1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chân Mệnh Hoàng Hậu - Đậu Đậu Ma Ma (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 66:

      Editor: huyetsacthiensu

      Hai người ngồi xe ngựa, A Đoàn nhìn thoáng qua Ngô Đồng đeo mặt nạ, dừng chút, cẩn thận lại mở miệng “Thái Tử ca ca, lần này huynh ở lại bao lâu?” Tay cũng túm vạt áo của mình, lúc mình chuyện với tam ca còn để ý, nhưng bây giờ Vệ Trường Hận biến thành Thái Tử ca ca, lại vô cùng hy vọng chiến tranh xảy ra.

      Cũng muốn phi phi hai lần chính mình, miệng quạ đen, còn cái gì mà quá hai năm Vệ Trường Hận nhất định qua lại chiến trường.

      Ngô Đồng nghiêng đầu, buồn cười nhìn A Đoàn giống dâu bị ủy khuất, trả lời. Cánh tay dài duỗi ra, tay để thắt lưng A Đoàn, tay ôm dưới hai chân A Đoàn, sau đó thoải mái bế A Đoàn lên, đặt A Đoàn ngồi đùi mình, hai tay cũng giữ lấy như đem cả người nàng ôm vòng vào trong ngực.

      “Lưu luyến muốn ta như vậy sao?”

      Từ lúc Ngô Đồng bắt đầu động tác A Đoàn đờ đẫn, thậm chí lúc bị ôm giữa trung sau đó được bế ngồi chân hô hấp cũng dừng lại, lúc này chỉ biết ngây ngốc nhìn Ngô Đồng, còn chưa phản ứng kịp, khẽ nhếch miệng, ngốc lúc. Ngô Đồng lại bị lấy lòng, thấp giọng cười khẽ, lồng ngực cũng hơi rung động.

      Khom người hôn cái lên trán A Đoàn.

      “Ngốc nương của ta, mau hồi thần.”

      A Đoàn chớp chớp mắt, mắt thường cũng có thể thấy sắc mặt bình thường nháy mắt thay đổi chuyển thành màu đỏ, dưa tay đẩy đẩy lồng ngực rắn chắc của Ngô Đồng, cúi đầu đến mức nghe thấy “Huynh, huynh cần dựa vào gần muội như vậy…” Thái Tử ca ca sao lại biến thành bộ dạng như này, đột nhiên thay đổi thành người rất nhiệt tình, chống đỡ được…

      A Đoàn cúi đầu, Ngô Đồng chỉ có thể nhìn thấy hai hàng mi của nàng ngừng run rẩy cùn vành tai phiếm đỏ, bộ dáng ngượng ngùng, là làm cho Ngô Đồng cực kỳ thỏa mãn. để ý phản kháng của nàng lại ôm chặt người vào trong ngực lần nữa, cố ý ở vành tai phiếm đỏ giọng “Vì sao lại muốn cách xa ra chút, ta thấy nàng cũng rất thích mà.”

      Đủ rồi!

      A Đoàn ngẩng đầu lên mạnh sau đó túm lấy bả vai Ngô Đồng, dùng lực cắn mạnh xuống!

      Cho huynh đùa ta này, cắn chế huynh! Sao Thái Tử ca ca lại thay đổi thành hư hỏng như vậy!

      Ngô Đồng bị ảnh hưởng, chỉ là xoa xoa cằm A Đoàn vì dùng sức mà căng lên “Ngoan, đừng làm đau răng, đau rồi khóc, cuối cùng người đau lòng vẫn là ta.”

      A Đoàn: …

      Quân địch quá mạnh, phe ta hoàn toàn thất bại. A Đoàn nản lòng, tốt xấu gì cũng trút hết lần, tuy rằng để lại chút dấu vết gì bả vai cứng rắn kia. Ngẩng đầu trừng Ngô Đồng, mày nhăn chặt, hai gò má vẫn nóng bỏng, cố gắng trấn tĩnh “Huynh còn chưa trả lời khi nào huynh lại nữa đó!”

      “Lần này được gạt muội, cho phép từ mà biệt, cho phép từ biệt ràng, huynh phải cho muội biết khi nào khi nào về, phải xác định thời gian!”

      Đưa tay níu áo Ngô Đồng, hỏi từng câu ràng.

      Được rồi, tin tưởng đối với mình ở chỗ tiểu nha đầu thay đổi đáng giá đồng. Bất đắc dĩ lắc đầu cười cái, đưa tay ôm A Đoàn vào trong ngực càng chặt, nghiêm túc cam đoan “Lần này nữa, nhưng mà Thái Tử vẫn chưa thể trở về, ta dùng thân phận Vệ Trường Hận ở lại.”

      A Đoàn nghe vậy dừng chút, hỏi vì sao dùng thân phận , Thái Tử ca ca luôn có lý do của huynh ấy. Nhưng Vệ Trường Hận cũng ? “Nếu biên cương lại xảy ra chiến phải làm sao? Thân phận của Vệ Trường Hận bây giờ rất được lòng dân, dân chúng ủng hộ huynh, cũng có thể chấp nhận việc huynh tạm hồi kinh nghỉ ngơi.”

      “Nhưng nếu thời gian quá dài, khiến cho nhiều người bất mãn.”

      Có tài nhưng lại muốn , người bên ngoài đồng ý, hơn nữa còn là quốc gia đại , liên quan đến vận mệnh của rất nhiều người.

      A Đoàn nghiêm túc hỏi, Ngô Đồng cũng coi nàng là con nít, mà nghiêm túc trả lời.

      “Người địa vị cao quan trọng nhất là gì? Là nhìn người, dùng người.”

      “Mấy năm nay ta ở biên cương là có lý do của mình, nhưng ta cũng thể suốt đời ở đó, biên cương quan trọng, ở đây cũng quan trọng kém. Bổn phận của ta là ở đây, chiến ở bên cương tất nhiên có tướng lĩnh khác xử lý. Nếu xử lý tốt, nhất định phải thay người.”

      “Ta trở về đấy nữa.”

      Tuy rằng việc biên cương phải là ý nghĩ nổi lên nhất thời, mà ngiêm túc suy nghĩ qua. A Đoàn cần rời xa mình, mình cũng cần được cứu rỗi, cần phát tiết, chiến trường là nơi phát tiết tốt nhất cần nghi ngờ, thời khắc sống chết là lúc có nhiều tâm tình suy nghĩ tình cảm trai , đầu óc bị chiếm hết, cần chịu đựng nỗi khổ tương tư.

      Cũng có thời gian suy nghĩ lung tung, A Đoàn gặp được những hạng người gì, nàng có khó khăn gì thể giải quyết, sau khi rời khỏi mình nàng có thể trôi qua được . thể để mình có thời gian nghỉ ngơi, nhất định lúc nào cũng làm cho mình bận rộn, luôn luôn duy trì trạng thái bận rộn mới nghĩ đến nàng.

      Cũng sợ mình kiềm chế được chạy về.

      “Mấy năm nay ta cũng nhìn trúng rất nhiều người, tin là nếu xảy ra chiến dịch gì đặc biệt lớn, bọn họ đều có thể giải quyết.”

      A Đoàn hơi hơi ngửa đầu, mắt to bình tĩnh nhìn Ngô Đồng, bộ dáng nghiêm túc, giống như học sinh lên lớp. Ngô Đồng đưa tay nắm chóp mũi nhắn xnh đẹp của nàng “Hơn nữa phải Tam ca của nàng biên cương sao? Nếu như ta trở về đấy, nàng nghĩ Tam ca của nàng còn có cơ hội trở nên nổi bật hơn người sao?”

      Tự tin như chuyện đương nhiên.

      A Đoàn hất đầu đem cái tay quấy phá ở mũi bỏ ra, phục nhăn mũi cái lại phản bác. Được rồi, dựa vào thành tựu của bây giờ, Tam ca đấu lại . Nhưng vẫn quên chuyện cho Tam ca nhà mình “Đó là bởi vì Tam ca mới , cho huynh ấy thời gian vài năm, nhất định kém so với huynh!”

      “Điều này đương nhiên ta biết, Tam ca của nàng trời sinh là người theo con đường này.”

      Nếu như phải Hứa Triệt Minh là người có thiên phú ở phương diện này, mình để tòng quân. Hứa Triệt Minh ở đời trước hơn mười tuổi bắt đầu tiếp xúc với sinh hoạt ở quân doanh, hia mươi tuổi lên chiến trường, chỉ cần ba nắm lên phó tướng. Đời này được huấn luyện từ , có thể nhìn xem có năng lực gì.

      chờ mong.

      Nghe được Ngô Đồng ca ngợi Tam ca nhà mình, cuối cùng A Đoàn cũng cảm thấy dễ chịu, hừ hừ hai tiếng “Tất nhiên, cũng nhìn xem đó là ca ca của ai!”

      Lúc này còn quên khen chính mình nữa sao? Bộ dáng kiêu ngạo làm cho Ngô Đồng lại ngứa tay, nghe theo ý nghĩ của mình, nâng tay cù nách A Đoàn, A Đoàn chịu bắt đầu chống lại.

      Người đánh xe nghe được trong khoang xe truyền đến tiếng cười đùa, quay đầu nhìn lướt qua cửa xe đóng chặt, tốc độ chậm lại.

      Xe ngựa tạm dừng, A Đoàn nghiêng đầu nghe thấy tiếng mở cửa, đến rồi sao? Từ người Ngô Đồng bò dậy, ngồi vào bên cửa sổ lặng lẽ kéo mành để ra khe hở nhìn ra bên ngoài. phải cửa chính mà là cửa hông, cũng cần lệnh bài mở cửa, để xe ngựa luôn vào.

      Tiếng bánh xe vang lên, nhàng tiến vào phủ tướng quân.

      A Đoàn nhìn Ngô Đồng cũng kệ nàng, đưa tay sửa lại quần áo vừa rồi ồn ào chơi bị vò nát, cầm lấy mặt nạ bên cạnh đeo lên, lăn qua lăn lại xong bản thân lại ngồi xuống bên cạnh A Đoàn, A Đoàn vẫn nhìn người bên ngoài, Ngô Đồng cũng lời nào, chỉ giúp nàng sửa sang lại quần áo, tóc tai.

      A Đoàn thuận thế tựa vào ngực Ngô Đồng, tay còn nắm mành cửa, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm ra bên ngoài. Sửa sang xong quần áo, tóc tai, sau đó cầm lấy áo choàng bên cạnh vây lên người A Đoàn. Cơ thể nàng có tính hàn, từ chịu được lạnh, vừa vào thu tay chân lạnh băng, phải chú ý, nếu bị ốm từ thu sang xuân.

      Xe ngựa dừng ở vườn hoa , Ngô Đồng xuống trước, sau đó đưa tay, A Đoàn theo sát phía sau. Nhìn thấy vươn tay còn hơi ngại ngùng, tại mang mặt nạ, người bên ngoài đều cho rằng là Vệ Trường Hận, đưa tay ra. Ngô Đồng cũng thu tay lại, đứng bên cạnh xe ngựa, thân hình thon dài đứng thẳng, lẳng lặng chờ A Đoàn.

      Lúc Thái Tử ca ca cười nhìn có chút lạnh hơi dọa người, bây giờ đeo lên mặt nạ màu bạc, cảm xúc lạnh lẽo, tăng thêm lãnh khốc, nghiêng đầu, do dự nữa đặt tay lên. Băng lãnh Thái Tử ca ca là của người khác, Thái Tử ca ca của mình rất tốt, việc gì cũng có thể xử lý tốt.

      Bàn tay non mềm đặt trong lòng bàn tay, Ngô Đồng mỉm cười, bước lên bước, ôm ngang người A Đoàn từ xe xuống dưới. Vừa xuống xe, A Đoàn lập tức giãy ra, tiếp theo sửa sang lại quần áo dám nhìn sắc mặt của người bên ngoài, khuôn mặt nhắn nổ tung. Ngô Đồng lại ngứa tay, bóp bóp hai má nóng bỏng của nàng “ cần lo lắng, nơi này đều là người của ta.”

      Lúc này A Đoàn mới ngẩng đầu lên nhìn, rất nhiều người, bao gồm cả những người thỉnh an ở bên trong, tất cả đều nhìn chóp mũi của bản thân, có ai ngẩng đầu nhìn. Bây giờ mới hài lòng, liếc mắt giận nhìn Ngô Đồng, ngẩng đầu, bước nhanh về phía trước. Ngô Đồng lại bật cười, phất tay để mọi người lui xuống, còn mình đuổi kịp bước chân của A Đoàn.

      Đưa tay kéo lấy tay bé của A Đoàn “Tuổi nhưng tính tình đâu.”

      Biết giãy ra A Đoàn cũng làm chuyện vô ích, đối với Ngô Đồng phải áo dụng chính sách để ý, nhìn, nghe, chỉ đánh giá cảnh trí xung quanh, mặt ràng viết đừng chọc ta! Ngô Đồng cực kỳ lúc A Đoàn bày ra bộ dáng tiểu tính tình, lúc này chỉ cảm thấy mỹ mãn, cũng trêu nàng nữa, lẳng lặng ở bên nàng nhìn cảnh vật, mình cũng lần đầu tiên đến đây.

      Phủ tướng quân này mới sửa lại, lúc đầu ở đây là phủ vị vương gia tiền triều. Hoàng Thượng tự mình hạ chỉ sửa lại, tất nhiên ai dám làm biếng. Khắp nơi đều là non bộ nước chảy, điêu lan họa trụ (lan can được điêu khắc, cột trụ được vẽ trang trí), hành lang màu đỏ thắm tươi đẹp, hình như còn có thể ngửi được mùi sơn vừa quét. vào giữa thu mà nơi này vẫn còn màu sắc rực rỡ, đếm thấy Thu, Cúc có hơn mười loại, còn có những loại hoa cỏ A Đoàn biết tên.

      “Cảm thấy nơi này thế nào?” Ngô Đồng cười nhạt hỏi.

      A Đoàn quên chuyện vừa rồi, nghe vậy lại nhíu mày, do dự “Nơi này rất đẹp, chỗ nào cũng rất đjep, nhưng mà muội cảm thấy còn thiếu cái gì đó, nhìn có hơi mất tự nhiên…”

      Ánh mắt Ngô Đồng nhìn về phương xa “Có phải cảm thấy đẹp đẽ nhưng lạnh lẽo có hơi người?”

      A Đoàn chợt hiểu ra, vội vàng gật đầu.

      Nơi này rất đẹp, nhưng mà có dấu vết người ở, tất cả đều mới tinh, như tranh vẽ, rất đẹp, nhưng mà có cảm giác chân thực. A Đoàn nghiêng đầu đánh giá cảnh vật xung quanh, trước mắt đột nhiên bị bàn tay to che khuất tầm mắt, quay đầu, nghi ngờ nhìn Ngô Đồng.

      Ngô Đồng cúi đầu nhìn A Đoàn, trong con ngươi đen nhánh là ý cười.

      “Bây giờ nam chủ trở lại, còn nữ chủ sao, nữ chủ bao giờ mới có thể vào ở?”

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 67:

      Editor: huyetsacthiensu

      Nguyện vọng sinh nhật năm nay của A Đoàn: được trải nghiệm cảm giác canh chừng Ngô Đồng ngủ lần.

      Nghe được nguyện vọng này, Ngô Đồng lẳng lặng nhìn A Đoàn lúc lâu, cúi đầu cười cái mới ngầng đầu nhàng còn mong muốn nào khác sao?” A Đoàn cảm thấy bản thân lại muốn thêm động tác mờ ám, thanh này ràng là thanh giao lưu lúc bình thường, nhưng vì sao lại cảm thấy giống như Thái Tử ca ca ở bên tai.

      Sờ vành tai có hơi nóng lên của mình.

      Gật đầu “Đúng vậy.”

      Ngô Đồng thông minh như vậy sao có thể biết là A Đoàn quan tâm mình chứ? Trong lòng như có dòng nước ấm thổi qua, vừa định thêm gì nưa, A Đoàn lại tiếp “Muội thiếu thứ gì cả, biết muốn cái gì.” Đây là lời , A Đoàn chưa vì thiếu cái gì mà phải buồn.

      Cùng lắm, cùng lắm là buồn phiền vì quá nhiều đồ nhà kho đủ chỗ chứa.

      Nàng trắng ra làm cho lời của Ngô Đồng muốn ra lại nuốt trở về. Lại bất đắc dĩ bóp trán, mới muốn nha đầu biết quan tâm chính mình, nháy mắt bị lời thành của nàng đánh bại. A Đoàn mặc kệ trong lòng Ngô Đồng suy nghĩ gì, tự mình bước đến bên giường, khom người trải áo ngủ màu đen bằng gâm hoa văn rực rỡ ra.

      Trong lòng suy nghĩ hay là vẫn nên đổi , tuy rằng màu đen lạnh lùng, nhưng mà ở bên Thái Tử ca ca lâu như vậy, A Đoàn cũng quen việc thích màu đen. Cái này màu sắc tuy là dễ nhìn, có lẽ là của chủ trước, Thái Tử ca ca luôn đắp. Ngồi ở bên giường, vỗ vỗ đầu gối, bình tĩnh nhìn Ngô Đồng.

      Ý tứ cần cũng biết.

      A Đoàn làm được như vậy, Ngô Đồng cũng giả bộ, bóp bóp mũi, quả rất mệt, đầu óc đau đến mức thể suy nghĩ cái gì. Gật đầu “Vậy ta nghỉ lát, đến giờ ăn trưa nàng gọi ta dậy, ta đưa nàng ra ngoài ăn. Mấy năm về đây, rất nhớ mấy món ăn ở đây.”

      Đem lời A Đoàn muốn muội đói muội ăn trưa chặn lại.

      Được rồi, ăn trưa xong lại ngủ cũng được, A Đoàn thảo hiệp. Ngô Đồng cởi áo, A Đoàn nhăn đôi mày xinh đẹp nhìn bốn phía, luôn cảm thấy thiếu gì đó. Tầm mắt đảo qua lư hương trống mới hiểu , đoạn đường vào đây đều thấy nha hoàn, tất cả đều là gã sai vặt, thiếp thân hầu hạ càng có.

      “Muội gọi người châm hương an thần lên.”

      Thái Tử ca ca thích xông hương, nhưng mà trước kia mỗi khi mệt nhọc cũng phải có hương an thần mới có thể vào giấc ngủ, A Đoàn vẫn nhớ thói quen của , chỉ là thời gian quá lâu, trong lúc nhớ ra. Cánh tay dài của Ngô Đồng chụp lấy đem người vừa đến bên cạnh mình ôm vào trong ngực, từ phía sau ôm nàng, cằm cọ vai A Đoàn.

      Lần này ở bên tai .

      “Nàng là hương an thần tốt nhất của ta.”

      Hôm nay bị Ngô Đồng đùa giỡn nhiều lần, A Đoàn quen, nhưng cũng chịu nổi thân mật như vậy, đưa tay đẩy người ra, cũng ngẩng đầu lên, chỉ ồn ào “Nhanh ngủ , mau lên!” Quả cà chua lại ra, Ngô Đồng sờ sờ mũi, thể dùa quá trớn, nếu sau này có cơ hội nữa.

      Xoay người lên giường.

      A Đoàn đứng tại chỗ động đậy, đề phòng Ngô Đồng, bây giờ mà qua nhất định lại giở trò xấu! Đứng ở chỗ nhăn nhó, ngại ngùng nửa khắc mới giả vờ như để ý quay đầu, Ngô Đồng im lặng nằm giường, hai mắt nhắm nghiền, nét mặt bình tĩnh. Cẩn thận đến gần, nghe được tiếng hít thở đều đều, ngủ rồi sao?

      A Đoàn cẩn thận ngồi bên giường, ngắm nét mặt bình thản của Ngô Đồng khi ngủ.

      Đây là lần đầu tiên nhìn Thái Tử ca ca ngủ. Ngày trước luôn là Thái Tử ca ca dỗ mình ngủ, cho dù ngủ cùng nhau, lúc mình tỉnh dậy Thái Tử ca ca cũng tỉnh rồi, từ trước đến giờ chưa từng thấy qua bộ dáng lúc ngủ. Lúc Thái Tử ca ca ngủ, đường nét khuôn mặt dịu dàng rất nhiều, lạnh lùng khó gần như lúc tỉnh.

      Ngón tay ở vẽ theo đường nét tuấn nhan (khuôn mặt tuấn) của , lướt qua chiếc cằm gầy yếu, dưới mắt màu xanh, chắc là rất mệt nếu vào giấc ngủ nhanh như vậy. Ngô Đồng cũng miwr mắt, chỉ là xoay người cái đối mặt A Đoàn, sau đó cánh tay thò ra, ôm chặt eo A Đoàn.

      Mặt cũng chôn vào sau eo A Đoàn.

      Cho nên, là ngủ hay giả vờ ngủ đây? Ngón tay A Đoàn còn dừng giữa trung, người cũng cứng lại. Ai ngờ Ngô Đồng lại động đậy, đưa tay bóp bóp bên hông A Đoàn, than thở “Sao A Đoàn lại trở nên béo như vậy…” Còn chưa tin lại thò tay bóp bóp hai bên trái phải.

      A Đoàn theo bản năng hóp bụng lại, sau đó độc ác nhìn chằm chằm nửa bên mặt tuấn tú của Ngô Đồng, cân nhắc xem nên cho cái tát vào bên nào! Ngô Đồng hình như phát ra, chóp mũi lại cọ cọ sau eo A Đoàn “A Đoàn bẽo cũng thích.” Bàn tay A Đoàn chuẩn bị cho cái tát lại dừng giữa trung.

      Sắc mặt xanh trắng luân phiên quái dị ra được.

      “Dù sao béo ôm mới thích…” Lại bóp bóp.

      A Đoàn: !!!

      So đo cùng tên này mình cũng là có bệnh! Nản lòng trừng mắt Ngô Đồng ôm eo mình vui vẻ ngủ, rất bất đắc dĩ thở dài hơi. Nhận mệnh, tay đè cánh tay lại, tay kéo chăn lên đắp kín cho . Ma xui quỷ khiến lại học động tác vừa rồi của Ngô Đồng, bóp bóp cánh tay rắn chắc của .

      Nhìn gầy yếu mà cái gì nên có đều có, cánh lớp áo mỏng cũng có thể cảm nhận được cơ bắp rắn chắc. Sau đó, A Đoàn nhướn mày, nhàng sờ cánh tay Ngô Đồng từ xuống dưới…

      Lúc Ngô Đồng ngủ cũng chỉ cách bữa trưa nửa canh giờ, A Đoàn làm gì cả chỉ ngồi giường, hơn nửa canh giờ cũng trôi qua rất nhanh. Lần này Ngô Đồng ngủ, A Đoàn nhàng di chuyển, đứng lên, hoạt động thân thể cứng ngắc.

      Sau đó, đến bên cửa sổ đóng cửa sổ khép hờ lại, rồi lại nhàng gọi người đốt lò sưởi lên. Làm xong tất cả lại ngồi trở lại bên giường, chờ hơn nửa khắc, sau khi xác định trong phòng còn chút cảm giác mát mẻ cuối thu, A Đoàn đứng dậy, nhàng nhấc chăn mềm người Ngô Đồng, lại nhàng cởi bỏ nút áo người Ngô Đồng.

      Sau đó, che miệng lại, để mình khóc ra tiếng.

      Cổ áo mở rộng, thân hình gầy gò của Ngô Đồng là đủ các loại vết sẹo, sẹo cũ có sẹo mới cũng có. Vừa rồi cầm lấy cánh tay cảm thấy có chút gập ghềnh, có chuẩn bị tâm lý, cũng nghĩ đến còn tàn khốc hơn nhiều, ánh mắt lập tức đỏ lên, nước mắt khống chế được thi nhau chảy ra.

      Đầu ngón tay run rẩy xẹt qua những vết thương kia, tim giống như bị kim châm, co giật đau đớn.

      Trước kia còn thầm oán, muốn cùng An Dương nhắc đến , trách thất hứa, nhưng mà đến bây giờ cũng nghĩ đến trải qua mấy năm nay như này, nếu biết, nhất định trách ! Đầu ngón tay run rẩy đừng ở vết sẹo gần ngực do bị trúng tên. Vết thương này cách ngực khoảng cách quá đốt ngón tay, cần nghĩ cũng biết lúc ấy nguy hiểm như thế nào…

      Thân là Thái Tử, vì sao huynh phải liều mạng như vậy, ràng cần thiết phải làm như vậy!

      Ánh mắt A Đoàn mơ hồ nhìn người Ngô Đồng, chú ý Ngô Đồng mở mắt, đôi mắt tỉnh táo, làm gì có vẻ mệt mỏi do vừa ngủ dậy? Ở chiến trường quản thời gian, nửa đêm phải tỉnh dậy là chuyện thường, hơn nữa Ngô Đồng rất cảnh giác, ở bên ngoài vài năm, chưa bao giờ ngủ sâu giấc, vừa thấy có động tĩnh lập tức thức dậy.

      A Đoàn cho rằng mình rất cẩn thận, thực ra đối với người tập võ như Ngô Đồng những thanh cùng với những động tác kia khác gì việc gióng trống khua chiêng. Sở dĩ đứng lên là muốn xem nàng định làm cái gì, nhưng ngờ, lại bị nàng phát những vết sẹo này…

      Nhìn A Đoàn khóc khó chịu như vậy, lại dùng cổ áo thô lỗ lau hai mắt của nàng sợ nước mắt rơi vào người mình, ánh mắt Ngô Đồng đen tối , trong lòng chỉ còn lại thở dài. Động tay muốn nâng lên cuối cùng lại vô lực, lại nhắm nghiền hai mắt lại.

      ra, chưa bao giờ nghĩ nhận nàng sớm như vậy, bây giờ A Đoàn còn quá , chình là độ tuổi tình đầu chớm nở lại ngây thơ. Hiểu mình mạnh mẽ như thế nào, tuyệt đối để xảy ra điều gì ngoài ý muốn, đặc biệt là những chuyện liên quan đến A Đoàn. Điểm ấy thể sửa được, hoàn toàn sửa được, nhất định quyết định tất cả những gì xung quanh nàng.

      Nhưng lại rất muốn nàng, vô cùng nhớ nàng.

      Những vết sẹo người này, khi đó ở quân doanh có đủ điều kiện, có thể giữ lại mạng tốt rồi, ai còn quan tâm vết sẹo có khó coi hay ? Rất nhiều binh lính còn lấy vết sẹo làm vinh quang đấy! Bản thân mình cũng để ý cái này, nhưng mà biết về sau A Đoàn nhìn thấy nhất định khổ sở. Kế hoạch lúc đầu là vài năm sau mới nhận nàng, trở về dùng thuốc làm mờ sẹo, thời gian vài năm, cũng đủ để sẹo nhạt .

      Đến luc đấy có thể chỉ là vết thương , nhưng ngờ, mới trở về bị phát .

      A Đoàn, làm thế nào đây. Kế hoạch hoàn hảo của ta chỉ cần vừa gặp nàng, tất cả rối như tơ vò.

      A Đoàn vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, ngừng tự trách, nghi ngờ cũng càng lúc càng lớn, rốt cuộc nguyên nhân gì mới khiến Thái Tử ca ca ở trong cung yên lành lại muốn biên cương liều mạng chứ? Đúng là Thái Tử ca ca rất xuất sắc nhưng chẳng lẽ ở biên cương trừ ra còn ai khác nữa sao? Đáp án đương nhiên là phải.

      Đại quốc rộng lớn, còn phải dựa vào Thái Tử còn tuổi trấn giữ biên cương hăng hái chiến đâu, ra là làm trò cười cho người trong thiên hạ.

      Vậy, vì sao lại muốn ? Còn dứt khoát như vậy…

      A Đoàn suy nghĩ rất lâu vẫn tìm được đáp án, trước kia là tuổi còn , luôn tìm hiểu Thái Tử ca ca, chỉ biết đối với mình rất tốt. Bây giờ lớn hơn chút, cho rằng khoảng cách cũng gần hơn, ngờ rằng vẫn nhìn được Thái Tử ca ca, thậm chí còn có cảm giác ngày càng xa cách, vì sao lại như vậy chứ.

      Suy nghĩ của A Đoàn lần nữa bị cánh tay vắt bên hông cắt ngang, trừng mắt nhìn Ngô Đồng vẫn nhắm mắt, tỉnh rồi sao? Ngô Đồng nhắm mắt, cánh tay dùng lực, sau đó trực tiếp kéo A Đoàn lên giường, tầm mắt A Đoàn bị đảo lộn sau đó biến thành màu đen, Ngô Đồng đắp chăn lên cho cả hai.

      “Thái Tử ca ca…”

      Ngô Đồng để ý đến, ôm cả người A Đoàn vào trong ngực, hai chân rắn chắc còn kẹp chặt người A Đoàn, làm cho A Đoàn thể động đậy.

      “Như vậy thích hợp đâu!”

      Ở bên dưới chăn, A Đoàn biến thành quả cà chua đỏ tươi, bây giờ trưởng thành, tất nhiên thể tùy tiện ngủ cùng nhau giống như hồi bé, mặc dù làm cái gì, nhưng mà cũng là tốt! Giãy dụa muốn xuống giường, nhưng mà hai chân hai tay Ngô Đồng đều vây chặt A Đoàn vào trong ngực, đấu tranh lúc lâu, vị trí lệch chút nào, hoàn toàn có tác dụng.

      Hai người đều đắp chăn, cả đầu cũng đắp chăn lên, trước mắt rất tối, hơn nữa đầu A Đoàn bị Ngô Đồng ấn trong ngực thể ngẩng đầu, thể thấy sắc mặt của Ngô Đồng như thế nào, chỉ nghe thấy đỉnh đầu truyền đến thanh “Nếu nàng còn lộn xộn nữa, ta cởi luôn cả quần áo của nàng…”

      Ngữ khí hơi khàn khàn lại nóng lòng muốn thử như thế này là sao đây!

      Mặc dù biết xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác A Đoàn cho nàng biết chắc chắn phải là chuyện gì tốt lành! Ngay lập tức thành , ngoan ngoãn nằm im trong ngực Ngô Đồng, mặt dán vào lồng ngực Ngô Đồng, cảm nhận nhịp tim đập trầm ổn cũng mùi hương quen thuộc, A Đoàn bắt đầu mắt vẫn mở ngẩn người, cuối cùng cũng từ từ ngủ thiếp

      Chờ người trong ngực yên tĩnh lại, Ngô Đồng mới động đậy thân người điều chỉnh tư thế của cả hai trở nên thoái mái hơn, cúi đầu hôn hôn lên khuôn mặt nhắn đỏ ửng ngủ của nàng lại thỏa mãn cọ cọ, bây giờ mới lại dựa vào đầu nàng lần nữa nhắm nghiền hai mắt. Chỉ là lúc sau Ngô Đồng bất đắc dĩ mở mắt, ngủ được.

      U oán nhìn khuôn mặt nhắn ngủ hạnh phúc của A Đoàn, trút giận lên khuôn mặt nhàng cắn cái!

      Còn ba năm nữa mới mười năm tuổi, lúc đó mới có thể tứ hôn, chuẩn bị đại hôn cũng phải bốn năm…

      Vẫn phải nhịn bốn năm nữa!

      Thái Tử điện hạ Ngô Đồng thông minh nhất chững chạc nhất, nhìn chằm chằm tiểu thê tử chỉ có thể hôn thể nhập vào người nằm trong ngực, con ngươi đều tái rồi…

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 68:

      Editor: huyetsacthiensu

      Lại mở mắt lần nữa, mặt trời lặn về hướng Tây. A Đoàn mở nửa mắt thấy ánh mặt trời chiều tà xuyên qua khung cửa sổ, đờ đẫn vô thần, còn chưa tỉnh táo hoàn toàn. Lẩm bẩm bò từ giường dạy, ôm áo ngủ bằng gấm bắt đầu ngồi xuất thần, trong đầu là mảnh mơ hồ, chỉ biết là ngủ cũng tốt.

      Luôn cảm thấy trong lúc ngủ có cái gì đó rất nóng bên người, muốn tránh mà tránh được, bản thân lăn ra chỗ khác nó lại có thể kéo mình trở về! Lặp lại rất nhiều lần thứ đó cuối cùng cũng rời , mình ở trong mơ cũng có thể thở ra hơi.

      Tầm mắt bị tối , mặt cũng truyền đến nhiệt độ ấm áp của tấm khăn. A Đoàn nhắm mắt để cho Ngô Đồng rửa mặt cho mình, sau đó mơ mơ màng màng hỏi “Thái Tử ca ca, huynh có cảm thấy lúc ngủ có cái gì đó rất nóng ?” Động tác mặt dừng lại sau đó nghe thấy thanh trấn định của Ngô Đồng “Có lẽ là nàng ngủ mơ, ta thấy nàng đổ mồ hôi, lệnh cho người mang lò sưởi ra ngoài.”

      “Ừ.” A Đoàn ngây ngẩn gật đầu, sau đó lập tức phản ứng kịp “ đúng, lò sưởi sao có thể để gần như vậy?”

      Động tác lau mặt lại khả nghi dừng lại lần nữa, Ngô Đồng hắng giọng cái “Khụ, ta thấy gì, có lẽ là nàng nằm mơ cũng chừng.” Vừa vừa rời khỏi mặt A Đoàn, khom người cúi xuống chậu nước vắt khăn. Sau khi rửa mặt, A Đoàn cũng tỉnh táo lại chút, cũng đồng ý với cách của Ngô Đồng, chắc là nằm mơ thôi.

      Xoay người nhìn về phía Ngô Đồng, bộ quần áo mặc buổi sáng thay ra, bầy giờ mặc người là chiếc áo dài màu đen, A Đoàn biết bộ quần áo này, lúc Thái Tử ca ca luyện công thường mặc bộ này. Miệng vẻ vui, mềm mềm lên án “Muội để huynh nghỉ ngơi, sao huynh dỗ ta ngủ rồi lại luyện võ?”

      phát tiết chả lẽ phải tắm nước lạnh?

      vắt khăn nữa mà ném về trong chậu, xoay người, vẻ mặt nghiêm túc nhìn A Đoàn.

      “Nếu nàng ngồi dậy, kịp sửa soạn tham gia yến tiệc Trung Thu.”

      Lúc này A Đoàn mới giật mình, hôm nay có tiệc Trung Thu! Chắc là do hôm nay Vệ Trường Hận trở về, Hoàng Thượng hạ lệnh, tất cả các quan từ tứ phẩm trở lên, các đại thần đều đưa theo người nhà vào cung tham gia tiệc rượu, cũng coi như là làm lễ tẩy trần cho Vệ Trường Hận. Hất chăn lên xuống giường xỏ giầy, sau đó…

      Quần áo làm thế nào bây giờ!

      Lúc đó bị kép lên giường, giầy chắc là trong lúc vô tình đạp rơi, còn quần áo sao? Nhăn nhăn nhúm nhúm, thể gặp người, dùng sức kéo mấy góc áo cũng được. Xong đời, phủ tướng quân này lớn như vậy nhưng thấy nha hoàn nào, hôm nay cũng là lần đầu tiên Thái Tử ca ca đến, kiếm đâu ra người đến thay quần áo?

      Chỉ có thể để gã sai vặt ra ngoài mua, nếu phái người về nhà lấy, mẫu thân nhất định lo lắng gần chết.

      Kéo quần áo bị tay giữ chặt, ngẩng đầu nghi ngờ nhìn lại, Ngô Đồng cũng giải thích chỉ nắm tay A Đoàn ra ngoài, A Đoàn vốn định hỏi ra khỏi miệng, nhưng mà ngẩng đầu nhìn thân hình Ngô Đồng hơi gầy yếu, phía sau lưng lại thẳng tắp, tự nhiên lại yên bình. Cảnh tượng này lại trùng khớp kỳ lạ với cảnh tượng khi còn bé.

      Khi đó mình cũng với An Dương rất thích trốn các nô tài, lúc các nô tài tìm được, tìm Thái Tử ca ca. Thái Tử ca ca luôn có thể tìm thấy mình rất nhanh, sau đó giống như bây giờ dắt mình về Đông Cung. Điều duy nhất giống là Thái Tử ca ca cao lên, mình cũng trưởng thanh rồi, hai bóng người kéo dài rất nhiều.

      theo Ngô Đồng qua hành lang gấp khúc, A Đoàn đột nhiên nghĩ đến gian phòng mình ở khi còn bé ở Đông Cung, thần kỳ như vậy, kỳ lạ như vậy khiến người ta vui vẻ, ngay cả An Dương cũng ghen tị vì căn phòng này. Còn lần này sao, có phải lần này cũng có điều ngạc nhiên ? ràng biết Thái Tử ca ca cũng là lần đầu tiên đến đây, nhưng mà vẫn khống chế được chờ mong cùng nhảy nhót.

      Ai bảo luôn có thể mang đến những ngạc nhiên chứ!

      Hai người cũng bao lâu, cuối cùng đứng trước căn phòng, Ngô Đồng nhàng đẩy cửa phòng mở ra. A Đoàn nhìn vào thăm dò, mím mím môi. Được rồi, đây cũng có thể nhìn ra được là khuê phòng của tiểu thư, cũng nhìn ra được sắp xếp rất tinh xảo. Nhưng mà, xinh đẹp nữa cũng thể che giấu được đây là căn phòng bình thường.

      giống với căn phòng trước kia…

      Miệng vểnh lên đột nhiên bị người dùng ngón tay chọc chọc, A Đoàn ngẩng đầu, động tác của Ngô Đồng dừng, vẫn dắt tay A Đoàn vào trong, vừa nhìn vừa chớp mắt “Phòng của nàng ta tự mình động tay, người khác nhúng tay vào, lần sau, lần sau nhất định có ngạc nhiên.” A Đoàn còn chưa kịp hỏi Ngô Đồng vì sao biết suy nghĩ trong lòng mình miệng tự chủ mở to ra.

      Cười giống như nương ngốc.

      Ngô Đồng hơi nhướn mày, dung nhan tuấn vẫn lạnh lùng như trước, chỉ là trong mắt tràn đầy ý cười.

      tới mở tủ quần áo bên cạnh ra, A Đoàn nhìn vào, bên trong đầy các loại màu sắc quần áo, ngón tay Ngô Đồng sờ vào bên mặt quần áo, giống như nghĩ xem lấy bộ nào, vừa chọn vừa giải thích “Đây là những bộ quần áo buổi chiều vừa sai người ra ngoài mua, kịp để cho người may, mặc vào lúc khẩn cấp này là được.

      Lời này có nghĩa là mặc lần rồi có thể vứt .

      A Đoàn để ý quần áo có nghĩa là A Đoàn cũng biết bây giờ trong kinh thịnh hành kiểu quần áo nào hoặc cái nào nổi danh nhất phường may. Cả tủ tràn đầy quần áo, A Đoàn tiện tay cầm lấy bộ màu xanh thêu Mộc Cận Hoa (hoa râm bụt), kiểu dáng với kỹ thuật thêu này, ràng chính là được xuất ra từ trong phường may tốt nhất trong kinh.

      Vừa định còn có thể mặc kết quả vừa ngẩng đầu nhìn thấy Ngô Đồng cau mày, vẻ mặt ghét bỏ.

      Được rồi, được phô trương lãng phí, trong lòng A Đoàn vẫn ngừng lặp lại sáu chữ này.

      Nhưng mà, vì sao lại thấy rất vui vẻ chứ.

      Cuối cùng Ngô Đồng nhíu mày chọn bộ đưa cho A Đoàn “Cái này còn tạm chấp nhận được.” Bộ dáng còn chưa hài lòng lắm. A Đoàn nhận lấy mở ra, quần áo rất đẹp, nhưng cuối cùng cũng nhưng lời này ra khỏi miệng. Sau đó ôm quần áo bình tĩnh nhìn Ngô Đồng vẫn có bất kỳ động tác gì.

      Ngô Đồng nhướn mày “Làm sao vậy? Muốn ta thay giúp nàng sao?”

      Còn chưa xong nghiêm trang tiến lên muốn giúp A Đoàn thay quần áo. A Đoàn vội lui về sau vài bước, ôm quần áo trước ngực phòng bị trừng Ngô Đồng, chút do dự “ ra ngoài!”

      Tay Ngô Đồng đưa về phía A Đoàn dừng lại giữa trung, lúc sau mới thu tay lại, bình tĩnh nhìn A Đoàn, lại có chút ủy khuất “Lúc trước ta còn tắm rửa cho nàng cơ mà, sao bây giờ chỉ thay quần áo cũng được nữa rồi?”

      người nàng còn có chỗ nào ta chưa nhìn chưa sờ chứ!

      Lại còn nghiêm túc ra những lời hạ lưu này! A Đoàn vừa xấu hổ vừa tức giận, ngón tay run run chỉ cửa phòng “ ra ngoài!”

      Được rồi, nương ngốc lúc này lạ ngốc, khuôn mặt nhắn kiên định, hôm nay có đậu hũ để ăn rồi. Ngô Đồng bất đắc dĩ lắc đầu, có chút đáng tiếc nhìn A Đoàn, giống như nàng cần ta giúp thay quần áo? Chờ A Đoàn tức giận đến mức toàn thân phát run, mới xoay người thanh thản rời .

      “Tên vô lại này!”

      A Đoàn nắm nắm đấm trắng tức giận bất bình hướng về tủ quần áo vô tội bên cạnh. Đứng tại chỗ mắng hồi lâ đột nhiên hồi hồi, nhanh chóng cởi quần áo người ra, lại nhanh chóng mặc quần áo mới vào, tốc độ rất nhanh, nút thắt còn chưa thắt xong nghe được tiếng mở cửa.

      “A Đoàn, ta vào đây.”

      Vừa vừa vào, tiếng vừa dứt người đứng ở trước mặt A Đoàn. A Đoàn thắt xong nút thắt cuối cùng mới xoay người, nhìn chằm chằm Ngô Đồng. Quả nhiên, trong mắt chợt lóe dự đáng tiếc là sao đây! biết vì sao quân doanh chuyến lại có thay đổi lớn như vậy, mong Tam ca đừng có biến thành như vậy!

      Trắng mắt liếc Ngô Đồng cái, dũng cảm ưỡn ngực qua bên người Ngô Đồng. Ngô Đồng bật cười, bộ dáng muốn cúi đầu trước thế lực gian ác như này là sao? Bản thân biến thành thế lực gian ác rồi sao? Đưa tay giữ chặt cánh tay A Đoàn, lấy từ trong ngực ra chiếc khăn lụa màu xanh nhạt, khom người quàng lên cổ A Đoàn.

      A Đoàn được tự nhiên động động cổ, bởi vì đeo ngọc bội, A Đoàn chưa từng đeo những thứ khác cổ.

      Lần đầu tiên quàng khăn lục như thế này, luôn cảm thấy hơi quen.

      Đến rất gần, A Đoàn thậm chí có thể cảm giác được hô hấp ôn nhuận của Ngô Đồng phun cố mình, ngứa, mặt lặng lẽ nhiễm vệt phấn hồng, động đậy càng mạnh. Ngô Đồng đưa tay đè bả vai A Đoàn “Đừng nhúc nhích.” Buộc chặt, sau khi xác định chỗ cần che đều được che mới đứng dậy.

      Trong lòng thở phào nhõm, mặt thể cái gì, bóp bóp khuôn mặt nhắn của A Đoàn, thanh dịu dàng.

      “Hai hôm nay mặc dù mưa nhưng trời đúng là càng ngày càng lạnh, quàng vào được cởi xuống.”

      A Đoàn lại động đậy cổ, có chút khác thường, còn trong phạm vi có thể chịu đựng được, bèn gật đầu, sau đó nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài, còn nhìn thấy mặt trời, sắc trời cũng giống như bị bịt kín lớp vải đen, vội vàng “Muội nên trở về, trở về còn phải tắm rửa chuẩn bị, nếu kịp.”

      Thời gian cũng sai biệt lắm, Ngô Đồng cũng muốn chuẩn bị, gật đầu, chuẩn bị xe ngựa đưa A Đoàn ra cửa.

      Giống như lúc đến, lúc vẫn cửa hông, A Đoàn cầm tay Ngô Đồng để lên xe, vừa muốn chui vào thùng xe lại đột nhiên xoay người bình tĩnh nhìn Ngô Đồng. Ngô Đồng còn tưởng A Đoàn nỡ xa mình, khuôn mặt dưới mặt nạ dịu dàng rất nhiều, vỗ vỗ khuôn mặt khỏ nhắn của A Đoàn trêu đùa “ nỡ như vậy à? Đợi lát nữa là có thể gặp rồi, mau trở về thôi.”

      A Đoàn lắc đầu sau đó nhìn Ngô Đồng hỏi nghiêm túc “Thái Tử ca ca, huynh cần tịnh tâm hoàn sao?”

      Ngô Đồng cắn răng, hung hăng bóp mặt bánh bao của A Đoàn.

      “Nếu ta cần cái thứ đồ kia sáng nay nàng gặp Phật rồi!”

      Sau khi A Đoàn về đến nhà quả nhiên bị Trần thị dạy dỗ phen, cho rằng A Đoàn với An Dương điên cuồng chơi ở ngoài cả ngày biết về nhà, cũng nhớ buổi tối phải vào cung. A Đoàn đáp lại vài câu rồi chạy về sân của mình, chỉ chuẩn bị. Để lại Trần thị ở tại chỗ dậm chân, lại thể phân phó Cẩm Tú đưa đồ tối nay phải mang theo đưa qua chỗ A Đoàn.

      Trở lại sân của mình Bán Đông sớm chuẩn bị xong, lôi kéo A Đoàn ra sau tắm rửa. Thời gian khẩn cấp, A Đoàn kịp chuyện cùng Giang Vạn Lí chờ trong phòng, chắc cũng biết Thái Tử ca ca trở lại. Chỉ gật gật đầu với Giang Vạn Lí, theo Bán Đông ra phía sau.

      Giang Vạn Lí đương nhiên biết Thái Tử trở lại, còn biết người hôm nay tiểu thư ở bên phải là An Dương công chúa. bụng ý muốn trêu chọc chờ A Đoàn trở về để cười nhạo nàng. Kiên nhẫn chờ nửa khắc, A Đoàn vừa ra Giang Vạn Lí có thâm ý khác lên tiếng “Sinh nhật hôm nay tiểu thư có vui vẻ ?”

      A Đoàn mặc lớp áo lót ra, khuôn mặt nhắn đỏ rực. Nghe được lời của Giang Vạn Lí A Đoàn còn chưa trả lời, Bán Đông lại nghi ngờ hơi hơi kéo cổ áo của A Đoàn chỉ chỉ vào mấy nốt đỏ hỏi Giang Vạn Lí “Giang công công, ngươi hiểu chút về dược lý, ngươi nhìn xem tiểu thư bị làm soa vậy?”

      Giang Vạn Lí tùy ý nhìn vào, sau đó mắt trừng lớn!

      Bán Đông còn chưa phát ra, chỉ là nghi ngờ tiếp tục mở miệng “Lúc đầu ta cũng tưởng rằng tại tiểu thư mẫn cảm, nhưng mà trừ chỗ này ra những chố khác cũng có, cũng đau ngứa, Giang công công ngươi có biết vì sao ?” A Đoàn cũng đây là bị làm sao, cũng đau ngứa, giống bị sâu bọ cắn.

      Vẫn soi gương, nếu phải lúc tắm rửa bị Bán Đông phát bản thân cũng phát ra.

      Cả người Giang Vạn Lí đều run lên, gắt gao nhìn chằm chằm vết bầm tím cổ A Đoàn.

      Tiểu thư vẫn còn như vậy, sao Gia lại có thể xuống tay được!

    4. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Ngọt ngấy, nhưng mà nghiện như nghiện sầu riêng các nàng ạ.
      Hân Pi Sà, linhdiep17huyetsacthiensu thích bài này.

    5. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      ràng là bị sói cắn mà
      suýt tí nữa là vào bụng rồi
      còn những 4 năm nữa cơ
      he he, tha hồ có gian tình nha
      chỉ có thể nhìn ngó và lén lút tí thôi
      Sashimi1992, Hân Pi Sàhuyetsacthiensu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :