Quyển Trung
Chương 32.1: đêm xuân phong
Thư Thư buông nàng ra, ảm đạm : “Ta bắt nàng thích ta, ta chỉ cho nàng biết là ta thích nàng, vậy đủ rồi.”
Tiểu Từ , chỉ muốn nhanh chóng rời , nàng đỡ lấy vách tường dường như muốn tìm điểm chống đỡ, trong lòng bối rối chịu nổi, nàng nghĩ tới có màn như vậy, cùng Thư Thư.
Thư Thư lại tiếng động, chỉ có ngọn lửa tay ở phía sau gắt gao bám theo, chiếu lên con đường dưới chân nàng. Mà hơi thở cứ như hình với bóng làm cho nàng cảm thấy áp bách.
Mật đạo cuối cùng đến điểm cuối, Tiểu Từ cũng hao hết khí lực, khi cửa ngầm mở ra, nàng như thấy được ánh mặt trời, cảm giác thoải mái như trút được gánh nặng. Đứng ở trong phòng, nàng hít sâu mùi gió đêm, nhắm mắt muốn quên màn vừa rồi.
Bao quần áo đưa tới tay nàng, Tiểu Từ nhận lấy thấp giọng câu “cám ơn”.
Thư Thư mệt mỏi quay người lại, : “ cần cám ơn ta, vì nàng ta có thể làm bất cứ việc gì.”
Tiểu Từ cầm bao quần áo vội vàng trở lại phòng mình. Bóng đêm nặng nề, nàng đột nhiên rất nhớ Kế Diêu, chỉ cách vách tường, lúc này chắc vẫn còn trong mộng, cũng biết canh giờ trong mật đạo đối với nàng có bao nhiêu gian nan. Nàng yên lặng cầu nguyện, Yến quân mau rút khỏi, nàng và Kế Diêu có thể rời xa nơi này, rời xa Thư Thư. tuy rằng đối nàng làm cái gì, chỉ cần thổ lộ khiến trong lòng nàng đại loạn, hoảng hốt lúng túng. Hình như có bão tố đến cuốn sạch tất cả, dự cảm làm cho nàng sâu bất an. Loại bất an này đến từ trực giác, giống như đặt mình vào trong đám sương mù, thấy nguy hiểm nhưng lại có cảm giác sợ hãi, muốn từ bên trong giãy dụa thoát ra.
Nàng nằm ở giường nhưng cách nào vào giấc ngủ, thầm nghĩ phải nhìn thấy Kế Diêu, chỉ cần nghe thấy hơi thở của , chạm đến người , lòng nàng mới có thể yên ổn, nàng cố nghĩ đến nhiều thứ, thèm nghĩ cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân, cái gì mà đêm khuya tình ngay lý gian, nàng quyết định vén chăn từ giường nhảy xuống.
Kế Diêu hoảng hốt nghe thấy cửa phòng vang lên tiếng, người tập võ luôn cảnh giác làm cho lập tức thanh tỉnh. thân ảnh quen thuộc vài bước chạy vội tới trước giường .
Kế Diêu vội vàng ngồi dậy, thanh có chút khàn khàn, hỏi: “Ngươi thế nào còn chưa ngủ?”
Tiểu Từ được lời nào, mạnh mẽ nhào vào ngực , cánh tay đặt thắt lưng , cứ như thế ôm chặt. Kế Diêu sửng sốt, ách nhiên thất tiếu, nhưng lại đột nhiên nhớ tới ngày ấy ở trong nhà trọ đêm, trong ngực hiểu sao khẽ động.
– “Kế Diêu!” Nàng cúi thấp đầu gọi tiếng, đầu đặt ở ngực , nghe thấy nhịp tim lúc này mới trấn an được suy nghĩ trong lòng. Nỉ non: “Ta sợ hãi, Yến quân lúc nào triệt binh?”
Kế Diêu nở nụ cười, thanh thanh cổ họng : “ nhanh thôi. Thư Thư phải quân tiên phong của An vương sắp đến đây sao? Yến quân cũng phải người sắt, nghe trận mưa đêm trước, khiến rất nhiều binh sĩ bị nhiễm phong hàn, tại Mộ Dung Hàn bất quá dựa vào giải thưởng để tăng thêm sĩ khí thôi.”
– “Ta muốn quay về Định Châu, muốn gặp sư phụ.”
Kế Diêu trong lòng mềm nhũn, : “Ta cũng nôn nóng.” Nàng ở trong ngực gắt gao ôm , giống như muốn khảm vào người. huyết khí bùng lên, nàng ôn hương nhuyễn ngọc. Da thịt nàng cọ sát vào người làm cho dục vọng nhất thời sôi trào.
Ánh trăng mờ mờ, bốn phía đều có tiếng động. Chóp mũi nhàn nhạt hương thơm xử nữ, theo mỗi lỗ chân lông chui vào trong cơ thể, đem mọi giác quan ngủ say bị trêu chọc mẫn cảm thức dậy. kìm lòng được cúi thấp đầu hướng đến đôi môi đào. Lúc này đây, nàng giống như so với những lần trước phá lệ nhiệt tình, né tránh cũng ngượng ngùng, tùy ý hành động, còn chủ động choàng tay qua cổ , đưa kéo lại càng gần, hãm càng sâu. Môi với răng gắn bó mật thiết đều phải trông mơ giải khát mà giống như lửa đổ thêm dầu. Phản ứng của cơ thể trong đêm tối đặc biệt nhanh nhạy, chỉ hôn thôi khó có thể giải quyết được khát vọng cháy bỏng, kiềm chế chịu đựng đến thống khổ.
Nàng bị hôn sâu đến thở được, trước ngực phập phồng, từng đợt dao động đánh vào ngực .
– “ ngủ .” gian nan phun ra vài chữ, rất sợ muộn chút nữa phải hối hận.
– “Ta muốn ngủ ở đây.” Nàng lấy lý do thoái thác như vậy kỳ thực dụng ý rất đơn giản, hoàn toàn ngờ càng nhiều, càng sâu. Chỉ là hồi sợ hãi cùng hoảng loạn nhưng ngay sau đó là cảm giác an toàn. Nàng tham luyến hơi thở , muốn ở người tìm kiếm loại an toàn cùng ỷ lại, lau kinh sợ vừa rồi. Mà nghe vào trong tai nhưng là ầm ầm tiếng, đưa toàn bộ lý trí đánh bay. Nàng cứ như vậy ôm lấy cổ , buông tay, giống như lạc trong sa mạc tìm được suối nước ngọt, gột rửa lo lắng cùng bất an trong lòng.
Hương thơm của nàng như nụ hoa, nở rộ dưới môi và bàn tay của . chỉ còn sót lại chút trấn tĩnh muốn kiềm chế dục vọng sôi lên, cách lớp y phục, cảm giác ràng bộ ngực mềm mại của nàng phập phồng nhấp nhô, kích thích mọi giác quan của , hận thể sinh ra trăm ngàn cánh tay ở mỗi tấc da thịt của nàng tinh tế vuốt ve. Trong đầu xuất màn xuân sắc khi ở biệt viện An vương, cơ thể nàng như đóa hoa mới hé hoàn mỹ diễm lệ, kinh ngạc nhìn thấy mà khắc cốt ghi tâm.
do dự mà quyết định nhanh, vẫn là tạm gác lại chờ đến ngày thành thân. Trời đất giao chiến trong lúc đó, nàng dường như biết nguy hiểm, mặt áp sát vào người , thậm chí có phần chủ động. Ngón tay rụt rè ở trước ngực vuốt ve chút, có trình tự cũng có phương hướng, lúc chạm phải cái đỉnh nhô cao giống như nhớ đến cái gì vội lùi về rồi dừng lại, đặt tay lên ngực muốn cảm thấy tim đập dồn.
Kế Diêu tựa hồ có thể nghe thấy huyết mạch mình như dòng nước chảy xiết có điểm dừng, những bức họa trong quyển sách của Tiểu Chu đột nhiên lên trong đầu, như lửa cháy lan ra đồng cỏ đem chút lý trí cuối cùng của trong nháy mắt đốt sạch, hóa thành bột mịn.