1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Châu Viên Ngọc Ẩn - Thị Kim (66 chương + 5 PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 49.1: cam lòng

      Sáng sớm, ngọn cây chim chóc hót vang, gió mang theo hương vị quen thuộc của rừng núi xuyên qua khung cửa sổ tràn vào phòng.

      Tiểu Từ mở mắt ra, lúc này mới phát Kế Diêu sớm tỉnh, nhìn chăm chú nàng. Chăn chỉ che đến đầu vai, xương quai xanh cùng bờ vai mượt mà đều ra trọn vẹn trước mắt . Nàng thẹn thùng rụt người xuống, đem chăn kéo lên tận mi mắt, trong chăn trần đầy mùi vị hoan ái, làm cho nàng càng thêm ngượng ngùng. Đêm qua, có thể hay cảm thấy nàng chủ động? Nàng cũng biết chính mình lúc ấy làm sao, tựa hồ thời gian dường như chỉ còn khắc, thầm nghĩ điên cuồng giữ lại. Nàng càng nghĩ càng cảm thấy mặt nóng lên, đem chăn tiếp tục kéo lên , che khuất toàn bộ khuôn mặt.

      Chăn bị lật ra, chui vào bên trong, bên tai nàng vài câu.

      mặt nàng càng thêm hồng, vừa thẹn vừa vội: “ được .”

      thấp giọng hỏi: “ thể , có thể làm sao?”

      - “Nấu cơm .”

      Xảo phu làm khó bột đố gột nên hồ, Kế Diêu ha ha cười: “Chúng ta cùng chợ.”

      - “Hảo.”

      Hai người rời giường, rửa mặt sau đó xuống núi.

      Con đường quanh co uốn lượn, lúc liền gặp trống trơn đài. Ánh mặt trời chiếu xuống, trống trơn đài càng thêm rực rỡ.

      Hai người hẹn mà cùng dừng bước, ký ức trôi về ngày nào đó, kia màn. Kế Diêu đột nhiên ôm lấy thắt lưng nàng, thi triển khinh công bay mình lên đài cao. Gió thổi bên tai, gió đầu thu cùng mùa xuân có phần tương tự, đều có chút se lạnh. Y phục của nàng bị thổi tung, vài bước lên đầu đài, khuôn mặt xinh đẹp như mây như ngọc.

      nâng mặt nàng lên, cẩn thận dịu dàng hôn xuống.

      Hơi thở điềm tĩnh, tràn ngập phế phổi, bao trùm áp lực cùng nỗi đau giấu ở nơi sâu kín nhất.

      - “Ngày đó, nàng mặc váy đỏ thực rất đẹp.”
      – “ ?”

      - “May mắn là mùa xuân, y phục dày dặn, bằng …”

      - “Bằng như thế nào?”

      - “Bằng , tại hạ …khụ khụ.” Kế Diêu cố ý ho khan hai tiếng, ý vị thâm trường cười trộm.

      Nàng hiểu ra, mặt đỏ giống như trái cà chua chín, xinh đẹp mỹ lệ. Nàng thấy Kế Diêu cố gắng nín cười, vẻ mặt tinh quái, dùng sức giẫm lên chân .

      Kế Diêu đau đến khóe miệng giật giật, tiện thể bật cười. quay đầu nhìn nàng bộ dáng vừa thẹn vừa giận, bỗng nhiên cảm giác có đau đớn dài như tơ từ nội tâm gian nan trồi lên, trói buộc , có bao nhiêu hạnh phúc, có bấy nhiêu đau xót.

      ôm nàng từ trống trơn đài phi thân xuống.

      Vừa đến chợ ăn xong điểm tâm, lại mua gạo và vài thứ khác. Hai người trở về ngôi nhà gỗ bên cạnh ôn tuyền.

      Kế Diêu ôm cánh tay, nghiêng người dựa vào thân cây, nhìn về phía nhà gỗ nửa ngày, đột nhiên đuôi lông mày khẽ động, cầm lấy kiếm, bổ đôi tấm ván gỗ, rồi lại dùng mũi kiễm ở tấm gỗ múa may phen. Tiểu Từ tò mò nhìn qua vừa thấy. khắc hai chữ: Dao trì.

      - “Thế nào?” có điểm đắc ý, dáng vẻ tươi cười rạng rỡ.

      Tiểu Từ si ngốc nhìn, gật đầu.

      - “Đến đây, giúp ta treo lên .”

      cầm lấy tấm ván gỗ, đem tấm ván gỗ cố định ở khung cửa phía . Sau đó lui ra phía sau vài bước, quay đầu nhìn nàng cười : “Nơi ở của tiên nữ.”

      Nàng khúc khích cười đón ánh mắt của , có nhăn nhó cũng có ngượng ngùng, bị ánh sáng người đâm vào mắt, hốc mắt có chút chua xót.

      Thời gian trôi rất chậm, lại rất nhanh.

      Tiểu Từ cười càng ngày càng ít. Kế Diêu càng ngày càng nhiều.

      Thường thường là đùa nàng vài câu, nàng mới ân tiếng.

      Thu ý dần dần tràn ngập. Hoa cúc dại núi phiến phiến nở rộ, khí mát lạnh. Nàng hái rất nhiều hoa cúc, phơi khô làm hai cái gối, lại ở mặt gối tinh tế thêu hoa.

      Dưới tàng cây ánh nắng vô cùng trong sạch, da thịt của nàng như được làm từ tuyết, ngón tay quấn quanh những sợi chỉ màu, càng làm nổi bật ngón tay tinh tế trắng nõn.

      Kế Diêu ngồi ở bên cạnh nhìn nàng, ngón tay chỉ vào hai con vịt : “Vịt trời giống như vậy. Phì.”

      Tiểu Từ trừng mắt liếc cái, có chút nhụt chí: “Đây là, uyên ương.”

      - “Uyên ương?” Kế Diêu cẩn thận xem xét, hình như có thể nhìn ra hình dáng của uyên ương.

      muốn đả kích nàng, dụi dụi mắt : “Nga, ta luyện kiếm nửa ngày, mắt nhìn có vẻ tốt.”

      Tiểu Từ buồn bực thở dài: “Dù sao tay nghề của ta cũng chỉ được như vậy, hy vọng mẫu thân chàng chê.”

      Kế Diêu lúc này mới biết, ra là đưa cho cha mẹ .

      Trong lòng vô cùng áy náy, có non nửa năm về nhà thăm cha mẹ, thực bất hiếu. Nhưng là gặp cha mẹ rồi, như thế nào đề cập đến chuỗi biến cố vừa xảy ra? Tiêu Dung qua đời, Tiểu Từ mệnh sớm tối. vốn định mang nàng trở về, nhưng vạn nhất xảy ra bất trắc, muốn liên lụy cha mẹ thương tâm. Nghĩ đến đây, thở dài tiếng.

      Tiểu Từ : “Chàng hẳn nên về nhà chuyến.”

      Kế Diêu trầm mặc rồi sau đó thấp giọng : “Bọn họ nhất định hỏi về di nương, hỏi về nàng.”

      - “Chàng cái gì cũng đừng , chờ sau này, tường tận giải thích cho bọn họ. Đem chuyện mẫu thân ta cũng nhất định cho bọn họ.”

      Ý tứ của nàng thực ràng. Kế Diêu tâm loạn hận thể đem thân cây trước mặt chém thành bột mịn, đành nhẫn nhịn siết tay thành nắm đấm trầm mặc.

      Thêu xong gối, Tiều Từ liền thúc giục trở về nhà. Tâm ý của nàng, vô pháp khước từ.

      Về đến nhà, Kế Ân Mặc phen giáo huấn. Kế Diêu đứng ở trong phòng sứt đầu mẻ trán nghe, lại nghe thấy tiếng cười trong trẻo hôm nào.

      Lâm Phương che chở đem con trai cứu ra, đưa đến cổng. Sau đó ha ha cười: “Tiểu Từ nha đầu kia, đem nàng về làm con dâu cũng sai. Ta sớm nhìn trúng nàng, năm đó nàng quá , thể biết xấu hổ mà mở miệng. Con nhất định thích nàng, mới an tâm ở núi như vậy. Hắc hắc, con trai, ánh mắt quả tệ.”

      Kế Diêu sắc mặt xanh trắng, lời nào.

      Trở lại núi, hoàng hôn buông xuống, mơ hồ có thể thấy được bóng người.

      Kế Diêu nhìn Tiểu Từ ngồi bên cạnh ôn tuyền, nhàng dừng bước. Đầu vai nàng hơi run run, trong lòng đau xót. Nước mắt hồi lâu thể kiềm nén. Nàng ngồi, đứng, yên lặng gì, nước mắt đều lặng yên rơi xuống, vô thanh vô tức.

      Nàng quay đầu, biết ở phía sau. Nàng lặng lẽ gạt nước mắt, : “Rất nhanh, Cẩm Tú sơn có tuyết.”

      Trái tim càng thêm đau nhức, giống như đột nhiên bị xé mở, huyết nhục mơ hồ.

      - “Tiểu Từ, chúng ta dược vương cốc chuyến. Có lẽ, mấy tháng nay, ông ta chế ra giải dược.” Ý niệm này lúc nào ngừng xoay quanh đầu . Biết khả năng rất , lại vẫn cam lòng buông tay, vẫn muốn thử.

      Nàng xa xôi thở dài: “Mười năm thành công, mấy tháng liệu có thể sao?”

      - “Chúng ta thử, được .” gần như cầu xin.

      - “Được.” Nàng đành lòng cự tuyệt, lại sợ càng càng tuyệt vọng.

      - “Chúng ta ngày mai lên đường.”

      Nàng nghĩ nghĩ, đột nhiên : “Ta nghĩ nên kêu Tiểu Chu cùng .”

      - “Vì sao?”

      - “Có càng thêm náo nhiệt.” Kỳ , phải. Nàng rất sợ lần này dược vương cốc, chính mình còn đường về. mình đơn làm sao thừa nhận ? Có Tiểu Chu cùng , nàng mới yên tâm, nàng nếu còn, Tiểu Chu có thể bồi trở về.

      gật đầu đồng ý, trong lòng làm sao biết suy nghĩ của nàng. vạch trần, chỉ vờ như biết.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 49.2: cam lòng

      Hôm sau hai người xuống núi, ngang qua thành Định Châu, đến nhà Tiểu Chu. Tiểu Chu biết bệnh tình của Tiểu Từ, nghe hai người mời cùng dược vương cốc, có chút tự nguyện.

      - “A, nghe lão nhân đó tính tình quái lạ, cháu của , tính tình càng quái. Ta thích. Vì sao nơi khác du ngoạn?”

      - “ phải du ngoạn, muốn tìm thuốc.”

      - “A, để ta suy nghĩ .”

      - “Đừng nghĩ nữa, , cũng phải .” Kế Diêu cau mày : “Đừng lề mề, chuẩn bị chút liền thôi.”

      Tiểu Chu hắc hắc cười: “Ta phải kỳ đà, ngươi cảm thấy có ta ở đây, hai người làm gì cũng tiện sao?”

      Tiểu Từ mặt đỏ lên, trừng trừng nhìn : “Chúng ta làm gì?”

      Tiểu Chu đảo mắt: “Ta , trong lòng tự biết.”

      Kế Diêu : “Dài dòng, nhanh chút, xe ngựa chờ.”

      Tiểu Chu kỳ người chịu ngồi yên, mong muốn khắp nơi du ngoạn. Nhanh chóng chạy vào thu thập gói đồ, ba người lên xe ngựa.

      Ba người đường đồng hành, có Tiểu Chu quả nhiên thực náo nhiệt. Càng về phương Bắc, thu ý càng đậm, phong cảnh hiu quạnh bên đường càng làm cho người ta hoang mang cấp bách. Chỉ có tiếng cười của Tiểu Chu mới có thể xua tan ít thê lương.

      Ở dược vương cốc cũng bắt đầu cuối thu, gió núi rền vang, lá đỏ như máu.

      Kế Diêu cách dược vương cốc càng gần, tâm càng thêm khẩn trương. Cái cảm giác hoảng hốt sợ hãi cùng chờ mong xoắn xuýt chỗ, lên trong mắt .

      Tiểu Từ dám ôm hy vọng gì, nếu có hy vọng là có tuyệt vọng, lại bi thương.

      Tang Quả nhìn thấy ba người cùng , vô cùng kinh ngạc. Nàng nhìn Tiểu Từ hỏi: “Ngươi phải cùng Thư Thư rồi sao? như thế nào lại ở cùng ?” Nàng nhìn thoáng qua Kế Diêu, trong mắt mang theo tia đồng tình.

      Tiểu Chu cất cao giọng : “Chúng ta phân ra ba đường, nay hội hợp.”

      Tang Qua liếc nhìn , hỏi: “Có ý gì?”

      - “Nga, Thư Thư mang theo Tiểu Từ đến Kinh thành, Kế Diêu thiếu lâm, còn ta, lên Cẩm Tú sơn xây nhà.”

      Tang Quả thản nhiên nga tiếng, lại đối Kế Diêu : “Các ngươi tới nơi này, có chuyện gì?”

      - “Ta muốn gặp Tiết thần y.”

      Tang Quả mím môi cười nhạo: “Tới hỏi giải dược nhất mộng đầu bạc? tin lời ta? Tự mình tới hỏi mới yên tâm?” Nàng khí thế bức người, khẩu khí có chút thất vọng lại tức giận.

      Kế Diêu vội giải thích: “ phải, ta đương nhiên tin lời ngươi, nhưng là ở U Châu từ biệt hơn ba tháng, ta nghĩ đến hỏi xem Tiết thần y có tiến triển gì .”

      - “Hừ, tự ngươi đến mà hỏi.” Tang Quả phất tay áo bỏ .

      Tiểu Chu chỉ vào cái bóng của nàng, giọng : “ lợi hại, quá dọa người.”

      Kế Diêu đối Tiểu Chu lắc đầu, ý bảo cần theo, sau đó nắm tay Tiểu Từ theo sau Tang Quả.

      Tiết Chi Hải ở trong phòng. Tang Quả lại về phía phòng phía sau, Tiểu Từ nhớ , con đường này thông đến vườn hoa túc. Nàng có chút suy yếu, giống như từng bước giẫm vào lưỡi dao.

      Hoa héo rũ, cho nên ngôi mộ giữa vườn hoa liếc mắt cái có thể thấy được. Tiết Chi Hải đứng ở nơi đó, khoanh tay trầm tư. Đầu tóc bạc hơn rất nhiều so với mấy tháng trước.

      Tiểu Từ chăm chú nhìn , muốn hận muốn oán, nhưng ngay cả khí lực để oán hận cũng có.

      quay đầu cần biết những người đến là ai, chỉ nhìn Tang Quả lạnh lùng : “Lại đến xin thuốc? Sao đuổi ?”

      Kế Diêu vội : “Tiết thần y, tại hạ là cháu của Tiêu Dung tên Kế Diêu, nàng là nữ nhi của Tiêu Dung.”

      - “Ngươi cái gì?” Tiết Chi Hải thần sắc đột nhiên trắng bệch kích động, vài bước vượt qua, gắt gao trừng mắt nhìn Tiểu Từ.

      - “Ta gặp ngươi, ngươi cùng Thư Thư tới lần.”

      Tiểu Từ gật đầu: “Ân.”

      - “Ngươi tên Vân Tưởng?”

      - “Ta gọi Tiểu Từ.”

      - “Tiểu Từ, ngươi là nữ nhi của nàng, nàng có mấy nữ nhi?”

      - “Chỉ có ta.”

      Thần sắc càng thêm kích động: “Vậy độc của ngươi như thế nào giải? Nàng lấy mệnh đổi cho ngươi?”

      Tiểu Từ thấp giọng : “ phải mẫu thân, là phụ thân, là chuyện mười năm trước.”

      Tiết Chi Hải đột nhiên hét lên: “Nàng vì sao chết? Nàng vì sao phải chết? Nàng vẫn gạt ta, những chuyện nàng đáp ứng ta hề thực được. Nàng làm cho ta rất thất vọng.” mấy câu, liền như bị rút toàn bộ sức lực, đầu vai đột nhiên buông thõng, dung nhan già cỗi, vẻ mặt bất lực.

      - “Nàng vẫn gạt ta, đem bia mộ lập ở nơi này, làm cho ta ngày đêm yên, nàng nhất định hận ta, hận đến chết. Kỳ , ta muốn như vậy, ta muốn như vậy…Ta chỉ nghĩ đến sức người, nghĩ đến thiên ý.” có chút mất khống chế, giống như tự với chính mình.

      Kế Diêu vội hỏi: “Tiết thần y, giải dược của nhất mộng đầu bạc…” Kỳ Kế Diêu khắc nhìn thấy ông ta, còn những lời và biểu tình vừa rồi của ông ta, biết đáp án, nhưng lại muốn từ bỏ ý định xác nhận.

      Tiểu Từ ngừng hô hấp, Kế Diêu khẩn trương đến toàn thân cứng ngắc. Chỉ thấy Tiết Chi Hải biến sắc, chậm rãi : “ có giải dược.”

      câu đem Tiểu Từ ném vào vực sâu vạn trượng, mặc dù vẫn nhắc nhở chính mình đừng nên ôm hy vọng, nhưng là nàng tự chủ được hy vọng. Bởi vì có nhiều lưu luyến như vậy, nàng cam lòng ra .

      Kế Diêu dám nhìn biểu tình của Tiểu Từ, chấp nhất đối Tiết Chi Hải : “Chúng ta, chúng ta có thể ở nơi này thời gian ?”

      Trong lòng Tiểu Từ khổ cực, nàng lắc lắc cổ tay Kế Diêu, : “ cần, chàng còn chưa từ bỏ ý định sao?”

      Kế Diêu chậm rãi quay đầu, nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, dịu dàng : “Cho dù khắc, ta cũng buông tay. Nàng nghe lời, ở lại .”

      Tiết Chi Hải dường như nghe thấy, thất thần rời .

      Tang Quả nhìn Kế Diêu, mày nhíu chặt, thấp giọng : “Ở lại được, nhưng giải dược xác thực có. Các ngươi muốn lưu lại cứ lưu lại .”

      Tang Quả an bài chỗ ở cho ba người. Chờ nàng rời , Tiểu Chu tiếp tục huyên thuyên: “Hình như so với trước kia thái độ tốt hơn rất nhiều, có thể là cùng chúng ta đường từ U Châu trở về, có cảm tình.”

      Kế Diêu vô tâm chuyện, chưa bao giờ trải qua cảm giác vô lực cùng bất lực như thế này. cảm nhận được tuyệt vọng của Tiêu Dung, cũng lý giải được lý do người tự sát để phải chịu thêm lần thống khổ. Loại dày vò như lăng trì, trơ mắt nhìn người mình vào tuyệt cảnh lại có cách nào, tùy ý thời gian từng giờ từng phút trôi qua.

      Đêm dài, thể nào vào giấc ngủ. Suy nghĩ lúc liền đến trước cửa phòng Tiết Chi Hải, gõ hai tiếng.

      Tiết Chi Hải sau lúc lâu mới hỏi: “Ai?”

      Kế Diêu đáp: “Tiết thần y, là ta, Kế Diêu.”

      - “Chuyện gì?” mời vào, cũng ra mở cửa, cách cánh cửa lạnh lùng hỏi.

      - “Vãn bối cầu được viên đại hoàn đan, đối với nhất mộng đầu bạc có thể dùng ?”

      - “Đại hoàn đan dùng để bảo vệ tâm mạch, phải giải độc.”

      Kế Diêu tuyệt vọng muốn đem nhất phiến môn kia chém thành bột mịn, sau đó đem Tiết Chi Hải…Kế Diêu vốn là người hào sảng, chưa từng hận bất kỳ ai, mà tại, nỗi oán hận của như sóng biển dậy sóng. Tiết Chi Hải là đầu sỏ gây nên, nhưng ông ta cũng là người duy nhất có thể giải nhất mộng đầu bạc. thể chọc giận ông ta, chỉ hy vọng ông trời có mắt vào thời khắc cuối cùng có thể xoay chuyển tình thế, mà nay, cơ hội đó cũng chỉ có mình Tiết Chi Hải làm được. chỉ có nhẫn nại, chờ đợi.

      đứng ở ngoài cửa phòng, nửa buổi cũng thể dẹp mâu thuẫn trong lòng.

      Cửa phòng đột nhiên mở ra.

      - “Cả đời ta, đều nghĩ về giải dược của nhất mộng đầu bạc, đáng tiếc, có rất nhiều dược thảo đều tuyệt tích. phải vì ai, chính là thiên ý.”

      - “Dược thảo gì, ta tìm.”

      - “Ngươi tìm thấy.”

      Cửa đóng lại, chỉ còn mảnh trăng thê lương.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 50.1: Thành thân

      Kế Diêu ở trong phòng mất ngủ cả đêm, biết Tiểu Từ có ngủ được ?

      Tang Quả cũng an bài ba người ở cùng chỗ, mà để bọn họ tự sắp xếp ba gian khách phòng. Trong phòng tràn ngập mùi hương dược thảo, có chút giống hương vị ở Đào cư. Tiểu Từ từng , để dược thảo trong phòng có thể làm cho tinh thần người ta an bình trấn định. Nhưng là, chẳng có chút nào buồn ngủ, tâm loạn như ma, biết những dược thảo Tiết Chi Hải là cái gì, vì sao lại võ đoán thể tìm được?

      Dược vương cốc rất lạnh, cũng là núi, nhưng có những ôn tuyền thủy khí dày đặc như ở Cẩm Tú sơn, khắp nơi tràn ngập hàn khí lạnh thấu xương.

      Tiết Chi Hải ở trong phòng rất ít ra. Kế Diêu hận thể mỗi ngày đến hỏi lần xem có tiến triển gì , đáp án tất nhiên đều là ánh mắt xem thường. Kế Diêu từ chưa từng bị chế nhạo, nén giận, dù vậy cũng phải bám trụ.

      Như Tiểu Chu , Tang Quả xác thực so với lúc mới gặp ôn hòa hơn rất nhiều, đối với ba người cũng coi như chu đáo, bất quá thường phân phó hai người lên vách núi hái thuốc cho nàng, hoàn toàn có ý cảm tạ, coi như việc hiển nhiên.

      Mỗi lần, Kế Diêu cùng Tiểu Chu lên vách núi giúp nàng hái thuốc. Tiểu Từ và Tang Quả đều đứng ở phía dưới chờ đợi.

      Tang Quả khép chặt vạt áo, xa xa nhìn về phía hai bóng người, có chút hoảng hốt đối Tiểu Từ : “Kỳ , ta rất hâm mộ ngươi.” Sau đó, im lặng nữa.

      Tiểu Từ sửng sốt, nghĩ ra chính mình mệnh trong sớm tối, có cái gì hâm mộ, muốn hỏi nàng, theo ánh mắt nàng nhìn lại, tầm mắt nàng rơi người Kế Diêu! Tiểu Từ im lặng cúi đầu, trong lòng chợt động.

      Ai cũng ngờ, ngày, Thư Thư thế nhưng lại xuất ở dược vương cốc.

      từ phương xa tới, mặt đất để lại những dấu chân, chậm rãi đến, nhìn Tiểu Từ. Tiểu Từ nhất thời quá mức ngoài ý muốn, khẽ cười cười, nhưng lại thốt nên lời.

      Ánh mắt như trước, sâu xa cùng phức tạp, cũng vội vã mở miệng, gắt gao nhìn nàng, gần như có chút tham lam.

      Nàng cảm thấy chính mình bị nhìn lâu, có chút được tự nhiên. Mà đối với chỉ như cái chớp mắt, muốn phải dài hơn.

      Nàng bị nhìn chăm chú suýt nữa muốn tránh, Thư Thư thế này mới thấp giọng : “ ngờ ở nơi này tình cờ gặp lại nàng.” khí lành lạnh mà khô ráo, từ trong miệng thở ra từng làn khói trắng, làm cho khuôn mặt trở nên mơ hồ.

      - “Ân, ta cũng nghĩ tới.”Tiểu Từ chuyển tầm mắt, nhìn thấy Kế Diêu, thở phảo nhõm hơi.

      Kế Diêu giật mình, mỉm cười : “Thư công tử, lâu gặp.”

      Thư Thư quay đầu cười cười: “Cũng tính là lâu lắm, Tiết thần y có ở đây ?”

      - “Có.”

      - “Vậy xin cáo từ trước, ta tìm có việc gấp.” chắp tay sau đó rời .

      Kế Diêu cùng Tiểu Từ nhìn theo bóng lưng , hẹn mà cùng : “Thực khéo, cư nhiên lại gặp .”

      Tiểu Từ : “Ta có chuyện muốn với chàng, con dấu kia, ta cho .”

      Kế Diêu cười: “Con dấu đó vốn là của nàng, nàng muốn tặng cho ai cũng được.”

      Tiểu Từ ngược lại có chút sầu lo: “Ta chỉ sợ lấy con dấu kia làm cái cớ, khơi mào chiến , đó chính là lỗi của ta.”

      Kế Diêu trầm ngâm lát : “Thư Thư nếu muốn làm hoàng đế, nhất định dùng trí.”

      Tiểu Từ gật đầu: “Chúng ta đốt chậu than , nơi này lạnh.”

      - “Hảo.” Kế Diêu nắm tay nàng trở lại phòng, đóng tất cả các cửa, bưng lên chậu than. Hai người dựa vào nhau, nhìn ngọn lửa, cảm giác ấm áp.

      - “Kế Diêu, chúng ta trở về . Nơi này có ôn tuyền.” Kỳ , khắc nàng nghe Tiết Chi Hải có giải dược, bắt đầu có ý định rơi . Nhưng đối mặt với Kế Diêu, nàng đành lòng phá vỡ ảo tưởng của , vì thế cùng ngày lại ngày. Nàng rất nhớ Dao Trì, nơi duy nhất thuộc về bọn họ, đơn sơ lại như tiên cảnh.

      Kế Diêu gấp gáp : “Chờ chút, mùa xuân chúng ta liền trở về.”

      Còn có mùa xuân sao? Tiểu Từ dám tiếp, nhìn ngọn lửa nháy mắt cháy bùng lên, có sức sống như vậy.

      Ban đêm, Kế Diêu đứng trước cửa sổ, cảm giác được khí lạnh lẽo mang theo chút ướt át, ở trong núi hai năm, biết, hẳn là có mưa hoặc là tuyết.

      Nàng nhớ mình ngày đó tỉnh lại là vào khoảng thời gian nào, chỉ nhớ đập vào mắt là bầu trời đầy tuyết. Cho nên, chỉ cần tuyết rơi, có nghĩa ngày nàng ra gần trong gang tấc. chưa bao giờ sợ hãi tuyết rơi như vậy, sợ nó đến đây.

      Nhất thời, bi ai cùng cực khiến phát điên. cầm lấy trường kiếm ra vườn. Lưu quang kiếm pháp thi triển, quang ảnh như tia chớp, quỷ mị, xuất thần nhập hóa. có chỗ phát tiết áp lực cùng tuyệt vọng, cứ kiếm chém lung tung, khắp nơi mảnh bừa bãi.

      - “Nơi này cũng phải nhà của ngươi.”

      Đột nhiên thanh lạnh lùng vang lên. Kế Diêu thu tay, quay đầu nhìn lại.

      Tang Quả thân áo lông cừu màu trắng, đứng dựa vào thân cây. thấy biểu tình của nàng, cũng muốn nhìn.

      - “ có lỗi.” Kế Diêu hít sâu hơi, tính rời .

      - “Ngươi đợi chút.”

      - “Tiết nương có gì phân phó?”

      - “ phải phân phó, là giao dịch.”

      - “Ân?” Kế Diêu sửng sốt, nàng cùng có cái gì giao dịch?

      - “Nhất mộng đầu bạc có lẽ có thể giải. Ngươi nếu như cùng ta thành thân, ta hết sức thuyết phục tổ phụ cứu nàng.”

      - “Ngươi cái gì?” Trường kiếm trong tay Kế Diêu rơi xuống, khuôn mặt đóng băng, thanh sắc nhọn vang lên.

      - “Ta , chỉ cần ngươi lấy ta, có lẽ nàng có thể cứu.”

      Cảm giác mừng như điên đánh úp lại khiến nghĩ được gì khác, chỉ cảm thấy điều kiện này quá mạc danh kỳ diệu. gấp giọng : “Ngươi biết , ta chỉ thích nàng.”

      - “Ta biết. Thế nhưng ngươi thích nàng, có giải dược, nàng chết. Ngươi suy nghĩ chút, giao dịch này có khả thi ?”

      Kế Diêu lâm vào nghi hoặc cùng thống khổ: “Ngươi vì sao muốn như vậy?” Chẳng lẽ nàng thích ? xác định. Tâm của đều đặt ở người Tiểu Từ, chưa từng chú ý đến nàng, càng biết nàng rốt cuộc có ý gì khi đưa ra giao dịch như vậy.

      Tang Quả nhàng : “Ta hâm mộ nàng, có thể có người như vậy đối với nàng, bất luận sinh tử.”

      Kế Diêu cười khổ, trầm giọng : “Ta chỉ đối với nàng, mới như vậy.”

      Tang Quả thở dài: “Ta miễn cưỡng ngươi. Ngươi suy nghĩ kĩ rồi trả lời ta. Quân tử nhất ngôn, thể thất tín. Ngươi nghĩ xong, cứ tới tìm ta.”

      Vạt áo vừa động, Tang Quả phiêu phiêu rời .

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 50.2: Thành thân

      Giờ phút này biết Kế Diêu có tâm tình gì, vừa mừng như điên vừa bi ai hỗn loạn đan xen, thân thể trận nóng trận lạnh. Nàng chăng? Tiểu Từ có thể cứu? Điều kiện là phải thành thân với Tang Quả?

      Nếu phải làm giao dịch như vậy để cứu Tiểu Từ, kết quả, lấy người thương, nàng mắt thấy lấy người khác. và nàng chắc chắn đều sống bằng chết.

      Nhưng là, giao dịch này lại có sức dụ hoặc lớn như thế, lớn đến mức sống bằng chết cũng cam tâm tình nguyện thử lần. Nhưng phải như thế nào mở miệng với Tiểu Từ? Chỉ sợ nàng thà rằng chết cũng nguyện ý.

      cứ như vậy ngơ ngác đứng chỗ, biết qua bao lâu, thẳng đến khi những bông tuyết đầu tiên đậu ở trán .

      Bông tuyết như muối, mang theo vị mặn, đọng lại bờ môi . Dần dần dưới chân từng mảng tuyết bao trùm. Trước mắt là trời tuyết, mê man mờ mịt.

      rốt cuộc cất bước, chuỗi dấu chân dài tới ngoài phòng Tang Quả. Trong phòng có đèn, phía trước cửa sổ có bóng người.

      cách cánh cửa ảm đạm : “Ngươi ?”

      - “Đúng, ngươi nếu tin, cũng cần đáp ứng, ta , miễn cưỡng. Còn nếu, ngươi đáp ứng rồi, liền được đổi ý.”

      có chút xác định, yên hỏi: “Tiết thần y phải có giải dược sao?”

      - “Hôm qua có, có lẽ hôm nay có, hôm nay còn sống, có lẽ ngày mai chết.”

      Lời của nàng giống như chưởng đánh thẳng vào ngực . Hôm này còn sống, có lẽ ngày mai chết. Tiểu Từ…

      - “Ngươi vì sao phải làm như thế. Ta mặc dù lấy ngươi, trong lòng cũng chỉ có nàng.”

      - “Ta mặc kệ tâm của người khác, ta chỉ quan tâm chính mình.” Nàng lạnh nhạt trả lời, ngoài cửa sổ bóng người chớp động, mở cửa.

      - “Ngươi nguyện ý sao?” Nàng thẳng tắp nhìn lại. Ánh mắt như đao như kiếm, đâm sâu vào nội tâm .

      - “Hảo.” gian nan phun ra chữ, tựa hồ tim phổi bị vét sạch, trống rỗng.

      Nàng có đường sinh cơ, hẳn nên mừng như điên, nhưng loại vui sướng này bao gồm quá nhiều thống khổ, đem niềm vui nén chặt, trĩu xuống. đứng ở bên ngoài phòng Tiểu Từ, thể nâng bàn tay lên gõ cửa.

      Nên như thế nào cho nàng? Đột nhiên như vậy, khó tin như vậy, thể giải thích, chỉ có con đường.

      cứ như vậy ở trước phòng nàng đứng đêm, thẳng đến khi vang lên tiếng mở cửa. Tiểu Từ vừa thấy , chợt kinh ngạc nhảy dựng.

      - “Chàng làm sao vậy?”

      Kế Diêu biết làm sao mở miệng, chính là ngơ ngác nhìn nàng, rạng mây hồng như thế từng xuất hai gò má nàng, tô đậm thêm xoáy lúm đồng tiền. Mà gần đây chỉ có sáng sớm rời giường mới thấy. Da thịt của nàng vốn rất trắng, tại trắng đến nỗi cơ hồ trong suốt.

      Nàng kéo vào phòng, đưa đến bên chậu than. Đốt thêm chút lửa, tro tàn ở dưới, còn sót lại chút ấm áp.

      Nàng đem tay chậu than, bàn tay lạnh lẽo gần như có độ ấm.

      Nàng vội hỏi: “Chàng làm sao vậy?”

      Kế Diêu nhìn ngón tay gầy của nàng bao trùm lấy bàn tay to lớn của , ngay cả nhìn thẳng vào mắt nàng cũng có dũng khí. Mặc dù trong lòng tự hỏi đêm, tìm lý do thoái thác, giờ khắc này mở miệng, lại có chút gian nan.

      - “Tiểu Từ, nếu là, nếu là ta lấy người khác, bệnh của nàng tốt lên. Nàng có nguyện ý ?” cơ hồ từng chữ ra, dám nhìn nàng.

      có tiếng động, ngay cả tiếng hít thở cũng đều có. nóng nảy, vội nâng mi mắt, nhìn thấy dao động trong ánh mắt nàng, nhu tình nhìn .

      Hai người nhìn nhau lâu, đôi môi mỏng manh của nàng khẽ mở, thấp giọng : “Ta nguyện ý.”

      kinh ngạc, ngờ nàng có thể bình tĩnh đáp ứng như thế.

      - “Ta, Tang Quả , nếu ta lấy nàng, nàng thuyết phục Tiết thần y chữa khỏi cho nàng.”

      - “ vậy chăng?”

      Kế Diêu hốc mắt đột nhiên đỏ. nắm chặt tay nàng: “Ta, ta thể cự tuyệt, cho dù nàng gạt ta, ta cũng vô pháp cự tuyệt. Ta tin tưởng là . Nàng cũng tin tưởng, được ?”

      Nàng ôn nhu cười: “Được. Ta tin tưởng.”

      có chút kinh ngạc vì phản ứng của nàng, có bi thống, cứ như vậy vân đạm phong thanh nghe theo cùng chấp nhận.

      ôm nàng vào lòng, cúi đầu tựa vào bả vai nàng. Áo bông dày che khuất hơi thở của nàng, có cảm giác quen thuộc. có chút sợ hãi, vòng ôm càng chặt.

      - “Tiểu Từ, nàng có biết tâm ý của ta…” được, cũng biết giờ phút này mọi lời đều còn ý nghĩa.

      - “Ta cái gì cũng đều biết. Ta có thể sống, có thể thấy chàng, cũng chính là hạnh phúc, nhất định phải gả cho chàng.”

      Trong lòng chua xót cơ hồ muốn rơi lệ, giọng thầm: “Ta buông tay nàng, vẫn chiếu cố nàng.”

      Tiểu Từ : “. Ta chỉ muốn xa.”

      Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, thấp giọng : “Chàng xem, tuyết rơi, vận khí của ta tốt. Đây chính là hy vọng từ trong chỗ chết sao?”

      được lời nào, tuyết rơi ngừng, biến thành lông ngỗng bay đầy trời.

      - “Chàng với nàng, chàng đồng ý.” Tiểu Từ thúc giục , bàn tay đặt ở trước ngực khẽ đẩy. Bàn tay hạ xuống tim, nhịp đập rất chậm, tựa hồ cố giấu bi thương.

      Kế Diêu đứng lên, mạnh mẽ mở cửa phòng. Tuyết theo gió bay vào, dừng đầu tóc cùng bờ vai . vội vàng rời .

      Tiểu Từ nhìn qua khung cửa số mặt sân đầy tuyết, khóe môi cười cười.

      Tang Quả hiển nhiên vô cùng kinh ngạc khi thấy Kế Diêu có câu trả lời nhanh như thế: “Ngươi nguyện ý? Ngươi hối hận!”

      Kế Diêu thần sắc lạnh lùng: “Ta nguyện ý, chỉ cần ngươi chữa khỏi cho nàng.”

      Khóe miệng Tang Quả nhếch lên: “ nhất định, ta chỉ là hết sức, như vậy ngươi cũng nguyện ý?”

      - “Ta nguyện ý, chỉ cần ngươi hết sức.”

      Đôi mắt Tang Quả sáng ngời: “Tốt lắm, ngươi trước lấy ta. Hôm nay.”

      Hôm nay! Kế Diêu thống khổ chịu nổi, vẫn hy vọng vào thời điểm cuối cùng, nàng có thể thay đổi chủ ý.

      - “Ngươi vì sao nhất định phải như thế, cho dù ngươi thích ta muốn gả cho ta, ngươi cũng biết, trừ bỏ nàng, ta có khả năng thích người khác.”

      Tang Quả nhíu mày, nhìn , từng chữ từng chữ : “Ta cũng như vậy, thích người, cũng thích người thứ hai.”

      Cái loại khẩu khí dứt khoát này, thập phần ngang ngược.

      Kế Diêu hỏi: “Hôn của ngươi Tiết thần y chẳng lẽ hỏi đến sao?”

      - “ chỉ quan tâm đến nhất mộng đầu bạc. Chuyện của ta, tự nhiên do ta làm chủ. Hết thảy giản lược, hỷ phục có sẵn. Ngươi mặc vào cùng ta bái thiên địa là được.”

      Bộ dáng của nàng thực đạm mạc, nhìn ra có bao nhiêu vui mừng, chính là loại như trút được gánh nặng.

      Kế Diêu ứng thanh hảo, xoay người rời .

      Vừa ra khỏi cửa, thấy Tiểu Chu sững sờ nhìn , giống như người xa lạ.

      - “Các ngươi vừa rồi thương lượng cái gì? Ngươi thành thân với nàng?”

      - “Ân.”

      - “Ngươi điên rồi, Tiểu Từ làm sao bây giờ? Nàng là người của ngươi, ngươi sao có thể làm thế?” Quen biết hai mươi năm, Tiểu Chu chưa bao giờ tức giận như vậy, quyền cước đánh tới, Kế Diêu chống đỡ, tùy ý .

      - “Dừng tay!” Tang Quả quát lạnh tiếng: “ là phu quân của ta, nếu ngươi lại động thủ, lập tức cút khỏi nơi này.”

      Tiểu Chu dừng lại, chết trân tại chỗ, nhìn Tang Quả : “Phu quân của ngươi sao, có cái gì tốt? Ngươi cần đuổi ta, ta cũng muốn . Ta chính là khinh thường những người như vậy, giải thanh cao, thực ti bỉ!”

      ngoan hận trừng mắt với Kế Diêu, xoay người bước .

      - “Tiểu Chu!” Kế Diêu thống khổ hô tiếng, thấy bóng Tiểu Chu mất hút.

      Tang Quả tựa hồ hết thảy đều chuẩn bị tốt. Nàng lấy ra bộ hỷ phục, đặt ở tay Kế Diêu, sau đó : “Ngươi trước chuẩn bị, hồi đến phòng tổ phụ chờ ta. Ta cho tổ phụ, cũng phản đối.”

      có gì chuẩn bị, chỉ có loại cảm giác vào chỗ chết rồi sinh quyết tuyệt. Cúi đầu nhìn xuống, hỷ phục màu đỏ tiên diễm như máu, đặt ở trong nay nặng trĩu. cần biết đây là hỷ phục, chỉ coi như là loại linh dược, có thể cứu sống người nhất.

      Kế Diêu chậm rãi mở ra, đem hỷ phục qua loa mặc người. Hỷ phục nhưng lại dài ngắn, giống như vì mà làm. ra khỏi phòng Tang Quả, lập tức hướng về phía chính sảnh.

      Nửa đường, Thư Thư nhìn thấy , kinh ngạc dừng bước.

      - “Ngươi đây là?” nhìn hỷ phục người Kế Diêu, kinh ngạc thốt nên lời.

      Kế Diêu mặt chút thay đổi, lạnh nhạt : “Ta muốn cùng Tang Quả thành thân.”

      Thư Thư khiếp sợ thôi, lướt qua đầu vai Kế Diêu, chỉ thấy cuối vườn hoa, Tiểu Từ đứng ở cạnh cửa, quá xa, nhìn thấy biểu tình của nàng, thân ảnh đơn bạc giống như mảnh tuyết trắng, tựa hồ muốn theo gió cuốn .

      - “Kế Diêu, ngươi làm gì vậy, Tiểu Từ nhìn ngươi.” nhíu mày, xong lời cuối trong lòng vô cùng đau xót.

      Nàng nhìn …Kế Diêu kìm nén ý muốn quay đầu, lại chung quy thể khắc chế chính mình, chậm rãi xoay người, chậm rãi về phía nàng.

      Từng bông tuyết rơi xuống, che khuất tầm mắt của và nàng…

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Quyển hạ
      Chương 51.1: Động phòng

      Kế Diêu thân hỷ phục màu đỏ như ngọn lửa đỏ rực tới gần, thiêu đốt trái tim nàng. Khát khao hạnh phúc hóa thành tro tàn.

      Nàng nhìn càng ngày càng gần, hốc mắt giống như bị hàng vạn kim châm đau đớn khổ sở, sau mỗi châm đều chứa nước mắt, nàng cứ như vậy cố gắng chịu đựng, liều mạng bám trụ, giống như dùng hết khí lực toàn thân, mới có thể áp trụ dòng nước dâng lên trong lòng.

      Nàng dùng tia khí lực cuối cùng, muốn mỉm cười. Tưởng lưu lại trong lòng , trong mắt chút ánh sáng. Nàng muốn trong lòng chỉ có nàng, nhớ nàng, hoài niệm nàng. Lại muốn làm cho quên nàng, muốn có người khác đến làm bạn với . Tâm bị hai lực xé rách, tan vỡ. Phảng phất có thể nghe tiếng vang, có thể thấy máu tươi đầm đìa.

      từng bước đến gần, giống như trước đây, cùng nàng trùng phùng, lại giống như chỉ là gặp gỡ thoáng qua, bỏ qua kiếp này.

      Nàng cười, có chút run run. Vịn lấy khung cửa mới chống đỡ được thân thể lung lay sắp đổ của mình.

      dừng bước, ở khoảng cách này hỷ phục thực rất đẹp mắt, hồng tựa tịch dương, ráng chiều, mỗi mũi kim mỗi sợi chỉ đều có thể thấy ràng.

      - “Chúc mừng chàng.” Nàng gượng cười phun ra ba chữ.

      - “Nàng gì vậy, ta rất khó chịu.” Thanh của khàn khàn trầm thấp.

      nhìn nàng, tim như bị dao cắt. Giờ phút này, cùng người khác thành thân, có phải xem như phản bội ? Mặc dù bất đắc dĩ cũng xem như loại phản bội. Nhưng là, tình nguyện nàng hận , cũng chấp nhận việc nàng ra . Chỉ cần nàng còn sống, thế nào cũng nguyện ý.

      liếc nhìn nàng lần cuối cùng, kiên quyết rời , sợ trễ chút, tựa hồ sụp đổ mất. Ánh mắt nàng bi thương nhưng khóe môi vẫn cường ngạnh mỉm cười, làm cho thấy con đường trước mắt. Tuyết ở dưới chân, lộp bộp vang lên.

      Nàng rất muốn giữ chặt ống tay áo của , muốn vùi đầu trong đó, vất bỏ tất cả mọi giãy dụa, quên hết toàn bộ, chỉ giữ lại duy nhất giây phút này. Nếu , cũng thể là của nàng, vẫn nên để cho rời .

      rốt cuộc xoay người. Nàng giống như nghe thấy sâu trong đáy lòng tiếng thở dài.

      Nàng lẳng lặng nhìn theo bóng lưng , khóe môi nhếch lên nhưng giữ lại. cũng cứng rắn quay đầu, chỉ sợ nhìn nàng thêm khắc vô phương tiến về phía trước, vốn luôn dao động lại ngập nguy cơ, tia hô hấp của nàng cũng có thể kéo quay về.

      gian yên tĩnh tựa hồ có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi, giống như hơi nước thanh sạch tron trẻo trong ôn tuyền. Khi đó, và nàng, khuôn mặt như họa, tâm như minh nguyệt, trong mắt giống như gió xuân nhiễm màu xanh biếc của bờ ngạn Giang Nam. Mà giờ phút này, bông tuyết tung bay, tinh khiết mảnh, tựa như vùi lấp hết thảy. Là cái gì đem mọi thứ thay đổi? Sâu bên trong sớm định kết cục, chỉ để cho bọn họ khoảng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi.

      càng lúc càng xa, dấu chân chậm rãi bị tuyết che giấu, cuối cùng phục hồi khoảng sân bằng phẳng, cái gì cũng đều lưu lại. Giống như nàng, ở trong sinh mệnh của , chung quy chỉ là hành khất qua đường, lưu dấu vết.

      Nàng yên lặng nhìn dấu chân ngày càng mơ hồ, trơ mắt nhìn nó biến mất, nhưng cách nào thay đổi, giống như sinh mệnh chính mình, tựa hồ có thể nghe thấy thanh chảy xuôi trôi mãi, nhưng cách nào ngắn cản. Nàng thể nào oán hận.

      Thư Thư lướt qua Kế Diêu, đến trước mặt nàng. Trong lòng vô cùng phức tạp, có chấn động cũng có đau lòng, càng nhiều là do dự cùng mâu thuẫn.

      - “Rốt cuộc sao lại thế này?”

      - “Tang Quả chỉ cần thành thân cùng nàng, Tiết thần y hết sức cứu ta.”

      Thư Thư giật mình sửng sốt.

      Tiểu Từ nâng mi mắt, nhìn qua, bi thương cười: “Thư Thư, nhất mộng đầu bạc có giải dược, ta biết. Ngươi cũng biết. Tang Quả dùng cách này lừa , ta cũng vạch trần, bởi vì ta rất sợ đơn. Ta chung quy phải ra , Tang Quả thích , vậy ta tác thành cho nàng. Kỳ , Tang Quả cũng tệ, y thuật của nàng tốt lắm, khi còn sống nhất định khỏe mạnh.”

      Trong tay Thư Thư tầng mồ hôi, hít sâu hơi trấn định tâm tình. Mắt thấy nàng gần ngay trước mắt, trán ràng xuất từng bọt nước. Đột nhiên thân mình nàng dao động, ngã xuống.

      Thư Thư kinh hoàng đỡ lấy thân thể nàng. Hơi thở nàng mỏng manh, khuôn mặt gần như có nửa phần huyết sắc, ngay cả môi cũng trắng như tuyết! ý nghĩ đột nhiên xuất trong đầu , vội vàng đưa tay chạm lên da thịt nàng, lạnh lẽo đến thấu xương, đôi mắt nhắm chặt. Toàn bộ khuôn mặt tái nhợt trong suốt, như tuyết sắp hòa tan.

      - “Tiểu Từ, Tiểu Từ!” điên cuồng gào thét, lại sợ kinh động đến nàng, cánh tay ôm nàng run rẩy.

      Trong bóng tối có tia sáng bao quanh cơ thể nàng, vô hình vô dáng. Chưa bao giờ có cảm giác tự do thoải mái khiến nàng giống như lông vũ bay lên. Dần dần quên mọi ưu phiền đau đớn. Giữa mông lung xa xôi dường như có người khẽ hô Tiểu Từ, Tiểu Từ. Tiểu Từ là ai? Nàng tựa hồ rất quen thuộc lại có vẻ xa lạ, muốn quay đầu nhìn, cũng muốn suy nghĩ, như cũ chìm đắm trong khoảng của tự do, hướng về phía ánh sáng. Ánh sáng dần dần ràng, ranh giới kéo dài thành cây cầu. Bên cầu nở đầy những đóa hoa màu đỏ, nhiều đóa diễm lệ tươi đẹp vô cùng. khối đá lớn chắn ở đầu cầu, giữa biển hoa lẻ loi đơn độc.

      còn đường lui, chỉ có lên cầu. Bên cạnh khối đá hắc y nữ tử đứng lặng im, nhìn nàng đến gần, thần sắc bình tĩnh gợn sóng.

      “A Viên.” Nàng thản nhiên kêu tiếng, trong tay cầm chén canh.

      Nàng đột nhiên tỉnh táo lại, nàng phải A Viên, nàng là Tiểu Từ.

      - “Ngươi là ai, đây là nơi nào?”

      - “Ngươi tới tám lần, như thế nào còn hỏi?”

      Tiểu Từ sợ hãi : “Ta .”

      Hắc y nữ tử thản nhiên : “Ngươi lần ngoan ngoãn, nghe theo sắp đặt. Lần này, lại muốn ta hao phí tâm tư mới bằng lòng uống canh Mạnh Bà sao?”

      Tiểu Từ kinh ngạc nhìn nàng, lui về phía sau từng bước.

      - “Ngươi cái gì? Ngươi là , ta chết?”

      Nàng vô số lần giả định như vậy, nhưng vừa biết được cây cầu mình qua là cầu Nại Hà, nàng cảm thấy vô cùng sợ hãi và tuyệt vọng. , bước qua nơi này, uống xong bát canh Mạnh Bà, nàng vĩnh viễn nhớ , vĩnh viễn còn được gặp .

      Nước mắt tràn mi, nàng thấp giọng thào: “Ta muốn chết. Ta cùng Kế Diêu ở Tam Sinh tự trước phật tổ từng thề, muốn cùng cả đời nhất thế, ta muốn buông tay .” Nàng mặc dù thể gả cho , nàng chỉ cần có thể xa xa ngắm nhìn là được rồi. Cho dù hóa thành vì sao.

      Hắc y nữ tử thương xót nhìn nàng: “Lời thề như vậy, ngươi cũng phải lần đầu tiên hứa qua, ngươi đều quên, chính mình tự đến mà xem.” Nàng nhấc tay chỉ vào đá tam sinh, chỉ thấy khối đá đột nhiên trong suốt như gương, nhưng lại từ từ mở ra bức họa cuộn tròn. Đập vào mắt chính là biển nước đỏ đến chói mắt.

      Hắc y nữ tử ở phía sau nàng trầm giọng : “Thân thể ngươi ở nhân gian tại chỉ nhờ vào viên thuốc duy trì tâm mạch cùng hơi thở. Sống chết bây giờ chỉ ở ý niệm của ngươi. Ngươi xem qua kiếp trước của ngươi và , nhất định buông tha kiếp này. Kiếp sau của ngươi tốt đẹp hơn rất nhiều. cần khăng khăng mực, cần vướng bận tha, chính ngươi nhìn. Xem rồi quyết định.”

      Nàng ở bả vai Tiểu Từ vỗ hai cái, Tiểu Từ đột nhiên cảm giác thân mình chấn động, dường như bị cuốn vào bức họa cuộn tròn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :