☆, Chương 47: Tới cửa cầu hôn
Lục Tử Triệt đường đen mặt hồi phủ, Cố Thường và Lục Đậu phía sau đường nín cười trở về.
Sau khi bản thân trở về phủ, dọc đường qua, mỗi khi hạ nhân đối mặt với khuôn mặt đen như đáy nồi của Lục Tử Triệt đều ném ra ánh mắt ngờ vực, Cố Thường cũng bày ra bộ dáng sâu xa khó hiểu càng ngừng quét mắt về phía đế giày của Lục Tử Triệt, nàng thẳng ra, chỉ là ám chỉ thẳng thừng.
Tiếc rằng biết là do nét mặt nàng thích hợp, hay do đầu óc bọn hạ nhân đều đần độn, cứ thế người có thể nhìn hiểu ý của nàng.
Sau khi Lục Tử Triệt trở về phòng lập tức cởi giày ra, ra lệnh cho Uông Tiểu Phi mang ra xa ném , theo như người chứng kiến quá trình Uông Tiểu Phi ném đôi giầy được làm thủ công tinh xảo còn mới tới chín mươi phần trăm đó hành động rất đáng ngờ, bộ dáng lén lút giống như là ném đôi giày, mà giống như trộm đồ, cái kia ba bước vừa quay đầu lại nhìn bốn phía đề phòng bộ dáng hơi kém bị quý phủ hộ vệ cho làm tặc trói lại.
Sau đó, đôi giày kia đâu rồi ai cũng biết, Uông Tiểu Phi miệng rất chặt, ai cũng tra ra cái gì, vì thế đôi giầy trị giá hơn mười lượng dùng da hươu đắt giá chế tác vì cái gì vận mệnh thê thảm bị chủ nhân vụng trộm vứt bỏ như vậy thành câu đố.
Khi Cố Thường nghe chuyện này cười đến mức suýt chút nữa từ giường lăn xuống đất, Lục Tử Triệt kia là thích sạch , mới đạp phải bãi phân ngựa nho lại phản ứng lớn như vậy! Tới chỗ rửa dọn cọ sạch đế giày là được, bây giờ sai hạ nhân cọ đế giày, phải là được rồi sao? Đến mức ném ?
Nghĩ tới Cố Gia Bảo bọn họ nuôi nhiều ngựa như vậy, ngựa chạy khắp nơi, trong bãi nuôi ngựa, phân ngựa trong chớp mắt lại có thêm vài đống, toàn thể Cố gia ai mà chưa từng đạp phải hai bãi phân ngựa chứ? đúng là có ai ghét bỏ ngay lập tức đem giày ném , nếu dẫm phải bãi liền ném hồi giầy, Cố Phong Niên và Cố Trác hai người thường xuyên ở bãi nuôi ngựa làm việc vậy ngày phải thay bao nhiêu đôi giày mới đây.
Thực ra Cố Thường hiểu lầm rồi, tuy Lục Tử Triệt lưng dắt bạc vạn, cũng tùy tiện lãng phí, phẫn nộ ném đôi giày da hươu chỉ vì tức giận trước đó Cố Thường câu "Phải chăng buổi sáng giẫn phải phân", nếu còn giữ giày lại, trong lòng luôn có bóng ma tâm lý.
Cố Phong Niên nghe khuê nữ lại bị tên Quách đại lang kia quấy rầy, lập tức kêu nàng tới phòng, dặn dò nhấn mạnh nàng về sau nên lại mình ra ngoài, nhất định muốn ra ngoài phải để cho Lục Tử Triệt cùng, có nam nhân bên cạnh, những kẻ tiểu nhân cũng dám tùy ý quấy rối.
"Cha, có phải cha bị hồ đồ rồi ? Ta và nam quả nữ, cùng ra ngoài giống dạng gì?" Cố Thường rất im lặng nhìn cha nàng, quả nhiên nương cùng, cha nàng liền bắt đầu trở lên đáng tin cậy như thế này.
"Chuyện này..." Cố Phong Niên sờ mũi cái, mở trừng hai mắt có chút lo lắng đáng kể : "Chúng ta phải là nhà gia thế hiển quý, có nhiều người nhìn chằm chằm như vậy."
"Ngộ nhỡ có người nhìn chằm chằm sao?"
"Vậy các ngươi là huynh muội." Cố Phong Niên cũng cảm thấy lý do này quá mức gượng ép, cũng cùng họ lấy đâu ra huynh muội, vì thế thêm câu, "Vậy là em mới kết nghĩa."
Cố Thường nhướn mày, bỗng nhiên cười: "Kết nghĩa? Ý này cũng tệ, lát nữa con hỏi chút Lục bá mẫu có nguyện ý nhận con làm con nuôi hay ."
Cố Phong Niên vừa nghe kinh hãi, vội ngăn cản: "Nhất thiết được , Lục bá phụ con bọn họ đối đãi với chúng ta rất tốt rồi, sao có thể lại tùy tiện chiếm tiện nghi của bọn họ."
Tuyệt đối thể để cho nữ nhi nhận nhị lão Lục gia làm cha mẹ nuôi, nếu chuyện ông tâm niệm phải thành công sao?
"Được cũng là cha , được vẫn là cha , hừ." Cố Thường bất mãn.
"Đây phải là tùy cơ ứng biến sao, bên ngoài có người bàn tán chuyện này con bảo hai người các con là huynh muội kết nghĩa, chân tướng thế nào tự chúng ta biết là được ." Cố Phong Niên vuốt râu thèm để ý , dù sao qua lâu nữa bọn họ về nhà, đến bên kia còn có người nào rảnh rỗi chạy đến đó truy cứu chuyện bọn họ dối?
Mấy ngày sau đó Cố Thường ra ngoài nữa, tự nàng ra ngoài được phép, còn giống như mấy vị trưởng bối để Lục Tử Triệt cùng căn bản là thực tế, gần đây cũng bận rộn, bởi muốn hồi hương cùng với nhị lão, chuyện làm ăn ở kinh thành phải giao phó cho mấy vị đại chưởng quỹ trông coi vất vả, bận rộn chính là tìm bọn họ phân phó quản lý các hạng mục kinh doanh sau khi rời kinh thành.
Cố Thường buồn bực chịu nổi chỉ có thể mỗi ngày loanh quanh trong sân Lục phủ, hai vị tẩu tẩu đều có việc riêng của mình, cho dù cùng nàng cũng thể chiếm quá nhiều thời gian.
" nhàm chán, muốn về nhà quá." Cố Thường ngồi xổm bên bờ hồ, có chút linh lợi lấy phiến lá rụng khuấy nước tạo thành bọt nước đùa cá trong hồ, nàng nhàm chán đến mức phải chơi cùng với cá rồi.
"Nô tỳ cũng muốn trở về." Lục Đậu càng nhàm chán, bộ mặt đau khổ ngẩng đầu nhìn trời, tiểu thư tốt xấu còn có thể chơi với cá trong hồ nước, nàng nha hoàn nếu cũng trêu cá bị hạ nhân Lục phủ chỉ trích.
"Còn năm ngày nữa, là khó chịu đựng." Cố Thường tay chống cằm lẩm bẩm, từ đến lớn nàng phải là người có thể ngoan ngoãn ở trong nhà mà lớn, trừ phi mua bán các loại thuốc có thể yên ổn chút, song phụ thân dặn nàng ở nhà người khác phải nề nếp chút, hứng thú duy nhất cũng bị tước đoạt, còn cho ra khỏi cửa, cuộc sống này còn sống làm sao nổi đây.
Lúc tính có nên trèo cây lấy trứng chim chơi hay có người tới báo Quách Tiểu Trà tới, Cố Thường vừa nghe mừng đến lập tức nhảy dựng lên mang theo Lục Đậu qua đó, hổ là bằng hữu duy nhất của nàng ở kinh thành, ràng giải sầu cho nàng.
Quách Tiểu Trà biết tới cửa Lục gia tìm khách nhân của nhà người ta như thế này thực phải phép, nhưng có cách nào, nếu để ý cái nhìn của người khác cũng loạn đến cái tuổi này vẫn là kẻ ăn chơi vô công dỗi việc.
"Cuối cùng cũng có người đến tìm ta, ngươi biết mấy ngày nay ta buồn chán đến mức nào, chúng ta ..." Cố Thường nhìn thấy Quách Tiểu Trà bỗng nhiên vô cùng vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy Cố Phong Niên cũng ở đấy tâm tình vui sướng giảm nửa, khó hiểu hỏi, "Cha sao cha cũng ở đây?"
Thân là trưởng bối ra ngồi chuyện phiếm với Quách Tiểu Trà, thấy thế nào cũng được tự nhiên sao đó.
Cố Phong Niên nhìn thấu tâm tư của Cố Thường, bất mãn hừ : "Ta ra, chẳng lẽ lại để cho đại nương như con tiếp đãi ?"
Cố Thường nghe vậy ngậm miệng, nàng ở Lục gia mình cùng Quách Tiểu Trà ở chung chỗ quả thể nào nổi.
Quách Tiểu Trà nhìn thấy Cố Thường tới đây, đối với Cố Phong Niên cười lấy lòng: "Cố thúc, để lệnh ái cùng ta ra ngoài dạo nhé, ta cam đoan trả nàng lại rất nhanh."
Đến cả mong muốn đập chết Quách Tiểu Trà, Cố Phong Niên cũng có, quắc mắt : "Nếu ngươi là nương, ta có thể cân nhắc để Thường Nhi cùng ngươi ra ngoài dạo!"
Lần này lại đến phiên Quách Tiểu Trà câm miệng, gần đây nhàm chán, bởi vì quá muốn cùng những hồ bằng cẩu hữu quen biết trước kia lui tới, sau khi tự mình tới Cố Gia Bảo chọn được con ngựa tốt, đột nhiên liền ý thức được vẫn là Cố Thường người bạn này đáng giá kết giao, những bằng hữu trước kia lúc nào hào phóng như vậy chịu tặng cho thứ tốt, đám chỉ biết lợi dụng, đều cùng dạng như quỷ hút máu dường như hận thể từ người lột từng lớp da xuống.
Gần đây suốt khoảng thời gian mời đám người đó ăn uống vui đùa, quả nhiên những tên hồ bằng cẩu hữu đó đối với rất có ý kiến đều thèm để ý đến nữa, Quách Tiểu Trà đối với chuyện này rất đau lòng, nhưng quyết tâm muốn cách xa bọn họ càng kiên định hơn.
"Ngươi tìm Thường Nhi làm cái gì? Lần trước chính vì gặp ngươi kết quả bị tên đại ca hỗn trướng của ngươi trêu ghẹo, lần này ngươi lại muốn làm gì?" Cố Phong Niên đanh mặt chất vấn Quách Tiểu Trà.
"Cố thúc yên tâm, hôm nay ta đặc biệt đến tìm Cố nương ra ngoài cũng là vì đại ca ta theo thượng quan của xuất kinh làm việc rồi." Quách Tiểu Trà vội lên tiếng giải thích hiểu lầm chứng thực trong sạch của mình, tuyệt đối đứng về phía Cố Thường, thông đồng với đại ca làm bậy.
"Cha, nếu tạp nham đều rồi, để cho con ra ngoài ." Cố Thường cầu xin .
Lại nghe thấy từ "Tạp nham" này, Quách Tiểu Trà thân là đệ đệ của tên tạp nham lần nữa khóc ra nước mắt.
" được, trừ phi Lục hiền chất cùng, nếu chỗ nào cũng thể !" Cố Phong Niên đối với chuyện này vô cùng kiên trì.
Quách Tiểu Trà bất bình: "Vì sao Lục Tử Triệt cùng được, ta cùng lại được?"
"Bởi vì ngươi vô dụng." Cố Phong Niên khách khí chút nào , trừng Quách Tiểu Trà, "Nếu ngươi có Lục..."
"Cha!" Cố Thường lên tiếng ngăn cản Cố Phong Niên, xị mặt kháng nghị, "Cha cần bằng hữu của con như vậy."
" sao đâu, Cố thúc muốn thế đều tùy ý, hơn nữa thúc ấy cũng sai, vốn dĩ ta rất vô dụng." Quách Tiểu Trà khoát tay cười hì hì tỏ vẻ hoàn toàn để ý, lòng xấu hổ thứ này đúng là có.
Khóe mắt Cố Thường co quắp hạ xuống, Cố Phong Niên cũng ho khan hai cái tỏ vẻ đối với người da mặt dày như vậy có lời gì để .
Quách Tiểu Trà và Cố Thường lại cầu xin phen, cuối cùng vẫn rước lấy kết thúc thất bại.
"Tình bạn vượt qua giới tính được mọi người chấp thuận, thương tâm quá." Sau khi Quách Tiểu Trà để lại câu cảm khái vẻ mặt chán nản rời khỏi Lục phủ.
"Nha đầu, con trừng cha làm gì? Muốn cải trang thành nam nhân ra ngoài với bàn nữa, lúc nào giả trang thành nữ nhân ta có thể suy xét lại." Cố Phong Niên bị Cố Thường nhìn chằm chằm có loại cảm giác như tội ác chia rẻ uyên ương, điều này làm cho ông thấy dễ chịu.
"Cha trúng phải độc của Lục Tử Triệt hay sao, sau khi trở về với đệ đệ cha coi trọng nhi tử nhà người ta, thích ." Cố Thường tức khí bừng bừng xong cũng luôn, Cố Phong Niên tức giận đến vểnh râu trợn mắt.
Cõi lòng tràn ngập vui mừng mà đến, mất hứng mà về, Cố Thường lại trở lại hồ nước tới bên đùa cá bên bẻ ngón tay đếm ngày, trông mong ngày về nhà nhanh chóng đến.
Tới gần trưa nghe hạ nhân Lục phủ có khách đến, là vợ chồng kinh triệu doãn Lương đại nhân còn có Lương Dung tới.
"Tiểu thư, Lương Dung kia phải có tình cảm sâu đậm đối với Lục Tử Triệt sao? Nàng tới làm gì?" Lục Đậu đến gần bên tai Cố Thường giọng bát quái.
"Ai biết, là đến đề thân chứ?" Cố Thường thuận miệng .
Ai ngờ nàng đoán bừa cái thế mà đoán đúng, ba người nhà họ Lương đúng là đến đề thân, đây cũng phải là lần đầu tiên đến đề thân, trước đó bị cự tuyệt, Lương gia rất căm tức muốn nhắc lại việc này, kết quả chịu nổi khuê nữ bảo bối khóc hai nháo ba thắt cổ.
Nếu chỉ là sợ Lương Dung tuyệt thực gây ra hậu quả tưởng tượng nổi, bọn họ cũng lần nữa tới cửa chịu sỉ nhục, sau khi hai vợ chồng Lương đại nhân biết được kẻ vô tích Lục Mặc chẳng những phải là phế vật, còn rất tài giỏi, số bạc kiếm được cũng đếm hết mới thay đổi chủ ý.
Tuy rằng gia thế Lục gia nay đâu bằng xưa, hơn nữa Lục Mặc chỉ là thương nhân, nhưng vì biết kiếm tiền, về sau khuê nữ theo ít nhất cần vì tiền lo âu, cùng hai vị trai và chị dâu chung sống cần vì tranh quyền chưởng gia lao tâm khổ trí, sau khi kết hôn sống rất tự tại.
Chính yếu nhất là Lục Mặc giữ mình trong sạch, về sau nữ nhi phải phiền não vì tiểu thiếp thông phòng, cho nên sau khi bọn họ bàn bạc qua cuối cùng quyết định lại đến chuyến.
Vợ chồng Lương đại nhân ở đại sảnh phía trước cùng vợ chồng Lục lão gia chuyện, Lương Dung do hai chị em dâu Dung thị tiếp đãi.
Hai người Cố Thường và Lục Đậu buồn chán đến muốn mọc lông, khi chuyện bát quái về mối quan hệ tình cảm giữa Lục Tử Triệt và Lương Dung, lúc này Lục Tử Triệt lại trở về phủ, kỳ quái nhất là trở về phòng, mà thẳng tới hồ nước, đối với khuôn mặt nghi ngờ của Cố Thường mặt mỉm cười tới.
Mĩ nam cười, đúng là ngay cả hoa cũng muốn thất sắc, tại thời điểm Lục Tử Triệt đến trước mặt Cố Thường nhịn được hỏi câu: "Đột nhiên cười với ta như vậy thât buồn nôn, ngươi có ý xấu gì chứ?"
Nụ cười mê chết người đền mạng của Lục Tử Triệt lập tức cứng lại tại khóe miệng, trừng Cố Thường câu từng với nàng: " là miệng chó mọc ra ngà voi!”
Last edited by a moderator: 23/7/16
Yoororo, Dion và fujjko thích bài này.