1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chân tình ngàn năm

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Quảng Hằng


      Chương 45

      Ánh sáng đầu tiên của buổi bình minh rạng đông chiếu vào bên trong phòng, tối hôm qua, tuyết rơi nhiều, cơn bão tuyết kéo dài dứt, tung bay trắng xóa trong gió lốc như những chiếc lông ngỗng trắng muốt.

      Bên ngoài phòng ngủ, những cánh cây đều đọng lại lớp tuyết dày, vài nhánh cây bé chống đỡ nổi ngã xuống.

      Ánh sáng mặt trời chói lóa phản chiếu thêm độ sáng trắng của tuyết xuyên thấu qua cửa sổ lớn, những lớp tuyết dày che lấp tất cả những gì của buổi yến tiệc hôm qua còn sót lại.

      Dạ Thủy Linh đầu tiên là nhíu mày, , tiếp theo Thủy Linh chậm rãi mở đôi mắt to kia , hàng lông mi dày giống như hai cánh quạt khẽ chớp nhè , rất động lòng người, vừa tỉnh ngủ nàng vẫn còn mơ màng.

      Nàng muốn xốc chăn bông người đứng lên dậy, nhưng cách nào nhúc nhích như ý nguyện, thế này mới phát thắt lưng chính mình bị người ta ôm chặt từ phía sau, mà đôi chân dài màu đồng của người nọ quấn quanh đôi chân nàng.

      cần suy nghĩ nhiều nàng cũng biết là ai, xấu hổ nhất chính là dị vật kia của áp sát, sát vào nụ hoa của nàng, thân thể  hai người trần như nhộng, nên cảm giác kia phá lệ ràng hơn, làm cho nàng càng muốn lập tức đứng dậy tắm rửa.

      May mà Dạ Thủy Linh vươn bàn tay rất rất lấy ra cánh tay ôm thắt lưng của mình, tiếp theo ở rất rất đẩy ra đôi chân dài quấn quanh người mình.

      Hô! Cuối cùng có thể xuống giường ......

      Nàng rón ra rón rén xốc lên chăn bông, luồng gió lạnh lẽo đánh úp lại, nổi cả da gà,làm cho nàng co rúm lại chút, ra có vòng tay ấm áp phía sau nên thực rất lạnh a….

       

      “ Ôi, lạnh quá......” Nàng thấp giọng nỉ non, nhưng lại giọng cho chính mình đánh thức .

      Nơi này độ ấm thể so với thời đại của nàng! Lạnh đến chết người được, hơn nữa hôm nay lại so với ngày hôm qua lạnh hơn vài phần.

      Nàng có chút luyến tiếc rời khỏi ổ chăn ấm áp kia , bởi vì nàng sợ lạnh a!

      Mặc kệ , cắn răng chịu đựng, vẫn là xuống giường tìm quần áo mặc .

      Hạ quyết định quyết tâm sau, nàng rón rén chậm rãi bước ra khỏi ổ chăn ấm áp , nhưng vào lúc này, phía sau bàn tay to hề báo động trước ôm lấy thắt lưng tuyết của nàng lại đem nàng tha trở về bên trong ổ chăn .

      “ Oa a......” nàng kinh hoảng kêu tiếng.

      “ Linh nhi, sớm như thế nàng muốn dậy chỗ nào a?” Tiếng Xích Nhĩ Đa khàn khàn ở nàng bên tai .

      Dọa tim của nàng thiếu chút nữa ngừng đập, thức từ lúc nào? Tại sao nàng hề phát .

      “Ách...... Ngươi tỉnh a! Ta...... Ta có muốn đâu a......” Dạ Thủy Linh có chút chột dạ giọng .

      có sao? Ta ràng nhìn thấy nàng rón ra rón rén đứng dậy, chẳng lẽ là ta nhìn sai lầm sao?” Kỳ từ trước lúc nàng tỉnh lại khắc cũng tỉnh.

      Chính là cố ý giả dạng làm còn ngủ, muốn nhìn thử tiểu nữ nhân này chút rốt cái gì, nhìn cuộc muốn làm bóng dáng rón rén thận trọng của nàng làm cho bất giác buồn cười.

      Chu đôi môi đỏ mọng,  “Ngươi...... Cho nên ngươi sớm tỉnh? Vậy còn cố ý giả bộ ngủđể làm chi .” là! Hại nàng còn tay chân cả buổi.

      ra hoàn toàn biết hết.

      Xích Nhĩ Đa bị lời của nàng cùng biểu tình làm cười ra tiếng,  “Nếu thực lạnh , ta ngại để cho nàng ở trong lòng ta ngủ nhiều chút.”

      bá đạo đưa cánh tay  ôm nàng càng chặt hơn, làm cho khoảng cách giữa hai người càng dính sát vào nhau.

      cần, ta muốn xuống giường.” Nàng giãy dụa muốn thoát khỏi đôi tay mạnh mẽ giam cầm nàng phần eo an phận,thân hình vặn vẹo lung tung .

      Đáng chết! Phân thân của có phản ứng , gầm :” Đừng cử động nếu còn tiếp tục như thế, thể khắc chế chính mình .

      Nàng tựa hồ cũng cảm giác được khác thường, vật thể cứng rắn đặt ở phía sau mông của nàng, xu thế càng ngày càng cứng, càng nóng,” Của ngươi......” Cái kia...... phải là dị vật vừa để ở ngay hoa huyệt của nàng ban nãy sao? Thế nhưng trở nên cứng rắn .

      Kinh ngạc trợn to mắt đẹp,”Buông ra......” Nếu rời khỏi, nàng liền thể rời khỏi.

      “ Nàng cần lộn xộn, ta làm gì nàng.” Vẻ mặt hơi dịu ít.

      “ Biết rồi......” Vì tự thân an toàn, nàng ngoan ngoãn gật gật đầu.

      Xích Nhĩ Đa chậm rãi đưa tay buông ra, Dạ Thủy Linh lập tức nắm chăn bông lên cùng bảo trì khoảng cách.

      tự đứng dậy trước, cầm lấy bộ quần áo màu trắng treo bình phong, sau đó phủ lên thêm lớp áo khoác màu đen dùng tơ vàng thêu mà thành áo khoác.

      quay đầu nhìn nàng liếc mắt cái,  “Ta ra ngoài trước, nàng mau thay trang phục rửa mặt chải đầu, canh giờ sau ta sai người tới đón nàng.” Dứt lời, xoay người rời trước mặt nàng .

      canh giờ? Nàng nghiêng đầu ngẫm lại, đó phải là hai giờ sau?

      “ Uy...... Đợi ! Ngươi còn chưa muốn đâu......” lễ phép, nàng còn chưa xong, phòng bóng người .

      Thấy ra tẩm phòng lâu , lập tức nghe thấy từ bên ngoài truyến vào tiếng vấn an của Thúy nhi .

       

      Khấu khấu khấu!, “Chủ tử, Thúy nhi tiến vào giúp ngài trang điểm thay quần áo .”

      “ Ách...... Ác! Được.” Nàng có chút cuống quít trả lời.

      Trước kia những chuyện như thế này đều là tự nàng làm, đột nhiên có người khác hỗ trợ hầu hạ, cảm giác có chút được tự nhiên, nghĩ tới người cổ đại mạng tốt như thế tì nữ nhiều như vậy , giống như nàng sống trong thế giới toàn nữ nhân.

      Chỉ cần mệnh lệnh, các nàng làm việc.

      Nhưng mà, quốc gia chi Vương, giàu có nhất nước, tự nhiên là có biện pháp nuôi nhiều người như vậy .

      Thúy nhi bưng chậu nước ấm, hôm nay trời rất lạnh, sợ chủ tử dùng nước giếng lạnh như băng rửa mặt chải đầu tổn thương gương mặt do giá rét , cho nên nấu ít nước ấm, pha loãng mang đến.

      Cánh tay treo cái khăn, sau đó đến bên cạnh giường nâng chủ tử đứng dậy rửa mặt, tiếp theo cầm lấy y phục của chủ tử mặc vào giúp nàng .

      Trang điểm sửa soạn xong xuôi, thay bộ y phục đỏ thẫm, đầu giắt trâm ngọc, bộ y phục này chất liệu vô cùng tốt, lớp ngoài mềm mịn như tơ, vây chung quanh là lớp lông thú trắng mịn như tuyết, cổ cũng thế thực rất ấm áp.

      “Tốt lắm! Chủ tử hôm nay nhìn là cực kỳ xinh đẹp, nhìn xem, bộ y phục này là hôm qua mới đưa vào cung , có thích hay ?” Thúy nhi tán dương.

       



    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Quảng Hằng


      Chương 46.




      <img class="alignnone size-full wp-image-5929" title="Ctinh" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/ctinh.jpg" alt="" width="490" height="441" />


      Nàng lẳng lặng ngồi ở trước gương đồng, nhìn mặt chính mình phản chiếu trong gương......

      “ Thúy nhi miệng ngươi thực ngọt, đáng tiếc này phải cơ thể của ta.”Nàng có chút đơn : “Mặc ở người nàng, quần áo gì cũng thực đẹp.”

      “Chủ tử người gì thế! Mặc kệ dáng vẻ chủ tử trước kia là như thế nào, ngài muốn là chủ nhân của thân thể tại này , cho nên đương nhiên là ngài a!” Thúy nhi an ủi .

      Tuy rằng như thế , nhưng nàng vẫn có chút buồn, “Ừm! Biết rồi, quần áo rất đẹp, ta thực thích.”

      Nghe chủ tử như thế , Thúy nhi mới nở nụ cười ,” Chủ tử thích là tốt rồi.”

      “Đúng rồi, Vương thượng canh giờ sau muốn tới đón ngài, tại chỉ còn có nửa canh giờ, ăn đồ ăn sáng trước ! Chủ tử có muốn ăn gì ?” Thúy nhi hỏi.

      Bữa sáng ác! Nàng muốn ăn bánh sandwich cùng trà sữa ở dưới lầu trong ngõ cách nhà nàng con phố.

      Từ sau khi tới nơi này, mỗi ngày bữa sáng đều chỉ ăn sang với sữa đậu nành các loại bánh mứt làm từ gạo, thập cẩm, gà nướng, canh súp , nem rán, .....Đầy nột bàn mỹ thực


      Ngoài những thứ đó ra, cách trình bày cũng thực sang trọng và đẹp mắt, những bộ chén dĩa chạm khắc hoa vân tinh xảo, men sứ trong xanh, bày đầy toàn bộ Viên Mộc bàn.

      Di! Nếu bọn họ làm sandwich cùng trà sữa, nàng có thể tự mình làm a! Cũng may nàng bình thường cùng mụ mụ học làm mấy món ăn sáng, tại vừa lúc có thể phát huy công dụng .

      “Ta muốn ăn gì đó các ngươi biết làm, bằng, phòng bếp có thể cho ta mượn chút ? Ta muốn tự mình làm bữa sáng.” Ánh mắt nàng phát ra ánh sáng nhìn Thúy nhi, tràn đầy khẩn cầu.

      Chủ tử muốn phòng bếp ? Sau khi nghe hiểu ý tứ chỉ thấy sắcmặt Thúy nhi lộ vẻ khó xử  .

      “ này...... Này chỉ sợ được.” Lấy thân phận chủ tử tôn quý như vậy , nàng nào dám tự tiện để cho chủ tử đến những nơi hạ nhân làm việc như thế.

      nếu bị Vương thượng biết được, nàng phải trả lời như thế nào ?!

      “Vì cái gì? Vì cái gì được? Ta chỉ phải chút mà thôi, ảnh hưởng đến người khác.” Nàng nghĩ nguyên nhân Thúy nhi đáp ứng là bởi vì sợ nàng nhiễu loạn công việc của những người khác .

      Thúy nhi lắc đầu, giải thích :” phải như thế, thứ nhất, lát nữa chủ tử xuất phát, thời gian cũng nhiều, thời gian có thể lãng phí, tiếp theo, được chấp thuận của Vương thượng , Thúy nhi cũng dám tự tiện quyết định.”

      Nghe Thúy nhi xong, nàng khỏi có chút nổi giận,” Tại sao bất cứ chuyện gì cũng đều phải trải qua đồng ý của tên Vương thượng chết tiệt kia  ......” Dạ Thủy Linh nhịn được gầm ra tiếng.

      mới đến nửa, miệng lập tức bị Thúy nhi dùng tay bé khẩn trương che lại, làm cho những lời nàng muốn bất đắc dĩ đành phải toàn bộ nuốt vào bụng.

      “ Ưhm, ưhm......”

      Thúy nhi kinh hoảng nhìn trái nhìn phải,” giọng chút! Lời này nếu để cho người ngoài nghe được, hậu quả thể tưởng tượng nổi đâu.” Nàng thầm với chủ tử.

      May mà, Dạ Thủy Linh vất vả mới lấy ra tay che ở miệng nàng hít hơi :” Tại sao che miệng của ta a! Ta mới sợ người kia nghe được đâu!” phục xem .

      “ Ở trong này, Vương thượng lớn nhất, ai dám chửi bới hoặc là ô nhục Vương thượng, mấy ngày trước có có mấy tỳ nữ ăn no nhàn rỗi, chỉ ở Lương đình bàn tán bát quái, cẩn thận bị Vương thượng qua nghe thấy, bị vả miệng năm mươi tát, phân phối càng nhiều làm việc cực nhọc, bỏ đói ba ngày, xem thử các nàng ấy có còn hơi sức lung tung hay ?”

      Thúy nhi tưởng tượng đến tình cảnh ngày đó , nhìn thấy mấy tỳ nữ kia, miệng bị đánh đến chảy máu, thậm chí còn gãy mấy cái răng, quả thực vô cùng thê thảm, cái này cần phải chuyện , ngay cả ăn cơm đều rất khó khăn .

      Hơn nữa nghe như thế này còn chưa phải là thảm nhất, lần trước nghe người giáp mặt chửi bới Vương thượng, còn có tướng chi chống đối, bị ra sức đánh trăm đại bản, gỡ bỏ chức vị, sung quân nơi biên cương, suốt đời thể vào thành bước.

      Nghe xong, nàng cau mày chặt,” Nhìn ra ...... cũng quá ác độc !” Nàng chỉ biết là thực tà ác, ăn hung hãn, nhưng khi biết đến chuyện này, nàng đột nhiên cảm thấy có chút tàn nhẫn.

      Chỉ là nhàn rỗi buôn chuyện mà thôi, có cần thiết xử phạt nghiêm trọng như vậy sao?!

      “Kỳ , lòng mà , quốc gia chi Vương chính là như vậy, vì muốn quản lý quốc gia, nghiêm hình xử phạt cũng là tất nhiên , có khi đối hạ nhân nên có uy nghiêm là nhất định phải có, nếu làm sao có thể quản lý nhiều người như thế .” Thúy nhi nhìn sắc mặt của nàng mà .

      “ Cũng giộng như phụ thân của chủ tử vậy! Đối với người nhà là thương , nhưng đối với phần đông binh tướng đại thần, biểu vô tư cùng uy nghiêm, làm cho mọi người thần phục.” Thúy nhi càng càng hăng say.

      “ Thúy nhi, ngươi là phụ thân của Thiệu Thủy Nguyệt phải của ta, ngươi quên sao? Ta là chưa bao giờ nghe đến.” Dạ Thủy Linh nhắc nhở .

      Thúy nhi như là tiểu hài tử làm sai chuyện , gõ vào đầu chính mình. “Đúng vậy, nô tỳ quên mất, nhất thời sửa được ......”

      Lúc này, trận tiếng đập cửa vang lên.

      Dạ Thủy Linh lạnh nhạt :” tiến vào.”

      Mở cửa vào là Hắc Bạch song sát, đầu tiên là hành lễ vấn an , tiếp:” Dạ phi nương nương chuẩn bị rồi chứ ? Vương thượng muốn chúng tôi đến thông báo, bảo chúng tôi mang nương nương đến Thánh Lung đại điện , Vương thượng chờ nơi đó.”

      “ Nhanh thế, vẫn còn nửa canh giờ, chủ tử, xem ra ngài đành phải cùng dùng bữa Vương thượng .” Thúy nhi .

      “ Ừm, chúng ta thôi!”

      Đứng dậy muốn vén bức rèm châu ra ngoài , sắc mặt Thúy nhi vui mừng, ôm chiếc áo choàng lông cáo đỏ thẫm phủ thêm lên người nàng, áo choàng chỉ dùng để khoác lên bên ngoài, ngoài tăng thêm vẻ quyến rũ, còn giữ độ ấm rất cao., bên trong chiếc váy dài màu trắng mềm mại phiêu dật.

      “Cám ơn ngươi, Thúy nhi.” Nàng xoay người mỉm cười.

      “Chủ tử, đừng như thế , đây là chuyện Thúy nhi phải làm .” Thúy nhi thúc giục nàng xuất môn nhanh lên , để cho Vương thượng đợi lâu cũng tốt lắm.

      Ra khỏi phòng hướng về chính sảnh phía trước. Bên ngoài cửa ánh mặt trời trong trẻo nhưng lạnh lùng từ chiếu rực rỡ nhưng vì gió tuyết nên mang theo chút độ ấm nào. mặt đất, từng lớp tuyết phủ đầy, chổ dày chỗ mỏng,nhưng hòa tan, ngược lại tuyết ở mặt đất chậm rãi ngưng kết thành   thủy tinh, sáng bóng loáng .

      Nàng vừa mừng vừa sợ,” Là tuyết a!” Từ khi nàng sinh ra tới nay đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy tuyết, bởi vì thời đại nàng ngoại trừ núi, bằng bình thường là có khả năng nhìn thấy tuyết .

      “Khó trách sáng hôm nay lại lạnh đến như vậy...... ra là tối hôm qua tuyết rơi......” Khó trách nàng cũng biết, bởi vì nàng mệt đến bất tỉnh nhân .

       



    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Quảng Hằng




      <img class="alignnone size-full wp-image-5929" title="Ctinh" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/ctinh.jpg" alt="" width="490" height="441" />


      Chương 47

      Thúy nhi : “Bắt đầu đêm qua có tuyết rơi, may mà ảnh hưởng đến tiệc rượu tiếp Cách Tang đại Vương .”

      “ Ừm!” Nàng gật gật đầu tỏ vẻ hiểu được .

      “ Dạ phi nương nương, xin theo tại hạ.” Hắc Sát bước ra cửa ở phía trước dẫn đường, Bạch Sát theo sát bên cạnh nàng.

      Tuy rằng mặc quá nhiều , nhưng trong phòng cùng phòng ngoài độ ấm khác biệt lớn, chợt từ trong phòng ấm áp ra, gió lạnh từ phía đối diện thổi ập đến, giống như bị ngọn đao bén nhọn chém vào da thịt.

      Kéo cao cổ áo choàng lông thú, gió thổi qua, đám lông tơ màu trắng bạc phất phơ lướt qua mặt của nàng, có tác dụng giữ ấm .

      Dạ Thủy Linh rụt lui cổ, muốn ngăn cản gió lạnh xâm nhập.

      Trời ạ! Nàng thấy loại thời tiết như thế này muốn lấy mạng người mà, biết là bao nhiêu độ đây.

      Suy nghĩ lại thực thể khỏi bội phục những người ở nơi này , ngày ngày chịu được gió lạnh đến xương, chỗ biên cảnh quốc gia phương Bắc , thời gian vào đông so với ngày mùa hè đều lâu hơn.

      Bình thường nàng cứ nghĩ cuộc sống của những người dân nơi đây cằn cỗi cũng chính là  khốn khổ thất vọng, nhưng mà ở trong này hoàn toàn nhìn ra cảnh tượng như vậy , mà còn ngược lại.

      Từ lần trước cưỡi ngựa chạy ra khỏi thành, nàng nhìn thấy cảnh vật hai bên vệ đường, nhà cửa cũng cũ nát, ăn mặc cũng gọi là xấu, tuy chỉ ngắm vài lần nhưng nàng có thể  nhìn ra được , dân chúng no đủ yên vui.

      Gần như là nhìn thấy những trẻ em lang thanh hoặc khất cái ngồi xổm ven đường ăn xin , đường lui tới mọi người có việc chính mình , dụ như quán sá nhộn nhịp, thức ăn, trái cây, mang tiểu hài tử mang tiểu hài tử, còn có tam lục bà nhàn rỗi túm tụm lại để buôn chuyện.

      Khóe miệng hơi hơi cong lên, ra, tam lục bà từ lúc cổ đại cũng có a!

      Ngẫm lại cảm giác khi đó vì đào tẩu mà phá vỡ biết bao nhiêu hàng quán hai bên ven đường có điểm ngượng ngùng, lần sau nếu nàng có dịp gặp lại, nhất định phải trở về tiếng xin lỗi,hại bọn họ ngày đó cũng thể buôn bán được gì.

      Hoàng cung to như vậy , các nàng biết bao nhiêu lâu, cảm giác cũng có hơn mười phút , cuối cùng, nàng nhìn thấy  Ba cái chữ to“Thánh lung điện” , ngẩng đầu vừa nhìn tấm biển to lớn màu vàng kia khí phách đặt ở cửa đại điện .

      “Đến rồi! Dạ phi nương nương, chúng tôi vào thông báo tiếng, còn lại chính người vào thôi!” Bạch Sát xoay người nhìn nàng .

      biết!” Dạ Thủy Linh thản nhiên .

      Hắc Sát rất nhanh vào thông báo , chỉ nghe gã quản cao giọng :” Dạ phi nương nương đến!”

      Hắc Sát cùng Bạch Sát lúc này mới dùng ánh mắt ý bảo nàng vào, nàng đứng dậy vén cái váy màu đỏ thẫm dài lếch thếch, bước qua cái cửa cao kia, bước vào trong điện.

      Sau khi vào liếc mắt cái liền nhìn thấy người ngồi ở ghế cao chủ tọa kia đúng là Xích Nhĩ Đa, có ghế đá lưng dựa điêu khắc tinh xảo, bên còn phủ tấm da hổ màu trắng .

      Làm cho người ngồi ở ghế càng tăng thêm phần khí phách hơn, cho dù nàng chưa bao giờ nhìn thấy cũng biết, bạch hổ là thực động vật hi hữu thế gian hiếm gặp, cho nên dễ dàng bắt được.

      Nhưng mà, theo như những gì nàng nhìn thấy số mệnh của Bạch Hổ chắc chắn thọ như lão hỗ bình thường đâu, bởi vì nhìn thôi cũng biết, thú quý dễ dàng tuyệt chủng. (QH: Bị bắt lột da hết rồi còn đâu.)

      Nhưng là ở thời đại khoa học các nàng , sau khi dùng thiết bị tiên tiến tìm hiểu, mới phát sở dĩ có cực kì ít số lượng lão hổ màu trắng , phải giống này khó lai, hay quá quý, mà là bởi vì chúng nó đột biến gien.

      Màu sắc của những chú hổ bình thường là sắc sọc vàng đen, bởi vì đột biến nhiễm sắc thể , làm cho số rất ít lão hổ biến thành màu trắng,bởi vì như thế, cho nên sinh mệnh chúng nó so với lão hổ bình thường tử vong còn muốn mau hơn.

      “Ây da! Này phải ái phi của mỹ nhân Nhĩ Đa huynh sao? Cũng đến cùng nhau săn thỏ sao?” Cách Phổ Tùng Trí gặp kia làm nhớ mãi quên xuất , sớm quên Tuyết Cơ ở bên .

      Điều này làm cho Tuyết Cơ thống hận Dạ Thủy Linh hơn , Tuyết Cơ thể thừa nhận, nàng  là so với nàng ta đẹp hơn vài phần, nhưng mà hai người ràng hai nữ nhân giống nhau.

      Dựa vào cái gì nàng ta mới đến đến nơi đây bao lâu, được Vương thượng thương, lẽ bởi vì nàng ta là phi tử danh môn cưới hỏi đàng hoàng sao? Mà nàng chỉ là nữ nhân thị tẩm.

      Tuy rằng nàng thực nhận thức thân phận, cầu cũng nhiều, thầm nghĩ chỉ muốn Vương thượng chú ý nàng nhiều chút, để ý nàng nhiều chút, như vậy là đủ rồi, nhưng tại sao nàng lại cố tình muốn cướp .

      Còn làm cho Vương thượng đem nàng tặng cho người khác, mà tên nam nhân háo sắc này sau khi đem nàng ăn sạch , ánh mắt lại vẫn nhìn chằm chằm vào Dạ phi rời.

      Nàng phục, tuyệt đối phục! Đây là nàng ta bức nàng, như thế đừng nên trách tâm địa của nàng sao quá ngoan độc, nàng vốn dĩ cũng chỉ muốn cùng nàng ta cũng nhau hầu hạ Vương thượng , nếu Dạ phi muốn độc chiếm mình, tất cả đừng trách nàng sao xuống tay độc ác.

      Cách Phổ Tùng Trí tà ác cao thấp đánh giá khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành , dáng người cân đối tuyệt mỹ của Dạ Thủy Linh.

      Nghe được thanh này , Dạ Thủy Linh biết là ai chuyện , lúc này nàng mới phát trong đại điện ngoại trừ Xích Nhĩ Đa ra, còn có Cách Tang Vương làm nàng cảm thấy thoải mái kia.

      Đương nhiên, nàng cũng có xem đến vị nữ tử đứng ở phía sau kia Cách Tang Vương , dùng ánh mắt phẫn hận cùng đố kị nhìn chằm chằm vào nàng rời,

      Nàng kia ăn mặc hoa lệ, giống như là tỳ nữ bình thường , nhìn cũng rất có tư sắc, có thể thấy được địa vị khá cao, nhưng là, tại sao lại dùng cái loại ánh mắt này nhìn nàng! Các nàng quen biết mới đúng a!

      Nàng có thời gian nghĩ nhiều, tiếng của kêu to Xích Nhĩ Đa lập tức làm cho nàng thu hồi thần trí.

      “Đúng vậy! Bổn Vương hôm nay muốn dẫn ái phi ra ngoài du ngoạn, Linh nhi, lại đây.” Xích Nhĩ Đa hướng nàng ngoắc, ý bảo nàng đến ngồi bên cạnh .

      Cái gì? Người kia có lầm hay a?! Trước mặt mọi người kêu nàng đến ngồi ghế của Vương thượng ......

      Nàng làm sao dám qua a! Này còn thể thống gì! Nàng thấy dù ở cổ đại chắc cũng chỉ có mình là ngoại lệ ! Hào phóng lớn mật như thế , hoàn toàn để ý ánh mắt người khác .

      “Còn lại đây.”Thấy nàng còn ngây ngốc hơi giật mình đứng ở tại chỗ, Xích Nhĩ Đa cố kiên nhẫn gọi thêm lần nữa, trong giọng hơn vài phần mệnh lệnh.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Quảng Hằng

      Chương 48



      Bất đắc dĩ, cuối cùng đành phải gắng gượng qua, cước bộ nặng nề dẫm lên từng bậc thang bước đến bên cạnh ,lại bị dùng lực kéo mạnh, mất thăng bằng ngã vào trong lòng .

      “A......”Nàng kinh hoảng hét lên .

      Động tác kế tiếp là phản xạ định đứng dậy, nhưng cũng chịu buông, dám giữ chặt lấy nàng ngồi ở đùi , làm cho nàng xấu hổ biết như thế nào cho phải.

      “Nngươi...... Ngươi làm cái gì thế? Mau thả ta ra, mọi người đều nhìn.” Dạ Thủy Linh biết làm sao ghé vào lỗ tai gằn giọng.

      “E lệ cái gì? Nơi này chỉ có bốn người mà thôi, mọi người ở đâu?” Xích Nhĩ Đa chính là cố ý muốn làm như thế , mục đích muốn làm cho Cách Phổ Tùng Trí hết hy vọng đối với nàng .

      “Ngươi thực đáng giận a!”Nàng tức giận trừng lớn mắt đẹp, đem khuôn mặt nhắn xoay sang bên, nhìn tới gương mặt tuy tuấn nhưng chọc người ta tức chết kia.

      là! sắp khởi hành, còn gọi nàng lên ngồi như thế này!

      Xích Nhĩ Đa tà mị ở nàng bên tai :” Đa tạ khích lệ!” Khóe miệng lộ ra tươi cười giống như ma Vương khủng bố .

      Hừ! Nghe thử chút xem, đây là cái gì a? mắng , mà còn cám ơn.

      Mới hửng sáng đem gọi nàng tới, nàng vẫn chưa ăn sáng a! “Muốn đâu thế?”

      Hơn nữa nàng thực thích đôi nam nữ ngồi bên dưới,ánh mắt của bọn họ nhìn nàng làm cho nàng cảm thấy thực thoải mái.

      “Như thế này ngươi biết.”

      Thấy hai người thân mật ăn ý, để ý đến ai, Cách Phổ Tùng Trí cùng Tuyết Cơ đương nhiên phải dễ chịu gì cho lắm, Cách Phổ Tùng Trí dường như nhắc nhở ho vài tiếng.

      Xích Nhĩ Đa miệng hơi nhếch môi lên, xem ra có người là chờ kịp, cũng thế! Bọn họ muốn trở về trước buổi cơm trưa! “Thời gian cũng sớm, xuất phát !”

      Ra lệnh tiếng, Xích Nhĩ Đa thống lĩnh đám thị vệ, cùng đội hộ vệ bên cạnh Cách Tang Vương về phía cửa lớn ở Hoàng cung, hơn mười con tuấn mã sớm đứng chờ sẵn ở đó.

      Đương nhiên trong đó bao gồm con Cực Phong màu đen của Xích Nhĩ Đa cùng với con tuấn mã màu trắng mà Cách Phổ Tùng Trí mang đến từ Tây Vực .

      Đoàn người tới trước cổng hoàng cung đại môn, mấy mã phu vội vã dắt ngựa đến trước mặt họ, có con tuấn mã có bộ lông màu rám nắng được dắt đến trước mặt Dạ Thủy Linh .

      Có kinh nghiệm lần cưỡi ngựa đầu tiên , Dạ Thủy Linh đối chính mình cưỡi ngựa cũng có tin tưởng , vừa vươn tay định tiếp nhận dây cương, bên Xích Nhĩ Đa trước giây khi nàng chưa kịp chạm vao dây cương bước đến nắm chặt tay nàng.

      Dạ Thủy Linh khó hiểu quay đầu nhìn ,” Làm gì vậy?” phải muốn cưỡi ngựa sao? Còn kéo nàng làm cái gì.

      để ý tới câu hỏi của nàng, ngược lại nhìn gã sai vặt :” Cực Phong?”

      Gã sai vặt lập tức đem con hắc mã đặc biệt của Vương thượng dẫn đến trước mặt Xích Nhĩ Đa ,” Đến đây, đến đây.”

      Cực Phong vừa thấy đến chủ nhân liền làm nũng đem mặt dài cọ sát vào người Xích Nhĩ Đa.

      còn lại là dùng đại chưởng sờ sờ mặt dài của nó ,”Ngoan!” sau đó nhìn Dạ Thủy Linh :” lên!”

      Nàng đáp lại, tại sao nàng lại cùng với ngồi chung con ngựa? Nhiều ngựa như vậy , nàng chính là cố tình muốn cưỡi ngựa cùng ,chứ đừng đến cong”ngựa tốt” nhận thức là chủ nhân này , lần trước nàng lĩnh giáo đủ.

      Thiếu chút nữa đem nàng ngã chết, nàng tại có thể rất ràng xác định, cái con hắc mã tên Cực Phong đó chắc chắn là ngựa cái, hơn nữa là con ngựa cái vô cùng ghen tuông.

      Cho nên nàng mới cần cùng ngồi chung con đâu! Rất nguy hiểm, nàng cũng muốn trở thành đối tượng ngay cả ngựa cũng đều đố kị .

      Thấy nàng hề phản ứng, Xích Nhĩ Đa bay vọt lên ngựa trước , tiếp theo vươn tay phải muốn kéo nàng lên ngựa,” Đưa tay lại đây.”

      cần! Ta muốn cưỡi chung với ngươi, ta muốn cưỡi mình.” Nnagf cố ý .

      được! Nàng cưỡi ngựa, đừng tưởng rằng lần trước nàng cưỡi con Cực Phong ra khỏi thành, chứng tỏ rằng nàng biết cưỡi ngựa, vẫn còn chưa trải qua huấn luyện, nếu vạn nhất nàng lại ngã xuống ngựa tính sao?Vì an toàn của nàng, tuyệt đối đáp ứng.

      Hừ! Cưỡi chính là con Cực Phong tính tình táo bạo lại bốc đồng ra ngoài mới có thể ngã xuống a!Quả nhiên có chủ nhân như thế nào đương nhiên có sủng vật như thế ấy , những lời này quả nhiên đúng vậy.

      Nàng kiên trì :” ! Dù sao ta muốn cưỡi ngựa mình.”
      Edit: Quảng Hằng

      Chương 49


      “Ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn lên cho ta .”Giong của mười phần cảnh cáo tiểu nữ nhân trước mặt có lá gan lớn bằng trời này.

      Dường như nàng cố tình khiêu chiến kiên nhẫn của , đông nàng liền cố tình phải tây.

      Nghe được ngữ khí chủ nhân thay đổi, Cực Phong vốn dĩ tâm cao khí ngạo ngay cả xem cũng liếc nhìn nàng cái, cuối cùng cũng thể nhìn được rống lớn tiếng dùng mũi húc nàng ý thúc giục bảo nàng nên nhanh chóng lên ngựa.

      Hành động này quả làm cho nàng hoảng sợ, vội vàng thối lui hai bước.

      Đáng giận a! Từ sau khi vào nơi này, thế nhưng ngay cả con ngựa cũng dám khi dễ nàng, Dạ Thủy Linh bất mãn trợn mắt nhìn con Cực Phong và tên chủ nhân có gương mặt đầy ngạo khí y như nhau.

      “Sao vậy? Phi tử xinh đẹp muốn cùng Nhĩ Đa huynh cưỡi chung con ngựa a? Ha ha ha ha! sao, bổn Vương ngại cùng phi tử cưỡi chung đâu.” Cách Phổ Tùng Trí ở bên đem lời hai người bọn họ mới vừa nghe nrất ràng.

      Chỉ cần có cơ hội, nghĩ thân cận nàng tiên nữ xinh đẹp .

      Rống! Lại là , phiền, nàng phiền đến phát điên, ngại là chuyện của ,” Nhưng ta ngại.”

      “ Nhưng ta ngại.” Xích Nhĩ Đa gần như đồng thanh cùng nàng.

      Lời vừa thốt ra lượt,hai người kinh ngạc liếc nhìn lẫn nhau, ngay cả Cách Phổ Tùng Trí cũng sửng sốt chút.

      Cách Phổ Tùng Trí dùng tiếng cười sang sảng hóa giải xấu hổ,” Ha ha ha ha! Bổn Vương là chỉ đùa chút thôi! Đừng tưởng , đừng tưởng a!”

      Nàng mới tin lời vừa của rồi đùa đâu! Ý đồ ràng đếnnhư vậy, nàng đâu mù mà nhìn ra?

      Trừ phi nàng là ngu ngốc, nàng tình nguyện cùng Xích Nhĩ Đa cưỡi chung, cũng muốn cùng .

      Hít sâu hơi, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nàng dùng tay bé che ánh nắng chói chang, tối hôm qua còn có bão tuyết, sáng sớm hôm nay liền ngừng.

      Nàng chậm rãi vươn tay phải cho , lập tức bị kéo vào vòng ôm ấp ấm áp kia .

      Cuối cùng Tuyết Cơ cùng Cách Phổ Tùng Trí cưỡi chung con.

      “Xuất phát! Giá......” ngồi vững vàng, Xích Nhĩ Đa hét tiếng, thống lĩnh đội ngũ ra cửa cung.

      Dọc theo đường trải qua nhiều ngã tư đường to đủ loại, đều có thể thấy dân chúng cung kính hành lễ đối với Xích Nhĩ Đa , có quý tộc hoặc là Vương gia nào bình thường tuần.

      có tiếng hò hét nhường đường, cũng có vệ binh quản chế đám người, hết thảy đều là tự nhiên như vậy , mọi người đều làm việc của mình như là trước đó .

      “Ta Nhĩ Đa huynh a! Dân chúng trong thành của huynh ta nghĩ nên dạy dỗ bọn họ cẩn thận hơn chút! cần phải hòa mình với bọn họ như thế này, bảo vệ bản thân tốt hơn.”

      “Đây là loại tín nhiệm, ta đảm bảo bọn họ an cư lạc nghiệp, bọn họ cũng đối ta tôn kính cùng ngưỡng mộ, quản thúc quá nhiều , biết đâu tạo thành bọn họ phản kháng cùng phản hiệu ứng, đây là đặc sắc của Xích Lung quốc chúng tôi.”

      thào , bắt đầu từ thời phụ hoàng của , là hình thức như thế này.

      “Ha ha! rất đúng, rất đúng a! Xem ra Cách Tang quốc của chúng tôi cần phải hướng Nhĩ Đa huynh học tập đây!” Cách Phổ Tùng Trí cười .

      nghĩ tới, người này chuyện còn có nhân tính thôi! Lại băn khoăn đến ý tưởng dân chúng , xem ra cũng phải là người đáng ghét như nàng tưởng tượng vậy.

      Đột nhiên , nàng quay đầu ánh mắt liếc thấy gian hàng rong bán vật gì đó, dường như phát ra ánh sáng màu trắng lấp lánh.

      Nàng xác định giọng :”Chờ...... chút......” bởi vì tốc độ con ngựa chạy có chút mau, làm cho nàng ngay cả quay đầu cũng chưa thấy thứ phát ra ánh sáng trắng đó là gì.

      Nhưng nàng cảm giác được thứ đó tựa hồ gọi nàng làm cho nàng hoảng hốt .

      Trước khi thiên hạ ngay tại trong lòng phát ra thanh kia khắc,” Xảy ra chuyện gì?” Bởi vì phía sau còn đám đội ngũ theo , nếu đột nhiên dừng lại rất nguy hiểm.

      Tuy rằng như thế, nhưng ngay lập tức cũng quay đầu nhìn theo hướng nàng, đồng thời cũng nhìn thấy thứ phát ra ánh sáng trắng đó.

      Đó là cái gì?!
      Last edited by a moderator: 1/8/14

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Quảng Hằng


      Chương 50

      biết!

      lẽ nàng nhìn lầm rồi sao? Quay đầu nhìn lại, quầy hàng rong kia gần như biến mất bởi tốc độ nhanh chóng của Cực Phong.

      Xích Nhĩ Đa quay đầu nhìn thiên hạ phía trong lòng, phát biểu tình nàng quái dị.

      “ Linh nhi, nàng sao chứ?” lo lắng gọi tên của nàng .

      Mà nàng như là có nghe thấy lời kêu gọi, như trước hề phản ứng.

      Điều này làm cho nhíu mày, dùng tay nắm chặt dây cương, ra tay kia còn lại là lắc lắc bả vai của nàng , muốn lôi kéo ý thức của nàng.

      “ Linh nhi, Linh nhi, nàng xảy ra chuyện gì?” lo lắng lại gọi thêm vài tiếng.

      Hoàn hảo, bị Xích Nhĩ Đa lay động như thế , nàng hoàn hồn ,”A? Cái gì?” Đầu óc nàng vẫn có chút trống rỗng .

      Thấy nàng cuối cùng có phản ứng , mới yên tâm thở dài nhõm hơi,” Nàng mới vừa rồi là xảy ra chuyện gì? Gọi mấy tiếng cũng phản ứng.”

      Hả? Nàng cũng biết chính mình xảy ra chuyện gì......

      Chỉ cảm thấy giống như có lực lượng nào đó kêu nàng......

      “Ta có nghe thấy...... Vừa mới cái kia...... Quên , có việc gì.”Nàng có cỗ dự cảm rất mãnh liệt , màu trắng gì đó vừa mới nhìn thấy chính là vật mà nàng muốn tìm .

      Chờ ngày mai, nàng nhất định tìm cơ hội chuồn ra xem thử, kia rốt cuộc có phải hay ......

      Chỉ cần tìm được “Cái kia” Làm cho nàng vào những thứ kia, chừng nàng còn có cơ hội có thể trở lại thời đại vốn dĩ của nàng.

      Nếu nàng , cũng tiếp tục hỏi nữa, nhưng mà trong tính toán khác.

      bao lâu, bọn họ đến cửa thành Đông .

      Quan binh bảo vệ cửa thành Đông sớm nhận được thông báo hôm nay Vương Thượng săn, cần nhiều lời, lập tức cung kính nhường đường.

      Mặt cỏ vốn dĩ rất xanh tươi, nhưng bởi vì hôm qua có tuyết roi rất nhiều, nên hôm nay khắp nơi phủ đầy tuyết, mỗi chỗ vó ngựa dẫm qua, lưu lại vết vó ngựa sâu dẫm nền đất.

      “Nghe vùng núi ở phía Đông gần đây có rất nhiều dã thú hung mãnh lui tới ít , Cách Phổ huynh, huynh thấy hay hôm nay chúng ta thử đấu trận xem thế nào? canh giờ sau trở về nơi đây tập hợp, mặc kệ săn được thú lớn hay , chỉ cần là nhiều nhất thắng.”

      nhân dịp này, chẵng những giải trí mà còn có thể thuận tiện tiêu diệt các mãnh thú hung mãnh làm hại dân chúng.

      Đây mới là mục đích chủ yếu săn lần này.

      “Ha ha ha ha! Như thế đâu có vấn đề gì , cứ y theo ý Nhĩ Đa huynh , cái canh giờ sau trở về hội hợp.” Cách Phổ Tùng Trí xong, phía sau ra hiệu cho đội hộ vệ của chính mình thẳng vào rừng.

      Trước khi rời còn quay đầu :”Đừng lãng phí thời gian, người thua phải đáp ứng điều kiện của người thắng đó!” Ha ha! nhất định phải thắng, cứ như vậy, kế hoạch bắt mỹ nhân có thể thành công .

      Nghĩ đến chuyện này, khóe miệng Cách Phổ Tùng Trí biên độ càng lúc càng lớn, làm cho Tuyết Cơ nhìn phá lệ chói mắt.

      Xích Nhĩ Đa đáp lại, thúc vào hông Cực Phong chạy về hướng khác.

      “Các ngươi là muốn săn? Nhưng lại đánh cược?” Dạ Thủy Linh hỏi.

      “ Ừ! Đây là từ trước khi nàng đến, cùng Cách Phổ Tùng Trí bàn .” thấp giọng .

      “ Tại sao lại đánh cược với hạng người này? Vậy thua phải đáp ứng thắng cái gì vậy?” nghe bọn họ đánh đố, trong lòng nàng cảm giác được tên đáng ghét kia làm trò quỷ, trong lòng có chút dự cảm bất hảo.

      “Người tới là khách, đừng săn thú là do bổn Vương đề nghị , thua phải đáp ứng người thắng kiện.” Xích Nhĩ Đa ánh mắt đột nhiên ngắm đến cây cối bên có động tĩnh.

      “ cái gì? Như vậy điều kiện gì ngươi cũng dám đáp ứng ?” là điên rồi a!

      “ Suỵt!” Xích Nhĩ Đa dùng ngón trỏ đặt tại môi nàng, ý bảo nàng im lặng, Cực Phong tốc độ cũng chậm lại .

      chuyện gì, nàng nhìn thấy Xích Nhĩ Đa rất nhanh cầm lấy cung cùng tên sớm đặt ở lưng ngựa , chỉ chốc lát sau, thấy chú thỏ trắng như tuyết nhảy ra từ bụi cây.

      Hốt hoảng kêu lên, “ cần!”Tiểu bạch thỏ đáng như vậy sao lại nhẫn tâm giết nó, nàng xoay người dùng sức bám chặt lấy cánh tay Xích Nhĩ Đa giương cung.



    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :