1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Châu Viên Ngọc Ẩn - Thị Kim (66 chương + 5 PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 56.2: Yên ổn

      Hướng chính đế nhìn nước mắt nữ nhi, trong lòng rất đau, trẫm vốn là muốn con trở thành nữ tử hạnh phúc nhất đời, trở thành công chúa được sủng ái nhất, mọi chuyện đều theo ý của con. Vì sao lại thế? Tuổi mười bảy là lứa tuổi đẹp nhất đời người, bởi vì hai người đó, nguyện ý thanh đăng độ đến cuối đời sao? Nhất thời, tức giận công tâm, hận ý bộc phát.

      - “A Viên, hai người này là thứ gì mà ngươi lại muốn thay bọn chúng cầu tình? người giẫm lên tôn nghiêm của ngươi, người làm bẩn trong sạch của ngươi, ngươi vốn chút cốt khí ngạo khí hoàng gia sao? Ngươi thực làm cho trẫm thất vọng.”

      A Viên lệ rơi đầy mặt, khóc : “Phụ hoàng, người nghe nữ nhi . Lan có lẽ bị bức bách bởi quyền thế hoàng gia mới bất đắc dĩ lấy nhi thần, là nhi thần, áp đặt hôn cho , chưa từng chạm vào nhi thần. Có thể thấy rằng đối với nàng kia là thực tâm ái mộ. là người có tình có nghĩa. Người vì nhi thần mà chết, nhi thần sao có thể trơ mắt nhìn?”

      - “Còn Triển , đối với nhi thần còn có ơn cứu mạng, cũng biết thân phận của nhi thần. thích nữ nhi, vẫn luôn muốn cùng nữ nhi thành thân. Phụ hoàng, nếu phải , nữ nhi sớm chết dưới sông, phụ hoàng, người tha cho .”

      Hướng chính đế lạnh lùng nhìn nàng, vừa đau vừa tức.

      A Viên hoảng hốt nhìn phụ thân, từng giọt nước mắt trong suốt ngừng rơi xuống, góc áo của Hướng chính đế bị nhiễm ướt. Nàng rất sợ phụ hoàng thực xử tử hai người kia. Ở trước mặt phụ hoàng, mạng người chỉ ở trong câu .

      Triển Khả Khải vẫn luôn dập đầu, trán chằng chịt vết máu.

      - “Vi thần đáng chết. Xin hoàng thượng niệm tình vi thần lòng trung thành hai mươi năm mà để vi thần gánh tội chết thay cho khuyển tử. Nó là đứa con mà Thanh Diểu để lại. Hoàng thượng, người còn nhớ Thanh Diểu ?”

      Hướng chính đế kinh sợ hỏi: “Đứa Thanh Diểu lưu lại? Là hài tử của ngươi?”

      - “Nó là huyết mạch duy nhất thế gian này của vi thần, thần sợ thế nhân cười nhạo nhi, vẫn để cho nó ở quê nhà, tháng vừa rồi mới lên kinh thành, muốn tìm cơ hội vì hoàng thượng dốc sức. nghĩ tới lại phạm vào tử tội. Cầu thánh thượng khai ân.”

      Hướng chính đế trầm mặc , luôn đối với phu phụ Triển Khả Khải cảm thấy hổ thẹn. Triển Khả Khải sớm tịnh thân, vì vậy Triển chính là con trai , huyết mạch duy nhất. nếu nhất định phán Triển tử tội, chỉ sợ từ nay về sau trong lòng Triển Khả Khải có vướng mắc. Triển Khả Khải chưởng quản cấm quân của kinh thành, hai mươi năm qua chưa bao giờ gây ra chuyện, là ngoại thần mà tín nhiệm nhất.

      Trong điện mảnh tĩnh mịch, A Viên hoảng hốt dám phát ra tiếng khóc, chính là yên lặng mặc nước mắt thay nhau chảy xuống, gắt gao nhìn khóe miệng phụ hoàng, sinh tử chỉ ở trong ý niệm.

      - “ khi như vậy. Trẫm tha cho tội chết. Tất cả những chuyện này đều do đám thủy tặc ở Hồng giang mà ra, nếu và A Viên có quan hệ vợ chồng, trẫm cho cơ hội lập công chuộc tội. Phải tiêu diệt được hết thủy tặc, mới có thể xứng với công chúa của ta.”

      Triển Khả Khải vui mừng phát khóc, quỳ mặt đất dập đầu thôi.

      Hướng chính đế nhìn nữ nhi, chậm rãi : “A Viên, đời này còn Vân Tưởng công chúa nữa. Sau hoàng lăng núi có tòa hành cung, con hãy đến đó trước . Sau khi Triển tiêu diệt được thủy tặc, từ nay con là Triển phu nhân. Hy vọng Triển giống như Mộ Dung Lan , có thể cả đời coi trọng con. Sau này thể tiến cung, cũng thể xuất đầu lộ diện, thể gặp bất cứ người nào.”

      - “Phụ hoàng.” A Viên rốt cuộc nhịn được xúc động cùng khổ sở, nhào vào trong lòng Hướng chính đế.

      Hướng chính đế bất đắc dĩ đau đớn nhìn A Viên, chung quy là nữ nhi mà thương nhất, làm sao có thể nhẫn tâm để cho nàng xuất gia, để nàng tìm cái chết. Cứ như vậy mai danh tích mà sống, mai sau khi nhớ vẫn có thể đến hành cung gặp nàng. Hơn nữa, làm như vậy cũng là ân sủng rất lớn đối với Triển Khả Khải, coi như đền bù lại những áy náy của quá khứ .

      Ánh đèn trong điện có chút mờ mịt. Tâm trạng của cũng chùng xuống, chẳng lẽ là vì tuổi tác lớn, lòng dạ cũng yếu đuối hơn sao, nếu như trước kia, những người ngày tuyệt đối do dự càng bỏ qua. Chỉ có con đường chết, bao gồm cả A Viên.

      - “Phụ hoàng, Lan , người cũng tha cho , được chứ?”

      - “, nhất định phải chết.”

      - “Phụ hoàng.”

      - “Chuyện xấu của truyền ra ngoài rồi, dân chúng có ai là biết phò mã phong lưu với nữ tử phong trần mà vắng vẻ công chúa, làm sao có thể bỏ qua, huống chi, Triển có công cứu ngươi, trẫm còn có thể tha thứ cho lỗi lầm của , còn Lan , trẫm quyết tha thứ.”

      A Viên sợ hãi thấp giọng : “Để trở về Yến quốc, từ nay về sau được phép bước qua biên giới nửa bước, mai danh tích, thể sao?”

      - “Người chết, đóng chặt miệng là tốt nhất. A Viên, tình liên quan đến danh dự hoàng gia cùng thanh danh của ngươi, cần lại lòng dạ đàn bà. Trẫm mệt mỏi. Việc này dừng ở đây. Triển khanh, ngươi trước đưa A Viên về phủ, ngày mai dẫn nàng đến hành cung. Hết thảy đều bí mật mà làm, toàn bộ người hầu trong hành cung phải đổi hết.”

      - “Thần tuân chỉ.”

      A Viên lưu luyến nỡ buông tay phụ thân, tùy ý để Triển Khả Khải đưa ra khỏi cung. Dọc đường , trong lòng nàng nửa vui nửa buồn.

      Từ nay về sau đời còn Vân Tưởng công chúa, chỉ có Triển phu nhân. Từ bỏ hết mười bảy năm, về sau cũng chỉ có Triển . làm được như những gì , đời kiếp ?

      Mà Mộ Dung Lan , người đầu tiên khiến nàng rung động, cũng là người tự tay phá vỡ giấc mộng của nàng, tự tay đẩy nàng vào lòng kẻ khác. Đối với nàng, vẫn như cũ muốn chết. con người tao nhã như vậy, chỉ vì thích nàng, mà phải chết sao? Nàng đành lòng, mặc dù đối với từng có chút thầm oán, nhưng là giờ phút này, cảm giác đó hoàn toàn tiêu tan, chỉ để lại chút thương tiếc cùng đành lòng.

      Nàng đẩy rèm kiệu, hướng ra bên ngoài : “Triển thúc thúc, ta muốn cầu thúc chuyện.”

      Triển Khả Khải : “Mời .”

      - “Thỉnh Triển thúc thúc vì Mộ Dung Lan cầu tình, cầu phụ hoàng đừng giết .”

      Triển Khả Khải trầm giọng : “Trước mắt sợ là thể, thánh thượng trong cơn giận dữ, việc này lại chỉ khiến hoàng thượng thêm tức giận. Có thể ngay lập tức xử tử là may mắn lắm rồi. Ta xem, chỉ có biện pháp cứu .”

      A Viên vội hỏi: “Biện pháp gì?”

      - “Kiên nhẫn ở trong đại lao, chờ thời điểm hoàng thượng đại xá thiên hạ, nhân cơ hội thả . Đợi đến khi hoàng thượng nhớ tới, cũng quay trở về Yến quốc rồi.”

      - “Vậy, phụ hoàng khi nào mới có thể đại xá?”

      - “Đại thọ sáu mươi của hoàng thượng có thể có cơ hội.”

      Trong lòng A Viên rất khó chịu, Lan phải ở trong đại lao nửa năm ư.

      - “Ta muốn xem , có thể ?”

      - “Việc này, nếu để thánh thượng biết, chỉ sợ người mất hứng.”

      - “Triển thúc thúc, thúc vì sao chuyện gì cũng muốn cho phụ hoàng vậy? Vừa rồi…”A Viên tiếp, nàng nếu đề cập đến chuyện hoang đường với Triển , Triển Khả Khải vì sao nhất định phải bẩm báo chi tiết, vốn việc này chỉ có ba người bọn họ biết thôi. Nàng vốn lòng muốn che chở Triển , tuy rằng kết cục lại toàn vẹn đến bất ngờ, nhưng là vừa rồi, Triển tựa hồ dạo qua con đường sinh tử vòng.

      - “A Viên trách ta vừa rồi ra sao?”

      - “A Viên có ý này, chỉ là lo lắng, an nguy của Triển .”

      - “Ta nếu ra , như thế nào thành toàn cho các ngươi đây?”

      - “Thúc sợ phụ hoàng giết Triển sao?”

      Thanh của Triển Khả Khải chợt trầm xuống: “ , ta ở bên cạnh hoàng thượng hơn ba mươi năm. Hiểu biết của ta đối với còn hơn ngươi rất nhiều.”

      - “Vậy sao Triển thúc thúc sớm cho ta biết, ta vừa rồi suýt nữa bị hù chết.”

      - “Nga, ta là muốn xem A Viên có thực thích nhi nhà ta thôi, xem ra cũng phải nhi chỉ làm theo ý mình, tương tư đơn phương.”

      - “Triển thúc thúc.”

      A Viên ngượng ngùng cả mặt đỏ lên.

      Triển Khả Khải mỉm cười: “Còn gọi thúc thúc sao? Nên đổi gọi phụ thân mới phải. Về sau, ủy khuất ngươi.”

      A Viên im lặng sau lúc lâu mới : “Triển thúc thúc, ta muốn gặp Mộ Dung Lan , từ ngày mai, còn là Vân Tưởng. Ta muốn vài lời với .”

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 57.1: Có thai

      Cùng Mộ Dung Lan gặp mặt là vài giờ sau, lần tái kiến này hiểu sao lại có cảm giác xa lạ. vẫn như trước phong tư tú nhã, trong lao ngục càng làm nổi bật phong thái của , vẻ tiều tụy chỉ làm thêm thoát tục hơn thôi.

      A Viên cách song sắt nhìn , trăm mối cảm xúc ngổn ngang. từng là phu thê, vậy mà giờ phút này gần ngay trước mắt xa tận chân trời.

      Lan nhìn thấy A Viên, sau phút chốc kinh ngạc, cách song sắt vươn tay nắm lấy bàn tay nàng. Bàn tay thực lạnh, đem tay nàng bao bọc lấy, chặt đến mức khiến cho người ta sợ hãi.

      - “A Viên, nàng chết?”

      Chỉ mới qua mấy ngày nhưng tựa hồ phá vỡ toàn bộ cuộc sống vốn có của nàng. Nhớ tới những ngày gian nan vừa qua, nước mắt A Viên lã chã rơi, nếu phải Triển cứu nàng, sợ rằng gặp lại Mộ Dung Lan cầu nại hà .

      Nàng nghẹn ngào giống như có rất nhiều điều muốn , mà nay chỉ thốt ra được tiếng: “Xin lỗi.”

      Lan vội la lên: “A Viên, là ta có lỗi với nàng.”

      A Viên lắc đầu: “Lan , là ta tốt, hôn này là do ta áp đặt cho ngươi. Ngươi thích người khác cũng có gì sai. Ta nhất định cầu Triển thúc thúc cứu ngươi ra.”

      Lan kinh ngạc , chỉ sâu nhìn nàng.

      Triển Khả Khải ở bên thúc giục: “A Viên, nhanh , nếu để thánh thượng biết, chỉ sợ việc cứu vãn nổi.”

      - “Lan , ngươi hãy bảo trọng.” A Viên muốn rút tay ra, lại bị Lan nắm chặt, chịu buông.

      Trong lòng A Viên đau xót, hôm nay từ biệt, xác định hẹn gặp lại, từ nay về sau trời nam đất bắc, trở thành giấc mộng tuổi trẻ, để mỗi khi ngẫu nhiên nhớ lại, cũng bất quá chỉ là những nỗi phiền muộn bên môi.

      - “Lan , ta thể , về sau cũng có cơ hội đến nữa. Phụ hoàng nổi nóng, ủy khuất ngươi nhẫn nại thêm thời gian ta nghĩ cách đưa người ra ngoài.”

      Lan lắc đầu: “A Viên, lòng của ta chết rồi. Nếu như, có ngày ta được ra ngoài, ta mãi rời xa nàng.”

      A Viên cười khổ: “Ngươi cảm kích ta sao? Chúng ta trong lúc đó vốn là se nhầm nhân duyên thôi, kể từ đây chúng ta đều là những người tự do.” Chờ thoát ra, nàng sớm cư ở hành cung núi, làm Triển phu nhân, cuộc đời này liên quan gì đến nữa. cũng có cuộc sống hạnh phúc của mình, nàng hy vọng còn kịp bù đắp lại hết thảy, để trở về làm Mộ Dung Lan trước kia, có thể cùng người trong lòng song túc song phi.

      Lan giống như có rất nhiều điều muốn , lại gắt gao cắn môi, chính là si ngốc nhìn nàng.

      A Viên xoay người rời . Trong lòng như trút được gánh nặng. Rốt cuộc đem những chấp nhất tuổi trẻ buông xuống.

      Lan nhìn theo bóng dáng của nàng, chậm rãi nhắm hai mắt lại, trong lòng trướng đau, lặp lại môi câu : “A Viên, kỳ , ta thích nàng. Người nên xin lỗi là ta, hy vọng nàng về sau khi biết được chân tướng hận ta.”

      Trở lại Triển phủ, là đêm khuya. A Viên vừa bước xuống kiệu, được vòng tay rộng lớn ôm lấy.

      - “A Viên, A Viên, nàng bỏ rơi ta, nàng trở về sao?” Thanh Triển kích động mừng rỡ, giống như đứa ôm lấy nàng xoay vài vòng.

      A Viên đầu váng mắt hoa, vừa thẹn vừa vội : “Phụ thân nhìn kìa, chàng mau buông ta xuống.”

      Triển đỡ lấy thắt lưng nàng, cười khì khì nhìn Triển Khả Khải : “Nghĩa phụ, sao lại thế này, con phải nằm mơ chứ?”

      - “Ngốc tiểu tử, vào trong rồi .”

      Vào trong đại sảnh, Triển nghe Triển Khả Khải thuật lại, vui vẻ : “Phụ thân, hoàng thượng đối với chúng ta là ân sủng có thêm, con nhất định phụ kỳ vọng của hoàng thượng. Con muốn để cho A Viên làm nhất phẩm phu nhân, vinh quang thua gì công chúa.”

      Triển Khả Khải nghiêm mặt : “Đừng có mạnh miệng, ngươi cho rằng thủy tặc Hồng giang dễ diệt trừ như vậy sao?”

      Triển hào khí như mây, nắm chặt tay : “Phụ thân, con làm cho người thất vọng.”

      - “Được rồi, giữ lại hào khí đó của ngươi cho việc lớn , ta xem xem mười mấy năm binh thư của ngươi có dùng được . riêng gì ta, mà còn là tránh cho các sư phụ của ngươi mất thể diện. Những người đó đều là những tướng quân năm đó theo hoàng thượng giành thiên hạ. Cũng đừng khiến cho bọn họ thất vọng mới phải.”

      - “Con biết.”

      - “Sắc trời còn sớm, các ngươi cũng sớm nghỉ .”

      Triển Khả Khải xong, đứng dậy rời .

      Trong phòng chỉ còn Triển , ánh mắt nhìn chằm chằm nàng. Sắc mặt A Viên đỏ lên, nhất thời cảm thấy mất tự nhiên.

      Triển vẻ mặt hân hoan hưng phấn. vất vả đợi được phụ thân rời , liền duỗi cánh tay đem A Viên gắt gao ôm vào trong ngực, hung hăng hôn cái, khiến cho cái má phấn nộn của nàng bị nghiến đến phát đau. Nàng ngượng ngùng dùng sức đẩy ra. Nghiêm mặt : “Về sau, ngươi nếu đối với ta tốt, ta thực còn nơi nào để .”

      Triển thương nhìn thiên hạ trong lòng, nhàng hôn xuống, ôn nhu : “Ta sao có thể đối xử tốt với nàng?” xong, lại lặp lại lần: “Như thế nào bỏ được?”

      Ngữ khí của vừa ôn nhu lại săn sóc, trong mắt có khẩn trương lo được lo mất. Trong lòng A Viên nhất thời ngọt như đường, khẽ thở dài hơi, về sau cũng chỉ có .

      Triển cười hì hì : “Ta ước gì nàng còn đường lui, về sau chỉ có thể dựa vào ta.”

      A Viên cong môi, kỳ nàng đồng thời còn muốn có được thương của phụ hoàng, đáng tiếc…

      Triển lấy tay vuốt ve môi nàng, cười : “Triển phu nhân, chẳng lẽ nàng vui khi được ở cùng ta sao? Đừng giả bộ mất hứng nữa, cười lên nào.”

      A Viên nhịn được phì cười: “Ai giả bộ?”

      - “Nàng xem, nàng xem, ràng là cao hứng đến như vậy, còn chịu đựng.”

      A Viên quá hiểu tính tình , bị đùa cười rộ lên. Ở cùng chỗ với Triển , luôn luôn là niềm vui.

      - “Chúng ta nghỉ thôi.”

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 57.2: Có thai

      A Viên nhìn chiếc giường trước mặt, nhất thời mặt đỏ tim nhảy loạn lên.

      Triển cười ha ha ôm lấy nàng, cẩn thận xem xét bàn chân nàng, đau lòng : “Hôm nay đáng lẽ nên lại nhiều, nàng xem còn sưng hơn trước.”

      cầm bình rượu thuốc nhàng xoa lên chân nàng. Dưới ánh nến, bàn tay thon dài hữu lực, khuôn mặt tuấn mỹ ấm áp như mùa xuân.

      Trong lòng A Viên lần đâu tiên cảm nhận thấy mùi vị yên ổn hạnh phúc. Nhưng sau đó lại bắt đầu lo lắng. Thủy tặc hồng giang cũng phải dễ tiêu diệt, có gặp nguy hiểm hay ?

      - “Triển , ngươi trước kia từng điều binh chưa?”

      Triển ngẩng đầu, nhướn mày cười: “Nàng lo lắng cho ta? Ta ở quê nhà, cũng phải mỗi ngày đều câu cá. Phụ thân tuy rằng ở bên cạnh, nhưng vẫn thỉnh rất nhiều sư phụ dạy ta. Có vài vị từng theo phụ hoàng nàng đánh chiếm thiên hạ, về sau lui về ở , cư nơi thôn dã, bởi vì cùng nghĩa phụ ta là nơi sinh tử chi giao, nên cũng hết lòng chỉ dạy cho ta. Nàng cần lo lắng, cái ta thiếu bất quá chỉ là kinh nghiệm thực chiến thôi. Hoàng thượng nếu muốn xem bản lĩnh của ta, ta đương nhiên phải giành được chiến công, phải vì chính mình, là vì nàng.”

      Trong lòng A Viên ngọt ngào, kìm lòng đậu cười rộ lên: “Vậy thỉnh mấy vị sư phụ cùng ngươi chiến đấu .”

      Triển lắc đầu: “Bọn họ sớm thoái , từ nay về sau can thiệp vào chuyện trong triều.”

      Nằm ở giường, A Viên khó có thể chìm vào giấc ngủ. Tối nay trải qua quá nhiều chuyện, còn vì Triển mà lo lắng. Tuy rằng tự tin nhưng nàng lại tránh được sầu lo. chung quy hề có kinh nghiệm, đối mặt với đám thủy tặc xuất quỷ nhập thần, ở hồng giang kiêu ngạo nhiều năm, như cỏ dại ương ngạnh.

      Triển nằm bên cạnh, cảm giác được nàng trằn trọc ngủ, quan tâm hỏi: “Là chân đau sao? Nếu , lại uống chén rượu?”

      Mỗi lần nhắc tới rượu A Viên đều cảm thấy rất xấu hổ, cũng biết đêm đó nàng lôi kéo như thế nào, nàng nhớ từng chi tiết, chỉ biết khi tỉnh lại là người của . tuy rằng thân thiết hỏi, nghe vào trong tai nàng đều khiến tâm thần rung động, may mắn bóng đêm che giấu vẻ ngượng ngùng của nàng.

      - “Về sau được nhắc đến rượu nữa.”

      Triển giật mình : “Nga, được.” Trong giọng ràng có chứa ý cười.

      A Viên giận, cắn ngụm.

      Triển vội : “Nàng đợi chút.”

      đứng dậy ra khỏi phòng, sau hồi vào, tay mang theo thứ rất kỳ lạ. mở nắp ra làn hương dịu mát tràn khắp phòng.

      - “Đây là hương gì?”

      A Viên ở trong cung nhiều năm cũng có chút kiến thức về các loại hương, nhưng mùi hương này chưa bao giờ nghe thấy, thơm mát dịu vô cùng.

      - “Hương này, tên là tương tư xa. Có tác dụng an thần. Là do mẫu thân ta điều chế ra. Năm đó phụ thân theo hoàng thượng đánh giặc, mẫu thân ngày đêm lo lắng thể ngủ yên, liền nghĩ ra loại hương này.”

      - “Mẫu thân ngươi đâu?”

      - “Thời điểm sinh ta, qua đời. Phu thân khi đó ở trong cung, người sợ mọi người cười nhạo ta, vội đưa ta về quê, bảo ta gọi người là nghĩa phụ.”

      A Viên có chút thổn thức, tên hay, mùi hương dễ chịu, còn là chuyện xưa thê lương. Hương thơm lượn lờ, dần dần làm cho nàng có chút buồn ngủ. Vòng tay dài rộng mà ấm áp, đây là chỗ trở về của nàng.

      Hôm sau, thánh chỉ của hoàng thượng hạ xuống, Triển được phong làm Hữu Vệ tướng quân.

      Ngày thứ hai, Triển Khả Khải thu thập hành lý, đến đón A Viên đưa vào hành cung.

      A Viên đứng ở trong phòng ngủ của Triển , lại có chút lưu luyến nỡ. Mấy ngày ở đây, có hơi thở của quyện chặt, cũng có tâm bối rối mà ngọt ngào của nàng. Bát hương bàn, còn có tro tàn của tương tư xa.

      Triển ôm nàng buông, thấp giọng : “Nàng ở trong hành cung, nhớ chiếu cố bản thân mình. Ta rất nhanh trở về.”

      A Viên lo lắng nhìn vẻ mặt hào hứng của : “Chàng mọi phải cẩn thận.”

      dường như tuyệt lo lắng cho chính mình, thoái mái vô : “Được, chờ ta trở lại, chúng ta vĩnh viễn xa rời nhau.”

      A Viên ngẩng đầu nhìn , thấp giọng : “Ta sợ nhất là đánh giặc, mới trước đây vừa nghe phụ hoàng định xuất chinh, liền bị dọa khóc.”

      - “Nha đầu, tại là thái bình thịnh thế. Thủy tặc chỉ là loại giặc cỏ, sao có thể đem ra so sánh với hoàng thượng. Đối thủ của hoàng thượng năm đó đều là các nước kiêu hùng, còn có Bắc Yến.”

      - “Dù sao cùng đều là gươm đao có mắt, ta thực sợ hãi, chàng nhất định phải bình an trở về.”

      - “Ta biết. Nàng nhớ mang theo tương tư xa, đến lúc nhớ ta ngủ được đem ra dùng, nằm mơ nhất định cũng phải mơ thấy ta.”

      A Viên bị đến ngượng ngùng cúi đầu. Tương tư xa, vì tưởng niệm cách nhân mà chế.

      Trước đây A Viên từng theo Hướng chính đế tới hành cung. Lần này đến, A Viên phát hành cung đổi tên thành phủ Hữu Vệ tướng quân. Nguyên lai tất cả cung nhân thái giám đều bị đổi , những người mới này nhìn qua đều rất thành cẩn trọng.

      Triển Khả Khải gọi đám hạ nhân đến, phân phó : “Về sau chuyện lớn trong phủ đều phải xin chỉ thị phu nhân, nghe phu nhân an bài.” A Viên nhìn hơn mười người đứng chỉnh tề phía dưới, lại chợt nghe thấy cách xưng hô “phu nhân” này, nhất thời có chút ngượng ngùng tự nhiên.

      Triển Khả Khải sau khi đem mọi thứ trong phủ thu xếp thỏa đáng, liền cáo từ rời . Trước khi còn đặc biệt dặn dò: “A Viên, nếu có chuyện gì đừng xuất môn. Còn nhiều thời gian, chờ sau này mọi chuyện lắng xuống, ngươi còn có cơ hội ra ngoài.”

      A Viên mỉm cười: “Phụ thân cần lo lắng, ta ở trong hoàng cung buồn mười mấy năm cũng thế thôi, ta biết phụ hoàng khổ tâm, chạy loạn khiến người phải vì ta mà lo lắng.”

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 57.3: Có thai

      Triển Khả Khải vừa , trong Triển phủ chỉ còn chủ nhân duy nhất là A Viên. So với ngày đầu tiên, những công việc lặt vặt bây giờ nhiều. Thỉnh thoảng có người đến xin chỉ thị các vụ xử trí như thế nào, làm A Viên suýt chút nữa sứt đầu mẻ trán, thế mới biết làm chủ mẫu phải là chuyện dễ dàng.

      Đến buổi chiều, lúc này mới được nghỉ ngơi. Có bốn thị nữ tùy thân, trong đó có người tên gọi Hoàng Oanh thập phần nhu thuận thông minh, câu phu nhân hai câu phu nhân, A Viên nghe riết thành quen.

      Bóng đêm kéo đến, phủ tướng quân liền trở nên trống vắng. Hành cung này vốn là nơi dùng để nghỉ hè, cho nên mới xây dựng ở núi. Xung quanh có dân cư, quạnh hiu vắng vẻ.

      A Viên mình ngồi yên ở trong phòng ngủ, nỗi lòng phập phồng. Lo lắng nhớ nhung quả nhiên ùa tới, trong lòng tất cả đều là bóng dáng của người, cũng biết hết thảy có thuận lợi hay .

      vầng trăng độc treo lơ lửng giữa trung. Trong phòng tương tư xa lượn lờ, từng đợt từng đợt vương chóp mũi, A Viên hít hơi sâu, trong lòng an bình hơn rất nhiều. Tương lai là cảnh xuân tươi đẹp, tịch chia lìa chỉ là tạm thời. Trước mắt lên khuôn mặt Triển , còn có những lời nghịch ngợm ấm áp. Tương tư xa là tận cùng của tương tư, đêm dài bát ngát mộng cũng dài.

      Đảo mắt qua tháng, Triển Khả Khải ngẫu nhiên đến vài lần mang theo tin tức của Triển . là người nghiêm túc cẩn trọng, đến nhi tử của mình tự nhiên cũng giành nhiều lời khen, cho nên tin tức của luôn khiến A Viên vừa mừng vừa lo. Nỗi nhớ cũng càng ngày càng mãnh liệt.

      Gần đây cũng biết làm sao vậy, đầu óc hỗn loạn, thân thể dường như có chút khí lực. Mệt mỏi uể oải chỉ muốn ngủ, khẩu vị cũng tốt.

      Hoàng Oanh ở bên nhìn, vui mừng : “Phu nhân, chẳng lẽ là có thai?”

      Sắc mặt A Viên đỏ lên, hoảng sợ.

      Nàng và Triển bất quá chỉ có đêm vợ chồng vậy mà có thể mang thai sao? Nhưng những biểu này xác thực rất giống. Nhớ tới những hậu phi trong cung có thai, tình hình cũng đại để như thế. Tim nàng đập nhanh, khóe môi kìm đậu gợi lên nụ cười thẹn thùng.

      Hoàng Oanh vui vẻ : “Chờ tướng quân lập công trở về, biết được phu nhân có thai, đúng là song hỷ lâm môn.”

      A Viên ngượng ngùng cúi đầu, nhăn nhó : “Đừng bậy, ngươi mau thỉnh đại phu đến.”

      Hoàng Oanh vâng lệnh, vội vàng cao hứng cáo lui.

      A Viên ngây ngẩn nhìn bụng mình, cẩn thận đưa tay đặt lên , mặc dù trong phòng có ai nhưng nàng vẫn thẹn thùng thôi. có sao? Có đứa của Triển ?

      Qua canh giờ, Hoàng Oanh dẫn theo đại phu trở về.

      A Viên cách mành đưa tay ra, đại phu kia xem mạch hồi lâu, mới : “Mạch tượng của phu nhân, lão phu cẩn thận xem kỹ, vừa giống hỷ mạch, lại có chút bất đồng. Lão phu y thuật tinh, dám võng đoán. Thỉnh phu nhân mời người khác.

      Tiễn bước vị đại phu này, Hoàng Oanh mới : “Phu nhân, phủ tướng quân của chúng ta, ở vị trí tương đối hẻo lánh, vất vả mới tìm được đại phu nhưng lại dám chẩn đoán chính xác. Ta xem phu nhân vẫn nên phái người xuống núi vào kinh thành thỉnh đại phu mới tốt.”

      A Viên gật đầu, chính nàng cũng muốn xác nhận có phải hay hỷ mạch, vì thế lại phái người xuống núi vào trong kinh thành thỉnh đại phu.

      Thẳng đến khi trời tối, mới có vị đại phu lên núi.

      A Viên yên chờ đáp án. Đại phu này xem mạch nửa ngày, trầm giọng : “Mạch tượng của phu nhân xác thực là hỷ mạch, nhưng cũng phải hỷ mạch.”

      A Viên tâm vừa vui mừng lập tức lạnh xuống, tuy rằng mang thai làm cho nàng có chút ngoài ý muốn, nhưng có hỷ mạch càng khiến cho nàng thất vọng.

      - “Vì sao thân mình ta lại có chút thoải mái?”

      - “Phu nhân ưu tư quá mức, thân thể có chút hư mệt, cần hảo hảo điều dưỡng.”

      Đại phu viết phương thuốc, để cho A Viên uống trong vòng mười ngày. Kết quả, thuốc chưa uống xong, Triển trở lại.

      A Viên xa xa nghe thấy thanh , liền buông chén thuốc chạy ra ngoài.

      Có lẽ đứng dậy quá nhanh, ánh mặt trời cũng quá gay gắt, trong nháy mắt nhìn thấy A Viên lại có chút choáng váng đầu, thấy khuôn mặt , chỉ thấy vầng hào quang vây quanh thân ảnh dần bước tới.

      khôi giáp chưa cởi, màu da rám nắng ít, vóc người càng thêm cường kiện cao lớn.

      đứng trước mặt nàng nhưng , chỉ híp mắt nhìn nàng cười, cười đến khi cả khuôn mặt của nàng hồng lên, chân tay luống cuống.

      Đón lấy ánh mặt trời, khôi giáp người càng thêm lấp lánh ánh bạc, xa cách hơn tháng, bỗng chín chắn trưởng thành, nghiễm nhiên là nam tử cao lớn vạm vỡ, tướng quân tuấn uy vũ.

      - “Nàng có nhớ ta ?” khom lưng, cười tủm tủm tiến tới trước mặt nàng, ánh mắt sáng quắc rực lửa. A Viên bị khí thế của áp bách, cả khuôn mặt đỏ bừng.

      Cánh tay thực cứng cáp, trụ ở sau thắt lưng nàng. Làm cho nàng có đường lui.

      - “ nhớ?” buông tha mà tiếp tục truy hỏi.

      - “.” A Viên nhăn nhó chịu ra suy nghĩ trong lòng. Làm sao có thể nhớ, mỗi ngày mỗi đêm đều là nhớ nhung tưởng niệm.

      Triển cười lớn, đột nhiên ôm lấy nàng tiến vào phòng ngủ. Cửa phòng bị dùng chân đá văng ra.

      A Viên vừa thẹn vừa vội : “Chàng làm cái gì?”

      - “ nhớ đến ta, tự nhiên phải bị trừng phạt.”

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 58.1: Khóa lưu quang

      Toàn bộ ánh sáng trong phòng đều bị khôi giáp của Triển hấp thụ, ánh sáng còn trong đôi mắt , gắt gao nhìn nàng, dường như muốn cuốn lấy nàng, khuôn mặt gần trong gang tấc được nâng niu trong lòng bàn tay, ánh mắt chạy trốn tựa hồ đều bị bắt được, giữ lấy, A Viên ngượng ngùng lại ngọt ngào, rốt cuộc đem tâm tư treo lơ lửng hơn tháng thả xuống, bình yên vô trở lại.

      Triển gương mặt nàng hung hăng hôn mấy cái, lúc này mới chịu đứng dậy, cởi bỏ khôi giáp. thân phong trần trong nháy mắt khôi phục lại vẻ tiêu sái ngày xưa.

      A Viên mím môi mỉm cười, đảo mắt muốn rời khỏi lòng .

      Bàn tay của bắt đầu an phận luồn vào trong áo nàng, tập kích khắp nơi, làm cho nàng vừa ngứa vừa nhột. A Viên nhịn được cười rộ lên: “Mau buông ra.”

      Triển hừ tiếng: “ nhớ ta, ta liền đem bạch bánh trôi chà xát thành hồng bánh trôi.”

      A Viên nhất thời xấu hổ đỏ mặt, bắt đầu giãy dụa. Khí lực của lại mạnh mẽ nằm ngoài dự kiến của nàng, bàn tay chống lên ngực chẳng khác nào châu chấu đá xe. Lòng bàn tay nóng rực, da thịt nơi nào bàn tay qua đều nóng bỏng như lửa, cần nhìn, cũng biết là rất hồng.

      ở bên tai uy hiếp: “ , ta bỏ qua cho nàng.”

      - “Nhớ.” A Viên giọng hừ câu, xấu hổ dám nhìn . Bàn tay ngừng tập kích xung quanh, mà bò lên ngực nàng, dùng sức xoa bóp, da thịt mềm mại phập phồng tựa như tiếng tim đập dồn. vừa lòng ghé lỗ tai vào, nghe xong hồi mới : “A Viên, trong lòng ta đều là nàng, trong lòng nàng cũng phải có ta.”

      A Viên trong lòng rung động, tình ý như vậy, nàng lần đầu tiên nghe thấy, lời chân thành mà cẩn thận, gần như là hy vọng. Lòng của nàng nhuyễn đến rối tinh rối mù, toàn thân tựa hồ được ngâm trong nước mật, vị ngọt lan đến tận lưỡi.

      ngẩng đầu, cách lớp áo hôn xuống ngực nàng, nàng trận sợ run, nụ hoa lập tức như hoa sen được trận gió mát thúc giục nổi lên mặt nước, dưới lớp quần áo đơn bạc như như . A Viên ngượng ngùng muốn đứng dậy, lại bị đè chặt, cúi đầu xuống, đem nụ hoa nho ngậm trong miệng cắn mút, loại kích thích này tựa hồ làm cho người ta khó nhịn.

      Gió cuốn lá rụng mãnh liệt đem quần áo tẫn trừ. Nàng vô lực chống cự, tùy ý làm xằng làm bậy. Thân thể yếu nhược, tâm cũng mềm mại, giống như con thuyền rốt cuộc cập bến, cánh tay hữu lực, vòm ngực rộng lớn, làm cho nàng cam tâm tình nguyện trở thành nữ tử bình thường, buông tha cho hết thảy, từ nay về sau, chỉ có , đứng ở phía sau , nằm dưới đôi cánh của , còn là Vân Tưởng công chúa.

      Lâu gặp, tương tư đem lửa tình dâng lên đến cực hạn, giờ phút này mãnh liệt như sóng biển ngập trời, quét qua nàng, động tác của cương mãnh mà bá đạo, ở người nàng để lại rất nhiều dấu vết. Vật cương cứng dưới thân ở da thịt mềm mại của nàng cọ qua cọ lại, vừa ngứa vừa đau, nàng lại luyến tiếc muốn để rời .

      Quấn quýt si mê hồi lâu, mới dừng lại. Vừa lòng nhìn sắc mặt nàng cùng da thịt phấn hồng, cười hì hì : “Quả nhiên là hồng bánh trôi.”

      A Viên vừa thẹn vừa giận, vơ vôi lấy y phục của mình, nhưng thân thể suy yếu ngay cả khí lực mặc quần áo cũng có.

      Triển cười ha hả đem nàng ôm vào ngực.

      - “Ta mang nàng đến nơi.”

      A Viên thấp giọng nỉ non: “Ta mệt mỏi quá.”

      - “Nàng cái gì cũng làm, còn kêu mệt? Ân? Ta còn chưa mệt.” ý vị thâm trường hỏi ngược lại câu.

      Khuôn mặt A Viên càng thêm hồng. Cũng biết chuyện gì xảy ra, ràng là nhiều lần dày vò nàng, làm sao có thể mệt cơ chứ.

      Nàng ngượng ngùng : “Cổ họng khô.”

      - “Nàng vừa rồi kêu.”

      A Viên lập tức ngượng chín mặt, vừa thẹn vừa vội phủ quyết: “Ai kêu.”

      Triển hắc hắc cười, đưa cho nàng chén nước, : “Nàng , đừng như vậy, được, chút. Thế mới , cổ họng sao có thể khô?”

      A Viên hận thể đem cả khuôn mặt giấu vào trong chăn, nàng sao? Như thế nào chút cũng nhớ.

      - “ thôi, thôi, ta chờ nổi nữa. Ta ôm nàng được ?”

      A Viên ngượng ngùng ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt vội vàng, đành phải : “Vậy được rồi, nhưng là phụ hoàng cho ta xuất môn, ta muốn thay đổi y phục, che mặt mới được.”

      - “Đó là đương nhiên, ta thấy chủ ý này của hoàng thượng rất hay. Ta mới hy vọng ai trông thấy nàng, chỉ mình ta xem.”

      ràng là lời trẻ con, nhưng lại có thể đả động đến nàng, say đến tận tim.

      Đổi xong y phục ngồi lên kiệu, A Viên mới hỏi: “Chúng ta nơi nào?”

      - “Đến nơi nàng biết.”

      Cỗ kiệu từ núi xuống, rất lâu.

      Thẳng đến khi kiệu dừng, Triển vén rèm lên, nàng mới biết được nguyên lai là đến Tam Sinh tự. Chỗ này nàng sớm nghe qua, cũng từng hy vọng chính mình có thể cùng người mình đến đây lần. Đáng tiếc, ngại thân phận, nàng thể tới đây. Mà tại cư nhiên có cơ hội, chỉ là người bên cạnh, phải là người ngày đó nàng hy vọng.

      Triển nắm tay nàng, lập tức tìm được vị tăng nhân trong tự.

      - “Sư phụ, tháng trước ta có đến tự để lại tín vật làm lễ khai quang, bởi vì có việc thể tới lấy. Đó là cái chìa khóa, thỉnh sư phụ mang tới giúp.”

      Vị sư phụ cười cười, : “Thí chủ xin đợi lát.”

      A Viên nhìn trước cửa phật từng đôi hứa nguyện, trong lòng rục rịch. Thấp giọng hỏi: “Người ta đều cầu nguyện trước, chàng lại để tín vật.”

      - “Ta biết, chờ lấy được tín vật, chúng ta cầu nguyện.”

      A Viên mím môi mỉm cười, là vợ chồng, chẳng lẽ còn sợ nàng chạy trốn sao? Cũng biết tín vật khai quang là gì?

      Chỉ chốc lát, vị sư phụ vừa rồi quay lại mang theo chiếc hòm.

      Triển mở hòm, đưa ra sợi dây bằng vàng, đầu sợi dây có chín chiếc khóa nho .

      cúi đầu cẩn thận đeo lên cổ tay A Viên. Sau đó chăm chú nhìn vào mắt nàng, chân thành : “Đây là ta đặc biệt thiết kế cho nàng, tên gọi khóa lưu quang. Lưu quang dịch thệ, tình so với kim kiên. Chín chiếc khóa chính là hy vọng chúng ta dài lâu, thiên trường địa cửu.”

      A Viên sau lúc lâu vẫn gì, tâm ý của tinh tế tỉ mỉ như vậy, làm cho nàng cảm động thôi. Năm tháng qua , ai rồi cũng già, lưu quang khóa ví như tình cảm của , cả đời này có thâm tình của , nàng còn có gì để nuối tiếc đây?

      - “Chúng ta đến trước phật cầu nguyện. Để xem nàng có còn chạy thoát hay .”

      A Viên bị nắm tay kéo . Trước tượng phật khói hương lượn lờ. Phật quan khuôn mặt từ bi mỉm cười nhìn chúng nhân phía dưới.

      Triển cùng A Viên quỳ xuống.

      Triển chắp tay nhắm mắt, bộ dáng cực kỳ thành kính. A Viên yên lặng ghé mắt nhìn . Lòng say như rượu. Tâm nguyện của nữ tử kỳ thực rất đơn giản, chẳng qua chỉ nguyện được cùng người, bạc đầu xa rời mà thôi. Có được phần chân tình như vậy, nàng cảm kích ông trời hậu đãi. Nàng thể lại tham lam cầu Bồ tát ngàn kiếp. Cùng , vĩnh viễn xa rời nhau?

      Kim tỏa tay lúc lắc, chín, là ý thiên trường địa cửu. mất nhiều tâm tư, làm ra thứ độc nhất vô nhị nhất đời tặng cho nàng.

      Bồ tát, ta cầu được tình duyên cửu sinh cửu thế, cùng Triển . A Viên hít sâu hơi, yên lặng thành tâm cầu nguyện, sau đó quay đầu nhìn Triển , ánh mắt cũng dừng ở người nàng, thâm tình như biển, thâm thúy u trầm.

      - “A Viên, chúng ta từ nay về sau xa rời nhau.”

      - “Được.” A Viên nắm lấy bàn tay , ngượng ngùng cũng e thẹn, sảng khoái mà kiên định.

      Trở lại núi, A Viên lúc này mới hỏi đến chuyện thủy tặc, Triển cười : “ bắt được thủ lĩnh của bọn chúng, chỉ còn mấy đám dư nghiệp chạy thoát, cơ bản xem như toàn diệt. Hoàng thượng có vẻ rất vừa lòng, ban thưởng ít.”

      A Viên hưng phấn : “Phụ hoàng ban thưởng cho chàng cái gì?”

      Triển nhức đầu: “Ai, ta mở ra vừa thấy, đều là đồ dùng của nữ nhân, hoàng thượng giở chiêu bài tặng thưởng chẳng qua là muốn gửi đồ cho nàng. Quả nhiên vẫn là nữ nhi quý giá hơn con rể.”

      A Viên nhịn được mỉm cười, Triển cười : “Phụ hoàng cũng tính là bất công, vì người đem bảo bối quý giá nhất tặng cho ta.”

      - “Phu hoàng tính tình nghiêm khắc, đều dùng để đối phó với ngoại thần, ngược lại đối xử với người trong nhà tốt lắm. Chàng để ý người đối với mấy vị tỷ phu, liền hiểu được.”

      - “Ta biết, ta làm cho hoàng thượng thất vọng.”

      Triển lần này lập công, vướng mắc trong lòng Hướng chính đế xem như được gỡ bỏ. Cẩn thận ngẫm nghĩ, xem ra có năng lực hơn Mộ Dung Lan . Chính tay giành thiên hạ, luôn cảm thấy võ tướng quan trọng hơn văn thần. Triển trẻ tuổi nhưng thân hảo công phu, sau này còn có thể vì triều đình cống hiến, định quốc an bang.

      Vì thế, Triển có thể coi như bước lên mây, thăng chức rất nhanh, ngắn ngủi thời gian nửa năm làm đến chức Trung Lang tướng.

      Dũng si quân là cấm quân gần nhất bên cạnh Hướng chính đế, đảm nhiệm công việc bảo hộ hoàng cung, chỉ có những người mà tâm phúc mới có thể đảm nhiệm chức Trung Lang tướng, hơn nữa nhiệm kỳ chỉ có ba tháng. Trước mắt dũng sĩ Trung Lang tướng trong triều chỉ có sáu vị, ngoại trừ Triển , bốn người còn lại đều là phò mã, còn người kia là đường đệ của Hướng chính đế.

      A Viên nghe đến việc này, thập phần vui mừng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :