1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chân Mệnh Hoàng Hậu - Đậu Đậu Ma Ma (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Thanks @nữ sinh 9x mình cũng chúc các bạn nữ trong cung chung, trong hố mình riêng có sức khỏe để cày truyện, thành công trong cuộc sống, ai cũng tìm được "sói ca" chân chính của chính mình
      Yên Hoa, Sashimi1992, nữ sinh 9x2 others thích bài này.

    2. Yên Hoa

      Yên Hoa Member

      Bài viết:
      56
      Được thích:
      76
      Trời ơi thêm xíu nữa để cho hả lòng hả dạ chứ, như này lại phải chờ tiếp để biết mụ HTD chết nhục như nào. Nhưng mình đoán bạn Dao đỉa này lại oằn oằn vài vòng r lại tái chiến tiếp ý mà

    3. Tống Thiên Ân

      Tống Thiên Ân Well-Known Member

      Bài viết:
      25
      Được thích:
      1,185
      CHƯƠNG 97

      Editor: Tống Thiên Ân


      Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Ngô Đồng, mắt An Dương nhanh chóng đỏ lên, sương mù tụ dần lại trong mắt, nhìn chằm chằm vào Ngô Đồng. lúc lâu sau, chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía A Đoàn đứng bên cạnh, mặt có bất kì cảm xúc nào, hai mắt vô thần nhưng thế lại làm A Đoàn giật mình.

      An Dương cái gì cũng chưa , thậm chí điểm ánh sáng trong mắt cũng có, hoàn toàn trầm tĩnh.

      Nhưng A Đoàn lại hiểu ý của nàng.

      Ngươi lại lừa ta...

      Trong lòng lo lắng muốn tiến lên, còn chưa kịp nhấc chân lên bị Ngô Đồng túm lấy cổ tay. Ngước mắt lên nhìn, Ngô Đồng cúi đầu suy nghĩ gì đó, môi mím lại thành đường thẳng. Giãy giụa lúc nhưng có động tĩnh gì, hiểu nhìn Ngô Đồng lúc nhưng Ngô Đồng nhìn A Đoàn, chỉ cầm lấy tay nàng.

      Bị ngăn cản, ngẩng đầu lên nhìn An Dương, nàng dĩ nhiên bình tĩnh lại, đứng gần Ngô Đồng cúi đầu xuống, tóc mai của nàng chắn tầm mắt của nàng cùng A Đoàn, biết nàng suy nghĩ gì. A Đoàn mím môi lại, xong rồi, lần này An Dương thực tức giận rồi. Tính nàng vốn nóng nảy, lúc này nếu tức giận ra sao.

      Nhưng im lặng như thế này... Chuyện lớn rồi.

      Mắt đẹp quay lại tức giận nhìn về phía người vẫn bị chút ảnh hường nào là Ngô Đồng, sau đó ánh mắt dừng lại, theo tầm mắt của nhìn sang, nhìn Hứa Tâm Dao?

      Mọi người biết thân phận của Ngô Đồng, có người nào dám lỗ mãng, chỉ ngơ ngác nhìn, chưa kịp lấy lại tinh thần. Lúc này thấy ba người hề chuyện, lập tức nhanh chóng quỳ xuống thỉnh an, những người khác lúc này mới hoàn hồn, cũng nhanh chóng quỳ xuống thỉnh an. Chỉ có duy nhất Hứa Tâm Dao vẫn đứng yên, hốt hoảng nhìn Ngô Đồng.

      đoàn người quỳ Ngô Đồng cũng để ý, chỉ nhìn Hứa Tâm Dao, mắt phượng nhìn hỉ nộ, gió nhàng thổi, thổi hoa đào bay, cũng thổi tà áo của Ngô Đồng, cũng để ý. A Đoàn nhìn thoáng qua Ngô Đồng, lại nhìn Hứa Tâm Dao. Môi hơi mấp máy, có cảm giác Thái tử ca ca bây giờ có chút lạ lẫm.

      Có cái gì đáng nhìn chứ...

      Trong lòng liền nghĩ tới nam tử lúc trước, cùng Thái tử ca ca có năm phần giống nhau. Trong lòng Hứa Tâm Dao ngưỡng mộ Thái tử ca ca, có phải Thái tử ca ca cũng để ý đến nàng?

      Bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp, bàn tay lớn nắm chặt cổ tay dần dần lỏng ra rồi nắm lấy tay nàng, tay rất nóng, nhàng xoa ở mu bàn tay lành lạnh của A Đoàn.

      Ngô Đồng chăm chú nhìn làm cho trong mắt Hứa Tâm Dao dần dần khôi phục sức sống, si ngốc nhìn Ngô Đồng, tiến lên bước run rẩy hỏi "Ngươi còn nhớ ta sao? Lúc ngươi trở về sao cho ta biết?" Nét mặt nhu hòa, như là nương tử đợi phu quân trở về nhà sau bao nhiêu năm tháng.

      Chuyện này... Hứa Nhị tiểu thư điên rồi sao? Thân phận của nàng là gì, thân phận của Thái tử là gì? Huống hồ lúc này Tam tiểu thư còn ở đây đấy! Cho dù là hỏi cũng phải là Tam tiểu thư hỏi nha, người ta là danh chính ngôn thuận đấy! Nàng có thân phận gì mà lại hỏi như thế? Quả thực biết liêm sỉ.

      Có mấy người tương đối gần Hứa Tâm Dao, tuy còn quỳ nhưng cũng yên lặng lùi xa nàng vài bước.

      Nét mặt A Đoàn thay đổi, chỉ là tay được Ngô Đồng cầm lấy trực tiếp ấn mạnh cái. "A." Ngô Đồng cười khẽ, nhìn thoáng qua mu bàn tay bị ấn đỏ, tay kia giúp A Đoàn sửa lại tóc bị gió thổi loạn "Ngoan, đừng nháo." Khuôn mặt của A Đoàn đỏ lên, lùi về về sau bước dám làm lại.

      A Đoàn to gan như vậy vì ỷ lại rằng y phục hôm nay cũng hai người che hết, hai người lại đứng gần, người khác đương nhiên thấy. Lúc này Ngô Đồng lại hẳn ra như vậy làm A Đoàn cảm thấy ngượng.

      Ngô Đồng im lặng nhìn A Đoàn lúc lâu mới thu hồi tầm mắt tiếp tục nhìn về phía Hứa Tâm Dao. Từ lúc hai người chuyện, mặt Hứa Tâm Dao bắt đầu dữ tợn, đột nhiên ánh mắt Ngô Đồng quay lại khiến nàng ta có chút kịp trở tay, mắt mở lớn rồi mới khôi phục lại nét mặt dịu dàng ngoan ngoãn ban nãy, si ngốc nhìn Ngô Đồng.

      Ngô Đồng nhếch khóe miệng, trong mắt che giấu ghét bỏ "Ngươi lại định tính toán cái gì?"

      Hứa Tâm Dao tự chủ được mà bước về sau bước, mặt trắng bệch, câu cũng nên lời.

      Ngô Tử Ngọc từ lúc Ngô Đồng tới cũng tới. Nhìn thần sắc An Dương định cố tình trêu tức nàng nhưng có gan, bụng nhẫn nhịn, giờ tìm được cơ hội để trút ra. Hai tay bắt chéo nhau đặt sau lưng, nghênh ngang đến trước mặt Hứa Tâm Dao trắng bệch cố tình dò xét, giống như nhìn đồ vật.

      Nhìn đến nỗi Hứa Tâm Dao phát sợ, lại lui về sau bước nữa.

      Hứng thú "Lớn lên nhìn cũng được đẹp cho lắm, thân thể cũng tầm thường, giả nhu nhược cũng tệ hại nha, nhưng ngờ thủ đoạn lại nhiều như vậy." Dừng chút nhìn về phía các tiểu thư vẫn như cũ hành lễ, cố ý cười "Nhiều người như vậy lại bị ngươi đùa bỡn vòng vòng, nhiều người cam tâm để ngươi làm chỉ huy, hóa ra cũng có chút thông minh."

      Hời hợt định tội Hứa Tâm Dao.

      Người ngưỡng mộ Ngô Tử Ngọc rất nhiều, người ngưỡng mộ Vệ Trường Hận cũng ít, lúc này lại bị mang tiếng xấu như vậy sao có thể dễ dàng buông tha cho Hứa Tâm Dao được? Tức giận nhìn sang. Mắt phượng của Ngô Tử Ngọc quét qua, thấy tất cả mọi người đều oán hận nhìn Hứa Tâm Dao, khóe miệng nhếch lên, cười rất sung sướng.

      Hứa Tâm Dao sợ hãi nhìn mọi người, người hơi run rẩy, trong mắt dần dâng lên sương mù "Thần nữ hiểu Nhị hoàng tử gì. Thần nữ chắc chắn thấy Tam muội cùng Vệ tướng quân ở trong nhà, hầu bao Vệ tướng quân đeo người cũng là do Tam muội làm, thần nữ sai sao?"

      "Đến An Dương công chúa còn biết Vệ tướng quân là Thái tử điện hạ sao thần nữ có thể biết được?"

      quên đặt cho A Đoàn thanh danh " đương vụng trộm", còn tiện kéo luôn An Dương nãy giờ vẫn gì vào theo. Hai người này tuy là quang minh chính đại nhưng cũng thể lén gặp mặt, hợp tình lý chút nào, Hứa Tâm Dao ngày hôm nay là muốn làm việc này.

      Ngô Tử Ngọc nhíu mày "Ngươi Tam tiểu thư cùng Đại ca ta lén gặp mặt ở Hứa gia, vậy chứng cứ đâu? Lời của ngươi là chứng cứ? Vậy ta ta gặp ngươi trong thanh lâu, ai làm chứng!" Cười vô cùng tàn nhẫn "Ngươi xem, nếu hai chúng ta ngươi thấy mọi người tin ta hay ngươi đây?"

      Ngô Tử Ngọc vốn ngang tàn, thân là Nhị hoàng tử lại có Đại ca xuất sắc, đến Hoàng thượng còn nuông chiều . Người trong nhà còn như vậy, ngươi là cái thứ gì chứ, ta sao phải để lại mặt mũi cho ngươi?

      Hôm nay phá nát thanh danh của ngươi!

      Ngươi muốn phá hoại thanh danh của Đại tẩu, vậy ta làm cho mọi người nghĩ ngươi là kỹ nữ!

      "Ngươi..." Hứa Tâm Dao ra lời. Nàng am hiểu nhất chính là nhu nhược cùng ly gián lòng người, lần đầu gặp được người đạo lí như Ngô Tử Ngọc, cái gì cũng dám , hơn nữa lại còn trắng trợn uy hiếp trước mặt mọi người, đây là Hoàng tử sao?!!

      "Nhị hoàng tử thận trọng lời ."

      "Thần nữ tuy là người có địa vị gì nhưng có nghĩa là cũng có thể tùy ý bị hạ thấp thân phận! Nhị hoàng tử quên thần nữ cũng là người họ Hứa sao?"

      Muốn lấy thân phận ra để chuyện sao? Ngô Tử Ngọc đột nhiên nở nụ cười vui vẻ để lộ hàm răng trắng bóng. Cuối cùng xảo quyệt nhìn Hứa Tâm Dao cố gắng trấn định "Ta tưởng ta là người mặt dày nhất rồi, ngờ hôm nay mới biết mình chưa là gì cả."

      "Nếu ta nhớ nhầm mới vừa rồi ngươi còn công kích Tam tiểu thư mà? Nếu như hôm nay Đại ca ta tháo mặt nạ xuống phải những gì ngươi vừa rồi là sao? Ngươi là người phải sống nhờ nhà của người ta, vậy mà hôm nay lại định phá hỏng thanh danh của nữ nhi nhà ngươi ăn nhờ ở đậu, bây giờ lại muốn dựa vào thân phận thân thích của mình thoát sao?"

      "Ta là cực kì bội phục."

      Trong lòng Ngô Đồng, Hứa Tâm Dao so với người chết khác nhau là mấy, chỉ khác ở chỗ chết sớm hay chết muộn thôi. Lúc Ngô Tử Ngọc trêu chọc nàng ta có ngăn cản, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn A Đoàn cúi đầu. Chỉ cần nàng tỏ thái độ khó chịu dù chỉ chút, Hứa Tâm Dao nhất định có cái chết vô cùng khó coi!

      Cũng may A Đoàn ngẩng đầu nhìn, có thể cũng mong hạ thủ lưu tình, chấp nhận hành vi của lão Nhị.

      như vậy nên để cho nàng ta phát huy tốt sức lực còn lại của mình, dù sao cũng chỉ còn sống thời gian ngắn. Đương nhiên tại tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha. Đưa tầm mắt đến chỗ Ngô Tử Ngọc cao hứng đùa, Hứa Tâm Dao bị chọc đến nỗi duy trì được hình tượng của tiểu thư, mặt đỏ lại thở hổn hển, nhìn rất chật vật.

      "Tử Ngọc."

      Ngô Tử Ngọc cao hứng đùa giỡn, đột nhiên sau lưng truyền đến thanh của Ngô Đồng liền nhanh chóng quay người "Đại ca?" mặt vẫn còn cao hứng. "Đối với loại người này cần nhiều, ném vào hồ cho quỳ canh giờ ." Ngô Tử Ngọc mở lớn mắt, nhìn về phía hồ yên tĩnh.

      Tuy bây giờ là mùa xuân nhưng thời tiết vẫn còn lạnh, lúc này băng mặt hồ mới tan, cũng chưa có thể là nước hồ được, gọi là nước đá đúng hơn. Quỳ ở trong này canh giờ, thân thể có bị đóng băng trước được, nhưng chắc chắn đầu gối bị phế ! Suy nghĩ cẩn thận chút sai sót, Đại ca độc ác!

      Nhưng biết sao được, ta thích!

      muốn quay đầu cam đoan với Ngô Đồng để cho nàng quỳ đủ canh giờ thấy Ngô Đồng cúi đầu gì đó với An Dương từ đầu đến cuối vẫn ở trong thế giới của chính mình, sau đó mang Đại tẩu rời .

      Ngô Tử Ngọc: ...

      Hôm nay xảy ra việc lớn như vậy, A Đoàn có thể đoán được rằng hôm sau trong nhà cùng triều đình náo nhiệt như thế nào, tất nhiên còn tâm tư vui đùa nữa, nghe lời Ngô Đồng lên xe ngựa, sau đó liền xuất thần. Nghĩ đến việc vừa rồi của Hứa Tâm Dao, nghĩ đến lúc trong nhà biết chuyện này như thế nào.

      Đầu óc rối thành đoàn.

      lúc sau Ngô Đồng chui vào xe ngựa liền thấy bộ dạng sầu muộn của nương tử nhà mình. Cười ra tiếng ngồi xuống cạnh A Đoàn, sau đó duỗi tay ra ôm vào trong ngực, chôn đầu vào hõm cổ của nàng, liền gặp được mùi thơm quen thuộc. Thấp giọng cười khẽ " bàn bạc trước với ta nháo rồi, lá gan lớn hơn rồi, bây giờ biết sợ rồi sao?"

      Khí nóng phả lên cổ khiến A Đoàn được tự nhiên nhưng vẫn cứng đầu chịu thua.

      "Huynh muội muốn làm gì làm, muội còn chưa cầm lệnh bài gọi binh lính tới nha!"

      "Việc này thể làm được sao?"

      Nhìn bộ dạng tùy hứng của A Đoàn bây giờ làm cho tâm tình Ngô Đồng càng vui hơn, thích nhất là khi nhìn thấy nàng tràn đầy sức sống như thế này. Nếu nàng cao hứng tất nhiên là điều đó rất đáng để làm.

      Chỉ là phiền não nhíu mày "Đương nhiên là có thể, chỉ là việc tiếp theo A Đoàn có thể giúp ta xử lí ổn thỏa sao?"

      "Giúp huynh? Xử lí cái gì?" A Đoàn mở lớn mắt.

      Thái tử ca ca cái gì cũng có thể làm được, còn có cái gì thể làm sao?

      Ngô Đồng cười cười, đương nhiên.

      "Ta vốn muốn đợi đến khi nàng qua sinh nhật mười lăm mới , đến lúc đó ta chuẩn bị hôn lễ cách ổn thỏa rồi ."

      " giờ việc này lại bị nàng nháo lên, nhưng nàng lại chưa đến tuổi thành thân."

      Có chút đáng thương cọ cọ lên A Đoàn kinh ngạc đến ngây người "Ta đến giờ đến thị thiếp cũng có, nàng cảm thấy rằng những nữ nhân kia biết ta trở về rồi bỏ qua cho ta sao? Phụ hoàng và mẫu hậu chắc chắn cũng cho phép. Ta có thể bày binh bố trận nhưng giao lưu với nữ nhân sao?"

      "Nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất sao có thể nhúng tay vào việc hậu trạch được? Những chuyện này vốn nên do nàng xử lí."

      A Đoàn, nàng thích ta gặp mặt người khác. Được thôi, ta đem tất cả giao hết cho nàng. Nàng phải chim hoàng yến bị nhốt trong lồng, ta cũng thể lúc nào cũng ở bên cạnh che chở cho nàng mãi được, nàng phải học được cách xử lí mọi chuyện ổn thỏa. Ở kiếp này, chúng ta có bất kì bí mật nào với nhau, ta cho nàng biết tất cả mọi chuyện liên quan đến mình.

      Quyền lựa chọn là ở nàng.

      Nhìn A Đoàn sợ đến ngây người, Ngô Đồng cười , thuận người cúi xuống hôn lên đôi môi đào, nhàng cắn mút, mãi đến khi môi phấn nộn sưng đỏ lên mới dừng lại, nhưng cũng tách ra mà chậm rãi rời xuống cằm, rồi cổ...

      Hô hấp A Đoàn dần gấp gáp, thần trí như theo từng động tác của Ngô Đồng, chỗ nào nhàng hôn lên đều tê dại.

      Trong thoáng chốc liền biết rằng mình có thể giải quyết số chuyện. Nhất thời vui vẻ, giống như tất cả những vui vẻ của ngày hôm nay gộp lại. Nhưng cũng cảm thấy phiền lòng, có cảm giác như là Thái tử ca ca cố tình gài bẫy chờ mình nhảy vào vậy.
      Last edited: 25/10/17
      Hòa Yên Linh, 1012, midnight47 others thích bài này.

    4. Tống Thiên Ân

      Tống Thiên Ân Well-Known Member

      Bài viết:
      25
      Được thích:
      1,185
      CHƯƠNG 98
      Editor: Tống Thiên Ân


      A Đoàn tình mê ý loạn đột nhiên tỉnh táo lại. Nàng từ đùi Ngô Đồng đứng lên ngồi sang bên cạnh sửa y phục của mình. Cổ áo hơi mở rộng để lộ da thịt trắng như tuyết ở bên trong, nay bị nhiễm thành mảnh đỏ. A Đoàn vừa giận vừa xấu hổ chỉnh sửa y phục, nhìn Ngô Đồng, chỉ "Như vậy được..."

      Ngô Đồng dựa vào thùng xe, dáng người thon dài chiếm hơn nửa thùng xe, chân dài thẳng tắp tùy ý đặt bên cạnh chân A Đoàn. Nét mặt lười biếng, nhìn tai A Đoàn chuyển sang màu hồng phấn, giọng khàn khàn do động tình "Ồ? được cái gì..." Lời còn chưa hết tay duỗi ra đem A Đoàn ôm vào trước ngực.

      Ngón tay thon dài vuốt lên đôi môi có chút sưng đỏ của A Đoàn.

      "Như vậy được?"

      Chậm rãi rời xuống đến cằm, rồi cổ.

      "Như vậy được?"

      Ngón tay lại chậm rãi di chuyển xuống dưới, từng chút từng chút... Thần trí A Đoàn đều đặt ngón tay Ngô Đồng, người khẽ run làm cho ngón tay Ngô Đồng rung . Cắn chặt môi dưới, nhanh chóng túm lấy tay Ngô Đồng, mếu máo "Thái tử ca ca, muội sai rồi, muội dám nữa."

      Hai con ngươi thâm thúy dừng lại khuôn mặt trắng nõn của A Đoàn, tràn đầy vui vẻ. Sức ngăn cản của A Đoàn đối với Ngô Đồng mà khác gì con mèo , hoàn toàn có bất kì sức lực nào, nhưng cũng theo ý của A Đoàn di chuyển ngón tay xuống dưới nữa. Đầu ngón tay tinh xảo vẽ vài vòng tròn tại xương quai xanh của A Đoàn khiến nàng ngưa ngứa.

      lúc lâu sau, cho đến khi A Đoàn sắp khóc mới khẽ "Sai cái gì?"

      A Đoàn nhắm mắt lại, nhanh chóng "Muội bao giờ... câu dẫn huynh nữa!"

      khuôn mặt trắng nõn nhắn ửng đỏ, môi hơi mím, mắt nhắm chặt, hàng lông mi cong dài ngừng rung... rất giống như tiểu hài tử bị khi dễ. Được rồi, lần này tha cho nàng. Ánh mắt đảo qua dấu ấn mới để lại cổ A Đoàn, mơ hồ nhìn được hình dáng.

      Ánh mắt nhanh chóng tối sầm nhưng cũng nhanh chóng bị đè lại.

      Còn chưa quen, nên vội vàng.

      Ánh mắt mãnh liệt như vậy khiến A Đoàn nghi ngờ rằng có phải nhìn xuyên qua y phục để nhìn bên trong! Yếu ớt ho hai tiếng, lại yên lặng bò ra từ trong ngực Ngô Đồng, trốn vào góc của thùng xe. Ngô Đồng buồn cười nhìn hành động của nàng, cũng ngăn cản, đợi nương tử nhà mình trốn vào nơi mà nàng tự cho là an toàn rồi lại đứng dậy đến chỗ A Đoàn ngồi.

      Tâm tình càng vui vẻ hơn khi thấy cả người A Đoàn thoáng cái liền cứng lại.

      Được rồi, đùa nàng nữa, lần sau chúng ta lại tiếp tục.

      Thân thể nhàng lui về sau chút, để cho A Đoàn có gian hoạt động. Đợi tiểu nương tử còn cảnh giác nữa mới lấy từ trong ngực ra tờ giấy đưa cho A Đoàn. A Đoàn nghi hoặc cầm lấy, sau đó mở ra, kinh ngạc trong mắt càng lớn, ngẩng đầu hỏi "Đây là cái gì?"

      giấy cũng viết gì nhiều, chỉ là tên của mấy người, tất cả đều là tiểu thư nhà quyền quý.

      A Đoàn cau mày suy nghĩ chút, hơn nửa đều là người ở trong học viện, biết cả nhưng chưa tới mức quen. Còn có hai cái tên có chút ấn tượng nào, có lẽ các nàng quá mờ nhạt hoặc là các nàng đến học viện.

      Đưa cho mình cái này làm gì?

      Ngô Đồng thản nhiên "Đây là việc nàng phải xử lí."

      A Đoàn rất nhanh phản ứng kịp đây là ý gì. Ngơ ngác nhìn Ngô Đồng lúc lâu, sau đó lên án "Quả nhiên huynh tính kế từ trước!" Ngô Đồng bình tĩnh gật đầu, sảng khoái thừa nhận "Những việc này sớm chuẩn bị xong, chỉ là chọn thời điểm thích hợp để đưa cho nàng thôi. Nếu như bây giờ nàng xử lí thành thân xong việc này cũng đến tay nàng thôi."

      A Đoàn: ...

      A Đoàn nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy kì lạ. Đương nhiên ai muốn chia sẻ trượng phu của mình với người khác, dù là thiên tử chăng nữa. Nhưng mà mình còn chưa gả phải xử lí hoa đào của ? Chuyện này dù nghĩ thế nào cũng thông suốt! Nghĩ mãi ra nhưng lại biết phải như thế nào, chỉ nhìn Ngô Đồng.

      bây giờ là Thái tử, sau này là Hoàng thượng.

      Đưa cho mình cái này là có ý gì?

      Lúc này Ngô Đồng dời tầm mắt ra ngoài cửa sổ.

      Chuyện này ta thể giúp nàng, giúp nàng, ta biết nàng nghĩ gì.

      A Đoàn mấp máy môi, tay hơi dùng sức nắm chặt tờ giấy trong tay. Lại nhìn Ngô Đồng lần nữa, cũng chuyện, chỉ gấp tờ giấy lại thành mảnh rồi bỏ vào trong tay áo. Đem chút khó chịu trong lòng áp chế xuống, cười cười "An Dương đâu rồi, làm sao để dỗ nàng bây giờ? Nàng lần này thực rất tức giận, muội cũng biết nên làm thế nào."

      Theo như những gì mình hiểu về An Dương, chắc chắn nàng nhanh chóng giận đến điên người.

      Ngô Đồng quay đầu lại, trong mắt tràn đầy khó hiểu "Muội ấy tức giận liên quan gì đến nàng?"

      "Hả?"

      "Đừng có cái gì sai cũng ôm hết vào người mình nữa." Ngô Đồng đưa tay nhéo nhéo má A Đoàn. Cười cười tiếp " chào mà là ta, cho nàng cho An Dương biết cũng là ta, tất cả đều là tại ta. Nàng cùng An Dương có quan hệ tốt, tất cả đều là do ta."

      "An Dương ta lo, đừng để ý."

      Đây ràng là lập luận bá đạo mà! Thủ phạm chính là Thái tử ca ca, mình là tòng phạm nha, khuôn mặt nhắn nhăn lại thành nắm, trừng mắt nhìn Ngô Đồng. Ngô Đồng vén rèm lên nhìn, vào đến cửa thành rồi, cũng trì hoãn nữa "Nếu đứng lập trường của An Dương mà đúng là nàng lừa muội ấy, nhưng là có mục đích tốt."

      "Tính của An Dương cả ta và muội đều biết, bây giờ lớn rồi nên cũng có tốt hơn trước, nếu như lúc trước tuyệt đối nhịn được tức giận mà ra."

      "Còn nữa, nàng và An Dương có quan hệ tốt, nhưng lại có quan hệ mật thiết với ta hơn, chúng ta là người cùng nhau hết cuộc đời này."

      Ngón tay nhàng đặt lên môi A Đoàn cho nàng chuyện, vui vẻ tiếp "Lúc đó nàng chọn ta làm ta rất vui. Cho nên nàng cần phải lo cho An Dương, ta giải quyết ổn thỏa. Những chuyện này là do ta mà có nên ta nắm chắc kết quả trong tay mình rồi."

      " quyết định việc gì nhất định được hối hận, xử lí tốt việc này tất nhiên tâm tình cũng tốt lên thôi."

      Được rồi, A Đoàn hít hơi sâu sau đó thở ra. Đột nhiên nghĩ đến điều gì ssod, lúc này mới chậm chạp hỏi "Hôm nay việc này bị muội làm lộ ra có ảnh hưởng gì đến huynh ? Kế hoạch khác của Hoàng thượng và Hoàng hậu có phải bị muội làm cho rối rồi phải ?"

      Thái tử ca ca chịu lộ thân phận của mình tất nhiên có tính toán của .

      Bây giờ sợ hãi có phải là hơi muộn ? Bất quá Ngô Đồng thấy rất vui, nhàng ôm lấy A Đoàn, cọ vào chóp mũi của nàng, nhìn vào con ngươi xinh đẹp của nàng chỉ có hình ảnh phản chiếu của mình càng thêm thỏa mãn, than thở " sao, nàng muốn làm gì cũng được, chỉ cần nàng vui là được rồi."

      A Đoàn mím môi cười cười, nhàng ôm lấy Ngô Đồng.

      Tuy Ngô Đồng rất muốn đem A Đoàn buộc vào người mình để có thể mang theo bên cạnh từng khắc nhưng chuyện vừa rồi có phong tỏa tin tức, mình cùng A Đoàn lại ngồi xe ngựa chậm rãi trở về là để cho những người kia có cơ hội báo tin. Chắc bây giờ mọi người đều biết rồi? Tuy nỡ nhưng vẫn phải đem A Đoàn về nhà.

      Mình còn muốn xử lí chuyện khác.

      Đến Quốc công phủ còn ôm A Đoàn lúc nữa mới rời .

      A Đoàn đứng nhìn xe ngựa của Ngô Đồng xa rồi mới quay người vào phủ, mới bước vào cửa lớn thấy Đại ca đứng dựa vào sử tử bằng đá. Hứa Tiêu Nhiên thân y phục màu xanh, hai tay khoanh trước ngực tựa vào sử tử đá, người ngoại trừ ngọc bội đeo bên hông ra còn bất kì đồ gì khác.

      Đơn giản như thế làm cho người càng thêm thanh nhã tuấn tú.

      Nghe được tiếng bước chân của muội muội, cười "Tạm biệt xong rồi sao, có muốn đuổi theo vài lời nữa ?" A Đoàn mở lớn mắt, nhanh chóng chạy tới bên người Hứa Tiêu Nhiên kéo tay làm nũng, cũng chuyện, chỉ tội nghiệp nhìn. Khí thế của Đại ca mấy năm nay càng ngày càng lợi hại, ràng lúc cười là người ôn nhu, lúc cười chỉ ngoài cười trong cười, rất đáng sợ nha!

      Hứa Tiêu Nhiên bất vi sở động ( động tĩnh) nhìn A Đoàn, đối với động tác cầu xin tha thứ của nàng làm như thấy.

      "Muội biết từ khi nào?"

      A Đoàn có cách nào cự tuyệt Hứa Tiêu Nhiên, thành đứng yên trả lời "Ngày Vệ Trường Hận trở về liền biết." Hứa Tiêu Nhiên nhàn nhạt gật đầu, nét mặt thay đổi. A Đoàn cẩn thận nhìn , nghĩ đến mấy năm trước Đại ca vì muốn mình cùng mình và Vệ Trường Hận cắt đứt quan hệ chèn ép Thái tử ca ca bao nhiêu lần.

      Tuy nhiên...

      Lần nào cũng bị đánh trở về, phân thắng bại.

      Tất cả mọi người đều biết Vệ tướng quân cùng Đại thiếu gia Quốc công phủ thích nhau.

      tại việc này bị lộ, Đại ca tất nhiên thấy xấu hổ. Chính mình là tòng phạm, giờ đến xin tha thứ cũng dám . Hứa Tiêu Nhiên ngược lại lại nghĩ lòng vòng như vậy, mấy năm nay cùng Vệ tướng quân đánh đánh lại, tất nhiên là kính nể thân thủ của , nếu có A Đoàn chen giữa hai người, chừng còn có thể trở thành tri kỉ của nhau.

      tại biết là Thái tử, điều đó là đương nhiên.

      Chỉ là nhìn bộ dáng cẩn thận của A Đoàn, chịu được liền nổi lên ý nghĩ muốn xem kịch. A, tiểu muội nhà mình sau khi lớn liền còn thân mật với mình như lúc trước nữa, chỉ lúc nào có việc cần cầu xin mới ngoan ngoãn với mình, thực nhớ A Đoàn hồi bé nha! Vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh lùng như trước, quay người dời .

      Thấy A Đoàn ngừng phía sau cầu xin tha thứ, cố gắng nín cười. Tâm tình rất tốt nhưng cũng chỉ duy trì được lúc, mày hơi nhíu lại. Đột nhiên nghĩ tới An Dương, những người kia rằng sắc mặt của An Dương công chúa lúc đó được tốt cho lắm, đối với Công chúa mà , việc này đả kích lớn.

      Tâm đột nhiên thoáng đau, tâm tư trêu ghẹo A Đoàn cũng còn, cúi đầu "Ta sao, muội nên nghĩ cách giải thích cho phụ thân và mẫu thân tốt hơn. Phụ thân sao, quan trọng là mẫu thân." Dừng chút lại tiếp "Mẫu thân biết muội và Vệ tướng quân gặp mặt trong nhà."

      Nhìn khuôn mặt nhắn của A Đoàn tràn ngập hoảng sợ, tâm tình lại tốt lên chút, đem khó chịu trong lòng vứt ra phía sau. Mình cùng An Dương có khả năng chung đường, cả đời cũng có khả năng bên nhau, nàng thế nào liên quan đến ta.

      (Trong giây phút nào đó tôi thấy bùn cho An Dương :-(((( )
      1012, midnight, nhung_rose42 others thích bài này.

    5. Tống Thiên Ân

      Tống Thiên Ân Well-Known Member

      Bài viết:
      25
      Được thích:
      1,185
      CHƯƠNG 99

      Editor: Tống Thiên Ân


      Bị Hứa Tiêu Nhiên dọa, A Đoàn càng thêm chột dạ, bước chân về đại sảnh càng ngày càng chậm, càng ngày càng chậm. Thường ngày đến đại sảnh chỉ mất nửa khắc đồng hồ, lần này A Đoàn dùng gần nửa canh giờ mới đến nơi, ngẩng đầu lên thấy Cẩm Tú đứng ngoài cửa nhìn mình cười.

      A Đoàn mở lớn mắt, đôi mắt cười thành hình trăng lưỡi liềm, lôi kéo tay Cẩm Tú kéo qua bên, giọng hỏi thăm "Cẩm Tú tỷ tỷ, mẫu thân có hỏi ta hay ?"

      Đại ca biết mình trở về nên ra cửa chờ, mẫu thân chắc chắn cũng biết. Mình rất lâu rồi chưa đến đại sảnh, nếu mẫu thân tức giận như vậy chắc chắn đuổi theo hỏi. Chỉ cần mẫu thân hỏi chứng tỏ chuyện này có nghiêm trọng, làm nũng chút là có thể bỏ qua được.

      Nhìn bộ dáng chờ mong của A Đoàn, Cẩm Tú mấp máy môi, lắc đầu.

      "Phu nhân hỏi đến dù là lần."

      để ý đến khuôn mặt thoáng suy sụp của A Đoàn, tiếp tục "Hơn nữa phu nhân đến giờ câu cũng chưa , toàn bộ mọi người bên trong cũng đều bị phu nhân đuổi ra ngoài."

      Xong rồi, việc lớn rồi, có làm nũng cũng vô dụng.

      Hai vai A Đoàn rũ xuống, Cẩm Tú nhìn bộ dạng so với khóc còn khó coi hơn, vẻ mặt nghiêm trọng muốn bước vào trong, lúc này Cẩm Tú lại "Tam tiểu thư đừng trách nô tì nhiều chuyện, chỉ là lần này phu nhân tức giận cũng vì sợ tiểu thư phải chịu thiệt thòi mà thôi."

      "Tiểu thư ngàn vạn lần đừng cãi nhau với phu nhân, phu nhân cũng muốn tốt cho tiểu thư thôi."

      A Đoàn gật đầu "Cẩm Tú tỷ tỷ yên tâm, ta biết nên những gì."

      đến giữa đại sảnh thấy yên tĩnh đến kì lạ, còn có thể nghe thấy tiếng hít thở. A Đoàn nhàng dừng lại chỗ bình phòng, ló đầu ra ngó, Trần thị ngồi ở vị trí chủ vị, khuôn mặt bình tĩnh, hơi chau mày. Nuốt nước miếng, hít hơi sâu, sau đó nhàng vào.

      Thành thành đứng trước mặt Trần thị.

      "Mẫu thân, con về."

      Thanh chột dạ đánh vỡ yên tĩnh của đại sảnh. A Đoàn tưởng mẫu thân mắng mình lúc nên đứng chuẩn bị tốt. Ai ngờ rằng nghe được giọng của A Đoàn, Trần thị chỉ ngẩng mặt lên. Mắt chăm chú nhìn A Đoàn "Chuyện này là sao? Con cùng Thái tử hẹn gặp nhau trong phủ?"

      Ngữ khí bình tĩnh quá mức, ràng là biển lặng trước khi bão đến.

      "Vâng."

      A Đoàn gật đầu, dối.

      Mắt Trần thị mở lớn, bên trong đều là thất vọng.

      "Quỳ xuống!"

      A Đoàn gì thêm, tầm mắt cụp xuống, nhanh chóng quỳ xuống. Trần thị nhất thời gì, chỉ nghe thấy tiếng hít vào đầy nặng nề của nàng, dễ nhận thấy lần này nàng tức . A Đoàn cắn môi nhìn thẳng vào mắt Trần thị "Mẫu thân, con có làm những việc đó, có."

      Những lời này trực tiếp làm lửa giận của Trần thị càng to thêm, thoáng cái từ chủ vị đứng lên.

      "Ta tin con có làm, ta cũng biết con tuyệt đối biết chừng mực như vậy!"

      "Nhưng chỉ có mình ta biết có tác dụng sao? Người ngoài nghĩ như thế nào về con? Hôm nay con nhất thời xúc động liền nghĩ tới hậu quả? Cho dù Nhị hoàng tử giúp con trở về nguyên vẹn sao chứ? Thân phận của Thái tử bây giờ bị lộ, con có biết có bao nhiêu người muốn làm Trắc phi thái tử cùng thị thiếp ?"

      "Bọn họ nhất định dựa vào điểm này để phá hủy toàn bộ thanh danh của con!"

      Vất vả nuôi lớn nữ nhi, từ đến lớn thứ gì của nàng cũng là đồ tốt nhất, cũng có tương lai sáng lạn. Đến cuối, chỉ còn bước nữa là được tất cả mọi người ngưỡng mộ khi thấy nàng gả cho Thái tử, bây giờ thanh danh lại bị tổn hại lớn như vậy! Sao Trần thị lại thể hận cho được, rất muốn ăn tươi nuốt sống Hứa Tâm Dao!

      A Đoàn ngẩng đầu nhìn Trần thị, trong đôi mắt trong trẻo là kiên định trước nay chưa từng có.

      "Mẫu thân, người sai rồi."

      "Bất luận là người tốt hay người xấu làm việc gì cũng có cầu. Mẫu thân những người kia đơn giản là chỉ muốn kéo con xuống bùn để các nàng có thể leo lên, hoặc là để cho con gả được cho Thái tử ca ca. Mẫu thân cảm thấy chuyện này có thể xảy ra sao?" Dừng chút, cười ngọt ngào. "Hôm nay Thái tử ca ca trước mặt tất cả mọi người rằng chỉ có nương tử của mới có thể lấy mặt nạ của xuống."

      Nhíu mày tùy ý "Con lấy xuống rồi."

      Vẻ mặt Trần thị có hơi ngây ra, tất nhiên là nghĩ đến việc này. A Đoàn quỳ mặt đất nhích lên trước hai bước kéo tay Trần thị, thêm "Mẫu thân người thực lo lắng thừa rồi, con được định sẵn là Thái tử phi, điều đó là thể thay đổi được, các nàng cũng dám trắng trợn đắc tội với con đâu, cùng lắm cũng chỉ dám đánh lén sau lưng thôi."

      Trần thị nhìn A Đoàn, nhíu mày.

      "Mọi việc có gì là hoàn hảo, thể lập gia đình là việc xảy ra trong nháy mắt, con khẳng định con nhất định có thể gả được?"

      Đương nhiên, tất nhiên là có thể gả được nha.

      Lời này A Đoàn chỉ dám ở trong lòng, dám trước mặt Trần thị. Chỉ là nịnh nọt cười "Ít nhất bây giờ đối với người khác đều cho rằng điều đó là tất nhiên. Chuyện sau này con cẩn thận, con trước người khác mười bước, tuyệt đối để tình huống như hôm nay xảy ra nữa."

      "Mẫu thân, người đừng tức giận được ?"

      Thế giới này vĩnh viễn thiếu tiểu nhân, vĩnh viễn đề phòng thế nào cũng hết. Nhưng nữ nhi cũng đúng, tiểu nhân mãi là tiểu nhân, đó là bởi vì các nàng bằng mình nên chỉ có thể quấy phá để đạt được mục đích của mình. Mà khi có người vượt qua thân phận của nàng nàng cũng chỉ có thể ngước mắt lên mà nhìn thôi, có thể thay đổi được gì sao.

      Tiểu nhân cũng chỉ có thể nịnh nọt được thôi.

      Cho dù nịnh nọt cũng tự giác ngủ đông hoặc ở , lập tức xuất .

      Bất kể thế nào ít nhất tại cũng xuất tình huống làm mình lo lắng nữa, nếu mình nóng vội quá bị loạn mất.

      Tức giận trong lòng biến mất hơn nửa, khom người đem A Đoàn quỳ mặt đất kéo lên. đầu xuân nhưng cũng vẫn rất lạnh, quỳ như thế làm ảnh hưởng đến đầu hối mất. A Đoàn nịnh nọt nhìn Trần thị, mắt to chớp chớp đầy tội nghiệp nhưng gì, làm cho tức giận trong lòng Trần thị nhanh chóng biến mất còn giấu vết.

      Bất đắc dĩ "Được rồi, lúc trước là mẫu thân sai. Nhưng tại con nên tự mình đề phòng những người nịnh nọt kia, đừng nên đắc ý quá mà quên mất tại. Từ giờ trở con ở nữ học lúc nào cũng phải chú ý cẩn thận, ngàn vạn lần được chủ quan, nhất thời chủ quan là tạo nên cơ hội cho tiểu nhân làm điều xấu với mình."

      "Thái tử điện hạ là cục vàng trong mắt mọi người, bây giờ trở về rồi, biết có bao nhiêu người tơ tưởng đến."

      Biết Trần thị hết giận, A Đoàn cũng bật cười, thân thể nhắn đứng thẳng dậy.

      " biết, tuyệt đối để con rể của người bị người khác đoạt mất đâu, người yên tâm !"

      gì vậy? Trần thị bị chọc cười, đưa tay nhéo chóp mũi nhắn của a Đoàn "Con biết xấu hổ nha, đây là lời mà nương chưa xuất giá nên sao?" A Đoàn cũng thấy xấu hổ, chỉ ôm lấy cánh tay Trần thị làm nũng. Hai mẹ con thân mật chuyện bên ngoài có tiếng bước chân truyền vào.

      Cùng quay đầu lại nhìn thấy Cẩm Tú cau mày bước vào.

      mặt Cẩm Tú có chút lo lắng, nhưng khi thấy hai mẹ con cầm tay nhau chuyện biết là Tam tiểu thư giải quyết ổn thỏa hết rồi, nên cũng còn lo lắng nữa, thay vào đó chỉ còn lại khó xử. đến trước mặt Trần thị thỉnh an sau đó mới "Phu nhân, Nhị tiểu thư về rồi."

      "Là được người mang về, tại vẫn còn hôn mê. Nô tỳ cho người đưa về phòng của của nàng, tiếp theo nên làm gì?"

      Cẩn Tú vốn muốn hỏi có cần thỉnh đại phu đến xem qua . Thế nhưng vừa mới đến Nhị tiểu thư, mặt phu nhân tươi cười nhõm nhanh chóng biến mất hết, tức giận như như làm cho Cẩm Tú dám nhiều. Trần thị nghe vậy cười lạnh "Chỉ quỳ canh giờ liền hôn mê?"

      "Cũng đủ mảnh mai nha."

      "Hôm nay cũng lạnh quá, chỉ quỳ canh giờ nên mất hết sức lực mà ngất thôi, thỉnh đại phu đến cũng chưa đến mức phải mua thuốc bổ để điều dưỡng. có việc gì cần phải hao tâm tổn sức, để cho nàng ở trong phòng nghỉ ngơi cho khỏe , cần mời đại phu đến xem."

      Cẩm Tú trải qua nhiều chuyện nên dĩ nhiên đủ thông minh để nhận ra rằng phu nhân muốn buông tha cho Nhị tiểu thư. Quỳ ở trong nước đá canh giờ, dù chữa tốt rồi nhưng khi trời mưa hoặc thời tiết ẩm thấp đầu gối Nhị tiểu thư sợ là phải chịu đau đớn. Nhưng Cẩm Tú là người của Đại phòng, tất nhiên cầu xin giúp Hứa Tâm Dao.

      Chỉ là có cảm giác rằng thời gian sau này nên làm những việc dại dột như vậy.

      Trời tạo nghiệp chướng vẫn có thể vượt qua được, nhưng tự mình tạo nghiệp thể sống.

      Nghe vậy liền gật đầu, quay người muốn ra phân phó nhưng chưa được hai bước nghe được thanh của Tam tiểu thư truyền tới.

      "Đợi chút."

      Cẩm Tú quay người lại, Trần thị hơi nóng nảy ngừng "Sao con lại mềm lòng rồi hả? Con đừng quên những gì xảy ra hôm nay là đều do nàng gây nên đấy! Con coi nàng là tỷ tỷ nhưng nàng coi con là muội muội, nàng ta còn tơ tưởng đến Thái tử ca ca của con đấy, con còn muốn bỏ qua cho nàng?"

      Trần thị nóng nảy, trực tiếp lôi Thái tử ra .

      A Đoàn buồn cười lắc đầu "Mẫu thân, người đừng lo lắng. Con tất nhiên là tha cho nàng rồi, chỉ là mượn tay nàng dẫn số người mà thôi." Đưa tay vào ống tay áo đụng tờ giấy trong đó. Mặc dù biết danh sách mà Thái tử ca ca đưa có chính xác hay nhưng đưa cho mình nhất định phải chắc chắn mười phần.

      Mình quen những người kia nên chỉ có thể làm cho các nàng đến tìm mình.

      Trần thị cũng phải là người ngốc nên nhanh chóng nắm được ý chính trong câu của A Đoàn.

      "Con muốn thả dây dài câu con cá lớn?"

      A Đoàn gật đầu, trong mắt lên tia kiên định, khẽ " tại mọi người đều biết con và Nhị tỷ hợp nhau, nếu như những người kia muốn đối phó với con, nhất định mượn tay Nhị tỷ để thăm dò. Con ngược lại muốn nhìn chút xem thủ đoạn của các nàng như thế nào đây."

      biết danh sách này xuất bao nhiêu người đây?

      Trần thị yên lặng lúc lâu, ngữ khí có chút trầm trọng "Con nghĩ kĩ chưa? Lần này tha cho Hứa Tâm Dao con đường sống càng có khả năng ngày sau nàng ta càng phản kích con mãnh liệt hơn. Còn nữa, con muốn mượn tay nàng ta để dẫn người khác ra, con ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng có."

      "Thậm chí nếu như con chủ quan rất có thể đùa với lửa đấy."

      Nữ nhi muốn nhanh chóng lớn lên rồi, sớm hay muộn nàng cũng phải đối mặt với những vấn đền như thế này, cái này Trần thị sớm chuẩn bị tâm lí rồi. khuyên can, đứng phương diện của người mẹ mà vẫn là lo lắng đấy, cho nên chỉ có thể đứng bên cạnh khích lệ nàng lúc khó khăn thôi. A Đoàn hít hơi sâu, sau đó cười chui vào trong ngực Trần thị.

      Ôm mẫu thân chặt, tham lam hít mùi hương làm cho người khác an tâm người nàng.

      "Mẫu thân, con bao giờ làm người bị động, con học chủ động."

      Trần thị đưa tay ôm chặt lấy A Đoàn, tay nhàng vuốt mái tóc mềm mượt đen bóng của nàng, thở dài nhìn về phía trước "Truyền đại phu ."
      1012, midnight, nhung_rose48 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :