi.”

      - “A Viên, phải như vậy, người ta thích chỉ có nàng! Trong tim ta chưa bao giờ chứa đựng ai khác.” Lan đột nhiên tới gần, ánh mắt sáng quắc, lại chậm chạp dám vươn tay đến. Gần nàng trong gang tấc, là người trong lòng để ý nhất, nhưng là gặp lại nàng, tàn nhẫn nhắc tới hết thảy, chỉ cảm thấy chính mình hèn mọn đến có tư cách đụng vào nàng, thế nhưng nếu cho nàng, lại lo lắng cho an nguy của nàng, muốn có cơ hội, dùng cả quãng đời còn lại của để đền bù.

      A Viên kinh ngạc nghe , lại có chút xấu hổ. Lúc này ra điều đó, mặc kệ có phải hay , chỉ khiến nàng ngượng ngùng. Nàng là thê tử của Triển . thích nàng hay thích tất cả đều còn quan trọng.

      Lan hít sâu hơi : “Chờ ta xong, nàng hiểu được “áy náy” trong lời của ta là có ý tứ gì. Ta vốn định hành cung tìm nàng, nhưng ở đó có binh lính canh gác nghiêm ngặt, ta lo lắng cho an nguy của nàng, liền phái người canh giữ ở dưới núi, con đường dẫn vào kinh thành, nửa tháng trôi qua, rốt cuộc cũng gặp được nàng.”

      Lời của Lan có chút khó hiểu, A Viên hỏi: “Ngươi có điều gì muốn với ta?”

      - “Ta có chuyện quan trọng cần phải với nàng.”

      - “Ngươi .”

      Lan thấp giọng : “Ta nghĩ trước tiên là về câu chuyện xưa.” dừng chút, lại tiếp: “Phụ thân của nàng Hướng chính đế tay giành thiên hạ, được xem như là thế hệ bá chủ kiêu hùng. Năm đó, khi khởi bên người có mười hai vị huynh đệ kết nghĩa. Trong đó Triển Khả Khải là lão thất, cũng là người có võ công cao nhất. Có lần bị trọng thương, dưỡng bệnh trong nhà họ Tiết, cùng Tiết gia tiểu thư Thanh Diểu nhất kiến chung tình, tự định chung thân. Triển Khả Khải chỉ chờ đánh được thiên hạ sau khi phong quan thêm tước liền quang minh chính đại lấy nàng. ngờ Hướng chính đế sau khi có được giang sơn, khiến mười hai vị huynh đệ người chết kẻ tàn phế. Có bốn vị thoái giang hồ, về sau hỏi triều chính. Triển Khả Khải luôn luôn trung thành, võ công lại cao cường, Hướng chính đế giết mà lưu bên người làm thị vệ, nhưng lại lo lắng ra vào thường xuyên trong cung. Trước khi phong làm đại thống lĩnh trấn thủ kinh đô, Triển Khả Khải bị tịnh thân. Tiết Thanh Diểu khi ấy mang thai, nhưng là Triển Khả Khải cách nào thú nàng, nàng nhận hết lời đồn đại coi khinh của người đời, khó sanh mà chết. Trước khi chết đặt tên cho con là Triển , chính là hy vọng Triển Khả Khải nhẫn, ngày sau vì nhà bọn họ báo thù. Triển Khả Khải đem hài tử gửi nuôi ở quê nhà, ở ngoài nhận làm nghĩa tử. ở kinh thành rất cẩn trọng dè dặt, xác thực nhẫn, hai mươi năm qua trung thành và tận tâm, làm cho Hướng chính đế tìm ra chút sai sót. Nhưng là suy nghĩ báo thù như ngọn lửa chưa bao giờ tắt trong lòng .”

      - “Ngày ta và nàng thành hôn, Triển Khả Khải đến chúc mừng, cùng ta ở trong phòng làm cuộc giao dịch. muốn ta buông tha nàng, phối hợp với diễn vở kịch, đáp ứng ngày sau trả tự do cho Yến quốc, Yến quốc còn là nước phụ thuộc, người Yến cũng thua kém bất cứ ai. Ta là hoàng tử Yến quốc, thể kháng cự được dụ hoặc này. Cho nên, tân hôn đêm kia, ta vô cùng mâu thuẫn và thống khổ, gian nan hạ quyết định. A Viên, nàng nghĩ rằng người ta thích là Liễu nhi sao? Kỳ , từ đầu đến cuối, ta chỉ nàng, từ ngày nhìn thấy nàng ở bàn đu dây bay lên khỏi tường cao, ánh mắt dừng ở người ta, ta hoàn toàn bị giam hãm trong đôi mắt đó. Nàng có biết, đêm tân hôn ngày đó, ta có biết bao nhiêu thống khổ? Ta đêm ngủ, ở trong đầu ngừng xoay chuyển hai ý nghĩ buông tay nàng hay buông tha Yến quốc. Ta suy nghĩ suốt bốn ngày mới tìm Triển Khả Khải, chấp nhận cùng giao dịch. Trong lòng ta có bao nhiêu khó chịu, nàng biết.” Thanh của có chút kích động.

      - “Giao dịch gì?” A Viên nghe ra những ngụ ý trong lời của Mộ Dung Lan , bắt đầu run run, bên cạnh người có gốc cây đại thụ, nàng kìm lòng đậu dựa sát vào.

      Mộ Dung Lan đau đớn nhìn nàng, đành lòng lại thể .

      - “Sắp đặt hết mọi thứ, chỉ cần để cho nàng và Triển trở thành vợ chồng. Liễu nhi, cả thủy tặc thuyền hoa, còn có hết thảy sau này, đều do phụ tử Triển gia thiết kế.”

      - “Ta tin.”

      - “Triển Khả Khải cố tình nhắc đến Tiết Thanh Diểu, biết trong lòng Hướng chính đế vẫn có vướng mắc áy náy đối với , cho nên sau khi biết Triển là đứa con duy nhất của nhất định giết, mà nàng lại là nữ nhi Hướng chính đế thương nhất, hoàng thượng chắc chắn đành lòng. Hướng chính đế đối với ngoại nhân thực tàn nhẫn, nhưng đối với với người trong nhà lại có thừa ôn nhu. Cho nên, Trịnh Khả Khải định ra ván cờ này, đánh cuộc với hai mươi năm hiểu biết về Hướng chính đế.”

      A Viên trừng trừng ánh mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Lan , ngữ khí của nhanh mà ràng, mỗi chữ nàng đều nghe sót từ, trong lòng nàng thể tin được, càng muốn tin tưởng, cơ thể như chìm trong hầm băng, lạnh lẽo đến thấu xương.

      - “Nàng có biết vì sao phải nhất định để nàng gả cho Triển ? Bởi vì Triển Khả Khải làm kinh đô thống lĩnh hai mươi năm, nhưng dũng sĩ Trung Lang tướng vĩnh viễn thể đụng đến. Hướng chính đế trời sanh tính đa nghi, chỉ tin tưởng người trong nhà, dũng sĩ quân bảo vệ hoàng cung, Trung lang tướng chỉ có thể là thân thích của . Dũng sĩ quân và cấm quân kinh thành hai đội quân này thực tế phải hỗ trợ mà là kìm hãm lẫn nhau. Phò mã luôn là lựa chọn tốt nhất cho vị trí Trung lang tướng. Nàng là nữ nhi Hướng chính đế nhất, Triển sớm muộn gì cũng ngồi vị trí kia. Quả nhiên, Hướng chính đế đối với Triển rất thưởng thức coi trọng, ngắn ngủi nửa năm thời gian, mục đích của Triển Khả Khải đạt được.”

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 59.2: Bàn cờ

      hơi xong, như đạo sấm sét đánh xuống đầu A Viên. Kinh ngạc, khiếp sợ, tuyệt vọng, phản bội, còn có vô số cảm xúc tràn đến, A Viên đau đến xé rách lòng, lại khiếp sợ đến ngay cả nước mắt cũng rơi giọt. Nàng chính là kinh ngạc nhìn Lan . Tưởng chui vào trong lòng , xem những lời đến tột cùng có phải hay .

      Lan lại : “Nàng vừa rồi mới vào kinh thành?”

      A Viên vô lực gật đầu, gần như mất khả năng suy xét.

      Lan ngạc nhiên hỏi: “Vậy nàng phát ra trong kinh có biến hóa?”

      A Viên lắc đầu, nàng vẫn ngồi trong kiệu nghĩ đến tâm của mình, lại thêm sợ bị người phát ra hành tung, ngay cả rèm kiệu cũng lộ ra kẽ hở.

      Lan sâu thở dài tiếng, từ trong tay áo xuất ra vật, đưa tới trước mặt nàng. A Viên nghi hoặc tiếp nhận, đó là đồng tiền. Nàng cẩn thận nhìn thoáng qua, càng cảm thấy kỳ quái, mặt viết là nguyên vinh thông bảo, Nguyên Vinh, niên hiệu xa lạ.

      Lan thấp giọng : “A Viên, tại là thiên hạ của Đại Huyên, Triển Khả Khải là đương kim hoàng đế.”

      Ngón tay A Viên run run, đồng tiền theo khe hở rơi xuống.

      - “Ngươi cái gì?”

      - “Ta thiên hạ của phụ hoàng nàng nửa tháng trước bị Triển Khả Khải đoạt.”

      - “Ngươi bậy, ta tin.” A Viên lớn tiếng quát, trong lòng bắt đầu kinh hoảng, hô hấp đều trở nên khó khăn.

      - “Ta nơi này có phần văn kiện bí mật. Chính là vì vậy, Triển Khả Khải mới dám giết ta, ta mới có thể còn sống mà gặp nàng.”

      Trong tay Lan mảnh lụa màu trắng, mặt có chữ viết. A Viên run rẩy nhận lấy, sau khi xem xong, ánh mắt dừng xuống hai cái tên cùng dấu điểm chỉ cuối cùng: Mộ Dung Lan , Triển Khả Khải.

      - “Đây là hiệp định của ta với Triển Khả Khải, nàng tin chưa. A Viên, ta đến dẫn nàng . Ta sợ phụ tử Triển gia giết nàng, ta buông tha cho nàng lần, về sau, có lần thứ hai.”

      A Viên tâm như tro tàn, ngơ ngác nhìn , hỏi: “Những lời ngươi đều là ?”

      - “A Viên, nàng thử ngẫm lại xem, hết thảy vì sao lại vừa khéo như vậy? Còn ta vì sao phải lừa nàng? Triển vì sao phải bố trí thủ vệ trước cửa phủ cho người ra vào? A Viên, nàng tại rất nguy hiểm, Triển Khả Khải hẳn bỏ qua cho người nhà Vân thị, nàng theo ta , đến Yến quốc.”

      - “Phụ hoàng ta đâu?”

      Lan thấp giọng trả lời: “Bị buộc tự sát.”

      A Viên suýt nữa ngất , thân thể lung lay sắp đổ được Lan đỡ lấy. Nàng muốn đẩy ra, nhưng ngay cả tia khí lực cũng có.

      - “Mộ Dung Lan , ngươi buông.” A Viên lạnh lùng xong, thân thể lại bắt đầu run rẩy.

      Lan chậm rãi thả lỏng vòng tay, thấp giọng : “A Viên, ta biết hết thảy đều do ta gây nên, ta thực xin lỗi nàng. Ta có mặt mũi đối mặt với nàng. Ta cũng dám hy vọng xa vời được nàng tha thứ, ta chỉ muốn vãn hồi mọi thứ nhiều nhất có thể, ta thể trơ mắt nhìn nàng nằm trong tay phụ tử Triển . Ta muốn mang nàng , mặc cho nàng có oán hận ta hay , ta cũng phải mang nàng . Về sau, ta vĩnh viễn buông tay nàng ra.”

      - “Mộ Dung Lan , ta nên cám ơn ngươi sao? Thời khắc nguy cấp để ý đến an nguy của bản thân mà đến cứu ta.”

      A Viên lạnh lùng cười, quay đầu, nước mắt rốt cuộc lã chã rơi xuống, mơ hồ nhìn khuôn mặt Lan .

      từng là hồi ức tốt đẹp, lần gặp gỡ đầu tiên bờ tường cao cao trong làn gió xuân ấm áp…

      từng là tâm nguyện duy nhất, chờ đợi được gặp lại sợ gặp lại, xa xa nhìn thấy thân ảnh , biết là nên đối diện hay trốn

      Buồn cười hay vẫn còn nuối tiếc? Gặp , lại gặp con người khác trong . Nguyên lai đều là lừa gạt. A Viên ơi là A Viên, khắc phụ hoàng gọi tên nàng, có từng nghĩ đến “viên mãn” ngày hôm nay? A Viên đột nhiên muốn cất tiếng cười to, ngón tay bấu lấy thân cây sâu cắm vào, cho đến khi đầu ngón ray rướm máu vẫn hề hay biết.

      Đôi mắt Lan ẩm ướt, hít sâu hơi, đành lòng : “A Viên, nàng hẳn là rất hận ta. Nhưng ta xin nàng, hãy rời cùng ta, được ?”

      Rời cùng ? Lời nghe buồn cười. ràng đồng ý người ta buông tha cho nàng, chắp tay đem nàng dâng cho người ta, đem nàng đẩy vào cạm bẫy, như thế nào tại còn nhắc đến câu này? biết lời này phân lượng có bao nhiêu nặng, là lời thề cả đời, ra lại đổi ý, ra làm được sao? quá buồn cười. Nghĩ đến hết thảy mọi thứ xảy ra, nàng còn ngốc nghếch mà tin tưởng hay sao?

      A Viên cười rơi lệ, cổ họng nghẹn đến phát đau, ra lời. Nàng nhìn người đứng trước mặt này, chỉ mong chưa từng gặp . Chỉ mong chưa từng thích . Nhưng là, những mong ước đó còn ý nghĩa nữa, ván đóng thuyền, hết thảy cũng thể thay đổi, thể vãn hồi. Nàng vốn nên hận , thế nhưng giây phút ra , chút tốt đẹp về lưu lại trong lòng nàng hoàn toàn tiêu tan, chỉ còn sót lại xem thường và đồng tình. Có mới có hận, đối với , còn , ngay cả hận cũng là loại xa xỉ.

      Nàng chưa từng nghĩ gặp lại , chưa từng nghĩ cùng đứng với nhau nhiều câu như vậy.

      - “A Viên, chúng ta phải rời nơi này, càng nhanh càng tốt.” Lan gấp gáp, mặc kệ nàng giờ phút này thương tâm cùng tuyệt vọng, cho dù là ép buộc cũng phải mang nàng . Hận thể tiêu tan trong ngày, chỉ cần nàng bình yên vô . thể khẳng định phụ tử Triển Khả Khải có sát hại nàng hay , nhưng hoàng tộc Vân thị, trước mắt thập phần nguy hiểm.

      nắm tay nàng kéo . A Viên lảo đảo vài bước, lạnh lùng : “Buông tay.”

      Lan lắc đầu, muốn cưỡng chế ôm lấy nàng.

      A Viên đột nhiên ôn nhu : “Triển đối ta hạ độc, ta phải về lấy giải dược, ngươi chờ ta, buổi tối ta lén trốn ra, lúc đó ngươi hãy mang ta rời .”

      Lan ngẩn ra: “Cái gì độc?”

      - “Mẫu thân sinh thời chế tạo ra loại hương liệu. Tương tư xa, cái tên rất hay.” A Viên lại cười rộ lên, dáng vẻ tươi cười như có như , giống như cuối mùa xuân, đóa hoa lan cuối cùng bung nở trong gió. Lan thu tất cả vào trong ánh mắt, trái tim tê rần. Nàng như vậy, khiến đau lòng đến tột đỉnh, chỉ cảm thấy bản thân nghiệp chướng nặng nề. Nếu nàng phải công chúa, nếu phải hoàng tử Yến quốc, bọn họ có phải hay chính là đôi thần tiên quyến lữ? Nếu như có sau này, dùng cả đời mình để chuộc tội.

      A Viên thập phần kiên định : “Ta phải về chuyến, ngươi ở chỗ này chờ ta, buổi tối ta nhất định đến.”

      Lan bất đắc dĩ, đành phải buông tay. biết, Triển cư nhiên hạ độc nàng.

      A Viên gọi Hoàng Oanh cùng những thị vệ theo, nàng lời nào, cũng liếc mắt nhìn Lan cái, lập tức ngồi lên kiệu, phân phó hồi phủ.

      Lan kinh ngạc nhìn theo cỗ kiệu của nàng, dần dần vào sâu trong núi. Con đường uốn lượn như chứa nhiều tâm khúc chiết, hồi, vì sao tìm thấy đường ra?

      Bóng đêm dần buông xuống, Lan vẫn chờ ở ven đường, đột nhiên đường xuất ánh sáng của những chiếc đèn lồng nho , thấy là đèn của ai, chỉ thấy phía trước đèn lồng có viết chữ “Triển”.

      Trong lòng vui vẻ, bước ra nghênh đón. Đến gần, mới phát là thị nữ bên cạnh nàng buổi chiều từng gặp qua.

      - “Phu nhân phân phó đưa cái này đến.”

      Nhìn vật mà thị nữ kia đưa qua. Lan trong lòng căng thẳng tiếp nhận. Đó là chiếc khăn làm bằng tơ lụa mềm mại.

      Chiếc khăn lụa có mùi hương rất thơm. Dưới ánh đèn lồng, chiếc khăn lên những dòng chữ nhắn.

      Đông phong lỡ

      Tường ngăn đưa đến bàn đu dây

      Bạch y như tuyết hoa đào rơi

      cái liếc mắt duyên sai đường

      Hận sinh mệnh tồn tại trong bức vách

      Thành tâm trăn trở điêu tàn

      Vân trung ai gửi cẩm thư đến

      Hận chi có thể đừng biết nhau

      Trong ngực trận đau nhức, đem chiếc khăn lụa cất sâu trong lòng. biết, mọi thứ thể vãn hồi, cũng vô pháp có được.

      Khắp Sơn Tây gió nổi lên, lúc này chỉ mình nàng lạnh lẽo.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 60.1: Lời thề

      Triển trở về phủ là đêm khuya, ánh trăng tròn vành vạnh, bóng cây lay động, núi tiếng gió so với bình thường phá lệ rét lạnh, giống như tiếng phụ nữ thấp giọng nức nở.

      Xuyên qua hành lang gấp khúc liền thấy ngọn đèn ấm áp trong phòng ngủ. hận thể ngay lập tức nhìn thấy nàng, bước chân có chút chần chờ. hành lang kéo dài bóng dáng của , có chút tịch.

      thở sâu, khe khẽ đẩy cửa ra.

      Kỳ quái là, tối nay nàng vẫn chưa ngủ. Ngồi trước ngọn đèn, cúi đầu ngưng thần. Nghe thấy tiếng cửa phòng mở, nàng ngẩng đầu đối ôn nhu cười, tối nay ánh mắt của nàng phá lệ ẩm ướt.

      Nhìn thấy nàng, tâm liền sinh ra ấm áp ôn nhu, dần dần lan tràn đến toàn thân.

      - “A Viên, nàng như thế nào còn chưa ngủ?”

      qua, đem đầu nàng tựa vào lòng mình. Ngón tay tự nhiên vuốt ve mái tóc dài đen mượt. người nàng có mùi thơm nhàn nhạt, là hương vị lưu luyến nhất. hít sâu, muốn làm phai nhạt mùi máu tanh vương người mình.

      trễ, vẫn muốn trở về nhà. Muốn gặp nàng, lại sợ nhìn thấy nàng. Chứng kiến nàng vẫn như trước đối với , liền thở phào nhõm, cảm thấy lại có thêm ngày hạnh phúc, chỉ có mong muốn duy nhất là có thể cứ như vậy kéo dài đến vĩnh viễn. Nàng vẫn là A Viên đơn thuần, vẫn là trượng phu của nàng.

      A Viên ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn , khóe môi khẽ nhếch, cười cười.

      - “Ta muốn nhìn chút xem thử tương tư xa có phải hay cách nào ngủ yên.”

      Triển xoa xoa đầu nàng, thấp giọng : “Ta gần đây bề bộn nhiều việc, cũng thể trở về sớm với nàng. Nếu ngủ được nàng cứ đốt hương .”

      - “Được.”

      A Viên sâu kín đáp tiếng, vẻ mặt hoảng hốt.

      Triển kéo ghế qua ngồi ở bên cạnh nàng, bàn tay ôm lấy khuôn mặt nàng : “Sao còn mất hứng thế kia? Có phải trách ta trở về quá muộn?”

      A Viên nheo mắt, đôi mắt nàng vốn tròn to giờ phút này hơi híp lại, khóe mắt thoáng lạnh, lại có loại quyến rũ khó .

      Triển trong lòng rung động, hôn lên.

      Nàng thẹn thùng né tránh cũng nhiệt tình đáp lại, chính là thản nhiên cười, tùy ý hái hoa thơm trái ngọt. Thế nhưng đôi mắt hề khép lại, cứ như vậy nhìn thẳng vào .

      Triển có chút kỳ quái, dừng lại hỏi: “A Viên, rốt cuộc làm sao vậy, vì sao nàng nhìn ta như thế?”

      Nàng mỉm cười chớp mi, chăm chú nhìn , sau lúc lâu mới buồn bã : “Ta muốn nhìn chút, xem có thể hay nhìn thấu lòng chàng.”

      Triển ngẩn ra, cánh tay buông thõng xuống.

      A Viên tiếp tục : “Triển , ta gả cho chàng nửa năm, cũng sinh được hài tử cho chàng, ta nghĩ, cũng nên chọn thêm vài thị thiếp giúp Triển gia duy trì hương khói mới phải.”

      Triển mi sắc vừa động, ngược lại có chút tức giận: “A Viên, cần như vậy, chúng ta thành hôn mới nửa năm mà thôi, nàng còn trẻ. Ta cũng cần thị thiếp gì đó, có nàng là đủ rồi.”

      ? A Viên cười có chút thống khổ: “Ta về sau cũng thể sinh con, chàng có biết ?”

      - “Nàng cái gì?” Triển cả kinh, thanh chợt đề cao.

      A Viên nhìn kinh ngạc, tiếp tục cười hỏi: “Triển , có loại dược thảo tên là cây mận gai, chàng có biết ở đâu có?”

      Sắc mặt Triển chuyển trắng, khẩn trương, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm. tia hy vọng cuối cùng trong A Viên rốt cuộc cũng tan thành mây khói. quả nhiên cái gì cũng biết, buồn cười là chính mình còn muốn giúp bào chữa, hy vọng cũng hay biết gì. Hóa ra tất cả đều chỉ lừa gạt mình nàng thôi.

      Nàng cười đứng lên, bình tĩnh : “Triển , chàng muốn ta chết, cần gì phải phí nhiều tâm tư như vậy, vì sao cho ta cái chết thống khoái? Tương tư xa, phải tới năm tháng nào ta mới mất mạng?”

      Triển cả người chấn động, sắc mặt trắng bệch như tuyết.

      Nàng từ từ thở dài tiếng, thấp giọng : “Người Triển gia biết cách nhẫn nại, nhưng là, ta lại chờ kịp.”

      Trong lòng Triển run lên, tiến lên từng bước bấu chặt lấy đầu vai nàng: “A Viên, nàng nghe được những gì?”

      - “Đúng vậy, cái nên biết cũng biết, cái nên biết cũng biết, ta đều biết. Mộ Dung Lan là người tốt, để ý đến an nguy của bản thân còn muốn mang ta rời , cùng với ta đến Yến quốc song túc song phi. đối với ta thực là si tình, ghét bỏ ta sao? chê ta ngu ngốc, nữ nhân tàn hoa bại liễu sao? quá si tình a.” A Viên ha ha cười, rưng rưng muốn khóc lại khóc ra nước mắt.

      Nàng đều biết! Giờ khắc này, cảm thấy vô cùng sợ hãi. Sợ đến hoảng hốt, hỗn loạn kinh hoàng, trước ngực phát đau, cổ họng như bị đè nghẹn, biết nên như thế nào, cái gì? thống khổ nhắm chặt hai mắt : “A Viên, nàng cần như vậy, nàng như vậy chẳng khác nào lấy đao đâm vào tim ta, nàng có biết ?”

      - “ , ngươi xem, trong lòng ta cũng cắm cây đao này, ngươi xem!” A Viên đột nhiên đem vạt áo trước ngực xé ra, da thịt trơn bóng dưới ánh nến trắng noãn như ngọc, trước ngực kịch liệt phập phồng, ánh mắt của nàng phát sáng đến dọa người, thẳng tắp nhìn Triển , nhìn người nàng từng muốn phó thác cả đời, đem nàng lừa gạt đến tuyệt lộ.

      - “A Viên, nàng hãy nghe ta .” Triển đau lòng vô cùng, đem y phục của nàng che lại, Ngón tay chạm vào da thịt nàng, lại do dự buông xuống. Lúc này, tựa hồ dám đụng vào nàng.

      A Viên cười cười: “Ta thay cha ta chịu tội có được ? Cha ta thực có lỗi với nhà ngươi, cho nên các ngươi muốn báo thù. Ta oán hận ngươi, tuyệt hận. Ta hận chính mình, hận mình quá xuẩn ngốc, bởi vì biết có người thích mình, mà vui mừng hạnh phúc đến quên cả trời đất. đời này chắc chắn có người thứ hai.”

      - “A Viên, phải như thế. Ta thực rất nàng. Ta tình muốn cùng nàng.”

      Nàng có chút si ngốc nhìn , dung nhan tuấn mỹ ấm áp, mặc dù nằm ở bên cạnh vẫn thường mơ đến dung nhan của , nghĩ đến cả đời mãi xa rời…

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 60.2: Lời thề

      - “Ngươi diễn quá tốt. Khi ngươi cười rộ lên thực rất đơn thuần. Mỗi lúc chuyện đều chân thành nhiệt tình. Ta từng nghĩ cứ như thế gặp được người đối với ta so với phụ hoàng còn tốt hơn. Ta mỗi ngày đều thầm cảm thấy may mắn, cảm ơn ông trời đối tốt với ta, cho ta thân phận tôn quý, cuộc sống phú quý giàu sang, bây giờ còn có cả tình hoàn mỹ. Đời người viên mãn như thế, ta có chút giống như nằm mơ.”

      - “A Viên.” Triển chưa bao giờ kích động đến vậy, nàng đều biết. Trong khi ngày ngày đêm đêm lo lắng, hóa ra nàng rốt cuộc biết. Giờ phút này thống khổ thua gì nàng. Nhưng là có mặt mũi nào giải thích với nàng.

      - “Ta vẫn nghĩ ngươi là đứa con nối dõi duy nhất của Triển gia, lòng muốn vì ngươi sinh nhiều đứa , nửa năm hề có động tĩnh, ta vô cùng lo lắng lại áy náy, cố ý vào kinh thành chữa bệnh. Ta thực buồn cười có phải hay , nữ nhi của kẻ thù có tài cán gì sinh dưỡng đứa cho Triển gia.”

      Triển vội la lên: “ phải như thế, A Viên, ta biết tương tư xa làm cho nàng vô sinh, ta chỉ muốn nàng mất trí nhớ, ta vẫn hy vọng xa vời có thể vĩnh viễn ở bên nàng. Ta vẫn nghĩ giấu diếm nàng hết thảy, để nàng mãi mãi là thê tử của ta. Chúng ta quên hết tất cả ân oán đời trước được , A Viên!”

      A Viên lắc lắc đầu: “ đến hôm nay, ngươi còn muốn gạt ta sao?” Ân oán tình cừu như vậy, còn có thể quên được sao?

      Triển khàn giọng : “A Viên, ta thực xin lỗi nàng. Thời điểm phụ thân thiết kế hết thảy, ta còn chưa biết nàng, ta cũng muốn vì cha mẹ báo thù. Thế nhưng, gặp được nàng, cũng là lần đồi tiên đối với nữ nhân động tâm. khắc nhìn thấy nàng, ta chỉ biết mình thích nàng. Ta và nàng quen biết chỉ là hồi thiết kế, nhưng ta và nàng nhau lại là tâm thực lòng. mặt là huyết hải thâm cừu của phụ mẫu, mặt là tính nhiệm của nàng. Ta ngày đêm dày vò, nhưng mà tên lên dây, thể vãn hồi. Ta nắm trong tay mọi thứ, cũng thay đổi được suy nghĩ của phụ thân, ta chỉ muốn giữ lấy nàng, đóng chặt nàng ở đây, vĩnh viễn biết đến , ta dám nghĩ nếu nàng biết được , như thế nào? Ta biết tương tư xa có thể làm cho người ta mất trí nhớ, ta lại biết nó làm nàng vô sinh. Ta, thầm nghĩ nàng quên hết mọi chuyện, từ nay về sau chỉ biết chính mình là Triển phu nhân, là thê tử của ta.”

      - “Kim ốc tàng kiều sao?” A Viên cười ha hả.

      - “Làm cho ta quên hết thảy? cần phiền toái như vậy, chỉ cần ta chết, mọi thứ theo đó chôn vùi.”

      Triển đau đớn la lên: “A Viên, ta có, ta chưa bao giờ muốn nàng chết.”

      A Viên hít sâu hơi, mày nhíu lên. Nàng ôm ngực, buồn bã cười: “Buồn cười, ta còn ở tam sinh tự cầu nguyện, muốn cùng ngươi cửu sin cửu thế đâu? Lưu quang dịch thệ, tình so với kim liên, lúc ngươi đưa cho ta khóa lưu quang, có phải hay trong lòng cười thầm? Có phải hay cảm thấy đời ta là người dễ gạt nhất? Đối với từng lời của ngươi chưa từng hoài nghi qua. Đối với mỗi việc ngươi làm đều chưa từng hỏi đến.”

      Triển lòng đau như dao cắt, nàng càng cười càng bình tĩnh, càng cảm thấy đáng sợ. Nàng gần trong gang tấc, nhưng là cảm thấy mất nàng. Nàng bao giờ bất đắc dĩ vừa ngượng ngùng vừa cười khi bày trò vô lại hay quấy rầy, bao giờ những lời lòng thương, bao giờ để vuốt ve âu yếm. Đột nhiên mất như thế khiến hoàn toàn trở tay kịp. Mặc dù trong lòng từng đặt ra trăm ngàn giả thiết, nhưng đến lúc thực phát sinh vẫn ngăn được đau đớn đến cốt tủy. Hô hấp cũng dám dùng sức, thời gian giống như ngừng trôi. ngây ngẩn nhìn nàng, tất cả mọi lời biện bạch đều có vẻ hèn mọn vô lực thậm chí đáng xấu hổ. chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng xót xa như thế, chỉ còn là cái xác hồn.

      Đôi mắt A Viên phát sáng lên cách đáng sợ, toàn bộ nước mắt dường như cạn. Dạ dày bắt đầu cuộn thắt đau đớn, nàng nhìn trước mặt, ánh mắt ảm đạm thất thần, cả người đều giống như bị rút hồn phách, giật mình biết ở nơi nào. phải là người mà nàng biết, phải, nàng cho tới bây giờ chưa từng hiểu , so với Mộ Dung Lan càng khiến nàng xem hiểu nhìn thấu, buồn cười là, nàng còn cho rằng người đơn thuần tốt đẹp nhất, liếc mắt cái có thể hiểu . Đối với nàng tình thâm. Trong lòng cỡ bao nhiêu cười nhạo nàng ngu dốt, cỡ bao nhiêu đắc ý, ngay cả tia hoài nghi cùng phản kháng nàng đều có.

      Từng trận đau thắt truyền đến.

      Nàng vẫn mạnh mẽ cười: “Vàng thứ tốt, long ỷ của phụ hoàng cũng làm bằng vàng. Trách được ai ai cũng thích vàng, thời điểm bần cùng có thể đem bán, khi phú quý giàu sang có thể đem ra khoe. Lúc chết, còn có thể nuốt nó.”

      Triển toàn thân chấn động, dồn sức bắt lấy đầu vai A Viên, thành tiếng: “A Viên, nàng cái gì, nàng bậy bạ cái gì đó?”

      - “Triển , ngươi phải đưa cho ta lưu quang khóa đó sao? cảm ơn ngươi. tại, ta cho ngươi đền bù như mong đợi.”

      Ngón tay Triển phát run: “, A Viên, A Viên, nàng gạt ta có phải , nàng đừng làm ta sợ.”

      A Viên chậm rãi đưa cánh tay lên cao, vạt áo rơi xuống, lộ ra cổ tay trắng nõn như băng tuyết. Thứ nàng ngày đêm rời, lưu quang khóa, giờ phút này còn cổ tay nàng.

      Triển như phát điên, kéo nàng ôm siết vào ngực. Nỗi sợ hãi phô thiên cái địa ùn ùn kéo đến, hoảng loạn ôm lấy nàng, dùng toàn bộ khí lực toàn thân, tựa hồ chỉ có như vậy mới giữ lại nàng mãi mãi bên mình.

      Nàng cư nhiên dùng biện pháp như vậy trừng phạt , làm cho còn tia cơ hội để vãn hồi.

      - “Đều hứa nguyện ở tam sinh tự rất linh, ta cư nhiên còn cầu nguyện cùng ngươi cửu thế. Ta thực sợ kiếp sau hội ngộ gặp ngươi. Ngươi ngày sau nhất định là ngôi cửu ngũ, nếu chuyển thế nhất định là người. Cho nên, ta thà luân hồi làm súc sinh, như vậy, cùng ngươi dây dưa, vĩnh viên gặp lại. Ngươi nhất định phải ở mộ của ta trồng bụi cây mận gai, thời khắc nhắc nhở ta, phải nhớ, phải nhớ, vĩnh viễn đừng gặp lại ngươi.” Nàng muốn thống khổ đến cả người phát run, cơ thể chống đỡ nổi, lại cố nén từng chữ từng chữ hết.

      Triển cả người như nhũn ra, nhưng lại có khí lực ôm lấy nàng, lảo đảo ngồi bệt xuống đất, nàng ngã vào trong ngực , sắc mặt tái nhợt, ngay cả môi cũng màu tuyết trắng. run lẩy bẩy, nước mắt rơi đầy khuôn mặt nàng, mơ hồ che mất dung nhan, hoảng hốt vươn tay chà lau, muốn nhìn ràng, dung nhan kia vĩnh viễn nhìn đủ. Nước mắt mặt , lau tầng lại xuất tầng, nàng từ đầu tới cuối, chưa từng trước mặt chảy giọt nước mắt.

      , tựa hồ đem toàn bộ nước mắt cả đời này chảy cạn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :