1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chân nhân không lộ tướng - Mèo Mặt To Thích Ăn Cá

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 10: Liên tục gặp phiền phức


      Editor: Vivi



      Có khi, duyên phận khiến người ta được lời nào, bất ngờ gặp được người làm trong lòng đột, đây là chuyện vô cùng tốt đẹp, đáng để cho người ta vui sướng.

      Nhưng nếu bất ngờ gặp được người mà mình ghét nhất, quả thực là... dám nhìn.

      phải oan gia gặp nhau, lúc này, trong lòng Cố Thường và Lục Tử Triệt cùng bật ra câu vô cùng ăn ý: Ông trời ơi, để cho /nàng chết !

      "Phanh" tiếng, Cố Thường đóng cửa phòng lại, tỏ thái độ muốn nhìn thấy Lục Tử Triệt.

      Bị "Ghét bỏ", tay Lục Tử Triệt nắm chặt, nếu còn lý trí, xông vào lôi nữ nhân họ Chu xấu xí kia ra, ném ở ngoài cửa rồi.

      "Thiếu gia, cần tranh chấp với loại người kém hiểu biết, ăn cơm quan trọng hơn." Uông Tiểu Phi cẩn thận nhìn, trán thiếu giá của nổi đầy gân xanh, vừa vừa oán thầm, nữ nhân họ Chu có bản lĩnh, bao nhiêu năm nay, chưa bao giờ thấy thiếu gia nhà "bộc lộ cảm xúc" như mấy hôm nay.

      " thôi." Lục Tử Triệt cũng thấy cần cần thiết phải tức giận vì nữ nhân xấu xí, điều chỉnh tâm trạng bản thân, sau đó xuống lầu dùng cơm.

      Vốn dĩ muốn ra ngoài dùng cơm, lúc này lại gặp phải chủ tớ Lục Tử Triệt, Cố Thường lại càng muốn xuống lầu, với tiểu nhị rằng nàng ăn trong phòng, rất nhanh đưa lên.

      "Ngươi xem, có phải chúng ta xem ngày lên đường ? Sao lúc nào cũng gặp cái tên làm ảnh hưởng tới tâm trạng của ta vậy!" Cố Thường vui, kể lể.

      Lục Đậu cũng chán ghét Uông Tiểu Phi, vì thế gật đầu hùa theo: "Chỉ mong ngày mai lúc , nhìn thấy bọn họ là được."

      "Cứ thể , ăn cơm tối xong, ngươi ra ngoài hỏi xem lúc nào bọn họ , chúng ta khác với thời gian của họ là được." Lần trước Cố Thường hỏi thăm thời gian Lục Tử Triệt vì nơi nàng và bọn họ muốn đến giống nhau, còn bây giờ hỏi vì muốn tránh xa bọn họ.

      Sau khi ăn cơm chiều, Lục Đậu lén lút ra ngoài tìm người hỏi thăm, quay lại phòng sau nửa canh giờ.

      "Tiểu thư, nô tì hỏi tiểu nhị và người trông chuồng ngựa, bọn họ , ngày mai người trọ phòng bên cạnh ăn cơm trưa rồi mới ." Lục Đậu uống trà, chuyện vô cùng tự hào.

      "Ăn trưa xong, bọn mới , vậy buổi sáng, chúng ta xuất phát, ta tin tránh né tới mức đó còn có thể chạm mặt nhau." Tâm trạng Cố Thường tốt hẳn lên, nhắm mắt làm ngơ.

      Cố Thường vừa bàn bạc xong, ở phòng bên cạnh, khi về phòng, Uông Tiểu Phi nhíu mày, với Lục Tử Triệt xem sổ sách: "Thiếu gia, nô tài vừa ra cửa, thấy nha đầu tên là Lục Đậu lén lút tìm người, hỏi thời gian xuất phát của chúng ta, chẳng nhẽ chủ tớ các nàng định giở trò sao?"

      Lục Tử Triệt ngẩng đầu, thèm để ý : "Có lẽ là muốn chạm mặt với chúng ta, nếu ta đoán sai, sáng sớm ngày mai, các nàng ."

      Uông Tiểu Phi luôn nghe theo lời chủ tử, nghe vậy, nhàng thở ra, đem gói to trong tay đặt lên bàn, mở rồi lấy đồ ở bên trong ra: "Đây là lê do chính tay tiểu thư ở phòng phía đông lầu hai đưa tới cho thiếu gia, đây là hà bao của tiểu thư áo hồng ở phòng đầu tiên dãy bên trái lầu hai, đây là cây sáo của tiểu thư ở phòng phía tây lầu ba, đây là..."

      lúc sau, chiếm hơn nửa cái bàn là quần áo, đều là lễ vật của những nương ở trọ, to gan lớn mật, nhiệt tình đem tới tặng Lục Tử Triệt, bởi lúc vội vàng, những thứ các nàng đưa đều đáng giá, nhưng tâm ý lại chất đầy vô biên.

      Lục Tử Triệt có khuôn mặt ưa nhìn, lại là người buôn bán khắp nơi, tiếng tăm vang dội, vì thế đến đâu cũng thu hút được đống tiểu nương ngưỡng mộ , dường như ngày nào cũng nhận được đồ vật bày tỏ tình của bọn họ, nên quen rồi.

      "Ngươi giữ ." Lục Tử Triệt .

      "Cám ơn thiếu gia." Uông Tiểu Phi lau lau quả lê to, chắc mẩy, bắt đầu ănm vừa ăn vừa đem những đồ còn lại thả vào trong bọc, này tùy tùng đương đắc dễ chịu , tuỳ tùng vô cùng sung sướng, các nương tặng đồ lấy lòng thiếu gia, cuối cùng người vớ bở tất cả lại là .

      Lục Tử Triệt nhìn túi to bàn, nhịn được lại nhớ đến nữ nhân xấu xí họ Chu ở phòng bên cạnh, bao nhiêu năm, nữ tử dùng cách để thu hút nhiều kể, số lượng phương phát có thể là đủ cả, nhưng tạo cho ấn tượng mạnh lại chính là nữ nhân họ Chu, nữ nhân mà mới quen có hai ngày.

      Nếu như nàng sử dụng những cách giống như những nữ nhân ngưỡng mộ để thu hút chú ý, vậy muốn khuyên nàng câu đừng phí công nữa,
      bởi vì nhan sắc của nàng khơi gợi nổi chút cảm giác tốt đẹp nào của .

      Nếu như nàng có ý nghĩ gì với , hay đúng hơn là trời sinh là người đáng ghét, nếu vậy cũng muốn câu, "nhớ kỹ" nàng, thể nàng thắng.

      Ban đêm, khi tất cả mọi người ngủ say, tiếng đánh nhau đột ngột truyền đến, làm vô số người tỉnh giấc.

      "Tiểu thư, sao chúng ta xui xẻo vậy, lại gặp người ta trả thù nhau rồi kìa!" Lục Đậu vừa giải quyết chuyện lớn của cuộc đời, lên giường chưa ngủ, cho nên có phản ứng sớm hơn Cố Thường.

      Cố Thường bị lay tỉnh, ngồi dậy, nghe xong mới : "Tiếng động càng ngày
      càng gần, trùng hợp tới mức đánh luôn vào phòng chúng ta chứ?"

      thanh đao kiếm va chạm càng ngày càng gần, cuối cùng liên tục đánh nhau trước cửa phòng các nàng, Lục Đậu sợ tới mức gào thét liên tục, nhưng Cố Thường lại yên lặng nhìn cửa phòng chằm chằm.

      "Phanh" tiếng, cửa phòng bị đạp tung, người áo đen và nam nhân trung niêm chỉ mặc trung y lao vào tiếp tục đánh nhau, vừa vào phòng, kiếm chưa kịp chạm nhau hai lần "bùm" cái,cả hai lăn đùng ra đất.

      Trong phòng luôn đốt nến, việc này cũng ảnh hưởng tới mắt, Cố Thường cau mày, nhìn hai người nằm mặt đất: "May mắn là mẹ dặn ta, ngủ ở đâu đều phải rắc dược ở cửa sổ để bảo vệ bản thân, xem , chúng ta mới ra khỏi nhà vài ngày, đêm nào cũng thấy đánh nhau, phải càng gần Kinh Thành nhân sĩ giang hồ càng ít hay sao? Chuyện gì đây?"

      "Bọn họ phải nhân sĩ giang hồ, chắc là vị quan nào đắc tội người khác thôi." Lục Tử Triệt đứng ở cửa, nghe thấy tiếng đánh nhau, lập tức mặc quần áo, khi cửa phòng bên cạnh bị phá, lập tức lao ra muốn cứu người, nghĩ chẳng cần ra tay, người ta dễ dàng hất ngã hai người kia rồi.

      Cố Thường ngạc nhiên nhìn Lục Tử Triệt đứng ở cửa phòng các nàng, sau đó, nhíu mày hỏi: "Ngươi biết ai trong số hai người này ?"

      " gặp qua vài lần." Lúc chạy tới, mắt Lục Tử Triệt liếc người trung niên mặc trung y, nằm nhúc nhích người nam nhân kia, đoán rằng trúng loại dược giống mình, nghĩ vậy tâm trạng lại tốt, xoay người về phòng.

      "Người nào vậy? à." Cố Thường vui, càu nhày, với Lục Đậu, "Hai ngườu này nằm trong phòng rất ảnh hưởng tới giấc ngủ của người khác, ngươi ra đứng ở cửa, gào lên rằng kẻ xấu bị chế ngự rồi, gọi chưởng quầy lên, sắp xếp, khiêng hai người này ra ngoài !"

      Lục Đậu mặc xong quần áo, lập tức ra đứng ở cửa phòng gào to, việc này cũng chẳng quấy rầy giấc của người khác, lúc đánh nhau gây tiếng động quá lớn, nên mọi người tỉnh hết rồi, chỉ là dám ló đầu ra mà thôi.

      nghe thấy tiếng đánh nhau nữa, tất cả mọi người đều tin, vài cánh cửa phòng được he mở cách lặng lẽ, đám người thò đầu ra bên ngoài thám thính.

      lát sau, chưởng quầy, đầu đầy mồ hôi lên cùng mấy người khác, đến phòng Cố Thường chỉ đạo mọi người khiêng hai người nằm mặt đất ra ngoài, sau xin lỗi hai chủ tớ Cố Thường liên tục, trả lại toàn bộ tiền thuê phòng, còn muốn trả thêm mười lượng bạc để cảm ơn các nàng chế ngự hai người này, nếu , hai người này cứ tiếp tục đánh nhau khách sạn phải chịu tổn thất còn lớn hơn nhiều.

      Cố Thường khách khí, nhận bạc luôn, sau khi chưởng quầy , các nàng đóng cửa lại, lên giường ngủ.

      "Buôn bán lãi tận mười lượng bạc, tệ tệ." Tâm trạng Cố Thường vô cùng tốt.

      Bị doạ, mặt Lục Đậu vẫn còn trắng bệch, cất kỹ bạc mà vẫn còn sợ hãi mà: "Kiếm bạc kiểu này thà kiếm còn hơn, vài lần thế này, tim nô tỳ bị dọa nhảy cả ra ngoài rồi."

      "Sao lá gan ngươi vậy, cứ thế sao có thể tìm nhà tên Lục Tam để báo thù hả?" Cố Thường hừ lạnh, cao giọng chỉ trích, nghĩ xong lại , "Thuốc dùng ít, phải tìm cơ hội để làm thêm, lần này phải làm mê dược nhiều hơn mới được, tác dụng tốt lại làm hại người khác."

      "Đúng đúng, nhất định phải làm nhiều hơn!" Chưa lúc nào, Lục Đậu mong tiểu thư nhà mình làm nhiều mê dược như bây giờ, bởi làm càng nhiều càng an toàn mà.

      Chủ tớ hai người đều là thuộc dạng thần kinh thô, bị quấy nhiễu mộng đẹp, bị doạ cho sợ hãi cũng ngăn nổi các nàng tiếp tục giấc ngủ ngon.

      Ngủ đủ, vừa dậy trời sáng.

      Cố Thường vội gọi: "Mau dậy , chúng ta phải sớm."

      Lục Đậu nghe thấy liền ngã lộn cổ xuống giường, lồm cồm bò dậy, rửa mặt qua loa, hầu hạ Cố Thường dịch dung, hai người vô cùng vội vàng, khiến tiếng động phát ra hơn to.

      Ở phòng bên cạnh, tai Lục Tử Triệt rất thính, thanh ở phòng Thường đề nghe , kể cả thanh chủ tớ hai người thúc giục nhau.

      " nương sống trong nhà sao lại ầm ĩ như vậy, hiếm thấy." Khoé miệng Lục Tử Triệt cong lên, giọng mang theo cảm xúc châm biếm.

      "Thiếu gia, các nàng sợ chạm mặt chúng ta nên mới vội vàng như chạy nạn sao?" Vẻ mặt Uông Tiểu Phi lúc hỏi vô cùng nghiêm túc.

      Đôi mắt Lục Tử Triệt lập tức liếc qua, vẻ mặt vui.

      Da đầu Uông Tiểu Phi run lên, trong nháy mắt, mở miệng sửa chữa: "Là các nàng tự biết xấu hổ với thiếu gia, còn mặt mũi nào đối mặt với ngài nên mới vội vàng rời ."

      "Hừ, tốt nhất các nàng lên chạy nhanh, ta cũng muốn gặp lại các nàng đâu." Mặt Lục Tử Triệt lạnh lẽo..

      Chủ tớ Cố Thường làm việc xong liền vội vàng rời , lúc dắt Tiểu Bạch ra khỏi chuồng, thấy Thiểm Điện cao lớn nhìn theo Tiểu Bạch lưu luyến mãi thôi, nàng có chút mềm lòng, dù sao con ngựa này cũng có nhân tính hơn chủ của nó, nàng thương vuốt ve bộ lông đen bóng của Thiểm Điện rồi an ủi nó: " Nếu cò duyên còn gặp lại, nếu ngươi nhìn thấy Tiểu Bạch của ta, chủ nhân của ngươi phải cút xa chút, bản nương muốn nhìn thấy đâu."

      So với Thiểm Điện lưu luyến, Tiểu Bạch lại thèm quan tâm, có thể tránh xa quấy rầy của Thiểm Điện, nó vô cùng sung sướng, chờ chủ nhân trèo lên, nó vội vàng chạy .

      Cách bến hơn 100 dặm, được tính là khoảng cách gần đối với chủ tớ Cố Thường, khoảng cách này như thách thức với hai người các nàng.

      Dọc theo đường , các nàng nghe được ít chuyện được người ta chém gió, những chuyện này các nàng cũng liên quan.

      "Ngươi sao? Tối hôm qua, khi Hình bộ Thị Lang Quách đại nhân nghỉ ngơi ở khách sạn bị người trả thù."

      "Nghe , hình như là cướp người thương của người ta, lên bị người ta ghen ghét trả thù đúng ?"

      "Nhà tôi làm tiểu nhị ở khách sạn, Quách đại nhân và tên cầm đao kẻ bị hai nữ nhân hạ dược đánh ngã đó !"

      "Có việc này sao? Trời ạ, dám đánh ngã quan viên, phải là tìm chết sao?"

      "Quách đại nhân được gia đinh đưa về, dưỡng thương hai ngày, chưa thèm quan tâm tới việc tìm người đánh ngã đâu tìm, chuyện sau đó cũng lắm."

      "..."

      đường , Cố Thường và Lục Đậu chỉ nghe thấy mỗi chuyện nhảm đó thôi, hai người liếc mắt nhìn nhau, tâm trạng chịu tác động rất lớn.

      Sao các nàng lại đen đủi như vậy chứ, ngủ ở khách sạn cũng dính phải cái chuyện ra gì, quan trọng nhất lại còn đắc tội với quan lại.

      "Tiểu thư, chúng ta lại dịch dung ." Lục Đậu đề nghị.

      "Đúng rồi, chạy nhanh nơi nghỉ chân, mua hai bộ quần áo trước ." Cố Thường dám lề mề, vội vàng lôi Lục Đậu đến hiệu may.

      Nửa canh giờ sau, thiếu niên đẹp trai, dáng người nhắn, khuôn mặt trắng nhàng, mặc áo lam, chân đôi giày đen, dán hai miếng Tiểu Hồ Tử, ôm đầu ngựa trắng đường, theo phía sau là nha đầu lùn có khuôn mặt tròn, vẻ mặt buồn bã, mặt đầy rỗ, khi mở miệng thiếu hai cái răng cửa, xấu xí ngấm tận trong người.

      "Thiếu gia, vì sao lại trang điểm cho nô tỳ thành người xấu xí như vậy!" Lần thứ 101,Lục Đậu phản đối hình tượng nhân vật mà nàng ta bị biến thành.

      "Xấu mới có người nhận ra ngươi, càng xấu càng an toàn." chút áy náy, Cố Thường cũng có, sờ hai miếng Tiểu Hồ Tử, cười đắc ý.

      Chủ tớ hai người thay đổi hình dạng bản thân cách triệt để, đại nhân họ Quách gì gì có phái người tìm cũng tìm được các nàng, thứ duy nhất thay đổi chính là hai con ngựa, Lục Đậu cưỡi con ngựa bình thường, có ai chú ý, nhưng Tiểu Bạch của nàng lại vô cùng xinh đẹp, lại là ngựa tốt, uy phong phải dạng bình thường.

      Người có thể thay đổi dung nhan cách tuỳ ý, nhưng ngựa lại rất khó, vì thế hai người chỉ mong, nếu như có người muốn bắt các nàng, mong rằng Tiểu Bạch phải là dấu hiệu để nhận ra các nàng là tốt lắm rồi.
      Last edited by a moderator: 21/4/15
      Yoororo, Dion, fujjko 1 thành viên khác thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11: Có người thương

      Editor: Vivi


      Dịch dung rất có tác dụng, chủ tớ hai người dắt ngựa rêu rao đường cũng bị phát , gặp vài nhóm người cầm bức họa tìm người đều bị nhìn ra.

      Càng nhiều lần, Cố Thường và Lục Đậu càng yên tâm, cần lo lắng đề phòng chạy trốn.

      Lần này hai người sai đường, mặc dù hơi xa nhưng ba ngày sau, hai người vẫn tìm được bến tàu để tới Kinh Thành.

      "Chưa tới buổi trưa, thời gian còn sớm, chúng ta tìm khách sạn gần đây, nghỉ ngày, tìm xong gian phòng tốt ngươi sang bến tàu hỏi xem, có thể bao thuyền được , nếu có thuyển ngươi hỏi xem có ghép thuyền đượcc ." Cố Thường dặn dò Lục Đậu.

      Bây giờ là mùa bến tàu đông đúc, tất cả các thuyền hầu như được mọi người bao trước rồi, có người lên Kinh thi cử, nàng chả hiểu tại mấy nhà kinh doanh lớn, phát triển nhờ làm trà, dược liệu có uy tín, lại phải đưa hàng lên Kinh Thành để giao lưu, mua bán, khiến cho việc tìm cái thuyền tốt để cũng khó.

      Đương nhiên là Lục Đậu chẳng có ý kiến gì, sau khi tìm được khách sạn tốt để nghỉ chân lập tức tự giác ra cửa thuê thuyền.

      nghĩ tới chuyện Lục Đậu ra ngoài thấy quay về.

      Cố Thường ngồi trong phòng đợi hai canh giờ, thấy mặt trời xuống núi mà cũng chưa thấy Lục Đậu quay lại, xong rồi, chắc chắn xảy ra chuyện, đứng ngồi yên, nàng tìm Lục Đậu.

      Khuôn mặt Lục Đậu rất đặc biệt, rất dễ hỏi thăm.

      "Đại nương, người có nhìn thấy nương có dáng người thấp bé, mặt tròn như cái bánh, bị rỗ, thiếu hai cái răng cửa ?"

      "Đại thúc, người có thấy nương, người mập mạp, mặt tròn vo, bị rỗ, thiếy hai cái răng cửa ?"

      "Tỷ tỷ, tỷ có nhìn thấy..."

      đường đến bến tàu, Cố Thường liên tục hỏi người qua đường, hỏi tới mức miệng đắng lưỡi khô nhưng ai cũng bảo thấy.

      "Lạ , có thể đâu cơ chứ?" Cố Thường vô cùng lo lắng, nàng sợ Lục Đậu bị cướp sắc, vốn dĩ nha sắc Lục Đậu xuất chúng, lại bị nàng trang điểm cho xấu thêm, tên nào cướp sắc thấy Lục Đậu chắc phải đường vòng ấy chứ.

      Ra tận bến tàu, cuối cùng Cố Thường cũng tìm được người nhìn thấy Lục Đậu.

      "Ngươi nương quần áo xanh, người xấu, cười cũng xấu hả?" Ông cụ hỏi.

      "Đúng đúng, hôm nay nàng ấy mặc quần áo xanh." Cố Thường đổ mồ hôi lạnh, may mà lúc cụ ông 4 từ rất xấu rất xấu, Lục Đậu có ở đây, nếu nghe thấy chắc đau lòng phải biết.

      " canh giờ trước, ta nhìn thấy nàng ta, nàng ta tới đâu cũng hỏi có thuyền nào trống , nghe thuyền đều được bao hết rồi bắt đầu hỏi mọi người có ai đồng ý ghép thuyền , sau đó chẳng biết tại sao lại bị hai gã quan sai dẫn rồi."

      "Cái gì? Quan sai dẫn nàng ?" Nghe vậy, Cố Thường vô cùng sợ hãi, nàng hoá trang cho Lục Đậu tới mức mẹ ruột Lục Đậu cũng chẳng nhận ra nổi nàng ta, tại sao quan sai lại nhận ra chứ?

      "Chuyện này ta cũng , nếuu nương muốn tìm người, lên huyện nha hỏi ." xong, ông cụ xua tay, rất vội vàng.

      Tim Cố Thường đập dồn dập, Lục Đậu bị, hơn canh giờ, biết nàng có bị giàu vò gì , thể được, phải nhanh cứu người!

      Cũng may huyện nha xa, Cố Thường vừa cưỡi Tiểu Bạch vừa hỏi đường, tới lúc hoàng hôn mới tìm thấy huyện nha.

      Đứng trước cửa nhà lao giam giữ phạm nhân, Cố Thường hỏi tên cai ngục: "Tiểu ca, xin hỏi có nương mập mạp, xấu xí, thiếu hai cái răng cửa, mới bị nhốt vào đây đúng ?"

      Cai ngục mở to đôi mắt híp, quan sát cả người Cố Thường, vươn năm đầu ngón tay xoa xoa lại, ám chỉ: "Trí nhớ lão tử được tốt lắm, nhớ có người giống như người hỏi đâu."

      Tên này chắc chắn muốn tiền rồi, cho liền, hỏi người có ở đây hay rồi tính sau, Cố Thường khẽ cắn môi, lấy 2 lượng bạc vụn nhét vào trong tay cai ngục để lấy lòng: "Tại hạ ra ngoài mang nhiều bạc, chút bạc này hiếu kính ngài uống rượu."

      Cai ngục cầm bạc cho lên miệng cắn thử, thấy phải là bạc giả, khuôn mặt mới nở nụ cười nịnh nọt: "Bây giờ ta mới nghĩ ra, buổi chiều có nương xấu xí, thiếu hai cái răng cửa bị bắt vào đây, biết là mắc tội gì, thấy bào là lệnh phiá , muốn giam nương đó mấy ngày Quách lão gia khoẻ lại, ngài ấy tự tay thẩm vấn nàng ta."

      Quả nhiên là họ Quách giở trò quỷ, Cố Thường ngầm oán thầm, lại hỏi: "Xin hỏi nha đầu kia có ở trong này ?"

      "Có có, nàng ở..."

      Cai ngục còn chưa xong, biết vài tên nha dịch từ đâu xông tới, tên đầu chỉ vào Cố Thường, ra lệnh với bọn thuộc ha: "Bắt lấy nàng!"

      Cố Thường thấy tình hình tốt, bỏ chạy, cai ngục thấy tò mò, tới hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

      "Đại nhân có lệnh, chỉ cần có người hỏi thăm nữ nhân xấu, mặt rỗ, cần hỏi nguyên nhân, lập tức bắt giữ!"

      ra là giăng bẫy chờ nàng sa lưới cá! Sau khi mắng xong câu "khốn kiếp", Cố Thường lại bắt đầu trốn khỏi truy bắt của nha dịch, tuy võ công nàng bình thường nhưng khinh công cũng tệ, giỏi như trình độ của cao thủ, nhưng khi gặp nguy hiểm, chạy trốn cũng chẳng khó.

      Biến mất rồi lại xuất bảy tám lần, cần tốn nhiều công sức Cố Thường cắt đuôi được đám nha dịch, huýt sáo hồi, lát sau, Tiểu Bạch liền chạy tới.

      " được rồi, Tiểu Bạch, đành phải để ngươi chịu khổ chút, tạm thời thay đổi màu lông của ngươi, nếu rất chói mắt." Cố Thường xong làm luồn, nhân lúc trời chưa tối, dắt Tiểu Bạch ra bờ sông, sau khi sờ mò thuốc chán chê, hoàn tan nó vào trong nước mới dắt Tiểu Bạch tới, đẩy nó vào trong nước, "Mau ngâm mình vào trong nước , nhanh lên."

      Tiểu Bạch cũng thích, sông hơi sâu, mực nước cao hơn chân nó, bởi vậy nó muốn tiếp, cuối cùng bị chủ nhân vô lương tâm đẩy cho phát, hở mỗi cái đầu, còn lại cả người đều chìm trong nước.

      "Đến đây, ta gội đầu cho ngươi." Sợ thuốc bị nước cuốn trôi mất, Cố Thường nhanh chóng dội nước lên đầu Tiểu Bạch, lau lau lại mấy lần, thấy vừa ý liền lôi khuôn mặt đen sì vì tức giận của Tiểu Bạch lên bờ, "Đừng giận ta nhé, lâu nhất là sau hai ngày, màu lông của ngươi trở về màu trắng như lúc đầu."

      Tiểu Bạch lên bờ, vừa ngâm nước có tý mà màu lông trắng của nó bị biến thành màu nâu, bộ lông trắng như tuyết thành màu nâu, diện mạo của nó bị thay đổi khác nhau trời vực so với ban đầu, làm con ngựa như nó cũng vui rồi.

      "Đừng tức giận, chúng ta phải cứu Lục Đậu, nếu ngươi đẹp như vậy, chỉ cứu được Lục Đậu, có khi chúng ta còn bị bắt luôn." Cố Thường nhìn sắc trời, lúc này tối đen, dắt Tiểu Bạch ỉu xìu tới huyện nha.

      Cố Thường cưỡi Tiểu Bạch huyện nha, đến gần nhà lao thấy số lượng nha dịch tăng lên rất nhiều, chắc chờ nàng sa lưới đây mà!

      Cố Thường xuống ngựa, dấu Tiểu Bạch ở nơi an toàn, sau đó lén lút tới trước cửa nhà lao.

      "Người nào!" Có người phát cố Thường, hô to, trong nháy mắt, hơn mười nha dịch xông tới.

      Ngay cả mặt mũi Cố Thường như thế nào cũng thấy, chỉ lộ hai quăng Tiểu Hồ Tử của nàng, lớn tiếng : "Bản công tử tới cứu người, tránh ra!"
      Last edited by a moderator: 26/4/15
      Yoororo, Dion, fujjko 1 thành viên khác thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 12: Thấy rất quen

      Editor: Vivi



      Cố Thường và Lục Đậu cùng nhau chạy trốn, ban đêm có lợi thế của ban đêm, Tiểu Bạch dễ nhận ra, nàng cũng nhuộm lông nó thành màu nâu rồi, hai nàng mặc quần áo màu gì chẳng quan trọng, đêm nay ánh trăng lại mờ, người đường cũng chẳng có mấy người, những con đường các nàng chọn đều qua chợ, vì thế đường rất yên tĩnh.

      "Tiểu thư, vì sao lúc nãy, người nhiều câu kỳ lạ thế?" Chạy rất xa, cảm thấy tạm thời an toàn, Lục Đậu mới đem nghi vấn của mình ra hỏi, ánh mắt nhìn Cố Thường giống như nhìn người bị bệnh thần kinh.

      "Ngươi nghĩ , Lục Tử Triệt chỉ là thương nhân, nhưng ta cảm thấy đơn giản là thương nhân bình thường, nếu , đêm đó, lúc nhìn thấy tên họ Quách nằm mặt đất, sao lqd dám chuyện? ràng, biết tên họ Quách, lại còn dám , phải sợ là cái gì? sợ họ Quách, vậy bản tiểu thư muốn lôi đến kinh thành để doạ bọn nha sai." Hiếm khi Cố Thường nhẫn nại giải thích cho Lục Đậu như vậy.

      Dường như Lục Đậu cảm thấy tiểu thư nàng ta quen thuộc giống như bình thường, khiếp sợ : "Tiểu thư, ngươi rất đúng!"

      "Cái gì mà rất đúng? Vốn dĩ điều này luôn đúng rồi còn gì!" Cố Thường nhìn mặt nha đầu trắng bệch, tiếp, "Với lại, ta nghi ngờ việc ngươi bị bắt có liên quan tới , trang điểm cho ngươi như vậy, ta lại cưỡi Tiểu Bạch ra ngoài đường, sao lại bị nhận ra?"

      Nghe vậy, Lục Đậu gật đầu lia lịa: "Đúng là kỳ lạ, lúc đó, nô tỳ chỉ hỏi mọi người xem ai chịu ngồi chung thuyền, bỗng lqd nhiên, hai gã quan sai từ đâu chui ra kéo nô tỳ , bọn họ khăng khăng rằng nô tì là trong những hung thủ có ý đồ mưu hại Quách đại nhân, nô tì giải thích như thế nào bọn họ cũng nghe."

      "Hừ, từ lúc ra khỏi nhà, ngoài gặp gỡ với tên họ Lục kia, chúng ta còn biết ai? dịch dung còn bị nhận ra, nhất định là bọn chủ tớ nhà tố cáo, nếu tại sao lúc hai tên nha sai nhìn thấy ngươi, lại chắc chắn ngươi là người mà bọn họ muốn tìm?" Lúc đầu, đối với suy đoán của mình, Cố Thường cảm thấy hơi do dự, lqd nhưng lúc nàỳ, càng nghĩ nàng lại cảm thấy bản thân mình đúng, nếu chẳng có cách nào có thể giải thích cho chuyện này.

      " ra là vậy..." Càng nghĩ Lục Đậu càng cảm thấy khả năng này rất cao, vì vậy càng cảm thấy vô cùng bội phục Cố Thường, "Tiểu thư, ra cũng có lúc người rất thông minh."

      "Bản tiểu thư luôn thông minh mà, là ngươi dốt có." Cố Thường hơi đắc ý, nhưng khi nhớ đến phiền phức mà mình gặp phải lại nhíu mày, "Chúng ta mau rời khỏi chỗ này, nếu lại bị nhận ra chắc chắn vô cùng phiền phức."

      "Chúng ta lập tức về khách sạn lấy hành lý." Lục Đậu cũng thèm đau lòng tiền thuê phòng, chạy trốn quan trọng hơn nhiều.

      Cố Thường phản đối, thở dài: "Chỉ có thể như vậy, nhưng vào khách sạn kiểu gì?"

      Lục Đậu: "..."

      Chỉ lo chạy trốn, nhớ kỹ đường, điều này vô cùng phiền phức, lúc đường, người qua cũng chẳng có, bởi vậy chẳng có cách nào để hỏi đường.

      Kiên trì tiếp, gặp được hai người qua đường, các nàng lập tức đến hỏi, hơn nửa đêm, hai người chẳng lo lqd đường gặp bọn cướp sắc, người ăn mặc theo kiểu nam nhân, người được trang điểm thành dạng xấu tới mức có thể doạ chết người ta, chẳng có người nào dám dây vào bọn họ đâu.

      Liên tục hỏi đường, lúc nhìn thấy có quan binh đến truy lùng các nàng vội vàng trốn, trốn mãi như vậy cuối cùng cũng về tới khách sạn.

      Cố Thường vội vàng dịch dung lại cho Lục Đậu, trang điểm cho nàng ta thành bà mối mặt dài, mồm to như chậu máu, Cố Thường tự vẽ nhưng điểm đỏ như mụn ở mặt của chính nàng, sau đó đội mạng che mặt ra cửa.

      "Bến có thuyền trống, bây giờ chúng ta phải làm sao?" Lục Đậu lo lắng hỏi.

      "Bây giờ chẳng biết phải gì nữa, bước nào hay bước ấy thôi." Cố Thường cũng chẳng nghĩ ra cách nào, hơn nửa đêm có nhà thuyền nào chịu lái thuyền đâu, chỉ mình may mắn, đợi đến gần sáng kiếm người nào dễ tính, xin họ cho cùng.

      Bến tàu có nhiều thuyền, đều im lặng, thuyền có người, chỉ có thể nghe thấy tiếng nước hoà cùng tiếng nước.

      "Còn hai canh giờ nữa là trời sáng, chúng ta nhắm mắt nghỉ ngơi lát ." Cố Thường , chuyện hừng đông để tới hừng đông mà , nàng rất mệt muốn tiếp tục động não đâu.

      Cạnh bến tàu có cái đình, trong đình có chiếc ghế dài, vừa đủ để hai người các nàng nó thể nằm.

      Từ sau khi lông bị nhuộm màu, tâm trạng của Tiểu Bạch trở lên tốt, khi chủ tử ngủ, nó ở ngay cạnh đình ăn cỏ, sau đó cũng ngủ luộn, Lục Đậu cũng biết Tiểu Bạch bị đổi màu lên nhận ra , mặc kệ nó cách xa chỗ hai người.

      Trời vừa sáng mọi người bắt đầu thi nhau tới đây, phần lớn mọi người đều vào buổi sáng, bởi vậy họ tới đây từ rất sớm.

      Thấy có thanh, hai chủ tớ nhà Cố Thường cũng tỉnh, sau đó bắt đầu nhìn chằm chằm người lên thuyền, suy nghĩ xem lên ra tay với người, hành động các nàng làm người ta nhìn thấy, lúc đều phải vòng qua các nàng.

      nhìn chằm chằm mọi người, bỗng nhiên nhìn thấy người quen, Lục Tử triệt mặt quần áo trắng, tay dắt Thiểm Điện, sau là tuỳ tùng cũng dắt ngựa- Uông Tiểu Phi.

      Thấy kẻ thù mắt long lên sòng sọc, ánh mắt Cố Thường và Lục Đậu đều thay đổi, nhìn bọn họ giống như ăn tươi nuốt sống vậy.

      Cảm giác có người nhìn mình bằng ánh mắt thiện cảm, Lục Tử Triệt nhíu mày, quay đầu nhìn, thấy bà mối xấu xí, nữ nhân đeo khăn che mặt.

      biết chẳng cần để ý, Lục Tử Triệt cùng chẳng thèm quay đầu lại nhìn các nàng.

      Thiển Điện bất ngờ dừng lại, quay đầu, sững sờ nhìn Tiểu Bạch uể oải, phấn chấn, chắc chắn gọi Tiểu Bạch tiếng.

      Tiểu Bạch ỉu xìu đáp lời.

      Điều này làm Thiểm Điện vô cùng vui vẻ, thèm để ý chủ của nó có đồng ý hay , hưng phấn giật dây cương ra khỏi tay của Lục Tử Triệt, chạy về phía Tiểu Bạch.

      Thấy vậy, Lục Tử Triệt vô cùng giận dữ: "Thiểm Điện trở nên hám ngựa cái từ lúc nào vậy!"

      Uông Tiểu Phi cũng cảm thấy tò mò, cứ nghĩ Thiểm Điện chỉ chung tình với con ngựa trắng kia thôi, ai mà nghĩ được chỉ sau vài ngày, nó lại lại tìm mùa xuân mới chứ?

      "Tiểu thư, bây giờ chúng ta phải làm sao?" Lục Đậu hỏi.

      Cố Thường nhìn Thiểm Điện cọ xát Tiểu Bạch ngừng, thở sâu rồi : " chạm mặt , vậy chúng ta theo họ Lục cùng lên thuyền, hại ngươi bị bắt, chúng ta ngồi thuyền của cũng chẳng quá đáng."

      Lục Tử Triệt đưa tay vào miệng huýt gió gọi Thiểm Điện, nghe tiếng huýt gió của cũng có thể biết tâm trạng của tồi tệ tới mức nào.

      Thiểm Điện nghe thấy tiếng huýt gió, ngẩng đầu nhìn chủ, muồn nhưng lại lưu luyến Tiểu Bạch, hai bước lại quay đầu nhìn Tiểu Bạch, ra hiệu cho Tiểu Bạch theo nó.

      Tiểu Bạch vài bước thăm dò, thấy chủ nhân ngăn cản, vì thế vui vẻ chạy theo Thiểm Điện.

      Thiểm Điện hí lên vui sướng chạy tới đứng bên cạnh Lục Tử Triệt- mặt đen sì, khó khăn lắm Tiểu Bạch mới tỏi ra hoà nhã với nó, lại còn theo nó, làm sao mà tâm trạng nõ có thể vui chứ, vô lqd cùng lấy lòng, liên tục dụi đầu vào lưng chủ nhân.

      "Ngươi dẫn bọn họ tới đây làm gì? Bản thiếu gia muốn cho những người liên quan lên thuyền đâu!" Lục Tử Triệt thấy hai nữ nhân kia cũng về phía mình, giọng vui.

      Mắt Cố Thường trợn trừng, hừ tiếng: "Ngươi nghĩ bản nương muốn ngồi thuyền của ngươi lắm hả? Nếu phải có chuyện khẩn cấp, ai thèm nhờ ngươi!"

      Nghe vậy, Lục Tử Triệt lập tức quay đầu nhìn lại, đôi mắt lợi hại, nhìn mặt Cố Thường chằm chằm, sau đó cách chắc chắn: "Ngươi là nữ nhân họ Chu chứ gì."

      "Đúng sao? biết ta là ai hãy ngoan ngoãn đưa chúng ta lên thuyền, nếu đừng trách bản nương lqd khách khí!" Cố Thường kiên quyết muốn ngồi thuyền của Lục Tử Triệt, lúc này cũng chẳng thèm quan tâm ghét nàng mấy phần mấy phần giả, nếu cứ tiếp tục dây dưa, chẳng biết quan phủ lại phái thêm bao nhiêu người nữa tới bắt các nàng.

      "Á." Uông Tiểu Phi sợ hãi, nhìn chằm chằm Lục Đậu, tuy khuôn mặt của Lục Đậu thay đổi nhưng hình dáng và chiều cao lại đổi, , "Nàng, nàng ta phải bị bắt rồi sao?"

      Giọng vừa dứt, mắt Cố Thường và Lục Đậu lườm sắc như dao, chuyện này chưa đánh khai rồi !

      "Quả nhiên là do các ngươi tố cáo, đồ tiểu nhân đê tiện!" Cố Thường cười lạnh, nàng cân nhắc sau khi lên thuyền nên dùng "thứ tốt" gì để tiếp đón tên nô tài nào đó khiến nàng ghét.

      Phản ứng của Lục Đậu rất trực tiếp, giơ chân đá : "Ngươi là tên khốn kiếp, hại nãi nãi bị... ưm...."

      Cố Thường che miệng Lục Đậu cảnh cáo: "Đừng linh tinh, sợ người khác nghe thấy hả?"

      Uông Tiểu Phi tránh né chân của Lục Đậu, chút nào áy náy : "Ta đây là thay trời hành đạo."

      Lục Đậu tránh thoát khỏi ma trảo của tiểu thư nhà mình, trừng mắt oán hận nhìn Uông Tiểu Phi, tiểu thư nhà nàng căm ghét tên họ Lục bao nhiêu, nàng căm ghét tên họ Uông này bấy nhiêu.

      Lục Tử Triệt thèm để ý tới cuộc cãi vã của hai hạ nhân, lạnh lùng quan sát Cố Thường, miệng cười nhưng trong lòng cười: " nhìn ra, ngươi còn biết thuật dịch dung."

      "Tất nhiên, bản nương bao nhiêu bản lĩnh, lần trước thuyền ngươi cũng nhớ kỹ rồi đó." Cố Thường đắc ý, vênh váo sờ chòm râu, cuối cùng lại sờ phải mạng che mặt, lúc này mới nhớ ra hai chòm râu bị nàng vặt sạch rồi.

      Ánh mắt Cố Thường long lanh, thần thái của nàng khiến Lục Tử Triệt rung động, cẩn thận quan sát khuôn mặt nàng như có điều suy nghĩ.

      "Nhìn cái gì mà nhìn? Mau chạy lên thuyền chứ!" Bị Lục Tử Triệt nhìn chằm chằm, Cố Thường vô cùng sợ hãi, hiển nhiên nàng cho rằng bất ngờ vừa ý với dung mạo của nàng, nàng cảm thấy lúc này nhìn nàng là có chuyện gì tốt rồi.

      "Đây là dung mạo của Chu nương?" Lục Tử Triệt hỏi.

      "Đúng sao? đúng thế nào?" Cố Thường tức giận trừng mắt nhìn.

      " có gì, chẳng qua cảm thấy khuôn mặt ngươi rất quen thôi." Lục Tử Triệt xong, mày liền chau lại, lúc này, nhớ ra nổi khuôn mặt của nàng giống ai.

      Uông Tiểu Phi nghe vậy cũng tỉ mỉ quan sát Cố Thường, lần này quan sát của vô cùng có hiệu quả, kinh ngạc hô lên: "Tiểu nhân biết nàng giống ai rồi, nàng giống đại tiểu thư Cố Gia bảo!"

      Cố Thường nghe thấy lời Uông Tiểu Phi vô cùng hốt hoảng, trừng mắt hô to gọi hỏi Uông Tiểu Phi: "Các ngươi biết Cố Gia đại tiểu thư?"

      Lục Tử Triệt nheo mắt lại, nhìn Cố Thường, ánh mắt lạnh thêm vài phần: "Nếu Chu nương muốn thuyền cùng bản thiếu gia như vậy, ta thanh toàn cho ngươi, có chuyện gì lên thuyền chúng ta tiếp."

      Mày Cố Thường giật giật, câu cuối cùng sao giống câu "có chuyện gì chúng ta lên giường tiếp" vậy? Nàng vội vàng vỗ đầu, ném bỏ những ý nghĩ linh tinh ra khỏi đầu: "Nếu ngươi biết tiến biết lùi,lqd thấy Lục đại gia mời ta tận tình như vậy, bản nương đành bất đắc dĩ cùng thuyền với ngươi vậy."

      Tay Lục Tử Triệt nắm lại chặt, ngấm ngầm chịu đựng lườm nàng cái rồi luôn.

      Trước đó, thuyền được chuẩn bị tốt, Cố Thường cùng Lục Tử Triệt lên thuyền, nhà đò thấy người cũng lên đủ, bắt đầu rời bến lái thuyền .

      Thuyền thong thả rời bến, Lục Tử Triệt thấy càng lúc càng xa bờ sông, đột nhiên hỏi: "Vừa nãy Uông Tiểu Phi hình dáng Chu nương rất giống đại tiểu thư Cố Gia bảo?"

      Nghe thấy lời hỏi, mí mắt Cố Thường giật giật, nhảy dựng lên, lấy tay giật mạng che mặt ra để lộ khuôn mặt với những nốt đỏ loang lổ: "Ngươi nhìn xem?"
      Last edited by a moderator: 28/4/15
      Yoororo, Dionfujjko thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13: Chia tay lúc vui
      Editor: VIvi



      Cố Thường trợn mắt nhìn nữ nhân trong bức hoạ, quen thuộc tới mức thể nào quen thuộc hơn, nàng ngạc nhiên giống như vừa nuốt trứng gà sống, : "Trời ạ, sao ngươi lại có thể quen biết nữ tử có dung mạo mỹ lệ, khí chất xuất chúng như vậy?"

      "Ngươi dám ngươi biết nàng hả?" Lục Tử Triệt nhẫn nhịn hỏi.

      Cố Thường vừa định biết, nhưng nàng lại nhớ ra, trước kia nàng có với rằng nàng và đại tiểu thư Cố Gia bảo là bạn thân quá bản thân, vội cười hắc hắc: "Làm sao có thể biết, nàng là bạn tốt của ta, chúng ta là bạn thân tuy hai mà cơ mà."

      Thực ra là người, ngay cả ông trời đến đây, nàng cũng dám vỗ ngực cam đoan nàng sai.

      Khoan hãy , những nốt đỏ giống bệnh sở được Cố Thường bôi lên mặt nhìn rất kinh khủng, lúc này mặt trời đứng bóng, nàng cười, ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt thê thảm nỡ nhìn của nàng, hình ảnh này...

      Lục Tử Triệt chịu được, nghiêng đầu dám nhìn thẳng, ho tiếp tục truy hỏi: "Nếu như ngươi bị sởi, khuôn mặt của ngươi giống hệt với nữ tử trong bức hoạ."

      "Ngươi gặp nàng rồi sao? Ta với nàng vô cùng thân thiết, sao lại nghe thấy nàng nàng biết người nhỉ?" Cố Thường nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của Lục Tử lqd Triệt, nếu gặp người có khuôn mặt xuất chúng như , nàng nhất định bao giờ quên, nhưng trước khi rời khỏi nhà, nàng cũng chẳng có ấn tượng gì với khuôn mặt của cả.

      "Chuyện này cần ngươi quan tâm, chẳng lẽ người nghe thấy người ta khuôn mặt của ngươi và tiểu thư Cố gia giống nhau như khuôn đúc hay sao?"

      "Hừ, chuyện này cũng cần ngươi phải quan tâm, bản nương lớn lên giống ai tựa như ai, ai cần ngươi lo." Cố Thường trợn mắt nhìn , làm gì có ai như , hỏi còn hỏi chảnh choẹ như vậy, chút thành ý cũng có nàng cũng chẳng thèm trả lời.

      Lúc này, Lục Đậu tới, nhìn thấy nữ tử trong bức họa hoảng hốt, muốn lại cảm giác có điều gì đúng, : "Này, ánh mắt nữ tử rất lạnh, tính cách đại tiểu thư Cố gia lại rất hoạt bát, đáng , ngươi vẽ sai rồi."

      Lục Đậu xong, Cố Thường nhìn lại lần nữa, mới phát ra hình dáng nữ nử trong bức hoạ giống hệt nàng, từ khí chất, thần thái, chẳng trách nàng thấy rất kỳ lạ.

      "Còn tưởng rằng chuyện gì của đại tiểu thư Cố gia ngươi cũng biết, có thể đem của nàng hình dáng của đại tiểu thư từ trong đầu mà tốc ký, ra là phải, ngay cả khí chất của người ta cũng nhầm được, chậc chậc." Vẻ mặt Cố Thường tỏ ra khinh thường, đánh giá Lục Tử Triệt.

      Ai ngờ người trầm, bình tĩnh như Lục Tử Triệt nghe xong lời nàng đùng đùng nổi giận, vui, xé nát bức họa, ném xuống sông: "Ai coi trọng dâm phụ này chứ! Ngươi đừng sỉ nhục con mắt nhìn người của ta!"

      Cố Thường nghĩ nghe từ miệng những lời như vậy, tức giận tới mức lông mày dựng chổng ngược lên trời, tung quyền, chửi rủa: "Khốn kiếp, ngươi thử mắng nàng câu nữa cho ta xem, ngươi có tin ta lập tức cắt bỏ cái miệng hôi hám đầy răng của ngươi !"

      Lục Tử Triệt nghiêng đầu tránh nắm đấm của nàng, mặt xanh lè, giọng lạnh lùng: "Là ngươi sỉ nhục ta trước."

      "Tại sao những người họ Lục đều là loại vu oan giá hoạ cho người khác vậy, tên Lục Tam sỉ nhục trong sạch của nàng để được hủy hôn, cưới nữ nhân con nhà giàu sang phú quý, còn ngươi ở đâu chui ra, xấu nàng nhằm mục đích gì? Uổng công ta vẫn nghĩ lqd ngươi có nhân tính hơn tên Lục Tam kia, ai ngờ được, thực ra các ngươi giống nhau cà thôi, phi." Cố Thường bị chọc tức, nhìn thấy người lái thuyền nàng còn biết người chèo thuyền của vô cùng đáng tin, nếu nàng ném trong sông chết cho đuối rồi.

      "Người đàn bà chanh chua, thể lý!" Tính khí đại thiếu gia của Lục Tử Triệt cũng bộc phát, vũng tay áo, luôn, ngay cả việc vì sao hình dáng của nàng giống hệt Cố đại tiểu thư cũng thèn quan tâm nữa.

      Cố Thường tức gia đùng đùng về phía khoang thuyền nghỉ ngơi, ngồi giường phàn nàn với Lục Đậu: "Ngươi xem, họ Lục có quan hệ họ hàng với tên Lục Tam kia ? Vì sao bọn họ đều
      ta là... Dâm, chẳng nhẽ mặt ta viết hai chữ này hả?"

      "Trời ạ, tiểu thư thôi!" Lục Đậu vội che miệng Cố Thường, nhíu mày lo lắng, cảnh giác nhìn cửa, " muốn kêu to cho mọi người nghe thấy hả?"

      Lúc này, lý trí của Cố Thường cũng quay trở lại, hất tay Lục Đậu, nghĩ lại mà thấy sợ: "Giọng ta to lắm? Chắc bọn họ nghe thấy đâu, chỗ này là chỗ đầu gió, tiếng sóng vỗ lớn chắc cũng át phần nào giọng ta chứ."

      Nghĩ xong lại tiếp: "Nếu biết rằng ta ghét như vậy, lúc cứu ngươi, ta nên với bọn nha sai kia như thế này: để dỗ ta vui vẻ, rất thích liếm ngón chân của ta, lqd thích ta dùng roi sáp để chăm sóc , ở trước mặt người khác, cao sang quyền quý là vậy, ra thích nhất là ngửi mồ hôi chân của người khác! Còn có..."

      "Tiểu thư đừng nữa, nô tì chịu nổi nữa rồi." Chỉ nghe thôi mà Lục Đậu sởn hết cả gai ốc, nghĩ đến cảnh Lục Tử Triệt kỳ quái, tuấn mỹ liếm ngón chân của tiểu thư nhà mình... Bị tiểu thư dùng roi đánh, còn thích ngửi chân người khác là hình tượng
      Bị tiểu thư dùng roi đánh, còn thích ngửi chân người khác là hình tượng của trong lòng Lục Đậu lập tức nát bét, vỡ vụn thành bột phấn,

      “Hừ, biết thế làm, biết thế làm, ai cho ngươi lôi ta hả? Nếu ngươi để ta thêm vài câu tên họ Lục có phải được nổi danh như cồn ? Cho biết cảm giác khi bị người ta xấu!” Cố Thường rất tức giận, chuyện liên quan tới nàng khiến nàng tức giận đến mức hai lần nhờ thuyền của , nhưng chẳng lần nào nàng cảm thấy biết ơn .

      Bên này Cố Thường tức giận ở bên kia tâm trạng của Lục Tử Triệt cũng chẳng khá hơn

      “Thiếu gia, làm sao có chuyện hai người giống nhau được, người xem, có phải nữ nhân họ Chu kia là…” Uông Tiểu Phi cảm thấy vô cùng đáng nghi.

      phải đâu, có phải chúng ta chưa nhìn thấy dâm phụ đó bao giờ đâu, ngươi thấy tính cách hai người đó giống nhau ?” Lục Tử Triệt nghiêm mặt .

      Uông Tiểu Phi nghĩ kỹ rồi gật đầu: “ cũng đúng, tuy giống nhau, nhưng tính cách lại giống như của cùng người, đại tiểu thư Cố gia dâm đãng như lại xinh đẹp, lạnh lùng, còn vị này đầu óc lại khác người.”

      Lục Tử Triệt bị ma xui quỷ khiến cho hai chủ tớ Cố Thường lên thuyền vì nghi ngờ Cố Thường và đại tiểu thư Cố gia có quan hệ bình thường, có nghi ngờ các nàng chỉ là người, nhưng lập tức loại bỏ nghi ngờ này bởi tính cách hai người quá khác biệt.

      “Có thể do hình dáng các nàng tương đối giống nhau, vì thế hai người mới trở thành bạn bè? khó tưởng tượng nữ nhân xinh đẹp, dâm dãng lại có thể kết bạn với nữ nhân ngốc nghếch, giống hệt người đàn bà chanh chua!” Lục Tử Triệt cảm thấy vô cùng khó hiểu.

      Uông Tiểu Phi nhìn sắc mặt chủ tử đánh, lo lắng : “Các nàng đáng ghét như vậy, hay là cho các nàng ăn cơm nữa?”

      cho ăn cơm, chắc chắn các nàng hạ độc chết nhà ngươi.” Lục Tử Triệt vô cùng chắc chắn.

      “Vậy cứ cho các nàng ăn cơm , quá hai ngày nữa là Kinh Thành rồi, thiếu gia đừng gặp nàng là được, ngài cứ nhắm mắt làm ngơ .” xong, Uông Tiểu Phi ra khỏi khoang thuyền, lập tức nhìn thấy ngay nữ nhân xấu xí, vẻ mặt buồn bã - Lục Đậu, biết nàng ta nghĩ đến chuyện tốt gì, há to cái miệng như chậu máu cười sằng sặc, thấy nàng ta, mặt tái xanh rồi, tức giận hét to, “ ra là nha đầu béo, ngươi dùng cái mặt này suốt ngày thấy mệt hả? Làm bà mối thú vị lắm hả?”

      Lục Đậu ghét nhất là nghe thấy người ta nàng xấu, nghe vậy chống nạnh gào lên: “Cái con khỉ ốm như ngươi giỏi lắm hả? Bản nương thích làm bà mối đấy, ngươi quản được ?”

      “Các ngươi là đồ ngu xuẩn, dịch dung cũng biết suy nghĩ, ngươi thấy ai dịch dung cho nha đầu làm bà mối ?” Uông Tiểu Phi tỏ ra khinh bỉ.

      Đúng vậy, chưa từng thấy nha hoàn làm bà mối bao giờ, nếu có dịch dung cũng trang điểm chon ha hoàn thành bà mối, Lục Đậu thèm cãi nhau nữa, vội vàng chạy về khoang thuyền tìm Cố Thường.

      Cuối cùng, Cố Thường phải trang điểm lại cho Lục Đậu, biến nàng ta thành thiếu niên, đưa cho nàng ta cay quạt để cho ngực và cổ, còn bản thân nàng cũng trang điểm giống nam nhân, biến khuôn mặt bình thường tới nỗi thể bình thường hơn, hình dáng càng bình thường, đến Kinh Thành làm việc càng thêm an toàn.

      Ta khỏi khoang thuyền, Lục Tử Triệt nhìn thấy “dung nhan” mới của hai người cười khẩy, ngáp cái, quay đầu luôn.

      Ba ngày sau, hai người chuyện nhiều, đến bến tàu, đường ai nấy , phí thuyền lần này Cố Thường cũng ém luôn trả, nếu phải dùng dược quá nhiều, hàng tích trữ còn ít nàng cũng muốn dạy bảo hai chủ tớ nhà thêm lần.

      Đến Kinh Thành, sau khi theo mọi người qua cửa thành chủ tớ Cố Thường biết nên đâu.

      “Thiếu gia, chúng ta tìm khách điếm trước , hỏi khahcs điếm cũng tiện hơn rất nhiều.” Lục Đậu đề nghị.

      “Được, lắc lư nước ba ngày, cảm thấy vô cùng khó chịu, chúng ta kiếm chỗ nào tốt để nghỉ ngơi.” Tránh xa tên họ Lục, tâm trạng của Cố Thường rất tốt, nghĩ đến việc tới Kinh Thành là có thể lập tức tìm được tên Lục Tam nào đó để trả thù là nàng cảm thấy vô cùng hưng phấn.

      Kinh Thành rất lớn, mọi người lại rất nhộn nhịp, e rằng muốn tìm thấy phủ của Lục Tướng quân rất khó, những vậy người ta lại là quan lớn, vì vậy nhà họ chắc là có rất nhiều người biết, cố gắng hỏi thăm là được, Cố Thường nghĩ xong vì thế muốn nghỉ ngơi tốt rồi mới lên đường.

      Tìm được khách điếm để nghỉ chân, Cố Thường thanh toán luôn tiền thuê phòng ba ngày, nghỉ ngơi ba ngày, nàng muốn nghe ngóng toàn bộ chuyện nhà họ Lục.

      Vào kinh, Lục Tử Triệt lập tức kiểm tra kinh doanh của những cửa hàng trong kinh thành, định chờ trời tối mới lén lút về Lục gia.
      Last edited by a moderator: 3/5/15
      Yoororo, Dionfujjko thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 14: Chạy trốn

      Editor: Vivi


      Đến Kinh Thành, Cố Thường cũng nhàn rỗi, vừa thăm dò chuyện nhà người ta, vừa mua dược liệu, sau đó vụng trộm làm thuốc trong khách sạn.

      Bởi vì nơi này phải là phòng thuốc của nàng ở Cố Gia bảo, mọi thứ đều có đầy đủ, thời gian lại vô cùng ít ỏi, do đó, lượng dược liệu mua cũng được cân đối, vì thế hiệu quả sản phẩm làm ra cũng kém hơn chút, nhưng méo mó có còn hơn .

      "Tiểu thư, Tam thiếu gia nhà họ Lục của chúng ta dường như tồn tại vậy, nô tì hỏi rất nhiều người chuyện của , ngoại trừ nửa số người nô tỳ hỏi là con thứ ba của Lục tướng quân, còn lại họ đều chẳng biết gì cả, bởi rất ít khi ở kinh thành, lại có ưu điểm khiến người ta ca ngợi, nên bị khinh lqd thường."

      Lục Đậu trình bày kết quả thăm dò với Cố Thường. Nghe vậy, Cố Thường ngừng tay chế thuốc, nhíu mày hỏi: "Giống tồn tại hả? Vậy tại sao cha ta lúc nào cũng khen bộ dạng tốt, có tài?"

      Lục Đậu suy đoán chắc chắn: "Hay bởi việc hôn nhân của tiểu thư là do lão gia đính ước, vì thế phải trái lương tâm?"

      "Ngươi dám cha ta!" Cố Thường vui, trừng mắt, ở kinh thành, nàng luôn hoá trang thành nam nhân có khuôn mặt rất bình thường, mặt được nàng biến đổi tới mức thể bình thường hơn, có dựng râu trừng mắt kiểu gì cũng chẳng thấy có chút tác dụng uy hiếp nào hết.

      " có! Nô tì chỉ can đảm như con mèo con thôi, đánh chết cũng dám xấu lão gia! Nô tì chỉ suy đoán vậy thôi." Lục Đậu sợ nhất là tiểu thư nhà mình mình bất kính với lão gia, mỗi lần tiểu thư như vậy đều khiến nàng ta sợ chết khiếp.

      "Hừ, nhất định là cha ta bị lừa, về nhà ta hỏi cho ra lẽ, xem xem ai dám lừa cha ta!" Đố với việc cha nàng bị lừa, Cố lqd Thường cảm thấy vô cùng tức giận, vốn dĩ nàng muốn gả cho tên Lục Tam thiếu gia nào đó rồi, bây giờ lại nghe đối phương có tiếng tăm, nàng lại càng ghét , ngoại trừ gia thế nhà tốt, bộ dạng đẹp, còn có điểm nào có thể xứng đôi với nàng?

      Được sống trong cuộc sống của đại tiểu thư quá mức vui vẻ tự do, hiển nhiên là Cố Thường muốn lập gia đình, sống cuộc sống giúp chồng dạy con quá sớm, lại nghe quy tắc phủ tướng quân rất nhiều, vì thế nàng càng thích, tránh tới mức ngay cả tranh vẽ Lục Tam thiếu gia, nàng cũng khinh thường thèm xem, vì thế cho tới bây giờ nàng cũng chẳng biết, rốt cục tên Lục Tam nào đó giống người hay là giống quỷ.

      "Đúng đúng, lão gia vô cùng lỗi lạc xuất chúng, nhất định là bị người ta lừa, sau khi trở về, nhất định lôi những tên bỉ ổi đó ra xử lý!" Lục Đậu vội vàng vỗ mông ngựa mong được lập công chuộc tội.

      Cố Thường thèm để ý Lục Đậu, tiếp tục dàn mỏng lớp thuốc.

      Lục Đậu chưa xong chuyện cần , thấy tiểu thư nhà mình làm tiếp "chuyện quan trọng" quan tâm tới nàng ta, nàng ta vui vểnh môi lên: "Tiểu thư, lúc hỏi thăm về tên Lục Tam thiếu gia, nô tỳ tiện đường còn hỏi được tin tức của Lục Tử Triệt, ra vô cùng nổi danh."

      "Làm sao*? Là chuyện có tình nhân là thiếu niên mặt mày trắng nõn sáng sủa, có hai chòm râu hả?" Cố Thường vui sướng khi thấy người gặp họa.

      " phải đâu, hầu như tất cả mọi người đều khen rất có tài, nghe qua lại với rất nhiều quan viên, tuy chỉ là thương nhân, nhưng dựa vài tài trí hơn người, thủ đoạn kinh doanh địa vị của còn cao hơn cả đệ tử con nhà quan lại đó."

      "Có chuyện này sao?" Cố Thường kinh ngạc, dừng tay, hiểu hỏi Lục Đậu, " phải làm thương nhân bị quan lại khinh thường hả? Sao lại được mọi người ca ngợi? Cha ta lợi hại như vậy còn bị người khác ghét đấy, ví dụ như tên Lục Tam!"

      "Chẳng lẽ là do Lục Tử Triệt đẹp hơn lão gia?" Lục Đậu nghiêm túc thể suy nghĩ.

      Nghe vậy, ánh mắt sâu xa của Cố Thường nhìn chằm chằm Lục Đậu, mím môi .

      Lục Đậu giật mình, vội vàng tiếp: "Làm gì có chuyện đó chứ, lão gia vô cùng lỗi lạc xuất chúng, ai cũng phải sợ hãi khi nhìn thấy phong thái của lão gia, ghen tị tới mức toàn xấu lão gia, còn Lục Tử Triệt, vừa nhìn biết chỉ là tiểu bạch kiểm, chẳng uy hiếp được ai lên người ta cũng khen chẳng thèm để ý, tiểu thư thấy nô tì có sai ?"

      "Hừ, toàn linh tinh." Cố Thường lườm Lục Đậu, vẫn cảm thấy Lục Tử Triệt làm kinh doanh được người đời ca ngợi, điều này khiến nàng vô cùng ngạc nhiên, nhưng ở kinh thành lại nổi danh như vậy, nếu ngày nào đó, Quách đại nhân bắt được nàng, có phải nàng kiếm được lý do để thoát ?

      "Tiểu thư, người suy nghĩ chuyện gì vậy?" Lục Đậu vô cùng hiểu tiểu thư nhà mình, mỗi khi tiểu thư nheo mắt lại, cười giống như mèo trộm được miếng thịt chắc chắn tiểu thư bàn mưu tính kế hại người.

      " có gì, sáng sớm ngày mai trả phòng, sau đó đến nhà họ Lục, biết lúc đó có thuận lợi hay , tên Lục Tam ít khi ở kinh thành, lần này tìm, khả năng tìm được rất cao." Sau khi xong, Cố Thường chau mày, lần này đến kinh thành chủ yếu để trả thù Lục Tam, nếu như tìm thấy đáng tiếc.

      Lục Đậu vội vàng hóng hớt: "Nô tì nghe , gần đây trờ về, chẳng qua là ít khi ra khỏi cửa, ở kinh thành có bằng hữu nào cả."

      " sao? Về là tốt rồi, ha ha." Tâm trạng Cố Thường lại vui vẻ vô cùng, vui sướng tiếp tục băm dược liệu, người ngoài thấy hành động này của nàng, nếu biết còn tưởng nàng sắp được gặp tình lang mới hưng phấn như vậy.

      Sớm hôm sau, chủ tớ hai người trả phòng, Cố Thường dắt ngựa lên đường.

      Do tác dụng của thuốc nhuộm mất dần, phơi nắng càng lâu, số ngày càng dài tác dụng, bộ lộng bị nhuộm thành nâu của Tiểu Bạch dần khôi phục trở về màu trắng chói loái như ban đầu, sau mấy ngày tinh thần sa sút trầm trọng, nó phát ra bản thân dần phai màu, trở về màu quyến rũ của nó như xưa vô cùng hưng phấn.

      Cố Thường cưỡi ngựa lên đường, vẫn trong trạng thái hưng phấn, Tiểu Bạch thong thả những bước , đầu ngẩng cao, thần sắc cao ngạo lại quý phái, hình dáng lại vô cùng xinh đẹp, hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.

      Người biết phân biệt ngựa tốt ngựa xấu thấy Tiểu Bạch đều biết nó là ngựa tốt, mặc dù vô cùng thèm muốn nhưng lại dám tới gần, nhưng người có mắt chỗ nào cũng có, phải ở đây sao, nam tử trẻ tuổi mặc quần áo màu tím nhạt, tay chắp sau lưng, cà lơ phất phơ huýt sáo: "Ai ôi, con ngựa này tệ, bán thế nào?"

      "Thiếu gia nhà ta bán ngựa." Lục Đậu vội trả lời, lúc này, Lục Đậu cưỡi con ngựa bình thường, đứng sau Cố Thường.

      "Ngươi bán bán chắc? Gia có rất nhiều bạc, , bao nhiêu bạc mới bán." Vẻ mặt của nam tử áo tím vô cùng cuồng ngạo, ra vẻ lão tử có tiền có chuyện gì là thể làm được.

      Cố Thường nhíu mày vui, liếc mắt nhìn : "Ngựa của ta thuộc loại ngàn vàng khó mua, là con cháu đời sau của vua ngựa thảo nguyên, ngươi ngươi có tiền, vậy với gia mười triệu lượng vàng ngươi dám mua ?"

      Thiếu gia áo tím nghe vậy liền đùng đùng nổi giận, chỉ vào mũi Cố Thường mắng: "Tên miệng còn hơi sữa như người dám cả gan trêu chọc bản thiếu gia, cả quốc khố cũng có đủ mười triệu lượng vàng, bản thiếu gia có thể có sao? !"

      "Ngươi mua nổi làm ơn nhường đường vậy, bản thiếu gia còn có chuyện quan trọng phải làm." Cố Thường xong, điều khiển ngựa vòng qua người chắn đường.

      "Muốn chạy sao, được!" Dường như thiếu gia áo muốn đối đầu với Cố Thường, cố ý đứng trước ngựa của Cố Thường, trừng mắt với ngựa của nàng..., ra vẻ tình hình quan trọng.

      "Chó ngoan chắn đường, cút cẩn thận, ta cho ngươi biết tay bây giờ!" Tay Cố Thường sờ tay áo, chuẩn bị dạy dỗ .

      Kết quả, nàng còn chưa kịp ra tay bỗng nhiên, nam nhân rơi xuống từ lầu hai, vô cùng chính xác đè lên thiếu gia áo tím, hai người nằm chồng lên nhau quỳ rạp mặt đất, tranh nhau rên rỉ.

      Cố Thường nhìn hai người trước mặt, máu ngừng chảy mặt đất, đãng rên rỉ ngừng, ngẩng đầu lqd muốn cảm ơn người lầu hai, kết quả lại thấy khuôn mặt lạnh tới tận xương của Lục Tử Triệt, đứng sát cửa sổ lầu hai, tay chỉ vào nam nhân ngã đè lên công tử áo tím mắng: "Lục mỗ chỉ thích nữ nhân, đối với nam nhân có hứng thú, nếu còn có lần sau, ta ném ngươi xuống lầu đơn giản như vậy đâu !"

      "Ôi, ngươi biết bản thiếu gia là ai hả? Ta là con trai của Quách Thị Lang Quách đại nhân, đau chết mất thôi, muốn chặt đứt thắt lưng ta hả, ôi đau chết mất, muốn làm gãy mũi ta sao..." Thiếu gia áo tím ôm cái mũi chảy máu ròng ròng kêu la ngừng, muốn đem người đè lên đá sang bên, nhưng bị đè nặng như vậy, sức cũng chẳng kiếm đâu ra để hất tên nằm ra ngoài.

      Cố Thường kinh ngạc dời mắt từ Lục Tử Triệt chuyển sang nhìn công tử áo tím. ta họ Quách, lại còn là con trai của Quách Thị Lang, tên Quách Thị Lang này phải luôn muốn tìm nàng để quy án, tính sổ hay sao? Trời ạ, thế giới này !

      Lúc nàng ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, ngay lập tức Lục Tử Triệt nhìn nhìn thấy nàng.

      Nhìn thấy là ghê tởm, thể chịu nổi quấy nhiễn, Lục Tử Triệt vô cùng giận dữ, trừng mắt nhìn Cố Thường đứng dưới đường, gào to: "Họ Chu kia, ngươi đứng lại cho ta!"

      Nghe vậy, Cố Thường lại ngẩng đầu, thấy
      Lục Tử Triệt nổi giận đùng đùng, nghĩ đến việc nam nhân vừa rơi xuống có hai chòm râu, đầu óc mơ mơ hồ hồ lập tức thông suốt, chắc chắn lqd biết "chuyện tốt" nàng làm đây mà, vì thế Cố Thường sợ hãi, vội vàng gọi Lục Đậu, hai người chạy trốn nhanh như gió, vừa chạy vừa thầm: "Ngu gì mà đứng lại, ai đứng lại người đó chính là đồ ngốc."

      Hai người chạy trốn rất nhanh, bởi vì rất nhiều người đứng ở đây, để duy trì danh tiếng công tử tuấn tao nhã, Lục Tử Triệt dám nhảy xuống từ lầu hai bắt Cố Thường, chỉ có thể bằng cầu thang, chờ xuống cầu thang nữ nhân họ Chu chạy mất từ lâu rồi.

      "Nha đầu chết tiệt kia, nhìn thấy ngươi lần nữa, chắc chắn ta lột da ngươi!" Lục Tử Triệt cắn răng nghiến lợi nhìn theo hướng Cố Thường chạy trốn.

      "Ha...ha...ha...ha", công tử áo tím tiếp: "Vừa nãy còn gào thét ầm ĩ ngươi thích nữ nhân thích nam nhân, bây giờ nam nhân kia người lại kêu thành nha đầu, chậc chậc, ngươi biết là ngươi đánh vào mặt mình, đánh đến chát chát hả? Hà.....hà."

      Nghe vậy, nam nhân bị rơi xuống lầu bất chấp đau đớn, vội vàng lau máu mặt, vui sướng quay đầu nhìn Lục Tử Triệt, cũng biết, nam nhân đó mong chờ Lục Tử Triệt tới mức nào.

      Lục Tử Triệt bị nam nhân kia liếc mắt đưa tình khiến người nổi hết cả da gà, ghê tởm tới mức suýt ói cơm đêm qua ngoài, nghĩ tới những chuyện xảy ra gần đây đều do nữ nhân họ Chu hại , vì thế hai tay chắp sau lưng nắm lại gắt gao, nhìn thiếu gia áo tím sung sướng khi lqd người gặp hoạ, cười lạnh: "Ngươi biết người vừa chạy mất là ai ? Nàng ta là nữ giả nam, chỉ vậy, ngay cả nha hoàn của nàng ta cũng là nữ nhân."

      "Cái gì? Đều là nữ nhân?" Thiếu gia áo tím khiếp sợ, nhìn ra được điều đó, chuyện này rất khó để người khác có thể tin, tuy rằng hai người này có hơi thấy, người gầy yếu, nhưng nhìn cũng thấy giống nữ tử mà.

      " chỉ như thế, chuyện quan trọng hơn đó là..."

      "Chuyện gì mau, đừng có thừa nước
      đục thả câu." Thiếu gia áo tím kiên nhẫn thúc giục.

      Lục Tử Triệt chỉ chờ những lời này thôi, mỉm cười: "Nàng là nghi phạm cha ngươi truy lùng suốt mấy ngày gần đây."

      "Nghi phạm? Chính là nữ nhân dám đánh ngã cha ta?"

      "Tất nhiên rồi, Quách đại nhân muốn bắt nàng, vội tới sứt đầu mẻ trán, nếu như có người phát ra nàng ta, chắc chắn lqd Quách đại nhân vô cùng vui vẻ, chừng vô cùng biết ơn ấy chứ." Lục Tử Triệt từ tốn, nhanh chậm.

      Thiếu niên áo tím lung lay, quan tâm tới việc cả người đau đớn, cái mũi còn chảy máu cũng thèm lo, bộ dạng xum xoe, nịnh hót chạy về nhà, cũng chẳng thèm nghĩ xem lời Lục Tử Triệt là giả, chỉ cảm giác thấy lời đối phương cũng sai.

      Lục Tử Triệt nhìn bóng lưng thiếu gia áo đen rời , khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt dễ phát , thầm nghĩ: nữ nhân họ Chu nhà ngươi để bản thiếu gia thoải mái, vậy bản thiếu gia cũng thể để cho ngươi an nhàn, ngươi chờ bị Quách đại nhân bắt !

      Nếu như nữ nhân khiến căm ghét vô cùng, người mà mà hận đến mức thể đao làm thịt thực bị tống vào nhà lao, như vậy nhất định thăm nàng, thuận tiện chúc nàng câu vô cùng chân thành: Xú nữ nhân, chúc ngươi ngồi tù mục gông!
      Last edited by a moderator: 13/5/15
      Yoororo, Dionngười qua đường thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :