Chương 24.1: Cõi lòng sáng tỏ
Ngày hôm sau Thư Thư nhìn ra có gì khác thường. Tiểu Từ ở bàn ăn cơm vụng trộm đánh giá vài lần, lại nhiều lần vừa vặn chạm phải ánh mắt .
vì sao bị hôn mê? Nghi vấn trong lòng nghẹn ở cổ họng nhưng vô pháp mở miệng hỏi, nàng thực bị nghẹn đến buồn bực. Sau khi ăn xong rốt cuộc tránh vào trong phòng Kế Diêu len lén hỏi: “Kế Diêu, vì sao đối với mê dược của ta chút phản ứng cũng có? Ta nhớ năm đó, ngươi vừa hít phải liền ngã nhào vào người ta.”
Kế Diêu bàn tay cầm phong thư run lên chút, muốn quay đầu nhìn nàng, lại ngượng ngùng, nguyên lai năm đó còn có chuyện như vậy! Nha đầu kia sao uyển chuyển hàm súc , là chờ đến sau khi hôn mới sao, xấu hổ “Khụ” tiếng, : “Phỏng chừng là ngươi trình độ đủ, mê dược làm đúng.”
Tiểu Từ ngẩn người, lại : “Ta đêm nay lại thử.”
Kế Diêu đưa tay vỗ lên bàn, cắn răng : “Ngươi dám!”
Tiểu Từ le lưỡi, cười hề hề: “Ta đổi phương pháp khác sao? nếu liên tục chạy vào nhà xí, như vậy rảnh theo ngươi.”
Kế Diêu thở ra hơi, hoàn hảo hoàn hảo, phải là muốn đấu rượu.
Ban ngày đương nhiên thể đường hoàng chạy đến Lạc Tuyết tuyền thăm dò bảo tàng, Tiểu Từ muốn nhìn thấy Thư Thư, liền thừa dịp thời tiết tốt ra ngoài phi ngựa. Kế Diêu suy nghĩ chút, mặc dù Vân Trường An cho thấy chưa đề cập qua chuyện bảo tàng cho Thư Thư, nhưng Thư Thư đến U Châu quá mức bất ngờ, lại vừa khéo trùng hợp, biết Vân Trường An là muốn che chở cho ngoại tôn chịu ra tình hình thực tế, hay là Thư Thư thực đúng dịp về nhà. Càng nghĩ, Kế Diêu chỉ có thể kiềm chế, trước động thủ, quan sát nhất cử nhất động của Thư Thư.
ngang qua phòng của Vân Trường An, Kế Diêu gõ cửa vào, thấy Thư Thư ở bên trong.
Kế Diêu nhìn nét mặt của Vân Trường An, đối Thư Thư gật đầu.
- “Vân lão bá, ta và Tiểu Từ ra ngoài chút, mấy ngày nay nếu như có người tên Tiểu Chu tới tìm ta, thỉnh lão bá với ta tiếng.”
- “Được, được.” Vân Trường An đối với Kế Diêu cực kỳ cung kính, luôn làm cho Kế Diêu cảm thấy hổ thẹn áy náy.
Tiểu Từ ở giữa đồng cỏ rộng lớn phi nước đại, gió thổi bên tai, tự nhiên sảng khoái, hồi thấy Kế Diêu ngưng mắt, ở lưng ngựa xuất thần. Nàng ghìm cương, hỏi: “Kế Diêu, ngươi nghĩ cái gì?”
- “Nga, ta nghĩ Tiểu Chu thế nào còn chưa đến.”
Tiểu Từ bĩu môi, trong lòng tự hỏi: Ngươi nghĩ đến ta cũng nhiều như nghĩ đến đâu? Vừa nghĩ, dường như đều là nữ nhân ghen với nữ nhân mới phải, chính mình như thế nào đối với nam nhân chưa gặp qua đố kị chứ? Nàng bật cười, bản thân cũng hiểu được cảm thấy xấu hổ. Có lẽ, chữ ” Tình” ở trong lòng, khiến con người ta thể rộng lượng.
Kế Diêu luôn chú ý đến tâm tư của nàng, quay đầu : “Ta để Kinh thành làm chuyện, cũng biết kết quả thế nào.”
- “Chuyện gì?”
- “Đến nhất phiến môn tiêu tiền.”
- “Nhất phiến môn? Chính là nơi Thư Thư mua tin tức?”
- “Người nào cũng có thể đến mua tin tức, chỉ cần có tiền.”
- “Ngươi muốn mua người nào?”
Kế Diêu bật cười: “Ta mua người, chính là mua tin tức.”
- “Ta muốn hỏi là tin tức về người nào ấy? Là Thư Thư sao?”
- “Đều phải. Ta cũng ngờ là ngoại tôn của Vân Trường An, cũng ngờ gặp lại .”
- “Rốt cuộc là ai?”
- “Chờ Tiểu Chu tới cho ngươi.”
Tiểu Từ bĩu môi chu miệng: “Tiểu Chu mới là người tối trọng yếu của ngươi?”
Kế Diêu cau mày: “Đương nhiên phải.”
Tiểu Từ nghiêng đầu cười: “Vậy là ai?”
Kế Diêu nhìn lên bầu trời, rầm rì : “ cho ngươi.”
Tiểu Từ thản nhiên cười, đột nhiên đạp chân nhảy lên ngựa , nghiêng người ngồi trước ngực . Kế Diêu hoảng hốt nhìn xung quanh, thấy đồng cỏ mênh mông bóng người, mới thấp giọng : “Mau ngồi trở lại .”
- “!” Tiểu Từ đặt tay ngực , nhàng nhón miếng thịt, cười uy hiếp: “Kế Diêu, ai là người quan trọng nhất của ngươi?”
Kế Diêu nghẹn họng.
Tiểu Từ cười tủm tỉm dùng sức. Kế Diêu nhíu mày.
Lại dùng sức, Kế Diêu cắn răng.
Tiểu Từ bộ dáng giả vờ buồn bực xấu hổ sinh giận giữ: “Hỏi lại lần, nếu , ta cắn ngươi.”
Kế Diêu ưỡn ngực: “Giỏi cắn , sợ ngươi hay sao!”
Tiểu Từ giảo hoạt cắn môi, đôi mắt phát sáng, ở mặt ý vị thâm trường tuần tra chút, cười hì hì : “Ta cắn mặt ngươi, để tất cả mọi người có thể trông thấy dấu răng. Sau đó liền quan tâm đến ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì.” Tiểu Từ xong, đột nhiên nhớ đến chiêu học của Thư Thư, ai nha, quả nhiên gần mực đen a.
Nàng bên xấu hổ, bên khoan khoái, nếu phải Kế Diêu mạnh miệng, nàng sao phải dùng mánh khóe chứ.
Quả nhiên, chiêu chế phục được Kế Diêu! vội vàng dịch người về phía sau phòng nàng tập kích bất ngờ. Sau đó nhìn ngang nhìn dọc chút, xác định có người, lúc này mới lầm bầm chữ: “Ngươi.”
Thảo nguyên vô bờ như tấm thảm màu lục, chỉ điểm vài chấm những bông hoa dại trong gió đong đưa. Đồng cỏ bát ngát, gió thổi từng cơn trong lòng kiềm chế được trận mềm mại, vừa chua vừa ngọt. rốt cuộc .
Tiểu Từ cao hứng muốn nhảy, nhưng thầm nghĩ ôm . Nàng có thể nghe thấy nhịp tim đập dồn dập, thậm chí là của nàng. Nàng cũng có thể cảm thấy khẩn trương, cơ thể căng cứng. Nàng buông tay ra, muốn ngẩng đầu nhìn mặt , rồi lại ngượng ngùng. Nàng phát , kỳ thực khuôn mặt Kế Diêu, so với nàng còn hồng hơn.
Gió thổi lướt qua đồng cỏ dậy sóng, Tiểu Từ nắm lấy bàn tay , ôn nhu hỏi: “Ta có dịu dàng ?”
Kế Diêu kéo ống tay áo, thận trọng : “Rất dịu dàng.”
Tiểu Từ vừa thẹn vừa cười, đấm vào ngực : “Ai bảo ngươi chịu . chút, chết sao? Để ở trong lòng lẽ nào sinh được con trai hay sao?”
Kế Diêu rên lên tiếng, gì.
Tiểu Từ cười tươi như hoa, thừa thắng xông lên: “Ta là người quan trọng của ngươi, như vậy sau này có chuyện gì phải chia sẻ với ta mới đúng, ngươi có phải ?”
- “ đúng.” Kế Diêu chém đinh chặt sắt hai chữ, hoàn toàn cắn câu thuận theo nàng.
Tiểu Từ tức giận: “Vì sao?”
Kế Diêu vân vê tóc nàng, nửa bất đắc dĩ nửa thương: “Ngươi chính là có phúc mà biết phúc, ngươi có biết , chúng ta đều cho ngươi thứ tốt nhất. lo nghĩ tốt sao?”
- “Thế nhưng ta muốn cùng ngươi đồng cam cộng khổ.”
kiên quyết cự tuyệt: “ được.”
Nàng thẹn quá hóa giận: “Kế Diêu, ngươi rất bảo thủ.”
cười hắc hắc, phép khích tướng đối với , rất vô dụng.
Tiểu Từ trừng mắt nhìn , đối với dáng vẻ cứng đầu cứng cổ của phá lệ phát cáu, giơ nắm đấm lên, thế nhưng quanh năm tập võ, ngực cứng như đá, tia khí lực của nàng như đá chìm đáy biển. Kế Diêu tùy ý để cho nàng đấm, ha hả cười nắm chặt tay nàng. Nàng ngược lại càng sinh khí, ở trong ngực vừa nhéo vừa giãy dụa muốn thoát ra, dứt khoát há mồm cắn vào mặt .
Kế Diêu cười ngã ngửa về phía sau, con ngựa yên đá vài cái, ôm lấy nàng lập tức khinh thân nhảy, rơi xuống đồng cỏ, cánh tay hữu lực đỡ lấy đầu nàng, nhân tiện đặt nàng ở thảm cỏ. cỗ ngọt ngào lan tràn, che chắn ánh sáng trước mắt, nhưng đôi mắt còn sáng hơn cả ánh mặt trời. Giương mắt nhìn bầu trời trong xanh, mênh mông thuần khiết. Mây trắng bồng bềnh trôi, giống như lơ lửng trong ngực, thong thả di động di động. Nhất thời biết ở nơi nào. Vẻ mặt phảng phất trong vắt như bầu trời.
Hơi thở ngọt ngào trộn lẫn với hương thơm cây cỏ, mùi hương hoa dại thoang thoảng, còn có cứng rắn mạnh mẽ, nhu thuận điềm mỹ của nàng, như thế nhìn nàng, tựa hồ vào trong lòng, uống cạn bình rượu ngon, có chút say mê, chẳng biết năm nào tháng nào thuở nào. ở trong lòng hơi hơi thở dài, hối hận. suýt nữa bỏ mất đời người đẹp nhất cho những thứ tưởng, cho rằng tình cảm chỉ là thứ yếu, kháng cự, nhưng lại từng bước bị hãm sâu, rơi vào vòng xoáy hạnh phúc.
Nàng có chút xấu hổ, dám nhìn thẳng hai mắt , buông xuống mi mắt che lấp hai tròng mắt trong suốt uyển chuyển như nước. Khuôn mặt như hoa như họa, thuần khiết chút phấn son, phấn phấn như hoa đào, đầu xuân muốn nở rộ.
chậm rãi dùng khóe môi tấc thúc giục nụ hoa khẽ mở, mỗi lần đều để lại dấu ấn. Tay tự chủ trương, như khi cầm kiếm linh động mẫn tiệp, ở người nàng dao động.
Nàng có chút kích động, bất an vặn vẹo. thầm buồn cười, nguyên lai nàng bất quá chỉ là hổ giấy, khí thế đoạt người, dám dám làm.
Nàng ở dưới môi gian nan ra vài chữ: “Đừng, đừng, có người đến.”
bao trùm cả miệng nàng, khe hở cũng lưu lại. Đồng cỏ bao la chỉ mơ hồ có tiếng gió thổi cùng tiếng thở dốc, đối với , là hồi trêu ghẹo con ác thú, đối với nàng, nhưng là tước vũ khí xin hàng. mạnh mẽ cướp đoạt làm cho nàng hiểu được, hóa ra vẫn luôn thầm chịu đựng nhẫn nhịn, nàng nếu còn vượt qua giới hạn, khách khí.
…