1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Châu Viên Ngọc Ẩn - Thị Kim (66 chương + 5 PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 25.2: Mỹ nhân kế

      Thư Thư quả nhiên vừa đến thời điểm cơm chiều liền đúng giờ trở về.

      Tiểu Chu dường như cùng chuyện rất hợp duyên, bàn ăn hỏi đông hỏi tây, đối với U Châu tràn ngập tò mò.

      Tiểu Từ cười cười: “Thư công tử rất nhiệt tình, lúc sáng còn đáp ứng ta muốn dẫn ngươi ra ngoài chơi đấy.”

      Tiểu Chu luôn miệng ngừng, lập tức thuận nước đẩy thuyền muốn Thư Thư dẫn vào trong thành chơi. Thư Thư nhìn Tiểu Từ, gật đầu cười cười.

      Trước khi Tiểu Chu , Tiểu Từ vụng trộm giao cho cái khăn tay, phân phó : “ hồi xe ngựa, nhất định muốn uống trà, ngươi giả bộ vô tình đổ trà lên người , rồi dùng khăn này đưa cho lau.”

      Tiểu Chu nhận lấy, kích động hỏi: “Có ích lợi gì?”

      Tiểu Từ mím môi cười: “Cái này chính là để ở trong hoa lâu vui đến quên cả trời đất.”

      Tiểu Chu bừng tỉnh đại ngộ, hắc hắc trộm cười, nhét chiếc khăn vào trong ngực.

      Kế Diêu gặp Tiểu Từ cùng Tiểu Chu thần thần bí bí thầm , bước lên hỏi: “Làm sao vậy?”

      – “Nga, có việc gì có việc gì. Ta chính là dặn dò phải giữ vững lý trí, bảo trì tỉnh táo.”

      Tiểu Chu vỗ ngực: “Song chu đại hiệp nhất định làm tròn sứ mệnh.”

      Thư Thư đứng ở bên xe ngựa, khuôn mặt tao nhã cùng thần sắc kia khiến Tiểu Từ sinh ra ảo giác, dường như Thư Thư ngày hôm đó ở Liễu Sao các là người khác.

      Thư Thư và Tiểu Chu vừa , Kế Diêu lập tức xuất phát. Tiểu Từ muốn , lại bị Kế Diêu ngăn lại.

      – “Ngươi biết bơi, thời tiết lại trở lạnh, cũng giúp được gì. Vả lại, vạn nhất Vân lão bá đến tìm, ngươi còn có thể qua loa chút. Ngươi an tâm ở chỗ này chờ ta.”

      – “Kế Diêu, ta lo lắng.” Ánh mắt nàng lấp lánh, phảng phất có tầng hơi nước dày.

      Kế Diêu trong ngực mềm nhũn, thấp giọng : “Ta chỉ xem, có việc gì.”

      Tiểu Từ đặt hai bàn tay lên thắt lưng , lo lắng lưu luyến nhưng lại gì. hơi hơi cứng đờ, kéo nàng vào lòng, lúc sau phi thân phóng .

      Tiểu Từ chờ ở trong phòng, vừa kích động vừa lo lắng. Thời gian trôi qua từng chút, cả gian phòng dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch. Nàng thử đọc sách, nhưng thể tĩnh tâm, cặp mắt nhìn chằm chằm vào đồng hồ cát, mỏi mắt chờ mong.

      Qua giờ thìn, đột nhiên, trong phòng kỳ quái vang lên tiếng động, tựa hồ là tiếng dụng cụ va đập. Tiểu Từ cả kinh, lập tức từ trong hoảng hốt tỉnh táo lại. Trong phòng chỉ có mình nàng, cửa sổ đóng chặt, vậy thanh kia từ đâu tới?

      Lại tiếng! Nàng kiềm chế kinh sợ, từ nơi phát ra thanh nhìn lại, chỉ thấy đầu giường trướng câu đột nhiên lắc lư lay động va vào nhau, phát ra thanh. thanh cũng lớn, trong đêm tối vắng vẻ nhưng đặc biệt khiến cho người ta kinh hãi.

      Tiểu Từ sởn gai ốc, ngơ ngác nhìn trướng câu kia. Sức nặng của nó dễ dàng bị gió lay động, hơn nữa lúc này trong phòng cũng làm gì có gió?

      Kim câu hơi đong đưa, va vào nhưng vật khác, nhanh chậm, vừa quỷ dị vừa kinh khủng.

      Tiểu Từ muốn tiến lên kiểm tra nhưng lại sợ hãi đành phải đứng bất động. Chiếc giường rộng rãi xa hoa, hoa văn chạm trổ tinh xảo, từ trần nhà buông xuống sa trướng có hai lớp, lớp mỏng, lớp dày. Trướng câu ôm lấy tầng sa mỏng như cánh ve, kim câu di chuyển, sa mỏng xao động, như mặt nước lăn tăn gợn sóng, quỷ dị nên lời.

      Nàng chậm rãi lui về phía sau, thối lui tới cửa, chỉ thiếu tung cửa bỏ chạy.

      Kim câu kia lại bất động. Lẳng lặng treo ở dưới màn trướng, chỉ có sa trướng mỏng như cánh ve hơi hơi rung động, nhắc nhở Tiểu Từ, vừa rồi nàng có nhìn nhầm.

      Tiểu Từ ổn định tinh thần, chậm rãi qua, trong tay nắm nghiên mực.

      Chiếc giường lớn làm từ gỗ tử đàn chạm trổ hoa văn. Đầu giường điêu khắc đôi bình hoa, bên cắm hoa sen, ngụ ý muốn sinh quý tử, bên cạnh là hai vị tiên ngụ ý vợ chồng hòa thuận vui vẻ. Tiểu Từ tỉ mỉ qua sát đầu giường, giường, trần nhà và chiếc ghế trước giường, đều nhìn ra kẽ hở nào. Nàng dè dặt giật giật kim câu kia, cũng tia khác thường.

      Nàng lui về phía sau từng bước, trong lòng thoáng yên ổn, hề nhìn chằm chằm đồng hồ cát, chỉ nhìn chăm chú vào kim câu. Nhưng kim câu vẫn có động tĩnh.

      Đột nhiên, mặt sau giường khối bản tử kẽo kẹt vang lên, rơi xuống giường. bóng đen phía sau vạc giường trở mình ra. Tiểu Từ vội vàng thối lui, nghiên mực trong tay thẳng ném qua. Nàng muốn lớn tiếng kêu cứu, lại phát người này cư nhiên là Kế Diêu!

      toàn thân ướt sũng, tóc vẫn còn dính bọt nước.

      Tiểu Từ vừa mừng vừa sợ, tiến lên hỏi: “Ngươi thế nào từ nơi này ra?”

      Kế Diêu cười cười: “Ta tìm được rồi.”

      – “Thực ?”

      Tiểu Từ muốn hỏi, Kế Diêu đột nhiên nhìn về phía cửa, sắc mặt ngưng trọng.

      Có người gõ cửa, Kế Diêu ngay lập tức xoay người nhảy lên giường, buông màn.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 25.2: Mỹ nhân kế

      Tiểu Từ tưởng Vân Trường An, tới mở cửa, nhưng lại ngây ngẩn cả người, dĩ nhiên là Thư Thư!

      thản nhiên cười, chiết phiến trong tay có chút phe phẩy.

      – “Ngươi, a, Tiểu Chu đâu?” Tiểu Từ có chút năng lộn xộn, quyết nghĩ tới nhanh như vậy mà quay lại, may mắn Kế Diêu trở về.

      – “Ta chính là muốn đến cho Kế công tử tiếng, Tiểu Chu tại ở Bế Nguyệt lâu, phỏng chừng ngày mai mới có thể trở về.”

      Tiểu Từ hô hấp ngưng trệ hỏi: “Bế Nguyệt lâu là nơi nào?”

      – “Nga, kỹ viện nổi tiếng nhất trong thành, tên là Bế Nguyệt lâu, đúng là danh bất hư truyền.” ý vị thâm trường cười, vừa nghiêng đầu nhìn vào bên trong chút.

      Tiểu Từ trong lòng phát lạnh, lão thiên, đây phải là mất cả chì lẫn chài sao, Thư Thư toàn thân trở ra, lại đem Tiểu Chu đẩy vào?

      Thư Thư nhìn bên trong cánh cửa, làm như thờ ơ : “Kế công tử có trong phòng sao?”

      – “A, có.”

      – “Ta cũng nhàn rỗi, muốn cùng Kế công tử hàn huyên chút.”

      Tiểu Từ vừa nhìn thấy muốn tiến vào, có phần nóng nảy.

      Kế Diêu ở trong màn cất cao giọng : “Thư công tử, ngay mai , ta và Tiểu Từ còn có chuyện quan trọng.”

      Thư Thư híp mắt, đạo lệ quang hướng thẳng vào trong màn. Tiểu Từ lỗ tai nóng lên, Kế Diêu là khẩu bất trạch ngôn, giường còn có thể có chuyện gì quan trọng? Nằng xấu hổ cúi đầu, chỉ hận Thư Thư đến đúng lúc.

      Thư Thư quả nhiên kéo dài “Nga” tiếng, giọng điệu nửa chua xót nửa châm biếm.

      Tiểu Từ mặt nóng lên, lúc này mới hiểu được Kế Diêu nếu như vậy, lấy da mặt của Thư Thư khẳng định muốn xông vào.

      Thư Thư ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Tiểu Từ, thấp giọng thở dài, lại có ý tứ buồn bã, thi thi : “Vậy quấy rầy nhã hứng của hai vị.”

      Tiểu Từ mặt đỏ tới mang tai đóng cửa lại, vội vàng vén màn lên.

      Kế Diêu cởi bỏ y phục ẩm ướt, gặp Tiểu Từ bất thình lình vén màn, có chút kinh ngạc xấu hổ, thấp giọng : “Đem y phục của ta đến đây.”

      Tiểu Từ sắc mặt đỏ bừng, buông màn trướng lấy y phục qua.

      Kế Diêu đổi được y phục, vừa đem vạc giường đóng lại. Vừa quay đầu đối diện mới ánh mắt tò mò của Tiểu Từ.

      thấp giọng : “Trách được, bên trong cuốn da dê lộ liễu viết chỗ cất giấu của bảo tàng. Tất cả nhìn qua tựa hồ rất đơn giản. Ngươi đoán vì sao?”

      – “Vì sao?”

      – “Bảo tàng cũng khó tìm, dưới hồ có cái mật thất, tấm bia đá khắc chữ chính là cơ quan.”

      Tiểu Từ vui vẻ : “Ngươi tiến vào? Bên trong có cái gì?”

      – “Đích có vô số kể vàng bạc châu báu.”

      – “Lần sau mang ta xem.”

      – “Ngươi thể .”

      – “Vì sao?”

      – “Bên trong còn có bảy người.”

      – “Cái gì?”

      – “Người chết.”

      Tiểu Từ sắc mặt trắng nhợt, kinh sợ.

      – “Lại tiếp, bảo tàng này cũng khó tìm, nhưng nhiều năm qua chưa từng bị động đến, ngươi đoán vì sao?”

      – “Vì sao?”

      – “Mặc dù có người tìm được vào đến nơi rồi, nhưng có con dấu Vân thị ra được, chỉ có thể chết ở trong mật thất. Cửa vào mật thất bị áp lực của nước ngăn cản, chỉ có thể vào mà có ra, duy nhất lối ra là dọc theo thông đạo tới nơi này, cửa ra có đặt cơ quan, chỉ có con dấu Vân thị mới có thể mở. Bảy người chết ở đó hẳn là bị nhốt đến chết. Người thiết kế mật thất này phỏng chừng cùng người chế tạo ra kim tỏa là , đích là kỳ tư diệu tưởng, khiến cho người ta khâm phục.”

      Kế Diêu đem con dấu đưa cho Tiểu Từ, Tiểu Từ nhìn ngọc thạch lóe ra hào quang, kinh ngạc sửng sốt. Phảng phất như tuyệt thế mỹ nhân, dụ người ta thân cận nhưng lại giết người vô hình vô bị. Nàng giống như ngửi thấy mùi máu tanh lưu lại con dấu, trong tiềm thức có chút kháng cự, rốt cuộc muốn giữ lại.

      – “Kế Diêu, ngươi cầm .”

      Kế Diêu đem con dấu đặt trong tay nàng, ôn nhu : “Đặt trong kim tỏa tương đối an toàn, ta khi cần lấy.”

      Tiểu Từ gật đầu tiếp nhận, nhịn khó chịu trong lòng đem con dấu cất vào kim tỏa.

      Kế Diêu đột nhiên xuất ra đôi khuyên tai bằng trân châu, đặt ở tay nàng. Châu quang ôn nhuận, trong trẻo như nước.

      Tiểu Từ nhìn đôi khuyên tai trong lòng bàn tay, sóng mắt chợt lóe, khẽ cười : “Tặng cho ta sao?”

      Kế Diêu khụ tiếng, ngắt lời : “Trời tối rồi, quay về ngủ .”

      Tiểu Từ ngửa đầu, cố ý đùa : “Ngươi mang giúp ta.”

      Điệu bộ ràng nếu dám theo, nàng liền biến thành bá vương ương ngạnh. Kế Diêu cắn răng, kiên trì cầm lấy hạt trân châu trong tay nàng, tiến đến vành tai nàng.

      Ánh nến chập chờn, tay có chút run rẩy. Chạm vào da thịt mềm mại của nàng, thế nhưng lỗ tai nho lại giống như tính cách nghịch ngợm ngang bướng của nàng, nửa ngày mới đeo vào được. Việc đơn giản như vậy, so với thêu hoa còn khó khăn hơn.

      Hai viên trân châu yên vị vành tai nàng, môi mỏng khẽ vẽ lên nụ cười. Nàng cố ý lắc lư qua lại, hai viên trân châu rung lên, trong ngực khẽ nảy, ngơ ngác nhìn.

      Nàng cười rộ lên kiều diễm tươi đẹp lại tinh nghịch hoạt bát, ánh sáng lưu động trong đôi mắt dính chặt vào người , truy vấn: “Có đẹp ?”

      Kế Diêu như đui như mù, ấp úng: “Tự ngươi soi gương .”

      Thái độ qua loa cho có lệ thế này đương nhiên làm nàng vừa lòng, nàng ưỡn ngực giậm chân: “ thích, ngươi .”

      tiếp tục miễn cưỡng úp úp mở mở: “A, ta cũng biết.”

      Thực ngày dạy dỗ khôi phục nguyên dạng a, nàng làm bộ muốn cắn , uy hiếp : “ hay ?”

      Đầu hàng: “Đẹp.”

      hài lòng: “Chỗ nào đẹp?”

      Kế Diêu tiếp tục qua quýt: “Chỗ nào cũng đẹp.”

      Truy vấn: “Như thế nào là đẹp?”

      Cùng đường đuối lý: “ biết như thế nào là đẹp.”

      Phi thường hài lòng: “Vậy tính, phải tỉ mỉ mà , phải hai mươi chữ trở lên.”

      Khó khăn! cầu cao! Đau đầu! Lần sau tặng quà gì nhất định phải chuẩn bị trước những từ hoa mỹ mới được.

      – “A, hoa nhường nguyệt thẹn…” Kế Diêu mới từ trong đầu ra câu, vừa ra khỏi miệng bỗng nhiên cả kinh: “Trời ơi, Tiểu Chu còn ở Bế Nguyệt lâu.”

      Tiểu Từ cũng sửng sốt, suýt nữa quên.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 26.1: Dụ rắn ra khỏi hang

      Tiểu Chu rốt cuộc lúc mặt trời lên cao cũng trở về.

      Sắc mặt ửng đỏ, khí sắc có vẻ tốt lắm, chỉ là khi thấy Kế Diêu có chút thiếu tự nhiên. Kế Diêu nhìn , muốn cái gì lại ngại Tiểu Từ ở bên cạnh, chỉ đành dùng ánh mắt đồng tình trấn an.

      Tiểu Từ chột dạ nhìn . Cực muốn biết đêm qua đến cùng xảy ra chuyện gì, kế hoạch chu đáo như thế, Song Chu đại hiệp sao có thể sẩy chân thất thân được chứ?

      Tiểu Chu liếc nhìn Tiểu Từ, muốn lén lút cùng Kế Diêu tâm . Thế nhưng Tiểu Từ rất sợ với Kế Diêu chuyện chiếc khăn tay đêm qua, cho nên tấc cũng rời, để cho có cơ hội ở riêng với Kế Diêu.

      Tiểu Chu hết cách, thể làm gì hơn là làm trò trước mặt Tiểu Từ, từ trong ngực lấy ra quyển sách, đưa cho Kế Diêu, : “Người em, ta xin lỗi ngươi! Ngày hôm qua ăn thịt trước rồi, đáng thương cho người em ngươi vẫn còn ăn chay đây, ta thể biểu đạt được hết áy náy trong lòng, đặc biệt tặng cuốn sách cho ngươi nghiên cứu, xin vui lòng nhận cho.” xong, nhanh như chớp phi chạy.

      Tiểu Từ chưa kịp phản ứng, thấy Kế Diêu biểu tình như bị sét đánh lập tức cất quyển sách vào trong ngực. Tiểu Từ càng thêm tò mò, muốn tới xem. Kế Diêu gắt gao che vạt áo, sắc mặt rất kỳ quái.

      Tiểu Từ tức giận giậm chân, cho xem càng muốn xem. Hai người giằng co, đột nhiên ở cổng truyền đến tiếng: “ nương, cửa còn chưa đóng.”

      Tiểu Từ sửng sốt, ngừng tay nhìn lại, Thư Thư phe phẩy quạt lướt qua trước cửa, chỉ thấy góc áo màu lam lóe lên.

      Tiểu Từ đỏ mặt đứng chôn chân tại chỗ, tay cũng buông thõng xuống. Kế Diêu thầm thở dài, tay còn giữ chặt trước ngực, Tiểu Chu này đến hỗ trợ, ngược lại càng thêm phiền!

      – “Tiểu Từ, ta có việc muốn tìm Vân lão bá, chuyện Tiểu Chu tối qua chúng ta quay về sau.”

      Kế Diêu bước nhanh rời , dám ở cùng nàng thêm khắc, với tính tình của nàng biết khui ra manh mối gì. Tiểu Chu a Tiểu Chu, thầm cắn răng, chỉ cảm thấy quyển sách trong ngực nóng bỏng như lửa, nướng lấy tâm phế .

      Tiểu Từ nhìn bóng lưng cao thẳng tuấn dật của , liền chạy mạch đến phòng Tiểu Chu, chỉ thấy tay đỡ trán, tay gõ bàn, biết vào cõi thần tiên nào, cặp mắt ngà ngà mông lung nửa nhắm nửa mở.

      Tiểu Từ khụ tiếng. Tiểu Chu giật mình, đứng lên, nhăn nhó : “Tiểu Từ nương, ta hoàn thành sứ mệnh còn mất thân trong sạch. Ta chính là kiểm điểm.”

      Còn có kiểu kiểm điểm như thế sao? Tiểu Từ liếc mắt nhìn cái, đóng cửa giọng : “ khăn tay tẩm rất nhiều xuân dược, ngươi có phải hay làm theo lời ta?”

      – “Ta làm, khéo chính là nước trà cũng rơi người ta, thuận tiện cũng lau giúp ta. Chẳng biết thế nào, ta lại khống chế được bản thân. trái lại có việc gì, đem mình ta ném vào hang sói.”

      Tiểu Từ cười hì hì: “Ngươi còn biết xấu hổ mà .”

      Tiểu Chu ủy khuất: “May mắn ta sáng sớm tỉnh lại, gặp nàng kia dung mạo cũng xinh đẹp, bằng , bằng ta lỗ vốn.” sờ sờ mặt mình, vừa nhìn chén trà chằm chằm, rất oan ức sụt sịt.

      Tiểu Từ cố nén cười: “Việc này đừng kể cho Kế Diêu.”

      Tiểu Từ ngượng nghịu nửa ngày : “ là vô cùng nhục nhã, ngươi cũng nghìn vạn được cho người khác.”

      Hai người ký kết hiệp nghị đồng minh, đều an tâm.

      Tiểu Từ lầm bầm lầu bầu: “Kỳ quái! Thư Thư lẽ nào bất độc bất xâm?”

      Tiểu Chu rất đồng cảm : “Chiếc khăn tay đó ràng cũng dùng, có đạo lý phản ứng cũng đều có, ta lại phản ứng lớn như vậy.”

      Tiểu Từ mặt nóng lên, đứng dậy rời . Ra vẻ giống như cùng người nam nhân những chuyện này, rất thích hợp. Tiểu Chu vốn tính tùy tiện, vẫn chưa phát giác, muốn sâu tìm tòi nghiên cứu huyền diệu trong đó, thấy Tiểu từ nghiêm mặt rời .

      Vân Trường An xem quyển “Binh pháp tôn tử” nhìn thấy Kế Diêu, cười bỏ sách xuống.

      Kế Diêu cúi người thi lễ, : “Lão bá, ta có chuyện muốn thỉnh giáo.”

      Vân Trường An vội hỏi: “ dám, Kế công tử cứ thẳng.”

      Kế Diêu lấy ra cuốn da dê và hộp sắt, đặt bàn của Vân Trường An, chậm rãi : “Lão bá, chiếc hòm này từng được mở ra phải ?”

      Vân Trường An sắc mặt đột biến, giật mình .

      Kế Diêu biểu tình như thường, chỉ có trong mắt ngưng tụ tầng khí lạnh, lại : “Chiếc hòm này niên đại lâu, cũng còn chắc chắn, mặc dù cần chìa khóa để mở, nhưng dù sao cũng chỉ là hộp sắt, chỉ cần cạy mạnh là có thể mở ra. Ở chỗ này có vài vết xước. Ta lúc ấy còn có chút hoài nghi, mà đêm qua càng thêm chứng suy đoán của ta. Ta muốn lão bá cho ta câu trả lời thành , rốt cuộc là ai biết bí mật trong chiếc hộp này?”

      Vân Trường An suy sụp tiếng: “Ngươi tối qua tìm được.”

      – “Đúng. Ta gặp được vài người. Cho nên muốn đến hỏi câu.”

      Vân Trường An thở dài tiếng: “Hộp sắt này quả bị mở ra lần, ta hết lời khuyên nhủ nhưng vô hiệu, kết quả đoạt tính mệnh bảy người.”

      Kế Diêu mâu quang phát lạnh, lạnh giọng hỏi: “Là Thư Thư?”

      Vân Trường An lắc đầu: “ phải, ta chẳng bao giờ chuyện bảo tàng với nó. Là ai mong công tử đừng truy đến cùng, ta đảm bảo sau này có tâm tư động đến nữa. Bảy người kia triệt để khiến hết hy vọng rồi.”

      Kế Diêu trầm giọng : “Thư Thư biết là tốt nhất, ta nghĩ Vân lão bá cũng biết, nếu phải hậu duệ của Định vương, muốn có bảo tàng chỉ có con đường chết. Chiếc hộp này cố tình thiết kế sơ sài, cuốn da dê cũng cố tình viết ràng. Thực ra, chẳng qua muốn mê hoặc những người có lòng tham vào chỗ chết.”

      Vân Trường An ngẩn ra, thần sắc thê lương, chậm rãi : “Kế công tử, hộp sắt này tuy rằng liên lụy đến tính mạng bảy người, nhưng bảy người này đều là vì lòng tham đáy. Còn người mở hộp sắt, ra chỉ muốn làm phen đại .”

      Kế Diêu gật đầu: “Vân lão bá, ta hiểu , thanh giả tự thanh, ta chỉ sợ có người lòng sinh tham niệm, phải trả giá bằng mạng sống của chính mình.”

      ngầm ám chỉ nhưng Vân Trường An lại phát giác. Kế Diêu lặng lẽ thở dài, cáo từ tìm Tiểu Chu.

      Tiểu Chu vẫn còn ngẩn ngơ, vẻ mặt như sương mù.

      Kế Diêu vỗ bàn, cười : “Song Chu đại hiệp, cũng có mộng xuân rồi?”

      Tiểu Chu cả kinh, nhảy bật lên: “Ta cũng bởi vì ngươi, bị ép buộc hiến thân.”

      Bị cắn ngược lại cái, được. Kế Diêu chọt chọt , : “ tại cho ngươi cơ hội, lập công chuộc tội cho ta.”

      – “Có cái gì phân phó?”

      – “ những nhà xung quanh tìm thứ.”

      – “Thứ gì vậy?”

      Kế Diêu ghé vào tai , dặn dò tỉ mỉ.

      Tiểu Chu cau mày, nhe răng, khống chế được gật đầu, vẻ mặt bộ kính phục.

      Kế Diêu chắp tay nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi : “Hi vọng, ta là lo lắng nhiều.”

      Tiểu Chu bước nhanh ra khỏi Lư.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 26.2: Dụ rắn ra khỏi hang

      Kế Diêu trở về phòng, nhàn nhã tìm bút mực, viết mấy chữ to tướng: Tiền tài như cặn bã.

      Tiểu Từ hiếu kỳ: “Đây là ý tứ gì?”

      Kế Diêu cầm tờ giấy ở dưới ánh mặt trời quơ quơ, khuôn mặt tuấn lãng cư nhiên cũng dẫn theo tia bỡn cợt.

      – “Nga, đưa cho người khác xem.”

      Tiểu Từ khó hiểu.

      Kế Diêu ôn nhu : “Ngay mai, ta muốn cùng Tiểu Chu vào thành chuyến, ngươi muốn theo hay ở nhà chờ?”

      Tiểu Từ vội : “Đường nhiên là cùng , ngươi đâu ta theo đó.”

      Nàng ràng là vô tâm trả lời câu, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, ánh mắt đưa tình nhìn nàng, thấp giọng : “Lời ra, được đổi ý.”

      Tiểu Từ nhìn ánh mắt kiên định nghiêm túc, đột nhiên phản ứng chính mình trong lúc vô tình hình như vừa ra lời thề. Mặt nàng đỏ lên, xấu hổ mân mê đôi môi đào, mỉm cười cúi đầu “Ân” tiếng.

      Tim rung động, muốn làm cái gì rồi lại cảm thấy ban ngày ban mặt được thích hợp, ho tiếng, quơ quơ tờ giấy, nét mực sớm khô.

      Ban đêm, Kế Diêu thái độ khác thường, cư nhiên chủ động tìm Thư Thư đánh cờ.

      Tiểu Từ ở bên cạnh nhìn hồi, cũng thấy bóng dáng Tiểu Chu, vội hỏi Kế Diêu: “Tiểu Chu đâu rồi?”

      Kế Diêu khụ tiếng, nửa ngày ói ra ba chữ: “Bế Nguyệt lâu.”

      Khóe miệng Thư Thư nhếch lên ý cười dễ nhận ra, quân cờ đen trong tay mạn bất kinh tâm mà hạ xuống.

      Kế Diêu cùng đánh cờ chỉ có hai thế cục, thắng thua, hai người đích thực là kỳ nghệ tương xứng.

      Kế Diêu đứng lên trước ôm quyền : “Thư công tử, chúng ta ngày khác tái chiến.”

      Thư Thư mở quạt ra phe phẩy, gật đầu: “Được, ngày khác.”

      Tiểu Từ theo Kế Diêu trở về phòng. Qua non nửa canh giờ, kim câu trước giường lại đột nhiên lắc lư, có Kế Diêu, Tiểu Từ còn cảm thấy sợ hãi, đứng ở phía sau Kế Diêu, thầm bên tai : “Kế Diêu, ngày hôm qua lúc ngươi có mặt kim câu kia cũng chuyển động, làm ta sợ chết khiếp.”

      Kế Diêu tiến lên, cầm lấy kim câu, nhìn kỹ, trầm tư chốc lát : “Nếu ta đoán lầm, chỉ cần có người vào mật thất, kim câu này có động tĩnh. Phòng này vỗn dĩ là phòng ngủ của lão Hầu gia, người bình thường cũng vào được, xem ra kim câu này hợp với cơ quan của mật thất.

      Ánh mắt Kế Diêu thuận thế đến chiếc giường cổ xưa, cả giường và bức tường đều bất động. giường, chạm khắc tinh tế phức tạp, các loại hoa văn trông rất sống động, chồng chéo trùng lặp. thở dài: “Chiếc giường này được chế tác vô cùng phức tạp, đúng là kiểu dáng giường tân hôn của người phương Nam, đỉnh có lọng che, bốn phía đều có điêu lan, muốn làm được e rằng phải mất thời gian ba năm.”

      Ba năm! Tiểu Từ kinh ngạc, vừa khẽ lẩm bẩm :”Giường tân hôn?” Suy nghĩ lập tức bay xa, nhất thời mặt đỏ ửng, cảm thấy sa trướng cũng phá lệ kiều diễm.

      Kế Diêu kéo Tiểu Từ ngồi xuống ghế, tầm mắt dừng lại ở đồng hồ cát.

      Tiểu Từ cười: “Khỏi cần nhìn, Tiểu Chu ngày mai mới có khả năng về.”

      Kế Diêu mỉm cười, lắc đầu.

      Đột nhiên, phía giường kẽo kẹt tiếng, Tiểu Chu đẩy khối điêu lan trước giường ra, nhảy lên.

      Tiểu Từ sửng sốt nhìn , hỏi Kế Diêu: “ phải Bế Nguyệt lâu sao?”

      Kế Diêu ngậm cười: “Cố ý cho Thư Thư nghe.”

      Tiểu Chu khẽ: “Mau tới giúp.”

      Kế Diêu qua, Tiểu Chu từ phía sau tường kéo ra cái rương sắt. Kế Diêu vận khí, đem rương sắt nâng lên đặt xuống giường.

      Tiểu Từ trợn mắt há mồm nhìn, thấp giọng hỏi: “Đây là bảo tàng?”

      Kế Diêu gật đầu: “ ít hơn mười rương.”

      Tiểu Từ che miệng, cả kinh : “Nhiều như vậy!”

      Kế Diêu buồn cười: “Ngươi làm như chưa từng thấy qua tiền.”

      Tiểu Từ lại : “Nhiều như vậy làm sao xử lý?”

      – “Vận chuyển đến ngân hàng tư nhân trong thành, đổi lấy ngân phiếu.”

      – “Sau đó?”

      Kế Diêu cười : “Sau đó dùng vào nơi cần dùng.”

      Kế Diêu cùng Tiểu Chu hợp sức kéo cái rương xuống dưới giường, Tiểu Từ muốn hỗ trợ, hai tay chạm đến rương sắt vẫn nhúc nhích tí nào. Kế Diêu cười : “Ngươi có nội lực, làm sao di chuyển được nó?”

      Tiểu Chu vỗ vỗ tay, cười hắc hắc: “Người em, mọi thứ đều chuẩn bị sẵn sàng. Sáng mai bắt đầu làm.”

      Kế Diêu gật đầu: “Tốt.”

      Ngày hôm sau, Tiểu Chu và Kế Diêu đóng cửa ở trong phòng, Tiểu Từ được phân phó ở trước cửa canh chừng. Tiểu Từ có chút vui, vì sao mỗi lần đều là nàng canh chừng.

      Thư Thư hôm nay rất kỳ quái, ràng cũng đợi ở nhà, vẫn chưa sớm về muộn như mọi ngày.

      Sau lúc lâu, cửa mở, Tiểu Chu từ trong phòng ra, chuyển rương sắt đến hậu viện đặt xe ngựa. Tiểu Từ lặng lẽ hỏi Kế Diêu: “Như thế này, có thể hay gặp cướp? Lộ liễu quá.”

      Kế Diêu nâng trường kiếm trong tay, đón nắng sớm cười cười: “Được, ta muốn xem ai có thể ở trong tay ta và Tiểu Chu lấy thứ gì.”

      Tiểu Chu liều mạng gật đầu: “Tiểu Từ, ngươi chưa thấy qua bản lãnh của ta, so với Kế Diêu kém bao nhiêu đâu.”

      Tiểu Từ cười gục gặc: “Ta biết, ngươi là Song Chu đại hiệp.”

      Hai người đều là tuổi trẻ tuấn lãng, thân hào khí, my vũ cứng cáp, vẻ mặt hào hứng, hiển nhiên tính toán kỹ càng.

      Ba người vội vàng giục ngựa lên đường. Lư cách thành U Châu cũng xa. đường phong thanh khí sảng. Tiểu Chu giá xe ngựa, thong dong hát vang.

      Tiểu Từ nghe đến nhăn mặt nhíu mày, Kế Diêu nhịn được nữa: “Tiểu Chu, ngươi thế này chỉ sợ dụ được kẻ cướp, còn đưa tới chó sói.”

      Tiểu Chu chịu đả kích, vội thay đổi hát tình ca.

      Kế Diêu hoài nghi những bài tình ca này là từ Bế Nguyệt lâu, triền miên mà trắng trợn. Tiểu Từ nghe đến đỏ mặt tía tai, đầu ngóc dậy nổi. Trống ngực Kế Diêu cũng đập loạn xạ, vội : “Vẫn nên xướng những bài trước hơn.”

      Tiểu Chu cũng rất xuất thần, kiên quyết phải xướng hết. đúng là người say sưa, hai người lại tiếp tục bị dày vò.

      Bất thình lình, trong lùm cỏ hai bên đường lao ra hơn chục người bịt mặt, đao kiếm sắc bén, mũi nhọn đâm thẳng tới, đem xe ngựa vây vào giữa.

      Tiểu Chu ghìm dây cương, hai con ngựa hí lên tiếng dừng bước.

      Kế Diêu dường như đợi rất lâu, cuối cùng lộ ra nụ cười thoải mái. Trường kiếm trong tay, nhảy xuống xe ngựa, tay kéo Tiểu Từ, ngăn ở sau người.

      Tiểu Chu cũng từ xe ngựa nhảy xuống, vũ khí của nguyên lai là song đao! đảo mắt qua đám người bịt mặt. chữ cũng , ánh đao mở đường, cái lắc mình ở giữa đám người, như đạo sét đánh. song đao linh hoạt vẽ lên xung quanh những vệt sáng, thấy thân ảnh , chỉ thấy song đao sắc bén đảo lượn liên tục, như ánh chớp mạnh mẽ sáng chói, cả người như diệp lý tàng hoa.

      Tiểu Từ nắm chặt bàn tay Kế Diêu. Trường kiếm tay Kế Diêu vẽ thành vòng tròn, nhanh như quỷ mị, thế như thủy triều, ai có thể tới gần.

      Đối phương thắng ở số lượng, võ công của hai người phải là đối thủ, vội vàng mở đường máu chạy.

      Kỳ quái là, những người đó cũng đuổi theo, mặc kệ ba người rời .

      Khinh công của Tiểu Chu bằng Kế Diêu và Tiểu Từ, chạy được lúc bị rớt lại phía sau, nhưng cũng lấy đó làm phiền lòng lấy hai tay bắt loa hướng về phía sau cười ha ha tiếng: “Chư vị vất vả.”

      Tiểu Từ vội la lên: “Kế Diêu, xe ngựa đó bỏ sao?”

      Nàng cứ tưởng rằng hồi giao tranh ác liệt, nhưng thế nào cũng nghĩ tới Tiểu Chu và Kế Diêu lại bỏ hết vàng bạc châu báu xe ngựa.

      Kế Diêu ôm lấy Tiểu Từ nhảy lên cây cổ thụ bên đường, trong bóng cây rậm rạp. Xa xa có thể thấy , những người đó leo lên xe ngựa ôm cái rương xuống, vừa mở rương ra nhìn. Đột nhiên, đám người giải tán ngay lập tức. Thân thủ cực nhanh, vừa nhìn biết là được huấn luyện có tổ chức.

      Kế Diêu và Tiểu Chu nhìn nhau cười, ba người từ cây nhảy xuống, phi thân đến trước xe ngựa. Tiểu Từ ngửi thấy mùi tanh hôi.

      Tiểu Chu cười ha ha, nhìn Tiểu Từ nháy mắt cái.

      – “Nha, tiền tài như cặn bã a.”

      Quả nhiên tờ giấy viết mấy chữ của Kế Diêu bay mặt đất, có mấy vết dấu chân, bị gió thổi phiêu phiêu.

      Tiểu Từ vô cùng kinh ngạc: “Kế Diêu, trong rương này thực là rác rưởi hả?”

      Kế Diêu nhịn cười thở dài: “Bọn họ cũng dễ dàng, vẫn luôn muốn trở mình.”

      Tiểu Chu đem cái rương trống đặt lên xe ngựa, ba người quay về Lư.

      Tiểu Từ thế mới biết, Kế Diêu an bài trước hết thảy, nếu tiền của có tổn hại, lại trêu chọc bọn cướp hồi, ràng là chuyện đáng vui mừng, thế nhưng sắc mặt Kế Diêu lại ngưng trọng, mày kiếm nhíu chặt, lặng lẽ gì.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 27.1: Công bằng

      Ba người trở lại Lư, lại đụng phải Thư Thư chuẩn bị xuất môn.

      bộ dáng tiêu sái, y phục gọn gàng như mới, vẻ mặt ôn hòa. Nhìn thấy Kế Diêu kinh ngạc : “Kế công tử phải là muốn vào thành sao, nhanh như vậy trở lại?”

      Kế Diêu mang theo vẻ vân đạm phong khinh tươi cười, nhìn , chỉ chữ: “Phải.”

      Thư Thư vén vạt áo phía trước, đối Tiểu Chu cười cười: “Công tử có muốn nương Bế Nguyệt lâu?”

      Tiểu Chu đỏ mặt, vội vàng xua tay.

      Thư Thư cuối cùng chắp tay, lên xe ngựa hướng về nội thành.

      Kế Diêu khoanh tay ngưng mi, nhìn chiếc xe ngựa xa xa, có chút suy nghĩ.

      Tiểu Từ thấp giọng hỏi: “Ngươi hoài nghi ?”

      Kế Diêu mím môi, bất giác : “Ba người đều có thể?”

      – “Còn có ai nữa?”

      – “Vài ngày nữa cho ngươi.”

      Kế Diêu quay người lại, đối Tiểu Chu cười cười: “ có việc gì, ngươi nếu muốn chơi, cứ tùy tiện thôi.”

      Tiểu Chu cứng quai hàm, nghiến răng : “Được lắm, ngươi cũng đừng trông mơ giải khát, theo ta cùng .”

      Khóe miệng Kế Diêu giật giật, vội : “Huynh đệ ngươi đừng hiểu lầm. Ta để ngươi tùy tiện dạo chơi, cũng có ý nghĩ gì khác.”

      Tiểu Chu chớp chớp mắt, phản pháo hỏi câu: “ có ý tứ gì khác?”

      Kế Diêu cẩn thận gật đầu, trưng ra bộ dáng quân tử quang minh lỗi lạc thẳng thắn vô tư, chỉ có ngón tay đặt ở sau lưng hơi giật giật.

      Tiểu Từ ôm cánh tay nhìn hai người đấu võ mồm, hứng thú xem trò.

      Ngày thứ hai, xe ngựa vẫn như cũ đường hoàng khởi hành, được lúc, lại gặp phải tình huống giống ngày hôm qua. Tiểu Từ nhìn chiếc rương xe ngựa được mở ra, có phần sầu muộn: “Thế này, chúng ta bao giờ mới vận chuyển đến nội thành.”

      Kế Diêu vội chậm : “Chớ vội, nhanh thôi.”

      Tiểu Từ đề nghị đổi lộ tuyến khác. Kế Diêu nhưng hết lần này đến lần khác cứ khư khư như cũ, đúng hạn mỗi ngày sáng sớm tinh mơ xuất hành, gặp phải đám người bịt mặt đột kích lập tức triệt để rút lui, tùy ý bọn họ mở ra những thứ rác rưởi trong hòm.

      phải là người thích chơi đùa người khác, lần thôi , đằng này vẫn đùa giỡn bọn họ như vậy là có ý gì?

      Tiểu Từ bắt đầu lo lắng yên, lo lắng buổi tối ngủ có người đánh lén, mỗi đêm đều cẩn cẩn dực dực, nhưng Lư vẫn yên ổn như thường.

      Trong lòng Tiểu Từ mơ hồ cảm thấy Thư Thư rất đáng nghi. Mặc dù Vân Trường An tỏ chưa từng với chuyện bảo tàng, có điều kỳ quái xuất , hành tung cũng thần bí khó lường, loại khả năng là Vân Trường An cố ý giấu diếm tình hình thực tế, khả năng khác là thầm phái người theo dõi, hơn nữa Kế Diêu dụ dỗ trắng trợn như thế, bảo tàng vừa lộ diện có người đến, người giật dây tám chín phần là .

      Thế nhưng Kế Diêu cố tình làm , nhìn thấy Thư Thư vẫn giữ vẻ mặt tươi cười.

      Tiểu Từ thiếu kiên nhẫn, đối với Thư Thư còn hòa nhã. Càng suy xét càng cho rằng Thư Thư đến U Châu nhất định là theo bọn họ mà đến, có dự tính khác.

      Ngày thứ ba, hết thảy như cũ.

      Những người đó năm lần bảy lượt phải ngửi mùi phân lợn, sớm tức giận chịu nổi. Vừa thấy Kế Diêu và Tiểu Chu bọn họ liền rút lui, cư nhiên ngay cả rương sắt cũng cần.

      Kế Diêu đứng ở xa xa cười cười, đối Tiểu Chu gật đầu.

      Ngày thứ tư, những người bịt mặt ràng có chút sốt ruột, mặc dù có khăn che mặt, cũng thấy tức giận cùng phẫn hận lên trong mắt. Động thủ so với mấy ngày trước vô cùng hung ác tàn nhẫn. Đáng tiếc, Tiểu Chu và Kế Diêu ham chiến, chắn mấy chiêu rồi phi thân rời .

      Người cầm đầu hạ giọng căm hận kêu lên: “ ngày bọn chúng bỏ chạy, ngày đó cùng bọn chúng chém giết hồi, báo thù nhục nhã mấy ngày qua. Rút lui!”

      Tiểu Từ cùng Tiểu Chu nấp sau cây đại thụ đắc ý cười sảng khoái. Chờ những người đó hết. Kế Diêu trở lại chỗ cũ, Tiểu Chu đánh xe, lúc này cũng quay về Lư, mà là nhắm thẳng hướng nội thành .

      Tiểu Từ cả kinh : “Kế Diêu, hôm nay trong rương là ?”

      Kế Diêu mỉm cười gật đầu.

      – “Nguy hiểm , lỡ bọn họ mở rương phải làm sao?”

      Kế Diêu mày kiếm dãn ra, thản nhiên : “Ba mươi người cũng phải là đối thủ của ta và Tiểu Chu. Ta làm như vậy, chỉ muốn đùa giỡn bọn chúng vài ngày, kỳ thực muốn động đến binh khí, muốn đả thương đến bọn họ mà thôi.” Ánh mắt lên khí thế ngạo nghễ, sáng quắc làm người ta thể liếc nhìn. Tiểu Chu đứng bên cạnh , hai tay chống nạnh, biểu tình phụ họa tán thành.

      Tiểu Từ nhìn bọn họ hăng hái bễ nghễ, khí thế vô địch thiên hạ, trong ngực cũng nổi lên cỗ hào khí.

      Xe ngựa thẳng đến ngân hàng tư nhất lớn nhất trong thành U Châu – Dũng Tuyền.

      Kế Diêu và Tiểu Chu được chưởng quầy của ngân hàng tư nhân Dũng Tuyền tôn làm thượng khách, coi là tài chủ từ trời rơi xuống. Được nghênh đón đến nhã các, chưởng quầy đích thân tương bồi, rót trà phục vụ.

      Kế Diêu uống hai chén trà, nhận lấy ngân phiếu, muốn rời khỏi.

      Rèm cửa nhã các được chiếc quạt vén lên. Thư Thư mỉm cười bước vào trong phòng, thân trường sam gợn sóng vi dạng, nét mặt như gió xuân phơi phới. Chưởng quầy vội đứng dậy cung kính : “Thiếu chủ cũng tới.”

      Tiểu Từ cùng Tiểu Chu đều sửng sốt, cả kinh! Mặc dù hai người từ lâu nghi ngờ , nhưng Thư Thư cứ như vậy trắng trợn bất thình lình xuất trước mặt bọn họ, đúng là ngờ!

      Kế Diêu bất động thân sắc, chắp tay đứng dậy, đối Thư Thư cười : “Thư công tử vẫn cùng chúng ta có duyên phận, xem ra duyên phận này quả .”

      Thư Thư gập quạt, gật đầu cười : “Nghe bọn hạ nhân , trong ngân hàng tư nhân có khách quý, ta thân là thiếu chủ, tự nhiên muốn đích thân qua tiếp đón. nghĩ tới cư nhiên là ba vị.”

      Thiếu chủ? Tiểu Từ hít ngụm khí lạnh, là oan gia ngõ hẹp, nhân sinh có nơi nào là bất tương phùng. Bởi vậy, chuyện bảo tàng chính là ràng phơi bày trước mặt , tưởng che giấu cũng lừa được, cư nhiên còn đưa đến trước cửa nhà !

      Kế Diêu vẻ mặt thản nhiên bình tĩnh. híp mắt lại, tinh quang nội liễm, nhàn nhạt : “Tiểu Chu, ngươi với Tiểu Từ ở bên ngoài chờ ta, ta có mấy câu muốn với Thư công tử.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :