Chương 22.1: Lạc Tuyết tuyền
đường lên phía Bắc trải qua vô số hồ nước mênh mông cùng khe suối róc rách, lại nhìn xem phong cảnh đồi núi sắc màu rực rỡ, càng lên phía Bắc phong cảnh càng mộc mạc thanh đạm, tựa hồ phương Bắc mùa xuân tới trễ.
Tiểu Từ dọc đường hỏi Kế Diêu mấy lần, vì sao lại đến U Châu, đều là hừ hừ ha ha, ra nguyên cớ. Gần nhất chỉ , muốn đến U Châu cùng Tiểu Chu cảm thụ tái ngoại phong cảnh, lĩnh hội chút “Đại mạc yên trực, trưởng hà lạc nhật viên.” Đây là tâm nguyện ban đầu khi hai người học bắn cung.
Tiểu Từ bĩu môi : “Được.” Vừa nghĩ Tiểu Chu đến phân nửa Kế Diêu, hiểu sao có chút buồn bực, roi quất xuống, ngựa phi như bay.
Kế Diêu dở khóc dở cười, giục ngựa đuổi theo.
Thành U Châu vốn phồn thịnh, nay trở nên hiu quạnh chỉ vì bị Đại Yên tập kích bất ngờ. Ngươi Tiên Bi thạo cưỡi ngựa bắn cung, thiết kỵ như bay, từng đợt như thủy triều, đem thành trì quét sạch. Nơi nào dấu chân thiết kỵ của Đại Yến qua chỉ còn đống phế tích, dân chúng cũng lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Họ lo lắng lại bị Đại Yến đánh bất ngờ, đều sống ứng phó, tùy thời có thể chạy trốn. Cơ hồ mọi nhà đều có cái sọt, bên trong để chăn mền nồi oa chén bát cùng những thứ có giá trị, chỉ cần thấy động tĩnh, liền gánh sọt chạy .
Trước tiên tìm nhà trọ bình thường nghỉ tạm, đường đều như thế, Tiểu Từ sớm quen. Kỳ quái là lúc này Kế Diêu làm như thế, lập tức dẫn Tiểu Từ ra khỏi thành về hướng Đông, dọc theo con đường cưỡi ngựa mà , mãi cho đến ngoại ô Lạc Hà trang. Sau đó xuống ngựa ngăn cản người qua đường hỏi Lư ở nơi nào.
Tiểu Từ rất kỳ quái, thế nhưng Kế Diêu kín miệng giống như thiết hồ lô, cũng hỏi ra chuyện gì, Tiểu Từ đành mang lòng nghi hoặc theo sát.
Ngoài thành đồng cỏ hoang vu, phong tật thảo kính. Ấn Lư bất quá là trang viên vắng lặng tĩnh mịch, ở nền đất ba gian tịch mà đứng, lộ vẻ tang thương cũ nát.
Kế Diêu tiến lên gõ cửa, hồi lâu cửa mở, ông lão nhô đầu ra hỏi: “Công tử tìm ai?”
Kế Diêu thi lễ, : “Lão nhân gia, ý nghĩa của Lư có phải là “Chỉ ở trong núi này, vân thâm biết chỗ”?”
Bàn tay khô gầy của ông lão có chút run lên, mở cửa, run rẩy ra, hình như có chút nghẹn ngào: “Mời vào!”
Kế Diêu cùng Tiểu Từ bước vào cổng chính màu đỏ thẫm, ông lão run rẩy đưa tay đóng cửa lại, vội vã quay đầu nhìn chằm chằm Kế Diêu. Ánh mắt chợt sáng ngời, nhìn Kế Diêu từ xuống dưới. Vào phòng, rót chén trà, hỏi: “Công tử họ Vân?”
Kế Diêu lắc đầu: “Tại hạ họ Kế, chịu ủy thác của người khác muốn cho lão bá xem hai chữ.”
Ông lão vừa thất vọng lại có chút kinh ngạc, tay nắm chặt chén trà.
Kế Diêu từ trong ngực lấy ra mảnh giấy đưa cho .
Ông lão vội vàng tiếp nhận, rất lâu, giọt lệ cuối cùng rơi mảnh giấy, nhòe hai chữ: Vân Thâm.
- “Lão phu đợi cả đời. Nghĩ rằng vĩnh viễn có người đến. Kế công tử chờ chút.” nghẹn ngào buông mảnh giấy, vào buồng trong.
Tiểu Từ trừng mắt nhìn Kế Diêu, giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Kế Diêu mím môi : “ lát trở về ta cho ngươi.”
Ông lão từ trong phòng đem ra hộp sắt, niên đại dường như lâu, loang lổ nhiều vết rỉ rét.
- “Lão phu thực rất lo lắng, Đại Yến tới U Châu lần, nếu rơi vào tay bọn họ, ta có xuống suối vàng cũng cách nào ăn với tổ tiên. Công tử vẫn là mau nhận lấy .”
Kế Diêu tiếp nhận hộp sắt, nghiêm mặt : “Được.”
- “Kế công tử có lẽ nên ở lại nơi này thời gian, trong phủ mặc dù có chút rách nát, thế nhưng năm đó chính là biệt viện của Trấn Bắc Hầu, có chuyện gì lão phu cũng có thể giúp đỡ. Người hầu trong phủ công tử cứ tùy ý phân phó.”
Kế Diêu gật đầu: “Đa tạ, lão bá xưng hô như thế nào?”
- “Lão hủ Vân Trường An, là hậu nhân của Trấn Bắc Hầu tiền triều. Trước phụ thân đặt tên này là lấy từ câu thơ: “Tây Bắc vọng Trường An, thương xót phận núi sông”, ông ấy tâm tâm niệm niệm nhất là việc phục quốc, đáng tiếc cho đến lúc chết, cũng đợi được hậu nhân của Định Vương. Lão hủ vẫn ở trong biệt viện này, phút chốc sáu mươi năm.”
- “Vân lão bá…” Kế Diêu nhìn chòm râu bạc trắng của Vân Trường An, nỡ thêm gì nữa. Vân Trường An nếu biết hậu nhân của Định Vương buông bỏ ý định phục quốc, của cải cũng thất lạc trong dân gian, như vậy lão chờ đợi cả đời, chẳng phải như muối bỏ biển sao? Trong lòng cứng lại, rốt cuộc hiểu được vì sao Vân Cảnh muốn chôn ở cánh rừng sau hoàng lăng, tuy rằng vì dân chúng suy nghĩ, xem xét thời thế muốn tái khởi chiến tranh, nhưng chung quy cũng cảm thấy mệt mỏi đối với giao phó của tổ tiên. Kế Diêu biết Vân Cảnh làm như thế là đúng hay sai, vì đại nghĩa là đúng hay làm theo di nguyện tổ tiên mới phải. Kế Diêu yên lặng thở dài tiếng, nhìn Tiểu Từ, chính là hậu nhân duy nhất của Định vương.
Tiểu Từ vội vã hận thể cạy miệng , ra những điều nàng muốn biết. Chỉ là ở trước mặt Vân Trường An nên gian khổ kiềm chế lại. hồi giậm chân hồi nghiến răng, khuôn mặt nhắn cũng vì cấp bách mà đỏ bừng.
Kế Diêu cười thầm, phải muốn cho nàng, chẳng qua tính cách nàng đơn thuần, ngay cả di nương cũng cảm thấy nàng cứ tiếp tục hồ đồ mãi như thế cũng tốt. Biết càng nhiều, đối với nàng càng có lợi, ngược lại khiến nàng an toàn, di nương ngày đó quyết tuyệt, chính là muốn bảo vệ nàng.
Kế Diêu cầm hộp sắt, để vào trong ngực. Vân Trường An dẫn và Tiểu Từ đến sương phòng ở hậu viện, gian phòng sạch , có phong cách cổ xưa lịch tao nhã, đồ dùng trong phòng cũ kỹ nhưng cũng làm mất xa hoa, tao nhã ảm đạm qua năm tháng bể dâu, có dư vị còn sót lại, giống như yên lặng kể về phồn hoa phú quý năm đó.
- “Đây là phòng ngủ trước đây của lão Hầu gia. Mời Kế công tử nghỉ ở chỗ này. Tiểu Từ nương ở tại gian phòng bên cạnh.”
Tiểu Từ cười đáp ứng.
Nhìn Vân Trường An đem gian phòng tốt nhất cho mình ở, lại đem mình xem là khách quý, mà đối với Tiểu Từ tùy ý. Kế Diêu nhịn được cười thầm, thực ra nàng mới là chính chủ, mà bản thân mình, xem như là viên quan , vì nàng cống hiến sức lực, vì nàng đối phó với phiền phức, còn phải bảo vệ nàng. Có chuyện gì cũng là tự mình ra mặt gánh vác.