1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Châu Viên Ngọc Ẩn - Thị Kim (66 chương + 5 PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 23.1: Nguyệt tửu

      Tiểu Từ tâm tình tốt, sau khi ăn xong ở lại trong phòng Kế Diêu chịu , ngơ ngẩn nửa ngày, vô cùng sầu khổ : “Kế Diêu, ta vừa thấy liền hết sức vui, chúng ta vẫn nên sớm rời khỏi nơi này thôi.”

      Chẳng lẽ ta thích sao? Kế Diêu bất đắc dĩ nhìn nàng, khuyên nhủ: “Ta cũng muốn dây dưa với , cũng lường trước được có quan hệ với Vân Trường An. Bất quá việc này vẫn chưa có manh mối, chúng ta thể tay .”

      Tiểu Từ tới gần , vừa thần bí vừa khẩn trương : “, có thể hay cũng vì bảo tàng mà đến?”

      Kế Diêu gạt gạt ngọn đèn dầu, thấp giọng : “Cũng có thể cố ý, cũng có thể trùng hợp.” cẩn thận nhớ lại vẻ mặt Vân Trường An, cùng biểu tình của Thư Thư, trong lúc nhất thời nắm chắc, tuy rằng trong lòng tồn tại nghi hoặc, nhưng có bằng chứng, cũng chỉ có yên lặng quan sát.

      Tiểu Từ ghé vào lỗ tai thầm: “Chúng ta làm sao lấy được bảo tàng?”

      Hơi thở của nàng mềm mại ngọt ngào rót vào tai , có chút ngứa, rụt cổ lại : “Vân Trường An là ông ngoại , e rằng cũng biết chuyện bảo tàng. là vừa khéo đến Lư hay có ý định gì khác tại rất khó , đề phòng cẩn thận chút dù sao vẫn tốt hơn. Cho nên chỉ có chờ Tiểu Chu tới dẫn dắt rời , ta lại lần nữa đến Lạc Tuyết tuyền.”

      – “Tiểu Chu lúc nào đến?”

      – “Người này rất chậm chạp, lẽ ra hai ngày nay nên tới rồi.”

      Tiểu Từ bĩu môi, thoáng có chút bất mãn, Kế Diêu đối với xem trọng như vậy, đại cũng chờ tới mới động thủ, lẽ nào nàng thể giúp ?

      Nàng có phần ấm ức, đứng lên : “Ta cuốn lấy , ngươi ban đêm điều tra.”

      – “ được càn quấy.” Kế Diêu vội la lên, phen kéo tay nàng.

      Tiểu Từ khoát tay tránh né, lại bị dùng sức kéo trở về, nàng liền ngã vào trong lòng . Kế Diêu bối rối buông lỏng tay, sắc mặt của nàng cũng đỏ, ở trước ngực thấp giọng : “Ta chuốc say .”

      Kế Diêu xem thường gõ trán nàng: “Tửu lượng của ngươi tốt lắm sao?”

      Tiểu Từ vừa nhấc đầu, buồn bực : “Tửu lượng ta tốt! Nhưng bù lại ta thể ở trong rượu của động tay động chân sao?” xong, nàng mặt mày hớn hở. Rốt cuộc cơ hội báo thù cũng tới rồi.

      ra là thế! Kế Diêu yên lòng, nhìn khóe miệng nàng gần trong gang tấc, bất giác tâm thần rung động. Bờ môi nho đỏ mọng xinh đẹp vểnh lên, nhớ tới ngày trước trống trơn đài, khóe môi cong lên như vầng trăng lưỡi liềm, cái cảm giác mềm mại ngọt ngào lan tràn trong lòng , vừa nhớ lại cỗ dục niệm trong cơ thể kiểm soát được dâng trào lên.

      cúi đầu nhưng lại rơi vào khoảng . Tiểu Từ thoát ra khỏi ngực , bước nhanh ra ngoài, ở trước cửa ngoái đầu lại cười, tinh quái xinh đẹp, còn mang theo khí thế bừng bừng. Kế Diêu ôm cánh tay nhìn, tiếc nuối vừa rồi hẳn nên cúi đầu sớm hơn mới phải.

      tới phòng của Vân Trường An, nhàng gõ cửa.

      Vân Trường An mở cửa thấy , vội vàng khách khí mời vào trong.

      Kế Diêu thẳng vào vấn đề, thẳng thắn hỏi: “Vân lão bá, xin hỏi chuyện bảo tàng, lão bá có cho cho người khác ?”

      Vân Trường An sắc mặt hơi khó coi, : “Việc này ta chỉ cho người.”

      Kế Diêu lông mày nhíu chặt: “Thư Thư?”

      – “Cũng phải lỗi của nó. Lão phu nguyên là muốn giao gia nghiệp cùng trọng trách trông coi bảo khố giao cho nó, chẳng qua sau này phụ thân nó muốn nó kế tục Vân gia, tính cách nó cũng an phận. Cho nên lão phu luôn đối với nó kín miệng như bưng, chỉ đối với người khác đề cập qua. Bất quá, Kế công tử yên tâm, bảo tàng này nếu có con dấu có cách nào lấy ra.”

      Kế Diêu lẳng lặng nhìn Vân Trường An, ông ta nhưng có ý định tiếp.

      Kế Diêu trầm ngâm chốc lát, : “Người kia, Vân lão bá nếu tiện , vãn bối cũng hỏi đến cùng.”

      Tiểu Từ chạy đến nhà ăn, đem mười bộc rượu chưa uống hết cầm ở trong tay, vụng trộm cười thầm.

      Gian phòng của Thư Thư cách Kế Diêu rất gần, cửa sổ lộ ra ánh trăng mông lung. Tiểu từ suy tính, nhảy lên nóc nhà đối diện phòng . Hai cái chén đặt ở trong tay. Nàng rót chén rượu, chun mũi hít hơi, sau đó giơ cái chén lên, “Phác” tiếng ném vào cửa sổ phòng Thư Thư.

      Quả nhiên, thân ảnh Thư Thư từ trong cửa sổ phóng ra, thân pháp cực nhanh.

      Tiểu Từ nhịn cười, từ nóc nhà tiếng xin lỗi: “Ta vốn là muốn đập bể cửa phòng Kế Diêu, cẩn thận quấy nhiễu Thư công tử.”

      Thanh của nàng trong trẻo như hồi gió mát lướt qua chuông gió. Thư Thư giương mắt nhìn lên, Tiểu Từ ngồi ở nóc nhà, phía sau vầng trăng tròn. Ánh trăng như nước khiến cơ thể nàng nhiễm tầng quang hoa, ánh trăng chiếu rọi vào dung nhan mỹ lệ xinh đẹp của nàng, y phục phiêu phiêu, giống như có thể hóa thành hằng nga giữa tháng bất kỳ lúc nào. phút chốc có phần hoảng hốt, quên cả tiếp.

      Nàng đối nở nụ cười, đây dường như là lần thứ hai nàng cười với . Lần đầu tiên là ở Họa Mi sơn trang, nụ cười được giải thoát, điềm mỹ lo, nhưng lại mơ hồ đâm vào tim . Mà nay nàng rốt cuộc buông xuống khúc mắc, cười ôn nhu động lòng người như thế. Ánh trăng mông lung, nụ cười của nàng giống như chớp mắt biến mất, tâm vì vậy mà treo lơ lửng, sợ ánh sáng mất , gặp lại biết đến khi nào?

      Ánh trăng khơi gợi cảm xúc trong lòng, mơ hồ có hương thơm ngào ngạt của rượu nhàng trong gió. phi thân nhảy lên nóc nhà.

      Tiểu Từ nghiêng đầu đối thản nhiên cười: “Ngươi cũng muốn uống chén sao?”

      – “ vinh hạnh.” Thư Thư cười ngồi xuống, rất kinh ngạc nàng cư nhiên đứng dậy rời .

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 23.2: Nguyệt tửu

      Tiểu Từ chịu đựng cảm giác vui trong lòng, rót chén rượu, đưa cho , cũng tùy tiện liếc mắt đánh giá , khiêm tốn văn nhã, tại Lư dường như trở thành người khác, bộ dáng dấp quân tử như ngọc.

      tiếp nhận, sảng khoái uống cạn. Tiểu Từ híp mắt nhìn , đôi mắt vụt sáng ý cười xấu xa.

      Đợi lát, vẫn vô !

      Thư Thư giơ chén rượu trống rỗng cười : “Tiểu Từ nương, trước đây chúng ta có chút hiểu lầm, tục ngữ có câu hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, ngươi xem U Châu cách Kinh thành xa như thế, chúng ta cư nhiên lại gặp gỡ ở Lư nho , đúng là duyên phận. Chúng ta biến chiến tranh thành tơ lụa nhé?”

      Ngươi cũng biết, chút hiểu lầm đó suýt nữa khiến ta bỏ mạng? Ngươi cũng biết, duyên số có lương duyên, cũng có nghiệt duyên? Tiểu Từ cười cười, trả lời , chỉ tiếp tục rót thêm chén rượu, cười tủm tỉm đưa cho .

      Mỹ nhân mời rượu, lại cười tươi như hoa, sảng khoái tiếp nhận, nhưng vẫn vô như trước.

      Nụ cười của Tiểu Từ dần dần tắt, ngây ngẩn nhìn . tia nghi hoặc dừng lại bên cửa miệng nhưng thể thành câu.

      Thư Thư bắt đầu cười: “Tiểu Từ, ngươi như thế nào uống?”

      – “Nga, ta cũng uống.” Tiểu Từ vội vàng quay đầu lại, uống chén.”

      – “Làm sao ông ngoại của ngươi lại gọi ngươi là Vân Thư?” Tiểu Từ có chút bức rức khẩn trương, thuận miệng hỏi.

      – “ đến cũng rất dài, ngoại công chỉ có nữ nhi, muốn kén chọn người ở rể, thế nhưng thành U Châu lạnh lẽo. Tốt xấu cha ta cũng coi trọng mỹ mạo của nương ta, mặc dù đáp ứng ngoại công ở rể, nhưng nếu sinh con, có thể lấy họ Vân. Ngoại công bất đắc dĩ cũng đành đáp ứng. Kế quả, cha ta cưới bảy bà vợ, cũng biết vì sao, chỉ có ta là con trai, ông ta tự nhiên liền đổi ý, đem Vân Thư sửa lại thành Thư Thư. Từ đó, ngoại công liền cùng ông ta đoạn tuyệt mọi quan hệ, từ nay về sau thèm lui tới.”

      Trách được ngươi như thế, hóa ra cha ngươi cũng phải người tốt đẹp gì. Tiểu Từ nhìn cái, lại rót cho chén rượu.

      Thư Thư uống mười bốn chén, mê dược trong móng tay Tiểu Từ dùng hết. càng ngày càng tỉnh, nụ cười cũng càng ngày càng sâu.

      Tiểu Từ luống cuống, đầu bắt đầu cảm thấy choáng váng. Nàng tuy rằng uống rượu có bỏ mê dược, nhưng cuối cùng cũng phải phụng bồi sáu chén. Tửu lượng nàng tốt, tốt.

      – “Ngươi tự uống tiếp , ta muốn ngủ.” Nàng khẩn trương đứng dậy, đầu trận váng vất, suýt nữa từ nóc nhà ngã xuống. Thư Thư phen kéo lấy tay nàng, cực kỳ ôn nhu cười : “Ta ôm ngươi xuống?”

      bóng đen như đại bàng vỗ cánh, bất thình lình từ trời giáng xuống đoạt lấy Tiểu Từ trong tay .

      – “Kế công tử cũng ngủ sao?” Thư Thư cười ha hả .

      Kế Diêu ôm lấy Tiểu Từ nhảy xuống khỏi nóc nhà, trở về phòng.

      Tiểu Từ nửa tỉnh nửa say, cả người phát nhiệt. Hơi thở mát lạnh. Nàng kìm lòng được kề sát từng chút vào người , tay vừa nhấc, vuốt ve khuôn mặt , cảm giác khoan khoái dễ chịu. Nàng nỉ non gắng sức cọ xát vào cánh tay , sau đó cũng muốn hai má cọ vào. Kế Diêu vừa tức vừa buồn cười. Bất đắc dĩ đặt nàng lên giường, muốn xoay người. Nàng đột nhiên kéo lại.

      cúi đầu : “Ta lấy nước.”

      – “Ta cần nước, chỉ cần ngươi.” Nàng thấp giọng nỉ non, giọng nũng nịu ngang ngược. Kế Diêu bị câu của nàng trêu ghẹo, trong lòng kinh hoảng, nàng có biết những lời này có ý nghĩa gì , ỷ vào say mà lung tung ra. Động tác làm nũng của nàng cũng rất xấu, cánh tay nhân tiện quấn quanh cổ , sau đó : “Chúng ta uống tiếp.”

      Kế Diêu trong ngực thoáng lạnh, nổi giận đùng đùng hỏi: “Ta là ai?”

      Tiểu Từ mơ mơ màng màng, bị tiếng quát của làm cho thanh tỉnh hơn rất nhiều. Miễn cưỡng nhìn , cười : “Là ngươi hả.”

      Kế Diêu lửa giận chưa tắt, thấp giọng : “Lần sau cho phép uống rượu.”

      – “.” Nàng nhanh chóng cự tuyệt.

      – “Ta được là được.” có chút tức giận, bộ dáng nàng quyến rũ như thế, chẳng lẽ còn muốn cho người khác xem?

      – “Lúc ta thành thân chẳng lẽ cho phép uống rượu sao?” Nàng sinh khí, quản cũng nhiều lắm.

      thở phào nhõm, khẩu khí cũng dịu hơn rất nhiều: “Thời điểm thành thân có thể.”

      – “Lúc con ta thành thân nữa, ta cũng muốn uống.” vừa buồn cười vừa tức giận, quả nhiên là uống say, cũng biết xấu hổ, ngay cả chuyện như thế cũng nghĩ tới được, còn dõng dạc mà ra.

      ràng muốn cười chỉnh nàng, trong đầu lại đột nhiên run lên, cư nhiên cũng nghĩ theo ý nàng. Tay nàng bắt đầu vung lên, nửa híp mắt, lẩm bẩm: “Ta nóng quá.”

      Hai má nàng tươi đẹp như hoa đào tháng ba, búi tóc có phần nới lỏng, từng sợi tóc vương khóe miệng, rơi cuống cổ, sắc đen dường như càng làm nổi bật làn da trắng như bạch ngọc. Trong khi đó hơi thở phả ra hương rượu nồng đậm, cũng có chút nóng.

      Bộ dáng quyến rũ kiều diễm như thế này rất ít khi xuất người nàng. nhìn có chút quen, tâm động đậy thôi. Bờ môi đỏ mọng khẽ mở, hơi thở của nàng dường như bóp chặt trái tim , trong ngực nảy lên như cung đàn, lúc này bị trêu ghẹo rục rịch nhộn nhạo.

      cố gắng chống chọi, đau khổ giãy dụa. Nàng trong lúc vô ý còn thêm củi vào lửa, ở giường xoay xoay cơ thể, tay bắt lấy vạt áo, càu nhàu: “Nóng, đem y phục cởi.”

      nuốt ngụm nước bọt, hung ác bắt lấy cánh tay nàng. Nha đầu kia, sau này có chết cũng cho nàng uống rượu, ngoại trừ tương lai đêm kia.

      Tiểu Từ nửa đêm khát nước, tỉnh lại bỗng nhiên phát Kế Diêu cư nhiên ngủ lại trong phòng nàng, tựa vào chiếc ghế gần cửa sổ. Ánh trăng chiếu lên người , khuôn mặt đạm mạc thanh nhã.

      Nàng lẳng lặng nhìn, nhớ tới đêm qua, hình như nàng uống rượu với Thư Thư, được ôm trở về phòng, sau đó ra sao, lại mơ màng nhớ được.

      Nàng vừa cử động, Kế Diêu liền tỉnh giấc. Hai người cứ như vậy yên lặng bốn mắt nhìn nhau, thời gian lặng lẽ trôi qua. Ai cũng muốn mở miệng, cứ như vậy ngóng nhìn.

      lúc lâu, Kế Diêu đứng dậy, rót cho nàng chén nước.

      Tiểu Từ cũng tiếp, đôi mắt long lanh nhìn , khóe miệng nở nụ cười.

      Kế Diêu bất đắc dĩ ngồi xuống bên cạnh nàng, nàng nửa ngồi nửa tựa ngực , uống hết chén nước tay . Sau đó thấp giọng : “Ngươi sao ngủ?”

      Kế Diêu nắm cái chén, thốt ra lời.

      Nàng ngẩng đầu nhìn thẳng , mơ hồ thấy đuôi lông mày của khẽ động. Nàng nhịn cười bất ngờ ở cằm hôn cái, sau đó cười khanh khách, nằm xuống dùng chăn che mặt.

      Trong ngực Kế Diêu chấn động, ý định phải về phòng ngủ vừa mới nảy sinh liền sụp đổ! Nha đầu kia, năm lần bảy lượt trêu chọc , thể nhẫn thể nhẫn! kéo chăn ra, cúi đầu hung hăng ấn môi xuống. Đáng tiếc, lại hôn trúng cái mũi nhắn của nàng. Tiểu Từ ngứa ngáy hắt xì hơi cái, phun hết nước bọt lên mặt Kế Diêu.

      Tiểu Từ cười rộ lên, tiếng cười thanh thúy trong trẻo trong đêm tối yên tĩnh phá lệ giòn tan. hoảng hốt, bưng miệng nàng lại, : “ giọng chút. Người ta nghe được bây giờ.”

      Tiểu Từ nhịn cười, nhưng lại nghịch ngợm vươn đầu lưỡi liếm qua lòng bàn tay . Kế Diêu thân thể cứng đờ, có phần thể động đậy.

      lát, giống như chạy trốn bước nhanh ra khỏi phòng Tiểu Từ, gió vẫn thổi, sau lưng cảm giác mát mẻ, hóa ra lại toát hết cả mồ hôi! Tư vị này, vì sao so với luyện võ công có cảm giác còn tra tấn hơn?

      Ánh trăng như ngân như vụ, bóng đêm trống vắng làm cho người ta phát cuồng, trong cơ thể dường như có ngọn lửa tên bùng lên đem tâm phế đều thiêu đốt. vào trong phòng lấy kiếm, dưới ánh trăng vũ động.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 24.1: Cõi lòng sáng tỏ

      Ngày hôm sau Thư Thư nhìn ra có gì khác thường. Tiểu Từ ở bàn ăn cơm vụng trộm đánh giá vài lần, lại nhiều lần vừa vặn chạm phải ánh mắt .

      vì sao bị hôn mê? Nghi vấn trong lòng nghẹn ở cổ họng nhưng vô pháp mở miệng hỏi, nàng thực bị nghẹn đến buồn bực. Sau khi ăn xong rốt cuộc tránh vào trong phòng Kế Diêu len lén hỏi: “Kế Diêu, vì sao đối với mê dược của ta chút phản ứng cũng có? Ta nhớ năm đó, ngươi vừa hít phải liền ngã nhào vào người ta.”

      Kế Diêu bàn tay cầm phong thư run lên chút, muốn quay đầu nhìn nàng, lại ngượng ngùng, nguyên lai năm đó còn có chuyện như vậy! Nha đầu kia sao uyển chuyển hàm súc , là chờ đến sau khi hôn mới sao, xấu hổ “Khụ” tiếng, : “Phỏng chừng là ngươi trình độ đủ, mê dược làm đúng.”

      Tiểu Từ ngẩn người, lại : “Ta đêm nay lại thử.”

      Kế Diêu đưa tay vỗ lên bàn, cắn răng : “Ngươi dám!”

      Tiểu Từ le lưỡi, cười hề hề: “Ta đổi phương pháp khác sao? nếu liên tục chạy vào nhà xí, như vậy rảnh theo ngươi.”

      Kế Diêu thở ra hơi, hoàn hảo hoàn hảo, phải là muốn đấu rượu.

      Ban ngày đương nhiên thể đường hoàng chạy đến Lạc Tuyết tuyền thăm dò bảo tàng, Tiểu Từ muốn nhìn thấy Thư Thư, liền thừa dịp thời tiết tốt ra ngoài phi ngựa. Kế Diêu suy nghĩ chút, mặc dù Vân Trường An cho thấy chưa đề cập qua chuyện bảo tàng cho Thư Thư, nhưng Thư Thư đến U Châu quá mức bất ngờ, lại vừa khéo trùng hợp, biết Vân Trường An là muốn che chở cho ngoại tôn chịu ra tình hình thực tế, hay là Thư Thư thực đúng dịp về nhà. Càng nghĩ, Kế Diêu chỉ có thể kiềm chế, trước động thủ, quan sát nhất cử nhất động của Thư Thư.

      ngang qua phòng của Vân Trường An, Kế Diêu gõ cửa vào, thấy Thư Thư ở bên trong.

      Kế Diêu nhìn nét mặt của Vân Trường An, đối Thư Thư gật đầu.

      - “Vân lão bá, ta và Tiểu Từ ra ngoài chút, mấy ngày nay nếu như có người tên Tiểu Chu tới tìm ta, thỉnh lão bá với ta tiếng.”

      - “Được, được.” Vân Trường An đối với Kế Diêu cực kỳ cung kính, luôn làm cho Kế Diêu cảm thấy hổ thẹn áy náy.

      Tiểu Từ ở giữa đồng cỏ rộng lớn phi nước đại, gió thổi bên tai, tự nhiên sảng khoái, hồi thấy Kế Diêu ngưng mắt, ở lưng ngựa xuất thần. Nàng ghìm cương, hỏi: “Kế Diêu, ngươi nghĩ cái gì?”

      - “Nga, ta nghĩ Tiểu Chu thế nào còn chưa đến.”

      Tiểu Từ bĩu môi, trong lòng tự hỏi: Ngươi nghĩ đến ta cũng nhiều như nghĩ đến đâu? Vừa nghĩ, dường như đều là nữ nhân ghen với nữ nhân mới phải, chính mình như thế nào đối với nam nhân chưa gặp qua đố kị chứ? Nàng bật cười, bản thân cũng hiểu được cảm thấy xấu hổ. Có lẽ, chữ ” Tình” ở trong lòng, khiến con người ta thể rộng lượng.

      Kế Diêu luôn chú ý đến tâm tư của nàng, quay đầu : “Ta để Kinh thành làm chuyện, cũng biết kết quả thế nào.”

      - “Chuyện gì?”

      - “Đến nhất phiến môn tiêu tiền.”

      - “Nhất phiến môn? Chính là nơi Thư Thư mua tin tức?”

      - “Người nào cũng có thể đến mua tin tức, chỉ cần có tiền.”

      - “Ngươi muốn mua người nào?”

      Kế Diêu bật cười: “Ta mua người, chính là mua tin tức.”

      - “Ta muốn hỏi là tin tức về người nào ấy? Là Thư Thư sao?”

      - “Đều phải. Ta cũng ngờ là ngoại tôn của Vân Trường An, cũng ngờ gặp lại .”

      - “Rốt cuộc là ai?”

      - “Chờ Tiểu Chu tới cho ngươi.”

      Tiểu Từ bĩu môi chu miệng: “Tiểu Chu mới là người tối trọng yếu của ngươi?”

      Kế Diêu cau mày: “Đương nhiên phải.”

      Tiểu Từ nghiêng đầu cười: “Vậy là ai?”

      Kế Diêu nhìn lên bầu trời, rầm rì : “ cho ngươi.”

      Tiểu Từ thản nhiên cười, đột nhiên đạp chân nhảy lên ngựa , nghiêng người ngồi trước ngực . Kế Diêu hoảng hốt nhìn xung quanh, thấy đồng cỏ mênh mông bóng người, mới thấp giọng : “Mau ngồi trở lại .”

      - “!” Tiểu Từ đặt tay ngực , nhàng nhón miếng thịt, cười uy hiếp: “Kế Diêu, ai là người quan trọng nhất của ngươi?”

      Kế Diêu nghẹn họng.

      Tiểu Từ cười tủm tỉm dùng sức. Kế Diêu nhíu mày.

      Lại dùng sức, Kế Diêu cắn răng.

      Tiểu Từ bộ dáng giả vờ buồn bực xấu hổ sinh giận giữ: “Hỏi lại lần, nếu , ta cắn ngươi.”

      Kế Diêu ưỡn ngực: “Giỏi cắn , sợ ngươi hay sao!”

      Tiểu Từ giảo hoạt cắn môi, đôi mắt phát sáng, ở mặt ý vị thâm trường tuần tra chút, cười hì hì : “Ta cắn mặt ngươi, để tất cả mọi người có thể trông thấy dấu răng. Sau đó liền quan tâm đến ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì.” Tiểu Từ xong, đột nhiên nhớ đến chiêu học của Thư Thư, ai nha, quả nhiên gần mực đen a.

      Nàng bên xấu hổ, bên khoan khoái, nếu phải Kế Diêu mạnh miệng, nàng sao phải dùng mánh khóe chứ.

      Quả nhiên, chiêu chế phục được Kế Diêu! vội vàng dịch người về phía sau phòng nàng tập kích bất ngờ. Sau đó nhìn ngang nhìn dọc chút, xác định có người, lúc này mới lầm bầm chữ: “Ngươi.”

      Thảo nguyên vô bờ như tấm thảm màu lục, chỉ điểm vài chấm những bông hoa dại trong gió đong đưa. Đồng cỏ bát ngát, gió thổi từng cơn trong lòng kiềm chế được trận mềm mại, vừa chua vừa ngọt. rốt cuộc .

      Tiểu Từ cao hứng muốn nhảy, nhưng thầm nghĩ ôm . Nàng có thể nghe thấy nhịp tim đập dồn dập, thậm chí là của nàng. Nàng cũng có thể cảm thấy khẩn trương, cơ thể căng cứng. Nàng buông tay ra, muốn ngẩng đầu nhìn mặt , rồi lại ngượng ngùng. Nàng phát , kỳ thực khuôn mặt Kế Diêu, so với nàng còn hồng hơn.

      Gió thổi lướt qua đồng cỏ dậy sóng, Tiểu Từ nắm lấy bàn tay , ôn nhu hỏi: “Ta có dịu dàng ?”

      Kế Diêu kéo ống tay áo, thận trọng : “Rất dịu dàng.”

      Tiểu Từ vừa thẹn vừa cười, đấm vào ngực : “Ai bảo ngươi chịu . chút, chết sao? Để ở trong lòng lẽ nào sinh được con trai hay sao?”

      Kế Diêu rên lên tiếng, gì.

      Tiểu Từ cười tươi như hoa, thừa thắng xông lên: “Ta là người quan trọng của ngươi, như vậy sau này có chuyện gì phải chia sẻ với ta mới đúng, ngươi có phải ?”

      - “ đúng.” Kế Diêu chém đinh chặt sắt hai chữ, hoàn toàn cắn câu thuận theo nàng.

      Tiểu Từ tức giận: “Vì sao?”

      Kế Diêu vân vê tóc nàng, nửa bất đắc dĩ nửa thương: “Ngươi chính là có phúc mà biết phúc, ngươi có biết , chúng ta đều cho ngươi thứ tốt nhất. lo nghĩ tốt sao?”

      - “Thế nhưng ta muốn cùng ngươi đồng cam cộng khổ.”

      kiên quyết cự tuyệt: “ được.”

      Nàng thẹn quá hóa giận: “Kế Diêu, ngươi rất bảo thủ.”

      cười hắc hắc, phép khích tướng đối với , rất vô dụng.

      Tiểu Từ trừng mắt nhìn , đối với dáng vẻ cứng đầu cứng cổ của phá lệ phát cáu, giơ nắm đấm lên, thế nhưng quanh năm tập võ, ngực cứng như đá, tia khí lực của nàng như đá chìm đáy biển. Kế Diêu tùy ý để cho nàng đấm, ha hả cười nắm chặt tay nàng. Nàng ngược lại càng sinh khí, ở trong ngực vừa nhéo vừa giãy dụa muốn thoát ra, dứt khoát há mồm cắn vào mặt .

      Kế Diêu cười ngã ngửa về phía sau, con ngựa yên đá vài cái, ôm lấy nàng lập tức khinh thân nhảy, rơi xuống đồng cỏ, cánh tay hữu lực đỡ lấy đầu nàng, nhân tiện đặt nàng ở thảm cỏ. cỗ ngọt ngào lan tràn, che chắn ánh sáng trước mắt, nhưng đôi mắt còn sáng hơn cả ánh mặt trời. Giương mắt nhìn bầu trời trong xanh, mênh mông thuần khiết. Mây trắng bồng bềnh trôi, giống như lơ lửng trong ngực, thong thả di động di động. Nhất thời biết ở nơi nào. Vẻ mặt phảng phất trong vắt như bầu trời.

      Hơi thở ngọt ngào trộn lẫn với hương thơm cây cỏ, mùi hương hoa dại thoang thoảng, còn có cứng rắn mạnh mẽ, nhu thuận điềm mỹ của nàng, như thế nhìn nàng, tựa hồ vào trong lòng, uống cạn bình rượu ngon, có chút say mê, chẳng biết năm nào tháng nào thuở nào. ở trong lòng hơi hơi thở dài, hối hận. suýt nữa bỏ mất đời người đẹp nhất cho những thứ tưởng, cho rằng tình cảm chỉ là thứ yếu, kháng cự, nhưng lại từng bước bị hãm sâu, rơi vào vòng xoáy hạnh phúc.

      Nàng có chút xấu hổ, dám nhìn thẳng hai mắt , buông xuống mi mắt che lấp hai tròng mắt trong suốt uyển chuyển như nước. Khuôn mặt như hoa như họa, thuần khiết chút phấn son, phấn phấn như hoa đào, đầu xuân muốn nở rộ.

      chậm rãi dùng khóe môi tấc thúc giục nụ hoa khẽ mở, mỗi lần đều để lại dấu ấn. Tay tự chủ trương, như khi cầm kiếm linh động mẫn tiệp, ở người nàng dao động.

      Nàng có chút kích động, bất an vặn vẹo. thầm buồn cười, nguyên lai nàng bất quá chỉ là hổ giấy, khí thế đoạt người, dám dám làm.

      Nàng ở dưới môi gian nan ra vài chữ: “Đừng, đừng, có người đến.”

      bao trùm cả miệng nàng, khe hở cũng lưu lại. Đồng cỏ bao la chỉ mơ hồ có tiếng gió thổi cùng tiếng thở dốc, đối với , là hồi trêu ghẹo con ác thú, đối với nàng, nhưng là tước vũ khí xin hàng. mạnh mẽ cướp đoạt làm cho nàng hiểu được, hóa ra vẫn luôn thầm chịu đựng nhẫn nhịn, nàng nếu còn vượt qua giới hạn, khách khí.


    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 24.2: Cõi lòng sáng tỏ

      Trở lại Lư, Thư Thư vậy mà cũng ra ngoài. Tiểu Từ nhịn hồi, cuối cùng hỏi Vân Trường An: “Vân lão bá, Thư Thư đâu?”

      – “ gặp kẻ tiểu nhân giữ lời ấy.”

      Tiểu Từ sửng sốt, mới hiểu được Vân Trường An chính là con rể . Nàng ha ha cười, đối Vân Trường An : “Lão bá, ta có biện pháp tốt có thể làm lão bá hết giận.”

      – “Biện pháp gì?”

      – “Chờ Thư Thư thành thân, sinh ra nhi tử đều lấy họ Vân, lão bá thấy sao?”

      Vân Trường An cười ha ha, vỗ tay : “Tiểu nha đầu, chủ ý này hảo!”

      – “Vậy có phải trở lại?” Đây mới là điều Tiểu Từ quan tâm nhất, nếu về, nàng và Kế Diêu mới có thể yên tâm Lạc Tuyết tuyền.

      – “Nó lát nữa trở lại. Từ lúc mười sáu tuổi nó luôn ở đây. Nó cũng thích về nhà, sáu di nương kia suốt ngày nháo gà chó yên.” Vân Trường An xem thường hừ tiếng.

      Tiểu Từ thất vọng trở về phòng, bóp trán nhìn bao thuốc xổ, như thế nào mới có thể lừa uống mà bị phát ? Kế Diêu vài lần khuyên nàng cần lo lắng phí công, rồi lại sợ nàng tự ái, , đối với bản lĩnh bào chế thuốc của nàng, có lòng tin.

      Quả nhiên, trời vừa tối, Thư Thư liền từ trong thành trở lại. Vừa vặn ăn được bữa cơm chiều. bàn ăn, trò chuyện vui vẻ, tựa hồ mọi hiểu lầm trước kia đều tồn tại, cứ như vậy xem như mọi lỗi lầm của mình đều được xóa bỏ, tan thành mây khói? Tiểu Từ đối với da mặt của khâm phục. Nhưng là, trước mắt nàng chỉ có thể tạm thời cùng hữu hảo ở chung.

      Mặt trăng lên cao, Tiểu Từ bất thình lình xuất trước phòng , phá lệ đối với tươi cười: “Thư công tử, ngươi có biết bánh trà uống như thế nào hay ? Ta và Kế Diêu chưa từng uống qua, Thư công tử là dân bản xứ, hẳn phải biết?”

      Thư Thư có chút ngoài ý muốn với mục đích đến của nàng, mỉm cười : “Đương nhiên.”

      Tiểu Từ từ phía sau xuất ra khối bánh trà đưa cho : “Đây, ngươi có thể cho ta biết làm thế nào? khối lớn như vậy đúng là biết xuống tay ở đâu?”

      Thư Thư dùng chút lực tách khối bánh trà ra, : “Dùng từng này cho vào nước uống rất tốt, cùng chè xanh phương Nam tương tự.”

      – “Ngươi giúp ta nấu luôn . Ta hồi tới lấy.” Tiểu Từ làm bộ ngại ngùng.

      Thư Thư nhìn bánh trà trong tay, cười cười: “Được, ta coi như là chủ, vốn cũng nên pha trà đãi khách. Đây là bánh trà mà người du mục phương Bắc thường uống, khó trách ngươi cảm thấy hiếu kỳ.”

      Tiểu Từ tiếng tạ ơn, xoay người chạy ra ngoài. Nàng đứng ở ngưỡng cửa, đột nhiên quay đầu lại, cười híp mắt nhìn Thư Thư: “Ngươi về sau có đúng hay nên gọi ta là “ ”?”

      Thư Thư sửng sốt, nhíu mày hỏi: “ ?”

      – “Đúng vậy, ta gọi ngoại công ngươi là lão bá, vậy ngươi phải nên gọi ta là sao?”

      Nàng linh động cười, bộ dáng ngây thơ hồn nhiên như hài tử. Thư Thư cắn răng, chậm rãi nhếch miệng cười: “Ngươi gọi ta tiếng thúc thúc, ta gọi ngươi là lần cũng có gì trở ngại.”

      Tiểu Từ giậm chân, tức giận bỏ .

      Ước chừng gần canh giờ, Tiểu Từ trở lại phòng Thư Thư, cười hỏi: “Thư công tử, trà sao rồi?”

      Thư Thư lấy ra bình trà , đưa cho nàng: “Nếm thử xem.”

      Tiểu Từ tiếp nhận, lời cảm ơn rồi cáo từ.

      Thư Thư nhìn thân ảnh mềm mại của nàng, khóe môi khẽ cắn.

      Tiểu Từ trở về phòng, đặt bình trà xuống, đối Kế Diêu : “Chờ hồi nhà xí thôi.”

      Kế Diêu tin nhìn nàng: “Có thể sao?”

      – “Lúc pha trà nhất định hít phải hơi nước. Sau nửa đêm, đại khái phải đỡ tường mới bước được.” Tiểu Từ cười khúc khích, rốt cuộc có thể chỉnh được tên Thư Thư kia.

      Kế Diêu lắc đầu, vẫn như cũ dáng vẻ quá tin tưởng, nhưng nhìn nàng bộ dáng nắm chắc mười phần cũng bị lây nhiễm, lấy con dấu ra khỏi kim tỏa, chỉ chờ thời gian Thư Thư từ phòng ngủ nhà xí, phải Lạc Tuyết tuyền tìm kiếm manh mối.

      Kỳ quái chính là, qua nửa canh giờ, cũng nghe thấy phòng Thư Thư có động tĩnh gì, Tiểu Từ có chút sốt ruột. Nàng ở trong phòng lại lại vài vòng, cắn răng cái muốn nhìn xem rốt cuộc ra sao.

      Kế Diêu kéo cánh tay áo nàng, cười : “Ngươi may mắn làm thầy lang.”

      Tiểu Từ nóng nảy: “ có sai, thuốc xổ này ở dạng khí, rất khó phối, cũng dễ phát .”

      Kế Diêu nhịn cười, gật đầu: “Ngươi khổ cực rồi. Vẫn là về phòng nghỉ ngơi .”

      Tiểu Từ hậm hực trở về phòng, lỗ tai nghe ngóng nửa ngày vẫn nghe ra động tĩnh gì. Nàng cắn răng cái nhàng bò đến dưới cửa sổ phòng Thư Thư.

      Đèn vẫn sáng như cũ.

      Bỗng nhiên cửa sổ bật mở, Tiểu Từ cả kinh, ngồi chồm hổm dám động đậy. Ngay cả hô hấp cũng nín lại, rất sợ bị Thư Thư phát .

      Thư Thư đứng trước cửa sổ, bàn tay đặt bệ cửa, thanh thanh cổ họng, vịnh : “Nâng chén nhìn trăng sáng, đối ảnh thành ba người.”

      Tiểu Từ thầm kêu khổ, lúc này còn có lòng dạ ngâm thơ, cái bụng ngươi đau sao?

      – “Tự thử tinh phi tạc, phong lộ lập trung tiêu?”

      Chẳng nhẽ uống thuốc xổ lại có hứng làm thơ?

      – “Hoa minh nguyệt ám lung sương mù, nay tiêu hảo hướng lang biên ! Xái miệt bước hương giai, tay cầm kim lũ hài. Họa đường nam gặp bạn, luôn luôn ôi nhân chiến. Nô vì ra nan, giáo quân mặc sức liên.”

      //Thơ của bạn Thư Thư rất khó nhai//

      Thư Thư ngâm nga đoản vịnh. Tiểu Từ nín thở muốn nghẹn choáng váng đầu, tiến được, mà lùi cũng xong. Nàng thầm kêu khổ, còn quan tâm nhà xí hay , nàng chỉ muốn biết người lập dị này đến bao giờ mới đóng cửa sổ?

      Rốt cuộc đóng cửa sổ, thở dài hơi, : “Đêm trường mênh mông, có ai người làm bạn?”

      câu đánh thức Tiểu Từ, đây là, đây là động xuân tâm! mặc dù rất xấu, nhưng cho cùng cũng là nam nhân, nhìn ở Liễu Sao các bộ dáng quen thuộc, khẳng định cũng là khách quen chơi bời trăng hoa.

      Tiểu Từ đỡ thắt lưng lẻn vào phòng, vui mừng lại có chủ ý mới. Nàng ngừng băn khoăn, ở giường lộn qua lộn lại vài cái hưng phấn đến ngủ được, nhỏm dậy chạy sang phòng Kế Diêu.

      Kế Diêu tưởng rằng nàng ngủ từ lâu, bản thân cũng cởi hết ngoại sam, ở giường dưới ánh nến đọc sách. Vừa thấy nàng vào, có chút được tự nhiên. Kéo chăn che người.

      Động tác này quả thực làm Tiểu Từ bị tổn thương, nàng bước vài bước tiến lên, kéo chăn của xuống, hai tay chống nạnh : “Ai thèm nhìn ngươi!” Thở phì phì ra ngoài, ý kiến hay vừa định cũng quên sạch.

      Kế Diêu mặt nhăn cau mày, rất vô tội, thèm xem, vậy ngươi kéo chăn xuống làm cái gì?

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 25.1: Mỹ nhân kế

      Hôm sau Tiểu Từ rốt cuộc gặp được “Cửu ngưỡng đại danh” Tiểu Chu.

      hấp tấp theo phía sau Vân Trường An vào, tay kéo Kế Diêu ôm vào ngực, sau đó ở mặt đất nhảy loi choi hai cái lúc này mới buông ra.

      Tiểu Từ nghẹn họng nhìn trân trối, ấn tượng đầu tiên đối với Tiểu Chu đó là, người này nhất định có họ với loài khỉ. nghĩ tới người trầm ổn chín chắn như Kế Diêu lại có bằng hữu tốt nhất là nhân vật như vậy, Tiểu Từ thầm cảm thấy kỳ lạ, cùng những suy nghĩ trước kia của mình đúng là hoàn toàn trái ngược.

      Kế Diêu cười đấm quyền vào vai , chỉ vào Tiểu Từ : “Đây là, Tiểu Từ.”

      Tiểu Từ đối Tiểu Chu ngọt ngào cười, trong bụng mừng thầm Kế Diêu lúc này giới thiệu mình là sư muội của .

      Cười như xuân thúc giục phù dung!

      Tiểu Chu choáng váng! Nguyên lai còn có nương cười rộ lên xinh đẹp như vậy! Dường như bầu khí xung quanh đều bị lây nhiễm bởi niềm vui của nàng. có chút hối hận đường bôn ba, hình tượng tổn hao nhiều, thể trước mỹ nữ lưu lại hình ảnh đẹp nhất trong lần gặp đầu tiên.

      chỉnh chỉnh quần áo, sờ sờ hàng lông mày rậm rịt như bàn chải của mình, đối Tiểu Từ dõng dạc : “Ta là Tiểu Chu, trong giang hồ xưng hiệu là Song Chu đại hiệp. Chính là suy nghĩ chu đáo, làm việc chu toàn.”

      Tiểu Từ nhịn cười, khâm phục liếc cái, sau đó ánh mắt quét về phía Kế Diêu, muốn chứng thực!

      Kế Diêu khóe miệng giật giật, cười : “Danh hiệu trong giang hồ?”

      Tiểu Chu cười hắc hắc, đỡ trán: “Tự xưng tự xưng. Kế Diêu tiểu tử ngươi trước mặt mỹ nữ sao chừa chút mặt mũi cho huynh đệ chứ?”

      Kế Diêu cẩn thận chỉ điểm: “ rất để mặt mũi cho ngươi rồi, chuyện của ngươi, trước khi trời tối cũng xong.”

      Tiểu Chu liếc mắt cười cười. Sau đó móc ra phong thư đưa cho Kế Diêu. Kế Diêu tiếp nhận, nhìn nội dung, vẻ mặt ngưng trọng. Tiểu Từ muốn hỏi, nhưng ngại trước mặt Tiểu Chu, cũng chỉ đành kìm nén.

      – “Tiểu Từ, ngươi ra cổng xem Thư Thư, ta và Tiểu Chu có chuyện cần .”

      Tiểu Từ muốn bất mãn, Kế Diêu cầm lấy quyển sách, lắc qua lắc lại. Tiểu Từ hiểu được, Thư Thư ăn xong điểm tâm còn chưa , Kế Diêu và Tiểu Chu muốn chuyện tám chín phần là có liên qua đến bảo tàng. Nàng cầm sách, đến hành lang ngồi xuống.

      Kế Diêu đóng cửa. Tiểu Từ hành lang hơi hơi nheo mắt. Ánh nắng mặt trời làm chói mắt nàng, gió xuân phương Bắc như cương tửu, thổi qua mang theo sức mạnh và ngang tàn. Từng sợi tóc của nàng bắt đầu yên phận, dưới ánh sáng màu đen mờ ảo.

      Thư Thư đứng ở cổng, đối nàng cười chào hỏi tiếng: “Tiểu Từ nương, ngươi nếu buồn chán, ta có thể mang ngươi vào trong thành dạo chơi. Ta vừa vặn cũng muốn vào trong thành làm chút chuyện. U Châu mặc dù thể so sánh với Kinh thành, nhưng cũng có ít chỗ hay.”

      Tiểu Từ giật mình, đứng dậy tới trước mặt , cười hỏi: “Có tửu lâu, trà lâu, hoa lâu ?”

      Thư Thư gật đầu: “Có, nương muốn đâu?”

      – “Ân, ta ra muốn , chẳng qua có vị bằng hữu của Kế Diêu từ phương xa đến, ta muốn hỏi chút ý tứ của . Chúng ta ăn xong cơm chiều tính.”

      Thư Thư gật đầu: “Cũng tốt.” xong, thản nhiên rời .

      Tiểu Từ nhìn bóng lưng của rất là bội phục, người này giống như có hai khuôn mẫu, ngay cả dịch dung cũng hoàn hảo đến thế này. Ở hề có chút lệ khí, giở tay nhấc chân như thay da đổi thịt, nho nhã lễ độ.

      Nàng đẩy cửa phòng, chỉ thấy vẻ mặt Tiểu Chu hưng phấn, hớn ha hớn hở.

      – “Tốt quá, ta lâu chưa từng kích động như thế này. Lúc nào động thủ?”

      Kế Diêu thấy Tiểu Từ vào, hỏi: “ rồi?”

      Tiểu Từ gật đầu, đóng cửa lại : “Tối nay, Tiểu Chu ngươi lôi kéo Thư Thư. Kế Diêu Lạc Tuyết tuyền.”

      Tiểu Chu hỏi: “Thế nào để dẫn dắt ?”

      – “Ngươi muốn nội thành dạo chơi, ngươi chỉ cần dẫn đến hoa lâu, đêm triền miên, cũng đủ để Kế Diêu Lạc Tuyết tuyền.”

      Kế Diêu nhíu mày: “Ngươi chủ ý này, là từ đêm hôm qua.”

      – “Đích là đêm hôm qua, ta ở giường suy nghĩ đêm.”

      Kế Diêu thẳng: “Ta là , được.”

      Tiểu Từ phục: “Chủ ý này cực tốt, lại tổn hại gì, ở kinh thành cũng phải thường hoa lâu sao?”

      Kế Diêu trầm mặc , trong ngực dâng lên cỗ tức giận, nhớ tới trước kia Thư Thư đối với Tiểu Từ ra tay ác độc, màn ở Liễu Sao các, Kế Diêu cho dù kiềm chế tốt, cũng vô pháp tha thứ.

      Tiểu Từ thấy Kế Diêu ngầm đồng ý, vui vẻ : “Tiểu Chu, ngươi sẵn lòng ?”

      Tiểu Chu bộ dạng chính nhân quân tử, giơ hai tay, vô cùng khó xử : “Tại hạ, a, tại hạ tuy rằng thích ra vào nơi đó, bất quá, người làm đại câu nệ tiểu tiết, ta đành hi sinh mặt mũi vậy.”

      bưng ly trà, nhìn chăm chú bên trong, nuối tiếc : “Tiểu Từ, ngươi có biết dịch dung hay ? Tốt nhất làm cho ta xấu chút, ta sợ cứ như vậy vào hoa lâu ra được, làm lỡ đại đấy.”

      Kế Diêu nhịn cười đá cước vào chân : “Nhà bếp ở phía Tây, ngươi chuẩn bị ít nhọ nồi bôi lên là được.”

      Tiểu Chu ủy khuất : “Sinh ra như vậy cũng phải lỗi của ta, ngươi ràng là ghen tị.”

      Kế Diêu trận run run, đầu hàng.

      Tiểu Từ phì cười, nghĩ rằng Tiểu Chu thực rất dễ thương, trách được Kế Diêu và thân nhau, bọn họ tính cách tuy trái ngược nhưng lại có thể bù đắp cho nhau.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :