1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Châu Viên Ngọc Ẩn - Thị Kim (66 chương + 5 PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 51.2: Động phòng

      - “Công chúa, người hôm này đúng là xinh đẹp còn hơn cả tiên nữ, lát nữa phò mã nhìn thấy người, cũng biết kinh diễm như thế nào đâu.”

      - “Bà vú.” A Viên hờn dỗi cúi thấp đầu, giữa mi tâm điểm bông hoa, nhụy hoa giống như xấu hổ, càng nổi bật dung nhan mỹ lệ xinh đẹp của nàng.

      - “Công chúa, người xem này, hồi nữa phò mã tiến vào, muốn như thế nào, người cứ để tùy ý , phu thê đều như thế.” Nặc phu nhân cười, đưa qua cái gương đồng.

      A Viên nghi hoặc tiếp nhận gương đồng, nhìn thoáng qua mặt sau, nhất thời má nhiễm hoa đào, lập tức đem gương quay về phía trước, dám đụng, cũng dám nhìn. Kia mặt trái gương đồng đầy những hình ảnh “dây dưa”, nàng tuy rằng hiểu hết nhưng vẫn ngượng ngùng mãi thôi.

      Nặc phu nhân cười : “Công chúa, việc này vốn là mẫu thân công chúa nên làm, đáng tiếc nàng sớm quy tiên. Phu thê trong lúc đó có gì thẹn thùng, qua đêm nay, công chúa người cái gì cũng hiểu được. Công chúa nhớ đừng hù dọa phò mã, dưới giường người là quân, là thần, nhưng giường, người nên theo .” Nặc phu nhân cười hì hì nhìn nàng, trong lòng tràn đầy vui mừng. Công chúa là tay nàng nuôi lớn, rốt cuộc gả cho phò mã nhân phẩm và tướng mạo tương xứng, đôi như hoa mỹ quyến.

      Phò mã Mộ Dung Lan , dung mạo như tiên, tài mạo song toàn. Tuy là người Yến quốc đưa đến trong triều, nhưng khí độ tao nhã phóng khoáng cùng cẩn trọng. Cùng công chúa đứng chung chỗ, đôi thần tiên quyến lữ.

      Màn đêm buông xuống, nến đỏ lay động, giống như nỗi lòng nàng bất an yên lại sốt ruột chờ đợi. Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nặng hơn bình thường, nàng khẩn trương đứng lên, đến.

      - “Chúc mừng phò mã, nô tỳ cáo lui.” Thanh của Nặc phu nhân lộ ra vui mừng cùng ái muội, sau đó tiếng đóng cửa khẽ vang lên.

      Tim nàng đập dồn dập, cái bóng màu đỏ di chuyển đến trước chân nàng, khăn voan che hết khuôn mặt nàng, nàng chỉ có thể nhìn hồng bào, y phục màu đỏ thêu giao long cùng tường vân.

      Trước mắt chợt sáng ngời, khăn voan bị vén lên. Tim của nàng cơ hồ bị hẫng nhịp, lung tung nhảy dựng lên, nàng bối rối giương mắt, nhìn thấy tươi cười. Mặt mày như họa, da thịt xanh ngọc nhiễm tửu sắc, tăng thêm vẻ tuấn mỹ.

      si ngốc nhìn nàng, kinh diễm thôi, kìm lòng đậu thào tiếng: “A Viên.”

      Nàng thẹn thùng cúi đầu, hơi hơi cong miệng, thấp giọng : “Chàng phải tửu lượng rất kém sao, vì sao còn uống?”

      - “Rượu của Triển đại nhân, ta nào dám uống.”

      - “Triển thúc thúc?”

      - “Đúng, trừ , còn ai dám bức ta uống rượu?”

      A Viên cười ngọt ngào: “ nhất định là rất cao hứng, về sau rốt cuộc bị ta quấn quít lấy, xem như được giải thoát rồi.”

      - “Về sau, nàng quấn quít lấy ta.” Thanh của khàn khàn, nương theo cảm giác say, tay đặt ở bên hông nàng.

      Hỷ phục phiền phức, tầng tầng lớp lớp, làm cho hô hấp của càng thêm dồn dập, lòng nóng như lửa đốt, vừa thoát được tầng lại xuất tầng.

      Mặt A Viên cơ hồ còn hồng hơn cả màu hỷ phục, nàng mắt thấy chính mình càng ngày càng đơn bạc, mỏng chỉ còn tầng sa y, lại biết kháng cự như thế nào. Ý của bà vú, tối nay cái gì cũng theo . Nhưng cứ tùy ý , đành phải khoanh tay ngồi nhìn như thế sao? Nàng xấu hổ cơ hồ muốn khóc.

      Hơi thở của mang theo mùi rượu, vấn vít chóp mũi nàng. Ngón tay thon dài trắng nõn, có thể phác họa ra cảnh sơn thủy. tại, dưới lớp quần áo, màu trắng của da thịt giống như loại giấy tuyên thành tốt nhất, chờ khám phá.

      - “Đừng.” Nàng bất chấp lời nhắc nhở của bà vú, bàn tay đặt ở phía sau lưng , tay chạm vào tấc, nàng liền…Nàng có chút phát run, vừa sợ lại vừa thẹn.

      - “A Viên, đừng sợ.” hôn hai má nàng, từ môi bắt đầu dao động đến cằm đến gáy, đến xương quai xanh, di chuyển xuống hai bầu ngực . cắn vào đỉnh đồi, dùng chút lực, nụ hoa nằm trong miệng . Nàng kích động suýt chút nữa kêu lên thành tiếng, bức tường thành cuối cùng bị phá vỡ. cảm giác mát lạnh từ sau lưng đánh úp lại, đem nàng đặt ở giường, càng làm nàng thêm kích động.

      Hai mắt mờ mịt say mê. Hôn môi và vuốt ve hề có dấu hiệu ngừng lại, giống như vận dụng ngòi bút khi mây trôi nước chảy lưu loát sinh động, hành văn liền mạch trôi chảy. Môi di chuyển xuống nụ hoa trước ngực, giật mình chút, nụ hôn có phần ngưng trệ, sau đó càng thêm cuồng loạn.

      - “Đừng.” Nàng tựa hồ chỉ biết từ này, kìm lòng đậu khước từ .

      chợt đứng dậy, sắc mặt thay đổi, nhìn dưới thân nàng. Nàng dám nhìn , chỉ nghe thấy hô hấp của dồn dập.

      đột nhiên vén sa trướng, xoải bước rời .

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 51.3: Động phòng

      A Viên sửng sốt, mất nụ hôn cùng vòng tay ấm áp của , cơ thể chợt cảm thấy lạnh lẽo. Nàng khoác áo ngủ bằng gấm, hiểu sao lại khẩn trương hồi hộp. Nàng làm giận sao? Là vì vừa rồi nàng hai lần khước từ ? Nàng hối hận, nàng đáng nhẽ phải nghe theo lời của Nặc phu nhân, tùy ý . Nhưng là, nhưng là, tại phải như thế nào? đâu? Nàng chân tay luống cuống, vừa thẹn vừa vội, nước mắt suýt chút nữa lăn xuống, lại quật cường nín nhịn.

      Đây là động phòng hoa chúc sao? Nàng lần nữa mặc y phục vào, gọi Dung nhi thị hầu bên ngoài vào, phân phó : “Gọi Nặc phu nhân đến đây.”

      Nặc phu nhân vừa thấy A Viên, kinh dị thôi: “Công chúa, làm sao vậy? Phò mã đâu?”

      - “Bà vú, ta cũng biết vì sao, đột nhiên ra ngoài, biết là nơi nào.” A Viên rốt cuộc nhịn được, gục đầu vào gối, đem nước mắt thấm ướt y phục.

      - “Công chúa, vừa rồi có phải hay người cái gì?”

      - “Ta, vừa rồi , , ta hai tiếng “đừng”. liền rời .”

      - “Ai nha, phò mã này như thế nào hiểu phong tình, công chúa là tấm thân xử nữ, e lệ vốn tránh khỏi, cũng quá…” Nặc phu nhân có chút tức giận, nhưng bản thân rốt cuộc chỉ là hạ nhân, biết làm thế nào, dù thế nào cũng là trượng phu của công chúa, làm sao có thể trách móc nặng nề. Bà đành phải hạ thấp ngữ điệu, trấn an : “Ta thỉnh phò mã đến đây. Công chúa chớ gấp.”

      - “Bà vú, ta.” A Viên từ đến lớn, khi nào chịu ủy khuất như thế, muốn ngăn Nặc phu nhân, lại cắn môi.

      Sau lúc lâu, Nặc phu nhân mình trở về, tức giận thôi: “Phò mã tối nay uống nhiều rượu, sợ quấy nhiễu công chúa, vì vậy quyết định ngủ trong thư phòng.”

      A Viên ngẩn ra, nhưng lại thêm lời.

      Nặc phu nhân muốn bất chấp thân phận của mình, tức giận vô cùng.

      - “Phò mã cũng là biết thư đạt lễ người, như thế nào lại cổ hủ quái dị như thế. Cái gì mà kêu sợ quấy nhiễu công chúa. Nhà ai tân hôn, chú rể chẳng uống rượu mừng, chỉ có khác người, việc này ngày mai hạ nhân trong phủ đều biết, làm thế nào mới phải?”

      A Viên ngơ ngác ngồi giường, nến đỏ đốt quá nửa.

      - “Công chúa, người cứ ngủ trước , có lẽ phò mã nửa đêm tỉnh rượu, tự nhiên tới đây.”

      Nặc phu nhân vừa thấy sắc mặt nàng tái nhợt, vội vàng an ủi, sau đó ra khỏi phòng nhàng đóng cửa lại.

      Phòng tân hôn yên ắng chỉ có tiếng lồng đèn chao nghiêng trong gió. A Viên nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, hề cảm thấy buồn ngủ.

      Nàng là ấu nữ mà chính đế sủng ái nhất. Sinh ra vào ngày hội trung thu, lại đúng lúc Yến quốc quy phục, chính đế long tâm đại duyệt, ban cho nàng cái tên A Viên, chính là mong nàng càng tròn càng đầy. Mười bảy năm qua coi nàng như minh châu ngọc quý, đại chọn phò mã, cũng do nàng tự mình lựa chọn, phụ hoàng mặc dù vừa lòng với xuất thân của Mộ Dung Lan , nhưng cũng quý tài hoa cùng tướng mạo của , do dự hồi cuối cùng cũng đáp ứng hôn này. Mà nay, A Viên có chút nghi hoặc lo sợ, Lan mà nàng tuyển chính là người cùng Cửu ca chơi cờ vẽ tranh ngày trước sao?

      Nàng vừa gặp mặt, đối với Lan , xem như nhất kiến chung tình. Ngày đó, ở ngự hoa viên bàn đu dây, nàng nhún người bay lên cao, tầm nhìn lướt qua bức tường, dừng ở phu tử viện. Đó là nơi nhóm hoàng tử đọc sách. Ngồi đối diện với cửu ca là người mặt mày như họa, mi thanh mục tú. Nàng nhìn qua, hai ánh mắt vừa giao nhau, đều bỗng nhiên giật mình, trong lòng đông lên tiếng.

      Tựa hồ sợi tơ nguyệt lão cột chặt hai người họ vào lúc đó. Sau đó cửu ca thường dẫn đến, thường vô tình hay cố ý tình cờ gặp A Viên.

      hẳn là thích nàng, nhìn thấy nàng luôn nở nụ cười, ánh mắt nhu hòa đưa tình, giống như sóng nước mùa xuân.

      Nàng đến tột cùng là làm sao vậy, chẳng lẽ tổn thương lòng tự trọng, nhưng là nàng vẫn chưa làm gì, bất quá chỉ chữ đừng. Nàng dám ngủ, cũng ngủ được, trợn mắt đợi cho đến bình minh, cũng thấy thân ảnh Mộ Dung Lan .

      Sáng sớm hôm sau, Nặc phu nhân vội vàng bước vào tân phòng. Nhìn thấy A Viên nửa ngồi nửa tựa vào bên giường, bà hấp ngụm khí lạnh, vội vàng đến gần thấp giọng hỏi han: “Đêm qua, phò mã vẫn tới?”

      A Viên đờ đẫn lắc đầu, trong lòng thất vọng như vạn trượng sông băng. tới hay , cùng nàng cũng quan hệ.

      - “Bà vú, ta ngủ.”

      Nàng xong liền rúc vào chăn, mặt hướng vào tường, nghe thấy Nặc phu nhân thả sa trướng, ngọc câu vang , giọt nước mắt cứ thế chậm rãi chảy xuống.

      Nàng vốn ưu vô lự biết thất ý cùng thương tâm vì người hay vật gì, lần đầu tiên bị vắng vẻ như vậy nhất thời biết làm như thế nào. Chẳng lẽ thích nàng sao? Nếu thích, vì sao đồng ý lấy nàng, chẳng lẽ là phụ hoàng ép buộc ?

      Nàng nghĩ ra, hỗn loạn ngủ. Nàng an ủi chính mình, có lẽ khi nàng tỉnh lại, Lan ở trước giường.

      Nửa cửa sổ bị tịch dương nhuộm màu làm cho sắc phòng càng thêm tươi đẹp. Nàng chậm rãi tỉnh lại, nhu nhu ánh mắt, nhất thời kịp phản ứng đây là nơi nào. Sau lúc lâu mới nhớ ra, đây phải là Hồng Ảnh cung nàng ở trong mười bảy năm, mà là tân kiến phủ công chúa.

      Nàng ngồi xuống, xuyên qua màn trướng mỏng như cánh ve, mơ hồ thấy bên ngoài nhuyễn tháp có người. Thân ảnh tuấn nhã quen thuộc. Trong lòng nàng nhảy dựng. Ngón tay muốn đẩy sa trướng ra lại do dự.

      đứng lên, nhàng bước vào.

      Bàn tay trắng nõn thon dài vén màn trướng, sau đó giống như xuân sơn tĩnh thủy mỉm cười.

      - “Nàng tỉnh.”

      cười ngồi ở mép giường, ngón tay khẽ vuốt ve mái tóc dài của nàng, ôn nhu mà thâm tình.

      Nàng có chút ủy khuất, có chút mê hoặc, hơi cong khóe miệng.

      - “A Viên.” cúi xuống, ở trán nàng khẽ hôn cái. Nàng dám động, lại khẩn trương, ngón tay nắm chặt góc chăn. Vừa kích động vừa xấu hổ, nàng bây giờ chỉ có trung y, định giống như đêm qua đến cởi bỏ sao?

      hôn như mưa tiếng động, chậm rãi nhàng. Quả nhiên, tay hạ xuống, đặt ở bên hông nàng. Nơi đó, có nút thắt lỏng. Chỉ cần rút ra, …Nàng khẩn trương đến cực hạn, lại dám tiếng “đừng”.

      Nàng khép mi mắt, khuôn mặt nhu thuận say lòng người đỏ ửng.

      Đột nhiên, người nhàng, Mộ Dung Lan rời ra, : “Đứng lên ăn cơm chiều nào.”

      Nàng biết đây là có chuyện gì, đối với nàng lúc gần lúc xa. Ban ngày đối với nàng ôn nhu săn sóc, ban đêm lại ngủ ở trong thư phòng.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 52.1: Tình địch

      Tân hôn ngày thứ ba, theo phong tục dân gian là ngày tân lang cùng tân nương về nhà mẹ đẻ. Hoàng đế tay giành lấy thiên hạ, sau khi đăng cơ trong hoàng cung cũng noi theo ít phong tục dân gian. A Viên ngồi trước gương đồng nhìn chính mình được Nặc phu nhân sửa soạn, trong lòng vẫn còn suy nghĩ luẩn quẩn, hồi nữa phải bày ra vẻ mặt tươi vui trước phụ hoàng.

      Nàng thấp giọng : “Bà vú, nếu phụ hoàng và hoàng hậu hỏi đến, bà, cứ ta rất tốt.”

      - “Công chúa, chuyện này đương nhiên.” Nặc phu nhân ràng đối với Mộ Dung Lan đầy bụng oán khí, hận thể ở trước mặt hoàng thượng hung hăng cáo trạng phen, nhưng lại đau lòng A Viên, tự nhiên cũng đành nghe lời nàng. Bà thở dài nhìn A Viên, như thế nào cũng nghĩ ra dung mạo tuyệt đẹp của công chúa có chỗ nào hợp tâm ý phò mã. Bà thầm cầu mong phò mã vì mặt mũi hoàng gia mà nhượng bộ lui binh.

      Tiến cung, hoàng đế vẻ mặt vui mừng, kéo tay nữ nhi, trầm giọng hỏi: “Phò mã đối với con có tốt ?”

      A Viên nhìn thoáng qua Mộ Dung Lan đứng bên cạnh. thân hỷ phục, cũng phát ra dung mạo tuyệt thế, nhiễm bụi trần.

      Nàng : “Tốt lắm.” xong, cúi thấp đầu. Hoàng đế chỉ nghĩ là nàng thẹn thùng, ha ha cười, vỗ vỗ bàn tay nữ nhi.

      - “A Viên trường thành. Phụ hoàng cũng già .”

      - “Phụ hoàng mới già, cũng sợi tóc bạc nào.”

      Hoàng đế nghe xong rất hưởng thụ, nữ nhi dưới gối hơn hai mươi người, nhưng chỉ có A Viên mới khiến luôn vui vẻ. Thứ nhất, ngày nàng sinh là ngày vui, thứ hai nàng cũng nhu thuận đáng .

      nhìn Mộ Dung Lan , lại nhìn nữ nhi, trong lòng chút tiếc nuối cuối cùng cũng tiêu tan. Dưỡng nữ nhi giống nhi tử, văn thao võ lược, trị quốc bình thiên hạ đều cần quản, chỉ cần nàng gặp được lang quân như ý, bình an cả đời là tốt rồi. Cho nên cũng quá để ý đến thân phận của Mộ Dung Lan , mắt thấy đôi tiểu nhi nữ quần tụ hội, cũng thực vui mừng. Hoàng gia từ xưa thiếu tình thân, may mắn có A Viên, để cho được hưởng nhân luân.

      - “Phủ công chúa có vừa lòng?”

      - “Vừa lòng.”

      - “Vậy là tốt rồi, Lan về sau làm chức quan nhàn tản trong Hàn Lâm viện là được.”

      - “Tạ hoàng thượng.” Mộ Dung Lan chắp tay tạ ơn, thanh trong trẻo như cầm.

      - “Các ngươi thôi. Vừa tân hôn, cũng cần thường xuyên tiến cung.”

      - “Phụ hoàng, quả nhiên gả nữ nhi ra ngoài như bát nước hắt , mới đến đuổi nữ nhi rồi sao?” A Viên cong môi vừa lòng, bộ dáng làm nũng như hài đồng.

      Hoàng đế gõ cái trán nàng: “Nha đầu nhà ngươi. Nếu muốn cứ ở lại trong cung, dưỡng con mười bảy năm, còn sợ nhiều hơn vài ngày sao?”

      A Viên cười hì hì : “Phụ hoàng chẳng lẽ nhớ A Viên.”

      Hoàng đế cố ý : “ nhớ, trẫm còn có đống tấu chương cần phê, chính mình tự chơi .”

      - “Vậy nữ nhi xin cáo lui.”

      Mộ Dung Lan theo A Viên ra khỏi đại điện.

      Hai người biết như thế nào, đều có chút trầm mặc.

      A Viên nhìn nội cung kim bích huy hoàng, nhưng lại phải chỗ của nàng. Mẫu phi sớm cách thế, chính mình bây giờ xuất giá gả cho người khác. Phủ công chúa, vốn là tổ ấm của nàng cùng phò mã, nhưng là, bên cạnh , tựa hồ có cảm giác giống như thân nhân, mặc dù tùy thời điểm ôn nhu, lại mơ hồ cảm thấy có tâm . Nàng rất muốn lén hỏi phụ hoàng, có phải đối với hôn này, Mộ Dung Lan có nỗi khổ trong lòng, cũng vui. Nàng lại dám hỏi, sợ phụ hoàng hoài nghi cái gì rồi giận chó đánh mèo với . Nàng cũng muốn làm khó , dù sao cũng là phò mã của nàng, về sau chính là người thân của nàng.

      - “Chúng ta hồi phủ .” Nàng nghĩ nghĩ, ở lại trong cung rốt cuộc vẫn ổn.

      - “Được.” Mộ Dung Lan so với trước kia xem ra còn kiệm lời hơn.

      Ra cửa cung, A Viên đột nhiên sinh ra tia sợ hãi. Phụ hoàng người thân duy nhất của nàng dường như tìm được nơi cho nàng dựa vào, có ý tứ yên tâm phó thác. Mà người phụ hoàng phó thác này tuy gần ngay trước mắt lại xa tận chân trời. Nàng nhìn thoáng qua ngồi bên cạnh, lần đầu tiên cảm thấy xa lạ như vậy. Khát khao hạnh phúc trước khi xuất giá bị tình hình trong ba ngày này làm cho phai nhạt, lại , nàng đối với kỳ hiểu, lẽ nào phần tình cảm này chẳng qua chỉ là xuất phát từ phía?

      Nàng vụng trộm liếc mắt nhìn , thần sắc bình tĩnh mà lãnh đạm, khuôn mặt vừa có khí của Người Yến vừa có thanh tú của người Hán. Nàng cúi thấp đầu, bàn tay nắm chặt khăn lụa.

      Đột nhiên, Mộ Dung Lan duỗi bàn tay qua, cướp lấy khăn lụa, cuốn vài vòng rồi đặt vào trong tay áo, cười : “Như thế nào, ta ở trong mắt công chúa còn bằng chiếc khăn lụa sao, công chúa nhìn nó nửa ngày, cũng thèm liếc nhìn ta cái.”

      A Viên sắc mặt đỏ lên, liếc nhìn cái, lại cúi mi mắt, ngượng ngùng : “Ai ta nhìn.”

      - “ tại nhìn, muộn.” cười rộ lên đẹp vô cùng.

      A Viên càng ngượng ngùng, tiếp theo biết nên gì.

      duỗi cánh tay đem nàng ôm vào lòng.

      A Viên kinh hô tiếng , lại sợ người bên ngoài nghe thấy, chỉ thấy tay lần đến hông nàng, rồi chậm rãi dừng lại, đỡ nàng ngồi ngay ngắn.

      Đêm đó, vẫn như cũ ngủ ở trong thư phòng.

      Nặc phu nhân giận đến mức thể kiềm chế nổi, mắt thấy canh ba, vội : “Công chúa, bằng người buông xuống thân phận, tự mình thỉnh , dù sao cũng xem như là phu thê.”

      A Viên cúi đầu . Nặc phu nhân lại thúc giục.

      - “Bà vú, đều phải thể, chỉ là như vậy nhất định là có nguyên nhân, ta rốt cuộc sai chỗ nào, lại . Ta, ta biết như thế nào mới tốt.”

      - “Vậy công chúa phải thư phòng trực tiếp hỏi , nếu như vậy mà vẫn vắng vẻ công chúa. là người Yến…” Những lời còn lại, bà nhìn thoáng qua A Viên, cuối cùng nuốt vào trong bụng.

      - “Bà vú, ta , thích hợp sao?”

      - “Đích thích hợp, nhưng chuyện tới trước mắt, cũng có biện pháp nào. Công chúa mang theo bát canh tổ yến này, chờ chút nữa đưa bữa đêm đến cho phò mã, hỏi câu, phò mã rốt cuộc là làm sao vậy.”

      A Viên kiên trì, bị Nặc phu nhân thúc giục đến thư phòng.

      Ngọn đèn soi , bóng dáng Mộ Dung Lan càng thêm tịch.

      Những lời A Viên muốn hỏi đều tiên tán ở môi. Phu thê, vốn dĩ là cử án tề mi, phải dồn ép bức bách lẫn nhau. làm như vậy, chắc chắn có nguyên nhân và nỗi khổ tâm nào đó, nếu như vậy nàng tình nguyện chờ đợi, xem rốt cuộc có ý gì.

      Nàng đặt bát canh tổ yến xuống, nhìn Mộ Dung Lan cười cười: “Phò mã, thừa dịp còn nóng hãy uống .” xong xoay người rời .

      Mộ Dung Lan buông phong thư trong tay, nhìn hơi nóng lượn lờ bát canh tổ yến, chau mày, nỗi chua xót trong lòng bắt đầu lan tràn, vô kế tiêu trừ.

      Nặc phu nhân chờ hồi lâu mất hết kiên nhẫn, vội hỏi: “ như thế nào?”

      - “Ta hỏi.”

      Nặc phu nhân vội la lên: “Như vậy tốt. Ta ở trong cung vài chục năm, cũng chưa từng nghe có phu thê nào như vậy. Công chúa lớn lên xinh đẹp như thế, nhưng lại chút cũng động tình?”

      A Viên mặt nóng lên, : “Bà vú, cũng, cũng đối với ta rất ân cần.”

      - “Kia vì sao?” Nặc phu nhân hận thể tự mình hỏi , ân cần quan tâm như vậy vì sao thể?

      - “Bà vú, quên , nên ép . Chúng ta nếu là vợ chồng, còn nhiều thời gian. Bất quá mới có ba ngày, vẫn chưa đủ để lên điều gì.”

      - “Công chúa, tính tình đúng là giống hoàng gia chi nữ. Phò mã, ai, biết tích phúc.”

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 52.2: Tình địch

      Ngày cứ như vậy qua . Mộ Dung Lan , trừ bỏ buổi tối đến ngủ chung, còn lại có chỗ nào để xoi mói. Mỗi ngày trở lại phủ công chúa, việc đầu tiên chính là đến phòng nàng, bồi nàng chuyện, chơi cờ, vì nàng vẽ tranh, vì nàng tô lông mày. A Viên cảm thấy mỗi ngày đều róc rách như dòng suối, yên ả an bình, nhưng lại cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, nàng thể . Nặc phu nhân vẫn ở bên tai nàng nhắc nhở, thậm chí muốn nàng tiêu chút bạc, chăm chút cho nhan sắc thêm xinh đẹp. Thỉnh thoảng bám vào tai nàng thào chút chuyện ở trong cung.

      A Viên xấu hổ đến đầu ngẩng lên được. Khăn lụa trong tay vò nát, đột nhiên lại nhớ đến lời ngày hôm đó của , hốt hoảng ngay cả khăn lụa cũng dám nhìn, giống như có đôi mắt trong suốt của Mộ Dung Lan nhìn nàng.

      ngày nàng ở hoa viên thưởng mẫu đơn, đột nhiên Nặc phu nhân vội vàng tới, sắc mặt rất khó coi.

      - “Các ngươi lui ra.” Bà phất tay với hai thị nữ hầu bên cạnh A Viên, tiến đến ghé vào tai A Viên : “Công chúa, phò mã đúng là lá gan . Người vì sao vắng vẻ công chúa? Nguyên lai có người trong lòng, cư nhiên là kỹ nữ đầu bảng Hồng Giang lâu.”

      Khăn lụa trong tay A Viên rơi xuống, bị gió cuốn vào đóa hoa mẫu đơn nở rộ.

      - “Hồng, Hồng Giang lâu là nơi nào?”

      - “Bờ sông Hồng có hơn mười chiếc thuyền hoa, đều là nơi phong nguyệt. Liễu nhi là kỹ nữ trong đó, ta hỏi thăm qua, phò mã thường đến đó, còn muốn chuộc thân cho nàng nữa chứ.”

      A Viên trong lòng run lên, : “Việc này, có khả năng.”

      Nặc phu nhân giậm chân, vội la lên: “Ta lúc đầu cũng nghĩ rằng có khả năng, cố ý phái người tìm hiểu ràng. Phò mã nhìn văn nhã như thế, ngờ cũng là loại chơi bời trăng hoa. Này phải là để công chúa vào mắt sao? muốn sống?”

      - “ vì sao đối với ta như vậy?” A Viên nhất thời ở trước mặt Nặc phu nhân cũng dám ngẩng đầu lên. thà rằng vắng vẻ nàng mà tìm nữ tử phong trần, việc này bảo nàng làm sao chịu đựng nổi, làm sao có thể kiềm chế.

      - “Công chúa, người vẫn nên thể chút uy nghiêm hoàng gia , tối nay trở về, phải chuyện thẳng thắn mới được.”

      - “Bà vú, đừng nữa.” A Viên xoay người, trở lại trong phòng. Lúc này mới phát ngón tay tê cứng. Bưng lên tách trà, nước trà sóng sánh chực tràn ra ngoài, phập phồng bất định, hơi thở khó khăn.

      Lan , Lan . Nàng ở trong gian yên tĩnh niệm hai lần, nước trong hốc mắt ngừng lưu chuyển, sau lúc lâu vẫn rơi. Nhục nhã tức giận thất vọng tất cả đồng loạt dâng lên, đem tâm phế phủ đầy, dường như muốn nứt ra.

      Buổi tối, cư nhiên có trở về.

      A Viên ở dưới ngọn đèn lãnh ngồi canh giờ, đầy bụng tức giận có chỗ phát tiết, cứ như vậy trắng mắt đến bình minh.

      Hôm sau, Nặc phu nhân muốn thiếu kiên nhẫn, đối A Viên : “Công chúa vẫn là lập tức tiến cung thỉnh hoàng thượng làm chủ”.

      - “Bà vú.” A Viên suy nghĩ đêm, cuối cùng bình tĩnh hơn rất nhiều.

      - “Ta muốn xem nương Liễu nhi đó.”

      - “Công chúa, vạn lần thể. Người thân phận cao quý, sao có thể vào chỗ son phấn bụi trần đó.”

      - “Thân phận cao quý thế nào?” Thân phận có cao quý đến mấy nàng chung quy cũng chỉ là nữ tử, cũng có tâm tư bình thường của nữ nhân. Nàng lặng lẽ thở dài, tâm ý quyết. Nàng nhất định phải nhìn xem, là nữ tử như thế nào khiến vắng vẻ nàng, nhục nhã nàng.

      Nặc phu nhân thấy khuyên giải cũng vô dụng, đành phải nghe theo.

      - “ tìm vài món quần áo lại đây, mang theo hai người, cùng với ta.” Nặc phu nhân vâng lệnh, muốn chuẩn bị, A Viên lại : “Đừng để cho bất cứ ai biết.”

      - “Ân, việc này đương nhiên.”

      A Viên ngồi trong kiệu, vén rèm lên, lộ ra khe hở nhìn ra ngoài.

      Nàng trước kia rất ít có cơ hội xuất cung, càng nghĩ tới có ngày lại vì loại tình hình này mà ra. người là bộ y phục bình thường Nặc phu nhân đưa tới, màu lục nhạt, giống như sắc xuân đồng lúa bạt ngàn. Nhưng lòng nàng lại giống như mùa thu hiu quạnh. Đại để chưa bao giờ nàng chịu uất ức như vậy. Hèn mọn đến mức tự mình gặp tình địch. Nàng buông sườn liêm, đối Nặc phu nhân phân phó: “Đừng để lộ thân phận của chúng ta, ta chỉ đến nhìn chút rồi . Ta nữ tử mà thích đến tột cùng như thế nào?”

      Nặc phu nhân cắn răng : “Công chúa cần gì phải nhìn, chỉ cần tiếng, phải là giải quyết được việc này hay sao?”

      A Viên thở dài: “Ta chung quy là tò mò, cam lòng. Nhất định phải nhìn chút. Nếu thích, ta thành toàn cho bọn họ.”

      - “Người cái gì?” Nếu phải ở bên trong kiệu, Nặc phu nhân chỉ sợ nhảy bật lên.

      - “Có lẽ Lan là bị quyền thế của phụ hoàng uy hiếp, bất đắc dĩ lấy ta. Kỳ , ta hẳn nên thông qua Cửu ca hỏi xem ý tứ của . Là do ta quá lỗ mãng, phụ hoàng hỏi ta thích dạng người nào, ta . Ta cứ nghĩ rằng thích ta, nhưng lại hỏi tiếng. Là ta, quá lỗ mãng.”

      Nặc phu nhân kinh ngạc nhìn, nặng nề thở dài. Nàng như vậy, nơi nào giống vị công chúa. Chỉ giống như chính thê trong gia đình bình thường, nếu như người khác biết có chuyện như vậy, chỉ sợ nổi trận lôi đình, làm ầm lên phen. Nàng ngược lại. Nặc phu nhân có chút giận, lại dám thẳng.

      Nơi phong hoa tuyết nguyệt ở Kinh thành đều tập trung ở hồng giang này, hồng giang xuân sắc kỳ con thuyền hoa bên bờ sông.

      Ban ngày bờ sông hồng có cái khí xa hoa trụy lạc như ban đêm. sông có vài ba con thuyền hoa trôi chầm chậm, ngược lại làm cho người ta cảm thấy là thanh nhã.

      Lần đầu tiên bước vào loại địa phương này, A Viên vừa quẫn bách vừa tò mò. Nàng tuy rằng mang cái mạng che mặt, hai má vẫn nhịn được ửng đỏ lên, tâm trạng có chút kích động.

      Nặc phu nhân để lại hai người ở bờ, cùng A Viên bước lên chiếc thuyền hoa.

      muốn bị người chú ý. A Viên cố ý gọi hai vị ca kỹ, nhẫn nại nghe xong mấy khúc. Sau đó làm như vô tình hỏi bảo nương: “Nghe ở chỗ này của ngươi có vị nương gảy đàn tốt lắm, ta muốn nghe khúc.”

      - “Ai nha, hai vị đến đúng nơi rồi, toàn bộ thuyền hoa ở hồng giang, có thể Liễu nhi nhà ta gảy đàn là tốt nhất, trong triều biết có bao nhiêu hoang thân quốc thích quý tộc đều mộ danh mà tìm đến đâu.”

      Sau lúc, nữ tử thướt tha từ bên ngoài vào. A Viên có chút khẩn trương, gắt gao nhìn chằm chằm nàng ta.

      Nàng ta mặt mày thanh tú dịu dàng, dung mạo sở sở, chọc người ta thương. A Viên nhìn nhìn lại đều cảm thấy nàng ta yếu đuối mềm mại thanh tú, chính mình còn bị mê hoặc đến hồ đồ, lập tức liền hiểu được. Trong ngực đột nhiên chua xót, biết là tư vị gì.

      Vốn đến thuyền hoa nghe khúc, chính mình mặc dù mang mạng che mặt muốn làm cho người ta cảm thấy quá mức kỳ quái. Nàng càng muốn để cho Lan biết, chính mình từng đến nhìn xem Liễu nhi. Cho nên, khúc này vô luận khó nghe đến thế nào, cũng phải kiên trì nghe xong rồi mới .

      Cứ như vậy tra tấn chính mình, chua xót. Chuyến này đến, quả nhiên có thu hoạch, suy nghĩ cẩn thận. Nàng và Liễu nhi là hai loại hình khác nhau. Nàng ta như cành liễu yếu ớt, còn nàng lại tựa đóa mẫu đơn. Mộ Dung Lan muốn làm cây đại thu sum suê, mà phải làm nền cho thược dược.

      Khúc cuối cùng, A Viên căn bản nghe ra giai điệu gì, mệt mỏi thưởng bạc, muốn . Đột nhiên thuyền hoa chuyển động, cư nhiên có chiều hướng rời xa bờ.

      Tú bả cả kinh, lập tức gân cổ hướng ra ngoài cửa sổ mắng: “Cái thằng nhóc ngủ mê kia, bây giờ là lúc nào hả?” Thuyền hoa bình thường đều neo đậu gần bờ, chỉ đến buổi tối mới chèo trôi sông, ở dưới ánh trăng văn nhân thưởng rượu ngâm thơ.

      Tú bà còn hùng hùng hổ hổ, bất thình lình mười mấy đại hán xông vào trong khoang thuyền.

      - “Mắng cái gì đó. Làm cho bà ta im miệng.” Vừa dứt lời, đem thanh chủy thủ đặt cổ tú bà.

      Tú bà bị dọa ngốc, nhìn đám khách mời mà đến, cả người phát run.

      - “Ai là Liễu nhi?”

      Tú bà nên lời, ngón tay run run chỉ vào Liễu nhi.

      Cầm đầu là hán tử có hảo ý tới, nhìn Liễu nhi từ xuống dưới hắc hắc cười, gật đầu : “ sai sai, trách được lão đại vừa gặp mấy lần nhớ mãi quên.”

      Bên cạnh vài người giễu cợt: “Chúng ta chuẩn bị có áp trại phu nhân, ha ha.”

      Liễu nhi kinh hách quá độ, thân thể mềm nhũn, ngã vào chân A Viên, Nặc phu nhân a tiếng.

      Hán tử kia tay đỡ lấy Liễu nhi, ánh mắt lướt qua A Viên. Khoát tay, chiếc khăn mặt A Viên bị gỡ ra.

      A Viên kinh ngạc đến ngây người, ngơ ngẩn nhìn hán tử kia.

      Hán tử kia cũng sững sờ, lẩm bẩm thành tiếng: “ xinh đẹp.”

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 53.1: Mỹ nhân ngư

      Thuyền hoa trôi vào giữa dòng.

      Mười mấy hán tử ngồi thuyền say sưa uống rượu, tú bà và Liễu nhi còn có A Viên, Nặc phu nhân bị nhốt trong khoang thuyền. Từ bên trong lắng nghe cuộc chuyện của bọn họ A Viên đoán những người này là hồng giang tặc. A Viên từng nghe phụ hoàng đề cập qua, có đám người sống trôi nổi sông nước chuyên cướp tiền và hàng hóa của các thuyền qua sông, xuất quỷ nhập thần, triều đình nhiều lần phái binh bao vây tiễu trừ nhưng vẫn thể nhổ cỏ tận gốc.

      nghĩ tới chính mình vậy mà xui xẻo đụng trúng, xem loại tình huống này, chỉ sợ lái thuyền hoa đến sào huyệt của bọn chúng. Còn sau đó, nàng dám nghĩ tiếp, cả người đổ mồ hôi lạnh, làm áp trại phu nhân?

      Chết cũng thể đánh mất thể diện hoàng gia. Mắt thấy thuyền hoa cách bờ càng ngày càng xa, đây là ý niệm duy nhất trong đầu nàng. Nặc phu nhân sắc mặt trắng bệch, xem ra bị dọa sợ .

      A Viên cắn chặt răng làm bộ muốn nôn mửa. Thanh này lập tức khiến cho bọn họ chú ý, có người nhìn qua. A Viên nhíu mày thấp giọng rên rỉ: “Ta có chút say sóng, ra thành thuyền cũng tiện để nôn.”

      Mọi người uống rượu, nôn ở trong khoang thuyền thực có chút ghê tởm, làm cho người ta mất hứng. mình ra ngoài, cánh tay nàng bám lấy mạn thuyền, dùng sức nhoài ra, trước mặt chính là sóng nước. Nước sông đục ngầu, biết nông sâu.

      A Viên làm bộ nôn vài cái, sau đó liều mạng trèo qua, trực tiếp nhảy xuống hồng giang.

      Mùa xuân nước sông rất lạnh, tức nước ngập đầu.

      Nàng ở trong nước chỉ có ý niệm, chỉ mong những người đó đừng xuống nước cứu nàng. Kỹ năng bơi của nàng tốt, nàng cũng tính mượn cơ đào tẩu, chính là nghĩ dù có chết cũng quyết chịu nhục, phải đánh mất thể diện hoàng gia. Thân là công chúa, nàng chỉ có thể làm được như vậy.

      Thân thể càng ngày càng chìm xuống, nàng dám nổi lên, ngừng lại hơi. Đột nhiên, bàn tay bắt được nàng. Nàng hoảng sợ vô cùng, trăm ngàn cần được cứu lên. Nàng chết cũng thể bị tặc nhân bắt làm áp trại phu nhân.

      Nàng cố sống cố chết vùng vẫy, cánh tay kia lại vững chắc như tượng, gắt gao nắm lấy cổ tay nàng. Nàng dưới tình thế cấp bách, lại nín thở quá lâu, nhất thời uống hai ngụm nước sông, đầu óc mơ hồ, nàng cảm thấy chính mình cách giờ phút tử vong rất gần.

      “Trước khi chết”, A Viên cảm thấy thực mất mát thực thương tâm, chỉ vì muốn nhìn xem tình địch mà gặp đạo tặc, kết quả tiện thể cũng bị cướp , vì bảo toàn trong sạch tại rơi xuống sông làm bạn cùng tôm cá. là oan uổng muốn chết, nàng quả nhiên trở thành vị công chúa oan ức nhất trong lịch sử.

      Đột nhiên, môi mềm mại, có luồng khí tức truyền vào khơi thông cổ họng nàng. Nàng giãy dụa cần, lại liên tiếp uống thêm mấy ngụm nước, nước sông lạnh lẽo bao trùm phế quản, sau hồi, nàng cái gì cũng biết.

      Hồi lâu, mới có tri giác, nàng dám mở mắt, có cảm giác nơi nằm phải thuyền. Như vậy, hẳn là chết , nàng từ từ thở dài. Vô cùng mệt mỏi, vô cùng thương tâm. Động cũng muốn động, sau lúc lâu mới chậm rãi mở mắt ra.

      khuôn mặt tươi cười chợt xuất . Nàng suýt chút nữa la toáng lên.

      - “Ngươi có thể ngủ nữa.” Khuôn mặt kia nhích lại càng gần, đôi mắt sinh động cùng hàng lông mày khí vừa dài vừa rậm.

      A Viên lập tức đề phòng hỏi: “Ngươi là ai?”

      ý cười trong suốt: “Ta gọi là Triển . Vừa rồi ở dưới sông, là ta cứu ngươi lên.”

      A Viên nhàng thở ra, hoàn hảo phải là bọn thủy tặc cứu trúng nàng. Hơn nữa, thuyền hoa có rất nhiều nữ tử xinh đẹp, thiếu nàng cũng vấn đề gì, bọn họ muốn là Liễu nhi, nước sông lại lạnh, bọn họ mới lười xuống cứu nàng.

      Nàng thận trọng thở dài, có cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết. Bất quá, tình hình trước mắt cũng mấy lạc quan, người này vì sao cứ nhìn chằm chằm nàng. Nàng cảm thấy lúc này ở cùng nam nhân xa lạ thực thích hợp, vì thế cố gắng chống đỡ thân thể đứng dậy, hướng về người ngồi ở đầu giường, thấp giọng : “Cám ơn ngươi.”

      cười càng xán lạng: “Được, vậy ngươi cảm tạ ta như thế nào?”

      A Viên sửng sốt, nghĩ nghĩ : “Ngươi đưa ta về nhà, ta cho ngươi rất nhiều ngân lượng, ngươi muốn bao nhiêu cũng đều có thể.”

      - “Ta cũng có rất nhiều ngân lượng.” cười, bày ra bộ dáng hiếm lạ.

      A Viên liếc mắt đánh giá căn phòng, xác giản dị, vậy được rồi, đổi phương pháp tạ ơn.

      - “Kia, ta cấp ngươi mỹ nữ, nữ tử trong phủ ta có thể cho ngươi tùy ý chọn lựa, muốn bao nhiêu cũng được.” Nam nhân hẳn đều thích cái này , các ca ca cùng phụ hoàng đều ngoại lệ, muốn càng nhiều mỹ nữ càng tốt.

      nhướn mày, nhìn chằm chằm nàng, còn hỏi: “Còn có người xinh đẹp hơn ngươi sao?”

      - “Ngươi!” A Viên khuôn mặt ửng đỏ.

      dường như biết câu hỏi của mình thực vô lễ, bộ dáng chờ mong đáp án.

      A Viên tức giận : “Có.”

      - “Có người cùng ngươi giống nhau như đúc sao?”

      - “ có.”

      đột nhiên thu nụ cười, thực đứng đắn : “Ta thích ngươi như vậy, nếu , ngươi lấy thân báo đáp .”

      A Viên sửng sốt, khuôn mặt như bị thiêu nóng.

      - “Lớn mật!”

      có điểm ủy khuất, kêu lên: “Là ngươi muốn cảm tạ ta, ta cũng phải người khẩu thị tâm phi, trong lòng có chuyện cứ việc thẳng.”

      A Viên bày ra bộ dáng uy nghiêm, tưởng chấn trụ , lớn tiếng : “Ngươi, ngươi có biết hay ta chính là công chúa.”

      ha tiếng cười rộ lên, vô cùng hào sảng.

      - “Ngươi mới phải. Công chúa làm sao có thể ở dưới sông?”

      - “, ta chính là Vân Tưởng công chúa.”

      - “Vân Tưởng công chúa? Chính là vị mấy ngày trước mới thành thân kia?”

      A Viên vội vàng gật đầu: “Đúng.” dường như cũng phải là người quá thiển cận, cư nhiên biết chuyện này, như vậy nơi này hẳn là còn trong kinh thành.

      - “Ha ha, ngươi mới phải! Vừa rồi ta thay y phục cho ngươi, cánh tay vẫn còn thủ cung sa đấy.”

      - “Ngươi cái gì?” Khuôn mặt A Viên nóng lên, vừa thẹn vừa giận, hận thể ngay lập tức đem bộ mặt tươi cười đáng giận này giẫm đạp dưới chân. lại dám nhìn.

      - “Ngươi tiểu nhân ti bỉ.”

      vẻ mặt ủy khuất: “Trong phủ có nha đầu, ngươi thay quần áo, nhất định bị phong hàn.”

      Nàng mới tin, có nhà ai là có nha đầu hạ nhân. ràng là rắp tâm bất lương, vì thế giận dữ : “Ngươi bậy.”

      vung ngón tay chỉ ra ngoài cửa: “ tin tự mình ra nhìn xem, trong phủ chính là nha đầu.”

      A Viên trừng mắt nhìn , ràng tin, còn mang theo địch ý.

      Triển nghiêm mặt : “Ta nhìn nhất định phụ trách.”

      A Viên đỏ mặt : “Ai muốn ngươi phụ trách, ngươi nhanh chút đưa ta trở về.”

      - “Ta mới rảnh rỗi làm việc đó. Người do ta nhặt, liền là của ta. Giống như cá ở dưới sông, nếu để ta bắt được đều bị ăn sạch .” hắc hắc cười hai tiếng, vẻ mặt khó ưa cực kỳ.

      - “Ta cũng phải cá!”

      - “Ai phải, mỹ nhân ngư.”

      A Viên nghẹn họng nhìn trân trối, chưa từng gặp qua người nào vô lại như vậy, ràng phải người tốt lại hết lần này đến lần khác xem mình là người tốt. Nàng thường gặp những người nhã nhặn lễ nghi, lần này đối mặt với Triển , nàng rốt cuộc biết cái gì là tú tài gặp binh. ngồi an vị giường, cười hì hì nhìn nàng, thẳng đến khi nàng cả người đều phát sốt, lại nghĩ đến y phục người là do đổi, cúi đầu nhìn xuống, là bộ quần áo nam tử. Trời ạ! A Viên lập tức cảm thấy tình cảnh trước mắt là sống bằng chết.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :