Chương 5.1: Nụ hôn đầu tiên
- “Ta muốn dược vương cốc chuyến.” Tiêu Dung ném câu đầu tiên khi nhìn thấy Kế Diêu rồi rời khỏi Đào cư, vẻ mặt u ám.
Kế Diêu chưa kịp mở miệng, mắt thấy nàng ảm đạm im lặng rời , bóng dáng có chút độc tiêu điểu. Nàng tựa hồ trong lòng có tâm , bình thường rất ít cùng người ta lui tới, cũng hầu như xuống núi.
Chờ nàng trở lại rồi sau. Kế Diêu nhìn theo nàng, Tiểu Từ bên cạnh yên : “Ta cũng muốn .”
Gió núi thổi nhanh, tiếng sấm qua , hồi mưa xuân rơi xuống thấm đẫm lên rừng núi xanh biếc, núi sông được rửa sạch, sắc xuân thêm tươi sáng.
Kế Diêu ở trong rừng đào luyện nhuần nhuyễn ba mươi sáu thức lưu quang kiếm pháp, trong lòng cấp bách, kiếm của gần đây càng lúc càng nhanh, nhanh tựa hồ mỗi chiêu thức đều tùy tâm, tựa hồ kiếm có sinh mệnh. Ý nghĩ muốn tìm người luận bàn dần thôi thúc như ngọn lửa, ngày đêm đốt cháy .
– “Kế Diêu, ngươi giúp ta việc!” Tiểu Từ đứng bên gốc đào thản nhiên cười. “Mặt tựa hoa đào tôn thêm hồng”, câu này đột nhiên thoáng qua trong đầu .
Kế Diêu thu kiếm, đến trước mặt nàng.
Nàng chỉ vào thùng nước đen trong bếp: “Giúp ta khiêng vào trong phòng.”
Kế Diêu ân tiếng, lại hỏi: “Sư phụ rồi, ngươi vẫn phải ngâm nước?”
– “Sư phụ thân thể ta tốt.”
Kế Diêu nghẹn họng. Nàng ở trước mặt di nương nhu thuận nghe lời, nhưng là ở trước mặt có khi đùa giỡn thành quen, cũng biết vì sao.
Buông thùng gỗ, xoay người rời , thiếu chút nữa đâm vào nàng. Nàng cởi áo ngoài, chỉ còn nhất kiện quần áo bên trong, áo lụa mềm mại bị gió đêm thổi tung liền dán chặt lên người nàng, đường cong cơ thể dưới lớp vải như như .
Kế Diêu bên tai nóng lên, ánh mắt biết nên đặt ở đâu, nàng lại hết lần này đến lần khác chắn lối của . là dã a đầu ngây thơ biết gì, Kế Diêu hiểu sao có chút buồn bực, lại thể mở miệng , trước mặt nam nhân được cởi ngoại sam, dù cho người nọ có là sư huynh ngươi.
Hai ba khắc sau, Kế Diêu rốt cuộc kiềm chế được hỏi Tiểu Từ:
– “Sư phụ nàng khi nào trở về?”
– “ biết.”
có phần đau đầu, khắc có ý nghĩ vô pháp chậm trễ mà muốn xuống núi.
– “Ta muốn xuống núi.”
Tiểu Từ chấn động: “Ngươi muốn đâu?”
– “ khắp nơi, phiêu bạt giang hồ.”
lời ngắn gọn lưu loát, hào khí ngất trời. Tiểu Từ sững sờ tại chỗ. Có khi nàng nhất thời quên mất chung quy phải rời khỏi, có khi nàng ảo giác mình trở thành người nhà của . Hai năm chung sớm tối, nàng dần quen với tồn tại của , thói quen yên lặng nhìn bóng lưng . Hôm nay, rốt cuộc phải , cánh chim lớn, chỉ đợi vỗ cánh tung bay, vùng đất sơn dã, chung quy phải là nơi dừng chân của .
Thân thể nàng có chút vô lực, giống như mây trời trôi.
– “Ngươi thực phải sao?”
– “Đúng.” đón ánh mắt nàng, bắt đầu chà lau thiết kiếm, bóng dáng cao lớn, giống như bay về phía mặt trời.
Tiểu Từ chậm rãi rời khỏi Đào cư, bước chân vô định, thân xuân sam xanh ngọc trong gió khẽ tung bay, giống như lòng của nàng. Nàng mục đích, thẳng đến khi màn đêm buông xuống, chim mỏi mệt về rừng.
Đào cư, cây đèn dầu leo lét hắt qua khung cửa sổ ánh sáng mờ nhạt. yên lặng thu thập hành lý. Ánh sáng chiếu vào song cửa sổ, thân ảnh giống như chiếu thẳng vào lòng nàng.
Bóng cây lay động, tiếng gió rền vang, nàng đứng lẻ loi mình khuất trong màn đêm, rất muốn vào hỏi tiếng: “Ngươi có thể hay lưu lại?”
thổi tắt nến, rừng núi chìm vào yên tĩnh, chỉ còn những ngôi sao bầu trời, cùng vầng trăng sáng tỏ, nàng chung quy bước vào phòng .
đêm ngủ, nàng lại nảy sinh dũng khí, nếu hỏi, chỉ sợ cả đời nàng hối hận.
Trời đất mênh mông, con đường núi chìm trong sương sớm giống như dòng suối , uốn lượn trôi xa.
Nàng đứng ở đài trống trơn, thân thể bị che khuất trong bóng cây u. Đầu xuân thời tiết se lạnh, ngọn cây chim tước khẽ hót, tiếng hót trong trẻo véo von, mà lòng nàng lại xót xa lạnh lẽo
Trống trơn đài, danh như ý nghĩa, đúng là cái đài cao trống . Dưới đài cây cỏ tươi tốt, hoa nở hương. Chỉ có gốc cây hòe cao lớn đứng sừng sững bên cạnh đài, xem như là cảnh vật duy nhất. Thế nhưng, đài cao nằm con đường duy nhất ra khỏi Cẩm Tú trại. Nàng ở chỗ này chờ . Nàng từng có tâm nguyện, có ngày, cùng đứng trống trơn đài xem mặt trời lặn xuống Cẩm Tú sơn.
Giữa đám sương mù như lụa mỏng, thân ảnh tuấn lãng từ con đường vội vã đến.
dáng người phiêu dật như hồng, y phục màu trắng ở trong sương mù nhàng di động, phảng phất như tiên. Nắng sớm ràng, mảnh nhiều màu sắc từ xa đến gần, giống như bức họa chấm phá truyền thần.
lòng gấp rút lên đường, cũng phát sớm như vậy đài cao dưới bóng cây thấp thoáng bóng người.
Tiểu Từ nhìn dung nhan dần ra dưới nắng sớm, nhàng gọi tiếng: “Kế Diêu.”
cước bộ đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, lông mày cũng động.
Nàng ngưng mắt nhìn khuôn mặt bình tĩnh lạnh nhạt của , trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ, lại nhất thời cứng tại cổ họng, loạn thành đoàn, vội vàng biết bắt đầu từ đâu, lại càng biết làm sao để mở lời.
con ngươi trong suốt lạnh lẽo, giống như gió xuân, lẳng lặng nhìn nàng.
Sau lúc lâu, thấy nàng lời, chỉ ngây ngẩn nhìn , ánh mắt xa xăm u oán làm cho thực mất tự nhiên, dừng chút, hỏi:
– “Tiểu Từ, sớm như vậy ngươi ra đây làm gì? Ngươi biết là nữ tử phải cẩn thận khi xuất môn sao?”
là lo lắng cho nàng sao? Nàng nửa mừng nửa giận: “Kế Diêu, ngươi sớm như vậy xuất môn là muốn đâu?”
khoanh tay đứng thẳng, nhướn mày:
– “Tiểu Từ, ta muốn xuống núi, ngày hôm qua với ngươi rồi.”
quả nhiên ý quyết, Tiểu Từ trong lòng khỏi sầu khổ, có điểm lo lắng tìm lý do gượng ép: “Sư phụ có ở đây, liền lén lút xuất sơn, là hành vi của đại hiệp sao?”
– “Đại hiệp câu nệ tiểu tiết.”
thản nhiên đáp lại, hơi ngửa đầu nhìn thẳng nàng, mâu quang như núi rét lạnh tựa suối bao trùm lấy nàng. Nàng khẽ cắn đôi môi đào, từ trong sóng mắt của giãy dụa ra, thở ra hơi, nàng biết, hôm nay nếu , có lẽ vĩnh viễn trở lại, việc duy nhất nàng có thể làm là ở bên lâu thêm khắc.
– “Được, hôm nay ngươi đánh thắng ta, mới có thể xuống núi.” Kỳ thực, nàng bất quá là muốn kéo dài thời gian, nàng cho tới bây giờ chưa từng đấu lại , cho dù có nhượng nàng vài phần.
Kế Diêu buông trường kiếm trong tay, lạnh nhạt cười: “Được.”