1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chân nhân không lộ tướng - Mèo Mặt To Thích Ăn Cá

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5: Bôi nhọ

      Editor: Vivi


      "Lục Đậu, bản tiểu thư lệnh cho ngươi sử dụng mỹ nhân kế quyến rũ tên gấu mặt đen kia, hỏi xem sáng mai bọn họ xuất phát lúc nào, sau đó chúng ta lén lút theo là được." Cố Thường ra lệnh.

      Lục Đậu u oán nhìn tiểu thư, cái người chỉ biết nghĩ ra mấy ý tưởng lung tung, chịu làm việc: "Tiểu thư cảm thấy là với khuôn mặt này của nô tỳ, dụ dỗ nam nhân là chuyện cười sao?"

      "Là sao?" Cố Thường vuốt cằm cẩn thận quan sát Lục Đậu trợn mắt lên, "Tiểu nha hoàn của ta rất đáng mà, chừng cái tên đầu to mặt đen kia lại thích kiểu người như ngươi sao?"

      "Tiểu thư!"

      "Được rồi được rồi, đùa ngươi nữa. Bên ngoài, mưa chưa ngừng, thể được, ở trong phòng cũng có chuyện gì làm, ngươi hỏi thăm xem có ai lên Kinh Thành , nếu hỏi xem có bến tàu nào hay , tên mặt trắng phòng bên cạnh thèm liếc mắt tới chúng ta, lqdchúng ta cũng cần đem mặt nóng dán vào mông lạnh của người ta." Cố Thường quyết định thay đổi mục tiêu, khách sạn này , người tới cũng rất nhiều, chừng có thể tìm được người cũng Kinh Thành.

      Lục Đậu đối với việc này có ý kiến, ngoan ngoãn ra ngoài hỏi thăm.

      Ở trong phòng, Cố Thường có việc gì làm liền lôi đống chai chai lọ lọ ra, bắt đầu suy nghĩ đến độc dược, khỏ nhà, các loại thảo dược cũng mang theo, có cách nào tiếp tục nghiên cứu, chỉ có thể dựa vào suy nghĩ mà thôi.

      "Còn thiếu mấy loại dược liệu, đường tìm." Lúc này, Cố Thường si mê độc dược tới mức giống chuyện người ta bị gãy răng vậy, đau, đau chút cho tới đau vô cùng, gãy cái, hai cái cho tới mức gãy chừa cái nào, nàng muốn nghiên cứu ra mấy loại dược liệu thượng hạng, bơi vậy quyết định vừa vừa nghiên cứu luôn mấy thứ này, chờ tới lúc đến Kinh Thành lấy luôn người Lục gia để thử.

      Cố Thường viết chữ, vẽ hình giấy, dùng loại thảo dược nào, cái gì thêm trước, cái gì cho sau, phân biệt khôi lượng bao nhiêu, ghi lại thành đống ký hiệu, nghĩ ra vài phương pháp, viết xong chuẩn bị cất bút Lục Đậu cũng quay về.

      "Thế nào?" Cố Thường thả bút xuống, vừa thổi mực vừa hỏi.

      Rót ly trà, uống ngụm hết sạch, Lục Đậu nổi giận trả lời: "Đều hỏi, có ai Kinh Thành, có vài nhóm người muốn thuyền, nhưng đều là hai ba ngày sau, có ai vào sáng mai."

      " người cũng có?" Mày Cố Thường nhăn lại, tìm người cùng đường sao lại khó như vậy đâu?

      "Dạ vâng, bọn họ vội vàng, nếu chúng ta gấp ..."

      " được, chúng ta rất gấp, sáng mai nhất định phải ." Cố Thường ngắt lời ý tưởng của Lục Đậu, qua lại vài vòng trong phòng, cuối cùng cắn răng , "Thôi vẫn theo tên mặt trắng phòng bên cạnh , mặt thối mặc kệ thối, cùng lắm sáng mai bọn họ vừa chúng ta liền theo sau bọn họ, chẳng lẽ bọn họ còn phân phải trái đường là do nhà bọn họ mở?"

      Đối với ý của tiểu thư, Lục Đậu thấy khả quan, vẻ mặt cầu xin: "Lục thiếu gia này có ấn tượng tốt đối với tiểu thư, chỉ sợ xảy ra chuyện."

      "Có thể có chuyện gì chứ? Tiên Lễ Hậu Binh, nếu nể mặt, bản tiểu thư cũng thèm khách khí với !" Dù chỉ chút, Cố Thường cũng ngại đem tất cả những loại thuốc người nàng để hỏi thăm tên họ Lục nào đó.

      "Tiểu thư, nô tì vừa mới tìm chưởng quầy, hỏi về Lục thiếu gia, tên là Lục Tử Triệt, nhà ở Kinh Thành, nghe làm ăn buôn bán vô cùng lợi hại, trẻ như vậy mở rộng buôn bán khắp nơi, về việc trong nhà có những ai, , mọi người cũng hỏi, chỉ biết là chủ phát triển, chuyện khác biết rất ít." Lục Đậu hí hửng báo cáo những điều mình hỏi thăm được về nam tử đẹp trai mặc đồ trắng với tiểu thư.

      "Họ Lục, nhà ở Kinh Thành?" Nghe vậy, mắt Cố Thường trợn to, nhìn Lục Đậu hỏi, "Sao lại khéo vậy, ngươi xem, với cái tên lục Tam Gia có quan hệ gì ?"

      "Chắc là có quan hệ gì đâu?" Lục Đậu gãi đầu chắc chắn, suy nghĩ cẩn thận rồi , "Tên bại hoại biến chất Lục gia cũng có tên là Lục Tử Triệt đâu, chắc là trùng hợp thôi, dù sao Họ Lục cũng rất phổ biến mà."

      Cố Thường cũng cảm thấy có đạo lý, gật đầu: "Có thể là trùng hợp, tuy rằng tên Lục tam thiếu gia kia kế thừa võ công của cha, nhưng cũng đến mức phải lởn vởn buôn bán đâu? Phải biết rằng khi buôn bán chẳng có cách nào cưới được tiểu thư khuê các con nhà quan đâu."

      Lục Đậu gật đầu lia lại, đối với tình hình gia tiền nhiệm nàng ta cũng hiểu , ai bảo tiểu thư nhà mình cho bất cứ ai được nhắc tới Lục tam nào đo? Nhắc tới liền bốc hỏa, hạ nhân cũng dám nhắc tới, cuối cùng khiến ngay cả nàng ta là nha hoàn thân cận cũng biết ràng tình hình của tiểu thư với Lục gia là như thế nào.

      Gần tới giờ cơm chiều, Cố Thường luôn kêu Lục Đậu chú ý tới tiếng động phòng bân cạnh, lúc hai người phòng bên xuống lầu dùng cơm, các nàng cũng vội vàng xuống lầu.

      "Ơ kìa, lại gặp được Lục đại ca, khéo,hai người cũng xuống dùng cơm à?" Cố Thường cười híp cả mắt, tới đối diện chào hỏi với tên nam nhân nào đó mặt chút biểu cảm.

      "Chúng ta có quen biết ? Bản thiếu gia cũng muốn biết người như ngươi, ba từ 'Lục đại ca' miễn ." Lục Tử Triệt lạnh nhạt nhìn bộ dạng chân chó của Cố Thường.

      " cho gọi là đại ca, chẳng nhẽ muốn ta gọi ngươi là Lục tiểu đệ?" Cố Thường tỏ ra tư thế con được chỉ giáo, cười hì hì với nam nhân thèm chào đón nàng, "Bất cứ ai nhìn thấy đều cảm thấy tuổi ngươi ít hơn tuổi ta, cho nên muốn giả bộ nai tơ, tốt nhất là thôi ."

      Lục Tử Triệt: "..."

      Da mặt dày như vậy, muốn nịnh nọt lôi kéo làm quen lấy lòng nhưng miệng nàng ta quả là miệng chó mọc được ngà voi, rốt cục não nàng ta làm sao vậy! Lục Tử Triệt xoay người, chỉ cho Cố Thường cái ót của , đến bàn trống ngồi xuống kêu tiểu nhị tới, gọi món ăn.

      Cố Thường tới ngồi vào bàn ngay bên cạnh chỗ Lục Tử Triệt, chờ gọi đồ ăn xong, sau đó mới với tiểu nhị: "Cho chúng ta đồ ăn giống bọn họ."

      xong, cười tủm tỉm, nhìn mĩ nam nghiêng đầu, ngó ra ngoài cửa sổ : "Lục đại ca chọn đồ ăn nhất định rất tốt, ta chọn theo huynh chắc chắc có vấn đề gì."

      Lục Tử Triệt vui, quay đầu lại nhìn Cố Thường: "Ta , được gọi ta là 'Lục đại ca', chúng ta quen biết!"

      " cho ta gọi sao, có thể, ngày mai cho chủ tớ chúng ta lên thuyền cũng các ngươi là được." Hai mắt Cố Thường sáng lấp lánh nhìn nam nhân có sắc mặt tối tăm, nàng có ưu điểm rất lớn, đó là trời sinh nhìn sắc mặt người ta, bởi vì bản thân là tiểu thư Cố Gia bảo, từ trước đến nay đều là người khác nhìn sắc mặt nàng.

      là kỳ lạ, sắc đẹp bình thường, làn da xấu xí, nữ nhân này lại có đôi mắt dài, rất sáng, nhìn lại cảm thấy đôi mắt nàng ta quả thực rất đẹp, là kỳ lạ, Lục Tử Triệt thu hồi tầm mắt, hừ từ chối: " bàn nữa."

      "Tốn bao nhiêu bạc ngươi mới đồng ý cho ta lên thuyền với ngươi lên?" Cố Thường .

      "Lên thuyền" phát rất giống với "Lên giường", Lục Tử Triệt nghe thấy hai từ đó suỹt chút nữa bị sặc bở nước trà, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn lập tức đỏ bừng, đôi mắt hung tợn trừng lên: "Ngươi vô cùng ầm ĩ, có biết hả? Ngươi ngồi cách xa ta chút được ?"

      "Có thể, chỉ cần ngươi đồng ý cho ta ngày mai cùng ngươi lên thuyền là được." Cố Thường nháy mắt, khuôn mặt tỏ vẻ ngây thơ mặc cả.

      Lục Tử Triệt cảm thấy muốn điên lên rồi, quyết định trở về phòng dùng cơm, vừa đứng dậy lại nghe thấy ả nữ nhân làm phiền mãi dứt tiếp tục mở miệng.

      " Lục đại ca đừng thấy phiền, là ta có nỗi khổ mắt đắc dĩ thôi, chúng ta vội vã lên Kinh là muốn tìm nhà họ Lục tính sổ! Tên kia là tên nam nhân có nhân phẩm thấp kém, tên người này ra, Lqd Lục đại ca cũng chẳng xa lạ, chính là con trai của Nhất Phẩm đại tướng quân, gọi là Lục, Lục cái gì ấy nhỉ?" Cố Thường nhớ nổi tên vị hôn phu trước của nàng gọi là gì, hoặc suy cho cùng, tới bây giờ, nàng cũng thèm nhớ.

      "Lục Mặc." Lục Tử Triệt định nhưng lại thay đổi ý định, quay trở lại, ngồi ngay ngắn ở ghế, hiếm khi có hứng thú đáp lời Cố Thường.

      "Đúng đúng, gọi là Lục Mặc, vừa nghe tên biết người này đen tối tới mắc nào, lòng dạ đen tối cũng đen, là tên lòng dạ thối nát!" Cố Thường tức giận .

      Mi tâm Lục Tử Triệt giật giật, mặt biến sắc hỏi: "Theo ta được biết ... Lục tam gia là người coi trọng chính nghĩa, là đấng nam nhi tốt, sao ngươi lại có thành kiến với lớn vậy?"

      Lần này, Cố Thường thể bình tĩnh, nếu còn chút lý trí, nàng muốn đập bàn, mất hứng, trợn mắt nhìn Lục Tử Triệt: "Ngươi nghe ai rất tốt hả? Nhất định là bị lừa rồi! Cái tên Lục Mặc kia chính là kẻ tiểu nhân đê tiện vô sỉ, nợ tiền ta trả, lần này, bản nương Kinh Thành là muốn tìm đòi nợ."

      " láo, ta... - Lục tam gia xuất thân hiển hách, cao quý như vậy, sao có thể
      vay tiền người dân thường như ngươi?" Tên tuỳ tùng mặt đen đứng ở bên cũng xem miệng vào cãi lại.

      "Ngươi biết cái gì? Tên họ Lục kia lòng dạ ác độc, lại có tiền nhưng dám trắng trợn làm chuyện xấu hả?" Cố Thường liếc mắt khinh thường lườm tên mặt đen, sau đó với Lục Tử Triệt như : "Ta cho ngươi chuyện này, ngươi đừng ra ngoài nhé."

      Giọng oang oang, chút cũng giống như là bộ dạng muốn , Lục Tử Triệt nhíu mày muốn ngăn lại, nhưng lại cản được ai đó lanh mồm lanh miệng.

      "Cái tên họ Lục lòng dạ hiểm độc đó mê mẩn nữ tử thanh lâu, mê tới mức thần hồn điên đảo, quên cả cha là ai, dám lấy bạc trong nhà chơi , vì thế liền mượn ta ngàn lượng bạc dỗ dành tiểu mỹ nhân của , rằng mấy ngày nữa liền trả, ai dè qua tháng, bạc cũng chưa trả, lqd hai ngày trước ta mới biết tên khốn nạn đó trốn về kinh thành rồi. Có nợ trả, ngươi ta nên tìm đòi nợ sao?" Cố Thường càng càng tức giận, giọng càng lúc càng to, xong câu cuối, ngay cả chính nàng cũng tin tên Lục tam thiếu gia kia nợ nàng ngàn lượng bạc trả.

      Đôi mắt Lục Đậu lóe sáng, chứa đầy sùng bái lấp lánhnhìn tiểu thư nhà mình, lời này chém giỏi, chẳng những đem tên học Lục ra dẫm nát, mà còn còn diễn vai người bị hại vô cùng thành công, giờ nàng ta mới phát , ra tiểu thư nhà nàng cũng có thiên phú hát hí khúc.

      " láo!" Tên tuỳ tùng mặt đen nổi trận lôi đình, quát to.

      "Ngươi gào cái gì hả? Lời tiểu thư nhà ta , ngươi thích nghe có thể cút!" Lục Đậu tới gần, trợn mắt, gào lên, đối với tên mặt đen này, chút thiện cảm cũng có, tự "gõ đầu" thề quyết độ trời chung với .
      Yoororo, Dionfujjko thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6: Lên đường

      Editor: Vivi

      Cố Thường cảm thấy khó tin: " phải Lục đại ca giận ta đấy chứ?"

      Lục Tử Triệt cười lạnh: "Nghĩ nhiều."

      "Lúc nãy còn rất bình thường, từ lúc ta phơi bày việc ác của tên họ Lục kia, ngươi liền vui, đánh bạo hỏi câu, ngươi là họ hàng của tên Lục Tam kia hả?"

      " phải."

      "Là bạn bè của ngươi?"

      " phải."

      " với ngươi cùng làm ăn với nhau?"

      " phải."

      "Cũng phải, vậy phải là cũng nợ bạc của ngươi trả hả?"

      "..."

      "Chắc là đúng rồi, nhân phẩm tên kia tốt, nợ ta cũng có thể nợ ngươi, có câu chó đổi được thói quen..lqd.. Còn gì?" Càng , Cố Thường càng thấy ý nghĩ này đáng tin, hoàn toàn quên chuyện Lục tam nợ bạc chính là do nàng chém gió.

      Tính nhẫn lại của Lục Tử Triệt bay sạch, nhẫn nhịn nhắm mắt lại, cuối cùng hỏi: "Xin hỏi nương ồn ào này, có thể ngậm miệng lại được chưa?"

      Bị mắng là ồn ào, Cố Thường vô cùng mất hứng, mắt hung hăng lườm, oán giận : "Chính ngươi đáp án cho với ta, hại ta đoán tới đoán lui, giờ trách ai?"

      Lúc này khí vô cùng bất ổn, tiểu nhị bưng đồ ăn lên, dùng khay bưng tới, hai người lại chọn đồ ăn giống nhau, vì thế đặt hai mâm đồ ăn lên bàn liền rời .

      Lục Tử Triệt cầm đũa bắt đầu ăn, thèm để ý người bên cạnh lườm nguýt ngừng, thầm mắng mình là rảnh rỗi, tự nhiên lại có chuyện tào lao với nữ nhân đáng ghét, là...

      Cố Thường cũng đói, thấy Lục Tử Triệt thèm nhìn tới mình, nàng cũng bắt đầu ăn cơm.

      Ăn cơm xong, Cố Thường vỗ cái bụng no căng, nhìn sang bàn bên cạnh, thấy Lục Tử Triệt cũng ăn xong, hạ đũa xuống, có mắt tiếp tuc tự biên tự diễn:lqd "Lục đại ca còn chưa biết tên ta đúng ? Bản nương họ Chu, ngươi có thể gọi ta là Chu nương."

      Cố phu nhân họ Chu, lại thích dùng độc, nên ở giang hồ mới có biệt hiệu là nhện độc, Cố Thường ra ngoài, thay đổi trang phục, danh tính, bởi vậy muốn dùng tên của nàng, dùng họ của mẹ nàng.

      "Bản thiếu gia hứng thú với họ của ngươi, còn nữa, thuyền của ta nhận những người tạp nham, đừng có tốn sức nữa." Lục Tử Triệt xong liền đứng dậy rời , chút thể diện cũng để lại cho người khác.

      Cố Thường trừng mắt nhìn Lục Tử Triệt mặc y phục trắng tiêu sái lên lầu, trong lòng ân cần lôi tổ tông mười tám đời ra thăm hỏi, thầm nghĩ nàng là nương mỹ mạo, yểu điệu, nhờ vả bao nhiêu lần, tới trả thù lao cũng rồi, mà cũng động lòng trắc giúp
      lqd nàng tay, còn bày ra cái mặt lạnh cho nàng nhìn, là nam nhân kiểu gì vậy? Hay là nam nhân họ Lục đều như vậy, tên rồi lại tên rất đáng đánh đòn?

      "Tiểu thư, chúng ta về phòng thôi." Lục Đậu thương hại nhìn tiểu thư liên tiếp bị trai đẹp khinh bỉ, nàng cũng muốn khinh bỉ tiểu thư chút, sao da mặt dày vậy, cứ muốn kiếm việc để bị ghét bỏ, hay là muốn khen tiểu thư càng bị chèn ép tinh thần lại càng hăng hái đây?

      "Về thôi." Cố Thường thở phì phì, đứng dậy quay về phòng, quãng đường về phòng, hơn chục ánh mắt khinh bỉ lia tới nàng cũng thèm quan tâm.

      Sau khi về phòng, càng nghĩ càng tức giận, từ Cố Thường lớn lên trong bàn tay nâng niu của cha mẹ, chưa từng chịu chút uất ức nào, giờ mới có mấy ngày lqd thôi? phải chịu những uất ức vô cùng lớn bởi hai nam nhân họ Lục, nhất thời nuốt trôi cục tức này, quyết định thể như vậy mà buông tha.

      "Ta quyết định, buổi tối đừng gặp tên phòng bên cạnh nữa, lại nhìn thấy cái mặt lạnh của , chúng ta ngủ sớm chút, ngày mai, lúc bọ mở cửa chúng ta lập tức theo đuôi họ." Mặt Cố Thường trầm xuống, tức giận .

      Lục Đậu chút hăng hái: "Tiểu thư, lúc ăn cơm chiều, phải Lục thiếu gia thuyền của chở người tạp nham mà. Chúng ta theo họ phải là rất mất mặt à?"

      "Cứ theo sau họ, tên họ Lục dám làm gì chúng ta? Định nhờ cách thành ý, lại biết thương hương tiếc ngọc, hại bản nương trước mặt mọi người bị người ta chỉ trỏ, bằng điều đó thôi, ngày mai ta nhất định phải sa lầy cùng !" Cố Thường vỗ bàn giải toả cơn giận.

      "Như vậy tốt đâu? Có chút ép buộc làm khó người khác?" Lục Đậu nhíu mày.

      "Ta quyết định rồi, đồng ý thôi, nếu đồng ý ta đánh thuốc mê rồi sau." Cố Thường chút cũng thấy ngại, bị biểu qua loa của Lục Đậu chọc tức, lông mày dựng ngược lên, "Vẻ mặt ngươi sao đấy hả? Ta còn chưa trách ngươi đấy, lúc chủ tử ngươi bị ức hiếp ngươi đứng ra đỡ cho ta, ngươi lại dám bày ra sắc mặt xấu hoắc cho ta nhìn, đừng có với ta là tự nhiên ngươi cảm thấy tên gấu đen kia thuận mắt rồi nhá!"

      " có đâu!" Lục Đậu giống như con mèo bị dẫm phải đuôi, nhảy lên, vội vàng cãi lại, "Còn lâu nô tì mới thấy tên gấu đen ngốc nghếch kia thuận mắt, nô tì hiểu, tiểu thư muốn hạ dược nào cứ hạ, chỉ cần đem tên ngốc kia giải quyết, nô tì đều tán thành hai chân hai tay!"

      Nghe vậy, mày Cố Thường cũng giãn ra mang theo ý cười, gật đầu khen ngợi: "Trẻ con dễ dạy."

      Lục Đậu nghĩ lại cũng thấy đúng, tuy rằng diện mạo họ Lục kia tuấn vô cùng, nhưng phẩm chất lại làm cho người ta dám khen, đối xử với tiểu thư nhà mình trợn ngược mắt lên lại ra những câu khinh thường, loại người như vậy bị giáo huấn chút cũng sao.

      Hai người bàn bạc xong, liền lên giường nghỉ ngơi.

      Rạng sáng, mưa ngừng, bầu trời cũng trở lên quang đãng, ngày thứ hai có thế rồi.

      Trời vừa sáng, nghe thấy động tĩnh phòng bên, hai chủ tớ nhà Cố Thường vội vàng rửa mặt chải đầu, xách hành lý ra khỏi phòng.

      " khéo, Lục đại ca phải sao?" Tâm trạng Cố Thường tốt, vui vẻ chào hỏi.

      Lục Tử Triệt nhìn thấy các nàng, mày cau chặt lại, ánh mắt vui nhìn hai người trong cầm hành lý trong tay vội vàng chạy xuống lầu, có ý định chuyện với Cố Thường.

      Ra khỏi phòng, Cố Thường theo Lục Tử Triệt ra phía sau chuồng ngựa.

      Ở cửa chuồng ngựa, Lục Tử Triệt bất ngờ dừng bước.

      "Thiếu gia?" Tên tùy tùng mặt đen thắc mắc khẽ gọi.

      Lục Tử Triệt giơ tay chỉ vào chuồng ngựa, môi mím lại thành đường chỉ, giống như vô cùng vui.

      Theo ngón tay , Cố Thường nhìn về phía chuồng ngựa, thấy hình ảnh bên trongthì nhịn được cười.

      Thu dọn chuồng ngựa gọn gàng sạch , con tuấn mã đen bóng cao lớn cọ tới cọ lui với con ngựa trắng như tuyết, ánh mắt si mê, giống như hiểu ánh của đối phương, con ngựa kia càng trốn nó càng áp sát cọ cọ, nịnh nọt vô cùng.

      Con ngựa trắng lại tỏ ra kiên nhẫn, ngừng trốn con ngựa đen, nhìn thấy Cố Thường tơi, tinh thần lập tức tỉnh táo, lông người nó run lẩy bẩy, nhàng kêu tiếng.

      "Tiểu Bạch, ngươi bị con ngựa đen này làm phiền hả?lqd Ta tới cứu ngươi đây." Cố Thường cởi cương ngựa, dắt con ngựa thân ra, xoa đầu , cười liên tục, ngựa của nàng là giống cái, rất linh lợi đẹp mắt, giống hoàn hảo, chẳng trách con ngựa đen nhất kiến chung tình với nó.

      Con ngựa đen nhìn thấy sắc mặt Lục Tử Triệt tốt, dám quấy rầy con ngựa cái nữa, đàng hoàng theo tên tuỳ tùng mặt đen ra khỏi chuồng ngựa.

      Chuồng ngựa của khách sạn rất lớn, có gian chuyên dùng để nuôi ngựa, vừa nhìn biết ngựa của Cố Thường và Lục Tử Triệt là ngựa ngàn vàng khó mua, vì vậy, chúng được cột riêng ở trong gian chuồng ngựa này.

      "Á, ra đây là ngựa của ngươi hả? Dạy dỗ nó cho tốt vào, nhìn , xem nó làm phiền Tiểu Bạch của ta tới mức nào kìa, Tiểu Bạch nhà ta phải con ngựa cái bình thường đâu,lqd tầm mắt nó rất cao, loại ngựa đực bìng thường lọt được vào mắt xanh của nó đâu." Cố Thường ôm cổ ngựa trắng cười nhạo Lục Tử Triệt, cao ngạo sao? Ngựa của nhìn thấy ngựa của nàng mã phải lập tức đổ nghiêng ngả đấy hả?

      Lục Tử Triệt lạnh nhạt nhìn vẻ mặt vui sướng khi người gặp hoạ của Cố Thường, sau đó thả người nhảy lên, dùng tư thế linh hoạt quyến rũ xoay người lên ngựa.

      sớm, xung quanh có ai, nếu với động tác lên ngựa của có thể khiến cho nữ nhân kinh diễm thét chói tai.

      Cố Thường thấy vậy cũng chế nhạo nữa, giục Lục Đậu nhanh lên ngựa, bản thân nàng cũng nhảy lên ngựa, ánh mắt gắt gao nhìn Lục Tử Triệt chằm chằm, sợ chạy mất.

      muốn gặp lại như Cố Thường, hai chân Lục Tử Triệt kẹp chặt bụng ngựa, điều khiển ngựa chạy nhanh hơn.

      Ngưạ cưỡi là Thiểm điện (Tia chớp), là hãn huyết bảo mã, ngày có thể ngày ngàn dặm, muốn dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi nơi này, tốt nhất đem nữ nhân họ Chu bỏ lại phía sau.

      Nhưng tính toán mọi đường cũng nghĩ tới con Thiểm điện nhà lại là con ngựa hắo sắc, thèm để ý tới ý định của , cứ thả chậm tốc độ quay đầu nhìn lại liếc mắt đưa tình với con ngựa thắng của họ Chu.

      Lục Tử Triệt tức giận đến nỗi mặt xanh lè, gầm lên: "Có ? Nếu , cẩn thận gia dùng đao nhát chẻ đôi ngươi ra bây giờ!"

      Cách đó xa, Cố Thường phía sau nghe thấy lời cười ha ha, chỉ vào Thiểm điện lớn tiếng:lqd "Họ Lục, ngươi thoát khỏi ta đâu, ngay cả ngựa của ngươi cũng nghe ngươi , chấp nhận , cho bản nương lên thuyền cùng ngươi.... ha ha."

      "..." Tay Lục Tử Triệt nắm chặt cương ngựa, gân xanh nổi lên, đời này, chưa gặp nữ nhân nào chán ghét như nữ nhân, lòng muốn giết người lắm rồi!
      Last edited by a moderator: 3/4/15
      Yoororo, Dion, fujjko 1 thành viên khác thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7: Bị đá xuống sông

      Editor: Vivi


      Cuối cùng Cố Thường vẫn lên được thuyền của Lục Tử Triệt, nàng dùng thủ đoạn nào cả, cũng ha dược với chủ tớ Lục Tử Triệt giống đêm hôm trước nàng với Lục Đậu, có thể lên thuyền dễ dàng là nhờ vào "tình chớm nở "của con ngựa đen Thiểm Điện.

      Lục Tử Triệt muốn cho chủ tớ Cố Thường lên thuyền, nhưng lúc quan trọng ngựa của lại kéo chân sau, chẳng những chạy nhanh lại còn rù rì chạy chậm lại chờ con ngựa trắng, đến bến cũng lqd muốn rời xa con ngựa trong lòng nó, con ngựa trắng kia lên thuyền, nó cũng sống chết lên.

      Nghĩ cũng biết Lục Tử Triệt tức giận tới mức nào, cưỡi con ngựa có tiết khí như vậy quả là mất hết cả mặt mũi, cuối cùng tuỳ tùng mặt đen khuyên vài câu làm đổi ý, lqd tình nguyện cho phép hai người hai ngựa nhà Cố Thường lên thuyền.

      Lời của tuỳ tùng mặt đen là thế này: "Thiếu gia, từ lúc trưởng thành tới giờ, Thiểm Điện chưa từng con trọng con ngựa cái nào, lúc thiếu gia muốn kéo dài máu mủ cho nó, nó đều thà chết chịu, hôm nay khó khăn lắm nó mới giống ngựa đực, vậy theo ý nó chút , chúng ta thể bỏ nó ở đây mình mà về kjnh được, đúng ?"

      Lục Tử Triệt rất quan tâm Thiểm Điện, nghĩ lại cũng thấy đúng, khó có khi nó hứng thứ với ngựa cái, nếu ngăn cản quá đáng, có khi lên đường nó cũng chẳng có tinh thần, bao thuyền lớn, phòng cũng nhiều, thêm hai người hai ngựa cũng chẳng thành vấn đề, nhưng mà...

      "Nể mặt Thiểm Điện, bản thiếu gia đồng ý cho các ngươi lên thuyền, nhưng ta cảnh cáo các ngươi, có việc gì cách xa bản thiếu gia chút! Ở trong khoang thuyền, đừng có ra làm chướng mắt ta."
      Mặt Lục Tử Triệt trầm xuống, cảnh cáo Cố Thường, dùng sắc mặt vô cùng tăm tối cho mọi người thấy tâm trạng tốt, đừng có dại mà chọc .

      "Lục đại ca yên tâm, ngươi cho chúng ta lên thuyền, ta bảo đảm đàng hoàng
      tử tế." Trái ngược với tâm trạng phiền chán của Lục Tử Triệt, sau khi lên thuyền, Cố Thường cười vô cùng rạng rỡ, được lên thuyền như ý, nàng tất nhiên vui vẻ, cũng chẳng thèm để ý mình cao hứng khiến Lục Tử Triệt mất hứng.

      "Hừ." Mặt Lục Tử Triệt trầm xuống, phất tay áo vào khoang thuyền, nhìn Cố Thường lâu thêm chút cũng muốn.

      "Tiểu Bạch à Tiểu Bạch, ngươi là phúc tinh của ta, chúng ta có thể lên thuyền đều là nhờ ánh sáng của ngươi đó." Cố Thường ôm cổ Tiểu Bạch vừa xoa lại vừa vò lông nó, sau đó dắt nó tới đứng cùng chỗ với Thiểm Điện.

      Lục Đậu nhìn ngựa đen bị Tiểu Bạch bị coi thường, tý lại sán tới quấy rầy Tiểu Bạch, bùi ngùi : "Tiểu thư, chúng ta lên được thuyền dễ dàng, là Tiểu Bạch hi sinh nhan sắc, phối hợp với chúng ta."

      "Đúng vậy, Tiểu Bạch của ta là con ngựa tốt, biết vì chủ xả thân, tốt hơn ngươi khác nhiều."

      "..." Có tốt như vậy ?

      Thuyền của bọn họ nhanh, lộ trình phải mất ba ngày ba đêm, phải tới ngay Kinh Thành, mà dừng lại ở nơi cách Kinh Thành tới ba trăm dặm, bởi vì sông cũng chỉ chảy đến đó, còn phải từ bến tàu hơn trăm dặm mới có thể có tới Kinh Thành, đây cũng là nguyên nhân vì sao Cố Thường nhất định phải lên thuyền của Lục Tử Triệt,_lqd_ cùng lên Kinh, hơn trăm dặm đường cũng đày đoạ các nàng khổ sở, mù đường khiến thời gian tới Kinh Thành kéo dài vô cùng.

      Lục Tử Triệt hổ là kẻ có tiền, bao thuyền lớn chẳng làm gì, ngay cả đầu bếp đều cũng đều có tay nghề rất cao.

      thuyền thịt và đồ ăn mới mua, thỉnh thoảng có thể bắt được mấy con cá sông, vì thế ngày ba bữa ăn của bọn họ vô cùng phong phú.

      Ban đêm, Cố Thường đem tiền tới trả Lục Tử Triệt tiền thuyền, tiền thức ăn, nàng phải người keo kiệt, chỉ có trả nhiều, có chuyện trả ít.

      Lục Tử Triệt cũng khách khí, đồng tiền lẻ cũng trả cho người ta, đem bạc nhét luôn vào túi, đây cũng là chuyện thường tình vì nghiến răng nghiến lợi nhìn Cố Thường rất lâu rồi.

      Buổi chiều ngày thứ hai còn chưa tới nơi,ăn cơm xong mà trời còn chưa tối, Cố Thường ra khoang thuyền liền nhìn thấy mình Lục Tử Triệt đứng ở đuôi thuyền nhìn ra xa, vì thế qua hỏi: "Lục đại ca, ngươi ở nhìn cái gì vậy?"

      " phải cảnh cáo ngươi cách xa ta chút sao? ngay." Lục Tử Triệt thấy nàng nhớ tới chuyện ngựa của mình bị ngựa của nàng mê hoặc tới thần hồn điên
      đảo, nghĩ lại cảm thấy tức giận vô cùng.

      Cố Thường , mở miệng : "Ta tìm ngươi có chuyện muốn hỏi, nghe nhà ngươi ở kinh thành, vậy ngươi biết nơi ở của gia đình Lục đại tướng quân ?"

      muốn để ý tới nàng, nhưng nghe nàng nhắc tới Lục gia vẫn nhịn được hỏi: "Hỏi bọn nơi ở của nhà họ làm gì?"

      " phải là tìn tên Lục tam thiếu gia kia đòi nợ? Sợ trốn ta, tìm xem nhà ở đâu cứ tới nhà mà đòi thôi."

      "Ngươi luôn mở miệng ra là muốn tìm Lục... Tam đòi nợ, ta lại nghi ngờ ngươi ngay cả hình dáng cũng chưa nhìn thấy đấy." Lục Tử Triệt cười nhạo.

      "Sao có thể? Ngươi biết cần bừa!" Cố Thường thẹn quá hoá giận chối bỏ, tỏ vẻ bản thân gặp Lục Tam, bắt đầu tưởng tưởng rồi chém gió khuôn mặt Lục Tam "Khuôn mặt tên đó quá khó nhìn, khác đầu người lắm đâu, mặt trắng hơn cả mặt của ngươi, gầy hơn ngươi, nhìn giống như tên ẻo lả ăn chơi trác táng, đá phát thôi cũng có thể khiến đau nửa ngày,_lqd_ nằm giường dậy nổi cái, yếu ớt chút cũng chẳng làm gì, đằng này phẩm chất của lại vô cùng xấu, ngươi có biết Cố Gia bảo ?"

      Ánh mắt Lục Tử Triệt loé lên, bình tĩnh : "Tất nhiên là nghe người ta kể về Cố Gia bảo."

      "Biết tốt rồi, biết ngươi có nghe người ta đại tiểu thư Cố Gia bảo có hôn ước với tên Lục Tam thiếu gia ?" Cố Thường hỏi.

      "Đại khái là nghe rồi."

      "Vậy tốt, cho ngươi biết, đại tiểu thư Cố Gia có giao tình, chúng ta là tỷ muội tốt của nhau, mấy ngày trước, nàng bị cả nhà họ Lục bày mưu đẩy nàng vào bẫy, bị từ hôn rồi !" Nhắc tới việc này, cả bụng Cố Thường lại bùng lên lửa giận, giọng vô cùng tốt.

      Lục Tử Triệt chuyện, chớp mắt nhìn ra xa, cũng chẳng biết nghe hay nữa.

      Cố Thường để ý tới thái độ trầm mặc của , tiếp tục kể khổ: "Tỷ muội tốt của ta là nương trong sạch, lại bị cả nhà Lục gia, cái nhà biết xấu hổ đó gán cho nàng tội bất trinh, tên rùa rụt cổ họ Lục kia còn tận mắt thấy nàng cùng nam nhân... Quả thực miệng phun đầy **lqd**, ham mê kỹ nữ, muốn cưới vợ thôi, lại còn vu oan nương nhà người ta, ngươi xem, còn được gọi là người nữa ? Có phải bằng súc sinh ?"

      Nghe vậy, khuôn mặt Lục Tử Triệt liền lạnh xuống, môi mím chặt lại, tay đặt sau lưng nắm chặt lại, kêm răng rắc.

      "Này, ngươi làm sao vậy?" Cố Thường thấy vẻ mặt Lục Tử Triệt thích hợp, ngạc nhiên hỏi.

      "Chuyện đó chỉ là lời của bạn ngươi thôi, theo ta biết Lục Tam thiếu gia là người quang minh lỗi lạc, chuyện đê tiện làm đâu." Khi Lục Tử Triệt lời này, nghe cẩn thận có thể nghe được tiếng răng nghiến kèn kẹt.

      " quang minh lỗi lạc hả?" Cố Thường giống như nghe được chuyện buồn cười nhất thiên đại, nở nụ cười châm biếm sau đó tức giận trừng mắt nhìn Lục Tử Triệt vì dám giúp cho kẻ thù của nàng, "Nếu Lục Tam là nam nhân quang minh lỗi lạc, bản nương lập tức theo họ của ! Gặp loại thối tha biết xấu hổ chưa hả? Giống như là loại cao quý như vậy, mà quản gia nhà cãi nhau với Cố Gia, sỉ nhục tỷ muội của ta là sở trường của bọn mà, Nếu tên Lục tam là nam nhân chân chính, dung túng cho thủ hạ, _lqd_cái loại chó điên cắn loạn đấy sao? Ngươi đừng có đùa."

      "Lục đại ca, ở chung với nhau nhiều ngày, mặc dù bản nhân ta cảm thấy ngươi tốt bụng cho lắm, tóm lại là người khiến người ta ghét bỏ."

      Cố Thường để ý ánh mắt sắc lẻm của Lục Tử Triệt bắn tới, tiếp tục thao thao bất tuyệt, "Nhưng phẩm chất của ngươi so với tên Lục tam kia còn tốt hơn nhiều, vì là loại bại hoại của xã hội, chuyên chuyện nhằm phá huỷ thanh danh người khác, phải ngươi ngươi thân chẳng quen đó sao?Vậy càng lên cùng phân ranh giới, vĩnh viễn cầntiếp xúc với loại người này, để cho khỏi mùi khó chịu! chỉ có là , ngay cả lớn nhở nhà cũng chẳng có ai tốt đẹp đâu."

      Mày Lục Tử Triệt nhếch lên, vui : "Ngươi chán ghét ta , ngươi mắng người nhà làm cái gì?"

      "Vì sao thể mắng? Nếu phải người nhà ngầm đồng ý, dám
      chạy tới Cố Gia bêu xấu tỷ muội của ta trộm người ? Người Lục gia là quan
      lớn khinh thường Cố Gia bảo, tiếc biạ đặt chuyện danh tiết con nhà người ta để đạt mục đích, vô sỉ! Ghê tởm! Chẳng nhẽ Lục đại tướng quân quên hơn mười năm trước, Cố bảo chủ xả thân như thế nào để cứu lấy mạng chó của sao? Làm Tướng quân giỏi à? Sớm muộn gì..."

      "Biết bơi ?" Đột nhiên, Lục Tử Triệt ngắt lời Cố Thường.

      " Có biết, ngươi hỏi làm... A a a." Cố Thường còn chưa kịp hỏi, bị Lục Tử Triệt lôi cổ áo giống như xách gà con ném ra khỏi thuyền.

      Lục Tử Triệt lạnh lùng nhìn rơi Cố Thường rơi xuống sông: " bảo ngươi cách xa bản thiếu gia chút, nhưng ngươi lại ầm ĩ ngừng, lần này phải cho ngươi nhớ kỹ!"
      Yoororo, Dionfujjko thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8: Nữ tử áo đen

      Editor: Vivi


      Lần đầu tiên trong đời, Cố Thường bị người ta ném xuống sông, tuy trời rét, nước sông lạnh, nhưng bị ném xuống như vậy, cả người ướt đẫm,
      tóc tai bù xù giống như chuồng gà, cũng biết xấu hổ tới mức nào.

      Dưới giúp đỡ của Lục Đậu, nàng chật vật trèo lên thuyền, chuyện đầu tiên nàng muốn làm đó là lôi Lục Tử Triệt ra xử lý.

      phải dùng tay chân xử lý , mà dùng dược, màu sắc mùi vị khiến bị trúng dược nàng hạ mà hay biết gì, Cố Thường hạ dược Lục Tử Triệt loại mê dược nhuyễn cân tán, loại dược có hiệu quả trong thời gian dài.

      chính xác là người bị trúng dược nằm ở giường, ngay cả ngón tay cũng thể động đậy được, khác gì người bị điểm huyệt.

      Ăn được, uống cũng xong, đại tiểu tiện cũng thể làm được, ngoại trừ việc mắt có thể đảo, mũi có thể hô hấp, những thứ khác đều thể động đậy, muốn cũng thể , nằm đủ mười hai canh giờ mới khôi phục cảm giác.

      *12 canh giờ tương đương 24h

      "Thiếu gia, người sao vậy?!"Tên tuỳ tùng mặt đen sợ tới mức mặt trắng bệch, quỳ trước giường nhìn chủ tử vẫn nhúc nhích, tên tuỳ tùng giống như chỉ còn nước tự tử để tạ tội thôi, đáng tiếc chủ tử vẫn thể chuyện, được với điều gì.

      Cố Thường trở về khoang thuyền tắm rửa thay quần áo, cho Lục Đậu cho chủ tớ Lục Tử Triệt biết chuyện gì xảy ra, cho bọn họ biết "Chu nương" phải là người dễ chọc.

      Vì thế, lúc tên tuỳ tùng mặt đen chuẩn bị khóc than, Lục Đậu tới cho nghe nguyên nhân hậu quả, cuối cùng : "Các ngươi nghĩ hai nữ tử chúng ta dựa vào lý do gì mà dám ra khỏi nhà? Nếu phải có khả năng tự bảo vệ mình, bọn ta dám to gan tới mức cùng mấy tên nam nhân xấu xa nhà ngươi sao? Chuyện này chỉ là bài học thôi, tiểu thư nhà ta , nếu có lần sau, hạ dược cho tàn tật luôn!"

      "Ngươi!" Tên tuỳ tùng mặt đen giận dữ, đứng dậy muốn dạy dỗ Lục Đậu.

      "Họ Uông, nếu ngươi dám động tới ngón tay của bản nãi nãi, ta khiến ngươi cùng chủ tử của ngươi cùng chung số phận, ngươi sợ nằm ngày đêm, nhưng chủ tử của ngươi có người hầu hạ sao?" Lục Đậu liếc mắt khinh thường nhìn mặt tên nam nhân cao gầy nào đó càng ngày càng đen, hai ngày qua, nàng biết tên này họ Uông, gọi là Uông Tiểu Phi.

      Hảo hán chịu thiệt trước mắt, Uông Tiểu Phi nén giận, đôi mắt hung hăng lườm Lục Đậu vài lần, tới lúc này,
      cùng hối hận khi thuyết phục chủ tử cho phép đôi chủ tớ này lên thuyền, muốn mua ngay thuốc hối hận để ăn!

      Lục Đậu xong, ngay, trước kia ngưỡng mộ dung mạo Lục Tử Triệt tuấn bao nhiêu, từ lúc ném Cố Thường xuống sông, Lục Đậu căm ghét bấy nhiêu, nam nhân khi tức giận lại có thể ném nữ tử tay trói gà chặt xuống sông là quá đáng.
      (Vivi: công nhận)

      "Lục Đậu, ta quyết định, ngày mai sau khi cập bến, chúng ta cùng tên họ Lục kia nữa, ta thà lạc đường tới tận Tây Thiên cũng theo bọn họ đâu!" Cố Thường tắm xong, lúc này nằm giường, thấy Lục Đậu liền bắt đầu kêu ai oán, "Nguyệt của ta vừa hết, rơi xuống nước sao, nếu chưa hết mà bị rơi xuống sông... Tội của chỉ có vậy thôi đâu."

      Lục Đậu là nha hoàn thân cận của nàng, hiển nhiên biết tình trạng chu kỳ sinh lý của tiểu thư, nghe vậy cũng thấy may mắn, : "Cũng may tiểu thư biết bơi, nếu hôm nay biết bơi phải là muốn uy hiếp tính mạng của tiểu thư sao? Tên họ Lục có phong thái công tử thế gia, kết quả lại là người máu lạnh, trong mắt , mạng người đáng tiền sao? !"

      Cố Thường há to miệng như muốn giải thích điều gì, cuối cùng ngậm miệng lại, nàng quyết định cho Lục Đậu biết trước khi Lục Tử Triệt ném nàng xuống sông hỏi nàng có biết bơi hay , để Lục Đậu hiểu lầm , tránh lại bị sắc đẹp của Lục Tử Triệt làm cho điên đảo, chẳng được gì.

      Lục Tử Triệt chịu đựng ngày đêm khổ cực, gian nan ra sao chỉ mình biết, khổ sở bao nhiêu ý nghĩ muốn bóp chết nữ nhân họ Chu kia mạnh mẽ bấy nhiêu, lúc này nhắm mắt, đôi mắt đỏ hồng thẳng tắp nhìn nóc nhà.

      Hình ảnh đẹp khiến Uông Tiểu Phi cũng dám nhìn.

      Lục Tử Triệt hận thể băn Cố Thường ta làm trăm mảnh, còn Cố Thường cũng ném vào những người đáng ghét nhất ở trong lòng nàng, thù dám ném nàng xuống sông, ngay cả Lục Tam thiếu gia nào đó cũng bị đá xuống vị trí thứ hai rồi.

      Gần tối ngày hôm sau, thuyền vừa cập bến, khi tình trạng Lục Tử Triệt tốt hơn, có thể động đậy, được Uông Tiểu Phi dìu lại.

      "Ớ, có thể xuống đất rồi hả ? Xem ra thể chất giống người bình thường nhỉ, nếu là người bình thường còn phải mất canh giờ nữa mới động đậy được đấy." Cố Thường nhìn thấy nam nhân nào đó được đỡ ra khoang thuyền liền sợ hãi, đánh giá giống như nhìn thấy vật gì tươi mới vậy.

      Sắc mặt Lục Tử Triệt vô cùng khó nhìn, sau ngày đêm nằm giường, khuôn mặt suy yếu tái nhợt, hơn thế, khi nhìn thấy Cố Thường, đôi mắt mơ màng nhìn nàng, giống như là nhìn xác chết vậy : "Chân nhân lộ tướng*, Chu nương khiến người ta bất ngờ!"

      "Quá khen quá khen, đối với loại người xấu chuyên ức hiếp kẻ yếu như ngươi, nếu bản nương có bản lĩnh chẳng phải bị ngươi ăn sạch xương cốt à?" Cố Thường chuyện thèm để ý, hoàn toàn ý thức được lời của bản thân có bao nhiêu điều thích hợp.

      Mi tâm Lục Tử Triệt nhảy lên nhảy xuống, giống như dẫm phải phân chó, vẻ mặt vô cùng ghê tởm: "Người như ngươi, nâng bạc cầu ta cắn ta cũng thèm đâu."

      "Ai thèm dâng lên cho ngươi cắn chứ, đem bản thân biến thành cây hành lá chắc." Cố Thường ngắt lời, nhìn trời, kêu Lục Đậu dắt Tiểu Bạch ra, sắc mặt tốt, với Lục Tử Triệt, "Ngươi ném ta xuống sông, ta hạ dược ngươi, thanh toán sòng phẳng, hai ta muốn gặp lại, nếu vậy mỗi người ngả, sau này cần gặp lại nữa."

      "Bản thiếu gia có thói quen đánh nữ nhân, lần này bỏ qua cho ngươi, nếu lại có lần sau dễ dàng buông tha ngươi như vậy đâu!" Lục Tử Triệt rất muốn bóp chết nha đầu thối tha họ Chu, nhưng lúc này ngay cả đứng cũng vững, có ý mà chẳng còn sức, chỉ có thể trơ mắt nhìn đôi chủ tớ kia kiêu ngạo dắt ngựa .

      Thiểm Điện lưu luyến nhìn Tiểu Bạch , nhấc chân muốn theo nhưng lại bị Uông Tiểu Phi cản lại.

      Lục Tử Triệt trừng mắt nhìn tên "phản bội" Thiểm Điện, lửa giận tung bay tứ tán, ra lệnh: "Trở lại kinh thành trước , cho Thiển Điện ăn cỏ!"

      Uông Tiểu Phi muốn , lên bờ rồi, Thiểm Điện cần gì người ta cho ăn chứ, có nó tự kiếm, nhưng thấy sắc mặt chủ tử nhà mình khiến người ta sợ hãi, sáng suốt ngậm miệng lại.

      Lại về Cố Thường, sau khi vui vẻ rời khỏi bến, hai người cưỡi ngựa .

      Mặt trời vừa xuống núi, các nàng còn phân biệt được bên này là Nam bên kia là Bắc, nhằm hướng Bắc tìm khách sạn nghỉ tạm, kết quả lâu chẳng ra khỏi đám cây cối.

      "Có phải chúng ta lại nhầm rồi ? bóng người cũng thấy vậy." Cố Thườngnhìn xung quang, ngoại trừ hai người các nàng chẳng thấy ai khác, lúc đầu còn có thể thấy người qua cơ mà.

      Trời dần tôi mà hai người vẫn chưa ra khỏi rừng làm hai nàng hoang mang, Lục Đậu sợ hãi : "Tiểu thư, phải chúng ta lại lạc đừng đấy chứ."

      " thể nào, chúng ta nhằm hướng Bắc mà cơ mà, chẳng lẽ qua rồi, hay hướng này chỉ có cây cối, có thành trấn?" Cố Thường vỗ đầu chán nản, cuối cùng nàng cũng cảm nhận được thế nào là uốn cong thành thẳng, cả đường nhằm nhằm hướng Bắc, nghĩ tới đúng hướng nhưng đường lại được.

      "Thôi, tối rồi, chúng ta đừng nữa, dừng chân nghỉ đêm ở đây thôi." Cố Thường dừng ngựa lại, .

      "Đừng, tiểu thư, ban đêm thường có sói!" Vẻ mặt Lục Đậu sợ hãi, cầu xin "Biết thế thà theo bọn họ Lục còn hơn, ít nhất cần lo biến thành bữa ăn cho sói."

      " bậy bạ gì cái gì đấy! Có tiểu thư của ngươi ở đây, ngươi được làm thức ăn cho sói sao? Ngay cả nhà họ Lục bản tiểu thư còn có thể lật được, chẳng nhẽ sợ con sói sao?"

      "Họ Lục chỉ là người bình thường, sao so được với loài sói hung mãnh, nhỡ đâu phải là con só, chúng ta gặp cả đàn sói sao?" Càng nghĩ, Lục Đậu càng thấy khả năng này rất cao, sợ tới mức cả người run rẩy, lông tóc dựng đứng.

      Cố Thường chỉ tiếc rèn sắt thành thép, trách mắng: "Cái miệng quạ đen nhà ngươi, còn nữa cho ngươi theo ta, có ai tự mình rủa mình gặp đám sói chứ?"

      Lục Đậu uất ức chu miệng lên, như sắp khóc tới nơi rồi.

      "Sói sợ lửa, chúng ta chạy nhanh tìm củi nhóm lửa thôi." Cố Thường liếc mắt nhìn tiểu nha hoàn mặt cắt còn giọt máu, xuống ngựa tìm nơi rộng rãi, sạch , quyết định nghỉ đêm.

      Lục Đậu nghe vậy cũng thấy có lý, nhớ tới lúc nghe người ta quá khi ra ngoài nếu ăn ngủ ngoài trời mà đốt lửa cả đêm có chuyện gì, suy nghĩ thông suốt lập tức làm việc, vội vàng tìm nhánh cây bắt đầu nhóm lửa, tốc đô nhanh chóng, e sợ rằng chậm chút đám sói tới.

      Hai người phải là thiên kim tiểu thư và nha hoàn yếu ớt sống trong đại trạch viện, việc nhóm lửa, chuyện bắt động vật hoang dã nướng ăn vô cùng quen thuộc.

      Cố Thường chỉ biết kê đơn, hạ dược, võ công quyền cước cũng học được nửa phần, dùng công phu để ứng phó với người khác có chút khó khăn, nhưng chuyện vồ chim trĩ, bắt thỏ hoang, săn động vật chỉ là chuyện vặt thôi.

      Hai người đói bụng, có muối cùng gia vị, chính là dùng ít rau dại vắt nước lên thịt để giảm độ béo ngậy, nhưng mùi vị vẫn kém xa so với có gia vị, dù vậy, hai người ăn vẫn ăn tốt vô cùng.

      Sau khi ăn xong, Cố Thường vỗ cái bụng căng phồng: "Lát nữa lại nhặt thêm chút củi, đêm đừng ngủ sâu giấc, phải nhìn đống lửa được cho nó tắt, nếu bầy sói đến đấy."

      Lục Đậu giật thót tim, vuốt ve cách tay nổi da gà, : "Tiểu thư, người đừng dọa nô tì, nô tì hứa buổi tối ngủ được cũng canh đống lửa cẩn thận."

      thực chứng minh lời Lục Đậu thể tin, lúc đầu, nàng ta còn có thể duy trì tỉnh táo để bản thân ngủ say, nhưng là canh giờ trôi qua, nàng ta ngáy o o rồi, ngủ mà tiếng động lớn như vậy cũng làm cho Cố Thường ngủ ngon.

      Cố Thường sắn tay áo chuẩn bị, chỉ chỗ bắt lửa, nàng còn rắc thuốc bột ở xung quanh, thuốc bột này dùng để ngăn cản dã thú và người, nếu như có động vật tới hoặc là ngửi thấy mùi thuốc bột lập tức thể động đậy, giống y như Lục Tử Triệt hôm trước, nàng cùng Lục Đậu uống giải dược, hiển nhiên xảy ra chuyện gì.

      Cố Thường cũng mệt, mặc dù Lục Đậu ngáy o o ầm ĩ, nhưng lâu sau, nàng cũng ngủ say.

      Nửa đêm, đột nhiên từ trong rừng truyền tới thanh đánh nhau, Cố Thường lập tức tỉnh lại.

      Lúc này, đống lửa cũng sắp rụi rồi, Cố Thường nhanh chóng nấp vào lùm cây, thấy đống lửa cháy lại đứng lên đạp mấy phát vào Lục Đậu ngủ say như chết: "Tỉnh dậy mau, có người đánh nhau."

      Lục Đậu mơ mơ màng màng tỉnh lại, vẫn còn buồn ngủ, há miệng ngáp: "Móng heo ăn ngon ."

      "Ăn ngon cái rắm!" Cố Thường lại đạp nàng ta phát, tức giận mắng, "Có kẻ giết người sắp đến đây, ngươi còn có tâm trạng ăn móng heo hả?"

      "Kẻ giết người đến đây?" Bị đá, Lục Đậu lập tức tỉnh ngủ, này vừa tỉnh lại nghe thấy tiếng đánh nhau từ xa truyền đến khiến Lục Đậu sợ tới mức nhảy cẫng lên, " tốt rồi tiểu thư, chúng ta chạy mau!"

      "Trốn đâu? Bọn họ phát nơi này có lửa, theo bản năng đánh tới đây, bọn họ đánh nhau mặc kệ bọn họ, chúng ta quan tâm là được." Cố Thường là
      cao thủ hạ độc, có khả năng tự bảo vệ mình, cho nên chút sợ hãi cũng có.

      Lục Đậu thấy khuyên được chủ tử nhà mình, đành phải nấp sau Cố Thường, trợn tròn mắt nhìn về nơi phát ra tiếng đao kiếm chạm nhau.

      Những người đánh nhau tới gần hơn , Cố Thường đếm thất tất cả có bảy người, sáu người nam nhân đuổi giết nữ tử mặc áo đen che mặt.

      cánh tay nữ tử bị thương, có sức nhấc tay lên, cánh tay kia cầm kiếm chống lại những đòn công kích của kẻ địch.

      "Trời ạ, sáu nam nhân còn chưa chế trụ được thiếu nữ, ai cũng có máu, nữ tử này lợi hại!" Cố Thường thèm giả câm điếc, xong còn vỗ tay vang dội.

      Vỗ tay cái có chuyện gì đâu, sáu nam nhân kia quay lại, hung ác trừng mắt lại phát hai , tuy rằng khuôn mặt hai người xấu, khó coi, nhưng ở nơi ngoài trời hoang dã cũng khó thấy nữ nhân, có người : "Lại có thêm hai nữ nhân, các huynh đệ mau bắt con quỷ này lại, chúng ta hưởng thụ ba con nhóc này tốt!"



      Chân nhân bất lộ tướng *真人不露相, có nghĩa gốc là người đắc đạo để hình tướng của mình xuất trước mọi người, sau này dùng với nghĩa lộ mặt hay để lộ thân phận của mình trước người khác.

      Câu này có nguồn gốc như sau:
      Thời Xuân thu Chiến Quốc, có chàng công tử nhà giàu có tên là Ôn Như Xuân, ngay từ rất thích chơi đàn, khi lớn cũng tỏ ra là người có ngón nghề.
      hôm ta Sơn Tây du ngoạn, đến trước ngôi chùa, nhìn thấy đạo sỹ nhắm mắt ngồi thiền, bên cạnh đạo sỹ có cái túi, miệng túi hé mở lộ ra góc của cây đàn cổ.
      Ôn Như Xuân rất lấy làm lạ tự hỏi : Lão đạo sỹ này cũng biết chơi đàn ư? và lại gần hỏi trịnh thượng: Xin hỏi đạo trưởng biết chơi đàn chứ?.
      Đạo sỹ hé mắt trả lời rất khiêm nhường: cũng võ vẽ đôi chút, tôi muốn bái sư đây.
      Ôn Như Xuân khách sáo: thế để tôi đàn cho xem.
      Đạo sỹ lấy đàn ra, Ôn Như Xuân lập tức ngồi khoanh chân dưới đát đánh đàn, đầu tiên là đánh tùy hứng 1 bài, đạo sỹ mỉm cười chẳng lời.
      Ôn Như Xuân bèn đem hết sở học chơi bài, đạo sỹ vẫn lẳng lặng. Ôn Như Xuân bực qua nổi giận : tại sao ông chẳng năng gì vậy, có phải tôi chơi dở vậy?
      Đạo sỹ : cũng được, nhưng phải là bậc sư phụ để tôi bái sư.
      Lúc này Ôn Như Xuân nén nổi cơn bực tức : Ừ, ông rất giỏi đàn, thế hãy để tôi mở rộng tầm mắt nào.
      Đạo sỹ chẳng chẳng rằng, cầm cây đàn, vuốt vài cái, bắt đầu chơi, thanh như nước chảy réo rắt, như gió chiều hưu hưu, Ôn Như Xuân nghe ngất ngây say đắm, ngay cả cây cổ thụ cạnh chùa cũng đầy chim đậu xuống. Khúc nhạc hết lâu rồi, Ôn Như Xuân mới bừng tỉnh lại, lập tức quỳ trước mặt đạo sỹ xin được bái sư.
      Last edited by a moderator: 17/4/15
      Yoororo, Dionfujjko thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 9: hồn tan

      Editor: Vivi


      Thực ra sáu nam nhân kia phải cố hết sức mới đối phó được với nữ tử bị thương, bây giờ lại có thêm hai thiếu nữ, tinh thần lập tức tăng cao như binh sĩ hăng máu.

      Cứ như vậy, kia liền trúng chưởng, chú ý chút thôi, vai lại trúng thêm đao, tuy hất ngã người, đâm vào chân người, chỉ còn người đánh nhau với bốn nhưng vẫn bị lép vế, lát sau, nàng kia lại trúng thêm mấy đao, nguy hiểm đến tính mạng, nhưng ràng chống đỡ được nữa rồi, tốc độ đánh nhau ngày càng chậm.


      "Này kiêu ngạo, để xem đêm nay ngươi có thể chạy đâu, gia lập tức cho ngươi biết lợi hại của gia!" nam nhân trong đám người cầm kiếm chỉ vào , cười dâm loạn.

      "Hừ, cóc mà cũng đòi ăn thịt thiên nga, ngươi chết !" Giọng nữ tử bị thương mang theo giận dữ, liều mạng giơ kiếp lên, tiếp tục chém giết, nhưng do mất máu nhiều, rất nhanh bị bắt.

      Sáu nam nhân vô cùng vui vẻ, bắt đầu tranh giành ai làm trước, cũng bởi nàng ta quá lợi hại hơn nữa lại xinh đẹp câu hồn, ai cũng muốn được "ăn thịt" nàng ta đầu tiên, vì thế lúc này, họ tranh giành nhau toán loạn.

      Chuyện này Cố Thường thể ngồi yên, nàng là nữ nhân, thể chịu đựng được khi thấy trong sạch của nữ nhân bị uy hiếp, lúc đầu còn tưởng nàng ta có ân oán giang hồ, nàng biết ai là người tốt ai là kẻ xấu nên chõ mõm vào, nhưng lúc này thể mặc kệ được.

      Sáu nam nhân tranh giành thấy Cố Thường tới gần, có ý tốt mở miệng: "Chậc chậc, mặc dù nhan sắc ngươi chẳng ra gì, nhưng cởi quần áo chắc vẫn có thể nhìn được, gia miễn cưỡng cho ngươi vui vẻ, nhưng mà ngươi quá xấu, ngươi đợi lượt sau ... Ấy, sao ta lại ngã vậy?"

      chỉ mỗi tên chuyện ngã chỏng chơ, những tên cũng đồng loạt ngã xuống, tay chân loằng ngoằng rải mặt đất mà biết chuyện gì xảy ra, lát sau ngay cả việc chuyện bọn họ cũng mở miệng nổi.

      Nữ tử áo đen cũng ngã xuống, vô cùng sợ hãi viên thuốc nhét được vào miệng nàng ta, gần như là nàng ta lập tức khôi phục lại sức lực, ngồi dậy, :
      " nương hạ dược bọn họ sao? Lúc nào vậy?"

      "Đương nhiên, những thứ khác bản nương biết, nhưng ha thuốc vô cùng quen tay. Đúng lúc có gió, ta bôi thuốc cổ tay áo, gió giúp ta khiến bọn họ ngấm thuốc thôi." Cố Thường đến gần mới phát ánh mắt nữ tử áo đen vô cùng xinh đẹp, đen bóng, ngập nước, lông mi dài cong vút, lườm người lqd hoặc lạnh lùng nhìn thôi cũng cảm thấy quyến rũ, mê hoặc.

      Nữ tử áo đen lạnh nhạt nhìn Cố Thường: "Cảm ơn ngươi."

      Sau đó xảy ra chuyện khiến Cố Thường khiếp sợ, nữ tử áo đen đứng dậy rút kiếm giết sạch toàn bộ những người nằm mặt đất, hành động nhanh chóng sạch lưu loát, chút do dự.

      "Ngươi ...ngươi ....ngươi ...ngươi dám giết người!" Cố Thường sợ tới mức lùi lại liên tục, sợ máu bắn lên người nàng.

      Nữ tử áo đen nhìn máu vẫn còn uốn lượn lưỡi kiếm, hừ lạnh: " giết bọn họ, chính là cho bọn họ cơ hội để giết ta."

      Tim Cố Thường đập vô cùng nhanh, tuy sáu nam nhân đáng hận, nhưng nhìn thấy bọn bị giết, nàng vẫn thể nào chấp nhận được, bọn họ trúng mê dược của nàng trước rồi mới bị giết, phải chăng chứng minh rằng nàng giúp kẻ ác sao? Ý định của nàng là muốn bọn họ mê man ngày đêm để dạy dỗ họ thôi, sau đó nữ tử áo đen có thể trốn ...

      Dường như biết suy nghĩ Cố Thường, lúc nữ tử áo đen định , ma xui quỷ khiến thế nào quay đầu lại : "Ngươi cần áy náy, bọn họ là lũ chuyện ác nào làm, là lũ cầm thú phá hỏng cuộc đời của vô số hoàng hoa khuê nữ, giết bọn họ chỉ là thay trời hành đạo thôi."

      "Tỷ tỷ..." Cố Thường gọi nữ tử áo đen chuẩn bị rời , gọi xong lại mắng mình sao phải gọi nàng ta, giống như là hành động làm theo bản năng vậy, trong lòng trào dâng cảm xúc muốn rời xa mà ngay chính nàng cũng thể hiểu nổi.

      Nữ tử áo đen cũng quay đầu lại, lạnh nhạt thanh: "Ta mới mười sáu tuổi thôi, ngươi thấy ta giống 20 tuổi lắm hả, hai chữ tỷ tỷ ta nhận nổi đâu."

      Cố Thường: "..."

      Lục Đậu nhìn thấy toàn bộ, chân nhũn ra đứng nổi, với tiểu thư nào đó bị "cười nhạo": "Tiểu thư, chúng ta mau khỏi nơi này thôi, lỡ bị người phát ở đây có người chết, chúng ta phải ngồi tù đấy."

      Cố Thường xốc lại tinh thần, sờ mặt mình rồi hỏi Lục Đậu: "Nhìn bản tiểu thư giống 20 tuổi lắm à?"

      " giống."

      "Ta rồi mà."

      "Giống 19 thôi."

      Cố Thường vừa thở phào nhõm, nghe thấy câu đó mắt lập tức trợn ngược, tức giận : "Ngươi lại lần nữa cho ta!"

      Lục Đậu rất muốn khóc: "Tiểu thư ơi, bây giờ người dịch dung, đương nhiên
      thể xinh đẹp rồi, muốn người ta nhìn người thấy lớn tuổi, người còn muốn thế nào nữa?"

      Ngẫm lại cũng đúng, nàng dịch dung, làm cho khuôn mặt thay đổi, càng nhìn càng thấy già hơn tuổi rất nhiều, khi lên Kinh Thành cũng thuận lợi hơn, Cố Thường tha cho Lục Đậu, thu xếp đồ đạc, bất ngờ quay lại hỏi: "Ngươi có cảm thấy nữ tử áo đen đó nhìn rất quen ? Tuy nàng ta che mặt, *vivi* nhưng ánh mắt của nàng ta, giống như thấy ở đâu rồi phải."

      "Tiểu thư cảm thấy nàng rất quen đúng , nô tì thấy , nữ tử áo đen đó có ánh mắt giống tiểu thư như đúc!" Lục Đậu .

      Cố Thường ừ tiếng, vuốt mắt: "Giống thế sao? Còn giống hệt, chẳng trách lần đầu tiên nhìn nàng ta cảm thấy đôi mắt nàng ta đẹp như dòng suối trong, ánh mắt lúng liếng toát lên phong thái mê người, ra là bởi có ánh mắt giống hệt bản tiểu thư!"
      (Vivi: rốt cục chị khen người ta hay tự khen mình vậy trời?????????)

      Lục Đậu bị đánh bại bởi tiểu thư nhà nàng ta lên cơn trữ tình tự ca ngợi bản thân, mặt đen sì, đứng dậy : "Tiểu thư, bây giờ phải lúc tự kỷ đâu, chúng ta mau thôi."

      " thôi, thấy sáu cái xác là ta cũng tụt hết cả cảm xúc rồi." Cố Thường nghĩ đến lời của nữ tử áo đen, sáu người này chuyện ác nào làm, khiến cảm giác áy náy của nàng biến mất, nàng cũng vì sao lại tin lời nàng ta như vậy, có thể bởi nàng ta có đôi mắt rất giống nàng.

      Hai người mới ngủ được chút, nửa đêm gặp chuyện, chẳng ai có tâm trạng ngủ tiếp, thu dọn đồ đạc xong, dắt ngựa lần theo ánh trăng, chậm rãi.

      "Tiểu thư, lần sau, chúng ta đừng loại đường như thế này, rất nguy hiểm." Trong lòng Lục Đậu vẫn còn sợ hãi, thà đường vòng cũng muốn lượn qua chợ hoặc thôn trang chứ muốn lòng vòng trong rừng đâu.

      "Ngươi nghĩ ta muốn đường này chắc? phải là vì tìm thấy đường à?" Cố Thường lên phía trước, cũng biết có thể ra khỏi cái chỗ quỷ quái này nữa.

      Lục Đậu ngậm miệng, xác định được phương hướng có quyền chuyện, nàng ta thông minh lựa chọn theo sau tiểu thư nhà mình, có nhầm đường cũng phải tại nàng ta.

      Hai người vẫn theo hướng duy nhất, tới gần sáng ra khỏi rừng.

      "Á, phía trước có thôn trang, chúng ta hỏi đường thôi, tiểu thư." Lục Đậu vô cùng kích động, nghĩ tới, với cái đầu tốt của tiểu thư, đánh bậy đánh bạ cũng có thể ra khỏi rừng.

      Người ở thôn trang dường như vô cùng chất phác, Cố Thường và Lục Đậu tìm ngôi nhà chỉ có hai vợ chồng già sống, nghỉ ngơi nửa ngày, lúc ăn cơm hỏi đường, sau đó trả bạc rồi tiếp tục lên Kinh Thành.

      muốn ngay lập lức, đêm hôm trước bị dọa sợ, ngủ cũng ngon, các nàng phải tìm khách điếm nghỉ ngơi, nghỉ ngơi đủ mới tiếp.

      Trong lúc , luôn thấy có người về chuyện của nữ tử áo đen, phần lớn khi nhắc tới chuyện đó, giọng điệu ai cũng sợ hãi, hạ thấp giọng, nàng ta vô cùng xấu xa, giết người chớp mắt, lãnh khốc vô tình, tàn nhẫn phân biệt ¤lqd¤ phải trái, Cố Thường nghe thấy, rất thoải mái.

      " chúng ta gặp được chính là người mà bọn họ sao? nương xinh đẹp như vậy, chuyện hơi lạnh lùng chút, nhưng phải những nam nhân kia đều là kẻ xấu hay sao? Nàng là thay trời trừ hại, thể bởi người ta có khí chất lạnh lùng mà người ta là người xấu chứ." Cố Thường nhịn được đỡ cho nữ tử áo đen nàng mới gặp lần, nàng nhìn ra người ăn cơm là người giang hồ, người trong giang hồ đều có cuộc đời sống lưỡi dao? lqd đáng thương, lại còn bị nhiều người dẫm đạp.

      Lục Đậu nghe vậy sợ tới mức vội vàng : "Tiểu thư, ngươi thôi, sợ người khác biết chúng ta gặp nàng à? !"

      Bị nha hoàn nhát gan chọc tức, Cố Thường trợn mắt, vừa lườm Lục Đậu vừa cằn nhằn : "Sao ngươi lại nhát gan như vậy? Nhát gan nhát gan thôi, lại còn có đầu óc, ngươi biết quan phủ quản lý chuyện giang hồ sao? Mặc kệ có bao nhiêu chết, người quan phủ đều làm như biết, ngươi ngu dốt vừa vừa thôi."

      "Thế à?" Quả , Lục Đậu biết việc này, nàng ta vẫn cho rằng chỉ cần có người chết, có người báo án là quan phủ đều điều tra.

      " nhảm, ngươi nghĩ rằng đến bây giờ, mẹ của ta có thể tiếp tục làm hiền thê lương mẫu chắc?" Cố Thường trợn mắt, ra năm đó cha nàng quan chưa được mấy năm từ quan về nuôi ngựa, chuyện này có liên quan rất lớn tới thân phận của mẹ nàng, năm đó phải lqd là thể giải quyết chuyện này, nhưng Cố Phong Niên muốn để vợ phải chịu uất ức, kiên quyết từ quan làm thương nhân.

      Lục Đậu giờ mới biết chuyện ngày xưa của phu nhân, trước kia, phu nhân nhà nàng ta tung hoàng giang hồ, có khả năng tay vấy máu, bị truy đổi, bắt giữ là bởi quan phủ quản chuyện giang hồ cùng quan phủ, nhưng nàng ta vẫn vô cùng lo lắng: "Nhưng tiểu thư cũng nên trước mặt người khác như vậy, nhỡ giang hồ trả thù nữ tử áo đen, họ tìm chúng ta làm sao bây giờ?"

      "Biết rồi, tuổi còn mà sao nhiều vậy, cẩn thận ai lấy ngươi đâu."
      Cố Thường cũng phải đồ ngốc, đạo lý như vậy sao có thể hiểu, nhưng bởi nàng nghe được rất nhiều chuyện về nữ tử áo đen đúng, trong lòng thoải mái, muốn giải thích dùm nàng ta thôi.

      "Hình như tiểu thư rất quan tâm nữ tử áo... nương." Lục Đậu tò mò hỏi.

      "Duyên phận đấy, có hiểu ? Nàng có duyện phận hợp với bản tiểu thư, có số người nhìn cái, trong lòng nhịn được mà thích nàng ấy, giống áo .lqd.. Tỷ tỷ, có số người mặc dù nhìn nhìn lại nhiều lần mà cũng thuận mắt, có thích cũng thích nổi, ví dụ như tên Lục Tử Triệt." Cố Thường bắt đầu tới lý luận thực tế, để tránh bị nghi ngờ, hai người đều tự giác thay đổi cách gọi đối với nữ tử áo đen.

      Trường hợp có Logic này được gọi là thể khống chế, Lục Đậu nghe tiểu thư chẳng hiểu tại sao lại thích nữ tử áo đen, nhưng nàng ta cũng chẳng _lqd_ khuyên bảo gì, dù sao đối phương cũng là nhân sĩ giang hồ, chưa chắc xuất , sau này cũng có cơ hội gặp lại, cần phải quan tâm tới việc tiểu thư thích nữ tử áo đen.

      Hai người vừa vừa , biết bao nhiêu vòng luẩn quẩn, hỏi thăm bao nhiêu người, cuối cùng, trước khi trời tối tìm được khách sạn coi như sạch .

      "Chưởng quầy, cho gian phòng hảo hạng." Lục Đậu .

      "Khách quan, ngài tới đúng lúc, chỉ còn đúng gian phòng hảo hạng thôi, nhưng mà phòng bên cạnh lại là phòng trọ của hai khách nam, xin hỏi hai vị nương..."

      " quan trọng, cửa sổ chắc chắn là được." Cố Thường thèm để ý .

      Khách còn chẳng thèn quan tâm, chưởng quầy cũng nữa, thu tiền thuê phòng, sau đó gọi tiểu nhị dẫn người phòng hảo hạng cuối cùng chưa có ai ở.

      Cố Thường và Lục Đậu đều mệt mỏi, muốn về phòng, dùng cơm xong, sau đó lập tức nghỉ ngơi.

      Dẫn các nàng đến trước cửa phòng, tiểu nhị rời , hai người định mở cửa vào phòng, ngay lúc đó, cửa phòng bên cạnh mở ra "Két..." tiếng mở, nam tử đẹp trai, cả người mặt quần áo trắng, tay cầm quạt xếp, nhàng tiêu sái bước ra. (vivi: oan gia nhà bà @@ >.<)

      "Sao lại là ? !" Tâm trạng Cố Thường cũng tên, nhưng khi nhìn thấy người ở phòng bên cạnh ngay lập tức, tâm trạng bị đả kích nghiêm trọng, mày cau lại, ai oán.

      Nam tử áo trắng chính xác đúng là Lục Tử Triệt, đôi mắt tuấn nhìn thấy Cố Thường, sắc mặt lập tức trầm, tâm trạng vui, môi mỏng phun ra bốn chữ: " hồn tan!"
      Last edited by a moderator: 18/4/15
      Yoororo, Dionfujjko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :