1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Châu Viên Ngọc Ẩn - Thị Kim (66 chương + 5 PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 44.1: Ly biệt

      – “Kế Diêu, ngươi đóng cửa lại, để cho ta ngủ giấc được ?” Tiểu Từ cách tấm lụa mỏng thấp giọng , thanh mệt mỏi xa cách.

      Kế Diêu bất đắc dĩ, cũng biết những lời giải thích của vừa rồi nàng có nghe vào . nhàng đóng cửa lại, ở hành lang đứng lặng lát, ngẫm nghĩ cuối cùng cảm thấy có điểm kỳ quái, trực tiếp tìm Thư Thư.

      Thư Thư vẫn xuất thần, vuốt ve quân cờ trong tay, lâu hạ xuống.

      – “Thư công tử.”

      Thư Thư gật đầu: “Mời vào.”

      – “Tiểu Từ dược vương cốc, đường , có tốt ?”

      – “Tốt lắm.”

      – “ có phát sinh chuyện gì?”

      – “ có, ngày đó thuận lợi trở về, suôn sẻ hiếm có.”

      – “Đa tạ.” Kế Diêu thất vọng rời . Nghi hoặc trong lòng vẫn tiêu tan.

      Ánh mắt Thư Thư xuối theo bóng lưng Kế Diêu, ngẫm nghĩ, đột nhiên trong lòng rối loạn, lập tức đứng dậy gặp Tang Quả.

      Mặt trời xuống núi, ánh hoàng hôn luồn qua khung cửa sổ, trong phòng mờ mịt, làm cho Tiểu Từ cũng vô pháp giả ngủ, nàng rất sợ bóng tối, khiến người ta tuyệt vọng sợ hãi.

      Nàng thắp ngọn nến. Trải giấy, mài mực.

      Bút lông chấm mực, lâu dừng ở giấy.

      Cuối cùng viết xuống hai chữ “Kế Diêu”, sau đó rốt cuộc viết tiếp được.

      Cửa phòng mở, Kế Diêu đẩy cửa bước vào.

      – “Thấy đèn sáng, ta biết ngươi tỉnh.”

      Tiểu Từ vội vàng buông bút lông, vo tròn tờ giấy.

      Kế Diêu căng thẳng, đuôi lông mày nhíu chặt, bước tiến đến, nhanh như chớp cướp lấy viên giấy trong tay Tiểu Từ. Tiểu Từ muốn đoạt, cánh tay giơ lên đỉnh đầu, sau đó mở ra. cao như thế, nàng từ bỏ cúi đầu .

      Kế Diêu hô hấp dồn dập, hung tợn : “Ngươi viết thư cho ta? Ngươi cuối cùng vẫn tin ta? Muốn lưu lại thư lời từ giã rời ?”

      Tiểu Từ phủ định, ánh mắt trước sau vẫn nhìn .

      Kế Diêu càng thêm buồn bực, hơi thở gấp gáp.

      – “Tiểu Từ, ta biết ngươi giận, nhưng là ta cũng nàng có gì. Ở trong lòng ta, ai cũng bằng ngươi. tại, tương lai ta chỉ có ngươi. Ta chỉ muốn cùng ngươi thành thân, thiên trường địa cửu.”

      Thiên trường địa cửu? Lòng của nàng đau nhức cơ hồ co rúm vào chỗ.

      – “Tang Quả đáp ứng rồi, ngày mai theo chúng ta lên đường. Chúng ta mau chút trở về thành thân, được ? thu thanh , trầm thấp dễ nghe, mỗi chữ mang theo vui mừng cũng khát khao.

      Tiểu Từ hít sâu hơi, cố lấy dũng khí, cứng rắn : “Ta muốn thành thân.”

      Kế Diêu kinh ngạc hỏi lại: “Ngươi cái gì?”

      – “Ta, tại muốn thành thân.”

      – “Vì sao?”

      – “Bởi vì, bởi vì, ta là muốn khắp nơi du lịch, thưởng ngoạn phong cảnh, danh sơn đại Xuyên, yên vũ Giang Nam, cũng muốn xem.”

      Kế Diêu cười, là tiểu nữ nhi gia, chuyện tới trước mắt, cư nhiên còn lo lắng đến điều này, phân được nặng , dỗ dành nàng: “Thành thân xong, ta cùng ngươi .”

      – “, thành thân, mẫu thân ngươi nhất định cho ta xuất môn.”

      Kia cũng đúng, bà nhất định thúc giục bọn họ ở nhà sinh đứa , để bà ôm tôn tử.

      cười : “Chúng ta vụng trộm ra ngoài.”

      – “.”

      Kế Diêu kiên trì mất, cắn răng : “Chỉ cần ngươi cũng ta thành thân, cái gì ta cũng đáp ứng ngươi.”

      Nàng bất chấp, kiên quyết : “.”

      Kế Diêu đột nhiên khẩn trương hồi hộp, vẻ mặt của nàng giống như thẹn thùng, giống nũng nịu, chính là tình nguyện cùng khó xử.

      chỉ cảm thấy tâm như treo lên: “Ngươi rốt cuộc vì sao?”

      Nàng nửa ngày , chỉ cảm thấy thời gian trôi chậm như cây đao từ từ người róc từng miếng thịt.

      Nàng rốt cuộc mở miệng: “Có lẽ, ta ít tiếp xúc với nam nhân nên mới thích ngươi, có lẽ, ngươi vốn dĩ thích hợp với ta. Thành thân quá vội vàng. Ta sợ về sau hối hận.” Nàng cắn răng trái lương tâm ra những lời này, nàng biết mình đả thương , nhưng hơn hết làm bị thương chính mình, mỗi chữ thốt ra cửa miệng, trong họng mơ hồ có máu tanh.

      Nàng dám nhìn thẳng vào mắt , hàm răng dùng sức, cắn lấy môi dưới…

      nhất thời cảm thấy toàn thân đều lạnh, chỉ có trong lòng hỏa nhiệt cháy hừng hực.

      Nàng cư nhiên có ý nghĩ như vậy. Chẳng lẽ những lời của nàng trước đây đều là hồ đồ biết gì, chẳng lẽ nàng cùng da thịt chi thân chẳng qua là tò mò?

      Hô hấp của dồn dập, thể ngăn chặn cỗ hỏa khí cũng phẫn nộ từ trong lòng dâng lên, phóng ra tầm mắt, hung hăng nhìn nàng, muốn đem nàng hòa tan.

      Khuôn mặt của nàng vẫn như cũ điềm tĩnh xinh đẹp, lông mi dài ở dưới mi mắt run rẩy, để lộ ra chút bất an.

      hung ôm cổ nàng, cuồng loạn hôn xuống. Trong mắt lửa cháy rừng rực, như hỏa thiêu đốt. ôn nhu cẩn thận, bá đạo mãnh liệt, như con mãnh thú bị thương, tuyên cáo giữ lấy cũng xâm lược.

      Nàng phản kháng, muốn thoát ra khỏi cánh tay . càng thêm phẫn nộ, cánh tay như tinh thiết chi cung, đè chặt vòng eo của nàng.

      Nàng ở dưới chà đạp của khẽ run rẩy, vô lực kháng cự, đổi lại càng mãnh liệt trả thù. muốn trừng phạt nàng, muốn thức tỉnh nàng.

      Hương vị ngọt ngào quen thuộc như trước, mỗi tấc da thịt của nàng đều làm cho mê luyến đến khắc cốt, khát vọng dùng cả đời dài chậm rãi nhuộm sương, cử án tề mi cầm sắt hài hòa, đều là những thứ mà tôn thờ, quyết hối hận. Vậy mà nàng vừa rồi câu “có lẽ” hai câu “có lẽ”. thể chấp nhận hai chữ “có lẽ” phát ra từ miệng nàng, càng thể dễ dàng tha thứ nàng cứ như vậy lâm trận bỏ chạy.

      càng thêm điên cuồng, tưởng lấy chinh phục mà phục.

      nghĩ tới nàng lúc đầu kháng cự sau lại đột nhiên bộc phát nhiệt tình, so với càng cuồng nhiệt. Nàng nhiệt liệt đáp lại , ngón tay trúc trắc mà nhiệt tình, luồn vào trong ngực , vuốt ve vết sẹo.

      Quần áo tẫn tán, nhất thời hỗn độn.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 44.2: Ly biệt

      đem nàng đặt ở bàn, lá thư bị đè nặng dưới thân, phong thư chỉ có hai chữ.

      Ánh nến lập lòe, đem toàn thân nàng nhiễm chút sắc màu nhu hòa, da thịt trắng như tuyết, tựa như ánh trăng đẹp nhất.

      Thủy tiên dưới ánh trăng nở rộ, tóc dài như nước, bồng bềnh dưới ngón tay .

      lần đầu tiên nhìn nàng ràng hết thảy, tất cả đều tốt đẹp, giống như ánh mắt dã thú nhìn thịnh yến của mình. Nàng chưa bao giờ nhiệt tình cùng lớn mật như vậy, cơ thể phối hợp với từng động tác của , lửa cháy thêm dầu.

      thể khắc chế điên cuồng, bởi vì hai câu kia của nàng, dường như từng thời từng khắc nhắc nhở , nàng thuộc về . mới biết được, nguyên lai nàng ở trong lòng bén rễ sâu như vậy, nếu muốn nhổ ra, chính là tan nát cõi lòng.

      Thân thể nàng mềm mại trơn bóng giống như cây cỏ dưới trận cuồng phong, mặc sức xòe ra đung đưa thoe gió.

      Nghiên mực bàn, bút giấy toàn bộ rơi đầy đất, quan tâm, vừa nghĩ đến nàng vừa rồi muốn ly khai, hung hăng xâm chiếm, đem nàng giam cầm ở trong người. Quyết tách ra.

      ôm lấy nàng, đặt ở giường.

      Thế dời núi lấp biển vẫn như cũ cuộn trào mãnh liệt, dường như muốn thiên hôn địa ám mới bằng lòng bỏ qua.

      Nửa đêm, chỉ có trăng non trời.

      Cánh tay giữ lấy eo nàng, chân đặt ở đùi nàng, giống như vẫn còn chưa đủ, đem tóc nàng cùng kết vào chỗ.

      – “Ngươi còn dám như vậy lần nữa, ta cho ngươi ba ngày thể xuống giường.” ở bên tai nàng hung tợn uy hiếp.

      Khí lực toàn thân của nàng đều bị cướp , chỉ có bi thương trong lòng cách nào xóa tan. Ngay cả nửa năm thời gian cũng thể cam đoan, nàng như thế nào đáp ứng , cuộc sống của còn dài, bên cạnh thiếu mỹ nhân như ngọc giang hồ tiêu dao, năm tháng tĩnh hảo, bản thân nàng mệnh trong sớm tối, làm sao có thể nhẫn tâm khiến đau khổ?

      Nàng mâu thuẫn thống khổ đến cực điểm, vẫn là nên ích kỷ chút, theo đuổi khoái ý ngao du sơn thủy cùng , dùng hết thời gian cuối cùng bên cạnh ? Hay là nên nhẫn tâm chút, làm cho nhất thời thống khổ, để rời ? Nàng nên cảm thấy may mắn nàng, hay khiến cho hận nàng, quên nàng?

      thấy nàng đáp lại, nhất thời tức giận, nhắc nhở: “Ngươi trở thành nữ nhân của ta, quyết thể thay đổi thất thường, nay Tần mai Sở. Muốn hối hận, quá muộn rồi, nếu còn trêu chọc ta, ta quấn lấy ngươi cả đời. Về sau ngoan ngoãn làm Kế Vân thị.”

      Kế Diêu xong “Kế Vân thị”, đột nhiên ý thức được mình có chút sơ suất, lo lắng Tiểu Từ truy vấn. Lại thấy nàng chuyện. Tay nàng chỉ đặt ở ngực cẩn thận vuốt ve, bàn tay nho miệng vết thương dừng lại lâu.

      – “Ngươi nhớ ta sao?” Nàng đột nhiên hỏi câu, hơi thở ôn nhuyễn phun ở trước ngực . vừa thương vừa buồn cười.

      – “Ta làm sao có thể nhớ nàng. Ngươi mỗi ngày đều ở trước mắt ta.”

      Nàng từ từ thở dài, sau lúc lâu : “Ta ở ngực ngươi, để lại vết sẹo.”

      – “ phải ngươi, là Cao Túc.”

      Nàng tăng thêm ngữ khí: “Là ta.”

      Kế Diêu nở nụ cười: “Hảo, là ngươi, vậy ngươi như thế nào bù lại?”

      – “Ta suy nghĩ.”

      – “Ngươi từ từ suy nghĩ, ta vội.”

      – “Được.”

      rốt cuộc ngủ, nàng chậm rãi ngồi dậy, cẩn thận cởi bỏ kết tóc. ngẫu nhiên cảnh giác động động đuôi long mày, nàng liền dừng lại.

      Nút thắt rốt cuộc rời ra, nàng nhàng rời giường, mở gói đồ của mình, lấy ra con dấu của Lâm Hạm. Nàng từng nghĩ có ngày nhất định phải ở người ấn dấu ấn của chính mình.

      Nàng cầm lấy con dấu, nhớ đến vết thương trước ngực .

      Nàng lẳng lặng đứng ở bên giường, nhắm mắt lại cũng có thể tìm được vết sẹo đó, nàng lại chung quy làm được. Về sau, khi nhìn thấy vết thương trước ngực hẳn nhớ đến nàng , nếu có nữ nhân khác ỷ ôi trước ngực hỏi đến vết thương này, cũng nhớ tới nàng đúng ?

      Tâm tình chua xót từ trong lòng dội thẳng đến tim, tới chóp mũi, tới hốc mắt, hóa thành giọt nước trong suốt. Nàng còn đủ sức nhìn tiếp nữa. Bàn tay phất lên, ở trung lượt sương mù.

      Trời hửng sáng, Tiểu Chu mở cửa, bị hù sợ. nghĩ tới sớm như vậy người đến gõ cửa phòng lại là Tiểu Từ.

      Phản ứng đầu tiên của chính là hỏi: “Kế Diêu làm sao vậy?”

      Tiểu Từ cười cười: “ ngủ. Ta vào trong thành chuyến, ngươi lát nữa đem thuộc này vào cho .” Nàng đưa ra gói thuốc bột, sau đó xoay người rời .

      – “Ngươi có chuyện gì, ta giúp ngươi làm.”

      – “ được, là việc của nữ nhân.” Tiểu Từ cúi đầu, bước tiếp.

      Tiểu Chu ngượng ngùng đứng lại, nhìn theo bóng lưng gầy yếu của nàng.

      Tiểu Chu rửa mặt chải đầu xong, chạy đến phòng Kế Diêu. Kỳ quái là, cư nhiên vẫn còn chưa tỉnh. Tiểu Chu đồng tình đến bên giường, thầm nghĩ, đêm qua nhất định là hao tổn sức lực giải thích, xin khoan dung, ai. Đáng thương Kế thiếu hiệp.

      Mặt trời lên cao, Kế Diêu vẫn tỉnh, Tiểu Chu thế này mới cảm thấy kỳ quái, vội vàng đem thuốc bột cho uống.

      Kế Diêu tỉnh lại thấy , ngạc nhiên hỏi: “Ngươi sao lại vào đây?”

      – “Là Tiểu Từ đưa dược bảo ta cho ngươi uống.”

      – “Nàng đâu?”

      – “Vào trong thành.”

      Kế Diêu có chút lo lắng, rất nhanh bật dậy khỏi giường, vừa nâng mắt liền thấy bàn có phong thơ.

      nhất thời hoảng hốt, dự cảm bất hảo giống như khi cùng người ta giao thủ vô tình cảm thấy sát khí. vội vàng lấy thư, nhanh chóng mở ra.

      Tiểu Chu mắt thấy Kế Diêu sắc mặt tái nhợt lạnh lẽo, trang giấy mỏng ở tay run rẩy, vội vàng hỏi: “Kế Diêu, chuyện gì?”

      Kế Diêu biểu tình thống khổ mà lo lắng, đôi môi mím chặt. cắn chặt khớp răng, nên lời. lâu sau, mới chậm rãi mở miệng: “Nàng , nửa năm sau gặp ta ở Định Châu. Nếu sau nửa năm nàng trở về, kêu ta cần chờ nàng.”

      – “Dấm chua của nàng cũng quá lớn .” Tiểu Chu thốt lên.

      Kế Diêu lắc đầu: “Nàng có tâm . Vì sao cho ta biết. Ta muốn tìm nàng.”

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 45.1: Thành toàn

      Kế Diêu lòng nóng như lửa đốt, vội vã thu thập hành lý dẫn ngựa. Tiểu Chu theo phía sau , vội la lên: “Ta thay ngươi đuổi theo nàng, ngươi hảo hảo ở lại để Tiết nương giải hết độc trong người, bằng sớm muộn gì cũng có chuyện.”

      Kế Diêu lắc đầu. Tiểu Từ có võ công, nàng trời sanh tính đơn giản, lại có dung mạo khuynh thành. Vừa nghĩ đến nàng mình độc lai độc vãng, chỉ cảm thấy trận rét run, dường như có vô vàn hiểm nguy vây quanh nàng. thể im lặng, thể thong dong, càng thể kéo dài thời gian chở giải độc xong mới tìm nàng.

      nhảy lên ngựa, đột nhiên trước mắt tối đen, thẳng tắp từ lưng ngựa ngã xuống.

      Tiểu Chu cực kỳ hoảng sợ, chạy lên nâng dậy, hướng về trước viện điên cuồng gào thét: “Tiết nương mau tới! Thư Thư!”

      Tang Quả cùng Thư Thư bị Tiểu Chu làm cho kinh động, trước sau từ trong phòng ra.

      Tang Quả vài bước chạy tới, thấy Kế Diêu nằm mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, dưới vành mắt mơ hồ có hắc tuyến. Nhất thời trong lòng quýnh lên, ngón tay áp lên mạch đập .

      Sau lát, ngón tay thu về, đối Tiểu Chu : “Ôm trở về phòng.”

      Thư Thư cùng Tiểu Chu trăm miệng lời hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”

      Tang Quả : “ người dư độc chưa sạch, vừa rồi cấp hỏa công tâm, độc khí dội ngược. Phải lập tức châm tiêu độc.”

      Vào phòng, Tiểu Chu cời bỏ y phục của , Tang Quả xuất ra ngân châm bắt đầu thi trị. Lại phân phó Tiểu Chu: “Mau mài mực, hồi ta đơn thuốc.”

      Tiểu Chu ứng thanh hảo, bắt đầu mài mực.

      Thư Thư liếc mắt thấy Tiểu Chu cởi bọc đồ người Kế Diêu xuống đặt bàn, vội hỏi: “Các ngươi phải ? Tiểu Từ đâu?”

      Tiểu Chu dậm chân : “Là bởi vì Tiểu Từ lời từ biệt, Kế Diêu mới cấp hỏa công tâm muốn đuổi theo nàng.”

      – “Tiểu Từ rồi?” Thư Thư nhịn được đề cao giọng, sắc mặt ngay lập tức trắng bệch.

      Trong lòng hoảng loạn, mạnh mẽ tự trấn định bản thân, hai bước đến trước bàn, nhấc bút lông quệt vào nghiên mực Tiểu Chu mài.

      Tiểu Chu ngạc nhiên hỏi: “Ngươi viết phương thuốc?”

      Thư Thư lời nào, tay nâng lên, sau vài nét bút, Tiểu Chu phát Thư Thư phải viết chữ, họa cư nhiên là hình dáng nữ tử. Thêm vài nét bút, khuôn mặt người đó sinh động lên giấy, chính là Tiểu Từ.

      Tiểu Chu kinh dị nhìn Thư Thư, trố mắt thôi.

      Thư Thư ném bút lông, cầm lấy bức họa Tiểu Từ, đối Tiểu Chu : “Kế Diêu tỉnh, ngươi cho , ta tìm Vân đại nhân, hỏi thăm thủ vệ cửa thành, hẳn biết Tiểu Từ đại khái về hướng nào. Ta khoái mã đuổi theo. Ngươi trông chừng , nhất định phải để giải hết độc, nếu , hậu quả thể lường được.”

      – “Hảo, hảo, chủ ý này hảo.” Tiểu Chu vội vàng đáp ứng. U Châu có bốn cửa thành, trừ bỏ phương hướng Yến quốc, đúng là biết Tiểu Từ theo hướng nào.

      – “Tang Quả, Kế Diêu giao cho ngươi. Trở về cảm tạ.” Thư Thư kịp nhiều lời, giao phó xong, xoay người liền bước nhanh ra khỏi phòng.

      Tang Quả khẽ giương mắt, nhìn chút góc áo ở cạnh cửa cọ qua, giật mình. chưa bao giờ thất kinh như thế, luôn giữ gìn dáng vẻ của chính mình, y phục có chút bẩn liền lập tức muốn đổi. Mà góc áo kia dính hai vệt mực, cứ như vậy nhìn mà . Nàng khẽ cười, ánh mắt sâu kín mà buồn bã, quay đầu nhìn về phía Kế Diêu.

      Kế Diêu giữa trưa tỉnh lại, vừa mở mắt chính là dương quang chói mắt trong phòng. Từng hạt bụi ở ánh sáng di động, bay lả tả, rơi, tụ.

      Tiểu Chu chờ lâu, thấy tỉnh lại, chạy nhanh múc chén thuốc bưng đến.

      – “Nhanh uống thuốc.”

      Kế Diêu ngồi dậy, vẫn là đầu váng mắt hoa, toàn thân mệt mỏi. đẩy chén thuốc tay Tiểu Chu, thanh khàn khàn : “Chúng ta lập tức .”

      – “Thư Thư mang theo bức họa Tiểu Từ tìm rồi. Ngươi yên tâm, chắc chắn có biện pháp đưa Tiểu Từ trở về. Ngươi bây giờ độc còn chưa giải hết, chỗ nào cũng được.”

      Kế Diêu miễn cưỡng chống đỡ, dứt khoát muốn đứng dậy.

      – “Ngươi nếu còn cậy mạnh, nhất định chưa đến cửa ngã hôn mê.” thanh lạnh lùng vang lên.

      Tang Quả nhíu mày đứng ở trước cửa, chậm rãi bước vào. Nàng tiếp nhận chén thuốc trong tay Tiểu Chu, đưa tới trước mặt Kế Diêu.

      – “Uống .” Giọng của nàng trầm thấp mà nghiêm khắc, thần sắc luôn luôn đóng băng dẫn theo ba phần tức giận, lại có chút ý tứ uy hiếp.

      Kế Diêu yên lặng uống thuốc, tính xuống giường. Tang Quả bất động thanh sắc chắn trước mặt .

      – “Tiểu Chu, ngươi trước ra ngoài, ta có vài lời muốn với .”

      Tiểu Chu tò mò ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

      – “Ngươi để ta giải hết độc. Ta cho ngươi Tiểu Từ vì sao ra lời từ giã. Ngươi nhất định muốn biết lý do . Ngươi cho dù tại đuổi theo nàng, cũng thể từ trong miệng nàng hỏi ra chữ. Nhưng ta lại biết.” Nàng chữ chữ chậm rãi , mỗi chữ đều nện vào lòng Kế Diêu, ngẩn ra, ánh mắt sáng nhìn chằm chằm Tang Quả. Nàng lại im bặt, thêm lời nào nữa về Tiểu Từ.

      – “Ta là y giả, hận nhất chính là bệnh nhân bỏ dở nửa chừng.” Nàng ném câu, xoay người mở cửa, đưa lưng về phía Kế Diêu : “Nếu ta là nàng, ta cũng rời .”

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 45.2: Thành toàn

      Nàng biết, phía nam chính là Kinh thành. Khoái mã rong ruổi khắc dừng lại. Nàng biết Kế Diêu nhất định đuổi theo. Cho nên nàng thể nghỉ khắc, cũng thể dừng lại. Gió táp vào mặt đến mở mắt ra được, hốc mắt sinh đau, nàng cũng thèm để ý, bởi vì có thể mượn cơ hội rơi lệ.

      Từng đồng cỏ ở phương bắc nối nhau trải dài, hoặc gió khô nắng rát, hoặc hoang vu cát vàng. Con đường nhìn ra điểm cuối, như đời người biến hóa. đường nàng đều qua. Đến khi hân hoan ngọt ngào ràng trước mắt, tựa hồ mỗi thân cây mỗi cây cỏ đều tiếp xúc, chứng kiến qua. Mà bây giờ đường chỉ còn đơn mình nàng.

      Giữa trưa, ánh nắng gay gắt làm cho người ta hoa mắt.

      Ven đường có quán trà nho , có vài người ngồi thưa thớt. Nàng miệng khô lưỡi nóng, đành phải xuống ngựa, nghĩ nhuận nhuận cổ họng.

      Ánh mắt của những người trong quán trà đều dừng ở người nàng, cứ như bị phơi nắng giữa trưa hè, thấy trước mắt dòng suối ngọt, ngọn gió mát. Da thịt trắng như tuyết nhiễm hạt bụi, vẻ mặt nhàn nhạt. Quán trà đơn sơ yên tĩnh càng làm tôn thêm vẻ xuất trần của nàng.

      Nàng giật mình đối với những ánh mắt tìm tòi xem như để ý, tâm nặng nề mà ngồi xuống, thản nhiên gọi ấm trà.

      hồi tiếng vó ngựa dồn dập từ xa đến gần, người ngựa phóng về trước quán trà. Đột nhiên tiếng hí dài vang lên, vó ngựa dừng lại.

      – “Tiểu Từ.” Người đó từ ngựa phi thân xuống, như đạo quang ảnh, nháy mắt đứng ở trước mặt nàng, che ánh mắt trời chói chang.

      Nàng thản nhiên liếc mắt nhìn , lại rủ mắt xuống, tựa hồ biết .

      Nàng thả xuống vài đồng tiền, ra khỏi quán, xoay người lên ngựa.

      – “Tiểu Từ.” biết phải mở lời như thế nào, cái gì, chỉ là đau lòng gọi nàng, tựa hồ tất cả ngôn ngữ đều bị nén lại ở cuống họng, tìm được lời nào diễn tả hết tâm tình của lúc này. Trong lòng đều là bi thương.

      Tiểu Từ lấy ra dải lụa, che kín mặt, chỉ lộ ra đôi mắt cùng mái tóc đen.

      yên lặng theo phía sau ngựa của nàng, nhìn mái tóc đen bóng bay lên như mây.

      Đột nhiên, Tiểu Từ ghìm dây cương, quay đầu đối Thư Thư lạnh lùng : “Ngươi muốn cái gì, ta liền cho ngươi.”

      Trong miệng tràn đầy vị đắng, vô số lời đều thể xuất khẩu, chỉ biết im lặng chăm chú nhìn.

      Nàng cứ như vậy lặng yên chờ đợi, oán hận, ánh mắt nhìn trong suốt mà thông thấu, giống như khám phá hồng trần.

      lâu sau, mới chua xót : “Tiểu Từ, phải như nàng tưởng.” biết câu này căn bản thể xóa bỏ được mọi hiểu lầm, cũng tiêu tan được suy đoán của nàng, càng cách nào biểu đạt được tâm tình của . Nhưng là, câu mà muốn nhất, chính là câu này.

      Khóe môi của nàng lên nụ cười chế giễu: “Thư Thư, kỳ ngươi sớm biết ta là nữ nhi của Tiêu Dung, ngươi sớm biết rằng ta trúng nhất mộng đầu bạc. tại nghĩ lại, ngươi ra đối với dã a đầu như ta vốn có hứng thú, ngươi sai Tiểu ngọc xem xét thân thể của ta, chỉ là muốn nhìn xem ta có hay ký giống như Mộ Dung Trực, cuối cùng, ngươi muốn cái gì?”

      Tầm mắt nàng dừng ở đôi mắt thâm thúy của , tựa hồ tìm tòi nghiên cứu nội tâm .

      – “Ta cho ngươi.” Giọng của nàng ôn nhu giống như dỗ đứa . Giống như bố thí, giống như nhìn ra, giống như giải thoát.

      im lặng gì, chính là đau đớn nhìn nàng, bị câu của nàng đả thương. Đúng vậy, nàng đúng. xác thực sớm biết hết thảy, nắm trong tay hết thảy, duy nhất dự đoán được cũng vô pháp nắm trong tay chính là tâm của chính mình. Nàng hiểu lầm sâu đậm, còn nhiều thống khổ. gian giảo xảo trá, ra tay tàn nhẫn, ngay cả thứ thế nhân nghĩ cũng dám nghĩ đó cũng dám mơ tưởng. Đối với chất vấn của nàng, nhưng lại thúc thủ vô sách, á khẩu trả lời được.

      thể nhận, thể . Người đơn thuần như nàng làm sao có thể lý giải hết con người . có khi tình nguyện nàng sợ , hận , như vậy mới có thể nể mặt tiếp tục làm tiểu nhân, cứng rắn cướp đoạt, giữ lấy. Nhưng nàng lại , nàng thản nhiên tha thứ cho , khẳng khái thành toàn . muốn như thế nào?

      – “Ta, cái gì cũng cần.” trái lương tâm ngược lại kế hoạch nhiều năm của mình, chỉ cảm thấy lập tức phải làm như thế, về sau phải hối hận.

      Tiểu Từ cười cười, lắc đầu: “Thư Thư, trước kia ta chưa từng nghĩ tới vấn đề, chính là nhân sinh khổ đoản. Chỉ cảm thấy, có rất nhiều chuyện từ từ rồi đến. tại, thời gian của ta còn nhiều, vật ngoài thân, ở trong tay ta cũng dùng được. Ngươi trăm phương ngàn kế tiếp cận ta, thử ta, quyết phải vì như nữ thường tình. Ngươi phải người như vậy. Có lẽ trước kia ta hiểu lầm ngươi là người xấu. Khoảng thời gian ở U Châu lại kiềm được có vài phần kính trọng. Ngươi có hùng tâm có mưu lược, cũng thực nhẫn tâm. Độc của Mộ Dung Trực, nếu ta đoán sai, cũng là do ngươi hạ. Sau ngươi lại giúp đỡ , để cho cảm kích chịu ơn cứu mạng của ngươi. Cho nên, kế hoạch của ngươi, vốn là thiên y vô phùng, làm sao có thể vì người mà gián đoạn? Ta nguyện ý thành toàn cho ngươi, chỉ mong ngươi đáp ứng ta việc. Giúp ta mời Tang Quả đến đây.”

      Thư Thư trong ngực đau nhức. Nàng đúng, kế hoạch của giống như sơi xích dài, các mắt xích liên kết với nhau, tìm cách nhiều năm, đem mỗi chi tiết đều là ngàn tư vạn lự. Nàng chính là quân cờ trong đó, điểm. Mà tại, hết thảy đều như dự đoán ban đầu. Sợi xích dài, phải đứt ở chỗ nàng, là đứt ở trong lòng .

      – “Thư Thư, ngươi cần theo ta, muốn cái gì, ta cho ngươi.” Nàng thản nhiên thở dài tiếng, ngữ khí mệt mỏi.

      lắc đầu, kiên quyết : “Nàng theo ta trở về , đợi nàng.”

      Nàng nhàng lắc đầu, dung nhan như bầu trời xanh chút gợn, quyết tuyệt mà lạnh nhạt.

      – “Thư Thư, ngươi chừng nào nghĩ ra, cho ta biết. Nhất định phải nhanh lên. Ta biết chính mình khi nào chết, hẳn là lúc bầu trời đỉnh Cẩm Tú sơn đầy tuyết . Ngươi biết , dưới chân núi mới cuối thu, đỉnh Cẩm Tú sơn bắt đầu có tuyết, tuyết kia, rất đẹp.”

      Nàng nhàng xong, ngữ khí nỉ non, tưởng tượng đến lúc từng bông tuyết lạc lạc xuống bàn tay nàng.

      Đột nhiên, nàng cười rộ lên, tươi đẹp dịu dàng, khóe môi đỏ bừng cong cong hình trăng non, lại giống như thanh đao cắm sâu vào lòng .

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 46.1: Lựa chọn

      Thư Thư thèm nhắc lại, chính là yên lặng theo phía sau nàng. Tiểu Từ hoàn toàn bận tâm đến tồn tại của , tùy ý đường cùng . Từ U Châu đến kinh thành, từ sáng cho đến tối mịt. Thư Thư hỏi nàng vì sao đến đó, chỉ lòng bồi ở bên cạnh nàng.

      Nàng đề cập đến Kế Diêu, cũng cùng Thư Thư chuyện. Chỉ là mỗi đêm trước khi ngủ, thản nhiên mỉm cười, hết sức chân thành hỏi: “Ngươi còn ?”

      Thư Thư bị nàng tra tấn đến gần như phát điên. Gần thể, xa thể, thể, chẳng còn cách nào. Từ khi biết nàng, chưa bao giờ cảm thấy thất bại như thế này, tựa hồ tất cả là báo ứng. Tình chi chữ, tất nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cho dù giang sơn như họa, hùng cái thế, cũng thoát nổi chữ tình.

      Tường thành cao vút ngay trước mắt, con đường tấp nập người qua lại. Tiểu Từ vào thành, lẫn vào trong dòng người. Kinh thành phồn hoa, hồng trần mây khói, càng làm cho tâm nàng thêm hiu quạnh. Vạn trượng hồng trần chung quy cũng chỉ là hỉ nộ ái ố của con người, nàng sắp vô duyên.

      Giữa dòng người, nàng dừng bước, rốt cuộc mở miệng : “Thư Thư, nhất phiến môn ở nơi nào?”

      Thư Thư nhìn ra mục đích của nàng đến Kinh thành, cũng sớm đoán được phần nào. quá kinh ngạc, chính là thương cảm.

      thở dài, thấp giọng : “Nàng muốn biết cái gì, ta cho nàng.”

      Tiểu Từ nhướn đuôi lông mày, : “ ? Ngươi cái gì cũng ?”

      Thư Thư cười khổ: “Đúng. Những điều ta biết, so với nhất phiến môn kém.” trăm phương ngàn kế tìm hiểu hết thảy về Vân Cảnh và Tiêu Dung, tự nhiên cũng bao gồm nàng.

      Nàng khẽ cười cười: “ tốt, ta còn có thể tiết kiệm ít bạc đâu.”

      Thư Thư cười nổi.

      – “Mẫu thân ta, người ở nơi nào?”

      đường náo nhiệt phồn hoa, Thư Thư nhìn nàng, đột nhiên cảm thấy bốn phía tĩnh lặng tiếng động. Lòng bàn tay đều là mồ hôi, dây cương trong nay dính dớp trơn nhẵn, cơ hồ nắm được. biết nàng tất hỏi. Thực lại hỏi tới, chỉ cảm thấy như nhận được bản án tử hình, xiết bao tàn nhẫn.

      Tiểu Từ chăm chú nhìn , đợi được câu trả lời của , lẩm bẩm: “Người qua đời, có đúng ?”

      Thư Thư mở miệng thanh tựa hồ phải của chính mình, suy yếu mà mềm mại: “Làm sao nàng biết?”

      – “Ta đoán. Kế Diêu vội vã muốn cùng ta thành thân như vậy, gấp đến mức cư nhiên cầu Tang Quả. luôn cao ngạo thích cầu xin giúp đỡ của người khác, cũng thích cùng nữ tử dây dưa. Cho nên, ta rất kỳ quái, chợt nhớ đến phong tục của Định Châu, gấp gáp như vậy đại khái chỉ có nguyên nhân này. Ta đoán, mẫu thân hàng năm đều đến dược vương cốc phải bồi Tiết Chi Hải, người là muốn thử xem dược vương có hay chế tạo ra giải dược. Phần mộ ở dược vương cốc hoặc là chôn quần áo và di vật, hoặc là của đứa khác. Chính là cha mẹ muốn để cho người ta biết nữ nhi của bọn họ còn sống, che đậy tai mắt của người ngoài thôi. Mắt thấy mười năm chi kì sắp tới, mẫu thân khẳng định rất tuyệt vọng, người thể chịu được cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, người thể trơ mắt nhìn ta chết mà thể cứu, cũng giống như năm đó trơ mắt nhìn phụ thân chết mà có cách nào, người thể chịu đựng lần thống khổ như vậy, cho nên, người trước bước chờ ta, chờ chúng ta nhà đoàn tụ. Ngươi có đúng ?”

      Ánh mắt nàng buồn bã nhìn thẳng vào , giống như chứng thực. Thư Thư á khẩu trả lời được, hoảng hốt nhìn nàng.

      – “Ta cũng phải quá ngu ngốc. Rốt cuộc đoán đúng được lần.” Nàng cười khổ, cố nén nước mắt.

      Thư Thư lời nào để . có khi cảm thấy nàng đơn thuần đáng , có khi lại cảm thấy nàng thông minh làm cho người ta ngoài ý muốn.

      – “Được rồi, ngươi chính là thừa nhận. Ta đến kinh thành lần này, chỉ ôm chút ảo tưởng, hy vọng tìm được mẫu thân, có lẽ còn có hy vọng, nếu ngay cả mẫu thân cũng còn, như vậy, liền chặt đứt hoàn toàn ảo tưởng. Trong tay ta có rất nhiều bạc, ta xài như thế nào mới tốt đây?” Nàng lầm bầm lầu bầu, ánh mắt từ mặt dời .

      Thư Thư cơ hồ muốn điên. Nàng càng làm ra vẻ bình tĩnh, lại càng đau lòng.

      Mắt thấy ánh sáng lấp lánh trôi qua mắt nàng, gấp gáp muốn giữ lại: “Theo ta đến Họa Mi sơn trang được ? Ta tìm danh y khắp thiên hạ chưa trị cho nàng. Ta tin khắp thiên hạ chỉ có mình Tiết thần y là y thuật cao minh, nàng tin tưởng ta.”

      Tiểu Từ liếc mắt nhìn , cong cong khóe miệng: “Ta mới Họa Mi sơn trang. Ngươi là gì của ta. Về sau, ta biết ngươi, ngươi cũng biết ta.” Nàng tựa hồ giống như tiểu nương giận lẫy, bộ dáng hờn dỗi, hoảng hốt nhớ lại trước kia, Thư Thư khổ sở nhìn nàng, hận thể giữ chặt lấy nàng, để nàng mãi mãi lưu lại nơi đây, vĩnh viễn thể rời .

      – “Thư Thư, ta hỏi ngươi lần cuối cùng, ngươi rốt cuộc muốn cái gì? Ngươi nếu , còn cơ hội nữa.” Bộ dáng hờn dỗi của nàng đột nhiên biến mất, ánh mắt nghiêm túc nhìn .

      câu dừng bên môi, lại thể xuất khẩu. Nếu ra khỏi miệng chỉ sợ làm bẩn tình cảm tâm mà dành cho nàng, từ nay về sau muôn đời muôn kiếp thể trở lại.

      lắc đầu, ôn nhu nhìn nàng, dịu dàng : “Ta muốn phải đồ vật, nàng thừa biết, ta muốn cái gì?”

      Tiểu Từ đột nhiên sắc mặt đỏ lên, quay người bước .

      Thư Thư phen giữ chặt dây cương của nàng.

      – “Nàng nếu ở lại Họa Mi sơn trang, ta liền lập tức dùng bồ câu đưa tin, cho Kế Diêu nàng ở nơi này.”

      – “Ngươi!” Tiểu Từ tức giận quay đầu, dùng sức giằng lấy dây cương trong tay , hung tợn trừng mắt.

      – “Làm quân tử, thống khoái bằng tiểu nhân. Hừ.” Thư Thư cố ý nhìn nàng, lãnh nghiêm mặt, ôm cánh tay.

      -“ giống cha ngươi dạng lật lọng đằng làm nẻo, lần trước phải muốn làm quân tử sao?”

      Thư Thư giả bộ nghe thấy.

      Tiểu Từ thể nhịn được nữa, trơ mắt nhìn Thư Thư đoạt lấy dây cương trong tay mình, nắm hai con ngựa kéo .

      Nàng oán hận theo sau, tình nguyện. Người như có gì phải sợ, thầm nghĩ chính mình bây giờ chỉ ngồi đợi, thời gian cũng còn nhiều, nàng nhất thời chưa nghĩ ra làm cách nào vượt qua, cũng dám nghĩ. Thư Thư lại hết lần này đến lần khác lợi dụng điểm yếu uy hiếp nàng. Kế Diêu, chính là tử huyệt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :