Chương 53.1: Mỹ nhân ngư
Thuyền hoa trôi vào giữa dòng.
Mười mấy hán tử ngồi thuyền say sưa uống rượu, tú bà và Liễu nhi còn có A Viên, Nặc phu nhân bị nhốt trong khoang thuyền. Từ bên trong lắng nghe cuộc chuyện của bọn họ A Viên đoán những người này là hồng giang tặc. A Viên từng nghe phụ hoàng đề cập qua, có đám người sống trôi nổi sông nước chuyên cướp tiền và hàng hóa của các thuyền qua sông, xuất quỷ nhập thần, triều đình nhiều lần phái binh bao vây tiễu trừ nhưng vẫn thể nhổ cỏ tận gốc.
nghĩ tới chính mình vậy mà xui xẻo đụng trúng, xem loại tình huống này, chỉ sợ lái thuyền hoa đến sào huyệt của bọn chúng. Còn sau đó, nàng dám nghĩ tiếp, cả người đổ mồ hôi lạnh, làm áp trại phu nhân?
Chết cũng thể đánh mất thể diện hoàng gia. Mắt thấy thuyền hoa cách bờ càng ngày càng xa, đây là ý niệm duy nhất trong đầu nàng. Nặc phu nhân sắc mặt trắng bệch, xem ra bị dọa sợ .
A Viên cắn chặt răng làm bộ muốn nôn mửa. Thanh này lập tức khiến cho bọn họ chú ý, có người nhìn qua. A Viên nhíu mày thấp giọng rên rỉ: “Ta có chút say sóng, ra thành thuyền cũng tiện để nôn.”
Mọi người uống rượu, nôn ở trong khoang thuyền thực có chút ghê tởm, làm cho người ta mất hứng. mình ra ngoài, cánh tay nàng bám lấy mạn thuyền, dùng sức nhoài ra, trước mặt chính là sóng nước. Nước sông đục ngầu, biết nông sâu.
A Viên làm bộ nôn vài cái, sau đó liều mạng trèo qua, trực tiếp nhảy xuống hồng giang.
Mùa xuân nước sông rất lạnh, tức nước ngập đầu.
Nàng ở trong nước chỉ có ý niệm, chỉ mong những người đó đừng xuống nước cứu nàng. Kỹ năng bơi của nàng tốt, nàng cũng tính mượn cơ đào tẩu, chính là nghĩ dù có chết cũng quyết chịu nhục, phải đánh mất thể diện hoàng gia. Thân là công chúa, nàng chỉ có thể làm được như vậy.
Thân thể càng ngày càng chìm xuống, nàng dám nổi lên, ngừng lại hơi. Đột nhiên, bàn tay bắt được nàng. Nàng hoảng sợ vô cùng, trăm ngàn cần được cứu lên. Nàng chết cũng thể bị tặc nhân bắt làm áp trại phu nhân.
Nàng cố sống cố chết vùng vẫy, cánh tay kia lại vững chắc như tượng, gắt gao nắm lấy cổ tay nàng. Nàng dưới tình thế cấp bách, lại nín thở quá lâu, nhất thời uống hai ngụm nước sông, đầu óc mơ hồ, nàng cảm thấy chính mình cách giờ phút tử vong rất gần.
“Trước khi chết”, A Viên cảm thấy thực mất mát thực thương tâm, chỉ vì muốn nhìn xem tình địch mà gặp đạo tặc, kết quả tiện thể cũng bị cướp , vì bảo toàn trong sạch tại rơi xuống sông làm bạn cùng tôm cá. là oan uổng muốn chết, nàng quả nhiên trở thành vị công chúa oan ức nhất trong lịch sử.
Đột nhiên, môi mềm mại, có luồng khí tức truyền vào khơi thông cổ họng nàng. Nàng giãy dụa cần, lại liên tiếp uống thêm mấy ngụm nước, nước sông lạnh lẽo bao trùm phế quản, sau hồi, nàng cái gì cũng biết.
Hồi lâu, mới có tri giác, nàng dám mở mắt, có cảm giác nơi nằm phải thuyền. Như vậy, hẳn là chết , nàng từ từ thở dài. Vô cùng mệt mỏi, vô cùng thương tâm. Động cũng muốn động, sau lúc lâu mới chậm rãi mở mắt ra.
khuôn mặt tươi cười chợt xuất . Nàng suýt chút nữa la toáng lên.
- “Ngươi có thể ngủ nữa.” Khuôn mặt kia nhích lại càng gần, đôi mắt sinh động cùng hàng lông mày khí vừa dài vừa rậm.
A Viên lập tức đề phòng hỏi: “Ngươi là ai?”
ý cười trong suốt: “Ta gọi là Triển . Vừa rồi ở dưới sông, là ta cứu ngươi lên.”
A Viên nhàng thở ra, hoàn hảo phải là bọn thủy tặc cứu trúng nàng. Hơn nữa, thuyền hoa có rất nhiều nữ tử xinh đẹp, thiếu nàng cũng vấn đề gì, bọn họ muốn là Liễu nhi, nước sông lại lạnh, bọn họ mới lười xuống cứu nàng.
Nàng thận trọng thở dài, có cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết. Bất quá, tình hình trước mắt cũng mấy lạc quan, người này vì sao cứ nhìn chằm chằm nàng. Nàng cảm thấy lúc này ở cùng nam nhân xa lạ thực thích hợp, vì thế cố gắng chống đỡ thân thể đứng dậy, hướng về người ngồi ở đầu giường, thấp giọng : “Cám ơn ngươi.”
cười càng xán lạng: “Được, vậy ngươi cảm tạ ta như thế nào?”
A Viên sửng sốt, nghĩ nghĩ : “Ngươi đưa ta về nhà, ta cho ngươi rất nhiều ngân lượng, ngươi muốn bao nhiêu cũng đều có thể.”
- “Ta cũng có rất nhiều ngân lượng.” cười, bày ra bộ dáng hiếm lạ.
A Viên liếc mắt đánh giá căn phòng, xác giản dị, vậy được rồi, đổi phương pháp tạ ơn.
- “Kia, ta cấp ngươi mỹ nữ, nữ tử trong phủ ta có thể cho ngươi tùy ý chọn lựa, muốn bao nhiêu cũng được.” Nam nhân hẳn đều thích cái này , các ca ca cùng phụ hoàng đều ngoại lệ, muốn càng nhiều mỹ nữ càng tốt.
nhướn mày, nhìn chằm chằm nàng, còn hỏi: “Còn có người xinh đẹp hơn ngươi sao?”
- “Ngươi!” A Viên khuôn mặt ửng đỏ.
dường như biết câu hỏi của mình thực vô lễ, bộ dáng chờ mong đáp án.
A Viên tức giận : “Có.”
- “Có người cùng ngươi giống nhau như đúc sao?”
- “ có.”
đột nhiên thu nụ cười, thực đứng đắn : “Ta thích ngươi như vậy, nếu , ngươi lấy thân báo đáp .”
A Viên sửng sốt, khuôn mặt như bị thiêu nóng.
- “Lớn mật!”
có điểm ủy khuất, kêu lên: “Là ngươi muốn cảm tạ ta, ta cũng phải người khẩu thị tâm phi, trong lòng có chuyện cứ việc thẳng.”
A Viên bày ra bộ dáng uy nghiêm, tưởng chấn trụ , lớn tiếng : “Ngươi, ngươi có biết hay ta chính là công chúa.”
ha tiếng cười rộ lên, vô cùng hào sảng.
- “Ngươi mới phải. Công chúa làm sao có thể ở dưới sông?”
- “, ta chính là Vân Tưởng công chúa.”
- “Vân Tưởng công chúa? Chính là vị mấy ngày trước mới thành thân kia?”
A Viên vội vàng gật đầu: “Đúng.” dường như cũng phải là người quá thiển cận, cư nhiên biết chuyện này, như vậy nơi này hẳn là còn trong kinh thành.
- “Ha ha, ngươi mới phải! Vừa rồi ta thay y phục cho ngươi, cánh tay vẫn còn thủ cung sa đấy.”
- “Ngươi cái gì?” Khuôn mặt A Viên nóng lên, vừa thẹn vừa giận, hận thể ngay lập tức đem bộ mặt tươi cười đáng giận này giẫm đạp dưới chân. lại dám nhìn.
- “Ngươi tiểu nhân ti bỉ.”
vẻ mặt ủy khuất: “Trong phủ có nha đầu, ngươi thay quần áo, nhất định bị phong hàn.”
Nàng mới tin, có nhà ai là có nha đầu hạ nhân. ràng là rắp tâm bất lương, vì thế giận dữ : “Ngươi bậy.”
vung ngón tay chỉ ra ngoài cửa: “ tin tự mình ra nhìn xem, trong phủ chính là có nha đầu.”
A Viên trừng mắt nhìn , ràng tin, còn mang theo địch ý.
Triển nghiêm mặt : “Ta nhìn nhất định phụ trách.”
A Viên đỏ mặt : “Ai muốn ngươi phụ trách, ngươi nhanh chút đưa ta trở về.”
- “Ta mới rảnh rỗi làm việc đó. Người do ta nhặt, liền là của ta. Giống như cá ở dưới sông, nếu để ta bắt được đều bị ăn sạch .” hắc hắc cười hai tiếng, vẻ mặt khó ưa cực kỳ.
- “Ta cũng phải cá!”
- “Ai phải, mỹ nhân ngư.”
A Viên nghẹn họng nhìn trân trối, chưa từng gặp qua người nào vô lại như vậy, ràng phải người tốt lại hết lần này đến lần khác xem mình là người tốt. Nàng thường gặp những người nhã nhặn lễ nghi, lần này đối mặt với Triển , nàng rốt cuộc biết cái gì là tú tài gặp binh. ngồi an vị giường, cười hì hì nhìn nàng, thẳng đến khi nàng cả người đều phát sốt, lại nghĩ đến y phục người là do đổi, cúi đầu nhìn xuống, là bộ quần áo nam tử. Trời ạ! A Viên lập tức cảm thấy tình cảnh trước mắt là sống bằng chết.