1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Châu Viên Ngọc Ẩn - Thị Kim (66 chương + 5 PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 34.1: Xông vào nguy hiểm

      Kế Diêu trở về phòng liền đóng cửa lại đối Tiểu Từ la lên: “Ngươi vì sao từ chối? Ta và Tiểu Chu thân là nam nhi, vì nước thể thoái bỏ trách nhiệm, còn ngươi chỉ là nữ nhi yếu nhược, ra có thể khước từ.” Tiểu Từ ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm tình nhìn Kế Diêu, chậm rãi : “Ta chỉ muốn nhanh chút chấm dứt cuộc chiến này, ta và ngươi mới có thể thoát ra.”

      Mười bảy năm qua nàng cư ở Cẩm Tú sơn, ít biết chuyện đời, nàng cũng có bao nhiêu chí đền nợ nước, nàng chỉ là muốn Mộ Dung Hàn lui binh, bọn họ từ nay rời nơi này, rời Thư Thư. Nàng biết ơn Thư Thư vì nàng mạo hiểm, vì thế hôm nay nàng cũng liều lĩnh lần trả lại ân tình của . Ở cùng Thư Thư chỗ, nàng luôn có loại cảm giác kỳ quái, tựa hồ liếc nhìn , thêm khắc, đều tiềm nguy hiểm. Nàng biết trong câu chuyện của có mấy phần mấy phần giả, cũng muốn quan tâm tìm hiểu. Nàng chỉ cần giải vây cho U Châu, như vậy mới có thể cùng Kế Diêu ra khỏi thành, từ này về sau trời cao mây nhạt, sát cánh bên nhau.

      Kế Diêu nhíu mày, sâu nhìn nàng. Hồi lâu mới đem nàng kéo vào trong lồng ngực, thở dài tiếng. Tiểu Từ ôm chặt , an ủi : “Thư Thư tuy rằng tâm cơ rất sâu, bất quá việc này tình trọng đại, cũng phải ân oán cá nhân, lại có Vân đại nhân tự mình đề cập. Thư Thư nhất định tính toán chu đáo, nắm chắc phần thắng. Mặc dù ngươi tin , chí ít cũng còn có Vân đại nhân.”

      Kế Diêu đáp lời, chẳng qua vòng tay ôm nàng siết chặt. Kỳ trong lòng cũng suy xét kỹ càng, thế nhưng liên lụy đến nàng, tâm tư có chút rối loạn.

      – “Ăn cơm! Ăn cơm!” Tiểu Chu ở bên ngoài gào to, cố ý đập đập cửa sổ.

      Tiểu Từ cười định đẩy Kế Diêu ra, Kế Diêu vẫn bất động, nàng đành dùng sức chống ngực .

      Tiểu Chu ở bên ngoài gào to: “A, thanh thiên bạch nhật, lanh lảnh càn khôn…thánh nhân vân.”

      Kế Diêu cau mày hướng ra ngoài cửa sổ cắn răng : “Tiểu Chu, tìm tảng đá cọ sạch cái miệng của ngươi.”

      Tiểu Chu cách cửa sổ phẫn nộ : “Kế Diêu tiểu tử ngươi gặp sắc quên bạn. Ta hảo ý gọi ngươi ăn cơm, ngươi lại đối với ta như vậy. Ta còn phải quan tâm đến thân thể ngươi sao, ngươi ngày đêm chiến đấu hăng hái như vậy, nếu hảo hảo ăn cơm, tháng sau làm thế nào thành thân?”

      Kế Diêu nghe ở bên ngoài gào loạn kêu oan, nhịn được bật cười. Tiểu Từ cũng xấu hổ cười khẽ. khí ngưng trọng trong phòng lập tức tiêu tan.

      – “Kế công tử muốn thành hôn?”

      Tiểu Chu nhìn lại, Thư Thư đáng đứng ở cuối hành lang, nhàn nhạt cười. Cả người có vẻ thoải mái bay bổng, thân bạch sam, giống như áng mây, chỉ sợ cơn gió thổi qua, lập tức tiêu tan.

      Tiểu Chu cười : “Đúng vậy, ngày hôm qua .”

      Thư Thư “nga” tiếng, khóe môi nhếch lên, quay người vào trong phòng mình.

      Tiểu Từ ở trong phòng nghe ràng, có chút ngượng ngùng chọt chọt vào ngực Kế Diêu, thấp giọng : “Ngươi làm sao lại cùng Tiểu Chu chuyện này.”

      – “ như vậy để chặn cái miệng lại, bằng đều mỗi ngày trêu chọc ta, ngươi…” có chút áy náy, nhịn được ăn thịt lại còn bị Tiểu Chu phát , là làm tổn hại đến danh dự Tiểu Từ, cần phải nhẫn nhịn. Bất quá, nhẫn rồi lại nhẫn, trong sử sách cũng chỉ có mình Liễu đại nhân (Liễu Hạ Huệ). Nhưng là, Liễu đại nhân lúc đó chưa có người trong lòng, cùng tình huống của giống nhau, cho nên cũng biết là chính mình định lực đủ, đường tới, ngày đêm, hơn nữa ở Cẩm Tú sơn hai năm, nhiều cơ hội như vậy đều làm quân tử, thầm bội phục chính mình, xác thực dễ dàng.

      Bóng đêm dần buông xuống, Kế Diêu và Tiểu Chu trong trạng thái chuẩn bị, chờ Thư Thư. Kế Diêu tận mắt thấy Tiểu Từ mang theo ba bước sát, lại dặn nàng mang thêm mê dược đề phòng bất trắc. Tiểu Chu chua : “Kế Diêu, ngươi như thế nào so với nương ta còn dài dòng hơn.”

      Kế Diêu liếc mắt trừng cái, lại đối Tiểu Từ : “ cần miễn cưỡng, nếu thể xuống tay lập tức rút lui, cửa vào mật đạo, người canh giữ vạn người thể khai thông, có ta và Tiểu Chu, bao nhiêu người cũng thành vấn đề.” luôn luôn khiêm tốn, lần đầu tiên ra miệng thế này, tuy rằng thần sắc cực kỳ nghiêm túc, ngược lại càng giống như khoe khoang. Tiểu Từ cười ngừng, gắng gượng nhịn cười nhìn .

      Kế Diêu nóng nảy, thời điểm như vậy, nàng còn lộ ra bộ dáng nghịch ngợm.

      Tiểu Chu cười hì hì : “Ngươi yên tâm. Có Song Chu đại hiệp ta, bảo đảm ngươi lông tóc vô thương. Tháng sau, ân, ta nháo các ngươi. Kỳ , ta am hiểu nhất là náo loạn, lần trước Mông lão tam thành thân, la tặng chuỗi vòng cổ trứng gà, mang lên người cực kỳ uy vũ suất khí. Về sau trứng gà vỡ ra, cả đời đều nhớ đến ta, ai, có thể có địa vị như thế trong lòng bằng hữu, ta viên mãn.”

      Tiểu Chu làm động tác minh họa chọc cười phen, thần sắc Kế Diêu mới sáng sủa hơn chút.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 34.2: Xông vào nguy hiểm

      Mắt thấy mặt trăng lên cao, Thư Thư ngồi trong thư phòng nhưng lại hề có động tĩnh. Tiểu Chu muốn gọi . Cửa vang lên tiếng , người tiến vào. Bên trong phòng ba người đều cả kinh, Yến quân!

      Chén trà trong tay Tiểu Chu suýt rớt, Kế Diêu tức khắc cầm lấy trường kiếm bàn.

      – “Là ta.”

      Ba người sửng sốt giật mình, đúng là thanh của Thư Thư.

      Kế Diêu lần nữa nhìn kỹ, chợt bừng tỉnh, Thư Thư dịch dung. khỏi thầm than công phu dịch dung của quá tài tình, thân quân trang Đại Yến, dáng người cao gầy, cằm dán chòm râu, tướng mạo thô kệch vô cùng giống với người Đại Yến.

      Thư Thư mở gói đồ, lấy ra bộ y phục, đối Tiểu Từ : “Ngươi thay cái này.”

      Tiểu Từ gật đầu, nhận lấy y phục. Trong lòng khỏi có điểm kích động, tuy rằng quyết tâm làm chuyện này, cũng chuẩn bị tốt tư tưởng, nhưng giờ phút này rốt cuộc có chút khẩn trương.

      Ba người ra khỏi phòng, Thư Thư : “Ta lần trước trở về Lư có xem xét tình hình, hạ nhân ngoại trừ lão Hồ và người trong phòng bếp đều bị giết. Cửa mật đạo ở phòng của ngoại công, Mộ Dung Hoàn nằm ở phòng Kế Diêu ở ngày trước. Tiểu Từ chỉ cần hạ dược vào bánh trà, chúng ta tức khắc rút vào mật đạo. Nếu như nghe thấy tiếng chuông giao ca của trạm canh gác, chúng ta liền chia ra, các ngươi nhanh chóng ra cứu trợ, nếu tất cả yên tĩnh trở lại, các ngươi đợi ở cửa mật đạo.”

      Thư Thư dặn dò xong xuôi, lại đợi hồi, nghe Tiểu Từ bên trong tiếng: “Được rồi.”

      Kế Diêu, Thư Thư đẩy cửa tiến vào, chỉ thấy Tiểu Từ buộc tóc lên, thân y phục nửa mới nửa cũ, cứ như vậy từ nương đổi thành gã sai vặt.

      Thư Thư hơi hơi híp mắt, đối Tiểu Từ : “Ngươi ngồi xuống.”

      Tiểu Từ theo lời ngồi ghế. Thư Thư lấy ra từ trong ống tay áo hộp , ở bên trong chọn màu, nhàng bôi lên mặt Tiểu Từ. Tiểu Từ cứng người, chỉ cảm thấy tay lạnh mà trơn nhẵn, ở mặt nàng di động, nhàng mềm mại tựa như bàn tay nữ tử.

      Kế Diêu đứng bên cạnh , mắt thấy khuôn mặt Tiểu Từ ở dưới bàn tay nháy mắt biến đổi. Da thịt trắng nõn có chút vàng vọt, mang theo thần sắc mệt mỏi suy nhược, bình thường xinh đẹp như minh châu ngọc quý, bỗng chốc biến mất thấy tăm hơi. khắc công phu, nàng nhưng lại thành bộ dáng lão Hồ.

      Tiểu Chu kinh ngạc thán phục: “Thư Thư, tay nghề của ngươi, quá tuyệt!”

      Ánh mắt Thư Thư dời , lạnh nhạt : “Chẳng qua là dựa vào trời tối nhìn , nếu là ban ngày, chỉ sợ qua mắt nổi.”

      Kế Diêu thoáng yên tâm hơn nhiều, Thư Thư sắp xếp tỉ mỉ như thế, Tiểu Từ tự nhiên an toàn.

      Bốn người chuẩn bị sẵn sàng, lập tức vào mật đạo.

      Kế Diêu hít sâu hơi, tay cầm kiếm, tay nắm Tiểu Từ. Mật đạo yên tĩnh, hồi lo lắng khả năng có nguy hiểm, lúc sau lại an ủi chính mình, hết thảy Thư Thư chuẩn bị kỹ càng cho phép sai sót, cứ như vậy trong lòng bất ổn bị tra tấn dày vò. Hận thể ngay lập tức tới điểm cuối mật đạo, chưa bao giờ cảm thấy bối rối như thế này, rất muốn ngay lúc này thoát ra kéo nàng trở về. Tiểu Từ giống như biết tâm tư của , cố gắng ổn định cảm xúc chính mình, ánh mắt khi giao nhau bình tĩnh trấn định. Kỳ , lòng của nàng cũng thấp thỏm yên.

      Rốt cuộc đến cuối mật đạo, bóng đêm tĩnh mịch cùng mùi vị ẩm mốc của địa đạo hòa vào chỗ. Khiến Tiểu Từ mơ hồ cảm thấy bất an.

      Kế Diêu từ lúc bước vào mật đạo khắc vẫn luôn nắm chặt tay nàng, tay kia đặt ở thắt lưng nàng. Hơi thở của làm cho nàng an ổn điềm tĩnh, tại đây vào thời khắc nguy cấp phá lệ làm nàng muốn ỷ lại.

      Ngoài tường truyền đến vài tiếng ho khan. Thư Thư lời, xuyên thấu qua khe hở nhìn ra bên ngoài. Cổ thư được xếp đầy giá sách cao đến trần nhà.

      Trước giá sách cư nhiên có thiếu niên, chăm chú vào quyển sách lật qua lật lại, từng bước đến gần. màu da trắng nhợt tiều tụy, nhìn vóc người bất quá chỉ hơn mười tuổi, nhưng vẻ mặt khác với những thiếu niên cùng tuổi, lộ ra cỗ trưởng thành sớm cùng ngạo khí. Phía sau có hai nam tử cao lớn, trong đó có người giúp bưng nến, tên còn lại hầu ở cửa, lưng hướng vào trong phòng, nhìn dung nhan. Bất quá hai người này vừa nhìn biết có võ công thâm hậu, dưới lớp trang phục cơ bắp lồ lộ, khí thế cương mãnh bức người. Thư Thư đưa tay đặt lên môi, làm động tác chớ có lên tiếng.

      Thiếu niên kia ở trước giá sách đứng lặng hồi lâu, chọn hai quyển sách. Phía sau vang lên tiếng : “Điện hạ, người thân thể tốt, vẫn là trở về phòng ở giường xem .”

      Thanh của thuần hậu, như tiếng chuông kéo dài, ở trong bóng đêm tĩnh lặng dường như vang vọng. Trong lòng Kế Diêu căng thẳng, võ công của người này quyết dưới mình, như vậy thiếu niên này nhất định là Mộ Dung Hoàn. có chút lo lắng, bàn tay nắm lấy Tiểu Từ tự chủ dùng thêm sức.

      Ngón tay Tiểu Từ bị siết mơ hồ có chút đau nhức, nàng vươn bàn tay kia ở lưng nhàng viết hai chữ: Yên tâm.

      Kế Diêu thầm than thở, quan tâm tất loạn, ta như thế nào yên tâm?

      Mộ Dung Hoàn sức lực tựa hồ cũng chống đỡ hết nổi, nghe người nọ khuyên giải, rốt cuộc đặt hai quyển sách lên tay người nọ, xoay người ra khỏi phòng. Cửa đóng lại, ánh sáng nhất thời biến mất. Phòng ngủ của Vân Trường An lập tức tối đen.

      Thư Thư thở phào nhõm, lại im lặng đợi khắc, sau đó đối Tiểu Từ gật đầu.

      Tâm Kế Diêu tức nhảy lên, yết hầu cứng đờ, bàn tay nắm lấy nàng vẫn bất động, buông ra, tầng mồ hôi mỏng thấm ướt cả lòng bàn tay. Tiểu Từ trấn định, bằng bất cứ giá nào cũng phải quyết tuyệt.

      Nàng dùng sức, cương quyết rút khỏi tay Kế Diêu, đối thản nhiên cười.

      Kế Diêu cố gạt bỏ bất an nặn ra nụ cười cổ vũ trấn an, khuôn mặt nhưng lại đông cứng, chút biểu tình.

      Thư Thư động vào cơ quan mở cửa mật đạo, khẽ hở ra, vô thanh vô tức. đối Tiểu Từ vung tay lên, nhanh chóng lắc mình ra. Tiểu Từ điều chỉnh tâm tình, lập tức bước theo.

      Thư Thư ở phía trước bước nhanh ra khỏi phòng ngủ, Tiểu Từ theo sát phía sau, hai người dọc theo mái hiên trực tiếp hướng về phía phòng bếp.

      Dưới mái hiên Lư treo hàng loạt đèn lồng, binh lính tuần tra ban đêm thắt lưng đeo kiếm để lại những cái bóng lờ mờ dưới ánh đèn. Binh lính tuần tra cũng phải nhanh nhẹn hoạt bát, người Đại Yến thân hình cao thẳng, khí thế cường kiện. Mà đêm dài mệt mỏi, khiến đội hình có chút lơi lỏng. Có người nhìn thấy Tiểu Từ và Thư Thư cũng để ý, lão Hồ bọn họ nhìn quen, trong bóng đêm cách mái hiên trước mặt nhoáng lên cái lướt qua, cũng có điều gì hoài nghi.

      Tiểu Từ cùng Thư Thư lập tức đến phòng bếp. Ở bên trong có người ngủ gật, Tiểu Từ nhớ tên gọi A Khắc. Trước cửa phòng bếp có binh lính canh gác, nhìn thấy Thư Thư quát tiếng: “Làm gì?”

      Thư Thư vội : “Đại nhân phân phó đun ấm trà.”

      Người trông cửa nhìn quen lão Hồ nhiều ngày ở trong sân ra ra vào vào, cũng hỏi nhiều, tùy ý Tiểu Từ vào phòng bếp. A Khắc vừa thấy người đến, vội vàng lấy thêm củi.

      Ánh mắt Tiểu Từ đảo qua hai bên nhìn thấy ở cái giá bên cạnh quả nhiên có bánh trà. Nàng liếc mắt về phía cửa, chỉ thấy Thư Thư chắn trước mặt nàng bắt đầu cùng binh lính nọ trò chuyện.

      – “Huynh đệ, vài ngày giết người, tay chân ngứa ngáy khó chịu, ngay cả rượu cũng được uống. Kia trực cả đêm rất dễ ngủ gật.”

      – “Uống rượu, ngươi con mẹ nó càng ngủ nhanh hơn.” câu của Thư Thư nhanh chóng gợi lên bất mãn của người nọ, vốn là đến đánh giặc, lại bị triệu đến đây canh phòng bếp, đúng là nén giận. Ngữ khí cũng thân thiện, hùng hùng hổ hổ lại dám lớn tiếng.

      Thừa dịp hai người trước cửa chuyện. Tiểu Từ lấy khối bánh trà giá, đưa lưng về phía sau đem thuốc bột chuẩn bị sẵn tẩm vào, lại đem bánh trà đặt ở giữa bình, rót nước ấm vào, Tiểu Từ nhấc ấm trà, đối Thư Thư : “Quân gia, trà pha xong rồi.”

      Thư Thư ngửa cổ ngáp “Ân” tiếng, quát dẹp đường: “ nhanh .”

      Tiểu Từ thở phào nhõm, mang theo bình trà ở phía trước, Thư Thư bước nhanh đuổi kịp, đối Tiểu Từ thấp giọng : “Ngoài phòng Mộ Dung Hoàn có cao thủ, ta thể tới gần, ngươi đem ấm trà giao cho người ngoài phòng, nhất định phải trấn tĩnh. nên kích động, người Yến quyết nghĩ đến có người có thể đột nhập vào Lư, ngươi tự nhiên chút, cứ cho mình là lão Hồ mà làm.”

      Tiểu Từ gật đầu, Thư Thư đột nhiên nắm bàn tay nàng, trong bóng tối đôi mắt phát lên ánh sáng khác thường.

      Tiểu Từ khẽ run lên, muốn rút tay về, lại cảm giác trong bàn tay có vật gì đó.

      – “Đây là sét đánh đạn, nếu thoát được hãy dùng vân khởi cửu thức thối lui, thuốc nổ ném vào trong phòng, ta ở ngoài này tiếp ứng cho ngươi. Ngươi yên tâm.” Ba chữ cuối cùng nhấn mạnh chút, lực bàn tay lớn hơn vài phần, khiến tay nàng mơ hồ có cảm giác đau nhức.

      Tiểu Từ yên lặng rút tay ra, giờ phút này nguy hiểm đến tận cùng, ngược lại càng phải trấn định.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 35.1: Xoa bóp

      Gian phòng Kế Diêu từng ở giờ phút này đèn đuốc sáng trưng. Quả nhiên, trước cửa có hai người, ánh đèn chiếu vào nhìn dung nhan, chỉ là khí thế bức người làm cho người ta vừa trông thấy khiếp sợ.

      Tiểu Từ hít sâu hơi, đem ấm trà bưng đến, điều chỉnh cổ họng thấp giọng : “Đại nhân, trà đến đây.”

      Người đứng bên phải cửa đưa tay tiếp nhận ấm trà, thuận thế đánh giá nàng. Tiểu Từ xoay người định , đột nhiên người nọ quát tiếng: “Đưa vào trong .”

      Tiểu Từ trong lòng căng thẳng, quay người lại, nhận lấy ấm trà đẩy cửa bước vào.

      Trong phòng so với mấy ngày trước hoàn toàn bất đồng, bên dưới trải tấm thảm lông màu trắng mềm mại, kéo dài từ cửa đến trước giường, giống như đám mây hư ảo, bước lên vô thanh vô tức, dường như nghĩ là từ mây rơi xuống. Nàng mạnh mẽ tự trấn định, thong dong lên, giống như qua đám mây này, chính là tương lai của nàng và Kế Diêu.

      Mộ Dung Hoàn nửa nằm nửa ngồi giường lớn, chiếc chăn màu đỏ ở giữa nền trắng đặc biệt bắt mắt. Trong phòng còn có người, vẫn luôn cùng với Mộ Dung Hoàn như hình với bóng, chính là đệ nhất cao thủ Yến quốc.

      Tiểu Từ tiến lên phía trước, đem ấm trà đặt ở bàn trước giường Mộ Dung Hoàn, buông tay, nàng ngừng thở rồi lại hô hấp. Mộ Dung Hoàn ở ngay bên cạnh, nàng nhịn được liếc mắt nhìn , lại bị tiếng ho khan kịch liệt của làm cho cả kinh vội buông mi mắt.

      Người nọ bước lên phía trước, tay đặt ở cổ tay Mộ Dung Hoàn, giống như muốn truyền vào chút nội lực. Tiểu Từ điều chỉnh hơi thở, chậm rãi lui về phía sau.

      Đột nhiên phía sau vang lên tiếng: “Đứng lại.”

      Tâm Tiểu Từ nháy mắt nhảy lên, giống như có vật gì chặn ở cuống họng.

      – “ gọi đại phu tới đây.”

      Tiểu Từ ứng thanh “Vâng”, bước nhanh ra khỏi phòng. Ngoài phòng gió đêm thổi qua, mới cảm thấy phía sau lưng lạnh run, bất quá chỉ dùng chút công sức, nghiễm nhiên phía sau lưng rị ra tầng mồ hôi.

      Nàng bước nhanh đến trước sương phòng của Vân Trường An, hướng về góc bí mật thấp giọng : “ sai ta kêu đại phu.”

      Thư Thư chần chờ khắc, kéo nàng vào phòng, sau đó mở cơ quan, vào mật đạo.

      Tiểu Từ thở phào nhõm, đối diện với ánh mắt lo lắng của Kế Diêu, nàng miễn cưỡng cười cười, ngón tay ngược lại run rẩy, bị Kế Diêu nắm chặt. Nguyên lai trong lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi.

      Tiểu Từ yên : “Thư Thư, người nọ nếu thấy đại phu đến, nhất định nghi ngờ.”

      Thư Thư : “Ta thể lại để ngươi vào chỗ nguy hiểm, vừa rồi ngươi vào phòng, ta vô cùng sợ hãi…” hết câu, lại tiếp: “Ta gọi đại phu, các ngươi ở chỗ này chờ ta. Nếu lát nữa ta vẫn chưa về, các ngươi cứ trước.”

      xong, từ mật đạo ra ngoài.

      Tiểu Từ cắn môi, yên lặng nắm chặt tay Kế Diêu.

      Cũng biết trải qua bao lâu, cửa mật đạo khẽ mở, Thư Thư rốt cuộc trở lại. Ba người đều thở phào nhõm, cỗ đại công cáo thành cùng vui sướng truyền tới từng người. Quá khứ cảm giác thoải mái đều bị loại cùng chung kẻ địch cùng chung hoạn nạn xóa tan. khí xung quanh bốn người phá lệ hòa hợp, mặc dù có ngôn ngữ trao đổi, nhưng ánh sáng mờ mờ từ ngọn đuốc chiếu xuống bốn người đều là vẻ mặt hưng phấn, hai bên hiểu thấu lòng nhau.

      Tiểu Từ yên lặng thở phào nhõm, đem sét đánh đạn trong tay đưa tới trước mặt Thư Thư, Thư Thư nhận lấy, ngón tay chạm vào tay nàng, Tiểu Từ giật mình, vội rút tay về, đứng ở bên cạnh Kế Diêu.

      – “Chúng ta thôi.”

      Tiểu Chu cầm cây đuốc, ở phía trước soi đường. Kế Diêu cùng Tiểu Từ theo sát. Thư Thư yên lặng sau cùng, ánh mắt vẫn đặt ở thân thể nàng. Thân ảnh lờ mờ thướt tha, dưới ánh sáng ảm đạm có chút mơ hồ, làm cho người ta tưởng bắt được nhưng nắm chắc, tuy rằng gần ngay trước mắt, nhưng lại xa cách tận chân trời.

      Trở lại thành U Châu là nửa đêm. Thư Thư nghỉ ngơi mà trực tiếp đến phủ thứ sử phục mệnh.

      Tiểu Chu duỗi người chuẩn bị ngủ. Trước khi , đối Kế Diêu nháy mắt : “ cần bịt tay trộm chuông.”

      Kế Diêu bay lên cước đá vào mông Tiểu Chu. Tiểu Chu linh động né qua, cười hì hì : “Xem ngươi thành thân ngày đó, ta như thế nào nháo ngươi, hừ hừ.”

      Kế Diêu cam lòng yếu thế, cười : “Như thế nào, chẳng lẽ có ngày ngươi thành thân? sợ chết cứ đến nháo, xem ta đến lúc đó như thế nào hồi báo, hừ hừ.”

      Tiểu Từ mím môi xấu hổ, giờ phút này tinh thần thoải mái, gió đêm nhàng, thổi hết tất cả phiền muộn cùng lo lắng ban ngày.

      Tiểu Từ xoay người về phòng ngủ của mình, vừa mới được mấy bước, bị rơi vào vòng tay của Kế Diêu.

      cúi đầu cười, ngụ ý sâu xa : “Tiểu Chu , cần bịt tay trộm chuông.”

      Tiểu Từ e lệ đẩy , thấp giọng : “Ta mệt mỏi.” Nàng có khí lực ứng phó với mãnh hổ xuống núi.

      Kế Diêu ôm nàng bước vào phòng ngủ. Chân sau vừa nhấc, ngăn tất cả những vì sao và gió đêm ngoài cửa.

      lập tức đặt nàng xuống giường, Tiểu Từ muốn kháng cự. ngồi xuống bên cạnh, đem giầy và tất của nàng cởi ra, bàn tay nắm lấy chân nàng xoa .

      – “Lời của Tiểu Chu thực có đạo lý.” giả vờ nghiêm trang, kỳ thực tâm tư muốn theo mắt cá chân nàng hướng về phía trước. Bàn chân nàng nhắn, nằm gọn trong lòng bàn tay . Da thịt ôn nhuyễn mềm mại, tâm rung động, nhàng giơ lên, ở bên môi hôn chút. Tiểu Từ giật mình, kêu lên tiếng.

      Kế Diêu vội : “ giọng, giọng.”

      Tiểu Từ từ trong tay tránh ra, cười : “Rất ngứa.”

      Kế Diêu buông chân nàng, hai tay chống vào mép giường, nhìn xuống nàng cười hắc hắc: “Ngươi nơi nào sợ ngứa?” Con ngươi sâu thẳm như đầm nước, bỡn cợt nhìn nàng.

      – “Ta nơi nào cũng đều sợ ngứa.” Tiểu Từ đề phòng muốn trốn, quả nhiên, như hổ đói chồm lên. Bàn tay luồn xuống dưới nách nàng, Tiểu Từ vừa cười vừa giãy dụa, liên tục xin tha.

      bình tĩnh hạ giọng: “Kêu tiếng ca ca.”

      – “Ca, ca.” Trong lòng xao động, tay ngừng, hôn đường từ cổ nàng xuống bên tai, giọng thầm: “Tiểu nha đầu, ta so với ngươi lớn hơn ba tuổi, ngươi cư nhiên chưa từng kêu tiếng ca ca. Ngươi , thế nào phạt ngươi.”

      Tiểu Từ bên trốn tránh bên kháng nghị: “Ta mới mặc kệ đồ đầu gỗ.”

      – “Ta nơi nào đầu gỗ?”

      – “Ngươi nơi nào là đầu gỗ?”

      Kế Diêu nhớ đến hai năm ở Cẩm Tú sơn, chính mình có chút đầu gỗ, vì thế đuối lý buông nàng ra. Sợ nàng nhớ tới chuyện cũ sau đó tính toán nợ cũ. Bèn xum xoe lấy lòng phen.

      – “Ngươi chờ, ta đun nước tắm.”

      Tiểu Từ gật đầu, cảm thấy hôm nay Kế thiếu hiệp thực đặc biệt săn sóc, vì thế thập phần ngọt ngào ngồi ở trước giường chờ Kế thiếu hiệp hầu hạ.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 35.2: Xoa bóp

      đến nửa canh giờ, Kế Diêu chuẩn bị xong hết thảy.

      Hai người liền có vấn đề nổi lên tranh chấp.

      Tiểu Từ cầu tắt đèn tắm rửa. Kế Diêu kiên quyết theo.

      Tiểu Từ bộ thổi tắt nến thoát y xuống nước. Nếu , trước ra ngoài, cùng Tiểu Chu chơi cờ.

      Kế Diêu tự nhiên đối với hai đề nghị này đều tiếp thu, bất mãn : “Ta ở ôn tuyền tắm rửa đều bị ngươi nhìn thấy, ngươi cũng phải để cho ta xem lần.”

      Tiểu Từ hừ : “Ta phải cố ý muốn xem, là do ngươi bất ngờ đứng lên. Hơn nữa, ngươi có cái gì đẹp, phải cũng có bấy nhiêu tảng thịt thôi sao?”
      Chiếm được quý trọng a, Kế Diêu chán nản: “Ngươi! Hảo, xem như ngươi lợi hại.”

      Tức giận thổi nến.

      Tiểu Từ thế này mới bắt đầu cởi quần áo. Kế Diêu nghe thấy tiếng nước chảy, giật mình. Thế là Kế thiếu hiệp quyết định da mặt dày lần nữa thắp nến.

      Tiểu Từ thời gian qua vẫn cho rằng Kế Diêu là chính nhân quân tử, vạn lần phòng bị còn có chiêu này. Quả nhiên, con người thay đổi, người ăn thịt càng cần phải đến.

      Nàng thẹn quá hóa giận: “Kế Diêu ngươi giữ lời.”

      Kế Diêu vội vàng nghiêm mặt : “Ta đáp ứng thổi nến, cũng thắp lại a. Hơn nữa, ta chính là muốn xem cánh tay ngươi. có ý tứ gì khác, ngươi đừng hiểu lầm.”

      Tiểu Từ bán tính bán nghi, hiểu lầm mới là lạ.

      – “Thực .” bưng giá cắm nến ngồi xổm bên cạnh thùng nước, biểu tình thập phần đứng đắn, mày kiếm mắt sáng, vẻ mặt đoan chính, hết sức tuấn lãng.

      Tiểu Từ đưa ra cánh tay, đóa hoa tiên diễm nhất thời xuất da thịt trắng nõn, như bông hồng mai giữa phiến băng tuyết.

      Kế Diêu vươn ngón tay sờ sờ, than thở: “ đẹp mắt, là bớt sao?”

      Tiểu Từ lắc đầu: “Có lẽ, còn nhớ từ có.”

      Kế Diêu nâng mi mắt, ánh mắt thâm tình hỏi: “Còn nơi nào có nữa?”

      Nàng chìm đắm trong giọng dịu dàng cùng sóng mắt của , thấp giọng nỉ non: “ có.”

      mềm giọng : “Ngươi đứng lên, ta giúp ngươi nhìn xem, biết đâu phía sau lưng cũng có, chỉ là ngươi thấy thôi.”

      Tiểu Từ muốn nghe theo, đột nhiên ý thức được suýt chút nữa trúng chiêu. Ngay lập tức mang theo xấu hổ trừng mắt nhìn : “ có.”

      Kế Diêu thấy dụ dỗ được, có chút nản lòng. Hừ tiếng, bắt đầu tự cởi quần áo.

      – “Ngươi muốn làm gì?”

      – “Đun thùng nước dễ dàng, ta cũng muốn thuận tiện gột rửa.” Thần sắc nghiêm trang, ra vẻ quân tử vô tư, hồn nhiên để cho người khác ý thức được muốn làm chuyện cực kỳ hương diễm.

      Tiểu Từ vội la lên: “ được, cái thùng này như vậy, chứa được hai người.”

      Kế Diêu nhướn mày: “Thử xem .”

      chuyện, bàn tay vẫn liên tục ngừng, chớp mắt y phục đều thoát ra đặt ở ghế, Tiểu Từ dám nhìn, vừa thẹn vừa sợ, nhưng cũng đành thúc thủ vô sách.

      Tiếng nước vang lên, bước vào trong thùng. Tiểu Từ còn chưa kịp kêu lên, thân thể bỗng bẫng, bị đặt ở đùi. Nước trong thùng trào ra ngoài hơn phân nửa.

      Trong thùng chen chúc hai người, di chuyển có khả năng, da thịt chặt chẽ dán vào nhau, tránh cũng thể tránh, ngay cả nước cũng trở nên dư thừa, bị dồn hết ra ngoài. thân mình tráng kiện, thân thể nàng mềm mại, dung hợp giao hội như thái cực càn khôn. Bầu khí ái muội như vậy, khí thể của nàng nhất thời như con nai con, rơi vào miệng hùm.

      đạt được mà cười, gắt gao ôm chặt nàng, ở bên tai khẽ cắn: “Đẹp như vậy, vì sao cho ta xem?” Tiếng thở dốc cùng lời tán thưởng của trượt vào tai nàng, nàng nín thở, cơ thể bị khiêu khích trở nên run rẩy, nàng cắn môi, khắc chế chính mình phát ra thanh, đối với càng thêm mê hoặc.

      lè lưỡi liếm dọc theo xương quai xanh xuống phía dưới, dưới mặt nước hai nụ hoa dập dềnh, màu hồng nhạt như hoa sen sắp nở rộ. đem nàng nâng lên ít, nụ hoa lộ ra mặt nước, bị há miệng ngậm chặt, làm như dùng phòng ấm tốt nhất đem nó bao lại.

      Nàng càng thêm ngượng ngùng, nên lời, bối rối muốn nhéo phen, lại biết ra tay ở chỗ nào mới thích hợp.

      – “Ta giúp ngươi rửa.” ý loạn tình mê thò tay, ở da thịt nàng di động, môi cũng nhàn rỗi.

      Nàng kháng cự vô lực, cũng có nơi nào trốn tránh, đành phải mở miệng kháng nghị: “Ngươi là dùng nước miếng để rửa sao?”

      cười cười, ngừng hôn, si ngốc nhìn nàng, : “Nước trong thùng có. Bất quá nước miếng lại rất nhiều.” xong, yết hầu còn giật giật.

      Nàng phì cười thành tiếng, dưới ánh nến lay động, thực đẹp đến mê người.

      lâu sau.

      Nàng: “Ngươi trước ra ngoài.”

      : “Ngươi trước ra ngoài.”

      Nàng: “Ngươi thổi tắt nến, ta mới ra ngoài.”

      : “Nếu , chúng ta cùng ra.”

      Nàng: “.”

      : “ cho nhìn, vậy ăn ngươi.”

      Nàng: “ cho nhìn, cũng được phép ăn.”

      Quên , ngoài miệng chẳng qua chỉ là lời , động thủ!

      mạnh mẽ ôm nàng đứng lên, tiếng nước khẽ động, bọt nước như hạt châu chảy xuống từng giọt, cảnh xuân nhìn sót thứ gì. chính là cao hứng có thể mở rộng tầm mắt, chưa kịp toàn diện xem xét lần, nàng bằng tốt độ sét đánh lấy tay che mắt .

      là ma cao thước, núi cao trượng.

      Kế thiếu hiệp thở dài, lại là kinh hồng thoáng nhìn, bất quá thành nghiện!

      tiếc nuối đem nàng đặt ở giường, đợi liếc mắt cái, cả người nàng chui tọt vào chăn. Từ đầu đến chân, chỉ lộ ra mái tóc đen nhánh.

      thở dài thổi tắt ngọn nến, leo lên giường.

      Da thịt của nàng ẩm ướt trơn bóng, vỗ về kiềm chế khát vọng, đem nàng kéo ôm vào ngực, chỉ là ôm càng chặt. lúc lâu hơi thở ổn định, mới : “Về sau ngươi ở nhà với mẫu thân, chuyện tối nay ta xem như chưa từng trải qua. Nếu phải Tiểu Chu lôi kéo ta, ta chỉ sợ kiềm chế được xông ra khỏi mật đạo.”

      Nàng có đáp lời, như đứa nhu thuận nằm yên trong ngực , dùng đầu ngón tay ở ngực viết chữ “Hảo”.

      cố nén dục vọng, bắt lấy bàn tay nàng, đặt ở trong miệng khẽ cắn, rồi liếm liếm. Nàng bất quá bị ngứa rên lên tiếng, lại bị dùng miệng ngăn lại.

      nâng nàng lên, giống như ở trong nước, làm cho nàng cành lá xòe ra, chậm rãi nở rộ.

      Nàng ra sức khước từ: “Ta mệt mỏi quá.”

      hảo ngôn dụ dỗ: “Ngươi cái gì cũng cần làm, ta giúp ngươi xoa bóp thả lỏng.”



      – “Ai, ai, xoa bóp phải như thế.”

      – “ là như vậy.”

      – “Cùng phải.”

      Miệng lại bị bịt kín.

      Hồi lâu, Tiểu Từ càng thêm mệt mỏi, vô cùng bất mãn : “ ràng phải như thế, càng mệt mỏi.”

      Kế Diêu có chút oan uổng, liên tục đều là hoạt động, chưa kêu mệt, nàng mệt. Vì vậy ngay sau đó Kế thiếu hiệp tiếp tục phục vụ chu đáo hỏi: “Nếu , xoa bóp thêm lần nữa?”

      – “ cần.” Tiểu Từ xong, nhanh chóng giả bộ ngủ. Biết “xoa bóp” trong ý nghĩa là gì, từ nay tuyệt đối bị mắc mưu.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 36.1: Mạch nước ngầm

      Tỉnh lại khi mặt trời lên cao. Tiểu Từ sờ sờ bên cạnh, sớm còn độ ấm, có lẽ sáng sớm rời . Nàng thở dài, cũng biết Mộ Dung Hàn có hay thực như mong muốn của mọi người, lập tức lui binh.

      Giữa trưa, Kế Diêu cùng Tiểu Chu đột nhiên trở về, mang đến tin tức, Mộ Dung Hoàn chết.

      Tiểu Từ kinh ngạc nhìn Kế Diêu, khó mà tin được, tối hôm qua còn nhìn thấy thiếu niên đó, cư nhiên chết. Nhớ lại tấm thảm trắng noãn, thiếu niên mang theo thần sắc yếu nhược, dưới ánh nến, cúi đầu liên tục ho khan. Giống như còn vang vọng bên tai. Chớp mắt liền như phù dung sớm nở tối tàn rời . Nàng gian nan nuốt nước bọt, thông cổ họng hỏi ra tiếng: “Là ?”

      – “Vân đại nhân mật báo, hẳn thể là giả.”

      – “Thư Thư đâu?”

      – “ cùng Vân đại nhân vạch ra kế hoạch thừa dịp Mộ Dung Hàn lui binh là lúc, giết trở tay kịp.”

      – “ phải hạ độc chẳng qua chỉ làm Mộ Dung Hoàn bệnh nặng thêm sao? thế nào đột nhiên chết?” Tiểu Từ chợt mềm cả người, trong ngực loạn thành đoàn, chẳng lẽ là do mình dùng quá nhiều liều lượng?

      – “Ta cũng lắm. Vân đại nhân công vụ vội vàng, ta và Tiểu Chu cũng có cơ hội hỏi.”

      Tiểu Từ có chút hoảng hốt, biết như thế nào, trước mắt vẫn ra tấm thảm trắng noãn.

      Thành U Châu vẫn duy trì yên tĩnh đến đêm.

      Thư thư rốt cuộc từ phủ thứ sử trở về, Tiểu Từ đợi nửa ngày, thừa dịp Tiểu Chu cùng Kế Diêu chơi cờ, tới phòng Thư Thư.

      Thư Thư nhìn thấy nàng, đuôi lông mày nhướn lên, trong mắt phút chốc mơ màng.

      Tiểu Từ đứng trước cửa, quá mức khẩn trương mà dựa vào khung cửa, lấy dũng khí hỏi: “Mộ Dung Hoàn thực chết?”

      Thư Thư chần chừ lát, yên lặng gật đầu.

      Tâm Tiểu Từ nhất thời chìm xuống, vội hỏi: “Là, là bởi vì ta hạ dược?” Ngữ khí của nàng lướt , giống như chậm chút, chuyện này trở thành .

      – “Đúng.”

      – “Ta dùng sai, ta…” Nàng được, tay có chút run rẩy. Nàng chưa từng giết người, huống chi là thiếu niên như vậy. Ngay cả khi phụ thân là hung thần ác sát, bất quá chỉ là đứa trẻ. Trong lòng nàng đau xót, áy náy cơ hồ muốn rơi lệ.

      Thư Thư đứng lên, lạnh lùng : “ phải nàng hạ dược quá lượng. Là dược kia, căn bản chính là độc dược trí mạng.”

      Tiểu Từ kinh ngạc nhìn : “Độc dược? Ngươi phải , chỉ cần làm cho bệnh nặng thêm thôi sao? Vì sao muốn đẩy đến chỗ chết?”

      Thư Thư cười lạnh tiếng: “ chết . Mộ Dung Hàn mới hoàn toàn bị đánh bại, nội bộ Yến quốc nhất định bắt đầu rục rịch. để ổn định đại cục bắt buộc phải trở về.”

      Tiểu Từ sững sờ nhìn , nghẹn cứng cổ họng : “Ngươi làm như vậy, quá độc ác. chẳng qua chỉ là đứa trẻ.”

      Thư Thư chậm rãi đến gần, bàn tay đặt ở đầu vai nàng, ánh mắt nhu hòa như trăng rằm. Tiểu Từ muốn tránh ra, lại giống như bị chế trụ, toàn thân đều mất khí lực, nàng thế nhưng, tự tay giết người.

      thanh trầm thấp nhu hòa, chậm rãi như dòng nước dịu dàng : “Cọp con vừa sinh ra cũng rất giống con mèo đáng . Nhưng khi nó trưởng thành biết ăn thịt người. Mộ Dung Hoàn chết , kế hoạch của ta mới phát huy tác dụng.”

      Tiểu Từ chậm rãi lắc đầu: “Ngươi vì sao dùng biện pháp khác?”

      – “Đây là phương pháp tốt nhất, hy sinh Mộ Dung Hoàn, có thể đổi lấy nhiều mạng sống của binh sĩ và dân chúng. Có thể giảm bớt rất nhiều nhân lực vật lực cùng tính mạng. Biện pháp này, nhanh nhất cũng hiệu quả nhất. Hơn nữa, là ông trời giúp ta. ta vốn tưởng phải dùng nhiều người hy sinh mới có thể đạt thành mục đích này. nghĩ đến, ông trời có mắt, đem Mộ Dung Hoàn đưa đến Lư, đây là thiên ý. Tiểu Từ, thiên ý trợ ta! Ta thực cảm thấy nàng là quý nhân mà ông trời phái đến giúp ta, sau khi gặp nàng, hết thảy đều thuận lợi.”

      Tiểu Từ kinh ngạc nhìn , nguyên lai sớm có tính toán đẩy Mộ Dung Hoàn vào chỗ chết. Nàng muốn quan tâm bước tiếp theo của là gì, chính là cảm thấy có chút sầu não: “Ngươi lừa chúng ta.”

      – “Ta thẳng, nàng nhất định mềm lòng, nhất định kích động. Ở Lư chỉ cần khắc sơ hở liền có khả năng mất mạng. Lúc này, ta tính lừa nàng, chỉ muốn nàng, bình an.” ngữ khí càng thêm ôn nhu, ánh mắt dịu dàng dây dưa, giống như đến chuyện tàn nhẫn nhất, mà tựa dưới ánh trăng lộ ra chút tình ý, rủ rỉ .

      Tiểu Từ im lặng xoay người, trong lòng có cảm giác nguội lạnh. Cho dù lới có đạo lý, nàng thể phản bác, nhưng chung quy thể trốn tránh tội lỗi làm cho nàng khó chịu.

      – “Tiểu Từ, ta biết trong lòng nàng nghĩ gì. Nếu nàng cứu người xấu, hại càng nhiều người tốt. Nàng cứu kỳ là giết người, nàng có cứu hay ?”

      Tiểu Từ chỉ cảm thấy trong đầu hỗn độn, lời của giống như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào lòng nàng.

      – “Tiểu Từ, ta phải cố ý để cho bàn tay nàng nhiễm máu. Trong mắt ta phải là thiếu niên, mà là quốc quân tương lai của Đại Yến, là uy hiếp tương lai của U Châu. Sau này nàng hiểu cách làm của ta hôm nay, ta, cũng phải người xấu, tiểu nhân như nàng tưởng.” Ánh mắt sáng quắc, nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng. Mỗi câu đều vừa chậm vừa nặng, rất muốn chạm đến lòng nàng.

      Tiểu Từ thở dài tiếng, hờ hững xoay người.

      Thư Thư từng bước tiến lên, giữ chặt ống tay áo của nàng.

      – “Tiểu Từ, cho dù ta lừa nàng, cũng là vì muốn tốt cho nàng. Ta thể cam đoan vĩnh viễn lừa nàng, nhưng có thể thề rằng, ta quyết hại nàng.”

      Tiểu Từ quay đầu, mệt mỏi : “Thư Thư, trở lại Định Châu, ta chỉ làm nữ nhân ru rú trong nhà. Đối với ngươi, ta mong gặp lại.”

      Thư Thư ngón tay khẽ động, buông lỏng tay áo nàng ra, lại dứt khoát kiên quyết : “ , chúng ta nhất định gặp lại. Ta nếu muốn thứ gì đó quản chi ngàn vạn khó khăn, cũng buông tay.”

      Tiểu Từ bỗng dưng lạnh lẽo, vội vàng rời .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :