1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Châu Viên Ngọc Ẩn - Thị Kim (66 chương + 5 PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 41.2: Chân tướng

      Ngoài cửa ban đêm gió lạnh cùng ánh trăng mê ly. mặt đất chỉ có cái bóng nho , giống như sợi dây lơ lửng vách núi, sợi dây sống sót, nàng có sao?

      Kinh sợ đến ngay cả nước mắt cũng có, chỉ là phát run. Nàng vội vàng ôm chặt cơ thể mình, trong đầu như ngựa thoát cương điên cuồng chạy, đem mười năm trí nhớ từng tấc từng tấc lên, xâu chuỗi, phân tích, đáp án cuối cùng sinh động, chỉ cách lớp giấy mỏng manh, nàng dừng ở phía trước, dám động vào.

      Tiêu Dung cho nàng ngân phiếu, số tiền lớn như vậy, để cho nàng trong vòng nửa năm xài hết.

      Ngày đó ở Họa Mi sơn trang, ánh mắt trước khi chia tay của người, đậm đặc thâm thúy như vậy, ở gương mặt nàng lưu luyến âu yếm rời.

      Dược thang ở Cẩm Tú sơn, cách ba năm lại phải ngâm lần.

      Cũng ép nàng luyện công, cũng bắt nàng học nữ công. Thậm chí tam tòng tứ đức cũng đề cập với nàng, chỉ để cho nàng vô ưu vô lo lớn lên.

      Trước bảy tuổi chút ký ức, trí nhớ có được ngày đầu tiên, chính là bầu trời đầy tuyết. Tuyết rơi dày đặc, trước mắt tràn ngập màu trắng xóa.

      Tiêu Dung ôm nàng, ngồi ở cửa Đào cư, phía sau là chậu than ấm áp.

      - “Tiểu Từ, ngươi xem, đó là tuyết.” Thanh của người mềm mại mà mơ hồ, giống như bông tuyết bay bay bầu trời. Y phục của người cũng là màu trắng, sắc mặt trắng, cả người giống như băng tuyết ngưng tụ thành, tĩnh bạch mà xinh đẹp. Ký ức này nàng vẫn luôn khắc sâu, mỗi khi tuyết rơi, nhìn bầu trời đầy tuyết, nàng lại nhớ đến, bởi vì đó là ký ức đầu tiên của nàng.

      Ngày hôm sau, tuyết ngừng, Tiêu Dung mang theo nàng xuống núi, ngồi xe ngựa ngày đêm đến nơi xa lạ, mua cỗ quan tài. Ở giữa hàng ngàn cây tùng bách, người mai táng vò tro cốt. Người dạy nàng như thế nào quỳ, như thế nào dập đầu. Nàng lúc ấy hiểu, chỉ mặt nghe theo, đối với Tiểu Dung có cảm giác thân thiết và ỷ lại. Bởi vì người đầu tiên nàng nhìn thấy khi tỉnh lại là người, được người ôm trong ngực, ngày đêm che chở.

      Chuyện cũ năm xưa, ấn tượng vốn nên nhạt dần, giờ phút này nhớ tới nhưng lại rất ràng, làm cho nàng kinh tâm động phách.

      Trở lại Cẩm Tú sơn, Tiêu Dung kiên nhẫn dạy nàng đọc sách tập viết, cũng thúc ép nàng, dạy nàng cách nhận biết dược thảo, hề bắt buộc, thậm chí vân khởi cứu thức nàng phải luyện vài năm mới thành, người nhưng lại rất vui mừng.

      Mười năm cho nàng xuống núi lây nhiễm hồng trần…Nguyên lai, là như thế.

      biết ngồi mặt đất bao lâu, nàng mới đừng lên, chân co lại tê cứng, giống như có vô số thứ cuộn chặt vào, nhất thời thể nâng bước, nàng cứ như vậy lặng yên bất động, thẳng đến khi cảm giác tê cứng dần dần tan .

      Thư Thư sáng sớm thức dậy, muốn xuống dưới lầu dùng điểm tâm, lại phát Tiểu Từ ngồi ở bên cửa sổ từ lúc nào. Nàng đưa lưng về phía ánh nắng, mái tóc đen như mực được vấn lên gọn gàng, bên cài cây trâm bạch ngọc, có vài sợi tóc ở bên tai nàng rơi xuống, ở dưới nắng sớm phảng phất giống như kim tuyến, lấp lánh đạm nhạt.

      Nàng tựa hồ cảm thấy có người tới gần, thực nhập thần, biết suy nghĩ cái gì. Thư Thư nhìn theo ánh mắt nàng, ngoài cửa là sạp hàng bán đồ chơi làm bằng đường.

      Thư Thư cười cười nhàng chạy ra, đến trước sạp hàng mua con ma hiến thọ. cầm đồ chơi nhìn về phía cửa sổ. Nàng vẫn là bộ dáng xuất thần, giống như nhìn thấy .

      Thư Thư vào khách điếm, đem đồ chơi làm bằng đường đặt ở trước mắt nàng.

      Tiểu Từ chậm rãi vươn tay, tiếp nhận. Ánh mắt chăm chú nhìn giống như xuyên thấu vào đồ chơi làm bằng đường, trong mắt có vô tận ôn nhu cùng thương xót.

      Thanh của nàng vẫn trong trẻo uyển chuyển, mà nay lại nghe có chút sâu thẳm nặng nề.

      - “Thư Thư, ngươi biết , thứ đầu tiên Kế Diêu mua cho ta chính là món đồ chơi làm bằng đường. Khi đó, ta chỉ mới mười lăm tuổi, lần đầu tiên đến Định Châu, lần đầu tiên nhìn thấy , lần đầu tiên nhận được lễ vật. nhiều lần đầu tiên, đều vào ngày đó.” Nàng ràng muốn cười, nước mắt lại vô thanh vô thức rơi xuống, đọng bàn tay nàng.

      Thư Thư giật mình, có muôn vàn cảm xúc rối rắm trộn lẫn, biết là tư vị gì. có chút kinh ngạc, vốn tưởng rằng nàng vui mừng, lại biết nàng vì sao rơi lệ. có chút ghen tị, nhiều lần đầu tiên như vậy, đều thuộc về Kế Diêu, thất bại, bỏ lỡ nhiều năm tháng như vậy, vô luận làm cái gì, tựa hồ đều bù đắp được, thời gian là kẻ địch mạnh nhất, thể lau , thể thay đổi, cũng thể quay lại.

      cầu thang vang lên tiếng bước chân nhàng, Thư Thư giương mắt thấy Tang Quả xuống.

      Thư Thư đối nàng cười cười, buông chén trà trong tay.

      - “Ngươi lớn như vậy, còn thích đồ chơi làm bằng đường?” Tang Quả nhìn thấy Tiểu Từ thần sắc trấn định như thường, vừa thấy trong tày nàng cầm đồ chơi làm bằng đường, dị thường kinh ngạc. Nàng đêm qua kinh hãi lắng nghe động tĩnh phòng bên cạnh, nàng nghĩ, Tiểu Từ biết mình trúng độc điên cuồng mà phát tiết, khóc rống lên, hoặc tuyệt vọng đến tìm cái chết.

      Nhưng là, cách vách lại yên lặng tiếng động, tại, sắc mặt nàng tuy tái nhợt nhưng trấn định. Ánh mắt nhu hòa như nước, chỉ là mang theo chút trong trẻo nhưng lạnh lùng đơn.

      Tiểu Từ cười cười: “Đồ chơi bằng đường rất đẹp, bất quá rốt cuộc cũng tan chảy.”

      Nàng thuận tay đặt đồ chơi làm bằng đường đặt lên đĩa. Tiểu nhị mang đồ ăn đến, ba người ăn qua loa liền lên đường.

      Thư Thư phía trước, Tiểu Từ chăm chú nhìn bóng dáng , yên lặng nhìn hồi lâu.

      Tang Quả xưa nay tính tình lãnh đạm, theo dược vương lại nhìn thấy nhiều cảnh sinh tử ốm đau. Biết Tiểu Từ trúng độc, nàng có an ủi, ngoài kinh ngạc lúc ban đầu chỉ có thương hại cùng tiếc nuối. Thiếu nữ xinh đẹp như vậy, biết khi nào héo tàn. Ông trời rất công bằng, cho nàng dung nhan tuyệt mỹ, lại dâng tặng phần trọn vẹn.

      - “Có thể cầu xin ngươi việc ?” Tiểu Từ bỗng nhiên thấp giọng .

      Tang Quả im lặng trầm ngâm.

      - “Chuyện của ta, đừng cho người khác biết.”

      Tang Quả nhếch miệng, lạnh lùng : “Ta mặc kệ chuyện của người khác.”

      - “Đa tạ.” Tiểu Từ bước nhanh lên xe ngựa, ôm gối ngồi ở góc, thần sắc mệt mỏi.

      Dọc đường , Tiểu Từ im lặng , gần đây càng thêm trầm mặc u uồn. Thư Thư có chút kỳ quái, chẳng lẽ là lo lắng cho Kế Diêu, hoặc là? dám nghĩ tiếp, lại nhìn Tang Quả, thấy nàng khôi phục bộ dáng đạm nhạt ngày thường.

      thoáng thả lỏng tâm tình, nhưng lại càng thêm thống khổ. Nhất mộng đầu bạc, mấy ngày gần đây khiến cho yên. từng thấy may mắn khi biết nàng trúng độc, có thể giúp ngày sau công khai chiếm lấy, nàng quả là quân cờ đúng nghĩa, dùng xong hoàn toàn biến mất, cần phụ trách cũng cần cảm thấy áy náy. Mà tại, cảm thấy trái tim mình như bị lăng trì đau đớn, thậm chí tưởng, cái gì cũng có thể buông bỏ, chỉ cần nàng còn sống.

      Đến U Châu, sắc mặt Tiểu Từ tốt hơn rất nhiều. Xuống xe ngựa, nàng liền vội vàng chạy vào đình viện. đoạn hành lang tựa hồ rất lâu, bầu trời mây kéo đến che lấp ánh mặt trời.

      Đẩy cửa phòng ra, Tiểu Chu vừa thấy nàng vui mừng bật dậy: “Ngươi trở lại, dược vương như thế nào?”

      Tiểu Từ trả lời câu hỏi của , nhào tới trước giường, nắm bàn tay Kế Diêu, vội hỏi: “ thế nào?”

      - “Cùng lúc ngươi giống nhau, bất quá, vết thương trước ngực tốt hơn rồi.”

      Tiểu Từ yên lòng, thở phào nhõm, đột nhiên chân mềm nhũn, đành quỳ xuống ngồi chân mình. Mặt đất lạnh lẽo, cái lạnh thấm sâu vào đầu gối, nàng dường như có đủ khí lực đứng lên, đành dựa sát vào mép giường.

      Thư Thư mang theo Tang Quả tiến vào. Ánh mắt hai người đều dừng ở mép giường có hai bàn tay đan chặt vào nhau, trắng nõn thon dài, cứng cáp mạnh mẽ.

      Tang Quả chân mày động đậy, trong mắt lên tia kinh hỉ.

      - “, ta hình như từng gặp qua.”

      - “Phải ?” Thư Thư tò mò hỏi.

      - “ lâu trước đến dược vương cốc. Còn dõng dạc răn dạy ta. Hừ.” Tang Quả bĩu môi, nửa cười nửa tức giận.

      Tiểu Từ nóng nảy, nàng còn mang thù .

      Thư Thư vội : “Trước chữa trị làm cho nhận lỗi.”

      Tang Quả đảo đảo mắt, từ trong tay áo lấy ra bộ ngân châm, thản nhiên hỏi: “Giải dược ăn vào?”

      Tiểu Từ gật đầu: “Đúng, sớm ăn vào.”

      - “Đem áo thoát.”

      Tiểu Từ đỏ mặt, trước mặt Thư Thư và Tiểu Chu cách nào động tay. Tiểu Chu phản ứng kịp thời đem áo Kế Diêu cởi ra.

      Tang Quả nhưng giống nữ nhi ngượng ngùng, sắc mặt như thường, tay cầm châm, nhanh như gió châm được hơn mười huyệt vị. Sau đó vê động mười cây ngân châm, dần dần da thịt dưới lỗ châm lên sắc đen.

      Ngân châm rút ra, máu đen cũng thuận theo chảy ra.

      - “Mười ngày sau liền tỉnh lại.” Nàng xong, ngón tay khẽ động, đặt miệng vết thương của Kế Diêu, Kế Diêu hôn mê cũng nhịn được cau mày. Tiểu Từ trong ngực tê rần, nhưng dám ngăn lại. Chỉ thấy Tang Quả sau khi ấn vào miệng vết thương của Kế Diêu, khóe môi hàm chứa ý cười.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 42.1: Thức tỉnh

      - “Thư Thư, đa tạ ngươi chạy chuyến mời đến vị thần tiên muội muội.” Tiểu Chu nhìn Kế Diêu, thực hưng phấn, lại đối Tang Quả thân mật cười cười.

      “Thần tiên muội muội” cụm từ này nguyên phát ra từ nội tâm, vừa nhìn cảm thấy nàng áo trắng như tuyết người đẹp như ngọc, cũng cảm kích nàng bôn ba đến cứu Kế Diêu, ý tứ hề lấy lòng. Mà Tang Quả nghe vào trong tai ngay cả phản ứng cũng có, tỷ như nữ nhi bình thường ngượng ngùng. bộ dáng tiêu sái đạm bạc, Tiểu Chu càng nhìn càng cảm thấy vị muội muội này quả là thần tiên.

      Thư Thư : “Tang Quả, dọc đường vất vả, ta dẫn ngươi nghỉ.”

      Tiểu Chu vội vàng hùa theo: “Thư Thư ngươi cũng vất vả. Cùng nhau nghỉ ngơi .”

      Cùng nhau nghỉ ngơi? Thần tiên muôi muội vẻ mặt nhất thời tức giận, làm hồng hơn chút bạch sắc, ôn nhu hơn nhiều, mang theo khói lửa trần gian.

      Thư Thư chậm rãi hành lang.

      – “Tang Quả, nhất mộng đầu bạc, vẫn có giải dược sao?” rốt cuộc sốt ruột ra. Kỳ đáp án sớm biết.

      Tang Quả lạnh lùng tiếng trả lời: “ có.”

      Thư Thư trong ngực thít lại, ngón tay siết chặt.

      – “Nhất mộng đầu bạc từng thiếu viên, là ngươi lấy sao?” Tang Quả đột nhiên hỏi.

      Thư Thư dừng cước bộ, quay đầu.

      Tang Quả sắc mặt ôn hòa, an tĩnh gợn sóng.

      Thư Thư cũng trả lời, chỉ : “Tuy rằng mẫu thân ta cứu ngươi, nhưng tổ phụ ngươi cũng cứu ta. Ta thực ra thiếu nợ ngươi càng nhiều, cho nên, ta muốn cảm ơn ngươi.”

      – “ cần cảm tạ ta. Ta đến, thấy người, biết chuyện, chuyến này rất có giá trị.”

      Tiểu Chu đóng cửa lại, đứng ở ngoài cửa thở phào tiếng, cũng muốn nghỉ ngơi, mấy ngày liền trong coi Kế Diêu, muốn ngã.

      Trong phòng trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng hô hấp nhợt nhạt của Kế Diêu. Tiểu Từ vươn ngón tay, ở khuôn mặt chậm rãi vuốt ve, từ chân mày, dọc đường đến đuôi lông mày, mày kiếm khí, mỗi khi tức giận nhíu chặt, lúc vui vẻ giương lên. Ngón tay dời qua mũi, chạm đến môi, ấm áp mềm mại, từng mạnh miệng với nàng, từng ngọt ngào hôn nàng, từng muốn thành thân với nàng, chỉ thiếu câu “Ta thích ngươi”.

      mu bàn tay rơi xuống giọt nước mắt.

      Ngón tay trượt xuống chút nữa, dưới cằm mơ hồ có chùm râu lún phún, làm da thịt có chút xanh xao. Ngón tay chạm vào có chút tê tê, nàng vuốt nhè , từng thân mật, từng quyến luyến, từng. Dừng lại chỉ chốc lát, ngón tay nàng đặt lên yết hầu , cũng có chỗ sợ ngứa, mỗi lần đánh lén đều bị bắt được, sau đó bị trả thù. Hai mắt nàng ngấn lệ, đột nhiên, Kế Diêu mở mắt.

      Trong lòng nàng trận mừng như điên, ngàn lời nghẹn cứng ở cuống họng, thể phát ra thành tiếng.

      Kế Diêu giơ tay nắm chặt bàn tay nàng, cười: “Lại đánh lén ta?”

      giống như trước đây, tức giận bừng bừng, tư thế oai hùng tuấn lãng, phảng phất mấy ngày trước thụ thương trúng độc chỉ như giấc mộng. Vài ngày này đối với chẳng qua chỉ là cái chớp mắt, nhưng đối với nàng, lại là chuyện sinh tử, khắc khắc gian nan. vẫn là , nàng lại phải là nàng, đối mặt là tuyệt vọng, lặng lẽ gặm nhấm nỗi đâu, người thấu hiểu.

      Cười rơi lệ, vẫn như cũ .

      thấy nàng ngồi ở chiếc ghế trước giường, tay nắm lấy nàng kéo lên, đặt ở người mình, bao bọc quanh nàng. Nàng nhìn lông mày run rẩy, vội vàng chống cánh tay ngồi dậy, vội hỏi: “Đè lên vết thương người?”

      thản nhiên cười: “ sao.”

      giọt nước mắt của nàng lại rơi xuống, dừng yết hầu , vừa lạnh vừa ngứa. vươn tay lao nước mắt khóe mắt nàng, bỡn cợt cười: “Ta xem có thể hay có nếp nhăn.”

      Nàng nghẹn ngào: “Ngươi suýt nữa hù chết ta.”

      Kế Diêu thu nụ cười, vẻ mặt nhận lỗi: “Ta biết. Kỳ nếu phải kiếm của ta đấm trúng cánh tay Mộ Dung Trực, đẩy tay áo thấy ký đó, ta quyết để bị thương. , lúc ấy, ta quá mức khiếp sợ.”

      – “Có thể ngươi bị lòa mắt, chó chẳng qua chỉ là vết bớt bình thường thôi.”

      Kế Diêu thận trọng hết mức: “Ấn ký kia của ngươi thực đặc biệt, ta thực thích, cảm thấy hẳn là độc nhất vô nhị, mình ta sở hữu.” xác thực nghĩ như thế, ấn ký mỹ lệ như vậy, chỉ có thể ở người Tiểu Từ mới đặc biệt kinh diễm.

      Tiểu Từ trong lòng đau xót, lại cưỡng ép mình nở nụ cười: “Ấn ký ràng là của ta, như thế nào do ngươi sở hữu?”

      – “Ngươi cả người đều là của ta.” bá đạo cười, cánh tay dùng sức ôm chặt nàng, Tiểu Từ liền ghé vào trước ngực

      hít sâu hương vị ngọt ngào của nàng, thấp giọng hỏi: “Ta mê man mấy ngày?”

      – “Sáu ngày.”

      Kế Diêu trong lòng tính toán, vội : “Ngày mai chúng ta . là đầu tháng.”

      – “Độc của ngươi còn chưa giải hết. Tang Quả phải châm mười ngày nữa mới được.”

      – “Tang Quả? Ngươi dược vương cốc?”

      – “Ừm, ta mới biết được ngươi nhận thức nàng.”

      – “Ta chỉ cùng nàng qua mấy câu thôi, ngươi ngay cả cái này cũng ăn dấm chua ?” Kế Diêu vẻ mặt nôn nóng, vội vàng giải thích.

      Tiểu Từ buông mi mắt: “Ân, là dấm chua, ngươi cũng chưa từng cho ta. Lúc nàng nhìn thấy ngươi, thực rất kinh hỉ.”

      Kế Diêu xấu hổ nhíu mày, hừ : “Nàng gặp người bệnh cần chữa trị, có thể thi triển y thuật cao minh, tự nhiên vui vẻ. Lương y như từ mẫu nha.”

      Tiểu Từ nâng đầu liếc mắt nhìn hừ : “ phải vui vẻ, là kinh hỉ!”

      – “Mắt ngươi quáng gà rồi.” Kế Diêu cẩn thận .

      Nàng kỳ là cố ý, chỉ vì che giấu.

      Kế Diêu thấy nàng im lặng, cười : “Chúng ta ngày mai lên đường, đường nhờ Tang Quả châm là được rồi.”

      – “Ân, ngươi dùng mỹ nam kế , xem nàng đồng ý hay đồng ý.”

      Kế Diêu đầu mồ hôi lạnh, vội kêu oan: “Ta là vội chạy về thành thân, chậm nữa chỉ sợ kịp.”

      – “Như thế nào lại kịp?” Tiểu Từ thấp giọng hỏi, trong miệng nghẹn đắng.

      – “Bởi vì…” Kế Diêu suýt nữa ra, lập tức đổi lại: “Ta chờ kịp, hoặc là như Tiểu Chu , vạn nhất…”

      cười ha ha, thực khát khao loại khả năng như vậy.

      Tiểu Từ xoay mặt, đem nước mắt lặng yên tiếng động thấm vào chăn. Xung quanh đều là hơi thở của , từng nghĩ cả đời đều có thể hít thở mùi vị này.

      Kế Diêu thấy nàng cúi đầu, nghĩ nàng e lệ, ngón tay nắm lấy cằm nàng.

      – “Ta muốn ngủ, ta buồn ngủ quá.” Nàng che miệng giả vờ ngáp cái.

      – “Mệt đến như vậy, ngáp cũng chảy nước mắt.” thương cười, còn có chút áy náy, để nàng đường phải bôn ba lo lắng.

      – “Về sau, làm ngươi lo lắng, ta cam đoan.”

      – “Hảo. Kế thiếu hiệp nhớ nhất ngôn cửu đỉnh.” Nàng quay đầu, vội vàng rời , lệ rơi đến muốn xé rách hốc mắt nàng, đau đớn chịu nổi.

      Đóng cửa lại, nàng rốt cuộc ở trong chăn phát tiết vô cùng vô tận nước mắt. Nỗi đau khôn cùng, đau thương tuyệt vọng như nước biển tràn qua, nhấn chìm nàng, bao giờ còn thấy được mặt trời.

      Nàng nên oán ai, nên hận ai? Còn hy vọng nào cho nàng? Còn cơ hội sống nào cho nàng?

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 42.2: Thức tỉnh

      Đêm mưa lại tới. Thời tiết U Châu vốn khô hạn, năm nay lại phá lệ mưa nhiều. Hết thảy đều là thiên ý sao? U Châu hiểm nguy được giải, loạt kế hoạch của Thư Thư đều thuận lợi được thực thi, tựa hồ toàn bộ đều suôn sẻ cách quá đáng, chỉ có nàng, đem hạnh phúc của nàng hoàn toàn đánh đổ, ngay cả chút vãn hồi đường sống cũng có.

      Tiếng mưa rơi phải là tí tách thanh u, mà là lã chã bàng bạc. Nàng lẳng lặng ngồi, cảm thấy màn đêm từng tấc đều bày ra thiên la địa võng, đem hạnh phúc của nàng mang chỉ còn lại đau thương thống khổ bao trùm. Cuối hành lang mơ hồ có vệt sáng đơn, giống như trong bóng đêm vô biên có chút hy vọng, chờ đợi nàng nghiệm chứng nghi hoặc cuối cùng.

      Cũng biết ngồi bao lâu, thẳng đến khi cầm cự nổi, nàng mới nặng nề vào giấc ngủ. Vô biên vô hạn ác mộng dây dưa, nàng đau khổ giãy dụa, thân mồ hôi lanh tỉnh lại. Trong phòng có ánh đèn, chao đèn đong đưa, chỉ có chút ánh sáng mông lung u ám.

      – “Ngươi làm sao vậy?” bàn tay ấm áp đặt trán nàng. Kế Diêu thương tiếc giúp nàng lau mồ hôi lạnh, trong lòng thực áy náy, làm cho nàng lo lắng, làm cho nàng bôn ba mệt nhọc, chưa từng thấy qua nàng tiều tụy như thế. Hôn mê tỉnh lại, đập vào mắt là dung nhan tái nhợt của nàng, giống như đỉnh núi tuyết Cẩm Tú sơn, mà ánh mắt trong vắt của nàng lại sáng ngời, tựa viên dạ minh châu lấp lánh trong màn đêm.

      – “Ta đưa cơm tới. Ngươi đói bụng chưa?” ôn nhu xong, đứng dậy bưng khay cơm đến bên giường.

      Nàng có khẩu vị, cũng muốn chuyện, thầm nghĩ nhìn .

      Ánh mắt chăm chú điểm: hy vọng xa vời.

      Nếu thời gian có thể đình trệ, có thể đem thời khắc ngắn ngủi này biến thành vĩnh viễn…

      đưa thìa cháo đặt ở bên môi nàng, nàng máy móc nuốt vào, ánh mắt phát lên ánh sáng dọa người.

      – “Ngươi làm sao vậy?” Kế Diêu cảm thấy thích hợp, mi tâm nàng nhíu chặt, nhất định có tâm .

      – “Đại khái là kinh hách quá độ.” Nàng tưởng đùa chút cho nhìn ra manh mối, lại nên lời vui đùa, ngữ khí thoải mái.

      – “Về sau có.” nghiêm túc giống như lời cam đoan.

      Đúng, về sau có nữa.

      Nàng hỏi câu hỏi muốn hỏi từ lâu: “Kế Diêu, ngươi thích ta ?”

      Kế Diêu dừng tay, nửa tức giận nửa buồn cười: “ thích, vì sao phải vội vã quay về Định Châu.”

      – “Có bao nhiêu thích?”

      Kế Diêu có điểm ngại ngùng, rầm rì: “Thích chính là thích.”

      – “ được, được như vậy.”

      muốn vò đầu: “Vậy phải làm thế nào?”

      Nàng thuận theo cũng buông tha: “Ngươi phải tự nghĩ biện pháp.”

      thực sầu não: “Ân, thích cũng phải đồ vật, làm thế nào đo đạc?”

      Nàng đưa ra ví dụ: “Tỷ như so với biển sâu? So với núi cao?”

      ăn ngay : “Hình như có.”

      Nước mắt của nàng lập tức rơi xuống. Trong lòng mâu thuẫn đem nàng lăng trì thành từng đoạn, nàng hy vọng thích ít chút, lại mong mỏi thích ngày càng nhiều. Nang hy vọng nhớ nàng, lại mong muốn sớm quên nàng.

      vội vàng xin tha: “Có, có được sao?”

      – “ được. Ngươi tốt nhất đừng thích ta.”

      – “Vì sao?”

      – “Bởi vì…” Nàng thể ra lý do kia.

      – “Ta tuyệt tốt, cũng rất ngốc nghếch rất ngốc.”

      Kế Diêu nhàng thở ra, cười: “Ngươi ngốc, ngươi ngay cả thông minh như ta cũng bị thu phục.”

      – “Đó là bởi vì ta luôn quấn quýt lấy ngươi, về sau ta quấn quýt lấy ngươi nữa.”

      Kế Diêu rất nhanh đáp tiếng: “Được.”

      Trong lòng nàng chợt lạnh, lại nghe tiếp: “Về sau ta quấn quýt lấy ngươi.”

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 43.1: Dấm chua

      Hôm sau, Tang Quả như cũ đến châm cho Kế Diêu, Tiểu Từ tận mắt thấy huyết chảy ra dưới cây châm tươi hơn rất nhiều so với lần đầu tiên, rốt cuộc chân mày giãn ra, khóe môi cũng lên nụ cười yếu ớt.

      Tang Quả thu châm, vừa nâng mắt, chỉ thấy Tiểu Chu và Tiểu Từ ánh mắt sáng quắc chú ý đến Kế Diêu, mà Thư Thư nhìn chuyển mắt, là Tiểu Từ. Nàng yên lặng sắp xếp ngân châm, xoay người ra khỏi phòng, đứng ở hành lang, nhìn ra ngoài vườn hoa, hồi lâu im lặng tiếng động.

      Kế Diêu sửa sang quần áo, trong lòng vội vàng hận thể ngay lập tức khởi hành, cách ngày Tiêu Dung qua đời, nháy mắt gần ba tháng, thể ở lại U Châu thêm ngày nào nữa, nếu biến thành cục diện thành thân với Tiểu Từ ở U Châu. thân là con trai độc nhất của Kế gia, lại tiền trảm hậu tấu nơi đất khách quê người bất hiếu, hơn nữa cũng đối với Tiểu Từ công bằng, thành thân là kiện quan trọng nhất trong đời của nữ nhân, càng muốn làm cho nàng nở mày nở mặt gả vào Kế gia.

      người ở trong phòng qua lại, ý niệm trong đầu ngày hôm qua đột nhiên ra. Trở về Định Châu vừa vặn ngang qua dược vương quốc, đưa Tang Quả về, đường thỉnh nàng châm cứu, như thế có thể tiết kiệm vài ngày thời gian, miễn cưỡng còn có thể kịp.

      Thế nhưng, Tang Quả phải là người dễ chuyện, nàng liệu có đáp ứng? Kế Diêu nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định thử lần.

      Tang Quả vừa thấy Kế Diêu, ngược lại có chút kinh dị.

      – “ thoải mái?”

      Kế Diêu liền ôm quyền, lại cười : “Đa tạ nương giải độc cho ta, ta còn muốn cầu nương thành toàn việc.”

      Tang Quả liếc nhìn cái: “Chuyện gì muốn ta thành toàn? trước, ta ngoại trừ chữa bệnh, cái khác làm được.”

      Kế Diêu vội : “Từ U Châu về Định Châu vừa vặn ngang qua dược vương cốc. nương đường bôn ba đến giúp ta giải độc, ta tự nhiên có trách nhiệm đưa nương trở về, nghe độc này phải châm liên tục mười ngày mới hoàn toàn giải hết, nhưng là ta phải vội về nhà làm chuyện quan trọng. Thỉnh nương đường giúp ta châm cứu? Chúng ta ngày mai lập tức khởi hành?”

      Tang Quả “nga” tiếng, ngạc nhiên : “Chuyện gì so với tính mạng càng gấp hơn?”

      Kế Diêu có chút được tự nhiên, thấp giọng : “Thành thân.” xong, bên tai khỏi có chút nóng lên, nếu nội tình, nàng hiểu lầm nguyên nhân mình gấp gáp như thế.

      Tang Quả đuôi lông mày chợt động, thốt ra: “Cùng ai? Tiểu Từ?”

      – “Là.”

      Tang Quả trố mắt, cẩn thận nhìn . Ánh mắt trong vắt như trời quang, bằng phẳng mà trong sáng.

      Trong lòng nàng rục rịch, sâu kín thở dài: “Báo đáp ta như thế nào? khấu tạ sao?”

      Kế Diêu kiên trì : “ nương muốn Kế mỗ làm gì?”

      Nàng đột nhiên ngoái đầu cười cười, dung nhan chợt minh diễm lóa mắt.

      – “Ta chữa cho bệnh nhân cũng thu bạc, ta chỉ muốn thứ mà người khác thích nhất.”

      Kế Diêu nghĩ trong người mình trừ bạc và ngân phiếu đúng là cái gì cũng có. Vì thế vội : “Ta xuất môn ra ngoài, mang theo thứ gì quý trọng, nếu Tiết nương chê, theo ta về nhà ở Định Châu, tuy rằng Kế gia phải đại phú hào quý, nhưng cũng có ít đồ cổ quý hiếm, tùy nương chọn lựa.”

      Tang Quả bĩu môi, vui : “Quá xa, nếu phải tổ phụ sai ta, U Châu ta cũng tới.”

      Ánh mắt nàng dừng ở người Kế Diêu quét qua lần, Kế Diêu thầm cảm thấy cả người rét run.

      Tang Quả đột nhiên chỉ vào ngọc bội bên hông Kế Diêu, cười : “Ngọc bội này nhìn cũng tồi.”

      Quả nhiên tinh mắt, Kế Diêu da đầu tê rần, cười làm lành : “Đây là vật gia truyền của tổ tiên ta, phải là ta muốn từ bỏ thứ mình thích, chẳng qua ngọc bội này là tín vật của ta và Tiểu Từ, rất xin lỗi.”

      Tang Quả cười lạnh “Ân” tiếng, : “Ta cũng đoạt người của người khác, thể đưa liền chính mình giữ .”

      Kế Diêu vừa thấy nàng thần sắc vui, sợ nàng chịu ngày mai lên đường, trong cái khó ló cái khôn : “Tiết nương, ta dạy ngươi mấy chiêu lưu quang kiếm pháp, thế nào?”

      Nàng mí mắt cũng thèm nâng, hừ tiếng: “Ta đối với đao kiếm có hứng thú.”

      Kế Diêu thúc thủ vô sách, biết vì sao, vừa thấy Tang Quả liền đau đầu, vị Tiết nương này quả hổ danh là cháu của Tiết Chi Hải, tính cách kỳ quái. trời sanh tính tình đơn giản, rất ít cùng nữ tử kết giao, cho nên hiểu tâm tư của nữ tử, nếu y theo cá tính của , gặp phải vướng mắc mơ hồ cách nào giải quyết, lập tức bỏ của chạy lấy người. Thế nhưng bây giờ thiếu nàng cái nhân tình, còn muốn cầu nàng đáp ứng việc, thể, thể . Trong lòng vạn phần thống khổ dày vò, nhất thời liền thấy Tiểu Từ tốt: Tính tình thẳng thắn mà trong sáng, hoặc ôn nhu hoặc xinh đẹp, luôn khiến cho lòng người ta mềm nhũn, như tô đường, chậm rãi hòa tan lưỡi.

      Kế Diêu bế tắc, thầm cắn răng.

      Tang Quả bất thình lình quay đầu lại, : “Đúng rồi, ta nghe Tiêu , nghe nhà ngươi có kỳ môn điểm huyệt tên gọi “ra tay lật lọng” rất lợi hại, ngươi có biết hay ?”

      Kế Diêu vội : “Mẫu thân ta dạy qua.”

      – “Công phu này ta cảm thấy có chút hứng thú, dùng để phòng thân cũng được. Ngươi dạy ta, ta đáp ứng ngươi, đường châm, như thế nào?”

      – “Hảo.” Kế Diêu thở dài hơi, khó chơi.

      Kế Diêu lập tức bắt đầu giảng giải: “Chiêu này gọi là ra tay lật lọng, chiêu thức cực kỳ phiền phức, tay phải ra chiêu có mười bảy loại biến hóa, phân biệt hướng đến mười bảy huyệt vị của đối phương. Mà chân chính điểm trụ đối thủ kỳ là tay trái. Cho nên, bí quyết của chiêu này thực ra là trong những binh pháp của Tôn Tử, dương đông kích tây.”

      Tang Quả cảm thấy hứng thú: “Nga, kỳ lạ, bình thường điểm huyệt đều dùng tay phải.”

      – “Đúng, ra tay lật lọng nhìn có vẻ phức tạp quái dị, kỳ rất đơn giản. Tay phải ra chiêu mạnh mẽ mà chiêu thức phải thay đổi liên tục, chính là mê hoặc đối thủ, tay trái thầm chuẩn bị, nhanh mà chính xác, kích tất trúng, làm cho đối phương nhìn ra manh mối.”

      – “Diệu!” Tang Quả vỗ tay cái, thần sắc cực kỳ vui mừng.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 43.2: Dấm chua

      Kế Diêu vươn tay phải, đem mười bảy loại biến hóa cẩn thận giảng giải biểu diễn lần. Huyệt vị tự nhiên cần chỉ ra, Tang Quả thân là thầy thuốc đối với các huyệt vị hiển nhiên hiểu trong lòng bàn tay. Vì thế thuật ra tay lật lọng, nàng học rất nhanh, đến nửa canh giờ, đem mười bảy loại biến hóa học hết, chỉ có điều ra tay tốc độ chưa đủ nhanh, ngón tay thon dài linh động, như những cánh bướm, đẹp mà phi dật.

      Kế Diêu gật đầu : “Ngươi chỉ cần luyện nhuần nhuyễn trong tháng, là có thể xuất kỳ bất ý, chiêu chế địch.”

      Tang Quả cười , ngữ khí chế giễu: “ tháng?” xong, tay trái nhanh như chớp ấn vào trước ngực Kế Diêu. Huyệt vị vừa rồi chính là chỗ Kế Diêu bị thương. căn bản dự đoán được Tang Quả đột nhiên ra tay, càng ngờ tới tay trái của Tang Quả nhưng lại nhanh như vậy, hề phòng bị, bị Tang Quả điểm trúng, thân mình nhoáng lên cái, nghênh diện đổ người Tang Quả.

      Tang Quả vội đỡ thấy cơ thể , nàng rốt cuộc vẫn là nữ tử, khí lực rất yếu, lảo đảo cái đỡ nổi, Kế Diêu ngã xuống lại ngồi đùi của nàng.

      Kế Diêu nhất thời buồn bực, đầu óc ong ong cả lên, lại thể phát tác, vội vàng : “Ngươi mau chút đập vào hai vai ta, đem huyệt vị cởi bỏ.”

      Tang Quả luôn luôn tâm cao khí ngạo, nàng thuận cả hai tay, nhưng tay trái đặc biệt nhạy hơn rất nhiều so với người thường, cho nên đối với từ “ tháng” trong miệng Kế Diêu cực phục, vì thế nàng đột nhiên ra tay muốn cho Kế Diêu kinh dị, nghĩ tới, cư nhiên nàng kích tất trúng. việc phát sinh bất ngờ, nàng cũng vừa thẹn vừa vội. Nàng luôn giữ mình trong sạch, đừng cùng nam tử tiếp xúc, ngay cả cái liếc mắt nàng cũng lười, trước mắt lại bị Kế Diêu ngồi hai chân, nàng ngồi dưới đất, nhất thời sắc mặt phi hồng, vội vàng vươn tay đánh vào hai vai .

      Kế Diêu được giải huyệt, lập tức đứng dậy, xoay người thở phào. Chờ đứng thẳng, mi mắt vừa nhấc, giật mình đứng sững.

      Trước cửa phòng có ba người đứng, Thư Thư, Tiểu Chu, còn có Tiểu Từ.

      Thư Thư cùng Tiểu Chu đều là vẻ mặt kinh ngạc khó có thể tin. Mà Tiểu Từ, sắc mặt nàng trắng như tuyết, ánh mắt mờ mịt đau đớn khổ sở.

      vội vàng đến bên cạnh Tiểu Từ, gấp giọng : “Ngươi đừng hiểu lầm.”

      Tiểu Từ cười khổ: “Ta hiểu lầm.”

      Kế Diêu vội vàng giải thích: “Ta dạy nàng chiêu ra tay lật lọng, muốn nhờ nàng đường trở về giúp ta châm cứu trị liệu. Tiểu Từ, ta chờ được nữa. Chúng ta ngày mai phải .”

      – “Phải , cho nên, ngươi tới dùng mỹ nam kế.” Tiểu Từ lời nhàng, ràng chua xót đến khắc cốt ghi tâm, nhưng trong giọng của nàng lại tia ghen tuông, vẻ mặt cũng chỉ hơi hốt hoảng sau khôi phục bình tĩnh. Thái độ đếm xỉa như vậy làm cho Kế Diêu có chút kích động, tình nguyện nàng nổi giận, ăn dấm chua, cũng muốn thấy nàng như vậy. Tiểu Từ như vậy làm cho cảm thấy xa lạ, biết phải bắt đầu giải thích từ đâu, dỗ dành như thế nào.

      – “Tiết nương.” Kế Diêu quay đầu, muốn xin giúp đỡ.

      Tang Quả đứng ở đó, mặt đỏ ửng còn chưa tan. Nàng lạnh lùng nhìn thoáng qua Kế Diêu, lại nhìn Tiểu Từ, thản nhiên : “Có cái gì cần giải thích. tín nhiệm, còn thành thân làm gì? Ta có gì muốn , ngươi xem, nguyện ý tin tin, muốn tin có giải thích nhiều cũng vô dụng.” xong, nàng phất váy dài, lập tức bước ra khỏi phòng. Thư Thư nhíu mày, theo sau.

      – “Tang Quả, vừa rồi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”

      – “Như ngươi nhìn thấy.” Nàng bụng ủy khuất, lại vẫn cố tỏ ra kiên cường muốn giải thích.

      – “Tang Quả, ngươi tính tình này.” Thư Thư thở dài, muốn lại thôi.

      – “Tính cách ta tự nhiên làm cho người ta thích. bằng vị Tiểu Từ nương kia. Ngươi cũng thích nàng, đúng ?”

      Thư Thư ngẩn ra, đạm nhiên : “Đó là việc của ta.”

      Tang Quả mắt lạnh ngoái đầu nhìn lại, cũng lạnh nhạt cười: “Ta có hơi sức đâu để ý, ngươi thích ai là chuyện của ngươi, cùng ta có quan hệ gì đâu?”

      Tiểu Chu cũng đuổi theo tới, cười làm lành: “Tiết nương, phiền toái ngươi với Tiểu Từ tiếng.”

      Tang Quả đột nhiên lạnh lùng : “Ta cái gì? Ta làm sai cái gì sao? Nàng thà tin những gì mắt thấy, lại muốn tin vào tâm của chính mình. Nàng nếu tin , lấy chồng là tốt rồi.”

      Tiểu Chu sững sờ nhìn Tang Quả, trợn mắt há hốc mồm. Nữ nhân như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, xinh đẹp lại ngang ngược như thế.

      giậm chân, quay đầu trở về, tưởng có thể giúp Kế Diêu giải vây, đáng thương Kế thiếu hiệp, người khác biết, nhưng là biết, từ đến lớn, chỉ loanh quanh phải Thiếu Lâm là Võ , nhận thức nữ nhân cùng lắm chỉ được dăm ba người. Bây giờ, còn bị đưa lên cửa đập bể hoa đào, là tai bay vạ gió.

      Vào cửa, chỉ thấy Kế Diêu câu câu giải thích, mà Tiểu Từ vẫn vui giận, lời.

      Tiểu Chu đồng tình nhìn Kế Diêu : “Huynh đệ, công phu điểm huyệt này nam nữ làm thế nào truyền thụ, ngươi chọt chọt ta, ta chọt chọt ngươi, kia còn phải mạo phạm con nhà người ta sao, huynh đệ ngươi cả đời thông minh, cũng có lúc hồ đồ nha.”

      Kế Diêu trừng mắt nhìn cái, Tiểu Chu này, là càng càng thêm phiền a.

      – “Tiểu Chu, ngươi nấu cơm .” Kế Diêu cắn răng .

      – “Được, được.” Tiểu Chu bất đắc dĩ ra ngoài, rất kỳ quái, Tiểu Từ nhìn như hồn nhiên rộng rãi, như thế nào ăn dấm chua vào cũng khó đối phó như thế? Đáng thương Kế thiếu hiệp, mồm mép đều mất sạch, nàng cư nhiên chữ cũng nhả. chữ tình, quả nhiên lợi hại.

      Kế Diêu mắt thấy mọi người rời khỏi, nâng cằm nàng lên : “Tiểu Từ, ngươi chẳng lẽ tin ta?”

      – “Kế Diêu, ta mệt mỏi, muốn ngủ.” Tiểu Từ bỗng nhiên mở miệng, lại là câu liên quan gì đến chuyện này.

      Kế Diêu bất đắc dĩ đứng lên, tay ôm lấy nàng, nàng cũng kháng cự, tùy ý ôm nàng trở về phòng ngủ. buông nàng, cẩn thận đắp chăn, buông màn, buồn bã đứng ở ngoài trướng, biết vì sao, tầng sa mỏng manh như bức tường ngăn cách và nàng. Nàng thay đổi, từ khi ở dược vương cốc trở về có chút thích hợp. Mặc dù thần sắc như thường, nhưng ánh mắt có chút bất đồng, thời điểm nhìn , phá lệ sâu thẳm, kia loại xuất thần cùng tự do, giống trước kia trong suốt giản đơn, thâm tình phía sau là cái gì? cũng .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :