Chương 26.1: Dụ rắn ra khỏi hang
Tiểu Chu rốt cuộc lúc mặt trời lên cao cũng trở về.
Sắc mặt ửng đỏ, khí sắc có vẻ tốt lắm, chỉ là khi thấy Kế Diêu có chút thiếu tự nhiên. Kế Diêu nhìn , muốn cái gì lại ngại Tiểu Từ ở bên cạnh, chỉ đành dùng ánh mắt đồng tình trấn an.
Tiểu Từ chột dạ nhìn . Cực muốn biết đêm qua đến cùng xảy ra chuyện gì, kế hoạch chu đáo như thế, Song Chu đại hiệp sao có thể sẩy chân thất thân được chứ?
Tiểu Chu liếc nhìn Tiểu Từ, muốn lén lút cùng Kế Diêu tâm . Thế nhưng Tiểu Từ rất sợ với Kế Diêu chuyện chiếc khăn tay đêm qua, cho nên tấc cũng rời, để cho có cơ hội ở riêng với Kế Diêu.
Tiểu Chu hết cách, thể làm gì hơn là làm trò trước mặt Tiểu Từ, từ trong ngực lấy ra quyển sách, đưa cho Kế Diêu, : “Người em, ta xin lỗi ngươi! Ngày hôm qua ăn thịt trước rồi, đáng thương cho người em ngươi vẫn còn ăn chay đây, ta thể biểu đạt được hết áy náy trong lòng, đặc biệt tặng cuốn sách cho ngươi nghiên cứu, xin vui lòng nhận cho.” xong, nhanh như chớp phi chạy.
Tiểu Từ chưa kịp phản ứng, thấy Kế Diêu biểu tình như bị sét đánh lập tức cất quyển sách vào trong ngực. Tiểu Từ càng thêm tò mò, muốn tới xem. Kế Diêu gắt gao che vạt áo, sắc mặt rất kỳ quái.
Tiểu Từ tức giận giậm chân, cho xem càng muốn xem. Hai người giằng co, đột nhiên ở cổng truyền đến tiếng: “ nương, cửa còn chưa đóng.”
Tiểu Từ sửng sốt, ngừng tay nhìn lại, Thư Thư phe phẩy quạt lướt qua trước cửa, chỉ thấy góc áo màu lam lóe lên.
Tiểu Từ đỏ mặt đứng chôn chân tại chỗ, tay cũng buông thõng xuống. Kế Diêu thầm thở dài, tay còn giữ chặt trước ngực, Tiểu Chu này đến hỗ trợ, ngược lại càng thêm phiền!
– “Tiểu Từ, ta có việc muốn tìm Vân lão bá, chuyện Tiểu Chu tối qua chúng ta quay về sau.”
Kế Diêu bước nhanh rời , dám ở cùng nàng thêm khắc, với tính tình của nàng biết khui ra manh mối gì. Tiểu Chu a Tiểu Chu, thầm cắn răng, chỉ cảm thấy quyển sách trong ngực nóng bỏng như lửa, nướng lấy tâm phế .
Tiểu Từ nhìn bóng lưng cao thẳng tuấn dật của , liền chạy mạch đến phòng Tiểu Chu, chỉ thấy tay đỡ trán, tay gõ bàn, biết vào cõi thần tiên nào, cặp mắt ngà ngà mông lung nửa nhắm nửa mở.
Tiểu Từ khụ tiếng. Tiểu Chu giật mình, đứng lên, nhăn nhó : “Tiểu Từ nương, ta hoàn thành sứ mệnh còn mất thân trong sạch. Ta chính là kiểm điểm.”
Còn có kiểu kiểm điểm như thế sao? Tiểu Từ liếc mắt nhìn cái, đóng cửa giọng : “ khăn tay tẩm rất nhiều xuân dược, ngươi có phải hay làm theo lời ta?”
– “Ta làm, khéo chính là nước trà cũng rơi người ta, thuận tiện cũng lau giúp ta. Chẳng biết thế nào, ta lại khống chế được bản thân. trái lại có việc gì, đem mình ta ném vào hang sói.”
Tiểu Từ cười hì hì: “Ngươi còn biết xấu hổ mà .”
Tiểu Chu ủy khuất: “May mắn ta sáng sớm tỉnh lại, gặp nàng kia dung mạo cũng xinh đẹp, bằng , bằng ta lỗ vốn.” sờ sờ mặt mình, vừa nhìn chén trà chằm chằm, rất oan ức sụt sịt.
Tiểu Từ cố nén cười: “Việc này đừng kể cho Kế Diêu.”
Tiểu Từ ngượng nghịu nửa ngày : “ là vô cùng nhục nhã, ngươi cũng nghìn vạn được cho người khác.”
Hai người ký kết hiệp nghị đồng minh, đều an tâm.
Tiểu Từ lầm bầm lầu bầu: “Kỳ quái! Thư Thư lẽ nào bất độc bất xâm?”
Tiểu Chu rất đồng cảm : “Chiếc khăn tay đó ràng cũng dùng, có đạo lý phản ứng cũng đều có, ta lại phản ứng lớn như vậy.”
Tiểu Từ mặt nóng lên, đứng dậy rời . Ra vẻ giống như cùng người nam nhân những chuyện này, rất thích hợp. Tiểu Chu vốn tính tùy tiện, vẫn chưa phát giác, muốn sâu tìm tòi nghiên cứu huyền diệu trong đó, thấy Tiểu từ nghiêm mặt rời .
Vân Trường An xem quyển “Binh pháp tôn tử” nhìn thấy Kế Diêu, cười bỏ sách xuống.
Kế Diêu cúi người thi lễ, : “Lão bá, ta có chuyện muốn thỉnh giáo.”
Vân Trường An vội hỏi: “ dám, Kế công tử cứ thẳng.”
Kế Diêu lấy ra cuốn da dê và hộp sắt, đặt bàn của Vân Trường An, chậm rãi : “Lão bá, chiếc hòm này từng được mở ra phải ?”
Vân Trường An sắc mặt đột biến, giật mình .
Kế Diêu biểu tình như thường, chỉ có trong mắt ngưng tụ tầng khí lạnh, lại : “Chiếc hòm này niên đại lâu, cũng còn chắc chắn, mặc dù cần chìa khóa để mở, nhưng dù sao cũng chỉ là hộp sắt, chỉ cần cạy mạnh là có thể mở ra. Ở chỗ này có vài vết xước. Ta lúc ấy còn có chút hoài nghi, mà đêm qua càng thêm chứng suy đoán của ta. Ta muốn lão bá cho ta câu trả lời thành , rốt cuộc là ai biết bí mật trong chiếc hộp này?”
Vân Trường An suy sụp tiếng: “Ngươi tối qua tìm được.”
– “Đúng. Ta gặp được vài người. Cho nên muốn đến hỏi câu.”
Vân Trường An thở dài tiếng: “Hộp sắt này quả bị mở ra lần, ta hết lời khuyên nhủ nhưng vô hiệu, kết quả đoạt tính mệnh bảy người.”
Kế Diêu mâu quang phát lạnh, lạnh giọng hỏi: “Là Thư Thư?”
Vân Trường An lắc đầu: “ phải, ta chẳng bao giờ chuyện bảo tàng với nó. Là ai mong công tử đừng truy đến cùng, ta đảm bảo sau này có tâm tư động đến nữa. Bảy người kia triệt để khiến hết hy vọng rồi.”
Kế Diêu trầm giọng : “Thư Thư biết là tốt nhất, ta nghĩ Vân lão bá cũng biết, nếu phải hậu duệ của Định vương, muốn có bảo tàng chỉ có con đường chết. Chiếc hộp này cố tình thiết kế sơ sài, cuốn da dê cũng cố tình viết ràng. Thực ra, chẳng qua muốn mê hoặc những người có lòng tham vào chỗ chết.”
Vân Trường An ngẩn ra, thần sắc thê lương, chậm rãi : “Kế công tử, hộp sắt này tuy rằng liên lụy đến tính mạng bảy người, nhưng bảy người này đều là vì lòng tham đáy. Còn người mở hộp sắt, ra chỉ muốn làm phen đại .”
Kế Diêu gật đầu: “Vân lão bá, ta hiểu , thanh giả tự thanh, ta chỉ sợ có người lòng sinh tham niệm, phải trả giá bằng mạng sống của chính mình.”
ngầm ám chỉ nhưng Vân Trường An lại phát giác. Kế Diêu lặng lẽ thở dài, cáo từ tìm Tiểu Chu.
Tiểu Chu vẫn còn ngẩn ngơ, vẻ mặt như sương mù.
Kế Diêu vỗ bàn, cười : “Song Chu đại hiệp, cũng có mộng xuân rồi?”
Tiểu Chu cả kinh, nhảy bật lên: “Ta cũng bởi vì ngươi, bị ép buộc hiến thân.”
Bị cắn ngược lại cái, được. Kế Diêu chọt chọt , : “ tại cho ngươi cơ hội, lập công chuộc tội cho ta.”
– “Có cái gì phân phó?”
– “ những nhà xung quanh tìm thứ.”
– “Thứ gì vậy?”
Kế Diêu ghé vào tai , dặn dò tỉ mỉ.
Tiểu Chu cau mày, nhe răng, khống chế được gật đầu, vẻ mặt bộ kính phục.
Kế Diêu chắp tay nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi : “Hi vọng, ta là lo lắng nhiều.”
Tiểu Chu bước nhanh ra khỏi Lư.