1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chân Mệnh Hoàng Hậu - Đậu Đậu Ma Ma (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 109 (2):
      Sau khi Hứa Tiêu Nhiên rời rất lâu rồi A Đoàn vẫn ngồi dưới cây ngô đồng xuất thần, lòng đầy buồn phiền. sớm biết ngày thường Đại ca rất kiên định, đưa ra quyết định rất khó thay đổi. Nhưng trong lòng luôn có ý cầu may, An Dương cũng rất cố chấp. Huống chi, mặc dù Đại ca luôn trốn tránh An Dương, nhưng cũng phải là chán ghét.

      Có lẽ có ngày An Dương được toại nguyện chăng?

      Nhưng hôm nay lời Đại ca , cũng hoàn toàn hiểu , hai người này chơi… Lại đến vừa rồi Đại ca rời chút do dự, bản thân mình nên với An Dương như thế nào đây? Sau khi An Dương biết có phản ứng gì đây? Tấm lòng của An Dương đặt người của Đại ca nhiều năm như vậy.

      An Dương, nên làm thế nào bây giờ…

      Hôm nay là ngày vô cùng tốt đối với Quốc công phủ, lời người đắc đạo, gà chó thăng thiên* cũng được, ngay cả mấy người được sai ra cửa mua đồ cũng được người khác ân cần lấy lòng, đừng là thiếp thân nha hoàn Bán Đông. Hôm nay Bán Đông có thể là mọi chuyện vô cùng hài lòng, ngay cả quản gia gia gia cùng cười với mình sâu hơn.

      *一人得道,鸡犬升天 [yīréndédào, jīquǎnshēngtiān]

      Giải thích: ví người đắc thế, những người có quan hệ với ta cũng được lợi.

      Xuất xứ: Hán . Vương Sung 王充: Luận hành 论衡


      Câu chuyện dưới đây do Cát Hồng 葛洪 đời Tấn viết.

      Cháu của Lưu Bang 刘邦 là Hoài Nam Vương Lưu An 淮南王刘安 rất thích luyện đan tu đạo, luôn mơ ước được đắc đạo thành tiên. ngày nọ, có 8 ông lão đến trước phủ Hoài Nam Vương, cầu Lưu An tiếp kiến. Người gác cổng trông thấy họ đều già cả, rằng:

      Các ông ngay cả bộ cũng liêu xiêu, gặp vương gia của tôi có việc gì?

      ông lão cất lời:

      Nếu ông ta thích người già, chúng tôi biến ra trẻ!

      xong, 8 ông lão trong phút chốc đều biến thành thiếu niên khoảng 14, 15 tuổi, tóc đen, mặt sáng. Người gác cổng cả kinh, vội chạy vào trong báo với Lưu An. Lưu An đoán phải là người phàm nên vội ra cổng nghinh đón.

      Từ đó, Lưu An gọi họ là Bát công, sắp xếp họ cư trú tại Tư Tiên đài 思仙台, đãi vào bậc thượng khách. Quả nhiên Bát công thần thông quảng đại, có thể cưỡi mây lướt gió, hô phong hoán vũ, điểm đất thành vàng, gì là thể. Họ biết Lưu An lòng muốn đắc đạo thành tiên nên truyền thụ đan kinh, đồng thời luyện chế cho đan dược.

      ngờ khi đan dược luyện thành, Lưu An uống vào phát sinh việc. Nguyên Lưu An có người con tên Lưu Thiên 刘迁, thường ngày thích múa côn múa kiếm, tự cho mình kiếm thuật siêu quần. Lưu Thiên nghe Lang trung Lôi Bị 雷被 kiếm thuật cao siêu nên quyết mời cho được cùng với mình tỉ thí. Lôi Bị còn cách nào đành phải nghe theo. Đao kiếm vô tình làm Lưu Thiên bị thương. Lưu Thiên cả giận bỏ . Lôi Bị sợ Lưu Thiên báo thù nên xin với Hoài Nam Vương Lưu An cho mình đánh Hung Nô, hi vọng tránh được Lưu Thiên. Lưu An biết đầu đuôi việc nên đồng ý. Lôi Bị càng thêm sợ nên ra tay trước, dâng thư lên triều đình, khống Lưu An cho chịu cho ông đánh Hung Nô, đó có thể là tội lớn. May nhờ Lưu An là chú họ của đương kim Hoàng thượng nên chỉ bị phế trừ hai huyện được phân phong.

      Lưu An căm giận Lôi Bị. Lôi Bị nghĩ rằng làm làm cho trót nên vu cáo Lưu An mưu phản. Lần này, Hán Vũ Đế sai người bắt Lưu An về quy án.

      Lưu An biết tin vội mời Bát Công bàn luận tìm kế sách. Bát công cười bảo Lưu An rằng:

      Công đức của viên gia viên mãn, Thượng Đế muốn triệu vương gia lên trời.

      Sau đó bảo Lưu An uống tiên dược linh đan luyện thành. Trong phút chốc, Lưu An cảm thấy thân thể như chim, cùng Bát tiên thăng thiên. Trong sân vương phủ còn lưu lại lò luyện đan của Bát công, chung quanh linh đan chưa tan hết, gà chó vây lấy ăn, kết quả chúng cũng bay lên trời.

      Đây chỉ là câu chuyện thần thoại. Kì thực, Hoài Nam Vương Lưu An trong lịch sử do mưu phản thành tự sát.

      Cũng thay xong quần áo màu đỏ hợp với hoàn cảnh chuẩn bị đòi phong bao của A Đoàn, nhưng trước có phu nhân sau có đại thiếu gia, bây giờ tiểu thư mới được nhàn rỗi. Nhưng Bán Đông nhón chân lên nhìn chút, thôi, hay là làm phiền tiểu thư nữa. Cũng biết đại thiếu gia gì với tiểu thư, ngày vui lớn như này mà tiểu thư lại có vẻ mặt u sầu.

      giọng nhắc nhở mấy tiểu nha đầu trong viện nhà mình lần, hôm nay có chuyện vui nhưng lúc này tiểu thư lại vui, các ngươi đều thu lại chút cho ta, cho gây ra động tĩnh lớn. Vừa phân phó xong nhóm tiếu nha hoàn, xoay người liền nhìn thấy Hứa Tâm Dao vào từ cửa.

      Tâm trạng tốt lập tức bị phá hủy còn chút gì!

      Nhị tiểu thư có ý gì? Hôm nay là ngày cực tốt của tiểu thư nhà chúng ta, nơi nơi treo đầy lụa đỏ, ngoài cửa treo đèn lồng đỏ lớn, vừa rồi ở cửa vang lên tiếng pháo rất to nhị nương đều thấy sao! Ngày vui vẻ như vậy, lại còn mặc bộ quấn áo màu trắng! Quần áo màu trắng cũng thôi , đây là màu thích của ngươi, nhưng ngươi đừng mặc rồi đến làm gai mắt tiểu thư nhà ta!

      mặt là đau thương buồn bã!

      Nhìn mặt là có lòng làm loạn mà!

      Cho dù trong lòng tình nguyện như thế nào, Bán Đông vẫn hít hơi sâu chuẩn bị tiến lên tiếp đón. Kết quả Hứa Tâm Dao cũng thèm nhìn Bán Đông về phía mình, tầm mắt chuyển sang nhìn thấy A Đoàn ngồi trong viện. thẳng qua, hoàn toàn để Bán Đông vào trong mắt, Bán Đông suýt nữa bị tức đến ngã ngửa!

      Trực tiếp phân phó tiểu nha hoàn dâng trà, bản thân cũng lười qua!

      Cho đến khi Hứa Tâm Dao ngồi xuống đối diện A Đoàn, A Đoàn mới hoàn hồn, nâng mắt nhìn sắc mặt Hứa Tâm Dao tái nhợt. Hứa Tâm Dao cười cười, giọng “Chúc mừng tam muội cuối cùng cũng được như ý nguyện.” như kiểu chuyện vui hôm nay là do A Đoàn cầu được vậy. Sắc mặt A Đoàn đổi, chỉ nhìn thoáng qua hai chân Hứa Tâm Dao.

      “Chân Nhị tỷ tốt hơn rồi sao?”

      Mới ngắn ngủi mấy ngày sao có thể tốt lên được?! Nếu phải vì nghe được chuyện này, làm sao có thể chịu đựng đau đớn giãy dụa từ giường xuống! Trong mơ lúc nào bản thân cũng quên việc cuối cùng xảy ra này, nhưng đối tượng lại phải mình. HÍt hơi sâu đè oán hận trong lòng xuống, hôm nay tìm đến đây phải để cãi nhau.

      Muốn ổn định.

      “Chuyện ngày hôm này ta , ngày sau tam muội có tính toán gì?”

      Nhìn tư thế ràng là chuẩn bị chuyện lâu dài với mình, A Đoàn đột nhiên muốn cười, việc này khỏi là quản quas rộng rồi “ biết Nhị tỷ biết chuyện gì, hơn nữa cảm thấy ta nên có tính toán như thế nào, hoặc là , lần này Nhị tỷ đến đây là muốn hiến diệu kế gì cho ta sao?”

      Hứa Tâm Dao bình tĩnh gật đầu.

      “Việc này có ai mà biế chứ? Tiệc rượu hôm nay ràng là vì chọn ra trắc phi với những thị thiếp khác cho Thái Tử, bây giờ lại biến thành việc tứ hôn của ngươi và Thái Tử điện hạ, những nương tất nhiên là có khả năng rồi. Nhưng Tam muội, ngươi đừng quên, đó là Thái Tử điện hạ, có khả năng chỉ có mình ngươi.”

      tại những nương này quên , nhưng sua này còn có nhiều hơn, chắc chắn là đề phòng xong.”

      Vừa nghe như vậy, giống như moi tim móc phổi của nàng ta ra. A Đoàn giật giật khóe miệng, cười như cười “Vậy Nhị tỷ cảm thấy ta nên làm như thế nào mới có thể đề phong đây?” Làm đủ tư thái xin chỉ bảo. Hứa Tâm Dao cũng nghiêm túc, thẳng ra quyết định của mình.

      “Để cho ta tiến vào Đông cung, làm thị thiếp cũng được.”

      “Cái gì?!” A Đoàn khiếp sợ trừng to mắt.

      Nằm mơ cũng nghĩ đến Hứa Tâm Dao có tính toán như vậy!

      Giống như nhìn đến khiếp sợ của A Đoàn, thậm chí Hứa Tâm Dao còn cười “Tính toán như vậy tốt sao? Dù sao sớm muộn gì cũng có nữ nhân đến tranh sủng với ngươi, thay vì thả những nữ nhân như sói như hổ kia vào cung, còn bằn để cho ta vào. Dù sao ta cũng là tỷ tỷ của ngươi, ta tranh sủng với ngươi, cũng hại ngươi.”

      “Ta hại ngươi, ta trở thành cánh tay đắc lực của ngươi, ta giúp ngươi diệt trừ những nữ nhân kia. Hơn nữa, có tồn tại của ta, cũng có người nào ngươi ghen tỵ, ngươi chấp nhận những nữ nhân khác của phu quân mình, vẹn toàn cả hai bên.”

      A Đoàn vẫn ở trong khiếp sợ, có chút phản ửng nào. Hứa Tâm Dao cũng sốt ruột, ôn nhu cười, ngừng cố gắng “Hơn nữa ta lớn hơn ngươi mấy tuổi, thân thể cũng có bất cứ vần đề gì. Bây giờ ngươi còn tuổi, có thai quá sớm cũng tốt cho sức khỏe của ngươi. Ta giống như vậy, nếu ta sinh con ra phải cũng là con của ngươi sao?”

      nét thể viết ra chữ Hứa, con của ta, cũng coi người là mẹ.”

      “Sinh con trai hay đều là do trời định thể cưỡng cầu, nhưng nếu là hai người khả năng sinh con trai cao hơn. người chúng ta chảy dòng máu giống nhau, cho dù là ai sinh con trai, cũng là người thân cận nhất của người kia.’

      “Tam muội, ngươi cảm thấy đề nghị này của ta có được ?”

      Ánh mắt tỏa sáng, tha thiết nhìn A Đoàn, khẩn cấp chờ A Đoàn đồng ý.

      A Đoàn ngay cả nụ cười giả dối cũng kéo ra được, như nhìn người điên nhìn Hứa Tâm Dao. “Tốt sao? Nhị tỷ cảm thấy đây là chuyệ tốt sao? Ngươi ràng là hoang đường! Hứa Tâm Dao, ngươi có còn bình thường ? Ý nghĩ như vậy ngươi cảm thấy ta có thể đồng ý ?!”

      thanh rất lớn, vô cùng tức giận, Bán Đông cách xa cũng có thể nghe được kinh ngạc nhìn sang.

      Được ăn cả ngã về lại bị A Đoàn cự tuyệt, khuôn mặt vốn xinh đẹp của Hứa Tâm Dao có chút dữ tợn, nhìn chằm chằm vào A Đoàn, giống như nhận ra A Đoàn vậy “Làm sao lại tốt chứ? Dù sao cuối cùng cũng có người chia sẻ với ngươi, vì sao thể là ta chứ? Chúng ta phải là tỷ muội sao, ta cũng tranh giành cái gì với ngươi, ta chỉ cần ở bên cạnh thôi.”

      Thậm chí vội vàng vươn tay ra bắt lấy tay A Đoàn, ăn năn “Ta biết thời gian trước ta được bình thường, ta nên chống đối lại ngươi, ta nên tính kế ngươi, là ta sai! Ngươi tha thứ cho ta được , từ sau ta cũng như vậy nữa, ta nhất định nghe theo ngươi mọi chuyện, ta tuyệt đối tranh cái gì với ngươi.”

      “Ta chỉ muốn ở bên cạnh , được nhìn là tốt rồi.”

      “Tam muội, ngươi đồng ý với ta được ?”

      A Đoàn thể nhịn được nửa đẩy tay Hứa Tâm Dao nắm lấy tay mình ra, đứng bật dậy, thể tin nổi “Tỷ muội? Chúng ta như vậy cũng có thể gọi là tỷ muội sao? Tỷ muội lại chọn lúc ta sắp thành thân cho ta biết muốn cùng ta hầu chung chồng sao?! Tỷ muội như ngươi rủa ta sinh được con trai sao?! Ngươi thấy ta tin ngươi có chút dã tâm nào sao?!”

      Ngươi quá đáng sợ, người còn đáng sợ hơn những nương bên ngoài kia nhiều.”

      Hứa Tâm Dao vẫn buông ta, A Đoàn lại muốn nghe bất kỳ lời nào của nàng ta nữa “Bán Đông!” Bán Đông vẫn đứng đợi từ lâu, nghe được hô hấp của A Đoàn ổn kêu to liền nhanh vài bước đến “tiểu thư?” Đề phòng nhìn chòng chọc Hứa Tâm Dao. A Đoàn quay đầu, nhìn cũng thèm nhìn Hứa Tâm Dao.

      “Đưa Nhị tiểu thư về phòng, từ sau Nhị nương lại đến, trực tiếp đóng cửa gặp!”

      Lời editor: đọc đoạn đầu của chương này ngọt đến sâu răng luôn. Đến đoạn sau tức chịu được. Chưa từng thấy ai mặt dày như này, còn dày hơn cả tường thành, biết Hứa Tâm Dao nghĩ gì mà lại có thể ra những lời như vậy, người bình thường chắc chắn đồng ý lời của nàng ta. Đúng là mặt có dày nhất chỉ có dày hơn.
      Hết chương 109
      Last edited: 9/11/17
      Hòa Yên Linh, 1012, soonsun8945 others thích bài này.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 110 (1):

      Editor: huyetsacthiensu

      Hứa Tâm Dao bị Bán Đông đẩy có chút nghiêng ngả lảo đảo ra khỏi viện của A Đoàn, quay đầu lại chỉ nhìn thấy sườn mặt của Tam muội vẫn tức giận cùng vẻ mặt như đuổi ôn thần của Bán Đông, sau đó phanh tiếng, cửa viện màu đỏ thẫm ở trước mắt đóng lại. Đầu óc trống rỗng, chân lại như tự có ý thức tiến lên lần nữa.

      Tay nâng lên định gõ cửa trong nháy mắt chợt dừng lại.

      Cúi đầu, mái tóc che sắc mặt, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi mím chặt cùng thân thể hơn run rẩy.

      Sau khi Giang Vạn Lí trở về cùng A Đoàn biến mất, lúc này lại đột nhiên xuất từ bên ngoài vào, nhìn thấy bóng dáng Hứa Tâm Dao bước chân dừng chút, sau đó nhếch môi tiến lên, sau khi hành lễ cười nhạt hỏi “Nhị tiểu thư đứng ở cửa làm gì vậy?” Lại quay đầu nhìn cửa sân đóng chặt, nghi ngờ mặt giống giả vờ.

      “Ban ngày sao lại đóng cửa chứ.”

      Vừa vừa muốn lên gọi người mở cửa.

      Lúc này đột nhiên Hứa Tâm Dao hoàn hồn, mặc dù Giang Vạn Lí hầu hạ Tam muội, nhưng Hứa Tâm Dao luôn quên còn thân phận khác! Mặc dù chuyện hôm nay nhất định giấu được , nhưng ít nhất nên bị vạch trần ngay trước mặt như vậy. Vội vàng đưa tay ngăn cản, bối rối nhanh chóng “Tam muội hơi mệt mỏi, nghỉ ngơi trước rồi.”

      Lời này trăm ngàn lổ hổng, cho dù là người vô tâm như thế nào, gặp được chuyện hôm nay, làm sao có thể yên ổn vào giấc ngủ chứ? Hơn nữa cho dù là tạm nghỉ, cũng vẫn mở cửa, ban ngày ban mặt sao lại đóng cửa việc chứ? Giang Vạn Lí có biểu cảm gì, chỉ gật đầu “Vậy làm phiền tiểu thư nữa, lát nữa nô tài và từ cửa hông là được.”

      Dừng lát lại tự nhiên như nhớ đến gì đó .

      “Vừa rồi nô tài có đến phòng bếp lớn chuyến, đường nhìn thấy bà vú của Nhị tiểu thư, bà vú của tiểu thư trở về lúc nào vậy? Sao có ai biết?” cũng để ý sắc mặt của Hứa Tâm Dao đột nhiên càng thêm tái nhợt, buồn cười “Nhị tiểu thư cũng là, mặc dù chỉ là bà vú, nhưng dù sao cũng nuôi lớn người, tình nghĩa tất nhiên giống những người khác.”

      “Tiểu thư cũng nên với phu nhân tiếng để người ban thưởng cho bà ấy mới đúng.”

      Lúc Hứa Tâm Dao khoảng bảy, tám tuổi bà vú của Hứa Tâm Dao đột nhiên trở về quê nhà.

      Tay trong tay áo nắm chặt thành quả đấm, sắc mặt đổi cẩn thận nhìn sắc mặt Giang Vạn Lí, tác phong thanh thản, nhìn ra chút sơ hở nào. Nhưng càng là như vậy, Hứa Tâm Dao càng sợ hãi! Miễn cưỡng cười cười “Đại bá mẫu là người tốt nhưng dù sao đây cũng là người của nhị phòng, cho dù công lao có lớn thế nào chẳng qua cũng chỉ là bà vú, cần làm lớn để mọi người đều biết.”

      “Hơn nữa lần này bà vú chỉ quay về để thăm ta chút, cũng ở lại lâu.”

      Tầm mắt chuyển sang nhìn ánh mắt của Giang Vạn Lí “Nhưng mà làm sao Giang công công lại biết đó là bà vú của ta? Lúc bà vú , Giang công công vẫn còn ở trong cung mà.”

      Đối với loại thăm dò này Giang Vạn Lí có thể là rất điêu luyện thành thạo. Buồn cười trừng mắt, trực tiếp lắc đầu “Tiểu thư là chủ nhân, đương nhiên biết những việc nô tài cần phải làm rồi.” Dừng chút mặt rất là vui vẻ “Khôg phải là nô tài khoe khoang đâu, nhưng người trong Quốc công phủ từ xuống dưới nô tài đều biết.”

      “Đây là bổn phận của nô tài, ngay cả hầu hạ chủ nhân cũng làm được còn gọi là nô tài kiểu gì nữa?”

      Hơn nữa dưới trong Quốc công phủ chẳng qua cũng chỉ có hơn trăm miệng ăn, còn bằng nửa của Đông cung.

      Trả lời như vậy, làm cho Hứa Tâm Dao càng kinh hãi, lúc này cũng thể cố thêm chuyện gì với Giang Vạn Lí nữa, trong đầu chỉ có câu: nhất định là Giang Vạn Lí biết rồi! Tùy tiện vài câu liền vội vàng cáo từ, Giang Vạn Lí biết nghe lời phải khom người tiễn người . Chờ đến lúc hoàn toàn thấy bóng dáng Hứa Tâm Dao nữa Giang Vạn Lí mới đứng thẳng người lên.

      Ý cười mặt đâu còn nữa?

      Lại là vẻ lạnh lẽo sắc bén.

      Hứa Tâm Dao vội vàng trở về nhị phòng, ngay cả hai chân bị đau cũng thèm để ý, chỉ hỏi tiểu nha hoàn canh cửa “bà vú đâu?” Cũng chờ tiểu nha hoàn đáp lại, trực tiếp ra lệnh “Lệnh cho nàng ta lập tức đến gặp ta, ngay lập tức!” Sắc mặt nghiêm trang, ngay cả thanh cũng đều nhiễm tàn ác.

      Tiểu nha đầu liên tục gật đầu ngừng, nhanh chóng chạy ra ngoài tìm bà vú.

      Hứa Tâm Dao ngồi ở sảnh chính, tay bưng chén trà nóng, nắm chặt chén trà. Nhưng chút nhiệt độ ấy làm ấm được trái tim lạnh lẽo của Hứa Tâm Dao, thân người còn hơi phát run. Làm như thế nào, bên kia nhất định biết! Giang Vạn Lí biết, vậy nhất định Thái Tử điện hạ cũng biết!

      Chỉ là thể xác định cuối cùng lúc nào mà Giang Vạn Lí biết mình có quan hệ với bà vú chứ?

      Đột nhiên nghĩ đến lúc trước bà vú , chuyện mẫ thân mình chết ở biệt viện đại bá mẫu cũng có ý che giấu. Mặc dù biết cũng chỉ có mấy người tâm phúc bên đại phòng, nhưng những người đó đều là tâm phúc của đại bá mẫu, mặc dù bên nhị phòng cũng có người nghi ngờ, nhưng cũng có ai dám gì với mình.

      Cho dù như thế nào, lúc mẫu thân chết, Thái Tử cũng tiếp xúc với những người đó. cách khác việc này Thái Tử điện hạ cũng biết . Tim đập thình thịch kinh hoàng, mặt trắng bệch tay run lên, chén trà sứ trắng xanh rơi xuống, vỡ nát. Nước trà bắn lên vạt váy, Hứa Tâm Dao lại có tâm tư mà quan tâm.

      Thậm chí tay vẫn giữ nguyên tư thế cầm chén.

      Như vậy, mấy năm nay mình đột nhiên nhắm vào Tam muội, có lẽ Tam muội biết, nhưng mà, Thái Tử điện hạ với Giang Vạn Lí vẫn biết hết mọi chuyện? Vậy vì sao bọn họ còn ra tay? Thái độ của Giang Vạn Lí đối với mình từ đầu đến cuối vẫn thay đổi…

      Mấy năm nay bà vú ở quê nhà ngây ngốc, mặc dù Trần thị có cho tiền, nhưng dù sao cuộc sống cũng bằng những ngày ăn uống thoải mái ở Quốc công phủ. Sắc mặt khô quắt, khớp ngón tay khô ráp, quần áo mặc người cũng làm từ sợi đay. Lúc này bưng bát canh tiến vào, nhìn thấy bộ dáng Hứa Tâm Dao hai mắt đờ đẫn tâm thần yên cũng bị dọa sợ.

      Vội vàng tiến lên, đặt bát canh tay xuống bàn, tay trực tiếp xao trán Hứa Tâm Dao, thân thiết hỏi “Tiểu thư bị làm sao vậy? Tiểu thư đừng dọa bà vú!” Bấy giờ Hứa Tâm Dao mới hoàn hồn, nhìn chằm chằm vào mắt bà vú, ánh mắt mãnh liệt “ phải ta với ngươi có chuyện gì được loạn hay sao, sao hôm nay ngươi lại ra ngoài!”

      Bà vú chưa từng nhìn thấy bộ dáng này của Hứa Tâm Dao. Tiểu thư do sữa của mình nuôi lớn, mặc dù chủ tớ có khác biệt nhưng dù sao tình nghĩa cũng giống những người khác. Hơn nữa tiểu thư có lễ nghi, cho dù nhiều năm gặp còn thân mật lúc bé nữa, nhưng vẫn đối với mình kính trọng rất nhiều, lại thường trợ cấp tiền bạc, bà vú sớm dung hợp Hứa Tâm Dao bây giờ và Hứa Tâm Dao ngày bé với nhau rồi.

      Vẫn là đứa lớn lên, muốn ăn bánh ngọt.

      Như hôm nay là lần đầu tiên.

      Nhìn thấy Hứa Tâm Dao tàn khốc, tay đặt trán Hứa Tâm Dao bị thu về mấy phần, động tác đưa tay bị dừng lại giữa trung, dừng đúng trước mặt Hứa Tâm Dao. Hứa Tâm Dao nhíu mày, nhìn bàn tay sần sùi trước mặt, vết bẩn trong móng tay cho dù rửa thế nào cũng sạch, lớp đen kịt ở sâu bên trong.

      Chán ghét thẳng lưng cách xa.

      chuyện !”

      Hôm nay bị kích thích quá lơn, chuyện này bị bên kia biết được, hơn nữa phải Tam muội biết được mà là Thái Tử điện hạ biết! Bây giờ Hứa Tâm Dao cũng lười giả vờ làm người tốt, chán ghét ràng mặt làm bà cú đau lòng.

      Lui về phía sau hai bước cung kính đứng, cúi đầu lúng túng “Trong phòng bếp của Nhị phòng có gì ngon để ăn, nô tỳ nghĩ tiểu thư gặp nạn lớn như vậy, muỗn bồi bổ tốt cho tiểu thư.” Vẫn cúi đầu như cũ, chỉ là chỉ vào chén canh gà nhân sâm “Mặc dù nô tỳ rời cũng lâu, nhưng vẫn cõ mấy người tỷ muội lâu năm niệm tình cũ, nên đến phòng bếp lớn lần…”

      Nhị phòng có thứ gì tốt. Từ sau lần xét nhà lần trước, ngay cả đồ dùng trong nhà cũng còn mấy thứ, đừng đến tiền bạc với mấy thứ thu nhập khác, tất cả đều mất rồi. Mấy năm nay vẫn dựa vào Quốc công phủ sống qua ngày, ngày tháng thiếu thốn. Hứa Tâm Dao nghiêng người mở nắp ra, mùi thơm nháy mắt bay ra.

      Khói trắng bay ra mơ hồ đôi mắt của Hứa Tâm Dao, hai mắt dần phiếm hồng.

      là nhân sâm, chẳng qua chỉ có mấy sợi râu nổi lên mà thôi, ngay cả thịt gà cũng thấy có mấy miếng, canh suông, ném mạnh cái nắp tay xuống đất! Bản thân mình chưa từng phải chịu đối xử như vậy! Ngay cả trước kia khi còn Trương thị, phụ thân cũng vô liêm sỉ, nhưng dù sao về ăn mặc cũng chưa từng bạc đãi mình.

      Bây giờ sao? Mặt dày xin cũng chỉ là đồ vật dành cho bọn hạ nhân ăn!

      Dựa vào đâu mà mình phải chịu đối xử như vậy! Dựa vào cái gì! Mẫu thân vì nàng mà chết, phụ thân cũng vì nàng mà chết, cũng chỉ vì nàng, bản thân mình mới trở thành nhi, trở thành người phải ăn nhờ ở đậu! Dựa vào cái gì! Đều là vì Hứa gia tiểu thư, vì sao tất cả những gì tốt nhất đều là của nàng? Tại sao ta phải chịu tất cả những điều này!

      Gắt gao cắn môi dưới vẫn nhịn đươc nức nở, nước mắt nhiễm ướt hai gò má. Thân người yếu đuối ngừng run rẩy, tê tâm liệt phế (tan nát cõi lòng). Nhìn thấy bộ dáng này của Hứa Tâm Dao, bà vú quên những gì vừa phải chịu, chỉ tràn đầy đau lòng. Lại bước lên hai bước trực tiếp ôm Hứa Tâm Dao vào trong lòng.

      mặt cũng khổ sở, cũng khóc theo.

      Tại sao tiểu thư lại nghe nô tỳ khuyên chứ? Chuyện của lão gia nô tỳ biết, nhưng chuyện của phu nhân nô tỳ rất ! Phu nhân có kết cục như vậy là do tự nàng gây ra! Khi đó Tam tiểu thư vừa mới đầu tháng, chút sơ ý cũng được xảy ra, nhưng mà phu nhân vẫn làm, Đại phu nhân tức giận cũng là đương nhiên…”

      “Tiểu thư hãy nghe nô tỳ khuyên , nên gây khó dễ với Tam tiểu thư, yên ổn sống cuộc sống của mình thôi!”

      Bây giờ muộn rồi, ta còn đường lùi! Hứa Tâm Dao dùng sức đẩy bà vú ra, sức lực rất lớn, bà vú phòng bị nên bị đẩy ngã mặt đất. Ai da hai tiếng lại ngẩng đầu, nhìn thấy hai mắt Hứa Tâm Dao đờ đẫn lại dữ tợn “Mẫu thân ta sai, nhưng nàng chết được sao!”

      “Vì sao mẫu thân ta lại phải chết, cho dù là đuổi cũng được!”

      “Còn phụ thân ta, phụ thân ta làm sai cái gì! Phụ thân ta vô liêm sỉ, sai, nhưng nhiều năm nay phải ông ấy vẫn luôn như vậy sao! Vì sao đột nhiên lại bị xử tội? Còn phải tại nàng ra sao! Cho dù nàng quý giá như thế nào nàng cũng là tiểu bối, nàng dựa vào đâu mà khoa chân múa tay với phụ thân ta! Dựa vào đâu mà làm cho phụ thân ta chết đường chứ!”

      “Tất cả đều tại nàng!”

      “Là nàng để ta sống tốt qua ngày!”

      Bà vú vẫn ngã ngồi mặt đất, chỉ yếu ớt phản bác.

      “Chuyện của lão gia, là bởi vì gặp phải giặc cỏ đường, liên quan gì đến Tam tiểu thư cả…”

      “Ha ha… Ha ha ha ha.” Hứa Tâm Dao cười lạnh, lại ngửa đầu cười to. Vừa cười vừa khóc, vô cùng kỳ quái, bộ dáng quỷ dị, sắp điên rồi. “Ngươi quá ngây thơ rồi, ngươi cho rằng là giặc cỏ sao? Có chuyện trùng hợp như vậy sao!” Bộ dáng bây giờ của Hứa Tâm Dao quá đáng sợ, bà vú há mồm vài lần, nên lời nào.

      Tê tâm liệt phế rống lên trần Hứa Tâm Dao cũng mệt mỏi, chán nản lại ngã xuống ghế, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, ánh mắt lại dại ra.

      Bà vú nhàng bò từ dưới đất lên, cẩn thận quan sát Hứa Tâm Dao lúc sau khi thấy hình như Hứa Tâm Dao bình tĩnh lại, cẩn thận tiến lên.

      Nhìn bát canh còn hơi bốc hơi nóng, đau lòng. Chuyện này lại nữa cũng tốt, cho dù thịt gà ít nhưng cũng là đồ tốt! Bưng bát canh đến trước mặt Hứa Tâm Dao, cũng dám đến đại phòng nữa, chỉ khuyên nhủ “Tốt xấu gì tiểu thư cũng uống chút thôi, cho dù là có hơi kém chút, nhưng mà tỷ muội của nô tỳ , đây là canh của Tam tiểu thư được chia ra…”

      Cho dù là nguyên liệu thừa, nhưng canh chắc chắn là đồ tốt!

      Đối với lời của bà vú, Hứa Tâm Dao có chút phản ứng nào, bà vú cũng nhụt chí, tiếp tục lải nhải.

      tại thân thể tiểu thư yếu đuối, dù sao cũng nên uống vài hớp để bồi bổ, nếu như tiểu thư thích, mất mặt già của nô tỳ cũng sao, cùng lắm phòng bếp lớn nhiều chút. Trời đất rộng lớn đều quan trọng bằng sức khỏe của mình, trước tiên tiểu thư điều dưỡng sức khỏe của mình cho tốt sau đó lại , sức khỏe tốt làm được gì cả…”

      Bà vú còn lải nhải, Hứa Tâm Dao đột nhiên hoàn hồn ngồi thẳng người gắt gao nhìn bà vú, thfo tay bắt lấy cổ tay bà vú, giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng “Ngươi canh này là được chia ra từ canh của Tam muội sao?” ánh mắt Hứa Tâm Dao sáng kinh người, bà vú nghi ngờ gật đầu, biết có chuyện gì vậy.

      quan tâm bà vú nghi ngờ, Hứa Tâm Dao vội vàng hỏi.

      “Tỷ muội kia của ngươi làm công việc gì ở phòng bếp lớn?”

      Bà vú nghi ngờ nhưng vẫn thành trả lời “Nàng chỉ là người trợ giúp, nhiều nhất là lúc hầm canh đứng bên cạnh cầm quạt trông coi, phải đầu bếp chính.” Người tỷ muội kia phải là người hầu trong nhà mà là mua ở bên ngoài, mặc dù ở phòng bếp lớn béo bở nhưng vẫn có gì khá hơn.

      Nhưng mà ngây ngốc nhiều năm như vậy, ở phòng bếp lớn cũng có chút mặt mũi, nếu cũng trộm đem được canh này đến cho mình.

      Vậy là đủ rồi! Tình huống bây giờ dễ dàng gì, bản thân mình nhất định phải chết, còn bằng báo thù cho mẫu thân! Bên phòng bếp lớn kia vẫn bị đại bá mẫu nắm giữ, bản thân mình cũng luôn nghĩ đến thủ đoạn hạ độc hạ cấp như vậy, nhưng bây giờ giống như vậy nữa, còn đường lui!

      “Bà vú, ngươi có giúp ta hay ? Ngươi cũng đành lòng nhìn ta tìm đường chết đúng ?”
      Còn tiếp
      Hòa Yên Linh, tart_trung, 101238 others thích bài này.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 110 (2):
      Giang Vạn Lí nhìn bát canh trước mặt, màu sắc hương bị đều tuyệt vời. Liếc mắt nhìn ma ma thành trước mắt cái, trâm bạc biến thành màu đen! Ma ma kia vẫn cẩn thân nhìn, nhìn thấy trâm bạc biến thành màu đen cũng run run, dám cái gì.

      Ma ma này chính là tỷ muội trong miệng bà vú!

      Mặc dù trước kia có chút tình cảm, nhưng cũng chỉ là ôn chuyện mà thôi, nếu thậ gặp chuyện cũng chỉ giúp đỡ hai cái rồi thôi, nhưng nàng muốn làm cái gì? Nàng lại muốn hạ độc Tam tiểu thư! Làm sao có thể đồng ý giúp đỡ chuyện này chứ? Hơn nữa… Thậ cẩn thận nhìn qua người vẫn luôn hầu hạ Tam tiểu thư thậ ra là nội thị công công của Thái Tử điện hạ.

      định liệu trước!

      Giang Vạn Lí gì, ánh sáng lờ mờ thấy màu mắt, lúc sau mới có động tác. Từ trong ống tay áo lấy ra cái bọc vứt xuống trước mặt ma ma kia, ma ma vội vàng khom người nhặt lên “Biết làm như thế nào chưa?” Ma ma kia liên tục gật đầu ngừng “Nô tỳ biết, nô tỳ biết!”

      Giang Vạn Lí gật gật đầu, ánh mắt đảo qua bát canh kia,vô cùng chán ghét.

      “Làm xong việc này thiếu chỗ tốt cho ngươi, miệng kín chút cho ta, nếu lộ ra chút tiếng gió… đời này, chỉ có người chết mới biết chuyện!” Ma ma cẩn thận ngẩng đầu, nhìn thấy khóe miệng tàn nhẫn của Giang Vạn Lí, giống ác quỷ! Cả người run cái, vội vàng cam đoan, sợ đến được gì.

      Buổi tối, sau khi hầu hạ A Đoàn vào giấc ngủ, Giang Vạn Lí thần biết quỷ hay rời từ cửa hông.

      Đêm khuya, nhưng đèn đuốc trong Đông cung vẫn sáng trưng, Giang Vạn Lí cũng quen với bận rộn của Thái Tử. Chờ người vào thông báo vào quỳ xuống thỉnh an, sau đó bẩm báo “Quả nhiên như gia đoán, Nhị tiểu thư ra tay, nô tài cũng làm theo phân phó của người, trả lại.” như vậy, nhưng mặt Giang Vạn Lí có vẻ vui mừng, thậm chí cau mày, vẻ mặt phiền muộn.

      Ngô Đồng hạ thấp mắt xử lý công vụ, nghe được lời của Giang Vạn Lí khuôn mặt có chút thay đổi nào, chỉ ừ tiếng cũng gì nữa vẫn cúi đầu nhìn công vụ trong tay. Nhưng trong lòng Giang Vạn Lí có việc, cũng dễ gì chờ đến buổi tối để chạy ra ngoài, cũng phải là vì canh chừng Thái Tử xử lý công chuyện!

      Chờ lúc vẫn thấy Thái Tử có phản ứng gì, cũng thẳng.

      “Gia có thể cho nô tài biết vì sao chỉ làm cho nàng ta ngu ngốc, cả người thể nhúc nhích, còn giữ lại chút tỉnh táo cho nàng ta?”

      Đây chính là chỗ làm cho Giang Vạn Lí bất mãn!

      Lấy đạo của người trả lại cho người! Ngân trâm kia chỉ dính chút đen thui, ràng là kịch độc! Nàng ra tay độc ác như vậy, chẳng sợ đại hôn sắp đến biến thành tang lễ, trực tiếp để nàng ngu ngốc là được rồi? Còn để cho nàng ta còn chút tỉnh táo làm gì! Việc này Giang Vạn Lí tức giận, bản thân mình nhìn tiểu thư lớn lên, ngày sau càng tôn quý vô cùng!

      Làm sao có thể để mặc cho người khác bắt nạt!

      Ngô Đồng ngẩng đầu, nhìn lồng ngực Giang Vạn Lí ngừng phập phồng, thậm chí còn trách cứ nhìn mình! Lắc đầu cười khẽ, trách cứ. Giang Vạn Lí là do mình đưa sang cho A Đoàn, coi A Đoàn là trung tâm, là việc… bản thân mình đồng ý nhất. “Nếu bây giờ nàng ta trở nên ngu ngốc luôn, vậy lúc A Đoàn với ta thành thân, ai đến góp vui đây?”

      Giang Vạn Lí dừng chút, lập tức hiểu được.

      Hứa Tâm Dao ràng là có ý với Thái Tử điện hạ, nếu lúc trước cũng tìm người giống Thái Tử như vậy, còn chạy đến trước mặt gia làm ầm ĩ! Tròng mắt vừa động muốn cái gì đó để cứu vãn mặt mũi của mình, nhưng dừng chút lại nhớ đến chyện khác. “Gia lúc trước phải , nô tài cần quan tâm việc này, để Hứa Tâm Dao cho tiểu thư luyện tập chút sao? Sao bây giờ lại…”

      Vừa phê xong bản công văn, Ngô Đồng đứng dậy, đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài đêm tối có ánh trăng. Mắt đen sâu thẳm chỉ còn lại mảnh bình tĩnh, qua lúc lâu mới cười khẽ, xoay người hỏi lại Giang Vạn Lí “Ngươi hầu hạ A Đoàn lâu như vậy, ngươi cảm thấy nàng là người như thế nào?”

      Nghe lời đoán ý là bản năng của Giang Vạn Lí, lúc này mặc dù sắc mặt thay đổi, nhưng quanh thân thoải mái, quat nhiên tâm tình tệ! Nghĩ đến điều này, lá gan cũng lớn chút, suy nghĩ cẩn thận mở miệng “Gia muốn nghe lời sao?” Ngô Đồng lẳng lặng nhìn Giang Vạn Lí, được lời nào.

      ra, nô tài cảm thấy, tiểu thư cũng đủ để đảm nhiệm quốc mẫu hợp tiểu chuẩn…”

      Do dự nhiều lần, Giang Vạn Lí vẫn lời lòng. xong câu này liền khẩn trương nhìn Ngô Đồng, chờ Ngô Đồng chất vấn. Ai biết Ngô Đồng cũng tức giận, thậm chí tâm tình còn tốt nhếch khóe miệng. “Tiếp tục.” Lần này Giang Vạn Lí xem như là có được kim bài miễn tử, có chút lời cũng có thể .

      “Nô tài lặng lẽ nhìn nhiều năm như vậy, tuy rằng Quốc công phủ có tranh đấu lục đục, trường học có An Dương công chúa canh chừng hộ tống hơn nữa với thân phận của tiểu thư, có người dám đến trêu chọc. Cùng lắm là chút đau ngứa, nhưng cũng đáng lo. Nhưng điều này cũng có nghĩa là tiểu thư có thủ đoạn,”

      “Chuyện Đại tiểu thư, trong lúc vô tình tiểu thư kết bạn với Tả nương, lại có Trương Ninh An, Trương Bảo Châu, cùng với việc tiểu thư đối đáp với Thời nương ở tiệc rượu. Nô tài thấy, đều rất tốt. Cho nên, tiểu thư phải có thủ đoạn, chỉ là nàng muốn sử dụng.” Dừng chút lại “Đặc biệt sau khi Đại tiểu thư gặp chuyện may, Trương Ninh An cho rằng tiểu thư mắc mưu nhưng ra bị tiểu thư phản công đưa vào tròng…”

      “Những lúc đó, nô tài nhìn thấy tia vui vẻ nào mặt tiểu thư.”

      “Cho nên nô tài cho rằng, tiểu thư ngốc, chỉ là muốn làm mà thôi.” Lại cẩn thận nhìn thoáng qua Ngô Đồng, xác định tức giận, sau đó mới đưa ra kết luận.” Cho nên nô tài cho rằng tiểu thư thích hợp sống trong cung, nàng thích lục đục đấu tranh, thích ngươi lừa ta gạt.”

      “Nhưng mà…”

      “Nhưng mà nàng vì ta, thể làm những thứ đó sao?” Giang Vạn Lí còn chưa xong, Ngô Đồng đột nhiên lên tiếng câu.

      Giang Vạn Lí mím mím môi, gật đầu.

      Tâm tình Ngô Đồng rất tốt thong thả bước đến đứng trước mặt Giang Vạn Lí, khóe miệng khẽ nhếch, hỏi lại lần nữa “Vậy ngươi cảm thấy, nếu như để A Đoàn xử lý chuyện của Hứa Tâm Dao, nàng làm như thế nào?” Giang Vạn Lí hạ mắt, sau đó nề hà “Chắc chắn muốn mạng nàng, tất nhiên cũng để nàng ở bên cạnh, chắc là tìm nơi xa xa để ăn chay niệm phật cả đời?”

      Ngô Đồng gật đầu, cười nhạt khác như thế lắm.”

      “Nàng muốn làm người ác, thế hãy để ta làm người ác .”

      Kết cục của Hứa Tâm Dao định trước, lúc này Giang Vạn Lí cũng nghĩ đến nàng ta, trong lòng tràn đầy suy nghĩ về tính tình của A Đoàn. Thủ đoạn có, mưu lược có, chỉ là quá mềm lòng. Tuy rằng còn chưa lớn lên rời cung hầu hạ A Đoàn, nhưng ở trong cung nhiều năm như vậy, Giang Vạn Lí cũng hiểu đạo lý.

      Tuyệt đối thể mềm lòng!

      Cho dù là ở lãnh cung cũng có ví dụ! Những người đó đều là ác quỷ, đốt bọn họ thành tro, mười người có tám người dùng trăm phương ngàn kế chờ báo thù! Mềm lòng là điều tối kị ở trong cung, tuyết đối được!

      tại người giúp tiểu thư, vậy ngày sau làm sao?” Thánh chỉ tứ hôn ban xuống, hơn nữa theo đối xửa cẩn thận nhiều năm nay của gia với tiểu thư, tuyệt đối có chuyện buông tiểu thư ra. Nghĩ đến đây mày càng nhíu chặt “ tại gia là Thái Tử có nhiều chuyện cần xử lý như vậy, sau này lại lên đến vị trí kia, thể chăm sóc cho tiểu thư mọi chuyện được…”

      “Hơn nữa, vốn tiểu thư cũng thích những cái đó, sau này trải qua nhiều việc hơn, khó tránh khỏi tính tình thay đổi, như vậy càng dễ dàng.”

      Chuyện người muốn làm, lần hai lần sao, nhưng nếu mỗi ngày đều như vậy sao? Nhất định phải làm, có đường lui. Cho dù tâm trí người có kiên định như thế nào, cũng chịu nổi bị mài giũa, sớm muộn gì, sớm muộn gì cũng có ngày gây ra chuyện lớn. Đương nhiên, tiểu thư thích gia, nguyện ý vì trả giá tất cả.

      Điểm ấy có thể tin tưởng tuyệt đối.

      Nhưng hai người dựa vào cái gì? Dựa vào chỉ có hai người, có bất kỳ nữ nhân nào khác tham gia. Ngộ nhỡ ngày nào đó gia thay lòng sao? Giang Vạn Lí nhịn được tính đến tình trạng xấu nhất, mặc dù ý nghĩ này là đại nghịch bất đạo. Bản tính của nam nhân phải là như vậy sao? Nếu ngày nào đó tiểu thư phát chuyện tàn nhãn như vậy.

      Nàng, nàng nhất định điên.

      mặt Giang Vạn Lí giãy dụa cũng tránh được ánh mắt của Ngô Đồng. Biết cán cân của Giang Vạn Lí hướng về phía A Đoàn, nếu , cũng như vậy. Điều này làm cho Ngô Đồng rất hài lòng, đưa Giang Vạn Lí đến cho A Đoàn, chính là vì tuyệt đối trung thành cũng chưa bao giờ thiếu thủ đoạn.

      ở bên cạnh A Đoàn, mình cũng có thể yên tâm chút.

      Vỗ vỗ bả vai Giang Vạn Lí gọi hoàn hồn, đôi mắt nhìn thẳng ánh mắt của Giang Vạn Lí.

      “Lúc nào ta làm khó A Đoàn? Lúc nào ta để nàng làm chuyện nàng muốn làm chứ?”

      Lần đầu tiên được Ngô Đồng dùng vẻ mặt dịu dàng chuyện, hơn nữa lại là sau khi mình mấy lời đại nghịch bất đạo, Giang Vạn Lí chớp chớp mắt, dám cái gì. Cũng may lần này Ngô Đồng cần trả lời, khoanh tay nhìn Giang Vạn Lí, thân người thẳng tắp, khí phách muôn ngàn.

      “Hậu cung chỉ có mình A Đoàn, có lục đục đấu tranh, ngươi lừa ta gạt.”

      “Như vậy, tính tình của nàng hợp hay hợp ở trong cung cũng sao.”

      Hết chương 110
      Last edited: 9/11/17
      Hòa Yên Linh, tart_trung, 101246 others thích bài này.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 111:

      Editor: huyetsacthiensu

      Bán Đông mang chiếc ghế ngồi bên cạnh đấm chân cho A Đoàn, tất cả nha hoàn trong phòng đều mở quà tặng. Những hợp quà được gói đẹp đẽ đầy phòng Đông đống, Tây tầng. Những món quà này đều là A Đoàn thu hoạch được mấy ngày hôm nay khi gặp mặt các trưởng bối thân thích. Nhà kho đầy, ngay cả nhà kho bên Trần thị cũng để ít.

      Nhóm tiểu nha hoàn vui vẻ, tiểu thư , ai mở là của người đó, cầm cũng được.

      “Chiếc vòng tay mã não này là đẹp!”

      “Cái của ta mới đẹp, của ta là San hô!”

      “Các ngươi nhìn hoa tai này, bên trong có con cá nhìn rất đẹp, rất sống động!”

      “…”

      Bán Đông để ý mấy người líu ríu bên kia, dù sao những thứ này cũng là tiểu thư tuyển chọn trong danh sách ra, thưởng cho nha hoàn cũng sao. Chỉ là nhìn A Đoàn khó nén mệt mỏi khép hờ mắt, hai quầng mắt thâm đen, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, giọng “Tiểu thư có muốn ngủ trưa hay ? Cách lúc tiến cung còn khoảng thời gian.”

      A Đoàn nhắm mắt lắc đầu.

      “Đợi lát nữa còn phải trang điểm, nghỉ ngơi lúc là được, ngủ đủ chi bằng đừng ngủ.”

      Càng ngồi càng lười, A Đoàn từ nhuyễn tháp đừng dậy, lại vài bước, quả nhiên có chút tinh thần. Nhín thấy Bán Đông lại muốn khuyên, trực tiếp chỉ vào chỗ náo nhiệt. “Ngươi mở quà , chậm chút nữa là còn phần của ngươi đâu.” Thấy ý cười mặt A Đoàn giống giả vờ, Bán Đông cũng khuyên nữa.

      Liếc sang cái thấy nhóm tiểu nha hoàn mặt đỏ hết cả lên.

      “Để cho các nàng ấy lấy !”

      Lại lấy lòng A Đoàn “Dù sao phải tiểu thư cũng để dành phần cho nô tỳ rồi sao?” A Đoàn cũng phủ nhận, Bán Đông tậm tâm tận lực hầu hạ mình, đương nhiên giống mấy tiểu nha hoàn kia. Nghe vậy chỉ gật đầu “Còn có tỷ tỷ ngươi và Cẩm Sắt, lát nữa ngươi nhớ đưa sang.”

      Lúc này cách thời gian ăn trưa còn nửa khắc, hơn nữa tắm rửa trang điểm với thời gian đường, cũng sai lệc nhiều lắm.

      “Tắm rửa .”

      Bán Đông gật đầu, để tiểu nha hoàn chuẩn bị nước ấm, bản thân vào hầu hạ A Đoàn tắm rửa.

      Giang Vạn Lí đánh xe ngựa, A Đoàn cũng đưa theo Bán Đông, người lên xe ngựa. Xe ngựa chậm rãi phía trước, A Đoàn ôm cái gối đầu trong ngực, cằm đặt lớp vải dệt thượng hạng, phồng miệng, đầu ngón tay trắng nõn vô ý thức quấn vòng quanh tua kết gối đầu. biết Hoàng Hậu nương nương cái gì đây…

      Ngày xảy ra chuyện kia, Hoàng Hậu nương nương trở tay kịp. Vốn còn cho rằng cùng lằm ngày hôm sau người triệu kiến mình, hoặc là để An Dương gì đó, kết qủa lại thấy chút tăm hơi nào. Mấy ngày nay bản thân mình cũng bận rộn đến mức thần trí mơ hồ, quên mất chuyện này, nghĩ đến vừa bớt bận rộn lại nhận được ý chỉ của Hoàng Hậu nương nương triệu kiến.

      Cũng biết Thái Tử ca ca như thế nào với Hoàng Hậu nương nương.

      Mặc dù, Giang Vạn Lí mình cần lo lắng.

      Vẫn như trước kia, Bích Sơ chờ mình ở cửa từ sớm, còn tự mình tiến lên đỡ A Đoàn xuống kiệu. A Đoàn trực tiếp đưa mson quà chuẩn bị tốt tặng cho Bích Sơ . “Tặng , nên ghét bỏ.” cái hộp vuông vức tinh xảo, bên còn thắt cái nơ lụa.

      Bích Sơ cười nhận lấy, chỉ cười trêu ghẹo “Nô tỳ làm sao có thể ghét bỏ chứ? Tiểu thư còn nhớ nô tỳ chính là phần thưởng tốt nhất cho nô tỳ rồi.” Vừa vừa vào bên trong, A Đoàn bĩu môi oán giận “Mấy ngày nay bận rộn chết được, Hoàng Hậu nương nương chắc cũng rất mệt mỏi đúng ?”

      “Đúng vậy.” Bích Sơ gật đầu đồng ý.

      “Mấy ngày nay nương nương chỉ phải xử lý chuyện của hậu cung, tất cả các Vương phi, lão Vương phi đều tiến cung cầu kiến, còn có các lão Vương gia ở những đất phong ở xa cũng phái người vào kinh cầu kiến, nương nương bận rộn, ngày cũng chỉ ngủ được bốn cnah giờ.” Lúc Bích Sơ chuyện, A Đoàn vẫn nhìn ánh mắt của nàng, giống giả vờ.

      cách khác, cũng biết Thái Tử ca ca gì với Hoàng Hậu nương nương sao?

      “Vậy ta có thể làm cho nương nương thả lỏng chút.”

      “Đúng vậy, nương nương thích nhất tiểu thư, tiểu thư tiến cung vài ngày liền nương nương cũng mệt.”

      “…”

      Trong đầu chợt lóe lên rất nhiều ý tưởng, có thể nương nương lập tức gạt mọi người ra? Có thể giống như trước đây vài câu chuyện phiếm với mình, giả vờ như biết chuyện gì nhưng trong lòng có vài câu oán hận, nhưng ngàn vạn lần lại ngờ tới điều này, Hoàng Hậu nương nương mặc thường phục ngồi tháp, nhìn mấy tờ giấy cầm tay.

      Nhìn thấy A Đoàn, còn chưa lên tiếng trong mắt ý cười, ngừng ngoắc tay.

      “Mau đến đây, con cũng đến đây chọn xem.”

      A Đoàn nghe vậy tiến lên cúi đầu nhìn, tất cả đều là áo cưới, đại khái cũng giống nhau, chỉ là hoa văn cùng với vài chỗ là khác nhau. Cái này có gì tốt mà chọn? Áo cưới của Thái Tử phi phải là có khuôn mẫu sao? Thấy A Đoàn mờ mịt, Hoàng Hậu cười giải thích “Mặc dù đại khái là giống nhau, nhưng những chi tiết giống nhau đâu.”

      Chỉ vào hình trong đó “Ví dụ như cái này, kiều này là kiểu áo cưới của ta, lúc ấy ta thích hoa lan, cho nên ở cổ tay áo có thêu mấy đóa u lan.” Dừng chút lại “Nữ tử thành thân là chuyện quan trọng nhất trong đời người, lớn thể sửa nhưng mấy chi tiết có thể thay đổi, chỉ cần hợp ý là được.”

      “Vậy con muốn thêu ngô đồng lên !” A Đoàn chút do dự trả lời.

      Nghe vậy Hoàng Hậu càng cười vui vẻ hơn “Ta cũng đoán được chắc chắn con thêu cái này lên!” A Đoàn cúi đầu cười thẹn thùng, khuôn mặt đỏ lên “Ta vốn định cho con biết trước, dù sao con cũng muốn thêu ngô đồng lên , chỉ là khác chỗ thêu lên mà thôi, muốn cho con ngạc nhiên, nếu hôm nay con thấy, vậy tự con .”

      Toàn bộ tập giấy trong tay đều chuyển sang tay A Đoàn, toàn thân thoái mái nằm ở tháp, mặt đầy từ ái nhìn A Đoàn. Ngón tay A Đoàn vô thức nắm chặt tập giấy trong tay, cưỡng ép bản thân nhìn vào các kiểu áo cưới trong tay, nhưng cho dù mở mắt thế nào cũng nhìn vào được. Ngẩng đầu, chìn chằm chằm vào ánh mắt của Hoàng Hậu nương nương.

      “Người tìm con đến đây, là vì cái này sao?”

      “Còn… Còn điều gì khác muốn dặn dò hay .”

      Giọng của A Đoàn rất , Hoàng Hậu lại nghe ràng. Mắt phượng giống An Dương lóe lên tia giật mình, cuối cùng thoải mái cười, ánh mắt phức tạp nhìn A Đoàn nửa ngày, cuối cùng gần như là than thở “A Đoàn, ta hâm mộ con.” Thân phận giống nhau, nhưng con may mắn hơn ta rất nhiều.

      “Cái gì?”

      A Đoàn những lời này là cõ ý gì.

      Hoàng Hậu lắc đầu khoog trả lời câu hỏi này, lúc A Đoàn ngây người vươn tay nắm lấy tay A Đoàn, ánh mắt tha thiết nhìn nàng “Con hết đời cùng Đồng Nhi đúng ?”

      “Đương nhiên.”

      A Đoàn trả lời chút do dự.

      Điều này làm cho Hoàng Hậu rất hài lòng, cũng biết nàng nghĩ đến chuyện gì khóe mắt lại ánh lên nước mắt. Cúi đầu chớp chớp mắt che giấu, lúc ngẩng đầu lên lại biến thành Hoàng Hậu nương nương ung dung, nhìn nghi ngờ trong mắt A Đoàn nhưng giải thích, chỉ là chỉ chỉ vào trang giấy bị A Đoàn nắm trong tay.

      “Mau chọn , các tú nương chờ từ lâu.”

      A Đoàn …

      Mãi cho đến lúc ra khỏi tẩm điện của Hoàng Hậu, A Đoàn cũng thể nghe được từ miệng Hoàng Hậu câu nào!

      Thời gian trước mắt còn sớm, về sau còn bận rộn, bây giờ nhân lúc tiến cung muốn đến xem An Dương lúc. Tẩm điện của An Dương cách tẩm điện của Hoàng Hậu cũng xa, cũng ngồi kiệu bộ sang. Thái giám canh cửa cung tất nhiên cũng nhận ra A Đoàn, nhìn thấy A Đoàn cười thỉnh an “Thỉnh an tiểu thư.”

      Sau đó trực tiếp cười “Tiểu thư đến là đúng lúc, Thái Tử điện hạ cũng ở bên trong chuyện với công chúa.”

      Thái Tử ca ca ở đây? Hai mắt A Đoàn chuyển động, tính tình trẻ con bộc phát, cười ra lệnh “ cần thông báo, để tự ta vào.” Tiểu thái giám hiểu ý gật đầu, khom người tiếng động để A Đoàn vào. Khóe miệng vô ý thức nhếch lên, cả đường đám người hầu nhìn thấy A Đoàn cũng đồng loạt thỉnh an, A Đoàn đều cười.

      qua hành lang, cách cửa chính điện chỉ còn đoạn, A Đoàn đặt ngón trỏ môi, có tiếng động ra hiệu suỵt. Các cung nữa canh giữ ở cửa cung tất nhiên cũng nhận ra A Đoàn, thân phận của nàng bây giờ tầm thường, làm sao có thể nghe theo? Lập tức khom người mời A Đoàn vào, sau đó nhàng tiếng động lùi ra xa cửa chút.

      Chân tay rón rén đến đứng vững ở cửa, lén lút thò đầu ra nhìn vào bên trong.

      An Dương với Thái Tử ca ca trái phải ngồi đối diện nhau, hai người thấp giọng gì đó, A Đoàn dựng lỗ tai nghe cả nửa ngày cũng nghe ra được bọn họ gì. Nhưng mà nhìn sắc mặt bọn họ bình thản cũng có cảm xúc gì, cho nên chắc chỉ chuyện phiếm mà thôi.

      Hôm nay Thái Tử ca ca vẫn như ngày thường, mặc bộ trường bào màu đen, nhưng mà bên hông đeo túi tiền Kỳ Lân màu mực mà mình thêu. Khóe miệng nhếch lên ngày càng cao, nhìn theo đường eo thẳng tắp của Ngô Đồng, đôi môi thoáng mím, hai mắt trầm tĩnh, cho dù là chuyện với An Dương, cảm xúc cũng rất lạnh nhạt.

      Phần lớn là An Dương , Thái Tử ca ca chỉ thỉnh thoảng phụ họa hai câu, nhiều hơn cũng chỉ là gật đầu mà thôi.

      Xem ra An Dương oán giận với mình việc lúc nàng và Thái Tử ca ca chuyện cũng rất lạnh lùng là

      Chắc hai người chuyện cũng lâu, cung nữ đứng canh giữ ở bên gây ra tiếng động tiến lên thay trà mới cho hai người. Nếu chỉ là thay trà , nhưng thời gian mà cung nữ kia đứng ngây ngốc bên cạnh Thái Tử ca ca ràng là ngày càng dài mà, hơn nữ bình thường đổi trà phải là chỉ cần bưng chén trà mới lên thay thôi hay sao?

      Người này tốt rồi, trực tiếp pha trà ở ngày bên cạnh.

      Cánh tay nâng lên lộ ra nửa đoạn tay, nhìn kiểu gì cũng thấy chướng mắt!

      Tay dựa vào cây cột của A Đoàn vô ý thức nắm chặt lại, nhìn chằm chằm vào cung nữ mỉm cười dịu dàng. A Đoàn còn chưa hành động, Ngô Đồng hàng động trước, trực tiếp đứng lên, sắc mặt hơi trầm xuống nhìn người cung nữ mở to mắt vì kinh ngạc kia. Nghiêng đầu trực tiếp với An Dương “Trong cung của muội nên đổi số người .”

      Bây giờ cung nữ kia mới biết sợ, gương mặt trắng bệch quỳ xuống, Ngô Đồng lại liếc mắt nhìn nàng nửa cái, xoay người muốn ra ngoài, sau đó nhìn thấy A Đoàn nhìn lén ở bên ngoài. Dừng bước lại, khóe miệng nhếch lên thấy , trong mắt cũng ấm áp.

      Hoàn toàn khác so với lạnh lùng vừa rồi.

      vài bước đến đừng trước mặt A Đoàn.

      “Tại sao nàng lại vào?”

      A Đoàn cắn môi dưới, sau đó dưới con mắt ngạc nhiên của Ngô Đồng bước lên trước bước, đưa tay giữ chặt ống tay áo của Ngô Đồng. mặt nhiễm màu như ráng chiều, nghiêng đầu mĩ miều “Huynh chờ lâu chưa?” Đưa tay nắm lấy bàn tay trắng nõn của A Đoàn, cười khẽ lắc đầu “Nàng đến là tốt rồi.”
      Last edited: 9/11/17
      Hòa Yên Linh, tart_trung, 101244 others thích bài này.

    5. Yên Hoa

      Yên Hoa Member

      Bài viết:
      56
      Được thích:
      76
      Đọc c109 mà thấy mụ HTD chính xác bị thần kinh 100%. chung là bức xúc muốn cào màn hình lúc đó quá. Xem rồi sau này bị bỏ thuốc còn dở đc trò j nữa.
      huyetsacthiensuAnhdva thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :