1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Châu Viên Ngọc Ẩn - Thị Kim (66 chương + 5 PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 39.1: Bước ngoặt

      Tiểu Chu ôm Kế Diêu nhảy xuống, vẻ mặt lo lắng.

      Hai mắt Kế Diêu nhắm chặt, giống như chìm vào giấc mơ an bình. Trước ngực có huyết sắc, đem thanh sam nhiễm đỏ mảng.

      Vết máu kia giống như chưởng đột nhiên đánh vào ngực Tiểu Từ, làm nàng chấn động, thân thể có chút co rút.

      Thư Thư muốn đưa tay ra, Tiểu Từ bất thình lình đẩy tay , nhào vào người Kế Diêu, thanh run rẩy hỏi: “ làm sao vậy?”

      Tiểu Chu biểu tình thập phần kinh ngạc, vội vàng : “Chúng ta vốn chiếm thế thượng phong, biết vì sao, Kế Diêu đâm kiếm trúng tay Mộ Dung Trực, lại đột nhiên bất động, né tránh kiếm của Cao Túc. Ta nghĩ ra a! Với thân thủ của Kế Diêu quyết chậm như thế. Cao Túc cũng rất kinh ngạc, ta thừa dịp phân tâm lập tức bổ đao, Cao Túc mượn cơ hội cùng Mộ Dung Trực rời . Kế Diêu nhất thời liền hôn mê, thực rất kỳ quái. Ta ràng cảm thấy Cao Túc chỉ dùng tám phần công lực, chẳng qua mũi kiếm đâm trúng . Kế Diêu như thế nào lại hôn mê ta nghĩ ra.”

      Tiểu Từ tinh thần rơi rớt, duỗi ngón tay run rẩy chạm vào y phục của Kế Diêu, có khí lực vạch vạt áo dính máu kia.

      Tiểu Chu nhìn Tiểu Từ thấp giọng : “ cầm máu rồi, ta xem qua, miệng vết thương xác thực sâu.”

      Tiểu Từ run run : “Vậy vì sao hôn mê?” tin, bàn tay run rẩy của nàng quyết định vạch áo ra, nghĩ tới vết thương ghê người, mà chỉ là lỗ rất nông, Tiểu Từ cũng có chút sửng sốt giải thích được, lấy nội lực của Kế Diêu quyết yếu ớt như thế, cư nhiên hôn mê.

      Giọt nước mắt của nàng rơi xuống miệng vết thương của , đột nhiên có ánh sáng kỳ lạ phát ra. Tiểu Từ tỉnh ngộ, phá lên cười: “Tiểu Chu, trở về .”

      Tiểu Chu đối với chuyển biến bất ngờ của Tiểu Từ chấn động, vừa rồi vẫn là thống khổ, đảo mắt liền khôi phục sức sống.

      – “Kiếm của Cao Túc đâm trúng túi vải trước ngực , bên trong có mê dược, thấm vào máu .” Tiểu Từ xong, thở phào nhõm, sợ bóng sợ gió hồi cơ hồ đem nửa cái mạng của nàng dọa rớt.

      Tiểu Chu cũng thở dài hơi, vỗ vỗ ngực kêu lên: “Hù chết ta.” Sau đó sờ ót, lau tầng mồ hôi lạnh. Kế Diêu nếu có gì hay xảy ra, biết ăn như thế nào với Tiểu Từ.

      Trở lại nơi ở, Kế Diêu vẫn hôn mê bất tỉnh. Tiểu Chu xoa xoa tay lại lại quanh phòng, đối Tiểu Từ : “Tẩu tử, thuốc bột kia có giải dược sao?”

      Tiểu Từ vỗn dĩ buông lỏng tâm tình lại vì Kế Diêu hôn mê tỉnh mà treo lên. Nàng cảm thấy Kế Diêu là trúng mê dược mà ngất, vốn mở rộng tâm, nghĩ rằng cho uống giải dược có việc gì. ngờ tình huống so với tưởng tượng thực nghiêm trọng.

      Nguyên là phân ra làm ba loại thuốc, thế nhưng Kế Diêu chỉ vì an ủi nàng mà tùy tiện trộn lẫn ba loại thuốc để trước ngực, cũng dự định trong trận chiến với Cao Túc dùng đến. Cho nên, kiếm của cao túc đâm vào vạt áo trước ngực , kiếm cắt rách da thịt, thuận tiện đem thuốc bột thấm vào máu. tại, Tiểu từ khó giải quyết nhất là, ba loại thuốc trộn lẫn chỗ, như thế nào giải?

      Những loại mê dược này đều do Tiêu Dung tay dạy cho nàng, phương pháp khắc giải nàng cũng biết. Nhưng lần này ba loại trộn lẫn với nhau, Kế Diêu cũng bắt đầu xuất ba triệu chứng khác biệt, nàng đem ba loại giải dược cho Kế Diêu nuốt vào, những vẫn thấy có chuyển biến tốt. Nàng thế này mới hoảng thần, dám tùy tiện động tay.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 39.2: Bước ngoặt

      Mãi cho đến nửa đêm, Kế Diêu mới hoảng hốt tỉnh lại, nhưng nhãn thần như bị sương mù che lấp, thần trí khi thanh tỉnh lúc mê man. Ở giữa còn nôn mửa lần. Tiểu Chu gấp đến vò đầu, đối Tiểu Từ : “ nghĩ tới mê dược của ngươi tác dụng mạnh như vậy. Trách được ngày đó ta chỉ dùng khăn tay xoa xoa quần áo, liền giữ được bình tĩnh. Quả nhiên lợi hại.”

      Tiểu Từ giờ phút này nghe tán thưởng, quả thực tim như bị đao cắt đau đớn khó chịu. Nàng chỉ ước mình mình là Mông Cổ đại phu, chế tạo được tất cả giải dược.

      Nàng hoang mang nắm chặt bàn tay Kế Diêu, thực hy vọng sư phụ có thể đột nhiên xuất , cho nàng biết làm cách nào giải được những loại độc này.

      Qua nửa canh giờ, Kế Diêu từ từ tỉnh lại. miễn cưỡng chống đỡ, nhìn hai người trước giường. Muốn cười lại cảm thấy tứ chi tê cứng, tựa hồ ngay cả các cơ da mặt đều thể cử động.

      Tiểu Từ vội vàng nắm tay , hai mắt đẫm lệ mông lung nức nở : “Ngươi thế nào? Ngươi làm sao có thể bị thương?”

      Kế Diêu khó khăn : “Ta thấy hồng ấn.”

      Tiểu Từ nghe hiểu, hỏi: “Hồng ấn gì?”

      – “Hoa túc, hồng ấn.” Kế Diêu hơi hơi thở dốc, lại thấp giọng : “Mộ Dung Trực có.”

      Tiểu Từ : “Ngươi là ngươi nhìn thấy Mộ Dung Trực có ấn ký màu đỏ, cho nên phân tâm, bị Cao Túc đâm trúng?”

      Kế Diêu hai câu tựa hồ tiêu hao hết khí lực, nhắm hai mắt lại, xem như câu trả lời. Sau lát, lại lâm vào hôn mê.

      Tiểu Từ cấp bách giậm chân, lại chờ thêm canh giờ, thừa dịp Kế Diêu thanh tỉnh lát hỏi: “Sư phụ ở đâu, ngươi có biết hay ?”

      Kế Diêu nhìn nàng, lời nào, ngược lại khẽ lắc đầu.

      Tiểu Từ muốn khóc nhưng có nước mắt, nàng biết cứ như vậy Kế Diêu thế nào.

      – “Ngươi ngủ lúc , ngươi như vậy, đợi Kế Diêu tốt lên, ngươi suy sụp trước rồi.” Tiểu Chu lo lắng lại thúc thủ vô sách, ở trong phòng ngừng xoay quanh.

      Tiểu Từ yên lặng lắc đầu, môi dưới bị cắn đến bật máu.

      Cửa phòng vang lên tiếng , Thư Thư vào. Tiểu Từ nhớ tới buổi chiều mình phát tiết với , cảm thấy có chút ngượng ngùng, bản thân hiểu lầm , còn tưởng rằng thầm phái Cao Túc làm hại Kế Diêu.

      Thư Thư đến gần, giọng hỏi: “ thế nào?”

      Tiểu Chu : “Vết thương do kiếm có trở ngại, chính là trúng độc nhưng biết cách giải.”

      – “Ta thỉnh đại phu đến.” Thư Thư xoay người rời .

      Tiểu Từ phản ứng nhanh, chạy ra khỏi phòng, gọi Thư Thư.

      – “ cần, thuốc này có nguồn gốc từ Dược vương cốc, đại phu bình thường căn bản giải được.”

      Thư Thư dừng cước bộ, suy nghĩ lát : “Vì sao Dược vương cốc xin thuốc.”

      Tiểu Từ cắn môi dưới im lặng, nàng phải nghĩ tới biện pháp này, nhưng là nghe sư phụ đề cập qua dược vương tính tình quái dị, đối với những người đến cửa xin thuốc hỉ nộ vô thường. Nàng cũng tính qua đêm nay, Kế Diêu nếu có dấu hiệu chuyển biến tốt, vô luận như thế nào cũng thử lần. May ra dược vương nghe mình là đồ đệ của Tiêu Dung nể mặt chút, chừng sư phụ cũng ở dược vương cốc.

      Thư Thư nhìn nàng trầm mặc biểu tình bất lực, bừng tỉnh : “Ngươi là sợ chịu? Ta cùng ngươi , năm đó dược vương thiếu mẫu thân ta cái nhân tình, ta cầu , nhất định nể tình mà cứu người.”

      Tiểu Từ trong lòng vui vẻ, mặt mày nhất thời linh động hẳn lên, vội hỏi: “Ngươi nắm chắc?”

      Trong lòng Thư Thư có chút chua chát, lại cười: “Ta nắm chắc. Đúng lúc ta cũng muốn Dược vương cốc cầu chút băng liễu thảo để ngừa ôn dịch trong thành.”

      Tiểu Từ vui sướng nhìn , lần đầu tiên tự động buông lỏng cảnh giác, cực kỳ chân thành : “Thư Thư, ta biết nên tạ ơn như thế nào mới tốt. Chuyện buổi chiều, ta nhất thời xúc động, mong ngươi để ý.”

      Thư Thư sâu dừng ở đôi mắt nàng, sau lúc lâu mới : “Ta để ý.”

      Tiểu Từ sửng sốt, lại có chút xấu hổ, biết làm sao tiếp. Nghĩ rằng là nam nhân nhất định rộng lượng cười bỏ qua. ngờ, vẻ mặt dường như có chút bi thương.

      – “Ta để ý ngươi nghĩ gì về ta. Ta biết ngươi đối với ta có nhiều hiểu lầm, ta cũng biết, ngươi tin lời ta. Nhưng là ta đối với người trong thiên hạ làm tiểu nhân, nhưng trước mặt ngươi cũng biết làm quân tử.” dừng môt chút, trầm giọng : “Bởi vi ta biết ngươi thích quân tử.”

      Tiểu Từ càng thêm xấu hổ, mặt có chút nóng.

      Đôi má nàng phiếm hồng làm cho màu da tái nhợt nhất thời sinh động minh diễm. nhìn đến đui mù, trong lòng hỗn độn đau xót. Nàng nếu là hoa, Kế Diêu chính là xuân phong mưa móc, có Kế Diêu, nàng nhất định héo rũ.

      bỗng nhiên nhếch miệng cười : “Ngươi chừng nào thích tiểu nhân, tiếng, ta biến trở về.”

      Tiểu Từ bị đùa miễn cưỡng lên tia cười yếu ớt.

      Thư Thư lại : “Ngươi nghỉ ngơi , sáng mai chúng ta lên đường.”

      Tiểu Từ nhìn bóng dần khuất sau góc hành lang, nỗi lòng thực phức tạp. người kỳ quái, lần đầu tiên gặp bộ mặt đáng giận như vậy, màn ở Liễu Sao các khiến người ta hận đến nghiến răng, mà chuyện tới trước mắt, liền đem lão nhân kia quát lui. Họa Mi sơn trang, cũng phải là có cơ hội, lại đối với nàng ra tay. Đến U Châu, tựa hồ thay đổi tính tình, tâm cơ thâm trầm, xử thế lão luyện, có bày mưu nghĩ kế, lâm nguy sợ hãi. mặc dù thích nàng, nhưng đối Kế Diêu làm cái gì, càng đối nàng làm cái gì, ngược lại giúp nàng cầu dược vương. đến tột cùng có tâm tư gì? Lại là người như thế nào? Tiểu Từ lắc đầu, , chẳng qua trong lòng có thêm tia cảm động.

      Sáng sớm hôm sau, Thư Thư chuẩn bị tốt xe ngựa. Tiểu Từ tựa đầu vào giường vội vàng tỉnh dậy, sửa soạn từ trong phòng ra.

      Thư Thư nhìn nàng thân mình đơn bạc, muốn lại thôi, ban đêm nàng đại khái chỉ ngủ được canh giờ, sắc mặt có chút tái nhợt, bờ môi vốn đỏ bừng tại có tầng hồng nhạt, tựa hoa đào sau cơn mưa.

      – “Chúng ta thôi.” Nàng kịp liếc cái, nhấc chân liền lên xe ngựa.

      xe ngựa, nàng ôm gối ngồi góc, mi tâm cau lại, sương mù che lấp con ngươi, chỉ cho chỗ ngồi bên cạnh. tận mắt nhìn thấy tầng nước dần dần dâng lên, ngưng tụ thành giọt, lăn xuống. Ở làn da ngọc khiết của nàng lưu lại vết ẩm ướt, vệt nước kia bỗng nhiên khiến ngực đau nhức, giống như để lại vết thương trong lòng. Nếu như, có ngày, nàng vì rơi lệ, tình nguyện đem cả thiên hạ ra đánh đổi.

      Lệ chỉ có giọt, sau đó nàng trầm mặc, cằm chỉ sau đêm giống như nhọn lên. Dưới lệ quang, càng thêm yếu ớt rung động lòng người.

      Thư Thư đột nhiên xuất thủ, điểm vào huyệt ngủ của nàng. Tiểu Từ vẫn chìm vào trầm tư, hoàn toàn phòng bị, lập tức ngã xuống. Thư Thư đỡ lấy thân thể nàng, đặt đầu của nàng lên đùi mình, lại lấy cái chăn nhàng đắp lên người nàng.

      tỉ mỉ nhìn ngắm dung nhan của nàng, kìm lòng đậu vươn tay ở môi nàng khe khẽ vuốt ve. Da thịt mềm mại trơn bóng, mỹ lệ xinh đẹp như thế. Làm cho nhớ tới gốc hoa quỳnh trong nhà, nửa đêm lần đầu tiên chứng kiến loài hoa tuyệt thế, hoa nở nhưng chỉ trong nháy mắt.

      Đôi mắt càng ngày càng thâm thúy, từng thầm trộm mừng, tại trở thành rễ cây đâm vào trái tim . thu bàn tay về nắm chặt, trong ngực đau nhức càng thêm mãnh liệt.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 40.1: Kinh gặp

      lần ngủ ngủ thẳng đến hoàng hôn, Thư Thư lúc này mới giải khai huyệt đạo của nàng.

      Tiểu Từ mở mắt, liếc nhìn trong gang tấc là đôi mắt, sâu kín nặng nề, lẳng lặng nhìn nàng. Mà nàng, cư nhiên gối đầu ở chân .

      Nàng vội vàng ngồi dậy, xấu hổ : “Ta thế nào lại ngủ?”

      Thư Thư thu hồi chăn, thản nhiên : “Ta biết ngươi đêm qua ngủ, nên điểm vào huyệt ngủ của ngươi.”

      – “Ngươi.” Tiểu Từ có chút ảo não, nhưng niệm tình xuất phát từ lòng tốt rốt cuộc cũng gì, lại nhớ đến đồng ý bồi nàng Dược vương cốc xin thuốc, chính mình vô luận như thế nào cũng thiếu cái nhân tình. Nàng trầm mặc, cảm thấy duyên phận này xác thực rất kỳ quái, bản thân muốn vứt bỏ tất cả những gì liên quan đến Thư Thư, lại nghĩ tới hết lần này đến lần khác có sợi tơ cuốn chặt nàng với , diệt tận gốc.

      Tiếng vó ngựa dồn dập, càng làm bên trong xe ngựa thêm yên tĩnh. Nàng mặc dù nhìn , nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của . Nàng hồi hộp khẩn trương, cảm giác trong xe ngựa có bầu khí ái muội, gian chật hẹp tràn đầy hơi thở nam tính. Nàng cố ý nhìn tới , trong lòng ngược lại có chút bối rối. Người trong lòng trùng hợp cũng thích mình, tự nhiên là kết cục tốt đẹp hoàn mỹ nhất. Mà người mình thích lại thích mình, lại làm cho người ta cảm thấy có gánh nặng. Nàng thích cuộc sống đơn giản, cũng chỉ muốn cảm tình giản đơn. Thư Thư lúc ở mật đạo làm náo loạn yên tĩnh của nàng, nàng bản tính đơn thuần, căn bản biết ứng đối như thế nào, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi. Bất quá phía trước còn có xa phu là hạ nhân của Thư Thư, nàng đành phải tự an ủi chính mình, hẳn là làm gì .

      Thư Thư biết Tiểu Từ thập phần vội vàng, xe ngựa ngừng, sáng sớm khởi hành, ngày thứ ba đến được Dược vương cốc. Tiểu Từ ở chân núi xuống xe ngựa, muốn hỏi sơn dân làm cách nào vào Dược vương cốc. Thư Thư lập tức kéo nàng lên núi, tựa hồ biết đường.

      Tiểu Từ tò mò hỏi: “Ngươi từng tới?”

      – “ tới lần.” Thư Thư trả lời câu, sau đó thả người hướng lên núi.

      Tiểu Từ theo bảy tám bước chân chuyển đến vườn cây ăn quả. Mùa hoa qua, chỉ có mảnh xanh biếc như biển. Đạp dưới chân thảm cỏ dày như nhung, vào sâu bên trong rừng.

      Cuối rừng cây, dựa vào địa thế thiên nhiên, khuất sau vách đá là tòa đình viện. Kỳ hoa dị thảo, mùi thơm thoang thoảng lướt qua mũi.

      Tiểu Từ thầm kích động, đây chính là Dược vương cốc. Sư phụ có hay ở chỗ này?

      Giữa vườn hoa có con đường quanh co tĩnh mịch. Thư Thư ở phía trước dẫn đường, nhìn như thoải mái, lại tựa hồ tuân theo quy tắc kỳ quái nào đó, ràng có thể thẳng đường lại cố ý vòng. Tiểu Từ có tâm tình hỏi nhiều, chính là mơ hồ cảm thấy kỳ quái, theo sát bước chân , hận thể ngay lập tức đến lấy giải dược trở về.

      Thư Thư dáng người cao thẳng, Tiểu Từ yên lặng theo phía sau , bị bóng lưng rộng lớn của che tầm mắt, hoàn toàn thấy có người đứng ở cuối con đường. Thẳng đến khi Thư Thư dừng bước, Tiểu Từ mới phát thiếu nữ đứng giữa đám hoa cỏ. thân y phục trắng như tuyết, thập phần nhàng xuất trần.

      Thư Thư khe khẽ cười: “Tiết thần y có ở nhà hay ?”

      Ánh mắt Tang Quả lướt qua , rơi vào người Tiểu Từ. Nàng luôn tự xưng là dung mạo xuất chúng, đối với nữ tử bình thường rất ít khi đánh giá, mà Tiểu Từ hôm nay khuôn mặt hơi tiều tụy điểm thêm chút phong sương lại phá lệ có vẻ sở sở động lòng người, nàng giật mình.

      – “Các ngươi cùng nhau?” Nàng đáp phi sở vấn, thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng.

      – “Đúng.”

      Nàng nâng ngón tay chỉ vào ốc xá sau bụi hoa, nhàn nhạt : “ theo ta.”

      Thư Thư đối nàng cười cười, sau đó lập tức qua.

      Tiểu Từ lần đầu tiên đến đây, biết vì sao lại có cảm giác thân thiết, có lẽ nghĩ đến sư phụ khi còn từng ở, nỗi nhớ Tiêu Dung càng thêm mãnh liệt. Trong trí nhớ nàng chưa bao giờ rời xa sư phụ lâu như thế, xem ra người ở trong này.

      Vào phòng, mùi thảo dược thơm mát càng thêm đậm đặc.

      vị lão giả xoay người lại.

      – “Tiết thần y!” Thư Thư chắp tay thi lễ, Tiểu Từ cũng vội vàng làm theo.

      – “Thư Thư!” Tiết Chi Hải có chút kinh ngạc, buông dược thảo trong tay, bước tới phen nắm chặt cổ tay . Thư Thư mỉm cười bất động, tùy ý bắt mạch.

      Sau lát Tiết Chi Hải buông cổ tay ra, vuốt râu cười : “Ta còn tưởng rằng người trúng độc tới tìm ta chứ, ha ha, vài năm gặp, nội lực của ngươi tăng tiến ít.”

      Thư Thư thẳng vào vấn đề : “Đa tạ năm đó thần y cứu trị. Thư Thư hôm nay đến đây là muốn làm phiền thần y hai việc.”

      – “Cứ thẳng .”

      Tiểu Từ ở bên cạnh yên lặng nhìn, có chút kinh ngạc. Giang hồ đồn đãi Tiết thần y tính tình kỳ quái, ngay cả sư phụ cũng đánh giá như vậy. Mà nay đối với Thư Thư nhưng lại thập phần ôn hòa, xem ra Thư Thư ra mặt đến cầu cứu chữa cho Kế Diêu thực có hy vọng. Nội tâm nàng mơ hồ vui vẻ, chờ Thư Thư mở miệng.

      – “Thứ nhất là, U Châu vài ngày trước bị Yến quân vây công, Yên quân lui binh lại là lúc sông đào quanh thành ngập tràn tử thi, thứ sử đại nhân lo lắng có ôn dịch, cho nên phái ta đến cầu băng liễu thảo phòng bất trắc.”

      Tiết Chi Hải phất tay: “Hảo hảo, kêu Tang Quả lấy cho ngươi nhiều chút là được.”

      Thư Thư lại thi lễ: “Đa tạ thần y, còn việc nữa chính là…” Thư Thư quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Từ, đối Tiết Chi Hải : “Vị nương này, bằng hữu của nàng bị trúng độc, muốn mời thân y giúp giải độc.”

      Tiết Chi Hải hỏi: “Người đâu?”

      Tiểu Từ vội : “ bị kiếm thương, từ U Châu đến đây đường xóc nảy, ta sợ chịu nổi, cho nên mang theo. trúng độc say, đau buồn, còn có lạnh mộng, ba thứ trộn lẫn với nhau. Ta cho ăn giải dược, cũng có chuyển biến.”

      Tiết Chi Hải biến sắc, trầm giọng : “Tiêu Dung là gì của ngươi?”

      Tiểu Từ thấp giọng : “Nàng là sư phụ của ta.”

      Tiết Chi Hải nửa ngày gì, sâu đánh giá nàng, vẻ mặt thâm trầm nhìn ra cảm xúc. Tiểu Từ yên chờ phản ứng, tâm treo lên.

      rốt cuộc mở miệng : “Ba vị độc này ở cùng nhau, có ăn giải dược cũng chữa được, phải châm cứu. Ngươi biết châm sao?”

      Tiểu Từ vội : “Ta biết. Thỉnh thần y chỉ dạy.”

      Tiết Chi Hải khẽ giễu cợt tiếng, tự phụ : “Bản lĩnh của ta ngươi nếu nhất thời học được, ta cũng uổng danh hiệu thần y bao nhiêu năm.”

      Tiểu Từ sắc mặt đỏ lên, vội :”Thần y hiểu lầm, ta chỉ là dám làm phiền thần y đường bôn ba.”

      Tiết Chi Hải lạnh lùng : “Ta xác thực nghĩ bôn ba. Ta nhiều năm bước ra khỏi dược vương cốc.”

      Tiểu Từ nóng nảy, ý tứ này của , là chịu cứu sao?

      Nàng đột nhiên quỳ mặt đất, nước mắt lã chã rơi xuống, muốn khẩn cầu lại biết mở miệng từ đâu, sợ sai chữ nghe vào trong tai , làm cho vui.

      – “Thần y, người bị thương là cháu trai duy nhất của Tiêu Dung Tiêu tiền bối.” nhìn thoáng qua Tiểu Từ, lại ghé vào bên tai Tiết Chi Hải câu, Tiết Chi Hải bỗng nhiên thần sắc đau thương, kinh ngạc nhìn ra ngoài sảnh, lâu sau mới : “Để Tang Quả xem sao.”

      Thư Thư vội vàng cảm ơn ngớt, đưa tay nâng Tiểu Từ dậy. Tiểu Từ ánh mắt rưng rưng, đối Thư Thư cười cảm kích.

      Tiết Chi Hải suy sụp phất phất tay, có chút hữu khí vô lực : “Các ngươi mau .”

      Tang Quả vẫn đứng yên bên, nàng bước ra khỏi phòng, cũng quay đầu lại, với Thư Thư: “Ngươi theo ta hái băng liễu thảo .”

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 40.2: Kinh gặp

      Hai người theo Tang Quả đường hướng vào giữa rừng cây, Tiểu Từ thấy Thư Thư bộ dáng ngựa quen đường cũ, tò mò hỏi: “Thư Thư, ngươi như thế nào đối với nơi này quen thuộc như vậy, Tiết thần y giống như đối với ngươi cũng có vài phần biệt đãi.”

      Thư Thư nhìn thoáng qua bóng lưng Tang Quả, ghé vào bên tai Tiểu Từ thấp giọng : “Nhiều năm trước, Tiết thần y chịu giúp người Yến chữa bệnh, người đó tức giận bắt cóc Tang Quả trả thù, vừa may bị mẫu thân ta bắt gặp, cứu Tang Quả. Cho nên Tiết thần y vẫn cảm kích phần ân tình này, phát ta trúng độc, đem ta đến Dược vương cốc chữa bệnh. Ta tuy rằng chỉ ghé qua lần, nhưng cũng ở trong này thời gian, cho nên, rất quen thuộc.”

      ra là thế, Tiểu Từ đối tiếng cảm ơn, Tiết thần y hôm nay xử như thế, cũng ít nhiều là vì Thư Thư. Nghĩ đến đây, nàng yên lặng lại có chút xấu hổ, nhớ tới mình luôn đối với cảnh giác, kỳ nghĩ lại, cũng tính là người xấu, chính là làm việc có chút giống quân tử, càng thích đường tắt tiện lợi. Trong lúc chọn lựa chỉ cân nhắc quyền lợi, chỉ quan tâm kết quả, bất kể thủ đoạn.

      Ba người yên lặng tới, đột nhiên đám hoa túc đập vào tầm mắt. loại vẻ đẹp khiến người ta thể dời mắt, cứ như vậy xuất , làm cho đôi mắt chịu nổi gánh nặng nhưng lại tình nguyện trầm mê. Tiểu Từ chưa từng thấy qua loài hoa nào diễm lệ quyến rũ như thế, tựa hồ rút sạch hô hấp của người xem. Nàng nhìn đến ngây người, thể di động bước chân, lại thể dời tầm mắt.

      Tang Quả đột nhiên dừng bước, quay đầu đối Thư Thư : “Ngươi đến vách núi bên kia hái băng liễu thảo .” Cuối rừng hoa là vách núi, cao vót dốc đứng. xong nàng lạnh lùng đứng ở nơi đó, thêm chữ, cũng lười động thủ.

      Thư Thư bước nhanh theo đường mòn qua, chỉ tiếng “Hảo”. Thân hình khẽ động, vận khinh công bay lên.

      Tiểu Từ quyến luyến từ đóa hoa thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Tang Quả, giữa vườn hoa như mộng như ảo, thân ảnh bạch sắc càng thêm nổi bật, lại giống như có thực trong nhân gian.

      Nàng chậm rãi qua biển hoa, bước chân kìm đậu khẽ, sợ quấy nhiễu đóa hoa xinh đẹp. Đột nhiên bên chân thế nhưng xuất bia mộ nho . Phiến đá trắng noãn, đỏ sẫm vài chữ lập tức đem Tiểu Từ định trụ.

      Ái nữ Vân Tưởng chi mộ. Bên dưới là bốn chữ: Vân Cảnh Tiểu Dung.

      Tiểu Từ đột nhiên ngẩn ra, sư phụ, cứ nhiên có nữ nhi? Vì sao lại chôn ở chỗ này?

      Nàng quá mức kinh ngạc, hô hấp nhất thời ngưng trệ, thẳng đến khi trong ngực cảm thấy đè nén, mới có phản ứng. Nàng liếc nhìn Tang Quả, lên trước thấp giọng hỏi: “Xin hỏi, bia mộ ghi Vân Tưởng, là nữ nhi của sư phụ ta sao?”

      Tang Quả quay đầu nhìn thoáng qua, đáp: “Phải.”

      Tiểu Từ mờ mịt khiếp sợ, run rẩy hỏi: “Như thế nào, như thế nào lại ở chỗ này?”

      Nàng phất váy dài cái, từ cây túc nhàng xẹt qua, trong mắt mang theo mê ly sâu thẳm, khinh mạn : “Bởi vì nhất mộng đầu bạc được chế từ cây túc, nàng chết vì nhất mộng đầu bạc, cho nên Tiêu Dung đem nàng mai táng ở trong này. Như thế nào, ngươi biết sư phụ mình có nữ nhi?”

      – “, biết.”

      – “Sư phụ ngươi hàng năm đều đến dược vương cốc bồi nàng, ngươi cũng biết?”

      – “Ta chỉ biết sư phụ đến dược vương cốc, lại biết lý do.” Tin tức này đến quá mức đột ngột, làm cho Tiểu Từ vừa kinh ngạc vừa ảm đạm, hồi tưởng sư phụ thường đứng mình nhìn về tuyết sơn biểu tình sững sờ, rốt cuộc hiểu được trong lòng người ra có nỗi khổ riêng, trách được người thương nàng như vậy, trách được người thường giống như có tâm . ra là thế.

      Nàng đứng lặng giữa biển hoa, sợ hãi cùng kinh diễm vừa rồi toàn bộ tiêu tán, chỉ còn lại tiếc nuối cùng bi thương. Đóa hoa xinh đẹp như vậy, lại chế ra nhất mộng đầu bạc, đoạt tính mạng con người, chôn vùi tuổi xuân.

      Lại giương mắt, chỉ thấy Thư Thư ở vách núi như cánh hồng nhạn nhanh nhẹn hạ xuống, trong tay có rất nhiều băng liễu thảo.

      nhìn thần sắc Tiểu Từ so với vừa rồi có sai biệt, cố tình thoải mái hỏi: “Các ngươi cái gì đó? Nghiêm túc như vậy?”

      Tang Quả thản nhiên đáp: “ có gì, đến hoa.”

      Dư quang của nhìn lướt qua bụi hoa, biết nàng vừa rồi có thấy . bất động thanh sắc che ở phía trước, vội vàng : “Tiểu Từ, chúng ta trở về thôi. Tang Quả, làm phiền ngươi rồi.”

      Tang Quả động đậy khóe môi, nhàn nhạt cười. Ba người ra khỏi dược vương cốc liền lên đường. Trong xe ngựa có thêm Tang Quả càng chật hẹp. Nàng giống như khối băng ngọc, đẹp đẹp , nhưng làm cho người khác thể thân cận, quanh thân đều bao trùm hơi thở lạnh lùng xa cách.

      Tang Quả tựa hồ rất ít khi xuất môn, ngồi xe ngựa xóc nảy mày liễu nhíu chặt, thỉnh thoảng lại điều chỉnh tư thế, tựa hồ thoải mái. Tiểu Từ tâm sinh áy náy, chân thành : “Tang Quả nương, để nương vất vả đến U Châu như vậy, phần ân tình này, ta và Kế Diêu sau này nhất định báo đáp.”

      Tang Quả nhu nhu cánh tay, lạnh lùng : “ cần báo đáp. Ngươi chỉ cần đáp ứng ta điều kiện là được.”

      – “Chuyện gì?”

      – “Nếu ta xem trọng thứ gì đó của ngươi, ngươi có thể bằng lòng từ bỏ thứ mình thích cho ta?” Nàng thiếu ngân lượng, chỉ thích những thứ đồ cổ quái.

      Tiểu Từ rộng rãi cười: “Chỉ cần phải người, cái gì cũng được.” Trừ bỏ Kế Diêu, cái gì nàng cũng tiếc.

      Tang Quả hiển nhiên nghe ra ý trong lời của nàng, đuôi lông mày khẽ nhếch, hừ tiếng: “Nam nhân là thứ gì đó sao?”

      Cúng đúng, nàng chỉ muốn thứ gì đó, bao gồm người, Tiểu Từ thả lỏng, cười : “Đúng, nam nhân là gì.” Nàng xong đột nhiên phát giác lời này còn có ý nghĩa khác, lại nhìn thấy Thư Thư, cả mặt đều đen.

      Tiểu Từ vội cười làm lành: “Thư Thư, ta phải ngươi.”

      – “Ta phải nam nhân?”Thư Thư vẻ mặt càng thêm xanh đen.

      Tang Quả đột nhiên bật cười. Đối Tiểu Từ : “Càng càng , còn làm gì.”

      Tiểu Từ cũng cảm thấy như thế, đơn giản đối Thư Thư cười cười, cũng giải thích.

      phút vui đùa qua , biết vì sao sao thần sắc Tang Quả trở nên nhu hòa hơn, thỉnh thoảng cùng Tiểu Từ tán gẫu vài câu, giống như lần đầu gặp mặt lạnh như băng

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 41.1: Chân tướng

      Ban đêm hàng bốn người vào trong khách điếm. Tiểu Từ nằm ở giường, mãi ngủ được, hận thể ngay lập tức chắp cánh bay về U Châu. biết Kế Diêu bây giờ ra sao. Mấy dược vị kia cũng nguy hiểm đến tính mạng, nàng rốt cuộc buông xuống sầu lo.

      Đột nhiên, những câu ngắt quãng khi Kế Diêu thanh tỉnh chợt xâm nhập trong đầu. Mấy ngày trước lo lắng bệnh tình của rảnh ngẫm nghĩ. Hôm nay nhớ đến, như thế nào cảm thấy có chút kỳ quái. Mộ Dung Trực vì sao có ấn ký màu đỏ giống nàng? Ấn ký kia thực rất đặc biệt, hình dạng như bông túc, lại có màu đỏ. Nàng cũng từng suy đoán là cái bớt, nhưng làm sao có thể có cái tương tự ở người khác?

      Nhớ tới cây túc trong dược vương cốc, diễm lệ xinh đẹp. Ngón tay nàng kìm đậu vuốt ve hồng ấn. Đột nhiên, trong lòng nàng chấn động mạnh mẽ, ý niệm trong đầu như mũi tên phá mà đến, trực tiếp cắm vào lồng ngực, làm cho nàng sợ run. có khả năng! Nàng muốn phủ định, nhưng ý niệm kia cứ như mọc rễ ở trong lòng nàng, dù chặt thế nào cũng đứt.

      Nàng vén chăn, đứng ở mặt đất, lòng bàn chân tiếp xúc với mặt đất lạnh lẽo, cảm giác lạnh lẽo xuyên đến tận tim. Nàng có chút run rẩy, mặc giày vào, chạy ra khỏi cửa.

      Tang Quả ngủ ở phòng bên cạnh, chỉ vài bước chân nàng đứng trước cửa, bàn tay đưa lên lại chậm chạp hạ xuống. Giống như tiếng gõ cửa này quyết định vận mệnh quân cờ.

      Rốt cuộc, nàng hít sâu hơi, gõ mạnh tiếng, trong màn đêm yên tĩnh vang lên tiếng động phá lệ làm cho người ta kinh hãi. Mà tức , trống ngực nàng cũng đập như sấm, khẩn trương đến toàn thân cứng ngắc.

      – “Ai?” Trong phòng truyền đến thanh của Tang Quả, mang theo cảnh giác.

      – “Là ta, Tiểu Từ.”

      Cánh cửa gỗ vang lên tiếng “Kẽo kẹt”, cửa mở.

      – “Trễ như vậy, có việc?” Ánh nến ở phía sau lưng nàng, giống như cái bóng hư ảo lay động.

      Tiểu Từ thấp giọng : “Ta có thể vào hỏi ngươi việc ?”

      Tang Quả lấy làm vui vẻ, thản nhiên : “Ngày mai được sao? Vào .”

      Tiểu Từ cố gắng làm cho bản thân tỏ vẻ bình tĩnh. “Ngươi có thể cho ta về nhất mộng đầu bạc được ?”

      Tang Quả ngạc nhiên hỏi: “Ngươi hỏi cái này để làm gì?”

      – “Nga, ta thực tò mò. Mấy tháng trước, Thư Thư thỉnh sư phụ ta đến chữa bệnh cho minh chủ võ lâm tiền nhiệm. Sư phụ nhất mộng đầu bạc vô dược hóa giải, nhưng là mấy ngày hôm trước ta nhìn thấy lại bình yên vô . Cho nên ta muốn hỏi chút.”

      – “Nhất mộng đầu bạc xác thực vô dược hóa giải, tốt, chỉ có khả năng, có người hao hết công lực cùng lấy mạng đổi mạng. Bất quá, cũng chỉ có thể sống lâu hơn mười năm mà thôi, mười năm sau vẫn như cũ độc phát.”

      Tiểu Từ nắm chặt bàn tay, các khớp ngón tay căng lên, chỉ như thế mới có thể ngăn cản đầu ngón tay run rẩy.

      – “Nữ nhi của sư phụ ta, như thế nào trúng độc?”

      Tang Quả liếc mắt nhìn nàng cái: “Ngươi tự mình hỏi sư phụ sao?”

      – “Ta làm sao dám trước mặt người đến chuyện thương tâm này? Cầu ngươi cho ta biết.”

      – “Nàng năm đó là đồ đệ tổ phụ ta tâm đắc nhất, từng thề ly khai khỏi dược vương cốc trợ giúp tổ phụ ta nghiên cứu chế tạo giải dược cho nhất mộng đầu bạc. Nhưng là sau này nàng lại quay lưng với lời thề bỏ , lén lút lập gia đình sinh con. Tổ phụ ta hận nhất là bị người ta lừa gạt phản bội, từ nhất phiến môn biết được tin tức về nàng, liền hạ độc nữ nhi nàng, coi như bức bách nàng tiếp tục nghiên cứu chế tạo giải dược. Người quan trọng nhất bị trúng độc, tự nhiên càng hao hết tâm lực suy nghĩ cách giải độc.”

      – “Vậy Vân Tưởng vì sao chết, phải trúng nhất mộng đầu bạc chỉ ngủ say thôi sao?”

      – “Cái này ta cũng lắm. Trượng phu nàng ôm hài nhi đến tìm tổ phụ ta trả thù. Sau đó đem đứa mai táng ở trong khóm hoa, chính là muốn kích động tổ phụ ta, lúc nào cũng nhìn thấy, khiến cho áy náy. Kỳ , tổ phụ ta cũng muốn đứa chết, bất quá là dùng biện pháp cực đoan bức Tiêu Dung càng dụng tâm giải độc thôi.”

      Tiểu Từ hít sâu hơi, dồn toàn bộ khí lực toàn thân, lưu loát hỏi: “Vậy, người trúng độc có phải hay người lưu lại ký màu đỏ hình hoa túc?”

      – “Ngươi làm sao biết?”

      Tiểu Từ run rẩy vén ống tay áo, suy yếu hỏi: “Là hồng ấn như vậy sao?”

      – “Ngươi làm sao có thể có hồng ấn?”

      Biểu tình kinh ngạc của Tang Quả cắt đứt tia hy vọng cuối cùng của nàng, trước mắt nàng tối đen, suýt nữa ngất xỉu. Ống tay áo tiếng động trượt xuống ngón tay, Tang Quả lại lần nữa vén tay áo lên, truy vấn: “Ngươi làm sao có thể có? Là Tiêu Dung hạ độc?”

      Tiểu Từ lắc đầu, muốn lại cảm thấy yết hầu nghẹn cứng đau nhức, thể phát ra tiếng.

      Nàng yên lặng đứng lên, ra khỏi phòng Tang Quả, vài chục bước, giống như giẫm vào khoảng . Nàng đỡ lấy thành cửa, hít sâu hơi đóng cửa lại, thân thể theo khung cửa từ từ trượt xuống

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :