Chương 18: Cố gắng chém gió
Editor: Vivi
Lục Tử Triệt đến nơi giam giữ Ngọc Diện Hồ, trong phòng chứa củi đơn sơ, u, nữ tử áo đen ngồi dưới đất. "Các ngươi ra ngoài."
Lục Tử Triệt ra lệnh. Đợi quản gia, thị vệ và bà vú ra ngoài, sau khi cửa phòng được đóng kín, Lục Tử Triệt đứng trước mặt Ngọc Diện Hồ, nhìn nàng từ cao xuống, lạnh lùng hỏi: "Ngươi ngươi là đại tiểu thư của Cố Gia bảo? Đến Lục phủ làm gì?"
Khuôn mặt Ngọc Diện Hồ có chút cảm xúc nào, liếc mắt nhìn Lục Tử Triệt, nghiêng đầu lắc lư, cũng lười thèm , tuy bị giam hơn nửa ngày, nhưng chật vật chút nào, khuôn mặt kiều diễm lạnh lùng vô cùng kiêu lqd ngạo, giống như phải bị nhốt mà là nghỉ ngơi ở nhà vậy.
"Mặc dù chưa trực tiếp gặp đại tiểu thư nhà họ Cố, nhưng theo ta được biết nàng được người lớn trong nhà vô cùng sủng ái, sao Cố bảo chủ lại có thể cho con làm kẻ ăn trộm, vừa mất thanh lqd danh lại nguy hiểm?" Lục Tử Triệt cũng gấp gáp, ung dung chậm rãi hỏi.
Khi nghe thấy câu "Nàng được người lớn trong nhà vô cùng sủng ái", môi Ngọc Diện Hồ mím lại, khuôn mặt ảm đạm, cười lạnh: "Bản nương thích làm gì, ai có thể quản được?"
Câu này có nghĩa là vợ chồng Cố bảo chủ thể quản lý được nàng? Lục Tử Triệt tin lí do thoái thác như vậy, tiếp tục hỏi: "Ngươi thẳng mục đích ngươi tới Lục phủ , cha con Lục lqd Tướng quân vào cung, lúc trở về áp giải ngươi đến nhà lao, bây giờ ngươi còn cơ hội nữa đâu."
Ngọc Diện Hồ nghe vậy cũng bị dọa, cười châm chọc: "Nhà họ Lục giải thích gì huỷ hôn với nhà họ Cố, huỷ thanh danh của ta, chẳng lẽ ta nên trả thù?"
"Vì sao nhà họ Lục huỷ hôn ngươi còn ?" Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Lục Tử Triệt vô cùng lạnh nhạt, nhìn khuôn mặt trước mắt, diễm lệ, tinh xảo nhưng đôi mắt lại lạnh lẽo như băng.
Ngọc Diện Hồ kiên nhẫn, liếc mắt nhìn chất vấn: "Ngươi là ai trong nhà họ Lục? Ngươi có tư cách gì thẩm vấn ta?"
Lục Tử Triệt vừa muốn há mồm chuyện, bỗng nhiên thấy trán nàng nhăn lại thể khó chịu, sau đó, tiếng nôn khan của nữ tử vang lên.
Chưa ăn thịt heo có nghĩa là chưa nhìn thấy heo chạy, Lục Tử Triệt nhìn nữ nhân nôn liên tục, tay nắm chặt, cố đè nén xúc động muốn đánh nàng ta, hét lên với người đứng ngoài cửa: "Gọi người mời đại phu tới đây!"
- - - - - -
Khi Cố Thường quay về khách sạn, chuyện gì cũng gì lập tức lao vào dằn vặt, sau nửa canh giờ dằn vặt, nàng và Lục Đậu có thay đổi lớn, lqd nàng trở thành bà lão răng đen, lưng còng, mặt đầy nếp nhăn, chống gậy mới có thể run rẩy từng bước, Lục Đậu mập mạp biến thành con dâu béo, mặt rỗ, khoảng bốn mươi tuổi. "Vợ Thành Tử, mua cho nương cái gậy, tốt nhất là mua gậy của người già ấy, càng cũ càng tốt." Cố Thường chưa từng đóng vai người già, nàng ở trong phòng, khom người cong lưng còng, sờ soạng, làm cách nào để diễn tốt vai bà lão này.
"Nô tì ngay đây." Lục Đậu hỏi cũng biết tiểu thư nhà mình ra ngoài chắc chắn gặp chuyện rồi, nếu cải trang tiếp.
Cố Thường ở trong phòng, lại lại đóng vai bà lão, vai này rất khó diễn, nghĩ kỹ bị lòi đuôi, bởi vậy, nàng phải nghiên cứu chút.
cần vội vàng trốn, với việc nàng cưỡi ngựa vòng quanh kinh thành lâu như vậy, quan binh muốn lập tức tới đây bắt nàng cũng dễ dàng như thế, huống chi quan binh lập tức tới đây thế nào? Nàng thay hình đổi dạng rồi còn sợ ai nữa? Chẳng lẽ bọn họ có thể dắt Thiểm Điện tới đây để nhận dạng nàng hay sao? Lại Thiểm Điện chỉ nhận ra Tiểu Bạch nhà nàng thôi, trước mắt, Tiểu Bạch ở chuồng ngựa, ở bên nàng, bởi vậy, với hình dáng này của nàng, ngay cả khi nương đến đây cũng nhận ra nàng được ấy chứ.
Chừng nửa canh giờ, Lục Đậu quay lại, sắc mặt tốt lắm, đóng cửa kỹ, hoảng hốt với nàng: "Tiểu thư, bên ngoài có rất nhiều quan sai tìm nam tử xấu xí cưỡi ngựa đen, chắc là người hả?"
"Đúng rồi, do sức quyến rũ của Tiểu Bạch quá lớn, làm cho Thiểm Điện mê mẩn, quay xung quanh nó, cho dù tiểu thư ta nhuộm Tiểu Bạch thành màu nào chăng nữa, Thiểm Điện đều có thể nhận ra, mỗi lần Tiểu Bạch bị nó nhận ra, kết quả thế nào ngươi biết rồi đấy?" Cố Thường lắc đầu, bất đắc dĩ, thở dài.
Vốn dĩ kế hoạch đến Kinh Thành của nàng sẽ rất thuận lợi, phải nàng thổi phồng đâu, ngoại trừ nương nàng, với bản lĩnh chế dược của nàng, khắp thiên hạ ai có thể so được với nàng, đáng tiếc kế hoạch thay đổi thể lường trước được, gặp phải con ngựa háo sắc báo hại nàng bị lòi đuôi, bị tên họ Lục nhận ra, oan gia ngõ hẹp, đến chỗ nào cũng đều gặp phải cái tên chướng mắt này, thói đời sao lại như vậy chứ!
“Bọn họ kiểm tra thì chúng ta phải làm sao bây giờ? Mặc dù đã cải trang nhưng Tiểu Bạch vẫn như cũ.” Lục Đậu nóng nảy, biết vì sao tiểu thư vẫn có thể bình tĩnh như vậy.
“Sợ cái gì? Toàn bộ Kinh Thành cũng ít hơn mấy trăm con ngựa đen? Sao có thể thông qua Tiểu Bạch mà nhận ra chúng ta chứ? Chỉ cần quan sai dắt Thiểm Điện tới đây thì sẽ có chuyện gì. Ngươi cũng đừng khiến ta khẩn trương mà rối loạn, chuyện của chúng ta được để lộ, biết ?” ́ Thường lườm Lục Đậu một cái, nàng là người tài cao gan cũng lớn, có thể nói là một nữ trung hào kiệt, sao lại có thể dạy dỗ ra một nha hoàn có lá gan còn nhỏ hơn cả con chuột thế kia? Làm cho nàng mất hết cả mặt mũi.
Mặ Lục Đậu dài ra, gật đầu: “Yên tâm, cùng lắm thì nô tỳ nói ít, tất cả đều cho tiểu thư nói.”
“Thế còn được.”
“Nhưng mà tiểu thư ơi, vừa nãy lúc nô tỳ về đây thì bị chưởng quầy ngăn lại, nói trả tiền phòng cho lên lầu,lúc đó, cái khó ló cái khuôn, nô tỳ nói thực ra hai chủ tớ phòng này có việc gấp phải , đúng lúc hai mẹ con chúng ta muốn ở trọ, bởi vì đã làm giúp học một chuyện, bọn họ liền đem phòng cho chúng ta ở. Sau đó chưởng quầy còn nói thấy bà lão vào, nô tỳ nói lúc chúng ta vào, khách sạn rất đông người nên chưởng quầy nhìn thấy.” Nói xong, Lục Đậu hếch cằm lên vô cùng đắc ý, cảm thấy trong lúc nguy hiểm còn tìm được lý do chê vào đâu được.
́ Thường nghĩ xong, vỗ đầu nói: “Đều là do ta sơ ý, chúng ta cải trang thì nên ra ngoài cải trang, tốt nhất nên đổi khách sạn cho an toàn, đều do tên họ Lục khiến đầu óc, tác phong của tiểu thư nhà ngươi tốt, nếu làm sao có thể dễ dàng để lộ sơ hở cho người ta thấy chứ, may mà chưởng quầy cũng để ý, nếu hai người chúng ta gặp nguy rồi.”
“Vậy, vì sự an toàn của chúng ta hay là cứ tiểu thư?” Lục Đậu lo lắng, đưa ra ý kiến, theo tiểu thư nhà mình đến Kinh Thành quả là một quyết ̣nh sai lầm, cả ngày phải lo lắng đề phòng, một chút sung sướng cũng có, báo hại nàng ta ăn cơm cũng ngon, nhưng căm tức nhất là nàng ta cũng gầy được chút nào…
“ , trả tiền thuê phòng rồi thì làm gì? Có quan sai tới, chúng ta sẽ giả vờ như biết gì.” ́ Thường ra vẻ thèm quan tâm, nếu lại bị bắt, đến lúc đó nàng lại tiếp tục kéo tên họ Lục xuống nước, hắn hại nàng bị bắt, tất nhiên nàng phải dội cho hắn vài thùng nước bẩn, nếu nàng thể nuốt trôi cơn tức này.
Có một số việc chỉ sợ người nhắc tới là nó tới, phải đó sao. ́ Thường vừa nói xong, bao lâu quan sai đã tìm người, nhanh chóng lục soát ở phòng của ́ Thường.
“Mở cửa, kiểm tra phòng.” Quan sai đại nhân gõ cửa, lạnh giọng ra lệnh.
Sắc mặt Lục Đậu trắng bệch, ra mở cửa, khom người nhát gan hỏi: “Quan gia, phòng này có hai mẹ con chúng ta ở đây, tai nương ta bị điếc, chân tay cũng linh hoạt, bà ấy…”
“Đừng nói nhiều, ta hỏi ngươi, hai người hôm qua ở phòng này đâu rồi?” Quan sai đầu nghiêm mặt lại, nghiêm túc hỏi.
Ở giường, ́ Thường chậm rì rì ngồi dậy, hai chân co lại, híp mắt, há to cái miệng toàn răng đen, mơ màng hỏi: “Vợ Đại Thành, ai tới vậy?”
Lục Đậu vội vàng tới đỡ ́ Thường, nói to: “Nương, quan gia đến kiểm tra phòng, bọn họ hỏi, hai người hôm trước ở đây đâu rồi.”
“Gì? Con nói gì?” ́ Thường đóng vai thành bộ dạng nghe rõ, nghiêng tai lại gần.
Lục Đậu tức giận muốn giơ chân, nhưng lại dám lòi đuôi, ́ gắng nói lại một lần nữa, nói thật to.
“À, hai người đó hả, bọn họ nói thê tử của bọn họ chạy trốn, bọn họ sốt ruột vội vàng tìm thê tử, nói phòng bọn họ đã trả bạc thì thể chịu thiệt được, có lòng tốt nhường lại cho bà già như ta cùng đứa con dâu béo này.” Nói xong, ́ Thường thật thà hiền hậu, nhe răng cười với lũ quan sai đứng ở cửa, trởi sắp tối, ánh sáng đủ, hàm răng bị bôi đen giống như bị rụng sạch, nhưng ai phát hiện ra chuyện này.
Một bà lão và nàng dâu béo thì có thể đùa giỡn được cái gì chứ, vài tên qua sai đều tin ́ Thường, hỏi: “Bọn họ theo hướng nào? Cưỡi con ngựa đen hả?”
“Gì? Ngươi nói gì? ́ Thường ghé tai lại gần, khuôn mặt mờ mịt hiểu gì.
Lục Đậu vội nói thật to.
“À, con ngựa đó hả, bọn họ cưỡi nó đâu, nói cưỡi con ngựa này thì quá lộ liễu, thê tử của hắn với tên gian phu sẽ phát hiện ra mất, vì thế cưỡi con ngựa hắn mới mua, còn con ngựa đó bán cho mẹ con ta với giá một lường bạc.
“Cái gì? Ngựa tốt như vậy mà bán có một lượng bạc?” Quan sai trợn mắt tin, hỏi lại.
“Đen mà giữ lại coi như ngựa hỏng, một lượng bạc bà lão ta còn thấy đắt đấy, nếu phải thằng cháu nhà ta thích ngựa, bà lão ta thà mua quần ̣c có hoa cũng thèm mua con ngựa đen ấy đâu!” ́ Thường bĩu môi, ra vẻ khinh thường, bởi vì vẻ mặt này, nếp nhăn mặt xô vào nhau, tưởng chừng có thể kẹp chết con ruồi.
“Bà…” Đây là bà lão kiểu gì vậy, được thứ tốt như vậy còn có thể nói những câu khiến người ta tức chết, nếu phải truy bắt tội phạm khẩn cấp, hắn còn muốn trả thêm cho bà lão này mấy lượng bạc để mua con ngựa đó, hắn bình tĩnh hỏi: “Vậy hai người đó theo hướng nào?”
“À… Ờ ra khỏi thành rồi.” Sau khi nói xong, ́ Thường ngáp một cái, kiên nhẫn vẫy tay, “Bà lão này mệt rồi, các vị quan gia cứ tự nhiên, bà lão ngủ đây.”
Mấy tên quan sai trợn mắt nhìn bà lão nằm giường gáy pho pho, cảm thấy hỏi cũng chẳng được gì, cũng thể tức giận với một bà lão biết gì, vì thế xanh mặt rời .
Lục Đậu tiễn mấy tên quan sai, sau khi đóng cửa thật kỹ, nàng ta nhẹ nhàng thở ra, bỗng nhiên thấy bội phục tiểu thư, gặp nguy hiểm cũng loạn, bản lĩnh nói hưu nói vượn của tiểu thư, quả thật là nàng ta học nổi.
“Tiểu thư, bọn họ rồi.” ́ Thường để ý nàng ta, tiếp tục ngáy, nhưng lại ngáy nhỏ hơn nhiều.
“Tiểu thư?” Lục Đậu thấy ́ Thường đáp lại, tới thì thấy tiểu thư nhà mình ngủ, mà ngủ thì miễn bàn chuyện.
Chắc thần kinh của tiểu thư phải thô lắm mới có thể ngủ được trong khi quan sai ở đây? Mẹt cho nàng ta còn tưởng đó là kỹ thuật diễn xuất hạng nhất của tiểu thư, thì ra là ngủ thật…
Hai ngày sau, ́ Thường run lẩy bẩy được Lục Đậu đỡ lên ngồi lưng Tiểu Bạch cao lớn, vài lần suýt nữa thì rơi xuống, người qua đường khuyên nàng lớn tuổi như vậy thì đừng cưỡi ngựa nhưng nàng nghe, nói một câu khiến những người đường còn gì để nói: “Đây là một lượng bạc bà lão ta tiết kiệm mua quần ̣c có hoa đó, cưỡi nhiều cũng phải cưỡi ít.”
́ Thường ́ ý nói thật thô tục, càng giống một bà già từ nơi hẻo lánh xuống đồng bằng thì càng bị người khác nghi ngờ.
đường chậm rì rì, Lục Đậu một tay dắt Tiểu Bạch, một tay dắt ngựa của bản thân, hai người nghe thấy ít chuyện nhảm.
“Có chuyện lớn rồi, Ngọc Diện Hồ lại chạy mất rồi!”
“A? Chạy? phải nàng ta bị Lục đại tướng quân tự mình áp giải đến Hình bộ sao? Sao lại chạy được?”
“Ai biết, nghe nói là ở đường, Ngọc Diện Hồ vô cùng giảo hoạt, giả thành bộ dáng vẻ uể oải của người đói hai ngày, nhan lúc mọi người chưa chuẩn bị liền cởi dây trói, chạy mất.”
“Ồ, vậy chắc lão gia nhà giàu quan lại bắt đầu cuộc sống khẩn trương mỗi ngày rồi, trước kia đều vui mừng hụt.”
́ Thường nghe thấy Ngọc Diện Hồ chạy thoát, hay có lẽ là do người áp giải là Lục đại tưởng quân, nàng vô cùng cao hứng, vui vẻ.
Thật tốt, cuối cùng tỷ tỷ áo đen cũng chạy thoát, hơn nữa Lục lão gia còn để phạm nhân quan trọng như vậy chạy mất, nhà họ Lục muốn ăn hết muốn bỏ cũng xong rồi!
Lúc nói chuyện, có người chú ý một bà lão cưỡi ngựa, biết thế nào mà người bà lão run lên, nghi ngờ nói thầm với người bên cạnh, có phải bà lão này bị thần kinh .
“Á, còn một tin quan trọng nữa, Ngọc Diện Hồ còn là đại tiểu thư ́ gia bảo, chính miệng nàng ta thừa nhận mà!” Người nói chuyện nhảm cũng thèm chú ý tới bà lão.
“Hả? Đại tiểu thư ́ gia bảo là một tên trộm khiến quan phủ đau đầu?” ́ Gia bảo rất có danh tiếng, hắn đã từng nghe qua rồi.
“Ngươi cũng cảm thấy lạ phải ? Ta cũng cảm thấy vậy, nhưng chính miệng nàng ta thừa nhận rồi, nhà họ Lục cũng có mối quan hệ sây xa với ́ Gia bảo, nhưng biết tại sao cũng lại tin những chuyện đó.”
Hai người vui vẻ nói chuyện, nói chuyện vô cùng cao hứng, nghe thấy “bùm” một tiếng, quay đầu lại, nhìn thấy bà lão bọn họ vừa nghi là bị thần kinh ngã từ lưng ngựa xuống, cả hai người cùng mở miệng nói một câu “Đúng là bị thần kinh rồi!”
Last edited by a moderator: 10/6/15