Chương 30.1: Phong ba chợt khởi
Tay trúc trắc mà linh hoạt, như người nhạc nhìn thấy danh cầm.
– “Kế công tử!” Ba tiếng gõ cửa tiếng thở , là Thư Thư!
Dục vọng như dừng cương trước bờ vực, bờ đê ngăn nước.
Tiểu Từ hoảng hốt ngồi dậy, trán đụng phải mũi Kế Diêu. Kế Diêu ôm cái mũi đau xót, cố nén đau chạy nhanh mặc quần áo, ổn định lại hơi thở, thần sắc như thường.
mở cửa ra, chỉ thấy Thư Thư đứng trước cửa phòng, nhìn bầu trời đêm. Chiếc quạt giấy ở trong tay gấp rồi lại mở, làm như trong lòng có chút phiền muộn.
– “Thư công tử có việc?”
Thư Thư quay người lại, quả nhiên dáng vẻ tươi cười của có chút miễn cưỡng: “ hiểu sao trong lòng ta rất sốt ruột, muốn tìm Kế công tử chuyện, hoặc mượn rượu giải sầu.”
Tiểu Từ ở trong giường cách lớp sa mỏng nhìn Kế Diêu bất đắc dĩ đóng cửa rời , cố gắng nhịn cười. Nàng biết Thư Thư đến lúc này là đúng hay sai. Hình như đúng, lại có vẻ sai rồi. Vừa nghĩ như thế, khuôn mặt nàng nóng bừng trống ngực đập loạn khiến nàng e lệ thôi. luôn luôn bình tĩnh kiềm chế, nguyên lai, nguyên lai còn có mặt như vậy. Nhớ tới vừa rồi, nàng kích động đẩy sa trướng trở về phòng, gió đêm thổi đến da thịt nóng bỏng, vô cùng thoải mái. Nàng vội vàng đóng cửa lại, giống như những ngôi sao bầu trời đều nhìn nàng.
Ngày hôm sau, Kế Diêu giữ lời vào thành tìm Vân Dực. Tiểu Từ muốn cùng, chợt nghĩ lại cảm thấy ổn, vì thể cùng Tiểu Chu ở lại Lư.
Vân Trường An ở đây, Thư Thư nghiễm nhiên chính là chủ nhân Lư. Hết thảy đều như cũ, chỉ thiếu thân ảnh lão nhân tịch liêu mà cao ngạo.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, nháy mắt được nửa tháng. Tiểu Chu ở lại Lư dường như cùng Thư Thư trở thành tri kỉ. Điều này làm cho Tiểu Từ rất kinh ngạc.
Kế Diêu sáng sớm liền xuất môn, mà Thư Thư mặt trời lên cao mới thức dậy. Tiểu Từ cùng Tiểu Chu ở trong vườn chuyện phiếm, nhìn thấy Thư Thư miễn cưỡng tới, trêu chọc : “Thư Thư, ngươi như thế nào vào thành? Thiếu chủ nhàn nhã như vậy cũng có tiền, là ông trời hậu đãi.”
Thư Thư giật giật khóe miệng, : “Tiểu Từ, ngươi sai rồi. Tâm nhàn mới gọi là nhàn. Như ta lúc này rất lo lắng.”
Tiểu Từ cười hì hì lấy củ lạc bóc vỏ cho vào miệng, ngón tay nhắn trắng trẻo dưới ánh mặt trời mơ hồ có chút trong suốt. Nàng thản nhiên như vậy làm cho Thư Thư hơi đố kị lại có xúc động, phảng phất như cảnh xuân vui vẻ hòa thuận đẹp nhất, khiến người ta đành lòng phá tan.
thở dài, ở trước mặt Tiểu Từ nhón củ lạc trong đĩa, cũng cố ý đụng phải tay nàng, hơi lạnh từ ngón tay chạm vào lập tức rời , chỉ có cảm xúc nhưng lại lâu tiêu tan.
xoay người rời khỏi, trước khi còn ném câu: “ có việc gì đừng chạy loạn, U Châu giáp ranh với Đại Yến, chẳng bao lâu nữa khả năng phát động chiến tranh, cẩn thận bị coi là gián điệp.”
Củ lạc trong tay Tiểu Từ thoáng cái rơi mặt đất, Tiểu Chu ngồi bên cạnh nàng kích động đứng lên, đuổi theo bóng lưng hỏi: “Thực ? Thực ?”
Góc áo màu lam khuất sau hòn sơn giả, ngay cả chữ cũng lưu lại.
ràng là ánh nắng mặt trời ấm áp ôn hòa, phút chốc bị câu của Thư Thư làm cho đóng băng. Chiến tranh, xuất trong câu chuyện của những người dân sống lưu lạc vô cùng thêm thảm, là lòng trung thành thiết huyết trong những cuốn sách, cứ cho rằng chính mình cách xa vạn dặm, nghĩ tới chớp mắt gần trong gang tấc, chẳng ngờ lại bị hút vào vòng xoáy tựa hồ xoay tròn ngay dưới chân. Tâm Tiểu Từ rối loạn, chống lại ánh mắt hoang mang của Tiểu Chu, Hai người hẹn mà có chung ý nghĩ: Nhanh chóng rời khỏi.
Đêm đó, Kế Diêu trở về. Tiểu Từ lập tức truyền lại câu của Thư Thư cho Kế Diêu. Kế Diêu im lặng lát, : “Ta hôm nay ở phủ thứ sử, cũng nhìn thấy Vân đại nhân có gì khác thường. Có lẽ Thư Thư chỉ hù dọa các ngươi thôi.”
Tiểu Chu từ kinh ngạc buổi chiều khôi phục, ngược lại xoa tay đứng lên: “Kế Diêu, đại trượng phu vì giang sơn dốc lòng, chúng ta nếu gặp phải, cùng U Châu sống còn.”
Kế Diêu nheo mắt nhìn , cười : “Ngươi cho ngươi là Gia Cát, hay là Tôn Tẫn?”
Tiểu Chu ngơ ngác, nấc tiếng, ra lời.
Trong chiến tranh, người như thổ giới, võ công có cao thế nào, chống lại chính là thiên quân vạn mã, dựa vào phải là cái dũng của thất phu, mà là mưu trí.
Sắc mặt của Kế Diêu dưới ánh đèn nhợt nhạt, lúc lâu mới : “Tiểu Từ, ngươi và Tiểu Chu rời khỏi U Châu trước ở nhà chờ ta, cuối tháng ta nhất định trở về Định Châu.”
Tiểu Từ vội la lên: “Ta .” Trước mặt Tiểu Chu, nàng còn có câu vô pháp mở miệng: Ta rời khỏi ngươi, bất luận là khắc hay cả đời!
Đôi mắt của nàng trong suốt mà kiên định, nhìn thẳng Kế Diêu. Câu kia nàng cần phải , từ trong mắt nàng cũng có thể hiểu .
thở dài, : “Ta hỏi Thư Thư chút.”
Trong tay Thư Thư có phong thư, nhưng lại tập trung. Ánh mắt dừng ở ngọn nến bên cửa sổ. Kế Diêu gõ gõ cửa, dựa vào nội lực của Thư Thư, hẳn sớm biết đến.
Thư Thư đặt phong thư xuống bàn, : “Ngươi tới hỏi ta chuyện chiến tranh?”
- “Đúng vậy. Ta muốn biết tin tức này có chắc chắn?”
- “Tin tức là từ người ta sắp xếp vào hoàng cung Đại Yến, về phần có chính xác hay cũng khó , cho dù có trông gà hóa quốc sợ bóng sợ gió, cũng phải phòng ngừa. Kế công tử nếu thấy sợ, ngày mai tìm Vân đại nhân chào từ biệt, cũng ép ngươi.”
Kế Diêu đạm nhiên cười: “Kế mỗ mặc dù phải là người hành quân, nhưng cũng sợ chết.”
Thư Thư cười khẽ: “Kế công tử cần phải quá mức lo lắng. Tuyến phòng thủ ở U Châu nay mạnh hơn ít. An vương điện hạ lòng muốn lập công để được hoàng thượng coi trọng, nếu có gì bất ngờ xảy ra, hẳn tháng sau đến U Châu.”
– “Tin tức này báo cáo cho Vân đại nhân?”
– “ sớm biết.”
Kế Diêu sửng sốt, nhớ lại Vân Dực ngày hôm nay trấn tĩnh tự nhiên, khỏi thầm khen ung dung trầm ổn. bình tĩnh như vậy cũng là do hùng binh của U Châu cùng chống đỡ của An vương gia nên mới có thể có lòng tin như thế.