1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Châu Viên Ngọc Ẩn - Thị Kim (66 chương + 5 PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 36.2: Mạch nước ngầm

      Trong tay Thư Thư chỉ còn lại khoảng trống. Những chấm bầu trời đêm, lập lòe như những đốm lửa cháy lan ra đồng cỏ. Ông trời rất công bằng, có được tất có mất, mọi thứ đều thuận lợi suôn sẻ khiến cho người ta kinh ngạc, chẳng qua trong ngực lại nặng nề đến khó chịu.

      Màn đêm dần buông xuống, đột nhiên tiếng động lớn rầm rĩ vang lên, có tiếng chém giết hỗn loạn. Tiểu Từ và Kế Diêu từ trong giấc ngủ giật mình tỉnh giấc, khoác áo choàng ra ngoài, đứng ở trong viện. Cửa phòng Thư Thư vang lên tiếng, nghiêng mình ra, nhìn thấy Kế Diêu khẽ gục đầu, trong bóng đêm thấy thần sắc.

      Tiểu Chu : “ lùi mà là phản công? Chẳng lẽ tin tức Vân đại nhân thu được là giả?”

      Thư Thư chợt : “Đây là Mộ Dung Hàn thoái binh. Phía trước dương công, phía sau chắc chắn thừa dịp ban đêm mà rút lui.”

      Kế Diêu cũng đồng ý với cái nhìn của Thư Thư, thở dài: “Xem ra kế sách thừa dịp rút lui triệt đường lui của của Vân đại nhân dùng được.”

      Thư Thư thản nhiên : “ sao. Trận này Mộ Dung Hàn chiếm được chút tiện nghi còn bị suy vong. Chờ An vương điện hạ tới, ván cờ chờ .”

      Tiểu Từ quay đầu nhìn Thư Thư nhưng thấy vẻ mặt của , chỉ cảm thấy toàn thân bao trùm cỗ bí hiểm cùng nắm chắc thắng lợi.

      Trời vừa sáng, Vân Dực tường thành quan sát cuộc chiến. Quả nhiên, Mộ Dung Hàn quay về như gió, đêm qua để cho ba ngàn quân sĩ đánh nghi binh, số còn lại an toàn rút lui. Mà ba ngàn quân này đều là những binh sĩ ốm yếu bệnh tật, căn bản có sức chiến đấu, cổn thạch nước sôi, dưới biển tên lửa, tất cả ai sống sót. Thành hào xung quanh thành chất đầy xác chết, khí tràn ngập mùi tanh hôi của thi thể.

      Vân Dực vội vàng phân phó thủ vệ: “Khẩn cấp dẫn người ra khỏi thành, đem nhưng thi thể ở trong thành hào vớt lên, đưa ra cách thành hai mươi dặm đốt hết sau đó chôn sâu.”

      Thủ vệ tuân mệnh dẫn binh . Thư Thư cau mày đứng bên cạnh , : “Mộ Dung Hàn thực ra thủ đoạn cứng rắn tác phong mạnh mẽ, tại có con nối dòng, việc quan trọng nhất chính là ổn định thế cục, trong thời gian ngắn thể quay lại U Châu, chúng ta vừa vặn có thời gian đào con sông bao quanh U Châu, An vương bao lâu đến?”

      – “Ba ngày nữa.”

      Thư Thư : “Ngươi Kế Diêu ở lại thêm ba ngày. Ta sợ gấp rút phải .”

      Vân Dực nhíu mày, ngữ khí mang theo tán thưởng: “Ta xem cũng phải hạng người sợ chết, ngươi gọi đến đây, ta giải thích với việc này, nhất định đồng ý.”

      – “Nếu người đơn độc, ngươi có muốn theo đến Đại Yến cắt đầu của Mộ Dung Hàn cũng e ngại, bất quá trước mắt…”

      Thư Thư muốn lại thôi, trong đầu lại lên hình ảnh hòa hợp của hai người hành lang gấp khúc.

      đôi như hoa mỹ quyến tới, xuân sam như cẩm, mặt mày như họa. Phía sau ánh nắng ấm áp làm nền, mặc dù đối mặt, cũng nắm tay, nhưng vẫn có gần gũi ăn ý. Giống như đôi quyến lữ trời sinh, cái nhăn mày nụ cười, nhất cử nhất động đều tự nhiên hài hòa.

      “Năm tháng tĩnh hảo cầm sắt hài hòa” Những lời này tựa hồ chính là dùng để miêu tả cách sinh động nhất.

      Thư Thư trong lòng cứng lại, có câu mực quấy nhiễu , như mạch nước ngầm trong biển sâu cuộn trào mãnh liệt làm cho thể bình ổn. Tháng sau bọn họ thành thân…

      Tiểu Chu kích động từ bên ngoài trở về, nhìn thấy Kế Diêu và Tiểu Từ ngồi ở bàn đá trong viện nhàn nhã phẩm trà, bèn tới gần, khách khí cầm lấy chén trà, cười hì hì : “Yến quân quả nhiên rút lui rất nhanh, trừ bỏ thi thể, người sống cũng lưu lại.”

      Kế Diêu : “Mộ Dung Hàn luôn kiểm soát nghiêm cẩn, tác phong thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn.”

      Tiểu Chu ngồi xuống, thở dài: “Đánh giặc phải chơi đùa, người chết nhiều lắm, dân chúng cũng bị dọa chết khiếp. tại tốt rồi, đường đều mảnh vui mừng.”

      Kế Diêu gật đầu: “Đúng vậy, Yến quân tuy rằng đáng giận, nhưng cũng là cha mẹ sinh dưỡng, lúc này chết ở nơi tha hương, cha mẹ thê nhi trong nhà biết như thế nào. Mộ Dung Hàn vì tư tâm của chính mình, khơi mào chiến loạn, nay rước phải hậu quả cũng đáng. nhất định an phận thời gian.”

      Tiểu Chu nhíu mày : “Ai nha, dưới thành quang cảnh kinh khủng! Tay, chân, đầu rải rác khắp nơi. Sông đào bảo vệ quanh thành chất đầy thi thể, mấy ngày hôm trước phải mưa to sao, nước dâng lên cao, tràn ra đều là màu đỏ lòm, thi thể trương lên, mùi vị làm cho người ta muốn nôn.”

      Tiểu Từ nghe đột nhiên trận nôn khan.

      Kế Diêu rót chén trà đưa cho nàng, lại cấp cho Tiểu Chu cái ánh mắt, ý bảo đừng nữa.

      Tiểu Chu ngậm miệng, tròng mắt đảo đảo, nhìn Tiểu Từ, sau đó lo sợ : “Hay là, là có hỉ?”

      “Phụt” tiếng, Tiểu Từ phun ra ngụm trà thẳng lên mặt Tiểu Chu.

      Tiểu Chu chớp mắt, vừa lau nước trà, vừa nhìn chằm chằm nàng.

      Tiểu Từ đỏ mặt, cúi đầu xấu hổ đứng dậy rời .

      Kế Diêu cũng ngượng ngùng thôi, cúi đầu uống trà.

      – “ có?”

      Tiểu Chu vươn vai tiếp tục hỏi.

      “Phụt” tiếng.

      Tiểu Chu lại phen ướt hết cả mặt, thở dài: “Quả nhiên là đôi, ăn ý.”

      Kế Diêu cắn răng : “Tiểu Chu, ngươi ít quan tâm tí, được .”

      Tiểu Chu nhăn mặt bày ra bộ dạng ủy khuất: “Ta là lo lắng cho ngươi a, nếu tẩu tử có thai, chúng ta phải nhanh chóng trở về, chẳng lẽ đợi có bụng rồi mới thành thân sao? Còn phải để cho người khác chê cười.”

      – “Vài ngày mà thôi.” Kế Diêu trừng mắt liếc cái, cúi đầu lại uống trà. Hóa ra Tiểu Chu cho rằng sớm ăn thịt, oan uổng, cực kỳ oan uổng, mới có ba ngày, làm sao mà có thai chứ?

      – “Mới vài ngày? Chẳng lẽ đường ngươi chỉ biết nhìn, chịu đựng?”

      Kế Diêu im lặng, lại uống thêm miệng trà.

      Tiểu Chu đột nhiên : “Ngươi phải là người!”

      Kế Diêu tức giận, buông chén trà, mày kiếm dựng thẳng!

      Tiểu Chu vội : “Huynh đệ ngươi hiểu lầm, ta phải chửi, ta là khâm phục, tán thưởng, phục sát đất.”

      Kế Diêu gì, đứng dậy rời .

      Kết cục, đêm đó hậu quả thực nghiêm trọng.

      Tiểu Từ sống chết chịu cho Kế thiếu hiệp mát xa, là, lời của Tiểu Chu làm cho nàng ngộ ra nhiều điều.

      Thế là, Kế thiếu hiệp nửa đêm đứng lên, tìm Tiểu Chu chơi cờ.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 37.1: Khổ nhục kế

      Kiếp nạn của U Châu được giải, Tiểu Từ tự nhiên vui sướng vô cùng, lôi kéo Tiểu Chu cùng Kế Diêu hòa vào dòng người ăn mừng đường. Từ trận chiến này, bách tính đối với khả năng của quan phủ lần nữa tin tưởng, sĩ khí dâng cao, hoan hô chúc mừng.

      Trong phủ thứ sử của Vân Dực giăng đèn kết hoa, như tổ chức lễ hội, dân chúng tự phát nhiều đội vũ sư, ở trước phủ gióng trống khua chiêng. Tiếng pháo tưng bừng, hồng tiết tung bay. Tiểu Từ che lỗ tai cười hì hì nhìn, lo lắng trong lòng tan hết, dải lụa hồng bay lượn giống như tâm của chính mình, hồng sắc như thế, tháng sau…Nàng nhếch môi nhìn thoáng qua Kế Diêu bên cạnh. khuôn mặt tuấn lãng phong thần, đuôi lông mày đen nhánh mang theo khí cùng tiêu sái. giống như cảm nhận được ánh mắt chăm chú của nàng, cũng ngoái đầu nhìn lại. Ánh mắt nhu tình, bàn tay kéo lấy nàng đốt dây pháo.

      – “Chúng ta cùng đến cáo từ Vân đại nhân tiếng, ngày mai trở về Định Châu.” dắt tay nàng, xuyên qua đám người, bước lên bậc thềm.

      Trong đại sảnh phủ thứ sử tràn ngập tiếng cười, ở chung tháng, những thủ hạ tướng lãnh dưới trướng Vân Dực đều cùng Kế Diêu trở nên thân thiết, nhìn thấy ha ha cười, có mấy người tuổi còn trẻ nhìn thấy Tiểu Từ theo phía sau nổi máu trêu ghẹo: “Nga, đây là sư mẫu?” xong cười thành đoàn.

      Tiểu Từ mới mười bảy tuổi, bị gọi hai chữ “sư mẫu” xấu hổ đến đỏ bừng mặt.

      Kế Diêu cười cười cũng cùng bọn họ so đo. Lập tức đối Vân Dực mục đích đến.

      Vân Dực vội : “Kế Diêu, Tiểu Chu. Ta muốn tìm các ngươi, có chuyện muốn nhờ các ngươi hỗ trợ, ta tối nay gặp Thư Thư, chúng ta chuyện.”

      Kế Diêu mắt thấy trọng sảnh có nhiều người, cũng tiện hỏi, cười : “Được, ta về trước chờ.”

      Tiểu Từ tâm tình vui vẻ trong nháy mắt nhạt ít, ra khỏi phủ thứ sử, nàng lo lắng hỏi: “Kế Diêu, Vân đại nhân muốn chuyện gì?”

      Kế Diêu cười trấn an: “Yến quân đều triệt, còn có thể có chuyện gì. Ngươi cần lo lắng, xem này, mặt đều nhăn hết cả ra.” vươn tay xoa mi tâm của nàng. Trong lòng nàng nếu có điều suy nghĩ, mi tâm liền nhíu lại thành mấy đường, giống như đựng cả sầu lo, khiến người ta thương .

      Tiểu Chu nhìn hai người bên đường nồng tình mật ý, bèn ở bên cạnh hắng giọng : “Thánh nhân vân…”

      Kế Diêu giơ ngón tay, uy hiếp : “Thánh nhân vân cái gì?”

      – “Ba người , tất có nhà sư.” Tiểu Chu hắc hắc cười hai tiếng, vung tay trước.

      Tiểu Từ lôi kéo Kế Diêu muốn trở về. Từ khi đến U Châu, tựa hồ là lần đầu tiên dạo đường. Chiến tranh qua, khí dường như càng thêm trong sạch, hơi thở mùa hè quẩn quanh chóp mũi.

      ngang qua nhà dân, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc thảm bên trong. Tiểu Từ dừng bước, nhìn câu đối dán cửa, trong ngực nổi lên mảnh trống rỗng mênh mang. Vui mừng che giấu bi thương, nhất thời làm cho người ta quên từng có thảm liệt cùng mùi máu tanh, chẳng qua chỉ mới mấy ngày trước mà thôi. Giờ phút này đột nhiên khí vui mừng trộn lẫn với tang thương, cảm giác xa lạ như vậy, càng khiến người ta thêm sầu não.

      Kế Diêu thấp giọng : “Chiến tranh chung quy có rất nhiều người chết. Mặc dù thắng, cũng cần phải có huyết tinh lót đường.”

      Trong lòng Tiểu Từ có chút nhói đau, nhớ tới lời của Thư Thư đêm kia. Nếu cái chết của Mộ Dung Hoàn có thể đổi lấy thái bình cho U Châu, như vậy nhất định làm, là đúng sao? Nàng luôn sống với lời dạy của Tiêu Dung phải từ bi mẫn nhân, được sát sinh. Mặc dù chế độc, cũng tạo ra độc dược . Cuộc đời nàng lần đầu tiên hạ độc, lại đoạt sinh mệnh của thiếu niên. Như vậy, là đúng hay sai? Nàng muốn nghĩ đến nữa, chỉ biết cảm khái, rời xa Thư Thư là tốt rồi, ở cùng chỗ, có nhiều mâu thuẫn như vậy.

      Kế Diêu dắt tay nàng, kéo nàng về phía trước, bỏ qua đình viện kia, tới cây cầu. Dưới cầu dòng nước êm đềm chảy về hướng đông, cành liễu đung đưa theo gió, mặt nước lấp lánh dương quang rực rỡ.

      giọng : “Thi vân: nếu ngộ sinh tử quân lộ điện, vị ứng phú quý thắng ngư tiều. Hết thảy hứa hẹn, đều như ảo ảnh trong mơ, mỏng manh như sương khói. Nhân sinh lắm thay đổi, chúng ta đơn giản bình an, là tốt rồi.”

      Tiểu Từ hoảng hốt nhớ lại đây là quyển sách mấy tháng trước nàng lật ra xem, chính mình thuận tay ở quyển kinh phật viết mấy câu.

      – “Ngươi lúc nào xem qua?”

      – “Ngươi xem nên ta mới muốn xem. Muốn biết ngươi nghĩ cái gì, thích cái gì.” quay đầu lại, nắm chặt tay nàng, nụ cười ôn hòa mang theo ý cưng chiều.

      Tiểu Từ nhìn cười, trong lòng nhất thời an bình hơn rất nhiều, đời người có đau khổ ly hợp, chỉ cần tâm chúng ta bình yên. rốt cuộc dừng bước, bước theo nàng, nhìn về phía bóng lưng nàng nguyện bồi nàng trước. còn là Kế Diêu trống trơn đài ngày xưa nữa.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 37.2: Khổ nhục kế

      Chặp tối, Vân Dực cùng Thư Thư đến tìm Kế Diêu, Tiểu Chu. Tiểu Từ ngồi ở bên yên lặng lắng nghe, trong lòng chợt cảm thấy bất an.

      Vân Dực thẳng vào vấn đề : “Mộ Dung Hoàn vừa chết, xem như Mộ Dung Hàn còn con nối dõi, năm nay sáu mươi, chắc chắn lúc này vô cùng lo lắng. Cho nên, Thư Thư cùng An vương điện hạ định ra kế sách. Muốn nhờ các ngươi hỗ trợ.”

      – “Vân đại nhân mời .”

      – “Mộ Dung Trực ngươi hẳn biết , chính là tiền nhiệm võ lâm minh chủ.”

      Kế Diêu gật đầu: “Ta thấy lần, lúc ấy là ở Họa Mi sơn trang của Thư công tử. trúng độc, di nương ta giúp giải độc.”

      Vân Dực gật đầu: “ sai, là do An vương điện hạ tay nâng đỡ, lại đến thân thế của , những gì giang hồ đồn đại đều là . xác thực có huyết thống của người Yến, là con riêng của Mộ Dung Hàn.”

      Kế Diêu và Tiểu Chu kinh ngạc nên lời, sau đó đều rơi vào trầm mặc.

      Vân Dực tiếp: “Năm đó, Mộ Dung Hàn vẫn còn là hoàng tử, lòng muốn cha nhìn với cặp mắt khác xưa. Yến quốc thời gian đó nổi tiếng với phát nỏ, cánh cung giương lên như mặt trăng trời, từng tiễn phóng như sao băng rơi xuống, khả năng bắn liên hoàn. Tiền triều ta trăm năm trước cũng có loại binh khí nổi danh cùng với nó, tên là hổ xỉ thuẫn (cái này là tấm khiên). Bên cạnh có răng cưa, có thể cuốn rất nhiều binh khí, chắc chắn bền vững. Nhưng là biết vì sao, sau này lại mất tích. Mộ Dung Hàn nghe Kiều gia trong kinh thành có liên quan đến hổ xỉ thuẫn, liền trà trộn vào Kiều gia, dụ dỗ Kiều gia đại tiểu thư, nhưng cái gì cũng dò la ra, phẫn nộ rời khỏi kinh thành. Đây đều là chuyện xưa ba mươi năm về trước, nếu là trước đây, Mộ Dung Hàn biết ở ngoài còn có đứa con, nhất định cũng để trong lòng. tại khác, Mộ Dung Trực còn nghi ngờ chính là cọng cỏ cứu mạng của . Ý của An vương điện hạ là, để chúng ta diễn vở kịch, đem Mộ Dung Trực cùng Cao Túc đưa vào Đại Yến.”

      – “Cao Túc?” Kế Diêu cả kinh, nhớ tới lão giả thâm trầm bên người An vương. Sau đó nhìn thoáng qua Thư Thư. Thư Thư hơi gật đầu, thần sắc bình tĩnh.

      – “Mộ Dung Trực là con của Mộ Dung Hàn, chuyện này năm trước Thư Thư từng để người sắp xếp bên cạnh Mộ Dung Hàn đề cập qua cho lần. Bất quá, ngày đó bán tín bán nghi, cũng để ý nhiều. Mà tình thế trước mắt lại khác, chỉ cần Mộ Dung Trực chứng thực thân phận của mình, Mộ Dung Hàn tất nhiên cầu còn được. Chỉ có điều, Cao Túc chút vấn đề, thân là người Hán, lại cùng quen cũng chẳng thân, về sau muốn có cơ hội tiếp cận Mộ Dung Hàn, phải lấy được tín nhiệm của , như vậy mới có khả năng diệt trừ , phù trợ Mộ Dung Trực lên vương vị.”

      Tiểu Chu kêu lên tiếng: “Kế sách này quá thâm diệu. Thực hoàn toàn hỗ trợ lẫn nhau, Mộ Dung Hoàn vừa chết, Mộ Dung Trực chính là duy nhất. liệu có bằng lòng Yến quốc?”

      Vân Dực nhìn thoáng qua Thư Thư, cười : “An vương đối với có ơn nâng đỡ, Thư Thư đối với có ơn cứu mạng. Từ khi có lời đồn đãi mang huyết thống người Yến, ở trong chốn võ lâm còn danh vọng, Yến quốc làm hoàng tử, về sau đăng cơ làm đế, tự nhiên cầu còn được, tuy biên thùy lạnh khủng khiếp thể so với Trung Nguyên, nhưng cũng là người vạn người, người có dã tâm lớn, An vương vừa nhắc tới, liền sảng khoái đáp ứng. Hơn nữa, đối với Mộ Dung Hàn vốn có phụ tử tình thân, sứ mệnh của Cao Túc cũng có lợi đối với . đương nhiên vui vẻ phối hợp. Bất quá bên người Yến chủ cao thủ ít, phải lấy được tín nhiệm của Mộ Dung Hàn, về sau Cao Túc mới dễ xuống tay. Cho nên, An vương và Thư Thư định ra hồi khổ nhục kế, hết thảy đều an bài thỏa đáng, chỉ cần Kế Diêu và Tiểu Chu, lại thêm mấy cao thủ là thủ hạ của ta, ở trước Vân Quan diễn tuồng kịch, chắc chắn thành công.”

      Tiểu Từ vừa nghe thập phần bất an, yên hỏi: “Kế Diêu phải làm gì?”

      Vân Dực gật đầu cười: “ nương cần lo lắng. Nghe ta tỉ mỉ. Mộ Dung Trực và Cao Túc muốn Yến quốc, nhất thiết phải qua Vân Quan, nơi đó được xem là bức tường che chắn của Yến quốc, đứng ở tường thành có thể quan sát ràng mọi tình huống đường. Việc đám người Kế Diêu cần phải làm là đuổi giết Mộ Dung Trực và Cao Túc, khi đó Cao Túc vì bảo hộ Mộ Dung Trực mà bị thương, như vậy trước mặt Mộ Dung Hàn mới có thể dễ dàng lấy được tín nhiệm. Mộ Dung Trực lên làm minh chủ võ lâm, thể có bản lãnh. Công phu của ở trong chốn võ lâm quyết ngoài tốp mười. Mà Cao Túc, là cao thủ bên người An vương, võ công đương nhiên thua kém Mộ Dung Trực. Hai người này liên thủ, nếu bị những người có võ công thường thường đánh bại, nhìn rất giả, người tập võ liếc mắt cái có thể nhìn ra sơ hở. Cho nên người đầu tiên ta và Thư Thư nghĩ đến chính là Kế công tử cùng Tiểu Chu. Bất quá ta sợ hai người các ngươi cũng phải là đối thủ của bọn họ, cho nên ta phái thêm bốn người, sáu người vây công. Cao Túc và Mộ Dung Trực tự nhiên đối với các ngươi thực xuống tay, các ngươi chỉ cần tìm cơ hội làm Cao Túc bị thương, để cho những người thành lâu Vân Quan thấy là được.”

      Tiểu Chu sảng khoái đáp ứng : “Hảo, ta còn chưa cùng võ lâm minh chủ và Cao đại nhân so chiêu đâu, có khi, ta cùng bọn họ cũng sai biệt lắm.”

      Kế Diêu suy nghĩ lát cũng gật đầu đồng ý.

      Tiểu Từ sắc mặt trắng bệch, sợ hãi hỏi: “Vân đại nhân, thực có nguy hiểm?”

      Vâm Dực cười : “ nương chẳng lẽ đối với phu quân tin tưởng? Nghe Thư Thư , Kế công tử ngày đó ở Sùng Võ lâu đánh trận thành danh, dường như còn chưa sử dụng hết toàn lực.”

      Tâm tình Tiểu Từ vốn khẩn trương liền bị câu đùa của Vân Dực làm cho sắc mặt đỏ bừng.

      Ánh mắt Thư Thư đảo qua nàng, nghiêm mặt : “Cao Túc và Mộ Dung Trực dốc toàn lực, chỉ diễn cho chút thôi. Ngươi yên tâm.”

      Ba chữ cuối cùng đặc biệt nhấn mạnh. Tiểu Từ nhìn , chỉ thấy trong mắt bình tĩnh cùng tin tưởng. biết vì sao, khi Thư Thư nghiêm túc, liền có định lực làm cho người ta tin phục thể kháng cự. Cái loại giận mà uy này giống Vân Dực. Nhớ tới quá khứ hai lần, đều có lòng tin khiến cho mọi người bình yên vô , lúc này đây, kế hoạch của chu đáo chặt chẽ như thế. Tiểu Từ cũng muốn nhiều lời, chỉ yên lặng nhìn Kế Diêu.

      Quả nhiên, Kế Diêu và Tiểu Chu đều khẳng khái đáp ứng, cảm thấy kế sách này xác thực rất hay. Mộ Dung Trực làm quốc quân Đại Yến, ở Trung Nguyên ba mươi năm, lại có quan hệ vô cùng tốt với An vương, tương lai nhất định an cư phương, U Châu ít nhất có vài thập niên thái bình. hồi khổ nhục kế này đối với họ mà bất quá chỉ là nhấc tay chi lao, người tập võ úy kị. Huống hồ đây còn là đại lợi quốc lợi dân, bọn họ tự nhiên chối từ.

      Tiễn bước Vân Dực, Tiểu Từ nghĩ nghĩ, đem ba bước sát cổ tay tháo xuống, muốn mang vào cổ tay Kế Diêu.

      Kế Diêu cười : “Ta ba ngày sau mới , ngươi cũng quá gấp gáp. Hơn nữa, ta cũng cần cái này, đây là vật phòng thân của ngươi.”

      Tiểu Từ buồn bực nhìn , đột nhiên trong mắt nổi lên màn sương. Nàng ràng đồng ý để Kế Diêu và Tiểu Chu làm chuyện này, trải qua phen chiến loạn, tận mắt chứng kiến nỗi đau tử vong, cũng tự tay tiễn bước thiếu niên, nàng những tưởng kế sách này của Thư Thư có thể mang tới thái bình cho U Châu. Thế nhưng, tình liên quan đến Kế Diêu, nàng thực rất lo lắng.

      Kế Diêu vội vàng trấn an, sợ sương kia biến thành nước.

      – “ việc gì, sáu người chẳng lẽ đấu lại hai người bọn họ? Ngươi tin ta? Lần trước ở Sùng Võ lâu ta đánh bại mười mấy người, ngươi phải tận mắt chứng kiến sao?”

      – “Nhưng là, mấy người kia đều là đám ô hợp, còn hai người này lại là tuyệt thế cao thủ.” Nàng sụt sịt .

      Kế Diêu cười khổ, chúng hào ở Sùng Võ lâu trong mắt nàng đều là đám ô hợp?

      Kế Diêu thấy vẻ mặt nàng sầu não, an ủi : “Như vậy , ngươi chuẩn bị cho ta môt chút mê dược, đánh lại ta hạ độc?”

      – “Được.” Tiểu Từ nhanh nhẹn đáp thành tiếng, vẻ mặt rạng rỡ.

      Kế Diêu chẳng qua chỉ muốn an ủi nàng, thuận miệng đùa chút. Kết quả nàng cho là , bận bịu nửa ngày, làm ra ba phần mê dược.

      – “Đây là mê say, đau buồn, lạnh mộng. Ngươi mang theo người.”

      Kế Diêu nhịn cười nhìn ba phần dược bàn, thực nghĩ từ chối hảo ý của nàng, lại càng muốn nàng lo lắng. Nhíu mày : “Ta làm sao nhớ . Trộn lẫn vào là được.” xong, liền đem ba phần dược hòa lẫn vào chỗ, tùy tiện cho vào cái bao nhét trong vạt áo.

      Tiểu Từ nhìn bộ dáng thèm để ý của , nhất thời cảm thấy khả năng sử dụng đến mê dược rất ít. Vì thế lại chế ra ba phần đưa cho Tiểu Chu.

      Tiểu Chu cười hì hì : “Tẩu tử quả nhiên thận trọng.”

      Kế Diêu nhíu mày nhìn , Tiểu Chu liền vội vàng nghiêm mặt : “Ngươi yên tâm , Chúng ta giang hồ được mệnh danh là Định Châu song . Mười sáu tuổi nổi danh khắp Định Châu rồi.”

      Kế Diêu đầu vai run lên, may mắn Tiểu Từ thấy thần sắc của , Tiểu Chu, lại khoác lác, còn thổi phồng lên những thứ có, mười sáu tuổi còn gánh nước ở Thiếu Lâm tự, mỗi ngày nhìn cá bơi trong nước mà nuốt nước miếng. ngậm cười nhớ tới ngày xưa, nhớ tới lần đầu tiên thấy nàng, dường như lời răn dạy của phụ thân ngày ấy, bảo vệ của mẫu thân cùng đôi mắt sáng xảo tiếu của nàng đều mồn trong mắt , chỉ nghĩ là khoảnh khắc bình thường, lơ đãng lướt qua tâm, lại biết nguyên lai hết thảy từ lâu khắc sâu trong lòng.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 38.1: Hiểu lầm

      U Châu thoát nguy vốn trở thành niềm vui của trăm họ, ngờ đến ngày thứ ba, trong thành đột nhiên có rất nhiều người phát bệnh, hơn nữa còn lây lan rất nhanh. Vân Dực lòng nóng như lửa đốt, điều động tất cả các y quán trong thành đến tiếp chẩn, sau đó sắc thuốc phân phát cho dân chúng, trong lúc nhất thời khiến người người hoang mang. Vân Dực lo lắng cho an nguy của An vương, vội vàng sai người đến thỉnh An vương, thỉnh hoãn mấy ngày lại đến U Châu, sợ nhiễm dịch bệnh. nghĩ tới, ba ngày sau, An vương theo đúng lịch trình đến U Châu, cùng quả nhiên còn có Mộ Dung Trực.

      Kế Diêu Tiểu Chu bị Vân Dực mời đến phủ thứ sử, gặp được đoàn người của An vương, hiển nhiên hai người bên cạnh rời là Cao Túc và Chu Nhân.

      Triển Hoằng khoác áo lông cừu, thanh quý mà kiêu ngạo. nhìn thấy Kế Diêu thập phần cao hứng, chợt tư thái như gặp lại bạn cũ giới thiệu Mộ Dung Trực cho Kế Diêu.

      Mộ Dung Trực đối Kế Diêu lộ ra thần sắc tán thưởng, ôm quyền : “Nghe danh lâu, quả nhiên là thiếu niên hào.”

      Kế Diêu khách khí đáp lễ, thuận tiện đánh giá sắc mặt cùng bản lĩnh của Mộ Dung Trực, thầm kỳ quái bệnh của Mộ Dung Trực khi nào chữa khỏi? Ngày đó ở Họa Mi sơn trang, ngủ say hơn tháng, di nương cũng tỏ vẻ thúc thủ vô sách. Mà lúc này vẻ mặt hồng hào tư thế oai hùng, căn bản nhìn ra từng là người bệnh nằm liệt giường.

      Triển Hoằng cùng Vân Dực đem khổ nhục kế ở Vân Quan bàn bạc lại lần. Quyết định sau giữa trưa liền xuất phát. Vân Quan chính là trạm kiểm soát đầu tiên của Yến quốc, từ U Châu bằng khoái mã cũng phải mất hai canh giờ.

      Sau khi an bài thỏa đáng, Vân Dực liền ở bên trong phủ thiết tiệc vì An vương gia đón gió tẩy trần, cũng thuận tiện từ biệt Mộ Dung Trực và Cao Túc.

      Sau khi ăn xong, Vân Dực từ trong đám thân vệ chọn ra bốn người có võ công tốt nhất, để cho bọn họ toàn lực đối phó với Cao Túc, còn Kế Diêu và Tiểu Chu hợp công đấu Mộ Dung Trực. Trận này muốn người ta nhìn ra sơ hở, phải có loại liều chết cùng tình huống hung hiểm.

      Cao Túc : “Chúng ta vào trong viện diễn tập phen, dốc toàn lực quyết đấu.”

      Kế Diêu Tiểu Chu cùng mọi người đều tự cầm lấy binh khí, vào trong viện.

      Cao Túc sử dụng kiếm, Mộ Dung Trực dùng thanh trường thương. Cao Túc kiếm dài mà dày, có vài đoạn gần giống với đao. Chiêu thức quỷ dị mau lẹ, mỗi chiêu đợi kết thúc liền biến hóa ra chiêu tiếp theo, tiến sát từng bước như sóng nước, làm cho người ta kịp thở. Bốn người vây công, Cao Túc chỉ miễn cưỡng rơi vào thế hạ phong, sắc mặt thay đổi. Xem ra công phu của quả nhiên cao lường được, để trong Yến triều, đích là mối họa sau này của Mộ Dung Hàn.

      Kế Diêu và Tiểu Chu từ cùng nhau lớn lên, hai người liên thủ tự nhiên có loại ăn ý vô hình. Tuy rằng bản lĩnh của Mộ Dung Trực kém, nhưng nghênh chiến với hai người vẫn có vẻ lực bất tòng tâm. Rất nhanh liền rơi xuống thế hạ phong. Mà Cao Túc ứng phó với bốn người đôi lúc còn viện thủ cho Mộ Dung Trực, mặc dù có chút thiếu phương pháp, nhưng kinh nghiệm ứng chiến phong phú, thỉnh thoảng xuất ra kỳ chiêu cứu vãn bại cục.

      Triển Hoằng cùng Thư Thư ở bên mắt lạnh xem cuộc chiến, sắc mặt ngưng trọng, hai người đều nhìn ra sơ hở. Nhãn lực của thành chủ Vân Quan chắc chắn cũng mạnh hơn họ.

      Thư Thư gấp chiết phiến, đối Triển Hoằng : “Trước Vân Quan lập tức quyết đấu, thủ hạ của Vân đại nhân tuy rằng võ công bằng nhị vị, nhưng bọn họ ở ngựa tác chiến, đến lúc đó tự nhiên cũng có chút thuận lợi, cho nên, Mộ Dung minh chủ thất bại, Cao đại nhân ngay lập tức viện thủ, thay thụ thương, chính là như vậy.”

      Hết thảy chuẩn bị sẵn sàng, Vân Dực an bài sáu con chiến mã.

      Kế Diêu có chút do dự, đối An vương : “Vương gia, ta chỉ quen cưỡi ngựa của mình, nơi ở cách chỗ này rất gần, có thể hay chờ ta lát, ta rất nhanh dẫn ngựa trở lại.”

      Triển Hoằng gật đầu: “Ngươi .”

      Kế Diêu phi thân, chạy nhanh đến chỗ ở. Kỳ , là muốn trở về với Tiểu Từ tiếng. Trước khi , nàng còn ngủ, mái tóc như mây trải dài giường, giống như từng ngọn sóng, ở chiếc gối thêu hai con chim uyên ương chơi đùa. đứng ở trước giường tinh tế nhìn, rất muốn vuốt ve, rốt cuộc vẫn nhịn xuống, muốn phá vỡ mộng đẹp của nàng.

      Tuy rằng đối với võ công của chính mình và Tiểu Chu cực kỳ tự tin, nhưng trong lòng vẫn có sợi tơ mềm cuốn quanh. Nghĩ liếc nhìn nàng cái, với nàng tiếng, lúc này mới yên tâm.

      Thư Thư ở phía sau lặng lẽ nhìn, đối Triển Hoằng : “Vương gia, mọi người đều biết ta và Mộ Dung minh chủ là bạn tốt, cho nên, ta tiện lộ diện, trước cáo từ. Chờ nghe tin tốt lành từ các vị. Chúc các vị hết thảy thuận lợi.”

      Triển Hoằng gật đầu: “Ngươi trở về .”

      Thư Thư hành lễ rồi chào từ biệt mọi người, dáng của khinh mạn, nhìn nhàn nhã thong dong như đếm xỉa đến cái gì.

      Sau giờ ngọ, ánh mặt trời đặc biệt ấm áp, chiếu xuống góc trong đình viện. Cành lá nhuộm đầy sắc xanh, nụ hoa nấp trong tán cây mệt mỏi lười biếng. tảng đá đặt bàn cờ vây, quân đen quân trắng chồng chéo. Tiểu Từ tay cầm quyển sách dạy đánh cờ, tay nắm quân cờ màu đen ngưng thần nhìn kỹ. Ngón tay trắng sạch như ngọc, quân cờ màu đen như mực, bàn gỗ trắng đen hỗn loạn, làm nổi bật đôi môi đào mọng nước đỏ bừng.

      Kế Diêu nhàng đến gần, hay tay vươn ra đem nàng ôm vào lòng.

      Tiểu Từ sửng sốt quay đầu lại, quân cờ trong tay rơi xuống tảng đá.

      – “Ngươi đâu?” Nàng cười tươi như hoa.

      – “Ta lúc nữa cùng Tiểu Chu Vân Quan.” có thời gian nhiều lời, liền buông tay ra muốn vào hậu viện.

      Sắc mặt của nàng nháy mắt trầm xuống, sóng nước mênh mông lập tức nổi lên sương mù, mưa bụi mịt mù làm đành lòng quay lại nhìn, vội : “Trời tối ta liền trở về. Ngươi an tâm chờ ta.”

      – “Ta cũng muốn .”

      Kế Diêu thở dài hơi: “Ngươi , ta thế nào tập trung tinh thần.”

      Tiểu Từ bỗng nhiên buông quyển sách trong tay, ôm chặt thắt lưng tựa vào người . Y phục tạo cảm giác tươi mát cùng ánh mặt trời chạm vào da thịt của nàng, nàng lại cảm thấy loại khôi giáp lạnh như băng cùng hàn khí. Nước mắt cách nào khống chế, giống như đựng đầy hốc mắt, lập tức tuôn trào ra, nhiễm ướt vạt áo .

      – “Mọi người chờ, ta phải .”

      thấp giọng xong, đưa tay ra phía sau gỡ bàn tay nàng.

      Nàng ngẩng đầu, yên lặng nhìn , cắn môi dưới đem nước mắt nuốt trở về.

      xoay người vào, rất nhanh dẫn ngựa ra, ngang qua người nàng. Nàng đứng yên bất động bên tảng đá, yên lặng chăm chú nhìn, lại được lời nào. Kế Diêu đối nàng ôn nhu cười cười, dương quang chói mắt, nàng khổ sở gượng cười, hai tròng mắt dao động như ngàn lời muốn . giống như gặp lại nàng ngày đó trống trơn đài, trong lòng gợn sóng, nhịn được cúi đầu, ấn nụ hôn xuống môi nàng.

      Nàng cách màn nước nhìn , muốn cười lại cười nổi. bộ dáng vân đạm phong khinh, thần sắc như du ngoạn nhàn tản ngày thường, đôi mắt đặc biệt tươi đẹp sáng lạn, còn cố ý dùng ngữ khí thoải mái : “Ngươi xem sách đánh cờ, chờ ta trở lại, ta bồi ngươi chơi.” xong, liền biến mất ở cửa viện.

      Trong nháy mắt phi thân lên ngựa, đột nhiên thấy trước vạt áo mình có mấy mảng ướt, nhất thời, trong lòng cứng rắn lại có chút khó chịu. Nguyên lai đây chính là nhi nữ tình trường khiến hùng hụt hơi. đắm chìm trong ánh mặt trời, hơi hơi hí mắt. Nửa tự giễu nửa mỉm cười, nghĩ đến về sau, bao giờ có thể giống như trước kia vô tâm vô phế tùy tâm sở dục. Mặc kệ làm cái gì, bao giờ cũng phải nghĩ đến nàng trước tiên. Kỳ vướng bận như vậy, trái lại trong lòng càng thêm vững chắc, giống như người xa, mặc kệ có đến đâu, cũng biết có nơi có thể trở về, có người vẫn luôn chờ đợi .

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 38.2: Hiểu lầm

      Lúc Thư Thư bước vào đình viện, vẫn như cũ nhìn thấy bóng dáng, xuân sam lục sắc, giữa màu xanh của cành lá đặc biệt tươi mát lòng người, vài đóa thược dược khoe sắc, nàng nâng má nhìn về phía trước, bất động hồi lâu.

      Thư Thư ho tiếng, nàng hơi hơi chấn động, nhưng có quay đầu.

      Thư Thư đến trước mặt nàng, thấp giọng : “ xem sách đánh cờ? Ta giúp ngươi.”

      Tiểu Từ nâng mi mắt nhìn cái, cũng trả lời. Nắm quyển sách dạy đánh cờ trong tay siết chặt.

      Nàng đột nhiên vội vàng hỏi câu: “Ngươi có biết Vân Quan như thế nào ?”

      Thư Thư tựa hồ sớm đoán được ý định của nàng, nghiêm mặt : “ cho ngươi , tự nhiên là muốn ngươi vì lo lắng, cũng có thể dốc toàn lực đối phó với Cao Túc. Cao thủ so chiêu, cho dù là phần sơ sẩy cũng có. Ngươi cần lo lắng. nếu chỉ mình đấu với Cao Túc, phần thắng lớn. Nhưng có Tiểu Chu liên thủ, ngươi còn sợ cái gì? Cao Túc cũng tự nhiên thủ hạ lưu tình, kế hoạch là làm cho Cao Túc bị thương, ngươi đối với Kế Diêu tin tưởng như thế?”

      Câu cuối cùng tăng thêm ngữ khí, giống như hỏi lại giống như nghi vấn.

      Tiểu Từ lắc đầu, chậm rãi : “Ta tin , nhưng là quan tâm loạn.”

      Thư Thư cười cười: “Cho nên, người tâm ngoan càng có thể thắng, chính là đạo lý như vậy.”

      Tâm nàng vừa nới lỏng chút lại căng lên. Kế Diêu và Tiểu Chu đều là người nhân nghĩa lưỡng toàn, tuy rằng võ công tệ, nhưng kinh nghiệm thực chiến rốt cuộc vẫn thua Cao Túc. Mà Cao Túc, nhìn qua phải là hạng người thiện tâm gì. Kế sách này có thể hay xảy ra sai lầm? Đao kiếm căn bản có mắt.

      Nghĩ đến đây, trong lòng nàng lo lắng như nước ngập tới đỉnh. Nàng hoảng sợ có lòng dạ nào chuyện với Thư Thư, mới vừa rồi sách dạy đánh cờ liếc mắt cái cũng vào đầu. Giờ phút này hai quân đen trắng trước mắt, giống như trận chiến giữa Kế Diêu và Cao Túc, bàn cờ lành lạnh nổi lên cỗ sát khí, làm cho nàng kinh hãi!

      Nàng vội vàng đứng dậy, nhìn Thư Thư khẩn thiết : “Ta biết Kế Diêu muốn ta đến xem, nhưng nếu để ta chờ ở nơi này sợ nổi điên lên mất, ngươi dẫn ta Vân Quan, ta cam đoan lộ mặt, chỉ đứng xa xa lén nhìn thôi.” Ngữ khí bức thiết, đôi mắt đau đớn nhìn chằm chằm, làm thể nhìn thẳng.

      buông mi mắt nhìn tới, nhưng cách nào giả vờ nghe thấy.

      – “Thư Thư, ngươi phải , sẵn lòng giúp ta sao?” Tiểu Từ giờ phút này còn tâm tình so đo những chuyện trước kia, chỉ cần Thư Thư đồng ý mang nàng Vân Quan, có thể nhìn thấy Kế Diêu, cái khác sớm trọng yếu.

      Nàng ngữ khí cầu khẩn cùng thần sắc mong manh động lòng người như thế. Gần trong gang tấc có thể thấy được bóng dáng của lên trong đôi mắt nàng, nhưng ánh sáng ở nơi nào, vĩnh viễn thể xâm nhập. Trong lòng đau đớn, biết lo lắng kia phải vì , nhưng là cách nào cự tuyệt mọi cầu của nàng.

      – “Ngươi theo ta.” xong, lập tức đến hậu viện dắt ra hai con ngựa.

      xoay người lên ngựa, hề mở miệng chuyện, hàm răng cắn chặt lấy môi dưới, biết trong lòng muốn gì, thầm nghĩ băng qua gió hóa giải những tắc nghẽn trong lòng. Từ khi nào cũng có chỗ uy hiếp như thế, đau đớn trong lòng dần lan ra toàn thân.

      Tiểu Từ theo sát phía sau, hai người đường ai lên tiếng, chỉ có tiếng vó ngựa thúc giục.

      Khoái mã chạy như điên lâu, Thư Thư rốt cuộc thả chậm tốc độ. Tiểu Từ cũng chậm lại, vội hỏi: “ tới Vân Quan?”

      – “Qua cồn cát này chính là Vân Quan.” giương roi ngựa chỉ về phía trước.

      Giờ phút này bên trong đồng cỏ bao la, dã phong cuồn cuộn, tà dương như máu.

      Tiểu Từ đột nhiên sinh ra loại nhân sinh khổ đoản, cảm thấy nàng bé bất lực. Nàng thích có cảm giác như vậy. Có , nàng hiểu được mỗi tấc đều quý giá. Nàng thúc ngựa vượt qua cồn cát, tòa thành trì sừng sững lên, tọa giữa hai ngọn núi, đích người đủ giữ quan ải, vạn người thể khai thông. Đây hẳn là Vân Quan.

      Nàng nhớ tới Kế Diêu nếu như nhìn thấy nàng nhất định phân tâm, vì thế ghìm cương dừng ngựa trông về phía xa, đồng cỏ bao la, tầm mắt dường như có thể trải dài đến tận chân trời.

      Từ xa nhìn thấy vài chấm đen, dương trần mà đến. Trong lòng nàng vui vẻ, nguyên lai hồi khổ nhục kế chấm dứt.

      Chấm đen dần dần lớn, ràng có thể thấy người và ngựa, nàng đột nhiên chấn động, trong đó có con ngựa có người ngồi!

      Tiểu Chu trong ngực ôm người, quần áo kia quen thuộc như thế, ở trong gió tung bay, lúc xuất môn còn thấm đẫm nước mắt của nàng.

      Thân thể nàng mềm nhũn, lảo đảo xuống ngựa. Trước mắt ngàn sao bay lượn, chống đỡ tầm mắt của nàng, nàng càng muốn nhìn lại càng thấy , nước mắt cứ như vậy nhịn được tuôn trào, nháy mắt rút cạn khí lực toàn thân: “Kế Diêu!” Nàng dồn toàn bộ sức lực điên cuồng gào thét tiếng, thanh xé rách phế phủ nhưng lại bé yếu ớt vô lực.

      cánh tay đỡ lấy người nàng: “Đừng nóng vội, có việc gì.”

      Giống như thanh kiếm bị áp bách đến tận cùng đột nhiên bắn ngược, Tiểu từ bộc phát ra tiếng cuồng tiếu: “Thư Thư, là do ngươi đúng ?” Nàng bắt đầu kịch liệt đấm đá, cắn xé. Giống như con sư tử giận giữ.

      Thư Thư im lặng bất động để cho nàng phát tiết, chính là yên lặng nhìn nàng, trong mắt có sâu bất đắc dĩ cùng thống khổ.

      Tiếng vó ngựa gần bên tai đau đớn, Tiểu Từ loạng choạng bổ nhào về phía trước, kia là con tuấn mã theo từ kinh thành đến U Châu, đường chứng kiến và nàng nồng tình mật ý. tại, nó đơn đứng ở cuối cùng, chủ nhân của nó nằm trong lòng Tiểu Chu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :