1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chân nhân không lộ tướng - Mèo Mặt To Thích Ăn Cá

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15: Lệnh truy nã

      Editor: Vivi


      Sau khi chạy xa, Cố Thường dần tỉnh táo, quay đầu hỏi Lục Đậy thở hổn hển: "Tại sao chúng ta phải chạy trốn toán loạn như vậy? Chẳng khác gì chó nhà có tang?"

      " phải là do tên họ Lục muốn xử lý thiếu gia, người sợ hãi lên mới chạy trốn hay sao?" Lục Đậu hiểu hỏi lại.

      " có thể dạy dỗ ta chắc? Ngươi đừng quên bị ta dạy dỗ rồi, chỉ là tên tướng bại trận dưới tay ta mà thôi."

      Vậy mà người còn bị doạ cho chạy mất dép! Lục Đậu gì nhìn chằm chằm tiểu thư nhà mình.

      "Là do hét to bắt ta đứng lại, khi bị uy hiếp là 'đứng lại' và ' được chạy', phải ai cũng chạy hết đó sao? Bản ... Thiếu gia làm sao mà khác họ được chứ." Cố Thường tức giận, theo bản năng tìm lý do biện bạch cho hành vi của bản lqd thân, lúc nào nàng cần chạy trốn hả? Nếu họ Lục có dũng khí động đến nàng, việc đầu tiên nàng làm đó là quật ngã .

      Sau khi nghĩ kỹ, lúc nàng quyết định tiếp lên đường, chậm rãi, nghênh ngang bất ngờ, tiếng hét to từ phía sau truyền đến: "Hai tên nữ đóng giả nam kia, đứng lại cho ta!"

      Cố Thường quay đầu, vừa vặn khiến người ở phía sau nhìn thấy mặt nàng, thấy mắt tên công tử quần áo lụa là sáng lên, giống như nhìn thấy vàng chạy tới trước mặt , da đầu nàng tê rần, hô to: "Tiểu Đậu Tử, chúng ta chạy mau!"

      Chủ tớ hai người lại giống như chó nhà có tang, cưỡi ngựa chui vào trốn vào trong đám người đông đúc.

      Mọi người nhìn thấy có ngựa chạy tới đều tự động tránh sang bên, nhường đường sau đó lại tự động hợp lại với nhau toán loạn như ban đầu, vì vậy chẳng khác nào giúp sức cho chủ tớ Cố Thường chạy trốn, ngược lại, con trai lqd Quách thị lang đuổi theo các nàng lại bị người đường túm lại cản trở, vội vàng phanh gấp, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn "vàng" chạy mất.

      "Tức quá, tức quá mất tiếc!" Quách Tiểu Trà tức đến mức dậm chân liên tục, cam lòng nhìn chủ tớ Cố Thường biến mất khỏi tầm mắt, giờ phút này lại thấy kiêu ngạo bởi bản thân là con nhà quan lại, nếu chẳng cần quan tâm tới uy nghiêm, tiếng tăm của cha, việc gì phải sợ làm người đường bị thương mà đuổi kịp nghi phạm chứ?

      "Nhị gia, nô tài phái người lập tức truy bắt các nàng nhé?" Tên tuỳ tùng hổn hển chạy đến, đề nghị.

      " thôi, ngươi vẽ bức họa, vẽ bộ dạng các nàng ra cho người tìm kiếm!" Nghĩ đến việc trong mắt phụ thân, chẳng khác gì phế vật, nếu bắt được hai "vàng" này tương lai của huy hoàng xán lạn tới mức nào đây.....

      Lại đến chủ tớ Cố Thường, sau khi chạy tới nơi an toàn, hai người vội vàng tìm nơi nấp, bắt đầu qua lại, trang điểm, dịch dung.

      "Tiểu thư, vừa nhìn nam nhân kia biết là người trói gà chặt, vì sao chúng ta lại phải chạy?" Đối với chuyện vừa phải chạy trốn, vừa phải cải trang, Lục Đậu cảm thấy hiểu.

      "Ngươi ngốc vậy, họ Quách, là con trai của Quách Thị Lang, đường nhiên chúng ta phải tránh xa rồi, tục ngữ có câu dân khôn cùng quan đấu, nơi này là Kinh Thành, ở địa bàn của người ta chúng ta thành vẫn tốt hơn, chuyện quan trọng còn chưa có làm gặp phải quan, vậy làm việc kiểu gì?." Đoạn lqd đường này thiếu cửa hàng bán quần áo vào giày, Cố Thường mua để chuẩn bị cho việc cải trang và dịch dung, quần áo đều bị ném , tránh cho việc hành tung bị lộ

      Ngẫm lại, Lục Đậu cũng cảm thấy tiểu thư rất đúng, vì thế lời nào, nhưng đối với quần áo chưa mặc được mấy ngày ném bỏ cảm thấy vô cùng đau lòng, bạc mua mấy bộ này phải ít đâu, tiểu thư phá sản.

      Lần này Cố Thường mặc quần áo màu sắc rực rỡ, vẫn là nam trang, bộ mặt thay đổi chút, trong chớp mắt dung mạo bình thường làm người ta cảm thấy nhìn từ phía sau cũng chẳng biết lớn lên thế nào nữa, đặc điểm duy nhất là bộ quần áo thêu hoa cỏ vô cùng bảnh bao.

      Lục Đậu bị trang điểm trở thành thiếu phụ, dung mạo hiển nhiên là rất bình thường, có ném vào đám đông cũng chẳng ai chăm chú quan sát mà nhớ nàng ta.

      Thực ra Cố Thường cũng cần dịch dung, nguyên nhân nàng có thể liên tục biến đổi khuôn mặt, cần dịch dung cũng bị phát hoàn toàn là nhờ những loại thuốc do nàng nghiên cứu điều chế, bao gồm những loại có thể là lqd thay đổi dung mạo như có thể làm cho làn da trở lên nhăn nheo hay hồng hào, hoặc làm cho khóe mắt rủ xuống khiến cho đôi mắt có vẻ , hoặc có tác dụng cho sống mũi thấp xuống.


      (vivi: em mà giỏi như chị, em làm bác sĩ thẩm mỹ kiếm triệu đô ngày rồi)

      Sau khi trang điểm, vẽ loạn xạ xong, nếu chỉ nhìn thôi, người bình thường rất khó phát đây là giả, chỉ có những người có đôi mắt tinh tường hoặc người chuyên dịch dung mới nhìn ra được Cố Thường cải trang chẳng cao minh chút nào.

      "Tiểu thư, chúng ta thôi." Lục Đậu chết lặng với từng lần cải trang, mật độ thay đổi nhiều tới mức nàng ta chẳng nhớ nổi khuôn mặt lần trước như thế nào nữa rồi

      " được, mau tìm chỗ cải trang cho Tiểu Bạch." Cố Thường nhìn Tiểu Bạch rồi .

      Dường như Tiểu Bạch cũng đoán được suy nghĩ của chủ nhân, nó lui về phía sau hai bước, ánh mắt ai oán, lên án Cố Thường.

      Cuối cùng, hai người xuất cùng với con ngựa đen to lớn vào chợ, lại bắt đầu nghênh ngang lượn lờ như lần trước.

      mệt, Cố Thường tìm gian tửu lâu để nghỉ chân, hai người đặt bàn rượu và thức ăn.

      Tửu lâu chỉ có là chỗ ăn cơm, còn là nơi Tam Giáo Cửu Lưu tụ tập, vì thế có thể nghe được toàn bộ tin tức, chuyện nhảm vào giờ ăn cơm.

      "Nghe tối hôm qua, đồ gia truyền nhà Cổ đại nhân bị lấy trộm, vẫn do Ngọc Diện Hồ trộm."

      "Ngọc Diện Hồ trộm khắp mọi nơi, quan phủ đều bắt được nàng, ai ngờ lá gan nàng ta lớn đến mức dám trộm dưới chân thiên tử!"

      "Thôi, đừng nữa, đại ca của Tiểu Cữu Tử ta là sai dịch, vì tìm Ngọc Diện Hồ, mỗi ngày ra phủ bị mắng , còn bị liên quan, trách tội, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng có."

      "Hiểu hiểu, mới có mấy ngày thôi, ở Kinh Thành, có 5 tên quan lại từ tam phẩm trở lên liên tục bị trộm vật gia truyền, trong nhà có rất nhiều thị vệ bị thương nặng, người người cảm thấy bất an, quan phủ gấp rút điều tra mới là lạ."

      Cố Thường nghe mọi người ở mấy bàn kia đàm luận việc này, khò hiểu giọng lầu bầu: "Ngọc Diện Hồ là ai vậy?"

      Kết quả lại bị vị khách khác ngồi ở bàn bên cạnh nghe được, : "Vị tiểu huynh đệ ở nơi khác tới sao? Ngọc Diện Hồ là nương, mặc dù luôn luôn mang mạng che mặt, nhưng lộ ra trán cùng ánh mắt rất xinh đẹp, luôn lẩn như trạch làm cho người ta tìm thấy để bắt nàng lqd ta, giảo hoạt giống như con hồ ly, vì thế được gọi là Ngọc Diện Hồ, nàng ta có thủ đọan trộng đồ vô cùng cao tay, vô số tài chủ lớn cùng quan viên đều được nàng

      Chương 15: Lệnh truy nã

      Ta ghé thăm, hơn nữa nghe nàng ta con giết người đó.”

      “ Trời a, lại có nữ tử lợi hại như thế!” Hai mắt Cố Thường lóe sáng, quay sang .

      Thấy vậy, người nó bày ra vẻ mặt khinh bỉ với Cố Thường: “ Tiểu huynh đệ đừng mơ tưởng tới Ngọc Diện Hồ nữa, nữ nhân nay vô cùng hung hãn, giết người nhanh chóng như chặt thịt heo, còn ngươi, người như thế, bị người ta vỗ cái lập tức hỏng người.”

      Cố Thường vui, nàng cảm thấy tôn nghiêm “ namnhân” của bản thân bị khách sáo, giận tái mặt: “ Lời của các hạ là quá đáng., đầu của tại hạ có cũng là đầu nam nhân, há có thể bị nữ nhân tát cái hỏng? Chưa biết ai là người bị phế đâu!”

      “ Ôi, còn dám chém gió… ha ha.” Bốn người ngồi bàn bên đều cười ha ha, đơn giản là cảm thấy rất buồn cười, cũng có ý định châm chọc gì trong câu .

      “ Hừ.” Cố Thường thèm để ý đến bọn họ, thở phì phì ăn tiếp đồ ăn.

      Lục Đậu nhìn bộ dáng tức giận của tiểu thư nhà mình, cảm thấy chẳng biết gì nữa, cũng phải là nam nhân, bị người khinh bỉ tới mức đó, cũng quá nhập vai đấy chứ?

      Người bàn bên cạnh cũng tiếp tục tranh cãi với Cố Thường, bắt đầu tới chuyện khác, qua lại tới những chuyện mới mẻ xảy ra gần đây.

      “ Nghe chuyện này chưa? Quách đại nhân, Quách Thị Lang ra kinh, ở trong khách sạn mấy ngày đạ bị kẻ bắt cóc mê hoặc, tập kích quan lại là tội lớn,cao nhất là phải chặt đầu!”

      Nghe vậy, ngay lập tức Cố Thường cảm giác luồng gió lạnh xẹt qua cổ, hoảng hốt vội vàng sở cổ với chắc chắn, tiếng động lớn hơn, khiến cho bốn người ngồi bàn bên cạnh ghé mắt nhìn sang, nàng vội vàng ho khụ khụ giải thích: “ Tối hôm qua ăn gà, cẩn thận nuốt phải lông gà, cổ họng thoải mái, khụ khụ.”

      Nghe vậy, bốn người liếc mắt khinh nhìn Cố Thường, sau đó tiếp tục chuyện.

      “ Nghe kẻ bắt cóc là nữ nhân, nàng ta mê luyến Quách đại nhân muốn gả cho làm thiếp, bị cự tuyệt liên tục khiến nàng ta thẹn quá hóa giận quật ngã.”

      trách được người ta nữ nhân là kẻ gây họa, vì tình, khốn khổ tới mức chạy làm kẻ bắt cóc, như vậy sâu đậm tới mức nào?”

      Cánh gà lập tức bị Cố Thường phun ra, che miệng bắt đầu ho mạnh, ai dám tung tin vịt hay là Quách đại nhân tự tung tim? Nàng đẹp như vậy, sao có thể thích lão già diện mạo xấu xí như chứ?

      “ Phu nhân, người cẩn thận chút.” Đậu xanh sờ cổ họng, ôn nhu , thức ăn bàn đều dính nước miếng, sao nàng dám ăn nữa.

      Ở bàn bên cạnh, gã nam nhân nghiêng đầu thông cảm: “ Vị tiểu ca mắc lông gà ở cổ họng đừng ăn thịt gà nữa, lại là lại muốn phun canh gà ra đấy.”

      Cố Thường: “ …”

      bữa cơm ngon lành như vậy, ăn cũng dễ dàng, Cố Thường vội vàng trả tiền, lôi Lục Đậu rời

      Gần tới lúc chiều tối, nhìn thấy quan binh dán cáo thị tường, các nàng lập tức qua nhìn, nhìn thấy treo giải thường bắt người, bức họa là nữ tử mang mạng che, cáo thị viết: “ Nàng ta là Ngọc Diện Hồ, giết người phóng hỏa, chuyện ác nào làm, cung cấp manh mối được thưởng là hai trăm lad lượng, bắt song Ngọc Diện Hồ được thưởng ngàn lượng, nếu đánh chết Ngọc Diện Hồ được thưởng ngàn lượng.

      “ Tiểu…Phu quân, mặt người này nhìn rất quên thuộc.”Nhìn bức họa, Lục Đậu .

      “ Đâu chỉ là quen mắt, chúng ta gặp rồi đấy.” Cố Thường nhìn xung quanh, thấy bên cạnh có người nào vì thế giọng : “ Đây là tỷ tỳ áo đen, gặp nàng ấy lúc trong rừng còn gì.”

      “ Trời ạ, là nàng!” Lục Đậu kinh ngạc hô lên, thấy người ở gần đó nhìn sang, nàng vội vàng che miệng, chớp mắt hai lần giả ngu.

      Cố Thường vội càng kéo nha đầu ngốc chỗ khác, cả đường,tâm nặng nề, nàng nghĩ Ngọc Diện Hồ là tỷ tỷ áo đen, bị quan phủ hạ lệnh truy nã, chuyện này ảnh hưởng tới mức nào? cũng nên bị bắt chứ.

      biết làm thế nào, tuy rằng chỉ gặp mặt lần, nhưng Cố Thường muốn Ngọc Diện Hồ chịu bất cứ thương tổn nào, nàng hi vọng quan phủ bao giờ bắt được nàng ấy.

      Hai ngày trôi qua, vừa chậm rì rì đường, hai người vừa hỏi đường vừa , lúc này khoảng cách tới Lục gia của các nàng càng giảm, rất gần rồi.

      Giữa trưa ngày hôm đó, Cố Thường nghe phía trước có tiệm mì ăn rất ngon, lập tức muốn tới nếm thử, kết quả lại nhìn thấy nha sai ở dán cáo thị treo giải thưởng.

      qua liền thấy, dọa Cố Thường nhảy dựng lên, tranh này giống hệt lúc nàng và Lục Đậu giả dạng, đánh ngã Quách Thị Lang, chỉ thấy viết: Đây là hai nữ nhân có ý đổ mưu hại trọng thần của triều đình, tội ác tày trời, cung cấp manh mối thưởng hai mươi lượng, bắt sống hai nữ nhân thưởng năm mươi lượng, đánh chết hai người này thưởng trăm lượng.

      “ Ngọc Diện Hồ, có người mà giá hơn ngàn hai, thế nào … Hai người chúng ta, giá lại có mấy chục lượng?” Cố Thường tai to nghiêm mặt, vui vẻ.

      Nhìn cáo thị, Lục Đậu sợ tới mức nhũn cả chân, thấy tiểu thư nhà mình chú ý tới điều quan trong chẳng đúng chút nào, lôi kéo nàng nhanh chóng rời khỏi nơi này, vẻ mặt cầu xin, thầm: “ Làm sao bây giờ, ở đây đều dán cáo thị, thánh thượng xây xong hoàng ấn, tại sao có thể như vậy?”

      “ Sợ cái gì? Người bức họa có liên quan tới chúng ta sao?Có liên quan ?Cố Thường trợn mắt thèm để ý.

      Cũng là, chẳng giống tý nào, các nàng ai có thể nhận ra được các nàng chứ? Nghĩ như vậy, timLục Đậu lập tức đập yên ổn, nhưng lại lo lắng bị Lục Tử Triệt nhận ra, muốn mở miệng chuyện lại sợ bị tiểu thư mắng nàng ngu, vì thế lựa chọn ngậm miệng lại.

      Hai ngày nay, việc làm ăn của Lục Tử Triệt luôn luôn bận rộn, hôm nay rốt cuộc được rảnh rỗi nữa, vì thế quyết định tới tửu lâu – sản nghiệp của , dùng cơm, ở giữa đường thấy có người dán cáo thị liền tùy ý nhìn lướt qua, lúc ở sau lưng nhìn thấy người bức họa lập tức dừng lại, chuyển hướng, nhanh tới chỗ bức họa.

      Thấy vậy, Uông Tiểu Phi cũng tới, khi thấy nữ tử bức họa, cũng mở to mắt kinh ngạc, lắp bắp: “ Nàngta là Ngộc Diện Hồ?”

      Lông mày Lục Tử Triệt cau lại, con ngươi đen bỉnh tĩnh nhìn nữ tử bức họa, lát sau mới : “ Kỳ là, tại sao nhìn giống Ngọc Diện Hồ chúng ta gặp nhỉ?”

      “ Là người vẽ có vấn đề?” Uông Tiểu Phu cho là như vậy, Ngọc Diện Hồ rất lợi hại, theo thiếu gia bôn ba từ Bắc tới Nam làm ăn buôn bán, nhìn thấy quan phủ treo giải thưởng nếu bắt được nàng ta chỉ lần, bức họa ràng giống.

      “ Nếu khuôn mặt của Ngọc Diện Hồ dài như vậy, như vậy…” Lục Tử Triệt nửa dừng lại, nhếch môi đăm chiêu suy nghĩ.
      Last edited by a moderator: 14/5/15
      Yoororo thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 16: Phủ Lục tướng quân


      Editor: Vivi


      Trời phụ lòng người, cuối cùng Cố Thường cũng tìm được Lục phủ.

      Tìm được hang ổ của kẻ thù, giống như câu người ta , hoà thượng chạy được chứ miếu chạy được, nàng vội vàng ra tay ngay, quyết định nghỉ chân ở khách sạn gần đây, muốn nghĩ tốt, bước đầu tiên nên hành động như thế nào.

      "Tiền thuê phòng ở đây đắt quá." Sau khi trả tiền thuê phòng, Lục Đậu đau lòng theo Cố Thường tới gian phòng các nàng thuê
      .

      "Đắt sao? Có phải chúng ta có bạc đâu." Lúc ra cửa, Cố Thường mang theo bạc, lão quản gia lại cho nàng ngân phiếu hai trăm lượng, cho các nàng thao hồ mua vải vóc.

      "Chuyện này cũng tốt đâu, nhỡ có việc cần dùng gấp sao? Về sau, chúng ta có thể đừng ở phòng thượng hạng , ở phòng trung bình là tốt rồi."

      "Dong dài, ngươi mà còn dong dài nữa, cẩn thận ai lấy đâu!" Cố Thường
      quay đầu, trừng mắt nhìn Lục Đậu.

      Còn nàng ta lấy được chồng, câu nàng ta muốn nghe nhất là nàng ta béo, câu thứ hai là nàng ta lấy được chồng, đứng sau lưng Cố Thường, ánh mắt bất mãn của Lục Đậu lqd nhìn chằm chằm lưng tiểu thư, nếu nàng ta gả được ra ngoài cũng là do chủ tử của nàng ta đáng tin, nam nhân đều bị tiểu thư dọa cho chạy mất dép, hiển nhiên là chẳng có ai dám cưới nàng ta rồi.

      "Đừng nghĩ có hay cũng được, lát nữa ra ngoài ăn cơm, tiện thể nghe chút chuyện chém gió gần đây." Gần đây, chuyện được chém gió nhiều nhất là Ngọc Diện Hồ, ở đây có toà núi lớn như vậy, lqd nàng và Lục Đậu chỉ là con tôm đáng để mắt, ai cũng muốn lấy hơn ngàn lượng bạc, ai thèm quan tâm loại mặt hàng đáng giá có mấy chục lượng như các nàng chứ.

      "À." Lần này, Lục Đậu rất nghe lời, nàng ta cũng rất quan tâm tới chuyện lớn của triều đình, ai biết hai người các nàng là tội phạm bị truy nã chứ.

      Tới giờ cơm, Cố Thường ăn cơm, chọn nơi trung tâm để ngồi, ngồi như vậy, nàng có thể dễ dàng nghe được mọi thanh của người ngồi trong nhà ăn.

      Ăn nửa bữa cơm cũng nghe được mấy chuyện đứng đắn, Cố Thường vui, đột nhiên, nghe thấy có người đến chuyện nàng quan tâm, vội vểnh lỗ tai lên nghe.

      "Có chuyện lớn rồi! Tối qua, phủ Lục đại tưởng quân có kẻ trộm xâm nhập."

      "Hả? Phủ Lục đại tướng quân, ngươi sai chứ! Đại tướng quân giết vô số quân địch, Ngọc Diện Hồ cũng có bản lĩnh vào nhà trộm sao? !"

      "Ta sai đâu, chuyện này vô cùng chính xác, Ngọc Diện Hồ hạ cố tới Lục phủ, nhưng nghe chạy thoát, bị
      bắt rồi."

      "Bị bắt rồi hả ? Trời ạ, nàng ta trộm bao nhiêu nhà chưa bao giờ bị bắt, lần này sao lại tóm được nàng ta?"

      Nhiều người ăn cơm, người chuyện những người khác đều
      mồm năm miệng mười nhao nhao đứng lên hỏi.

      "Huynh đệ, ngươi hay là giả?"

      "Đương nhiên là , ta là Tiểu Cữu Tử, làm thị vệ trong phủ Lục phủ tướng quân
      , tối hôm qua ta là trong những người vây bắt Ngọc Diện Hồ mà."

      "Ngọc Diện Hồ bị bắt, vậy sao tin tức này chưa được truyền ra ngoài?" Có người tin hỏi.

      " truyền ra ngoài là do có điều bí , chuyện này Tiểu Cữu Tử ta cũng biết đâu."

      Cố Thường ăn nổi nữa, tỷ tỷ áo đen của nàng bị kẻ thù lớn nhất của nàng bắt được, làm sao có thể xui xẻo như vậy chứ, rơi vào tay ai rơi lại rơi vào đám lqd người xấu xa nhà họ Lục, phi phi, đúng, phải là rơi vào tay bất cứ kẻ nào mới đúng chứ!

      Lục Đậu thấy cảm xúc của tiểu thư nhà mình lên xuống thất thường, biết tiểu thư có tâm trạng ăn cơm nữa, khuyên nhủ: "Phu quân nên suy nghĩ lung tung, ăn cơm quan trọng hơn."

      Lúc nào rồi mà còn có tâm trạng để ăn, lúc này, lòng Cố Thường rất loạn, nàng muốn đến Lục phủ để quan sát, nhưng trong đầu vẫn còn xót lại chút lý trí, chờ Lục Đậu ăn cơm xong mới quyết định ra cửa nhìn đường.

      "Ngươi ở trong khách sạn đợi ta, ta tự quan sát, đừng lo cho ta, tiểu thư nhà ngươi có dược ở trong tay, ngay cả ông hổ ta còn có thể quật ngã nó, huống chi chỉ là người bình thường thôi." Cố lqd Thường cảm thấy tự mình dò đường tới phủ Lục tướng quân chưa chắc dễ dàng, nhưng nếu cho Lục Đậu, cái người tay chân vụng về, nhát gan như chuột cùng lại càng phiền phức.

      Lục Đậu biết mình theo, chắc chắn trở thành gánh nặng cho tiểu thư,
      phản đối, muốn lại thôi: "Tại sao tiểu thư lại quan tâm tới nữ tử áo đen chứ? thân cũng chẳng quen, nếu thân phận của tiểu thư bị vạch trần vì người như nàng ta tiểu thư báo thù kiểu gì?"

      Cố Thường có tâm trạng giải thích cho Lục Đậu hiểu, nàng kiên nhẫn
      : "Ta cũng biết sao lại như thế, chỉ muốn cứu nàng ấy ra ngay."

      xong vội vàng , nàng muốn đến phủ nhà họ Lục, khoảng cách cũng quá gần, bởi vậy nàng cưỡi ngựa.

      Ai ngờ, đúng lúc này lại gặp phải Quách Tiểu Trà, Cố Thường nhận ra , nhưng lại nhận ra khuôn mặt nàng mới hoá trang.

      Quách Tiểu Trà vẫn mặc quần áo màu tím nhạt, cầm quạt giấy phe phẩy, sau khi nhìn thấy Cố Thường cưỡi con ngựa toàn thân đen bóng đôi mắt lập tức lqd trợn tròn như sắp rơi ra ngoài, vui sướng, vội vàng chạy tới hỏi: "Con ngựa này bán thế nào? Ta muốn mua con ngựa này!"

      "Mua cái đầu to nhà ngươi, cút sang bên cho gia!" Cố Thường giận dữ mắng mỏ, ngoài việc thay đổi khuôn mặt, loại dược để thay đổi giọng nàng cũng làm được, lúc chuyện, giọng của nàng khác hẳn giọng khi nhìn thấy Quách Tiểu Trà lần đầu tiên.

      “Ngươi bảo ai cút sang bên hả? Biết bản thiếu gia là ai ?” Tay Quách Tiểu Trà chống vào thắt lưng, giận dữ, đứng bất động chắn trước ngựa.

      “Tất nhiên biết ngươi là ai rồi, chẳng phải con trai của Quách Thị Lang thôi sao, kiêu ngạo như vậy, người biết còn tưởng rằng ngươi là con trai của Hoàng đế!” Cố Thường tỏ vẻ khinh thường.

      “Ngươi!” Vẻ mặt Quách Tiểu Trà hết xanh lại hồng, Kinh Thành thiếu con cái nhà quan lại, trong kinh thành, cha thuộc loại đáng để mắt tới, bởi vậy, trong giới con nhà quý tộc, cũng thuộc dạng cao quý.

      Cố Thường có kiên nhẫn chuyện dông dài với , nắm chặt dây cương vượt qua “con chó chắn đường”, ai dè coi thường say mê của đối với ngựa tốt của nàng, bất kể nàng muốn hướng nào, đều bị Quách Tiểu Trà đứng trước ngựa ngăn cản.

      “Kể cả phải là hoàng tử, bản thiếu gia cũng mạnh hơn tên tiểu tử thối nhà ngươi, biết tiến biết lùi mau nhường ngựa lại cho ta, ra tay cướp ngựa là nể mặt ngươi lắm rồi!” Nghĩ tới việc lần trước vừa ý con ngựa trắng lại có được, lần này, nhìn thấy con ngựa đen, Quách Tiểu Trà muốn mua bằng được, nếu mặt mũi của để ở đâu.

      “Con nhà quan lại rất giỏi sao? Có thể cướp trắng trợn ngựa của dân thường hay sao? Ta đếm từ đến ba. Ngươi cút ngay cho ta, … hai…”

      “Ngươi đếm tới ba trăm bản thiếu gia cũng cút!” Quách Tiểu Trà tiếp tục dây dưa với Cố Thường, mắt trừng to như chuông đồng, cái gì cũng chịu nhường đường, tay giơ ra để cướp cương ngựa.

      Cố Thường bị chọc tức, tay áo vung lên, tức giận : “Thằng ngốc, rược mời uống lại thích uống rượu phạt, ta cho ngươi lễ vật lớn.”

      “Bùm”, Quách Tiểu Trà ngã xuống đất, đơ người nằm thẳng.

      “Á, nhị gia, ngươi làm sao vậy?”

      Nhân lúc hỗn loạn, Cố Thường thúc ngựa, nhanh chóng rời .

      Tất cả mọi người đều tò mò, tới vây xung quanh Quách Tiểu Trà xem bị thế nào, có ai đuổi theo ngăn nàng lại, vì thế nàng dễ dàng thoát khỏi phiền toán, thẳng tới Lục phủ.

      Phủ Lục tướng quân tọa lạc con đường vô cùng phồn hoa, sầm uất, con đường này cũng có mấy gia đình của trọng thần triều đình sinh sống.

      Diện tích của Lục phủ rất lớn, cửa chính có hoàng phi viết phủ Lục phủ tướng quân vơ cùng khí thế, có thị vệ chuyên môn giữ cửa.

      Đứng cách phủ nhà họ Lục xa, Cố Thường do dự nên tìm lý do để vào cửa chính hay trèo tường lúc đem khuya thấy từ xa, Lục Tử Triệt cưỡi Thiểm Điện phu nhanh như gió.

      “Ở nơi nào cũng thấy là sao? Xúi quẩy!” Cố Thường mất hứng lẩm bẩm, nàng muốn lên tiếng, mặc dù nàng thay đổi dung mạo sợ bị người khác nhận ra.

      Lục Tử Triệt hãm cương, dừng lại trước cửa Lục phủ dùng tư thế vô cùng bắt mắt nhún người nhảy xuống từ lưng ngựa, khuôn mặt tuấn tú nghiêm túc, vừa nhìn biết có chuyện quan trọng.

      Cố Thường nghĩ: Lục Tử Triệt vào Lục phũ, còn dám có quan hệ gì với Lục tướng quân, cóp quan hệ tới nhà họ làm gì? Mua thịt heo sao?

      Lục Tử Triệt chưa kịp đưa cương ngựa cho thị vệ đứng trước cửa, bổng nhiên, Thiểm Điện hí lên, sau đó vui sướng chạy về phía Cố Thường.

      Lúc này, Tiểu Bạch bị nhuộm thành màu đen, bởi vì bị cưỡng ép nhuộm màu lên tâm trạng nó cũng chẳng tốt đẹp gì, thấy Thiểm Điện chạy về phía nó, nó vẫn hờ hững, chẳng thèm quan tâm.

      Thiểm Điện hưng phấn xung quanh Tiểu Bạch, cái con ngựa mặt dài này lại còn thích chạm vào cổ và đầu Tiểu Bạch.

      Xong rồi, lần này lòi đuôi rồi, Cố Thường thấy ổn, lén lút nhìn Lục Tử Triệt, phải nàng sợ , nàng có chuyện quan trọng phải làm, thể rút dây động rừng được.

      Lục Tử Triệt thấy Thiểm Điện chạy mất, nhìn thấy nó cọ trái cọ phải với con ngựa đen, ngựa của chỉ thân thiết với con ngựa của…

      “Họ Chu, ngươi đứng lại đó cho ta!” Nhìn thấy Thường lưng ngựa, Lục Tử Triệt hét to, bóng dáng mạnh mẽ, nhanh chóng đuổi theo Cố Thường.

      Thấy thế Cố Thường lập tức điều khiển ngựa chạy trốn, ai dè lại bị con ngựa Thiểm Điện háo sắc quấn quýt làm cho nàng muốn chạy cũng chạy được, cổ áo bị túm lấy, sau đó, người bị nhấc khỏi lưng ngựa.

      “Ai ôi, muốn đại gia chết vì ngã hả.” Mông Cố Thường dũng hôn đất, ngã chổng vó, tức nổ đom đóm nhìn con ngựa nàng cưỡi – Tiểu Bạch, chửi mắng Lục Tử Triệt, cái tên xanh mặt, trợn mắt lườm nàng, “Ở đâu lại có đồ biết xấu hổ, điên cuồng như thế, có gan dám ngựa của bản thiếu gia, lại còn đánh ngã đại gia!”

      “Ngươi dịch dung tiếp , hóa thành tro bản thiếu gia cũng nhận ra ngươi!” Lục Tử Triệt nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Cố Thường mặc quần áo nam nhân, bình thường tới mức thể bình thường hơn, hận thể lột sạch quần áo nàng, đấm đá bằng hai chân cho hả giận.

      “Hừ, nếu Thiểm Điện có tình cảm thắm thiết với Tiểu Bạch của ta, ngươi có thể phát ra ta sao?” Cố Thường cảm thấy tiếp tục giấu diếm cũng chẳng có tác dụng gì, vì thế thừa nhận, tự đứng lên lên phía trước, tức giận hét lên “Ngươi xuống cho ta, ngươi dựa vào cái gì mà dám cưỡi ngựa của ta?”

      Lục Tử Triệt nhảy từ ngựa xuống, đôi mắt lạnh lùng nhìn Cố Thường: “Ngươi lén lút ở trước cửa Lục phủ, có mục đích gì?”

      “Bản nương thích lén lút ở đâu lén lút ở đó, ngươi quản được sao? Đây cũng chẳng phải nhà của ngươi.” Cố Thường dắt Tiểu Bạch, đẩy Thiểm Điện ngừng lao tới, sao nàng xui xẻo đến thế chứ, lần thay đổi dung mạo gặp phải lần, suốt ngày thay đổi khuôn mặt rất mệt đó, có biết !

      Nhớ tới lời Cố Thường tung ra, khóe môi Lục Tử Triệt nhếch lên nụ cười châm chọc: “Chẳng lẽ đến Lục phủ để đòi bạc của Lục Tam thiếu gia sao?”

      “Biết là tốt rồi, con rùa Lục Tam nợ bạc của ta chịu trả, ta tới hang ổ của sao có thể trả chứ!” căm phẫn trong lòng Cố Thường dâng cao, nắm chặt tay, may là nhắc, nàng quên béng việc này, lát nữa, nàng phải lấy lý do Lục Tam nợ bạc nàng để nghênh ngang vào Lục phủ.

      Nghe thấy hai từ “con rùa”, lông mày Lục Tử Triệt nặng nề dựng đứng, sắc mặt lập tức xanh mét, ra lệnh cho thị vệ nhìn chăm chú luôn: “Đến phủ của Quách Thị Lang chuyển lời, rằng nữ nhân tập kích , kẻ bắt cóc ở phủ Lục tướng quân.”

      Vâng ạ. Thị vệ cực kỳ nghe lời ngay lập tức.

      Cố Thường phát ra bình thường khi Hà thị vệ ở phủ tướng quân lại nghe lời Lục Tử Triệt, bởi vì chú ý của nàng đều bị thu hút bởi lời của Lục Tử Triệt, nàng khó thở kêu to: “Họ Lục! Nếu Quách Thị Lang phái người tới bắt ta, ta lập tức ngươi là nam nhân có tình cảm sâu nặng với ta, ta tới mức chết sống lại, người ta cưới vợ, muốn chịu đựng ức hiếp của ngươi, vì thế bỏ trốn cùng với thê tử, ngờ ngươi vì sinh hận, từ thủ đoạn, vu oan để quan phủ tới bắt ta trả thù! Ngươi xem xem có ai tin hay , dến lúc ấy dù chỉ có người tin, ngươi muốn nuốt chẳng được, muốn ném cũng xong đâu.”
      Last edited by a moderator: 22/5/15
      Yoororo thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 17: nguy hiểm

      Editor: Vivi


      Lục Tử Triệt phát nữ nhân họ Chu xứng đáng với toàn bộ những từ ngữ xấu xa mà biết như "người đàn bà đanh đá", "vô lại", "đáng ghét" "hạ lưu" ..v...v, sống hai mươi năm, chưa từng gặp ai lqd như nàng ta, đáng ghét tới mức khiến người ta muốn nắm chặt hai tay, sau đó ném nàng xuống sông cho cá ăn!



      "Ngươi là nữ nhân còn muốn cưới vợ? chuyện quỷ quái gì đấy!" Lục Tử Triệt nở nụ cười, ánh mắt khinh thường nhìn Cố Thường.



      Nghe vậy, sống lưng Cố Thường ưỡn thẳng tắp, ngẩng đầu lên: "Ai ta là nữ nhân? Bây giờ ta là nam nhân!"



      "Là nam hay nữ, ngươi có thể quyết định sao? Lột quần áo ra, người ta nhìn còn biết ngươi là nam hay nữ sao?" Lục Tử Triệt muốn bổ đầu nữ nhân ngu xuẩn này ra, xem trong đầu nàng ta chứa cái gì bên, vô sỉ thôi , còn ngốc tới mức đó.



      Đúng vậy, nếu Lục Tử Triệt chắc chắn nàng là nữ nhân, nhất định có người nghiệm thân nàng, Cố Thường nhếch môi, khuôn mặt bình tĩnh, lườm mắt nhìn Lục Tử Triệt: "Ngươi là đồ nam nhân biết xấu, cởi quần áo ta làm gì? Đồ lưu manh!"



      Lục Tử Triệt: "..."



      "Bề ngoài ra vẻ trang nghiêm, lịch , ra bên trong vô cùng đen tối, là kẻ bại hoại, bên trong và bên ngoài giống nhau!" Cố Thường rất to, khuôn mặt bình thường tới mức ném vào trong đám người cũng tìm thấy, nhìn với vẻ mặt khinh thường, càng nhìn càng thấy buồn cười.



      "Ai cởi quần áo của người ta vậy? Ở đâu? Ở đâu?" đường, có người tai thính, kích động chạy tới hỏi.



      "Đầu óc nàng ta bị hỏng rồi, mê sảng đấy, nhìn cái mặt xấu xí của nàng ta , ngươi có thích cởi quần áo nàng ta ?" Lục Tử Triệt lạnh nhạt liếc người hóng hớt, hỏi .



      Người qua đường quan sát Lục Tử Triệt cùng Cố Thường, phát quần áo hai người vẫn sạch , chỉnh tề, thấy ai có dấu hiệu bị cởi quần áo cả, tuy lqd thể tên "tiểu tử" này xấu, nhưng quả cũng cũng chẳng dễ nhìn, là chẳng kiếm nổi ai có thể cởi quần áo (vivi:quá xấu, cho cũng thèm cởi), vì thế, mọi người mang theo tiếc nuối, cẩn thận rời .



      rảnh rỗi nhìn những người hóng hớt, Cố Thường bắt đầu cãi lại: "Ngươi đầu óc ai bị hỏng hả? ai xấu hả? Nếu ngươi muốn cởi quần áo của ta, ta chửi ngươi sao? Ngươi làm sai còn biết xấu hổ mắng chửi người khác, người có phải là đại trượng phu ?"



      Lục Tử Triệt muốn cãi nhau với nữ nhân ngay trước mặt mọi người, lại còn đứng trước cửa nhà mình cãi nhau chỉ vì lý do chả đâu vào đâu, chỉ hạ thấp thân phận của , còn phải đề lqd phòng nữ nhân này chạy mất trước khi người nhà họ Quách đến, vì thế, ra lệnh cho vài tên thị vệ trong tình trạng mũi nhìn mắt, mắt nhìn tâm nhưng lỗ tai dựng thẳng để hóng hớt: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Bắt nữ nhân này, trói lại cho ta."



      Nếu Cố Thường ngồi yên ở đó chờ người ta đến trói mới gọi là lạ, thấy vài người lao đến, Cố Thường thèm để ý, hai tay ôm ngực, nhíu mày nhìn Lục Tử Triệt, vô cùng khinh thường: "Nếu ngươi muốn nhìn thấy đống người nằm ngửa ở trước cửa, bị đám người vây lại xem cứ tự nhiên."



      Lục Tử Triệt được nhắc nhở, mới nhớ ra nữ nhân này cũng có chút bản lĩnh, vì thế với vài tên thị vệ: "Nín thở!"



      Mấy tên thị vệ đều là loại vô danh tiểu tốt, mặc dù lập tức nín thở nhưng vẫn thể may mắn thoát được, từng người từng người nối tiếp nhau ngã xuống, nằm in nhúc nhích.



      "Hừ, ngươi cho rằng ngửi sao hả? Trời sinh bản công tử thuộc hạng kỳ tài, làm ra loại dược có khả năng thẩm thấu qua lỗ chân lông, nếu có bản lĩnh vững vàng, ngươi nghĩ ta ngu ngốc tới mức dám ngang ngược dưới chân thiên tử hay sao? Dám chạy tới phủ đại tướng quân tìm con rùa Lục Tam để đòi nợ? Cắt." Cố Thường đắc ý, vênh mặt lên, dùng mũi để nhìn Lục Tử Triệt, lqd chỉ thiếu mỗi cái đuôi dài ngoe nguẩy sau lưng nữa thôi.



      Trước cửa phủ, mấy tên thị vệ bị đánh ngã, ngay lập tức, Lục phủ phái ra vài thị vệ mặc quần áo giống nhau, xông ra, nhanh chóng bao vây xung quanh.



      Tên đứng đầu nhóm thị vệ nhìn Lục Tử Triệt: "Tam..." Thấy ánh mắt cảnh cáo của đối phương, vội vàng sửa lại, "Lục gia, xảy ra chuyện gì? Tại sao huynh đệ của chúng ta bị người ta bày mưu hãi hại vậy?"


      Chưa vào được cửa nhà họ Lục bị người ta bao vây, khuôn mặt Cố Thường trầm xuống, hét to: "Tên Lục Tam nhà các ngươi ở đâu? nợ bạc của bản công tử chịu trả, hôm nay bản công tử tới cửa nhà đòi nợ, chẳng biết tên này bị trúng gió kiểu gì, chắn đường của bản công tử, bản nương là kẻ bắt cóc, muốn báo quan bắt ta lại thôi , lại lqd còn dám ra lệnh cho thị vệ của Lục phủ thị vệ lao đến bắt ta, chuyện nào có thể cho qua chứ chuyện này thể cho qua được, hôm nay ta phải tìm Lục đại tướng quân, lý với ông ấy, hỏi ông ấy xem đây là cách tiếp đãi khách quý nhà họ Lục hả? Cho người lạ đứng trước cửa nhà ông ấy khoa tay múa chân, nhà họ Lục đàu kiểu gì hả?”

      “Tam thiếu gia nhà chúng ta nợ bạc của ngươi?” Vẻ mặt của mấy tên thị vệ đều vô cùng kỳ lạ, ít người lén lút nhìn sắc mặt Lục Tử Triệt.

      “Nợ, nợ bạc, nợ....” Ôi chao, hỏng rồi, nàng quên béng mất nàng cho nợ bao nhiêu bạc rồi, Cố Thường ngừng lát, sợ bị mọi người nhìn ra sơ hở, vội vàng thêm, “ nợ ta lâu lắm rồi, tiền gốc cộng thêm tiền lãi, bây giờ tổng cộng nợ ta hai ngàn năm trăm lượng!”

      trán Lục Tử Triệt, gân xanh nổi lên như muốn vỡ tung, cắn răng tức giận : “Sao ngươi ăn cướp ! Mười ngày trước là ngàn lượng, bây giờ bay lên hai ngàn năm trăm lượng, người cho vay nặng lãi cũng ác như ngươi!”

      “1000 lượng?” Mắt Cố Thường nháy mấy cái, tinh thần lập tức tỉnh táo, giận tái mặt, hừ lạnh, “Tiền lãi ta tính từ lúc mượn đến bây giờ, ai với ngươi tiền lãi này là tiền lãi mười ngày? Thực ra tính cả tiền lãi chỉ có hai ngàn lượng thôi, nhưng ở ngay trước cửa Lục phủ, các ngươi những dùng vũ lực mà còn dùng ngôn ngữ để đe dọa ta, đáng giận hơn là báo quan bắt ta, năm trăm lượng bạc là phí đền bù tổn thương về mặt tinh thần!”

      “Nêu ta là ngươi, lúc này ta tìm cách chạy trốn để bị Quách đại nhân bắt được, chứ chưa thấy ai vênh váo như ngươi, tìm mọi cách để lừa tiền.”

      Lục Tử Triệt lắc đầu, ngu xuẩn chính là ngu xuẩn, ngoại trừ biết nhanh tay đánh ngã người khác cách lưu loát, chịu khó dịch dung tý, còn lại chẳng thấy nữ nhân này có ưu điểm gì.

      Chạy trốn? Đúng rồi, nàng phải chạy trốn! Cố Thường vỗ vỗ đầu, quá ngu mà, bị bọn người nhà họ Lục chọc cho tức giận đến mức hồ đồ, quên cả việc phải chạy trốn.

      (vivi: ôi, lạy má)

      Dân đấu được với quan, mau chạy thôi.

      Lục Tử Triệt thấy đôi mắt của Cố Thường đảo quanh, có ý đồ dắt ngựa bỏ trốn, trước bước, giật lấy cương ngựa, cười lạnh: “Muốn chạy? dễ như vậy đâu!”

      Cố Thường thấy Lục Tử Triệt muốn chặn đường nàng, mắt trợn ngược lên uy hiếp: “Ngươi lại muốn bị bản công tử quật ngã nữa đúng ? Đến lúc đó, trước cửa Lục phủ, có mấy chục người nằm ở đấy, chắc hẳn lúc ấy, ở Kinh thành, nhà họ Lục vô cùng nổi tiếng đấy? Biết điều cút ra xa bản thiếu gia chút, bản nương suy nghĩ lại mà tha cho các ngươi lần, mọi người lúc họp lại khỏe mà lúc tản ra vẫn tốt!”

      Tất cả mọi người, trong đó có Lục Tử Triệt, cảm giác mặt sắp bị rạn nứt vỡ toang rồi, vài câu đổi cách xưng hô tới ba lần, nữ nhân này có tật giật mình đầu óc nàng ta chắc chắn có bệnh, có người bình thường nào như vậy chứ?

      “Buông tay!” Cố Thường nhảy lên lưng ngựa, trừng mắt nhìn Lục Tử Triệt cảnh cáo.

      “Ngươi xấu Tam thiếu gia nhà họ Lục nợ ngươi bạc còn đánh ngã nhiều thị vệ của Lục phủ, có thể cho ngươi dễ dàng như vậy sao.” Lục Tử Triệt kiên quyết cầm cương ngựa buông, hề sợ hãi, nhìn Cố Thường chằm chằm.

      Đứng ở bên cạnh, ngoài cách trơ mắt ếch ra để nhìn đám thị vệ cũng chẳng biết làm gì cho tốt, đành tiến lên bắt người giống nữ nhân, lại nhìn những huynh đệ bị trúng kế nằm mặt đất, sau đó, đến khiêng những huynh đệ nằm mặt đất , vừa quang đãng lại bị chặn đường lúc đánh nhau.

      Vô cùng rối rắm, sắc mặt của đám thị vệ như bị táo bón, nghểnh cổ nhìn Cố Thường và Lục Tử Triệt oanh tạc nhau.

      phải Cố Thường muốn hất ngã tên họ Lục, nhưng lúc , nàng vội vội vàng vàng, cẩn thận quên mất, hầu hết các loại dược tốt nhất nàng mới làm ra cất ở khách sạn rồi, nàng đem rất ít, vừa nãy dùng hết để đánh ngã đám thị vệ rồi, chỉ còn lại độc dược để bảo vệ tính mạng nàng thôi, ban ngày ban mặt, nàng dám hại người, vì thế đành phải lằng nhằng với Lục Tử Triệt mãi xong.

      Lúc hai người mắt to trừng mắt , tên thị vệ báo quan trở lại, mang theo năm tên quan binh mặc quan phục, đầu đầy mồ hôi, chỉ vào Cố Thường hét to: “Tên tiểu tử có khuôn mặt xấu xí chính là kẻ bắt cóc, đánh ngã Quách đại nhân.”

      Nghe vậy, năm người lập tức rút kiếm ra, chạy đến chỗ Cố Thường, khuôn mặt đằng đằng sát khí vô cùng dọa người, trách được, lúc này, ánh mắt của bọn họ đỏ bừng giống như nhìn thấy kẻ thù giết cha, bởi vì, mấy ngày gần đây bọn họ bị Quách đại nhân đày đọa vô cùng thảm hại, bây giờ gặp được tên đầu sỏ gây ra đau khổ cho bọn họ, hiển nhiên là kiểu gì cũng phải bắt nàng lại.

      “Trời ạ!” Cố Thường thấy thế biết lấy đâu ra sức mạnh giật lại cương ngựa từ tay Lục Tử Triệt, đá Thiểm Điện đứng ở bên cạnh, ngừng uốn éo xoay ngựa chạy trốn.

      Những việc này diễn ra trong thời gian chớp nhoáng, lúc tinh thần của Lục Tử Triệt tỉnh táo lại Cố Thường cưỡi ngựa bỏ chạy, làm sao có thể bỏ qua cho nàng chứ, hít sâu hơi, tung người, nhảy lên cao, vươn tay vồ về phía Cố Thường.

      Cố Thường cảm thấy ở phía sau có thứ gì bình thường, vừa quay đầu lại thấy Lục Tử Triệt bay tới, vồ về phía nàng, giật mình, thằng nhãi này lại biết khinh công, nàng sợ tới mức giơ tay áo lên, hét to: “ chết !”

      Lục Tử Triệt bỗng nhiên nhớ ra lời nàng , mê dược có thể hất ngã người khác bằng cách thấm qua da, thông qua làn da, vội vàng dùng tay áo rộng dài cha đầu lại, sau đó, đạp vào mông Tiểu Bạch lấy lực, dùng khinh công bay về.

      (vivi: vừa rdit vừa buồn cười; chị làm quái gì còn mê dược nữa, hết từ vừa nãy rồi)

      Động tác của vô cùng lưu loát, sinh động như mây bay nước chảy, dáng vẻ cực kỳ đẹp, hơn nữa, trời sinh Lục Tử Triệt có khuôn mặt tuấn tú, trong nháy mắt, hình tượng của càng thêm cáo lớn, mạnh mẽ, ít người đứng ở đường nhìn thấy cảnh này, tất cả nữ nhân, từ già đến trẻ, từ lớn đến bé, ánh mắt đều phát sáng, suýt nữa đứng vững.

      Năm tên quan sai biết khinh công, lập tức chạy theo truy bắt, nhưng tốc độ của bọn sao có thể so với Tiểu Bạch, vì thế chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng chạy.

      Cũng may Lục Tử Triệt xoay người quay lại mà thời gian được kéo dài ra, tốc độ của Tiểu Bạch lại quá nhanh, lúc đó mới đuổi theo truy bắt kịp rồi.

      “Nguy hiểm nguy hiểm .” Cố Thường vuốt ngực, sợ hãi, vừa nãy là cái khó ló cái khôn, ra chiêu giả, làm gì còn mê dược nữa, nếu Lục Tử Triệt vẫn cố tình lao tới nàng xong đời rồi.

      nghĩ tới tên kia lại biết khinh công, chẳng trách cái tên làm thương nhân như lại được nhiều người coi trọng như vậy, ra cũng là người có tài đấy chứ, cha nàng cũng là thương nhân, nhưng cũng chỉ có bản lĩnh đánh giặc, cái môn có độ khó cao như khinh công cũng chỉ có mẹ nàng mới biết, cha nàng đần, học kiểu gì cũng học được.

      đường, tuy có nhiều người, nhưng Tiểu Bạch lại phải là loại ngựa bình thường, cực kỳ xinh đẹp, cho dù tốc độ của nó nhanh tới đâu cũng có thể tránh người lúc nguy hiểm, những lúc thể được đường, nó còn có thể phóng lên nhảy qua đầu mọi người để , ngựa tốt ngàn vàng khó mua, nếu tại sao hết lần này đến lần khác, lần nào Quách Tiểu Trà cũng muốn mua ngựa của Cố Thường?

      Cố Thường cưỡi ngựa trốn, trốn đến mức quên luôn cả đường về khách điếm, vì thế chỉ có cho ngựa chạy lung tung, chạy lung tung cũng có ưu thế của việc chạy lung tung, chạy chạy lại, mọi người đường cũng chỉ biết nàng có con ngựa chạy rất nhanh, nhưng lại biết tại sao nàng cứ chạy lòng vòng như vậy, nhưng lại thấy nàng thích hợp cùng nhau ngăn lại quan sai ở ven đường.

      Mò mẫm tìm đường lâu, cuối cùng cũng tìm thấy khách điếm, Cố Thường mệt rã rời, dắt ngựa về chuồng, lập tức chạy về phòng,

      Ngày hôm đó mệt gần chết, lại còn phải hóa trang, nàng và Lục Đậu hóa trang kiểu gì , nhưng với Tiểu Bạch, nàng biết nên nhuộm nó thành màu gì nữa rồi....

      Lại đến Lục Tử Triệt, mặc dù vô cùng tức giận khi để Cố Thường chạy thoát nhưng nghĩ Quách Thị Lang thay “chiêu đãi” nữ nhân mà chán ghét, vì thế cũng để ý nữa, sai vài tên biết phải làm gì, khiêng những người nằm mặt đất vào Lục phủ.

      Trong phủ, những nam nhân trụ cột đều ở nhà, phụ thân, Đại ca, nhị ca đều làm quan trong triều, lúc nãy, Hoàng đế có việc gấp, ra lệnh cho ba cha con vào cung, trong phủ chỉ còn lại có mấy phụ nhân, nữ nhân ra khỏi cửa, vì thế, khi có người ầm ĩ trước cửa phủ lâu như vậy, cũng bởi có hạ nhân thông báo, các nàng cũng koong thể giải quyết việc lớn, vì thế có ai ra giải quyết.

      Lục Tử Triệt vào phủ, hỏi quản gia đến đón : “Nghe Ngọc Diện Hồ đến đây ăn trộm, tình hình có nghiêm trọng ?”

      Quản gia muốn lại thôi, nhìn sắc mặt Tam thiếu gia tốt lắm, mấp máy môi, : “Ngọc Diện Hồ bị bắt, bị nhốt ở phòng chứa củi, nhưng mà....”

      “Nhưng cái gì?”

      “Lúc tháo mạng che của nàng ta, khuôn mặt của nàng ta giống hệt khuôn mặt của đại tiểu thư Cố Gia Bảo, với lại, chính miệng nàng ta thừa nhận nàng ta là đại tiểu thư Cố Gia Bảo.”
      Last edited by a moderator: 30/5/15
      Yoororosanone2112 thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 18: Cố gắng chém gió

      Editor: Vivi

      Lục Tử Triệt đến nơi giam giữ Ngọc Diện Hồ, trong phòng chứa củi đơn sơ, u, nữ tử áo đen ngồi dưới đất. "Các ngươi ra ngoài."

      Lục Tử Triệt ra lệnh. Đợi quản gia, thị vệ và bà vú ra ngoài, sau khi cửa phòng được đóng kín, Lục Tử Triệt đứng trước mặt Ngọc Diện Hồ, nhìn nàng từ cao xuống, lạnh lùng hỏi: "Ngươi ngươi là đại tiểu thư của Cố Gia bảo? Đến Lục phủ làm gì?"

      Khuôn mặt Ngọc Diện Hồ có chút cảm xúc nào, liếc mắt nhìn Lục Tử Triệt, nghiêng đầu lắc lư, cũng lười thèm , tuy bị giam hơn nửa ngày, nhưng chật vật chút nào, khuôn mặt kiều diễm lạnh lùng vô cùng kiêu lqd ngạo, giống như phải bị nhốt mà là nghỉ ngơi ở nhà vậy.

      "Mặc dù chưa trực tiếp gặp đại tiểu thư nhà họ Cố, nhưng theo ta được biết nàng được người lớn trong nhà vô cùng sủng ái, sao Cố bảo chủ lại có thể cho con làm kẻ ăn trộm, vừa mất thanh lqd danh lại nguy hiểm?" Lục Tử Triệt cũng gấp gáp, ung dung chậm rãi hỏi.

      Khi nghe thấy câu "Nàng được người lớn trong nhà vô cùng sủng ái", môi Ngọc Diện Hồ mím lại, khuôn mặt ảm đạm, cười lạnh: "Bản nương thích làm gì, ai có thể quản được?"

      Câu này có nghĩa là vợ chồng Cố bảo chủ thể quản lý được nàng? Lục Tử Triệt tin lí do thoái thác như vậy, tiếp tục hỏi: "Ngươi thẳng mục đích ngươi tới Lục phủ , cha con Lục lqd Tướng quân vào cung, lúc trở về áp giải ngươi đến nhà lao, bây giờ ngươi còn cơ hội nữa đâu."

      Ngọc Diện Hồ nghe vậy cũng bị dọa, cười châm chọc: "Nhà họ Lục giải thích gì huỷ hôn với nhà họ Cố, huỷ thanh danh của ta, chẳng lẽ ta nên trả thù?"

      "Vì sao nhà họ Lục huỷ hôn ngươi còn ?" Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Lục Tử Triệt vô cùng lạnh nhạt, nhìn khuôn mặt trước mắt, diễm lệ, tinh xảo nhưng đôi mắt lại lạnh lẽo như băng.

      Ngọc Diện Hồ kiên nhẫn, liếc mắt nhìn chất vấn: "Ngươi là ai trong nhà họ Lục? Ngươi có tư cách gì thẩm vấn ta?"

      Lục Tử Triệt vừa muốn há mồm chuyện, bỗng nhiên thấy trán nàng nhăn lại thể khó chịu, sau đó, tiếng nôn khan của nữ tử vang lên.

      Chưa ăn thịt heo có nghĩa là chưa nhìn thấy heo chạy, Lục Tử Triệt nhìn nữ nhân nôn liên tục, tay nắm chặt, cố đè nén xúc động muốn đánh nàng ta, hét lên với người đứng ngoài cửa: "Gọi người mời đại phu tới đây!"

      - - - - - -

      Khi Cố Thường quay về khách sạn, chuyện gì cũng lập tức lao vào dằn vặt, sau nửa canh giờ dằn vặt, nàng và Lục Đậu thay đổi lớn, lqd nàng trở thành bà lão răng đen, lưng còng, mặt đầy nếp nhăn, chống gậy mới có thể run rẩy từng bước, Lục Đậu mập mạp biến thành con dâu béo, mặt rỗ, khoảng bốn mươi tuổi. "Vợ Thành Tử, mua cho nương cái gậy, tốt nhất là mua gậy của người già ấy, càng cũ càng tốt." Cố Thường chưa từng đóng vai người già, nàng ở trong phòng, khom người cong lưng còng, sờ soạng, làm cách nào để diễn tốt vai bà lão này.

      "Nô tì ngay đây." Lục Đậu hỏi cũng biết tiểu thư nhà mình ra ngoài chắc chắn gặp chuyện rồi, nếu cải trang tiếp.

      Cố Thường ở trong phòng, lại lại đóng vai bà lão, vai này rất khó diễn, nghĩ kỹ bị lòi đuôi, bởi vậy, nàng phải nghiên cứu chút.

      cần vội vàng trốn, với việc nàng cưỡi ngựa vòng quanh kinh thành lâu như vậy, quan binh muốn lập tức tới đây bắt nàng cũng dễ dàng như thế, huống chi quan binh lập tức tới đây thế nào? Nàng thay hình đổi dạng rồi còn sợ ai nữa? Chẳng lẽ bọn họ có thể dắt Thiểm Điện tới đây để nhận dạng nàng hay sao? Lại Thiểm Điện chỉ nhận ra Tiểu Bạch nhà nàng thôi, trước mắt, Tiểu Bạch ở chuồng ngựa, ở bên nàng, bởi vậy, với hình dáng này của nàng, ngay cả khi nương đến đây cũng nhận ra nàng được ấy chứ.

      Chừng nửa canh giờ, Lục Đậu quay lại, sắc mặt tốt lắm, đóng cửa kỹ, hoảng hốt với nàng: "Tiểu thư, bên ngoài có rất nhiều quan sai tìm nam tử xấu xí cưỡi ngựa đen, chắc là người hả?"

      "Đúng rồi, do sức quyến rũ của Tiểu Bạch quá lớn, làm cho Thiểm Điện mê mẩn, quay xung quanh nó, cho dù tiểu thư ta nhuộm Tiểu Bạch thành màu nào chăng nữa, Thiểm Điện đều có thể nhận ra, mỗi lần Tiểu Bạch bị nó nhận ra, kết quả thế nào ngươi biết rồi đấy?" Cố Thường lắc đầu, bất đắc dĩ, thở dài.

      Vốn dĩ kế hoạch đến Kinh Thành của nàng sẽ rất thuận lợi, phải nàng thổi phồng đâu, ngoại trừ nương nàng, với bản lĩnh chế dược của nàng, khắp thiên hạ ai có thể so được với nàng, đáng tiếc kế hoạch thay đổi thể lường trước được, gặp phải con ngựa háo sắc báo hại nàng bị lòi đuôi, bị tên họ Lục nhận ra, oan gia ngõ hẹp, đến chỗ nào cũng đều gặp phải cái tên chướng mắt này, thói đời sao lại như vậy chứ!

      “Bọn họ kiểm tra thì chúng ta phải làm sao bây giờ? Mặc dù đã cải trang nhưng Tiểu Bạch vẫn như cũ.” Lục Đậu nóng nảy, biết vì sao tiểu thư vẫn có thể bình tĩnh như vậy.

      “Sợ cái gì? Toàn bộ Kinh Thành cũng ít hơn mấy trăm con ngựa đen? Sao có thể thông qua Tiểu Bạch mà nhận ra chúng ta chứ? Chỉ cần quan sai dắt Thiểm Điện tới đây thì sẽ có chuyện gì. Ngươi cũng đừng khiến ta khẩn trương mà rối loạn, chuyện của chúng ta được để lộ, biết ?” ́ Thường lườm Lục Đậu một cái, nàng là người tài cao gan cũng lớn, có thể nói là một nữ trung hào kiệt, sao lại có thể dạy dỗ ra một nha hoàn có lá gan còn nhỏ hơn cả con chuột thế kia? Làm cho nàng mất hết cả mặt mũi.

      Mặ Lục Đậu dài ra, gật đầu: “Yên tâm, cùng lắm thì nô tỳ nói ít, tất cả đều cho tiểu thư nói.”

      “Thế còn được.”

      “Nhưng mà tiểu thư ơi, vừa nãy lúc nô tỳ về đây thì bị chưởng quầy ngăn lại, nói trả tiền phòng cho lên lầu,lúc đó, cái khó ló cái khuôn, nô tỳ nói thực ra hai chủ tớ phòng này có việc gấp phải , đúng lúc hai mẹ con chúng ta muốn ở trọ, bởi vì đã làm giúp học một chuyện, bọn họ liền đem phòng cho chúng ta ở. Sau đó chưởng quầy còn nói thấy bà lão vào, nô tỳ nói lúc chúng ta vào, khách sạn rất đông người nên chưởng quầy nhìn thấy.” Nói xong, Lục Đậu hếch cằm lên vô cùng đắc ý, cảm thấy trong lúc nguy hiểm còn tìm được lý do chê vào đâu được.

      ́ Thường nghĩ xong, vỗ đầu nói: “Đều là do ta sơ ý, chúng ta cải trang thì nên ra ngoài cải trang, tốt nhất nên đổi khách sạn cho an toàn, đều do tên họ Lục khiến đầu óc, tác phong của tiểu thư nhà ngươi tốt, nếu làm sao có thể dễ dàng để lộ sơ hở cho người ta thấy chứ, may mà chưởng quầy cũng để ý, nếu hai người chúng ta gặp nguy rồi.”

      “Vậy, vì sự an toàn của chúng ta hay là cứ tiểu thư?” Lục Đậu lo lắng, đưa ra ý kiến, theo tiểu thư nhà mình đến Kinh Thành quả là một quyết ̣nh sai lầm, cả ngày phải lo lắng đề phòng, một chút sung sướng cũng có, báo hại nàng ta ăn cơm cũng ngon, nhưng căm tức nhất là nàng ta cũng gầy được chút nào…

      , trả tiền thuê phòng rồi thì làm gì? Có quan sai tới, chúng ta sẽ giả vờ như biết gì.” ́ Thường ra vẻ thèm quan tâm, nếu lại bị bắt, đến lúc đó nàng lại tiếp tục kéo tên họ Lục xuống nước, hắn hại nàng bị bắt, tất nhiên nàng phải dội cho hắn vài thùng nước bẩn, nếu nàng thể nuốt trôi cơn tức này.

      Có một số việc chỉ sợ người nhắc tới là nó tới, phải đó sao. ́ Thường vừa nói xong, bao lâu quan sai đã tìm người, nhanh chóng lục soát ở phòng của ́ Thường.

      “Mở cửa, kiểm tra phòng.” Quan sai đại nhân gõ cửa, lạnh giọng ra lệnh.

      Sắc mặt Lục Đậu trắng bệch, ra mở cửa, khom người nhát gan hỏi: “Quan gia, phòng này có hai mẹ con chúng ta ở đây, tai nương ta bị điếc, chân tay cũng linh hoạt, bà ấy…”

      “Đừng nói nhiều, ta hỏi ngươi, hai người hôm qua ở phòng này đâu rồi?” Quan sai đầu nghiêm mặt lại, nghiêm túc hỏi.

      Ở giường, ́ Thường chậm rì rì ngồi dậy, hai chân co lại, híp mắt, há to cái miệng toàn răng đen, mơ màng hỏi: “Vợ Đại Thành, ai tới vậy?”

      Lục Đậu vội vàng tới đỡ ́ Thường, nói to: “Nương, quan gia đến kiểm tra phòng, bọn họ hỏi, hai người hôm trước ở đây đâu rồi.”

      “Gì? Con nói gì?” ́ Thường đóng vai thành bộ dạng nghe rõ, nghiêng tai lại gần.

      Lục Đậu tức giận muốn giơ chân, nhưng lại dám lòi đuôi, ́ gắng nói lại một lần nữa, nói thật to.

      “À, hai người đó hả, bọn họ nói thê tử của bọn họ chạy trốn, bọn họ sốt ruột vội vàng tìm thê tử, nói phòng bọn họ đã trả bạc thì thể chịu thiệt được, có lòng tốt nhường lại cho bà già như ta cùng đứa con dâu béo này.” Nói xong, ́ Thường thật thà hiền hậu, nhe răng cười với lũ quan sai đứng ở cửa, trởi sắp tối, ánh sáng đủ, hàm răng bị bôi đen giống như bị rụng sạch, nhưng ai phát hiện ra chuyện này.

      Một bà lão và nàng dâu béo thì có thể đùa giỡn được cái gì chứ, vài tên qua sai đều tin ́ Thường, hỏi: “Bọn họ theo hướng nào? Cưỡi con ngựa đen hả?”

      “Gì? Ngươi nói gì? ́ Thường ghé tai lại gần, khuôn mặt mờ mịt hiểu gì.

      Lục Đậu vội nói thật to.

      “À, con ngựa đó hả, bọn họ cưỡi nó đâu, nói cưỡi con ngựa này thì quá lộ liễu, thê tử của hắn với tên gian phu sẽ phát hiện ra mất, vì thế cưỡi con ngựa hắn mới mua, còn con ngựa đó bán cho mẹ con ta với giá một lường bạc.

      “Cái gì? Ngựa tốt như vậy mà bán có một lượng bạc?” Quan sai trợn mắt tin, hỏi lại.

      “Đen mà giữ lại coi như ngựa hỏng, một lượng bạc bà lão ta còn thấy đắt đấy, nếu phải thằng cháu nhà ta thích ngựa, bà lão ta thà mua quần ̣c có hoa cũng thèm mua con ngựa đen ấy đâu!” ́ Thường bĩu môi, ra vẻ khinh thường, bởi vì vẻ mặt này, nếp nhăn mặt xô vào nhau, tưởng chừng có thể kẹp chết con ruồi.

      “Bà…” Đây là bà lão kiểu gì vậy, được thứ tốt như vậy còn có thể nói những câu khiến người ta tức chết, nếu phải truy bắt tội phạm khẩn cấp, hắn còn muốn trả thêm cho bà lão này mấy lượng bạc để mua con ngựa đó, hắn bình tĩnh hỏi: “Vậy hai người đó theo hướng nào?”

      “À… Ờ ra khỏi thành rồi.” Sau khi nói xong, ́ Thường ngáp một cái, kiên nhẫn vẫy tay, “Bà lão này mệt rồi, các vị quan gia cứ tự nhiên, bà lão ngủ đây.”

      Mấy tên quan sai trợn mắt nhìn bà lão nằm giường gáy pho pho, cảm thấy hỏi cũng chẳng được gì, cũng thể tức giận với một bà lão biết gì, vì thế xanh mặt rời .

      Lục Đậu tiễn mấy tên quan sai, sau khi đóng cửa thật kỹ, nàng ta nhẹ nhàng thở ra, bỗng nhiên thấy bội phục tiểu thư, gặp nguy hiểm cũng loạn, bản lĩnh nói hưu nói vượn của tiểu thư, quả thật là nàng ta học nổi.

      “Tiểu thư, bọn họ rồi.” ́ Thường để ý nàng ta, tiếp tục ngáy, nhưng lại ngáy nhỏ hơn nhiều.

      “Tiểu thư?” Lục Đậu thấy ́ Thường đáp lại, tới thì thấy tiểu thư nhà mình ngủ, mà ngủ thì miễn bàn chuyện.

      Chắc thần kinh của tiểu thư phải thô lắm mới có thể ngủ được trong khi quan sai ở đây? Mẹt cho nàng ta còn tưởng đó là kỹ thuật diễn xuất hạng nhất của tiểu thư, thì ra là ngủ thật…

      Hai ngày sau, ́ Thường run lẩy bẩy được Lục Đậu đỡ lên ngồi lưng Tiểu Bạch cao lớn, vài lần suýt nữa thì rơi xuống, người qua đường khuyên nàng lớn tuổi như vậy thì đừng cưỡi ngựa nhưng nàng nghe, nói một câu khiến những người đường còn gì để nói: “Đây là một lượng bạc bà lão ta tiết kiệm mua quần ̣c có hoa đó, cưỡi nhiều cũng phải cưỡi ít.”

      ́ Thường ́ ý nói thật thô tục, càng giống một bà già từ nơi hẻo lánh xuống đồng bằng thì càng bị người khác nghi ngờ.

      đường chậm rì rì, Lục Đậu một tay dắt Tiểu Bạch, một tay dắt ngựa của bản thân, hai người nghe thấy ít chuyện nhảm.

      “Có chuyện lớn rồi, Ngọc Diện Hồ lại chạy mất rồi!”

      “A? Chạy? phải nàng ta bị Lục đại tướng quân tự mình áp giải đến Hình bộ sao? Sao lại chạy được?”

      “Ai biết, nghe nói là ở đường, Ngọc Diện Hồ vô cùng giảo hoạt, giả thành bộ dáng vẻ uể oải của người đói hai ngày, nhan lúc mọi người chưa chuẩn bị liền cởi dây trói, chạy mất.”

      “Ồ, vậy chắc lão gia nhà giàu quan lại bắt đầu cuộc sống khẩn trương mỗi ngày rồi, trước kia đều vui mừng hụt.”

      ́ Thường nghe thấy Ngọc Diện Hồ chạy thoát, hay có lẽ là do người áp giải là Lục đại tưởng quân, nàng vô cùng cao hứng, vui vẻ.

      Thật tốt, cuối cùng tỷ tỷ áo đen cũng chạy thoát, hơn nữa Lục lão gia còn để phạm nhân quan trọng như vậy chạy mất, nhà họ Lục muốn ăn hết muốn bỏ cũng xong rồi!

      Lúc nói chuyện, có người chú ý một bà lão cưỡi ngựa, biết thế nào mà người bà lão run lên, nghi ngờ nói thầm với người bên cạnh, có phải bà lão này bị thần kinh .

      “Á, còn một tin quan trọng nữa, Ngọc Diện Hồ còn là đại tiểu thư ́ gia bảo, chính miệng nàng ta thừa nhận mà!” Người nói chuyện nhảm cũng thèm chú ý tới bà lão.

      “Hả? Đại tiểu thư ́ gia bảo là một tên trộm khiến quan phủ đau đầu?” ́ Gia bảo rất có danh tiếng, hắn đã từng nghe qua rồi.

      “Ngươi cũng cảm thấy lạ phải ? Ta cũng cảm thấy vậy, nhưng chính miệng nàng ta thừa nhận rồi, nhà họ Lục cũng có mối quan hệ sây xa với ́ Gia bảo, nhưng biết tại sao cũng lại tin những chuyện đó.”

      Hai người vui vẻ nói chuyện, nói chuyện vô cùng cao hứng, nghe thấy “bùm” một tiếng, quay đầu lại, nhìn thấy bà lão bọn họ vừa nghi là bị thần kinh ngã từ lưng ngựa xuống, cả hai người cùng mở miệng nói một câu “Đúng là bị thần kinh rồi!”
      Last edited by a moderator: 10/6/15
      Yoororo thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 19: Gặp xui xẻo

      Editor: Vivi



      Nhìn thấy bà lão ngã từ ngựa xuống đất, trong bán kính hơn bốn mươi trượng, tất cả những người đứng gần bà lão lập tức chạy xa, đứng ở nơi an toàn, rướn cổ nhìn xung quanh nơi bà lão ngã.

      trách bọn họ hoảng sợ như vậy, ra đầu năm nay, những ông lão, bà lão vô cùng khủng bố, chạm vào họ là thể nào sống sót.

      Năm trước có thương nhân nổi tiếng ở nơi khác đến Kinh Thành bàn bạc chuyện mua bán, chỉ mang ngân phiếu hai trăm lượng ở trong người, đường thấy bà lão ngã dúi dụi, người ta tốt bụng dìu bà lão dậy, kết quả là bị lừa, bà lão mực làm bà ta ngã, khiến bà ta bị thương, mực đòi bồi thường.

      Thương nhân này đúng là xui xẻo, gặp đúng phải bà lão có chỗ dựa là quan lớn, mặt khác, lúc xảy ra chuyện đó, đường lại chẳng có ai, có ai làm chứng cho , vì thế, bị kéo đến quan phủ, bị ăn hèo thôi , còn phải lôi hết đống ngân phiếu trong người ra để bồi thường.

      Từ đó về sau, cho dù là người già ngã sấp mặt xuống đất, ai dám đến đỡ, ai biết có phải mình trở thành kẻ xui xẻo hay , vừa đến đỡ dính ngay phải người có chỗ dựa, đến lúc đó, ngay cả người dám ra mặt làm chứng cho mình cũng có, thứ mà Kinh Thành thiếu đó chính người có chỗ dựa.

      Vì thế nếu hỏi người trong Kinh Thành, cái gì quý giá nhất? Hỏi mười người cả mười người là người già và bà già, bởi vì đỡ nổi.

      "Á, thắt lưng của lão muốn gãy rồi." Cố Thường ngã vô cùng thảm, nằm sấp mặt đất dậy nổi, đau tới rơi nước mắt.

      Giờ khắc này nàng vô cùng hối hận, đóng vai ai đóng lại đóng cái vai bà già, lúc ngã ngựa nàng cũng thể xoay người tạo tư thế xinh đẹp để tự cứu lấy mình, chỉ có thể lao thẳng xuống đất.

      "Nương!" Lục Đậu sợ tới mức vội tới đỡ Cố Thường, tiểu thư nhà mình quỳ rạp mặt đất, liên tục kêu đau, nàng thể đỡ tiểu thư dậy ngay được, gấp đến mức ngẩng đầu nhìn những người đứng xung quanh trốn xa, giống như nhìn thấy lũ lụt thú dữ vậy, hét to, "Ai giúp ta với, giúp ta đỡ nương ta dậy được ."

      Xung quanh lặng ngắt như tờ, ngay cả khi có nhiều người như vậy, cũng ai dám ôm tâm lý may mắn, nhỡ đâu đến lúc đó ai dám làm chứng cho mình sao?

      "Xoa thắt lưng cho ta trước ." Nước mắt Cố Thường chảy giàn giụa, hai mắt ngập nước, mơ màng nhìn thấy mọi người xung quanh đứng cách nàng xa như tránh rắn độc, cảm thấy vô cùng tức giận, "Vợ Đại Thành, con thấy nương ngã xấu lắm hả? Sao mọi người đều bị doạ thành thế kia?"

      Lục Đậu cũng tức giận, : "Nương, người kinh thành có lòng thương người, chúng ta về nhà thôi, ở nơi đó, bất kể ai ngã, chỉ cần có người, người ta đều tới đỡ, đâu giống như nơi này, chết đường cũng chưa chắc có người quan tâm."

      "Phỉ phui cái mồm nhà ngươi, ngươi còn linh tinh, bà già ta kêu Đại Thành bỏ ngươi!" Xoa hai lần, thắt lưng Cố Thường cũng thoải mái hơn chút, chậm rãi ngồi dậy, trừng mắt lườm Lục Đậu, dám rủa nàng chết hả.

      "Con dâu lại bậy rồi." Lục Đậu vội che miệng, nhìn xung quang lát, xoa thắt lưng tiểu thư lát lại xoa mông tiểu thư chút, thầm khâm phục tiểu thư nhà nàng ta, đóng vai bà lão càng lúc càng giống như , vừa xoa eo vừa thở hồng hộc giống hệt bà lão.

      Mọi người thấy bà lão ngồi dậy, cảm thấy cũng có việc gì nữa, mặc dù chẳng có ai dám đến gần các nàng, bởi vì hầu như mọi người chạy tan tác hết rồi.

      Cố Thường nhớ tới chuyện người ta Ngọc Diện Hồ giả mạo nàng, lập tức, mày nhăn lại, giọng : "Chúng ta nghe ngóng chuyện của Ngọc Diện Hồ ."

      cần Cố Thường , Lục Đậu cũng biết việc quan trọng nhất lúc này phải chạy trốn cũng phải tới Lục phủ tính sổ, mà phải biết ràng chuyện của Ngọc Diện Hồ là chuyện gì, nếu như chuyện mà hai người kia vừa , vậy mục đích Ngọc Diện Hồ tự nhận mình là đại tiểu thư Cố Gia bảo là gì? khi quan phủ tin lời nàng ta , có lẽ Cố Gia bảo được bình yên nữa rồi.

      "Tránh ra, tránh ra, được chắn đường ta, có chuyện gì mà nhiều người vây quanh ở đây vậy?" Giọng có chút quen thuộc truyền tới tai Cố Thường, nàng ngẩng đầu nhìn lại, tới khi nhìn thấy bộ quần áo màu tím nhạt mắt nàng trợn ngược, chút vui mừng cũng có, lại là tên này, lại còn rất thích mặc quần áo màu tím nữa chứ.

      Quách Tiểu Trà đẩy đám người, thò đầu nhìn vào, khi nhìn thấy Cố Thường... Đứng bên cạnh nàng là con ngựa cao lớn, đen bóng, ánh mắt sáng "long lanh", nôn nóng sốt ruột chạy tới, đứng ở trước ngựa, với nó vô cùng thâm tình khẩn thiết: "Chúng ta lại gặp nhau, có duyên như vậy chứng minh ngươi là của bản thiếu gia!"

      Dù sao Cố Thường cũng phải là bà lão đúng nghĩa, ngồi đất lúc là sao nữa, nàng giơ tay vịn vào Lục Đậu, chậm rãi đứng dậy, giọng tỏ vẻ vui: "Ngươi là đại nương, nêm tùy tiện sờ mó con ngựa lão mới mua chứ, ngươi thấy con ngựa này nó muốn gặp ngươi tới mức luôn phải lùi về phía sau đấy sao?"

      "Đại nương?" Đôi mắt của Quách Tiểu Trà trợn ngược như sắp rơi ra ngoài, chỉ vào mũi của bản thân hỏi, "Ngươi bản thiếu gia hả?"

      "Đúng rồi, nhìn dáng dấp của đại nương này , tuấn tú đấy, nhưng ngươi gả cho người ta chưa? Năm nay tôn tử nhà lão mười lăm tuổi, nếu ngươi còn chưa gả cho người ta, ta lấy con ngựa này làm sính lễ để ngươi gả cho tôn tử của ta được ?" Cố Thường cười tủm tỉm, nhìn Quách Tiểu Trà, đừng vẻ mặt này của nàng chứa bao nhiêu vui vẻ, giống như mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thấy vừa lòng.

      "Bà, bà, ánh mắt này của bà là thế nào hả? Bản thiếu gia đường đường là mỹ nam, sao có thể biến thành nương hả?" Quách Tiểu Trà bị chọc tức, hét to, giống như nghe thấy có người cười , ánh mắt bà lão này tốt cũng đừng ra đây doạ người chứ! Nếu phải có nhiều người nhìn, xúc động đến mức lao lên đánh bà lão này rồi!

      "À, nam hả?" Cố Thường dụi dụi mắt, dán sát vào để nhìn, lắc đầu, , "Khuôn mặt đẹp tới mức mù quáng, lại là nam, ngươi phải là khuê nữ cũng đừng sờ ngựa của lão nữa, cho sờ."

      Quách Tiểu Trà thể tin nổi, trơ mắt nhìn bà lão gầy còm dắt con ngựa đen to lớn mà ngày đêm mơ tưởng mất, chạy hai bước, tay chống thắt lưng gào to: "Này, bà thể phân phải trái như thế chứ, bởi vì bản thiếu gia phải là nương, bà lập tức chạy lấy người sao, để ngựa ở lại, ta cho bà trăm lượng bạc!"

      Cố Thường quay đầu than : "Tiểu tử ngươi chết tâm , làm cháu dâu ta cần bàn bạc gì hếti."

      "Bà!" Quách Tiểu Trà tức đến mức đỉnh đầu muốn bốc khói, lần đầu tiên bị xúc động tới mức muốn đánh bà lão, đặc biệt là sau khi thấy những ánh mắt nhìn với ý đồ bất chính.

      Chưa được vài bước, từ xa, Cố Thường nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của Lục Tử Triệt, nhanh tới chỗ nàng, thấy dắt Thiểm Điện tới đây, nàng thở ra nhàng, quét mắt nhìn sang bên cạnh, thấy màu lông nàng nhuộm cho Tiểu Bạch vẫn y nguyên như cũng, đợi nàng suy nghĩ kỹ nên trốn hay trốn thấy Lục Tử Triệt giận giữ, chỉ vào nàng, hét to: "Họ Chu,ngươi đứng lại đó cho ta!"

      Những câu biết được nghe tới lần thứ mấy rồi, cho dù là lần thứ mấy nghe được cũng khiến nàng kinh hồn táng đảm như lúc này, Cố Thường thấy hành tung bị bại lộ, sợ tới mức chẳng thèm giả vờ làm bà lão nữa, kéo chặt cương, nhanh chóng nhảy lên ngựa, sau đó lôi Lục Đậu còn ngơ ngác, kéo lên lưng ngựa, hai chân thúc vào bụng ngựa, nhanh chóng chạy trốn.

      Ngựa của Lục Đậu thấy chủ nhân chạy, cũng vội vàng chạy theo Tiểu Bạch.

      chỉ những người chưa mà ngay cả Quách Tiểu Trà cũng đều bị dọa, bà lão, ba bước cũng run run bước nổi bỗng nhiên trở lên nhanh nhẹn, nhảy từ mặt đất bay lên lưng ngựa chạy mất, động tác này, người trẻ chưa chắc so được với bà lão, chênh nhau quá lớn, quỷ dị tới mức, dường như bà lão bị quỷ ám vậy.

      "Họ Quách, ngươi còn ngơ ngác cái gì? Bà lão kia chính là người mà cha ngươi- Quách đại nhân muốn bắt đấy!" Khi Lục Tử Triệt định đuổi theo bắt nàng thấy Quách Tiểu Trà ngẩn người, có " lòng tốt" nhắc nhở.

      "Ngươi đừng có bậy, đó là chỉ là bà già có đôi mắt tốt thôi." Quách Tiểu Trà trợn mắt nhìn Lục Tử Triệt, coi là thằng ngốc chắc? Bà già và nghi phạm, lại phân biệt được hay sao?

      Lục Tử Triệt trợn mắt nhìn theo hướng Cố Thường chạy trốn: "Nàng ta biết chút dịch dung, cả ngày đổi qua đổi lại, ngay cả con ngựa nàng ta cưỡi còn bị nàng ta nhuộm màu, dù sao ta cố hết sức nhắc nhở ngươi rồi, bỏ lỡ cơ hộp lập công, bắt người, ngươi cũng đừng hối hận!"

      Quách Tiểu Trà tin chút, nghĩ lại cẩn thận con ngựa những lần thích đều gần như nhau? Lúc xoay người muốn đuổi theo bỗng nhiên nhớ ra điều gì, hỏi Lục Tử Triệt: "Ngươi luôn xúi giục ta bắt cái người mà miệng ngươi gọi là 'họ Chu', hận thể cho nàng ta lập tức vào trong đại lao, ngươi có thù gì với nàng ta hả?"

      "Đánh nhau lớn, nhưng bây giờ phải là lúc tới truyện này, còn mau đuổi theo nàng ta!" Lục Tử Triệt nhíu mày nhìn Quách Tiểu Trà, ánh mắt nhìn Quách Tiểu Tràn tràn ngập bất mãn.

      "Đuổi theo đuổi theo." Quách Tiểu Trà hừ tiếng, mang theo mấy em của chạy , cũng thèm quan tâm người chạy chậm như có thể đuổi kịp con ngựa tốt ấy .

      Lục Tử Triệt mấp máy môi, nhìn theo hướng Cố Thường biến mất, nếu vận khí của nàng ta tốt, nếu phải lúc này có việc quan trọng phải làm làm gì có chuyện bỏ qua cho nàng, sao lại phải xúi giục cái tên đáng tin nhất Kinh Thành - Quách Tiểu Trà đuổi theo nữ nhân họ Chu chứ, đuổi kịp nàng ta mới lạ.

      tới Cố Thường, lôi Lục Đậu liều mạng chạy trốn, cuối cùng cũng chạy được tới nơi an toàn, dừng lại nghỉ ngơi, bất ngờ : "Lục Đậu, ngươi chuyện liên quan tới Ngọc Diện Hồ, tên họ Lục có biết hơn chúng ta ? Có vẻ qua lại rất gần gũi với Lục phủ."

      "Nếu gần gũi như vậy, có lẽ biết rất ." Cưỡi ngựa cả quãng đường, cái mông của Lục Đậu đau ê ẩm, Lục Đậu nhảy xuống ngựa, qua lại vài bước mặt đất để hoạt động gân cốt.

      Nghe vậy, Cố Thường đứng dậy, bắt đầu than thở: "Biết trước chạy, đều do cái tên tiểu tử họ Quách, nếu phải tại , sao ta vừa nhìn thấy tên họ Lục phải bỏ chạy, phải sợ tên họ Lục xúi giục họ Quách truy bắt ta sao?"

      "Vậy có lẽ lúc này tên họ Quách ta đuổi theo chúng ta rồi." Lục Đậu cũng ca thán, khuôn mặt lúc thở dài giống hệt lúc Cố Thường đóng vai bà lão, hổ là đôi chủ tớ ở chung với nhau nhiều năm.

      "Thôi, thế nào kệ nó , nếu bị bắt, chúng ta nhận là được rồi, đừng coi thường bản lĩnh dịch dung của bản tiểu thư, nếu có thuốc dung mạo do ta đặc chế khuôn mặt của chúng ta thể trở về như cũ, tới lúc đó chúng ta khăng khăng quan hệ của hai chúng ta là bà lão và con dâu, ai có thể làm gì chúng ta?" Sau khi nghĩ kỹ, Cố Thường cũng thả lỏng người, ra lệnh cho Lục Đậu lên ngựa về, nàng còn có chuyện quan trọng phải làm, ngay cả khi thông minh, nàng cũng biết nếu quan phủ tin lời Ngọc Diện Hồ, tình hình Cố Gia bảo ổn.

      Việc cấp bách nhất là phải biết chuyện này, nếu như tất cả là , nàng nghĩ cách làm sáng tỏ chuyện này, trả thù người Lục gia cũng quan trọng bằng việc rửa sạch oan khuất cho Cố Gia, trở về diện mạo ban đầu khiến Lục gia đề phòng cũng phải là chuyện gì to tát.

      Đôi khi có số việc khiến người ta im lặng, muốn gặp ai tới nơi nào cũng đều gặp, tới lúc muốn chạy nhanh tới tìm hỏi chút việc tìm mãi cũng thấy.

      Cố Thường cưỡi ngựa khắp nơi cũng tìm thấy Lục Tử Triệt, cũng nhìn thấy đám quan sai muốn bắt các nàng, chỉ gặp quan sai lục soát, lùng bắt Ngọc Diện Hồ ở khắp mọi nơi, có "con hổ lớn" như vậy, muốn bắt cũng thèm để ý tới hai "con tôm " như các nàng.

      Còn Lục phủ, nàng tạm thời muốn , chuyện gì cũng chưa hỏi kỹ, lại bởi vì việc đánh ngã thị vệ Lục gia mà nàng được yên tĩnh, nên nếu có thể ít phiền phức chút nên cố mà giảm.

      Tìm khách điếm, lần này hai người trả lúc tiền thuê phòng vài ngày mà chỉ trả tiền thuê phòng ngày, các nàng trốn cả ngày, trả tiền lần rất lãng phí.

      Lục Đậu bị phái hỏi thăm tin tức, Cố Thường ngồi buồn rầu ở trong phòng, nàng hiểu vì sao tỷ tỷ áo đen lại muốn hãm hại Cố Gia, tuy chỉ gặp tỷ ấy lần, nhưng nàng cảm thấy đối phương phải người xấu, vì sao lại cố ý đối phó Cố Gia?

      Còn nữa, người Lục gia là lũ ngốc à? Ngọc Diện Hồ cái gì cũng tin? Sao lại dễ tin người như thế, vậy mà vẫn còn lên tới chức đại tướng quân, là kỳ lạ.

      Hai ngày sau, ai cũng nghe thấy chuyện đó, quan phủ giấu diếm, tin tức được truyền ra, vì thế Lục Đậu vô cùng thuận lợi nghe ngóng tin tức cách ràng.

      "Tiểu thư, nô tì hỏi thăm được rồi, có tin tốt, tin xấu, người muốn nghe tin nào trước?"

      "Tin tốt."

      "Tin tốt đó là đường áp giải phạm nhân, Ngọc Diện Hồ chạy trốn, thánh thượng giận dữ, nghi ngờ đại tướng quân cố ý thả cho Ngọc Diện Hồ trốn thoát, tạm cách chức , đưa tới Đại Lý Tự để điều tra."

      "Vậy còn tin xấu?"

      "Tin xấu là Ngọc Diện Hồ nàng ta là đại tiểu thư Cố Gia bảo, triều đình tin lời nàng ta, chắc Cố Gia bảo nhà chúng ta yên ổn rồi."
      Yoororofujjko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :