1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chân Mệnh Hoàng Hậu - Đậu Đậu Ma Ma (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tống Thiên Ân

      Tống Thiên Ân Well-Known Member

      Bài viết:
      25
      Được thích:
      1,185
      CHƯƠNG 59
      Editor: Tống Thiên Ân

      Sáng sớm hôm nay Hứa Tĩnh Ngữ cảm thấy có chút bất an, mí mắt trái nháy liên tục, càng nghĩ càng có tinh thần, điểm tâm còn dùng vội đến thư viện. Đến thư viện vẫn bất an như trước, có cười đùa với mọi người như mọi ngày, buổi sáng đều cố ý nhìn về phía cửa.

      Sợ Trần thị cho người đến bắt mình về...

      Mình cũng ngờ rằng việc lại có thể lớn đến như vậy. Lúc trước chỉ là tán gẫu vài câu, nghĩ rằng truyền trong phạm vi chắc sao, dù sao cũng chỉ là ly gián nàng với mọi người. Hơn nữa Tam muội cũng có thân phận đặc biệt, sau lưng nàng còn có Công chúa và Thái tử làm chỗ dựa, cho dù người khác tin cũng dám công khai ra, cùng lắm chỉ dám sau lưng.

      Cũng chỉ muốn như vậy thôi, để cho người ngoài nhìn Tam muội bằng ánh mắt coi thường là được rồi.

      Đến lúc đó mình lại châm chút dầu vào lửa, chắc chắn có thể đem khuôn mặt trấn tĩnh giả tạo của nàng xé rách ! Tuổi còn mà tỏ ra mình hơn người cái gì chứ! Nhưng ngờ rằng việc lại có thể lớn đến như vậy, chỉ trường nữ bên này đều biết, trường nam, thậm chí trong nội cung cũng biết cả rồi. Ngày hôm qua lúc tan cũng có nghe mấy quận chúa , Hoàng hậu nương nương còn triệu các nàng vào để hỏi chuyện này!

      Hoàng hậu biết rồi chắc chắn Trần thị cũng biết!

      Lúc đó nghĩ đến chuyện việc này lại lan rộng như vậy, hoàn toàn có kế hoạch dự phồng, chút chuẩn bị cũng có!

      Đến buổi trưa vẫn như cũ thấp thỏm yên, khi đến giờ nghỉ trưa, Hứa Tĩnh Ngữ đúng dậy về phía sương phòng. Chưa bước ra khỏi cửa cánh tay khoác lên vai, giọng nhiệt tình truyền vào trong tai "Tĩnh Ngữ buổi trưa ngươi muốn ăn cái gì? Ta nghe người khác hôm nay có món mới là cá mè sốt tương đấy, có muốn ăn thử ?"

      Người Hứa Tĩnh Ngữ run lên, theo phản xạ đẩy người khoác vai mình ra.

      " phải với ngươi rồi sao, đừng chuyện với ta!" Giọng bén nhọn, giống như bị bệnh tâm thần.

      Dù nội tâm Hứa Tĩnh Ngữ như thế nào nhưng biểu lúc nào cũng ôn hòa nhã nhặn, chuyện lúc nào cũng ôn nhu, dường như chưa bao giờ to tiếng, lúc này vừa quát lên, số người chưa rời nghỉ trưa đều ngạc nhiên nhìn Hứa Tĩnh Ngữ.

      Bây giờ người khác nghĩ như thế nào Hứa Tĩnh Ngữ cũng quan tâm, chỉ nhìn chằm chằm vào người đứng trước mặt. kinh ngạc như những người khác, nương áo lam trước mắt như để ý, lần nữa cười tiến lên thân mật cầm tay Hứa Tĩnh Ngữ hỏi "Tĩnh Ngữ ngươi làm sao vậy, hôm qua ngủ ngon sao?"

      Hứa Tĩnh Ngữ gì, hô hấp dồn dập, hoảng sợ nhìn người trước mắt.

      nương kia dí dỏm nghiêng đầu ghé sát lại tai Hứa Tĩnh Ngữ, giọng "Ngươi chắc chắn muốn chuyện với ta ở chỗ này?" Miệng cười tươi như hoa nhưng giọng lại lạnh như băng.

      Hứa Tĩnh Ngữ kinh ngạc nhìn nàng, đờ đẫn để nàng kéo về phía trước.

      Đằng sau trường nữ chính là sương phòng, nương nào cũng có sương phòng của mình. Hai người chuyện, bước chân ngày càng nhanh hơn, đến phòng Hứa Tĩnh Ngữ nhanh chóng bước vào rồi khép của lại. Trường nữ cho mang theo nha hoàn, việc gì cũng do chính mình làm.

      Hai người đứng trừng lớn mắt trong phòng ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng vẫn là Hứa Tĩnh Ngữ chịu được mà đầu hàng trước.

      "Trương Nhạc Duyên!"

      " phải hôm qua ta với ngươi là mấy ngày này đừng có liên lạc với ta, cũng đừng chuyện với ta, ngươi coi lời ta là gió thoảng bên tai đúng ? Ngươi nghe lời ta cũng đừng trách ta trở mặt!"

      đợi Trương Nhạc Duyên đáp mà chỉ về phía cửa phòng.

      "Giờ ta muốn ngươi cút ra khỏi phòng ta!"

      Bộ dạng hung ác, hề liên quan đến hai chữ 'nhu nhược'. Trương Nhạc Duyên cũng tức giận, chỉ ra mà còn quay người đến ghế ngồi xuống. "Bây giờ ngươi muốn ta cút? Ngươi tốt nhất nên cút ra ngoài đúng hơn! Ngươi muốn ta chịu tiếng xấu hộ ngươi ít nhất cũng phải đối tốt với ta chút! Chuyện bây giờ lớn như vậy, ngươi nghĩ người có thể làm chuyện này lắng xuống sao?"

      "Ngươi bây giờ mới biết sợ sao? Sao lúc trước làm ra chuyện này thấy sợ?"

      Trương Nhạc Duyên chỉ là con của quan , quyền thế, bằng cũng biết xấu hổ mà bám lấy Hứa Tĩnh Ngữ, tính là quý nữ nhưng so với nàng ta vẫn tốt hơn. Lúc đầu nịnh bợ Hứa Tĩnh Ngữ để vào được học viện, khi vào rồi ngày nào cũng ở bên cạnh nịnh nọt. Hứa Tĩnh Ngữ tuy thường xuyên thấy nàng chướng mắt nhưng thấy nàng nghe lời cũng để nàng bên cạnh.

      Mấy năm trôi qua, gần như chuyện gì nàng cũng biết, cũng có ít việc là do Trương Nhạc Duyên làm sau lưng.

      Trương Nhạc Duyên bên ngoài bình tĩnh như có chuyện gì xảy ra nhưng thực ra trong lòng lại nóng như kiến bò chảo. Theo chân Hứa Tĩnh Ngữ vài năm nên hiểu được tính của nàng như thế nào, nếu như ;óc này mình nhu nhược bị nàng ta chút do dự nào vứt qua bên, nhất định là như vậy! Tiếp tục cười lạnh "Ngươi cần phải uy hiếp ta, ta coi như nghĩ thông suốt, nếu chuyện này xử lí được, đến lượt ngươi, cha ta cũng khiến ta sống bằng chết, nhà ta cũng tan nát hết."

      " đến nước này rồi ta còn sợ ngươi đe dọa?"

      Ánh mắt hung ác, như sói bị dồn đến bước đường cùng.

      Hô hấp Hứa Tĩnh Ngữ dồn dập, thầm mắng, cái đồ vô dụng này sao tự nhiên lại thông minh như vậy! Mới vừa rồi là do mình quá lo lắng, từ sáng đến giờ thần kinh căng như dây đàn, chỉ sợ lúc nào cũng có người trong nhà đến đây bắt mình về, cho nên mới có thể thất thố như vậy. Lúc này bình tĩnh, mặt nhanh chóng xuất nụ cười ôn nhu hàng ngày, tới ngồi xuống cạnh Trương Nhạc Duyên.

      Thậm chí còn tự tay rót ly trà đưa cho Trương Nhạc Duyên.

      giọng xin lỗi "Mới vừa rồi là ta sai, ta nên hung dữ với ngươi như vậy."

      "Ngươi sợ sao ta có thể sợ? Mẫu thân thương Tam muội nhất, sáng nay ta ngay cả điểm tâm còn chưa ăn chạy đến học viện, chỉ sợ nàng phái người đến bắt ta về, lo lắng cho đến giờ nên lúc nãy mới thất thố như vậy, ngươi bỏ qua cho ta có được ?"

      Nếu như là người ngoài cuộc, đến nam nhân, nếu nữ nhân thấy người kia nhàng cầu hòa như vậy, ít nhất cũng cười cười. Nhưng Trương Nhạc Duyên là ai? Là người theo đuôi Hứa Tĩnh ngữ vài năm rồi lại hiểu được chút tiểu xảo này của nàng? Nụ cười lạnh vẫn giữ môi "Cho nên ngươi cũng khó bảo toàn?" Trừng mắt "Vậy sao lúc nãy ngươi còn kêu ta cút?"

      Nhịn, nhất định phải nhịn! Bây giờ có việc cần đến nàng ta nên phải nhịn! Hứa Tĩnh Ngữ hít sâu mới hơi dài mới có thể đem giận dữ nén xuống, miễn cưỡng cười "Ta đương nhiên là sợ, cha ta gần đây bận việc nên ở nhà, mẫu thân ta lại có chút tiếng nào trong nhà, đợi mấy ngày này qua, phụ thân về mọi chuyện dễ làm hơn."

      Đưa tay nắm chặt lấy tay Trương Nhạc Duyên, vội vàng "Việc quan trọng nhất bây giờ là ngươi phải làm cho chuyện này xử lí tốt, chỉ cần xử lí tốt, khi phụ thân biết, ta có chết cũng nhận tội, lại có chứng cứ nên nhất định bảo vệ ta! Ta cũng là nữ nhi của , nhất định tuyệt tình như vậy!"

      "Chỉ cần phụ thân truy cứu Trần thị chắc chắn làm gì được nữa."

      "Ngươi yên tâm, chờ ta thoát khỏi chuyện này xong, ta nhất định giúp ngươi, ngươi đừng sốt ruột, được ?"

      Trương Nhạc Duyên giống như tin, cười hỏi lại " sao?"

      Hứa Tĩnh Ngữ ngừng gật đầu, tiếp tục cam đoan "Ngươi yên tâm, đợi ta an toàn rồi ta nhất định giúp ngươi!"

      Ai ngờ Trương Nhạc Duyên lúc nãy còn cười lập tức trở mặt, sắc mặt trầm xuống, động tác giống động tác vừa rồi của Hứa Tĩnh Ngữ, dùng sức hất tay Hứa Tĩnh Ngữ ra, đứng lên nhìn xuống "Ngươi cho rằng ta là đứa ngốc sao? Có ai biết Quốc công đại nhân thương Tam tiểu thư nhất? vì bảo vệ ngươi mà làm cho Tam tiểu thư đau lòng?"

      "Sao ngươi tự nhìn lại xem mình là ai ? Chỉ là thứ trưởng nữ mà cũng có cách giúp ta?"

      " cho ngươi biết, chuyện ta chịu tiếng xấu giúp ngươi xảy ra đâu! Nếu ngươi tự với mẫu thân của mình mai tự ta cho nàng biết!"

      "Ta suy nghĩ cẩn thận rồi, việc này ta chỉ tính là tòng phạm, là ngươi ta làm!"

      xong hất tay áo muốn nhưng sao Hứa Tĩnh Ngữ có thể để yên? Vội vàng đứng dậy nhào đến phía Trương Nhạc Duyên, túm chặt lấy tay của nàng, trong đầu trống rỗng, hoàn toàn biết nên cái gì, chỉ có thể lặp lặp lại câu "Đừng, ngươi đừng !" Trương Nhạc Duyên nghe theo.

      biết Hứa Tĩnh Ngữ là loại người như thế nào sao có thể tốn thời gian chuyện với nàng được? ngừng giãy giụa muốn ra ngoài, ngừng "Ta hết những lời cần rồi, cũng cho ngươi thời gian để chính ngươi , nếu tối hôm nay ngươi mai chính ta !"

      "Việc này lộ ra ngoài rồi, nhất định ta chịu tiếng xấu hộ ngươi!"

      xong cắn răng dùng sức đẩy tay Hứa Tĩnh Ngữ ra, sức khá mạnh, da Hứa Tĩnh Ngữ ngày thường được chăm sóc kĩ lưỡng nên nhanh chóng lên vết đỏ. Trương Nhạc Duyên cũng có thời gian mà thương hoa tiếc ngọc, nhanh chóng về phía cửa. Hứa Tĩnh Ngữ bị đẩy nên lảo đảo cái, vừa đứng vững thấy Trương Nhạc Duyên mở cửa.

      kịp suy nghĩ vội "Ta , buổi tối khi trở về ta cho Trần thị!"
      Trương Nhạc Duyên bán tín bán nghi quay đầu lại hỏi " sao?"

      "."

      Hứa Tĩnh Ngữ ngẩn ngơ nhìn Trương Nhạc Duyên, ánh mắt thất thần "Chuyện này ta cũng biết là có muốn giấu cũng thể giấu được nữa rồi, ngươi cho ta chút thời gian để ta chuẩn bị, nghĩ kĩ những gì nên với Tam muội. Nàng là muội muội của ta, ta chỉ ta nhất thời hồ đồ nên lung tung, nghĩ rằng bị truyền ."

      "Tam muội muội còn nên dễ mềm lòng hơn."

      "Chỉ cần nàng đồng ý truy cứu nữa, dù Hoàng hậu nương nương biết cũng gây khó dễ cho chúng ta."

      Trương Nhạc Duyên nghe vậy quả nhiên dừng bước, cúi đầu trầm tư. Tam nương dù cùng học chung với mình nhưng ngại thân phận của nàng, hơn nữa bên cạnh nàng bình thường đều có An Dương công chúa nên người ngoài bình thường dám tiếp cận. Cho nên tuy học cùng nhưng tính nàng ra sao đều biết, chỉ là nhìn mặt thân thiện liền nghĩ nàng dễ chuyện? Vừa rồi chuyện đều nhắc đến nàng, dù sao người bị hại trong chuyện này là nàng.

      Nghe Hứa Tĩnh Ngữ vậy, trong lòng liền lên chút hi vọng?

      Lại lần nữa thấy con người của Hứa Tĩnh Ngữ, ràng nàng là người hại Tam nương, lúc này lại xin Tam nương tha thứ? Lắc đầu, quả đối với Hứa Tĩnh Ngữ còn chút hi vọng nào nữa rồi, nếu như có thể qua khỏi chuyện này, nhất định bao giờ qua lại với loại người này nữa, chết lúc nào cũng biết!

      "Được rồi, ta chờ tin của ngươi, trong ngày hôm nay, ta mặc kệ ngươi làm gì, nếu như ngày mai ngươi thừa nhận ta chuyện này cho tất cả mọi người!"

    2. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      HTN chịu nhận đâu
      haizzz :yoyo59: thê thảm lắm nghen
      chuẩn bị :yoyo56: 1 nữ phụ chăng
      Sashimi1992, Hân Pi Sàhuyetsacthiensu thích bài này.

    3. Learthy Phantomhive

      Learthy Phantomhive Active Member

      Bài viết:
      63
      Được thích:
      136
      2 người ai vừa ai, quả ngưu tầm ngưu mã tầm mã :v
      Hân Pi Sà, AChuhuyetsacthiensu thích bài này.

    4. Tống Thiên Ân

      Tống Thiên Ân Well-Known Member

      Bài viết:
      25
      Được thích:
      1,185
      CHƯƠNG 60
      Editor: Tống Thiên Ân

      Trương Nhạc Duyên rồi, biểu tình ngờ ngệch mặt Hứa Tĩnh Ngữ nhanh chóng biến mất, hung hăng nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng "Hừ, là do ngươi ép ta trước!" Khuôn mặt vặn vẹo ngồi mắng nửa ngày mới dừng, lại lần nữa ngồi xuống ghế. Cái người ngu xuẩn Trương Nhạc Duyên cần lo, quan trọng là Tam muội.

      Vừa rồi là tình thế cấp bách nên mới suy nghĩ mà , bây giờ nghĩ lại, đó cũng là cách giải quyết.

      Những gì ban nãy đều là , tuy mấy năm nay mình hay gặp phụ thân nhưng mình cũng là nữ nhi của , nhất định thấy chết mà cứu, có lẽ là tội chết có thể miễn tội sống khó tha. Chỉ cần phụ thân truy cứu nữa Trần thị cũng làm gì mình, nhưng cái khó giải quyết nhất là An Dương công chúa và Hoàng hậu nương nương.

      Hôm qua Hoàng hậu nương nương hỏi nhất định quan tâm đến chuyện này, chỉ là ra tay thôi.

      Hoàng hậu ra tay, dù phụ thân có gì nữa cũng vô dụng.

      Chỉ có Tam muội, chỉ cần nàng tha cho mình, dựa vào tình cảm của nàng và Hoàng hậu nương nương mấy năm qua, Hoàng hậu bỏ qua cho mình thôi...

      Suy nghĩ cẩn thận rồi lập tức đứng lên, cũng ăn trưa mà đến trước gương đồng bôi phấn lên mặt để sắc mặt càng thêm tái nhợt, y phụ bị nhăn cũng vuốt lại, thậm chí còn làm tóc rối tung lên, thoạt nhìn trông rất đáng thương chật vật.

      Sau khi chuẩn bị xong, nhìn kĩ chính mình trong gương rồi quay người định bước ra ngoài. Ai ngờ vừa mở cửa thấy trước cửa có mấy người, có người đưa tay lên định gõ cửa, thấy Hứa Tĩnh Ngữ mở cửa cũng hơi ngẩn người, sau đó lạnh lùng "Công chúa muốn gặp ngươi, theo chúng ta."

      Vẻ mặt chán ghét, giống như chuyện cùng Hứa Tĩnh Ngữ là hạ thấp bản thân mình.

      Hứa Tĩnh Ngữ tất nhiên nhận ra các nàng, các nàng đều là quận chúa, bình thường các nàng cũng có thể chuyện cùng An Dương công chúa và Tam muội. Mắt mở lớn thêm vài phần, ôn nhu khom người hành lễ "Thần nữ thỉnh an các quận chúa." Được mọi người gật đầu cho đứng lên mới bắt đầu áy náy "Công chúa triệu kiến, thần nữ tất nhiên dám nghe, chỉ là thần nữ có chút khỏe, chẳng biết có thể cho thần nữ canh giờ để sửa soạn hay ?"

      Vừa vừa đứng vững mà tựa vào cửa, lông mày nhíu chặt, hô hấp dồn dập, tay che ngực giống như thở nổi. Người trước mặt cũng phản ứng gì, chỉ cười lạnh hỏi lại "Thân thể khỏe?"

      Hứa Tĩnh Ngữ gật đầu.

      "Đúng lúc , lúc chết cũng có thể là bệnh mà chết, đỡ tốn công nghĩ cớ."

      xong cũng nhìn mặt Hứa Tĩnh Ngữ càng trắng bệch hơn vì sợ hãi, quay đầu với mấy bà tử chuyên làm việc nặng nhọc đằng sau phân phó "Bịt miệng lại mang ." Mấy bà tử sớm chuẩn bị tốt, nghe vậy, Hứa Tĩnh Ngữ còn chưa kịp phản kháng bị người bịt miệng lại mang .

      đoàn người chút giấu diếm, thậm chí còn nghênh ngang qua trường nữ, các nương qua đều nhìn vào Hứa Tĩnh Ngữ bị bịt miệng chỉ trỏ. Ánh mặt của các nàng khiến cho mặt Hứa Tĩnh Ngữ càng tái hơn, dùng sức giãy dụa có tác dụng, cuối cùng dứt khoát nhắm mắt làm ngơ.

      Trong sương phòng của An Dương.

      Lò sưởi sớm được làm ấm, An Dương thân cung trang ngồi ở vị trí chủ vị, mới từ trong cung ra, đến quần áo cũng chưa kịp đổi, xung quang là mấy quận chúa ngồi. Trong đó có vị quận chúa mặt tròn mặc y phục màu tím cười mắng "Ngươi nhìn mặt ngươi kìa, mặt còn nghiêm túc hơn cả những lão ma ma ở trong cung nhiều năm nữa, cười chút xem nào, người cũng cho gọi đến rồi, muốn chạy cũng được."

      An Dương vẻ mặt nghiêm túc, bất vi sở động ( có động tĩnh), trong mắt ánh lên tia tàn độc.

      Đưa tay giật giật cổ áo, roi ngựa trong tay vung loạn lên "Tắt lò sưởi , nóng như vậy bật lên làm gì!"

      Vừa nhìn biết là đặc biệt gắt gỏng, mọi người định mở miệng khuyên nhủ cũng dám gì, nương mặc y phục màu tím lắc đầu, nàng quan hệ với An Dương tốt hơn mọi người nên khẽ "Ngươi đừng có như vậy, nếu như bây giờ A Đoàn thấy được bộ dạng này của ngươi nàng nhất định tức giận, ngươi quên nàng thích ngươi như thế này rồi sao?"

      Nhắc đến A Đoàn An Dương càng tức hơn, vì A Đoàn liều mạng cứu mình nên bị thương còn chưa khỏi, vậy mà lại bị người khác hại! Nếu phải hôm nay vô tình nghe được mẫu hậu cùng Bích Sơ chuyện mình cũng biết! Cũng biết A Đoàn có biết hay , có buồn ?

      Cười lạnh đáp "Ta giúp Hứa gia dọn dẹp những kẻ biết thân biết phận, cần làm ô uế tay A Đoàn!"

      đến đây đều biết nàng tức giận đến mức nào rồi, nương y phục tím cũng khuyên nữa, chắc chắn việc này có kết cục tốt.

      Mọi người chờ thêm chừng nửa khắc đồng hồ nghe được tiếng bước chân từ bên ngoài truyền vào, An Dương nhanh chóng ngồi thẳng người nhìn chằm chằm vào cửa, đúng là đoàn người bắt Hứa Tĩnh Ngữ!

      Vừa nhìn thấy Hứa Tĩnh Ngữ, An Dương liền đứng dậy, bước ra đại sảnh.

      Những người khác cũng chuyện, tự động đứng dậy theo, mấy bà tử đè Hứa Tĩnh Ngữ quỳ xuống trước mặt An Dương. An Dương lạnh lùng nhìn Hứa Tĩnh Ngữ giãy giụa bên dưới, cười lạnh "Buông nàng ra."

      Bà tử nhận lệnh, lúc này mới lấy vải bố nhét trong miệng Hứa Tĩnh Ngữ ra.

      Nhìn tình huống này Hứa Tĩnh Ngữ khẳng định rằng Công chúa cũng biết chuyện rồi! Lúc này thể giải thích hay thừa nhận, chỉ có thể cầu xin tha thứ! Đầu Hứa Tĩnh Ngữ nhanh chóng hoạt động, nuốt nuốt nước miếng, ngẩng đầu nhìn An Dương, muốn mở miệng, An Dương trước. phải với nàng ta mà là với bà tử đứng bên cạnh.

      "Vả miệng, ta chưa dừng được dừng."

      Hứa Tĩnh Ngữ nghĩ rằng chưa thẩm vấn mà bị tra tấn, kịp suy nghĩ lớn tiếng gào "Phụ thân ta là Quốc công, cho dù ngươi là Công chúa cũng thể tùy tiện đánh ta!" Đáp lại Hứa Tĩnh Ngữ là nụ cười lạnh của An Dương, nhìn Hứa Tĩnh Ngữ mà chỉ nhìn roi ngựa trong tay.

      "Ngươi nên cảm thấy may mắn vì ta đồng ý với A Đoàn dùng roi ngựa đánh người."

      "Như vậy cũng tốt, đánh người như ngươi làm bẩn roi của ta."

      "Đánh!"

      Lần nữa hạ lệnh, bà tử do dự, bà tử to lớn vạm vỡ tiến lên, xoa xoa lòng bàn tay hai lần, sau đó chần chừ mà tát vào mặt Hứa Tĩnh Ngữ, dùng sức rất lớn, thậm chí có thể cảm nhận được gió khi tay nàng ta xoẹt qua.

      "BA~!" thanh đặc biệt lớn.

      Hứa Tĩnh Ngữ bị đánh đến choáng váng, từ đến lớn chưa bao giờ phải chịu ủy khuất như ngày hôm nay! Nhiều nhất là ở chỗ Trần thị bị vài câu, trong lòng tuy thoải mái nhưng chưa bao giờ bị đánh, hôm nay là lần đầu tiên. Chưa kịp kêu cái tát thứ hai bay tới.

      "Ba ba ba..."

      Trong thời gian ngắn, trong đại sảnh liên tục vang lên thanh tát.

      An Dương vẫn đứng trước mặt Hứa Tĩnh Ngữ, lạnh lùng nhìn nàng ta ban đầu còn muốn giải thích, sau đó oán hận, còn bây giờ là có sức mà hôn mê, chút phản ứng cũng có. Đánh lâu, đánh đến khi tay bà tử kia đau xót liền đổi bà tử khác tiếp tục đánh, người Hứa Tĩnh Ngữ lung lay sắp đổ bị bà tử khác ở sau lưng cầm tóc bắt nàng ngẩng đầu lên.

      Đổi vài bà tử khác đánh mới dừng lại, bà tử khom người với An Dương "Công chúa, nàng ta bất tỉnh rồi."

      Sao An Dương có thể biết? Từ đầu đến cuối vẫn luôn chăm chú nhìn. Gật đầu, sau đó lạnh giọng "Giội nước." Có bà tử vội vàng chạy múc nước, lát sau quay trở lại, giội mạnh xuống đỉnh đầu Hứa Tĩnh Ngữ. Hứa Tĩnh Ngữ rùng mình cái rồi tỉnh lại, còn có chút ngờ nghệch biết chuyện gì xảy ra, sững sờ nhìn An Dương.

      An Dương khom người, roi ngựa trong tay nâng cái cằm của Hứa Tĩnh Ngữ lên. tại cả khuôn mặt nàng ta đều sưng đỏ, khóe miệng bị rách, thoạt nhìn có chút đáng sợ. An Dương lại nở nụ cười "Toàn thân ngươi chỉ có khuôn mặt miễn cưỡng xem là thanh tú, chỉ có cái ưu điểm này phải tận dụng tốt mới được."

      Lần này Hứa Tĩnh Ngữ sợ, gặp phải người ngang ngược như thế này ngôn từ có hay đến mấy cũng thể thay đổi được điều gì, nàng cho ngươi cơ hội mở miệng! Mở miệng cầu xin tha thứ "Công chúa điện hạ, thần nữ biết mình sai rồi, thần nữ là đầu óc mê muội mà lung tung, về sau dám nữa!"

      "Cầu công chúa nể mặt Tam muội mà tha cho thần nữ!"

      Tóc vẫn bị bà tử đằng sau năm lấy nhưng vẫn cố khom người dập đầu bồi tội cho An Dương.

      nhắc tới A Đoàn còn đỡ, mới nhắc tới A Đoàn, tức giận trong mắt An Dương càng nhiều, chống đầu gối đứng dậy, nhìn đến Hứa Tĩnh Ngữ cầu xin tha thứ, chỉ cười hỏi mọi người xung quanh im lặng "Chỉ có mình khuôn mặt có ích tốt nhất nên đưa đến quan kỹ làm kỹ nữ là được rồi, các ngươi thấy có đúng hay ?"

      Người bên ngoài còn chưa gì, Hứa Tĩnh Ngữ ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào An Dương.

      An Dương giống như biết nàng ta nhìn mình, hơi nghiêng đầu, có chút ngây thơ "Ở quan kỹ còn có người hầu hạ, còn có tiểu nha đầu, cũng vẫn còn được ở trong kinh, ta cũng muốn thấy ngươi, tuy ta có khả năng những nơi bẩn thỉu kia. Nhưng chỉ vừa nghĩ đến ngươi với ta cùng ở chỗ thế này, ta cảm thấy toàn thân nổi da gà rồi."

      Đưa tay lên xoa xoa cánh tay, giống như nổi da gà.

      Lại nghiêng đầu "Ta muốn nhìn ngươi cũng là ngươi chịu thiệt thòi rồi. Các tướng lĩnh tại đế đô có phúc nha, được nương xinh đẹp như vậy hầu hạ. Ngươi cũng nên cố gắng hết sức nha, mấy năm gần đây chiến tranh ngừng, ta là nữ tử nên thể đến chiến trường, ngươi an ủi bọn họ, coi như ngươi vì đế đô làm chuyện tốt rồi."

      Hứa Tĩnh Ngữ lúc này như người trong mộng, ngừng lắc đầu, chỉ lặp lặp lại câu.

      " được, Công chúa, xin người, đừng!"

      Kỹ nữ?!! Đó là nơi chỉ có thể vào mà thể ra, trừ khi ngươi chết! , tuyệt đối được!

      An Dương khoanh tay trước ngực nhìn Hứa Tĩnh Ngữ cầu xin tha thứ, giống như xem khỉ làm xiếc, xem đến khi Hứa Tĩnh Ngữ khàn giọng được nữa. Lúc này An Dương mới hài lòng, nàng chính là muốn cho nàng ta biết thế nào là tuyệt vọng! Phân phó bà tử bên cạnh " , cần thông báo về phủ quốc công, ta tự mình !"

      Nhóm bà tử gật đầu, kéo Hứa Tĩnh Ngữ như kéo chó chết ra ngoài.

      Nháo lớn như vậy, An Dương lại che dấu chút gì, từ lúc Hứa Tĩnh Ngữ bị bắt ra ngoài mọi người đều biết, đồng thời cũng biết vì sao Công chúa lại tức giận như vậy, hóa ra lời đồn kia là do nàng ta lan ra, nàng ta lại là tỷ tỷ của Tam nương nữa!

      Khi Trần thị biết chuyện này cũng ngẩn ra đến nửa ngày, nghĩ rằng An Dương công chúa tuy hấp tấp nhưng xử lí chuyện này lại chút nương tay. lúc lâu sau mới hoàn hồn, để Cẩm Tú cho A Đoàn, chính mình sửa sang lại quần áo đến thư phòng của Đại lão gia.

      Dù gì đây cũng là nữ nhi của , tuy rằng người ra tay phải mình.

      Trần thị gì cũng Đại lão gia A Đoàn biết, khi nghe được chuyện này chỉ ngây người, gật đầu tỏ vẻ biết, sau đó lại cúi đầu thêu hầu bao. Chỉ là còn thoải mái như vừa rồi, im lặng mím môi. lúc lâu sau tay mới dừng lại, đầu ngón tay cảm thấy đau đớn.

      Kinh ngạc nhìn máu ở đầu ngón tay, sau đó mới lau .

      Buổi tối khi Trần thị tới ra lệnh cho mọi người ra ngoài, kể cả Giang Vạn Lí. Đợi mọi người ra khỏi phòng, đóng cửa lại, Trần thị cũng vòng vo, hơi nhíu lông mày, trực tiếp hỏi "A Đoàn con cho mẫu thân biết, kết quả của chuyện này có phải con sớm đoán ra rồi ?"

    5. oanhoanh

      oanhoanh Active Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      113
      Hố ... Hố cản thấy thẹc là thõa moãn mà:yoyo36:cơ mà An Dương bạo thặc:yoyo30:
      huyetsacthiensu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :