1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Châu Viên Ngọc Ẩn - Thị Kim (66 chương + 5 PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 31.3: Trợ giúp

      Rốt cuộc, cửa mật đạo mở, Thư Thư lách mình cái tiến vào. Ngọn đuốc lại lần nữa thắp sáng, Thư Thư cười cười, trong tay cầm theo bao quần áo. Tiểu Từ nhận lấy, hỏi: “Ngươi sao chứ?”

      – “Ngươi thế này là quan tâm ta?” Thư Thư đột nhiên ở đỉnh đầu nàng cúi thấp thầm tiếng. Trong mật đạo thanh của trầm thấp khác thường. Hình như có loại hơi thở ái muội vô thanh vô tức thúc ép xuống. Bao lấy nàng.

      Nàng xấu hổ xoay người bước , thấp giọng : “Ta nên tới.”

      – “Ta vì ngươi, làm cái gì cũng nguyện ý.” tùy tiện câu.

      Tiểu Từ chợt cả kinh, ngay cả trong mật đạo chỉ có ngọn lửa nho cũng khiến nàng ngượng ngùng thể che giấu. Nàng có phần xấu hổ buồn bực, rảo bước càng nhanh.

      Trong lòng thầm xấu hổ thôi, nàng trước kia luôn đề phòng , nửa tháng ở chung lại dần dần tha thứ cho . Nhưng nghĩ tới như vậy. Vừa mới đối với có chút hảo cảm cùng áy náy tức bị khiếp sợ mà tiêu tan, chỉ còn lại chẳng qua là bối rối biết làm sao. Nàng thầm nghĩ mau mau rời khỏi. Mùi vị nguy hiểm người dường như lại tràn ngập, khiến nàng hoảng hốt khiếp sợ.

      Tay nàng đột nhiên bị nắm lấy, thân thể xoay tròn ngay lập tức ở trong ngực .

      Tiểu Từ giãy dụa : “Buông.”

      – “Ta mấy câu xong rồi buông.” Cánh tay mạnh mẽ cứng cáp như thiết, khuôn mặt lên chút tà khí.

      Tiểu Từ giống như gặp lại Thư Thư ở Liễu Sao các, nàng kìm lòng được có chút run rẩy, dám động.

      – “Gọi ta Vân Thư.” thấp giọng , mang theo bá đạo cho phép kháng cự.

      Tiểu Từ vùng vẫy: “Buông ra.”

      – “Gọi.”

      Tiểu Từ vừa vội vừa giận, căm hận : “Vân, Thư.”

      Cánh tay nhưng vẫn buông ra, chỉ có khẩu khí dịu dàng ôn hòa, như trong mộng nỉ non bên tai nàng: “Ta thường nghĩ, nếu phải lần đầu tiên gặp nàng, ta tự xưng là Thư Thư, chúng ta trong lúc đó có hay loại cục diện khác?” thầm như kể lại như tự với bản thân mình, hơi thở phun vào hai má nàng, vừa ngứa vừa nhột, nàng tránh cũng thể tránh. Khẩn trương đến toàn thân cứng đờ.

      – “Ta thường nghĩ, tiểu nha đầu như nàng, vì sao lại làm ta động tâm.”

      thở dài tiếng: “Ngày ấy ở Liễu Sao các, ta cũng phải muốn đối với nàng dùng sức mạnh, ta chỉ hù dọa nàng. Cuộc đời ta hối hận nhất, chính là ngày đó. Ta kỳ thực chẳng qua muốn nhìn xem người nàng có con dấu Vân thị hay mà thôi.” mang theo dư vị cùng tiếc nuối thấp giọng , có chút như tự lẩm bẩm mình.

      – “Ngươi, phải là muốn sư phụ ta chữa bệnh cho Mộ Dung Trực mới tới bắt ta sao?”

      – “Mộ Dung Trực chẳng qua chỉ là ngụy trang, ta ra muốn mượn cớ gặp sư phụ nàng, tìm con dấu.”

      Tiểu Từ lạnh lùng : “Ngươi xong hết chưa, thả ta ra.”

      – “Chưa xong.” cười tiếng, ôm nàng càng chặt.

      – “Nàng xem trọng thứ gì đó muốn mất , ta cũng thế.” Môi càng ngày càng gần, Tiểu Từ vừa kinh vừa sợ, hét lên: “Ta quan tâm chuyện của ngươi, ta chỉ thích Kế Diêu.”

      Môi của dừng ở gương mặt nàng tấc, buồn bã : “Nàng thích là chuyện của nàng, ta thích nàng là chuyện của ta. Ta cũng muốn nàng cái gì, ta chỉ cho nàng biết lòng ta.” đem tay nàng vững vàng đặt lên ngực, trái tim đập mạnh mẽ dường như phỏng tay. Tiểu Từ muốn thoát khỏi, nhưng thể như nguyện. khí lực ngang ngược mà bá đạo, nàng vừa vội vừa sợ còn có chút ngượng ngùng. Nước mắt cứ như vậy tự chủ rơi xuống.

      Thư Thư buông tay nàng, tay nâng cằm nàng, ở mặt nàng nhàng liếm chút. Tiểu Từ mạnh mẽ chấn động, vừa lạnh vừa sợ, như bị con rắn quấn quít lấy. Nàng liều mạng đẩy ra, chỉ thiếu hô lên.

      từ từ thở dài tiếng, cuối cùng buông tha nàng.

      Tiểu Từ ở trong bóng tối chạy như điên. Nhìn con đường trước mặt, đầu vai cánh tay vấp vào những khúc quanh. Nàng cố dừng lại, chỉ cảm thấy phía sau như có con thú dữ truy đuổi. Kế Diêu, Kế Diêu, nàng thầm hô, bước chân lảo đảo chạy băng băng. Ngọn lửa như quỷ mị theo sát bước chân nàng, đột nhiên nàng bị hụt chút, suýt nữa ngã nhào mặt đất.

      Thư Thư duỗi cánh tay, nắm lấy thắt lưng đỡ lấy nàng, khẽ cười: “Lá gan của nàng như vậy sao?”

      Tiểu Từ tưởng muốn tránh khỏi bàn tay , nhưng cánh tay cứ như môt gọng kìm vây nàng ở bên trong. Giầy chân rớt, mặt đất ẩm ướt lạnh lẽo, nàng muốn đứng lên, nhưng là thân thể giống như có khí lực.

      Thư Thư cầm giầy nàng, nhàng vuốt ve bàn chân nàng, mang giầy vào. Nàng run cầm cập, vừa rồi chạy trốn hồi khiến nàng kiệt sức.

      Ánh lửa chiếu xuống, đôi mắt phát ra ánh sáng lạ thường. Cặp mắt kia vốn rất đẹp, như mặt nước xanh biếc. Lúc này mặt nước tựa hồ sôi trào, như ngọn lửa bùng lên: “Ta chỉ thích nàng, nàng liền bị dọa thành thế này sao?”

      cảm giác được thân thể nàng dưới cánh tay mình có phần run rẩy, trong ngực mềm nhũn, ngữ khí ôn nhu: “Nàng biết , kỳ thực ta ngay cả con thỏ cũng dám đụng đến, so với nàng còn nhát gan hơn.”

      Nàng yên lặng gì, trong mắt tất cả đều là hoảng hốt sợ hãi, có chút hối hận, có lẽ nên nhanh như vậy ra những lời này, làm cho nàng sợ hãi như thế, nhưng là lại hối hận, thích nhìn nàng dáng vẻ bướng bỉnh khuất phục. cũng có nhiều cơ hội cùng nàng chỗ, cho nên thể bỏ qua. cũng biết trong lòng nàng chỉ có Kế Diêu, muốn đoạt lòng nàng có bao nhiêu khó khăn, thế nhưng luôn muốn làm chuyện dễ dàng, nàng cũng là trong số đó.

      – “Nàng có biết vì sao trong máu ta có độc?”

      Tiểu Từ lắc đầu, quan tâm mọi thứ về , thầm nghĩ phải mau thoát khỏi đây.

      – “Cha ta có sáu bà vợ, nhị nương đối với ta tốt nhất, có cái gì ngon cũng mang đến cho ta, so với nương dường như còn thân hơn. Thân thể ta vẫn luôn rất yếu, cha ta chỉ có ta là nhi tử duy nhất, sợ dưỡng sống, thỉnh biết bao nhiêu sư phụ dạy cho ta võ công, cường kiện thân thể, nhưng vẫn có hiệu quả, thẳng đến sau này, mới biết nguyên lại nhị nhương luôn đối ta hạ độc. Bà có con, cũng muốn người khác có. Ta tuy rằng trị hết bệnh, nhưng độc trong máu vĩnh viễn thể thanh sạch. Bất quá như thế cũng cũng có lợi, từ đó độc dược đối với ta có tác dụng. Ta mới biết được nhát gan hay lương thiện đều tốt, thỏ con luôn là thức ăn của loài lang sói. Đặc biệt nam nhân, nhất định phải làm sói, làm ưng, mới có thể ăn những con thỏ như nàng thế này.” cúi thấp đầu cười tiếng: “Ta về sau gọi nàng là con thỏ được ?”

      Tiểu Từ hoảng hốt giãy dụa, kêu lên: “ cần.”

      Thư Thư thả lỏng lực đạo, nhưng vẫn nắm cánh tay của nàng, thấp giọng : “Ta đối với nàng như thế, nàng vì sao sợ ta. Nàng chẳng lẽ tia cảm động sao? Nàng có biết hay vừa rồi nếu như bị thị vệ Yến quốc phát , ta bị vây đánh. Nếu ta vì nàng mà chết, nàng có thể hay khổ sở? Dù chỉ chút?”

      Ngữ khí đột nhiên bi thương, tịch liêu tang thương, đôi mắt ảm đạm mang theo đau xót cùng mất mát, yên lặng nhìn nàng.. Khuôn mặt chưa bao giờ xuất biểu tình như thế.

      Tiểu Từ từ trong ánh mắt giãy dụa thoát ra, thanh run nhè : “Ta cám ơn ngươi hôm nay giúp ta, ngày sau trả nợ ngươi ân tình này. Nhưng là, ta thích ngươi, ngươi cũng cần thích ta.”

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Quyển Trung
      Chương 32.1: đêm xuân phong

      Thư Thư buông nàng ra, ảm đạm : “Ta bắt nàng thích ta, ta chỉ cho nàng biết là ta thích nàng, vậy đủ rồi.”

      Tiểu Từ , chỉ muốn nhanh chóng rời , nàng đỡ lấy vách tường dường như muốn tìm điểm chống đỡ, trong lòng bối rối chịu nổi, nàng nghĩ tới màn như vậy, cùng Thư Thư.

      Thư Thư lại tiếng động, chỉ có ngọn lửa tay ở phía sau gắt gao bám theo, chiếu lên con đường dưới chân nàng. Mà hơi thở cứ như hình với bóng làm cho nàng cảm thấy áp bách.

      Mật đạo cuối cùng đến điểm cuối, Tiểu Từ cũng hao hết khí lực, khi cửa ngầm mở ra, nàng như thấy được ánh mặt trời, cảm giác thoải mái như trút được gánh nặng. Đứng ở trong phòng, nàng hít sâu mùi gió đêm, nhắm mắt muốn quên màn vừa rồi.

      Bao quần áo đưa tới tay nàng, Tiểu Từ nhận lấy thấp giọng câu “cám ơn”.

      Thư Thư mệt mỏi quay người lại, : “ cần cám ơn ta, vì nàng ta có thể làm bất cứ việc gì.”

      Tiểu Từ cầm bao quần áo vội vàng trở lại phòng mình. Bóng đêm nặng nề, nàng đột nhiên rất nhớ Kế Diêu, chỉ cách vách tường, lúc này chắc vẫn còn trong mộng, cũng biết canh giờ trong mật đạo đối với nàng có bao nhiêu gian nan. Nàng yên lặng cầu nguyện, Yến quân mau rút khỏi, nàng và Kế Diêu có thể rời xa nơi này, rời xa Thư Thư. tuy rằng đối nàng làm cái gì, chỉ cần thổ lộ khiến trong lòng nàng đại loạn, hoảng hốt lúng túng. Hình như có bão tố đến cuốn sạch tất cả, dự cảm làm cho nàng sâu bất an. Loại bất an này đến từ trực giác, giống như đặt mình vào trong đám sương mù, thấy nguy hiểm nhưng lại có cảm giác sợ hãi, muốn từ bên trong giãy dụa thoát ra.

      Nàng nằm ở giường nhưng cách nào vào giấc ngủ, thầm nghĩ phải nhìn thấy Kế Diêu, chỉ cần nghe thấy hơi thở của , chạm đến người , lòng nàng mới có thể yên ổn, nàng cố nghĩ đến nhiều thứ, thèm nghĩ cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân, cái gì mà đêm khuya tình ngay lý gian, nàng quyết định vén chăn từ giường nhảy xuống.

      Kế Diêu hoảng hốt nghe thấy cửa phòng vang lên tiếng, người tập võ luôn cảnh giác làm cho lập tức thanh tỉnh. thân ảnh quen thuộc vài bước chạy vội tới trước giường .

      Kế Diêu vội vàng ngồi dậy, thanh có chút khàn khàn, hỏi: “Ngươi thế nào còn chưa ngủ?”

      Tiểu Từ được lời nào, mạnh mẽ nhào vào ngực , cánh tay đặt thắt lưng , cứ như thế ôm chặt. Kế Diêu sửng sốt, ách nhiên thất tiếu, nhưng lại đột nhiên nhớ tới ngày ấy ở trong nhà trọ đêm, trong ngực hiểu sao khẽ động.

      – “Kế Diêu!” Nàng cúi thấp đầu gọi tiếng, đầu đặt ở ngực , nghe thấy nhịp tim lúc này mới trấn an được suy nghĩ trong lòng. Nỉ non: “Ta sợ hãi, Yến quân lúc nào triệt binh?”

      Kế Diêu nở nụ cười, thanh thanh cổ họng : “ nhanh thôi. Thư Thư phải quân tiên phong của An vương sắp đến đây sao? Yến quân cũng phải người sắt, nghe trận mưa đêm trước, khiến rất nhiều binh sĩ bị nhiễm phong hàn, tại Mộ Dung Hàn bất quá dựa vào giải thưởng để tăng thêm sĩ khí thôi.”

      – “Ta muốn quay về Định Châu, muốn gặp sư phụ.”

      Kế Diêu trong lòng mềm nhũn, : “Ta cũng nôn nóng.” Nàng ở trong ngực gắt gao ôm , giống như muốn khảm vào người. huyết khí bùng lên, nàng ôn hương nhuyễn ngọc. Da thịt nàng cọ sát vào người làm cho dục vọng nhất thời sôi trào.

      Ánh trăng mờ mờ, bốn phía đều tiếng động. Chóp mũi nhàn nhạt hương thơm xử nữ, theo mỗi lỗ chân lông chui vào trong cơ thể, đem mọi giác quan ngủ say bị trêu chọc mẫn cảm thức dậy. kìm lòng được cúi thấp đầu hướng đến đôi môi đào. Lúc này đây, nàng giống như so với những lần trước phá lệ nhiệt tình, né tránh cũng ngượng ngùng, tùy ý hành động, còn chủ động choàng tay qua cổ , đưa kéo lại càng gần, hãm càng sâu. Môi với răng gắn bó mật thiết đều phải trông mơ giải khát mà giống như lửa đổ thêm dầu. Phản ứng của cơ thể trong đêm tối đặc biệt nhanh nhạy, chỉ hôn thôi khó có thể giải quyết được khát vọng cháy bỏng, kiềm chế chịu đựng đến thống khổ.

      Nàng bị hôn sâu đến thở được, trước ngực phập phồng, từng đợt dao động đánh vào ngực .

      – “ ngủ .” gian nan phun ra vài chữ, rất sợ muộn chút nữa phải hối hận.

      – “Ta muốn ngủ ở đây.” Nàng lấy lý do thoái thác như vậy kỳ thực dụng ý rất đơn giản, hoàn toàn ngờ càng nhiều, càng sâu. Chỉ là hồi sợ hãi cùng hoảng loạn nhưng ngay sau đó là cảm giác an toàn. Nàng tham luyến hơi thở , muốn ở người tìm kiếm loại an toàn cùng ỷ lại, lau kinh sợ vừa rồi. Mà nghe vào trong tai nhưng là ầm ầm tiếng, đưa toàn bộ lý trí đánh bay. Nàng cứ như vậy ôm lấy cổ , buông tay, giống như lạc trong sa mạc tìm được suối nước ngọt, gột rửa lo lắng cùng bất an trong lòng.

      Hương thơm của nàng như nụ hoa, nở rộ dưới môi và bàn tay của . chỉ còn sót lại chút trấn tĩnh muốn kiềm chế dục vọng sôi lên, cách lớp y phục, cảm giác ràng bộ ngực mềm mại của nàng phập phồng nhấp nhô, kích thích mọi giác quan của , hận thể sinh ra trăm ngàn cánh tay ở mỗi tấc da thịt của nàng tinh tế vuốt ve. Trong đầu xuất màn xuân sắc khi ở biệt viện An vương, cơ thể nàng như đóa hoa mới hé hoàn mỹ diễm lệ, kinh ngạc nhìn thấy mà khắc cốt ghi tâm.

      do dự mà quyết định nhanh, vẫn là tạm gác lại chờ đến ngày thành thân. Trời đất giao chiến trong lúc đó, nàng dường như biết nguy hiểm, mặt áp sát vào người , thậm chí có phần chủ động. Ngón tay rụt rè ở trước ngực vuốt ve chút, có trình tự cũng có phương hướng, lúc chạm phải cái đỉnh nhô cao giống như nhớ đến cái gì vội lùi về rồi dừng lại, đặt tay lên ngực muốn cảm thấy tim đập dồn.

      Kế Diêu tựa hồ có thể nghe thấy huyết mạch mình như dòng nước chảy xiết có điểm dừng, những bức họa trong quyển sách của Tiểu Chu đột nhiên lên trong đầu, như lửa cháy lan ra đồng cỏ đem chút lý trí cuối cùng của trong nháy mắt đốt sạch, hóa thành bột mịn.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 32.2: đêm xuân phong
      Áo đơn khinh bạc, từng lớp từng lớp thoát ra.

      Nàng cư nhiên tia kháng cự, tùy ý quần áo bị cởi ra như cánh bướm phá kén bay ra. Bóng đêm như mực, có ánh sáng, chỉ có xúc cảm từ bàn tay và bờ môi thơm ngọt. Trong bóng tối sờ soạng lại càng thêm thần bí mê người, trước sau vô tự thông, lần này cũng ngoại lệ. Ngón tay nhàng, dựa vào trực giác ở người nàng di chuyển. Núi cao hồ nước sâu kiều diễm vô hạn, phong cảnh xa lạ, cực độ kích thích. say mê ở người nàng tinh tế mút vào, tấc dao động, giống như nàng là thức rượu ngon, hoàn toàn làm mất lý trí. thầm nghĩ say, ở người nàng.

      Da thịt nóng bỏng, hâm nóng cả người nàng. Đem lạnh lẽo còn sót lại trong thân thể nàng toàn bộ xua tan. Nàng gắt gao ôm , đem chân đặt ở giữa hai chân , tham lam muốn hút thêm độ ấm. Nhưng mà lại đem nàng tách ra.

      Cảm giác nóng bỏng xa lạ, nàng lúc này mới sinh ra tia sợ hãi. Thời điểm cuối cùng, sợ hãi cùng hạnh phúc ở trong lòng mâu thuẫn dây dưa. Tựa hồ đây là thiên kinh địa nghĩa nước chảy thành sông, cơ thể cũng nghe theo sai bảo mà khẩn trương, tư thế xa lạ, thể nghiệm xa lạ khiến nàng vừa thẹn vừa sợ, chờ mong rồi lại kháng cự xâm lược. giương cung bạt kiếm chờ đợi, dò hỏi, tên lên dây, cũng thể theo nàng lui về phía sau.

      Nàng hô tiếng, ngón tay bấu chặt vào lưng . Tiến quân thần tốc, sắc bén như lưu quang, ra tay mau lẹ cương mãnh. kích tức trúng, mặc dù có đối thủ, nhưng so với chinh phục toàn bộ cao thủ có cảm giác sảng khoái hơn, rút ra nhập vào khí thế lượn vòng như mây, là bảo kiếm tìm được bao kiếm thích hợp, sít sao bao lấy, trong cương có nhu, lấy nhu khắc cương.

      Thân thể nàng nhàng run rẩy, nhịp nhàng theo luật động của . Tầng tầng lớp sóng đem nàng nhấn chìm, giống như thủy triều quét qua, ba lại khởi.

      Khoái cảm vô hạn bao vây lấy , giống như nước biển cuộn trào mãnh liệt, làm cho chiếc thuyền bên dập dềnh dập dềnh, lên xuống nhấp nhô, mặc sức buông thả. Lần đầu tiên có loại hạnh phúc như thế, hạnh phúc đến đầu quả tim ôn nhu đau nhức.

      Chưa từng có loại mất cam tâm tình nguyện như thế này, ngọt như đường. Nàng ở dưới thân thở dốc, mỗi lần tấn công đều sắc bén mạnh mẽ.

      Cũng khiến cho nàng cảm giác được cơ thể mình bé yếu ớt và vô lực, mỗi lần xâm chiếm đều là ngọt ngào đau đớn cùng cam nguyện. Nàng là người của , cũng là của nàng.

      Thời gian, nàng cảm thấy dài, vô cùng vô tận. nhưng lại cảm thấy quá ngắn ngủi, chỉ cái chớp mắt, dục vọng chưa tắt.

      Rạng sáng, tia sáng đầu tiên chiếu qua khung cửa sổ, trong ánh sáng mập mờ, thấy nàng mệt mỏi rã rời, sắc mặt ửng đỏ mang theo màn sương giống như mồ hôi, như nắng sớm bao trùm lên đóa hoa, vừa mới nở rộ. tỉnh táo lại, thầm ảo não chính mình trầm mê quá độ đến mức xem sức khỏe của nàng.

      Đầu của chạm vào người nàng, có chút ẩm ướt. Mồ hôi của nàng chảy ra. Da thịt như tuyết trước ngực có vài dấu hôn, giống như đóa hoa đào điểm xuyết ở , càng thêm xinh đẹp rực rỡ. ở cần cổ nàng hít sâu hơi, hận thể đem nàng hút vào tâm phế. Nàng e thẹn rụt cổ lại, có chút ngứa. Bóng tối che giấu ngượng ngùng, bình minh vừa lên, ánh sáng chiếu vào. Nàng đỏ mặt nghiêng người, dám nhìn thân thể cường kiện xích lõa trước mắt. cũng có chút ngượng ngùng ngồi dậy, nhớ tới hồi điên cuồng đêm qua.

      Thời gian lẳng lặng trôi qua. Nàng nghiêng thân mình dựa vào ngực , mỏi mệt muốn ngủ. Tay nhàng luồn vào tóc nàng, sợi tóc đen mượt, như chảy qua ngón tay . huyệt vị của nàng chậm rãi ấn, nàng rất nhanh chìm vào giấc ngủ, giữa lông mày nhíu lại thành vết lõm, bộ dáng vừa mệt vừa ủy khuất, trêu chọc mềm mại trong . Ban đêm màn như khắc sâu vào trong lòng, triền miên rung động đến tâm can. Muốn ôn lại, muốn khắc sâu, nhưng là ánh nắng dần dần sáng tỏ, thể đứng dậy.

      Mặt trời chuẩn bị khuất núi, việc đầu tiên Kế Diêu làm là trở về phòng. Vén màn lên, nàng cư nhiên vẫn còn nặng nề ngủ. buồn cười lại có điểm thương tiếc, thân thể nàng yếu ớt như vậy sao? biết trước khi triền miên còn có đoạn ở trong mật đạo hành hạ thể xác và tinh thần nàng, nàng hầu như đêm ngủ.

      cỗ mùi vị hoan ái vương vấn chóp mũi, nhất thời đem cảnh chiến trường thảm liệt đêm qua khơi dậy, cung trở lại điểm xuất phát, kiếm, thầm nghĩ tuốt khỏi vỏ.

      Nàng mặc y phục, nằm nghiêng, cánh tay đặt ở ngực, cổ áo nới lỏng, lộ ra khoảng ngực, cảnh xuân tươi đẹp, như khối ngọc bích thượng hạng, phát lên ánh sáng mê người. Khát vọng rục rịch gào thét, như vạn mã phi nhanh, như phong ba quật khởi. cúi đầu, ở vành tai nàng cắn mút vài cái. Nàng có chút ngứa, có chút đau, tỉnh táo lại. Vừa mở mắt đập vào là ánh mắt gợi tình của , thâm thúy mà xa lạ, đều phải bình tĩnh lạnh nhạt như trước, mà nóng hầm hập như lửa.

      Nàng ngượng ngùng tránh kịp bị bao trùm, toàn bộ xúc giác đều mẫn cảm cảm thụ xâm lấn của , mãnh mẽ mà thần tốc. Thân thể bồng bềnh như mây, như nhánh cây đầy tuyết lạnh lẽo được gió xuân thúc giục đâm chồi mới.

      so với đêm qua càng thêm thuần thục linh hoạt, thuận buồm xuôi gió đánh đâu thắng đó. Quần áo tán loạn, sa trướng khẽ lay động.

      Binh lâm thành hạ, chỉ đợi tấn công.

      Đột nhiên, cửa phòng vang lên tiếng, Tiểu Chu xông vào: “Kế Diêu, ăn cơm.”

      tùy tiện gào to, chợt thấy sa trướng buông xuống cùng hai đôi giày trước giường, ngây ngẩn cả người.

      Kế Diêu động tác nhanh chóng, đem y phục phủ lên thân.

      Tiểu Từ xấu hổ chỉ muốn chui xuống đất bỏ chạy. Hoàn hảo, bên trong sa trướng nhìn được ràng, nàng vội vàng mặc y phục, vừa tức vừa oán trừng mắt nhìn Kế Diêu. Kế Diêu cố nén đến khổ sở, nghĩ rằng, nếu phải đêm qua ngươi đột nhiên chạy tới giường ta, nửa đêm động tình thể vãn hồi, cái này tốt xấu phải chờ đến Định Châu mới nấu chín a.

      Kế Diêu đẩy màn ra góc, sắc mặt đỏ ửng, : “Ngươi ra ngoài trước .”

      – “Ngươi, ngươi hóa ra sớm ăn thịt?” Tiểu Chu chỉ vào , nghẹn họng nhìn trân trối, thần sắc đầy giận dữ.

      Kế Diêu có chút oan uổng, rất muốn , ta mới vừa ăn liền bị phát .

      Tiểu Chu tấm tắc hai tiếng, : “Ta là nhọc lòng lo lắng, còn tặng ngươi quyển sách.” xong, trộm cười đóng cửa lại.

      Tiểu Từ ngượng ngùng, nhớ tới bộ dáng lén lút của hai người ngày đó, liền hỏi: “Sách gì?”

      Kế Diêu úp úp mở mở: “Nội công tâm pháp tập.”

      Tiểu Từ tin, ở trong chăn nhéo lấy thắt lưng .

      – “Đưa cho ta xem.”

      Kế Diêu nhức đầu: “Ném rồi.”

      – “Nội công tâm pháp ngươi làm sao bỏ được?”

      Kế Diêu biết gì để chống đỡ, xác thực nỡ ném.

      – “Ngươi , ta tháng liền để ý ngươi.”

      Loại uy hiếp này đối với người vừa mới ăn miếng thịt đầu tiên đích trí mạng. khai nhận: “Nữ nhân nên xem sách này.”

      Tiểu Từ nhìn nhăn nhó tự nhiên, buông tha: “Xuân cung đồ?”

      Khóe miệng Kế Diêu giật giật, hận thể bịt chặt cái miệng nhắn của nàng.

      – “Ngươi có phải đêm qua chiếu theo đó mà làm?”

      Kế Diêu buồn bực: “Ngươi! Đều phải!”

      Tiểu Từ tin: “Vậy ngươi như thế nào…Ngươi trước kia làm?”

      Ông trời a! Kế Diêu mặc xong quần áo, chạy trối chết. Tiểu Từ chu miệng với theo: “Hừ! Buổi tối hỏi tội ngươi.”

      Tiểu Chu ung dung ở phòng ngoài chờ, nhìn thấy Kế Diêu, hắc hắc cười, ý vị thâm trường : “Huynh đệ, ngày đêm chiến đấu hăng hái như vậy, vất vả.”

      Kế Diêu thể nhịn được nữa, ở dưới bàn mạnh mẽ đạp cước.

      Tiểu Chu hét thảm tiếng

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 33.1: Nhị độ xuân khai

      Sau khi ăn cơm xong, Kế Diêu thái độ khác thường sớm nghỉ ngơi, mà ở trong phòng Tiểu Chu chơi cờ. Ngay cả khi Tiểu Chu thua bảy ván liên tiếp thẹn quá hóa giận, lại thêm ban ngày ở trong thành theo Thư Thư vất vả, sớm mệt mỏi chịu nổi. Thúc giục vài lần, Kế Diêu vẫn có ý tứ rời .

      Tiểu Chu buồn bực, tức giận : “Huynh đệ, ngươi cần phải bịt tay trộm chuông như vậy, ngủ .” Ngụ ý, nam nhi ăn thịt đó là chuyện sớm muộn, có cái gì mất mặt, chẳng lẽ ăn vào trong bụng rồi còn muốn nhổ ra hay sao?

      Kế Diêu trừng mắt, hạ quân: “Đánh cờ!” phải mất mặt, mà là đau đầu ứng phó với hồi khảo vấn của Tiểu Từ. Lấy hiểu biết của đối với nàng, tối nay hỏi ra nguyên nhân, nàng nhất định ngủ.

      Tiểu Chu mở to miệng ngáp cách khoa trương, tiện thể nằm úp sấp xuống bàn cờ, nhuyễn cổ họng : “Kế Diêu, ta sốt ruột.” Nũng nịu học bộ dáng Tiểu Từ, duỗi cánh tay đến trước ngực Kế Diêu quấy nhiễu phen.

      Toàn thân Kế Diêu nổi da gà, trốn khỏi phòng.

      Vào phòng ngủ, quả nhiên, Tiểu Từ nghiêm mặt chờ . Tuy rằng vừa nhìn thấy bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ, nhưng vẫn trịnh trọng : “Kế Diêu, ngươi lại đây, ta có việc muốn hỏi.”

      Kế Diêu khóe miệng giật giật, trước mắt biến thành màu đen. Đến trước mặt nàng, che miệng ho tiếng.

      Tiểu Từ nửa ngượng ngùng nửa tìm tòi nghiên cứu, sóng mắt khẽ đảo, tràn đầy hiếu kỳ : “Ngươi còn chưa cho ta biết.”

      Giả bộ hồ đồ: “Chuyện gì cho ngươi?”

      Tiểu Từ bĩu môi, thẳng: “Đương nhiên là việc kia.” xong, thanh liền thấp xuống giống như nỉ non, bất quá nàng xấu hổ xấu hổ, hỏi vẫn phải hỏi. thể bởi vì ngượng ngùng mà tha cho , việc có thể tính toán, đại thể hồ đồ.

      tiếp tục giả bộ hồ đồ: “Rốt cuộc là chuyện gì?”

      Nàng : “Chuyện quyển sách!”

      cắn môi : “, ném.”

      Nàng nâng đầu, vừa thẹn vừa giận: “Vậy ngươi như thế nào biết, ngươi trước đây từng làm qua?” Vẻ mặt của nàng ngay lập tức thương tâm ủy khuất, đôi mắt như núi ngậm sương, tức khắc có thể tuôn trào như vũ bão. Nhớ tới đêm qua dũng mãnh thuần thục, thực nổi giận. Máu trong người sôi trào, lập tức đổi thành dấm chua.

      Kế Diêu thập phần thống khổ, thập phần đau đầu, lại có điểm cao hứng, tựa hồ rất thích bộ dáng ăn dấm chua của nàng. Tuy rằng dấm chua này tới mạc danh kỳ diệu, có lẽ có. Bất quá trong bình dấm chua này, là nồng nàn mật ý.

      – “Lưu quang kiếm pháp ta cũng vô tự thông, chẳng nhẽ chuyện này so với luyện kiếm khó khăn hơn?” Rốt cuộc tìm được lời giải thích hợp lý lại có sức thuyết phục.

      ngờ cũng thông qua: “Kia còn có kiếm phổ để làm theo.”

      Kế Diêu nhức đầu, quên , vẫn là khai nhận hơn: “A, này phải cũng có sách để tham khảo sao?” Kỳ thực, là có chút bị tra tấn phải nhận bừa. đường đường là nam nhi dũng, thiên tư hơn người, còn cần phải khai sáng sao? hận thể cắn Tiểu Chu cái cho hả giận.

      – “Vậy ngươi vì sao sớm thừa nhận, hừ.”

      Nữ nhân nếu càn quấy, chỉ có biện pháp, chính là lấp kín miệng nàng, làm cho nàng phân tâm.

      Giải thích bằng hành động.

      – “Ô, ô…” Phản kháng trong lúc đó bật ra mấy chữ: “Về sau, được phép, gạt ta.”

      Kỳ thực nàng chính là cố ý tra hỏi, sau đó ra câu này. Trong lòng nàng biết lừa nàng, bất quá có số việc cho nàng biết, sợ nàng lo lắng. phen tâm tư như vậy hai bên đều hiểu , thế nhưng nàng cảm thấy cùng chia sẻ mới chính là loại hạnh phúc.

      Nến đỏ lay động, bị chưởng của dập tắt.

      – “, hứa, gạt ta.” Từng tiếng đứt quãng gian nan bật ra. Xem ra vẫn chưa đủ phân tâm, dùng miệng vẫn đủ. dùng thêm chút lực, tăng cường thế tấn công.

      Lúc này đây nâng cao bước! Bàn tay lướt qua, ở từng tấc da thịt nàng vuốt ve, lực đạo mạnh , đưa nàng lên tận mây xanh. Nơi đó nàng phải là đối thủ của , trừ bỏ tước vũ khí đầu hàng, còn lựa chọn nào khác. Biển mây chìm nổi, gió xuân dập dờn, nửa thanh tỉnh nửa ngây ngất, nửa trúc trắc nửa e lệ.

      – “Ngươi phải muốn xem quyển sách đó sao, ta họa cho ngươi xem.” ở bên tai nàng mập mờ , vành tai nho ở trong miệng , run rẩy ngừng.

      Bạch ngọc lăng la đoạn, lấy tay vẽ đỏ xanh.

      Từng tấc từng tấc khiêu khích, màu hồng phấn nhiễm tận xuân trướng.

      Triều thối, ý mãn.

      Kế Diêu tưởng cầm đuốc soi cây hải đường ra hoa. Tiểu Từ đỏ bừng cánh tay ngọc đoạt lấy giá cắm nến.

      Trong trướng, trận chiến vừa ngừng, đánh trận lại vùng lên. Tiểu Từ tay kéo chăn, tay cướp đoạt nến, vội vã dập tắt ánh nến. Kế Diêu tay bưng nến, tay che chở ngọn lửa, mắt nhìn xung quanh, tay chắn tứ phương.

      Nàng bên phòng thủ bên tấn công, mệt mỏi nửa ngày cuối cùng cũng thổi được nến, ngược lại trước ngực còn bị thất thủ lần. Kế Diêu muốn tiếp tục, đem chăn kéo tuột xuống, nhìn sót thứ gì.

      Tiểu Từ vừa thẹn vừa giận, thuận tay lấy trung y bên gối, nghĩ tới, trung y tơ tằm mỏng manh. Trong trướng lướt qua ánh lửa chợt lóe, Kế Diêu cả kinh, vội vàng vén màn đem trung y cùng giá nến đặt ở mặt đất.

      Nhìn lén bất thành, suýt nữa hỏa thiêu la trướng.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 33.2: Nhị độ xuân phong khai

      Kế Diêu bất đắc dĩ thổi tắt nến, phẫn nộ bò lên giường. Lấy tay thay mắt, tinh tế “quan sát”. rất tận hứng, rất là buồn phiền, rất là bất mãn. Thế nhưng, nàng gần đây đúng là mưa rền chớp giật, đem con hổ cái biến thành con thỏ. Chuyện tới trước mắt, ngày xưa ở trống trơn đài còn cường hôn “nhanh nhẹn dũng mãnh” từ lâu biến mất còn thấy bóng dáng. Kế Diêu trong bóng tối sờ soạng, thầm trấn an chính mình, còn nhiều thời gian a còn nhiều thời gian.

      Tiểu Chu sáng hôm sau lấy ánh mắt quan tâm nhìn Kế Diêu, : “Đêm qua, ầm ĩ, ta ngủ được.”

      Kế Diêu vừa muốn biến sắc mặt, Tiểu Chu giả vờ nhức đầu, nghiêm mặt : “Trong phòng có chuột.”

      Hai người muốn xuất môn, thấy Thư Thư từ bên ngoài trở về. Hai ngày thấy, vẻ mặt càng thêm mệt mỏi. luôn chú trọng dáng vẻ, như vậy bỗng nhiên làm cho người ta cảm thấy xa lạ, thêm vài phần chín chắn ổn trọng.

      – “Kế công tử, Tiểu Chu, Tiểu Từ có ở trong phòng?”

      Kế Diêu sửng sốt, gật đầu, trong bụng nhưng lại kỳ quái tìm Tiểu Từ làm gì?

      Thư Thư mỉm cười: “Thỉnh ba vị theo ta đến phủ thứ sử chuyến, Vân đại nhân có chuyện quan trọng muốn cùng các vị thương nghị.”

      Kế Diêu xoay người vào trong, gọi Tiểu Từ ra. Tiểu Từ buồn bực Vân Dực gần đây đều tìm nhị vị đại hiệp có việc, hôm nay như thế nào ngay cả gia quyến cũng tha? Nàng vội vã mặc y phục, nhưng vừa nhấc mắt, liền phát Kế thiếu hiệp sắc mặt kỳ quái, có mạnh mẽ kiềm chế đạt được cùng…kích động.

      Thư Thư vừa thấy Tiểu Từ theo Kế Diêu từ trong phòng ra, sắc mặt nhất thời biến đổi, gân xanh hai bên má run rẩy, ánh mắt thẳng tắp nhìn hai người.

      hành lang gấp khúc dường như nhìn thấy bức họa, lục ý dạt dào. Ánh mặt trời loang lổ chiếu vào hai người, đúng là đôi kim đồng ngọc nữ.

      thân thanh sam, quang minh phiêu dật, nàng y phục màu hồng phấn, kiều diễm như hoa.

      Bất quá chỉ cách vài bước chân, nhưng là từng bước kinh tâm, như đạp vào trong lòng . cố gắng giữ vẻ tươi cười, cắn răng : “Ba vị, thỉnh.”

      Ánh mắt Tiểu Từ ở người đảo qua, xa cách mà phòng bị. Trong ngực mơ hồ đau xót, cảm giác mệt mỏi rã rời nhất thời đánh úp lại, như sợi tơ quấn chặt khiến chiết phiến tay dường như nặng tựa nghìn cân.

      biết ngày đó khi biết mình bị đầu độc liền phải thay đổi nguyên tắc làm người, kiên định theo sứ mệnh của chính mình, xuôi gió xuôi nước, cách thứ mình muốn ngày càng gần, đối với thủ đoạn cùng mưu đồ của mình càng đắc ý, chỉ trừ nàng. Kia vốn là cố ý dò hỏi người, tỉ mỉ chuẩn bị quân cờ, lưu vào ngày sau làm bàn đạp. Tất cả suy tính đều chu đáo kẽ hở, thế nhưng ngờ tới chính mình cũng là người bình thường. Để cho nàng trong lúc vô tình vào lòng mình, quả quyết cứng rắn. có chút hối hận, vì sao chỉ mới gặp gỡ như thế? Vô luận thế nào cũng lau xong, đổi được, thể quay về.

      Phủ thứ sử, Vân Dực nhìn thấy bốn người, khẽ gật đầu, liền thẳng vào vấn đề : “Các vị theo ta đến phòng trong thương nghị việc trọng đại.”

      Kế Diêu, Thư Thư bốn người theo vào phòng trong. Trong phòng bày biện đơn giản, thập phần yên tĩnh. Vân Dực tùy tay chỉ vào ghế, mấy người ngồi xuống.

      – “Thư Thư ngày hôm trước trở về chuyến, phát bên trong có Yến quân. Ta phái người tìm hiểu tin tức quả đúng như vậy, trong Lư có Mộ Dung Hoàn con trai út của Mộ Dung Hàn. Mộ Dung Hàn vốn có bốn hoàng tử, đại hoàng tử cùng tam hoàng tử bị giết trong chính biến. Năm trước nhị hoàng tử mang quân tấn công Cao Ly chết trận. Mộ Dung Hoàn liền trở thành con trai duy nhất của . thập phần coi trọng cũng thể coi trọng. Mộ Dung Hàn mang theo Mộ Dung Hoàn chỉ mới mười tuổi đến U Châu theo quân quan sát cuộc chiến. ngờ, trận mưa ngày hôm trước khiến cho bị nhiễm phong hàn, Mộ Dung Hàn liền phái người đưa vào Lư dưỡng bệnh. là con trai duy nhất của Mộ Dung Hàn, nếu xảy ra điều gì bất trắc, nhất định tâm loạn.” Vân Dực xong, nhàng cười nhạo tiếng, : “Đây đúng là ông trời phù hộ U Châu ta, vừa khéo để Mộ Dung Hoàn ở tại Lư. Hơn nữa trong Lư lại có mật đạo.

      Kế Diêu nhíu mày, trong lòng vài phần đoán được dụng ý của Vân Dực.

      Vân Dực thần sắc hơi kích động: “Ta gọi các vị đến, chính là muốn người Mộ Dung Hoàn xuống tay, rối loạn tâm Mộ Dung Hàn, bức lui binh.”

      Tiểu Chu hưng phấn : “Vân đại nhân cứ phân phó.”

      – “ Lư là biệt viện của tổ tiên ta, mật đạo kia ta muốn để cho người khác biết, cho nên chuyện này liền phó thác cho ba người các vị. Thư Thư có kế sách hoàn hảo, chỉ là làm phiền Tiểu Từ nương mạo hiểm phen.” Vân Dực xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía Tiểu Từ, ngữ khí khẩn thiết.

      Tiểu Từ nhìn thoáng qua Thư Thư, có chút kinh ngạc, biết có kế sách gì, vì sao phải là mình làm? Chính mình có nội lực, trừ bỏ vân khởi cứu thức còn sở trường gì.

      Kế Diêu cũng lập tức cả kinh, mặc dù thần sắc chưa động, nhưng cũng cảnh giác nhìn Thư Thư.

      Thư Thư yên lặng chống đỡ ánh mắt của hai người, cưỡng chế tư tâm trong lòng, đối Tiểu Từ : “Tiêu tiền bối là đệ tử dược vương, phương pháp hạ độc của nàng xác thực khác hẳn người thường. Ngươi từng lừa ta nấu bánh trà, độc bên trong hơi nước, rất khó phát giác. Người Đại Yến thích ăn đồ chay hơn thức ăn mặn, thường uống bánh trà để hỗ trợ tiêu hóa. Cho nên kế sách của ta chính là để ngươi hạ độc Mộ Dung Hoàn. Mộ Dung Hoàn bị phong hàn, phải liên tục uống trà nóng, đúng là thời cơ tốt. là con trai duy nhất của Mộ Dung Hàn, vô luận là vì thế cục hay tình phụ tử, ở trong lòng Mộ Dung Hàn cũng cực kỳ trọng yếu, cho phép mất. Chỉ cần bị bệnh trầm trọng nguy hiểm đến tính mạng, Mộ Dung Hàn nhất định tâm loạn. Có lẽ cần đợi quân tiên phong của An vương đến U Châu, thoái binh.”

      Nguyên lai gọi Tiểu Từ đến, là có dụng ý này. Kế Diêu vội : ” Nếu Mộ Dung Hoàn ở trong lòng Mộ Dung Hàn trọng yếu như thế, Lư nhất định có trọng binh canh gác, Tiểu Từ có võ công, quyết thể tùy tiện mạo hiểm. Vân đại nhân, ta .”

      Vân Dực nhìn Kế Diêu vốn luôn trầm ổn bây giờ sắc mặt thoáng lên vẻ lo âu, liền trấn an: “Kế công tử cần lo lắng, Thư Thư, ngươi tiếp tục .”

      – “Thứ nhất, Kế công tử ngươi biết dùng độc; thứ hai, chính bởi vì Tiểu Từ có võ công, mới để cho nàng . Bên người Mộ Dung Hoàn có tam đại cao thủ Yến quốc bảo hộ, cho dù dịch dung, chưa kịp tới gần bị bọn họ phát giác chúng ta có võ công. Hơn nữa, Tiểu Từ đối với Lư cực kỳ quen thuộc. Chỉ cần theo mật đạo vào phòng bếp, đem độc hạ vào trong bánh trà, liền đại công cáo thành. Chúng ta ở bên trong mật đạo tiếp ứng, chỉ cần nàng có nguy hiểm, nhận được tín hiệu, chúng ta liền xông vào cứu nàng. Nếu vẫn được, ta ở nơi này có thuốc nổ, nhất định có thể an toàn thoát thân.”

      Kế Diêu cau mày, trầm mặc , hiển nhiên do dự bất an, chẳng qua ngại mặt mũi Vân Dực nên trực tiếp cự tuyệt. Nhưng thần sắc ràng muốn, bộ dáng vô cùng kiềm chế. Tiểu Chu cũng cực lo lắng cho an nguy của Tiểu Từ, nhân tiện : “ có thuốc nổ, vì sao trực tiếp cho nổ tung Lư, làm cho Mộ Dung Hàn tuyệt hậu?”

      Thư Thư lắc đầu: “Giết Mộ Dung Hoàn lộ liễu như thế, chỉ làm cho Mộ Dung Hàn lòng báo thù, liều chết chiến đấu. Ta dùng độc tiếng động lại vô vị, nhất định nghĩ tới có người làm, chỉ nghĩ tuổi còn cơ thể yếu nhược, phong hàn thêm nặng. Thuốc nổ chỉ dùng để đề phòng, đến lúc nguy cấp cứ yên lặng hành động, để cho Mộ Dung Hàn phát giác mới thỏa đáng.”

      Kế Diêu mu bàn tay mơ hồ nổi đầy gân xanh, yên : “Ta cảm thấy rất nguy hiểm. Ta đáp ứng di nương phải bảo vệ nàng chu toàn.”

      Tiểu Từ hít hơi sâu, đột nhiên : “Vân đại nhân, ta .”

      Kế Diêu ánh mắt rùng mình, mày kiếm run rẩy chút, trước mặt Vân Dực muốn cái gì lại thôi.

      Tiểu Từ cảm khái : “Thư công tử kế sách thâm diệu, ta tuy rằng có võ công, nhưng hạ độc cũng coi như thông thạo. Bố cục Lư, cho dù trong đêm tối, ta cũng nhầm. Vân đại nhân yên tâm, ta làm cho mọi người thất vọng.”

      Vân Dực mày rậm giãn ra, giống như vân khai gặp nguyệt, vui vẻ : “Hảo, Tiểu Từ nương đồng ý, vậy đêm nay động thủ. Thư Thư chuẩn bị chu đáo hết thảy. nương yên tâm, quyết để nương gặp chút nguy hiểm.”

      Kế Diêu hai mắt phát sáng nhìn Tiểu Từ, kìm lòng được nắm lấy bàn tay nàng, da thịt hòa hợp chỗ, hận thể khảm vào xương tủy. Tiểu Từ nhìn vẻ mặt tràn đầy lo lắng, nhoẻn miệng cười: “Ngươi yên tâm, có việc gì.”

      Thư Thư nhìn thoáng qua liền hạ mi, ánh mắt dừng ở bàn, thản nhiên : “Kế công tử, có mười phần nắm chắc, ta quyết để nàng lâm vào nguy hiểm. Ngươi ngại lại tin ta lần.” Dứt lời, đứng lên bước vào gian trong.

      Cửa vừa mở ra, ánh mặt trời chiếu vào, giống như đem cả căn phòng đông lạnh từng lớp tách ra.

      Vân Dực mỉm cười chắp tay, đối Thư Thư : “Hôm nay Mộ Dung Hàn giống muốn công thành. Có lẽ tính ban đêm động thủ. Ngươi ngủ lúc, nghỉ ngơi dưỡng sức, đêm nay cho chút bất ngờ.”

      Thư Thư nhếch miệng cười, có điểm yên lòng, mi tâm nhăn lại sâu, cả người tràn đầy mệt mỏi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :