1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chân Mệnh Hoàng Hậu - Đậu Đậu Ma Ma (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Phòng vào rồi nhưng chưa động chi cả
      huyetsacthiensu thích bài này.

    2. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      mà chắc chưa động phòng được đâu nhỉ
      phải sang năm cơ
      A Đoàn còn
      huyetsacthiensu thích bài này.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 123:

      Editor: huyetsacthiensu

      “Chàng làm cái gì vậy?”

      thanh ra khỏi miệng, ngay cả bản thân mình cũng cảm thấy khó nghe, quá khàn.

      Còn chưa kịp ghét bỏ bản thân thấy xấu hổ và giận dữ, thân mình đặc biệt mệt mỏi bủn rủn, cả nửa người dưới đau đến chết lặng! Nghĩ cũng nghĩ liếc mắt trách Ngô Đồng cúi người đọc sách ở đầu giường, đưa tay xoa eo như bị chặt đứt, miệng vểnh lên, vô cùng bằng lòng!

      Lúc A Đoàn vừa mở mắt Ngô Đồng dời mắt đến mặt A Đoàn. Tiểu mương khuôn mặt phấn nộn, giống như trước đây, chỉ là, có nét quyến rũ của tiểu thư khuê các… Nghe được lời của nàng cùng vẻ oán thầm mặt chỉ cười khẽ, đặt sách trong tay sang bên rồi cũng nằm xuống, kéo người A Đoàn mảnh vải ôm vào người.

      Cả người A Đoàn cứng đờ, lúc này mới phản ứng được là cả hai đều trần trụi!

      “Chàng làm cái gì vậy, mẫu hậu vẫn chờ hai chúng ta đến thỉnh an đấy!”

      Vừa vừa giãy dụa muốn dứng dậy, vừa nhấc eo lên bị đau kêu rên tiếng lại ngã trở về, đau quá! Hai mắt đẫm lệ nhìn Ngô Đồng, đều là lỗi của chàng! Tối hôm qua đau khổ cầu xin , nhưng mà người này sao, chính là cầm thú! Ngô Đồng thay đổi sắc mặt, bàn tay to xoa bên eo A Đoàn, giúp nàng giảm bớt mệt mỏi.

      Xoa lúc lâu, đúng là mệt mỏi giảm rất nhiều, A Đoàn có tinh thần náo loạn.

      “Tối nay cho phép chàng chạm vào ta!”

      Đôi mắt có hơi sưng ủy khuất nhìn Ngô Đồng, tỏ ý nếu chàng đồng ý ta khóc ngay lập tức cho chàng xem.

      Ngô Đồng liếc xéo A Đoàn cái, gì, động tác trong tay cũng dừng lại.

      Thấy thế lá gan của A Đoàn càng lớn, vươn ngón tay ra đâm đâm lồng ngực của Ngô Đồng, cứng rắn! “Việc này chàng nhất định phải nghe ta, ta bảo chàng dừng chàng phải dừng, chàng thể nghe lời ta, rất đau!” Mềm mại dịu dàng, khóe mắt rưng rưng, rất ủy khuất.

      Bàn tay bên hông hơi dừng lại, Ngô Đồng nhếch khóe môi cười như cười nhìn A Đoàn, lời nào chỉ nhìn nửa ngày làm cho A Đoàn dần dần thu lại tính tình… Bây giờ Ngô Đồng mới hài lòng, tiếp tục động tác trong tay, bình tĩnh mở miệng “Nếu phải biết nàng là lần đầu tiên, nàng cho rằng tối hôm qua ta chỉ làm ba lần thôi sao?”

      tránh khỏi vẻ dục vọng chưa được thỏa mãn trong giọng .

      Trong lòng A Đoàn sau đó bỗng nhiên bốc lên ngọn lửa, nghĩ cũng nghĩ đẩy tay Ngô Đồng ra, ôm áo ngủ bằng gấm ngồi dậy, chỉ vào mũi Ngô Đồng lên án “Chàng, chàng, chàng phai là người mà! Hôm qua ta cũng bị làm đến ngất , vậy mà hôm nay chàng còn có mặt mũi với ta mới có ba lần sao?”

      Ngón tay chỉ vào Ngô Đồng vì tứ giận mà run run!

      Ngô Đồng thong thả híp mắt, tay chống cằm nằm nghiêng giường, nhìn bờ vai mầm mại trắng nõn của A Đoàn, xương quai xanh tinh tế xinh xắn, cùng với những vết đỏ cổ… Cười nhạt tiếng “Sách dưới gối sai, buổi tối chúng ta thử các tư thế đó lần, thế nào?”

      Cả người A Đoàn đều đỏ rực!

      Vừa rồi nhìn nghiêm trang đọc sách, sườn mặt đẹp đẽ ngược sáng nhìn giống như bức tranh thủy mặc, hóa ra là xem quyển sách xấu hổ như vậy!

      “Chàng, chàng, chàng…”

      Tay càng run hơn, được câu nào.

      Ngô Đồng ngồi dậy, dưới con mắt của A Đoàn cứng người hề báo trước lật áo ngủ bằng gấm lên, A Đoàn trừng mắt, sau đó đưa tay ra che mắt. “Chàng muốn làm gì, chàng biết xấu hổ!” Sau đó toàn thân bị bế dậy cùng với chăn đắp. A Đoàn nhắm mắt ngừng dãy dụa.

      “Chàng muốn làm gì!”

      Ngô Đồng ôm A Đoàn bước từng bước vững vàng về bể tắm ở phía ssau.

      “Nếu nàng còn náo loạn, kịp đến thỉnh an mẫu hậu đâu.”

      Bây giờ A Đoàn mới thành , lui về trong ngực Ngô Đồng náo loạn nữa.

      Đám người Giang Vạn Lí, Bán Đông, Bán Hạ chờ ở bên ngoài từ sớm, thời gian còn sớm, được chủ nhân gọi cũng dám vào. dễ gì mới nghe được bên trong truyền ra tiếng vang, đoán trước làn nên tắm, lúc này mới dẫn theo đám người vào tẩm điện dọn dẹp.

      Bán Hạ sao, lúc Bán Đông dọn dẹp lại giường mặt đỏ thành quá táo, hơi thở xa hoa lãng phí, giường chiếu hỗn độn, nghĩ lại liền biết tối hôm qua có bao nhiêu lịch liệt, ngay cả chăn cũng thấy đâu nữa! Bán Hạ cười khẽ tiếng, cầm khăn lụa màu trắng giường lên, bên điểm những vệt màu đỏ sẫm.

      Đưa vào tay vị ma ma chờ sẵn ở bên.

      Ma ma nhìn kỹ sau đó gật đầu, khóa vào chiếc hộp .

      Nhìn thấy cảnh này mặt Bán Đông càng đỏ hơn, chỉ khom người dọn dẹp giường chiếu, dám ngẩng đầu lên. Bán Hạ ghé sát vào tai nàng giọng “Ngươi đúng là nên xấu hổ, nhưng mà tiểu thư gả cho người, điều này có nghĩa là tại chính là ngày tốt của tiểu thư, cho xấu hổ và giận dữ quá mức, về sau đừng như vậy nữa.”

      Bán Đông chậm chạp gật đầu, vẫn dám ngẩng đầu lên nhìn người, Bán Hạ liếc mắt nhìn Ngô Đồng, muội muội cũng lớn, cũng nên bàn đến chuyện hôn rồi, chỉ là nên với ai đây? Đám tiểu tư trong nhà nhất định là được, muội muội bây giờ là người hầu hạ cho Thái Tử phi, đám tiểu tư làm sao mà xứng chứ?

      Nhưng mà ánh mắt cao quá cũng được, cao được thấp cũng xong.

      Có lẽ, nên hỏi tiểu thư trước?

      Các nô tỳ bên này vừa dọn dẹp xong, bên kia A Đoàn cùng Ngô Đồng cũng mặc xong quần áo Bán Hạ đưa vào ra ngoài, sắc mặt giống nhau. Thái Tử điện hạ theo sau Thái Tử phi, sắc mặt thảnh thơi; Thái Tử phi đằng trước lại mặt mày đỏ rực, tức giận, giống như đứa cãi nhau. Mấy người Giang Vạn Lí đối diện cười cái, sau đó đồng loạt quỳ xuống thỉnh an.

      “Nô tài (nô tỳ) thỉnh an Thái Tử phi.”

      A Đoàn vẫn tức giận để ý, ngồi thẳng trước gương trang điểm cầm lược gỗ lên chải đầu, ngược lại Ngô Đồng tâm tình rất tốt gật đầu đáp lại, để cho mọi người đứng dậy. Bán Đông Bán Hạ vội vàng tiến lên hầu hạ A Đoàn trang điểm, Giang Vạn Lí cũng dẫn theo đám tiểu thái giám hầu hạ Ngô Đồng mặc quần áo. Ngô Đồng buồn cười nhìn khuôn mặt tức giận của A Đoàn.

      đồng ý sao?”

      A Đoàn phản ứng lại là liếc mắt cái! Ngô Đồng thấy thế cũng gì thêm, nhắm mắt để nô tài mặc quần áo. Làm cho đám người Giang Vạn Lí nổi lên lòng hiếu kỳ, nhưng nhìn Ngô Đồng nhắm mắt, lại nhìn A Đoàn tức giận, chỉ phải kiềm tò mò lại.

      Hai người đều chuẩn bị xong, vẻ mặt nghiêm túc, ở trong phòng ồn ào như thế nào cũng được, nhưng ở bên ngoài được! trước sau ra khỏi tẩm cung, sau đó thỉnh an Hoàng Thượng Hoàng Hậu. Tối hôm qua Hoàng Thượng đương nhiên là ở lại tẩm điện của Hoàng Hậu, lúc hai người đến, Hoàng Thượng Hoàng Hậu rửa mặt chải đầu xong.

      “Đến sớm như vậy làm gì, trà của ngươi ta uống bao nhiêu lần, còn để ý chén trà của con dâu này sao?”

      Sau khi thỉnh an, Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu ngồi ở chủ vị, Hoàng Hậu dẫn đầu mở miệng đùa A Đoàn sắc mặt hồng nhuận. A Đoàn cũng sợ, bưng trà quỳ ở trước mặt hai người, cười “Mẫu hậu uống trà của nhi thần, nhưng mà phụ hoàng còn chờ đó ~” cười nâng chén trà trong tay lên cao “Mời phụ hoàng dùng trà.”

      Hoàng Thượng đương nhiên cho A Đoàn phủ đầu ra oai, con dâu này là chọn, nay cuối cùng mối kim ngọc lương duyên này cũng thành, đương nhiên là vui vẻ vì việc này thành rồi. Cười nhận lấy chén trà của A Đoàn, sau khi uống xong sai người đem lễ vật gặp mặt ra, là gốc San hô trang trí “Cây San ho này để cho con chơi thôi, tuy con khác với phụ nữ, nhưng dù sao con cũng lớn lên ở đây, cho dù hôm nay thân phận giống nhau, cũng cần quá mức gò bó.”

      “Nhi thần biết, xin khắc ghi dạy dỗ của phụ hoàng trong lòng.”

      Nhận được cái gật đầu của Hoàng Thượng A Đoàn mới đứng dậy, sau đó lại quỳ đến trước mặt Hoàng Hậu, nhận lấy chén trà cung nữ đưa đến, cũng nâng cao, chỉ nghiêng đầu hỏi “Chén trà này mẫu hậu có uống hay , nếu uống nhi thần cũng cần kính người ~” thanh mềm mại, giống như kính trà cha mẹ chồng, mà giống con làm nũng với mẫu thân.

      Lại dùng bộ dáng nghiêm túc để .

      Hoàng Hậu chỉ cười đau bụng, lúc lâu mới thở được, sau đó chỉ vào Ngô Đồng quỳ bên cười mắng “Ngươi còn quản nàng dâu của ngươi, với vừa vào cửa ngày đầu tiên bắt nặt ta, về sau còn đến thế nào nữa đây?” Ngô Đồng quỳ nghiêm túc, mặt cũng có ý cười, nghe vậy chỉ lắc đầu.

      “Nhi thần cũng dám quản nàng.” Ý cưng chiều cần nghe cũng có thể đoán được.

      Làm cho Hoàng Hậu tức giận chỉ Ngô Đồng mắng, có vợ liền quân mẫu thân! Cuối cùng vẫn là A Đoàn tiến lên, dỗ dành lất, dỗ Hoàng Hậu vô cùng vui vẻ nhận trà, cũng thưởng cho A Đoàn Bạch Ngọc Như Ý chuẩn bị từ sớm. Lại hầu hạ Hoàng Thượng Hoàng Hậu ăn sáng, Hoàng Thượng phải lên triều, Hoàng Hậu phải tiếp các vị phi tần đến thỉnh an, lúc này hai người mới cáo từ.

      Vốn là A Đoàn sau nửa bước, Ngô Đồng chậm lại thành hai người sóng vai nhau bước , nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nhắn lạnh lùng của A Đoàn, cười khẽ “Còn tức giận sao?” A Đoàn nhìn thẳng về phía trước, bĩu bĩu môi, chuyện. Ngô Đồng cũng giận, chỉ bình tĩnh “Mẫu hậu đồng ý.”

      A Đoàn dừng chân, nhíu mày, giận dữ nhìn Ngô Đồng, thấp giọng “Chành đừng cái gì mà muốn ta dậy sớm giúp chàng luyện võ, ta ngốc! Lúc này ta mới vừa vào cửa, khoảng cách cũng xa, nếu thỉnh an mẫu hậu, người khác nhìn ta như thế nào chứ?”

      Lúc tắm rửa chính là vì điều này mới cãi nhau, còn cái gì mà văn có thể Hồng tụ thêm hương, võ thể ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực.

      Nhưng cũng nghĩ Ngô Đồng là muốn tốt cho mình, nghĩ nghĩ lại mềm giọng xuống “Ta biết chàng là muốn tốt cho ta, biết ta ghét cũng với những phi tần kia tươi cười giả dối, nhưng cũng thể trốn tránh mãi, thích ứng sớm tốt.”

      Ngô Đồng nhướn mày “Ta cho nàng thỉnh an lúc nào? Mồng mười lăm thỉnh an là được rồi.”

      Bộ dáng dầu muối ăn, hai mày của A Đoàn càng nhíu chặt hơn, lại thể tranh cãi với Ngô Đồng ở đây! Chỉ phải giận dỗi vòng qua Ngô Đồng bước tiếp về phía trước, Ngô Đồng trực tiếp kéo cổ tay A Đoàn, buồn cười “Nàng gặp các nàng ấy, các nàng ấy càng sốt ruột, nàng chỉ cần ngồi ở Đông cung chờ các nàng ấy đến là được.”

      Đây phải là chuyện các nàng ấy có thấy hay , mà chuyện thỉnh an mẫu hậu là chuyện ta nên làm!”

      A Đoàn còn khó có thể bình tĩnh, Ngô Đồng ghé sát vào bên tai nàng “Mẫu hậu cũng hy vọng nàng thỉnh an, người ước gì mỗi ngày nàng đều dậy nổi ~” Lời này có hàm ỹ quá , A Đoàn vừa trải qua đời sao có thể nghe hiểu chứ? Mặt xấu hổ đỏ bừng, nâng lên hung hăng dẫm về phía bàn chân Ngô Đồng!

      Chút sức lực ấy ảnh hưởng gì đến Ngô Đồng, sắc mặt đổi dán vào bên tai A Đoàn.

      “Thân thể này của nàng còn phải luyện tập nhiều, nếu lần sau lại ngất …”

      Ánh mắt A Đoàn mở lớn, mắt thường cũng có thể nhìn thấy từ đầu đến lòng bàn chân đều hồng! Mình thỉnh an cùng luyện võ, còn tưởng là thương tiếc mình, để cho mình đối mặt với những phi tần muôn hình vạn trạng kia, hóa ra là vì nguyên nhân này!

      “Chàng, chàng, chàng chính là thể lý!”

      Ngô Đồng thản nhiên gật đầu, vân đạm phong khinh nhận lời khen này.
      Hòa Yên Linh, tart_trung, MaiAnhSF42 others thích bài này.

    4. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Ơ thế là xong ak, chả có chút thịt chị cả
      huyetsacthiensu thích bài này.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 124:

      Editor: huyetsacthiensu

      A Đoàn trở thành Thái Tử phi, Giang Vạn Lí cũng được thăng chức, thành Đại tổng quản nội vụ của Đông cung. Ngô Đồng ở bên A Đoàn đến lúc ăn cơm trưa xong xử lý công chuyện, sau khi ngủ trưa Giang Vạn Lí ôm chồng sổ sách tiến đến đáp lời, theo sau là những người hầu trong Đông cung. Sau khi mọi người thỉnh an xong mới để bọn họ đứng dậy.

      A Đoàn ngẩng đầu híp nửa mắt nhìn lại, hóa ra đều là người quen.

      Lúc trước mình ở Đông cung hơn năm năm, những tiểu cung nữ tiểu thái giám làm bạn với mình lúc đó bây giờ cũng trưởng thành rồi, hoặc ít hoặc nhiều vẫn có bóng dáng khi còn bé, vẫn có thể nhận ra được. Vốn là quen biết, nhìn thấy bọn họ ít nhiều vẫn thấy kích động, tâm tình cũng tốt lên vài phần, khẽ cưởi nhiều năm thấy, các ngươi vẫn khỏe chứ?”

      “Nô tỳ (nô tài) đều khỏe, cảm ơn Thái Tử phi quan tâm!”

      Mọi người đồng thanh trả lời.

      Có cung nữ quen biết là gan lớn hơn chút, thấy tâm trạng A Đoàn tệ, cất giọng “Chúng nô tỳ vẫn luôn ngóng trông tiểu thư trở về, bây giờ cuối cùng người cũng trở lại, lần này cũng nữa.” chuyện là nương gương mặt như quả trứng ngỗng, A Đoàn vẫn nhớ nàng, thường chơi với nhau khi còn bé.

      “Vãn Thu ngươi vẫn nhanh mồm nhanh miệng như vậy.”

      Thấy A Đoàn vẫn nhớ tên mình, Vãn Thu càng kịc động, sắc mặt cũng đỏ lên. Mọi người bên ngoài cũng chịu yếu thế, ào ào tiến lên thỉnh an A Đoàn, chút chuyện khi còn bé. Trong lúc nhất thười vô cùng náo nhiệt, ràng là gặp mặt nữ chủ nhân mới, bây giờ lại đổi thành ôn lại chuyện ngày bé.

      Giang Vạn Lí vẫn đứng ở bên nhìn vào, thấy A Đoàn lên chút mệt mỏi, giơ tay lên nhìn thẳng vào mọi người lạnh gióng “Được rồi, hôm nay Thái Tử phi chủ yếu là xem sổ sách, muốn nhận người thân hay ôn chuyện, hôm khác lại có thời gian, hôm nay mọi người mau giải tán . Giang Vạn Lí lên tiếng, ai dám chống lại.

      Vãn Thu lúc này lại đỏ mặt, phải hưng phấn mà là xấu hổ. Mặc dù phải mình mình, nhưng là do mình khởi xướng, mọi người hưng phấn, vây quanh Thái Tử phi đông tây quên cả thời gian. Người thứ nhất quỳ thỉnh an, những người khác cũng nối đuôi nhau lui ra.

      Vẫn ngồi ngay ngắn nhưng lại mệt mỏi, miễn cưỡng vùi ở trong ghế, lật số sách Giang Vạn Lí đưa lên.

      Số sách của Đông cung vẫn ràng, lại qua tay Giang Vạn Lí lần, A Đoàn chỉ nhìn sơ qua lần thấy có vấn đề gì cũng buông ra “Vẫn như cũ, bây giờ cũng cần thay người vội, đợi thời gian nữa .” Dừng chút lại “Nếu như phát có người tay chân sạch , lần đầu ngươi nhắc nhở, nếu có lần hai cho ta biết.”

      Những người trong cung này luôn có vài phần tình cảm, nước trong quá có cá, đạo lý này A Đoàn vẫn hiểu được, chỉ cần quá đáng quá, nếu có thể cho qua được cho qua . Giang Vạn Lí hiểu được ý của A Đoàn, gật đầu đồng ý, sau khó khom người dâng chuỗi chìa khóa lên, sau đó “Đây là chìa khóa nhà kho của gia.”

      “Nhà kho của gia nhập vào sổ sách, sổ sách gia tự mình đưa cho ngài.”

      Đây là giao tất cả những việc quản gia ra rồi sao? A Đoàn khẽ cười nhận lấy chìa khóa giao co Bán Đông cất . Thấy tâm trạng A Đoàn tệ, Giang Vạn Lí thử vận may “Nhà kho của gia nô tài cũng chưa được nhìn thấy, lúc nào Thái Tử phi thấy vui xem chút, để cho nô tài cũng được mở rộng tầm mắt được ?” Thấy Giang Vạn Lí cười nhạo, A Đoàn ho tiếng, khóe miệng vẫn luôn nhếch lên.

      “Để xem lúc nào ta rảnh rỗi.”

      Cho dù chỉ nhìn qua lần, chồng sổ sách kia cũng rất nhiều, đến lúc hoàng hôn. A Đoàn đứng dậy vào nội thất thay quần áo ở nhà “Thái Tử có lúc nào trở về ?” Giang Vạn Lí theo hầu hạ bên cạnh, tròng mắt đảo vòng, trong miệng lại là nghi hoặc “Gia cũng nhắn lại, hay là bây giờ để nô tài cho người hỏi?”

      Động tác ở phía trước hơi khựng lại, khóe miệng giơ lên cũng hạ xuống, sắc mặt đổi tiếp tục vào trong.

      cần.”

      Giọng điệu cứng rcwnsgbd Bán Hạ liếc nhau sau đó trong mắt chợt lóe lên lo lắng, cái này, bây giờ mới là ngày thành thân đầu tiên mà! Nhưng mà lo lắng này cũng chỉ trong chớp mắt, hai người quay đầu nhìn thấy Giang Vạn Lí che miệng cười ra tiếng, cái này còn gì nữa chứ? Thái Tử muốn cho tiểu thư ngạc nhiên!

      Từ đấy cũng lo lắng nữa, giả vờ bình tĩnh giống Giang Vạn Lí, hơn nữa chờ nhìn xem Thái Tử muốn làm gì.

      là hoàn toàn để ý là thểm trong lòng luôn thoải mái, hôm nay mới là ngày đầu tiên thành thân. Nhưng mà sau khi cởi bỏ bộ quần áo nghiêm trang mặc vào bộ quần áo ở nhà thoải mái, chút thoải mái này trong lòng cũng còn. nhắn lại chắc là trở về trước bữa tối, nếu là như vậy, bản thân mình lại như quá hẹp hòi.

      Chờ đến bữa tối .

      Nếu như về, hừ hừ.

      Bây giờ thời gian còn sớm, cách bữa tối còn khoảng thời gian, A Đoàn dừng chút đến ngồi xuống bên bàn học. Bán Hạ trải giấy, Bán Đông mài mực, nửa năm nay hình thành thói quen, nhất định là tiểu thư muốn viết thư cho An Dương công chúa! Sau khi Bán Hạ trải giấy ra rời , Bán Đông mài mực xong cũng rời .

      Lúc tiểu thư viết thư cho công chúa, thích có người hầu hạ bên cạnh.

      A Đoàn nhấc bút, nhưng nửa ngày cũng hạ bút được, mày thoáng nhăn lại, cuối cùng vẫn thở dài bỏ bút xuống, nhìn trang giấy trắng trước mắt mà sững sờ. biết nên viết cái gì, hay là biết nên gì với An Dương. Gần nửa năm nay, viết rất nhiều thư cho An Dương, nhưng nàng ấy trả lời bức thư nào.

      Cũng may từ chỗ Thái Tử ca ca biết được nàng vẫn ổn, chơi khắp nơi thăm khắp nơi.

      Cho nên, nàng ấy ra cũng tự trách mình.

      Chuyện này biết bên cái gì với A Đoàn, mình thành thân, mình cuối cùng cũng gả cho Thái Tử ca ca sao? Nhưng đây ràng là sát muối lên vết thương của An Dương mà. Nếu tâm trạng An Dương lúc này tốt, nhìn thấy thư của mình, tâm trạng tốt là lỗi của mình.

      Lúc Ngô Đồng trở lại, nhìn thấy bộ dáng A Đoàn chống cằm khổ não.

      tiếng động tiến lên, đuôi mắt khé nhướn, khẽ cười dò hỏi “ viết thư cho An Dương sao?” A Đoàn miễn cưỡng nâng mắt liếc nhìn Ngô Đồng cái, mím môi gật đầu. Nghiêng đầu nhìn thoáng qua trang giấy có chữ nào, Ngô Đồng hạ mắt, sau đó đưa tay kéo A Đoàn dậy, ngăn nàng tiếp tục ngẩn người.

      “Chuyện của An Dương cần vội, ta có sắp xếp.”

      Cũng chờ A Đoàn hỏi lại, tiếp tục “Ta dẫn nàng đến chỗ, tối nay ăn trong cung.”

      Lời này quả chuyển dời chú ý của A Đoàn, vội hỏi đâu, nhưng Ngô Đồng , chỉ để A Đoàn thay bộ quần áo tiện lại rồi dẫn A Đoàn lên xe ngựa ra khỏi cung. Tiếng bánh xe ngựa vang lên, A Đoàn mới nghĩ ra, ngây ngẩn “Tối nay ăn cơm cùng mẫu hậu sao?”

      Mặc dù Hoàng Hậu cần A Đoàn hầu hạ nàng, chỉ là A Đoàn vừa vào cửa, có tấm lòng là được, sau này cần như vậy.

      Bộ dáng ngốc ngốc làm cho tâm trạng của Ngô Đồng sung sướng. Hơi nheo mắt, đưa tay kéo A Đoàn vào ngực “Mẫu hậu cũng nàng thỉnh an hầu hạ người, người chỉ nghĩ đến lúc nào nàng cho người tiểu tử mập mạp.”

      Trời đất chứng giám, đây là những lời . Mình hai mươi còn chưa có con nối dõi, hẫu mậu nóng nay từ lâu, chỉ mong lúc nào có thêm cháu trai, những cái khác quan trọng. ràng là hỏi chuyện đứng đắn, kết quả lại nhận được câu trả lời như vậy, A Đoàn đỏ bừng mặt, nắm tay phấn hồng đấm về phía lồng ngực cứng rắn của Ngô Đồng.

      Xe ngựa khoảng nửa khắc dừng lại, sau khi A Đoàn xuống xe, kinh ngạc nhìn biển Hà Uyển (vườn sen) trước cửa. Quay đầu nhìn Ngô Đồng, hơi ngửa đầu khoanh tay nhìn về phía ánh nắng chiều đầy trời, sắc mặt bình tĩnh, thản nhiên. A Đoàn đến bên cạnh , đưa tay giữ chặt bàn tay hơi lạnh của .

      “Tại sao lại muốn đến chỗ này?”

      Đảo tay nắm lấy tay A Đoàn, nghiêng đầu, nhìn ánh mắt của nàng, tinh thần có chút giật mình.

      “Lúc trước sau khi đưa nàng lên xe ngựa, mình ta đối mặt với bầu trời hôm nay chỉ cảm thấy chói mắt.”

      Nghe vậy A Đoàn cũng ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, hoàng hôn chạng vạng tối, ánh nắng chiếu xuống vô cùng sáng lạn, tổ hợp các loại màu đỏ giống nhau như vậy, ngờ tạo ra ánh tà dương như thế, giống bức tranh đẹp. Ký ức khi còn bé vẫn còn, lúc trước tinh thần của mình phấn chấn, cho nên ký ức còn khắc rất sâu.

      “Vậy bây giờ sao?” Cũng cười nhạt nhìn lại Ngô Đồng, giọng hỏi.

      Ngô Đồng cười khẽ, đưa tay kéo A Đoàn vào trong ngực, cùng nàng nhìn về phía bầu trời.

      “Rất đẹp.”

      Vườn sen mùa thu dễ nhìn. Màu xanh ngát cả ngày trong trí nhớ biến thành lá vàng úa tàn, màu vàng hiu quạnh nhìn thấy đầu, nhưng hai người đều cười nhạt, khung cảnh thỏa mãn. Dắt tay nhau đến lúc trước mặt chiếc thuyển treo đèn đậu mặt hồ, nhiều năm qua như vậy, chiếc thuyền này vẫn như cũ, sơn ở thân thuyền tróc nhiều chỗ, loang lổ.

      Ký ức xuất trong đầu ngày càng ràng, đương nhiên quên lúc ấy Thái Tử ca ca ở trong nước sắc mặt hoảng hốt. A Đoàn cúi đầu, nhếch khóe miệng, nhìn về phía Ngô Đồng cũng nhớ lại, khẽ cười “Thái Tử ca ca, giữa hè sang năm, chúng ta lại đến đây hái sen có được ?”

      Sang năm, hai người chúng ta đều vui vẻ, lại để cho chàng mình đau lòng.

      A Đoàn chưa hết câu Ngô Đồng hiểu, nhắm mắt hít thở sâu lần, lâu sau mới mở mắt, chút giãy dụa giật mình hoảng hốt còn sót lại thấy nữa, chỉ còn thoái mái. Đưa tay sờ vào hai má bị gió thu thổi lạnh “Để khen thưởng cho nàng, bữa tiệc ở Vọng Giang Lâu được chuẩn bị xong, Thái Tử phi có thể nể tình cùng hay ?”

      Lại là vườn sen, lại là Vọng Giang Lâu, đây là muốn trở lại những chốn cũ.

      A Đoàn gật đầu “Như thế cùng ngươi chuyến vậy.”

      Lần thứ hai lên Vọng Giang lâu, chống tay lên lan can nhìn về phía cổng thành, phảng phất còn có thể nhìn thấy Vệ Trường Hận ngước mắt lúc trước. Nhớ đến lúc đó muôn người đều đổ xô ra đường cùng với chật vật của bản thân, khỏi cười cái, quay đầu nhìn Ngô Đồng, hỏi ra nghi ngờ trong lòng “Tại sao lại gọi là Trường Hận?”

      Ngô Đồng ôm A Đoàn từ phía sau, mắt khẽ nhắm, lúc sau thở dài tiếng.

      “Vì sao tương tư, vì sao trường hận.”

      Tâm tình mâu thuẫn đến đỉnh điểm, lúc trước vào quân doanh, cía tên này là thuận miệng ra, ngay cả bản thân cũng biết vì sao lại là cái tên này. Bây giờ nghĩ lại, là chấp niệm lúc trước sinh ra hận, hận này xâm nhập tận xương tủy, kèm theo đó là nhớ nhung cùng hối hận sâu.

      A Đoàn nghe hiểu lời cảu Ngô Đồng, suy nghĩ mấy phần, cũng đành thở dài tiếng, xoay người lại ôm lấy Ngô Đồng. Việc trải qua này thể xóa , nó vẫn luôn lưu lại trong lòng. Cũng may, bây giờ hai người ở cùng chỗ, những ký ức này cũng gây đau khổ, chỉ là làm người nhớ lại.

      Ánh mặt trời hoàn toàn về Tây, hoàng hôn chìm dần, hai người lại chỉ bình thản ôm nhau, bình ổn lại cam tâm lúc trước.
      Hòa Yên Linh, tart_trung, anne311241 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :