Chương 29.1: Uyên ương hỉ thúy
Vân Dực ở lại trong phòng Vân Trường An lúc rồi mang binh rời .
Lại qua hồi lâu, Thư Thư từ trong phòng Vân Trường An ra, nhàng đóng cửa phòng, đối Kế Diêu và Tiểu Từ ở bên ngoài : “Ông ngoại nhất thời cảm thấy khó khăn, cần yên tĩnh chút.”
Kế Diêu gật đầu.
Thư Thư kéo khóe môi, cười yếu ớt : “Kế công tử, ta muốn cùng công tử đánh cờ lần nữa.”
Kế Diêu quay đầu cười: “Được.”
Cửa sổ hé ra góc thư án làm bằng gỗ tử đàn, huyền sắc trầm theo năm tháng. Quân cờ trắng đen tiến lui lên xuống, nhất thời khó phân thắng bại.
Thư Thư cầm quân, chậm chạp đặt xuống, giương mắt nhìn thoáng qua Kế Diêu : “Kế công tử suy nghĩ nhanh nhẹn.”
Kế Diêu ở bàn cờ chưa từng ngẩng đầu, nhìn quân trắng, thản nhiên : “Kế công tử chỉ cái gì?”
Thư Thư hạ xuống nước, than thở: “ . Những người đó đích là do ta phái đến, cũng phải ham muốn bảo tàng, chẳng qua là muốn tìm con dấu Vân thị lấy bảo tàng hiến cho thứ sử đại nhân, dụng ý cùng Kế công tử giống nhau. Thư gia vốn hề để những thứ ấy vào mắt.”
Tiểu Từ mặc dù dự đoán được là , giờ phút này đối với thẳng thắn của vẫn có chút kinh ngạc, sau đó liền liếc cái vừa lòng. Thư Thư vẫn nhìn nàng nhưng dường như cảm ứng được ánh mắt của nàng, quay mặt đối nàng cười sâu: “ nương đừng tức giận, ta hồi bồi tội với ngươi.”
Kế Diêu quân cờ trong tay ngừng giữ trung: “Khó có được Thư công tử chịu ra , thực khiến cho Kế mỗ ngoài ý muốn.”
– “Vân đại nhân là cậu của ta.” Thư Thư dứt khoát đánh tiếp, nghiêm mặt ra.
– “Ta biết.” Kế Diêu ung dung tùy ý đáp câu.
Thư Thư vẻ mặt cả kinh, hỏi vặn lại: “Sao ngươi biết?”
– “Là, trong lúc vô ý biết, cho nên bảo tàng đặt ở trong tay , cũng hợp lý.”
Thư Thư thở dài tiếng: “Sớm biết ngươi có tâm tư ấy, ta hà tất phí vòng suy tính còn đắc tội với các ngươi. , ta đối với Kế công tử và Tiểu Từ nương rất quý mến, cũng có lòng làm hại. Vài lần ám sát cũng bất quá vì muốn hỏi ra chỗ cất giấu con dấu Vân thị. Hy vọng việc này ra, chúng ta có thể bắt đầu từ đầu, làm bằng hữu.” Ánh mắt đảo qua, rồi dừng lại khuôn mặt tuấn dật lạnh nhạt của Kế Diêu, nét mặt trấn tĩnh tự nhiên.
Kế Diêu cũng nghiêm mặt : “Thư công tử nếu lòng dạ thẳng thắn vô tư, vì Vân đại nhân làm việc, ta tự nhiên nhắc chuyện cũ.”
– “Kế công tử rộng lượng.” Thư Thư đứng dậy đến bên cạnh cửa sổ, gió thổi tung ống tay áo.
quay người lại : “Ta làm việc có chút kịch liệt, chẳng qua đại trượng phu hành , lấy đại cục làm trọng, vì lợi ích trước tiên. Có số việc sợ nhất là kéo dài phức tạp, dùng chút biện pháp tuy rằng quang minh lỗi lạc, nhưng lại sạch gọn gàng, làm ít công to.”
Kế Diêu chậm rãi đứng lên, : “Mỗi người tự có cách làm của riêng mình, Thư công tử nếu thẳng thắn thành khẩn. Ta hy vọng có thể giúp Vân đại nhân tay, đem bảo tàng dùng hợp lý. Chuyện trước kia, ta cũng muốn nhắc lại.”
Thư Thư sảng khoái cười vài tiếng, : “Kế công tử quả nhiên thiếu niên kiệt, khoan dung phúc hậu.” Dứt lời, xoay người về phía Tiểu Từ cẩn thận thi lễ: “Tiểu Từ nương, qua lại nhiều hiểu được lỗi lầm, thỉnh bỏ qua cho.”
Tiểu Từ có thói quen xem là nhân vật thâm trầm khó đối phó, vừa thấy nhũn nhặn nhận lỗi, có chút thích ứng. Ngượng ngùng biết cái gì cho phải. Nhìn Kế Diêu cầu cứu.
Kế Diêu ở phía sau Thư Thư cười cười, nhưng cũng lời nào.
– “Thư mỗ cùng nương nóc nhà uống rượu, lại thay nương pha trà, còn mang theo Tiểu Chu vào thành dạo chơi. Chẳng lẽ nương còn chưa nguôi giận sao?” Thư Thư ý vị thâm trường nhếch môi, đôi mắt phượng tinh quang rạng rỡ, tựa tiếu phi tiếu.
Tiểu Từ sắc mặt đỏ lên, ám hại ba lần, nhìn vẻ mặt đúng là biết rồi. Nhớ tới chính mình chỉnh vài lần, tuy rằng có lần nào thành công, nhưng tức giận cũng tiêu tan được tám chín phần, tái kiến khó có được thành ý bộ dáng nghiêm trang xin lỗi, thế này coi như hết, từ biệt U Châu, cũng biết năm tháng nào có thể gặp lại, làm bằng hữu vừa bất quá chỉ là muốn giảng hòa, còn có thể là sao? Từ nay trời cao nước xa, hóa giải khúc mắc cũng tốt.
– “Được rồi, sau này ngươi đừng tính toán với chúng ta nữa là được.” Tiểu Từ thấp giọng câu, kéo Kế Diêu ra ngoài.
– “Kế công tử, Vân đại nhân buổi tối muốn thiết yến ở trong thành, thỉnh ba vị cùng .” Thư Thư ngăn Tiểu Từ, dáng vẻ tươi cười.
Kế Diêu gật đầu: “Được. Ta với Tiểu Chu.”
Buổi tối, Thư Thư mang theo ba người vào thành U Châu. Tiểu Từ lần đầu tiên nhìn thấy cảnh đêm ở U Châu, mặc dù bằng kinh đô phồn hoa sầm uất, nhưng cũng có chút phong thổ nhân tình.
Tiệc tối thiết ở phủ thứ sử, cực kỳ thịnh soạn. Dụng ý của Vân Dực tự nhiên là tỏ vẻ cảm tạ. Kế Diêu chẳng qua chỉ khiêm tốn nhún nhường, ngược lại với Thư Thư và Tiểu Chu rất hợp ý, đĩnh đạc mà , thay nhau trêu chọc, khiến bầu khí bữa tiệc thoải mái hơn.
Vân Dực nâng chén : “Ta đem việc của Kế công tử báo cáo lên triều đình, phỏng chừng rất nhanh có khen thưởng. An vương nhắc đến Kế công tử kiếm pháp siêu quần, trước mắt U Châu rất cần người, nếu Kế công tử nguyện ý, có thể ở trong quân đảm nhiệm chức vị tham tướng.”
Kế Diêu vội : “Vân đại nhân, tranh đấu giang hồ há có thể so sánh với hành quân tác chiến. Ta chưa bao giờ đọc qua binh thư, dám đảm đương chức vị này.”
– “Kế công tử quá khiêm nhường.”
Kế Diêu mỉm cười : “Quả thực là như thế. Cho dù có cống hiến trong quân, ta bất quá cũng chỉ hữu dũng vô mưu mà thôi. Huống hồ chỉ sức lực của người làm sao chống lại thiên quân vạn mã, mưu lược mới là trọng yếu. Ta xem Thư công tử so với ta thích hợp hơn.”
Thư Thư cùng Tiểu Chu giỡn, nghe được lời này vẻ mặt thoáng cứng đờ.
Vân Dực liếc mắt nhìn cái, cười : “Kế công tử hảo nhãn lực, Thư Thư đích xác là có dũng có mưu, là cánh tay đắc lực của ta.”
Kế Diêu đối Thư Thư mỉm cười nâng chén, Thư Thư uống hơi cạn sạch, : “Kế công tử cũng xem ta như thế, thực là sợ hãi.”
Vân Dực cười : “Thư Thư lòng trợ giúp ta, cách làm có thể có điều đắc tội, ta ở chỗ này nhận lỗi, mong rằng Kế công tử tính toán.”
– “Thư công tử cùng ta hóa giải hiểu lầm.” Kế Diêu lại : “Nghe Đại Yến có cái nỏ quý, ngay cả An vương điện hạ cũng cử người thăm dò, hy vọng có thể nghiên cứu chế tạo ra cung tiễn có sức mạnh cường đại.”
Ánh mắt Vân Dực lên vẻ buồn rầu: “Xác thực như thế. Đại Yến thiện cưỡi ngựa bắn cung, có thêm nỏ quý, càng như hổ thêm cánh.”
Kế Diêu : “Nỏ kiếm cường thịnh trở lại, quan trọng là tầm bắn. Vân đại nhân ngại đào kênh đào ngăn giữa U Châu và đất Đại Yến, trong lúc nhất thời có thể ngăn cản được thiết kỵ của Đại Yến. Bọn họ trước sau muốn tốc chiến tốc thắng, luyện tập chiến đấu dưới nước. Lúc đó kênh đào trở thành bức tường che chắn, ngăn trở tốc độ của bọn họ, bất luận đường vòng hay qua sông, đều cần ít thời gian. Quân ta ở bờ bên kia cũng có thể đợi quân địch mỏi mệt rồi tấn công, chiếm lấy tiên cơ.”
– “Chủ ý này ta sớm báo cáo với triều đình, thế nhưng năm nay quốc khố eo hẹp, mở kênh đào cũng tốn thời gian tốn bạc, chỉ có thể tạm hoãn.”
Kế Diêu mày kiếm nhíu chặt, thấp giọng : “ ra là thế.”
Vân Dực mỉm cười gật đầu: “Biện pháp của Kế công tử cùng ta mưu mà hợp. Bất quá, ngay sau đó ta chuyển sang lo lắng đến vấn đề vũ khí và phòng thủ.”
Trong đầu Kế Diêu lên người, nhưng lặng lẽ gì. Đường môn chịu cống hiến cho triều đình, giang hồ đều biết.
Vân Dực hứng thú nhìn Kế Diêu, hiếm khi gặp được cao thủ võ lâm, hận thể ngay lập tức thu vào trong quân, thế nhưng Kế Diêu quá mức khiêm tốn, lại làm như đối với công danh đạm bạc vô tình. có phần tiếc nuối : “Kiếm pháp của Kế công tử tinh diệu, có thể tạm lưu mấy ngày chỉ điểm cho tướng lĩnh của ta được ?”
Kế Diêu thấy vẻ mặt chờ đợi, bức thiết chân thành, lại vô pháp chối từ, liền sảng khoái đáp ứng: “Ta tháng sau có chuyện quan trọng cần về nhà, chỉ có thể giúp đại nhân trong vòng tháng.”
Vân Dực thở phào hơi, than thở: “Kế công tử quả nhiên hào sảng, tới, ta kính ngươi chén.”